Tự Truyện Ánh Bình Minh - Đỗ Đức Hạnh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Đỗ Đức Hạnh, 14 Tháng ba 2021.

  1. Đỗ Đức Hạnh Cuộc sống là những trải nghiệm

    Bài viết:
    10
    AmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng tám 2021
  2. Đỗ Đức Hạnh Cuộc sống là những trải nghiệm

    Bài viết:
    10
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng đã xế tà, tôi đang thong thả cùng vòng quay của chiếc xe đạp cũ kỹ từng, chút từng chút trở về nhà từ xa xa cánh đồng chỗ bãi cát cuối sân bóng làng. Tôi đã mệt nhoài sau trận bóng, mặt bơ phờ, tay chân rã rời. Thi thoảng tôi nhìn về con sông êm đềm nơi có con đò cũ kỹ ngang qua, cảm giác nhẹ nhõm đến lạ thường. Bất chợt nhũng làn gió nhẹ nhàng, mát rượi phả vào má, vào tóc và dường như vơi đi cái mệt mỏi. Cuộc sông yên bình nơi thôn quê đang hiện hữu nơi đây.

    Ngày nào cũng vậy, ngay sau khi tan trường thì tôi sẽ ngay lập tức phóng xe đạp lên sân bóng, may ra thì còn một suất đá chính. Thường thì tôi phải đợi thay người do lũ bạn tôi hầu như chỉ đi học bổ túc, học để lấy bằng tốt nghiệp cấp ba rồi lao ngay một công việc mưu sinh. Chỗ tôi giờ cũng đã khá phát triển so với cả nước, nói chung là tốt hơn lúc tôi sinh ra rất nhiều rồi, hầu hết là đã có nhà cấp một và thu nhập cũng không tồi. Cuộc sống tất nhiên sẽ đủ ăn, đủ tiêu nếu như không phải nuôi con cái học đại. Chỗ tôi có một vài khu công nghiệp Sam Sung – tập đoàn Quốc tế với quy mô rất lớn nên nếu có cái bằng cấp ba trong tay thì chuyện có một công việc đủ ăn là khá đơn giản. Họ chỉ yêu cầu làm theo quy trình không cần có trình độ chuyên môn cao. Tất nhiên có trình độ cao đẳng hay đại học sẽ được làm ở chỗ sạch sẽ thoáng mát, lương cao, đỡ vất vả và có khả năng tránh vô sinh. Nếu chỉ tốt nghiệp Phổ thông khi làm việc trong các xí nghiệp sẽ phải làm công việc nặng nhọc, môi trường xấu (nồng nặc mùi rác thải, nhựa đốt đến phát nôn và người ta nói có cả phóng xạ) có thể dẫn đến vô sinh. Do vậy, ở chỗ tôi thường người ta cưới vợ, gả chồng để có con rồi mới nghĩ đến chuyện đi làm hoặc đi làm được một thời gian rất ngắn, tầm khoảng 6 tháng đến một năm là nghĩ ngay đến chuyện lập gia đình.

    Tôi được kỳ vọng về việc học tập khá nhiều do sinh ra trong gia đình có truyền thống học tập. Tuy vậy, chưa ai thành công cả, tất cả mới đều dừng lại do hoàn cảnh gia đình không cho phép. Ba tôi từng thi tới 9.5 điểm môn Hóa đã phải dừng lại việc học do vấn đề tài chính, còn mẹ tôi là một con người của văn học đã được chọn đi thi rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ nhưng cũng dang dở trong việc học hành với lý do không khác là bao. Tôi học cũng cơ bản khá được và đang học ở lớp 10a2 thpt Yên Phong số 1- ngôi trường ở mức độ trung bình công lập.

    Về đến nhà tôi hớt hải "con chào ba mẹ ạ" rồi vội bỏ xe tựa vào phía ngoài mép cửa sắt. Tôi phi lên trần lấy quần áo khô trong tủ rồi lao nhanh nhà tắm như thể sợ ai tranh giành với tôi vậy. Quái lạ thay lúc đi về thì tôi thảnh thơi vậy mà khi đến của nhà lại vội vàng quá. Cảm giác thật dễ chịu khi vầy mình dưới vòi hoa xen sau một ngày làm việc vất vả và cơ thể cũng đã thấm đẫm mồ hôi - có lẽ đây là nguyên nhân của sự vội vàng đó. Tắm xong, tôi thay đồ bỏ quần áo vào máy giặt rồi xuống nhà nấu cơm. Dù tôi về muộn thế nào đi chăng nữa nhưng người nấu cơm sẽ vẫn là tôi - đó đã là truyền thống và là quy định mẹ đặt ra cho tôi từ khi tôi hiểu chuyện. Nhà tôi giờ chỉ có ba người nên bữa cơm chuẩn bị cũng khá đợn giản: Cơm canh và có thể thêm vài quả trứng tùy cách chế biến là sẽ thành bữa tối. Xong xuôi tôi và bố mẹ sẽ cùng ăn cơm và chương trình trên ti vi thật nhạt nhẽo. Tôi luôn phải xem những chương trình tôi không thích nên thường thường tôi sẽ cố ăn nhanh để có thể thoát được nó. Tầm 7h hơn tôi lên trần học và 10h hơn tắt điện đi ngủ (3 tiếng là quá nhiều cho một chàng trai lười biếng). Tôi thường cho mấy con cá cảnh nhỏ nhỏ, xinh xinh để trong một lọ thủy tinh hình cầu với đá biển và rong rêu rất bắt mắt ăn và vẽ lấy một bức tranh Doremon hay Songuku vớ vẩn nào đó. Nhiều khi tôi nhìn lại mới thấy cái bức ảnh xấu làm sao. Thật là thảm bại! Sau nhiêu đó thì tôi mới bước vào học tập. Do vậy thời gian tự học của tôi chắc được khoảng một tiếng rưỡi gì đó – một khoảng thời gian chỉ đủ mở sách ra, nhìn vài dòng chữ rối loạn và gấp nó lại. Buổi sáng tôi đi học rồi lại học thêm buổi chiều. Cuộc sống thật chán nản nếu cứ học hành suốt như vậy. Thật may là cuối chiều tôi còn có thú vui là đi đá bóng với lũ bạn trong làng rồi lại tiếp tục công việc như trên. Thế là một ngày thanh xuân của tôi trôi qua, tôi cảm nhận thời gian trôi qua rất nhanh và có một chút gì đó là khá nhạt nhẽo. Tôi là con người tính đến thời điểm đó là một đứa khô khan không có thích cái gì đặc biệt, à mà yêu thì có đấy - nhưng mà tôi hèn quá chưa dám tỏ tình.

    Một hôm, tôi ngủ dậy muộn, à mà mẹ tôi quên không gọi tôi chứ (mọi hôm mẹ vẫn gọi tôi dậy sơm khoảng 30 phút so với giờ vào học), tôi nhìn đồng hồ đã chỉ 6h 30, hớt hả chạy xuống mặt mày nhăn nhó và cằn nhằn:

    - Sao mẹ không gọi con. Mẹ tôi từ tốn.

    - Mày đi học mày đi mà lo, chứ tao có đi học đâu.

    Cái câu nói muôn thủa của các bậc cha mẹ. Tôi vùng vằng nhăn nhó chốc lát nhưng mẹ tôi nói không sai dù chỉ một từ. Biết rằng thời gian đang trôi đi, chắc chắn là sẽ muộn học nhưng tôi không muốn quá muộn. Tôi hối hả chạy đi đánh răng rửa mặt rồi chạy ra lấy xe đạp bên nhà bác (Nhà tôi hẹp nên xe máy của bố tôi và con phượng hoàng háu chiến của tôi sẽ được để nhờ ở nhà bác ruột ngay sát vách nhà tôi vào ban đêm) rồi gào um:

    - Con đi học nhé, trưa nay mẹ đừng rán trứng nữa nhak! Đó cái món mà tôi bị nó hành hạ suốt tháng qua, ngày nào cũng có trong thực đơn. Tôi đi xe thật nhanh vì tôi không muốn đi quá muộn và cũng là vì muốn thấy một cô bé trên đường đến trường. Nó cũng là một động lực để tôi đến trường đó, chứ không tôi dám chắc là số buổi đến trường sẽ hạn chế hơn. Đến một đoạn có xe bò chắn ngang tôi phải dừng gấp, người tôi hơi lao về phía trước và bất chợt thấy tờ 10 nghìn đồng đã nằm gọn trong giỏ xe từ bao giờ. Chắc mẹ chuẩn bị cho mình í mà (thầm nghĩ, tôi cười tủm tỉm). Đúng lúc đó có một làn gió nhẹ thổi qua, mặt trời xa xa hửng sáng, tôi cảm thấy lòng mình ấm áp biết bao. Đứng tần ngần gần 1 phút thì tôi chợt giật mình và lại tiếp tục tới trường. Đoạn đường tôi đi chắc cũng tầm 4 km, nếu đi với tốc độ này chắc phải 20 hay 25 phút mới nữa tới. Khi ấy bác bảo vệ đóng cửa mất rồi. Đến đoạn Tráp Bút - một làng của thị trấn cách biệt và kỳ lạ, nó đem lại cho tôi một cảm giác kỳ lạ mỗi khi đi qua – cái cảm giác mà nhiều khi tôi đã cố diễn tả những không thành lời. Vì ở đó, chính nó có một người con gái tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay. Nàng ấy tên là Hậu (Hậu cận) không cao lắm chỉ tầm 1m 54, 55 thôi, dáng người cân đối không béo không gầy, nói chung là khá đáng yêu. Tôi yêu cổ từ hồi lớp năm. Nực cười nhỉ mới lớp năm thôi mà đã yêu với đương.
     
