Chương 10
Tiếp sau tôi là nhỏ lớp trưởng và thằng khốn đó. Tôi lấy điện thoại chạy nhanh về nhà mở bảng điểm cho mẹ xem. Mẹ tôi nhìn thấy vui lắm, liền lấy điện thoại báo cho anh tôi và bố tôi biết. Tôi tắm rửa mặc quần áo sạch sẽ và gọi cho nhỏ lớp trưởng "ra hồ đôi đi". Tôi lấy xe phi ra đó không quên nói với mẹ một câu xin phép. Đi dọc đường tôi tạt vào mua chai nước với một hai gói bim bim mà nó thích. Đến nơi hai đứa lại ngồi trên bậc thềm nhìn ra phía 2 chiếc xe và vòi nước hồ đang phun lên. Thi thoảng hồ đôi chỗ vòi phun nước mới hoạt động, nó chỉ hoạt động vào các dịp lễ lớn hoặc bảo dưỡng.
Tôi dí dỏm: Thế lớp trưởng định tặng tôi cái gì nhỉ?
Lớp trưởng: Thế bạn muốn cái gì?
Tôi khôn lỏm: Tôi lấy vật chất không lấy tinh thần đâu.
Lớp trưởng ngây ngô: Hay đi ăn đi! Ta biết nhiều chỗ đồ ăn ngon lắm! Rồi nó liến thoắng kể các nơi: Nào thì cháo chai, phở bò.. ừm chè xanh chè đỏ.. Nhìn nó biểu cảm lắm và tươi roi rói như thể muốn đi luôn ý. Đúng là con gái chỉ ăn với làm đẹp là nhanh.
- Tao muốn ăn mày cơ, tao chưa hôn bao giờ, mày hôn chưa?
Lớp trưởng ấp úng: Chưa, sao thế. Mặt nó đỏ bừng lên và ngại ngùng lắp bắp mãi mới ra câu rồi hay tay co lại để trên đùi, đầu hơi cúi xuống.
Tôi trơ trẽn: Thế có được không? Tôi cũng không tin nổi là tôi đã thốt lên những từ ngữ vô duyên như vậy. Không thấy nhỏ nói gì, rồi một lúc sau nó hít một hơi thật sâu:
- Tao đã hứa tặng mày một món quà và đã tự nhủ sẽ đáp ứng nếu có thể. Vì vậy nếu chỉ hôn thôi thì sẽ được, nhưng chỉ hôn một xíu thôi đó, mà nụ hôn đầu của tao, liệu mày đổi cái khác được không? - nó ấp úng
Tôi: Tao thích mỗi cái đó, không được cũng không sao đâu. Tôi đánh mặt sang phía khác trong khi nó vẫn đang dõi theo tôi. Một hy vọng tôi thay dổi ý kiến nhưng có vẻ tôi làm nó thất vọng mất rồi. Tôi không ngoái đầu lại ra vẻ rất kiên định nhưng trong lòng cũng đang rất bối rối. Có khi tôi nghĩ tôi quá đáng quá, đi bắt nạt một cô gái yếu đuối như vậy, hèn quá. Những suy nghĩ đang bao chùm lên tâm trí tôi thì có một tiếng vang lên, thì ra là tiếng nói của nhỏ lớp trưởng.
- Ừ.. Nó cúi gầm mặt xuống, hai má đỏ lên, hai tay dúm lại để lên đùi và cả người đang run bần bật. Tôi buồn cười nó quá, gì mà run vậy chứ, vừa hết suy nghĩ thì cả người tôi cũng đang run lên.. Hóa ra tôi cũng đang rất hồi hộp về vấn đề này, chuyện.. đó cũng là lần đầu tiên của tôi mà. Tôi ngồi gần lại nó và môi đã tiến lại gần, đến gần tôi ngửi thấy mùi thơm nhẹ quá đúng là con gái có khác, chứ tụi con trai không có mùi là may rồi. À, mà khi đi tán gái có sịt chút nước hoa nên cũng có chút hương thơm. Nó nhấm tịt mắt lại, khuôn mặt biểm cảm khó tả. Tôi thầm nghĩ lại làm thế hơi quá do tôi có thích nó đâu. Rồi tôi lấy hai ngón tay ấn vào chán nó, tôi cười tủm giống như mọi lần (lần này tôi có mở mắt không nhắm tịt như lúc trước. Tôi cố ý làm vậy để xem biểu cảm nhỏ lớp trưởng). Tôi giữ khoảng cách với nó xa hơn một chút, lúc nãy môi tôi chỉ cách nó chứa đến một gang tay. Giờ tôi đã lùi ra một đoạn nữa xa đến cái mức mà tôi không còn cảm nhận được hơi thở của nó. Nó thấy tôi chạm vào trán, ngạc nhiên và mở to đôi mắt ra, nhìn nó mới ngây ngô làm sao. Tôi búng một cái khá đau vào chán và nói "ngốc", nó kêu lên nhăn nhó dễ thương.
