Bảy Bước Tới Mùa Hè - Nguyễn Nhật Ánh

Thảo luận trong 'Văn Học' bắt đầu bởi Cute pikachu, 30 Tháng mười một 2021.

  1. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,903
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười

    Tướng cướp Bàn Tay Máu về tới sào huyệt, tức là nhà thằng Mừng, đã thấy Hiệp Sĩ Rừng Xanh đang ngồi trên chỏng tre nghịch với mấy con ruồi đang vo ve quanh mụn ghẻ nơi đầu gối.

    Thoáng thấy Khoa đi vào trong sân, Mừng lập tức bỏ rơi mấy con ruồi.

    Nó lấy tay che mụn ghẻ, ngước lên, toét miệng cười:

    - Tao tưởng mày bị ống bắt làm tù binh rồi chứ!

    Mặt Khoa hầm hầm:

    - Mày và thằng Bông mong cho tao bị bắt lắm chứ gì!

    - Bậy!

    - Bậy gì! Chứ tụi nào chạy cong đuôi bỏ tao giữa vòng vây!

    - Vòng vây con khỉ khôi - Mừng cười hề hề - Một mình thầy Tám làm sao giữ mày nổi.

    Tụi tao biết thế nào mày cũng thoát.

    Khoa thở hắt ra:

    - Tao không ngờ Hiệp Sĩ Rừng Xanh và Độc Nhãn Long lại nhát gan đến thế.

    - Tại thằng Bông bỏ chạy trước.

    Chắc nó sợ thầy Tám lột túi trùm của nó.

    Tao đành phải vọt theo.

    Khoa ngồi xuống chõng, ngoái cổ nhìn quanh:

    - Thằng Bông đâu?

    - Khi nãy nó vù thẳng về nhà.

    Khoa nuốt nước bọt, bắt đầu cảm thấy lo lắng:

    - Thầy Tám mà tìm tới nhà méc với ông tao thì tao chết với ông!

    Câu nói cúa Khoa làm Mừng áy náy quá.

    Khoa rơi vào tình cánh này cũng do nó hăm hở chặn đường thầy Tám.

    Rốt cuộc nó không hề hấn gì trong khi Khoa đứng ngồi nhấp nhổm không yên.

    - Mày từ ngoài thị trấn về đây nghỉ hè, ổng không biết mày đang ở nhà nào đâu! - Mừng vừa nói vừa đặt tay lên vai Khoa như muốn xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng bạn.

    Nghe Mừng nói vậy, Khoa cũng yên lòng được phần nào.

    Nó vào nhà trong; cởi chiếc áo tướng cướp ra, mặc lại chiếc áo cũ rồi chạy về nhà.

    Dì Liên đón Khoa ngay trước cổng bằng cái nhướn mày:

    - Mày đi học kiếu gì mà trưa trờ trưa trật mới mò về nhà vậy thằng kia?

    - Dạ! Dạ..

    - Dạ, dạ cái gì! - Vừa nói dì vừa rọi mắt quanh người thằng cháu.

    Đột ngột dì kêu lên - Ủa, tập vớ mày đâu! Tao không nghĩ có đứa học trò nào đi học bằng tay không đâu đấy!

    Óc Khoa đảo nhanh như máy:

    - Dạ cháu cho bạn mượn.

    Hôm qua nó nghỉ học nên sáng nay nó mượn tập cháu về chép bài.

    - Hừ, tao thật không biết có nên tin mày không nữa! - Dì Liên nhún vai ca cẩm, nhưng rồi dì nhanh chóng chuyến sang giọng ngọt ngào khi nhớ ra có việc phái nhờ vả Khoa - Nhưng thôi, chuyện đó tính sau, bây giờ cháu lấy xe đạp chớ dì xuống xóm Gà mua trứng vít cho ông đã!

    Vừa rồi Khoa tự thề với mình là Khoa sẵn lòng làm bất cứ việc gì dì Liên nhờ, miễn là dì đừng tiếp tục vặn vẹo chuyện tập vớ của nó.

    Kêu nó lên non hay xuống biến gì nó cũng làm.

    À không, xuống biển thì được, nhưng xuống xóm Gà thì không bao giờ, nhất là xuống ngay lúc này.

    Xuống lúc này thế nào cũng đụng đầu thầy Tám.

    Dì Liên không biết tâm sự của Khoa nên dì há hốc miệng khi thấy Khoa lắc đầu:

    - Dì đi một mình đi! Khi nãy cháu vấp chân vào gốc cây đau lắm, không đạp xe nổi đâu.

    Sợ dì Liên không tin, Khoa ngồi thụp xuống, lấy tay xoa nắn bàn chân, mặt lộ vé đau đớn:

    - Chắc cháu bị dập xương rồi hay sao ấy.

    Hiển nhiên là dì Liên không tin cả lời nói lẫn vẻ mặt của Khoa.

    Dì lừ mắt:

    - Mày lại đổ lười ra chứ gì! Dập xương mà mày còn lết được về tới nhà!

    Khoa cúi mặt xuống, không phải đế ngắm bàn chân bị dập xương mà để tránh ánh mắt dò xét của dì:

    - Khi nãy không hiếu sao cháu chẳng thấy đau, nhưng bây giờ thì xương cốt như nát ra từng mảnh ấy!

    Dì liên bước tới vài bước, vờ làm ra vẻ tò mò ngồi xuống ngay trước mặt Khoa, giơ tay ra:

    - Vậy cháu đưa chân cho dì xem thử nào!

    Khoa đang xoa xoa nắn nắn, thấy dì đòi khám thì úp cả hai bàn tay che kín bàn chân lại:

    - Ối, không được đâu!

    - Sao không được?

    - Dì mà đụng vào là ngón chân cháu nó rớt ra luôn cho xem!

    Dì Liên trấn an:

    - Dì sờ nhẹ thôi!

    - Dì chỉ được sờ một tí thôi đấy nhé!

    Vừa nói Khoa vừa he hé tay ra, để lộ một réo da cỡ bằng hộp diêm, như thể nó cho dì nó xem một mẩu bàn chân bé tẹo như thế đã là một nhân nhượng quá sức rồi.

    Dì Liên không nói gì.

    Dì vờ cắm cúi xem bàn chân bị dập của Khoa, đầu nghiêng bên này rồi nghiêng bên kia ra chừng chăm chú lắm.

    Bất thần dì vung tay đập mạnh một phát lên bàn chân Khoa.

    - Ối! Ối! Dì làm gì thế! Ôi! Đau chết mất!

    Khoa ré lên, nổ đứng bật dậy và nhảy lò cò ra xa, tới, lần này tay dì tay quơ vội cầy chối dựng bên vách, miệng quát:

    - Đứng lại đó!

    Thấy dì chẳng có vé gì động lòng trước tai nạn thương tâm cúa mình, Khoa biết là không xong.

    Nó buông cái chân bị thương xuống, rồi cùng với nốt ra chân kia; hai cái chân đua nhau chạy hết tốc lực, thoắt cái Khoa đã ở cuối sân, thoắt cái nữa nó đã ở ngoài cống, kế ruộng khoai lang đang đơm hoa tím.

    Nó lật đật chui vào giữa hai vồng khoai, ngồi thụp xuống.

    Khoa ấn mình giữa ruộng khoai không phải vì sợ dì Liên trông thấy.

    Dì đứng bên trong bờ giậu ngó ra, có tài thánh mới hòng nhìn thấy Khoa ngoài này.

    Khoa phái vội vàng nhảy vào giữa ruộng khoai chỉ vì ngay lúc vọt ra cống; nó nhác thấy thầy Tám đang đạp xe trên con đường đất chạy ngang trước nhà ông nó.

    Chắc thầy vừa từ xóm Gà về! Khoa đoán vậy khi ánh mắt nó bắt gặp chiếc giỏ mà nó đoán là đựng trứng vít cột ngay sau yên xe.

    **

    Sáng hôm sau; ăn qua loa chén cơm chiên dì Liên đẽ trên bàn, Khoa quơ vội cuốn tập rồi vù ra cống.

    Nó giả vờ quẹo trái đi về phía trường học nhưng vừa khuất tầm mắt di Liên (nếu dì Liên đang theo dõi nó từ chỗ bí mật nào đó giữa các khe cứa - ấy là Khoa nghĩ thế), Khoa đi vòng quanh bờ giậu nhà bà Chín Ghe, rồi nhanh chân rẽ ngoặt về nhà thằng Mừng.

    Mừng chẳng tỏ vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Khoa.

    Nó đã biết bạn mình quyết nghỉ học hẳn.

    Mừng buông cuốn truyện tranh đang đọc dở xuống đùi, nhìn Khoa bằng ánh mắt rầu rầu:

    - Tiếc thật mày ạ.

    Khoa ngồi xuống cạnh Mừng, vứt cuốn tập qua một bên, khịt mũi hỏi:

    - Tiếc gì há mày!

    Mừng vuốt tóc:

    - Thế là từ nay tụi mình không được làm tướng cướp nữa.

    - Tao chá thích làm tướng cướp! - Khoa nhón vai, nhớ đến cảnh nó bị thầy Tám xoắn muốn sứt tai - Tao chỉ làm tướng cướp để trá thù thằng Ninh thôi.

    Nói xong, Khoa đột ngột quay nhìn bạn, mặt không giấu vẻ tò mò:

    - Bộ mày thích làm tướng cướp thật hả? - Mừng cầm cuốn truyện tranh giơ lên:

    - Tao chỉ muốn giống tay tướng cướp trong truyện này thôi.

    Khoa liếc cuốn Tráng sĩ và giai nhân trên tay Mừng, chớp mắt:

    - Tao chưa đọc truyện này.

    - Tên cướp trong này giỏi hơn tao và mày gấp ngàn lần.

    - Về đánh nhau á?

    - Không.

    - Mừng nói giọng ngưỡng mộ - về chuyện cua gái.

    Đứng trước mặt con gái, hắn không hề run.

    Miệng hắn lúc nào cũng trơn như bôi mỡ.

    Thoạt đầu Khoa định phá ra cười.

    Hơn gì không hơn lại hơn chuyện cua gái! Thế mà cũng là tướng cướp! Nhưng chợt nhớ đến nhỏ Trang, Khoa hết cười nổi.

    Hình bóng nhỏ Trang bất thần kéo về trong tâm trí Khoa như một đám mây đen.

    Và Khoa nhận ra thằng Mừng nói đúng.

    Cho đến nay, nó vẫn chưa trò chuyện với nhỏ Trang được câu nào, ngoài câu cảm ơn hôm nó qua nhà bà Chín Ghe mượn cái sàng về cho dì nó sàng gạo.

    Lúc nãy khi đi quanh hàng giậu nhà bà Chín Ghe Khoa có lấm lét nhìn vào mặc dù nó đoán giờ này nhỏ Trang đã đi học.

    Khoa chỉ nhìn theo thói quen thôi, nhưng Khoa biết chắc nếu lúc đó nhỏ Trang có nhà, đang ngồi lặt rau ngoài hè và ngấng đầu lên nhìn Khoa khi Khoa đi qua, Khoa cũng không đủ can đảm mớ miệng chào hỏi.

    Khoa sẽ đỏ bừng mặt, ngoảnh đầu sang phía khác và luống cuống rảo bước thật nhanh.

    - Hình như khi làm tướng cướp, tụi mình bạo dạn hơn mày ạ.

    - Giọng Mừng lại vang lên, thủ thỉ như tâm sự - Hằng ngày, gặp nhỏ Đào là tao ú ớ.

    Thế mà trưa hôm qua, tao nói với nó được bảy, tám câu.

    Lại toàn những câu ý nghĩa.

    Khoái ghê!

    Hóa ra thằng này mơ làm tướng cướp là đế tán tỉnh con nhỏ rốn lồi.

    Khoa nghĩ bụng, nhưng lần này nó không thấy buồn cười nữa.

    Thậm chí, nó thử tướng tượng hôm qua đứa bị chặn đường không phải là nhỏ Đào mà là nhỏ Trang thì nó sẽ làm gì.

    Chắc chắn nó sẽ không đỏ mặt vì xấu hố hay ngượng nghịu, mặc dù tim nó sẽ đánh lô tô vì hồi hộp.

    Khi nhỏ Trang đứng chết khiếp trước mặt nó, hẳn là nó sẽ nói; sửa mẫu câu cúa thằng Mừng đi một chút: Nàng đừng sợ.

    Ta không phải là ma.

    Nhỏ Trang sẽ run run hỏi lại Thế ngài là ai?

    Khoa sẽ vung gươm một cách ngang tàng và lấy giọng du dương: Ta là kẻ ái mộ nàng từ lâu và nguyện sẻ bảo bọc nàng suốt đờì.

    Khoa hình dung cảnh nhỏ Trang e thẹn quay đầu sang một bên và thò tay bứt một nhánh dương liễu để che giấu niềm hạnh phúc đang dâng ngập mi mắt.

    - Mày nói đúng! - Đột nhiên Khoa vùng kêu, nói chính xác là ý nghĩ trong đầu nó tự động bật ra thành lời.

    Mừng giật mình:

    - Gì cơ!

    Khoa đáp, giọng mơ màng:

    - Đúng là làm tướng cướp dễ nói chuyện với bọn con gái hơn nhiều.

    Hai ông nhóc chưa đủ lớn để hiểu rằng sở dĩ tụi nó có thể trò chuyện tự nhiên với bọn con gái, không phải vì tụi nó là tướng cướp dũng cảm hay tráng sĩ oai hùng mà vì nhỏ Đào và nhỏ Trang không biết tụi nó là ai đằng sau chiếc túi trùm đầu.

    Khi không để lộ chân tướng, bất cứ kẻ nhút nhát nào cũng trở thành tự tin, bất kỳ trái tim thỏ đế nào có thể hóa thành trái tim sư tử.