    AmiLeeTRANG SACH thích bài này.
    Last edited by a moderator: 30 Tháng ba 2021
  3. Đỗ Đức Hạnh Cuộc sống là những trải nghiệm

    Bài viết:
    10
    Chương 2: Hồi tưởng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba mẹ tôi lấy nhau không một đồng theo thân. Lạ thay, nhà nội thì bà ghét con trai, nhà ngoại tôi cũng chẳng ưa con gái. Do vậy, bố mẹ tôi không được hưởng trọn tình yêu thương từ gia đình. Ba mẹ tôi lấy nhau liền đi làm ruộng giống như bao nhiêu hộ gia đình xung quanh nhưng sức khỏe vốn yếu làm được một, hai năm liền bỏ và quay sang nghề đồng nát, đổi kẹo.. và nhiều nghề khác nữa. Được một thời gian thì mẹ hạ sinh ra anh trai tôi. Không lâu sau, tôi cũng đã ra đời. Anh em tôi phải ở với ông bà - do ba mẹ phải đi lên Cao Bằng, Bắc Cạn kiếm sống. Thời gian thấm thoát trôi qua, mãi đến hồi tôi lớp bốn ba mẹ mới về. Hồi đó tôi bị suy dinh dưỡng nặng, da đen ngòm, mắt mũi hốc hác, người hở gần hết mười hai chiếc sương vè. Do vốn khó ăn nhưng lại không bao giờ đỏi hỏi này nọ, chỉ là không thích thì không ăn nên tôi sớm trở thành một cậu bé gầy gò ốm yếu. Tôi cũng chả sung sướng gì khi từ nhỏ đã phải xa mẹ thêm vào đó có thêm một ông bố sĩ diện, nát rượu. Hai anh em tôi phải đi đêm mua rượu kể cả ngày lạnh giá hay là ngày mưa đông mỗi khi ông bố tôi về hàng và lên cơn thèm rượu (Mẹ tôi cũng chán chường nhưng cũng không làm được gì và không can thiệp). Thật lạ thay, tôi không biết là tôi đang khổ, tôi cứ làm như cái máy móc được lập trình và rồi nếu không mua được rượu thì anh em tôi sẽ nghe trì triết chửa rủa suốt đêm. Tôi chỉ biết ngồi dóm lại một góc mà khóc nức nở trong vô thức theo bản năng của một đứa trẻ. Khóc không được lên tiếng vì nếu òa khóc thì tôi sẽ hưởng thêm một trận đòn nữa. Nghĩ thấy mẹ tôi khổ quá, lấy được một người chồng khốn nạn nhưng mẹ tôi vẫn cam chịu vì có 2 chúng tôi. Chắc mẹ tôi cũng đã từng gánh chịu nhiều trận đòn lắm! Hồi lớp 4 mẹ có chuyến hàng về nhà và nhìn thấy anh em tôi tiều tụy quá mẹ nghẹn ngào:

    - Tôi không cần tiền nữa, tôi cần con tôi. Ôi! Con tôi sao tụi nó lại gầy gò ốm yếu nheo nhác vậy? Dứt lời mẹ ôm lấy anh trai tôi vào lòng, tôi ngơ ngác nhìn mẹ rồi đánh mắt về phía người cha lạnh lùng và vô cảm. Tụi tôi chỉ biết sáng đi mò cua, chiều đi bắt ốc và xế chiều thì trộm vặt gì đó cho no bụng (cà chua xanh, dưa chột hay dưa lê trên cánh đồng vàng, hay sang tận làng khác hái những quả dâu ngọt lịm và nếu bị phát hiện lại chạy toán loạn). Bố tôi không nói gì và lừ lừ quay mặt đi. Mẹ về và cuộc sống chúng tôi thay đổi nhanh chóng. Mẹ dẫn tay hai anh em tôi đi đến cửa quần áo trầm ấm nói:

    - Bác ơi, may dùm cháu hai bộ quần áo cho hai đứa trẻ giúp con với.

    Ồ quần áo mới kìa! Cái mà tôi chỉ nghĩ đến khi sắp tết mà thôi. Có khi tết tôi cũng chỉ mặc lại quần áo cũ hay anh chị lấy đâu một bộ của họ cho tôi. Đối với tôi chúng đều là mới. Tôi vui lắm nhưng cái khuôn mặt đã quá quen với đau khổ cũng đã quên mất cách bày tỏ cảm xúc cá nhân mất nên mặt tôi vẫn tỉnh bơ như chưa nghe thấy điều gì. Hai anh em tôi mặt tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra. Thế rồi thời gian cứ trôi, tôi vốn có tí thông minh nên lớp bốn tôi đạt học sinh giỏi thi đỗ lớp chọn lớp năm, được gọi vào đội tuyển thi học sinh giỏi môn toán và được giải nhì tỉnh phần rung chuông vàng. Tuy nhiên lúc thi vào lớp sáu chuyên tôi đã trượt. Mọi sự sỉ vả đều trút hết lên cái thân thể bé bỏng của của tôi. Tôi cố phớt lờ mọi thứ vì sống trong gia đình này mà để ý thì không sớm thì muộn sẽ mắc bệnh thần kinh thôi. Anh tôi cả ngày chả nói gì hôm ấy cũng lí nhí có nói một câu bênh tôi:

    - Nó nhỏ thế ra đấy học thi lớn sao được, rồi lẳng lặng đi ra chỗ khác. Điều đó như chạm vào nỗi đau của ba mẹ tôi và họ đã không nói gì nữa. Tôi lẳng lặng luổn đi một mình lang thang trên con đê làng, nước mắt cứ tuôn cứ tuôn trong tủi nhục. Tôi đã cố lau khô lau thật nhanh nhưng vẫn không kịp, giọt nước mắt vô tội vẫn rơi xuống đất. Lòng quặn lại có cảm giác khó thở và tôi lại ngồi ngắm ngôi nhà cũ của mình (ba mẹ đã xây khi mới lấy nhau, nhưng sau này bà nội đã cho bố tôi một mảnh đất mặt đường và từ đó chuyển lên sinh sống).
     
    AmiLeeTRANG SACH thích bài này.
  4. Đỗ Đức Hạnh Cuộc sống là những trải nghiệm

    Bài viết:
    10
    Chương 3: Hồi tưởng (Tiếp)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồi vào lớp năm thì tôi đã mến cổ, rồi lớp sáu, bảy, tám, chín tôi vẫn thương yêu cô ấy, nhưng có phải mình tôi đâu mà nhiều lắm.. nhưng kệ tụi nó đi, tôi yêu đơn phương thì cứ yêu thôi. Khi tôi tiếp tục học trung học, ngôi trường cách nhà vài trăm mét, ở đây cuộc sông tôi vẫn lặng lẽ trôi. Tôi học có phần nhỉnh hơn so với bạn bè cùng trang nứa và đạt một số thành tích nhất định trong học tập. Hết lớp chín tôi lại tiếp tục thi chuyên và kết quả không có gì thay đổi so với hồi lớp sáu. Chỉ khác ở chỗ tôi không còn phải nghe những lời xỉ vả đó nữa. Có lẽ, đã không có ai quá kỳ vọng ở tôi sau hồi thi lên lớp sáu đáng thất vọng. Tôi thì cảm thấy hơi buồn một chút, nhưng không để nó trong suy nghĩ quá lâu. Tôi bình thản đón nhận vì khi nhận đề thi tôi đã biết khả năng vượt qua là rất thấp. Nhưng khi thi lên cấp ba ở huyện, điểm tôi không quá tệ: Toán 9 văn 7 anh 7 công thêm 0.5 điểm nghề nữa. Tôi được tuyển vào lớp thứ hai ở trường bên khối A. Nhưng như thế là không đủ với yêu cầu của bố mẹ tôi, hồi thi chuyên họ không kỳ vọng ở tôi nhưng lần này lại khác. Khi nhận được báo điểm là toán 9 mà bố mẹ tôi biết có nhiều đứa cùng lớp điểm cao hơn tôi thì ngay lập tức tôi bị dí đầu một cú thật mạnh vào tường. Thật đau đớn nhưng cái khuôn mặt đã chai lì với mọi thứ thì vẫn không biến sắc. Tôi mặc kệ mọi chuyện và cứ bình thản mà sống bởi nếu suy nghĩ thì tôi không biết mình sẽ mắc bệnh khi nào nữa. Bố mẹ tôi lại xúm lại xỉ vả tôi. Khi đó, tôi chỉ biết cúi gầm xuống đất và im lặng chịu đựng. Cái cảm giác của tôi thì anh tôi hiểu hơn ai hết cảm giác tôi đã trải qua. Anh tôi một con người hiền hậu và chịu nhiều thiệt thòi và đau khổ - khuôn mặt anh đã nói lên tất cả. Anh ít nói, khuôn mặt rất hiền nhưng mang một vẻ u sầu. Anh ít nói và từ tốn đến lạ thường. Tôi lại lang thang đi trên con đường đê và tôi đã rơi nước mắt lần nữa, trán tôi sưng lên tê dại, máu vẫn chưa khô và tôi thấy cuộc sống tôi thật bất hạnh. Tôi cúi gầm mặt và lê thê dừng chân ở gần căn nhà cũ. Tôi ngồi lại ngắm ngôi nhà mãi đến xế chiều mới về.

    Tình cảm 2 anh em tôi không được tốt do một lỗi lầm tôi đã gây ra và giờ ít khi găp nhau nên cũng vậy, không có tiến triển hơn được chút nào. Anh tôi vài tháng mới về vì về làm gì đâu, về để nghe trì triết dầy vò à?

    Đến gần hết lớp mười hai tôi vẫn thích cổ nhưng hình như nó lại mờ dần vì dạo này tôi lại để ý một người con gái khác. Cô ấy tên là Quỳnh, nhìn thì không có gì đặc biệt ngoài việc ăn nói nhỏ nhẹ với hiền hậu – cô gái trong lớp thi thoảng nhìn về phía tôi. Cứ thế tình cảm của tôi song song cho đôi bên. Ở trường, tôi là đứa khá hiền, nhưng cũng có tính cục, chưa chơi bời gì đến nỗi hư đốn, cứ thui thủi một mình, thi thoảng thì chơi với vài đứa bạn khá thân. Đến khi kỷ yếu lớp 12, tôi còn không buồn tham gia nữa. Tôi chán ngán với mấy cái tôi coi là nhảm nhí đó. Tôi thân với ai thì chơi với người đó, còn đa số người khác thì chỉ xã giao, gặp nhau chào hỏi vài câu rồi quay đi.

    Hôm kỷ yếu cuối cùng cũng tới, theo tập thể lớp nên tôi cuối cùng cũng đã tham gia. Tôi đạp xe tới trường như mọi ngày, trời hôm nay thật đẹp ánh sáng dịu dàng ấm áp với tiết trời như thể là mùa thu, hai hàng cây xanh mưới với những tán lá xum xuê, ánh sáng từ trên cao len lỏi qua các tán lá chiếu xuống mặt đường nhựa nhìn như thể một bức tranh tuyệt đẹp. Hay là kỷ yếu nên tôi nghĩ vậy nhỉ, hôm nay tôi cũng có gì đó xao xuyến, bâng khuâng. Mải nghĩ mấy chuyện vớ vẩn lung tung đó, thoáng qua tôi nhìn thấy cái Thăm - nhà nó đối diện với cái Hậu (đi đâu hai đứa nó cũng kè kè với nhau). Tôi đạp xe chậm lại và bất thình lình:

    - Bà có nhanh lên hay không thì muộn mất giờ. Nó giật bắn người quay lại, nhìn thấy tôi nó để tay lên lồng ngực thở phào rồi trơ trẽn.

