Truyện Ngắn Bên Kia Giấc Mơ - Sherry

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi ai sherry, 21 Tháng chín 2024.

  1. ai sherry

    Bài viết:
    23
    Bên kia giấc mơ

    Tác giả: Sherry

    Thể loại: Truyện ngắn, đô thị

    Số chương: 7

    [​IMG]

    Giới thiệu tóm tắt: Khi tỉnh lại, Thuỳ thấy mình đang ở trong bệnh viện, ngoài thông tin được bác sĩ nói cho là cô đã bị tai nạn giao thông thì toàn bộ ký ức của cô chỉ là một mảng trắng. Giữa lúc bơ vơ tột cùng, Minh đã xuất hiện bên cạnh, tự giới thiệu là bạn trai của cô. Nhìn chàng trai gần như hoàn hảo đối diện trong gang tấc, Thuỳ bất giác tự hỏi, là cô quá may mắn hay những câu chuyện ngôn tình vẫn có thể xuất hiện ngoài đời thực?
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười 2024
  2. ai sherry

    Bài viết:
    23
    1.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có bao giờ bạn tưởng tượng tới một ngày cuộc sống của bạn đột nhiên biến mất?

    Có bao giờ bạn tưởng tượng tới một ngày bạn mở mắt và không thể trả lời câu hỏi "mình là ai?".

    Điều tồi tệ nhất có thể xảy đến với một người, đôi khi không phải cái chết.

    Mà là mất đi ký ức, một cái chết về mặt xã-hội.

    ..................

    Khi tôi tỉnh dậy, cảm giác đầu tiên của tôi là những cơn đau từ đầu lan xuống tứ chi như những đợt sóng thi nhau xô tới không cách nào chống đỡ. Chúng vặn xoắn lấy não khiến mắt tôi mờ đục, tai ong ong như có cả triệu con côn trùng vo ve sát bên.

    - Cháu thế nào? Có nghe thấy gì không? - Một giọng nam ấm áp vang lên, kéo tôi ra khỏi ranh giới giữa mơ và thực, đồng thời xác nhận cho tôi rằng những cơn đau kia là thật.

    - Đau quá. - Cổ họng tôi khản đặc, âm thanh phát ra méo mó không rõ từ.

    - Đau những đâu? - Giọng người kia vẫn điềm tĩnh.

    - Cả người...

    - Đau là tốt đấy, chứng tỏ tri giác vẫn còn.

    Và sau đó là một tràng những từ chuyên môn phức tạp mà tôi không hiểu. Trí óc chậm chạp của tôi dần tỉnh táo lại để nhận thức những gì đang diễn ra. Mùi cồn sát trùng cùng khung cảnh trắng toát bao quanh.

    Bệnh viện.

    Ồ, tại sao tôi lại biết đây là bệnh viện? Đúng hơn là, tại sao tôi có thể biết bệnh viện là thế nào?

    Còn tôi là ai tôi lại hoàn toàn không có khái niệm gì hết!

    Tôi cố nhớ tới bất kỳ một manh mối nào khả dĩ để hiểu chuyện đang xảy ra nhưng tất cả chỉ là một màn sương trắng. Và rồi những cơn đau lại cuộn lên khiến tôi bỏ cuộc. Tôi nhắm mắt, cố làm quen với chúng như một cách để lẩn trốn sự sợ hãi về những mất mát mà tôi còn chưa ý thức được.

    Y tá đứng kế bên cắm kim tiêm vào cái ống nhỏ nối liền đường ống bé xíu lằng nhằng cắm trên tay tôi. Sau đó cơn đau dịu dần, đầu óc tôi bắt đầu tỉnh táo để có thể rành mạch trả lời những câu hỏi của vị bác sĩ già kia.

    - Cháu tên gì? Bao nhiêu tuổi?

    - Cháu không biết.

    - Nhà cháu ở đâu? Bố mẹ tên gì?

    - Cháu không biết.

    - Năm nay là năm bao nhiêu?

    - Cháu không biết.

    - Ai đang là thủ tướng?

    - Cháu không rõ.

    - Ca sĩ hay diễn viên cháu thích?

    - Cháu không biết.

    Gần như ba chữ cháu-không-biết được dùng để trả lời cho mọi câu hỏi của vị bác sĩ đưa ra. Tiếng thở dài khe khẽ từ ông khiến tôi hiểu rằng tình trạng hiện tại của mình đang rất tệ. Thứ duy nhất tôi làm được là đọc một mẩu báo do y tá tiện tay đưa cho. Ít nhất tôi còn có thể nói, đọc tiếng Việt và biết những quy tắc ứng xử cùng kiến thức xã hội cơ bản.

    Ông bác sĩ giải thích rằng tôi bị một tai nạn giao thông nghiêm trọng, cụ thể là vì tôi đột ngột lao ra đường làm chiếc ô tô không kịp bẻ lái đâm thẳng vào tôi. Tôi đã ngã đập đầu xuống đất khiến não bị chấn thương nặng. Tuy được đưa đi cấp cứu kịp thời và phẫu thuật thành công nhưng việc mất đi trí nhớ là di chứng ngoài khả năng kiểm soát của bác sĩ.

    - Liệu cháu có thể khôi phục trí nhớ không ạ?

    - Với những tổn thương thực thể trên não bộ của cháu... - Ông bác sĩ thở dài bỏ lửng câu nói. - Nhưng hãy luôn tin tưởng, cuộc sống vẫn có những điều kỳ diệu!

    Điều kỳ diệu? Tôi cần điều kỳ diệu để biết được mình là ai ư? Hai tay tôi run lên, và nếu không vì quá yếu, tôi đã tự mình lao đầu vào tường để tìm "điều kỳ diệu" mà ông bác sĩ vừa nói.

    Các y tá trấn an tôi thêm một lần nữa rằng đôi khi các di chứng chỉ là tạm thời và phần trăm cơ hội để tôi nhớ lại mọi thứ chắc chắn lớn hơn không. Tôi cảm giác bài diễn văn này từng được nói với quá nhiều bệnh nhân qua cái cách diễn đạt hết sức trơn tru của họ. Tất nhiên, điều đó không giúp tôi cảm thấy được an ủi mấy phần.

    Hoàn thành xong nghĩa vụ, tất cả bọn họ rút lui khỏi phòng bệnh, trả lại cho tôi không gian vắng lặng chỉ một màu trắng và mùi cồn sát trùng nồng nặc. Và tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

    ..................

    Khi tôi tỉnh dậy lần thứ hai, những cơn đau đã thuyên giảm đi rất nhiều, tôi thậm chí còn có thể tự tay sờ thấy một lớp băng dày đang quấn chặt trên đầu. Mái tóc tôi, nếu tôi từng có nó, đã biến mất nhưng hiện tại đấy không phải việc tôi lưu tâm hàng đầu.

    Và rồi ngay trước mắt tôi là khuôn mặt một người đàn ông, dĩ nhiên là hoàn toàn xa lạ. Anh ta có khuôn mặt chữ điền, da hơi sậm màu, mắt to sâu, lông mày rậm cùng chiếc mũi cao với đường nét thật hoàn hảo. Cho dù có mất trí nhớ thì tôi vẫn còn đủ khả năng thẩm mỹ để thấy điều hiển nhiên là anh chàng này rất đẹp trai, một nét đẹp rắn rỏi, đàn ông gợi nhớ tới những chàng tài tử làn da rám nắng đến từ Địa Trung Hải.

    - Em còn đau không? - Anh ta nói với tôi, chất giọng ấm áp tràn đầy tình cảm.

    - Anh là ai? - Tôi hoang mang hỏi lại.

    Ánh mắt người đàn ông trước mặt tôi tối sầm, một vẻ buồn phiền tràn ra nhưng cố nén, đôi môi mỏng của anh ta gượng cười, để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp:

    - Em không nhớ anh thật sao? - Anh ta bỗng nắm chặt lấy tay tôi. - Anh xin lỗi, anh đã không thể làm gì...

    - Em...

    - Không sao, không sao đâu, đừng lo, có anh đây rồi.

    Anh nói rồi cúi xuống hôn nhẹ lên má tôi, cử chỉ rất tự nhiên như thể chuyện vẫn quen làm. Tim tôi chợt đập rộn và mặt nóng bừng. Tôi ngẩn ngơ nhìn anh:

    - Ơ, chúng ta là...

    - Em thử đoán xem!

    - Nhưng trước hết thì, anh và em... tên gì? - Tôi rụt rè hỏi, mắt cụp xuống, không hiểu sao một cảm giác có lỗi vô lý cứ vảng vất trong đầu.

    - Anh tên Minh còn em tên Thuỳ. - Anh vuốt nhẹ lên má tôi vẻ thân thiết. - Em là con út trong nhà, có anh trai đã vào Nam lấy vợ, gần đây đón cả bố mẹ em vào nên giờ ở Hà Nội em chỉ có anh thôi.

    - ...

    - Thôi em nghỉ đi, chúng ta nói chuyện sau, anh sẽ trả lời em bất kỳ câu hỏi nào. - Anh nói rồi mỉm cười. - Anh đã gọi điện cho anh trai em rồi, nhưng cũng dặn anh ấy lựa lời nói với bố mẹ. Mọi người đang bận vì chưa có ai trông cháu nên phải ít nhất một tuần nữa mới bay ra được.

    Sau khi Minh về, tôi nhắm mắt dỗ giấc ngủ nhưng không làm sao thiếp đi, cuối cùng gượng dậy, cố xoay người nhìn vào cánh cửa kính sát bên. Tôi muốn biết diện mạo của mình trông thế nào. Tôi nghiêng trái nghiêng phải gắng nhìn thật kỹ để rồi không nén được tiếng thở dài. Dù khung kính rất mờ tôi cũng chỉ thấy được một nhan sắc tầm trung. Bỏ qua mấy điểm xấu tạm thời như những chỗ xước xát đang dán băng cùng cái đầu trọc lốc thì tôi có thể mường tượng ra một khuôn mặt không quá thon gọn với phần quai hàm mở rộng, đuôi mắt rủ xuống, mũi tẹt và gò má hơi cao. Tôi tự hỏi tôi đã là người thế nào mà có thể khiến một anh chàng như Minh thành bạn trai tôi? Tôi đã rất tốt hay rất thông minh hay cá tính ư?

    ..................

    Theo lời Minh kể thì tôi năm nay hai ba, tốt nghiệp Đại học Hà Nội, khoa tiếng Hàn. Ngoài ra tôi còn có bằng IELTS 6.5, nghĩa là tôi thông thạo tới hai ngoại ngữ. Tôi sống ở Hà Nội một mình, khoảng tám tháng nay vẫn đang đi tìm việc nhưng chưa nơi nào nhận. Minh hơn tôi năm tuổi, hiện đang làm trưởng phòng vật tư cho một công ty nước ngoài. Tôi ngẩn ngơ nhìn từ chứng minh thư, bằng lái xe cùng các loại bằng cấp tôi có từ thời tiểu học cho tới những bức ảnh gia đình mà mọi khuôn mặt đều đã trở nên xa lạ. Ảnh chụp cho thấy bố tôi vóc người tầm thước, nét mặt gân guốc còn mẹ tôi có vẻ là tuýp phụ nữ gia đình, giản dị và đôn hậu. Anh em tôi đều giống bố nhưng đường nét của anh ấy hòa hợp, ưa nhìn hơn tôi. Chị dâu tôi cũng rất xinh.

    Xem ra tôi đã có một cuộc sống khá dễ chịu đó chứ?

    - Nhưng tại sao em lại thất nghiệp tới tám tháng? Không lẽ em dốt lắm? - Tôi hoang mang hỏi.

    Minh không trả lời ngay, thay vào đó bỗng kéo nhẹ tôi tựa vào vai anh, cánh tay vòng qua ôm ngang người tôi như bảo vệ:

    - Trái lại, em rất giỏi. - Anh mỉm cười nhìn tôi dịu dàng. - Em chỉ không giỏi giao tiếp thôi, mà công việc em nộp đơn toàn là phiên dịch, đòi hỏi kỹ năng giao tiếp tốt.

    Tôi theo phản xạ hơi co người lại trước hành động thân mật của Minh, các cơ bắp căng ra. Tôi vẫn chưa thể quen được việc gần gũi với anh. Anh cũng nhận ra vẻ gượng gạo từ tôi, cánh tay vừa đặt bên hông tôi liền bỏ xuống. Một thoáng bối rối xuất hiện khiến chúng tôi bất giác quay đi, tránh ánh mắt đối phương.

    - Vậy... em vẫn ăn bám bố mẹ hay... anh à? - Tôi cố kiếm chuyện nói nhằm xóa đi không khí bối rối đang có.

    - Không. - Minh lắc đầu. - Em nhận dịch bài ở nhà, dịch cả phim nữa. Chuyên môn em tốt nên không ít việc đâu.

    - Thế anh và em quen nhau thế nào ạ?

    - Anh thuê em dịch tài liệu.

    Tôi rất tò mò muốn biết vì sao chúng tôi lại yêu nhau, hơn nữa anh ấy lại có vẻ rất nhiệt tình với tôi nhưng sự xấu hổ đã ngăn tôi lại.

    - Anh đã rất ấn tượng với cô bé phiên dịch thông minh mà nhút nhát. - Minh nắm nhẹ tay tôi. - Nhưng cô bé đó cứ tránh anh, làm anh mãi mới mời được một cốc cafe.

    Tôi có giá đến thế ư?

    - Thế chúng ta... quen nhau bao lâu rồi?

    - Quen là sáu tháng còn yêu là bốn tháng.

    Do tôi vẫn đang dựa vào vai Minh nên khuôn mặt anh sát bên tôi, thậm chí tôi còn cảm thấy hơi thở của anh phả trên tai mình. Nhưng lần này tôi không còn né tránh. Nếu thực sự chúng tôi đã yêu nhau bốn tháng thì hành động này không phải không chấp nhận được. Chỉ là, hiện giờ với trí nhớ trống rỗng của tôi, tất cả đều trở nên xa lạ. Cái cảm giác khi một ngày tỉnh dậy, bạn bỗng nhận ra mình đã biến mất, không phải với người khác mà với chính mình đâu dễ diễn đạt thành lời. Một áp lực vô hình bỗng đè nặng lên tôi bởi Thuỳ trước đây tỏ ra là người rất tuyệt vời, một "tôi" có thể hoàn toàn trái ngược với "tôi" hiện nay. Liệu Thuỳ sau tai nạn có khiến mọi người thất vọng không?

    - Em đang nghĩ gì vậy?

    - Em xin lỗi. - Tôi cúi gằm, tay mân mê mép chăn. - Em chẳng thể nhớ được chúng ta đã yêu nhau thế nào hay cảm xúc em dành cho anh ra sao...

    - Đừng nghĩ gì nhiều, - Anh vẫn nắm tay tôi, giọng kiên định. - Anh là anh và em vẫn là em dù em có nhớ lại hay không nên dù thế nào thì việc chúng ta bên nhau cũng sẽ chẳng có gì thay đổi.

    - ...

    - Anh có thể chờ.

    Tuy tôi chưa định nghĩa được cảm xúc dành cho Minh hiện tại nhưng sự có mặt của anh khiến tôi được an ủi rất nhiều. Tôi như một đứa trẻ lạc đường chẳng biết bấu víu vào đâu thì có người tới nắm tay đưa tôi về. Trong chừng mực nào đó, tôi cảm thấy Minh là may mắn hiếm hoi tôi có trong hoàn cảnh này.

    Cầm chiếc iPhone Minh đưa và nói là của tôi, tôi mân mê trong ngoài. Anh kể rằng từ hôm tôi vào viện anh đã giữ nó rất cẩn thận để không bị sập nguồn hay chạm phải nút Home. Thực may chiếc điện thoại cũ rích này có chứng năng cảm ứng vân tay không tôi sẽ chẳng cách nào mở khóa. Tôi ấn ngón cái của mình lên nút Home, máy ngay lập tức được unlocked. Tôi xem rất kỹ tin nhắn, facebook lẫn note nhưng chẳng thu được thông tin gì hữu ích. Đúng như Minh nói, có vẻ như tôi là người khép kín và ít bạn.

    - Máy này em mới mua có hai tháng thôi, em bảo ngoài danh bạ ra em không cần anh backup thêm cái nào khác nên tin nhắn chỉ có từ hai tháng gần đây. - Minh giải thích khi thấy tôi ngẩn ngơ nhìn hộp message lèo tèo vài tin quảng cáo.

    - Không có cả tin nhắn của anh luôn. Sao anh không nhắn cho em?

    - Em không thích, nên có việc thì mình gọi điện thay vì nhắn tin. - Minh bỗng thở dài. - Em còn không thích cả chụp ảnh nên chúng ta chẳng có nổi một bức ảnh chụp chung.

    - Vậy sao? - Tôi ngắm cả thư viện ảnh chỉ vài bức ảnh linh tinh chụp đường xá.

    Tuy Minh không nói ra nhưng tôi có thể cảm thấy rõ ràng sự ân hận của anh. Có lẽ anh đang nghĩ tới chuyện nếu vừa rồi tôi có mệnh hệ nào thì giữa chúng tôi sẽ chẳng có lấy một thứ gì lưu lại mối quan hệ này.

    - Em còn kín đáo đến nỗi không chịu giới thiệu anh với bất kỳ ai, không chịu cả kết bạn trên facebook. - Giọng Minh vẫn trầm trầm. - Đôi lúc anh còn tự hỏi em có cho anh tư cách làm bạn trai em không?

    Tôi tròn mắt nghe anh nói, cảm thấy phi lý tới khó tin. Một con bé nhan sắc tầm thường như tôi mà chảnh choẹ đến thế kia ư? Trong khi nhìn Minh tôi tin chắc là số người muốn làm bạn gái anh có thể xếp hàng từ đây tới tận cuối hành lang. Điều gì đã khiến chúng tôi như vậy?

    - Em nói người như anh... không an toàn. - Như thể đọc được ý nghĩ của tôi, anh lên tiếng. - Dù anh có cố thuyết phục em thế nào, em vẫn khăng khăng nên anh đành nghe theo, nghĩ là thời gian sẽ giúp anh chứng minh.

    - ...

    - Bây giờ em add anh lên facebook được chưa? - Anh nhìn tôi rụt rè đề nghị.

    Tất nhiên tôi nhanh chóng bấm "Accept", trong lòng vẫn chưa hết hoang mang với chính mình.

    - Em biết không, - Minh bỗng bật cười. - tuy anh rất buồn, rất lo khi em bị tai nạn nhưng giờ anh lại cũng rất vui vì có thể bên em, được em tin tưởng như thế này.

    Tôi ngượng nghịu cười. Cứ như cổ tích vậy, khi tỉnh lại sau giấc ngủ dài, tôi đã có một chàng hoàng tử ở bên chờ đợi để yêu thương, bảo vệ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười 2024
  3. ai sherry

    Bài viết:
    23
    2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngoài việc mất trí nhớ và chân trái rạn xương phải bó bột thì các xây xước phần mềm không đáng kể nên tôi hồi phục rất nhanh. Chỉ một tuần sau tôi đã được xuất viện. Minh tới đưa tôi về. Anh lái xe vòng vèo qua các phố rồi dừng lại trước một chung cư tầm trung.

    - Bố mẹ em vào Sài Gòn còn em ở đây một mình. - Minh nói rồi cười. - Cô bé cổ hủ của tôi sợ mang tiếng nên chẳng bao giờ mời tôi lên nhà. Vậy một ngày đặc biệt như ngày hôm nay thì anh lên nhà được không?

    Tôi cười cười gật đầu rồi loay hoay quay xuống băng ghế sau tìm nạng chống. Minh bỗng vòng tay qua người bế bổng tôi ra khỏi xe rồi cứ thế đi thẳng vào thang máy chung cư, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh.

    - Thả em xuống đi. - Tôi lí nhí nói, mặt đỏ tới tận chân tóc.

    - Vậy em tự lên nhà nhé, có nhớ số nhà không?

    Nếu tôi nhớ được tôi đã tự về, đâu cần anh đưa rước thế này? Thế là tôi đành lặng thinh, ôm chiếc túi xách trong lòng mà mấy ngón tay bấu chặt như muốn chọc thủng lớp da túi. Tôi hơi quay nghiêng, giấu mặt vào lồng ngực rộng của anh, thực chẳng khác gì con đà điểu chui đầu xuống cát. Minh bấm tầng 12A rồi cứ thế ôm tôi trong tay suốt thời gian thang máy chạy lên. Có lẽ trọng lượng cơ thể mảnh mai của tôi chả thấm vào đâu so với sức lực của anh.

    Anh dừng lại trước phòng 12A13.

    - Chìa khóa ở trong túi em, mở cửa đi. - Anh khẽ cười. - Có bất ngờ đang chờ em.

    Bất ngờ mà Minh nói là hai người ngồi sẵn trong phòng khách. Vì bố mẹ vừa đáp xuống sân bay nên Minh bảo về thẳng nhà đợi, không cần qua viện. Tôi dễ dàng nhận ra bố mẹ nhờ đã xem trước những bức ảnh rất kỹ. Minh vừa đặt tôi xuống ghế là bố mẹ xô tới.

    - Con, con có sao không? - Mẹ ôm tôi bật khóc rồi sờ nắn rất kỹ chân tay đầu cổ tôi như để xác định tôi đích thực đang tồn tại.

    Tôi lặng đi trong giây lát. Tôi nhận ra được bố mẹ không có nghĩa là tôi đã định hình được mối quan hệ hay tình cảm tôi dành cho họ. Đối với tôi bây giờ mà nói, một tuần bên cạnh Minh khiến tôi có cảm giác thân thiết với anh hơn hai đấng sinh thành đang ở ngay trước mặt rất nhiều.

    - Ch... - Chữ "cháu" đã ra tới đầu lưỡi bị tôi nuốt ngược trở lại. Tôi vì căng thẳng và mất tự nhiên mà giọng lạc hẳn đi. - Con không sao ạ, chân hơi rạn một chút nhưng sẽ khỏi sớm thôi.

    - Có phải... có phải con bị...

    - Vâng, con bị mất trí nhớ. - Tôi cố dùng giọng bình thản nói, như thể đây chỉ là một tai nạn vặt vãnh thường ngày kiểu đứt tay hay vấp ngã trầy da.

    - Vậy con còn nhớ bố mẹ không? - Bố tôi cất tiếng, giọng khàn đục.

