Bài viết: 34 

Chương 31: Ngày thứ ba tỉnh dậy sau giấc mơ thi chạy cùng [ Củ cải tinh]
"Anh Xuyên, anh Xuyên, mau dậy." Lê Uyên một tay lay Tống Xuyên vai, một bên gọi.
"Tôi tỉnh rồi, đừng lay."
Tống Xuyên mơ màng trả lời, giọng nói khàn khàn ngái ngủ. Hắn đẩy ra lay ở mình trên vai tay, từ từ ngồi dậy.
"Sắp đến giờ tập hợp rồi đấy, anh mau đi rửa mặt đi." Lê Uyên một bên thúc giục một bên tròng vào chân một chiếc tất, và hắn đã lấy ra cái thứ hai.
Tống Xuyên không trả lời hắn, mà là lảo đảo mơ màng đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt đi.
Tống Xuyên vốc nước chụp mặt mình, hắn rùng mình, tỉnh táo lại. Trong lòng than đài, đờ đẫn đánh răng rửa mặt rồi ra khỏi buồng vệ sinh.
"Anh Xuyên nhanh lên."
Lê Uyên tinh thần phấn chấn đứng dậy, mở cửa trước ra ngoài, Tống Xuyên liệt cái mặt theo sau, trên người vẫn còn vương chút buồn ngủ.
Ngoài trời, tại sân vườn [Biệt thự] .
"Một hai, một hai.."
Tống Xuyên cùng Lê Uyên xen lẫn trong đám chiến sĩ Bộ đội, đi theo chạy vòng quanh sân, gập bụng, hít đất, nhảy ếch, luyện quyền.. vân vân và mây mây các loại.
* * *
Tống Xuyên trở lại phòng liên ngồi liệt giữa ghế nghỉ. Hắn giờ chẳng muốn nhúc nhích tý nào.
Bọn họ đã tham gia Bộ đội quân huấn luyện như thế một thời gian rồi.
Vì ban ngày chủ yếu là ngồi xe lên đường, nên việc huấn luyện sẽ tập trung vào buổi sáng cùng tối khi mọi người điều có chút thời gian rảnh.
Nên chẳng có gì lạ khi Lê Uyên cũng chủ động đề suất đi theo luyện một thể cho có không khí.
Không khí gì đó.. là có, hắn cũng không cảm thấy rèn luyện quá sức, nhưng vấn đề của hắn ở đây..
Tống Xuyên ngẩng đầu nhìn vẫn treo lơ lửng đèn giao thông, mặt trên con số kia đã vượt qua mấy trăm.
Quá đủ để làm nhiều việc, như mất phí để vào nghỉ ở [ Biệt thự] mỗi đêm, đổi mấy thứ nho nhỏ như hộp kẹo socola, hay kia chiếc ống nhòm.. vv.
Mà một trong số đó tương đối làm Tống Xuyên ngán đến tận cổ chính là..
Tạo mộng.
Làm ra những giấc mơ lặp đi lặp lại để luyện tập này nọ, chính như cái cách mà hắn đã từng bị bắt học lái xe trong mơ.
Sự việc này kể ra thì cũng đơn giản thôi.
Vào một ngày đẹp trời vào mùng 2 hay 3 tháng 9 gì gì đó. Tống Xuyên cũng không nhớ rõ lắm
Tống Xuyên trở lại [Biệt thự] ăn uống nghỉ ngơi, sau cả sáng đi theo Lê Uyên chém củ cải. Hắn nằm bệt trên giường nhìn chằm chằm vào cái kia chiếc thần kỳ đèn giao thông, suy nghĩ mình lại có thể đổi thứ gì đó.
Chợt Tống Xuyên đã nghĩ đến việc mình đã từng học lái xe ô tô trong mơ.
Hắn có chút tò mò, không biết rằng liệu hắn có thể đổi: Một giấc mơ có thể làm hắn thói quen việc chém củ cải dễ dàng hơn hay không?
Vì vậy hắn đã mang theo chút hi vọng nói ra một câu:
"Thật muốn sớm quen cách chém củ.. a không tang thi."
Ngay lúc đó cũng không có gì xảy ra, số km trên đèn giao thông cũng không bị trừ.
Tống Xuyên vẫn an ổn tỉnh lại sau giấc ngủ trưa không mộng mị.
Hắn lúc đó cho rằng việc cho hắn tạo riêng một giấc mộng gì gì đó, để tập chém [Củ cải tinh] là không thể.
