Chương 30
An Nhiên mang thai đến tháng thứ tư bụng vẫn còn chưa lộ rõ, ban đầu Ngô Lập Thành nhất quyết không cho cô đi làm muốn cô ở nhà dưỡng thai đợi sinh con, An Nhiên không đồng ý nói với anh cô muốn đi làm là để vận động sau này tốt cho việc sinh nở. Phụ nữa mang thai ấy mà rất dễ mệt mỏi, nhưng mà cô cảm thấy cơ thể mình lại có chút đặc biệt, ngoài mệt mỏi ra cô còn thấy toàn thân đau nhức, cả người nhợt nhạt, xanh xao không lẽ mang thai ai cũng cực khổ như vậy ư. An Nhiên đang sắp xếp mấy hộp bánh quy bơ lên trên kẹ, bụng dưới cô truyền đến từng hồi co thắt âm ĩ không rõ ràng, An Nhiên nghĩ muốn đi vệ sinh. Vừa kéo quần lót xuống cô hoảng hốt không biết dưới đáy quần đã dính một ngụm máu từ bao giờ. Lúc này An Nhiên do căng thẳng mà bụng dưới bắt đầu truyền tới cơn co thắt dữ dội hơn, cô nhíu mày đau đớn, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, con của cô sẽ không có chuyện gì chứ.
An Nhiên gọi điện thoại cho Ngô Lập Thành nhưng anh lại không bắt máy, thời gian gần đây dường như công việc ở phòng khám rất bận rộn anh hay đi sớm về trễ. An Nhiên nghĩ lại cũng không muốn làm phiền đến anh khiến anh thêm lo lắng, cô nói với bà chủ một tiếng nhanh chóng tự mình bắt xe đi đến bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ cầm kết quả trên tay ngập ngừng cũng không biết nên bắt đầu nói như thế nào: "Cô Lê cô cần chuẩn bị trước tâm lí, về việc cô nói bản thân gần đây thường xuyên mệt mỏi quá mức, đau xương khớp bất thường, da dẻ xanh xao lại còn chảy máu kết hợp với kết quả kiểm tra của tôi thì đây là bệnh ung thư bạch cầu."
An Nhiên nghe bác sĩ thông báo là bệnh bạch cầu xong bên tai như có tiếng sét ngang qua, cô bị bệnh ung thư bạch cầu ư? Không thể nào? Không thể nào? Làm sao có thể chứ?
"Cô Lê không biết trong nhà cô đã từng có ai mắc căn bệnh này chưa?"
An Nhiên cả người lạnh toát không phải cả mẹ cô và Tiểu Vũ đều chết vì căn bệnh quái ác này ư, cô nắm chặt lấy bàn tay bác sĩ như cố nắm lấy một tia hy vọng.
"Bác sĩ có phải nhầm lẫn gì rồi không, tôi bình thường sức khỏe rất tốt, lúc trước cũng có đi xét nghiệm qua đã không phát hiện gì, sao đột nhiên tôi lại mắc bệnh ung thư bạch cầu được chứ."
"Cô Lê tôi thật sự rất tiếc!" Bác sĩ nhìn cô như vậy cũng không đành lòng, nhưng trách nhiệm của ông là thông báo cho bệnh nhân biết rõ tình trạng hiện tại của mình: "Cô Lê với tình trạng hiện tại của cô bây giờ thật không thích hợp sinh con, tôi khuyên cô nên sớm bỏ cái thai này đi để tiến hành trị liệu, hơn nữa nếu không bỏ khả năng cô bị sảy thai, lưu thai là rất cao, cho dù đứa bé này được sinh ra sau này sức khỏe cũng không tốt còn có thể bị dị tật."
An Nhiên nghe bác sĩ phán án tử cho con của mình xong thì như chết lặng, cô thất hồn lạc phách cả người mềm nhũn, tay cố gắng chống lên bàn đứng dậy. Bác sĩ nhìn bóng lưng cô cũng lắc đầu thương xót, thật đáng tiếc phụ nữa mang thai vốn nên được cảm nhận niềm vui sướng, hạnh phúc khi được làm mẹ vậy mà cô gái này số phận lại nghiệt ngã như vậy.