    Tôi suy nghĩ rồi chậm rãi lắc đầu bởi chuyện này có muốn cũng chẳng thể nào giấu được. Chẳng thà làm bố mẹ shock một lần còn hơn là đi hết lo lắng này tới thất vọng khác.

    Đến lúc này mẹ mới để ý tới Minh đang đứng cạnh tôi, thái độ lúng túng giống như anh vừa là người quen nhưng lại cũng xa lạ nên tạm thời chưa biết cư xử thế nào cho phải. Mẹ nhẹ nhàng mời anh ngồi rồi mới mở lời:

    - Cháu là Minh?

    - Dạ vâng. - Anh vui vẻ trả lời. - Cháu chính là người đã gọi điện cho anh Hải ạ. Cháu xin phép tự giới thiệu, cháu là bạn trai của Thuỳ nhưng chắc em chưa bao giờ kể với cô chú.

    - Chưa... - Mẹ khó xử nói. - Con bé này tính hay xấu hổ nên...

    - Cháu hiểu ạ. - Anh mỉm cười, không lấy thế làm phật ý. - Thời gian vừa rồi Thuỳ nằm viện nên cháu có xin phép qua nhà dọn dẹp, quét tước.

    - Cảm ơn cháu, cháu đã chăm sóc Thuỳ trong viện mà lại còn mất công đến dọn dẹp nữa, cháu chu đáo quá.

    Tôi ngồi bên cạnh chẳng biết nói gì nên đành im lặng nhìn ngắm xung quanh. Căn hộ của nhà tôi khoảng tám mươi mét với hai phòng ngủ, nội thất không quá sang trọng hay cũ kỹ, gợi lên một gia cảnh công chức đủ sống điển hình. Chỉ là, mọi thứ, kể cả những bức ảnh chụp gia đình treo trên tường không gợi cho tôi bất kỳ cảm giác thân quen nào. Khi tôi hướng ánh mắt qua bàn thì thấy chiếc điều khiển TV đang nằm chỏng chơ liền với lấy bật lên. Chương trình hiện lên là CNN. Tôi chăm chú lắng nghe một lát rồi bất chuyển liên tục cho tới kênh KBS.

    Tôi vốn tốt nghiệp khoa ngoại ngữ, thông thạo tới hai thứ tiếng.

    Vậy mà giờ tôi hoàn toàn không hiểu bất cứ cái gì người ta đang huyên thuyên trên TV.

    Một nỗi thất vọng lẫn sợ hãi cùng cực bỗng bùng ra thít chặt lấy tôi khiến tôi òa lên khóc. Cả nhà liền hoảng hốt quay qua tôi xem có chuyện gì. Minh ghì chặt lấy tôi còn tôi vùi mặt vào ngực anh, giọng bị từng cơn nức nở ngắt quãng:

    - Con không hiểu gì hết...

    Bố mẹ bối rối im lặng, chắc trong thoáng chốc chưa biết phải an ủi tôi thế nào. Chỉ có Minh là bình tĩnh, anh vuốt tóc tôi, từng lời thủ thỉ của anh khiến tôi dần dịu lại:

    - Đừng lo lắng quá, quên rồi thì mình học lại, anh sẽ giúp em. Quan trọng là gia đình và anh luôn ở đây, bên cạnh em. Nếu quên mất chuyện cũ rồi thì thôi, chúng ta sẽ tạo nên ký ức mới, cuộc sống trước mắt vẫn còn rất dài.

    - Đúng rồi, - Mẹ ngồi bên nhanh nhẹn tiếp lời. - dù có bất kỳ chuyện gì, chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết.

    Thế nhưng cái "cùng nhau" mà mẹ tôi nói chỉ kéo dài được ba ngày. Sang ngày thứ tư, anh trai tôi gọi điện từ Sài Gòn ra hỏi han tình hình rồi gợi ý bố mẹ đưa tôi vào trong đó tĩnh dưỡng. Có điều, như lời bố kể thì căn hộ của anh chị trong đó rất nhỏ, bình thường là bố và anh ngủ ngoài phòng khách còn phòng ngủ dành cho mẹ, chị dâu và cháu. Nếu tôi vào thì sẽ phải trải chiếu trong nhà tắm nằm sao? Tôi có thể mất đi trí nhớ nhưng bằng cách kỳ diệu nào đó tư duy logic lại không mấy bị ảnh hưởng.

    - Chắc anh chị không xa được bố mẹ rồi. - Tôi cười.

    Thật ra tôi nói câu này không mang hàm ý giễu cợt mà ngược lại, nhiều phần thông cảm. Anh chị tôi trong Nam rất vất vả, đi làm từ sáng tới tối nên rất cần sự giúp đỡ của ông bà. Bố tôi hàng ngày phụ trách đi chợ, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo còn mẹ chịu trách nhiệm chăm cháu và bếp núc. Cuộc sống đang đều đặn như một cỗ máy vận hành hoàn hảo bỗng vì tôi mà đảo lộn tùng phèo. Chị phải xin nghỉ phép ở nhà trông con mấy ngày nay nên anh sốt ruột là phải.

    Thấy vẻ ngần ngừ của mẹ, tôi liền cười động viên:

    - Thôi bố mẹ vào với anh chị đi, anh chị với cháu cần bố mẹ hơn con. Đằng nào thì việc hồi phục trí nhớ của con cũng không phải ngày một ngày hai. Chân con cuối tuần này cũng tháo bột rồi.

    Vậy là, ngay sau khi chân tôi tháo bột, tóc bắt đầu lún phún mọc lại thì bố mẹ tôi cũng khăn gói về lại Sài Gòn. Căn hộ bỗng chốc trở nên quá rộng rãi đối với một đứa con gái độc thân.

    ..................

    Tôi cứ mải miết chạy, chạy một cách vô định trong bóng đêm, vì sao thì tôi lại không biết. Tôi chỉ biết chắc chắn là tôi không được dừng lại, một cái gì đó, dù không phát ra bất kỳ tiếng động nào, đang đuổi đằng sau. Và rồi như tình huống trong mọi bộ phim kinh dị, tôi bị vấp ngã sấp xuống sàn, đúng lúc một quầng sáng chói lòa từ phía sau trùm lên người.

    - Á á... - Tôi bật dậy, mồ hôi ướt đầm đìa còn nỗi sợ vô hình vẫn vảng vất chưa dứt. Thời gian gần đây tôi liên tục có giấc mơ này nhưng vẫn không sao quen được với nó. Nó có ý nghĩa gì vậy? Từ trong tiềm thức tôi đang sợ điều gì sao?

    Theo phản xạ, tôi run tay bấm số điện thoại của Minh như tìm kiếm sự an toàn. Anh kiên nhẫn nghe tôi tường thuật lại bằng giọng ngắt quãng mà không hề cắt lời, cũng không nói rằng đó chỉ là giấc mơ, chẳng có gì phải sợ. Anh lắng nghe rất kỹ những gì tôi nói, điều đó làm tôi cảm thấy được an ủi không ít. Và khi Minh còn đang nói chuyện với tôi trên điện thoại, chuông cửa nhà tôi bỗng kêu lên ầm ĩ.

    Tôi mở cửa và thấy anh sừng sững trước mặt, trên tay là chiếc điện thoại vẫn còn đang kết nối với máy tôi.

    - Anh... - Tôi ngỡ ngàng tới không thốt nên lời.

    - Đừng sợ, có anh đây rồi. - Anh siết chặt tôi trong tay, nhiệt lượng từ cơ thể anh quấn chặt lấy tôi khiến tôi thấy mình an toàn hơn bao giờ hết.

    Tôi thuật lại giấc mơ của mình, lần này với giọng điệu rõ ràng và tư duy mạch lạc hơn hẳn. Minh đăm chiêu lắng nghe.

    - Có lẽ sâu trong não em vẫn còn ấn tượng về vụ tai nạn. Như vậy quầng sáng em nhìn thấy lúc ngã xuống chính là đèn của chiếc xe đâm vào em. - Anh vuốt nhẹ tay tôi. - Đây có thể là một dấu hiệu tốt cho thấy em đang dần hồi phục lại trí nhớ.

    - À, nói tới chuyện đó, em muốn nhờ anh một việc. - Tôi ngại ngùng xoa tay lên cái đầu trọc bắt đầu lún phún tóc.

    Tôi đi ra chiếc máy tính để bàn, mở một thư mục rồi chỉ vào file word tên Diary.

    - Em mới tìm thấy file này hôm nay, theo như EXIF thì em bắt đầu viết từ năm năm trước cho tới ngày bị tai nạn. Em đã rất mừng, có điều... - Tôi thở dài. - file đòi mật khẩu mà em thì chịu, không có khái niệm gì hết. Anh giúp em phá mật khẩu được không?

    Minh nhìn file nhật ký rất kỹ, mắt bỗng thoáng qua vẻ đăm chiêu rồi choàng tay ôm lấy tôi. Tôi cảm thấy một sự bất an khó gọi tên toát ra từ anh.

    - Anh sao vậy?

    - Có nhất thiết phải bằng mọi giá nhớ lại không em? Anh thấy như thế này đâu có tệ....

    - Còn sao nữa? - Tôi ngạc nhiên hỏi lại. - Tất nhiên là em muốn rồi, em cần phải biết trước đây mình là người thế nào. Sao tự nhiên anh lại nói như vậy?

    Minh buông tôi ra rồi nhìn thẳng vào mắt tôi đầy nghiêm túc.

    - Nhưng em phải hứa với anh... Dù thế nào cũng không được bỏ anh.

    - Đã có chuyện gì sao?

    - Anh xin lỗi. - Anh vùi mặt vào hai tay, nói câu được câu mất. - Anh đã không đủ can đảm để kể với em.

    - ...

    - Chính anh, vì anh mà em bị tai nạn!
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười 2024
  4. ai sherry

    Bài viết:
    23
    3.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi sững sờ.

    Bằng một giọng tràn đầy hối hận, anh kể lại với tôi rằng trước hôm tôi bị tai nạn mấy ngày anh đã có hẹn gặp với một đối tác nữ. Do nội dung bàn bạc tương đối nhạy cảm, anh đã gặp riêng cô trong một phòng VIP của nhà hàng ở Melia, tránh đi sự tò mò của đồng nghiệp cùng công ty. Tình cờ làm sao tôi đã bắt gặp anh đưa cô vào đó. Chúng tôi sau đó cãi nhau, và tôi từ chối mọi lời giải thích của anh. Vào cái ngày định mệnh kia, anh đến tìm tôi nhưng tôi nhất định không nghe anh nói, giật tay khỏi tay anh rồi chạy đi. Trong lúc vội vàng, tôi đã trượt chân ngã ra giữa đường và bị xe đâm. Nói chung cẩu huyết không khác gì phim Hàn.

    Chỉ trừ ra không có ai hô "Cắt!" để tôi trả lại vai diễn, trở về với cuộc sống của mình.

    - Anh thề với em, anh và cô ấy không có gì hết. Em có thể gọi lên Melia kiểm tra, hôm đó anh thuê phòng họp chứ không phải thuê phòng nghỉ.

    - Em tin anh mà. - Tôi dịu dàng xoa nhẹ khuôn mặt anh, mỉm cười. - Chẳng lẽ những gì anh đã và đang làm cho em không đủ để em tin anh sao?

