Chương 9:
Tuy nhiên Nghĩa vẫn còn rất nhiều việc cần giải quyết, thành ra hắn không có tâm trạng để ý tới thằng nhóc con cố tình nghe lén mình cho lắm, hắn sải bước chân lên chiếc xe hơi Mercedes màu đen bóng loáng được đỗ ngay ngắn trong sân trường. Hôm nay ngay khi nhận tin nhắn qua điện thoại, Kiên không những bỏ mặt hắn lại trong quán cà phê mà còn không đi học ca chiều nữa. Chính vì thế, Nghĩa định bụng sẽ chạy qua căn hộ của Kiên để kiểm tra tình hình, dù sao trên danh nghĩa là người bảo hộ hợp pháp cho anh, hắn cũng phải làm tròn trách nhiệm.
Cơ mà trong lòng nghĩ rằng sẽ không để ý tới ai kia, mắt lại bất chợt nhìn về phía người đó, vẫn đang phủi tay chỗ bị trầy. Nghĩa cười phì một tiếng, nó làm anh nhớ đến một điều từng là thứ vô giá đối với hắn trong quá khứ. Mặc dù giờ đây đã rời xa hắn rất lâu rồi, nhưng Nghĩa vẫn chừa một góc ở tim mà đặt vào. Trên đường lái xe hắn đi ngang qua đoạn đường thường xuyên xảy ra tai nạn, nghe nói khoảng hai ngày trước có một vụ khá thảm khốc. Cô gái trong lúc băng qua đường thì bị một tên tài xế xe tải say xin đụng phải, kết cục cho cô gái xấu số ấy phải rời xa thế gian này khi tuổi còn rất trẻ.
Mặc dù thường ngày Nghĩa không quan tâm đến mấy loại tin tức này cho lắm, tuy nhiên từ lúc sinh ra hắn đã có khả năng nhìn được linh hồn người đã khuất. Những kỳ lạ ở chỗ hắn chỉ nhìn được khi vô tình đi ngang nơi người đó mất, vì thế lúc chiếc xe lướt qua, hắn thấy thấp thoáng hình bóng cô gái ấy với vẻ mặt tiều tuỵ, đứng đó khóc lóc thảm thương.
"Hức hức tôi khổ quá."
"Rõ ràng sắp cưới nhưng lại phải chết."
"Anh có hiểu được không?"
Khi Nghĩa nghe câu hỏi cuối cùng, hắn mới nhận ra đối phương gửi tín hiệu tới mình. Hắn cười nhẹ, đáp lại khá qua loa:
"Ừm, tôi hiểu. Nhưng cũng không còn cách nào khác, chia buồn với cô."
Cô gái đó nghe câu trả lời của hắn cũng không có ý đồ quấy rầy hay làm phiền, bèn lặng lẽ rời đi. Dù cho có là một hồn ma đi chăng nữa, Nghĩa vẫn chắc chắn này cô ấy khá tốt bụng, nếu không gặp trường hợp như thế này, người khác có khi biến thành oán linh rồi đi hại người mất. Nghĩa không quan tâm đến những việc ngoài kế hoạch này nữa, hắn nhanh chóng lái chiếc xe phóng vèo vèo trên đoạn đường cao tốc. Chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa nhà Kiên, vẻ mặt bình thản mà bấm chuông.
Kiên từ lâu đã đoán được người đến là ai, anh không chút do dự đặt quyển sách xuống bàn, chậm rãi ra ngoài mở cửa. Cửa vừa mở ra, một gương mặt vô cùng quen thuộc đập vào mắt:
"Anh.. Anh họ."
Nghĩa chống tay lên cửa, nhướng mày:
"Giờ cậu có gan nghỉ học luôn hả?"
Kiên chợt khựng lại một chút:
"Dạ.. Em.." Nghĩa không quan tâm đến anh nữa, bước vào nhà một cách tự nhiên: "Diễn kịch giỏi nhỉ. Tính diễn tới bao giờ nữa."
Gương mặt Kiên tối sầm lại mạnh tay đóng cánh cửa. Nghĩa thấy thế cười khẩy: "Gì? Anh nói không đúng hả? Em họ?"