    Vì không hiếu được nguyên nhân đó nên trong một buổi sáng mùa hè trời xanh gió mát chim hót véo von có hai ông nhóc ngồi tiếc nuối ôn lại quãng đời làm cướp ngắn ngúi và mơ mộng được một lần nữa xách gươm bịt mặt vào rừng.

    Sự mơ mộng đó chỉ chấm dứt khi thằng Bông từ ngoài cống lao vào như cơn lốc.
     
  2. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,903
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười Một

    Chưa bao giờ Khoa và Mừng thấy thằng Bông hấp tấp như vậy.

    Có cảm giác nó sẽ ủi sập vách nhà nếu không bị chiếc chõng tre cản lại.

    Bỗng chìa bộ mặt mày xanh lè xanh lét vào hai đứa bạn:

    - Chết rồi! Phen này chết thật rồi!

    - Chết cái đầu mày! - Khoa nhướn mày - Sao giờ này đang học mày bỏ về! Mày trốn tiết phải không?

    Bông hổn hến:

    - Lớp đang ra chơi.

    Nhưng tao phải chuồn về gặp tụi mày ngay.

    Bông nhìn thẳng vào mặt Khoa; tay áp lên ngực như để ngăn không cho trái tim nhảy ra ngoài nói tiếp bằng giọng run run:

    - Hồi sáng vừa vô lớp, thầy Tám đã kể cho cả lớp nghe chuyện tụi mình chặn thầy ở trong rừng.

    Y như thể Bông vừa thả ra một bầy ong.

    Trong khi Mừng chết điếng trên chõng, Khoa bật người dậy như đang ngồi phải một cái lò xo.

    Nó cảm giác có ai vừa quất roi lên lưng mình.

    Khoa lắp bắp hỏi lại, giọng còn run hơn thăng Bông:

    - Rồi! Rồi sao nữa! Hả mày?

    - Rồi thằng Ninh, tiếp theo là nhỏ Đào đứng lên tố cáo.

    Tụi nó nói tụi nó cũng bị ba đứa mình chặn đường.

    Thằng Ninh khai cả chuyện nó bị tao và mày cưỡi lên người và tịch thu cây viết của nó.

    Mừng nín thở:

    - Thế ngoài thằng Khoa ra, thầy Tám và tụi nó có biết hai đứa còn lại là tao và mày không?

    - Không.

    - Bông lắc đầu - Nhưng thầy Tám đang điều tra tông tích thằng Khoa.

    Bông nhìn Khoa bằng ánh mắt lo âu:

    - Bây giờ thì khối đứa khai ra chỗ ở của mày rồi.

    Sớm muộn gì thầy Tám cũng tìm đến nhà ông mày thôi.

    Khoa mím chặt môi:

    - Tụi mày yên tâm đi! Có gì tao chịu tội một mình.

    Tao sẽ không khai ra hai đứa mày đâu!

    Giọng Khoa rất quả quyết.

    Nó suy nghĩ rồi, nó sẽ không bao giờ hé môi về Mừng và Bông.

    Nếu tướng cướp Bàn Tay Máu là loại người phản bội bạn bè thì sẽ không bao giờ đủ tư cách nói với người thương câu nguyện sẽ bao bọc nàng suốt đời.

    Nghĩ đến nhỏ Trang, bụng Khoa bất giác thót lại.

    Hôm trước nhỏ Trang đã chứng kiến cánh Khoa bị thầy Tám quất thước kẻ vô lưng và đuổi ra khỏi lớp, hôm nay lại biết Khoa lén vô rừng làm cướp, chắc hình ảnh Khoa trong mắt nhỏ lúc này đang xám xịt, đen ngòm.

    Nhỏ Trang chắc chắn sẽ không bao giờ để Khoa vào mắt cho dù Khoa có ái mộ nhỏ đến đâu chăng nữa.

    Nghĩ ngợi lan man một hồi, mặt Khoa dài ra như trái dưa leo.

    Nó chán nản thả người xuống chõng, giống như đang thả một nỗi buồn.

    Nỗi buồn lớn đến mức rơi đánh binh một tiếng.

    Trong khi Khoa đang chìm đắm trong bế sầu thì Mừng và Bông mặt mày rạng ra từng phút một.

    Lời hứa chắc như đinh đóng cột của Khoa khiến nỗi lo trong lòng hai đứa bạn nó nhanh chổng tan biến.

    Ờ, nếu nhỏ Đào phát hiện một trong ba tên cướp nó gặp trong rừng là anh họ mình, thế nào nó cũng méc ba mẹ Bông.

    Thế là Bông sẽ ăn đòn quắn đít.

    Tệ hơn nữa, Bông sẽ bị ba mẹ nó nhốt chặt trong nhà.

    Nó sẽ hết được đi học.

    Hết được đi chơi.

    Nhất là hết được gặp Khoa để thính thoảng nghĩ cách vòi bánh mì thịt của thằng này.

    Nếu niềm vui của Bông dính dáng mật thiết đến bao tử thì niềm vui cua Mừng liên quan chặt chẽ đến trái tim.

    Khi nãy nghe thằng Bông thuật chuyện mà Mừng run quá.

    Dĩ nhiên nó không sợ thầy Tám.

    Nó có phải là học trò đâu mà sợ.

    Mừng chỉ sợ nhỏ Đào, mặc dù trưa hôm qua nó đã trân trọng tôn nhỏ Đào lên tước vị công nương cành vàng lá ngọc.

    Nó đã thành khẩn nguyện suốt đời bao bọc công nương, phút chót còn tặng công nương một cây viết để làm kỷ niệm.

    Mừng không biết tâm trạng cua nhỏ Đào như thế nào khi nghe Hiệp Sĩ Rừng Xanh thổ lộ tấm chân tình, nhưng nếu biết Hiệp Sĩ Rừng Xanh kia chính là Mừng chắc nó không bao giờ nhìn mặt Mừng nữa.

    Một bọn giả làm cướp để trấn lột bạn bè, hù dọa thầy giáo chắc chắn là bọn chẳng ra gì.

    Thế nào nhỏ Đào cũng nghĩ như thế.

    Tự nhiên Mừng biết ơn Khoa quá.

    Trước nay vốn thân thiết với Khoa nhưng chưa bao giờ Mừng nghĩ Khoa cao thượng đến thế.

    Khoa đúng là người bạn tốt nhất trên đời.

    Càng nghĩ Mừng càng cảm động.

    Nó rưng rưng nắm tay Khoa, lúc này đã lại ngồi xuống chõng, nói giọng như bị nghẹt mũi:

    - Mày tốt ghê!

    Mừng không biết Khoa đang lo sốt vó.

    Nỗi lo lắng trong lòng Khoa lúc này chuyển từ nhó Trang qua dì Liên.

    Những chuyện tày đình như thế này, thế nào dì Liên cũng sẽ méc ông nó.

    Ông nó làm thư ký cho một hãng buôn ngoài huyện, chỉ về nhà vào cuối tuần.

    Mỗi lần ông về, nhiệm vụ của dì Liên là tố khổ nó: Nó nghịch như thế nào, nó quậy phá ra làm sao, nó phạm phải những lỗi lầm gì.

    Ông nó dựa vào bản cáo trạng dài lê thê đó để đưa ra những hình phạt.

    Cũng may, ông nó xưa nay chưa bao giờ đánh nó.

    Ông chỉ phạt nó khoanh tay úp mặt vô góc nhà thôi.

    Những năm trước, nhỏ Trang chạy qua chơi, thấy nó bị phạt, miệng cười hí hí.

    Lúc đó, Khoa ghét con nhỏ này kinh khủng, chỉ mong hết giờ phạt chạy lại cốc đầu mấy phát đế trả thù.

    Nhưng đó là nói chuyện năm trước và những năm trước nữa.

    Tức là lúc Khoa còn bé.

    Nhó Trang còn bé hơn.

    Bây giờ cả hai đều lớn, Khoa đã thôi ghét nhỏ Trang mất rồi.

    Ngược lại, mỗi khi nghĩ về cô bạn hàng xóm, Khoa bắt gặp trong lòng mình một cảm giác là lạ.

    Cứ như thế có một làn gió mát khẽ len vào hồn Khoa, mơn man trên tóc tai Khoa.

    Vì vậy Khoa không hình dung được nó sẽ xấu hổ đến mức nào nếu một ngày nhỏ Trang lại nhìn thấy nó đứng khoanh tay úp mặt vào tường như một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch.

    Chỉ nghĩ đến thôi Khoa đã thấy bủn rủn cả tay chân.

    Cảm giác cúa Khoa lúc đó có thể còn hơn cả sự xấu hổ.

    Trái tim Khoa sẽ tan vỡ, tâm hồn Khoa sẽ héo khô và tương lai Khoa sẽ vô cùng ảm đạm vì Khoa không biết phải sống nốt những ngày còn lại như thế nào dưới một gánh nặng quá sức như vậy.

    Những viễn ánh u ám trong đầu khiến Khoa rùng mình và nó đâm ra sợ về nhà trong lúc này.

    Đó là lý do khi nghe Mừng bảo Mày tốt ghê! Khoa chộp ngay lấy lời khen hào phóng cúa bạn bằng cách hỏi lại:

    - Thế mày có tốt không?

    - Tao hả? - Mừng lúng túng vì Khoa hỏi bất ngờ - Ờ, ờ, tao! Tao cũng tốt.

    Chỉ đợi có vậy, Khoa đập tay lên lưng bạn:

    - Vậy bây giờ mày cùng tao về nhà tao đi!

    Nhà thằng Mừng ở đằng sau nhà ông ngoại Khoa, cách nhau một vạt ruộng mía, gần xịt.

    Khưng Khoa vẫn rủ.

    Và Mừng vẫn nhận lời.

    Vì Mừng đoán ra Khoa đang lo lắng.

    Đợi thằng Bông ôm tập ra về, Mừng và Khoa bắt đầu chui vào ruộng mía, lúp xúp chạy.

    Băng hết vạt ruộng, mặt hơi ran rát vì bị lá mía cào.

    Hai đứa vẹt rào chui vào theo ngả sau, rồi khom người chạy tới nấp sau vách nhà.

    - Hình như dì mày đang nói chuyện với ai trong nhà.

    - Mừng thông báo.

    Tai thằng này đúng là thính như tai mèo! Khoa nhủ bụng sau một hồi nghiêng đầu nghe ngóng.

    Ai vậy ta? Khoa thắc mắc quá, bây giờ thì nó đã nghe thấy tiếng rì rầm từ trong nhà vẳng ra.

    Khoa không nghĩ người đang nói chuyện với dì Liên là thầy Tám nên khi Khoa men lại chỗ cửa sổ rón rén thò đầu nhìn vào, thấy dì Liên đang ngồi đôi diện với thầy chỗ bàn nước, nó vội thụp đầu xuống và sửng sốt quay sang Mừng, chìa bộ mặt xám ngoét vào mặt bạn:

    - Chết tao rồi! Thầy Tám đang ớ trong nhà!

    - Sao ống tới lẹ quá vậyỊ - Hổng biết nữa.

    Mừng hoáng hốt đến mức quên phắt an ủi Khoa.

    Nó nói mà như thể đâm dao vô lòng bạn:

    - Chắc tan học ra là ống đi một mạch từ trường về đây.

    Ổng nôn nóng như vậy chứng tỏ là ổng thù mày lắm đó!

    Rất giống một con chim bị phường săn bắn hạ Khoa rụng người dưới đất, tựa lưng vô vách nhà, mặt mày thất thần:

    - Đời tao tiêu rồi!

    Mừng ngó bạn, nơm nớp hỏi:

    - Giờ mày tính sao?

    Khoa thở ra:

    - Về thôi!

    - Về đầu!

    - Về nhà mày.

    Mừng chưng hửng:

    - Mày không vào nhà à!

    - Không, về lại nhà mày rồi tính!

    Khoa mím môi và không đợi Mừng hỏi tiếp, nó thận trọng rời khỏi chỗ nấp trên đầu mũi chân và khi tới giữa vườn nó lập tức phi thẳng một mạch về phía hàng rào.
     
  3. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,903
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười Hai

    Khoa ngồi thu lu trên chiếc chõng tre kê trước hiên nhà Mừng, lòng rối như tơ vò.

    Thực ra, Khoa không lo dì Liên hay ông nó biết chuyện.

    Dì Liên ngoài mặt ra vẻ hung dữ thế thôi chứ dì rất thương Khoa.

    Xưa nay những khi tức giận, dì cũng hay đánh Khoa.

    Dì đánh Khoa nhưng cứ sợ làm Khoa đau.

    Do vậy, dì đánh nhẹ hều như gãi ngứa.

    Ông Khoa thì chẳng bao giờ mó tay vào roi vọt.

    Ông chỉ phạt Khoa đứng úp mặt vô tường.

    Nhưng lần nào cũng thế, Khoa đứng úp mặt vô tường một chút xíu, ngoái cổ không thấy ông cạnh đó là Khoa chả thèm đứng làm gì cho mỏi chân.

    Khoa ngồi bệt xuống nền nhà đùa giỡn với mấy con kiến hoặc mấy con ruồi cho đỡ chán.

    Có khi Khoa quay mặt ra ngoài, tựa lưng vào vách đánh một giấc ngon lành.

    Khoa chỉ sợ lời kể tội của thầy Tám đến tai ba Khoa.

    Ba Khoa rất nghiêm khắc.

    Khác với ông ngoại Khoa, ba Khoa thích dạy con bằng đòn roi.

    Trong kho tàng tục ngữ có cả vạn câu, ba Khoa chỉ nhớ chăm bẳm mỗi một câu Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi.

    Câu đó cũng là câu Khoa căm thù nhất.

    Khoa căm hận cả người xưa.