    Tôi khẽ nhắm mắt, rồi áp môi mình lên môi Minh, đây là lần đầu tôi chủ động thân mật với anh. Sau một tích tắc ngỡ ngàng, anh đã nhiệt tình đáp lại tôi. Lâu rất lâu sau anh mới rời khỏi tôi nhưng vẫn ôm chặt tôi trong lòng.

    - Em muốn đi làm không? - Anh hôn nhẹ lên gáy tôi.

    - Làm gì?

    - Anh đang cần thư ký. - Minh mỉm cười. - Lương không cao lắm đâu nhưng em sẽ học được nhiều điều. Kể cả với tiếng Anh, em có thể vừa học, vừa làm với anh thì sẽ khôi phục nhanh hơn.

    - Liệu có sao không? - Tôi ngập ngừng. Môi trường công sở vốn không phải nơi để hẹn hò. Trên thực tế, nhiều công ty còn cấm nhân viên có quan hệ tình cảm với nhau.

    - Không sao đâu. - Anh cười. - Coi như em chỉ là thực tập thôi.. Thú thực, từ sau lần em bị tai nạn, anh chỉ có thể yên tâm khi thấy em trong tầm mắt. Coi như em giúp anh, được không?

    Vậy là việc tái hòa nhập cộng đồng của tôi bắt đầu từ đây, bên anh.

    ..................

    Công việc "thực tập" của tôi ở chỗ Minh khá nhẹ nhàng. Việc chính của tôi là sắp xếp tài liệu, quản lý lịch làm việc của anh, đi theo anh ghi nhật ký các cuộc họp. Tôi bắt đầu quen mấy người bạn làm cùng, từ đó mới biết Minh là người đàn ông độc thân được mơ ước nhất công ty. May mắn làm sao, không ai lấy đó làm ghen tị với tôi, có lẽ hoàn cảnh đáng thương của tôi hiện tại đã gợi lên lòng trắc ẩn tự nhiên từ mọi người.

    Nhờ Minh tôi đã mở được file nhật ký, từ đó giúp tôi tìm hiểu lại chính mình khi xưa. Tôi đã khóc, đã cười theo từng dòng chữ.

    "Ngày...

    Hôm nay là ngày đầu tiên của cuộc sống đại học và mình sẽ bắt đầu viết nhật ký. Mình muốn ghi lại mọi chuyện trong thời gian mà người ta vẫn nói là đẹp đẽ nhất cuộc đời này. Tạm biệt cô bé nhút nhát những năm cấp ba nhé, từ hôm nay Thuỳ sẽ là người mới..."

    "Ngày...

    Tại sao bắt chuyện với người khác khó như vậy? Tại sao mọi người trong lớp đã quen và nói chuyện với nhau hết trừ mình?"

    "Ngày...

    Họ nói mình là gái Hà Nội nên chảnh choẹ, không thèm nói chuyện với ai hay tham gia hoạt động gì của lớp. Vậy có ai bắt chuyện với tôi hay rủ tôi tham gia không?"

    "Ngày...

    Vậy là tốt nghiệp rồi. Bốn năm đại học trôi qua nhanh thật, tuy không vui như mình đã nghĩ. Giờ thì mình chẳng còn hi vọng gì vào việc lột xác thành người mới. Bạn bè? Thôi, coi như chưa có duyên với ai vậy..."

    "Ngày...

    Hôm nay nhìn thấy Hồng ngoài Vincom làm mình vội chạy đi chỗ khác tránh mặt. Tại sao mình lại phải làm thế? Bạn cũ thôi mà, có gì phải ngại? Mình chẳng rõ nữa. Chỉ là, Hồng và tất cả mấy người bạn đại học của mình đều dường như rất ổn. Facebook họ luôn tràn ngập những bức ảnh rực rỡ. Còn mình? Gần nửa năm qua vẫn thất nghiệp với mấy việc linh tinh thời vụ. Đơn thì cứ nộp mà chỉ tối đa đến được vòng phỏng vấn rồi lại bặt vô âm tín..."

    "Ngày...

    Lần đầu tiên mình nhận được một hợp đồng dịch thuật cho công ty lớn. Anh trưởng phòng vật tư, tên Minh thì phải, trực tiếp gọi mình đến để đưa tài liệu. Mình chưa từng gặp ai đẹp trai và lịch lãm như vậy, đến mức nhìn thôi mình còn không dám..."

    "Ngày...

    Anh Minh mời mình đi cafe. Là thật ư? Nhưng mình đã từ chối. Người như mình không nên có bất kỳ ảo tưởng gì, sẽ chỉ làm cuộc sống khốn khổ này thêm tồi tệ..."

    "Ngày...

    Cuối cùng mình cũng đã đồng ý đi cafe với Minh sau khi anh mời tới lần thứ ba. Trái với tưởng tượng của mình, anh rất chân thành, nói chuyện rất cởi mở. Anh kể cho mình nghe về gia đình anh, bố mẹ ở xa, một mình ra Hà Nội lập nghiệp. Mình đã cảm thấy thật đồng cảm và gần gũi với anh. Ôi cái sự ảo tưởng lại được dịp phát tác..."

    "Ngày...

    Mình đã nhận lời anh nhưng chẳng rõ đó là đúng hay sai nữa. Anh luôn như một thế giới khác, đẹp tuyệt so với mình, còn mình thì..."

    Và cứ thế, mọi câu chuyện những tháng gần đây của tôi chỉ xoay quanh Minh. Anh đã hiện ra giữa những trang nhật ký như một hoàng tử trong giấc mơ của mọi thiếu nữ. Anh quan tâm, chăm sóc tôi, nếu tôi không muốn ra khỏi vỏ ốc thì anh sẵn sàng bước vào đó cùng tôi. Cho tới khoảng tuần cuối trước tai nạn thì tôi lại bắt đầu viết những dòng nặng trĩu u uất, nghi ngờ và đau khổ. Và rồi tai nạn đã xảy đến, tất cả chỉ bởi cái sự hiểu lầm ngớ ngẩn kia.

    Tôi thở dài. Giá như tôi không quá thu mình, không quá thiếu niềm tin ở anh cũng như ở chính mình, chúng tôi đã có thể hạnh phúc biết bao thay cho hoàn cảnh dở khóc dở cười hiện nay.

    - Đừng nghĩ gì cả. - Minh vuốt lên mái tóc bắt đầu mọc dày ra của tôi. - Quan trọng là ngày hôm nay chúng ta vẫn bên nhau, với anh thế là đủ rồi.

    Tôi không có lời nào để diễn tả hết được tình yêu và lòng biết ơn của tôi đối với anh. Tôi không sao mường tượng được cuộc sống của mình sẽ thế nào nếu không có anh và tôi tin rằng "tôi" trước đây cũng nghĩ như vậy. Tai nạn vừa rồi dù sao cũng đã dạy tôi một bài học thật quý giá về sự hữu hạn mong manh của cuộc sống. Tôi đã tốn quá nhiều thời gian vô ích cho lo lắng, bất an và dằn vặt mà có lẽ hồi đó tôi không hề nhận ra. Bằng con mắt người ngoài cuộc ở thời điểm hiện tại, tôi mới thấy mình đã tự làm khổ mình lẫn những người xung quanh như thế nào.

    ..................

    - Thùy, giờ em rảnh không đi với anh một lát?

    - Vâng. Đi đâu vậy ạ?

    Thay cho câu trả lời, Minh đưa cho tôi một chiếc khoác mỏng vạt dài màu đen, khả dĩ che kín chiếc sơ mi màu xanh nhạt tôi đang mặc. Lúc này tôi mới để ý anh cũng đang vận đồ đen từ đầu tới chân.

    - Mình đi... đám tang sao anh? - Tôi rụt rè hỏi.

    Hóa ra không chỉ mình chúng tôi mà gần như cả công ty đều có mặt. Người mất còn khá trẻ, chỉ hơn tôi có ba tuổi, khuôn mặt trên ảnh cũng rất ưa nhìn.

    - Cậu ấy là Tiến, kế toán cũ của công ty. - Minh thì thầm với tôi.

    Khi cả công ty bước vào viếng, tôi liếc thấy Minh đã rơi một giọt nước mắt khi đi qua linh cữu nhưng vội lau đi rất nhanh. Hẳn hai người họ trước đây thân thiết lắm bởi Minh vốn không phải người dễ dàng có những xúc động như vậy.

    Suốt quãng đường về, tâm trạng của anh rất tệ, tạo một cảm giác nặng nề bao trùm khiến không gian chật chội trong xe càng thêm ngột ngạt.

    - Anh... đã rất thân với anh Tiến sao? - Tôi lên tiếng phá vỡ sự im lặng. Tôi cần nghe anh nói dù là điều gì.

    - Cũng bình thường. - Giọng Minh trầm xuống. - Thực ra, anh đang nghĩ tới chuyện khác.

    - Gì vậy ạ?

    - Tiến mất vì tai nạn giao thông. Cậu ấy bị xe tải đâm dẫn tới đa chấn thương, dập não, dập phổi, suốt thời gian vừa rồi ở viện cũng chỉ là sống thực vật. - Anh bỗng thở hắt ra. - Ngày Tiến bị tai nạn cũng là ngày em bị tai nạn.

    Tôi há hốc mồm. Lẽ nào hôm ấy là ngày sát chủ, tam nương gì đó chăng?

    - Nên anh đã rất ám ảnh rằng người nằm đó có thể là em.

    Minh bỗng nắm lấy tay tôi kéo lên áp vào mặt anh.

    - Anh chỉ có thể yên tâm khi em ở cạnh anh như thế này!

    - ...

    - Ngoài ra cũng có một chuyện nữa làm anh không sao nguôi ngoai...

    - Chuyện gì vậy ạ?

    Minh hắng giọng hai, ba lần nhưng rồi lại im lặng không nói gì. Có vẻ như anh chưa sẵn sàng kể cho tôi nên tôi không gặng hỏi thêm, thay vào đó nắm chặt lấy tay anh. Tôi muốn anh hiểu rằng nếu đến một ngày anh muốn nói tôi sẽ luôn lắng nghe dù là chuyện gì.

    Đúng là di chứng tâm lý của Minh mạnh tới nỗi anh luôn cố gắng thu xếp ở bên tôi bất cứ khi nào có thể. Và với một người bản tính nhút nhát, bị động như tôi mà nói, tôi thích điều đó. Cách anh dịu dàng chăm sóc tôi ở bất cứ chỗ nào khiến tôi thực sự hạnh phúc. Những ánh mắt ghen tị của các cô gái ngoài phố mang cho tôi một cảm giác kiêu hãnh ngấm ngầm không kém phần thú vị.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười 2024
  5. ai sherry

    Bài viết:
    23
    4.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em sắp về chưa? Tối nay có món thịt kho em thích đấy, về sớm nhé."

    Tôi vừa đọc tin nhắn của Minh vừa tủm tỉm cười. Cho dù chân tôi đã khỏi hẳn, tóc tôi đã mọc lại đủ dài thành kiểu tóc tém cá tính, anh vẫn duy trì thói quen đi chợ nấu ăn cho tôi.

    "Vâng, em tìm nốt đôi giầy rồi..."

    Mải nhắn tin tôi không nhìn đường nên đã va vào một người đi ngược lại khiến điện thoại văng xuống đất. Tôi vội vàng xin lỗi người kia rồi chạy tới nhặt, may mà chiếc iPhone vốn nổi tiếng nồi đồng cối đá chỉ bị trày chút xíu.