"Dừng được rồi đó Nghĩa." Kiên bước đến bên chiếc bàn, tay nâng quyển sách lên rồi đọc tiếp: "Nay tôi lỡ dùng phép quá đà, nên muốn nghỉ học một hôm."
"Nghỉ rồi mới thông báo, có ai như cậu không? Hả em họ?" Nghĩa nghe thấy Kiên nói vậy liền móc mỉa trở lại. Hai chữ cuối lọt vào tai Kiên khiến anh có chút nóng nảy: "Ở nhà thì cứ xưng hô bình thường thôi, xui cho tôi là em họ của cậu."
"Cậu nói với người bỏ tiền ra đóng học phí, lo cho cậu từng miếng ăn giấc ngủ rồi còn tìm định mệnh giúp cậu như vậy à?" Nghĩa đi đến cạnh Kiên, được đà tiến sát tới gần đọc rõ to tên tiêu đề cuốn sách anh đang chăm chú đọc: "Cách chiếm trọn trái tim người mình thích. Tên sách gì sến súa quá vậy, cậu tìm được người đó rồi hả?" Hắn hỏi.
Kiên lắc đầu: "Vẫn chưa, nhưng mà tôi nghĩ chắc mình sẽ bỏ cuộc mất.. Tôi tìm mãi nhưng vẫn không thấy tung tích của cậu ấy. Chắc có lẽ.." Chưa kịp nói hết lời Nghĩa liền đặt một ngón trỏ lên môi anh, giọng nhẹ nhàng pha chút đe dọa: "Được rồi, tôi không nghĩ cậu dễ bỏ cuộc thế đấy. Không phải cậu yêu người đó nhất sao, không phải đã tuyên bố suốt đời suốt kiếp phải tìm cho bằng được sao. Giờ thay đổi là ý gì? Không lẽ cậu có đối tượng khác rồi?"
Kiên liên tục lắc đầu, anh mãi mãi vẫn chỉ khắc sâu duy nhất "người đó", tuyệt nhiên sẽ không có người khác. Nhưng chỉ là nhất thời anh cảm thấy mệt mỏi, có thể nói quãng thời gian anh đi kiếm người kia đã rất lâu rồi, việc chờ đợi mang đến cho anh không ít khó khăn. Tuy nhiên bây giờ Nghĩa nói như vậy, Kiên có chút xao động, ý chí dần sục sôi trở lại: "Tôi mong sẽ gặp được em ấy sớm nhất có thể, mà nhân tiện tôi có nghi ngờ một người." Nghĩa liếc mắt với vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Là ai?"
"Bạn cùng bàn của tôi, tên Định." Kiên trả lời dứt khoát, tuy rằng cảm giác này thật sự rất mơ hồ nhưng anh nhận thấy được chắc chắn giữa cậu với Định có một mối liên kết nào đó. Vì ngay cái chạm mặt đầu tiên, tim anh đã hẫng nhịp trước ánh nhìn của đối phương. Cảm xúc nguội lạnh theo năm tháng bỗng dưng lại rung động trước người khác như thế, quả thật những thứ này rất giống khi anh ở bên cạnh người đó.
"Ồ, cần tôi điều tra giúp không?" Hắn hỏi anh, Kiên trong ánh mắt có sự trông đợi nhưng cuối cùng vẫn từ chối: "Không cần, tôi muốn tự làm."
Nghĩa nhún vai: "Được thôi, tuỳ cậu." Đột nhiên hắn lại bổ sung thêm: "Làm gì thì làm đừng để tôi đi dọn chiến tích do cậu gây ra như lúc trước là được."
Anh gật đầu, đáp: "Ừm, tôi biết rồi."