An Nhiên lê từng bước chân nặng nề đi trên đường, cô như người mất hồn bước đi trong vô định, đến khi cô đứng trước phòng khám của anh đôi chân cứng lại như bị đổ chì sắt không thể nhúc nhích, cô không dám đối mặt với anh, cô không dám đứng trước mặt anh nói ra Ngô Lập Thành em bị bệnh rồi, em bị bệnh rất nặng có thể em sẽ chết đấy. Cô thật không dám tưởng tượng anh sẽ như thế nào nếu cô chết đi ngay trước mặt anh. An Nhiên đôi mắt đã đỏ hoe, nước mắt không ngừng chảy xuống. Lúc này cô chỉ biết ngước mặt lên trời oán trách, ông trời ơi là ông đang ghen tị với cuộc sống hạnh phúc của bọn cô hay sao? Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tại sao giấc mơ của cô chỉ vừa mới bắt đầu ông đã vội nhẫn tâm phá tan nó thành tro bụi.
Mà thời điểm này Ngô Lập Thành cũng không hề có mặt tại phòng khám, anh biết rõ ba anh đã cố ý ngăn chặn việc làm ăn của phòng khám nên không thể khư khư bám lấy nó cùng chịu chết đành tìm đường khác mà đi thôi. Anh còn có trách nhiệm với An Nhiên và con, còn phải chăm sóc tốt cho mẹ con cô ấy, cho họ một cuộc sống ấm no hạnh phúc. Ba mẹ anh ấy mà trước nay thích kiểm soát cuộc sống của người khác, anh còn may mắn hơn anh trai rất nhiều, có thể sống cuộc sống mà mình muốn, cưới được người phụ nữ mà mình yêu nên bây giờ chịu một chút cực nhọc này chẳng là gì cả, đợi qua một thời gian nữa mọi chuyện ổn định rồi ba mẹ anh cũng phải chấp nhận mà thôi.
Công trường xây dựng khí bụi mù mịt Ngô Lập Thành hai chân nặng nhọc bước lên cầu thang, mồ hôi từng giọt trên trán nhỏ xuống tích tách lên nền đất, trên vai anh đang vác một đống gạch nặng trĩu. Bộ đồ công nhân màu xám trên người cũng không giúp anh che hết được bộ dạng nhếch nhác, cả người bám đầy bụi đất lắm lem, mồ hôi đã ướt đẫm làm bộ quần áo dính chặt vào người khó chịu.
Sau lưng anh có tiếng người gọi: "Này Lập Thành tới giờ ăn cơm rồi mau tới đây."
"Tới ngay đây, tôi chuyển xong đống gạch này nữa thôi."
Người đàn ông mới vừa gọi anh sang sảng cười to: "Đúng là người trẻ có khác."
Chàng trai trẻ này là vào hai tháng trước tới đây xin làm việc trong công trường xây dựng của ông. Lần đầu ông gặp cậu ta đã cảm thấy cậu ta chắc chắn là con cái nhà giàu gặp hoàn cảnh sa sút mới tới đây xin làm công. Nhìn bộ dạng thư sinh này đoán chắc không trụ nổi một ngày mà chạy mất dép, thật không ngờ cậu ta vậy mà đã trụ được tới giờ này hơn nữa làm việc còn rất chịu khó không hề lười biếng chút nào.
Ngô Lập Thành xếp xong đống gạch xuống đất rồi mới chạy tới, anh tháo bao tay ra bàn tay lau chùi vội vào quần áo cũng chẳng làm nó sạch hơn chút nào, anh nhận lấy hộp cơm trong tay người đàn ông, cảm ơn ông ta rồi đi sang một góc ngồi ăn.
