Bà Cốt Giới Giải Trí Tác giả: Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương Ảnh bìa Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, tình cảm, giới giải trí, sảng văn, thị giác nữ chủ Editor? Văn án: Từ năm tám tuổi Khương Trường Tuế đã biết, mình sống không quá hai mươi tuổi. Nhưng cô không muốn chết. Trường Tuế Trường Tuế, cô muốn sống lâu trăm tuổi. Vì để tích đức cho bản thân kéo dài tuổi thọ, cô quyết định dứt khoát dấn thân vào sự nghiệp từ thiện. Làm từ thiện cần tiền, mà cô không có tiền. Vì thế, cô vào trong giới giải trí huyền thoại "người ngốc, tiền nhiều, đến nhanh" Sau đó.. Cô đi thử vai, câu đầu tiên nói với đạo diện là.. "Mẹ của ông chết rồi." Đạo diễn tức giận đi ra ngoài. Năm phút đồng hồ sau, đạo diễn nước mắt nước mũi giàn giụa đuổi theo, run run môi nói: "Mẹ tôi đã chết". * * * Nhìn thấy lưu lượng mới nổi bướng bỉnh kiêu ngạo, cô nói: "Cô sẽ nhanh chóng gặp chuyện." Một tháng sau, vụ bê bối của lưu lượng đang nổi bị tuồn ra, nhanh chóng gặp chuyện, khuôn mặt tiều tụy tìm đến cửa, mong được cô chỉ điểm sai lầm. * * * Nhìn thấy một ngôi sao nữ gần đây trở nên nổi tiếng, nghênh đón mùa xuân thứ hai, cô nói: "Để ý tiểu quỷ cắn trả." Đêm hôm đó, sao nữ liền đeo kính râm bịt khẩu trang tìm đến nhà cô cầu giải cứu. * * * Hạ Luật ra mắt khi còn rất trẻ, như sinh ra để làm diễn viên, biểu diễn linh động, mười chín tuổi đã giành được chín cúp ảnh đế, ngoài trừ đóng phim, anh còn kinh doanh nhỏ, lại có vô số người hâm mộ, chính là đứng trên đỉnh kim tự tháp, vô số người nghĩ muốn trở thành anh, anh lại nghĩ đến việc kết thúc sinh mạng của mình vào ngày nào đó của tuổi hai mươi. Thẳng đến ngày anh gặp được cô gái giả thần giả quỷ kia. Cô nói với anh: "Anh có mệnh thiên sát cô tinh, không có họ hàng thân thiết, thật tốt, tôi cũng vậy, anh xem có phải chúng ta là một đôi trời sinh hay không?" Hạ Luật lạnh giọng: "Cô có bệnh?"
Chương 1 Bấm để xem Tháng bảy ở thành phố Bắc, nhiệt độ cao 38 độ. Nhiệt độ như vậy đã kéo dài trong suốt nửa tháng. Một tia ẩm ướt cuối cùng còn sót lại trong không khí cũng bốc hơi. Nhựa đường bốc lên hơi nóng, có thể nướng chín con người. Ngay cả khi đi dưới tán cây, ánh nắng chói chang có thể xuyên qua những chiếc lá úa, giống như những tia laser bắn xuống làm bỏng da. Vào lúc một rưỡi chiều là thời điểm mặt trời tỏa nhiệt mạnh nhất. Có rất ít người đi bộ trên đường. Có một bóng người thong thả đi trên vỉa hè. Một chiếc ô lớn màu đen gần như có thể che cùng lúc cho ba người, dưới ô có một bóng người gầy gò. Vào một ngày nắng nóng như vậy, cô ấy lại mặc một chiếc áo hoodie đen, quần thể thao đen, giày thể thao và đeo trên đôi vai mảnh khảnh một chiếc balo lớn màu đen căng phồng. Cô ấy cầm chiếc ô bằng một tay, những ngón tay gầy gò trắng nõn nắm lấy cán ô, lộ ra một phần cổ tay nhỏ, trắng đến mức kinh ngạc, cũng nhỏ đến mức kinh ngạc, giống như có thể dễ dàng bẻ gãy nó. Nhưng cánh tay cầm ô trông có vẻ mỏng manh như vậy lại cảm thấy không cần dùng sức, chiếc balo sau lưng cũng không ảnh hưởng đến bước đi nhẹ nhàng của cô một chút nào. Dưới bóng đen của chiếc ô, trên đầu đội một chiếc mũ màu đen, vành mũ che đi sống mũi, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi không có chút máu và chiếc cằm nhọn. Hai người qua đường cũng không nhịn được liếc mắt nhìn qua. Thật kỳ quái, lại nhịn không được có chút lo lắng cô sẽ không chịu