Sau khi dứt câu đó, bầu không khí dường như trở nên im lắng lạ thường, Kiên vẫn chăm chú lật từng trang sách không mảy may quan tâm đến người kia, đang dò xét xung quanh căn hộ của anh. Tiếng rung điện thoại đột ngột vang lên, Kiên không chần chừ chộp lấy rồi mở ra xem. Anh bất chợt cười tươi như hoa, tay chọc chọc bàn phím một hồi sau đó nhấn gửi cho đối phương. Nghĩa bên cạnh thấy anh hạnh phúc vậy cũng lén liếc xem muốn biết rốt cuộc ai đã khiến cho cái người này một lần nữa sống lại thế.
Ngay khi đọc hết cả đoạn tin nhắn, Nghĩa bĩu môi: "Úi chà ngọt ngào quá nhỉ, hèn gì.." Kiên thấy hắn đang cố tình trêu chọc mình bèn đáp: "Cút!"
"Rồi rồi, tôi đi. Nhớ mai đến lớp đó nha, có ai mới chuyển tới mà nghỉ học buổi thứ hai như cậu không?" Nghĩa cuốn quýt ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh tới cửa, trước khi rời khỏi không quên nhắc nhở:
"Mai anh lại đến đưa em đi học nhé, em họ." Kiên day day thái dương, tên này chắc chắn đang muốn chọc anh tới phát điên. Ở ngoài giả bộ mình lịch sự, là một phó giám đốc cao ngạo, lạnh lùng lắm nhưng khi gần cậu y như rằng lộ rõ bản chất thật.
Nhưng biết sao được, chỉ có hắn mới giúp anh được.
Kiên lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều về tên kia nữa. Anh cầm lấy điện thoại sau đó mở khung tin nhắn ra, soạn vài chữ rồi gửi cho Định.
[Kiên: Ông đỡ hơn chưa? Có còn sốt không? ] Gửi kèm với nhãn dán lo lắng.
Rất nhanh sau đó Định phản hồi lại.
[Định: Tui khoẻ rồi nè. À hôm nay cảm ơn ông đã chăm sóc tui nha, làm phiền đến ông rồi.]
[Kiên: Không có gì đâu, tôi thấy ông bệnh nặng vậy phải giúp thôi.]
[Định: À mà nay học bài mới gì vậy ông? Ông có chép bài lại không? ]
[..]
Kiên run rẩy, chỉ dám xem chứ chưa thật sự trả lời lại. Anh cứ gõ một đoạn tin nhắn thật dài sau đó xóa, rồi soạn rồi xóa. Thao tác lặp lại liên tục khiến đối phương bên kia sốt ruột thay.
[Định: Ông sao vậy? Có chuyện gì sao? ]
[Kiên: Tui nói cái này ra ông đừng giận tui nha, thật ra chiều nay tui cũng nghỉ học.]
[..]
Không khí bỗng trở nên im bặt, không ai nhắn với ai câu nào nữa, biết mình có lỗi trong vụ này vì ngay từ đầu Kiên đã nhận lời sẽ giúp Định truyền tải lại buổi học hôm nay, nhưng vì sợ cố vào buổi trưa mà anh không thực hiện được điều đó.
[Định: Không sao đâu, chắc cũng vì phải chăm sóc tui nên ông mới phải nghỉ học. Tui xin lỗi..]
[Kiên: Không, không phải. Chỉ là chuyện cá nhân của tui thôi, ông đừng nói vậy. Nhân tiện ba mẹ ông có nói gì về việc tui vào nhà tự tiện vậy không? ] Kèm theo nhãn dán cổ vũ.
[Định: Mẹ tui bảo bữa nào ông qua nhà ăn một bữa cơm đi, ba mẹ muốn cảm ơn ông.]
[Kiên: Thật sao? Tui được qua nhà ông hả? ] Kiên thầm mừng trong lòng, không quên nhấn vào biểu tượng cảm xúc hình trái tim bên cánh.
[Định: Được chứ, dù sao ông cũng đã giúp đỡ tui. À mà, tui có chuyện này muốn chia sẻ với ông.]
[Kiên: Hửm? Là gì vậy? ]
[Định: Để tui gửi voice nhé, nhắn hơi bất tiện.]
