Chương 20
Một mình đạp xe trên đường, tôi muốn một mình trải qua hết những nỗi đau này, chỉ có như vậy tôi mới có thể trưởng thành được. Nếu cứ để ba đứa nó ở bên chỉ khiến bọn nó vừa đau lòng vừa lo lắng thôi. Việc tôi lựa chọn làm thì vẫn nên tự mình chấp nhận kết quả dù nó có như thế nào đi nữa. Thứ tôi cần nhất lúc này là thời gian. Sẽ có người nói tôi quá yếu đuối, tôi cũng sẽ chấp nhận, tôi có lẽ chỉ đang muốn chạy trốn sự thật quá đau lòng này mà thôi.
Cứ đạp xe trong lạc lõng, chính tôi cũng không biết mình muốn đi đâu, tôi cũng không muốn về nhà, mẹ mà nhìn thấy bộ dạng này của tôi sẽ lại lo lắng mất, và hơn hết nếu về nhà tôi lại không kiềm chế được mà xem những dòng tin nhắn đấy tiếp.
Hình nhưu sắp đến đường rẽ vào trường cấp hai rồi, đạp chậm lại sũy nghĩ một chút rồi tôi cũng quyết định đến hiện sách của bác ngồi một lát. Chắc tôi nhìn phải thiếu sức sống lắm, bác vừa thấy tôi cũng nhìn tôi một lát rồi thở dài nói:
"Hôm nay không đông khách lắm, trên tầng vẫn còn nhiều chỗ trống, con lên ngồi một lát đi."
Tôi cười cảm ơn bác. Không biết tại tôi không giởi dấu cảm xúc hay do bác đã quá hiểu rõ tôi nữa. Dù như vậy nhưng bác cũng không hỏi tôi lí do mà chỉ lặng lẽ cho tôi một chỗ để bình tĩnh lại, như vậy tôi đã thấy biết ơn lắm rồi.
Đi lên tầng, đúng là trên này không có người, ai cũng đang làm việc người ấy, nhìn đến bàn có chậu cây tay gấu, tôi bất giác cười nhẹ ngồi xuống. Bỏ cặp sách ra, tôi ngả người ra bàn, nhìn chằm chằm chậu cây tay gấu trước mặt, cái lá mập mập xinh xinh của nó khiến tôi không rời mắt được. Đưa tay chạm vào, thật dễ chịu, mát nhẹ, nhỏ nhỏ, mọng mọng; cảm giác như chạm vào tay em bé vậy. Bất giác dơ tay mình lên nhìn, khẽ nắm lại như đang cầm tay một người. Tôi bất giác nở nụ cười, không biết tay anh sẽ như thế nào nhỉ, chắc ngón tay sẽ dài hơn tay tôi chăng? Liệu có ấm không nhỉ? Nếu được nắm thử thì sẽ có cảm giác như thế nào? Tôi rất muốn, rất muốn được nắm tay anh một lần. Đúng vậy, chỉ cần nắm tay anh một lần thôi. Nhưng có lẽ với tình cảnh như thế này chắc khó có thể được rồi. Tôi và anh bây giờ đến nói chuyện còn khó chứ nói gì đến gặp mặt rồi nắm tay đây. Nhắm mắt, tôi thật sự mong những gì đã trải qua chỉ là một giấc mơ, ước gì là vậy thì thật tốt.
Có lẽ không khí ở hiệu sách của bác quá quen thuộc và yên bình khiến tôi bất giác chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay. Không như giấc mơ đêm qua, giấc ngủ này trôi qua thật yên bình. Trong mơ tôi cảm giác có người nhẹ nắm lấy tay tôi, hình như là anh thì phải. Tôi bất giác nở nụ cười, tay anh thật ấm áp khiến tôi tham lam muốn nắm thêm một lát không muốn buông. Đúng là giấc mơ luôn thể hiện ra niềm khao khát của bản thân người ấy mà. Tôi từng nghe nói nếu trong một ngày bạn nhớ đến một người quá nhiều lần thì người ấy sẽ xuất hiện trong giấc mơ của bạn. Vì là mơ nên tôi quyết định để mình tham lam đến cùng vậy.
