Chương 10: Chạm mặt bất ngờ
Một ngày dài ở trong kho miệt mài với bản vẽ dường như Tiêu Chiến quên mấy cả bữa trưa. Mãi đến khi bụng cảm thấy sôi lên anh mới ngước lên ngó đồng hồ đã là 6 giờ chiều. Tạm gác bút, anh lững thững xuống cantin dự đinh kiếm chút bánh mỳ. Muốn làm gì cũng phải no cái bụng đã.
Trời về chiều thật đẹp, không khí cũng dịu hơn. Đến đây đã 3 ngày nhưng anh chưa kịp dành thời gian ngắm kĩ nơi này. Trường trồng toàn các loại cây ăn quả vừa tạo bóng mát vừa phục vụ giáo viên học sinh trong trường. Thật là tốt.
Muốn đến cantin thì phải đi qua một cái hồ khá lớn. Cây cầu giả gỗ nghe nói được làm bới các học viên khóa trước vừa chắc chắn mà vẫn vô cùng tao nhã "không hổ được làm ra từ các thiên tài"
Đang mải mê suy nghĩ bỗng một nhóm người đi đến. Anh giật mình. Có cả Ngô Lâm, vậy là đúng như suy nghĩ hôm nay anh ta cũng đến.
Tiêu Chiến đang tính quay lại bỏ đi thì một người trong đám đó dơ tay chào:
- Em là Tiêu Chiến à?
Không thể đi được đành bầy ra một nụ cười gượng gạo.
- Vâng.. mọi ngươi biết em.
- Biết rõ chứ. Oh Lâm chẳng phải cậu là người tiến cử em ấy vô học sao? Sao h như không quen thế này?
Tiến cử? Chuyện gì thế, chăng phai nhờ cuộc thi kia anh mới được học ở đây ư? Tiêu Chiến mở to đôi mắt nhìn về phía Ngô Lâm
- À có vẻ em không biết điều này. Lâm đã gửi hồ sơ của em cho ban giám hiệu. Sau khi mọi người điều tra kĩ về em thì đã đồng ý để em về đây học. Nhưng mà công nhận tranh của em thật sự có hồn rất đẹp.
Người bạn đi cùng khẽ tiến lên vỗ vai Tiêu Chiến rồi bọn họ tiếp tục đi, mà không để ý Ngô Lâm vẫn đứng ở đó.
Bầu không khi im lặng đến nghẹt thở. Chờ đám người kia đi khuất Tiêu Chiến mới phá tan bầu không khí đó.
- Anh có gì muốn nói không?
- Anh không. Chuyện cũng như em nghe rồi đó.
- Vậy là tôi nợ anh chuyện này?
- Không vốn là anh sai. Không hỏi ý kiến tự ý gửi hồ sơ của em, lại..
Tiêu Chiến dơ tay ám chỉ anh đừng nói nữa.
- Đủ rồi. Anh biết ước mơ của tôi là được vào đây học. Anh đã cho ước mơ đó thành hiện thực. Tôi cảm ơn còn không đủ. Còn chuyện kia..
Nói đến đây máu trong người Tiêu Chiến hơi nóng lên. Anh nắm chặt tay kìm lại bản thân.
- Vậy đi coi như huề. Chuyện anh cứu tôi một lần vẫn là tôi nợ anh. Sau này có dịp sẽ trả đủ. Còn bây giờ tôi có việc. Chào anh.
Nói rồi quay gót. Anh không đến cantin mà quay về nhà. Chưa ai về, thật may nếu không với dáng vẻ này chắc chắn mọi người sẽ hỏi va anh thật khó để tìm một lý do mà trả lơi.
Tiêu Chiến bước vào phòng tắm. Từ từ cởi bỏ từng cúc áo, mở vòi sen. Dòng nước mát ôm từ từ ôm lấy vướt ve làm dịu cảm xúc trong anh. Cảm giác vừa mắc nợ vừa căm ghét một người khiếp anh khó chịu.