    Người xưa nỡ lòng nào đặt ra một câu như thế để ngày nay ba Khoa hớn hở lấy đó làm phương pháp dạy con.

    Khoa là đứa trẻ nghịch ngợm, vì vậy gần như Khoa ăn đòn của ba mỗi ngày.

    Một năm bốn mùa thì Khoa ăn đòn hết ba mùa.

    Chỉ có mùa hè, được vào chơi nhà ngoại, cặp mông của Khoa với con roi của ba mới tạm thời chia tay nhau.

    Để chờ tái ngộ vào dịp tựu trường với một độ khắng khít hơn.

    Nguyên nhân những trận đòn là do Khoa làm bài bị điểm kém, do Khoa mải chơi quên giờ cơm, do Khoa đánh nhau với bạn và do vô vàn những lỗi lầm mà một đứa trẻ như Khoa có thế mắc.

    Nhưng tất cả những lỗi lầm trong quá khứ đòn roi của Khoa so ra chẳng thấm tháp gì với tội trạng của Khoa trong mấy ngày gần đây.

    Lừa ông và dì Liên lấy tiền đi học lớp hè dành cho học sinh lớp tám trong khi Khoa học lớp chín là một tội cực lớn.

    Nếu biết Khoa làm cái trò điên điên đó là để tiện bề tán tỉnh con gái bà Chín Ghe thì tội của Khoa hắn phải nhân lên gấp nhiều lần nữa.

    Đã thế, ngồi vẽ bậy bị thầy đánh đòn và đuối ra khỏi lớp ngay từ buối học thứ ba là một tội tày trời khác.

    Chỉ những tội đó thôi, Khoa đã nát xương với ba Khoa.

    Nhưng tới chuyện cực kỳ phi thường là bỏ nhà đi làm cướp đế chặn đường học trò lẫn thầy giáo thì trong mắt ba Khoa chắc chắn đó không còn là tội lỗi nữa mà đã thành một trọng án.

    Theo những lời đe dọa mà Khoa thường nghe từ miệng ba Khoa trong những lúc đầu cổ ông bốc khói, Khoa run rẩy hình dung ra những hình phạt đang chờ đợi mình ở nhà: Một là ba Khoa sẽ treo Khoa lên.

    Dĩ nhiên là ba Khoa sẽ không treo cố Khoa vì dù sao ba Khoa cũng sợ Khoa tắt thở mà đi chầu ông vải thật.

    Ba Khoa sẽ trói quặp hai tay Khoa ra sau lưng và khi được tháo xuống, Khoa sẽ giống hệt một con cá sắp chết, cặp mắt lờ đờ còn miệng thì phều phào, muốn há rộng để đớp vài hớp không khí cũng không xong.

    Nhưng treo lên xà nhà còn đỡ, nếu ba Khoa chơi ác treo Khoa lên cây mít trước nhà để triến lãm cho những người trong thị trấn, đặc biệt là đám bạn học của Khoa, nhìn ngắm thì đời Khoa coi như xong.

    Kịch bản dễ chịu nhất nhưng cũng thương đau nhất: Ba Khoa sẽ đuổi Khoa ra khỏi nhà kèm theo câu quát Đi cho khuất mắt tao! Tao không có đứa con như mày!

    Sẽ không đòn roi, không bị trói quặp tay, không bị treo lên nhưng Khoa sẽ không còn gì ở trên cõi đời này nữa.

    Khoa sẽ lang thang trong gió rét mưa rơi, áo đứt nút còn quần thì thủng đít, đói và khát, cô đơn và sầu thảm, và điều phải xảy ra là Khoa trở thành một đứa trẻ ăn xin ốm o, người đầy ghẻ và khi cái ghẻ bò nhung nhúc khắp người rất có thể Khoa sẽ ngã lăn ra chết dọc đường không người thương khóc.

    Khoa nghĩ và nghĩ, tưởng tượng đủ thứ rùng rợn trong đầu, càng tưởng tượng càng thấy đời tối om

    Om.

    Và tới một lát thì mọi thứ chung quanh Khoa tối om om thật.

    Khoa chỉ choàng dậy khi một bàn tay bò lên vai Khoa và một giọng nói bò vào lỗ tai Khoa:

    - Khoa! Khoa!

    - Cái thằng này! Tao không ăn, để cho tao ngủ!

    Mừng bỏ đi giúp Khoa ngáy khò khò thêm một lát.

    Chỉ một lát thôi, vì đang mơ mơ màng màng Khoa lại nghe có tiếng gọi tên mình.

    Khoa giả tảng, nằm im như chết rồi.

    Nhưng rồi Khoa không thể giả điếc mãi được.

    Tiếng gọi cứ dộng vào tai Khoa như ai đang gõ trống.

    Thế là Khoa ngồi bật dậy, quạu quọ:

    - Mày điên hả? Tao đã bảo! Bảo..

    Đang gầm gừ, Khoa bỗng cà lăm như bị ai nhét gié vào mồm: Lần này người đang đứng cạnh chiếc chõng tre hóa ra không phải thằng Mừng mà là nhỏ Trang.

    Khoa hoàn toàn không nghĩ sẽ gặp công nương mà nó thầm ái mộ và nguyện sẽ bao bọc suốt đời trong hoàn cảnh này.

    Trước bộ tịch hung dữ của nó, nhó Trang bất giác bước lui một bước, sợ sệt:

    - Ơ! Ơ! Dì Liên nhờ em đi kiếm anh..

    - À không! Tôi xin lỗi Trang nha.

    Tôi tưởng thằng Mừng phá không cho tôi ngủ.

    Vẻ mặt hoảng hốt của nhỏ Trang khiến Khoa dở cười dở khóc.

    Chắc con nhỏ này nó vẫn tưởng mình là cái thằng Khoa khoái cốc đầu đá đít nó như trước đây.

    Nhưng cũng nhờ rơi vào cái chỗ luống cuống giữa cười và khóc đó, cách xưng hô của nó đột ngột thay đổi.

    Chưa đến mức anh và em như Khoa vẫn mơ mộng, nhưng từ mày và tao chuyển hệ qua tôi và Trang đã là một bước tiến vượt bậc.

    Lúc bình thường, chắc chắn Khoa sẽ rất lúng túng khi xưng tôi và gọi nhỏ Trang bằng tên.

    Thay đổi một cách xưng hô quen miệng, thậm chí đá ăn vào máu, là điều khó tày trời.

    Nhưng đang tâm thần bất định, Khoa tuôn một lèo, chả thấy ngượng ngập tí ti ông cụ nào.

    Nhỏ Trang có lẽ nhận ra ngay sự khác lạ đó.

    Cho nên nó mỉm cười:

    - Sao trưa anh không về nhà mà nằm ngủ ở đây?

    Sau khi ngạc nhiên về chính mình, Khoa sốt sắng phát huy cách xưng hô mới:

    - Tôi qua nhà thằng Mừng chơi, nào ngờ gió mát quá nên ngủ lúc nào không hay.

    Khoa xộc tay vào mái tóc bù xù:

    - Ủa, sao Trang biết tôi ở đây?

    Nhỏ Trang nheo nheo đôi mắt biết cười:

    - Em biết chứ sao không.

    Ớ làng này, anh chơi thân nhất với anh Mừng mà.

    - Trang thông minh ghê!

    Khoa lâng lẳng, không nghĩ có thể trò chuyện với nhỏ Trang dễ dàng như vậy.

    Đế làm được điều này, Khoa đã từng vất vả tìm cách chui vô lớp hè cúa thầy Tám, thậm chí có lúc Khoa đã nghĩ đến chuyện tiếp tục đi làm cướp để có thế bạo dạn hơn trước mặt công nương của nó.

    Không ngờ chi cần đi chơi không về ăn trưa là mọi rào cản lập tức được dỡ bó gọn ơ! Khoa sung sướng nhủ bụng, thấy cuộc đời hóa ra đơn giản hơn nó nghĩ, chỉ tại nó không nhận ra đó thôi.

    - Anh về nhà đi! Dì Liên đợi anh về ăn cơm lâu lắm rồi đó.

    Đang thấy đời đẹp tựa hoa hồng, câu thúc giục của nhỏ Trang khiến Khoa chợt nhận ra hoa hồng cũng có lúc có sâu.

    Khoa lắp bắp hỏi, bụng thót lại như đang tránh mũi hắc kiếm của tướng cướp Độc Nhãn Long:

    - Dì Liên nhờ Trang kêu tôi về ăn cơm thật hả?

    Nhỏ Trang mang dép chứ không mang guốc.

    Khưng dù có mang guốc nó cũng không thể đi guốc vào bụng Khoa.

    Cho nên mắt nó trố lên:

    - Sao anh Khoa hỏi vậy?

    Khoa không biết làm sao giải thích cho nhỏ Trang biết tại sao nó hỏi vậy.

    Nhỏ Trang đã tận mắt chứng kiến cảnh Khoa bị thầy đánh và đuối ra khỏi lớp, đã biết tỏng chuyện Khoa cùng đồng bọn vào rừng làm cướp.

    Nhưng chắc nó không biết khi nãy thầy Tám tới gặp dì Liên.

    Nếu thấy cánh thầy Tám vội vã tới nhà ông Khoa, hăng hái tố cáo tội lỗi của Khoa với dì Liên, chắc nhỏ Trang đã không thắc mắc về thái độ cúa Khoa.

    - Ờ! Ờ! Hỏi cho biết vậy thôi..

    Khoa đáp, càng nói càng giống như đánh đố người nghe.

    - Ứa, mày đi đâu đây Trang?

    Tiếng thằng Mừng oang oang bên tai làm Khoa giật nảy.

    Mừng từ trong nhà đi ra, tay chỉ về phía nhỏ Trang, miệng toét đến mang tai.

    - Em kêu anh Khoa về ăn cơm.

    - Nhỏ Trang lí nhí.

    Mừng cười hề hề:

    - Mày làm như mày là mẹ cúa nó vậy!

    - Dì Liên nhờ em chứ bộ.

    Khoa chắng lạ gì cái tật ăn nói lung tung của Mừng.

    Nó biết không nên nấn ná ở đây lâu hơn nữa.

    Nó đá chân thằng này một cái rồi phóng ra sân, kêu lớn:

    - Về thôi, Trang ơi!
     
  4. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,903
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười Ba

    Thật bụng Khoa chưa muốn về.

    Khoa chưa chuẩn bị tinh thần để đối diện với bản án chắc là rất nghiêm khắc của dì Liên và những hậu họa kéo theo sau đó.

    Nhưng Khoa ngán cái miệng thằng Mừng.

    Ở lại, lòng Khoa sẽ nơm nớp không yên.

    Thằng Mừng là chúa nói nhăng nói cuội, lỡ có bề gì nhỏ Trang giận Khoa thì khổ cho Khoa.

    Bữa nay, trời xui đất khiến thế nào mà dì Liên nhờ nhỏ Trang đi kiếm Khoa, lại nhằm vào lúc Khoa đang ngủ.

    Trong hoàn cánh oái oăm đó không ngờ Khoa lại làm được cái điều Khoa luôn mơ ước là có dịp trò chuyện tự nhiên với nhỏ Trang.

    Nội dung những câu nói qua nói lại chẳng có gì ghê gớm, chỉ là loanh quanh chuyện kêu về ăn cơm, nhưng như thế Khoa cũng đã sung sướng lắm.

    Lâu nay mỗi khi đối diện với nhỏ Trang, mồm Khoa giống như ống nước bị nghẹt kinh niên, bây giờ thình lình được xả van khiến người Khoa lơ lơ lửng lửng.

    Nhưng Khoa chỉ lơ lửng từ nhà thằng Mừng đến bờ giậu nhà ông nó thôi.

    Khi cánh cửa bếp hiện ra trước mắt thì Khoa rớt bộp xuống đất.

    Nó quay sang nhỏ Trang, cố nặn ra vẻ mặt thản nhiên:

    - Trang về nhà đi.

    - Em vào nhà với anh.

    Gặp lúc khác, hẳn Khoa sẽ vô cùng hoan hỉ khi nhỏ Trang nằng nặc đòi đi theo mình.

    Nhưng bây giờ Khoa lại không muốn điều đó xảy ra.

    Thế nào dì Liên cũng sẽ trút một cơn mưa mắng mỏ lên đầu Khoa, giận quá có thể dì sẽ cầm chối rượt Khoa như rượt một con cún ị bậy.

    Nếu nhỏ Trang chứng kiến tất tật những cánh không đẹp đó, Khoa chi có nước cắt cái mặt liệng đi.

    - Cám ơn Trang.

    Nhưng tôi vào nhà một mình được rồi.

    - Lần thứ hai, Khoa tìm cách tống khứ người mà cách đây mấy phút nó còn dặn lòng sẽ bao bọc suốt đời.

    Nhưng nhỏ Trang hình như cầm tinh con đỉa.

    Nó dai nhách, lý do lại chính đáng làm sao:

    - Dì Liên đặn em quay lại lấy chai dầu phộng đem về cho mẹ em.

    Trong khi Khoa xoay chuyển đầu óc, cố nghĩ cách xua đuổi nhỏ Trang lần thứ ba, tiếng dì Liên thình lình vang lên bên kia bờ giậu làm Khoa giật bắn như bị ong đốt:

    - Sao cháu còn đứng ngoài đó hả Khoa! Chưa đói bụng sao mà không chịu vô nhà ăn cơm!

    Khoa ngước lên, thấy dì Liên đang đứng trong vườn ngó ra.

    Nó căng mắt quan sát, thấy tay dì không cầm chối, giọng dì lại dịu dàng đến bất ngờ, trái tim nó đang rớt xuống chỗ nào đó gần dạ dày liền từ từ quay lại vị trí cũ.

    Sao dì hiền khô thế nhỉ? Khoa ngạc nhiên tự hỏi.

