

[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Bạn đã bao giờ cảm thấy cô đơn?[/COLOR]
Hôm nay, tại sao tôi lại viết về đề tài này nhỉ? Có thể khi con người ta đang cảm nhận một điều gì đó buồn bã thì họ thường có xu hướng muốn giãi bày tâm sự của mình. Trong thực tế, đã bao giờ bạn cảm nhận được mình đang rất cô đơn, đã bao giờ bạn tự hỏi mình đã qua cái thời mười tám đôi mươi rồi nhưng trong tay vẫn không có một mối quan hệ thân thiết nào. Và có bao giờ bạn nghĩ cuộc sống của mình cứ trôi qua từng ngày, từng ngày mà không có một điều gì đặc sắc, tẻ nhạt như chính tâm hồn mình. Tôi thì hay như thế lắm. Cuộc sống của nhân viên văn phòng, 8 giờ đi làm, 5 rưỡi tan ca, ngày qua ngày đều lặp lại, đều là những công việc như thế, tôi đã thực sự chán rồi?

Bạn có cô đơn hay không? Khi đang cười, khi đang nói chuyện hay làm một việc gì đó, giữa những khoảng lặng, tôi thường cảm thấy tâm trạng mình trùng xuống. Tôi sống cùng hai người bạn. Cuộc sống của những họ khiến tôi cảm thấy đó mới chính là cuộc sống của những cô gái tràn đầy năng lượng, sống và làm việc trong môi trường mình thích, buổi tối tụ tập bạn bè ăn chơi hát hò, yêu đương. Mỗi khi về nhà, nhìn ngôi nhà trống không, yên ắng, buồn tẻ, dù tôi đã cố gắng hết sức mình, dù đã cố tỏ ra mình ổn, nghe nhạc thật to, hát hò ầm ĩ nhưng tôi vẫn thấy nỗi buồn nặng trĩu trong lòng. Hôm nay lại là một ngày ở nhà một mình.
Bạn có thấy cô đơn hay không? Cách đây một vài tuần, tôi nhận được tin crush của mình đã có người thương. Như một nốt nhạc buồn chấm dứt mối tình đơn phương bốn năm đại học. Tôi, lại một lần nữa cố gắng tỏ ra mình ổn, nhưng trong đêm âm thầm khóc trong chăn. Tôi thực sự ổn không. Đó là mối tình trong suốt hai mươi năm qua thực sự sâu đậm, là mối tình mà tôi những tưởng rằng sẽ có một kết cục hạnh phúc. Người đó cho tôi cảm giác an toàn, cho tôi sự bình yên, cho tôi cảm nhận được sự quan tâm, nhưng cuối cùng, họ cũng chỉ là một người đi cùng tôi một đoạn đường, bởi vì họ đâu có thương tôi, đâu có yêu thích tôi. Chỉ là tôi lầm tưởng thôi. Trong cuộc sống này, gặp được người mình thích, và họ cũng thích mình là một điều thực sự khó. Nhiều lúc tôi nghĩ, chỉ cần cho tôi một bờ vai, cho tôi cảm nhận được một chút việc có một người luôn nhớ thương về mình, có người sẽ vì tôi khóc mà đau lòng, có người có thể cùng tôi dạo chơi khắp các con phố ở Hà Nội, ăn những món ăn lề đường, sẽ cùng tôi dắt tay, đôi bàn tay đan vào nhau.. Ảo tưởng là một thứ đáng sợ, yêu thích sai người, dành tình cảm cho nhầm người, đều là những nỗi đau thực sự khó phai. Thời gian liệu có làm mờ dần đi được không, những nỗi đau mà ngày hôm nay, khi tôi nhìn bầu trời tắt dần những hạt nắng mà thẫn thờ, còn người tôi yêu thích ở kia, cùng người thương hẹn hò, cùng nói, cùng cười. Khi tôi mơ về gia đình và ngôi nhà hạnh phúc nhỏ thì tổ ấm đó lại không có người đó. Nhưng tôi thực sự mạnh mẽ. Tôi sẽ không tiếp tục dành sự yêu thương của mình cho người không phải của tôi, không tiếp tục nhớ một người thuộc về người khác.
Vì thế tôi thấy cô đơn, trong cuộc sống tấp nập ngoài kia, liệu có một chỗ cho tôi dừng chân hay không? Liệu có một điều gì đó làm tôi thêm yêu cuộc sống này hay không?
Những bạn đọc đang đọc bài viết này của tôi, tôi xin lỗi vì không thể giúp gì cho các bạn được, bởi vì tôi cũng đang trong quá trình tìm kiếm, tìm kiếm một lối thoát cho cuộc sống của mình. Những mối quan hệ, bạn bè, những thứ tôi đang có, mỏng manh như chính ánh sáng cuối trời, có vui vẻ nhất thời nhưng lại không lâu bền, có cùng nhau chia sẻ nhưng lại không thật tâm. Cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, đó chính là điều bất hạnh, cuộc sống dạy cho chúng ta biết rằng, có những lúc, những mối quan hệ đó không nên tồn tại. Nên tối nay, đập nát mặt nhau ra đi! Chào nhé!
Last edited by a moderator: