Bài viết: 220 



Ba Mẹ
Ca sĩ: Vương Tuấn Khải, Lý Vinh Hạo, Vu Nghị
Ca sĩ: Vương Tuấn Khải, Lý Vinh Hạo, Vu Nghị
[COLOR=rgb(0, 0, 255) ]Lời bài hát:[/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]我曾經很想知道 [/COLOR]
Wǒ céngjīng hěn xiǎng zhīdào
同樣的話要說多少次才好
tóngyàng dehùa yào shuō duōshǎo cì cái hǎo
那些再三強調的老套
nàxiē zàisān qíangdìao de lǎo tào
長大了才知道是不是需要
zhǎngdàle cái zhīdào shì bùshì xūyào
很少主動擁抱 就算為了自豪
hěn shǎo zhǔdòng yǒngbào jìusùan wèile zìháo
靦腆的笑 要強而又低調
miǎn tiǎn de xìao yào qíang ér yòu dīdìao
穿的布料 我贈送的外套 過時也不丟掉
chuān de bùlìao wǒ zèngsòng de wàitào guòshí yě bù diūdìao
還是一樣 太多理所應當讓人覺得平常
háishì yīyàng tài duō lǐ suǒ yīngdāng ràng rén juédé píngcháng
不算太小的房 冬暖夏涼的那間放著我的床
bù sùan tài xiǎo de fáng dōng nuǎn xìa líang dì nà jiān fàngzhe wǒ de chúang
歌頌這種平凡 一兩句唱不完
gēsòng zhè zhǒng píngfán yī liǎng jù chàng bù wán
恩重如山 聽起來不自然
ēn zhòng rúshān tīng qǐlái bu zìrán
回頭去看 這是說了謝謝反而才虧欠的情感
húitóu qù kàn zhè shì shuōle xièxiè fǎn'ér cái kuīqìan de qínggǎn
爸爸媽媽給我的不少不多
bàba māmā gěi wǒ de bù shào bù duō
足夠我在這年代奔波 足夠我生活
zúgòu wǒ zài zhè níandài bēnbō zúgòu wǒ shēnghuó
年少的輕狂不能用來揮霍
níanshào de qīngkúang bùnéng yòng lái huīhuò
也曾像朋友一樣和我訴說
yě céng xìang péngyǒu yīyàng hé wǒ sùshuō
爸爸媽媽總說經歷的坎坷
bàba māmā zǒng shuō jīnglì de kǎnkě
是渡過青春的快樂
shì dùguò qīngchūn de kùailè
這時候這個季節又想起了這首歌
zhè shíhòu zhège jìjié yòu xiǎngqǐle zhèshǒu gē
還是一樣 太多理所應當讓人覺得平常
háishì yīyàng tài duō lǐ suǒ yīngdāng ràng rén juédé píngcháng
不算太小的房 冬暖夏涼的那間放著我的床
bù sùan tài xiǎo de fáng dōng nuǎn xìa líang dì nà jiān fàngzhe wǒ de chúang
歌頌這種平凡 一兩句唱不完
gēsòng zhè zhǒng píngfán yī liǎng jù chàng bù wán
恩重如山 聽起來不自然
ēn zhòng rúshān tīng qǐlái bu zìrán
回頭去看 這是說了謝謝反而才虧欠的情感
húitóu qù kàn zhè shì shuōle xièxiè fǎn'ér cái kuīqìan de qínggǎn
爸爸媽媽給我的不少不多
bàba māmā gěi wǒ de bù shào bù duō
足夠我在這年代奔波 足夠我生活
zúgòu wǒ zài zhè níandài bēnbō zúgòu wǒ shēnghuó
年少的輕狂不能用來揮霍
níanshào de qīngkúang bùnéng yòng lái huīhuò
也曾像朋友一樣和我訴說
yě céng xìang péngyǒu yīyàng hé wǒ sùshuō
爸爸媽媽總說經歷的坎坷
bàba māmā zǒng shuō jīnglì de kǎnkě
是渡過青春的快樂
shì dùguò qīngchūn de kùailè
這時候這個季節又想起了這首歌
zhè shíhòu zhège jìjié yòu xiǎngqǐle zhèshǒu gē
Lời dịch:
Tôi đã từng rất muốn biết
Mấy câu nói dạy dỗ đó phải nói đến bao giờ mới hết
Những lời răn dạy được nhắc đi nhắc lại
Đến khi trưởng thành rồi mới biết có cần thiết hay không.
Họ rất ít khi chủ động ôm tôi cho dù rất tự hào
Nụ cười ngại ngùng, vừa hiếu thắng vừa khiêm tốn dè dặt
Chiếc áo khoác tôi tặng dù đã cũ rồi nhưng chẳng hề bị vứt đi.
Vẫn sống bình phàm như vậy cho dù có quá nhiều chuyện xảy ra
Căn phòng không được xem là quá nhỏ, nơi tôi đặt chiếc giường qua đông ấm hạ mát
Kiểu ca ngợi bình phàm này, một hai câu làm sao nói hết
"Ân trọng như núi" nghe xem ra cũng không được tự nhiên
Quay đầu nhìn lại, nói lời tạ ơn trái lại chỉ thấy như đang trả nợ ân tình.
Những thứ ba mẹ cho tôi không nhiều cũng chẳng ít
Đủ để tôi bôn ba khắp chốn, đủ để trang trải cuộc sống
Tuổi trẻ ngông cuồng không được dùng hoang phí
Cũng từng tâm sự cùng tôi như những người bạn.
Ba mẹ luôn nói vượt qua những lúc khó khăn trắc trở
Là niềm vui của một thời thanh xuân
Về sau tại khoảnh khắc ấy nhớ lại bài hát này.
Vẫn sống bình phàm như vậy cho dù có quá nhiều chuyện xảy ra
Căn phòng không được xem là quá nhỏ, nơi tôi đặt chiếc giường qua đông ấm hạ mát
Kiểu ca ngợi bình phàm này, một hai câu làm sao nói hết
"Ân trọng như núi" nghe xem ra cũng không được tự nhiên
Quay đầu nhìn lại, nói lời tạ ơn trái lại chỉ thấy như đang trả nợ ân tình.
Những thứ ba mẹ cho tôi không nhiều cũng chẳng ít
Đủ để tôi bôn ba khắp chốn, đủ để trang trải cuộc sống
Tuổi trẻ ngông cuồng không được dùng hoang phí
Cũng từng tâm sự cùng tôi như những người bạn.
Ba mẹ luôn nói vượt qua những lúc khó khăn trắc trở
Là niềm vui của một thời thanh xuân
Về sau tại khoảnh khắc ấy nhớ lại bài hát này.