    - Cứ từ từ, nay còn phải trang điểm chứ. Mặt nó vênh lên khuôn mặt rạng ngời rồi cười một cách vô duyên đến lạ lùng "hố hố hố" . Nó một tay chống hông tay còn lại buông thõng, cổ vươn ra:

    - Ố, nay kỷ yếu mà mày mặc như thường ngày vậy hả. Tôi cười nhẹ:

    - Ờ.

    Tôi trả lời trong tư thế ngoái đầu lại vì đã xa nhà nó chắc tầm 5 6 m gì đó mất tiêu. Thắm là một cô gái tốt bụng nhưng khuôn mặt hơi dâm, ai nhìn lần đầu chắc phát khiếp. Nói thế nào nhỉ, nó cao tầm 1m52 gì đó, dễ thương như kiểu cô gái m52 trong lời bài hát vậy, nhưng không giữ được cái dáng thon thả mà có một thân hình khá chi là mập mạp và mũm mĩm. Tôi biết nó từ hồi lớp 4 và cùng nhau tha dự một số kỳ thi. Tiếc thay, nó thi đỗ chuyên cấp 2 do vậy mãi tới lớp 10 chúng tôi mới có dịp gặp lại. Đi thêm một đoạn nữa là đã tới ngoặt trái qua bệnh viện, sang đường là đã tới trường tôi - trên đường này đầy đồ ăn vặt rất hấp dẫn. Đói quá! Sáng chưa kịp ăn gì may là mẹ tôi đã để sẵn ít tiền lẻ rỏ xe. Tôi xoa bụng, nhăn mày kêu ca như ai làm đau tôi vậy. Tới cổng trường, tôi lao xe thẳng vào, ông bảo vệ quát to:

    - Xuống xe, xuống xe, thằng kia ai cho mày lao xe vậy hả?

    Tôi giật bắn mình nhưng vẫn cố đi thật nhanh như thể chạy trốn được sao đỏ vậy. Tiếng trống trường rộn rã thúc dục nhức tai quá, tất cả nhốn nháo ồ ạt vào lớp – đó là những anh thanh niên như tôi hay đi học muộn. Từ cổng trường đến nhà xe tất cả hối hả vội vã, người thì đi thật nhanh, người thì chạy để vào lớp cho kịp giờ. Tôi cứ ung dung bước, nay kỷ yếu mà, học đến tiết cuối buổi mới chụp nên tôi cố tình vào muộn một chút, chứ ngồi lỳ cả buổi sáng thì chán lắm. Tôi vào lớp muộn 10 phút thì phải, gần đến cửa lớp tôi chỉnh lại quần áo quay đầu lại dùng tay móc trong cặp chiếc gương nhỏ rồi lấy tay vuốt tóc một cái tạo đường chỉ 3-7. Chỉnh chu xong có vẻ nay nhìn tôi cũng không qua tệ. Tôi liền đứng giữa cửa lớp và nói:


    - Báo cáo xin phép vào lớp.
     
    AmiLeeTRANG SACH thích bài này.
  5. Đỗ Đức Hạnh Cuộc sống là những trải nghiệm

    Bài viết:
    10
    Chương 4: Cấp 3 đáng nhớ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô đang giảng trên bục ngoái đầu ra. Hôm nay cô mặc quần thô bó dưới và cái áo phông vàng nhìn khá chi là trẻ trung. Cô liếc mắt ra phía tôi và chảnh lỏn:

    - Sao giờ này mới tới.

    * * *ừm.. - tôi ấp úng.

    - Nay em ngủ dậy muộn ạ. Cô ậm ừ:

    - Thôi vào lớp đi, muộn rồi.

    Tính lề mề tôi lại tiếp tục, tôi lê bước quẹt quẹt cái dép quai hậu vào nền, lề mề lề mề mãi mới vào ổn định chỗ ngồi. Ôi! Chán làm sao nay học tiết toán, hình như nay dạy tích phân thì phải? Nó thật sự nhạt nhẽo. Mới tiết đầu thôi mà tôi đã trùng cơ bụng căng cơ mắt, hai khuỷa tay chống bàn, mắt tôi lờ đờ, 2 ngón tay 2 bên đã cố gắng chống lại lực hút theo định luật vạn vật hấp dẫn của NiuTon của 2 mi mắt. Và cuối cùng tôi đã thua trận. Ngồi như thể đang nghe bài nhưng tôi đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết. Đến lúc chữa bài, cô lấy sổ điểm ra và cái tên lại là tôi. Đen quá! Lớp tận 47 người mà lại dính tôi, dù tụi nó xung phong lên bảng ầm ầm như mọi hôm tôi còn tỉnh. Cô gọi nhưng lúc đó tôi vẫn đang ngủ, cái Thu ngồi gần liền lấy tay huých một cái, đau quá tôi lờ đờ ngoi đầu lên nhăn mày vùng vằng.

    - Mày bị làm sao thế, tao đang ngủ mà. Nó lườm tôi, hai mày nó nheo lại rồi quát lí nhí.

    - Hỏi cô ý.

    Lúc này tôi mới chợt hiểu ra vấn đề, nó quay mặt đi nhìn về phía chiếc bảng.

    - Lên làm bài đi.

    Đầu óc tôi bơ phờ mặt còn có vẻ ngu ngu ngái ngủ, mới ngủ xong biết gì đâu mà làm. Tôi ngước lên phía cô.

    - Thưa cô bài này em chưa làm được ạ. Cô không còn giữ được bình tĩnh.

    - Bài này là bài dễ nhất rồi. Lớp 10 đã làm được vậy mà em lớp 12 còn chưa làm được. Đã đến lớp muộn lại bị sao đỏ ghi lỗi, giờ lại ngủ trong lớp, gọi lên bảng không làm được bài. Tôi không hiểu em đến lớp để làm gì. Cả không gian như chết nặng, tôi thì hơi cúi đầu xuông nhưng có vẻ không mấy quan tâm. Cô nhìn xung quanh rồi bực mình nói:

    - Chiều gọi bố hoặc mẹ đến gặp tôi.

    Mà bố mẹ tôi thì bận cả, hơn nữa tôi không quan tâm lắm nên cộc lốc trả lời:

    - Vâng. Không mấy thấy hối lỗi và ngồi bẹt dí xuống.

    Giờ tôi cũng hết buồn ngủ nhưng cũng không buồn học nữa, tôi chỉ có là ngồi yên không nói chuyện gì cả. Tiếng trống trường vang lên, ra chơi rồi, mặt tôi sáng lên, đang lúc đói nên tôi rủ cu Lâm - ngồi bên trái tôi đi ăn sáng cùng tại khu căng tin. Nó là một đứa khá điển trai, tốt bụng nhưng mỗi tội hơi trẻ con. Nó đang thích nhỏ lớp trưởng của tôi - con nhỏ tên là Hạnh. Hạnh có nàn da trắng, cao, khuôn mặt khá chi là xinh xắn và chịu khó tập thể dục nên có body rất tuyệt. Nhỏ có khá nhiều bạn theo đuổi cả cùng trang lứa lẫn các anh chàng trên đại học, đếm sơ sơ đã đến vài chục người. Tôi biết là nó có vẻ thích tôi, tôi cảm giác là vậy vì một đợt nó đặt mật khẩu điện thoại là sinh nhật tôi, rồi nhỏ cho tôi mượn điện thoại nên tôi có vẻ đã hiểu ý nó. Nhưng không hiểu vì sao nó không phải gu của tôi thì phải, tôi lại thích cái con nhỏ kia suốt nhiều năm qua. Nghĩ lại thấy tôi cũng ngu quá! Tôi và Lâm đi sân trường 2 tay đút túi quần mặt có vẻ nghênh nghênh ra căng tin. Đến nơi tôi hỏi nó:

    - Mày ăn xôi gì? Nó nói:

    - Gọi 2 xuất xôi trứng đi.

    Bà căng tin đưa tôi 2 xuất đã làm trước trong thùng xốp (vì bà biết tầm này học sinh ra chơi mua khá nhiều nên đã làm trước cả thùng bánh mì, thùng xôi). Ngoái đầu một lúc, tôi không có thấy lọ tương ớt đâu.

    - Bà cho con mượn lọ tương ớt với.

    Bà liền lấy lọ tương ớt trong tủ đưa tôi. Tôi dơ hai tay ra lấy.

    - Con xin ạ. Tôi cho một chút tương ớt lên trên bề mặt xôi và đưa cho thằng Lâm một hộp. Hai đứa ra ghế đá ung dung thưởng thức đặc sản của trường học. Đang ăn thì cái Hậu cùng lũ bạn đi qua. Tôi chỉ biết nhìn theo phía sau nó, trái tim tôi đã loạn nhịp, không gian như trôi chậm lại, mái tóc cổ bay bay theo làn gió, một vài chiếc lá vàng đang rơi xuống, ánh sáng dịu nhẹ xen qua các kẽ lá như thể đang trên một sân khấu hay cảnh ngôn tình nào đó vậy. Trông nhỏ thật đẹp, tôi cũng chẳng hiểu sao tôi yêu nhỏ tận 6, 7 năm rồi và giờ mỗi lần nhìn thấy thì cảm giác vẫn như lần đầu rất bồi hồi và xao xuyến. Nhỏ cười tươi tắn làm tôi ngơ người ra một lúc. Mãi tới lúc cu Lâm nó gọi.

    - Xong chưa để còn vào lớp, lúc ấy tôi giật bắn mình quay lại.

    - Đợi tí.

    Tôi ăn vội ăn vàng hộp xôi vẫn còn nóng trên tay, vừa ăn tôi vẫn cố nhìn theo hình bóng cổ. Ăn xong, tôi và Lâm vào lớp học. Tôi vẫn cố ngoái đầu lại phía sau nhìn theo cổ - nay cổ có tiết thể dục nên đi giầy trắng quần thể thao ống rộng cùng với cái áo trắng muốt, cặp kính xanh và mái tóc ngang vai nhìn sao mà dễ thương quá. Hay là do tôi yêu nhỏ nên thấy nhỏ dễ thương vậy, cũng vài lần tôi hỏi mấy đứa bạn cùng làng.