Vì vậy hắn cứ theo lẽ thường cùng Lê Uyên vào Làng Mang mỗi sáng chém củ cải đi. Cũng suýt chút quên mất này nguyên vọng.
Nhưng ngày đầu tiên lên đường đến Đông Bắc căn cứ, vào buổi tối, sau khi cả người mỏi mệt chìm vào giấc ngủ, hắn.. nằm mơ, a ha ha.
Mơ.. mơ thấy mình.. liên tục.. lập đi lặp lại mà.. chém củ cải.
Chém a chém, chém a chém, chém đến khi Tống Xuyên tỉnh lại vào buổi sáng.
Hẳn cảm thấy củ cải này loại rau củ cùng hắn không hợp. Tuy rằng trước đó hắn cũng không mấy làm món gì với củ cải là được, nhưng giờ đây:
Nó đã vinh thăng đâu bảng những thứ mà hắn không bao giờ đụng đến!
Cho đến hết cuộc đời này!
Được rồi, nói trở lại chuyện chính, hắn suy đoán rằng có lẽ: Là vì số km trên đèn giao thông đạt hơn một trăm, hắn mới có thể thông qua đổi để tạo mộng.
Và con số km tiêu hao mất cũng không nhiều, mới 20.
Này thì có ích lợi gì đâu, khi hắn đã quen rồi với việc chém củ cải cơ chứ?
Đúng không?
Đúng không?
Và..
Ngày thứ ba tỉnh dậy sau giấc mơ thi chạy cùng [ Củ cải tinh] .
Tống Xuyên cả người vẫn khỏe mạnh, chỉ có điều hắn nội tâm.. ha ha, hắn cũng chẳng buồn nhớ lại.
Hai chữ: . Tâm mệt.
Đó là lý do tại sao khi Lê Uyên tích cực đi lại, cùng các Bộ đội các đồng chí đi chém [Củ cải tinh], hắn thì ngồi thừ người ra trong xe, xem bọn họ anh dũng hành vi, mà chẳng có một chút nào lo lắng hay áy náy.
Người a, phải học được thư giãn đúng lúc, bằng không chỉ sẽ làm chính mình mệt mỏi.
Mà hắn: Tống Xuyên.
Cũng đã chính thức tiến hóa thành một con koala.
Treo ở trên cây, vắt vẻo nằm yên mà.. an tường.
"Tôi tỉnh rồi, đừng lay."
Tống Xuyên mơ màng trả lời, giọng nói khàn khàn ngái ngủ. Hắn đẩy ra lay ở mình trên vai tay, từ từ ngồi dậy.
"Sắp đến giờ tập hợp rồi đấy, anh mau đi rửa mặt đi." Lê Uyên một bên thúc giục một bên tròng vào chân một chiếc tất, và hắn đã lấy ra cái thứ hai.
Tống Xuyên không trả lời hắn, mà là lảo đảo mơ màng đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt đi.
Tống Xuyên vốc nước chụp mặt mình, hắn rùng mình, tỉnh táo lại. Trong lòng than đài, đờ đẫn đánh răng rửa mặt rồi ra khỏi buồng vệ sinh.
"Anh Xuyên nhanh lên."
Lê Uyên tinh thần phấn chấn đứng dậy, mở cửa trước ra ngoài, Tống Xuyên liệt cái mặt theo sau, trên người vẫn còn vương chút buồn ngủ.
Ngoài trời, tại sân vườn [Biệt thự] .
"Một hai, một hai.."
Tống Xuyên cùng Lê Uyên xen lẫn trong đám chiến sĩ Bộ đội, đi theo chạy vòng quanh sân, gập bụng, hít đất, nhảy ếch, luyện quyền.. vân vân và mây mây các loại.
* * *
Tống Xuyên trở lại phòng liên ngồi liệt giữa ghế nghỉ. Hắn giờ chẳng muốn nhúc nhích tý nào.
Bọn họ đã tham gia Bộ đội quân huấn luyện như thế một thời gian rồi.
Vì ban ngày chủ yếu là ngồi xe lên đường, nên việc huấn luyện sẽ tập trung vào buổi sáng cùng tối khi mọi người điều có chút thời gian rảnh.
Nên chẳng có gì lạ khi Lê Uyên cũng chủ động đề suất đi theo luyện một thể cho có không khí.
Không khí gì đó.. là có, hắn cũng không cảm thấy rèn luyện quá sức, nhưng vấn đề của hắn ở đây..