Không biết tôi đã nằm ngủ bao lâu, đến khi nghe thấy tiếng có người gọi tên mình, dù là gọi muốn đánh thức tôi dậy như tiếng lại khá nhẹ nhàng như lo sợ tôi sẽ bị giật mình vậy. Mơ màng mở mắt, trước mắt dần hiện ra bóng dáng một người. Tôi giật mình ngồi hẳn dậy, sao lại là cậu ấy- "cậu bạn socola". Lúc tôi vẫn còn hoang mang không hiểu chuyện gì, cậu bạn đó lại nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy nói:
"Mình làm cậu giật mình à? Có sao không?"
Tôi vẫn ngỡ ngàng lắc đầu theo bản năng. Có lẽ vừa ngủ dậy nên máu lên não quá chậm chăng, tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Còn nữa vẻ mặt áy náy, có lỗi đấy của cậu ta là sao chứ? Ngàn câu hỏi vì sao hiện ra trong đầu tôi.
"Xin lỗi nhé, mình không định phá giấc ngủ của cậu đâu, nhưng gần sáu giờ rồi, mình sợ cậu về muộn. Cậu không sao chứ, có phải giật mình lắm không?"
Tôi dần dần cũng hiểu được những gì cậu ấy nói. Chắc cậu cũng đến đây đọc sách, thấy tôi ngủ mà trời cũng tối rồi nên muốn gọi tôi dậy nhưng lại sợ làm tôi giật mình. Tôi cười khổ, tôi phải ngủ say đến mức nào mà bên cạnh xuất hiện thêm một người ngồi tôi lại không hề phát hiện ra chứ. Tôi lắc lắc đầu, cười nói không sao. Cậu ấy nhìn tôi có vẻ phân vân như muốn hỏi gì đó, cuối cùng nhìn tôi ấp úng hỏi:
"Cậu nãy gặp ác mộng sao?" – Thấy tôi có hơi ngớ người nhìn, cậu ấy vội nói – "Mình không phải tò mò gì đâu, lúc mình đến mình thấy cậu ngủ nên muốn đến ngồi cạnh đợi cậu dậy, nhưng một lát mình thấy cậu giật mình xong chảy nước mắt.. Cậu không sao chứ, có chuyện gì à?"
Tôi hơi ngẩn người rồi cười khổ, sao lại khóc trong mơ nữa rồi, nhưng không đúng, dù tôi không thể nhớ chính xác mình đã mơ thấy gì như tôi dám chắc đó là một giấc mơ đẹp mà nhỉ. Trong mơ tôi còn được nắm tay anh mà. Đúng rồi, nắm tay, tay. Lúc này tôi mới cảm nhận được tay tôi hình như đang nắm tay một người. "Không phải chứ!" – ba chữ hiện rõ trong đầu tôi lúc này, cố bình tĩnh ngẩng lên. Đúng là tay tôi đang nắm lấy tay cậu ấy. Đúng vậy, không phải người ta nắm tay tôi mà là tôi nắm tay người ta. Trời đất ạ, không phải chứ, trong mơ mà tôi cũng tranh thủ ăn "đậu hũ" của người khác à trời. Ngượng ngùng rụt tay lại, tôi không biết phải đối diện với cậu bạn ấy như nào. Hic, chắc không nghĩ mình là lưu manh ấy chứ. Không khí trở nên ngượng ngùng đến không thể tả nối. Tôi nên làm gì để phá vớ không khí tĩnh lặng này đây trời, dù gì cũng là tôi ăn đậu hũ của người ta, vẫn là tôi nên xin lỗi thì hơn.
"Xin lỗi.."
"Xin lỗi!"
