- Xu
- 390


Thương thầm
Tác giả: Remus
* * *
Tác giả: Remus
* * *
Tấm màn mỏng soi đám mây mùa hạ
Gió đi rồi, sao tóc vẫn còn bay?
Nắng qua rồi, sao đầu em lại cháy?
Bay trong mộng hay lửa bỏng trong lòng?
-
Em ngồi viết, viết vào trang giấy trắng
Viết cho người em gọi là tương tư
Em bình tâm, thoáng một chút lẳng lặng
Viết cho xong, cho hết nỗi mệt nhừ.
-
Em nghĩ về khoảng cách hai ta đó
Chẳng quá xa cũng chẳng dễ dàng đo
Em nhìn về khoảng không trong mắt họ
Em đâu rồi? Quá mờ không thể rõ.
-
Không gian rộng chia hàng nghìn xa lạ
Thời gian ít nhân cả tấn tình yêu
Khi nào sông mới nối liền biển cả?
Khi nào cá mới ló mặt trông diều?
-
Ngày mai, liệu nó có khác hơn không?
Có lấp đầy nơi tâm hồn trống rỗng?
Có mang đến, dù chỉ một hi vọng?
Hay chỉ là lời nói suông dối lòng?
-
Em ngủ rồi, cho tâm hồn thanh thản
Em quên rồi, quên những chuyện vu vơ
Em đã biết, em là một đứa khờ
Em hiểu rồi, hiểu rằng mai sẽ khác!
* * *
Em mở mắt, chập chờn trong uể oải
Cây vẫy chào, hoa lá khẽ vươn vai
Nắng thật đẹp, đẹp đến nỗi điên dại
Đẹp như người, trong đôi mắt đang say.
-
Thật mệt mỏi, tinh thần em thụt xuống
Con ngươi ấy mang đậm nỗi u buồn
Em không buồn vì một người nào cả
Em buồn vì đống áp lực nhân ba.
-
Bước ra ngoài với đôi chân mềm rũ
Gió thì thầm, nhắc về người em trông
Em ước gì có một bờ vai rộng
Gối đầu em, cho em một lối về.
-
Em đến trường, em đến với cô đơn
Xung quanh em chỉ toàn là cái lạnh
Kiếm tìm anh giữa không gian rộng lớn
Nhớ lắm rồi nhưng chẳng thấy cũng đành..
-
Chuông reo lên, báo hiệu giờ vào học
Đống mệt nhoài đè nặng lên đôi vai
Nghe tiếng giảng, em vò đầu bứt tóc
Mắt lim dim, chắc đêm qua quá dài.
-
Em chờ mãi, đến khi được ra về
Em lại tìm, lại tìm mãi một ai
Tại sao họ lại khó tìm đến thế?
À thấy rồi! Tiếng vọng từ bên tai.
* * *
Nhìn thấy họ, em bất giác mỉm cười
Em vội mừng, chụp lại bóng dáng ấy
Như trúng số, em bảo "May lắm rồi!"
Dù khoảng khắc chỉ kéo dài vài giây.
-
Một ngày trôi, em lại viết một trang
Để thỏa lòng những cơn đau nguội lạnh
Viết ra hết những lời không có cánh
Một mình em, tự đọc để tự cười.
-
Đến khi nào mới được nghe họ hát,
Nghe họ đàn, nghe họ viết lời ca,
Nghe họ mang âm nhạc đến khán giả,
Được nhìn họ tỏa sáng giữa đêm đen?
-
Anh biết không? Em chỉ là hạt cát
Nhỏ bé xíu trong đám người hét vang
Anh biết không? Anh là cả thế giới
Trong đôi mắt của một mình em thôi!
-
Lại một đêm say sưa từng câu chữ
Em lạc vào đám mơ mộng thực hư
Anh yêu thơ vì thơ cho anh sống
Em yêu thơ vì hơi thở tâm hồn.
-
Nốt đoạn này, em trở về giường ngủ
Lắm khát khao nhưng cũng lắm chán trường
Hẹn ngày mai gặp anh như tưởng tượng
Hay trong mơ cũng đã vui lắm rồi!