    - Mày thấy nhỏ kia thế nào?

    Tụi nó cũng chỉ trả lời qua loa "ừ, nhìn cũng được, không có gì đặc sắc cả". Tôi vào đến lớp học tiết thứ 3 có thầy vào dạy - môn lý. Môn này có vẻ cũng hay hay nên tôi chịu nghe bài trên lớp một tý. Thầy vào đến cửa, nhỏ lớp trưởng nhanh nhảu hô cả lớp đứng dậy, "nghiêm" rồi ra đối diện với thầy giáo cách khoảng 5 bước "báo cáo thầy quân số lớp đầy đủ mời thầy vào lớp". Còn cu Lâm do ngồi bàn đầu với tôi lại ngồi phía ngoài cạnh cửa sổ nơi để bình nước đã ra khỏi chỗ rót một cốc nước để lên bàn giáo viên mời thầy. Có vẻ trong lớp ai cũng quý thầy thì phải, có lẽ do thầy trẻ trung lại vui vẻ hòa đồng với học sinh hơn hẳn các thầy cô khác. Thầy cũng khá đẹp trai nữa, nên tụi nhỏ mê tít. Dạy được một hồi thì thầy ra một bài đề thi học sinh giỏi tỉnh và tuyên bố ai làm được bài này thì tôi đặc cách cho tổng kết năm nay 10 phẩy môn của thầy. Nhìn đề một hồi tôi quay cuồng rồi lại nghĩ lại mấy bài hôm trước, tổng hợp lại các kiến thức và cuối cùng tôi cũng đã có phương án giải quyết. Tôi tìm ra đáp án là 30 hộ gia đình sử dụng điện. Chắc tôi làm mất 20 phút mới ra đáp số. Tôi nhìn thấy ngơ ngác.

    - Thầy ơi bài này ra bao nhiêu thế hả thầy?

    Nay thầy dễ tính ghê trả lời luôn "30 e à", mọi hôm thì còn lâu thầy mới nói. "Có bạn nào làm xong chưa" - thầy nói, xong nhìn quanh lớp. Tôi ngoái đầu lại phía sau, lạ thế nay tôi làm được bài mà tụi đội tuyển lý lại chưa làm được nên tôi liều dơ tay lên bảng vậy - cái việc mà chỉ khi nào bị chỉ định tôi mới làm. Tôi dơ tay, thầy bất ngờ.

    - Ô, Hạnh hôm nay lên bảng hả? Ok mời em, bất ngờ đó.
     
    AmiLee thích bài này.
  6. Đỗ Đức Hạnh Cuộc sống là những trải nghiệm

    Bài viết:
    10
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tụi lớp tôi có vẻ cũng bất ngờ bởi trong mắt tụi nó tôi có vẻ là đứa vừa lười vừa nghịch, không chịu chuyên tâm học hành mà lại chỉ thích đi trêu đùa, ngắm gái, trêu gái và nghịch ngu các kiểu, nhất là hay nghịch ngu với mấy đứa bạn bổ túc (Mà tôi chỉ đi theo lũ bạn ở quê chứ tôi cũng chưa có làm gì, có tiếng không có miếng). Còn ở trường này tôi im hơi lặng tiếng, chỉ lẳng lặng chơi với vài người tôi cảm thấy thân thiết, nhưng cái tiếng dữ đồn nhanh thật, mấy cái trò nghịch ngu với mấy đứa bạn ở làng thì tụi lớp tôi đều biết và coi tôi là thằng hư đốn. Tôi lên bảng làm và may thay lời giải đúng thật. Thầy mừng rỡ:

    - Đúng rồi các em tham khảo lời giải trên bảng nhé!

    Rồi thầy xuống xoa đầu tôi "được đấy" - thầy nói. Chúng nó có vẻ chép bài tôi nhưng tôi để í chúng nó không hài lòng, có lẽ chúng nghĩ tôi đã ăn may hay biết trước đề gì đó.. Và giờ tôi lại hết hứng thú lại chả mặn mà việc học mấy nữa, tôi lại ngồi ngỏm ngỏm một chỗ nghe giảng đến hết buổi. Tiếng trống tan trường kêu lên, cổng trường đã mở và tôi lại lê la trên đường về nhà. (do không xin phép ý kiến nhà trường trước về việc chụp kỷ yếu của lớp nên việc kỷ yếu đã phải hoãn lại, nhà trường không cho làm riêng lẻ mà quyết định rời kỷ yếu sang thời gian tới, may thay là tôi nay cũng không mất quá nhiều thời gian cho việc đó hôm nay). Về tới nhà, mẹ đã nấu cơm sẵn rồi, mẹ đang lúi húi với đống hàng hóa nghe thấy tiếng động ngước lên.

    - Cho xe vào, rửa tay ăn cơm cho nóng.

    Tôi dắt xe vào tận trong sâu nhà bác, rồi rửa tay và ngồi vào mâm cơm. Ngồi ngay ngắn, tôi chuẩn bị bát đũa xong xuôi quay ra phía mẹ tôi.

    - Con mời bố mẹ ăn cơm ạ.

    Mẹ bảo tôi ăn cơm trước, mẹ làm chút nữa cho xong, thế là tôi lủi thủi ăn mình vậy. Ăn xong tôi leo lên trên tầng ngả lưng xuống giường. Thoải mái quá! Tôi vươn vai một cái khuôn mặt có vẻ rất chi là thỏa mãn. Tôi chợt nghĩ lại lời cô giáo chủ nhiêm nói vang vảng bên tai "chiều mời phụ huynh cho tôi". Tôi bỏ qua lời nói cô và quyết định không nói với bố mẹ. Đến chiều giờ ra chơi tiết 1 không thấy tôi mời phụ huynh, cô chủ nhiêm từ đâu lao đến đứng ở mép cửa lớp mặt đỏ bừng quát:

    - Hạnh, sao không thấy phụ huynh em đến vậy? Tôi lề mề đứng dậy ngán ngẩm:

    - Nay bố mẹ em bận đi kiếm tiền rồi ạ, không nghỉ được ạ. Cô tiếp tục:

    - Em đưa số điện thoại của ba hoặc mẹ cho tôi. Tôi (cãi ngang) :

    - Em không nhớ cô ạ. Mặt tôi thản nhiên như không có chuyện gì. Đến lúc này mặt cô phừng phừng gằn giọng:

    - Cậu nghĩ tôi nói đùa với cậu à. Cậu nghĩ tôi không làm gì được cậu à. Không gọi được bố mẹ đến gặp tôi thì cũng đừng có vào lớp.

    Cô bắt tôi ra khỏi lớp. Ok được thôi, tôi đang chán học, tôi liền về chỗ cho sách vở vào trong cặp rồi vui vẻ ra khỏi lớp, xuống nhà xe và ra về. Tôi về nhà sớm hơn mọi khi mẹ hiền dịu hỏi:

    - Sao nay về sớm vậy?

    - Con hơi mỏi ạ - tôi cười nhạt nhẽo.

    Nằm vào ghế một lúc, đánh được một giấc tầm 30 phút rồi tôi tỉnh giấc, tôi tỉnh dậy rửa mặt rồi phụ mẹ bán hàng đến tối. Sau đó cùng gia đình ăn bữa tối thân mật (dù chẳng mấy thân mật đâu vì trong bữa cơm đó có ba tôi). Hôm sau không thấy tôi đi học mẹ tôi đã sinh ra nghi và nói tôi khi tôi đang loay hoay đưa thùng mì tôm xuống thấp, mẹ hỏi khéo:

    - Ở trường có việc gì à?

    Tôi nhẹ nhàng: Không có gì đâu ạ, con nghỉ mấy ngày rồi con đi học.

    Mẹ tôi vốn rất tâm lý nên cũng không muốn hỏi thêm. Hai mẹ con bán hàng từ sáng tới tối và ngày qua ngày. Hơn chục ngày trôi qua, ở trường không có động tĩnh mới còn ở nhà thì dạo này cũng rất bình yên. Hơn chục ngày cô giáo có vẻ sốt ruột - do tôi lỳ quá nên cô đã nhắn cái nhỏ lớp trưởng hỏi xem dạo này tôi như thế nào. Cũng chẳng biết nó hỏi thăm ai và đã bảo lại với cô chủ nhiệm là dạo này tôi vẫn ổn không thấy chuyện gì xảy ra cả. Thế rồi vài hôm sau cái Hạnh nhắn tôi đi học. Không biết là cô giáo bảo hay nó bảo nữa, tôi xem nhưng cũng không nói gì cả cứ tiếp tục ăn ngủ cho béo tròn đã. Mới kỳ 1 lớp 12, vả lại tôi cũng không có ý định thi đại học nên cũng chẳng thiết tha lắm - dù tôi đang học ở lớp tuyển của trường bên khối A. Ở trên lớp tôi vẫn hiểu bài, chỉ là không thích thể hiện, ai hỏi môn nào, bài nào tôi đều nói "Em chưa biết làm ạ", đến nỗi các thầy cô không ai hi vọng tôi thi đại học. 15 rồi 20 ngày trôi qua, tôi vẫn cứ ở nhà phụ giúp mẹ làm ăn. Điều đó giúp mẹ cũng đỡ vất vả hơn do có thêm tôi phụ giúp nữa. Cô giáo chủ nhiêm chắc bị cấp trên nhắc nhở, đã rất tức giận liền tìm đâu ra số tôi gọi cho tôi bảo tôi "Hạnh à, cô chủ nhiệm đây, mai em có thể đi học rồi". Cô nói vùng vằng qua loa cho xong chuyện.
     
    AmiLee thích bài này.
  7. Đỗ Đức Hạnh Cuộc sống là những trải nghiệm

    Bài viết:
    10
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi trả lời đại: Vâng ạ.

    Chắc cô lúc này đắc chí lắm đây - dù đã phải nhường một bước. Bước ấy liên quan đến lương của cô, có học sinh bỏ học cuối năm không có thành tích thi đua, không được đứng chủ nhiệm, không được tiền thưởng - tôi suy đoán một hồi. Hôm sau tôi vẫn quyết định không đi học. Cuối chiều cô đến tận nhà tôi, đến trước cửa nhà thì mẹ tôi nhận ra "cô giáo đó hả, mời cô vào nhà" - mẹ tôi nói. Tôi ở trong nhà thấy vậy liền chạy vù ra lấp ở phía cầu thang. Rồi hai người thì thầm to nhỏ gì đó. Một lúc sau cô giáo ra về. Bố tôi đi chợ về thấy cô giáo đến nhà đã đoán ra chuyện. Cô về, ông liền vớ ngay cái cốc nước lém thẳng về chỗ tôi, mảnh thủy tinh văng khắp nơi. Mẹ tôi đã quen nên cứ im lặng chẳng nói gì. Tôi may quá né kịp không chắc lại máu me như mọi khi. Sau nhiều lần bị đánh đập nên tôi đã có phản xạ nhanh lẹ hơn. Nhiều khi tôi còn tự hào về điều đó. Ông ấy quát:

    - Mày làm gì mà để người ta đến tận nhà nói nọ nói kia. Tôi quay ra nhìn về phía mẹ rồi ậm ừ:

    - Con nghỉ học mấy ngày.