Tôi lại ngẩn người mất mấy giây, rồi sau đó là bật cười. Nhìn cậu ấy xem, không hiểu sao mặt lại đỏ lừ lên nữa. Không phải do tôi ăn "đậu hũ" của cậu ta nên cậu ta trỏ nên như vậy đó chứ? Tôi càng nghĩ càng nghĩ càng buồn cười, nhìn cậu ấy đỏ mặt trong đầu tôi bất giác hiện lên một khuân mặt, trước kia hình như tôi cũng có quen một cậu bạn rất hay đỏ mặt thì phải. Nhưng tôi lại chẳng thể nhớ được cậu bạn đó như thế nào nữa rồi. Tôi cười cười nói:
"Xin lỗi, mình không cố ý đâu. Cái đó, mình không biết mình nắm tay cậu, nếu cậu ngại thì mình xin lỗi, mình cũng không biết làm sao để tạ lỗi với cậu nữa. Hay bữa nào rảnh mình mời cậu ăn kem nhé."
Cậu gãi gãi đầu, không nói gì. Nhìn khuân mặt vẫn chưa hết đỏ của cậu tôi cũng ngại ngùng, quay đi chỗ khác nói:
"Cái đó, cậu, mình không biết nói sao. Mình đi trước đây, cậu đừng đỏ mặt nữa, mình nhìn thấy có lỗi quá. Mình xin lỗi, mình đi trước đây."
Tôi cầm cặp sách đứng lên, chạy nhanh xuống dưới thì gặp bác đang cầm cốc nước cam đi lên.
"Ơ, cháu dậy rồi à? Minh đâu? Bác có pha nước cam cho hai đứa này, uống đi rồi lát hai đứa về cũng nhau cho an toàn."
Tôi vội xua xua tay: "Không cần đâu ạ, không cần đâu. Cháu về luôn đây muộn quá rồi, bạn kia vẫn còn trên tầng ạ. Muộn rồi cháu về một mình cũng được."
"Để mình đưa cậu về. Trời tối rồi, đừng đi một mình."
Giong nói phía sau tôi vang lên, tôi ngại ngùng không dám quay đầu vừa bước vội vừa nói:
"Không cần, không cần đâu. Cậu cũng về luôn đi, muộn lắm rồi."
Tôi chào bác rồi chạy thẳng ra ngoài, nghe thấy tiếng cậu ấy chào bác khiến tôi càng tăng tốc độ lấy xe thật nhanh.
Cứ đạp xe trong lạc lõng, chính tôi cũng không biết mình muốn đi đâu, tôi cũng không muốn về nhà, mẹ mà nhìn thấy bộ dạng này của tôi sẽ lại lo lắng mất, và hơn hết nếu về nhà tôi lại không kiềm chế được mà xem những dòng tin nhắn đấy tiếp.
Hình nhưu sắp đến đường rẽ vào trường cấp hai rồi, đạp chậm lại sũy nghĩ một chút rồi tôi cũng quyết định đến hiện sách của bác ngồi một lát. Chắc tôi nhìn phải thiếu sức sống lắm, bác vừa thấy tôi cũng nhìn tôi một lát rồi thở dài nói:
"Hôm nay không đông khách lắm, trên tầng vẫn còn nhiều chỗ trống, con lên ngồi một lát đi."
Tôi cười cảm ơn bác. Không biết tại tôi không giởi dấu cảm xúc hay do bác đã quá hiểu rõ tôi nữa. Dù như vậy nhưng bác cũng không hỏi tôi lí do mà chỉ lặng lẽ cho tôi một chỗ để bình tĩnh lại, như vậy tôi đã thấy biết ơn lắm rồi.
