81
0
Bà
Tác giả: Johanna
Thể thơ: Tự do
Bài dự thi Nét bút tuổi xanh - Tuần 36 + 37 + 38
Tác giả: Johanna
Thể thơ: Tự do
Bài dự thi Nét bút tuổi xanh - Tuần 36 + 37 + 38
Đôi lời giới thiệu: Đây là câu chuyện về một cô bé và bà của mình. Cô bé bị bố mẹ bỏ rơi, phải sống với bà ở vùng núi non nghèo nàn hiểm trở. Dù tuổi đã cao nhưng bà vẫn làm tất cả mọi thứ có thể cho cháu gái có một cuộc sống bình yên, một tương lai hạnh phúc. Cô bé ấy cũng rất thương bà, luôn cố gắng giúp đỡ bà, cố gắng học thật giỏi. Ấy thế mà, ngày cô gái nhận được giấy trúng tuyển trường đại học lớn trên thành phố cũng là ngày bà buông bỏ mọi gánh nặng của cuộc đời này..
"Cháu có lạnh không, có đói không?
Lại đây bà có áo len hồng
Bánh bao trắng bà làm còn nóng
Lo học đi, mọi thứ có bà trông."
*
"Cháu có lạnh không, có đói không?"
Chỉ một câu vực dậy một hồn sống
Câu nói đơn sơ, không văn chương hoa mỹ
Khiến con tim âm ỉ dần nguôi ngoai.
Đường đời này thật lắm chông gai
Đôi chân ấy lại giày đạp tất thảy
Chưa từng sai nhưng luôn mang áy náy
Dùng tình thương nuôi cháu lớn từng ngày.
Chúng ta từng nắm lấy đôi tay
Đi qua mọi trận tuyết bay cùng nắng gắt
Dẫu núi non trùng điệp ta cũng mặc
Luôn giữ chặt khoảnh khắc được bên nhau.
Cháu hằng mơ mình sẽ lớn thật mau
Mua nhà cao, xe sang và mọi thứ
Cùng bà sống một đời vô tư lự
Quá khứ kia chỉ là giấc mộng tàn.
Nhưng bà ơi, sao đời thật trái ngang
Quá khứ kia nào phải giấc mộng tàn
Là hiện thực dằn vặt con tim cháu
Mãi về sau và mãi mãi về sau.
Bà có đau không, có đau không?
Cớ sao bà chẳng bao giờ than vãn
Âm thầm chịu đựng suốt năm tháng
Đến lúc ra đi vẫn tỏ vẻ an nhàn.
Buồn cười thay, vận hạn thích kẻ khổ
Kẻ ác thì chẳng đổ giọt mồ hôi
Cả đời bà chôn vùi nơi tăm tối
Tia sáng le lói - chính cháu gái của bà.
Bây giờ đây cháu đã ở thật xa
Nhưng nhà cháu mãi là nơi nhỏ ấy
Cháu vẫn mơ thấy bà gọi cháu dậy
Ôm lấy cháu mỗi khi gió đông về:
"Cháu có lạnh không, có đói không?
Lại đây bà có áo len hồng
Bánh bao trắng bà làm còn nóng
Lo học đi, mọi thứ có bà trông."
Đôi lời tâm sự: Đây là câu chuyện mình tình cờ đọc được, có lẽ là thật cũng có thể không. Câu chuyện chỉ dài khoảng 11 nghìn chữ, nhưng dường như mỗi con chữ trong đó đều là những mũi kim sắc nhọn đâm vào tim mình, đau đớn không thôi. Mình thật sự rất ngưỡng mộ người bà và đứa cháu trong câu chuyện. Tình thương của bà dành cho cháu còn lớn hơn tình thương của bố và mẹ cộng lại. Dù bà không giàu có, không học thức, nhưng bà đã dùng cuộc đời mình để dạy dỗ cháu gái nên người. Và cháu gái cũng dùng cả đời mình để yêu thương, để hiếu thảo, và mong nhớ bà. Cuộc đời này có bất công không? Có. Nhưng chính sự bất công đó cho chúng ta biết được tình yêu thương có thể lớn đến nhường nào.