    Bố tôi: Bao nhiêu?

    Tôi: Gần 1 tháng.

    Bố tôi đang tức giận bỗng nguôi giận và chán nản "mày chưa hiểu về cuộc sống đâu, cố mà học người ta đỡ khinh, cuộc sống tốt hơn, mày muốn nghỉ học phải không" Tôi nghẹn ngào:

    - Con chưa biết, bố để con suy nghĩ thêm chút nữa. Dứt lời tôi quay đi lên phòng. Tôi lại ngồi khóc, làm sao tôi cản được nó, dù trải qua rất nhiều vết thương nhưng sao gặp lại nó dòng lệ vẫn tuôn. Từ bé đến giờ chuyện như hôm nay tôi và anh trai tôi đã trải qua rất nhiều nên tôi đã tự nhủ chỉ buồn một lúc thôi, một lúc thôi nhưng trái tim tôi như thắt lại, quặn đau đến khó thở. Tôi nhớ lại cảnh tôi lúc bé thi điểm thấp cũng bị mắng đến bị đánh thi vào các trường chuyên trượt cũng bị sỉ vả càng nghĩ tôi càng buồn. Tôi nằm úp mặt vào chăn 2 chân thẳng thoài nửa vời giữa giường. Bỗng lúc đó điện thoại trong túi tôi có tin nhắn của cái Hạnh "mai đến lớp nhé, tớ có chuyện nói với cậu". Tôi vứt điện thoại ra một bên, nằm lúc rồi xuống nấu cơm rồi phụ mẹ và dọn đồ đi ngủ. Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn mọi khi, đánh răng rửa mặt rồi tắm rửa, rang ít cơm nguội tối qua và bỏ thêm 1 quả trứng gà. Ăn xong, tôi ra xỉa răng trước gương rồi xúc miệng, quay lại chỉnh chu đồng phục rồi lấy xe đến trường. Mẹ tôi thấy tôi đi học "cái thằng này, đúng là.. ăn gì chưa" - mẹ tôi vui mừng. "Con ăn rồi ạ". Tôi dắt xe ra cửa tới đi một mạch tới trường. Đến cửa lớp, tôi vào lớp như không có chuyện gì xảy ra đặt cặp rồi ngồi vào chỗ như mọi khi. Mọi ánh mắt như miệt thị tôi, nhìn chả có chút cảm tình nào cả. Đúng thôi, tôi là gì mà để mọi người quý mến chứ, một đứa đã nghịch ngợm, lỳ lại còn bỏ học đến một tháng, trong mắt họ tôi thấy sự khinh thường miệt thị.. nhưng kệ thôi, tôi đến đây là vì cái Hạnh nói có chuyện muốn nói với tôi. (Ở lớp nó là người được tôi tôn trọng rất cao, và đa số thành viên lớp đều tôn trọng nó) Giờ ra chơi nó ra gần chô tôi "đi ăn sáng không" - nó nghiêm túc. Tôi ngập ngừng đáp:

    - Nay tao không mang tiền, kkk làm sao đây.

    Hạnh: Đi, tao mời.

    Tôi: Thế sao được.

    Nó: Thế có đi không thì bảo?

    Tôi: Ờ được, ăn ở đâu.

    Thế là tôi và nhỏ lớp trưởng xuống căng tin rồi ra ghế đá ăn sáng. Nó ăn một hộp xôi còn tôi thì no rồi không buồn ăn nên đã bảo nó mua cho cái kẹo cao su. Nó ăn xong hỏi thăm tôi "mấy hôm vừa qua nghỉ ở nhà chán không". Tôi đưa 2 tay vòng sau ghế đá chân vắt chữ ngũ ung dung "cũng bình thường".

    Nó: Thế còn bài vở liệu mày có theo kịp không? Có cần tao phụ không?

    Tôi (lè nhè) : Thôi khỏi, tao học hành gì đâu, ở lại phụ tao là tao ăn mày đấy haha.

    Nó nheo mày: Dai lắm không ăn được đâu.

    Tôi: Thử không?

    Nó: Thử với nhỏ của mày.

    Tôi ngạc nhiên: Nhỏ nào? Nhiều nhỏ lắm.

    Nó nhí nhảnh: Có mỗi cái Hậu chứ còn nhỏ nào nữa. Tưởng mày thích nó mấy năm rồi còn gì? Hazi thì ra chuyện tôi thích nó nhiều người biết vậy đó, mà tôi có nói chuyện đó với mấy ai đâu.

    Tôi gạt phắt: Làm gì có, tao ăn mày cơ, dám không?

    Nó bĩu môi: Chịu, thôi vào lớp thôi.

    Tôi: Ô kê.

    Vậy là tôi lại tiếp tục đến trường như mọi khi. Có lẽ động lực giúp tôi đến trường là nhỏ lớp trưởng hòa đồng, luôn muốn gắn kết các thành viên trong lớp, không muốn ai bỏ lại phía sau.. và còn nhiều điều về nhỏ lớp trưởng nhưng bất chợt tôi không thể nghĩ ra được thêm lí do nào khác. Thời gian thấm thoát trôi đã gần đến mùa thi đại học mất rồi, hôm đi chụp kỷ yếu ai nấy đều xinh gái, đẹp trai cả, đầu tóc gọn gàng, con trai thì vuốt sáp, con gái thì bôi son đánh phấn - mấy thứ mà bấy lâu nay nhà trường đã cấm tiệt. Tôi hôm đó nhìn cũng được, không đến nỗi nào. Tất cả thi nhau tạo dáng chụp ảnh trên sân trường còn tôi thì chỉ chụp chung vài bức với cả lớp, tại tụi nó cũng không mấy mặn mà chụp với tôi. Tôi lẻn ra chỗ con nhỏ Hậu, nó đang chụp ảnh chung với lớp ngay sát lớp tôi. Ngày thường nhìn cũng khá được, nay mặc áo dài với trang điểm, to son tí nữa tôi không nhận ra. Nó nay nhìn tươi tắn quá! Tính nó thích chụp ảnh nên nay tạo đủ các kiểu. Hôm nay nhìn nó hưng phấn lắm. Tôi đang cười tủm nhìn về phía nó thì đột nhiên có giọng ai gọi "Hạnh ơi, ra chụp ảnh đi". Tôi quay lại chỗ lớp thì lại thấy cái Quỳnh, con nhỏ dạo này tôi bắt đầu có cảm giác đó. Nay nhìn nó cũng xinh quá! À mà ai nay cũng xinh hơn thì phải. Nhưng người gọi tôi không phải Quỳnh mà là cu Lâm điển trai ngồi cạnh tôi. Tôi lề mề đi về phía Lâm. Tưởng hôm nay là ngày vui của tôi ai ngờ trong lúc tình cờ đi ngang qua khu mấy đứa chẳng ưa tôi ra mặt gọi tôi lại. Tôi đã có linh cảm không tốt nhưng nay ngày vui nên ắt nghĩ là cũng chẳng có chuyện gì, lừ đừ đi ra chỗ tụi nó.

    Thằng A đút hai tay trong túi quần nói giọng khinh bỉ:

    - Mày định thi trường gì?

    Tôi nhìn thẳng vào mặt nó: Mày hỏi để làm gì? Lúc này hai tay tôi đã đút túi quần chả ngán điều gì xả ra tiếp theo.

    A: Mày thì đi phu hồ hay rọn rác, chứ mặt mày đỗ vào đâu được chứ. Nó tiếp tục với giọng điệu khinh bỉ. Rồi cả lũ xốn xáo bàn bạc chế nhạo tôi. Đúng rồi, nó học hành gì đâu, bố nó đồng nát thì con cũng đồng nát thôi.. nhìn mặt nó đã thấy ngu rồi thi đâu được chứ! Đời cu ly thôi.. Thằng A nhếch mép đến gần chỗ tôi hơn:

    - Nhà tao đang thiếu bảo vệ, làm con chó canh nhà đó. Mày có muốn việc đó không để về nói chuyện với ông già cho mày vào làm.
     
  8. Đỗ Đức Hạnh Cuộc sống là những trải nghiệm

    Bài viết:
    10
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi cũng đoán trước chả có gì tốt đẹp từ mặt bọn này rồi nên tôi cũng không để ý lắm. Cả lũ cười chế nhạo tôi, tôi thấy cái Quỳnh không cười và một số bạn trong lớp tôi nữa. Lúc đó Chiến và Huy không biết từ đâu cũng đã đứng ở chỗ tôi rồi (Đó là 2 đứa bạn ở làng đang học bổ túc gần đó. Chắc nay thấy trường tôi có kỷ yếu nên sang ngắm gái đây mà. Hai thằng quỷ). Nhà thằng A là nhà có thế lực. Bố nó làm công an chức gì đó cũng khá khá thì phải nên ngạo mạn ngông cuồng lắm. Tôi đã vốn không để ý nó nói gì đang chuẩn bị rời đi nghe thấy một tiếng bộp phía xa. Một tiếng bốp ở phía xa, tôi quay đầu lại nhìn thấy người cái Hậu ướt sũng hai tay che ngực ngồi xuống và bật khóc. Tôi cầm ngay chiếc ghế gần đó ném thẳng vào mặt nó. Nó lé kịp chiếc ghế đập vào thằng đàn em nó ở phía sau và thằng đó ngã gục xuống. Nó là thằng khốn nạn, Hậu là người tôi thích mà nó cũng không tha.

    Tôi gằn giọng: Mày có phải đàn ông không thế? Mày nghĩ mày là ai?

    A cười chế nhạo: Tao là bố của mày đấy.

