Bạn được Kiều Bảo mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 20

Xe anh đỗ trước cửa của họp đêm Bellie, nơi này rất sang trọng, chỉ có người có tiền mới tư cách vào đây, là một họp đêm nhưng bellie rất yên tĩnh, không quá ồn ào như những họp đêm khác.

Nó và anh Khánh cũng đi dạo gần đó, hai người đang đi trên đường trò chuyện rất vui vẻ, nó thấy từ xa có một chiếc xe bóng loáng chạy đến, dừng tại một quán rất sang trọng, nó tò mò nhìn xem người đó là ai, thì ngạc nhiên khi thấy anh từ trên xe bước xuống, anh mặc một chiếc áo sơ mi xanh, cùng với quần tây, bên ngoài khoác chiếc áo vest, cùng với mái tóc màu hạt dẻ, mũi cao, đôi môi mộng, da thì trắng, trong anh cực nổi bật, nó nhìn mà xém chút nữa mê mệt anh rồi, nó thấy anh thì liền chạy ngay lại chổ anh, võ vai anh nói:

"Nè, anh đi đâu vậy?"

Anh thấy nó cũng rất bất ngờ: "Em đi đâu đó?"

"Tôi đi dạo với bạn, mà anh đến đây làm chi á? Tính vào trong hả?"

Anh nhìn người đàn ông phía sau nó liền hỏi: "Bạn trai hả?"

"Trông chúng tôi giống tình nhân lắm à? Tôi và anh Khánh chỉ là bạn bình thường thôi, đang chán nên rủ anh ấy đi dạo cùng ấy mà"

"Tôi có nói gì đâu, sao em phải giải thích"

"Tôi sợ anh hiểu lầm thôi"

Anh kề sát mặt nó rồi nói:

"Tôi chỉ hiểu đúng chưa từng hiểu lầm"

Nó phụng phịnh nói:

"Ờ, tôi quên anh rất giỏi, chẳng ai nói lại anh hết"

Anh cười nhẹ rồi nói:

"Hai người đi chơi tiếp đi, tôi có việc không nói chuyện với em lâu được"

Anh bỏ đi vào quán, lúc đó Khiêm bạn anh chạy ra thấy anh thì mừng rỡ kéo anh vào, nhưng lại nhớ đến bạn gái nên nhận nhầm nó là bạn gái anh:

"Em là bạn gái thằng Phong hả? Trông dễ thương thật đó, sao em còn đứng đây nữa, mau vào trong đi"

Anh Khiêm lôi nó đi vào, nó thì hơi bất ngờ, không biết chuyện gì, nên không chịu đi cùng anh Khiêm, Anh Khánh chạy lại kéo tay nó ra rồi nói:

"Anh làm gì đó hả?"

Anh Khiêm ngây thơ nói:

"Đưa cô bé vào trong, mà cậu là ai vậy? Là tài xế hả? Anh mau buông tay ra đi, cậu sẽ bị mất việc khi dám nắm tay bạn gái của cậu chủ đấy"

Anh Khánh cau mài nói:

"Ai là bạn gái của ai, anh nói cho đàng hoàn vào đó?"

"Thì không phải cô bé này là bạn gái của thằng Phong sao?"

Anh Khánh ôm vai nó nói:

"Xin lỗi, cô ấy là bạn gái của tôi, anh làm ơn đừng có đụng chạm đến cô ấy khi tôi còn lịch sự"

Anh Khiêm ngơ ngác quay sang nhìn anh, mặt nai như tơ không hiểu chuyện gì, nó cũng khinh ngạc không kém, sao hết làm bạn gái người này rồi lại làm bạn gái người kia thế.

Lúc này anh thấy anh Khánh không thuận mắt nữa nên quyết định bắt nó về, anh nắm tay nó kéo về phía mình, tay ôm chặt vai nó, lạnh giọng nhìn anh Khánh nói:

"Xin lỗi, nhưng tôi không thích vợ chưa cưới của mình đi cùng người khác"
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 21

Nói rồi anh lôi nó đi vào trong, anh Khánh tức giận nhìn theo bóng lưng của anh, còn nó thì vẫn chưa biết gì đã bị anh lôi vào trong, còn nó sao khi vào quán rồi thì liền vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của anh:

"Sao anh nói với họ tôi là vợ chưa cưới của anh chứ, làm bạn gái mạo danh đã đủ chết rồi, cái này là vợ chưa cưới luôn, lần này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nữa"

Anh cau mài nhìn nó nói:

"Không phải chúng ta sắp cưới rồi sao? Em nên tập quen đi"

"Đối với anh thì bình thường chứ tôi thì không, đang yên đang lành tự dưng từ trên trời rơi xuống ông chồng chưa cưới, tôi không thể thích ứng nổi"

"Dù sao cũng đã mang danh rồi, thì thể hiện cho tốt vào"

Nó Nhìn anh liền cười khoái chí, sao đó kéo anh sát lại nói:

"À thì ra là anh cần bạn gái để sáp tùng à? Ha ha thật thú vị đó, sao giờ ta nếu tôi nói chúng ta không có quan hệ gì hết thì không biết có sao không ta?"

Nó nhìn anh cười gian xảo, anh cũng chẳng lo lắng gì ôm vai nó ghé vào tai nó nói nhỏ:

"Tùy em, nếu em thích"

Nó nhìn anh bằng đôi mắt khó hiểu, nó nghĩ thầm: Tên này đúng là khó gài thật mà, rốt cuộc hắn đang nghỉ gì chứ.

"Nè anh đang nhờ vã tôi đó, anh dám nói giọng đó với tôi à?"

Anh chỉ lạnh lùng nói: "Ừ"

Nó tức giận đẩy anh ra, lúc này đám bạn của anh cũng đi lại chổ anh.

Long: "Tới rồi đó à? Gặp mặt mày còn khó hơn gặp mặt tổng thống nữa"

Nó nhìn người đứng trước mặt anh cũng rất đẹp trai nha, khuôn mặt hơi tròn, làng da trắng, ăn mặt rất sang trọng tay còn ôm eo một cô gái sexy xinh đẹp, nó nhìn lướt qua một lượt, hình như người nào cũng ôm một cô hết, mà phải công nhận, bạn của anh ai cũng thuộc hàng cực phẩm, nó nhìn mà muốn đổ ngay lập tức.

Thấy nó nhìn nên bạn anh liền quay sang nó.

Tuấn: "Em là bạn gái thằng Phong hả?"

Nó chỉ gật đầu và cười với họ, từ phía sau có một người đi lại, nó nhìn kỹ thì thấy người đó là anh Minh, nó ngạc nhiên hơn khi thấy bên cạnh anh Minh lại là con Phương, nó ngạc nhiên thốt lên:

"Phương, mày làm gì ở đây vậy?"

Đám bạn của anh ngạc nhiên khi thấy nó quen với con phương

Anh Khải nhanh miệng hỏi:

"Hai em quen nhau sao?"

"Vâng, nó là con bạn thân của em"

"Thật hay quá, hai thằng bạn thân, quen hai đứa bạn thân"

Nó kéo con Phương sang một bên rồi nói:

"Mày bỏ tao để đi tới đây với anh Minh à"

Con Phương nó ấp úng nói không lên lời "ưm, ơ.."

Anh Khải đi lại vỗ vai nó hỏi:

"Em cũng biết thằng Minh nữa à?"

"Không chỉ biết mà anh ta còn thường xuyên cướp con Phương với em nữa, anh ta còn quá đáng hơn nữa là không cho con Phương chơi với em nữa đó, chưa hết anh ta còn nói em dạy hư con Phương nữa chứ, mà hai đứa em là bạn thân từ nhỏ chứ bộ, anh ta lấy quyền gì mà cấm cản em tiếp xúc với con Phương chứ, vậy nên lần nào gặp anh ta hai đứa cũng không bao giờ ưa nhau"

Anh Khải cười nói: "Vậy xem ra hai đứa khắc khẩu nhau rồi"

Nó tặc lưỡi nói: "Chắc vậy?"
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 22

Phương thấy nó đến đây nên cũng hỏi:

"Sao mày lại ở đây, không phải mày nói đi dạo sao?"

Nó vì còn tức nên liền nói:

"Ừ, nảy đi dạo xong rồi, nhưng chồng tao nói có hẹn, nên tao đi với ảnh đến đây"

Con Phương hết sức bất ngờ nhìn nó hỏi:

"Gì? Chồng sao?"

Nó gật đầu sao đó kéo anh lại giới thiệu với con Phương:

"Đúng vậy, là anh ấy"

Đám bạn của anh cũng rất ngạc nhiên, thằng Tuấn liền đánh vào vai anh nói:

"Thằng quỷ, mày có vợ mà cũng không nói gì cho bọn tao hết hé"

Anh ừ hử cho qua chuyện, đám bạn của anh thì ồ lên một tiếng lớn, Long mới chọt miệng nói:

"Nè nếu hôm nay không họp thì không biết mày có cho bọn tao biết không, là trưởng nhóm mà chơi vậy đó à?"

Anh chỉ ừ lạnh, thằng Tuấn liền nhanh miệng nói:

"Còn ừ nữa, nè bọn bây xử nó thế nào đâu"

Cả đám đồng thanh nói: Phạt rượu "

" Ok "

Tuấn đi lại bàn lấy chai rượu rót cho anh một ly đầy:

" Mày phải uống hết ba ly đấy "

Anh chỉ cười rồi cầm ly rượu uống cạn, rồi cả đám sáp lại cùng nhau uống và trò chuyện, quậy tưng bừng, nó ngồi kế anh đám bạn anh đưa rượu cho nó, nó mới đưa tay ra lấy thì đã bị anh giật trên tay và uống cạn, nó phụng phịnh nói nhỏ với anh:

" Sao anh lấy rượu của tôi hoài vậy "

Anh lạnh nhạt nói:" Cấm em uống rượu "

" Tại sao chứ? Tại sao anh uống được còn tôi thì không? "

" Em không nhớ lần trước em uống say, em đã làm gì rồi à? "

Nó cứng họng, quay mặt đi chổ khác, sau đó kêu phục vụ lại, nó kêu hết đồ ăn lên ăn cho bỏ ghét.

Cả đám uống một hồi đều say khướt, con phương thấy anh Minh say quá nên đã kêu anh Minh về, còn đám bạn của anh cũng say khướt kéo nhau đi về, từng xe từng xe đến rước bọn họ, chỉ còn lại nó và anh, nó thấy anh cũng say quá nên đành đỡ lấy anh, người anh đứng không vững, ngã tới ngã lui nên nó đành ôm lấy vai anh để anh tựa vào người nó, nhưng anh không chịu, đẩy tay nó ra:

" Tôi không sao "

" Anh đứng còn không vửng mà còn ở đó nói không sao? "

" Tôi đã nói là không sao, sao em phiền thế hả? "

Nó tức điên lên quát anh:

" Tôi lo lắng cho anh mà anh còn nói tôi phiền, Hoàng Khánh Phong anh, anh "

" Tôi chỉ uống vài lý sao làm tôi say được "

" Chỉ vài ly? Một mình anh uống hết 5 chai rượu mạnh mà còn nói vài ly, Hoàng Khánh Phong rốt cuộc anh đang suy nghỉ gì vậy hả? "

Anh cười nói" Đố em "

" Tôi làm sao đoán được suy nghỉ của một tên lập dị như anh, anh lấy điện thoại gọi cho thư ký Hoàng đến đón đi "

" Tôi tự lái "

" Anh như vầy sao lái xe được "

" Đó là chuyện của tôi "

Anh đi lại phía chiếc xe màu đen bóng loáng, mở cửa ra rồi ngồi vào ghế lái, nó vì lo lắng nên cũng lên xe theo anh, anh mở máy rồi lao vút đi, xe anh lao với vận tốc khủng, nó rất sợ liền la chí chóe, kêu anh lái chậm lại, nhưng đáp lại lời nó là:

" Em ngồi yên đó cho tôi"
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 23

Khi say anh lái xe rất nhanh, nó ngồi trên ghế mà cứ sợ thoát tim, kêu anh chạy chậm thì anh lại càng tăng tốc, làm nó sợ chết khiếp, sau một màn bị anh tra tấn về tâm lý cuối cùng thì anh đã lái xe về đến Biệt thư, nó mới thở phào nhẹ nhõm, anh lái xe mà nó sợ thoát tim.

