Ở xóm mình cũng có một đứa khá giống như vậy. Nó được bà Năm, hàng xóm của mình, xin về nuôi khi còn là trẻ sơ sinh. Lúc nó còn chưa đi được thì không nói gì, tới lúc nó biết đi và có nhận thức thì ôi thôi đủ chuyện.
Lúc nó bảy, tám tuổi, nó ăn cắp hũ kẹo của chị hàng xóm cạnh nhà Bà Năm. Bà biết chuyện, thế là đem nó ra đánh đập, răn đe các kiểu. Bữa đó cả xóm đều nghe thấy tiếng nó khóc la, xin bà tha cho nó.
Rồi ít tháng sau, nó lại tái phạm. Lần này nó ăn trộm cái điện thoại cảm ứng của người khác. Rồi nó cũng ăn no đòn từ Bà Năm. Mà nói thật, mình thấy tội nghiệp nó nhiều hơn ghét nó. Tại từ nhỏ đến lớn, bà Năm ít cho nó tiền để chi tiêu, ăn quà bánh hay sắm sửa này nọ. Mỗi tội, trẻ con ở độ tuổi đó phần lớn đều ham thích, tò mò và muốn sở hữu đủ thứ. Nó không có tiền mua, xin tiền thì không ai cho nên đành phải ăn trộm.
Bây giờ bà Năm cũng già rồi, nghe nói nó sắp bị đuổi khỏi nhà bà Năm. Mình thấy nó cũng chẳng buồn tủi hay tha thiết gì với căn nhà đó nữa. Mình nghĩ, nếu nó được chăm sóc, dạy dỗ tốt hơn thì nó sẽ có tương lai tốt hơn bây giờ. Hi vọng khi ra ngoài đời, nó sẽ trở thành người có ích, hoặc ít nhất là bỏ được thói ăn cắp và tìm được nơi cưu mang, tìm được việc làm để tự nuôi thân.
Nghe câu chuyện của bạn buồn quá. Đúng là việc giáo dục trẻ nhỏ thật sự rất quan trọng vì nó không chỉ quyết định tới tương lai của trẻ mà còn cho những người xung quanh. Hi vọng bà Năm luôn khỏe mạnh và đứa trẻ ấy sẽ thật mạnh khỏe, sau này làm được nhiều điều có ích cho xã hội và cho chính bản thân của bé. Sau cùng mình xin chúc cậu một ngày halloween vui vẻ bên gia đình và bạn bè nhé! Thanks!