- Xu
- 755,853,847
1146
61
Bài Ca Tình Mẹ
Có câu hát tên là bất diệt
Là tiếng ru của mẹ hôm nào
Khi nằm trên cánh võng nhẹ chao
Khi mẹ vẫn còn thời xuân sắc
Khi con mới từ trong bụi đất
Qua mẹ cha để có hình hài
Giọt mồ hôi tần tảo hôm mai
Để con biết vẫy chào cuộc sống
Lấy nước mắt đổi thành cơm nóng
Dùng máu xương nuôi dưỡng thân hình
Có tiếng hát tên là hy sinh
Là ơn gọi trời dành cho mẹ
Ru con ngủ để ngồi lặng lẽ
Bài hát kia im bặt trong lòng
Lại ngày mai quảy gánh long đong
Vì cuộc sống lưng còng vai mỏi
Mẹ cứ bước qua từng khoảng tối
Sức mạnh nào vượt những chông gai?
Sỏi đá kia rướm máu đường dài
Nhưng ánh mắt tin yêu vẫn cháy
Sức mạnh! Sức mạnh kia là đấy!
Ngày lớn khôn con lạy trời cao
Để cho con được biết ngọt ngào
Mà mẹ phải quen mùi cay đắng
Con hiểu rõ những điều sâu lắng
Lớp học nào dạy được cho con
Nhìn mẹ cha thân thể hao mòn
Con thêm hiểu tình yêu thập giá
Có câu hát tên là vàng đá
Là tiếng ru của mẹ hôm nào
Khi nằm trên cánh võng nhẹ chao
Khi mẹ vẫn còn thời xuân sắc..
Phạm Thái Sơn
Cảm nhận bài thơ Bài Ca Tình Mẹ – Phạm Thái Sơn
Bài thơ Bài Ca Tình Mẹ của Phạm Thái Sơn là một khúc hát dài đầy yêu thương và biết ơn, gợi lại hình ảnh người mẹ vất vả, tảo tần, hy sinh suốt một đời chỉ để con được lớn lên trong bình yên và đầy đủ. Từng câu thơ như một dòng hồi ức đầm ấm, đưa người đọc trở về những buổi trưa nằm võng nghe mẹ ru, về tiếng hát nhẹ như gió thoảng mà sâu như một lời nhắc nhở dịu dàng về cội nguồn yêu thương.
Hình ảnh người mẹ trong bài thơ hiện lên vừa mềm mại vừa mạnh mẽ. Đó là người phụ nữ từng "xuân sắc", từng là thiếu nữ của một thời tuổi trẻ, nhưng vì con mà chấp nhận tần tảo, chấp nhận biến giọt mồ hôi thành cơm, biến nước mắt thành động lực để nuôi dưỡng đứa con mình dồn tất cả hy vọng. Tình mẹ trong thơ không chỉ là sự chăm sóc, mà còn là "hy sinh" – một thứ hy sinh âm thầm đến mức nhiều khi con lớn lên mà chưa kịp hiểu hết những nhọc nhằn ấy.
Bài thơ còn làm người đọc xúc động bởi hình ảnh mẹ "quảy gánh long đong", lưng còng, vai mỏi nhưng ánh mắt vẫn cháy lên niềm tin yêu vào con cái và cuộc sống. Đó là sức mạnh của một tình yêu không gì bào mòn được. Sỏi đá đường dài có thể khiến chân mẹ rướm máu, nhưng trái tim mẹ chưa bao giờ chùn bước. Tác giả gọi tình mẹ là "vàng đá" – bền bỉ, vững chãi, không phai tàn dù thời gian có bào mòn thân thể.
Đến cuối bài, nỗi lòng của người con được bộc lộ chân thành. Khi trưởng thành, con hiểu rằng không lớp học nào có thể dạy hết về những đắng cay mà mẹ cha đã trải qua. Nhìn cha mẹ hao mòn từng ngày, con mới chợt thấm thía tình yêu thập giá – thứ tình yêu hiến mình mà không hề tính toán. Và chính sự thấu hiểu đó làm cho tiếng ru năm nào lại vang lên, như một "bài ca bất diệt" khiến lòng người rung lên những nốt ân tình sâu lắng.
Bài Ca Tình Mẹ vì thế không chỉ là một bài thơ, mà là một lời tri ân. Một lời nhắc nhở mỗi người hãy nhìn lại, hãy trân trọng, hãy biết ơn đôi bàn tay đã nhọc nhằn nuôi mình lớn. Dòng thơ nhẹ như ru, nhưng đọng lại trong lòng người đọc là cảm xúc rất sâu: Thương mẹ, nhớ mẹ, và biết rằng cả cuộc đời này, không có bài ca nào đẹp bằng bài ca tình mẹ.
Chỉnh sửa cuối:

