Anh Lười Anh sống làm chi lỡ thời gian Không siêng, chẳng nhọc, lại hạ nhàn Sớm tía ra đồng, anh còn ngáy Chiều bếp mẹ ngồi, dáng anh say Ăn xong bỏ bát, ngồi một xó Ngủ bỏ đất trời, miệng kho kho Người đời chê trách, anh chẳng bận Sống một kiếp người khỏi phân vân. END