Ngay sau khi Định kể hết mọi chuyện và cảm nhận của cậu trong sáng nay, mặc dù sớm đoán ra được đối phương sẽ nói về chuyện này tuy nhiên trong lòng Kiên có chút sợ hãi. Sợ rằng nếu Định nhận ra anh có thứ sức mạnh quái lạ như thế thì liệu cậu có cảm thấy anh khác người, từ đó rời xa anh không?
[Kiên: Vậy cậu cảm thấy nó như thế nào? ]
[Định: Ừm.. Tui thấy khá thú vị, như tui đã nói lúc trước tui rất có hứng thú liên quan đến phép thuật. Tui nghĩ chuyện hồi trưa chỉ là một giấc mơ nhưng mà giả sử có thật đi nữa, tui vẫn rất muốn tận mắt xem một lần. Mà ông biết lúc đó tui đã nghĩ đến cảnh tượng nào không? ]
[Kiên: Đó là gì? ]
[Định: Tui cảm giác những ánh sáng ấy nhiều đến mức như một bức tranh vệt lên khung cảnh bầu trời đầy sao vậy. Mặc dù lấp lánh nhưng không cầu kỳ, không chói lóa. Làm tui vừa cảm thấy thoải mái vừa tận hưởng.]
[Định: À còn nữa, sự mát lạnh từ những thứ đó khiến tui nhận ra rất giống với người đàn ông gặp trong mơ mà tui từng kể với ông.]
[Kiên: Vậy sao, vậy thì tốt quá..]
Định đọc được dòng cuối cùng của Kiên, trong lòng xuất hiện rất nhiều hoài nghi. Tốt gì? Rốt cuộc Kiên đang nói tốt là tốt ở đâu cơ? Cậu chỉ cảm giác những sự kiện này quả thực rất kỳ lạ, tuy có cho cậu những ấn tượng rất khó quên, cơ mà nếu không giải mã được thì cậu sẽ thấy bứt rứt. Dù sao cậu thật lòng muốn biết được người mà cậu thường xuyên mơ thấy là ai, và vì sao lúc ấy người đó lại làm những hành động đó với cậu. Còn việc cách đối phương chạm vào và đem lại trải nghiệm "mát lạnh" và chuyện lúc trưa kia thật sự có sự tương đồng với nhau.
[Định: Ôi xin lỗi nhưng tui phải đi ăn cơm rồi, mẹ tui mới gọi. Gặp ông vào ngày mai nhé!] Gửi kèm theo nhãn dán tạm biệt.
[Kiên: Ừm, ông ăn ngon miệng.]
Cơ mà trong lòng nghĩ rằng sẽ không để ý tới ai kia, mắt lại bất chợt nhìn về phía người đó, vẫn đang phủi tay chỗ bị trầy. Nghĩa cười phì một tiếng, nó làm anh nhớ đến một điều từng là thứ vô giá đối với hắn trong quá khứ. Mặc dù giờ đây đã rời xa hắn rất lâu rồi, nhưng Nghĩa vẫn chừa một góc ở tim mà đặt vào. Trên đường lái xe hắn đi ngang qua đoạn đường thường xuyên xảy ra tai nạn, nghe nói khoảng hai ngày trước có một vụ khá thảm khốc. Cô gái trong lúc băng qua đường thì bị một tên tài xế xe tải say xin đụng phải, kết cục cho cô gái xấu số ấy phải rời xa thế gian này khi tuổi còn rất trẻ.
Mặc dù thường ngày Nghĩa không quan tâm đến mấy loại tin tức này cho lắm, tuy nhiên từ lúc sinh ra hắn đã có khả năng nhìn được linh hồn người đã khuất. Những kỳ lạ ở chỗ hắn chỉ nhìn được khi vô tình đi ngang nơi người đó mất, vì thế lúc chiếc xe lướt qua, hắn thấy thấp thoáng hình bóng cô gái ấy với vẻ mặt tiều tuỵ, đứng đó khóc lóc thảm thương.
"Hức hức tôi khổ quá."
"Rõ ràng sắp cưới nhưng lại phải chết."
"Anh có hiểu được không?"
