Bài viết: 64 

Chương 10: Quá khứ và hiện tại.
Hẳn là trong tình yêu, bạn cũng đã không biết bao nhiêu lần lo lắng, trong đầu quanh quẩn liệu anh ấy có một người nào khác bên ngoài, bạn gái cũ hay mối tình đầu, cô thừa nhận mình chính là kiểu người hay suy nghĩ lung tung như vậy, chỉ cần thấy anh lạnh nhạt một chút, đã tưởng tượng ra cảnh hai đứa xa nhau rồi.
Hai đứa yêu nhau 6 năm rồi kết hôn, một đoạn tình cảm quá đỗi yên tĩnh, mỗi ngày trôi qua trong tẻ nhạt, đôi lúc cô thực sự nghi ngờ, vì bình yên quá sẽ khiến anh ấy chán nản, nhưng người chồng kia của cô suy nghĩ hoàn toàn trái ngược, anh cảm thấy như vậy rất tốt, bảo cô cứ như vậy là được rồi, không cần thay đổi gì.
Hôm đó cô đi ngang qua phòng anh, thấy anh đang gọi điện, bỏi vì nói rất lớn nên dù bên ngoài cô cũng nghe rất rõ:
"Không phải trước kia cậu vẫn cứ kể về một cô gái nào đó mãi à, cái gì xinh đẹp bao nhiêu, tốt tính bao nhiêu, thái độ vô cùng si mê, làm cả đám chúng tôi ai cũng muốn gặp mỹ nhân kia một lần, sao bây giờ cậu lại nghĩ không thông cưới một người trái ngược hoàn toàn vậy?"
Đứng yên một lúc, cô khẽ quay người, cầm ly sữa định mang cho anh xuống phòng khách, muốn giả vờ như chưa nghe thấy gì.
Cuối cùng có một hôm, cô uống say càu nhàu suốt một đêm:
"Kỷ Tư Phong anh có phải có người khác bên ngoài không? Hay là trong đầu anh dùng hình dáng của người khác để nhìn em? Em nghĩ mệt lắm rồi, anh tự khai đi, em không giận anh đâu.."
Anh chồng nào đó cẩn thận đỡ cô lên giường, lấy khăn lau lên gương mặt đầy mồ hôi của cô, cười lắc đầu, nuông chiều mở miệng:
"Người ngốc như em có thể thay thế cho ai được?"
Trần Đình Đình đạp tung chăn, lớn tiếng quát:
"Ý của anh là em không bằng người trong đầu anh đấy à?"
Bởi vì cô nàng quá quậy nên ông bà Kỷ đã tạm thời về nhà cũ, bây giờ chỉ còn lại anh chăm sóc cô vợ nhỏ, ngồi bên giường nghe cô càu nhàu, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, suốt một đêm ngồi bên giường kéo chăn lại cho cô, cũng không biết tại sao mấy hôm nay cô cứ như vậy.
Đợi sáng hôm sau cô tỉnh táo lại cả hai liền hai mặt một lời:
"Rốt cuộc mấy hôm nay em bị làm sao?"
Cô cúi thấp đầu, im lặng, nếu như bây giờ nói rõ ràng, chúng ta có thể đi xa hơn không?
"Kỷ Tư Phong, hôm trước anh nói chuyện với bạn em nghe thấy rồi, từ đầu đến cuối, anh thật lòng yêu em sao?"
Bàn tay to lớn của anh đặt vào đầu cô, xoa nhẹ, không thề thay đổi, ấm áp, an toàn, chỉ là sau hôm nay, cảm giác đó vẫn còn sao?
Cô không gia không thế, nhan sắc bình thường, thành tích tệ hại, quả thật chẳng xứng với anh gì cả.
Anh chậm rãi cúi thấp xuống, dừng lại bên tai cô, cười hỏi:
"Đình Đình là vợ của anh, người anh chính thức cưới về, được ba mẹ anh công nhận, quá khứ trước kia, có quan trọng không?"
"Em cảm thấy quá khứ đó không an toàn, dù bất cứ lúc nào cũng khiến em bất an." Đúng, em là vợ anh, cô ấy là quá khứ, nhưng mà nếu trong lòng anh tình cảm dành cho cô ấy lớn hơn, điều đó làm cho em không thể nào chấp nhận được.
