"Hu.. hu.. hu.. ba ơi.. ba ơi" Tiếng nói trong trẻo của một cô bé vang lên. Người đàn ông nghe thấy tiếng khóc, vội chạy đến hỏi: "Anh Anh của ba, sao lại thế này?"
Cô bé thấy ba liền chạy đến nhào vào lòng ba, khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt, ngẩng đầu nhìn ba của mình, cô bé bĩu môi, giọng nũng nịu nói: "Ba ơi, Anh Anh chảy máu rồi. Ở đây này, ba nhìn thử xem", vừa nói cô bé vừa chỉ chỉ vào vết thương ngay trên chân của mình.
Lam Cẩn Nam nhìn theo hướng tay của cô bé chỉ, thấy vết thương chỉ bị xước nhẹ, cuối cùng ông cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ông nhìn Lam Tĩnh Anh lúc nãy còn mắt mũi tèm lem, giờ được ông vào lòng lại cười tít mắt thế kia. Ông dắt con gái vào nhà, vừa sơ cứu vết thương vừa hỏi: "Anh Anh, sao lại bị té thế kia?"
Cô bé được ba cho cây kẹo, ngồi ngoan ngoãn ăn, nghe ba nói vậy, hai hốc mắt lại đỏ bừng: "Các bạn ấy không chịu chơi với con, các bạn ấy nói con không có mẹ. Mẹ của Anh Anh đâu hả ba?"
Nghe cô bé nhắc đến mẹ, lòng ông lại quặn đau. Ông dắt cô bé trở về phòng, suốt nãy giờ ông vẫn không mở miệng nói câu gì chỉ lẳng lặng cầm chặt tay Tĩnh Anh. Tĩnh Anh tuy chỉ mới năm tuổi nhưng cô bé rất hiểu chuyện. Thấy ba không được vui, cô bé cũng chẳng nói thêm gì. Nắm chặt tay ba mình không buông.
Lam Cẩn Nam đưa cô bé về giường ngủ nhưng Tĩnh Anh vẫn còn chưa muốn ngủ, mở hai mắt láo liên nhìn ngó xung quanh. Lam Cẩn Nam bất giác thở dài, đi đến chỗ con gái gọi: "Anh Anh, con có muốn biết về mẹ con không?"
Lam Tĩnh Anh nghe đúng chủ đề mình cần tìm, gật đầu như trống bỏi. Từ lúc sinh ra cho đến giờ, cả
gia đình cô luôn hạn chế nhắc về chuyện này. Một phần để giảm nhẹ nỗi đau, một phần vì Tĩnh Anh còn quá nhỏ, gia đình không muốn cô bé phải bị tổn thương. Lam Cẩn Nam ngồi xuống chiếc giường của con gái, Tĩnh Anh lập tức chui vào lòng ba như tìm thấy nơi bình yên nhất.
"Anh Anh, con có thấy bầu trời ngoài kia không?" - Lam Cẩn Nam nhìn đứa con nhỏ trong lòng mình mà nói.
Tĩnh Anh khẽ động đậy, ngước mắt nhìn ra ngoài, đáp lại: "Có ạ."
"Thế con có thấy ngôi sao sáng nhất ở trên bầu trời không?"
Mặc dù vẫn chưa hiểu chuyện gì nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Có ạ."
Ông mỉm cười, xoa đầu cô bé rồi nói tiếp: "Mẹ của con đang ở đấy đấy. Con có biết tại sao mẹ không ở cùng chúng ta không? Vì mẹ con quá đẹp đẽ, lương thiện, đã hi sinh rất nhiều thứ nên nơi này không thể giữ mẹ ở lại. Nhưng con gái à.. con phải biết một điều là mẹ rất yêu con. Mẹ chưa bao giờ rời xa con, mẹ đã trở thành vì sao sáng nhất để soi rọi mỗi bước chân của con. Con biết không, trước khi bầu trời ấy đón nhận mẹ, mẹ vẫn còn ước mơ chưa thực hiện được. Vì thế con và ba phải cố gắng bước tiếp, giúp mẹ hoàn thành ước mơ được không?"