Khi Nghĩa nghe câu hỏi cuối cùng, hắn mới nhận ra đối phương gửi tín hiệu tới mình. Hắn cười nhẹ, đáp lại khá qua loa:
"Ừm, tôi hiểu. Nhưng cũng không còn cách nào khác, chia buồn với cô."
Cô gái đó nghe câu trả lời của hắn cũng không có ý đồ quấy rầy hay làm phiền, bèn lặng lẽ rời đi. Dù cho có là một hồn ma đi chăng nữa, Nghĩa vẫn chắc chắn này cô ấy khá tốt bụng, nếu không gặp trường hợp như thế này, người khác có khi biến thành oán linh rồi đi hại người mất. Nghĩa không quan tâm đến những việc ngoài kế hoạch này nữa, hắn nhanh chóng lái chiếc xe phóng vèo vèo trên đoạn đường cao tốc. Chẳng mấy chốc đã đứng trước cửa nhà Kiên, vẻ mặt bình thản mà bấm chuông.
Kiên từ lâu đã đoán được người đến là ai, anh không chút do dự đặt quyển sách xuống bàn, chậm rãi ra ngoài mở cửa. Cửa vừa mở ra, một gương mặt vô cùng quen thuộc đập vào mắt:
"Anh.. Anh họ."
Nghĩa chống tay lên cửa, nhướng mày:
"Giờ cậu có gan nghỉ học luôn hả?"
Kiên chợt khựng lại một chút:
"Dạ.. Em.." Nghĩa không quan tâm đến anh nữa, bước vào nhà một cách tự nhiên: "Diễn kịch giỏi nhỉ. Tính diễn tới bao giờ nữa."
Gương mặt Kiên tối sầm lại mạnh tay đóng cánh cửa. Nghĩa thấy thế cười khẩy: "Gì? Anh nói không đúng hả? Em họ?"
"Dừng được rồi đó Nghĩa." Kiên bước đến bên chiếc bàn, tay nâng quyển sách lên rồi đọc tiếp: "Nay tôi lỡ dùng phép quá đà, nên muốn nghỉ học một hôm."
"Nghỉ rồi mới thông báo, có ai như cậu không? Hả em họ?" Nghĩa nghe thấy Kiên nói vậy liền móc mỉa trở lại. Hai chữ cuối lọt vào tai Kiên khiến anh có chút nóng nảy: "Ở nhà thì cứ xưng hô bình thường thôi, xui cho tôi là em họ của cậu."
"Cậu nói với người bỏ tiền ra đóng học phí, lo cho cậu từng miếng ăn giấc ngủ rồi còn tìm định mệnh giúp cậu như vậy à?" Nghĩa đi đến cạnh Kiên, được đà tiến sát tới gần đọc rõ to tên tiêu đề cuốn sách anh đang chăm chú đọc: "Cách chiếm trọn trái tim người mình thích. Tên sách gì sến súa quá vậy, cậu tìm được người đó rồi hả?" Hắn hỏi.
Kiên lắc đầu: "Vẫn chưa, nhưng mà tôi nghĩ chắc mình sẽ bỏ cuộc mất.. Tôi tìm mãi nhưng vẫn không thấy tung tích của cậu ấy. Chắc có lẽ.." Chưa kịp nói hết lời Nghĩa liền đặt một ngón trỏ lên môi anh, giọng nhẹ nhàng pha chút đe dọa: "Được rồi, tôi không nghĩ cậu dễ bỏ cuộc thế đấy. Không phải cậu yêu người đó nhất sao, không phải đã tuyên bố suốt đời suốt kiếp phải tìm cho bằng được sao. Giờ thay đổi là ý gì? Không lẽ cậu có đối tượng khác rồi?"
Kiên liên tục lắc đầu, anh mãi mãi vẫn chỉ khắc sâu duy nhất "người đó", tuyệt nhiên sẽ không có người khác. Nhưng chỉ là nhất thời anh cảm thấy mệt mỏi, có thể nói quãng thời gian anh đi kiếm người kia đã rất lâu rồi, việc chờ đợi mang đến cho anh không ít khó khăn. Tuy nhiên bây giờ Nghĩa nói như vậy, Kiên có chút xao động, ý chí dần sục sôi trở lại: "Tôi mong sẽ gặp được em ấy sớm nhất có thể, mà nhân tiện tôi có nghi ngờ một người." Nghĩa liếc mắt với vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Là ai?"