    Tôi đang đinh nhảy vào thì thằng Chiến ở phía sau từ lúc nào nhảy nên đá một phát thẳng vào cổ thằng A, thằng Huy ở phía trước đá thằng A từ ngực lên rồi dùng khửyu tay đập một phát từ lưng xuống. Thằng A nằm gục xuống đất, tôi thấy vậy nhảy vào đạp túi bụi vào bụng, vào ngực nó. Tụi đàn em nó xúm vào thì tôi cũng đã lùi lại vài bước, rút ngay cái thắt lưng da quanh bụng. Tôi đập gục hai đứa thì có một đứa lẻn phía sau đá tôi ngã xuống, may là có thằng Chiến cầm đâu cái gậy khua trái phải chặn tụi kia lại không thì chắc là hôm nay lại không còn nguyên vẹn nữa rồi. Ba đứa chống lại tụi nó 1 lúc thì bỏ chạy do tụi nó đông quá. Còn thằng A thì đã nằm bẹp dí dưới sân trường. Vụ này chắc nó phải nghỉ dài dài. Tôi và tụi kia chạy một mạch và khi đi qua chỗ cái Hậu thì tôi đã đánh mắt sang nhìn nó. Lạ thay hôm nay nó cũng đã nhìn lại tôi. Nay cũng là ngày cuối trong năm nên tôi cũng chẳng sợ gì cả, cứ thế mà cùng 2 đứa kia phi xe máy không mũ nón ra về. Về đến nhà tắm giặt, ăn cơm, xem chương trình chán ngán thường ngày như chưa có chuyện xảy ra. Tối đến, tôi soạn một tin nhắn gửi cho cái Hậu "nay có sao không?". Tôi đã có số điện thoại nó từ lâu rồi nhưng chư nhắn bao giờ. Tin đã soạn xong, số điện thoại người nhận đã nhập, chỉ cần ấn nút gửi là xong. Tôi ngập ngừng một hồi lâu cầm điện thoại lên rồi lại đặt điện thoại xuống. Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cầm điện thoại lên và nhấn gửi. Một lúc sau không thấy tin nhắn trả lới gì, tôi nghĩ ngợi lung tung chắc là nhỏ chưa cầm điện thoại hay không muốn trả lời mình đây mà. Một lúc sau điện thoại rung lên báo có tin nhắn đến, tôi mở điện thoại thì hóa ra là 900 - tin nhắn của tổng đài. Tôi chán nản, vừa tắt màn hình đưa điện thoại vào túi quần thì lại có âm báo tin nhắn. Lại gì nữa đây, tôi mở điện thoại với một tư thế vùng vằng và đoán lại là tin nhắn tổng đài. Ồ hay, hóa gia là nó đã trả lời. Tôi để điện thoại xuống ra lấy khăn mặt rửa qua cái mặt cho tỉnh táo rồi quay lại cầm cái điện thoại lên. Tôi vui như mở cờ trong bụng không biết nó nhắn gì, tôi ấn ngón tay vào nút mở tin nhắn, mãi tôi mới nhấn được.

    - Ai vậy ạ?

    Tôi soạn tin nhắn thật nhanh: Tớ là Hạnh hồi sáng nay.

    Nó: À là cậu à, nay cảm ơn cậu nhé, cậu ăn bánh tẻ không mai mình định làm mình để lại cho mấy cái.

    Tôi: Cậu làm thì có ăn được không đó?

    Nó: Hơi bị ngon đấy.. kkk..

    Cứ thế đêm ấy chúng tôi nói chuyện cả đêm. Hôm sau, đúng như lời mời nửa buổi chiều tôi đã đi xe ra nhà nó và nhận mấy cái bánh. Trên đường tôi rất vui mừng khi nay có thể nói chuyện trực tiếp với người tôi yêu thầm bao lâu nay. Buồn cười thay cạnh nó có thêm 1 đứa mà theo cách ứng xử của nó thì có vẻ là người yêu. Tôi đứng ở đó ngay sau bức tường và nghe thấy tiếng tụi nó thì thầm với nhau (Thằng Hạnh, hôm qua nó giúp em đó hả).

    - Cái thằng suốt ngày bỏ học đó hả? Nó nổi tiếng lắm đó, sao em chơi với nó vậy?

    Hậu gạt phắt: Em chơi với nó đâu, anh nghĩ gì khi em lại đi chơi với nó cơ chứ? Em thấy hôm qua nó ngu ngu ra mặt giúp em nên nay tiện làm bánh cho anh, em bố thí cho nó mấy cái bánh thôi, chứ em chơi bời gì với nó.

    Tôi đã nghe thấy hết nhưng tôi vẫn giữ khuôn mặt thản nhiên, tôi họ xe đánh động một tiếng để cho chúng biết tôi đã tới. Tôi bỏ mũ và xuống xe.

    Tôi niềm nở: Xin chào, bánh tớ đâu?

    Thái độ chúng nó niềm nở hẳn, thật là đáng kinh tởm. Tôi lấy bánh không quên nói lời cảm ơn rồi lên xe quay về, khuôn mặt rẻ tiền tụi nó làm tôi phát ớn không thể ở lại đây thêm phút giây nào nữa. Đi được nửa đường, tôi đưa mấy cái bánh cho mấy đứa trẻ ven đường. Tụi nó nhỏ tuổi nhìn ngây thơ trong sáng quá, liền đồng thanh "cảm ơn a trai nhé". Đi đường tôi cay cú mặt đỏ lên nhưng đã cười tủm sớm bình tĩnh lại. Làm gì tôi phải giận với mấy đứa thế này chứ! Thì ra cái đứa tôi thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay có nhân cách chẳng bằng một con chó như vậy. Một con chó khi người ta giúp đỡ nó thì nó còn báo ơn, hoặc ít ra nó còn biết vẫy đuôi. Đằng này đúng là không bằng thật, chỉ được cái mã bên ngoài nhìn ngây thơ và tốt bụng. Trên đường đi về tôi nhận được một cú điện thoại của nhỏ lớp trưởng. Nó gọi tôi đi ăn chè. Giờ mà quay lại thì qua nhà con kia nên tôi không muốn quay lại chút nào. Tuy nhiên có chuyện nó mới gọi nên tôi không biết phải làm thế nào cho đúng. Tôi đắn đo chút lâu rồi quyết định đi gặp lớp trưởng yêu quý của chúng tôi. Thế là tôi gọi lại bảo là mua 2 cốc chè ra hồi đôi lát tới liền. Tôi chợt nhớ ra có con đường tắt không cần đi qua nhà nó cũng ra được hồ đôi - cái con đường tắt tôi biết được qua lũ bạn cùng làng trong một lần đi trêu gái. Đến nơi nhỏ lớp trưởng nay ăn mặc sexy quá. Dù không thích nó nhưng tôi cũng công nhận nay nó quyến rũ thật. Nó cao, chân dài, da dẻ trắng muốt như trứng gà bóc vậy, khá ga lăng và hay quan tâm tới bạn bè và được rất nhiều bạn nam chúng tôi yêu quý. Nó mặc chiêc quần bò ngắn, áo vàng và cái mũ hồng.. nói chung nay nó mặc đủ thể loại màu, lúc nhìn thấy tôi còn bật cười không hiểu sao lắm màu thế. Nó gọi tôi ra đây chắc là có chuyện gì để nhắc. Tôi họ xuống, vui mừng dơ tay lên.

    - Xin chào, tao đến hơi muộn. Xin lỗi nha!

    Lớp trưởng nhẹ nhàng: Không có gì, cũng có thấy muộn đâu. Nó vừa nói vừa nhăn hai cái mày lại và sau đó cười rất tươi. Quả nhiên nó là người mà chắc rất ít người có thể ghét được. Tôi là người khó gần vậy mà mỗi khi cạnh nó tôi có cảm giác rất thân mật và an toàn. Tôi đi bộ ra bậc thềm thấy nó cũng khá sạch ngồi bệt xuống rồi nói thản nhiên:

    - Ngồi đi, chẳng lẽ đứng mãi vậy à. Lớp trưởng có vẻ ngập ngừng. Đúng rồi, nó gọi tôi ra như vậy thì mội trai một gái cũng có phần xấu hổ hoặc là nó không thích ngồi bệt xuống nền như vậy. Nay nó ăn mặc thế kia cơ mà, nhưng vẫn kịp ấp úng, gượng giụ:

    - Tất nhiên phải ngồi chứ!

    Rồi nó bước từ từ tới chỗ của tôi, nhìn vô cái thềm thấy sạch sẽ nó mới ngồi xuống. Nó giữ khoảng cách với tôi, tầm 70 80 cm gì đó. Nó tay cầm cốc chè trong túi và đưa cho tôi:

    - Của mày đây.
     
  9. Đỗ Đức Hạnh Cuộc sống là những trải nghiệm

    Bài viết:
    10
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Không có thìa à - tôi nheo mày.

    Thấy tôi nói vậy nó loay hoay tìm trong chiếc túi nhỏ, nó lấy ra hai cái

    - Của mày đây - nó niềm nở.

    Tôi ngồi hơi ngả lưng về phía sau, một chân co, một chân duỗi thẳng, rồi lại quay người một tay cầm cốc chè tôi đã để cạnh, một tay cầm muỗng ăn ngon lành. Tôi ăn nhanh hơn, thoáng cái đã được hơn phân nửa rồi trong khi nó mới được một vài muỗng. Không biết nay ngồi ăn với tôi không dám ăn uống như thường ngày hay như thế nào nữa.

    Tôi đi thẳng vào vấn đề: Mày gọi tao ra đây để nói chuyện gì vậy? Tao biết là có chuyện thì mới gọi tôi ra đây. Nó ăn thêm vài muỗng chè rồi bỏ cốc chè sang một bên, ngồi một lúc rồi mới mở lời:

    - Hạnh này, tao biết là mày không thích học, không biết sau này mày có dự định gì chưa? Nhưng đã bao giờ mày nghĩ đến gia đình mày chưa? Tôi hiểu ra vấn đề, chắc nó cũng hiểu một phần về gia đình tôi. Một người mẹ phúc hậu tận tụy về gia đình, một người cha nát rượu đầy đọa anh em tôi và mẹ tôi, một người anh trai rất đau khổ và không hề muốn về nhà khi đã lên đại học. Tôi ngập ngừng một chút, rồi lại nhớ đến cảnh thằng bạn trai con nhỏ Hậu với nó nói chuyện lúc nãy, hai khóe mắt cay cay, sống mũi đỏ lên, hai mắt lúc này cũng đã lờ đờ không còn biết chuyện gì vào chuyện gì nữa. Đúng lúc đang đánh mất lý trí thì có tiếng ai đó vang lên.

    - Hạnh, mày bị sao thế?