Xe dừng lại một ngôi biệt thự trắng, anh mở cửa bước vào, nó cũng xuống xe theo, nhưng nó chợt nhớ ra có cái gì đó sai sai, nó đến nhà anh làm gì chứ, sao khi nảy nó leo lên xe anh làm chi không biết, bây giờ nó phải bắt taxi về nhà lại.

Nó định quay ra thì anh liền lên tiếng:

"Em đi đâu đó"

"Tôi về nhà, thôi anh vào trong nghỉ ngơi đi"

Anh lạnh nhạt nói: "Vào nhà đi"

"Không được tôi phải về nhà, nếu không con Phương sẽ lo cho tôi lắm"

"Đồ của em đều ở đây, em còn muốn đi đâu?"

Nó há hóc mồm nhìn anh: "Sao? Đồ của tôi đều ở đây?"

Anh chỉ lạnh lùng nói:

"Hai ngày nữa là đến hôn lễ, nên em sẽ ở đây"

"Ai đem đồ tôi đến đây vậy?"

Anh lạnh lùng đáp: "Cha em"

Nó nghĩ thầm: Cha làm thật sao, dù giận mình cũng không nên tuyệt tình đến vậy chứ, đang suy nghỉ mông lung thì nó nghe tiếng của anh:

"Sao còn đứng đó"

Nó giật mình rồi bước vào nhà cùng anh, về phòng là anh lao thẳng vào nhà tắm. Còn nó thì lấy điện thoại gọi cho cha nó, nó cằn nhằn ông việc sao ông chưa gì đã tống nó qua bên nhà anh rồi. Cha nó còn giận nên lạnh lùng nói:

"Thì con đòi ra khỏi nhà mà, giờ cha đáp ứng yêu cầu của con rồi đó, ráng sống tốt vào, có gì đừng về khóc với cha"

Cha nó giận tắt máy nó luôn, nó thở dài nhìn ra cửa sổ tự nhủ:

"Phải chịu thôi ai biểu mình đòi dọn ra ngoài, hai ngày nữa mình phải lấy tên kia sao? Có sớm quá không? Mình mới hai mươi mốt tuổi thôi, còn hắn thì bao nhiêu rồi nhĩ? Chắc cũng hai mươi bay - hai mươi tám gì đó, thôi kệ đi, lấy thì lấy có gì to tát đâu, mình làm ở Thiên Phú còn anh ta thì ở trụ sở chính, cũng không thường gặp nhau, cưới xong cũng không phải đối mặt với anh ta cả ngày".

Đang mông lung suy nghỉ thì tiếng chuông điện thoại reo lên làm đứt đoạn suy nghỉ của nó, là con Phương gọi cho nó:

"Hôm qua mày ở đâu vậy?"

"À, ờ, Tao say quá nên ngủ ở quán luôn"

"Thiệt không đó, sao tao gọi không được?"

"Máy hết pin"

"Xạo, tao hỏi anh Minh rồi, hôm qua chủ quán nói mày đi chung với một tên nào nữa, khai mau, mày đã đi chung với ai?"

"Có ai đâu à?"

"Tính gạt tao à? Lúc nảy nói ngủ giờ nói đi một mình, nè con siêu quậy kia, mày có khai thật không thì bảo"

Nó ấm úng nói: "Ừ thì tao đi chung với anh Phong"

"Là cái tên gặp hồi nảy đó hả?"

"Ừ"

"Vậy là mày ở nhà anh ta, còn.."

"Nè cấm nghỉ bậy nha, tao với ảnh không có gì hết"

"Cái nết của mày tao còn lạ gì nữa, có phải cả đêm mày dê người ta không?"

"Dê gì mà dê chỉ là ôm ngủ thôi"

"Sao? Ôm ngủ?"

"Mày làm gì la lớn vậy, tao đâu bị điếc, tại say quá tưởng là gối ôm nên.."

"Thôi tiêu rồi, mày như vậy thì còn lấy ai được nữa, lấy anh ta là đúng rồi"

"Con quỷ chọc tao đó à? Mày cũng dữ lắm rồi, nói không có gì mà đi chung với anh Minh đến buổi họp nhóm"

"Tại ảnh nói đi ăn nên tao nhận lời đi cùng, chứ biết mày cũng ở đó thì còn lâu tao mới đi"

"Thật không đó? Đừng dối lòng nha"

"Không hề nha"

"Vậy mày có biết bữa tiệc hôm nay có ý nghĩa gì không?"

"Ý nghỉ gì chứ?"

"Ai không có bạn gái sẽ bị phạt"

"Nếu không phải sao anh Phong đưa tao đi chứ?"

"Mày lừa tao chứ gì?"

"Tao không dư thời gian, tin hay không tùy mày"

"Bỏ qua chuyện đó đi, mà bộ mày sắp cưới thật hả? Lúc chiều cha mày qua lấy hết đồ rồi đi mất, có chuyện gì vậy?"

"Thì chuyện tao đòi dọn nhà đó mà, cha tao không chịu nên bắt tao lấy chồng, giờ tao đang ở nhà của anh ta đây"

"Cái gì? M ày ở cùng anh Phong luôn hả?"

"Chung nhà thôi, mõi người một phòng, tao đang rối lắm đây, không biết làm gì nữa nè"

"Vậy mà sẽ lấy chồng hả?"

"Ừ lấy chồng rồi thì thoát khỏi cái lòng sắt cùng tú bà khó chịu, một năm qua ở đó tao chắn lắm rồi, hết bị cái này lại dính cái khác, mày cũng thấy đó năm cuối của tao cũng bị bà ta làm ra như vậy"

Thật ra là lúc nó tốt nghiệp thì dì hai nó đi lại lôi đầu nó về còn mắng chửi nó trước đám bạn hại nó không dám gặp ai, chưa hết bà còn bắt nó ra ngoài bếp ngủ, vứt hết sách vỡ của nó, còn cắt nát quần áo của nó, nên việc nó ngang ngược cứng đầu hơn chỉ là vì tự bảo vệ chính mình.
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 24

Lần đầu tiên gặp nó anh cũng rất ấn tượng về nó, một phần vì nó giống bạn gái của anh, hai là nó rất dễ thương, còn hơi trẻ con nữa. Anh cũng có tình cảm với nó, nhưng không biết chính xác là trái tim anh rung động vì sự ngây ngô trẻ con của noshay vì nó giống một người mà anh yêu rất sâu đậm, cũng chính vì điều nay nên làm anh rất phiền lòng. Thật ra thân phận của nó không phải là Trần Khánh Linh, mà là Lâm Nhã Linh, con gái út của tập đoàn Hoàng Kim, vì lúc sinh nó ra, y tá đã vô tình làm rơi bảng tên của hai đứa bé, nên hai nhà đã nhận lầm con, còn về việc tại sao nó lại giống người yêu cũ của anh đến vậy là do nó và Nhã Trúc là hai chị em ruột. Chỉ vì một sự vô tình đã biến cuộc đời của nó trở thành một tuổi thơ đầy bất hạnh, là tâm điểm của sự trả thù độc ác của Dì hai nó, còn người con ruột của cha nó chính là Lâm Nhã Linh, người đem lòng yêu thương anh rất nhiều và còn vì anh mà có thể làm bất kỳ điều gì.

Trở lại vấn đề, sau khi nó tám chyện với con Phương xong thì nó liền gải quyết công việc cho xong, đến tối nó thấy đói bụng quá nên đã xuống bếp tìm cái gì đó ăn, nó leo xuống bếp mở tủ lạnh xem có gì ăn không, nó mở tủ ra thì rất ngạc nhiên tủ lạnh toàn thức ăn đã chuẩn bị sẵn, nó lôi một dĩa thịt bò với rau củ ra ăn ngon lành, ăn no nê nó chợt nhớ tới anh hình như từ chiều đến giờ anh chưa ăn gì hết, nên nó nấu cho anh một ít cháo rồi đem lên phòng cho anh.

Nó gõ cửa mãi mà không thấy anh mở cửa, nên nó mở luôn tự đi vào trong, nó mang cháo đến bàn rồi để xuống, thấy anh nằm trên giường giày dép quần áo còn chưa cởi ra, nên nó đi lại giúp anh tháo giầy và cởi áo vest, cà vạt và tất cho anh, nó thấy áo sơ mi anh chặt quá nên mở hai nút áo cho anh dễ thở, sau đó đắp chăn cho anh, thấy anh đổ mồ hôi nên nó lấy khăn cùng ít nước ấm lại lao giúp anh, nó nhìn anh ngủ, dáng ngủ của anh cũng rất đẹp trai, nó say đấm ngắm anh ngủ sao đó tiến gần lại mặt anh, ghé sát vào tai anh thỏ thẻ:

"Chúc anh ngủ ngon" sao đó còm tham lam đưa tay lên vuốt ve gương mặt của anh, sao đó nó tự nhiên bừng tỉnh, vội rút tay lại rồi rời đi.

Khi nó định bước đi thì bị anh nắm kéo lại nó ngã lên giường, nó vội ngồi dậy thì nghe tiếng nói của anh:

"Sàm sở anh xong rồi bỏ trốn à?"

Nó lúng túng ngại ngùng không biết nói gì, chỉ đánh nhẹ anh rồi đẩy anh ra:

"Anh say rồi mau ngủ đi"

Đúng là anh hơi mệt một chút nhưng với số rượu đó, chẳng thể làm anh say được, nên anh biết hết những chuyện nó vừa làm với anh, miệng công lên ôm chặt nó hơn, miệng không quên trêu nó:

"Hôm qua em ôm anh, hôm nay anh ôm lại, coi như huề nhé"

Nó không nói được gì, nên đành để anh ôm ngủ, ai biểu hôm qua nó dê anh cả đêm làm chi, bây giờ phải chịu thôi.

Trời sáng, mặt trời lên đã cao mà anh vẫn còn ôm nó ngủ chưa chịu thức, vì hôm nay công ty không có việc gấp nên anh cũng không cần đến công ty, mà ở nhà chơi với nó một ngày.

Còn nó vốn là heo nướng, ham ăn ham ngủ nên không có đồng hồ báo thức là nó ngủ cho đã, đến chín giờ rưỡi anh mới chịu thức, mở mắt ra thấy nó còn ngủ ngon lành, anh chỉ cười rồi nhéo nhẹ mũi nó, anh đi xuống giường làm vệ sinh cá nhân xong thì mới ra đánh thức nó.

Anh kêu mãi mà nó vẫn không chịu thức nên liền bóp mũi nó, nó bị ngộp thở nên thức dậy đánh đá búa sua, mặt đầy khó chịu, anh cốc nhẹ lên trán nó rồi nói:

"Em chịu thức rồi à?"

Nó thấy anh liền ghét bỏ nói:

"Anh thật là sao phá tôi hả?"

"Giờ này rồi mà còn ngủ, em mau đi rữa mặt, thay đồ đi theo anh ra ngoài"

"Đi đâu chứ?"

"Tới nơi em sẽ biết, tôi cho em mười lăm phút, nếu chưa xong thì đừng trách tôi"

Anh bỏ đi xuống nhà, uống một ly cà phê và ăn ít bánh, tay thì cầm laptop chơi game, nó thay đồ xong liền chạy xuống nhà, thấy có bánh nó liền lấy gặm ngon lành, rồi uống thêm một ly sữa nữa, nó thấy anh đang cấm cúi vào laptop nên đi lại xem thử, thì ngạc nhiên khi thấy anh đanh chơi game:

"Anh cũng thích mấy trò này nữa à?"