"Bạn cùng bàn của tôi, tên Định." Kiên trả lời dứt khoát, tuy rằng cảm giác này thật sự rất mơ hồ nhưng anh nhận thấy được chắc chắn giữa cậu với Định có một mối liên kết nào đó. Vì ngay cái chạm mặt đầu tiên, tim anh đã hẫng nhịp trước ánh nhìn của đối phương. Cảm xúc nguội lạnh theo năm tháng bỗng dưng lại rung động trước người khác như thế, quả thật những thứ này rất giống khi anh ở bên cạnh người đó.
"Ồ, cần tôi điều tra giúp không?" Hắn hỏi anh, Kiên trong ánh mắt có sự trông đợi nhưng cuối cùng vẫn từ chối: "Không cần, tôi muốn tự làm."
Nghĩa nhún vai: "Được thôi, tuỳ cậu." Đột nhiên hắn lại bổ sung thêm: "Làm gì thì làm đừng để tôi đi dọn chiến tích do cậu gây ra như lúc trước là được."
Anh gật đầu, đáp: "Ừm, tôi biết rồi."
Sau khi dứt câu đó, bầu không khí dường như trở nên im lắng lạ thường, Kiên vẫn chăm chú lật từng trang sách không mảy may quan tâm đến người kia, đang dò xét xung quanh căn hộ của anh. Tiếng rung điện thoại đột ngột vang lên, Kiên không chần chừ chộp lấy rồi mở ra xem. Anh bất chợt cười tươi như hoa, tay chọc chọc bàn phím một hồi sau đó nhấn gửi cho đối phương. Nghĩa bên cạnh thấy anh hạnh phúc vậy cũng lén liếc xem muốn biết rốt cuộc ai đã khiến cho cái người này một lần nữa sống lại thế.
Ngay khi đọc hết cả đoạn tin nhắn, Nghĩa bĩu môi: "Úi chà ngọt ngào quá nhỉ, hèn gì.." Kiên thấy hắn đang cố tình trêu chọc mình bèn đáp: "Cút!"
"Rồi rồi, tôi đi. Nhớ mai đến lớp đó nha, có ai mới chuyển tới mà nghỉ học buổi thứ hai như cậu không?" Nghĩa cuốn quýt ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh tới cửa, trước khi rời khỏi không quên nhắc nhở:
"Mai anh lại đến đưa em đi học nhé, em họ." Kiên day day thái dương, tên này chắc chắn đang muốn chọc anh tới phát điên. Ở ngoài giả bộ mình lịch sự, là một phó giám đốc cao ngạo, lạnh lùng lắm nhưng khi gần cậu y như rằng lộ rõ bản chất thật.
Nhưng biết sao được, chỉ có hắn mới giúp anh được.
Kiên lắc lắc đầu, không suy nghĩ nhiều về tên kia nữa. Anh cầm lấy điện thoại sau đó mở khung tin nhắn ra, soạn vài chữ rồi gửi cho Định.
[Kiên: Ông đỡ hơn chưa? Có còn sốt không? ] Gửi kèm với nhãn dán lo lắng.
Rất nhanh sau đó Định phản hồi lại.
[Định: Tui khoẻ rồi nè. À hôm nay cảm ơn ông đã chăm sóc tui nha, làm phiền đến ông rồi.]
[Kiên: Không có gì đâu, tôi thấy ông bệnh nặng vậy phải giúp thôi.]
[Định: À mà nay học bài mới gì vậy ông? Ông có chép bài lại không? ]
[..]
Kiên run rẩy, chỉ dám xem chứ chưa thật sự trả lời lại. Anh cứ gõ một đoạn tin nhắn thật dài sau đó xóa, rồi soạn rồi xóa. Thao tác lặp lại liên tục khiến đối phương bên kia sốt ruột thay.