Tiêu Chiến đi một lúc lâu Ngô Lâm mới bắt đầu bước những bước đi nặng nề. Hôm nay được gặp Tiêu Chiến cảm xúc trong anh thật hỗn loạn. Không phải ngắm người qua những bức ảnh thật vui nhưng cảm giác ân hận tội lỗi như đang gặm nhấm lấy anh. Phải bao lâu nữa anh mới có thể lấy lại bình an trong tâm. Từ ngày làm chuyện đó chưa đêm nào anh ngủ ngon, toàn giật mình bởi những mộng mị.
Nhất Bác từ 5 giờ chiều đến giờ cứ ngó qua nhà Tiêu Chiến. Cậu đang ngóng xem có điện thoại của anh không. Nhưng giờ đã gần 7 giờ chắc hôm nay anh không gọi về rồi.
Như con mèo nhỏ cậu cúp tai về phòng. Ngồi thừ trước máy tính. Anh bận cỡ nào mà emal cũng chưa trả lời. Nghĩ chán chê cậu lại mở blog ra viết. Blog này được viết 3 năm rồi. Nó để chế độ riêng mình tôi, tất cả là câu chuyện và hình ảnh của cậu với anh. Bực mình, vui vẻ, lo lắng tất cả được viết trong này hết.
"14/5 hôm nay là ngày t3 anh nhập học. Lại môt ngày trôi qua mà chẳng có thông tin gì về anh. Ở đó hình như không có học sinh c3 nếu không mình sẽ vào đó học với anh. Ơ mà muốn vào đó phải như nào nhỉ? Thấy bảo phải là thiên tài. Hic. Mà thôi vào nơi như tù giam lỏng thế cho mình chẳng thèm.
Huhu muốn ôm anh ngủ quá. Không có anh mình ngủ chẳng ngon tẹo nào."
Viết xong cậu lại đăng vào đó một bức ảnh, lúc này là anh đang vẽ. Đang ôm má ngồi ngắm hình thì có thông báo email mới. Như tên chớp cậu mở luôn. "Year thư của anh này" trong lòng cậu như có nghìn pháo bông luôn vậy.
"Anh ở đây vẫn khoẻ. Không khí ở đây rất tốt, mọi người cũng thế. Có dịp anh sẽ đưa em đến thăm đảm bảo sẽ mê luôn. À khay vẽ em làm anh dùng rồi. Nó tuyệt lắm. Bạn anh hỏi về nó rất nhiều đó, họ nói mua bên ngoài không có đồ tốt thế này. Cảm ơn em nha. Mà chuẩn bị thi cấp 3 rồi. Chú ý học cho tốt, giữ sức khỏe. Mấy nữa nếu được nghỉ anh sẽ về. Đừng có suốt ngày gủi thư cho anh lo ôn thi đi nha. Đỗ trường Sff anh sẽ thưởng. Vậy nha"
Đọc thư xong cảm giác trong miệng đang ăn kẹo vậy. Thích quá cứ muốn ngoác cả miệng ra, cậu mang gương mặt vui phát sáng ra ngoài khiến bố mẹ cũng ngạc nhiên.
- Thằng bé này hôm nay trúng số hả
- Tâm trạng tốt thế hay là biết yêu rồi. Mẹ nói con còn nhỏ cần tập trung học đó
- Mẹ.. sáng vừa nói con không có bạn gái giờ lại nói con thế
Nhất Bác vừa cầm gặm quả dưa leo vừa bắt đầu phụng phịu.
- Mẹ nhắc không thừa đâu. Hay là yêu đương thật rồi đấy. Cái miệng cười ngoác cả ra thế kia
- Không mà. Chỉ đọc truyện cười vui quá thôiiii
Vừa nói vừa vào nhanh phòng. Phải nhanh không mẹ truy vấn tiếp.
"Nhưng mẹ nói.. yêu? Cảm giác yêu đường,"
Vừa nghĩ Nhất Bác vữa bắt đầu gõ gg "cảm giác yêu là thế nào"
"Cứ nhìn thấy người ấy là môi bạn lại có vẻ bị khô đi một chút, tim bạn đập nhanh hơn, bạn rất muốn được chạm vào họ, muốn biết mọi thứ về người ta, thời gian được ở bên họ đối với bạn thật tuyệt vời."