"Lo ăn phần của em đi"

Nó ăn no rồi mà anh vẫn còn đang chăm chú tới cái trò trí tuế đó, nên nó bực bội nói:

"Anh nói dẫn tôi đi đâu mà, giờ không đi nữa à? Vậy tôi đi làm nha"

"Ừ đi"

Anh mang theo chiếc laptop rồi nắm tay nó kéo đi, anh đưa nó đi mua đồ cưới và nhẫn cưới, nó thấy bộ nào cũng đẹp hết, nên bộ nào nó cũng thử, mặc xong rồi chạy ra cho anh xem, anh thấy những bộ này quá tầm thường nên đã kêu nhà thiết kế làm riêng cho nó.
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 25

Chọn Nhẫn cưới,

Nó thấy chiếc nào cũng đẹp, nên không biết chọn cáo nào nên liền nói:

"Chị ơi, ở đây có chiếc nào đẹp nhất, mắc nhất không chị?"

Nhân viên lấy cho nó vài mẫu đắc tiền, nó nhìn mà chẳng có hợp ý tý nào, nên chọn chiếc khác, nó nhìn ngắm mãi cuối cùng lại chọn một chiếc ít vàng nhất và hột xoàn nhỏ nhất.

Anh thì ngồi trên ghế sofa nhắm mắt thư giản, đám hám trao trong tiệm cứ nhìn anh không ngớt, một số còn lén chụp hình anh nữa. Nó kêu nhân viên gói lại cho nó chiếc nhẫn rồi kêu anh qua trả tiền, anh nhìn chiếc nhẫn của nó chọn rồi hỏi:

"Đây là chiếc đẹp nhất, mắc nhất sao?"

"Không, rẻ nhất á, mà nhìn dễ thương mà đúng không"

Anh chỉ cười rồi nói: "Em thích là được"

Sau đó lấy nhẫn đeo lên tay nó luôn, nó cau mài nhìn anh nói:

"Anh đeo cho tôi là gì, không phải đợi tới hôn lễ mới đeo sao?"

Anh cười nhẹ nói:

"Nhẫn cưới cha mẹ anh đã sớm đặt trước rồi, hôm nay dẫn em ra để em tự lựa thứ em thích thôi"

Thật ra đám cưới của hai người đã được cha mẹ anh lo xong hết rồi, không thiếu thứ gì cả, chẳng qua là anh sợ nó buồn nên dẫn nó đi chọn đồ cưới và mua nhẫn cưới có nó đỡ tủi thân mà thôi.

* * *

Tú Chi thì ghét thấy cảnh nó được hạnh phúc nên đã bỏ tiền ra thuê đám giang hồ ra tay xử nó, Tú Chi cung cấp hết những địa chỉ mà nó thường đến, lịch trình của nó trong ngày như nào đều nói hết cho đám Giang hồ kia biết, để bọn chúng cho nó một bài học không những thế Tú Chi còn kêu đám giang hồ đó "Thịt nó".

"Em tính vầy nha, em sẽ gọi chị ta ra, sau đó cho chị ta uống xuân dược, rồi em sẽ bỏ đi, mấy anh lúc đó muốn xử sao cũng được, nhất định phải cho chị ta một bài học nhớ đời"

Tên đại ca cười nói:

"Trông cô em cũng xinh đẹp mà sao ác thế, dù gì cũng là chị em với nhau mà"

"Ai là chị em với cô ta chứ? Từ lúc chị ta về nhà tới giờ gia đình tôi chẳng ngày nào được yên thân, tôi nhất định bắt chị ta phải trả giá"

"Ok, bọn này sẽ giúp em, vậy em tính khi nào hành động?"

"Hôm nay đi, ngày mai chị ta sẽ cưới, tôi muốn tặng một món quà lớn cho chỉ"

"Trời, em ác vừa thôi, ngày mai người ta cưới rồi mà hôm nay em lại muốn bọn anh làm chuyện đó, nếu chồng chưa cưới của chị em mà biết thì tội cho chị em lắm đấy"

"Tôi thích như vậy đó, để coi gia đình bên kia sẽ đối xử như thế nào với chị ta"

"Bọn anh không có ý kiến, em tính sao cũng được, dù gì bọn anh cũng chẳng lỗ gì"

"Ok, khi nào em gọi, thì bọn anh chạy ra liền nha"

"Ok người đẹp".
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 26

Ở Mỹ, Nhã Linh nghe được tin anh sắp kết hôn, cô ta vô cùng tức giận:

"Không phải chị hai trước lúc mất đã nói ảnh nhất định phải bảo vệ mình suốt đời sao? Sao bây giờ anh dám kết, mình không thể để như vậy được, mình phải về Việt Nam mới được".

Vậy là Nhã Linh mang theo hình chị rồi bay về Việt Nam.

* * *

Sau khi nó đi quậy một chập, nó và anh ngồi trong quán nước uống trà sữa, nó kể đủ chuyện cho anh nghe, rồi kể những kỹ niệm của nó với con Phương, đang say xưa tám chuyện thì chiếc điện thoại của nó lại reo lên, thấy người gọi đến là con em nó, nên nó mệt mõi nghe máy:

"Có gì không?"

"Chị đang ở đâu vậy?"

"Đang ngồi uống nước với bạn"

"Tôi có chuyện muốn nói với chị, gặp nhau một lát được không?"

"Ở đâu?"

"Quán Wind"

"Ừ"

Nó tắt máy, bỏ điện thoại vào túi sách rồi chuẩn bị đi, anh thấy nó định về nên liền hỏi:

"Ai gọi em vậy?"

"Con nhỏ em, nó nói có chuyện muốn nói, thôi em về trước nha"

Anh lạnh lùng nói: "Để anh chở"

"Không cần đâu cũng gần đây thôi, em đi bộ được rồi"

Anh cau mài nói: "Không nhiều lời"

Anh tính tiền xong rồi lấy xe chở nó đi, chiếc xe bóng loáng dừng lại ở một quán cà phê bình thường, khung cảnh thì rất mờ ám, anh nhìn mà cảm thấy nghi ngờ:

"Em gái hay em trai vậy?"

"Dĩ nhiên là em gái rồi, nhà tôi làm gì có em trai chứ, anh hỏi thật buồn cười, được rồi đưa tôi tới đây thôi, anh bận gì thì đi làm đi, lát tôi gọi taxi về được rồi"

"Ừ"

Nó bước vào quán mà sao anh thấy có cảm giác gì bất an, nhìn không khí ở đây thấy không thể nào mà yên tâm được, anh không biết mình có đa nghi quá không nữa, nói rồi anh cũng lên xe và chạy đi.

Nó bước vào trong thì thấy con em nó đã ngồi đợi nó, nó đi lại bàn ngồi xuống, con em nó nhìn nó với ánh mắt khinh bỉ lẫn đắc ý:

"Nghe nó chị sắp cưới, chúc mừng chị"

"Cám ơn"

"Thú thật tôi cũng chẳng ưa gì chị, nhưng xem ra chị cũng biết điều lắm, nếu chị không trở về thì mọi chuyện đâu như vầy, giờ mới nhận ra thì cũng không muộn"

"Đúng vậy"

"Chị uống đi, xem như là quà tôi tặng chị trước khi lấy chồng, từ nay tôi và chị không còn quan hệ gì nữa"

"Vậy cũng tốt, tôi khỏi cần phải lo lắng nhiều, Tú Chi đây là lần cuối chị khuyên em, đừng mê chơi nữa, em hãy chú ý vào học hành đi, còn đám bạn của em bọn họ không phải người tốt đâu, em nên tránh xa bọn họ đi, cha mẹ chị nhờ em chăm sóc cẩn thận, có gì thì gọi chị liền"

"Được thôi, uống hết ly này tôi với chị không còn thù hận nữa"

"Được"

Nó cầm nguyên lý nước cam uống sạch, còn con em nó cũng uống cùng, khi thấy nó uống hết con em nó liền cười gian xảo, nói mới uống được một lát thì đầu óc nó liền quay cuồng, rồi ngất lúc nào cũng không biết. Con em nó cười rồi lấy điện thoại gọi cho bọn giang hồ, vì bọn chúng chỉ ngồi gần đó, nên thấy điện thoại reo là đi lại chổ em nó.

Thấy bọn giang hồ đến, Tú Chi liền cười vui vẻ

"Nhiệm vụ của em tới đây thôi, phần còn lại nhờ các anh đó, chơi vui nha, em cho chị ta uống nhiều lắm mấy anh cứ yên tâm"

"OK, em cứ đi đi, người này bọn anh sẽ lo chu đáo"

"Ukm"

Tú Chi bỏ đi, đám giang hồ liền xoay mặt nó lại xem thử:

"Woa, con này đẹp quá đại ca"

"Mang nó đi đi, để đây sẽ bị chú ý"

"Dạ"
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 27

Trên đường về anh cứ phập phồng không yên, tim lại đập liên hồi, anh thấy không ổn, cảm giác này sao giống lúc anh mất Nhã Trúc vậy, anh không thể suy nghỉ nhiều đươc nữa, anh liền quay đầu xe lại, dù không biết có xảy ra chuyện hay không, nhưng anh phải gặp nó anh mới yên tâm.

Anh lao vút về quán Wind rồi đi nhanh vào trong quán, anh tìm mãi mà không thấy nó, sự bất an trong anh càng tăng lên, anh bắt đầu điên loạn khi thấy túi xách của nó rơi dưới bàn, anh nhặt lên mà lòng nóng như lửa đốt, lúc đó nhân viên đi ngang qua, anh đi lại túm cổ hắn đẩy mạnh vào cột, giọng đầy sát khí nói:

"Người mặc bộ đồ jean ngồi ở đây đi đâu rồi?"

Tên kia ấp úng, làm anh tức điên bóp cổ hắn rất chặt:

"Nói mau"

Tên kia rung quá giọng rung rẫy nói:

"Lúc nảy có bốn người đưa đi rồi"

Anh bắt đầu mất kiên nhẫn quát to:

"Bọn chúng đưa cô ấy đi đâu?"

Tên nhân viên chỉ tay về máy cái phòng nằm ở phía bên tay phải của anh, anh buông hắn ra rồi đi nhanh về mấy căn phòng đó.

Còn bọn giang hồ thì sau khi đưa nó vào phòng, đặ nó lên giường, không biết con em nó cho nó uống thuốc gì mà người nó nóng rang, nó cởi áo ra cho đỡ nóng, nhưng không ý thức được nó đang làm gì, bọn giang hồ tiến lại gần nó nham nhở nói:

"Em nóng sao? Để bọn anh giúp em cởi nhé" hai tên đàn em đi lại cởi áo nó ra, rồi hôn lên cổ của nó, còn một tên thì cởi dây nịt rồi cởi quần của nó, còn nó thì vẫn không biết gì, người cứ rất nóng.

Anh đạp cửa hết mấy phòng nhưng vẫn không tìm được nó, anh bắt đầu mất kiểm soát, còn một phòng nữa, anh tức điên đạp mạnh vào, cánh cửa được mở ra, anh thấy có bốn tên quần áo xốc xết, anh tức điên lên đánh bọn chúng thương tích đầy mình, nằm lăn ra đất, rồi đá như điên vào bốn tên đó, đến nổi người ngượm của bọn chúng máu me hết ngất tại chổ anh mới dừng tay lại, anh quay sang thấy nó đang nằm mê mang, miệng vô thức cứ kêu nóng, anh chỉ nhìn sơ là đủ biết nó bị người ta bỏ thuốc rồi, anh chửi thề một tiếng:

"Chết tiệt, xuân dược"

Rồi anh bế nó lên xe, đưa nó về nhà, đến nhà anh bế nó vào nhà vệ sinh, anh quăng nó và bồn tắm, dội nước lạnh lên người nó sau đó lấy điện thoại ra gọi cho thư ký Hoàng.

Thư ký Hoàng đang bận với cả khối việc của anh giao lại nên vừa xử lý vừa nhận cuộc gọi của anh:

"Tôi nghe Thưa Tổng Giám Đốc"

"Anh mau gọi tên La Đình Nghi kia đến nhà tôi gấp"

"Tổng Giám Đốc, anh bị bệnh sao?"