Cô nghe thấy tiếng anh khẽ thở dài, hơi ấm của anh bao phủ cô, giọng nói nghe cũng rất thâm tình:
"Đình Đình, anh yêu em, cũng chỉ yêu em." Cả đời này cũng chỉ có em.
Trần Đình Đình cứng đờ người, đây là lần đầu tiên Kỷ Tư Phong nói với cô anh yêu cô, trước đó dù cô có bày tỏ thế nào anh cũng chỉ nói, anh biết rồi, anh nghe rồi, lúc cô mặc một chiếc váy thật đẹp anh cũng sẽ không tiếc lời khen, chỉ là ba từ này suốt 6 năm qua cô chưa từng được nghe, người ta đều nói lời yêu của đàn ông đều là dỗ dành một lúc, nhưng mà lúc này đây, cô đột nhiên tin tưởng lời này là thật, tin tưởng người trước mặt này sẽ thật sự trân trọng cô.
"Anh sẽ yêu em cả đời à?"
"Chưa biết được, còn phải xem anh sống được bao lâu."
"Trước khi em chết, anh không được có người khác, có biết không?"
"Được, được. Em xem em đó, suốt ngày nghĩ linh tinh, tay chân đều lạnh toát hết rồi, anh đi lấy nước ấm đã."
"Còn không phải tại anh?"
Anh chồng trẻ rất ngoan ngoãn nhận hết lỗi sai, vừa giúp vợ làm ấm chân vừa chịu tất cả trách móc của vợ, cứ để cho cô ấy mắng thỏa thích, ngày mai cô ấy liền quên hết lại vui vẻ ngay thôi, cô mà giữ trong lòng thì anh càng lo lắng hơn.
* * *
Người phụ nữ hạnh phúc là khi ở bên nửa kia thì tính cách y như một đứa trẻ.
Hai người sống chung với nhau, thì phải có một người vô cố gây rối, một người khoan dung nhường nhịn, nếu như cô ấy cả ngày im lặng, cái gì theo chủ nghĩa một mình thì chứng tỏ cô ấy không hề yêu anh, cũng không cần anh, còn nếu như cả hai cùng nhau gây rối, không ai nhường ai, thì sao có thể đi cùng lâu dài?
Cho nên nói, ngoại trừ ba ra, chồng tôi là người đàn ông nhẫn nại nhất trong đời này của tôi, ở bên mặt tốt và chịu đựng mặt xấu của tôi, đứng trước tính cách mà ai ai cũng ghét, anh ấy lại cười lắc đầu bỏ qua, Kỷ Tư Phong, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.
Hai đứa yêu nhau 6 năm rồi kết hôn, một đoạn tình cảm quá đỗi yên tĩnh, mỗi ngày trôi qua trong tẻ nhạt, đôi lúc cô thực sự nghi ngờ, vì bình yên quá sẽ khiến anh ấy chán nản, nhưng người chồng kia của cô suy nghĩ hoàn toàn trái ngược, anh cảm thấy như vậy rất tốt, bảo cô cứ như vậy là được rồi, không cần thay đổi gì.
Hôm đó cô đi ngang qua phòng anh, thấy anh đang gọi điện, bỏi vì nói rất lớn nên dù bên ngoài cô cũng nghe rất rõ:
"Không phải trước kia cậu vẫn cứ kể về một cô gái nào đó mãi à, cái gì xinh đẹp bao nhiêu, tốt tính bao nhiêu, thái độ vô cùng si mê, làm cả đám chúng tôi ai cũng muốn gặp mỹ nhân kia một lần, sao bây giờ cậu lại nghĩ không thông cưới một người trái ngược hoàn toàn vậy?"
Đứng yên một lúc, cô khẽ quay người, cầm ly sữa định mang cho anh xuống phòng khách, muốn giả vờ như chưa nghe thấy gì.
Cuối cùng có một hôm, cô uống say càu nhàu suốt một đêm:
"Kỷ Tư Phong anh có phải có người khác bên ngoài không? Hay là trong đầu anh dùng hình dáng của người khác để nhìn em? Em nghĩ mệt lắm rồi, anh tự khai đi, em không giận anh đâu.."
Anh chồng nào đó cẩn thận đỡ cô lên giường, lấy khăn lau lên gương mặt đầy mồ hôi của cô, cười lắc đầu, nuông chiều mở miệng:
"Người ngốc như em có thể thay thế cho ai được?"
Trần Đình Đình đạp tung chăn, lớn tiếng quát:
"Ý của anh là em không bằng người trong đầu anh đấy à?"