    Tội lỗi Khoa ngập đầu như thế, nhưng dì lại đón tiếp nó bằng vẻ hiền từ của một bà tiên làm nó ngẩn ngơ quá đỗi.

    - Dạ, cháu vào nhà ngay đây.

    Khoa đáp, thay vì nhảy qua hàng rào như dự định, nó đi vòng bờ giậu quanh ra cống trước, ra vẻ một thằng người tử tế.

    - Vào ăn cơm đi cháu.

    Lần sau đừng đi long nhong đến trưa trờ trưa trật như vậy nữa.

    Vẫn bằng giọng ngọt ngào như tấm mật ong, dì Liên nói với Khoa khi thằng cháu hiện ra ở bục cửa.

    Dì ngồi bên bàn ăn kê giữa nhà, đang xới cơm vào chén.

    Dì đang âm mưu gì đây ta? Khoa cảnh giác đảo mắt nhìn quanh, thấp thỏm không biết có cạm bẫy nào đang chờ đợi nó hay không.

    Nhỏ Trang vẫn không chịu ra về.

    Trong khi Khoa rón rén ngồi vào bàn ăn, nhỏ Trang khép nép ngồi xuống bộ ván gỗ cạnh đó, chắc nó chờ dì Liên ăn xong để lấy chai dầu phộng đem về cho mẹ.

    Khoa vẫn không yên tâm trước sự có mặt của nhỏ Trang trong nhà nhưng Khoa nhận ra mình hoàn toàn bất lực.

    Lúc nãy, chỉ có hai đứa với nhau nó đẫ không đuổi được công nương của nó, huống hồ bây giờ có thêm dì liên bên cạnh.

    - Ăn đi cháu!

    Dì liên đật chén cơm vừa xới trước mặt Khoa, nói giọng ân cần.

    Khoa dè dặt bưng chén cơm lên, lấm lét nhìn dì, cố phát hiện xem có mối nguy hiểm nào ẩn sau nét mặt tươi tinh kia không nhưng nó không nhận thấy gì đặc biệt.

    Khổ thân Khoa! Lo lắng, hồi hộp, lòng dạ rối bời, Khoa ăn chắng thấy ngon lành gì.

    Nó lùa cơm vô miệng; trệu trạo nhai, máy móc nuốt, cảm giác mình đang nhai cỏ.

    - Vừa rồi thầy Tám đến nhà mình.

    - Dì Liên đột ngột nói.

    Y như có ai bỏ một cục nước đá vô cổ áo Khoa.

    Khoa nghe sống lưng lạnh buốt.

    Giờ mới bắt đầu đây! Khoa nhấp nhổm nghĩ.

    Từ đầu đến giờ, dì cố tình dịu ngọt để mình không đề phòng.

    Mình tướng dì sợ mình đói bụng.

    Hóa ra dì giả vờ để lùa mình vào nhà như lùa một con heo sống chuồng.

    Và bây giờ thì dì chuẩn bị đem mình ra giết thịt! Càng nghĩ, Khoa càng thấy cay đắng.

    Nó không nói gì, cúi gằm mặt xuống chén cơm như để giấu những giọt nước mắt túi thân chực trào ra.

    Ở đằng phán, nhỏ Trang cũng không giấu vẻ tò mò khi nghe dì Liên nhắc đến thầy Tám.

    Nó hết đưa mắt nhìn dì lại đánh mắt sang Khoa, vẻ căng thẳng.

    - Thầy báo hai hôm nay cháu không đến lớp.

    Sao thế! Cháu không muốn học nữa à!

    - Dạ! Dạ..

    - Dạ, dạ là sao? Thầy Tám nói rất nhiều về cháu! - Dì Liên chồm người tới trước, mở to mắt ra nhìn Khoa, suýt chút nữa mũi dì đã đụng phải cán muỗng cắm trong tồ canh.

    Tiêu đời rồi! Khoa sầu não nghĩ, suýt òa ra khóc Khóc vì Khoa phát hiện ra dì Liên không thương Khoa như Khoa nghĩ.

    Dì chỉ muốn làm khổ Khoa muốn Khoa chết dần chết mòn vì lo âu, sợ hãi.

    Những giọt nước mắt chực chờ nơi khóe mắt Khoa chưa kịp ứa ra đã vội dừng ngay lại khi Khoa nghe dì nói tiếp:

    - Dì rất tự hào về cháu.

    Cái gì vậy trời! Mình có nghe lộn không vậy? Dì tự hào về một thằng cháu hư đốn đến nỗi bị thầy giáo cho ăn đòn và đuổi ra khỏi lớp ngay từ buổi học thứ ba! Tự hào về một thằng bé khăn gói vào rừng làm cướp ở một ngôi làng trong lịch sử chưa bao giờ có cướp! Thôi rồi, chắc là dì giễu cợt mình! Dì muốn vờn mình như con mèo hành hạ một con chuột trước khi xơi tái nó! Khoa hoang mang nhủ bụng, đầu rối như tơ, vẫn không dám ngước mặt khỏi chén cơm.

    - Thầy Tám khen cháu ngoan ngoãn, hiền lành thông minh nhất lớp..

    Lần này không chỉ Khoa mà cả nhỏ Trang cũng thộn mặt ngơ ngác trước tiết lộ của dì Liên.

    Giọng dì vẫn đều đều:

    - Thầy bảo một học sinh gương mẫu và dễ thương như cháu mà nghi học vì một lý do gì đó thì thật là đáng tiếc.

    Lần này thì Khoa không thể gằm đầu mãi được.

    Nghe dì Liên lặp lại lời khen của thầy Tám mà Khoa tưởng như cả hai đang hùa vào chửi mình.

    Nó ngước lên nhìn dì nó, cẩn thận quan sát vẻ mặt dì, cố đoán xem một người cả đời không biết đùa có bao giờ đột ngột biến thành một nguời ưa hài hước hay không.

    Khống thấy gì khác lạ, Khoa dè dặt quay nhìn nhỏ Trang, chột dạ thấy con nhỏ này đang cựa quậy người trên chỗ ngồi như bị kiến cắn, thậm chí nhó Trang còn đưa lay bụm miệng như sợ bất thần phun ra một tiếng cười không đúng lúc.

    Mặt ứng lên như củ cải phơi nắng, Khoa vội quay đầu đi chỗ khác.

    Bữa đó dì Liên mải nói, Khoa mới nghe, khi câu chuyện kết thúc cá hai dì cháu mỗi người chỉ mới có một chén cơm.

    Nhưng không người nào thấy đói.

    Những lời khen tặng của thầy Tám về thằng cháu mà tưởng đã hỏng bét rồi làm dì no ngang.

    Lần đấu tiên trong đời, dì ăn niềm vui thay cơm mà dạ dày dì không hề phản đối.

    Ngược lại, từ đầu đến cuối Khoa chỉ ăn toàn những món khó nuốt như món ngạc-nhiên-xào, món sửng-sốt-kho và món hoang-mang-trộn-dầu-giấm.

    Những món đó cũng làm Khoa no cành hông, nhưng lại khiến mồm miệng Khoa khô rang, đắng nghét.

    Cuối cùng, dì Liên đãi Khoa món tráng miệng có tên là bất-ngờ-chấm-đường khiến Khoa đầu óc choáng váng, suýt ngất ngay trên ghế:

    - Thầy Tám báo nếu cháu không tiện đến lớp, thầy sẽ đến nhà kèm cho cháu học!
     
  5. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,903
    Chương 14

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,903
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười Năm

    Sáng hôm sau gặp lại Mừng, Khoa hỏi ngay:

    - Hôm qua mày giở trò gì vậy!

    - Trò gì đâu! - Mừng tặc lưỡi - Nhìn ông Mười, tao thấy tồi tội nên muốn giúp ổng thôi.

    Khoa nheo mắt:

    - Thế sao từ trước đến nay mày không thấy tồi tội!

    Mừng gãi cằm theo thói quen:

    - Tóm qua tao mới sực nhớ ra ổng là ông nội thằng Bông.

    - Ái chà chà.

    - Khoa nhún vai - Mày tốt với thằng Bông quá há.

    - Dĩ nhiên rồi.

    Nó là tướng cướp Độc Nhãn Long, cùng phe với tụi mình mà.

    - Cùng phe cái khỉ mốc! Chứ không phải vì ông Mười là ông ngoại nhỏ Đào hả?

    Khoa bất ngờ hỏi độp một câu khiến Mừng ngớ người ra.

    Nó thô lố mắt nhìn Khoa, không nghĩ Khoa biết được bí mật này.

    - Nhìn, nhìn cái gì! - Khoa lấy vai huých vai bạn.

    - Chiều hôm qua tao điều tra nhỏ Trang rồi.

    Nó khai với tao thằng Bông và nhỏ Đào là anh em cô cậu.

    Mừng bẽn lẽn quay mặt ra cổng, biết mình không thế đóng vai thương người vô cớ được nữa.

    Hôm qua nghe Khoa khoe khoang mối quan hệ ngày càng khắng khít với nhỏ Trang, Mừng cảm thấy chạnh lòng.

    Mừng cũng muốn làm chuyện gì đó để nhỏ Đào cảm động nhưng nó đủ tỉnh táo để không chạy xồng xộc qua nhà con nhỏ này gần cổ oang oang Ai có cần tôi giúp gì không? Như lời xúi dại của Khoa.

    Đang vô kế khả thi, Mừng chợt nhác thấy ông Mười khòm đi ngang cổng, thế là nó bỗng nảy ra kế hoạch lấy lòng nhỏ Đào.

    Ờ dìu ông ngoại nhỏ Đào đi dạo dù sao cũng hợp tình hợp lý và dễ thực hiện hơn là lăng xăng quanh ba mẹ nó.

    Lại còn được tiếng là tốt bụng, vị tha, con gái nhìn thấy là ngưỡng mộ ngay, đặc biệt nếu đứa con gái đó là! Cháu ngoại của ông Mười khòm.

    - Hóa ra mày thông minh hơn tao tưởng!

    Khoa cất tiếng, nó khen bạn bằng cái giọng y hệt thầy giáo khen học trò.

    Nhưng Mừng chẳng đế tâm.

    Được bạn khen, lòng Mừng lâng lâng, đã thôi ngượng ngập.

    - Phương pháp của mày hay đó.

    - Khoa lại tán tụng - Cứ kiểu này, sớm muộn gì mày và nhỏ Đào cũng thành một đôi.

    - Thật hả mày?

    Mừng hổi lại bằng giọng hân hoan.

    Chưa bao giờ nó thấy Khoa đáng yêu đến thế.

    Nó thấy nó đánh bạn với Khoa quả không uống công.

    - Thật chứ sao không! - Khoa toét miệng cười -Nó thích bà mày, mày thích ông nó, dễ gì có một cặp tâm đầu ý hợp như vậy.

    - Tao đập mày nghe Khoa! - Mừng giơ nắm đấm, nghiến răng sừng sộ.

    - Ê, ê! - Khoa vội lùi ra xa - Ý tao muốn nói là nhỏ Đào thích bà mày thì thế nào nó cũng sẽ chuyển

    Qua thích mày.

    Cũng như mày vậy mà, mày giúp ông nó là vì mày thích nó, đúng không?

    Mừng không biết Khoa có cố tình trêu chọc nó hay không, nhưng Khoa nói có lý quá, Mừng chẳng có cớ gì phản bác Khoa.

    Nó chỉ xua tay:

    - Mày về đi!

    Mặt Khoa lập tức méo xệch như bị ai kéo.

    Khoa không ngờ nó mới nói trêu một câu, Mừng đã đuổi nó thẳng cánh như thế.

    Thật là một thằng bạn chẳng ra gì!

    Khoa ngoác miệng thật to định gào lên tức tối nhưng trước khi bão tố được phun ra, Khoa đã kịp ngậm miệng lại.

    Nó nhác thấy Ông Mười khòm đang từ xa đi lại.

    Hóa ra thằng này sắp đi công tác nên bảo mình về! Khoa nhủ bụng, cơn giận tự nhiên xẹp lép.

    Nó đứng lên khỏi chõng, buông một câu gọn lỏn ráng lên nha mày rồi băng qua rẫy mía, nhảy qua hàng rào để về nhà.

    * * *

    Một phút sau, Khoa đã đứng ở sân trước, mắt nhìn dáo đác qua nhà bà Chín Ghe.

    Nó tính chạy qua kiếm nhỏ Trang nhưng chợt nhớ giờ này nhỏ Trang đang ngồi trong lớp của thầy Tám.

    Chẳng biết làm gì, Khoa ra trước ngõ đứng hóng mát.

    Khoa đứng tréo chân tựa lưng vào cống rào vừa vẩn vơ nghĩ về công nương cúa nó.

    Khoa chẳng biết nhỏ Trang cảm tưởng gì về mình.

    Trong những ngày qua, nhỏ Trang chứng kiến bao nhiêu là thói hư tật xấu của Khoa.

    Khoa tưởng sau tất cả những chuyện đó, nhỏ Trang sẽ không thèm nhìn mặt mình.

    Nhỏ Trang sẽ xa lánh nó như tránh xa vi trùng ghẻ.

    Nhưng kỳ lạ thay, nhỏ Trang vẫn trò chuyện với nó vui vẻ như đang trò chuyện với một đứa con trai tốt nhất trên đời.

    Nghĩ ngợi một hồi, Khoa đưa tay vuốt tóc: Hay là do mình đẹp trai!

    Khoa tự hỏi, rồi nó lắc đầu ngay.

    Từ xưa đến giờ chẳng ai khen Khoa đẹp trai.

    Ngay cả Khoa, Khoa cũng biết mình là một thằng nhãi bình thường, thậm chí đầu tóc lúc nào cũng rối bù như tổ quạ.