    - Ơ này cô. - Người bị tôi va vào bỗng lên tiếng. - Cô...

    - Anh biết tôi sao? - Tôi mỉm cười, đã quen với cảnh này. - Xin lỗi, do tôi mới bị tai nạn nên trí nhớ bị ảnh hưởng, nhiều lúc không nhận ra được người quen...

    - Không, không hẳn, tôi còn không biết tên cô. - Anh chàng gãi đầu. - Xin lỗi cho tôi hỏi, có phải vụ tai nạn cô vừa nói là vào ngày 15/6 không?

    - Vâng... Có việc gì không ạ?

    - Thế là đúng rồi. - Anh chàng cào tay vào tóc muốn tróc da đầu. - Tôi chính là người đã đâm xe vào cô!

    Sau đó Kiệt nài nỉ mời tôi đi cafe để xin lỗi. Lưỡng lự giây lát nhưng thấy vẻ tha thiết của anh ta, tôi đành gật đầu.

    - Anh thật tài khi vẫn còn nhận ra tôi. Hình như trước khi tai nạn tôi để tóc dài. - Tôi đưa tay lùa nhẹ mái tóc ngắn cũn.

    - Vâng... - Kiệt vẫn chưa hết vẻ lúng túng. - Tôi xin lỗi, lúc đó tôi đã định xuống đưa cô đi viện nhưng có một anh chàng chạy tới nhận là người nhà của cô xong bảo tôi đi đi. Cô biết đó, đấy là lần đầu tôi gây tai nạn, tôi đã rất sợ hãi nên là...

    - Tôi hiểu, thực ra là do tôi đã đột ngột lao vào xe anh, tôi nên xin lỗi anh mới phải. - Tôi mỉm cười, tay ôm cốc cafe ấm. - Tôi nghe bạn trai tôi kể lại đấy chứ tôi chẳng nhớ gì hết đâu.

    - Bạn trai? - Kiệt bỗng ngẩn ra. - Ý cô có phải anh chàng đó là bạn trai cô?

    - Đúng thế.

    ..................

    Tối hôm đó tôi lặng lẽ hơn thường lệ. Mặc Minh kể chuyện ở công ty, tôi chỉ gật đầu lấy lệ để đến cuối cùng anh phải nhíu mày nhìn tôi:

    - Em sao thế?

    Tôi mỉm cười lắc đầu, hồi lâu sau mới nói:

    - Anh biết hôm nay em gặp ai không?

    - Ai?

    - Anh Kiệt, người đâm xe vào em đấy.

    Ánh mắt Minh nhìn tôi thoáng qua chút xao động mà tôi không hiểu đó là tò mò hay tức giận nhưng ngay lập tức trở lại bình thường, thậm chí là thờ ơ:

    - Vậy sao?

    - Vâng. Em muốn hỏi, - Tôi ngập ngừng. - có phải chỗ anh Tiến bị tai nạn rất gần em hôm đấy không?

    Tôi vẫn nhớ rõ từng lời Kiệt kể, rằng đó anh ta vừa chứng kiến một tai nạn rất kinh hoàng là xe tải đâm một thanh niên văng ra xa nên đã rất sợ, đến mức tay lái run bần bật. Vì thế, tới khi đâm vào tôi thì anh ta gần như hoảng loạn. Không hiểu vì lý do gì tôi đã cho rằng tai nạn mà Kiệt nhìn thấy chính là tai nạn của Tiến.

    - Ừ. - Minh gật đầu. - Đúng là Tiến bị tai nạn rất gần chỗ em. Anh xin lỗi, anh không kể vì không muốn em sợ.

    - Vâng, em hiểu.

    Nhưng còn một chuyện tôi không nói với Minh, thực ra là vì nó quá nhỏ, không cần thiết đề cập tới.

    Minh cúi đầu lặng lẽ một lúc tựa như cân nhắc, mãi sau mới ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ sự day dứt.

    - Em còn nhớ hôm đám tang Tiến anh đã định kể chuyện gì đó với em rồi lại thôi không?

    - Vâng, em vẫn nhớ.

    - Anh đã không đủ can đảm. - Minh thở dài, hai bàn tay chắp lại, ngón trỏ tỳ lên lông mày, ngón cái đỡ lấy cằm. - Thực ra... thực ra anh nghĩ là hôm đó anh đã nhận ra Tiến.

    - Hả? - Tôi giật mình.

    - Anh không chắc, anh có cảm giác như vậy nhưng vì mải lo cho em, anh không để ý được cái gì khác. Anh đã thấy rất tội lỗi...

    - Kìa, đâu phải lỗi của anh, - Tôi lựa lời, nhẹ nhàng nói. - Tiến bị đâm rất nặng và đã được đưa đi cấp cứu ngay lập tức. Dù anh có ở đó anh cũng đâu giúp được gì cho anh ấy.

    - Anh biết, nhưng anh không sao thoát được ám ảnh là nếu anh tới ngay bên cậu ấy, anh có thể đưa cậu ấy đi cấp cứu sớm hơn một chút, biết đâu...

    - ...

    - Nhưng anh không ân hận, nếu cho anh làm lại, anh vẫn sẽ làm y như vậy. - Anh kéo tôi tựa vào mình. - Đối với anh, em luôn là ưu tiên hơn hết thảy mọi thứ.

    ..................

    Thời gian đầu khi tôi mới xuất viện, họ hàng nghe nói về tai nạn của tôi liền nườm nượp tới thăm. Nhưng đối với một người mới qua cuộc đại phẫu não cùng di chứng mất trí nhớ mà nói, việc phải lặp đi lặp lại một câu chuyện và những lời xin lỗi vì chẳng biết ai với ai không dễ chịu cho lắm. Nhiều lúc tôi chỉ muốn dán lên cửa dòng thông báo "Không ai ở nhà" để đỡ bị làm phiền.

    Vậy mà vẫn chẳng tránh được.

    Một buổi tối Minh có việc bận nên không qua, tôi ở nhà một mình đang nằm ôm điện thoại đọc báo thì chuông réo liên tục. Tôi nhìn qua mắt thần thì thấy một cô gái xinh đẹp, ăn mặc sành điệu đứng ngoài, vẻ sốt ruột.

    - Chị, chị khoẻ không? - Ngay khi tôi vừa mở cửa thì cô ta liến thoắng kêu lên. Trước vẻ lạnh nhạt của tôi thì tuôn một tràng. - Em Thuỳ Anh đây mà, em là con chú Dũng. Xin lỗi chị em mới đi công tác về nên giờ mới qua thăm chị được. Có đúng là chị không nhớ gì hết không? Không nhớ cả em sao?

    "Bố mẹ với bạn trai tôi tôi còn chẳng nhớ, huống hồ..." tôi nghĩ bụng nhưng vẫn nhã nhặn mời Thuỳ Anh vào nhà. Cô bé là con chú ruột tôi. Tôi láng máng nhớ trong chuyến viếng thăm của chú thím tháng trước có nhắc tới con gái đang đi vắng nên sẽ qua thăm tôi sau. Thím còn nói là hồi xưa Thuỳ Anh và tôi khá thân nhau.

    Nhưng nhìn vẻ sành điệu, nhanh nhẹn của cô em họ, tôi không tin lắm vào tình chị em thân thiết mà chú thím nói. Trừ phi chúng tôi hấp dẫn nhau bằng sự khác biệt.

    Sau vài câu thăm hỏi theo đúng phép tắc, cô em bỗng hạ giọng dù trong nhà không có ai khác:

    - Chị còn nhớ anh Tuấn không? Em đã định rủ anh ấy lên thăm chị nhưng phải hỏi ý kiến chị trước.

    - Không. - Tôi lắc đầu, có là Tuân, Tuẫn hay Tuần thì đối với tôi đều như nhau cả.

    - Vậy sao? - Thuỳ Anh chép miệng tiếc nuối, dù tôi cho đó là vẻ tiếc nuối vì không được thấy một chuyện vui như đã mong đợi. - Anh Tuấn chơi trong hội của em, cao to đẹp trai lắm. Đợt sinh nhật em bốn tháng trước chị có gặp anh ấy.

    - Chị đi sinh nhật em á? - Tôi ngắt lời, không dám tin là chúng tôi đủ thân tới mức người như tôi lại đi sinh nhật Thuỳ Anh. Trong nhật ký của tôi cũng chưa từng đề cập chuyện này.

    - À thực ra là... - Cô em họ cười gượng. - lúc vào quán em vô tình gặp chị đi ngang qua nên lôi vào bằng được.

    - ...

    - Nhưng bỏ qua đi, chuyện chính là... - Thuỳ Anh nháy mắt vẻ tinh quái. - em đã phát hiện ra hôm đó chị để ý anh Tuấn. Thế nên em mới hỏi chị có muốn anh ấy đến thăm chị không.

    - Vớ vẩn. - Tôi buột miệng. - Chị có bạn trai rồi mà.

    - Hả? Thật sao? - Thuỳ Anh giật mình, cốc nước cầm trong tay hơi chao nghiêng. - Sao em không nghe chị nói gì? Bao lâu rồi?

    - Tính cả thời gian trước tai nạn là khoảng hơn năm tháng.

    - Ồ, chị kín tiếng thật đó, em chẳng biết gì cả. - Cô nàng đưa tay lên môi suỵt khẽ. - Nhưng em chắc chắn là chị có cảm tình đặc biệt với anh Tuấn, trực giác của em không thể sai được. Hóa ra bà chị hiền lành của em ghê gớm hơn em tưởng nhiều, đã có bạn trai mà còn tăm tia giai khác để dự bị.

    - Ơ...

    - Không sao, không sao. - Thuỳ Anh xua tay. - Thế mới là phụ nữ hiện đại, em rất thích.

    Tôi gần như chìm vào suy tư sau đó, mặc cho Thuỳ Anh huyên thuyên những chuyện gì cũng không mấy để tâm. Tôi không dám kể lại với Minh mà chỉ tự dằn vặt bản thân suốt mấy ngày liên tiếp. Tại sao tôi có thể là một người như vậy? Đã quen một người đàn ông quá xuất sắc mà vẫn mắt đá mày đưa với người khác ư? Chưa kể tôi còn hành hạ Minh vì thói đa nghi của mình trong khi bản thân thì lại lẳng lơ không ra sao. Đến trong nhật ký tôi còn không dám viết lại chuyện này thì đủ hiểu là tôi tự thấy xấu hổ thế nào, dù là với chính mình.

    Ấy thế mà lại cư xử lộ liễu đến nỗi Thuỳ Anh nhận ra?

    Tôi chỉ muốn gào lên rằng Thuỳ ơi sao ngày xưa mày lại sống như vậy? "Mất trí nhớ" đâu phải kim bài miễn tử cho tất cả bởi cuối cùng thì Thuỳ vẫn là Thuỳ, tôi vẫn phải chịu trách nhiệm về hành động của mình trong mọi trường hợp.

    - Mấy hôm nay anh thấy em cứ ngơ ngẩn, làm việc cũng không tập trung. Có chuyện gì à?

    - Dạ không. - Tôi lí nhí.

    Rồi tôi bất ngờ bước đến ôm chặt lấy Minh khiến anh hơi sững lại đôi chút. Hành động kiểu này không phải điều tôi hay làm thường ngày.

