5 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
65 0
Kiếm tiền
NaLu 2004 đã kiếm được 650 đ
Chương 1: Mùi bánh và những vết nhơ

Tiệm bánh nhỏ nằm nép mình trong con hẻm yên tĩnh, nơi ánh nắng sớm len qua tán cây, rơi nhẹ lên ô cửa kính mờ sương. Linh ngồi sau quầy, tay thoăn thoắt gói từng chiếc bánh mì bơ tỏi, mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khắp không gian. Khách chưa đến, chỉ có tiếng radio khe khẽ và tiếng lò nướng lách tách như đang kể chuyện. Cô nhìn ra ngoài cửa, nơi ánh sáng vàng nhạt đang vẽ lên mặt đường những vệt ký ức. Mỗi buổi sáng như thế này, Linh lại nhớ về ngày đầu tiên mình rời quê – mang theo trái tim non nớt và giấc mơ tình yêu. Năm ấy, cô mới tròn mười tám. Cô yêu một người đàn ông hơn mình tám tuổi, thành phố, lịch lãm, nói những lời ngọt ngào như mật. Anh hứa sẽ cho cô một cuộc sống khác – không còn ruộng đồng, không còn những buổi chiều nhặt rau bên bếp lửa. Linh tin. Tin đến mức bỏ học, giấu mẹ, bắt xe lên thành phố cùng anh. Nhưng thành phố không giống như trong phim. Nó lạnh, ồn ào, và đầy những cái nhìn soi mói. Linh sống trong căn phòng trọ chật hẹp, chờ anh về mỗi tối. Rồi một ngày, anh không về nữa. Điện thoại tắt. Facebook biến mất. Linh hoảng loạn, gõ cửa từng người quen, nhưng không ai biết anh là ai. Cô mang thai. Một mình. Không tiền, không người thân, không lối thoát. Linh thở dài, tay siết nhẹ chiếc khăn gói bánh. Mùi bơ tỏi vẫn thơm, nhưng lòng cô thì chát. Những sai lầm đầu đời như vết mực loang – càng cố lau, càng thấm sâu. Tiếng chuông cửa vang lên. Một bé gái bước vào, mắt sáng rỡ: "Cô Linh ơi, hôm nay có bánh kem không ạ?" Linh mỉm cười. Nụ cười của người từng rơi xuống đáy, nhưng vẫn chọn đứng dậy. "Có chứ, cô vừa làm xong. Loại con thích – dâu tây và vani." Cô đưa chiếc bánh cho bé, rồi nhìn theo bóng nhỏ chạy ra ngoài. Trong lòng Linh, một tia nắng khẽ lóe lên. Có lẽ, cuộc đời không chỉ toàn sai lầm. Có lẽ, những vết thương cũng có thể hóa thành bánh ngọt – nếu ta biết cách nhào nặn lại.
 
5 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Chương 2: Thành phố không có cổ tích

Thành phố hôm ấy không giống trong trí tưởng tượng của Linh. Không có những con đường lấp lánh ánh đèn, không có những quán cà phê thơm mùi hạnh phúc, không có những cái ôm dịu dàng như trong phim. Chỉ có tiếng còi xe inh ỏi, những khu nhà trọ ẩm thấp, và ánh mắt xa lạ của người qua đường. Linh ở cùng anh – người đàn ông cô tin là tình yêu đầu đời. Căn phòng trọ nhỏ, tường loang lổ, quạt kêu lạch cạch. Nhưng cô vẫn mỉm cười, vì nghĩ rằng chỉ cần có anh, mọi thứ sẽ ổn. Anh đi làm từ sáng đến tối. Linh ở nhà, nấu ăn, giặt giũ, chờ đợi. Những ngày đầu, anh còn ôm cô, nói lời ngọt ngào. Nhưng dần dần, những cái ôm thưa dần, những lời nói trở nên cộc cằn. Linh bắt đầu thấy sợ – sợ sự im lặng, sợ ánh mắt lạnh lùng, sợ cả chính mình vì đã bỏ tất cả để theo anh. Một tối, anh không về. Linh gọi điện, không ai bắt máy. Cô đi tìm, hỏi bạn bè anh, nhưng không ai biết. Facebook anh biến mất. Số điện thoại bị chặn. Linh ngồi co ro trong phòng trọ, tay ôm bụng, nước mắt chảy dài. Cô mang thai. Một mình. Không tiền, không người thân, không lối thoát. Linh đi xin việc. Quán cà phê từ chối vì cô không có kinh nghiệm. Siêu thị từ chối vì cô đang mang thai. Cuối cùng, một quán bar đồng ý – nhưng không phải để phục vụ, mà để "tiếp khách". Cô từ chối. Nhưng rồi, khi tiền trọ đến hạn, khi bụng ngày một lớn, khi đói đến mức không đứng nổi, cô bắt đầu nghĩ đến việc chấp nhận. Đêm đó, Linh đứng trước cửa quán bar, tay run rẩy. Nhưng đúng lúc cô định bước vào, một người phụ nữ lớn tuổi kéo tay cô lại. Bà nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy thương cảm. "Con không thuộc về nơi này," bà nói. "Nếu con muốn làm lại, ta sẽ giúp." Linh bật khóc. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô cảm thấy mình không hoàn toàn đơn độc.
 