"Không nhiều lời, mười lăm phút sau phải có mặt ở nhà tôi"

Chưa đợi thư Ký Hoàng trả lời thì anh đã cúp máy, sau đó anh gọi cho đám đàn em của mình:

"Mafia nghe thưa Thủ lĩnh"

Anh lạnh giọng nói:

"Đến quán Wind lôi bốn tên nằm ở phòng A5, cho bọn chúng không còn khả năng làm bậy cho tôi"

"Dạ rõ, thưa Thủ Lĩnh"

"Điều tra xem ai đứng sau vụ này rồi đem đến chổ tôi"

"Dạ"
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 28

Anh nhìn nó đang khó chịu, mặt nhăn nhó mà anh càng tức giận, cho nó ngâm trong nước một lát rồi anh bế nó ra, kêu dì Mai thay đồ cho nó, rồi cẩn thận bế nó lên giường, cho nó nằm cẩn thận rồi chỉnh điều hòa thấp xuống.

Nhưng hình như cũng chẳng có tác dụng gì mấy, nó vẫn còn rất khó chịu, đẩy hết chăn ra và bắt đầu bứt đứt hết nút áo, vùng vẫy đầy khó chịu, anh thì đang tức điên, không biết bọn khốn đó cho nó uống bao nhiêu thuốc mà đến giờ thuốc vẫn còn chưa tan hết.

Anh bấn loạn đập nát hết đồ đạc xung quanh, nó như vô thức chạy lại ôm lấy anh, khi ôm anh nó thấy dễ chịu hơn nên cứ ôm chặt lấy.

Anh thì cố đẩy nó ra, anh thừa biết nếu để nó thế này thì thế nào cũng xảy ra chuyện, nhưng nó giống như con bạch tuột đẩy thế nào cũng không được, nó càng lúc càng ôm chặt anh hơn, dụi dụi mặt vào ngực anh, anh cố kiềm chế để không tổn hại đến nó, nhưng nó cứ thế này thì anh không thể kiềm chế nổi, nên lạnh giọng đe dọa nó:

"Trần Khánh Linh em mau buông anh ra, nếu không hậu quả em tự chịu đó"

Nó vốn chẳng còn biết gì nữa, nên cứ cạ cạ người vào người anh, anh không thể kiểm soát được nữa liền đẩy nó lên giường rồi hôn mạnh vào môi nó, được một lúc anh liền dừng lại, anh không thể làm bậy được, anh không thể thừa nước đục thả câu mà chiếm đoạt nó, anh buông nó ra, giúp nó cài lại nút áo, đắp chăn cho nó rồi anh chạy ra ngoài đóng cửa lại.

Bác sĩ La vừa hay cũng đã tới, Dì Mai liền mở cửa cho anh ta:

"Bác Sĩ La, anh đến tìm cậu chủ sao?"

"Khánh Phong có trên phòng không?"

"Dạ có, cậu chủ đang ở trên lầu, Bác sĩ cứ lên đi ạ"

Bác sĩ La thở hổn hển chạy lên phòng anh, vừa tới cửa đã thấy gương mặt lạnh băng của anh, Bác sĩ La nắm tay tay áo anh vừa thở vừa nói:

"Hoàng Khánh Phong, sau này cậu có thể đừng cần tôi gấp thế được không? Vì cậu mà tôi sắp tăng huyết áp chết rồi nè, từ bệnh viện về nhà cậu biết xa lắm không hả? Vậy mà cho tôi có mười lăm phút, tôi không phải thần thánh, cậu làm ơn đừng đùa với tôi thế chứ"

Anh mặc kệ Bác sĩ La đang mệt mõi, liền mở cửa phòng kéo anh ta vào

"Cô ấy bị hạ xuân dược, qua xem tình trạng của cô ấy đi, giải không được thì cậu đừng làm bác sĩ nữa"

Bác sĩ La liếc anh rồi đi lại xem tình trạng của nó, với phản ứng hiện tại thì hàm lượng trong người nó chắc chắn không ít, sau đó Bác sĩ La lấy một lọ thuốc bơm vào ống tim rồi chích cho nó, sau đó đi lại phía anh và nói:

"Hàm lượng thuốc khá nhiều, nên tác dụng hơi lâu, tôi đã tim thuốc ức chế cho cô ấy rồi, nữa tiếng sau sẽ bình thường lại thôi"

Bác sĩ La thấy anh rất lo lắng cho nó nên liền trêu chọc anh:

"Hoàng Khánh Phong, tảng băng lạnh như cậu không có hứng thú với phụ nữ sao? Một cô nhóc dễ thương như vậy, cậu trực tiếp giải độc giúp cô ta được rồi, cần gì phải bắt cái thân già này của tôi chạy một quãng đường xa đến đây chứ? Hay là mọi những gì mọi người đồn đại là đúng, cậu thật sự" Không Được "thật sao?"

Anh đưa ánh mắt sắt lạnh nhìn Bác sỉ La và nói:

"La Đình Nghi, cậu tốt nhất là câm miệng lại, nếu không tôi không ngại may miệng cậu lại đâu"

Bác sĩ La có chút bất mảng nói:

"Nè, cậu nhờ vã tôi xong là trở mặt liền vậy à, chưa gì đã đòi may miệng tôi lại, nè Hoàng Khánh Phong cậu giỏi như vậy sao không tự chữa trị cho cô gái kia đi, kêu tôi đến làm gì, chẳng phải cậu cũng học Y qua sao, mấy chuyện nhỏ này sao làm khó được cậu chứ"

Anh cau mài nhìn bác sĩ La sau đó cười lạnh đáp:

"Nếu tôi làm hết mọi việc thì tên bác sĩ như anh đã chết đói rồi, anh nên cảm ơn tôi mới đúng chứ?"

Bác sĩ La tức đỏ cả mặt:

"Cậu, cậu, cậu được lắm Hoàng Khánh Phong"

La Đình Nghi là bạn thân nhất của anh khi còn học Y ở Mỹ, anh vì nối nghiệp của gia đình nên đã chọn bên mảng kinh doanh mà từ bỏ ngành y.
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 29

Mafia rất nhanh đã tìm ra được người đứng sau hạ dược nó, là Tú Chi, nên đã bắt Tú Chi về căn cứ đợi anh đến tra hỏi.

Sau khi nhận được tin từ Mafia, anh đã lái xe trở về căn cứ, đến nơi, đã thấy hai hàng người mặc toàn vest đen đứng hai bên đón.

Anh lạnh lùng bước vào, ngồi lên chiếc ghế chủ trì, đám đàn em liền lôi Tú Chi ra, đẩy cô ty quỳ gối xuống, Tú Chi thấy mọi người đều đầy sát khí, làm cô ta rất hoảng sợ, anh nhíu mài nhìn cô ta hỏi:

"Cô là em gái của Trần Khánh Linh?"

Tú Chi vì hoảng sợ nên nói không thành tiếng, chỉ gật đầu đáp lời.

Anh đưa ánh mắt sắt lạnh nhìn về cô ta, giằng giọng nói:

"Là em gái mà dám hạ dược chị ruột của mình, cô cũng gan lắm, nhìn lại những chuyện cô và mẹ cô đã làm với cô ấy, thì cái chết xem ra đối với cô là quá nhẹ nhàng"

Nó nghe giọng nói đầy sát khí của anh mà rung sợ, liền vội vàng xin tha:

"Xin anh tha cho tôi, tôi không dám nữa đâu, không dám nữa đâu"

Anh cười lạnh nói:

"Muộn rồi, nhưng gì cô đã làm thì cô phải trả giá"

Sau đó anh liền lạnh giọng ra lệnh:

"Đem cô ta vào phòng số bảy, để cô ta nếm trãi mùi vị của đau đớn, để cô ta không dám làm bậy nữa"

Đám Mafia liền kéo Tú Chi xuống, cô ta gào khóc xin tha nhưng vẫn vô ích, phòng giam số bảy mà anh nói là phòng giam tàn khốc nhất ở căn cứ, ở đó cô ta sẽ phải trãi qua bảy cực hình tàn ác là sắt nóng, đứng trên đinh, kẹp tay bằng đá, roi sắt, ngâm nước lạnh, kiến cắn, và cuối cùng là bẫy thú.

Anh đi về nhà, thấy nó đã ngủ say, anh cẩn thận ngồi xuống bên cạnh nó, vuốt nhẹ tóc nó, sau đó hôn lên trán nó rồi rời đi.

Về đến thư phòng, anh ngồi trầm tư một mình, anh không biết anh đang làm gì nữa, sao anh lại quan tâm, lo lắng cho nó nhiều như vậy, lúc mấy tên giang hồ kia muốn làm hại nó, anh lại không thể nào kiềm chế được cơn thịnh nộ trong lòng, anh không thể phân biệt được, đối với nó anh chỉ là thương cảm muốn giúp đỡ hay là anh thật sự đã yêu nó rồi, trong đầu anh lúc này là một chuỗi sự việc rối bời:

"Nhã Trúc anh phải làm sao đây? Cô bé đó rất giống em, lại còn ngu ngốc, trẻ con nữa, anh không biết, anh với cô bé đó là như thế nào nữa? Vì em hay là do cô bé đó mà anh lại hành động như vậy, anh thật sự không biết mình đang làm gì nữa, anh từng hứa với em sẽ chăm sóc cho Nhã Linh thật tốt, nhưng anh không thể đem lại hạnh phúc cho con bé, em cũng biết anh chỉ xem con bé như em gái mà thôi, anh không thể xem em là Nhã Linh hay là Khánh Linh được, trong lòng anh Nhã Trúc và Khánh Linh là hai người khác nhau, không ai có thể thay thế vị trí của em trong lòng anh, đối với cô bé anh chỉ là sự ngộ nhận, rung động nhất thời, anh tuyệt đối sẽ không làm gì có lỗi với em đâu" Tâm trạng của anh rơi vào sự tĩnh lặng. Đêm ấy trong giấc mơ anh gặp được Nhã Trúc, anh mơ thấy Nhã Trúc trở về và cười với anh, anh chạy lại ôm trầm lấy cô, nhưng không được, trong giấc mơ anh nghe Nhã Trúc nói:

"Anh Phong, đừng nghỉ đến em nữa, em không thể ở cạnh anh được rồi, anh hãy quan tâm đến người thực tại, đừng để đến lúc mất đi mới biết quý trọng, ngày mai là đám cưới của anh rồi hãy hạnh phúc nhé, duyên nợ của chúng ta đến đây là chấm dứt rồi, Khánh Linh là một cô gái tốt, con bé đã chịu rất nhiều vất vã và tuổi khổ lắm rồi, hãy chăm sóc con bé thật tốt, anh nợ Khánh Linh nhiều lắm hãy giúp em chăm sóc cho con bé anh nhé, chúng ta ở hai con đường khác nhau, em không thể mang cho anh hạnh phúc, nhưng Khánh Linh thì có thể, cám ơn anh người em yêu hơn cả sinh mạng"

Anh trong vô thức gọi tên cô:

"Nhã Trúc em đừng đi, Nhã Trúc, Nhã Trúc"

Anh giật mình ngồi dậy, mồ hôi đổ ướt cả trán, anh nhìn xung quanh phòng rồi xoa xao trán

"Nhã Trúc em đã về thật sao? Những lời em nói có ý nghĩa gì chứ? Sao em lại nợ Khánh Linh, Nhã Trúc em nói rõ cho anh biết được không? Đâu mới là con đường đúng đắn nhất cho cả anh và em"
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 30

Sáng hôm sau, nó mệt mõi thức dậy, đầu thì đau ê ẩm nó lếch xác vào nhà vệ sinh, ngâm mình trong đó một lúc rồi mới chịu ra, khi nó đang ngồi trên giường lao khô tóc nó mới chợt nhớ:

"Ủa sao mình về nhà được vậy? Hôm qua mình còn uống nước với Tú Chi mà, sao giờ lại ở nhà, sao mình chẳng nhớ gì hết vậy?"