"Bạn quan tâm mọi thứ liên quan đến người này, họ hy vọng gì, họ ước mơ gì đều là điều bạn muốn biết"
"Bạn thích cái cách người ấy dành thật nhiều thời gian cho bạn, hỏi han bạn về một ngày của mình. Bạn luôn thấy vui khi ở bên người ta và nếu hai người chạm phải nhau, bạn thấy vô cùng dễ chịu"
Vừa đọc những dòng chữ trên màn hình NB vừa vô thức ôm ngực. Trống ngực dồn dập. Nó đều đúng với cậu. Trước giờ cậu chưa từng có cảm xúc với ai trừ Tiêu Chiến. Luôn muốn bên anh, thậm chí hồi anh bị thương cậu còn muốn mang anh về giấu đi, để chỉ mình cậu được chăm sóc.
Nhưng sao thế, hai người đều là con trai, sao có thể.
Bỗng cậu thấy một bài báo tiêu đề "Tình yêu hay hội chứng vịt con" cậu click vào.
"Khi vịt con mới nở, nó coi vật thể chuyển động đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ. Tất nhiên, thông thường mẹ vịt sẽ ấp trứng và đón các con mình thoát khỏi vỏ trứng đầu tiên, nhưng lỡ chẳng may khi trứng nở vịt mẹ lại kiếm mồi hay tắm rửa, và tình cờ một chú gà đi ngang qua những quả trứng thì bầy vịt con sẽ coi chú gà đó là.. mẹ. Ở con người, hội chứng vịt con dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên, những sự vật tiếp xúc đầu tiên là" tốt nhất "," chuẩn nhất ".
Là thế nào? Nó cũng đúng với cậu. Bởi bé đến lớn cậu chị gần gũi và thân với anh nhất. Thật sự cảm xúc này là sao? Thật càng nghĩ càng muốn nổ tung cái đầu. Vào nhà tắm vốc từng vốc nước tạt lên mặt nhìn vào gương tụ nhủ" Tieu Chiến là anh, mình chỉ là quý trọng anh ấy chứ không có yêu đương hay chim non chim già gì hết, đúng thế!"Nghĩ xong nắm chặt tay, điều cần làm là học. Cậu phải thi đậu trường Sff để nhận quà từ anh. Đúng thế điều đó quan trọng hơn mấy thứ tc vớ vẩn. Kết quả là chưa đầy 1 giờ sau cậu đã ngủ gục bên bàn học. Tại sách văn hay quá thôi chứ cậu cố gắng lắm rồi.
Trời về chiều thật đẹp, không khí cũng dịu hơn. Đến đây đã 3 ngày nhưng anh chưa kịp dành thời gian ngắm kĩ nơi này. Trường trồng toàn các loại cây ăn quả vừa tạo bóng mát vừa phục vụ giáo viên học sinh trong trường. Thật là tốt.
Muốn đến cantin thì phải đi qua một cái hồ khá lớn. Cây cầu giả gỗ nghe nói được làm bới các học viên khóa trước vừa chắc chắn mà vẫn vô cùng tao nhã "không hổ được làm ra từ các thiên tài"
Đang mải mê suy nghĩ bỗng một nhóm người đi đến. Anh giật mình. Có cả Ngô Lâm, vậy là đúng như suy nghĩ hôm nay anh ta cũng đến.
Tiêu Chiến đang tính quay lại bỏ đi thì một người trong đám đó dơ tay chào:
- Em là Tiêu Chiến à?
Không thể đi được đành bầy ra một nụ cười gượng gạo.
- Vâng.. mọi ngươi biết em.
- Biết rõ chứ. Oh Lâm chẳng phải cậu là người tiến cử em ấy vô học sao? Sao h như không quen thế này?
Tiến cử? Chuyện gì thế, chăng phai nhờ cuộc thi kia anh mới được học ở đây ư? Tiêu Chiến mở to đôi mắt nhìn về phía Ngô Lâm
- À có vẻ em không biết điều này. Lâm đã gửi hồ sơ của em cho ban giám hiệu. Sau khi mọi người điều tra kĩ về em thì đã đồng ý để em về đây học. Nhưng mà công nhận tranh của em thật sự có hồn rất đẹp.
Người bạn đi cùng khẽ tiến lên vỗ vai Tiêu Chiến rồi bọn họ tiếp tục đi, mà không để ý Ngô Lâm vẫn đứng ở đó.
