Chương 30
Sáng hôm sau, nó mệt mõi thức dậy, đầu thì đau ê ẩm nó lếch xác vào nhà vệ sinh, ngâm mình trong đó một lúc rồi mới chịu ra, khi nó đang ngồi trên giường lao khô tóc nó mới chợt nhớ:
"Ủa sao mình về nhà được vậy? Hôm qua mình còn uống nước với Tú Chi mà, sao giờ lại ở nhà, sao mình chẳng nhớ gì hết vậy?"
Nó khó hiểu không biết có xảy ra chuyện gì không, nhưng lúc này nó lại cảm thấy đói bụng, nhìn qua đồng hồ thì mới có năm giờ ba mươi phút, còn quá sớm nên nó đi xuống bếp tìm đồ ăn, vừa mới mở cửa là mẹ anh đã đem đồ cưới đi vào, tiếp sau đó là thợ trang điểm. Nó ngơ ngác nhìn hai người, mẹ anh liền kêu nó ngồi xuống ghế rồi đưa đồ cưới cho nó:
"Con dâu à, mau thay đồ đi con, rồi ra trang điểm, nhanh lên kẻo không kịp bây giờ"
Bà nhìn thấy gương mặt ngơ ngác của nó mà cười nói:
"Con dâu à, hôm nay là ngày cưới của con đó, con quên thật đó à?"
Nó chợt nhớ ra, đúng rồi hôm nay là hôn lễ của nó, vậy mà nó cũng có thể quên được, thật bó tay với nó.
Mẹ anh dúi áo cưới vào tay nó rồi đẩy nó vào phòng thay đồ, sau khi nó thay xong thì thợ trang điểm liền giúp nó makeup, và làm tóc, chuẩn bị đến sáu giờ ba mươi mẹ anh liền kéo nó ra xe đưa đến nhà hàng.
Đến nơi cũng đã bảy giờ rồi, mẹ anh đưa nó vào phòng cô dâu để chuẩn bị sắp đến giờ làm lễ. Ở bên ngoài người thân bạn bè đều có mặt đầy đủ, khách đến chúc mừng cũng đã đủ, Cha nó và con Phương cũng vào phòng cô dâu xem nó, Dì hai nó cũng đến chúc vui, thấy nó bà ta liền tỏ vẻ rất vui mừng chúc mừng cho nó.
Nó vốn chẳng ưa bà ta nên chỉ nói chuyện với cha nó và con Phương, sắp đến giờ rồi mà không thấy chú rễ đâu, nên mọi người chia nhau tìm kiếm, bạn của anh tìm hết những chổ mà anh từng đến, nhưng không thấy, gọi điện thì anh không nghe máy, làm mọi người loạn lên hết.
Còn nó thì vô tư ở trong phòng cô dâu ăn bánh ngọt. Hiện tại anh đang ở mộ của Nhã Trúc, anh ngồi lặng lẽ ở bên mộ của cô, mở tấm hình hai người chụp chung ra xem, anh không nói gì với cô, chỉ muốn yên lặng ở cạnh cô như thế này thôi, anh ngồi cạnh mộ cô hơn ba tiếng đồng hồ rồi, từ xa có một người thanh niên đi đến, hỏi anh:
"Xin hỏi, anh có phải là Hoàng Khánh Phong không?"
Anh gật đầu, sau đó người đàn ông vui mừng cầm một cái hộp đưa cho anh:
"Thật may, đã tìm được anh, có người nhờ tôi chuyển hộp này cho anh"
"Là ai?"
"Tôi cũng không biết tên, chỉ biết người đó là nam mà thôi"
"Cám ơn"
Đợi người đàn ông kia rời đi, anh mới mở cái hộp ra xem, trong đó là một cuốn sổ ghi chép, anh mở ra xem, sau đó sắc mặt liền thay đổi, anh đọc được vài trang liền nhanh chống đứng dậy rời đi. Anh lái xe lao vút về chổ tổ chức hôn lễ.
"Ủa sao mình về nhà được vậy? Hôm qua mình còn uống nước với Tú Chi mà, sao giờ lại ở nhà, sao mình chẳng nhớ gì hết vậy?"
Nó khó hiểu không biết có xảy ra chuyện gì không, nhưng lúc này nó lại cảm thấy đói bụng, nhìn qua đồng hồ thì mới có năm giờ ba mươi phút, còn quá sớm nên nó đi xuống bếp tìm đồ ăn, vừa mới mở cửa là mẹ anh đã đem đồ cưới đi vào, tiếp sau đó là thợ trang điểm. Nó ngơ ngác nhìn hai người, mẹ anh liền kêu nó ngồi xuống ghế rồi đưa đồ cưới cho nó:
"Con dâu à, mau thay đồ đi con, rồi ra trang điểm, nhanh lên kẻo không kịp bây giờ"
Bà nhìn thấy gương mặt ngơ ngác của nó mà cười nói:
"Con dâu à, hôm nay là ngày cưới của con đó, con quên thật đó à?"
Nó chợt nhớ ra, đúng rồi hôm nay là hôn lễ của nó, vậy mà nó cũng có thể quên được, thật bó tay với nó.
Mẹ anh dúi áo cưới vào tay nó rồi đẩy nó vào phòng thay đồ, sau khi nó thay xong thì thợ trang điểm liền giúp nó makeup, và làm tóc, chuẩn bị đến sáu giờ ba mươi mẹ anh liền kéo nó ra xe đưa đến nhà hàng.
Đến nơi cũng đã bảy giờ rồi, mẹ anh đưa nó vào phòng cô dâu để chuẩn bị sắp đến giờ làm lễ. Ở bên ngoài người thân bạn bè đều có mặt đầy đủ, khách đến chúc mừng cũng đã đủ, Cha nó và con Phương cũng vào phòng cô dâu xem nó, Dì hai nó cũng đến chúc vui, thấy nó bà ta liền tỏ vẻ rất vui mừng chúc mừng cho nó.
Nó vốn chẳng ưa bà ta nên chỉ nói chuyện với cha nó và con Phương, sắp đến giờ rồi mà không thấy chú rễ đâu, nên mọi người chia nhau tìm kiếm, bạn của anh tìm hết những chổ mà anh từng đến, nhưng không thấy, gọi điện thì anh không nghe máy, làm mọi người loạn lên hết.
Còn nó thì vô tư ở trong phòng cô dâu ăn bánh ngọt. Hiện tại anh đang ở mộ của Nhã Trúc, anh ngồi lặng lẽ ở bên mộ của cô, mở tấm hình hai người chụp chung ra xem, anh không nói gì với cô, chỉ muốn yên lặng ở cạnh cô như thế này thôi, anh ngồi cạnh mộ cô hơn ba tiếng đồng hồ rồi, từ xa có một người thanh niên đi đến, hỏi anh:
"Xin hỏi, anh có phải là Hoàng Khánh Phong không?"
Anh gật đầu, sau đó người đàn ông vui mừng cầm một cái hộp đưa cho anh:
"Thật may, đã tìm được anh, có người nhờ tôi chuyển hộp này cho anh"
"Là ai?"
"Tôi cũng không biết tên, chỉ biết người đó là nam mà thôi"
"Cám ơn"
Đợi người đàn ông kia rời đi, anh mới mở cái hộp ra xem, trong đó là một cuốn sổ ghi chép, anh mở ra xem, sau đó sắc mặt liền thay đổi, anh đọc được vài trang liền nhanh chống đứng dậy rời đi. Anh lái xe lao vút về chổ tổ chức hôn lễ.