Bài viết: 9 



Tên truyện: Bài Đồng Dao Thứ Mười Ba: Âm Vọng Từ Sình Lầy
Tác giả: trongluan2265
Thể loại: Truyện ma
Văn án:
Tác giả: trongluan2265
Thể loại: Truyện ma
Văn án:
Truyện "Bài Đồng Dao Thứ Mười Ba: Âm Vọng Từ Sình Lầy" kể về nhóm mười ba người bạn trẻ về thăm làng Sình Lầy hoang tàn ở miền Tây, quê của Huy. Họ phát hiện ra quá khứ bị nguyền rủa của làng gắn liền với ngôi đền Ngài Không Tên và một bài đồng dao 13 câu, vốn là chú ngữ dùng trong nghi lễ giữ phong ấn nhưng bị lũ trẻ biến thành trò chơi chết chóc "Đi tìm Con Quỷ Say".
Bất chấp cảnh báo và những dấu hiệu rùng rợn ngày càng tăng, sự tò mò và liều lĩnh khiến họ quyết định tái hiện trò chơi này với đủ 13 người. Khi người đi tìm là Mai vô tình đọc lên câu thứ 13 bị che giấu trên bệ đá đền thờ, họ đã giải phóng "Con Quỷ Say" – một thực thể khủng khiếp biểu hiện qua vô số bàn tay đen đúa vặn vẹo, âm thanh kỳ dị (gõ, xoay, cười khanh khách), và chuyển động lảo đảo như say rượu.
"Con Quỷ Say" tấn công tàn bạo, lấy đi mạng sống của hầu hết bọn họ ngay tại nơi ẩn nấp, theo những cách kinh hoàng liên quan trực tiếp đến các câu trong bài đồng dao. Một hoặc hai người may mắn trốn thoát khỏi làng trong tình trạng sốc và mang theo các triệu chứng rùng rợn của lời nguyền (đau/chảy máu tai, biến dạng tay).
Tuy nhiên, sự thoát thân chỉ là ảo tưởng. Lời nguyền của "Con Quỷ Say" đã bám theo họ, gây ra sự biến dạng thể xác, ám ảnh tinh thần và lây lan sang những người khác thông qua việc biết đến bài đồng dao và tiếp xúc với người bị đánh dấu. Truyện kết thúc mở, cho thấy những người sống sót cuối cùng đều gục ngã trước lời nguyền, để lại "Con Quỷ Say" tự do lan rộng nỗi kinh hoàng ra thế giới bên ngoài, ám ảnh bất cứ ai vô tình biết đến "Bài Đồng Dao Thứ Mười Ba".
Link Thảo luận - Góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Trongluan2265
Chương 1: Lời Mời Giữa Miền Đất Chết
Mười ba chiếc xe máy, mười ba con người – một con số định mệnh mà chẳng ai trong nhóm để ý tới khi ấy – rẽ khỏi quốc lộ, lao vào con đường đất gồ ghề, lầy lội dẫn vào Sình Lầy. Nắng hè miền Tây vẫn rải vàng như mật, nhưng càng tiến sâu vào, thứ ánh sáng ấy càng bị nuốt chửng bởi vạt rừng tràm rậm rạp hai bên đường. Không khí đặc lại, không chỉ vì độ ẩm cao, mà còn vì một cảm giác nặng nề, ngột ngạt, như đang lặn xuống đáy một cái hồ đầy bùn. Mùi vị hỗn tạp xộc thẳng vào mũi: Mùi lá mục, mùi đất ẩm, mùi nước đọng lâu ngày tanh ngái và một thứ mùi khác, khó tả, vừa như mùi kim loại rỉ sét, vừa như mùi của.. sự mục ruỗng đang diễn ra, không chỉ trên thực vật, mà trên cả thời gian.