    Tôi ngây người ra rồi bừng tỉnh, đứng dậy vươn vai một cái rồi thở dài, sau đó nói:

    - Mày muốn tao thi bao nhiêu điểm?

    Nó giật mình vì ngạc nhiên rồi đầu hơi ngoái lên trời nghĩ:

    - Xem nào, mày á, tao nghĩ là 15.. 18 hay 20 nhỉ. (nó ậm ừ mãi mới hết được câu) - Tôi nhanh miệng: Hazi hơi bị khinh thường tao nhá.

    Rồi tôi chắc hai tay vào hông quay mặt lại phía hoàng hôn tinh tướng "tao thi 27 điểm cho mày xem, cứ đợi đấy".

    Chết rồi nói mạnh mồm quá, gì mà 27 điểm cơ chứ, cả năm học hành chẳng đến nơi, đến chốn, chỉ được mỗi cái là ngoan ở nhà và mọi người trong làng quý mến chứ còn việc học tập thì biết làm sao bây giờ? Thi đỗ một trường nào đó là đã mát rồi. Con nhỏ lớp trưởng có vẻ ngạc nhiên rồi bĩu mội:

    - Được không đó?

    Nó nói có vẻ không tin tưởng cho lắm, đến tôi còn chẳng tin tôi làm được đến nỗi là nó. "Thế à" (tôi nghiêm nghị), tin tao đi, tao sẽ làm được mà ". Tôi dơ tay về phía trước đối diện với con nhỏ lớp trưởng rồi nằm bàn tay lại và úp xuống. Nhỏ lớp trưởng có vẻ đang chưa biết có chuyện gì xảy ra ấp úng nói" Chuyện gì thế, định đánh tao à, xí ".

    - Cứ làm giống tao đi.

    Nó ngơ người một hồi rồi nó cũng dơ nắm đấm về phía tôi, tư thế không khác gì cả, tay nó có vẻ ngắn hơn tôi nên không chạm tới tôi thì phải. Tôi tiến lại gần một chút nhỏ lớp trưởng có vẻ ngập ngừng, hơi cúi đầu và có ý muốn lảng tránh, hai má đỏ lên. Khi hai bàn nắm tay chúng tôi chạm nhau nó mới hiểu ra chuyện rồi nhanh chóng rút tay lại đặt lên lồng ngực thở phào và cười nói:

    - Tưởng cái gì? Giật cả mình.

    - Rồi cùng nhau cố gắng nhé!

    Thế là 2 đứa ngồi với nhau nhìn về phía hoàng hôn, khung cảnh đẹp và lãng mạn quá. Tôi bảo nó lên xe và 2 đứa đi dạo quanh khu vực ngắm cảnh đó một lượt. Tầm 6h30, trời đã tắt ánh hoàng hôn, nó lí nhí:

    - Muộn rồi, ta phải về rồi.

    - Ừ nhỉ đi hoài mà.

    Không để ý đến thời gian đã đi chơi với nhau gần ba tiếng rồi đó. Nhanh quá đến giờ tôi thấy hai chân hơi mỏi liền lấy tay đánh nhẹ vào hai cái đùi quay lại trêu trọc:

    - Ăn gì mà nặng thế, đau hết cả chân rồi. Rồi nó đấm tôi một cái rõ đau vào lưng. Tôi quặn hết cả người lại mặt nhăn nhó. Con nhỏ ăn gì mà khỏe thế, đánh thế này mà chịu mấy mà gãy lưng, ai làm người yêu nó thì khổ lắm đây. Đến nơi, nó xuống xe, nói lời tạm biệt với tôi tạm biệt rồi nói to:

    - Nếu mày được 27 điểm t sẽ cho mày một món quà..

    Tôi hào hứng: Quà gì thế?

    Nó dí dỏm: Thi đi có điểm rồi hãng nói.

    Tôi: Tao lấy vật chất không lấy tinh thần đâu nhé!

    Nó: Ok. Rồi nó đi xa dần. Tôi hoãn lại vài phút nhìn ngắm nốt những khung cảnh tuyệt đẹp ngày hôm nay. Hôm nay vừa là ngày vui lại vừa là ngày buồn, nhưng có vẻ cảm giác vui nhiều hơn. Tôi đi về trong một tâm thế rất vô tư và lạc quan. Về đến nhà, ăn cơm xong trong lúc tôi xem thời sự đã nói bông cua" con chơi nốt hôm nay thôi, con sẽ thi đạt 27 điểm, từ mai mẹ làm việc nhà với nấu cơm cho com nhé.."Mẹ ngạc nhiên chưa kịp nói gì thì tôi đã đi lên trần. Tôi họ lại ở cầu thang nghe lỏm.

    Bố tôi: Bà ơi, tôi có nghe nhầm không?

    Mẹ tôi: Tôi cũng nghe vậy mà.

    Tôi cười tủm rồi hít một hơi thật xâu, đi lên phòng ngả lưng. Nay tôi sẽ ngủ sớm hơn mọi ngày, tôi vừa nằm vừa cởi đồ lót ra - một thói quen biến thái và nằm ngủ ngon lành.

    Sáng hôm sau tôi dậy sớm hơn mọi ngày. 5 giờ sáng tôi đã dậy, bước xuống giường, tôi gấp chăn màn gọn gàng đi xuống nhà đánh răng rửa mặt. Lúc rửa mặt tôi rửa thật kỹ và nhìn mình trong gương tự nhủ mình nhìn cũng được phết nhỉ? Rồi hít một hơi thật sâu. Tôi ra hiên nhà lấy đôi giày thể thao trên giá xỏ vào, thắt dây giày đứng dậy khởi động. Nay dậy sớm nên trời còn chưa sáng hẳn, lúc chạy trên con đê làng hít không khí trong lành thực sự là rất thoải mái, tỉnh hết cả người. Chạy một hồi chắc được tầm 20 phút thì tôi dừng lại đứng ngắm con sông quê nơi có con đò chở khách qua lại tấp lập. Nghỉ ngơi một chút, tôi cởi áo khoác lên vai thong thả về nhà. Khi về thì mẹ tôi đã mở cửa quán tự bao giờ.

    Tôi: Con chào mẹ ạ.

    Mẹ: Đồ ăn ta để trên bàn rồi đó.

    Tôi: Vâng ạ.

    Thế là tôi vào nhà và thấy một bát cơm rang trứng trên bàn, cả một chiếc thìa lẫn lọ tương ớt. Nó như thể chỉ cần ngồi vào là lập tức no bụng vậy. Tôi vào phòng tắm và bước ra với bộ đồ thể thao và mái tóc còn ướt ướt, ngồi xuống bàn tôi đánh một lèo bết bát yêu tô rồi một lúc sau lên trần học. Tôi lục lọi lại tất cả sách giáo khoa và sách bài tập ba môn Toán, Lý, Hóa của ba năm cấp ba, toát hết mồ hôi mất gần một tiếng thì tôi mới tìm xong. Tôi lấy tay cầm cái khăn xoa hết mồ hôi rồi bắt tay ngay vào việc học tập. Tôi ngồi vào bàn và bắt đầu công việc. Tôi đọc từng trang, từng trang một, đọc đến khi nào hiểu thì mới thôi. Từ sáng đến trưa, từ đầu chiều đến cơm tối, rồi sau khi xem thời sự đến 11 giờ tối, ngày nào cũng vậy. Bài nào không hiểu, trang nào, câu nào chưa hiểu tôi phi xe ra chỗ nhỏ lớp trưởng và các thầy cô hỏi bài. Tôi hỏi đến khi nào hiểu rồi mới thôi. Thấm thoát đã 20 ngày trôi qua, còn 15 ngày nữa thì đến lúc đi thi rồi, tôi dùng 15 ngày đó chia làm 3 thời điểm, mỗi thời điểm 5 ngày. Tôi đến nhà các thầy cô dạy tôi 3 năm cấp 3 ngồi một chỗ và xin tài liệu để học, bài nào không hiểu tôi hỏi luôn. Tôi xin phép thầy cô cho mình ở lại luôn nhà các thầy và cô để tiện cho mình học tập. Thấy tôi có thành ý và chăm chỉ học tập thật nên tôi đã được cho phép ở lại. Thời gian 15 ngày đó đã hết, tôi ra về và không quên nói lời cảm ơn và hơi cúi người với những người đã giúp đỡ mình rất nhiều. Nhất là cô giáo chủ nhiệm, tuy trong quá trình học cô không mấy quý tôi và lúc tôi xin ở lại cô đã tỏ ý định là không muốn nhưng sau đó cuối cùng cô đã chấp nhậm và hay theo dõi tôi trong suốt quá trình học tập. Thời gian không còn chờ đợi tôi nữa rồi, tôi đã trải qua một tháng hết sức cố gắng. Có thể nói từ bé đến giờ tôi chưa bảo giờ cố gắng hết sức như vậy. Sau dịp này tôi cũng khỏe mạnh hơn do chăm chỉ thể dục buổi sáng, cơ bắp đã bắt đầu xuất hiện, cơ bụng đã có 4 múi, cơ bắp tay, bắp chân đã hần lên nhìn khá rõ. Sáng sớm tầm 4 giờ tôi đã ra khỏi chăn, tôi ngoái đầu nhìn ra khung cửa sổ, trời vẫn tối om như mực rồi quay đầu lại bước xuống giường đi vào nhà tắm. Tôi đánh răng rửa mặt như mọi khi, tuy nhiên nay tôi không có chuẩn bị đi tập thể dục do hôm nay là ngày thi đầu tiên của tôi. Nay thi Toán hình thức tự luận. Tắm xong tôi dùng một chút nước hoa xịt lên người. Nay tôi không mặc đồng phục, tôi mặc một chiếc quần thô đen, sơ vin với áo sơ mi trắng, đeo một chiếc thắt lưng da nâu cùng với mặt trước màu vàng nhìn khá bắt mắt. Tôi vén 2 ống tay lên vượt quá khuỷu tay. Tay tôi màu nâu sẫm nhìn khá cơ bắp. Chỉnh lại cổ áo rồi tôi tìm đâu đó lọ xì gum xịt tóc. Nay tôi mới dùng cái lọ xì gum được chú bên nội cho từ đã mấy tháng nay mới có dịp dùng. Tôi cho ra bàn tay một lượng vừa phải rồi vuốt nhẹ từ trước ra đằng sau tạo thành nếp tóc khá đẹp. Tôi ngắm nghía mình trong gương, hôm nay nói chung khá gọn gàng và sạch sẽ. Tôi tự nói với bản thân trong gương:

    - Cố lên nào, bây giờ hoặc không bao giờ.
     