Đi lên tầng, đúng là trên này không có người, ai cũng đang làm việc người ấy, nhìn đến bàn có chậu cây tay gấu, tôi bất giác cười nhẹ ngồi xuống. Bỏ cặp sách ra, tôi ngả người ra bàn, nhìn chằm chằm chậu cây tay gấu trước mặt, cái lá mập mập xinh xinh của nó khiến tôi không rời mắt được. Đưa tay chạm vào, thật dễ chịu, mát nhẹ, nhỏ nhỏ, mọng mọng; cảm giác như chạm vào tay em bé vậy. Bất giác dơ tay mình lên nhìn, khẽ nắm lại như đang cầm tay một người. Tôi bất giác nở nụ cười, không biết tay anh sẽ như thế nào nhỉ, chắc ngón tay sẽ dài hơn tay tôi chăng? Liệu có ấm không nhỉ? Nếu được nắm thử thì sẽ có cảm giác như thế nào? Tôi rất muốn, rất muốn được nắm tay anh một lần. Đúng vậy, chỉ cần nắm tay anh một lần thôi. Nhưng có lẽ với tình cảnh như thế này chắc khó có thể được rồi. Tôi và anh bây giờ đến nói chuyện còn khó chứ nói gì đến gặp mặt rồi nắm tay đây. Nhắm mắt, tôi thật sự mong những gì đã trải qua chỉ là một giấc mơ, ước gì là vậy thì thật tốt.
Có lẽ không khí ở hiệu sách của bác quá quen thuộc và yên bình khiến tôi bất giác chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay. Không như giấc mơ đêm qua, giấc ngủ này trôi qua thật yên bình. Trong mơ tôi cảm giác có người nhẹ nắm lấy tay tôi, hình như là anh thì phải. Tôi bất giác nở nụ cười, tay anh thật ấm áp khiến tôi tham lam muốn nắm thêm một lát không muốn buông. Đúng là giấc mơ luôn thể hiện ra niềm khao khát của bản thân người ấy mà. Tôi từng nghe nói nếu trong một ngày bạn nhớ đến một người quá nhiều lần thì người ấy sẽ xuất hiện trong giấc mơ của bạn. Vì là mơ nên tôi quyết định để mình tham lam đến cùng vậy.
Không biết tôi đã nằm ngủ bao lâu, đến khi nghe thấy tiếng có người gọi tên mình, dù là gọi muốn đánh thức tôi dậy như tiếng lại khá nhẹ nhàng như lo sợ tôi sẽ bị giật mình vậy. Mơ màng mở mắt, trước mắt dần hiện ra bóng dáng một người. Tôi giật mình ngồi hẳn dậy, sao lại là cậu ấy- "cậu bạn socola". Lúc tôi vẫn còn hoang mang không hiểu chuyện gì, cậu bạn đó lại nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy nói:
"Mình làm cậu giật mình à? Có sao không?"
Tôi vẫn ngỡ ngàng lắc đầu theo bản năng. Có lẽ vừa ngủ dậy nên máu lên não quá chậm chăng, tôi chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Còn nữa vẻ mặt áy náy, có lỗi đấy của cậu ta là sao chứ? Ngàn câu hỏi vì sao hiện ra trong đầu tôi.
"Xin lỗi nhé, mình không định phá giấc ngủ của cậu đâu, nhưng gần sáu giờ rồi, mình sợ cậu về muộn. Cậu không sao chứ, có phải giật mình lắm không?"
Tôi dần dần cũng hiểu được những gì cậu ấy nói. Chắc cậu cũng đến đây đọc sách, thấy tôi ngủ mà trời cũng tối rồi nên muốn gọi tôi dậy nhưng lại sợ làm tôi giật mình. Tôi cười khổ, tôi phải ngủ say đến mức nào mà bên cạnh xuất hiện thêm một người ngồi tôi lại không hề phát hiện ra chứ. Tôi lắc lắc đầu, cười nói không sao. Cậu ấy nhìn tôi có vẻ phân vân như muốn hỏi gì đó, cuối cùng nhìn tôi ấp úng hỏi:
"Cậu nãy gặp ác mộng sao?" – Thấy tôi có hơi ngớ người nhìn, cậu ấy vội nói – "Mình không phải tò mò gì đâu, lúc mình đến mình thấy cậu ngủ nên muốn đến ngồi cạnh đợi cậu dậy, nhưng một lát mình thấy cậu giật mình xong chảy nước mắt.. Cậu không sao chứ, có chuyện gì à?"