Cách đó không xa trên một chiếc xe Lexus sang trọng Ngô phu nhân tay cầm chiếc khăn không ngừng chấm nước mắt, đau xót nhìn con trai mình. Con trai bảo bối của bà từ nhỏ tới lớn đã sống trong sự giàu sang sung sướng chưa từng phải chịu khổ một ngày, từng cái ăn cái mặc đều rất kén chọn. Lập Thành lại là đứa khó tính thích sạch sẽ vậy mà bây giờ nó không những phải làm việc nặng nhọc, cực khổ, dơ dấy mà đến cả bữa ăn cũng chẳng được đàng hoàng làm bà đau lòng không thôi. Ngô phu nhân tức giận hạ lệnh cho lái xe đi đến tập đoàn Ngô Thị.
An Nhiên gọi điện thoại cho Ngô Lập Thành nhưng anh lại không bắt máy, thời gian gần đây dường như công việc ở phòng khám rất bận rộn anh hay đi sớm về trễ. An Nhiên nghĩ lại cũng không muốn làm phiền đến anh khiến anh thêm lo lắng, cô nói với bà chủ một tiếng nhanh chóng tự mình bắt xe đi đến bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ cầm kết quả trên tay ngập ngừng cũng không biết nên bắt đầu nói như thế nào: "Cô Lê cô cần chuẩn bị trước tâm lí, về việc cô nói bản thân gần đây thường xuyên mệt mỏi quá mức, đau xương khớp bất thường, da dẻ xanh xao lại còn chảy máu kết hợp với kết quả kiểm tra của tôi thì đây là bệnh ung thư bạch cầu."
An Nhiên nghe bác sĩ thông báo là bệnh bạch cầu xong bên tai như có tiếng sét ngang qua, cô bị bệnh ung thư bạch cầu ư? Không thể nào? Không thể nào? Làm sao có thể chứ?
"Cô Lê không biết trong nhà cô đã từng có ai mắc căn bệnh này chưa?"
An Nhiên cả người lạnh toát không phải cả mẹ cô và Tiểu Vũ đều chết vì căn bệnh quái ác này ư, cô nắm chặt lấy bàn tay bác sĩ như cố nắm lấy một tia hy vọng.
"Bác sĩ có phải nhầm lẫn gì rồi không, tôi bình thường sức khỏe rất tốt, lúc trước cũng có đi xét nghiệm qua đã không phát hiện gì, sao đột nhiên tôi lại mắc bệnh ung thư bạch cầu được chứ."
"Cô Lê tôi thật sự rất tiếc!" Bác sĩ nhìn cô như vậy cũng không đành lòng, nhưng trách nhiệm của ông là thông báo cho bệnh nhân biết rõ tình trạng hiện tại của mình: "Cô Lê với tình trạng hiện tại của cô bây giờ thật không thích hợp sinh con, tôi khuyên cô nên sớm bỏ cái thai này đi để tiến hành trị liệu, hơn nữa nếu không bỏ khả năng cô bị sảy thai, lưu thai là rất cao, cho dù đứa bé này được sinh ra sau này sức khỏe cũng không tốt còn có thể bị dị tật."
An Nhiên nghe bác sĩ phán án tử cho con của mình xong thì như chết lặng, cô thất hồn lạc phách cả người mềm nhũn, tay cố gắng chống lên bàn đứng dậy. Bác sĩ nhìn bóng lưng cô cũng lắc đầu thương xót, thật đáng tiếc phụ nữa mang thai vốn nên được cảm nhận niềm vui sướng, hạnh phúc khi được làm mẹ vậy mà cô gái này số phận lại nghiệt ngã như vậy.