  10. Đỗ Đức Hạnh Cuộc sống là những trải nghiệm

    Bài viết:
    10
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa ra khỏi nhà tắm tôi đã thấy mẹ, tôi cũng chỉ dậy sớm hơn mẹ chưa được 30 phút. Mẹ chuẩn bị cơm nước một lúc đã tinh tươm liền bảo tôi ra thắp hương cho các cụ. Tôi liền ra đốt ba nén hương và cầu nguyện với các cụ. Tất nhiên là tôi không xin điểm rồi, tôi đã cầu cho mẹ tôi được vui vẻ và hạnh phúc. Thắp hương xong tôi ngồi xuống mâm cơm, hai mẹ con ăn cơm một cách thân mật rồi khởi hành. Nay mẹ lấy xe đèo tôi đến chỗ thi. Đến nơi, hôm nay đông đúc quá! Không khí hối hả lo lắng đang bao phủ khắp địa điểm thi. Do cùng tên nên tôi sẽ đi cùng phòng với Hạnh - lớp trưởng. Nó cũng đến sớm như tôi, à mà chắc còn sớm hơn. Tôi xuống xe và lễ phép.

    - Mẹ ngồi uống nước chờ con nhé! Rồi tôi cười tủm một cái 2 mắt khép lại.

    Mẹ dịu dàng: Đi đi, cố lên con nhé!

    Tôi: Vâng ạ, con không làm mẹ thất vọng nữa đâu, ít nhất là lần này.

    Rồi tôi đi nhanh ra chỗ cái nhỏ lớp trưởng, nó và mấy đứa con gái đang nhìn thấy tôi thì phải, tụi nó nhìn ngơ ngác ngạc nhiên (tôi đoán vậy hay là do

    Tôi ảo tưởng mất rồi). Tôi đến nơi rồi giơ tay lên chào:

    - Hê lô các tình yêu.

    Nay cảm giác khá tuyệt và tôi đang rất tự tin vào bản thân. Tôi nói thì thầm sát bên tai với nhỏ lớp trưởng:

    - Nhớ lời hứa đó nhá!

    Nhỏ hồn nhiên: Chuẩn bị vào thi đi, ta đã già đâu mà quên.

    Tôi ngạc nhiên: Ô có mấy cái đồi mồi kìa, già rồi.

    Tính tôi vẫn vậy, người nào tôi tin tưởng thì tôi hay trêu đùa và nói rất nhiều. Đôi khi quá đáng làm họ giận một thời gian nhưng tôi lại đi làm lành nên chưa có vấn đề gì chưa giải quyết được.

    Tụi con gái và lũ bạn xung quang bàn tán về tôi. Có đứa trong lớp còn hỏi:

    - Mày ơi đứa nào mặc áo sơ mi trắng kia vậy?

    - Cái thằng Hạnh đó chứ ai, mắt mày bị sao á.

    - Đéo tin.

    Một âm thanh phía xa vọng lại "Hạnh ơi", tôi quay lại

    - Chuyện gì thế mày.

    Đến giờ tụi con gái xung quanh mới tin đó là tôi nhưng vẫn bàn tán í ới qua lại. Cái thằng bị tôi đánh hôm nọ nay cũng đã có mặt. Nó cùng 2 thằng chó con chuyên đi nịnh hót đi 2 bên đang đi qua căng tin thì một thằng đàn em thầm thì bên tai nó. Nó nghe xong nhếch mép rồi quay người vuốt tóc đi ra chỗ tôi. Nó đã đến gần chỗ tôi, tôi bình tĩnh cầm cập tài liệu có bút và máy tính trong đó đưa đưa cho nhỏ lớp trưởng. Nhỏ lớp trưởng tỏ vẻ hơi lo lắng và để cặp tài liệu tôi trước ngực rồi lùi lại phía sau mà không quên dặn tôi:

    - Nay là ngày thi đấy.

    Tôi: Ái chà, vẫn kịp lành lặn trước dịp thi nhỉ, lẽ ra hôm đó tao nên đá mày mạnh hơn.

    Nó: Phải lành chứ, tao còn phải thi để nối nghiệp ba tao, mày cũng nên tìm hiểu nghề nghiệp của ông già mày còn nối nghiệp chứ?

    Tôi: Không ngờ ba mày lại đẻ ra thằng con như mày, tao xấu hổ cho ba mày đó.

    Nó: Nay nhìn cũng được đấy, nhưng lại học dốt quá, học dốt thì đi làm thuê thôi.

    Hôm trước bị đòn nó vẫn chưa chừa, nhưng nó cũng không dám động tay động chân, chỉ được cái võ mồm. Tôi không buồn đôi co với nó và nhỏ lớp trưởng vụt qua kéo tôi đi ra chỗ khác. Đúng là nhỏ lớp trưởng không muốn xích mích nội bộ trong lớp. Nếu nay không phải dịp thi đại học - dịp thi tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức thì nay tôi với nó không biết là ai sẽ nằm lê ở sân trường nữa. Tiếng trống hối hả vang lên, thời khắc quan trọng đã điểm. Tôi có chút lo lắng, hít một hơi thật sâu rồi đi thẳng vào phòng thi. Tôi ngồi vào phòng thi ở gần bàn cuối. Giám thị đã phát giấy thi và giấy nháp, nay có hai giám thị và có cả camera giám sát và vài thanh tra thi thoảng đi lại ở phía ngoài. Phòng thi chắc là có tầm hai mươi bốn người chia làm bốn dãy, mỗi dãy sáu bàn, mỗi bàn một người. Tất nhiên do cùng tên nên tôi thi cùng phòng nhỏ lớp trưởng. Tiếng trống phát đề vang lên và giám thị bắt đầu phát đề, phát đề từ trên nên mãi mới tới tôi, lúc này tôi có chút gì hồi hộp. Tôi đọc qua đề một lượt, gật đầu một cái, nhìn về phía nhỏ lớp trưởng đang chăm chú và bắt đầu làm bài rất cẩn thận, làm ra nháp ra đáp số rồi mới làm vào bài thi. Thời gian cứ trôi, cứ trôi, nhanh quá đã có trống thu bài, tất nhiên tôi đã không làm được hết nhưng cũng khá hài lòng về bản thân của mình. Tôi nộp bài và ra khỏi phòng cười tủm với nhỏ lớp trưởng. Vẫn là cái điệu cười tủm tỉm nhấm mắt vào và không mở môi đó, điệu cười đó khá cute. Tôi đi ra gần đến cổng thì lại thấy thằng khốn đó. Tôi không muốn gây gổ vào lúc này nên đã quay mặt đi. Nó thì đang cười hớn hở, cầm tờ đề so đáp án với tụi chó con của nó. Nó nhìn thấy tôi khạc đờm nhổ xuống đất và cười nhếch mép. Tôi ra ngoài rồi mẹ đưa mũ bảo hiểm cho tôi, 2 mẹ con đi về nhà ăn cơm chuẩn bị cho buổi thi chiều. Mẹ tôi rất tâm lý nên đã không hỏi tôi về việc thi cử. Tôi cũng không muốn nói trước điều gì nên đã lặng lặng suốt thời gian thi cử. Cứ thế mấy ngày thi thấm thoát trôi qua, tôi đã thi xong tất cả các môn thi. Tôi làm khá ổn và cũng không muốn xem đáp án của các bài thi. Buổi chiều hôm thi cuối sau khi mẹ đưa tôi về nhà, tôi đã cười và nói:

    - Con của mẹ mà, con không làm mẹ thất vọng đâu. Mẹ tôi hiền dịu nở một nụ cười, mẹ cười lên rất xinh nhưng mẹ rất ít khi cười. Khuôn mặt mẹ và anh tôi có một điểm chung là rất hiền nhưng mang một vẻ u sầu.

    Rồi tôi thay quần áo, mang đôi giày đá bóng lên sân bãi cỏ cát đá tới đêm. Mấy ngày hôm sau tôi vẫn duy trì thể dục buổi sáng hàng ngày sau đó phụ giúp mẹ bán đồ, cuối buổi thu dọn đồ đạc và thi thoảng lũ bạn rủ tôi đi tán gái ngồi cùng tụi nó cho đỡ ngại. Buổi tối thì tôi đã bắt đầu nhắn tin tán gái, tán lung tung không có chủ đích. Lắm lúc tôi còn bị tụi nó mang ra làm trò đùa riễu cợt, mới nhắn với nhau vài tin tụi nó đã mang tin nhắn tôi làm um lên "thằng Hạnh đang theo đuổi con kia kìa"..

    Rồi một đêm tôi nhắn tin với Quỳnh, con nhỏ tôi đã bắt đầu có cảm giác hồi cuối cấp. Nó không cao lắm dáng người thanh mảnh, da trắng, có cặp kính màu đỏ nâu khá nổi bật và là học sinh gương mẫu lúc nào cũng thấy mặc đồng phục. Qua tìm hiểu, xin số các kiểu tôi đã có số điện thoại nó và biết được đôi chút về gia đình. Nhắn tin một hồi tôi cảm thấy nó nhắn tin rất thật lòng, không thấy nói bậy bạ gì cả, lịch sự và điềm đạm. Tôi nghĩ lại về bản thân cảm thấy không nên trêu đùa nó. Nó là một cô gái tốt bụng dịu dàng. Tôi đã dừng nói chuyện với nó và kết thúc việc nhắn tin với nó sau một tuần. Sau đó tôi cũng không buồn nhắn tin tán gái lung tung nữa. Sau gần 3 tuần thì khi đang ngồi trông quán thì facebook có thông báo nhỏ lớp trưởng đã đăng một bài viết trong nhóm lớp, mở ra thì có dòng chữ danh sách điểm thi lớp tôi và một file word ở dưới. Tôi hồi hộp nhấn vào file word và một lúc sau tôi tìm mãi tên mình ở phía cuối. Dự là điểm tôi so với lớp không được cao, hơi lo lắng khi không thấy điểm của mình đâu tôi mò lên ở giữa rồi cũng không thấy đâu. Lúc này tay tôi đã run lên và trong đầu đã nảy ra suy nghĩ tiêu cực "hay là ghi lộn số bá danh.." Tôi lướt lên phía trên. Ồ thấy rồi! Tôi thở phào và mừng rỡ. Mặt tôi như mở cờ khi nhìn thấy điểm thi của mình 3 môn toán lý hóa tôi được 27.25 đứng thứ 2 lớp tôi và chỉ thua đứa đầu tiên 0.15 điểm.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...