    Thế nhỏ Trang thích mình vì điểm gì nhỉ? Khoa gãi tai, lục lọi đầu óc và cuối cùng Khoa cũng moi ra được giải đáp: Ơ, mà chắc gì nó đã thích mình! Nhỏ Trang không nhắc gì đến tội lỗi của mình, vẫn trò chuyện tự nhiên với mình, chẳng qua do nó không muốn làm mình xấu hổ đó thôi.

    Nó tốt ghê!

    Khoa càng lúc càng chìm vào tư lự.

    Trong óc nó, nhỏ Trang hiện ra đẹp như một thiên thần, thậm chí nó còn thấy sau vai nhỏ Trang mọc ra hai cánh nhỏ xíu.

    Bất giác Khoa bước chân men theo con đường đất dẫn về phía trường học, nơi thiên thần cúa nó lúc này chắc sắp sửa ra về.

    Nó phải gặp nhỏ Trang ngay.

    Nó phải đưa nhỏ Trang về nhà và trên đường đi nó phải nói với nhỏ Trang là nó biết ơn nhỏ lắm lắm.

    Nhỏ là cô gái không những xinh đẹp mà còn tốt bụng nhất trên đời.

    Đúng như Khoa mong đợi, khi Khoa đến trước cổng trường bọn học trò đang túa ra như một bầy ong.

    Chỉ khác với sự mong đợi của Khoa một chút xíu: Đứa mà ánh mắt Khoa bắt gặp đầu tiên không phải nhỏ Trang mà là thằng Ninh.

    Vừa nhác thấy Khoa lấp ló trước cổng, Ninh phi đến ngay.

    Khoa chưa kịp né đã bị Ninh thộp ngay cổ.

    - Mày! - Ninh gầm gừ - Chính mày là đứa cưỡi lên bụng tao hôm nọ.

    - Đâu phải tao! - Khoa nhăn nhổ, cố gỡ tay Ninh ra nhưng không được.

    Ninh thộp cổ Khoa cõng giống như một con gấu thộp cổ một con mèo.

    - Mày đừng có chối! - Mặt Ninh đỏ phừng phừng.

    - Hôm đó tao đã ngờ ngợ, hóa ra là mày thật!

    Khoa còn đang ú ớ, Ninh đã vật ngay Khoa xuống đất.

    Trong chớp mắt, Ninh đã cưỡi lên bụng Khoa.

    - Bữa trước mày phi ngựa thế nào bữa nay tao cũng làm y như vậy.

    Vừa nói, Ninh vừa nhún nhẩy trên người Khoa, miệng cười khành khạch.

    Khoa ngồi lên bụng thằng Ninh xét ra cũng giống như trái cam ngồi trên trái mít, chẳng hề hấn gì.

    Nhưng khi trái mít ngồi lên trái cam thì sự thế hoàn toàn khác, nghiêm trọng hơn nhiều.

    - Ối! Xẹp ruột tao rồi! - Khoa la oai oái, tay không ngừng xô thằng Ninh ra, cảm giác bất lực như đang xô một hòn núi.

    - Cho ruột mày xẹp lép như trái chuối ép luôn! - Ninh hét, càng nhấp nhổm tợn.

    Khoa chắc chắn sẽ xẹp ruột thật chứ chẳng chơi, nếu lúc đó bọn học trò không bu lại và tiếng nhó Trang vang lên:

    - Bạn Ninh có đứng lên không! Tôi méc thầy bây giờ!

    - Cho mày méc! - Ninh tỉnh bơ đáp, mặt câng câng.

    - Không được đánh nhau trước cổng trường à nha!

    Thêm tiếng nhỏ Đào phụ họa làm Khoa xúc động quá chừng.

    Hóa ra không chỉ nhỏ Trang mà cả nhỏ Đào cũng là người tốt.

    Nó và thằng Mừng nguyện bảo bọc hai công nương này quả là không chọn nhầm người.

    Chàng Khoa của chúng ta đúng là con người lãng mạn: Giữa cơn hoạn nạn vẫn không quên liên tưởng đến chuyện nhi nữ tình trường.

    Nhưng kẻ thù của chàng, thằng Ninh yếu bóng vía hôm nọ.

    Bữa nay ra oai quá thế.

    Nó tiếp tục cứng đầu:

    - Tao đâu có đánh nhau.

    Tao chỉ cưỡi lên người nó đế trả thù thôi!

    - Cưỡi lên người cũng không được! - Nhỏ Đào tiếp tục phản đối.

    - Hôm trước mày cũng bị nó chặn đường hù dọa sao hôm nay mày bênh nó chằm chặp thế?

    Nhỏ Đào chưa kịp đáp, thầy Tám đã bất ngờ xuất hiện.

    Thầy dừng xe ngay chỗ bọn trẻ vật nhau, vẫn ngồi trên yên, chống một chân xuống đất; dõng dạc:

    - Mấy trò làm gì vậy! Có thôi ngay đi không! Nghe tiếng thầy, Ninh hoảng hồn bật ngay dậy.

    - Trò Ninh bày ra chuyện này phái không Thầy Tám lừ mắt nhìn đứa học trò to xác.

    - Thưa thầy, hôm trước ở trong rừng chính bạn Khoa đè em xuống đất..

    - Nhưng trò không được làm thế!

    Ninh vốn sợ thầy Tám như sợ cọp, nhưng đang tấm tức vì trả thù chưa hả, nó buột miệng uất ức:

    - Bạn Khoa đi làm cướp mà thầy còn bênh..

    - Cướp bóc gì! - Thầy Tám hắng giọng - Tôi đã điều tra rồi.

    Ở ngoài thị trấn, lớp trò Khoa chuẩn bị diễn vở kịch Hiệp sĩ rừng xanh vào dịp liên hoan văn nghệ nhân ngày khai giảng nên hôm nọ trò Khoa giả vờ làm cướp đế tập dượt thôi..

    Lời giải thích cúa thầy Tám kết thúc luôn màn dấu vật trước cổng trường.

    Bọn học trò há hốc miệng trước sự tiết lộ của thầy.

    Dĩ nhiên đứa há miệng to nhất là chàng Khoa của chúng ta.

    Ngay cả khi thầy đạp xe đi rồi, thằng Ninh đã ôm tập bỏ về phía xóm Gà, Khoa vần chưa ngậm miệng lại được.

    Một con ruồi tinh nghịch hoàn toàn có thể bay vào miệng Khoa trong lúc đó, dạo chơi loanh quanh vài phút rồi bay trở ra vẫn an toàn.

    Chắc thế!
     
  7. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,903
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười Sáu

    Luật bù trừ hóa ra có thật, nếu căn cứ vào chuyện cuối cùng Khoa bất thần được thầy Tám giải vây, sau đó nó còn được sóng bước bên cạnh nhỏ Trang trên đường về nhà.

    Lạ một điều là khi mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như dự tính, Khoa bỗng gặp lại cảm giác ngượng ngập trước đây.

    Hôm qua nó và nhỏ Trang đã trò chuyện với nhau bao nhiêu là thứ (à quên, chỉ có vài thứ thôi), Khoa tưởng thế là xong, là rào chắn giữa nó và công nương của nó đã được gỡ bỏ vĩnh viễn rồi.

    Khoa đinh ninh hôm nay nó sẽ tha hồ huyên thuyên với nhỏ Trang, nào ngờ đi cạnh con nhỏ này một quãng, Khoa vẫn chẳng nói được câu nào.

    Y như kẻ đột ngột đánh rơi hết vốn từ bao nhiêu ý tưởng ngồn ngộn trong đầu Khoa bỗng chốc bay biến đâu mất.

    Khoa lặng lẽ đi bên cạnh nhỏ Trang, lúng túng, ngượng ngập, tay chân thừa thãi và chợt nhận ra nó đần độn hơn nó tưởng.

    (Thực ra, nếu không quá căng thắng Khoa sẽ hiểu sở dĩ nó loay hoay như gà mắc tóc thế kia chắng qua do hôm nay nó xuất hiện trước mặt nhổ Trang trong tư thế quá khó coi.

    Nó bị thằng Ninh vật ngửa ra đất, mình mẩy lấm lem, tay chân trầy xước - chắc chắn không một công nương nào có thế tin vào lời bao bọc của người sớ hữu cái tư thế thảm hại đó).

    Trong khi Khoa đang chửi thầm mình tơi bời, nhỏ Trang thình lình mở miệng:

    - Anh Khoa chuẩn bị diễn kịch hở?

    - Ờ.

    - Khoa đáp, sực nhớ tới lời giải thích cúa thầy Tám với tụi bạn, vẫn không hiểu tại sao thầy bịa ra chuyện đó.

    - Anh Khoa tài quá! - nhỏ Trang nhoẻn miệng cười.

    - Tài gì đâu! - Khoa làm ra vẻ khiêm tốn - Diễn thì ai diễn chẳng được.

    Nói xong, Khoa chợt nghe đâu cỗ nóng ran khi nhận ra nó đang diễn kịch trước mặt nhỏ bạn khổ nỗi, nhỏ Trang không nhận ra điều đó.

    Mặt con nhỏ tiếp tục tươi hơn hớn:

    - Hôm nào diễn vở Hiệp sĩ rừng xanh, anh báo cho em biết, em rủ mấy nhỏ bạn ra thị trấn xem với nhé.

    Nhỏ Trang đòi đi xem kịch mà Khoa có cảm giác nhỏ bạn đang đòi treo cổ nó.

    - Ờ, ờ! - Khoa ấp úng, tưởng như có một quả chanh chẹn ngang họng.

    - Ờ, ờ là sao! - nhỏ Trang hỏi lại, giọng nhuốm vẻ hờn giận - Có phải anh không muốn rủ em không?

    - Đâu có.

    - Khoa lật đật thanh minh - Chằng qua là đến giờ tôi cũng chưa biết buổi liên hoan văn nghệ sẽ diễn ra vào ngày nào..

    - Thế khi nào biết rồi, anh nhớ nói cho em biết với nhé.

    - Nhất định rồi!

    Khoa đáp, quay mặt đi phía khác để nhỏ Trang không thấy vẻ nhăn nhó của nó.

    Nhỏ Trang không thấy thật.

    Nên lòng nó hoan hỉ lắm.

    Và nó vui vẻ chuyển đề tài:

    - Thầy Tám giỏi ghê anh há!

    - Ờ.

    - Tim đập thình thịch, Khoa ngập ngừng đáp, không rõ nhỏ bạn định dẫn câu chuyện đi tới đâu.

    - Thầy điều tra nhanh ghê.

    - Nhỏ Trang tiếp tục hồn nhiên - Nếu không có thầy, ai cũng tưởng anh đi làm cướp thật!

    Thì làm cướp thật chứ gì nữa! Khoa méo xệch miệng, càng không dám ngoảnh đầu lại.

    - Nhưng em phục thầy nhất ớ chỗ anh chưa làm bài hay trả bài lần nào mà thầy vẫn biết anh thông minh nhất lớp.

    Lần này thì Khoa nghe ngực mình nhói một cái, y như nhỏ Trang vừa bắn ra một mũi tên tẩm thuốc độc.

    Khoa dè dặt quay lại, cố dò xem trên gương mặt xinh xắn của nhỏ bạn có nét gì khả nghi để nó có thể nghĩ đến một sự nhạo báng hay không.

    Nhưng vẻ mặt ngây thơ trong sáng của nhỏ Trang giúp Khoa lập tức cảm thấy yên tâm.

    Ờ, mình đã kết luận nhỏ Trang là người tốt rồi mà.

    Người tốt có gì thì nói thẳng chứ không bao giờ nói xiên nói xỏ để trêu chọc người khác.

    Chắc là Trang phục thầy thật.

    Khoa bối rối xộc tay vào mái tóc xù, cố nghĩ ra một lý do:

    - Chắc là đo thầy xem hình vẽ của tôi.

    Cho đến lúc này, trừ thằng Ninh, không đứa nào trong lớp biết Khoa đã vẽ gì khiến thầy Tám tức giận đến thế trong buổi sáng hôm đó.

    Ninh biết nhưng có cho vàng nó cũng không dám hé môi, vì đó là bức tranh chế nhạo thầy.

    Nhỏ Trang dĩ nhiên cũng vô cùng thắc mắc nhưng nó không dám hỏi Khoa.

    Hỏi Khoa, chẳng khác nào chọc cho Khoa nổi khùng khi bắt Khoa ôn lại chuyện không vui đó lần nữa.

    Hôm nay, bất ngờ nghe nạn nhân tự động nhắc về bức tranh, nhỏ Trang mừng rơn:

    - Hôm đó anh vẽ hình gì vậy?

    Câu nhỏ Trang định hỏi nguyên văn là Hôm đó anh vẽ hình gì mà thầy đánh và đuối anh ra khỏi lớp vậy? Nhưng khi mở miệng thì nó tế nhị thu gọn lại, nhưng nghe thoáng qua Khoa biết ngay nhỏ bạn đang nghĩ gì trong đầu.

    Lúc đó Khoa mới biết mình vừa nói hớ.

    Mải lo đối phó với câu hỏi quá sức hóc búa của nhỏ Trang, Khoa đành lôi bức tranh ra để chống đỡ, quên mất đó chính là nguyên nhân khiến mình bị thầy Tám đánh đòn và tống cổ ra khỏi lớp.

    - À! À..

    Khoa ậm ờ, và trong một thoáng nó tự hồi tại sao không nhân dịp này thố lộ nỗi lòng với nhỏ bạn.

    Thế là Khoa hít vào một hơi:

    - Tôi vẽ một người con gái..

    - Vẽ một người con gái! - Nhỏ Trang tròn mắt - Chỉ có vậy mà thầy đánh anh?

    Khoa gãi cổ, lấp lửng:

    - Tại tôi viết thêm một câu dưới bức tranh đó.