5 ❤︎ Bài viết: 6 Tìm chủ đề
Chương 3: Mùi bột mì và bàn tay ấm

Tôi không nhớ rõ mình đã khóc bao lâu trong vòng tay người phụ nữ ấy. Chỉ nhớ rằng, lần đầu tiên sau những tháng ngày trượt dài trong bóng tối, tôi được ôm như một đứa trẻ – không bị phán xét, không bị xua đuổi. Bà tên Hạnh. Cái tên nghe như một lời hứa. Bà không hỏi tôi từ đâu đến, không hỏi tôi đã làm gì. Bà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt khiến tôi thấy mình vẫn còn là con người. Căn nhà của bà nằm cuối con hẻm nhỏ, nơi hoa giấy rũ xuống như mái tóc bạc của thời gian. Tôi bước vào, đôi chân run rẩy, lòng đầy hoang mang. Mùi bột mì thoang thoảng trong không khí, lẫn với mùi bơ và vani – thứ mùi tôi chưa từng nghĩ sẽ gắn với cuộc đời mình. "Con có muốn học làm bánh không?" – bà hỏi, giọng nhẹ như gió. Tôi gật đầu. Không phải vì tôi yêu bánh, mà vì tôi cần một lý do để tồn tại. Ngày đầu tiên, tôi làm hỏng tất cả. Bột vón cục, trứng đổ tràn, lò nướng khét lẹt. Tôi đứng đó, tay dính đầy bột, nước mắt rơi xuống từng chiếc bánh méo mó. Tôi thấy mình vô dụng. Thấy mình không xứng đáng với bất kỳ điều gì tốt đẹp. Bà Hạnh không mắng. Bà chỉ đưa tôi chiếc khăn, lau tay tôi như mẹ từng làm khi tôi còn nhỏ. Bàn tay bà gầy guộc, nhưng ấm. Ấm đến mức tôi muốn khóc thêm lần nữa. "Làm bánh không cần hoàn hảo," bà nói. "Chỉ cần con đặt vào đó trái tim." Tôi bắt đầu học cách nhào bột bằng cả hai tay. Mỗi lần ấn xuống, tôi như đang đẩy đi những uất ức, những tủi hờn, những lần bị bỏ rơi. Bột mềm dần, như chính tôi đang mềm lại sau những tháng ngày chai sạn. Mỗi sáng, tôi dậy sớm, cùng bà chuẩn bị bánh. Chúng tôi mang ra đầu hẻm bán cho người qua đường. Có người khen ngon, có người chỉ mỉm cười. Nhưng tôi thấy lòng mình nhẹ hơn từng chút một. Một hôm, khi đang lau bàn, bà đưa tôi chiếc gương nhỏ. "Con nhìn đi," bà nói. Tôi nhìn. Vết sẹo trên má vẫn còn đó – mờ nhưng rõ. Nhưng ánh mắt tôi đã khác. Không còn hoảng loạn, không còn trống rỗng. Mà là ánh mắt của người đang học cách sống lại. Tôi không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng tôi biết, từ hôm nay, tôi sẽ không còn chạy trốn. Tôi sẽ làm bánh. Tôi sẽ sống. Và tôi sẽ tha thứ cho chính mình
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back