    - Em sao thế?

    - Em chỉ muốn nói là em rất yêu anh thôi!

    Minh bật cười, rồi cúi xuống hôn tôi, tạm thời đánh bay đi mọi sự dằn vặt. Tôi yêu thích những phút giây bình yên bên anh thế này. Hạnh phúc đâu phải điều gì to tát, chỉ cần nhẹ nhàng, êm đềm vậy thôi.

    Chúa tha tội cho tôi, lúc ấy tôi thật sự đã nghĩ như vậy đó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười 2024
  6. ai sherry

    Bài viết:
    23
    5.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đứng trong bếp canh nồi nước sôi, mắt liếc chảo thịt sắp chín. Thời gian gần đây, tôi đòi Minh trao trả cái bếp cho tôi nên chiều về anh chỉ quanh quẩn phụ tôi chút việc vặt hoặc ngồi ngoài xem TV chờ cơm.

    Một giai điệu quen thuộc bỗng vọng tới, tôi hơi nghiêng người ra phòng khách nghe cho rõ rồi lẩm nhẩm hát theo.

    - Em biết bài này sao? - Minh đứng sau lưng tôi từ bao giờ.

    - Em nghe một lần trên TV hôm trước, thấy hay nên có bật lại hai, ba lượt. - Tôi vui vẻ nói. - Loser của Big Bang đó. Nhạc hay mà lời cũng hay nữa, kể về một người luôn là kẻ thất bại, bề ngoài tỏ ra ương ngạnh chỉ để che giấu sự yếu đuối, tự ti bên trong, giống em ghê.

    Đang cúi người lấy chai nước trong tủ lạnh, Minh bỗng khựng lại quay qua tôi:

    - Em tìm đọc lời dịch à? - Ánh mắt anh nhìn tôi bỗng sáng lên, chứa đầy hi vọng. - Hay em tự hiểu? Anh thấy em phát âm rất trôi chảy.

    Tôi ngẩn ra. Tôi chưa từng thấy lời dịch ở đâu, tôi cũng không để ý là tôi hiểu lời bài hát tiếng Hàn này từ lúc nào. Nhưng thực tế là tôi đã hiểu. Lẽ nào điều kỳ diệu đang thật sự diễn ra?

    Nhìn nét mặt tôi có lẽ Minh đã biết. Anh sung sướng ôm chặt lấy tôi, nhấc lên quay một vòng.

    - Hạnh phúc của chúng ta sẽ hoàn toàn trọn vẹn. - Anh nghẹn lời. - Thời gian trước anh sợ em đọc nhật ký xong sẽ giận anh nên anh đã ích kỷ không muốn em nhớ lại. Nhưng giờ đó sẽ là điều làm anh hạnh phúc nhất.

    Tôi ôm chặt lấy anh, cố kìm một giọt nước mắt sắp tràn ra. Lẽ nào điều kì diệu bác sĩ từng nói sẽ thật sự xảy ra?

    Tôi đã thức cả đêm bên TV, xem tất cả các phim có thể trên HBO, Star Movies, KBS, Arirang để rồi sung sướng cảm thấy tuy chưa phải hoàn toàn nhưng đã bắt đầu hiểu được ngôn ngữ. Và tôi để ý lượng từ vựng cứ từ đâu đó hiện ra trong đầu tôi và tăng lên rất nhanh, gần như cùng lúc đối với cả tiếng Anh lẫn Hàn.

    Tôi cùng Minh khoe thành quả này với gia đình, khỏi cần nói cũng biết bố mẹ vui đến thế nào.

    Nhưng bên cạnh may mắn, tôi lại gặp không ít xui xẻo.

    Số là, vì quá sung sướng với việc hồi phục trình độ ngoại ngữ thần tốc, tôi đã thức trắng liền mấy đêm xem hàng chục bộ phim. Và tuần tiếp theo, tôi mệt mỏi, lờ đờ như một cái bóng, cơ thể lúc nào cũng trong trạng thái buồn ngủ đến mức có thể gục xuống ở bất cứ chỗ nào. Một buổi trưa, tôi lững thững băng qua đường trong lúc ngáp dài, không kịp để ý đèn giao thông. Một chiếc ô tô phóng với tốc độ cực cao lao về phía tôi. Nếu lúc đó một người đồng nghiệp không nhanh tay kéo tôi lùi lại thì hẳn tôi đã bị nó húc văng. Đường vắng khiến chiếc xe thoải mái lao đi không giảm tốc sau khi sượt nhẹ qua làm tôi ngã lăn xuống đường.

    Tôi bị trật khớp ở cái chân vừa bị rạn xương! Nghỉ ở nhà ít nhất một tháng tĩnh dưỡng.

    Tôi chán ngán cảnh bị bó gối trong phòng tới mức chẳng thiết tha với bất kỳ điều gì. Đến mấy bộ phim cũng bị tôi cho "thất sủng". Tôi vẫn ân hận rằng giá tôi không quá đắm chìm vào phim ảnh thì đã không mệt đến nỗi bước xuống đường lúc đèn đỏ.

    Di động của tôi reo vang.

    "Alo, tôi là Kiệt, cô còn nhớ tôi không?"

    "Có chứ, giờ thì tôi nhớ anh rồi." Tôi cười. "Anh là một trong những người đầu tiên tôi nhớ khi đến thế giới này đấy."

    "Tôi có thể gặp cô một lát không?" Giọng Kiệt vẫn đều đều, hoàn toàn không hưởng ứng câu nói đùa của tôi.

    "Tôi lại mới bị ngã bó bột chân nên phải ở trong nhà..."

    "Tôi biết, tôi đang trên đường đến nhà cô. Mười phút nữa ra mở cửa giúp tôi."

    Kiệt dập máy ngay sau câu nói để tôi ngồi ngẩn ra, chưa kịp hỏi vì sao anh ta biết nhà tôi, biết số điện thoại của tôi, và đặc biệt là vì sao anh ta có quyền yêu cầu tôi phải tiếp anh ta trong nhà như vậy.

    - Xin lỗi cô vì tôi hơi bất lịch sự khi tìm gặp cô theo cách này. - Kiệt lên tiếng ngay khi ngồi xuống ghế. - Nhưng chuyện này rất gấp.

    - Vâng, có việc gì không ạ? - Tôi lo lắng hỏi.

    - Cô còn nhớ chuyện tôi nói hôm trước không?

    - Có, tôi vẫn nhớ.

    - Nó cứ ám ảnh tôi, nên tôi đã quyết tâm tìm hiểu cho ra ngọn ngành. Vừa hay đợt vừa rồi tôi lại có chút việc, có lẽ nên gọi đấy là số phận.

    Chiều hôm đó Minh ghé qua, khi anh mở cửa vào thì tôi đang nằm trên giường, khóc tấm tức.

    - Em chán cảnh bị nhốt trong nhà thế này lắm rồi. - Tôi sụt sịt nức nở. - Cả ngày đi ra đi vào vô tích sự, em ức chế lắm.

    - Anh đem tài liệu về em dịch nhé.

    - Không, sau đợt vừa rồi em cần nghỉ ngơi, tránh xa ngoại ngữ một thời gian.

    - ...

    - Em muốn vào Sài Gòn chơi. - Tôi ngả người vào người Minh giọng nài nỉ. - Em muốn gặp anh chị và cháu. Em vào đó giúp mẹ trông cháu và nấu ăn, cho đỡ cảnh ăn không ngồi rồi thế này.

    - Nhưng anh không yên tâm để em đi một mình. - Minh lắc đầu rồi đưa tay vuốt tóc tôi. - Với cả, anh sẽ nhớ em lắm.

    - Em không đi lâu đâu, tầm một tháng là cùng thôi. - Tôi ôm anh, giọng như làm nũng. - Đồng ý đi mà, đi mà.

    Cuối cùng Minh đành miễn cưỡng đồng ý. Tôi hớn hở xếp một vali đầy đồ cá nhân và quà cho gia đình anh chị. Tôi đã tính sẽ ngủ chung với mẹ và chị, dù nghe giọng anh trai tôi không quá mặn mà với kế hoạch này nhưng tôi phớt lờ.

    ..................

    Đất Sài Gòn nóng nhưng khô ráo, không ẩm thấp như Hà Nội. Sau hai tuần ở đây, tôi cảm thấy sức lực khá hơn rất nhiều, chân cũng đã hồi phục gần như bình thường.

    - Bao giờ con định ra Hà Nội? - Một ngày trong bữa cơm mẹ tôi bỗng hỏi. - Chân con cũng lành rồi còn gì.

    - Mẹ đuổi khéo con đấy à? - Tôi quay ra cười. - Con ở đây giúp mẹ bao nhiêu việc, sinh hoạt phí nộp đầy đủ, sao cả nhà lại ngứa mắt với con?

    - Ai ngứa mắt gì với mày? - Mẹ lườm tôi. - Nhưng ở trong này chật chội quá, con bé con ngày càng lớn, quẫy đạp mẹ không ngủ được.

    - ...

    - Nhà ngoài kia rộng, lại còn có thằng Minh.

    - ...

    - Hai đứa cãi nhau à? - Mẹ tôi nhìn vẻ quan tâm.

    - Đâu có mẹ. - Tôi tươi cười. - Tại đợt vừa rồi ở ngoài kia con bức bối quá nên vào đây mấy hôm cho khuây khỏa. Mẹ yên tâm, tháng sau con ra rồi.

    Ấy thế mà kế hoạch của tôi ngay sau đó lại bị đảo lộn toàn bộ.

    Một buổi sáng tôi đang ở nhà một mình, tay bấm chuyển hết các kênh trên TV, mồm ngáp vặt. Anh chị tôi đi làm, con bé con được ông bà đẩy ra Tao Đàn chơi, "hít thở không khí trong lành". Đây là lúc hiếm hoi trong ngày tôi cảm thấy nhà cửa yên tĩnh, điều quá sức xa xỉ với một gia đình năm người lớn và một đứa trẻ sinh hoạt trong căn hộ tập thể cũ vỏn vẹn năm mươi mét vuông. Vì lý do đó mà dù đêm thức khuya, hàng sáng tôi vẫn cố dậy sớm tận hưởng sự xa xỉ này. Cốc cafe đậm sẽ giúp tôi tỉnh táo qua trưa rồi mới ngủ bù vào chiều.

    Chuông cửa bỗng rung liên hồi. Tôi đoán là đám tiếp thị dầu gội, nước mắm nên đã lờ đi nhưng người bên ngoài tiếp tục bấm một cách kiên nhẫn.

    - Anh... - Tôi ngỡ ngàng nhìn Minh đứng sừng sững trước cửa. - Sao anh biết địa chỉ này?

    - Bất ngờ không? - Anh nhìn tôi cười rồi nhanh nhẹn lách qua người tôi vào nhà. - Thiếu gì cách để anh tìm em.

    Tôi bất giác lùi một bước khi anh vươn tay vuốt tóc tôi. Trong tích tắc, tôi và anh đều đã hiểu rõ nhau.

    - Anh ngồi chơi, bố mẹ em về bây giờ.

    - À, lúc nãy anh đi ngang qua Tao Đàn, thấy bố em còn bận ván cờ nên hai bà cháu đang chơi loanh quanh chờ. - Minh nhìn tôi mỉm cười. - Sức khoẻ em hồi phục tốt rồi, chuẩn bị về Hà Nội với anh thôi.