Nó khó hiểu không biết có xảy ra chuyện gì không, nhưng lúc này nó lại cảm thấy đói bụng, nhìn qua đồng hồ thì mới có năm giờ ba mươi phút, còn quá sớm nên nó đi xuống bếp tìm đồ ăn, vừa mới mở cửa là mẹ anh đã đem đồ cưới đi vào, tiếp sau đó là thợ trang điểm. Nó ngơ ngác nhìn hai người, mẹ anh liền kêu nó ngồi xuống ghế rồi đưa đồ cưới cho nó:

"Con dâu à, mau thay đồ đi con, rồi ra trang điểm, nhanh lên kẻo không kịp bây giờ"

Bà nhìn thấy gương mặt ngơ ngác của nó mà cười nói:

"Con dâu à, hôm nay là ngày cưới của con đó, con quên thật đó à?"

Nó chợt nhớ ra, đúng rồi hôm nay là hôn lễ của nó, vậy mà nó cũng có thể quên được, thật bó tay với nó.

Mẹ anh dúi áo cưới vào tay nó rồi đẩy nó vào phòng thay đồ, sau khi nó thay xong thì thợ trang điểm liền giúp nó makeup, và làm tóc, chuẩn bị đến sáu giờ ba mươi mẹ anh liền kéo nó ra xe đưa đến nhà hàng.

Đến nơi cũng đã bảy giờ rồi, mẹ anh đưa nó vào phòng cô dâu để chuẩn bị sắp đến giờ làm lễ. Ở bên ngoài người thân bạn bè đều có mặt đầy đủ, khách đến chúc mừng cũng đã đủ, Cha nó và con Phương cũng vào phòng cô dâu xem nó, Dì hai nó cũng đến chúc vui, thấy nó bà ta liền tỏ vẻ rất vui mừng chúc mừng cho nó.

Nó vốn chẳng ưa bà ta nên chỉ nói chuyện với cha nó và con Phương, sắp đến giờ rồi mà không thấy chú rễ đâu, nên mọi người chia nhau tìm kiếm, bạn của anh tìm hết những chổ mà anh từng đến, nhưng không thấy, gọi điện thì anh không nghe máy, làm mọi người loạn lên hết.

Còn nó thì vô tư ở trong phòng cô dâu ăn bánh ngọt. Hiện tại anh đang ở mộ của Nhã Trúc, anh ngồi lặng lẽ ở bên mộ của cô, mở tấm hình hai người chụp chung ra xem, anh không nói gì với cô, chỉ muốn yên lặng ở cạnh cô như thế này thôi, anh ngồi cạnh mộ cô hơn ba tiếng đồng hồ rồi, từ xa có một người thanh niên đi đến, hỏi anh:

"Xin hỏi, anh có phải là Hoàng Khánh Phong không?"

Anh gật đầu, sau đó người đàn ông vui mừng cầm một cái hộp đưa cho anh:

"Thật may, đã tìm được anh, có người nhờ tôi chuyển hộp này cho anh"

"Là ai?"

"Tôi cũng không biết tên, chỉ biết người đó là nam mà thôi"

"Cám ơn"

Đợi người đàn ông kia rời đi, anh mới mở cái hộp ra xem, trong đó là một cuốn sổ ghi chép, anh mở ra xem, sau đó sắc mặt liền thay đổi, anh đọc được vài trang liền nhanh chống đứng dậy rời đi. Anh lái xe lao vút về chổ tổ chức hôn lễ.
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 31

Anh Khánh cũng nhân ngày hôm nay mà nói hết ra sự thật, còn Nhã Linh cũng về tới Việt Nam định ngăn cảng đám cưới của anh, tất cả cứ nhắm vào ngày hôm nay mà kéo đến.

Tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ, đang ngồi đợi cô dâu và chú rễ, lúc này anh Khánh lẻn vào phòng máy tính đánh ngất bảo vệ rồi phát đoạn băng ghi lại cảnh anh lái xe tông vào mẹ nó, và những hình ảnh mà Dì hai nó đã sắp xếp để hại nó và mẹ nó, mọi người xem xong đều rất khinh ngạc, lúc đó nó cũng chạy ra ngoài định đi dạo thì vô tình đi ngang qua kháng phòng, và xem được hết đoạn clip, nó đứng sửng người, mặt trắng bệch, miệng không nói nên lời, nó có ngờ đâu kẻ hãi cuốc đời nó và mẹ nó xuống tột cùng của đau khổ lại chính là Dì hai của người, người mà mẹ nó con là thân thiết nhất, còn anh lại chính là người tông xe vào mẹ nó, còn người mẹ nuôi kia thì ra là một âm mưu, họ phá hủy toàn bộ cuộc đời của nó, biến nó thành một tên bụi đời, sống trốn tránh và lo sợ.

Cùng lúc đó anh cũng vừa chạy đến, anh đi nhanh lại chổ cha nó đang đón khách mà nói:

"Khánh Linh sinh ở đâu?"

Cha nó có chút kinh ngạc nhưng vẫn trả lời anh: "Bệnh viện Marie"

"Có phải lúc bế Khánh Linh về ở bên cạnh còn có một đứa bé gái khác nữa phải không?"

"Sao con biết? Bác nhớ hình như đứa bé đó cũng tên Linh nữa hả gì á, hình như là Nhã Linh, Lâm Nhã Linh"

Anh đứng sửng người, vậy là đúng rồi, đúng là nó rồi, Mafia vừa nhắn tin cho anh, nói hai mươi mốt năm trước quả từng có hai bé gái cùng tên Linh sinh cùng lúc với nhau, anh lén kêu Mafia kiểm tra AND của nó và cha nó, sự thật thật đau lòng khi ADN của nó và cha nó hoàn toàn không giống nhau, anh vô hồn đứng dựa vào tường, còn cha nó thì không hiểu chuyện gì nên liền hỏi anh:

"Khánh Phong con sao vậy? Sao bây giờ mới đến còn hỏi nhưng chuyện không đâu nữa, thôi mau vào trong đi hôn lễ bắt đầu rồi"

Anh nhìn cha nó giọng lãnh đạm nói:

"Bác Trần, Khánh Linh không phải con gái bác, y tá đã gắn nhầm bảng tên con gái bác là Nhã Linh"

Cha nó nghe như sét đánh ngang tai, cha nó không tin, anh liền đưa tờ xét nghiệm ADN cho cha nó, ông cầm tờ xét nghiệm mà hai tay rung rẫy:

"Không thể nào, không thế thế được, sao lại thế này chứ, đây không phải sự thật, không phải, không phải"

Cùng lúc đó Nhã Linh cũng chạy đến, thấy anh cô ta liền nhanh chạy lại, thấy Nhã Linh xuất hiện cha nó không thể tin được vào mắt mình, sao cô gái kia lại giống vợ quá cố của ông y đúc vậy, thấy biểu hiện của ông, anh mới đi lại nói nhỏ:

"Người đó mới chính là con ruột của chú"

Ông nhìn người con gái kia mà rưng rưng nước mắt, Nhã Linh chạy đến lôi anh đi:

"Anh Phong, anh không thể cưới cô ta được, chị em còn chưa nguôi thì anh lại bỏ chị ấy đi lấy vợ, anh không nhớ đã hứa gì với chị sao, anh còn nhớ những gì anh đã hứa trước lúc chị mất không? Anh nói anh sẽ không cưới ai ngoài chị, sao anh không giữ lời hứa"

Anh lạnh nhạt nói:

"Anh biết anh nên làm gì, em không cần phải bận tâm quá đâu"

"Sao em không bận tâm được chú, anh nên nhớ anh đã hứa với chị em phải chăm sóc cho em, anh không thể nuốt lời được"

"Anh không nuốt lời, em anh nhất định sẽ chăm sóc, đứng đây đợi anh"

Anh đi vào trong thì phát hiện ra nó đang đứng ở cửa, hai mắt nó ướt đẫm, nhìn về phía anh mà câm hận, anh có chút hoảng sợ liền đi lại gần nó, đưa tay lên vai nó.
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 32

Nó hận anh, càng hận chính mình, thì ra người cha mà nó sống cùng bấy lâu nay lại không có quan hệ quyết thống với nó, còn anh thì cũng có người khác, không những vậy anh còn rất yêu cô ta, vậy tạo sao lại đồng ý cuộc hôn sự này, tại sao mọi chuyện cứ canh ngay ngày hôm nay mà xảy ra chứ.

Ba cú sốc cùng lúc ập đến, nó không thể bình tĩnh được nữa, nên đã bỏ chạy ra ngoài, trên đường đi nó cứ khóc mãi và cấm đầu chạy, lúc đó có một chiếc xe đang lao tới, nó không để ý cứ chạy mãi, dù còi xe đang rống lên từng hồi dài, nhưng nó không hề nghe thấy.

Khi nó nhìn thấy chiếc xe thì tài xế đã thắng rồi, nhưng do nó chạy ra bất ngờ nên dù phanh gấp vẫn không thể thắng kịp, và đâm thẳng vào nó, anh chạy đuổi phía sau thấy nó bị tai nạn nằm bất tĩnh dưới đất, khi anh chạy đến nó đã nằm bất tĩnh, máu chảy rất nhiều, anh vội đỡ nó lên, ôm nó vào lòng rồi lên xe lao vút đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, nó được đưa vào phòng cấp cứu, đã ba tiếng mà vẫn chưa thấy ra, anh rất lo lắng.

Cùng lúc đó đèn vừa tắt, anh và cha nó cùng mọi người chạy đến hỏi thăm bác sĩ:

"Bác sĩ con dâu tôi sao rồi?"

Bác sĩ lắc đầu:

"Bệnh nhân tạm thời đã qua cơn nguy hiểm, vì phần đầu trấn thương mạnh, đã tụ máu bầm trong đó, phải đợi máu bầm tan hết thì mới có thể tĩnh lại được, với thêm cú sốc về tinh thần, nên chúng tôi cũng không biết bệnh nhân có tĩnh lại được hay không, người nhà nên chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất"

Mẹ anh nghe xong thì liền ngất tại chổ, phải đưa sang phòng khác cấp cứu, còn cha nó thì ngồi bệt xuống đất, Dì hai của nó thì cười đắc ý, nhưng vẫn giả vờ thương cảm đỡ cha nó lên, cha nó liền gạt tay bà ta ra rồi bảo:

"Bà tránh xa tôi ra, đừng dùng bộ mặt giả tạo này với tôi, tô không ngờ bà lại là loại người độc ác như vậy, bà bắt con tôi đã đành, lại còn cho người hại chết vợ tôi, độc ác hơn là kêu một người mê cờ bạc làm mẹ nuôi của con tôi, hại con bé từ nhỏ đã sống khổ sở, khi nó lớn lên lại bị hai mẹ con bà gây khó dễ, mắng chửi, bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao Khánh Linh lại một mực muốn rời khỏi nhà, tất cả đều tại bà, tại bà, sao bà lại có thể đối xử tàn nhẫn với con bé như vậy, tại sao? Tại sao chứ?"

"Ai biểu ông suốt ngày cứ nuông chiều nó, tài sản, của cải đều để lại hết cho nó, ông đừng quên Tú Chi cũng là con của ông, ông nên đối xử công bằng với nó một chút chứ?"

"Khánh Linh từ nhỏ đã chịu nhiều uất ức, tôi đối xử tốt với con bé thì có gì là sai, ngay cả việc nhỏ như vậy mà bà cũng so đo nữa à? Tôi thật thất vọng về bà, tôi đã sai lầm khi bước thêm bước nữa với bà"

"Ông, sao ông dám nói những lời đó với tôi, ông có biết tôi vì căn nhà này đã cực khổ thế nào không?"

Anh thì phát điên khi thấy hai người kia cứ gây nhau nên liền quát:

"Hai người có i m đi không? Cút hết cho tôi"

Thấy anh đang điên loạn, nên mọi người ai cũng sợ đành đi ra ngoài hết, anh đánh mạnh vào tường, đánh đến nổi tay gướm máu, anh nhìn vào phòng bệnh.