Tĩnh Anh nghe xong chỉ muốn rụt vào lòng ba thật sâu, bấy lâu nay cô vẫn luôn thắc mắc vì sao mẹ lại không ở cùng ba con cô. Có phải mẹ không yêu cô nữa không? Nhưng sau khi ba nói, cô biết rằng mẹ yêu cô đến nhường nào, mẹ cô vĩ đại đến thế nào. Hai hàng nước mắt cứ thế tuôn ra, Lam Cẩn Nam thấy cảnh này đau lòng không thôi, nhẹ nhàng ôm con vào lòng như bảo bối tâm can. Ông dịu dàng cất giọng: "Anh Anh, để thực hiện được ước mơ của mẹ, chúng ta cần phải mạnh mẽ tiến về phía trước, không thể gục ngã. Giống như chuyện ngày hôm nay, các bạn ấy không chơi với con vì các bạn chưa hiểu con, các bạn nói con không có mẹ là các bạn đã sai hoàn toàn. Khi con bị thương, con nhất định sẽ rất đau, thế thì con cứ khóc cho thật lớn sau đó ngủ một giấc đến khi tỉnh lại đã là một bắt đầu mới. Không có vết thương nào không thể lành, không có nỗi mất mát nào luôn ghì chặt con người vào quá khứ. Bảo bối, con là giỏi nhất."
Tĩnh Anh dường như đã dùng hết sức lực để khóc, chỉ biết ôm chặt ba mình mà nức nở. Cô khóc đến nỗi thiếp đi lúc nào không hay.
Lam Cẩn Nam đắp chăn cho con, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài. Bầu trời hôm nay thật sáng, ông nhìn bầu trời đó nhớ lại ngày Tĩnh Anh được sinh ra đời.
* * *
Ngày đó, lúc vừa trao cho ông một thiên thần nhỏ bé cũng là lúc vợ ông rời xa ông mãi mãi. Ông chỉ nhớ, vợ ông trút hết hơi thở cuối cùng cầm tay ông lặp đi lặp lại câu nói "Bảo bối của chúng ta, nhất định phải sống khỏe mạnh, vui vẻ. Bảo bối, con là giỏi nhất."
Một tháng sau đó, từ ngày vợ ông đi, một con người thành công trong sự nghiệp giờ lại biến thành một người suốt ngày chỉ biết uống rượu và uống rượu. Chỉ có cách ông uống rượu mới có thể làm ông vơi đi nỗi đau, uống đến khi nào chìm vào giấc ngủ thì thôi. Ông cũng không dám chạm vào đứa con của mình. Cứ mỗi lần thấy con gái của mình, ông liền nhớ ngay người vợ quá cố, chỉ muốn từ bỏ hết tất cả. Đến một ngày, khi ông say be bét về, ba của ông dù rất thương nhưng không thể ông cứ tiếp tục sống như thế này được. Ba của ông đã dùng hết đạo lý để nói cho ông hiểu nhưng đáp lại chỉ là gương mặt vô cảm. Quá tức giận, ông định vung tay đánh vào đứa con bất hiếu này, nhưng không ngờ ngay lúc ông định đánh thì tiếng khóc của Tĩnh Anh vang lên. Nằm trong lòng bà nội, cô bé cứ với tay về phía Lam Cẩn Nam.. kêu "oe, oe" đòi Lam Cẩn Nam. Ông nhìn vào mắt đứa con gái bé bỏng của mình, một cảm xúc trào dâng lên trong lòng ông. Thì ra đứa con của ông đáng yêu thế này, đứa con của ông có đôi mắt đẹp y như vợ ông.
Vậy mà bấy lâu nay ông có thể đối xử với con như vậy. Ông đúng là một người cha tồi, khoảnh khắc bế Tĩnh Anh vào lòng. Lúc nãy cô bé còn quấy rối khóc, sau khi nằm trong lòng Lam Cẩn Nam, cô bé nín khóc ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ. Nước mắt ông rơi, giọt nước mắt của sự hối hận. Bảo bối của ông và vợ ông luôn mong chờ đã xuất hiện thế sao ông có thể nhẫn tâm với con như thế.
Từ ngày đó, ông hiểu được mình cần phải sống vì cái gì, Tĩnh Anh như bảo bối luôn được ông yêu thương và bảo vệ. Tĩnh Anh không may mắn có được tình yêu thương của mẹ, ông càng phải cố gắng bù đắp cho con gái. Con gái ông nhất định phải hạnh phúc.
* * *
- Cảm ơn mọi người nhiều ạ