    - Em không biết nữa. - Tôi buồn rầu nói nhưng ánh mắt vẫn quan sát anh không rời. - Em chẳng nhớ được thêm cái gì ngoài ngoại ngữ, em sợ anh thất vọng.

    - Không hề...

    Minh tiếp tục tiến đến còn tôi tiếp tục lùi lại cho tới khi ngã ngồi xuống sofa.

    - Em sao thế?

    - ...

    - Em sợ anh sao? - Anh nói hòa nhã nhưng một tia nhìn sắc lạnh lướt qua đáy mắt khiến tôi bất giác run rẩy.

    - Em... em đâu có.

    - Cô đã biết gì?

    - Không gì hết, em thề...

    Tôi theo phản xạ rút điện thoại ra nhưng bị Minh giằng lấy ném vào tường vỡ tan nát. Anh ta rút từ trong người ra con dao, từ từ tiến về phía tôi. Tôi như con chuột nhắt bị dồn tới đường cùng, co quắp rúm rõ trên đệm ghế, lòng thầm cầu khấn một phép màu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười 2024
  7. ai sherry

    Bài viết:
    23
    6.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi là một thằng thanh niên tỉnh lẻ ra Hà Nội lập nghiệp từ đôi bàn tay trắng. Khi còn nhỏ, tôi luôn tin tưởng sâu sắc rằng chỉ cần học giỏi, có ý chí thì chắc chắn sẽ thành công. Vì vậy, tôi đã học rất giỏi và rèn cho mình ý chí sắt đá với niềm tin làm giàu mãnh liệt. Khi đám bạn cùng trường quẩn quanh bên ly rượu và những cuộc nói chuyện vô bổ về gái gú, chính trị thì ngày ngày tôi mài đũng quần trên giảng đường, trong thư viện. Lúc rảnh rang thì đi chạy, nhảy dây, chống đẩy, đu xà, đấm bao cát tự chế vì không có tiền tới phòng tập. Tôi biết mình có lợi thế về ngoại hình nên củng cố nó là một trong những hoạt động nằm trong danh sách việc-cần-làm của tôi.

    Và tôi đã ra trường với tấm bằng giỏi và vóc dáng người mẫu.

    Những tưởng cuộc đời sẽ tràn ngập cơ hội cho tôi, nhưng không, cái xã hội nhất quan hệ, nhìn tiền tệ này không có chỗ dành cho một thằng tỉnh lẻ chỉ có con tim khối óc. Một thời gian dài tôi miệt mài làm chân bưng bê pha nước cho các nơi tôi được nhận. Nói ngắn gọn là tôi đã phải nhẫn nhịn, chịu đựng, vượt qua rất nhiều chuyện trước khi ngồi vào vị trí trưởng phòng vật tư như hiện nay. Nhưng đó không thể đủ với tôi bởi mức lương vài ba chục triệu giữa thành phố đắt đỏ chỉ như muối bỏ biển. Nhu cầu chính đáng về việc sở hữu một căn nhà cho riêng mình trở nên xa rời và phi thực tế.

    Vì thế tôi đã phải kiếm tiền từ nhiều cách khác.

    Là trưởng phòng vật tư phụ trách mua sắm quản lý trang thiết bị cho toàn hệ thống, tôi có rất nhiều cơ hội kiếm thêm ngoài đồng lương. Lúc đầu chỉ là những khoản cám ơn nhỏ của đối tác, sau đó là hoa hồng và cuối cùng là tôi tự mình kê giá. Đối với những hợp đồng lớn cần phải mở thầu, tôi cũng có nhiều cách để nhà thầu tay trong của mình trúng.

    Càng kiếm được nhiều tiền, tôi càng khao khát có nhiều hơn. Tôi như một con nghiện mỗi ngày lại đòi hỏi tăng liều.

    Tất nhiên tôi không đơn độc trong những phi vụ này mà có sự hậu thuẫn rất lớn từ một nhân vật quan trọng: Kế toán. Tôi và Tiến đã kết hợp làm nhiều phi vụ trót lọt, chia nhau hàng tỉ tiền ngoài từ các hợp đồng của công ty. Và mọi chuyện vẫn sẽ tốt đẹp như thế nếu mối quan hệ giữa chúng tôi không đột ngột trục trặc.

    Sự thật là, tôi và Tiến không chỉ là đồng nghiệp hay cùng hội cùng thuyền, chúng tôi còn là người yêu! Phải, tôi là gay và Tiến cũng vậy. Thời gian đầu tất cả đều rất ổn nhưng rồi Tiến dần thay đổi. Cậu ấy muốn tôi công khai mối quan hệ mà không hiểu rằng điều đó là không thể. Quê tôi ở rất xa, nơi mà khái niệm đồng tính còn xa lạ và bị kì thị nhiều. Tôi lại là niềm tự hào không chỉ của bố mẹ mà cả dòng họ. Nếu chuyện này lộ ra, bố mẹ tôi sẽ không còn đất sống. Vậy là sau nhiều lần lần lữa, tôi đã nói thẳng với Tiến điều đó. Sinh ra và lớn lên trong nhung lụa, Tiến được yêu chiều hết mức đến nỗi bố mẹ cậu ta chấp nhận việc con là gay dù không thích, miễn cậu vui. Vì thế, cậu không hiểu được hoàn cảnh của tôi bất kể tôi cố gắng giải thích thế nào. Cậu dọa sẽ công bố những gì chúng tôi đã làm cho cả công ty. Tiến nói rằng nhà cậu ta không thiếu tiền, cậu ta làm mọi việc là vì tôi nên nếu tôi trở mặt, cậu ta sẽ đem hết bằng chứng tội lỗi của tôi trưng ra ngoài. Là đồng phạm, Tiến tất nhiên cũng bị ảnh hưởng nhưng nếu cậu ta chủ động bồi hoàn thì mọi việc sẽ được xí xóa vì tâm lý các sếp vẫn muốn giải quyết nội bộ thay vì lôi nhau ra tòa.

    Nhưng tôi không được như Tiến. Đây là công việc, là cuộc đời, lẽ sống của tôi. Nếu chuyện này vỡ lở, tôi sẽ mất tất cả.

    Vì vậy, những người đã biết quá nhiều buộc phải im lặng mãi mãi.

    Tôi đã tìm cách đánh gục Tiến ở nơi vắng rồi đẩy cậu ta ra trước mũi xe tải, quy kết mọi chấn thương trên người Tiến về lý do "tai nạn giao thông". Gia đình cậu ta vì không muốn con mình bị mổ xẻ khám xét nên đã làm đơn đồng thời lo lót để Tiến không bị khám nghiệm tử thi. Đây cũng chính là may mắn của tôi. Mọi thứ đã diễn ra rất hoàn hảo, trót lọt.

    Trừ một điều là khi tôi đẩy Tiến từ trên đê xuống đường giữa đêm, một người đi đường đã chứng kiến được. Khi tôi phát hiện ra, tôi chẳng kịp nghĩ ngợi gì nhiều liền đuổi theo hòng bịt miệng cô ả. Nào ngờ cô gái mảnh mai này thấy tôi đuổi đến thì vì sợ quá mà lao thẳng ra đường và bị xe ô tô đâm phải nhưng rõ ràng chưa đủ nặng để chết. Tình thế này không cho phép tôi rời đi mà phải tự nhận là người nhà cô gái, đi theo cô ta tới bệnh viện hòng tuỳ cơ ứng biến.

    Khi bác sĩ thông báo về việc Thuỳ bị mất trí nhớ, tôi đã cảm thấy số phận một lần nữa đứng về tôi. Tôi bí mật mở được khóa chiếc iPhone bằng vân tay của Thuỳ để tuỳ chỉnh trên đó mọi thông tin tôi cần, xóa bớt những tin không cần thiết. Tôi lục túi xách của cô ta lấy giấy tờ, chìa khóa nhà để vào xem xét tình hình. Việc quan trọng nhất tôi đã làm là phá mật khẩu file nhật ký của Thuỳ để hiểu rõ về cuộc sống, con người và các mối quan hệ của cô ta. May cho tôi và cho cả cô ta khi cô ta sống vô cùng khép kín, hầu như không có bạn, gia đình cũng ở xa. Sau khi xem xét, nghiên cứ kỹ, tôi bổ sung vào nhật ký thông tin trong vòng sáu tháng về một anh "người yêu" tuyệt vời. Cuối cùng, tôi thay đổi Exif của file để đảm bảo mọi thông số chỉnh sửa đều diễn ra vào trước ngày Thuỳ bị tai nạn, đồng thời khôi phục lại mật khẩu như cũ. Thuỳ có thể nghi ngờ bất cứ ai sau khi mất trí nhớ nhưng không thể không tin chính mình qua bộ nhật ký phải nhờ tôi phá mật khẩu kia. Tôi đã dựng lên một kịch bản hoàn hảo để biến mình thành người yêu của Thuỳ.

    Tất nhiên tôi không yêu Thuỳ, chỉ có điều tôi vẫn cần có vợ. Xét cho cùng cô ta là một ứng viên không tệ. Tuy nhan sắc không mấy mặn mà, Thuỳ là đứa con gái ngoan ngoãn, yếu đuối, ưa dựa dẫm vào người khác nên dễ bị thao túng. Người như cô ta thích tuân thủ và điều đó làm tôi thấy dễ chịu. Phương tây có câu "keep your friends close and keep your enemies closer", Thuỳ vẫn đang là mối nguy hiểm của tôi nên tôi phải luôn giữ cô ta bên mình đặng tìm cách ứng phó với mỗi tình tiết bất ngờ.

    Mọi chuyện sẽ thật hoàn hảo biết mấy nếu trí nhớ không đột ngột quay về với Thuỳ. Ngay khi cô ta nói về bài hát của Big Bang, tôi đã biết Thuỳ không còn là người dành cho mình. Tôi tỏ ra vui mừng để cô ta không nghi ngờ rồi hàng ngày lừa cô ta uống thuốc ngủ liều nhẹ khiến cô ta luôn trong trạng thái mệt mỏi. Tôi quan sát lịch sinh hoạt của Thuỳ rất kĩ để lên kế hoạch. Trưa hôm đó, tôi lái chiếc xe đi thuê lao thẳng vào cô ta nhưng thằng oắt phòng hành chính đã cứu Thuỳ trong tích tắc. Tôi không biết cô ta nhớ lại được mấy phần nhưng sau lần bị tôi ám sát hụt đó, Thuỳ đã nằng nặc đòi đi Sài Gòn thăm gia đình. Cùng thời gian đó bên công ty tôi xảy ra nhiều thay đổi. Tôi để ý là sếp bắt đầu họp với nhiều người mà không có mặt tôi. Lấy cái chết của Tiến làm cớ, ban quản trị, ban kiểm soát, phòng kiểm toán đã kéo xuống phòng kế toán nhận bàn giao và kiểm tra sổ sách giấy tờ rất chi li.

    Tôi chưa bị mù để không biết chuyện gì đang diễn ra. Nhưng việc Thuỳ đi Sài Gòn tốt hơn cho tôi bởi trong đó không ai biết mặt tôi. Tôi bay vào Cần Thơ công tác dài hạn rồi liên tục di chuyển tới Sài Gòn bằng xe khách những lúc rảnh rỗi để theo dõi lịch sinh hoạt của cả gia đình Thuỳ. Và cuối cùng đã lựa ra được một ngày. Tôi không hẳn không có chút thương hại nào cho Thuỳ nhưng điều đó quá nhỏ bé so với nguy cơ mà tôi đang phải đối mặt.