[Định: Ông sao vậy? Có chuyện gì sao? ]
[Kiên: Tui nói cái này ra ông đừng giận tui nha, thật ra chiều nay tui cũng nghỉ học.]
[..]
Không khí bỗng trở nên im bặt, không ai nhắn với ai câu nào nữa, biết mình có lỗi trong vụ này vì ngay từ đầu Kiên đã nhận lời sẽ giúp Định truyền tải lại buổi học hôm nay, nhưng vì sợ cố vào buổi trưa mà anh không thực hiện được điều đó.
[Định: Không sao đâu, chắc cũng vì phải chăm sóc tui nên ông mới phải nghỉ học. Tui xin lỗi..]
[Kiên: Không, không phải. Chỉ là chuyện cá nhân của tui thôi, ông đừng nói vậy. Nhân tiện ba mẹ ông có nói gì về việc tui vào nhà tự tiện vậy không? ] Kèm theo nhãn dán cổ vũ.
[Định: Mẹ tui bảo bữa nào ông qua nhà ăn một bữa cơm đi, ba mẹ muốn cảm ơn ông.]
[Kiên: Thật sao? Tui được qua nhà ông hả? ] Kiên thầm mừng trong lòng, không quên nhấn vào biểu tượng cảm xúc hình trái tim bên cánh.
[Định: Được chứ, dù sao ông cũng đã giúp đỡ tui. À mà, tui có chuyện này muốn chia sẻ với ông.]
[Kiên: Hửm? Là gì vậy? ]
[Định: Để tui gửi voice nhé, nhắn hơi bất tiện.]
Ngay sau khi Định kể hết mọi chuyện và cảm nhận của cậu trong sáng nay, mặc dù sớm đoán ra được đối phương sẽ nói về chuyện này tuy nhiên trong lòng Kiên có chút sợ hãi. Sợ rằng nếu Định nhận ra anh có thứ sức mạnh quái lạ như thế thì liệu cậu có cảm thấy anh khác người, từ đó rời xa anh không?
[Kiên: Vậy cậu cảm thấy nó như thế nào? ]
[Định: Ừm.. Tui thấy khá thú vị, như tui đã nói lúc trước tui rất có hứng thú liên quan đến phép thuật. Tui nghĩ chuyện hồi trưa chỉ là một giấc mơ nhưng mà giả sử có thật đi nữa, tui vẫn rất muốn tận mắt xem một lần. Mà ông biết lúc đó tui đã nghĩ đến cảnh tượng nào không? ]
[Kiên: Đó là gì? ]
[Định: Tui cảm giác những ánh sáng ấy nhiều đến mức như một bức tranh vệt lên khung cảnh bầu trời đầy sao vậy. Mặc dù lấp lánh nhưng không cầu kỳ, không chói lóa. Làm tui vừa cảm thấy thoải mái vừa tận hưởng.]
[Định: À còn nữa, sự mát lạnh từ những thứ đó khiến tui nhận ra rất giống với người đàn ông gặp trong mơ mà tui từng kể với ông.]
[Kiên: Vậy sao, vậy thì tốt quá..]
Định đọc được dòng cuối cùng của Kiên, trong lòng xuất hiện rất nhiều hoài nghi. Tốt gì? Rốt cuộc Kiên đang nói tốt là tốt ở đâu cơ? Cậu chỉ cảm giác những sự kiện này quả thực rất kỳ lạ, tuy có cho cậu những ấn tượng rất khó quên, cơ mà nếu không giải mã được thì cậu sẽ thấy bứt rứt. Dù sao cậu thật lòng muốn biết được người mà cậu thường xuyên mơ thấy là ai, và vì sao lúc ấy người đó lại làm những hành động đó với cậu. Còn việc cách đối phương chạm vào và đem lại trải nghiệm "mát lạnh" và chuyện lúc trưa kia thật sự có sự tương đồng với nhau.
[Định: Ôi xin lỗi nhưng tui phải đi ăn cơm rồi, mẹ tui mới gọi. Gặp ông vào ngày mai nhé!] Gửi kèm theo nhãn dán tạm biệt.
[Kiên: Ừm, ông ăn ngon miệng.]