đựng nổi cái ô, hoặc bị chiếc balo phía sau đè ngã. Trường Tuế cầm ô, không nhanh không chậm đi đến, đột nhiên, đỉnh ô như bị một vật gì từ trên cây rơi xuống đụng phải, phát ra một tiếng vang trầm, tay cô cũng bị ấn xuống, sau đó thứ ở trên ô rơi xuống, rơi ở trước mặt cô. Cô dừng bước chân, nhìn hai bàn chân nhỏ trắng nõn, mũm mĩm không mang giày trước mặt, nhảy lên nhảy xuống trên nền đất nóng. "A! Nóng quá, nóng quá.." Cô khẽ nâng tán ô lên. Đập vào mắt là một đứa trẻ thoạt nhìn chỉ có sáu, bảy tuổi, hình dáng không khác gì con người, nhưng từ mái tóc xanh đen trên đỉnh đầu mọc ra mầm xanh nhỏ, mọc ở trên đỉnh đầu nó như là từ óc mọc ra. Trong lòng Trường Tuế lộp bộp một cái. * * *Là một con tiểu yêu quái. Hai người một cao một thấp, ánh mắt ở dưới ô chạm nhau, mắt to trừng mắt nhỏ. Tiểu yêu quái nghiêng nghiêng đầu, trợn tròn đôi mắt: "Yêu quái?" Trên mặt Trường Tuế không có một tia gợn sóng, bình tĩnh dời tầm mắt đi, sau đó tránh nó, tiếp tục đi về phía trước. Tiểu yêu quái đi chân trần đuổi theo, nó xoay người, nghiêng đầu nhìn cô: "Tôi thấy được cô nhìn thấy tôi." Trường Tuế làm như không nghe thấy đứa trẻ nói chuyện, lập tức đi về phía trước. "Cô không phải là yêu quái đúng không? Tôi không thấy yêu khí trên người cô, cô là người sao? Tôi biết cô thấy được tôi.. Như thế nào mà cô không nói lời nào? Cô đang giả bộ! Tôi biết cô có thể thấy được tôi". Đứa trẻ nhảy nhót đi theo bên cạnh cô, thỉnh thoảng bị mặt đất làm bỏng a a kêu to, nhưng dường như người trên đường không nhìn thấy nó. Tiểu yêu quái đột nhiên nói: "Cô có nước không? Cho tôi uống miếng nước, tôi sắp khát chết rồi." Nó nói, lè ra đầu lưỡi màu xanh của nó, như con chó nhỏ tản nhiệt, hà hơi thở phì phò, đôi mắt to lúng liếng chợt lóe sáng lấp lánh khi nhìn thấy Trường Tuế.
Chương 2 Bấm để xem Trường Tuế bị nó cuốn lấy, không có biện pháp, dừng bước chân lại, rốt cuộc mở miệng cảnh cáo nó: "Cho em uống nước xong, em không được quấn lấy tôi nữa." Tiểu yêu quái lập tức thu lại đầu lưỡi xanh của nó, cười tủm tỉm gật đầu. Một con tiểu yêu quấn người. Trường Tuế đi đến một cửa hàng tạm hóa, mua hai chai nước. Nhìn đến tiểu yêu quái đi chân trần nhảy qua nhảy lại trên mặt đất xi măng có nhiệt độ cao, cô lại mua cho tiểu yêu quái một đôi dép lê, ném cho hắn. Tiểu yêu quái ôm dép lê, vui vẻ há miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh trắng sắc nhọn. Trường Tuế dẫn nó đến sau cây, vặn nắp chai nước đưa cho nó. Nó ôm bình nước, uống ừng ực một hơi hết chai nước, bụng dần dần phồng lên, uống xong một chai lại duỗi tay về phía cô, Trường Tuế lại vặn chai thứ hai cho nó. Nó không uống, giơ lên đỉnh đầu, đem nước giội từ trên đỉnh đầu xuống, nó vui vẻ nhảy nhót, trong miệng phát ra âm thanh thoải mái. Giội xong một bình nước, nó thoải mái run cầm cập, hai trồi xanh trên đầu cũng run run, dường như trở nên xanh hơn. "Ai?" Chờ đến lúc nó phản ứng lại, đã không thấy Trường Tuế đâu. * * * Trường Tuế cầm ô, nhìn tiểu yêu quái đi vòng quanh tìm mình, khóe miệng cô nhếch lên, chậm rãi quẹo vào một ngõ nhỏ, dọc theo đường nhỏ đi vào trong khoảng sáu trăm mét, cô dừng lại trước một tòa nhà cũ. Tòa nhà cũ này cũng coi như một truyền kì ở thành phố Bắc. Chứng kiến sự phát triển nhanh chóng của thành phố Bắc trong mấy chục năm trở lại đây, cho dù hoàn cảnh xung quanh có thay đổi như thế nào thì khu vực xung quanh của tòa nhà