    Khoa làm nhỏ Trang thắc mắc quá.

    Nó nuốt nước bọt:

    - Anh viết gì vậy!

    Khoa ngước mắt nhìn lên trời:

    - Tôi viết! Tôi rất thích bạn.

    Khoa cố uốn giọng tình tứ.

    Nào ngờ nhỏ Trang bật cười khúc khích:

    - Anh viết câu đó, thầy Tám đánh anh là đúng rồi.

    - Đúng á!

    - Chứ gì nữa.

    Ngồi trong lớp anh không lo chép bài mà viết lăng nhăng như vậy, thầy cô nào mà chẳng tức giận.

    Khoa tái mặt khi nghe nhỏ Trang nói như vậy.

    Nhỏ phê phán Khoa cái tội không lo chép bài Khoa còn chấp nhận được, nhưng nhỏ liệt những lời tình tứ cúa Khoa vào loại lăng nhăng thì đúng là xúc phạm Khoa quá thể.

    Khoa bịa ra câu chuyện bức tranh cô gái cốt để nói vòng vo cho nhỏ Trang hiểu là Khoa rất thích nhỏ.

    Rốt lại, nhỏ Trang không những không hiểu mà còn phang một câu làm Khoa choáng váng mặt mày.

    - Lăng nhăng! Sao là lăng nhăng! - Khoa cố kềm một cái nghiến răng.

    Nhỏ Trang nhăn mũi:

    - Học lớp tám mà đã thích nhau là lăng nhăng chứ gì nữa!

    Khoa định khai nó học lớp chín, hết hè sẽ lên lớp mười, nhưng ngẫm lại Khoa thấy tiết lộ điều đó cũng chẳng giải quyết được gì.

    Với một đứa ngây thơ như nhỏ Trang thì lớp tám hay lớp chín cũng chẳng có gì khác nhau: Hễ đang đi học mà thích nhau là lăng nhăng tuốt!

    Hèn gì hôm trước Khoa leo lên cây ổi cưỡi chối bay gào khàn cả giọng, chẳng thấy nhỏ Trang động lòng tí ti.

    Chỉ có mỗi dì Liên thò đầu ra.

    Chăc lúc đó đó con nhỏ vô tư này nằm ngáy khò khò trong nhà cũng nên.

    Trong mắt Khoa lúc này, công nương của nó hiện nguyên hình là một đứa con nít.

    Và đứa con nít đó sau khi phê phán người lớn Khoa, bắt đầu tò mò:

    - Mà anh vẽ người nào vậy!

    - Chuyện lăng nhăng Trang hỏi làm chi.

    - Khoa đáp giọng giận dỗi.

    - Thì anh cứ nói cho em biết đi!

    Giọng điệu nhõng nhẽo cúa nhỏ Trang khiến Khoa mềm lòng.

    Khi nãy Khoa giận con nhỏ này, Khoa cứ ngỡ trái tim mình đã hóa thành cục sắt.

    Nào ngờ nhỏ Trang vừa cất giọng nũng nịu, cục sắt đó đã bị axít ăn mòn ngay tắp lự.

    Khoa úp mở:

    - Người con gái mà tôi vẽ cũng có mặt trong lớp ngay lúc đó.

    - Ai vậy ta? - Nhỏ Trang cắn môi - Chắc anh vẽ nhỏ Đào?

    Ai mà thèm vẽ con nhỏ rốn lồi đó! Hơn nữa, nhỏ Đào là công nương cúa thằng Mừng, đâu phải cùa tôi! Khoa nói thầm trong đầu, và nhún vai:

    - Không phải.

    - Vậy là nhỏ Quý?

    - Không.

    - Nhỏ Sen?

    - Trật luôn!

    Nhỏ Trang tiếp tục liệt kê một dãy tên.

    Và Khoa tiếp tục lắc đầu nguầy nguậy.

    Nhỏ Trang đoán mò một hồi phát mệt, bèn hỏi:

    - Tên nhỏ đó bắt đầu bằng vần gì?

    Khoa khe khẽ đáp:

    - Vần T.

    - Vậy là nhỏ Tú? - Nhỏ Trang reo lên.

    - Không.

    - Nhỏ Thanh?

    Biết con nhỏ khù khờ này có đoán tới già cũng không bao giờ tìm ra đáp số của bài toán tình cảm này, Khoa quyết định hé màn bí mật.

    Nó nhè nhẹ thớ ra:

    - Nhỏ đó vần Tr.

    Nhỏ Trang nhíu mày, ngơ ngác:

    - Trong lớp đâu có bạn nào vần Tr.

    Con nhỏ này không những khù khờ mà còn thuộc loại vô tâm nhất thế giới! Khoa lắc ngán ngảm, biết rằng cơ hội sắp sửa trôi qua nếu Khoa không nhanh tay níu lại.

    Trong ba mươi sáu cách, chỉ còn mỗi cách nói toạc móng heo.

    Khoa nhắm tịt mắt, cắn môi, đánh bài liều:

    - Vậy chứ Trang vần gì?

    Trái với sự hồi hộp chờ đợi cúa Khoa, nhỏ Trang reo lên như trẻ con được kẹo:

    - Í! Anh vẽ em hả?

    - Chứ còn ai.

    - Vậy bữa nào anh đưa tấm hình đó cho em xem đi!

    Lần này Khoa thấy mình chết chắc, mũi gươm của Độc Nhãn Long phục hận hình như đã xuyên qua tim Khoa rồi! Hôm đó Khoa vẽ thầy Tám, đúng ra là vẽ một hình thù dị hợm nào đó chứ đâu có vẽ nhỏ Trang; bây giờ lấy gì đưa ra.

    Hên cho Khoa, trong khi nó đang ú ớ, nhỏ Trang chợt nhớ ra bên dưới bức tranh còn có dòng chữ hết sức lăng nhăng nữa, thế là nó quay ngoắt một trăm tám mươi độ:

    - Thôi, em không xem bức tranh đó đâu.

    Khoa thớ phào khi nhỏ Trang bất ngờ rút lại đề tài nhưng vẫn không kềm được thắc mắc:

    - Sao vậy?

    - Tại anh viết dòng chữ gì phía dưới đó.

    Nãy giờ, Khoa đối đáp trơn tru y như tay tướng cướp mồm mép trong truyện Tráng sĩ và giai nhân nhưng đến đây thì tráng sĩ Khoa á khẩu.

    Lưỡi tráng sĩ quíu lại, đính vào răng, trái tim tráng sĩ nảy thình thịch, còn trên mặt tráng sĩ* màu đỏ lan tới tận mang tai, chuẩn bị lan ra sau gáy.

    Và khi giai nhân Trang hứ một tiếng Anh Khoa kỳ quá hà! Và vội vàng rảo bước thật nhanh, bỏ tráng sĩ rớt lại phía sau thì có thế nói chàng Khoa của chúng ta không còn thiết sống nữa.
     
  8. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,903
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười Bảy

    Nói Khoa không thiết sống nữa không phải là nói ngoa.

    Bởi vì xét toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện trưa nay giữa Khoa và nhỏ Trang trên đường về, những gì Khoa nói chẳng khác nào lời thổ lộ tâm tình.

    Hôm trước Khoa đóng vai chàng phù thủy trẻ tuổi leo lên cây ổi gân cổ gầm rú Trên chiếc chổi bay này tôi nhớ em, chẳng qua chỉ là cách bày tỏ tình cảm mông lung, mơ hồ.

    Trữ tình thì quá có trữ tình thật, nhưng có ma mới biết em trong câu hát chung chung đó là ai.

    Em trong câu hát có thể là một cô gái, nhưng cũng có thể là một chiếc lá, một con chim hay một con cún.

    Nhưng trưa nay thì khác.

    Qua câu chuyện bức tranh Khoa cố tình bịa ra, chuyện Khoa thích nhỏ Trang đã quá rõ ràng.

    Và cũng rõ ràng không kém là nhỏ Trang coi đó là chuyện hết sức lăng nhăng.

    Lăng nhăng đến mức khi nhắc tới chuyện đó, nó đùng đùng bỏ đi một mạch, quên mất thắc mắc tại sao nhờ trông thấy bức tranh này mà thầy Tám biết Khoa thông minh.

    Vậy là xong! Khoa đứng nhìn theo nhỏ Trang khi nhỏ quay gót, thở một hơi dài ảo não, cảm thấy cuộc đời bỗng chốc đen ngòm như cái hũ đậy nắp (và Khoa đang ở một mình bơ vơ dưới đáy hũ).

    Đế quên đi nỗi buồn sâu thẳm, đế chôn cất cây ái tình chưa kịp ra hoa đã trụi hết lá (chưa kế thân cây còn bị mọt ăn và dưới gốc cây những con mối u sầu đã về làm tổ), và đế khỏa lấp những giờ khắc cô độc dài lê thê, chàng Khoa vừa bị tổn thương của chúng ta thất thếu lê bước về nhà, tìm gặp dì của mình để thông báo rằng chàng hoàn toàn đồng ý với lời đề nghị của thầy Tám hôm nào.

    Dì Liên dì nhiên hết sức tán đồng với quyết định của Khoa, nồng nàn khen Khoa ham học, xuýt xoa lặp lại những lời tâng bốc của thầy Tám dành cho Khoa.

    Nhìn dì Liên hào hứng huyên thuyên, một lần nữa Khoa thấy mình đang ngồi trên mây, ngạc nhiên tại sao dì dễ tin lời người khác đến vậy trong khi một sự thật sờ sờ là Khoa tự ý bỏ học ngang xương thì dì lại không hề đả động đến.

    Thầy Tám tới ngay chiều hôm sau, vào lúc ba giờ chiều.

    Bây giờ Khoa không còn sợ thầy nữa, thậm chí trong lòng còn nhú một chút cảm tình.

    Sau tất cả những gì đã làm gần đây, thầy Tám đã tẩy xóa khỏi đầu óc Khoa hình ảnh một ông thầy hung dữ và trên cánh đồng đã được dọn dẹp sạch sẽ đó thầy gieo vào một hình ảnh khác, thân thiện, tốt bụng và đặc biệt rất tốt với Khoa.

    Và qua những buổi được thầy kèm, Khoa càng củng cố ý nghĩ đẹp đẽ của mình về thầy.

    Y như được một chiếc đũa thần chạm vào, thầy biến thành một ông thầy hội đủ mọi đức tính mà bất cứ học trò nào cũng ao ước: Kiên nhẫn, dịu dàng, tận tình và vui vẻ.

    Trong khi Khoa ngạc nhiên về thầy Tám bao nhiêu thì thầy Tám cũng sửng sốt vể Khoa bấy nhiêu.

    Hôm trước thầy khen Khoa thông minh ai cũng biết là thầy bịa (thầy lại càng biết rõ điều đó).

    Nhưng ngay buổi đầu tiên dạy kèm Khoa học, thầy ngỡ ngàng nhận ra những gì thầy bịa xét cho cùng cũng không xa thực tế là bao.

    Khoa thông minh thật, thậm chí thầy dám quả quyềt đó là học trò thông minh nhất mà thầy từng gặp.

    Thầy giảng tới đâu Khoa hiểu ngay tới đó.

    Thầy giảng một Khoa hiểu mười.

    Tất cả những đề toán thầy cho, Khoa đều giải dễ dàng và nhanh chóng.

    Tới buổi dạy thứ ba, thầy Tám gật gù:

    - Trò thật là sáng dạ.

    Trò làm tôi bất ngờ đó, Khoa.

    Khoa khiêm tốn:

    - Dạ, có gì đâu thầy.

    Thầy Tám tặc lưỡi tấm tắc:

    - Phải nói là trò có một bộ óc siêu thông minh Dường như không một đề toán nào làm khó được trò.

    Khoa giở giọng nịnh nọt:

    - Nhờ thầy giảng dễ hiểu đó thầy.

    Thầy Tám nhìn đứa học trò trước mặt bằng ánh mắt hài lòng:

    - Trò không những thông minh mà còn khiêm tốn nữa.

    Giọng thầy đột ngột chuyển qua tâm sự:

    - Tôi thành thật xin lỗi trò về hành vi nóng nảy của tôi hôm nọ ở trên lớp.

    Học trò nào mà chẳng

    Nghịch, lẽ ra tôi không nên nặng tay với trò như vậy.

    Khoa không ngờ thầy Tám nhắc đến chuyện này.

    Mặt Khoa hơi ửng lên; vì xấu hổ và vì cảm động.

    Khoa tội trạng ngập đầu, thầy không méc với dì Liên là đã làm ơn làm phước cho Khoa lắm lắm rồi, thầy đâu có cần xin lỗi nó nữa.

    Khoa bối rối chưa biết nói gì, thầy Tám đã tiếp:

    - Có lẽ vì chuyện đó mà trò đã bỏ học.

    Còn tôi suýt mất một cậu học trò thông minh tuyệt đỉnh.

    Cũng may bây giờ tôi lại được ngồi ở đây với trò.

    Theo như sự gửi gắm trong từng câu nói, có vẻ thầy Tám rất hân hạnh được kèm Khoa học.

    Cái giọng rưng rưng cúa thầy cho biết được dạy một thần đồng như Khoa là một vinh dự tột bậc trong cuộc đời dạy học phắng lặng đến buồn tẻ của thầy.

    Tất nhiên là chàng Khoa thông minh tuyệt đỉnh của chúng ta làm gì mà không nhận ra ý tứ của thầy.

    Chàng nhận ra.

    Chàng thinh thích.

    Và chàng lo lắng.

    Khoa lo lắng không thừa.

    Đến buổi học thứ tư (hình như hôm đó là một ngày xấu trời), dì liên đi ngang chỗ Khoa ngồi học tình cờ nghe hai thầy trò trao đổi với nhau về cách chứng minh tam giác vuông.

    - Ủa, Khoa! Đây là toán lớp chín mà!