Bầu không khi im lặng đến nghẹt thở. Chờ đám người kia đi khuất Tiêu Chiến mới phá tan bầu không khí đó.
- Anh có gì muốn nói không?
- Anh không. Chuyện cũng như em nghe rồi đó.
- Vậy là tôi nợ anh chuyện này?
- Không vốn là anh sai. Không hỏi ý kiến tự ý gửi hồ sơ của em, lại..
Tiêu Chiến dơ tay ám chỉ anh đừng nói nữa.
- Đủ rồi. Anh biết ước mơ của tôi là được vào đây học. Anh đã cho ước mơ đó thành hiện thực. Tôi cảm ơn còn không đủ. Còn chuyện kia..
Nói đến đây máu trong người Tiêu Chiến hơi nóng lên. Anh nắm chặt tay kìm lại bản thân.
- Vậy đi coi như huề. Chuyện anh cứu tôi một lần vẫn là tôi nợ anh. Sau này có dịp sẽ trả đủ. Còn bây giờ tôi có việc. Chào anh.
Nói rồi quay gót. Anh không đến cantin mà quay về nhà. Chưa ai về, thật may nếu không với dáng vẻ này chắc chắn mọi người sẽ hỏi va anh thật khó để tìm một lý do mà trả lơi.
Tiêu Chiến bước vào phòng tắm. Từ từ cởi bỏ từng cúc áo, mở vòi sen. Dòng nước mát ôm từ từ ôm lấy vướt ve làm dịu cảm xúc trong anh. Cảm giác vừa mắc nợ vừa căm ghét một người khiếp anh khó chịu.
Tiêu Chiến đi một lúc lâu Ngô Lâm mới bắt đầu bước những bước đi nặng nề. Hôm nay được gặp Tiêu Chiến cảm xúc trong anh thật hỗn loạn. Không phải ngắm người qua những bức ảnh thật vui nhưng cảm giác ân hận tội lỗi như đang gặm nhấm lấy anh. Phải bao lâu nữa anh mới có thể lấy lại bình an trong tâm. Từ ngày làm chuyện đó chưa đêm nào anh ngủ ngon, toàn giật mình bởi những mộng mị.
Nhất Bác từ 5 giờ chiều đến giờ cứ ngó qua nhà Tiêu Chiến. Cậu đang ngóng xem có điện thoại của anh không. Nhưng giờ đã gần 7 giờ chắc hôm nay anh không gọi về rồi.
Như con mèo nhỏ cậu cúp tai về phòng. Ngồi thừ trước máy tính. Anh bận cỡ nào mà emal cũng chưa trả lời. Nghĩ chán chê cậu lại mở blog ra viết. Blog này được viết 3 năm rồi. Nó để chế độ riêng mình tôi, tất cả là câu chuyện và hình ảnh của cậu với anh. Bực mình, vui vẻ, lo lắng tất cả được viết trong này hết.
"14/5 hôm nay là ngày t3 anh nhập học. Lại môt ngày trôi qua mà chẳng có thông tin gì về anh. Ở đó hình như không có học sinh c3 nếu không mình sẽ vào đó học với anh. Ơ mà muốn vào đó phải như nào nhỉ? Thấy bảo phải là thiên tài. Hic. Mà thôi vào nơi như tù giam lỏng thế cho mình chẳng thèm.
Huhu muốn ôm anh ngủ quá. Không có anh mình ngủ chẳng ngon tẹo nào."
Viết xong cậu lại đăng vào đó một bức ảnh, lúc này là anh đang vẽ. Đang ôm má ngồi ngắm hình thì có thông báo email mới. Như tên chớp cậu mở luôn. "Year thư của anh này" trong lòng cậu như có nghìn pháo bông luôn vậy.
"Anh ở đây vẫn khoẻ. Không khí ở đây rất tốt, mọi người cũng thế. Có dịp anh sẽ đưa em đến thăm đảm bảo sẽ mê luôn. À khay vẽ em làm anh dùng rồi. Nó tuyệt lắm. Bạn anh hỏi về nó rất nhiều đó, họ nói mua bên ngoài không có đồ tốt thế này. Cảm ơn em nha. Mà chuẩn bị thi cấp 3 rồi. Chú ý học cho tốt, giữ sức khỏe. Mấy nữa nếu được nghỉ anh sẽ về. Đừng có suốt ngày gủi thư cho anh lo ôn thi đi nha. Đỗ trường Sff anh sẽ thưởng. Vậy nha"
Đọc thư xong cảm giác trong miệng đang ăn kẹo vậy. Thích quá cứ muốn ngoác cả miệng ra, cậu mang gương mặt vui phát sáng ra ngoài khiến bố mẹ cũng ngạc nhiên.