- Đau thế!
- Đi thôi.
- Đi đâu?
- Đi ăn.
Nó ngạc nhiên: Ô, thế là không hôn nữa phải không? Nó vẫn chưa bỏ được cái vẻ ngốc nghếch.
Tôi trâm biếm: Đúng rồi, hôi quá, tao không thèm. Tôi cười haha ngay trước mặt nó.
Nó thở ra bàn tay rồi đưa lên mũi, sau đó ngoái đầu ngây ngô:
- Hôi đâu, thơm mà.
Tôi: Ơ, thế hóa ra tao nhầm à, thế làm lại nhak!
Nó hớn hở: Mơ điiiii.. - Nó chống hai tay vào hông nói rõ to.
Tôi: Tao đùa mày thôi. Chứ thơm thật! Mà nụ hôn đầu của tao có phải chuyện đùa đâu, haha.
Nó nghe vậy bĩu môi rồi tiến lại gần tôi. Tôi sơ suất nên nó đá vào chân tôi một cái đau điếng.
Tôi: Đau thế, đồ cục súc, sau này ai yêu mày cũng khổ. Nó đạp mạnh tới múc tôi bị khụy xuống, hai tay ôm cái chân vừa bị đá như búa bổ.
Nó cười đắc chí, rồi vươn cổ tới chỗ tôi nói vẻ đắc chí:
- Cho chết, suýt nữa thì tao mất nụ hôn đầu.
Tôi đau không lắm nhưng vẫn cố nói nốt câu:
- Giữ nụ hôn đầu của mày đi, sau không ai hôn đừng tìm tao.
Nó nghe thấy liền sút thêm một cú vào mông không thua kém cú trước là mấy. Tôi khổ quá mà, trêu gái mà hậu quả nặng nề quá.
Nó trọc tôi: Hạnh có đau không, thương thế!
Đúng là không đánh giá qua vẻ ngoài được, trông nó chân yếu tay mềm vậy mà khỏe quá. Từ đó tôi rút ra kinh nghiệm không nên nghịch dại với tụi con gái. Tôi thầm nghĩ không có cái ngu nào như cái ngu trêu gái.
Buổi chiều hôm đó thật là vui, chưa bao giờ tôi đi chơi với bạn bè theo cái cách lành mạnh như vậy. Đây có thể là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất cuộc đời tôi. Cảm ơn lớp trưởng, cảm ơn đã đến bên tôi, cảm ơn vì đã làm cho thanh xuân tôi đẹp hơn, cảm ơn vì tất cả cậu đã đem lại. Xế chiều, chúng tôi họ lại ở trên con đê làng, tôi chống chân chống đơn rồi ngồi tựa vào gác ba ga còn nhỏ lớp trưởng đứng lên bậc ở ven đường trên con đê. Nó cười tươi tắn, nhắm mắt lại dơ hai tay sang ngang đón gió trời mát lạnh. Gió thổi nhẹ nhàng man mát làm tóc nhỏ bay lên. Nhỏ đứng trước tôi, thật sự nhỏ rất vô tư và hồn nhiên và tôi luôn có thể cảm nhận được điều đó qua nụ cười của nó. Nó quay người lại nhìn về phía con sông quê êm ái. Hai đứa chúng tôi cứ như vậy thôi, ở trên con đê và không nói gì, đứng một lúc thì nhỏ bỏ dép và đặt chụm rồi ngồi xuống. Hoàng hôn đã tắt, trời đã sẩm tối, không còn nhìn thấy những tia nắng đỏ huyền ảo phía chân trời nữa, lúc đó mới có một âm thanh giữa hai chúng tôi.
