Các Anh Là Quê Hương Tác giả: Tú Hảo Mình là một người trẻ thuộc thế hệ 10X - thế hệ mà trong những án văn hay gọi là "rường cột nước nhà". Mình may mắn sinh ra khi đất nước đã thanh bình, chẳng còn tiếng súng nổ mìn reo, có chăng chỉ là những "vết hằn" mà chiến tranh đã vô tình để lại trên da thịt đồng bào mình. Dù chưa bao giờ tận mắt chứng kiến hình ảnh một người chiến sĩ hiên ngang trước họng súng quân thù, hay hình ảnh các anh quỵ xuống với những tiếng gào mang tên Tổ quốc, mình chưa tận mắt thấy điều gì cả. Thế nhưng, dường như khí chất Việt Nam đã in sâu trong mình tự thuở nào, mình luôn có những ám ảnh vô hình về chiến tranh, về những hi sinh mất mát, về máu và nước mắt, về những cuộc chia ly và những lần đoàn tụ, hay cả những nấm mồ được phủ lấy bằng màu cờ Tổ quốc. Tất cả đã hun đúc cho mình một tình yêu lịch sử dân tộc một cách mãnh liệt. Mình - dành cả trái tim để yêu màu cờ nước Việt, yêu màu áo lính, yêu từ chiếc mũ cối đến những đôi dép cao su mòn cả đế, mình biết ơn và trân trọng những linh hồn đã hòa máu xương vào lòng đất Việt, để cho mình một cuộc sống bình yên như hiện tại. "Các anh là quê hương" như một lời tri âm thầm lặng, là một nén hương trầm mình xin kính cẩn gửi đến anh linh của các thế hệ đi trước, với lòng biết ơn vô tận, cùng lời hứa sẽ nỗ lực góp phần dựng xây và giữ gìn đất nước mãi mãi thanh bình! Mùa xuân năm nào mẹ tiễn các anh đi Mẹ bảo rằng: "Giết Tây xong thì quay về con nhé!" Phía sau con có hậu phương là mẹ Dẫu tháng rộng năm dài lòng mẹ vẫn chờ con Con đi rồi mẹ nào được ngủ ngon Mẹ trằn trọc trong đêm trường quạnh vắng Hỡi con ơi! Không gian càng tĩnh lặng Nỗi nhớ con càng quặn thắt mỏi mòn Các anh ơi! Xuân đến ngót năm tròn Giặt tan chưa? Về đi anh hỡi Về đi anh! Mẹ già đang ngóng đợi Đợi nước được yên, và đợi anh về Từ nơi xa vọng về: "Chưa thể mẹ ơi!" Dẫu con nhớ quê, nhớ nhà, nhớ mẹ Nhưng mẹ ơi điều gì là tất cả? Nếu không phải là hai tiếng gọi "Quê Hương" Con của mẹ đêm ngày vẫn trấn giữ biên cương Có những đêm đi tuần gió lùa qua vạt áo Nhưng con với nhân dân là chung dòng máu Dòng máu Việt Nam - rơi để đổi hòa bình Nước Việt trong con, vẹn mãi một dáng hình Dáng hình cha ông, xả thân vì nước Nhưng nước chưa yên, lúa chưa xanh bờ ruộng Thì đời này con phải quyết hi sinh Ở hậu phương đừng đau buồn mẹ nhé Nếu lỡ mai này con nằm lại tiền phương Rồi thân xác con sẽ về lại cố hương Dẫu biết rằng sẽ chẳng còn nguyên vẹn Xin lỗi mẹ! Vì con sai lời hẹn Khi con đi con hẹn sẽ về Đừng khóc mẹ ơi! Mẹ ơi xin đừng khóc! Vì tự do nên con phải đổi xác thân mình Các anh ơi! Giờ ở đâu khi đất nước hòa bình Giặc đã tan, lúa đã xanh bờ ruộng Về đi anh! Mẹ già đang mòn mỏi Về nha anh! Có đồng đội đang chờ Không được nữa rồi! Ở nơi này lạnh lắm phải không anh? Không chiếu, không chăn, không vòng tay của mẹ Nén hương này kính gửi về anh nhé Những người con của dân tộc anh hùng!
Giọng thơ, cảm xúc thơ, cách tiếp cận cuộc sống.. thể hiện trong bài thơ không nghĩ rằng lại là của một tác giả tuổi còn trẻ vậy. Chưa từng đi qua chiến tranh, chưa từng trải qua những cung bậc cảm xúc khổ đau, mất mát vì chiến tranh, vậy mà bạn vẫn thể hiện điều đó rất cảm động trong bài thơ này. Like và cho tác giả trẻ. Chúc tác giả có nhiều bài thơ hay như vậy nha!