An Nhiên lê từng bước chân nặng nề đi trên đường, cô như người mất hồn bước đi trong vô định, đến khi cô đứng trước phòng khám của anh đôi chân cứng lại như bị đổ chì sắt không thể nhúc nhích, cô không dám đối mặt với anh, cô không dám đứng trước mặt anh nói ra Ngô Lập Thành em bị bệnh rồi, em bị bệnh rất nặng có thể em sẽ chết đấy. Cô thật không dám tưởng tượng anh sẽ như thế nào nếu cô chết đi ngay trước mặt anh. An Nhiên đôi mắt đã đỏ hoe, nước mắt không ngừng chảy xuống. Lúc này cô chỉ biết ngước mặt lên trời oán trách, ông trời ơi là ông đang ghen tị với cuộc sống hạnh phúc của bọn cô hay sao? Tại sao lại đối xử với cô như vậy? Tại sao giấc mơ của cô chỉ vừa mới bắt đầu ông đã vội nhẫn tâm phá tan nó thành tro bụi.
Mà thời điểm này Ngô Lập Thành cũng không hề có mặt tại phòng khám, anh biết rõ ba anh đã cố ý ngăn chặn việc làm ăn của phòng khám nên không thể khư khư bám lấy nó cùng chịu chết đành tìm đường khác mà đi thôi. Anh còn có trách nhiệm với An Nhiên và con, còn phải chăm sóc tốt cho mẹ con cô ấy, cho họ một cuộc sống ấm no hạnh phúc. Ba mẹ anh ấy mà trước nay thích kiểm soát cuộc sống của người khác, anh còn may mắn hơn anh trai rất nhiều, có thể sống cuộc sống mà mình muốn, cưới được người phụ nữ mà mình yêu nên bây giờ chịu một chút cực nhọc này chẳng là gì cả, đợi qua một thời gian nữa mọi chuyện ổn định rồi ba mẹ anh cũng phải chấp nhận mà thôi.
Công trường xây dựng khí bụi mù mịt Ngô Lập Thành hai chân nặng nhọc bước lên cầu thang, mồ hôi từng giọt trên trán nhỏ xuống tích tách lên nền đất, trên vai anh đang vác một đống gạch nặng trĩu. Bộ đồ công nhân màu xám trên người cũng không giúp anh che hết được bộ dạng nhếch nhác, cả người bám đầy bụi đất lắm lem, mồ hôi đã ướt đẫm làm bộ quần áo dính chặt vào người khó chịu.
Sau lưng anh có tiếng người gọi: "Này Lập Thành tới giờ ăn cơm rồi mau tới đây."
"Tới ngay đây, tôi chuyển xong đống gạch này nữa thôi."
Người đàn ông mới vừa gọi anh sang sảng cười to: "Đúng là người trẻ có khác."
Chàng trai trẻ này là vào hai tháng trước tới đây xin làm việc trong công trường xây dựng của ông. Lần đầu ông gặp cậu ta đã cảm thấy cậu ta chắc chắn là con cái nhà giàu gặp hoàn cảnh sa sút mới tới đây xin làm công. Nhìn bộ dạng thư sinh này đoán chắc không trụ nổi một ngày mà chạy mất dép, thật không ngờ cậu ta vậy mà đã trụ được tới giờ này hơn nữa làm việc còn rất chịu khó không hề lười biếng chút nào.
Ngô Lập Thành xếp xong đống gạch xuống đất rồi mới chạy tới, anh tháo bao tay ra bàn tay lau chùi vội vào quần áo cũng chẳng làm nó sạch hơn chút nào, anh nhận lấy hộp cơm trong tay người đàn ông, cảm ơn ông ta rồi đi sang một góc ngồi ăn.
Cách đó không xa trên một chiếc xe Lexus sang trọng Ngô phu nhân tay cầm chiếc khăn không ngừng chấm nước mắt, đau xót nhìn con trai mình. Con trai bảo bối của bà từ nhỏ tới lớn đã sống trong sự giàu sang sung sướng chưa từng phải chịu khổ một ngày, từng cái ăn cái mặc đều rất kén chọn. Lập Thành lại là đứa khó tính thích sạch sẽ vậy mà bây giờ nó không những phải làm việc nặng nhọc, cực khổ, dơ dấy mà đến cả bữa ăn cũng chẳng được đàng hoàng làm bà đau lòng không thôi. Ngô phu nhân tức giận hạ lệnh cho lái xe đi đến tập đoàn Ngô Thị.