    Dì Liên kêu lên, đến sát bên nhíu mày nhìn vào cuốn sách đang mở ra trên bàn.

    - Dạ.

    - Khoa giật thót, không dám ngẩng đầu lên, giọng đột nhiên vo ve như muỗi kêu.

    Ánh mắt dì liên đảo sang thầy Tám, vẫn chua hết sửng sốt:

    - Anh đang dạy thằng bé chương trình lớp chín hả, anh Tám!

    - Thì tôi đang dạy các em sắp lên lớp chín mà.

    Chính hôm trước trò Khoa đăng ký học lớp này.

    - Thầy Tám lúng túng đáp, cách hỏi cúa dì Liên khiến thầy cảm giác như mình có lỗi mặc dù chính thầy cũng không biết mình có lỗi gì.

    Dì Liên mau mắn giải đáp:

    - Khoa năm ngoái học lớp chín, hết hè này sẽ vô lớp mười đó, anh Tám.

    Nhưng dì không để thầy áy náy lâu.

    Ngay lập tức, dì nhận ra mấu chốt vấn đề nằm ở đâu.

    - Khoa! - Dì quay nhìn thủ phạm - Sao cháu lại học lại chương trình năm ngoái!

    Y như dì Liên vừa thả một cái chong chóng vào đầu Khoa.

    Tâm trí nó rối bời, tai nó kêu u u, nhưng

    Trong một thoáng Khoa đã kịp bắt cái chong chóng ngừng lại:

    - Tại cháu bị mất căn bản các môn toán lý hóa nên muốn ôn lại cho vững đó dì.

    Khoa nói dối giỏi quá, đến mức ngay cả nó cũng ngạc nhiên.

    Miệng nó trơn như vừa ăn ba lát mỡ heo, sau đó còn uống thêm bốn muỗng dầu phông.

    Trong khi dì Liên nhìn Khoa bán tín bán nghi, một lần nữa thầy Tám lại giúp Khoa thoát hiểm:

    - Trò Khoa biết nghĩ như vậy là tốt đó, cô Liên.

    Không phải đứa học trò nào cũng ý thức được mình yếu môn gì đế mà trau dồi đâu.

    - Thật vậy hả, anh Tám!

    Trán dì Liên từ từ giãn ra, vẻ căng thắng biến mất.

    Dì nhìn Khoa âu yếm như nhìn một báu vật và nói với nó bằng giọng hối lỗi như đang nói với một con mèo ham học mà cứ luôn bị nghi là ham ăn vụng:

    - Đúng là dạo này cháu ngoan hơn dì tưởng nhiều!

    Nhưng Khoa chỉ lừa được dì Liên chứ không gạt được thầy Tám.

    Bằng chứng là kể từ hôm đó, thầy Tám không còn nức nở khen Khoa nữa.

    Những từ ngữ mỹ miều như sáng dạ, siêu thông minh, thông minh tuyệt đỉnh, cả từ khiêm tốn đã không còn vang lên trong các buổi dạy kèm.

    Thầy lặng lẽ gỡ bỏ hết những từ đó khỏi đôi môi thầy, cẩn thận kỹ lưỡng như người ta dọn dẹp lau chùi kho bãi, để lương tâm thầy khỏi cắn rứt nếu trót khen nhầm Khoa lần nữa.
     
  9. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,903
    Chương 18

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười Tám

    Thằng Mừng có vẻ chí thú với việc đưa đón ông Mười khòm mỗi ngày.

    Bà nó khen nó:

    - Bà rất vui khi cháu biết giúp đỡ người khác.

    Tất nhiên bà thằng Mừng không biết sở dĩ nó nhiệt tình giúp đỡ người khác là vì nó muốn lấy lòng một người khác nữa.

    Được bà cổ vũ, Mừng càng siêng tợn.

    Đó là lý do dạo gần đây Khoa ít gặp thằng này.

    Có những buổi sáng đang tha thẩn trước cổng, nhác thấy Mừng lẽo đẽo bên cạnh ông Mười khòm trên đường làng, Khoa mừng rỡ chạy lại:

    - Ê, để tao đi với mày.

    Khi nào mày mỏi tay, tao sẽ dìu ông Mười phụ mày.

    Nhưng lần nào Mừng cũng gạt ngang:

    - Mày vô nhà đi! Một mình tao được rồi.

    Khoa ức quá.

    Một buổi tối, nó chạy qua nhà Mừng, ngoắt thằng này ra ngõ, hầm hầm trách móc:

    - Mày hết thích chơi với tao rồi hả Mừng?

    - Bậy!

    - Bậy gì! - Khoa giận dỗi - Qua nhà ít khi nào gặp mày, gặp mày ngoài đường thì mày đuổi tao như đuổi tà..

    Mừng ngắt lời, không để Khoa kịp xả hết cơn giận:

    - Mày đi chung với tao sao được!

    - Sao không được? Tao có ý tốt muốn phụ mày một tay..

    - Tao biết.

    - Biết cái mốc xì! - Khoa trề môi - Biết sao mày còn..

    - Tại tao sợ! - Mừng bối rối.

    - Sợ! - Khoa há hốc miệng - Mày sợ chuyện gì?

    Mừng ấp úng:

    - Tao sợ! Nhỏ Đào nhìn thấy.

    Mặt Khoa càng lúc càng nghệt ra:

    - Nhỏ Đào nhìn thấy thì sao?

    Đang thắc mắc, Khoa chợt reo lên:

    - A, tao hiểu rồi! Mày muốn độc quyền ông Mười chứ gì! Mày sợ nhỏ Đào trông thấy hai đứa cùng xúm vào chăm sóc ông ngoại nó, nó sẽ phân vân không biết nên thích mày hay thích tao phải không?

    Phân tích của Khoa làm Mừng đỏ mặt.

    Nó khụt khịt mũi:

    - Bậy!

    Xưa nay, khi phản đối chuyện gì, Mừng hay nói: Bậy.

    Đó là từ cửa miệng của nó.

    Bậy có nghĩa là không đúng, là làm gì có chuyện động trời đó.

    Những đó là khi Mừng thốt ra từ bậy một cách oai phong, hùng hố.

    Còn khi nó nói từ bậy bằng giọng ỉu xìu, gượng gạo như lúc này thì bậy gần giống như là mày nói đúng rồi, nhưng nhỏ giọng chút coi.

    Khoa nhỏ giọng:

    - Vậy là tao nói đúng ha?

    - Bậy!

    Tiếng bậy lần này thốt ra từ miệng thằng Mừng còn nhỏ hơn nữa.

    Khoa đập tay lên vai bạn, cười hề hề:

    - Mắt tao đâu có lé như mắt mày.

    Tao đâu có điên mà đi thích một con nhỏ rốn lồi.

    Khoa làm Mừng nổi khùng:

    - Tao đập mày nghe Khoa!

    Khoa vẫn dai nhách:

    - Nó thích tao, chắc tao bỏ chạy mất dép!

    Tới đây thì Mừng không dọa suông nữa.

    Nó cui xuống bặm môi cố nhổ một cây cọc rào.

    Lần này thì Khoa chạy mất dép thật.

    Phóng tới vạt ruộng mía, Khoa mới dám quay lại ong óng:

    - Hiệp Sĩ Rừng Xanh gì mà mới giỡn chút xíu đã rút hắc kiếm ra đâm bạn!

    Cứ tưởng Hiệp Sĩ Rừng Xanh bị trêu chọc tới mức đó sẽ không bao giờ thèm nhìn mặt Bàn Tay Máu nữa.

    Nào ngờ sáng hôm sau, Khoa đang ngồi gặm khoai lang nướng trước hiên đã thấy Mừng lò dò bước qua.

    - Ủa, bữa nay không đi công tác nữa hả? – Khoa ngạc nhiên.

    - Không.

    - Giọng Mừng buồn thiu - Thằng Bông không cho tao đụng vô ông nó nữa.

    Nó bảo ông nó chứ đâu phải ông tao mà tao cứ dắt đi suốt!

    - Thằng Độc Nhẫn Long này vô duyên quá!

    Mững nhún vai:

    - Không phái nó vô duyên.

    Mà nó thèm bánh mì.

    - Cái gì? - Khoa giật thót.

    Mừng thở dài:

    - Nó bảo nếu tao mua cho nó một ổ bánh mì thịt thì tao dắt ông nó đi khắp thế giới cũng được.

    - Trời đất! - Khoa giơ hai tay lên trời - Tao chưa gặp đứa nào như thằng này.

    Nó lười, chắng bao giờ chịu dắt ông nó đi chơi.

    Mày đắt giùm nó, nó không cảm ơn mày thì thôi, còn đòi bánh mì!

    Mừng duỗi chân trên bậc thềm như một con mèo đang phơi nắng.

    Trông nó có vẻ chán chường.

    Khoa nhìn bạn, nghi hoặc:

    - Hay là nó biết tỏng âm mưu lấy lòng nhỏ Đào của mày!

    - Nó đâu có biết tao thích em họ nó.

    - Tao nghĩ là nó biết.

    Hôm ở trong rừng mày nói với nhỏ Đào câu gì mày nhớ không?

    Trong một thoáng, Mừng nghe người ngầy ngậy như phát sốt.

    Đúng rồi, hôm đó Mừng đã tình tứ nói với nhỏ Đào: Kẻ hèn này là Hiệp Sĩ Rừng Xanh, nguyện suốt đời báo bọc công nương Thằng Bông đứng ngay bên cạnh chứ đâu.

    Lúc đó, Mừng quên phắt thằng Bông là! Thằng Bông.

    Đang chìm đắm trong vai Hiệp Sĩ Rừng Xanh Mừng cứ ngỡ thằng Bông là tướng cướp Độc Nhẵn Long chỉ chăm chăm phục hận.

    Mừng nghĩ như vậy không có gì sai.

    Chỉ có điều khi cởi bỏ lốt tướng cướp, thằng Bông lập tức trở lại là thằng Bông thèm bánh mì thịt như cũ.

    Và nó đã tìm cách bắt chẹt Mừng.

    - Nhưng đó là câu nói trong truyện! - Mừng tặc lưỡi, cố tìm cách bào chữa.

    Khoa xì một tiếng:

    - Thằng Bông đâu phải là con nít! Chắc chắn nó đã tự hỏi Trong truyện có cá ngàn câu, sao thằng Mừng láu cá kia không chọn câu nào mà chọn ngay câu mùi mẫn đó?

    Lý lẽ của Khoa làm Mừng suy sụp.

    Giọng nó xìu như bún:

    - Vậy tao phải làm sao!

    Khoa hất đầu lên phía đường quốc lộ:

    - Chạy tiệm bà Ký mua cho nó một ổ bánh chứ sao.

    - Tao hết tiền rồi.

    - Mặt Mừng buồn xo.

    - Tao cho mày mượn.

    Mặc dù được Khoa mở lời, Mừng vẫn ngần ngừ:

    - Biết chừng nào tao mới có tiền trả mày?

    - Bao giờ có thì trả.

    Tao có đòi đâu.

    - Rủi như tao không bao giờ có?

    Khoa hào phóng:

    - Vậy thì khỏi trả.

    - Chờ mãi mới có một câu nghe được.

    Mừng xòe tay ra, hớn hở:

    - Đưa tiền đây!

    Khoa móc túi lấy tờ năm ngàn đưa bạn, giọng thốt nhiên băn khoăn:

    - Mấy hôm nay nhỏ Đào có nhìn thấy mày dắt ông ngoại nó đi chơi không?

    - Tao không biết.

    - Mày không đưa ông Mười về nhà sao?

    - Ông Mười không ở nhà nhỏ Đào.

    Ông ở nhà thằng Bông.

    Khoa an ủi bạn:

    - Tao nghĩ chuyện mày giúp đỡ ông Mười, cả làng đều biết.

    Thế nào con nhỏ rốn lồi kia..

    - Tốp lại được rồi đó mày! - Mừng gầm gừ.

    Không phải ỷ cho tao mượn tiền rồi mày muốn nói gì thì nói à!

    Khoa cười hề hề:

    - Lỡ miệng chút xíu mà!

    Sợ thằng này lui cui tìm cọc rào như hôm qua, Khoa hấp tấp đá vào chân bạn:

    - Đi mua bánh mì đi kìa!
     
  10. Cute pikachu

    Bài viết:
    1,903
    Chương 19

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mười Chín

    Gần cả tuần nay, Khoa chưa có dịp gặp lại nhỏ Trang.

    Kể từ hôm kết tội Khoa lăng nhăng, nhỏ Trang không thèm trò chuyện với Khoa nữa.

    Nhỏ vẫn chạy qua nhà chơi với dì Liên nhưng toàn vào những lúc Khoa ngồi học với thầy Tám ở nhà trên.

    Khoa biết nhỏ Trang cố ý tránh mặt mình.

    Đã vài lần Khoa nhìn thấy chiếc áo bông của nhỏ thấp thoáng chỗ cửa thông, nhưng như vậy không thế gọi là gặp.

    Trong suy nghĩ của Khoa, gặp là phải đối diện, phải nói qua nói lại, rồi còn phải! Nhìn vào mắt nhau.

    Khoa buồn lắm, thấy mình còn thua cả thằng Mừng.

    Mừng tuy chưa nói được với nhỏ Đào một lời bóng gió nào nhưng hằng ngày vẫn có dịp gầu gũi với! Ông ngoại của con nhỏ này.

    Biết đâu mai mốt ông Mười khòm cảm kích tấm chân tình của Mừng sẽ tuyên bố nhận nó làm cháu rể.

    Ờ, biết đâu!

    Đã có lúc Khoa định vùi mình vào những tiết dạy kèm của thầy Tám để quên đi hình bóng của nhỏ Trang, cái hình bóng mà đối với Khoa bây giờ đã vô cùng đáng ghét.