Thấy nó đang nằm mà tim anh đau nhói, anh quay người bước ra ngoài, lên xe lao vút đến phần mộ của Nhã Trúc, gương mặt anh lúc này chứa đựng đầy sự câm hận, mắt anh đầy sát khi nhìn vào tấm ảnh của Nhã Trúc nói:

"Tại sao? Tại sao lại đối xử với anh như vậy? Tại sao lại lừa dối anh? Tại sao chứ? Em xem anh là gì một thằng ngốc sao? Lâm Nhã Trúc sao em lại làm vậy với anh chứ?

Thì ra mười năm trước em đến với anh là có âm mưu, em thấy việc phá nát nhà người khác là vui sao, cô ấy là đứa em ruột của em, sao em lại đối xử với cô ấy như vậy?

Sao em lại đứng sau mọi việc để biến cuộc đời của đứa em mình thành địa ngục hả? Đây mới là con người thật của em sao?

Sao em có thể tàn độc với Khánh Linh như vậy, cô bé ấy vô tội mà, sao em lại hại cô bé như thế chứ, anh thật hối hận khi tin tưởng em sẽ thay đổi nhưng xem ra anh đã lầm rồi, tính cách con người sao có thể thay đổi dễ như vậy?

Thì ra người con gái mười ba năm trước là Khánh Linh mà không phải em, vì anh mà cuộc đời của Khánh Linh đã bị sự ganh ghét đố kỵ đó làm cho nhơ nhuốt.

Em có biết không khi thấy Khánh Linh nằm trong phòng bệnh, thì anh mới nhận ra cô ấy quan trọng với anh đến nhường nào, tình cảm mà anh dành cho cô bé sâu đậm biết bao nhiêu.

Thời gian qua anh cứ nghĩ mình ngộ nhận tình cảm với cô ấy, nhưng khi đối mặt với việc sẽ mất cô ấy mãi mãi thì anh mới biết anh rất yêu cô ấy, đó không phải là cảm giác nhất thời, anh là thật tâm yêu cô ấy

Hình như những tình cảm mà anh ngộ nhận với em đều trở về, thì ra người mà anh yêu không phải em, mà chính là Khánh Linh một cô nhóc đáng yêu và hiếu động.

Bốn năm qua anh đã cảm nhận được điều này, nhưng do anh quá cố chấp không chịu tin vào sự thật, Khánh Linh là tất cả của anh

Anh tuyệt đối sẽ không để ai làm người anh yêu nhất phải tổn thương thêm một lần nào nữa.

Những kẻ đã làm cho cuộc sống của em ấy rơi vào bóng tối, đều sẽ phải trả giá, có cả em và Vân Khánh, anh sẽ không bỏ qua cho những ai dám đụng đến Khánh Linh"

Lúc đó trời mưa rất lớn, anh ngồi dưới mưa hứng chịu từng giọng mưa nặng hạt làm rát cả da.
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 33

Còn nó vẫn còn hôn mê chưa tĩnh, đã hai tháng trôi qua nó vẫn nằm im trên giường bệnh, trong hai tháng qua anh đã đi lụt xét hết những tên có liên quan đến đó mà xử thẳng tay.

Còn Dì hai của nó thì sau khi bị ăn hai phát đạn của anh giờ đang sống đời sống thực vật, còn con em của nó thì sau khi bị anh tra tấn, giờ đã phát điên và bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, còn Cha nó vẫn đến thăm nó, nhưng anh không cho phép, lần nào cũng bị Mafia chặn lại.

Còn về Vân Khánh, giữa hắn và anh có mối thù sâu nặng, nên cả hai đã đánh nhau một trận nhừ tử, anh đã xã hết bao cơn uất hận, thịnh nộ vào người hắn, hiện tại hắn đang nằm ở phòng cấp cứu hồi sức.

Nhã Linh thì không chịu nhận lại cha, cô ta bắt ép cha nó phải bắt anh cưới cô ta cho bằng được, nếu không làm được tuyệt đối sẽ không nhìn nhận lại ông,

Nhưng cha nó không làm được, ông đã có lỗi với nó nhiều quá rồi, ông không thể để con gái của ông cướp mất người chồng còn lại của nó được.

Nhã Linh sau khi biết hết sự thật về Nhã Trúc thấy không thể lấy cô ra uy hiếp anh nữa, nên đã tìm cách tiếp cận anh, chăm sóc cho anh, để lấy lòng anh, nhưng anh ngay cả gặp cũng không thèm gặp cô ta nên cô ta không thể thực hiện được kế hoạch của mình.

Hôm nay cũng như mọi ngày, con Phương đến chăm sóc cho nó, con Phương ngày nào cũng kể chuyện của anh cho nó nghe, mong là nó sẽ mau tĩnh lại:

"Linh à! Mày mau tĩnh lại đi, mày định sẽ nằm ở đây mãi à? Mày có biết vì mày mà anh Phong đang chiếm giết ngoài kia không? Mỗi lần đi đánh nhau về thì người ảnh lại đầy thương tích.

Hôm trước ảnh còn bị chém một nhát ở tay, máu ra rất nhiều, mày mau tĩnh lại để còn khuyên anh ấy nữa chứ, chứ kiểu này tao sợ anh Phong sẽ mất mạng sớm quá, mày mau tĩnh lại đi Linh"

Lúc này y tá đi vào kêu Phương ra ngoài có việc, con Phương bước ra thì tay của nó có cử động, anh sau khi đánh nhau với băng Hắc bang thì đi vài viện thăm nó, vết thương trên tay anh đang chạy máu nhưng anh không chịu băng bó

Nên thư ký Hoàng cứ đi theo lãi nhãi bắt anh đi băng bó, anh thấy phiền nên liền tung một cú đấm vào mặt thư ký Hoàng, rồi đưa ánh mắt giết người nhìn thư ký Hoàng

"Cút"

Anh đi lại giường ngồi cạnh nó, vuốt nhẹ lên gương mặt nó, rồi nắm lấy tay nó, anh chỉ yên lặng ngồi nhìn nó như vậy, dường như anh thấy có gì đó động đậy trong tay anh, anh vui mừng nhìn tay nó đang cử động, anh liền nắm chặt lấy:

"Khánh Linh, em tĩnh rồi đúng không? Là anh đây, Khánh Phong của em đây"

Nó từ từ mở mắt, hình ảnh đầu tiên là thấy anh đã khóc nắm chặt tay nó, nó chống người ngồi dậy, anh vội đỡ lấy nó "Em cần thận, em còn yếu lắm"

Nó nhìn gương mặt tiều tụy của anh có chút đau lòng, hai tháng qua tuy nó không tĩnh, nhưng nó nghe được hết, nó biết được, anh vì nó mà làm rất nhiều chuyện, đến cả mạng cũng không cần, nó càng nhìn mà càng xót, nên nhẹ giọng nói:

"Hứa với em, đừng làm mình tổn thương nữa, được không anh?"

Anh nghe câu nói của nó mà xúc động vô cùng, thì ra trong lòng của nó anh cũng rất quan trọng, câu đầu tiên nó tỉnh lại là lo lắng cho anh, anh ôm trầm lấy nó vào lòng, giọng ấm ấp nói:

"Anh không sao đâu, em yên tâm, ngoan lắm cô vợ bé nhỏ của anh"

Nó không nói gì, chỉ cười nhẹ rồi yên phận nằm trong lòng anh. Nghe nó tĩnh lại tất cả mọi người đều rất vui mừng, nhất là cha mẹ của anh, bà còn chạy nhanh vào viện ôm trầm lấy nó, rồi hôn nó tới tấp, bà cứ ôm khư khư lấy nó, cứ như sợ sẽ đánh mất nó lần nữa.

Sau khi được tiêm thuốc và uống thuốc, bệnh tình của nó cũng đã tốt hơn, nên nó muốn xuất viện, bác sĩ thấy nó cũng đã khỏe nên cũng cho phép nó về nhà, nơi đầu tiên nó muốn đi không phải là về nhà, mà là đến mộ của Nhã Trúc:

"Anh! Em muốn đến thăm chị"

Anh vì lo lắng cho nó nên không cho nó đi:

"Em còn yếu lắm, ra đó sẽ bệnh đó, đợi em khỏe rồi anh sẽ đưa đi"

"Em không sao, cho em gặp chị một lát thôi, nha anh! Em có chuyện muốn nói với chị"
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 34

Anh do dự không muốn dẫn nó đi, nhưng thấy nó năng nỉ quá nên đành đưa nó đến mộ của Nhã Trúc.

Nó đi lại quỳ trước mộ của Nhã Trúc cười nói:

"Chị, chị là chị ruột của em đây sao? Chị thật đẹp, chị còn đẹp hơn hoa hậu nữa, em đã từng thấy ảnh của chị ở nhà anh Phong, chị biết không? Hai người thật đẹp đôi, giờ thì em đã biết tại sao anh PHong lại đối xử tốt với em như vậy rồi, trong mắt anh ấy em chỉ là người thay thế chị, anh ấy chỉ yêu mình chị, còn em chỉ là người mang gương mặt giống chị mà thôi"

Anh nghe nó nói mà tức điên:

"Trần Khánh Linh, em nói lung tung gì vậy hả?"

"Em không nói lung tung, sự thật em chỉ là người thay thế cho chị, anh tưởng em không biết gì sao? Anh Minh đã kể cho con Phương, Phương đã nói hết với em rồi, lúc trước anh và chị đã yêu nhau, còn yêu rất sâu đậm, lúc chị ấy mất, anh như điên loạn bốn năm trời sống trong hồi tưởng và kỷ niệm. Anh gặp em chỉ là sự ngộ nhận, Khánh Phong dù em thích anh, nhưng em không phải chị, em là Khánh Linh chứ không phải Nhã Trúc mà anh yêu thương"

"Trần Khánh Linh ai cho em cái quyền áp đặt suy nghỉ lên người anh hả? Bộ em là anh sao mà biết được anh suy nghỉ gì, anh biết mình đang làm gì và tim mình đang nghỉ gì, từ trước đến giờ anh chưa từng nghỉ em là người thay thế Nhã Trúc, em và Nhã Trúc là hai người hoàn toàn khác nhau, đối với chị em đó là không phải là yêu đó chỉ là sự rung cảm mù ảo, đối với Nhã Trúc chỉ là hiện thân của thứ mà anh đã ngộ nhận, đối với anh em là tất cả, em bỏ ngay cái suy nghỉ em là người thay thế đi, em nên nhớ người anh yêu chỉ là em và chỉ một mình em, đừng suy nghỉ ngu ngốc nữa"

Anh đi lại đặt hai tay lên mặt nó, nhìn thẳng vào mắt nó:

"Anh là của em, mãi mãi chỉ thuộc về em, dù mọi thứ có thay đổi ra sao thì anh vẫn là của em, đừng suy nghỉ ngu ngốc nữa cô vợ bé nhỏ của anh"

Anh lao nước mắt cho nó rồi trêu chọc:

"Sao lại khóc nhòe thế này, em mà cứ khóc nhè thế này là anh không thương nữa đâu"

Nó bật cười rồi đánh vào ngực anh, anh kéo nó ôm vào lòng, thâm tình nói:

"Em đừng khóc, anh không muốn nhìn thấy em khóc, nhóc à, em giờ đã có anh, mọi chuyện cứ để anh xử lý, em hãy cứ yên tâm ở cạnh anh biết chưa?"

Nó ôm anh gật gật đầu "Ngoan lắm".

Sau đó anh đưa nó về nhà, đến nhà thì đã thấy cha mẹ ruột của nó đang đợi, nhìn thấy nó hai người kia liền chạy lại ôm lấy nó, nó ngạc nhiên đứng đơ người ra, cha mẹ ruột nó ôm nó mà nước mắt tuông rơi:

"Con gái của mẹ, mẹ xin lỗi, là lỗi của mẹ, hai mươi mấy năm qua mẹ không ở cạnh con, chăm sóc cho con, làm con chịu nhiều tủi nhục rồi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con gái của mẹ, từ giờ cha mẹ sẽ bù đắp tất cả cho con, xin con tha thứ cho hai ta"

Nó cũng không kiềm được nước mắt, ôm bà khóc nức nở, cảnh gia đình sum hợp thật làm người khác cảm động.