Tôi: Muộn rồi, về thôi nhỉ? Tao đưa mày về rồi tao về sau.
Nó: Ok, đi thôi. Let goooo!
Tôi dí dỏm: Thế lớp trưởng định tặng tôi cái gì nhỉ?
Lớp trưởng: Thế bạn muốn cái gì?
Tôi khôn lỏm: Tôi lấy vật chất không lấy tinh thần đâu.
Lớp trưởng ngây ngô: Hay đi ăn đi! Ta biết nhiều chỗ đồ ăn ngon lắm! Rồi nó liến thoắng kể các nơi: Nào thì cháo chai, phở bò.. ừm chè xanh chè đỏ.. Nhìn nó biểu cảm lắm và tươi roi rói như thể muốn đi luôn ý. Đúng là con gái chỉ ăn với làm đẹp là nhanh.
- Tao muốn ăn mày cơ, tao chưa hôn bao giờ, mày hôn chưa?
Lớp trưởng ấp úng: Chưa, sao thế. Mặt nó đỏ bừng lên và ngại ngùng lắp bắp mãi mới ra câu rồi hay tay co lại để trên đùi, đầu hơi cúi xuống.
Tôi trơ trẽn: Thế có được không? Tôi cũng không tin nổi là tôi đã thốt lên những từ ngữ vô duyên như vậy. Không thấy nhỏ nói gì, rồi một lúc sau nó hít một hơi thật sâu:
- Tao đã hứa tặng mày một món quà và đã tự nhủ sẽ đáp ứng nếu có thể. Vì vậy nếu chỉ hôn thôi thì sẽ được, nhưng chỉ hôn một xíu thôi đó, mà nụ hôn đầu của tao, liệu mày đổi cái khác được không? - nó ấp úng
Tôi: Tao thích mỗi cái đó, không được cũng không sao đâu. Tôi đánh mặt sang phía khác trong khi nó vẫn đang dõi theo tôi. Một hy vọng tôi thay dổi ý kiến nhưng có vẻ tôi làm nó thất vọng mất rồi. Tôi không ngoái đầu lại ra vẻ rất kiên định nhưng trong lòng cũng đang rất bối rối. Có khi tôi nghĩ tôi quá đáng quá, đi bắt nạt một cô gái yếu đuối như vậy, hèn quá. Những suy nghĩ đang bao chùm lên tâm trí tôi thì có một tiếng vang lên, thì ra là tiếng nói của nhỏ lớp trưởng.
- Ừ.. Nó cúi gầm mặt xuống, hai má đỏ lên, hai tay dúm lại để lên đùi và cả người đang run bần bật. Tôi buồn cười nó quá, gì mà run vậy chứ, vừa hết suy nghĩ thì cả người tôi cũng đang run lên.. Hóa ra tôi cũng đang rất hồi hộp về vấn đề này, chuyện.. đó cũng là lần đầu tiên của tôi mà. Tôi ngồi gần lại nó và môi đã tiến lại gần, đến gần tôi ngửi thấy mùi thơm nhẹ quá đúng là con gái có khác, chứ tụi con trai không có mùi là may rồi. À, mà khi đi tán gái có sịt chút nước hoa nên cũng có chút hương thơm. Nó nhấm tịt mắt lại, khuôn mặt biểm cảm khó tả. Tôi thầm nghĩ lại làm thế hơi quá do tôi có thích nó đâu. Rồi tôi lấy hai ngón tay ấn vào chán nó, tôi cười tủm giống như mọi lần (lần này tôi có mở mắt không nhắm tịt như lúc trước. Tôi cố ý làm vậy để xem biểu cảm nhỏ lớp trưởng). Tôi giữ khoảng cách với nó xa hơn một chút, lúc nãy môi tôi chỉ cách nó chứa đến một gang tay. Giờ tôi đã lùi ra một đoạn nữa xa đến cái mức mà tôi không còn cảm nhận được hơi thở của nó. Nó thấy tôi chạm vào trán, ngạc nhiên và mở to đôi mắt ra, nhìn nó mới ngây ngô làm sao. Tôi búng một cái khá đau vào chán và nói "ngốc", nó kêu lên nhăn nhó dễ thương.
