Chương 2. Giúp đỡ
[BOOK]Giờ tôi mới đưa mắt nhìn xung quanh, bên cạnh tôi còn có một bệnh nhân khác, tôi luống cuống chào bà ấy. Bà hiền từ đáp lời chào đo của tôi, bên cạnh còn có một cậu trai nữa, có lẽ là cháu của bà nhỉ?
Tôi nhìn lên khuôn mặt của cậu, bỗng mặt tôi đỏ lên, tim đập thình thịch: Chết rồi! Cậu ấy ăn gì sao mà đẹp trai quá vậy nè! Vậy thôi chứ không phải tôi mê trai hay gì nha! Tất cả chỉ là do nội tâm có chút yếu đuối thôi.
Cảm giác ngại ngùng tự tôi suy diễn ra đó khiến tôi không dám nhìn tiếp mà quay mặt qua nơi khác. Rồi bố mẹ cùng chị cũng về nghỉ ngơi, mẹ vẫn không quên cằn nhằn tôi:
- Biết đường mà nghỉ ngơi cho mau khỏe, đến bữa tối mẹ lại qua, cấm có chạy nhảy lung tung hay làm gì ngớ ngẩn nữa đó nghe chưa?
Tôi vui vẻ gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý. Khi mọi người đi khuất tôi nghĩ lại vẻ mặt của mẹ mình liền bật cười. Bên cạnh bỗng có tiếng nói vang lên:
- Cháu gái có một gia đình rất tuyệt vời đấy!
Tôi quay qua nhìn, bà cười hiền từ lành lại nói:
- Cháu thật là một cô gái đáng yêu và tốt bụng đó.
Nhận được lời khen của bà, tôi cười ngại ngùng, rồi cậu trai bên cạnh mới lên tiếng:
- Tốt bụng gì chứ. Tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm đúng là ngốc nghếch mà.
Ủa, gì? Này, đừng có tưởng là được cái mặt đẹp mà muốn nói gì nói nha. Nãy thấy đẹp giờ thấy cái nết kỳ hết thấy đẹp luôn rồi.
Đấy là tôi suy nghĩ trong lòng thôi chứ làm sao một người như tôi có thể nói ra lời tệ hại vậy được chứ. Tôi vẫn mỉm cười quay mặt về phía cậu ta tỏ vẻ: Tôi biết rồi, không khiến cậu phải nói.
Tôi mới sực nhớ ra mình chưa giới thiệu nữa, tôi nghiêm túc lại nói lớn:
- Cháu chào bà ạ! Cháu tên Tố Tố năm nay mười sáu tuổi ạ.
Tôi ngước lên nhìn vẻ mặt của bà, bà cười hiền hậu rồi nói:
- Cứ gọi bà là bà Trần là được nhé! Còn đây là cháu trai bà.
Rồi bà Trần đẩy đẩy cháu trai mình, ý bảo cậu ta giới thiệu đi, vẻ mặt có chút không muốn nhưng cậu ta vẫn miễn cưỡng nói:
- Chào, tôi tên Trần Tư Viễn.
Cậu ta nói xong liền bị bà Trần đá một cái, bà nói:
- Cái thằng này, ăn nói với con gái thế đấy à? Rồi mày định khi nào có bạn gái?
Bà nói xong quay qua nhìn tôi nói:
- Tố Tố, đừng để ý lời nói của nó. Cháu có bạn trai chưa? Chưa có thì có muốn thử hẹn hò với tiểu Viễn không?
Tôi đang uống nước thì suýt sặc luôn, vẻ mặt của tôi lúc đó nhìn vào cũng thấy là có chút không muốn nhỉ? Tại vì thấy vẻ mặt đó của tôi bà Trần liền nản hẳn.
Vẻ mặt của Từ Viễn lúc đó hài chết đi được, tôi đã phải cố nhịn cười lắm luôn á. Nhưng mà giống như người ta hay nói: Ghét của nào thì trời trao của đấy mà.
Tối lẽ ra mẹ tôi sẽ vào đưa cơm nhưng mẹ gọi điện nói việc ở cửa hàng quá nhiều có lẽ sẽ đến muộn, tôi thấy vậy liền nói:
- Không sao đâu ạ, mẹ cùng bố cứ lo xong việc ở cửa hàng xong rồi về nghỉ sớm đi. Con bị gãy tay mà có phải gãy chân đâu mà không tự đi mua đồ ăn được.
Mẹ tôi nghe vậy cau có nói:
- Hay ha, gãy tay mà coi bộ vui ghê. Thôi được rồi, thế lo mà ăn sớm rồi nằm nghỉ đi đấy.
- Vâng, con nhớ rõ rồi ạ.
Tôi vừa cúp điện thoại thì bà Trần hỏi tôi:
- Tố Tố à! Cháu đi lại một mình có biết đường không? Hay là để tiểu Viễn đưa cháu đi đi. Dù sao nó ngồi đây cũng không được tích sự gì mà.
Tôi khẽ nhìn sang vẻ mặt đang có chút cáu của Tư Viễn liền không làm chủ được mà bật cười. Nhưng lời bà Trần nói cũng không sai, bởi tôi rất ít khi đến bệnh viện khéo có khi lạc thật mất.
Tôi liền nở nụ cười giả trân nói:
- Vậy phải làm phiền cậu rồi, Tư Viễn.
Cậu ta mặc dù không cam tâm lắm nhưng vẫn rất tử tế, đi đến gần đưa tay dìu tôi dậy, tôi đột nhiên tim có chút đập lệch nhịp với hành động nhỏ này của cậu. Rồi chúng tôi cứ thế im lặng. Đến quán cơm tôi bảo cậu ấy đợi ở ngoài, tôi đi vào rồi rất nhanh chóng liền đi ra, vẻ mặt có chút uất ức bấu áo cậu nói:
- Từ Viễn, tôi quên mang tiền rồi. Cô bán hàng..
Tôi đang định nói thì lại dừng lại, tôi đây là đang mè nheo sao? Cậu nhìn sang vẻ mặt ỉu xìu đó của tôi liền hiểu ngay, cậu đi vào thấy cô bán đồ ăn vẫn đang chỉ trích tôi, cậu liền nói:
- Có chuyện gì vậy? Đi vào mua đồ quên mang theo ví tiền thôi mà có cần phải cư xử quá đáng vậy không?
Có lẽ nhìn vẻ mặt có chút căng của cậu ấy mà cô bán đồ ăn có chút e ngại, liền lảng tránh. Cậu ấy liền nói tiếp:
- Lúc nãy cô đã nói lời không hay với bạn gái cháu rồi! Ít nhất cô cũng nên xin lỗi một câu mới phải chứ ạ?
Gì? Gì chứ? Bạn gái? Cậu ta đang nói điên khùng gì vậy này. Mặt tôi lúc đó đỏ hết cả lên, tim đập liên hồi, tôi thấy tôi lúc đó sắp không xong thật rồi huhu.
Mọi người nhìn rồi bắt đầu bàn tán, chỉ trỏ, cô bán hàng liền ngậm ngùi nói xin lỗi tôi, Từ Viễn giúp tôi trả tiền, cô ấy liền đưa xuất cơm lúc nãy cho chúng tôi. Từ Viễn dắt tay rồi đi khỏi đó, tôi tất nhiên đỏ mặt phừng phừng từ nãy nên không phản ứng gì rồi. Nhưng mà là do bất ngờ chứ không phải do tôi mê trai hay gì đâu nha!
Cậu bỗng chốc dừng lại, quay người lại nhìn rồi búng trán tôi nói:
- Cậu là trẻ con à? Có chút chuyện mà cũng mè nheo cho được.[/BOOK]