Đoàn xe nối đuôi nhau chậm rãi bò trên con đường gập ghềnh. Tiếng động cơ dường như bị nuốt chửng bởi sự im lặng bao trùm. Tiếng côn trùng trong rừng không rộn rã, mà là một tiếng ri rỉ đều đều, đơn điệu, như một âm thanh nền không bao giờ dứt, tạo cảm giác cô lập đến đáng sợ. Thỉnh thoảng, tiếng ộp oạp của ếch nhái hay tiếng quẫy mạnh dưới lớp lục bình dày đặc trên con rạch chạy song song đường đi, nghe như những tiếng động bất ngờ, giật mình, gợi lên hình ảnh thứ gì đó đang ẩn mình dưới mặt nước đen ngòm.
Huy, người dẫn đường, cảm thấy lồng ngực mình thắt lại. Mười năm. Mười năm cậu không về Sình Lầy sau cái đêm mà cả làng không bao giờ nhắc đến, cái đêm đã biến nơi đây thành một ngôi làng ma đúng nghĩa. Cậu về, một phần vì lời hứa với đám bạn về một chuyến đi "khám phá miền Tây hoang dã", phần khác vì một sự thôi thúc khó lý giải, như có sợi dây vô hình nào đó kéo cậu trở về với nguồn cội đầy ám ảnh.
Đám bạn của cậu, đa số đến từ thành phố, lúc đầu còn cười nói, trêu ghẹo. Mai, cô nàng tóc ngắn cá tính, đôi mắt sáng lên sự tò mò, không ngừng bấm máy ảnh và quay phim. Minh, tay phó nháy chính của nhóm, luôn tìm kiếm những góc máy lạ, nhưng vẻ mặt cậu ngày càng nghiêm túc hơn khi tiến sâu vào rừng. Phúc, cậu bạn trầm tính, ít nói, nhưng đặc biệt nhạy cảm với không khí xung quanh, ngồi sau xe Huy, im thin thít, đôi mắt dáo dác nhìn khắp nơi, vẻ sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt. Mười người còn lại – Lan, Hùng, An (một An khác với An trong bản nháp trước), Bình, Cường, Dũng, Giang, Hương, Khải, Sơn – cũng dần im lặng theo. Nụ cười tắt lịm trên môi, thay vào đó là sự căng thẳng và bất an.
Ngôi làng Sình Lầy hiện ra không một lời báo trước. Nó không có cổng chào, không có bảng tên. Chỉ là một tập hợp những mái nhà gỗ xiêu vẹo, mục nát, nằm rải rác dọc theo con rạch. Đa số cửa mở toang, bên trong trống rỗng và tối đen. Mùi ẩm mốc, mục ruỗng xộc ra. Mạng nhện giăng mắc khắp nơi như những tấm màn tang rách nát. Sân vườn hoang hóa, cỏ dại và dây leo mọc tràn lan, nuốt chửng cả lối đi. Vài chiếc xuồng mục nát nằm phơi mình trên bờ, như những bộ xương cá voi khổng lồ. Giếng nước phủ đầy rêu phong, miệng giếng tối đen như một cái hố không đáy, toát ra hơi lạnh lẽo đáng sợ.
Sự im lặng bao trùm lấy làng còn khủng khiếp hơn tiếng ồn. Nó là sự vắng mặt của mọi âm thanh sự sống. Không có tiếng trẻ con nô đùa, không tiếng gà gáy, không tiếng chó sủa. Chỉ có tiếng máy xe của họ và tiếng côn trùng không ngừng rỉ rả.
Họ đi qua vài cụ già khắc khổ còn sót lại trong làng. Những người này ngồi bất động trên bậc cửa, da nhăn nheo như vỏ cây khô, đôi mắt đục ngầu và vô hồn, nhìn chằm chằm vào đoàn người lạ như nhìn những bóng ma từ thế giới khác lạc bước đến. Không một lời chào, không một nụ cười, không một cử chỉ thân thiện. Chỉ có sự im lặng và ánh mắt dõi theo đầy sợ hãi, như muốn nói: "Tại sao các người lại đến đây? Nơi này không phải dành cho người sống nữa."
Huy cố gắng mỉm cười chào một bà cụ ven đường, nhưng bà cụ chỉ quay mặt đi, run rẩy siết chặt cái bọc vải trên tay. Cảm giác bất lực và sợ hãi dâng lên trong lòng Huy. Sình Lầy đã thay đổi quá nhiều, trở nên xa lạ và đáng sợ.