- Đau thế!
- Đi thôi.
- Đi đâu?
- Đi ăn.
Nó ngạc nhiên: Ô, thế là không hôn nữa phải không? Nó vẫn chưa bỏ được cái vẻ ngốc nghếch.
Tôi trâm biếm: Đúng rồi, hôi quá, tao không thèm. Tôi cười haha ngay trước mặt nó.
Nó thở ra bàn tay rồi đưa lên mũi, sau đó ngoái đầu ngây ngô:
- Hôi đâu, thơm mà.
Tôi: Ơ, thế hóa ra tao nhầm à, thế làm lại nhak!
Nó hớn hở: Mơ điiiii.. - Nó chống hai tay vào hông nói rõ to.
Tôi: Tao đùa mày thôi. Chứ thơm thật! Mà nụ hôn đầu của tao có phải chuyện đùa đâu, haha.
Nó nghe vậy bĩu môi rồi tiến lại gần tôi. Tôi sơ suất nên nó đá vào chân tôi một cái đau điếng.
Tôi: Đau thế, đồ cục súc, sau này ai yêu mày cũng khổ. Nó đạp mạnh tới múc tôi bị khụy xuống, hai tay ôm cái chân vừa bị đá như búa bổ.
Nó cười đắc chí, rồi vươn cổ tới chỗ tôi nói vẻ đắc chí:
- Cho chết, suýt nữa thì tao mất nụ hôn đầu.
Tôi đau không lắm nhưng vẫn cố nói nốt câu:
- Giữ nụ hôn đầu của mày đi, sau không ai hôn đừng tìm tao.
Nó nghe thấy liền sút thêm một cú vào mông không thua kém cú trước là mấy. Tôi khổ quá mà, trêu gái mà hậu quả nặng nề quá.
Nó trọc tôi: Hạnh có đau không, thương thế!
Đúng là không đánh giá qua vẻ ngoài được, trông nó chân yếu tay mềm vậy mà khỏe quá. Từ đó tôi rút ra kinh nghiệm không nên nghịch dại với tụi con gái. Tôi thầm nghĩ không có cái ngu nào như cái ngu trêu gái.
Buổi chiều hôm đó thật là vui, chưa bao giờ tôi đi chơi với bạn bè theo cái cách lành mạnh như vậy. Đây có thể là một trong những khoảnh khắc đáng nhớ nhất cuộc đời tôi. Cảm ơn lớp trưởng, cảm ơn đã đến bên tôi, cảm ơn vì đã làm cho thanh xuân tôi đẹp hơn, cảm ơn vì tất cả cậu đã đem lại. Xế chiều, chúng tôi họ lại ở trên con đê làng, tôi chống chân chống đơn rồi ngồi tựa vào gác ba ga còn nhỏ lớp trưởng đứng lên bậc ở ven đường trên con đê. Nó cười tươi tắn, nhắm mắt lại dơ hai tay sang ngang đón gió trời mát lạnh. Gió thổi nhẹ nhàng man mát làm tóc nhỏ bay lên. Nhỏ đứng trước tôi, thật sự nhỏ rất vô tư và hồn nhiên và tôi luôn có thể cảm nhận được điều đó qua nụ cười của nó. Nó quay người lại nhìn về phía con sông quê êm ái. Hai đứa chúng tôi cứ như vậy thôi, ở trên con đê và không nói gì, đứng một lúc thì nhỏ bỏ dép và đặt chụm rồi ngồi xuống. Hoàng hôn đã tắt, trời đã sẩm tối, không còn nhìn thấy những tia nắng đỏ huyền ảo phía chân trời nữa, lúc đó mới có một âm thanh giữa hai chúng tôi.
Tôi: Muộn rồi, về thôi nhỉ? Tao đưa mày về rồi tao về sau.
Nó: Ok, đi thôi. Let goooo!