Tôi hơi ngẩn người rồi cười khổ, sao lại khóc trong mơ nữa rồi, nhưng không đúng, dù tôi không thể nhớ chính xác mình đã mơ thấy gì như tôi dám chắc đó là một giấc mơ đẹp mà nhỉ. Trong mơ tôi còn được nắm tay anh mà. Đúng rồi, nắm tay, tay. Lúc này tôi mới cảm nhận được tay tôi hình như đang nắm tay một người. "Không phải chứ!" – ba chữ hiện rõ trong đầu tôi lúc này, cố bình tĩnh ngẩng lên. Đúng là tay tôi đang nắm lấy tay cậu ấy. Đúng vậy, không phải người ta nắm tay tôi mà là tôi nắm tay người ta. Trời đất ạ, không phải chứ, trong mơ mà tôi cũng tranh thủ ăn "đậu hũ" của người khác à trời. Ngượng ngùng rụt tay lại, tôi không biết phải đối diện với cậu bạn ấy như nào. Hic, chắc không nghĩ mình là lưu manh ấy chứ. Không khí trở nên ngượng ngùng đến không thể tả nối. Tôi nên làm gì để phá vớ không khí tĩnh lặng này đây trời, dù gì cũng là tôi ăn đậu hũ của người ta, vẫn là tôi nên xin lỗi thì hơn.
"Xin lỗi.."
"Xin lỗi!"
Tôi lại ngẩn người mất mấy giây, rồi sau đó là bật cười. Nhìn cậu ấy xem, không hiểu sao mặt lại đỏ lừ lên nữa. Không phải do tôi ăn "đậu hũ" của cậu ta nên cậu ta trỏ nên như vậy đó chứ? Tôi càng nghĩ càng nghĩ càng buồn cười, nhìn cậu ấy đỏ mặt trong đầu tôi bất giác hiện lên một khuân mặt, trước kia hình như tôi cũng có quen một cậu bạn rất hay đỏ mặt thì phải. Nhưng tôi lại chẳng thể nhớ được cậu bạn đó như thế nào nữa rồi. Tôi cười cười nói:
"Xin lỗi, mình không cố ý đâu. Cái đó, mình không biết mình nắm tay cậu, nếu cậu ngại thì mình xin lỗi, mình cũng không biết làm sao để tạ lỗi với cậu nữa. Hay bữa nào rảnh mình mời cậu ăn kem nhé."
Cậu gãi gãi đầu, không nói gì. Nhìn khuân mặt vẫn chưa hết đỏ của cậu tôi cũng ngại ngùng, quay đi chỗ khác nói:
"Cái đó, cậu, mình không biết nói sao. Mình đi trước đây, cậu đừng đỏ mặt nữa, mình nhìn thấy có lỗi quá. Mình xin lỗi, mình đi trước đây."
Tôi cầm cặp sách đứng lên, chạy nhanh xuống dưới thì gặp bác đang cầm cốc nước cam đi lên.
"Ơ, cháu dậy rồi à? Minh đâu? Bác có pha nước cam cho hai đứa này, uống đi rồi lát hai đứa về cũng nhau cho an toàn."
Tôi vội xua xua tay: "Không cần đâu ạ, không cần đâu. Cháu về luôn đây muộn quá rồi, bạn kia vẫn còn trên tầng ạ. Muộn rồi cháu về một mình cũng được."
"Để mình đưa cậu về. Trời tối rồi, đừng đi một mình."
Giong nói phía sau tôi vang lên, tôi ngại ngùng không dám quay đầu vừa bước vội vừa nói:
"Không cần, không cần đâu. Cậu cũng về luôn đi, muộn lắm rồi."
Tôi chào bác rồi chạy thẳng ra ngoài, nghe thấy tiếng cậu ấy chào bác khiến tôi càng tăng tốc độ lấy xe thật nhanh.