Mùa hạ năm nay đến mang theo chút nắng vàng rực rỡ mà tràn đầy sinh khí soi rọi qua táng cây xanh ngắt một màu. Ta thật sự ngưỡng mộ cái thời tiết này! Sao lại có thể xán lạn như thể mọi thứ trên thế nhân này chẳng thể đá đọng đến sự tự nhiên ấy. Cho dù năm tháng đổi thay, lòng người biến đổi cũng chẳng dính dáng gì tới việc bốn mùa tuần hoàn. Không có tí gì gọi là ăn nhập với tình cảnh đang xảy ra trước mắt ta.
Ngày tang lễ ta của ta, môn môn phái phái mỗi người một vẻ. Có người vờ đau thương, có người nén vui vẻ, có người cười hả hê.. Phải rồi! Thiên tài tuyệt đỉnh giang hồ người người ngưỡng mộ của Vân Phong phái, tiểu ma đầu chuyên phá hoại gây bao sóng gió trong giang hồ cứ vậy mà bị Hắc Tịch phái truy sát, một kiếm mang kịch độc đâm chết mà rơi xuống vực, thịt nát xương tan. Không tàn cũng phế.
Một đời mang trên vai gánh nặng của cả môn phái, ngày đêm luyện võ, chế dược.. đến cả sở thích cầm, kì, thi, họa của bản thân cũng bị cấm đoán. Ta không muốn sống trong ánh hào quang giả tạo đó nữa. Âu đó cũng là một kết cục tốt cho ta.
Ta vừa cắn quả táo trên tay vừa chăm chú quan sát những người đến viếng. Miệng lẩm nhẩm:
- Tên đáng ghét đó vậy mà chẳng thèm đến viếng. Đúng thật là..
-
Ai cơ? - Tên nhóc cùng ta nấp sau lùm cây nhìn lén lên tiếng.
-
Thì chính là tên thần y Hạo gì gì đó.. - Ta vắt óc suy nghĩ.. xin lỗi vì bình thường toàn kêu ngươi bằng đồ đáng ghét.
-
Hạo Nhiên thần y. - Y tiếp lời.
- Đúng, đúng! Không phải ma đầu Châu Anh cùng hắn lớn lên à? Đến tí tiền mừng, à không tiền viếng thăm cũng chẳng thèm gửi đến. Tặc tặc.. đúng là thế nhân bạc bẽo. - Ta lắc đầu, tặc lưỡi biểu thị sự đồng cảm, thương sót với chính bản thân mình.
-
À mà ngươi ở đây làm gì thế? - Ta nhìn tên nhãi ranh trắng trẻo, có chút ngốc nghếch này hỏi.
-
Ta chỉ xem náo nhiệt. Còn tỷ tỷ xinh đẹp thì sao? - Hắn dùng chất giọng không thể nào búng ra sữa hơn nữa mà hỏi.
-
Không có gì! Ta đi đây . - Ta rùng mình vì giọng điệu của hắn. Phải chuồn lẹ thôi. Nếu lỡ xảy ra chuyện ngoài gì muốn, chắc có thể người nằm trong quan tài là ta thật đó.
Ta ngạo nghễ đi men theo con đường mòn vẹn bờ sông nhìn nước, nhìn mây, nhìn trời.
Thời tiết trong lành đẹp đẽ thế này thật thích hợp làm một chiếc bè nhỏ thuận nước mà trôi theo dòng. Trôi đến đâu thì đến thăm quan phong cảnh ở đấy một chút. Thật là bách vị nhân gian, yên bình biết bao nhiêu.
Rõ ràng phong cảnh chẳng hề thay đổi mấy. Nhưng cảm giác lại nhẹ nhành, bình an đến kì lạ. Phải chăng cái thay đổi là lòng người? Thì ra dứt khoát buông bỏ lại có thể khiến tâm tình tĩnh lặng, thoải mái như thế! Đôi khi cái đẹp nhất chẳng cần đi đâu xa, nó hiện hữu ngay trước mắt nhưng vì có quá nhiều bận lòng mà hững hờ chẳng thèm để tâm đến.
Ta vừa ghép những thanh tre vừa chặt được, vừa ngán ngẫm. Trời mùa hạ cũng quá nóng rồi đi! Nằm hóng gió trời, có sách, có trà thì quả thật là mỹ vĩ nhân gian. Nhưng phải làm việc thì.. thật là cực hình mà.
Không đợi ta buồn chán lâu. Từ phía bìa rừng đi đến một đám nam nhân. Nhìn dáng vẻ cợt nhã, hùng hổ của chúng. Quả thật chuyện xui xẻo luôn đến cùng nhau mà.
- Tiểu mỹ nhân đang làm gì đó? - Tên nam nhân bặm trợn, dùng ánh mắt biến thái thèm khát nhìn ta mà đùa cợt.
- Làm gia gia ngươi! - Ta nhìn chúng khinh bỉ mà nói. Thứ lỗi cho tiểu mỹ nhân là ta đấy thất lễ rồi. Đang nóng nảy nên ta mới vậy thôi, chứ bình thường thì.. cũng không khác là mấy.
- Ngươi dám! Muốn nhẹ nhàng với tiểu mỹ nhân một chút, xem ra tiểu mỹ nhân là thích mạnh tay một chút rồi! - Tên cầm đầu nóng giận, đưa tay ra hiệu cho những tên khác lên bắt ta. Bỗng có một tiếng hét vang trời kéo dài.
- Dừng lại! Không được đụng vào tỷ tỷ của ta! - Tên nhãi lúc nảy đột nhiên từ đâu chui ra chặn trước ta. Dùng giọng điệu có chút trẻ con mà hét làm ta có chút nhịn cười.
Hắn vừa dứt câu, một nắm đấm vung ngay vào mắt phải. Vẻ mặt bàng hoàng, hụt hẫng, thất vọng, buồn bã, đau lòng, mếu máo của hắn lần lượt hiện ra, cùng theo đó là những giọt nước mắt to nhỏ đầy tổn thương lần lượt rơi xuống. Ha ha thật xin lỗi lần này ta nhịn cười không nổi nữa rồi! Hắn là đang tính bảo vệ ta hả? Tên nhóc con nhìn ta bằng ánh mắt ba phần hờn dỗi bảy phần trách móc, như thể nói rằng: Sao tỷ có thể cười nhạo ta như vậy, ta là đang giúp tỷ mà?