cũ này vẫn chưa từng bị động đến, vẫn là diện mạo của mấy chục năm trước, nằm trong những ngôi nhà cao tầng cao lớn giống như một bãi đất trũng. Tòa nhà hai tầng theo phong cách phương Tây, vì có lịch sử lâu đời nên mặt tường bị loang lổ, bụi bặm, rải rác một ít dây thường xuân, cho dù được ánh sáng chiếu vào cũng không ngăn cản được âm khí dày đặc. Một người đàn ông béo xách theo hai túi rác đi ra cửa, vừa đi vừa chửi thề, vô tình quay đầu lại, thình lình, thiếu chút nữa không bị dọa nhảy dựng lên. Một bóng người mảnh khảnh màu đen đang cầm chiếc ô lớn màu đen đứng trước căn nhà cũ mấy chục năm không có người ở, khuôn mặt nhìn hắn không nhúc nhích. Hắn che ngực đầy đặn của mình lại, nhịn không được mắng: "Ai a cô! Ban ngày ban mặt giả thần giả quỷ!" Một âm thanh yếu ớt từ dưới ô truyền đến. "Người sống ở đây ở đâu?" Là một cô gái! Người đàn ông mập mạp nhất thời chấn động, ánh mắt từ dưới ô nhìn lên, nhìn thấy chiếc cằm nhọn trắng nõn như tuyết của cô gái: "Cô tìm ông nội Tôn sao?" Ông nội Tôn đã nói qua, nếu một ngày có cô gái mười mấy tuổi đến tìm ông, nhất định phải thông báo cho ông ấy. Người dưới ô nói: "Dạ". Người đàn ông mập mạp đi hai bước đến bên này: "Ông nội Tôn không có ở nhà sao?" Người dưới ô nói: "Không có." Bên trong chỉ có quỷ, không có người. Người đàn ông mập mạp nói: "Vậy tám phần là đi quán mạt chược chơi mạt chượt rồi, cô chờ ở chỗ này hay đi cùng tôi qua đó?" Người dưới ô nói: "Tôi chờ ở chỗ này." Người đàn ông mập mạp nói: "Vậy được, cô chờ ở đây, tôi đi gọi cho cô." Năm nay ông Tôn đã sắp tám mươi tuổi. Những ông già hàng xóm đều nói, ông Tôn là thành tinh, tám mươi tuổi nhưng nhìn chỉ như năm mươi tuổi, mắt không mờ tai không điếc, chân cũng rất nhanh nhẹn, ngay cả tóc trên đầu cũng là màu lam đen, trời nóng bức, ông mặc một chiếc áo khoác dài màu lam, người gầy, ánh mắt trong trẻo, có thể thấy được khi còn trẻ rất đẹp trai. Những người thuộc thế hệ trẻ đều đã nghe qua câu chuyện lúc còn trẻ của ông Tôn. Ông Tôn khi còn trẻ thích một cô hái, sau đó cô gái bỏ trốn, ông vẫn luôn trông coi ở ngôi nhà cũ u ám này, sống cô độc hết quãng đời còn lại. Thời điểm người đàn ông mập mạp tiến vào quán mạt chược, ông Tôn đang sờ sờ bài. Mập mạp đi đến phía sau ông, nói: "Ông nội Tôn, có người đến nhà ông." Ông nội Tôn dùng ngón tay mân mê những đường trên mạt chược, quanh năm ở trên cầu vượt làm nghề xem bói, xem như có chút danh tiếng, thường có người tìm đến cửa, không có gì ngạc nhiên: "Chờ tôi đánh xong ván này đã." Mập mạp nói: "Là một cô gái, giống với người mà ông nói, mười sáu bảy tám tuổi." Tuy rằng không nhìn thấy mặt, nhưng nghe âm thanh, phỏng đoán cũng lớn như vậy. Tay ông Tôn run lên, mặt chược vừa mới cầm trên tay đều rơi xuống. Ông không nói một câu, kéo ghế đi ra ngoài. "A, ông Tôn, tiền của ông!" Dường như ông Tôn không nghe thấy, cũng không quay đầu lại ra khỏi quán mạt chược, bước chân của ông càng ngày càng nhau, lúc sau cơ hồ như muốn chạy. Mạp mạp đuổi theo ra ngoài, ông Tôn đã chạy đi rất xa. Xa xa, ông Tôn nhìn thấy người đứng ở cửa, tâm lập tức lạnh, bước chân cũng chậm lại. Không phải cô ấy.. Cho dù người này đem người bịt kín mít, cũng không nhìn thấy mắt, nhưng hắn chỉ cần nhìn thần hình cũng biết, người này không phải Khương Tô. Bước chân của ông chậm lại, chãi rãi đi qua, tâm trạng bình tĩnh trở lại. "Cô gái, cô tìm tôi có chuyện gì sao?"