Đêm đó cả nhà nó cứ quay quần bên nhau nói chuyện rất vui vẻ, gia đình hai bên nói chuyện rất hợp nhau, bây giờ thì nó mới cảm nhận được sự ấm ấp của một gia đình.

Tối nó về phòng, cứ nhớ đến những chuyện lúc nảy, nó bất giác cười hạnh phúc, anh đem cho nó một ít bánh và sữa, vào phòng thấy nó đứng canh cửa sổ cứ cười khúc khích, anh đi lại trêu nó:

"Làm gì mà cười mãi thế?"

"Không có gì chỉ là thấy vui thôi"

"Ừ, em cứ thế này mãi nhé"

"Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên em cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, thì ra cảm giác được gia đình yêu thương lại ấm áp đến vậy. Lúc trước em thấy người ta có cha mẹ yêu thương, em ranh tỵ lắm, em tưởng mình sẽ không thể cảm nhận được sự ấm áp đó, nhưng chưa bao giờ em biết được cái cảm giác đó nó hạnh phúc biết bao, anh! Em thật sự rất hạnh phúc, ước gì điều này là mãi mãi"

Anh đi lại ôm nó vào lòng mà tim thì đau nhói:

"Em yên tâm sau này em sẽ sông thật hạnh phúc, có anh và mọi ngườ lúc nào cũng ở cạnh em, yêu thương em, anh sẽ cho em hạnh phúc, hãy tin anh!"

Nó gật đầu rồi ôm trầm lấy anh, anh thấy nó vui vẻ vì một chuyện rất đổi đơn giản, thì anh lại càng cảm thấy có lỗi với nó nhiều hơn, cũng chỉ vì anh mà nó phải lưu lạc sống cuộc sống nghèo khổ thiếu thốn, còn bị đám côn đồ duổi đánh, bị sĩ nhục.
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 35

Sáng hôm sau, nhân lúc cả nhà đi hết chỉ còn một mình nó, cha nuôi của nó mới đến thăm nó, nó gặp ông thì rất vui mừng liền chạy lại ôm trầm lấy ông, ròi hai người ngồi nói chuyện với nhau, ông thì hỏi thăm sức khỏe của nó, rồi nó ở đây có tốt không? Người trong nhà đối xử với nó như thế nào, nói chung là ông hỏi rất nhiều, thấy ông quan tâm nó như vậy nó thương ông lắm, nó kêu ông hãy về sống với nó, nhưng ông không chịu, ông nói ông còn phải lo cho Nhã Linh, con bé vẫn chưa chịu chấp nhận ông, cha mẹ nó cũng xem Nhã Linh như con ruột, nên nó hiểu cảm giác lúc này của ông:

"Cha, Cha cũng đừng quá lo lắng, con tin trước sau gì Nhã Linh cũng nhận lai Cha mà thôi, là con ai lại không muốn có Cha Mẹ, vì thế mà Cha đừng có buồn nữa, Cha mà buồn là sẽ mau già lắm đó"

Ông nghe nó nói mà cười, nhìn nó mà ông thấy có lỗi, nó đã chịu nhiều đau khổ rồi giờ mà ông lại nói muốn nó chia tay với anh để Nhã Linh chấp nhận ông, thì quá là bất công với nó, nhưng không nói thì Nhã Linh không nhận ông, nên ông chẳng biết phải làm gì:

"KHánh Linh, với những gì đã xảy ra với con, Cha biết mình không đủ tư cách làm Cha của con, nhưng xem như đây là lần cuối, Cha lấy thân phận là Cha con, xin con việc này"

"Cha, sao cha lại nghỉ vậy, trong lòng của con, Cha vẫn là Cha con, nên việc gì con có thể làm được thì con sẽ không từ chối đâu, Cha có gì cứ nói đi ạ"

"Cha.. Cha chỉ xin con hãy rời xa Khánh PHong, Cha biết điều này ích kỹ nhưng Nhã Linh con bé thật sự rất yêu Khánh Phong, nó không thể sống mà không có Khánh Phong được, Khánh Linh xem như Cha là Cha cầu xin con đi, từ trước tới giờ Cha chưa từng làm gì cho Nhã Linh, Cha thấy rất có lỗi với nó, đây là việc duy nhất Cha có thể làm giúp nó, Khánh Linh Cha xin con, hãy giúp Cha việc cuối cùng này đi, giờ Cha chỉ còn một mình Nhã Linh là người thân thôi, Cha xin con hãy giúp Cha lần này đi"

Cha nó quỳ xuống vang xin nó, nó liền vội đỡ ông lên, nhìn Cha nó thương tâm như vậy nó cũng không nở, với lại nó cũng cần thời gian để chấp nhận sự thật, nên nó quyết định sẽ giúp Cha nó:

"Cha, Cha đừng làm vậy, Cha yên tâm con sẽ rời xa Khánh Phong và sẽ giúp Nhã Linh đến với anh ấy, nên xin cha đừng làm vây, con nhận không nổi đâu" "

Cha nó nghe được những lời này liền vui mừng:

" Khánh Linh, cảm ơn con, cảm ơn con đã giúp cha thực hiện nguyện vọng này, Cha cám ơn con nhiều lắm "

" Dù sao con cũng không định sẽ ở lại đây, hai ngày nữa Khánh Phong sẽ tổ chức lại hôn lễ, đến lúc đó cha dẫn Nhã Linh đến chỗ con, con sẽ giúp em ấy hoàn thành tâm nguyện "

Cha nó nắm lấy tay nó nói:

" Khánh Linh, món nợ này kiếp sau cha nguyện sẽ trả lại cho con "

" Cha, Cha đừng nói như vậy, Cha là Cha của con, con không giúp Cha thì giúp ai? "

" Vậy con định làm thế nào? "

" Đánh tráo cô dâu, lúc cử hành hôn lễ cũng chính là thời gian khởi hành bay, Nhã Linh sẽ thay con kết hôn với Khánh Phong "

" Vậy con định đi đâu? "

" Con cũng không biết nữa, nhưng con cần thời gian để suy nghỉ lại mọi chuyện khi nào con thật sự thoải mái con sẽ quay về "

" Vậy khi nào đến nơi nhớ gửi thư báo bình an cho cha được không? "

" Dạ, con sẽ gửi thư báo bình an cho Cha, Cha đừng lo, nhưng cha phải hứa không được nói cho bất kỳ ai biết hết nhé "

" Ừm, cha hứa"
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 36

Hai hôm sau, hôn lễ của nó được tiến hành, như lời của nó, Cha nó đưa Nhã Linh đến thay, nó để Nhã Linh mặc áo cưới, trùm khăn che mặt để tránh mọi người nhận ra, sau đó cô dâu được đưa đến lễ đường, lúc xe rời đi, cũng là lúc nó rời khỏi căn nhà này, nó nhìn theo bóng xe mà nước mắt tuông rơi:

"Khánh Phong, anh hãy hạnh phúc nhé, xin lỗi anh vì đã không từ mà biệt, em vẫn chưa vứt bỏ được việc mình là người thay thế chị, em cần thời gian để suy nghỉ kỹ hơn. Nhã Linh rất yêu anh, em tin cô ấy sẽ mang lại hạnh phúc cho anh."

Nó nước mắt đẫm lệ bước đi, hôn lễ vẫn cứ tiếp tục tiến hành, Nhã Linh được đưa đến lễ đường, cha ruột nó dẫn Nhã Linh lên khánh đài, mọi người ai nấy đều vỗ tay chúc mừng, đến lúc cha sứ đọc lời tuyên thệ của lứa đôi:

"Trần Khánh Linh con có đồng ý lấy Hoàng Khánh Phong làm chồng, cho dù giàu sang hay nghèo khó, khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau, vẫn luôn yêu thương, gắn bó, đùm bọc, chia sẽ khó khăn trong cuộc sống không?"

Nhã Linh tuy có chút bực bội vì lấy tên của nó nhưng cũng đáp:

"Con đồng ý"

Anh nghe giọng của nó có chút khác biệt, sau đó cha sứ lại đọc lời tuyên thệ và hỏi anh, nảy giờ anh cứ nhìn chăm chú vào nó, cảm thấy nó có gì đó khác thường ngày, sao giọng nó hôm nay lại lạ đến thế, cứ lo suy nghỉ nên cha sứ đọc hai lần rồi mà vẫn chưa thấy anh trả lời, mẹ anh liền nói với lên:

"Khánh Phong, con sao dậy, mau trả lời đi con"

Biểu hiện của anh làm mọi người trong hội trường rất bất ngờ, Cha anh ở dưới khánh đài cũng thúc giục:

"Khánh Phong nói đồng ý lẹ đi con, qua giờ lành bây giờ"

Nhã Linh lén nhìn anh, bất ngờ anh giật tấm vải the ra, thì mọi người liền hốt hoảng, người đứng cạnh anh không phải là nó mà là Nhã Linh, chuyện này làm mọi người rất sửng sốt, cả họi trường cứ thi nhau bàn tán. Anh tức giận nhìn Nhã Linh hỏi:

"Khánh Linh đâu? Sao cô lại mặc bộ đồ này hả? Nói mau Nhã Linh đang ở đâu?" Nhã Linh sượng sùng, quê cứng người, miệng ấp úng không nói được gì, càng làm cho anh tức điên:

"Cô nghe tôi nói gì không hả? Khánh Linh ở đâu" cô ấy ở đâu hả? Cô giấu Khánh Linh của tôi ở đâu rồi? Nói mau "

Thấy anh quá khích động nên mọi người chạy lại ôm anh lại:

" Khánh Phong bình tĩnh lại đi con, chuyện đâu còn có đó mà "

Mọi người ra sức trấn an tinh thần cho anh, còn Nhã Linh thì đứng khóc, mẹ ruột nó mới đi lại hỏi:

" Nhã Linh, chuyện này là thế nào? Khánh Linh đâu? Sao con lại ở đây? "

Nhã Linh vỗn chẳng định nói ra sự thật nên liền giả bộ khóc lóc:

" Con không biết, chị Linh chỉ kêu con đến lễ đường rồi không thấy chị ấy nữa "

Nghe cô ta nói anh liền quát:

" Tôi không tin, cô nói dối, cô giấu Khánh Linh rồi đúng không? Cô không muốn tôi lấy cô ấy nên đã Giấu cô ấy rồi đúng không? Mau trả Khánh Linh lại cho tôi, trả Khánh Linh lại cho tôi"
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 37

Anh tức điên lao qua bóp cổ Nhã Linh, làm mọi người sợ chết khiếp, liền cảng anh lại, Nhã Linh tìm cách đổ hết cho nó nên hét lên:

"Anh muốn biết phải không? Được rồi em sẽ nói cho anh biết, thật ra chị Khánh Linh không muốn lấy anh, nên kêu em giả chị ấy kết hôn với anh đó, chị ấy nói chị ấy không yêu anh, chị ấy rất hận anh, vì anh mà cuộc sống của chị ấy chìm trong bóng tối, cũng vì anh nên chị ấy mới bị thất lạc và sống khổ sở, nhục nhã từ nhỏ, cũng chính vì anh mà chị ấy không có một tuổi thơ bình yên, anh là người đã đưa cuộc đời của chị ấy chìm sâu vào đáy xã hội, nên chị ấy không thể tha thứ cho anh, càng không thẻ xem như không có chuyện gì mà làm vợ anh được, cuộc đời của chị ấy do một tay anh phá hoại thì sao chị ấy có thể chung sống với anh được hả? Khánh Phong anh hãy tĩnh lại đi, nhìn vào thực tế đi, chị Khánh Linh đối với anh chỉ có thù hận không có tình yêu, anh làm ơn hãy tỉnh táo lại đi"

Những lời đó như muốn bóp nát trái tim của anh: Khánh Linh em hận anh đến thế sao? Em không cho anh một cơ hội nào để giải thích sao? Thì ra trong lòng em, anh chỉ là một kẻ gây cho em đau khổ, nhưng em cũng có cần đối xử tàn nhẫn với anh vậy không? Ngay cả việc em rời khỏi, em cũng chẳng cho anh cơ hội nói lời nào, Trần Khánh Linh cho dù em có chạy đến đâu, anh cũng nhất quyết bắt em cho bằng được, anh không tin em lại lạnh lùng với anh như vậy, dù em có thù hận anh đến cở nào, anh cũng sẽ giữ em bên cạnh, cho dù chỉ là thể xác.

