1 người đang xem
Bài viết: 3027 Tìm chủ đề
2189 112
Ánh Trăng Mặt Nước

Trình bày: NHA

Đối với những bạn yêu thích những bản nhạc của NHA chắc hẳn không còn cảm thấy xa lạ với giai điệu nhẹ nhàng, giọng hát trầm ấm, ca từ giàu ý nghĩa. "Ánh Trăng Mặt Nước" là ca khúc thể hiện nỗi lòng, tâm trạng bi quan, chán nản, đau đớn, xót xa, tiếc nuối của chàng trai khi nghĩ về mối tình đã qua. Những ký ức hiện về cứ dày vò tâm trí của chàng trai. Đây cũng là ca khúc nhận được sự đồng cảm, thấu hiểu của những người từng dang dở, tổn thương trong tình yêu.


Lời bài hát:

Sài gòn hôm nay anh sẽ đi hết những nơi mà ta cùng qua

Bởi sau hôm nay anh sẽ vĩnh viển để cho ký ức mình xa

Không gặp không quen, không hận không sầu

Tâm trí tuy lạ nhưng lại thân quen, bức họa không màu

Hỡi ai có thể ôm em thay anh cho những đêm trắng phồn hoa

Vì em đã quá mạnh mẽ nên em cũng chẳng cần ta

Em có còn nhớ nơi mình lần đầu gặp mặt

Trước con hẻm nhỏ vòng tay em ôm lấy anh siết chặt.

Hãy nhớ thật rõ dù sao ký ức đó rất mong manh

Chẳng cần giết chết cuộc tình vì giờ nó chỉ có thể được sống trong anh

Anh sẽ gói gém đem chôn ở nơi gọi là sâu thẳm

Ko để ai khác hủy hoại dù biết anh chẳng thể sống được nổi trăm năm

Em là ánh trăng của bầu trời, anh là mặt nước phẳng lặng

Dành cả một đời dùng để gọi mời, có ánh trăng nhưng lại chẳng có trăng

Cuộc đời cho anh tìm thấy em vậy mà cũng để lạc

Em có quyền hận anh cả đời anh chấp nhận là kẻ bội bạc

Thôi anh về tạm biệt người từng chung một đoạn đường

Thôi anh về cất nỗi nhớ da diết vẫn còn vương

Dù thế nào thì thế giới vẫn biết hai ta cũng đã từng thương

Sự thật đó anh không che dấu trừ kẻ đối diện ở trong gương

Đi đến đây cũng đã đủ lắm rồi, trời đã không tỏa nắng

Do lòng người đã quá đoạn tuyệt hay tại bởi bản thân anh chăng

Khi Ánh trăng trở nên tàn dần bề mặt nước trở nên yên ả

Đêm không trăng là đêm duy nhất anh thấy bản thân mình được vị tha

Hãy khóc một lần để biết mình chẳng còn gì để phải hối tiếc

Nước mắt anh có rơi ngàn lần cũng chăng thể ngăn được chuyện ly biệt

Bầu trời kéo cơn mưa xám đỗ ập xuống trước mặt anh

Dòng người chạy qua trước ánh đèn đỏ cản bước như thể vách ngăn

Anh đã không nghĩ mình buồn, anh cũng không nghĩ tình cờ

Cho đến khi trở về đêm muộn, lại bật khóc như đứa trẻ thơ

Thì ra đây là cảm giác làm bản thân ta luyến tiếc nhất

Không thể đối xử tốt hơn là

Điều duy nhất khiến anh ân hận
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back