    Vì thế, mặc cô ta co rúm trên ghế, tôi rút con dao găm đã chuẩn bị sẵn từ trước ra.

    - Sẽ không đau đớn nhiều đâu. - Tôi lầm bầm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười 2024
  8. ai sherry

    Bài viết:
    23
    7.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lúc đó trông cô vô cùng sợ hãi, không hề giống vẻ cãi nhau với người yêu. Dù chỉ trong thoáng chốc nhưng tôi đã rất ấn tượng."

    Những lời nói của Kiệt hôm đầu gặp tôi không hiểu sao lại hiện lại rõ mồn một ở thời khắc sinh tử này.

    Minh vẫn lừ lừ tiến đến, còn cơ thể tôi cứng đờ vì sợ hãi. Hắn túm lấy tóc kéo ngửa đầu tôi ra sau rồi vung con dao lên. Lúc đó bản năng sinh tồn kéo tôi trở lại cùng cảm giác trên tứ chi. Tôi mắm môi mắm lợi co chân đạp một phát thật lực vào hạ bộ của hắn rồi vùng dậy, lao về phía cửa tính chạy ra ngoài tri hô.

    Chưa kịp chạm tới tay nắm cửa, bả vai tôi bị giật mạnh lại, người văng về phía sau. Khuôn mặt Minh vẫn còn méo mó vì đau nhưng cơn tức giận cùng sát khí tỏa ra ngùn ngụt một lần nữa khiến tôi run rẩy. Hắn vung tay tát mạnh vào mặt tôi. Hai tai tôi ù đi, mắt nổ đầy sao, đầu kêu ong ong. Một vị mằn mặn tanh tanh tràn ra trong mồm tôi khiến tôi lợm giọng, khạc ra một búng máu.

    Minh đứng quay lưng về phía cửa để ngăn tôi chạy ra. Lần này thì tôi biết mình không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.

    Tôi nhắm mắt, cam chịu số phận.

    Cửa ra vào bỗng bật mở và gần như ngay lập tức, người Minh run lên bần bật rồi gục xuống. Đằng sau, Kiệt cầm chiếc dùi cui điện, mặt cắt không còn hột máu.

    - Cô có sao không?

    Tôi mất mấy giây mới ý thức được là mình đã thoát chết. Nhìn Minh bất tỉnh nằm trên sàn, còn Kiệt đang bận còng tay anh ta lại, cơ bắp tôi lúc này mới thả lỏng, bao nhiêu cảm xúc bị dồn nén bởi sự căng thẳng sợ hãi lúc nãy vỡ tung khiến chân tay tôi bủn rủn ngã khuỵ xuống. Tôi khóc nức nở dù không biết mình đang vui hay buồn.

    Kiệt bước tới gần rồi bỗng ôm chặt lấy tôi:

    - Xin lỗi tôi đã đến muộn... Ổn rồi, không còn chuyện gì nữa đâu.

    ..................

    Trước đó độ một tháng.

    Kiệt ngồi đối diện với tôi trong phòng khách, nét mặt lộ vẻ căng thẳng:

    - Tôi xin phép tự giới thiệu, tôi làm bên C46. - Nhìn nét mặt ngớ ngẩn của tôi, Kiệt tặc lưỡi nói tiếp. - Là công an kinh tế.

    - Vâng... - Tôi hoang mang trả lời, lòng tự nhủ rằng mình có định bắt anh ta bồi thường gì đâu mà phải tới tận đây mang cái mác công an ra dọa nạt.

    - Đợt vừa rồi tôi có việc ở một công ty, đoán thử xem là công ty nào? - Kiệt nhìn mặt tôi mỉm cười. - Đúng rồi, tôi đã thoáng nhìn thấy cô ở đó.

    - ...

    - Thực ra tôi quen giám đốc công ty cô, anh ấy nhờ tôi qua bí mật kiểm tra một số giấy tờ nội bộ vì trước đây tôi làm kiểm toán. Việc này hoàn toàn mang tính chất riêng tư cá nhân, không ai trong công ty cô biết tôi là công an.

    Theo câu chuyện của Kiệt thì qua quá trình kiểm tra, anh đã phát hiện ra một số sai phạm thời Tiến còn làm việc, cụ thể là giá vật tư dù qua thầu vẫn quá cao so với mặt bằng chung. Và các con số cũng chỉ ra sự liên quan trực tiếp giữa Tiến với phòng vật tư, cụ thể là Minh.

    - Dù là công an kinh tế, tôi vẫn được đào tạo một số nghiệp vụ nhất định và tôi đã cảm thấy Minh không chỉ là người dám kê giá, làm giả chứng từ.

    - Tôi không tin... - Tôi tái mặt, kêu lên.

    - Xin hãy nghe tôi nói hết đã, còn tin hay không là quyết định ở cô.

    Kiệt đã liên hệ với bên công an điều tra để xem lại vụ tai nạn của Tiến và vô tình biết được tôi cũng bị tai nạn cùng ngày, ngay gần đó. Anh ta còn bí mật xin phép gia đình Tiến khám nghiệm tử thi thì phát hiện ra Tiến đã bị đánh trọng thương trước khi bị xe đâm. Các bác sĩ đã không để ý mà chỉ kết luận đa chấn thương do va chạm mạnh với xe tải.

    Kể tới đây, Kiệt hơi dừng lại, hít một hơi sâu rồi mới chậm rãi nói tiếp, ánh mắt nhìn tôi như mang theo chút thương hại:

    - Tôi đã điều tra rất kỹ các mối quan hệ quanh Minh. Anh ta chưa từng có người yêu... Và rồi sau sự kiện đó đột nhiên trên trời rơi xuống một cô người yêu mất trí nhớ.

    - Không thể nào! - Tôi khăng khăng, nhớ tới file nhật ký trong máy liền chỉ cho Kiệt xem.

    - File này đã bị sửa thông số. - Anh ta chậm rãi nói sau khi kiểm tra rất kỹ. - Có lẽ nó được can thiệp, bổ sung sau khi cô gặp tai nạn nhưng thời gian sửa đã bị thay đổi.

    Tôi định cãi là file có cài mật khẩu thì chợt nhớ ra chính Minh là người đã giúp tôi phá nó.

    Trên thực tế, tôi không nhớ được bất kỳ điều gì trước vụ tai nạn nhưng lắp ghép các sự việc cùng những bằng chứng về sai phạm của Minh ở công ty mà Kiệt trưng ra, tôi hiểu anh ta nói đúng tới chín chín phần trăm. Như vậy, tôi không phải kẻ lẳng lơ khi đã có người yêu mà còn đầu mày cuối mắt với người khác. Như vậy, tôi không phải kẻ ghen tuông mù quáng ngu xuẩn đến nỗi tự hại bản thân mình. Và tôi cũng không thiếu tự tin thái quá đến mức độ có người yêu mà không dám kể với ai. Một màn sương mù dần dần được nhấc lên. Hóa ra tôi chỉ đơn giản là kẻ xuất hiện không đúng lúc để rồi bị cuốn theo cái màn kịch lố bịch này.

    - Chắc cô còn nhớ là tôi đã nói, tôi không sao quên được vẻ sợ hãi của cô lúc lao xuống đầu xe tôi, giống như cô đang cố chạy thoát thân chứ không phải hờn giận ghen tuông với người yêu. Nhưng bản thân tôi khi đó cũng quá sợ hãi nên không nghĩ được gì, cứ thế làm theo lời Minh bảo là rời đi thôi.

    Cuối cùng, tôi cũng hiểu là mình cần tin ai.

    Kiệt thuyết phục tôi tránh mặt Minh một thời gian trong lúc đang điều tra. Ban lãnh đạo công ty và cơ quan điều tra đã phối hợp với nhau tạo thành một tấm lưới vây chặt Minh vào.

    Thoạt đầu tôi đã rất sợ hãi, và shock nặng khi phát hiện ra mình chỉ là một con rối ngu ngốc trong tay Minh suốt thời gian qua. Nhưng tôi kịp nhận thấy hoàn cảnh hiểm nghèo mình đang vướng vào chưa cho phép tôi được khóc lóc trách than nên đành cố diễn trọn vai trước khi tháo chạy vào Sài Gòn.

    - Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô. Giờ cô là một nhân chứng quan trọng của vụ án.

    Việc Minh vào Cần Thơ bên công an có cho người theo dõi nhưng lại để mất dấu thời điểm anh ta tới tìm tôi. Thật may mắn khi Kiệt là người duy nhất luôn canh cánh sự an toàn của tôi nên ngay lúc Minh biến mất đã đến thẳng nhà anh trai tôi. Tuy có hơi muộn một chút nhưng vẫn kịp.

    Ngày Minh ra tòa tôi không có mặt. Kiệt đã giúp xóa tên tôi khỏi hồ sơ điều tra nhằm tránh cho tôi việc phải lên lấy lời khai. Nội việc chứng minh được cái chết của Tiến có liên quan trực tiếp tới Minh cùng những sai phạm trên công ty là đủ để anh ta ở tù mọt gông.

    Từ sau khi tòa tuyên án, tôi không còn gặp ác mộng nữa.

    Hơn một tháng sau, tôi bỗng nhận được một cuộc gọi khá bất ngờ.

    - Tối nay Thuỳ rảnh không? - Giọng Kiệt ngập ngừng trong điện thoại. - Tôi... anh mời em đi ăn có được không?

    ..................

    Hai năm sau.

    - Em xong chưa? - Kiệt liếc đồng hồ lầm bầm vẻ sốt ruột.

    - Đợi em chút, xong rồi đây. - Tôi vừa dặm phấn má vừa kêu lên.

    - Anh đặt bàn lúc bảy giờ mà giờ là bảy giờ kém năm rồi, đến trễ mười phút là người ta huỷ bàn đấy.

    - Vậy sao? - Tôi xịu mặt, chẳng qua muốn mình xinh đẹp hơn chút xíu. Dù gì hôm nay cũng là một ngày đặc biệt kia mà.

    Kiệt lắc đầu cười, dường như anh đã quá quen với cảnh này.

    - Anh chỉ muốn ngày kỉ niệm của chúng ta đặc biệt một chút chứ anh đâu quan trọng chuyện ăn gì đâu.

    Tôi tới đằng sau lưng ghế, vòng tay qua ôm lấy cổ anh.

    - Vậy ngồi nhà ăn mì tôm nhân dịp tròn một năm yêu nhau đã đủ đặc biệt chưa?

    - Em chắc không?

    - Với em, chỉ cần ở bên cạnh anh thì ngày nào cũng đặc biệt hết!

    Tôi vẫn nhớ lời của ông bác sĩ già hôm ấy, rằng cuộc sống luôn có những điều kỳ diệu. Tuy việc khôi phục trí nhớ không nằm trong số đó nhưng đổi lại tôi có Kiệt. Anh chính là điều kỳ diệu lớn nhất mà tôi coi như một sự đền bù xứng đáng từ số phận cho những mất mát đã qua.

    HẾT
     
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng mười 2024
Trả lời qua Facebook
Đang tải...