Tống Xuyên ngẩng đầu nhìn vẫn treo lơ lửng đèn giao thông, mặt trên con số kia đã vượt qua mấy trăm.
Quá đủ để làm nhiều việc, như mất phí để vào nghỉ ở [ Biệt thự] mỗi đêm, đổi mấy thứ nho nhỏ như hộp kẹo socola, hay kia chiếc ống nhòm.. vv.
Mà một trong số đó tương đối làm Tống Xuyên ngán đến tận cổ chính là..
Tạo mộng.
Làm ra những giấc mơ lặp đi lặp lại để luyện tập này nọ, chính như cái cách mà hắn đã từng bị bắt học lái xe trong mơ.
Sự việc này kể ra thì cũng đơn giản thôi.
Vào một ngày đẹp trời vào mùng 2 hay 3 tháng 9 gì gì đó. Tống Xuyên cũng không nhớ rõ lắm
Tống Xuyên trở lại [Biệt thự] ăn uống nghỉ ngơi, sau cả sáng đi theo Lê Uyên chém củ cải. Hắn nằm bệt trên giường nhìn chằm chằm vào cái kia chiếc thần kỳ đèn giao thông, suy nghĩ mình lại có thể đổi thứ gì đó.
Chợt Tống Xuyên đã nghĩ đến việc mình đã từng học lái xe ô tô trong mơ.
Hắn có chút tò mò, không biết rằng liệu hắn có thể đổi: Một giấc mơ có thể làm hắn thói quen việc chém củ cải dễ dàng hơn hay không?
Vì vậy hắn đã mang theo chút hi vọng nói ra một câu:
"Thật muốn sớm quen cách chém củ.. a không tang thi."
Ngay lúc đó cũng không có gì xảy ra, số km trên đèn giao thông cũng không bị trừ.
Tống Xuyên vẫn an ổn tỉnh lại sau giấc ngủ trưa không mộng mị.
Hắn lúc đó cho rằng việc cho hắn tạo riêng một giấc mộng gì gì đó, để tập chém [Củ cải tinh] là không thể.
Vì vậy hắn cứ theo lẽ thường cùng Lê Uyên vào Làng Mang mỗi sáng chém củ cải đi. Cũng suýt chút quên mất này nguyên vọng.
Nhưng ngày đầu tiên lên đường đến Đông Bắc căn cứ, vào buổi tối, sau khi cả người mỏi mệt chìm vào giấc ngủ, hắn.. nằm mơ, a ha ha.
Mơ.. mơ thấy mình.. liên tục.. lập đi lặp lại mà.. chém củ cải.
Chém a chém, chém a chém, chém đến khi Tống Xuyên tỉnh lại vào buổi sáng.
Hẳn cảm thấy củ cải này loại rau củ cùng hắn không hợp. Tuy rằng trước đó hắn cũng không mấy làm món gì với củ cải là được, nhưng giờ đây:
Nó đã vinh thăng đâu bảng những thứ mà hắn không bao giờ đụng đến!
Cho đến hết cuộc đời này!
Được rồi, nói trở lại chuyện chính, hắn suy đoán rằng có lẽ: Là vì số km trên đèn giao thông đạt hơn một trăm, hắn mới có thể thông qua đổi để tạo mộng.
Và con số km tiêu hao mất cũng không nhiều, mới 20.
Này thì có ích lợi gì đâu, khi hắn đã quen rồi với việc chém củ cải cơ chứ?
Đúng không?
Đúng không?
Và..
Ngày thứ ba tỉnh dậy sau giấc mơ thi chạy cùng [ Củ cải tinh] .
Tống Xuyên cả người vẫn khỏe mạnh, chỉ có điều hắn nội tâm.. ha ha, hắn cũng chẳng buồn nhớ lại.
Hai chữ: . Tâm mệt.
Đó là lý do tại sao khi Lê Uyên tích cực đi lại, cùng các Bộ đội các đồng chí đi chém [Củ cải tinh], hắn thì ngồi thừ người ra trong xe, xem bọn họ anh dũng hành vi, mà chẳng có một chút nào lo lắng hay áy náy.
Người a, phải học được thư giãn đúng lúc, bằng không chỉ sẽ làm chính mình mệt mỏi.
Mà hắn: Tống Xuyên.
Cũng đã chính thức tiến hóa thành một con koala.
Treo ở trên cây, vắt vẻo nằm yên mà.. an tường.