    Thầy Tám với những thay đối gần đây rõ ràng xứng đáng để Khoa xem là một con người bao dung, độ lượng.

    Thầy không giận Khoa chuyện Khoa vẽ chân dung thầy một cách gớm ghiếc.

    Thầy cũng không nhắc gì đến chuyện Khoa đội lốt tướng cướp để chặn đường thầy, sau đó còn cắn vào tay thầy một cú mạnh đến mức mọi con chó trong làng phải ghen tị.

    Đã thế, thầy còn giải cứu Khoa khỏi đòn thù của thằng Ninh một cách khó tin.

    Ờ, mọi chuyện sẽ vô cùng tốt đẹp, và Khoa sẽ dễ dàng quên được nỗi đau do công nương của nó gây ra nếu dì Liên không làm vỡ lở mọi chuyện.

    Kể từ khi phát hiện Khoa là thần đồng dỏm, thầy Tám vẫn đạp xe đến nhà ông Khoa vào mỗi buổi chiều vẫn lịch sự ngồi vào bàn, vẫn ân cần mở cặp lôi sách ra và vần ôn tồn giảng bài bằng giọng trầm ấm nói tóm lại là không có gì khác trước, nhưng Khoa vẫn nhận ra thầy chỉ vờ làm ra vẻ thế thôi.

    Thầy vờ dạy, còn Khoa thì vờ học.

    Chỉ có dì Liên là vẫn đinh ninh Khoa đang quyết tâm lấy lại căn bản và thầy Tám đang quyết tâm giúp Khoa lấy lại cái mà thực ra Khoa chưa hề đánh mất.

    Vì tất cả những lẽ đó mà những giờ học thêm với thầy Tám đã không còn giúp Khoa nguôi khuây như những buổi học đầu tiên, lúc mà những mỹ từ kiểu như siêu thông minh được thầy Tám chêm không tiếc lời vào tiết dạy như một thứ gia vị đậm đà.

    Vào một buối trưa buồn tình như vậy.

    Khoa lại leo lên cây ổi.

    Lần này rút kinh nghiệm, Khoa không lấy cây chổi của dì Liên làm chối bay.

    Khoa lén nhổ một cây cọc rào, buộc thêm túm rơm phía sau đuôi (ra vẻ là lông chim phượng hoàng) rồi treo lên cành cây.

    Lần này ca từ của chàng phù thủy tên Khoa có thay đổi một chút.

    Vì trái tim chàng đang vỡ vụn thành từng mảnh mà.

    Mặt quay về phía nhà bà Chín Ghe, chàng vừa cưỡi chổi vừa hát Trên chiếc chối bay này tôi ghét em.

    (Ôi, tuổi mười lăm! Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà yêu thương đã kịp hóa thành thù hận).

    Lúc đầu thì đúng là hát.

    Nhưng về sau nghe ra giống như Khoa đang hú hét.

    Một lát lại biến thành gào rống.

    Đó là do tâm trạng Khoa đang chuyến đổi từng phút một.

    Màn tra tấn lỗ tai người nghe của Khoa phát huy tác dụng ngay lập tức.

    - Khoa ơi, Khoa à! - Dì Liên thò đầu khỏi cửa bếp.

    - Mày có thôi om sòm cho người khác ngủ trưa hay không?

    Chán thật! Lần nào cũng là dì! Công nương của mình chẳng biết đi ăn giỗ tận đẩu tận đâu rồi!

    - Ô, mày lại trèo cây nữa đấy à! - Dì ngước mắt lên cao và phát hiện Khoa đang toòng teng trên cành ổi.

    - Xuống! Xuống mau! - Lần này thì dì quát -Xuống ngay lập tức và trả cây chổi cho tao!

    - Dì ơi, đây không phải là cây chổi.

    Khoa mau mắn đáp trả, sung sướng khi bắt bẻ được dì - một chuyện rất hiếm hoi.

    Rồi giọng nó chuyển sang tủi thân:

    - Dì chỉ toàn vu oan cho cháu!

    - Ờ! Ờ! - Dì Liên mở to mắt để xác nhận cái mà Khoa đang cưỡi kia không phải là cây chổi và dì tặc lưỡi vẻ hối lỗi - Đúng là dì trách oan cháu rồi!

    Thái độ nhận lỗi của dì khiến Khoa đang từ chỗ vờ làm ra vẻ tủi thân bỗng chốc đâm ra tủi thân thật.

    Khoa cảm thấy cuộc đời sao bất công với mình quá.

    Khoa chỉ toàn bị dì ức hiếp.

    Và không chỉ dì, cả nhỏ Trang cũng chẳng hề đối xử tốt với Khoa.

    Nghĩ đến nhỏ Trang, bụng Khoa quặn lại (thoạt đầu là tưởng tượng thôi, sau thì Khoa thấy bụng mình đau thật - như có ai vò).

    Thế là nước mắt Khoa từ từ ứa ra.

    Khoa làm dì Liên phát hoảng:

    - Thôi mà! Cho dì xin lỗi cháu mà!

    Dì Liên càng nhún giọng, Khoa càng thấy mình là đứa bé bị bạc đãi nhất trần gian.

    Miệng Khoa bắt đầu phụ họa với mắt Khoa.

    Những tiếng hức, hức phát ra từ miệng thăng bé làm lòng dạ người dì rối bời.

    - Nín đi cháu! Nín đi cháu ngoan của dì! - Dì Liên rối rít năn nỉ.

    Chàng phù thủy Khoa của chúng ta kể cũng lạ.

    Dì của chàng càng dỗ dành, chàng lại càng mủi lòng, càng thấy trái tìm mình tan nát.

    Trong màn nước mắt nhập nhòe, chàng thấy dì của chàng đang ở đâu đó xa tít tắp - như bên kia một bức màn sương, còn chàng thì ở bên này, cô độc, bơ vơ, bị người đời hắt hủi và sắp chết bẹp dưới nỗi thảm sầu.

    Và đến khi dì của chàng bất ngờ thốt ra hai từ cháu ngoan mà chàng hiếm khi được nghe thì khối bi ai trong lòng chàng thủng một lỗ to tướng và tiếng hức hức phát ra một cách chừng mực từ lồng ngực chàng chuẩn bị vỡ ra thành tiếng khóc òa.

    Nhưng đúng vào lúc Khoa định ngoác miệng khóc cho hả hê, Khoa bỗng nghe tiếng gì như tiếng hí hí vọng lại từ bờ giậu mồng tơi phía nhà bà Chín Ghe.

    Thế là Khoa lập tức đóng miệng lại.

    Trong tích tắc.

    Mắt Khoa ráo hoảnh.

    Những dòng lệ thập thò chực trào ra vội vàng thụt ngay vào.

    Khoa láo liên nhìn về phía vừa phát ra âm thanh khả nghi, bỗng chốc không còn vẻ gì của một thằng bé đáng thương nữa.

    Bộ tịch dáo đác của Khoa lúc này giống như thám tứ đang rình trộm.

    Thằng bé thoắt đã trở lại hình thù của một đứa tinh nghịch, ranh mãnh, tất nhiên dì của thằng bé không còn lý do gì để rủ lòng thương nữa.

    Sực nhớ Khoa từ nãy đến giờ vẫn đu đưa trên cây, dì Liên hấp tấp bọc sắt lại trái tim và quạt thêm khói lửa vào giọng nói:

    - Ồ, mà sao mày cứ lủng lẳng mãi trên cây thế, Khoa? Có là cây chổi hay không là cây chổi của tao thì mày cũng leo xuống đi chứ!

    Dì Liên nhấm nhẳng và lần này thì dì hết sức hài lòng khi thấy Khoa trèo ra khỏi cây chối bay và tụt xuống nhanh như chớp.

    Khoa không té ngã như lần trước.

    Nhờ vậy mà vừa đáp xuống đất, Khoa phi thẳng một mạch.

    Ở phía sau, tiếng dì Liên la oai oái:

    - Sắp tới giờ cơm rồi mày còn đi đâu đó!

    - Cháu ra trước cổng chơi một chút! - Khoa đáp, vẫn không hãm đà phi.

    Khoa chạy quanh hè, đánh một vòng sau nhà bếp, hướng ra phía cổng trước thật.

    Nhưng chạy nửa chừng, đoán là dì đã bỏ vào nhà, Khoa nhanh như chớp phi ngược trở lại.

    Tới gần bờ giậu ngăn nhà ông nó và nhà bà Chín Ghe, Khoa chậm bước rón rén, khom cả người xuống, mặt mày nhớn nhác như quạ vào chuồng lợn.

    Khoa vừa khua chân vừa nhìn quanh quất.

    Lúc nãy có tiếng cười rúc rích vẳng lại từ phía này.

    Dì Liên không nghe thấy nhưng Khoa nghe rõ mồn một.

    Nhưng sục mắt một hồi, Khoa vẫn chẳng phát hiện ra dấu vết gì để có thể nghĩ đó là một bóng người đang ẩn nẩp.

    Đúng vào lúc Khoa chán nản định dừng cuộc lục lọi, tiếng nhỏ Trang bất thần cất lên:

    - Anh Khoa làm gì đi lom khom thế! Anh định bắt chước ông Mười khòm hả?

    Y như có một phát đạn sượt qua tai, Khoa giật nảy một cái, vội vàng thắng lưng lên.

    Khoa ngọ ngoạy đầu, căng mắt tìm kiếm.

    - Đố anh tìm thấy em đó! - Tiếng nhỏ Trang lại vang lên, trêu chọc.

    Khoa mím môi tiến sát bờ giậu, hai tay vẹt những nhánh lá lòa xòa, thò đầu nghiêng ngó.

    Nhỏ Trang ở đâu thế nhỉ? Khoa tự hỏi khi thấy khu vườn vắng hoe.

    Cạnh giếng nước phía sau cái bếp, cây đu đủ đang đứng ngủ mê trong nắng.

    Cửa nhà bà Chín Che mở toang nhưng không một bóng người thấp thoáng.

    Chỉ có một chú gà đậu trên nóc chuồng sau hè đang vươn cổ gáy trưa.

    Chắc bộ tịch ngơ ngác cúa Khoa trông buồn cười lắm.

    Nên nhỏ Trang cười khúc khích:

    - Anh nhìn lên trời đi!

    Khoa nhìn lên, àmột tiếng khi thấy nhỏ Trang ngồi đong đưa chân trên cây khế sát hàng rào:

    - Trang Ìam gì trên đó thế?

    - Ngồi chơi.

    - Giữa trưa nắng leo lên cây ngồi chơi?

    - Em ngồi nghe anh hát.

    Chết rồi! Bụng Khoa giật thon thót, Bữa trước mình hát tôi nhớ em thì nó đi đâu mất biệt, đến khi mình hát tôi ghét em thì nó leo lên cây ngồi dỏng tai nghe!

    Đúng như Khoa lo lắng, nhỏ Trang buột miệng hỏi:

    - Anh hát tôi ghét em là anh ghét ai vậy?

    Vừa hỏi nhỏ Trang vừa từ từ trèo xuống, thoáng mắt đã đến sát bờ rào.

    - Tôi đâu có ghét ai.

    Hát chơi vậy thôi.

    - Khoa lúng túng đáp.

    Nhỏ Trang nheo mắt bên kia kẽ lá:

    - Chứ không phải anh ghét em hả?

    - Làm gì có chuyện đó! - Khoa khụt khịt mũi vừa thụt đầu khỏi đám lá đế tránh đối điện với nhỏ Trang ở khoảng cách quá gần.

    Khoa sợ nhỏ phát hiện sự dối trá trong mắt Khoa.

    Nhỏ Trang không vặn vẹo nữa.

    Nó lặng lẽ chăm chăm vào mặt Khoa, và Khoa nhận ra đôi mắt con nhỏ thoáng buồn.

    Tự nhiên Khoa nói, giống như thề thốt:

    - Tôi chưa bao giờ ghét Trang.

    Nhỏ Trang thở dài:

    - Em biết anh ghét em.

    Nó cắn môi, không đế Khoa kịp phân trần:

    - Tại sao anh ghét em!

    Nhỏ Trang làm Khoa bâng khuâng quá.

    Có lúc Khoa ngỡ mình ghét nhỏ Trang, nhưng khi gió mang cái thông điệp cay cú đó từ cây ổi nhà nó đến cây khế nhà bà Chín Ghe và nhuộm gương mặt nhỏ Trang trong một màu xa vắng, Khoa chợt biết nó chưa từng ghét công nương của nó.

    Nó chỉ giận dỗi đó thôi.

    Khoa ngước mắt nhìn lên cành khế, ngập ngừng:

    - Bởi vì..

    - Bởi vì sao!

    Khoa liếm đôi môi khô rang, phải khó khăn lắm nó mới thốt được thành lời ý nghĩ trong đầu:

    - Bởi vì nếu tôi nói! Tôi thích Trang, Trang sẽ tôi lăng nhăng.

    Nhỏ Trang nhướn mày nhìn gò má đỏ như tôm luộc của Khoa:

    - Cho nên anh nói anh ghét em?

    - Ờ.

    Khoa bối rối gật đầu, có cảm giác nó là một đứa học trò hư đang đứng trước mặt cô giáo để trả lời từng câu hỏi: Tại sao em không học bài? , Có phải vì cô cho em điểm kém mà em ghét cô!..

    Khoa vừa bối rối vừa hồi hộp, không biết sau khi nó thành khẩn nhận lỗi, cô giáo Trang sẽ kết tội nó như thế nào.

    Hóa ra cô tha bổng cho nó.

    Khoa sè sẹ ngẩng đầu lên, ngạc nhiên thấy công nương cúa nó nhoẻn miệng cười:

    - Anh đừng nói ghét em nữa! Em sẽ không bảo anh lăng nhăng nữa đâu!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...