Họ dừng lại trước căn nhà sàn cũ của gia đình Huy. Ngôi nhà gỗ cũ kỹ, dựa vào những cây cột đã ngả màu thời gian. Mùi ẩm mốc, mối mọt, và mùi bụi bặm xộc thẳng vào mũi. Mở cửa bước vào, ánh sáng chiều yếu ớt len lỏi qua những khe cửa, chiếu sáng lớp bụi dày đặc phủ trên đồ đạc. Những chiếc khăn trắng (giờ đã chuyển sang màu xám xịt) trùm lên bàn ghế, trông như những bóng ma nhỏ ngồi rải rác trong phòng. Bàn thờ trống trơn, chỉ còn lại những vết ố trên tường nơi di ảnh và bát hương từng ngự trị. Căn nhà mang theo ký ức, nhưng là những ký ức nặng nề, bị bao phủ bởi một màn sương sợ hãi mà Huy không thể xua tan.
Dọn dẹp qua loa, họ cố gắng biến nơi đây thành nơi trú ẩn tạm thời. Tiếng chổi quét sàn, tiếng dọn đồ đạc cố gắng lấp đầy sự im lặng đáng sợ. Nhưng sự im lặng đó dường như có trọng lượng riêng, nó đè nén lên họ, khiến mọi tiếng động đều trở nên lạc lõng và yếu ớt.
Huy tìm thấy chiếc hộp gỗ nhỏ dưới gầm giường. Bên trong, có vài món đồ chơi cũ, vài viên sỏi nhẵn bóng, một ít bột màu khô cứng và một chiếc lá bùa nhỏ vẽ bằng chu sa đã phai màu. Cậu bé cầm chiếc lá bùa lên. Một ký ức lờ mờ vụt qua – hình ảnh những đứa trẻ, những chiếc lá bùa nhét trong vai áo, bài đồng dao.. Trò "Đi tìm Con Quỷ Say". Một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng.
Buổi tối đầu tiên ở Sình Lầy là một thử thách. Họ quây quần bên bếp củi bập bùng, cố gắng tạo ra chút hơi ấm và ánh sáng chống lại bóng tối bao trùm. Mùi đồ ăn thơm lừng bay đi trong không khí ẩm thấp, như một lời thách thức yếu ớt gửi đến sự mục rỗng của làng. Họ kể chuyện, đùa giỡn, nhưng tiếng cười không còn tự nhiên nữa. Nó cố gồng mình lên để lấn át sự im lặng và nỗi sợ hãi đang bò lan.
Sự bất an bắt đầu rõ rệt hơn. Tiếng cót két của sàn nhà không còn là tiếng động ngẫu nhiên nữa. Nó có nhịp điệu, như những bước chân nhẹ nhàng di chuyển quanh nhà, dừng lại ở cửa ra vào, rồi đi ra sau vườn. Tiếng gió lùa qua vách nghe như những lời thì thầm liên tục, không rõ nghĩa.
Phúc, cậu bé nhạy cảm, ngồi co ro nhất, khuôn mặt tái mét. "Tao nghe thấy tiếng gì ấy.. tiếng gõ.. nó gần hơn lúc nãy."
Mười hai người khác lắng tai nghe. Ban đầu không rõ, rồi họ cũng nghe thấy. Tiếng gõ rất khẽ, rất xa, như phát ra từ sâu trong rừng. Cốc.. cốc.. cốc.. Nhịp nhàng, đều đặn, như một cái đồng hồ chết chóc đang điểm giờ.
Đêm đó, không ai ngủ ngon. Những cơn ác mộng vặn vẹo ám ảnh họ. Giấc mơ về những đôi tay đen đúa, vặn vẹo, bò lên từ bóng tối. Giấc mơ về tiếng cười khanh khách kỳ lạ, như người say rượu đang cười. Giấc mơ về mùi bùn đất và máu khô. Giấc mơ về việc bị nhìn chằm chằm bởi vô số đôi mắt vô hình. Họ thức dậy, mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng, và cảm giác bị theo dõi vẫn còn nguyên đó.