- Thằng bé này hôm nay trúng số hả
- Tâm trạng tốt thế hay là biết yêu rồi. Mẹ nói con còn nhỏ cần tập trung học đó
- Mẹ.. sáng vừa nói con không có bạn gái giờ lại nói con thế
Nhất Bác vừa cầm gặm quả dưa leo vừa bắt đầu phụng phịu.
- Mẹ nhắc không thừa đâu. Hay là yêu đương thật rồi đấy. Cái miệng cười ngoác cả ra thế kia
- Không mà. Chỉ đọc truyện cười vui quá thôiiii
Vừa nói vừa vào nhanh phòng. Phải nhanh không mẹ truy vấn tiếp.
"Nhưng mẹ nói.. yêu? Cảm giác yêu đường,"
Vừa nghĩ Nhất Bác vữa bắt đầu gõ gg "cảm giác yêu là thế nào"
"Cứ nhìn thấy người ấy là môi bạn lại có vẻ bị khô đi một chút, tim bạn đập nhanh hơn, bạn rất muốn được chạm vào họ, muốn biết mọi thứ về người ta, thời gian được ở bên họ đối với bạn thật tuyệt vời."
"Bạn quan tâm mọi thứ liên quan đến người này, họ hy vọng gì, họ ước mơ gì đều là điều bạn muốn biết"
"Bạn thích cái cách người ấy dành thật nhiều thời gian cho bạn, hỏi han bạn về một ngày của mình. Bạn luôn thấy vui khi ở bên người ta và nếu hai người chạm phải nhau, bạn thấy vô cùng dễ chịu"
Vừa đọc những dòng chữ trên màn hình NB vừa vô thức ôm ngực. Trống ngực dồn dập. Nó đều đúng với cậu. Trước giờ cậu chưa từng có cảm xúc với ai trừ Tiêu Chiến. Luôn muốn bên anh, thậm chí hồi anh bị thương cậu còn muốn mang anh về giấu đi, để chỉ mình cậu được chăm sóc.
Nhưng sao thế, hai người đều là con trai, sao có thể.
Bỗng cậu thấy một bài báo tiêu đề "Tình yêu hay hội chứng vịt con" cậu click vào.
"Khi vịt con mới nở, nó coi vật thể chuyển động đầu tiên nó nhìn thấy là mẹ. Tất nhiên, thông thường mẹ vịt sẽ ấp trứng và đón các con mình thoát khỏi vỏ trứng đầu tiên, nhưng lỡ chẳng may khi trứng nở vịt mẹ lại kiếm mồi hay tắm rửa, và tình cờ một chú gà đi ngang qua những quả trứng thì bầy vịt con sẽ coi chú gà đó là.. mẹ. Ở con người, hội chứng vịt con dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên, những sự vật tiếp xúc đầu tiên là" tốt nhất "," chuẩn nhất ".
Là thế nào? Nó cũng đúng với cậu. Bởi bé đến lớn cậu chị gần gũi và thân với anh nhất. Thật sự cảm xúc này là sao? Thật càng nghĩ càng muốn nổ tung cái đầu. Vào nhà tắm vốc từng vốc nước tạt lên mặt nhìn vào gương tụ nhủ" Tieu Chiến là anh, mình chỉ là quý trọng anh ấy chứ không có yêu đương hay chim non chim già gì hết, đúng thế!"Nghĩ xong nắm chặt tay, điều cần làm là học. Cậu phải thi đậu trường Sff để nhận quà từ anh. Đúng thế điều đó quan trọng hơn mấy thứ tc vớ vẩn. Kết quả là chưa đầy 1 giờ sau cậu đã ngủ gục bên bàn học. Tại sách văn hay quá thôi chứ cậu cố gắng lắm rồi.
Chỉnh sửa cuối: