Có lẽ tuổi thanh xuân của tôi cũng tương tự như vậy bởi tôi tính tình cũng giống như bạn, tôi cũng thích những khoảnh khắc một mình và ngắm nhìn mọi thứ chuyển động xung quanh. Thứ đáng nhớ nhất là tuổi đôi mươi khi tôi bất ngờ gặp được những đứa bạn khiến cho tôi bớt nhàm chán, vui tươi, sôi nổi hơn trước. Nhưng rồi, khi chúng phải rời xa tôi, tôi như mất đi cái sự xúc tác, tôi lại là một người trầm tính, khép mình như xưa. Tới giờ tôi vẫn vậy. Điều tôi nuối tiếc nhất không phải chỉ là sự xa cách với những đứa bạn đó mà còn là những khoảng thời gian bỏ phí, trọn vẹn tận hưởng niềm vui bên những đứa bạn ấy. Tôi luôn ném mình vào thư viện, tôi cố để học nhiều, cố để có được một cái bảng điểm tốt. Nhưng rồi để làm gì? Tiền bạc, địa vị cũng chẳng có trong khi đó những buổi đi chơi, những buổi khám phá đây đó hay những ngày có thể làm cho tuổi thanh xuân của tôi thêm màu sắc tôi lại ngoảnh mặt làm ngơ dù cho điều đó không làm cho tình bạn giữa chúng tôi rạn nứt. Nhưng cái gọi là "trưởng thành", cái vòng quay cơm áo gạo tiền khiến cho tình bạn thời thanh xuân đó cứ dần nguội lạnh, có khi bị lãng quên.