Anh không nói gì bỏ hôn lễ chạy đi, ra xe anh điện thoại cho Mafia kêu họ điều tra tất cả các chuyến bay quốc tế, coi có tên nó không, và phát hiệu lệnh tìm nó khắp cả nước, nhưng tất cả đều không có tin tức, Đã nữa ngày nhưng vẫn không thấy có tin gì của nó, anh lúc này đã phát điên, nhưng cũng chính lúc này con Phương hối hả chạy đến tìm anh:

"Anh Phong, lúc nảy khi đi kiểm tra danh sách khách hàng bay, chuyến quốc tế em thấy có tên em trong đó, chắc con Linh biết thế nào anh cũng tìm nó nên nó lấy tên em để bay"

"Cô ấy đi đâu"

"ITALI"

Anh mặt lạnh băng đôi mắt đầy sát khí lấy điện thoại ra gọi cho Mafia kêu họ chuẩn bị phi cơ, anh lái xe lao vút đi, đến nơi anh liền lên phi cơ bay thẳng sang ITALI, anh vừa lên máy bay được một đoạn, thì bên này nó đã đến nước Ý rồi, nó bắt xe về khách sạn và nghỉ ngơi thư giản, sau đó thì nó đi dạo xung quanh, tâm trạng cũng thoải mái lên nhiều.

Lúc này anh cũng đến Ý, anh cho Mafia chia ra khắp nơi tìm nó, mà cả tuần rồi không có tin tức gì, nước Ý rất rộng muốn tìm người đâu phải dễ, nhưng khi nó đang đi dạo thì nó vô tình nhìn thấy anh trên xe, xung quanh là Mafia nó hốt hoảng tìm chổ trốn, nó nghỉ chắc anh phát hiện nên sang tận đây tìm nó, thế là nó liền trốn về khách sạn, thu dọn đồ rồi phóng như bay ra sân bay. Nó vừa lên máy bay là anh đã tìm được đến chổ khách sạn của nó ở, nhưng chủ khách sạn vừa báo là nó vừa trả phòng và đi rồi, anh tức điên đánh mạnh vào tường:

"Trần Khánh Linh em giỏi lắm, dám trốn anh, để anh tìm được em thì đừng có trách" anh tức giận bước ra xe vào lao về khách sạn, còn Mafia vẫn tiếp tục tìm kiếm.
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 38

Đã hai năm, nó vẫn trốn anh, dù anh đang ra sức tìm kiếm nó, hai năm qua anh đã sống trong sự đau đớn và câm phẩn, đến bây giờ anh vẫn tìm kiếm nó, vì công việc của công ty quá nhiều và đang trên đà phát triển nên anh không có một chút thời gian thư thái nào, áp lực công việc lại thêm việc tìm kiếm nó đã khiến anh rất khổ sở anh chẳng ăn uống gì ngoài việc nhâm nhi vị chát của rượu, nó bỏ đi cũng được hai năm, tâm trạng giờ cũng đã thoải mái hơ nhiều, nên nó đã gửi thu về cho gia đình, dù không ghi địa chỉ của người gởi, nhưng cha mẹ nó vẫn nói cho anh biết:

"Phong, Khánh Linh có gởi thư về nè, con xem coi lá thư này từ đâu gởi đến"

Anh cằm lá thư lên đọc:

"Cha, mẹ, con gái bất hiếu hai năm qua đã không liên lạc gì với cha mẹ, làm cha mẹ phải lo lắng, nhưng cha mẹ cứ yên tâm con đang sống rất tốt, con xin lỗi đã bỏ đi mà không nói lời nào, nhưng cha mẹ cứ yên tâm giờ con đã tốt nhiều rồi, tâm trạng cũng thoải mái rất nhiều, khoảng thời gian con rời xa mọi người, con đã hiểu ra rất nhiều chuyện, giờ con đã đủ tự tin đối mặt với mọi chuyện, khi nào con thật sự sẳn sàng, con sẽ trở về, cha mẹ đừng lo nữa nhé, con yếu và nhớ cha mẹ nhiều lắm. Mà Nhã Linh và anh Phong sống hạnh phúc chứ mẹ, cho con gởi lời chúc đến anh ây, chuyện của con và anh ấy đã là quá khứ, mẹ giúp con khuyên anh ấy nha mẹ, hãy nói với anh ấy: Hãy quý trọng người trước mắt, đừng nghỉ đến con nữa, Nhã Linh xứng với anh ấy hơn con! Con gái của cha mẹ."

Anh cằm lá thư mà tức rung người:

"Trần khánh linh, em nghỉ mình là ai mà sắp đặt chuyện hôn nhân của anh hả? Rốt cuộc em xem anh là gì? Là món hàng để em thích thì mua còn không thích thì quăng sang cho người khác à? Em được lắm, để anh bắt được thì em sẽ biết tay"

Anh đùng đùng nổi giận, kêu Mafia điều tra lá thư, với uy lực của Mafia thì cuối cùng cũng biết được chổ của người gởi, xác định được chổ của nó, anh phóng lên máy bay phi thẳng sang Hàn Quốc.

Nó đang sống trên một ngọn núi ở Hàn Quốc, ở trong một ngôi nhà nhỏ, ngày ngày nó giúp người dân đi cắt hoa đem ra chợ bán, hôm nay bán hết hoa sớm, nên nó đi về nhà sớm, cũng như thường lệ nó về nhà chuẩn bị hoa để ngày mai sẽ bán sớm.

Nó mới vừa bước vào nhà, thì cánh cửa liền khóa lại, tiếp sau đó là nó bị người nào đó ôm chặt và hôn thô bạo, nó cố chống cự, đánh, đẩy đủ kiểu mà vẫn không thể thoát thân, nó vẫn bị vòng tay của người đó ôm chặt, mà ngấu nghiến.

NÓ cực khổ lắm mới có thể tách được cái người vô duyên vô cớ cưỡng hôn nó, vừa mới định tát cho hắn một bạc tay thì nó liền đứng sửng người, vì người đang đứng trước mặt nó không ai khác, là anh, nó khinh ngạc nói không nên lời: "Anh.. anh.. anh"

Anh mặt lạnh lùng đi lại phía nó, đưa đôi mắt giết người nhìn nó:

"Trần Khánh Linh, coi em còn trốn được đi đâu, lần này em tiêu rồi"

Nhìn ánh mắt của anh làm nó sợ chết khiếp, miệng lắp bắp hỏi:

"Sao anh tìm được đến đây?"

Anh vẫn dùng đôi mắt sắt lạnh nhìn nó: "Em tưởng em trốn ở đây thì tôi không tìm được sao?"

"Em.."

"NÓi cho tôi biết vì sao hai năm trước em lại bỏ đi không nói lời nào"

Nó ấp úng không biết phải nói gì với anh, nó không thể nói là do cha nó cầu xin nó rời khỏi anh được, nhưng không nói thì biết nói thế nào với anh đây, nó đanh liều vậy:

"Em thấy mình không hợp nên em nghỉ em nên rời xa anh một thời gian để suy nghỉ cho kỹ thôi"

Anh cười nữa miệng nhìn nó:

"Xem ra anh không dùng vũ lực thì em không chịu nói thật phải không? Em bỏ đi hai năm giờ lại nói với anh cái lý do không thể chấp nhận này, em đùa với anh à?"
 
7 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 39

Nhìn bộ dạng tức giận của anh, nó cũng sợ lắm nhưng nó không chịu nói sự thật, cũng chín vì vậy mà càng làm anh nổi điên, anh đi lại túm nó kéo sát lại người anh, anh đưa đôi mắt giết người nhìn nó giọng lạnh lẽo đe dọa:

"Được, nếu em không muốn gặp lại người thân của mình thì cứ việc đừng nói ra"

Anh cười hôn nhẹ lên trán nó rồi bỏ đi, nó biết tính của anh, nói là làm, nó sợ anh lại tổn hại đến cha mẹ nó, nên nó đành nói sự thật:

"Khoang đã, em nói là được chứ gì"

Anh cười thích thú: Em vẫn ngốc như ngày nào, nếu anh muốn làm hại họ thì chẳng cần phải nói cho em biết, em tưởng anh sẽ làm hại đến cha mẹ vợ của mình thật sao? Nhóc à, em ngốc quá rồi "

Anh quay người lại nhìn nó tỏ vẻ bất cần, còn nó thì bọc bạch nói:

" Thật ra là hôm trước khi hôn lễ cử hành hai ngày, cha có đến tìm em, cha nói Nhã Linh rất yêu anh, cô ấy sẽ không sống nổi nếu không có anh, cha còn quỳ xuống xin em, cầu xin em hãy tác thành cho hai người, cha nói cha chẳng làm được gì cho cô ấy, em sống chung với cha cũng hơn một năm, đó là lần đầu tiên cha cầu xin em, nên em không thể để cha thất vọng, nên em đã bày kế đánh tráo cô dâu, chuyện là như vậy đó, em xin lỗi vì đã tự ý làm theo ý mình, giờ mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi, em nói ra cũng chẳng thay đổi được gì, anh và Nhã Linh hạnh phúc là em an tâm rồi, em thật sự chúc phúc cho hai người "

Nghe xong anh bắt đầu nổi xung thiên quát nó:

" Trần khánh Linh em ngốc thật hay giả vờ ngu ngốc thế hả? Chuyện quan đường như vậy mà em cũng hứa với người ta sao? Nếu tình yêu có thể đổi cho người này đổi cho người khác thì thế gian này chẳng còn ai thất tình nữa rồi, vì một lời cầu xin mà em đem anh đẩy cho người mà anh không yêu, em nghỉ xem anh có được hạnh phúc không hả? Hôn nhân mà không có tình yêu thì chẳng khác gì địa ngục, sao em có thể từ bỏ tình yêu của chúng ta dễ dàng như vậy? Trong lòng của em anh không có vị trí nào sao? Nếu đối với em anh là một người vừa xấu xa lại còn tàn ác, lại chẳng là gì đối với em thì anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa "

Thấy phản ứng của anh quá mạnh, nó liền vội vàng giải thích:

" Không, em không trách anh, từ trước đến giờ em chưa từng nghĩ sẽ hận anh, ngay cả thoáng qua cũng không có, em chỉ là nghĩ ánh đến với Nhã Linh sẽ tốt hơn khi đến với em, Nhã Linh rất ưu tú cô ấy sẽ giúp cho anh rất nhiều, còn em chỉ là một đứa lớn lên ở xó chợ đầu đường, ăn nói cọc cằng thô lỗ, học hành thì cũng chẳng ra gì, em chỉ gây thêm rắc rối cho anh thôi. Với lại em chưa sẳn sàng để chấp nhận tình cảm của anh. Trong lòng em còn suy nghỉ về chị, khi đối mặt với anh em có cảm giác như mình là hình ảnh thay thế chị, nên em cần thời gian để bình tâm suy nghỉ cho rõ ràng, em không có ý trách anh đâu, anh đừng tự hành hạ mình như vậy "

Lúc này anh mới đi lại ôm nó vào lòng:

" Vợ à! Anh biết phải nói với em bao nhiêu lần nữa hả? Người anh yêu là Trần Khánh Linh, một cô nhóc ngang ngược, chứ không phải Lâm Nhã Trúc, em còn nhớ năm em mười tuổi đã gặp một cậu nhóc đang ngồi trong công viên một mình không? Cậu nhóc mặc bộ đồ vest ngồi một mình yên lặng trong khi các bạn khác đang vui đùa không?"
 
Chia sẻ bài viết
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back