Bởi vì cô nàng quá quậy nên ông bà Kỷ đã tạm thời về nhà cũ, bây giờ chỉ còn lại anh chăm sóc cô vợ nhỏ, ngồi bên giường nghe cô càu nhàu, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, suốt một đêm ngồi bên giường kéo chăn lại cho cô, cũng không biết tại sao mấy hôm nay cô cứ như vậy.
Đợi sáng hôm sau cô tỉnh táo lại cả hai liền hai mặt một lời:
"Rốt cuộc mấy hôm nay em bị làm sao?"
Cô cúi thấp đầu, im lặng, nếu như bây giờ nói rõ ràng, chúng ta có thể đi xa hơn không?
"Kỷ Tư Phong, hôm trước anh nói chuyện với bạn em nghe thấy rồi, từ đầu đến cuối, anh thật lòng yêu em sao?"
Bàn tay to lớn của anh đặt vào đầu cô, xoa nhẹ, không thề thay đổi, ấm áp, an toàn, chỉ là sau hôm nay, cảm giác đó vẫn còn sao?
Cô không gia không thế, nhan sắc bình thường, thành tích tệ hại, quả thật chẳng xứng với anh gì cả.
Anh chậm rãi cúi thấp xuống, dừng lại bên tai cô, cười hỏi:
"Đình Đình là vợ của anh, người anh chính thức cưới về, được ba mẹ anh công nhận, quá khứ trước kia, có quan trọng không?"
"Em cảm thấy quá khứ đó không an toàn, dù bất cứ lúc nào cũng khiến em bất an." Đúng, em là vợ anh, cô ấy là quá khứ, nhưng mà nếu trong lòng anh tình cảm dành cho cô ấy lớn hơn, điều đó làm cho em không thể nào chấp nhận được.
Cô nghe thấy tiếng anh khẽ thở dài, hơi ấm của anh bao phủ cô, giọng nói nghe cũng rất thâm tình:
"Đình Đình, anh yêu em, cũng chỉ yêu em." Cả đời này cũng chỉ có em.
Trần Đình Đình cứng đờ người, đây là lần đầu tiên Kỷ Tư Phong nói với cô anh yêu cô, trước đó dù cô có bày tỏ thế nào anh cũng chỉ nói, anh biết rồi, anh nghe rồi, lúc cô mặc một chiếc váy thật đẹp anh cũng sẽ không tiếc lời khen, chỉ là ba từ này suốt 6 năm qua cô chưa từng được nghe, người ta đều nói lời yêu của đàn ông đều là dỗ dành một lúc, nhưng mà lúc này đây, cô đột nhiên tin tưởng lời này là thật, tin tưởng người trước mặt này sẽ thật sự trân trọng cô.
"Anh sẽ yêu em cả đời à?"
"Chưa biết được, còn phải xem anh sống được bao lâu."
"Trước khi em chết, anh không được có người khác, có biết không?"
"Được, được. Em xem em đó, suốt ngày nghĩ linh tinh, tay chân đều lạnh toát hết rồi, anh đi lấy nước ấm đã."
"Còn không phải tại anh?"
Anh chồng trẻ rất ngoan ngoãn nhận hết lỗi sai, vừa giúp vợ làm ấm chân vừa chịu tất cả trách móc của vợ, cứ để cho cô ấy mắng thỏa thích, ngày mai cô ấy liền quên hết lại vui vẻ ngay thôi, cô mà giữ trong lòng thì anh càng lo lắng hơn.
* * *
Người phụ nữ hạnh phúc là khi ở bên nửa kia thì tính cách y như một đứa trẻ.
Hai người sống chung với nhau, thì phải có một người vô cố gây rối, một người khoan dung nhường nhịn, nếu như cô ấy cả ngày im lặng, cái gì theo chủ nghĩa một mình thì chứng tỏ cô ấy không hề yêu anh, cũng không cần anh, còn nếu như cả hai cùng nhau gây rối, không ai nhường ai, thì sao có thể đi cùng lâu dài?
Cho nên nói, ngoại trừ ba ra, chồng tôi là người đàn ông nhẫn nại nhất trong đời này của tôi, ở bên mặt tốt và chịu đựng mặt xấu của tôi, đứng trước tính cách mà ai ai cũng ghét, anh ấy lại cười lắc đầu bỏ qua, Kỷ Tư Phong, cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.
Chỉnh sửa cuối: