Bài viết: 17 



Lời bài hát:
Nǐ de liǎnjía zhīfěn gàizhe lèi dī
Nước mắt ướt đẫm gò má nàng điểm phấn
Zùi shāngxīn wú rén shāng fēizi xīn
Đau lòng thay chẳng ai tiếc thương nàng phi tử
Jiǔ qū qíao sùibù lí qù zhī zìxíng de húiyì
Bước nhỏ chia ly cầu Cửu Khúc, hồi ức xa xăm
Zhǐ kěxí zhēn jiǔ rén shì dàoyǐng
Tiếc rằng người rót rượu chỉ là bóng ảnh
Yānyǔ dǎn luò gōngwéi chūchūn yǐnǐ
Mưa bụi lất phất cung đình, sắc xuân kiều diễm
Sǎo bù qù mǎn qíang shīyì céngjīng
Chẳng thể xóa nhòa ý thơ giăng khắp
Líu bēi qú kuòbié sìjì réng piāobó de juégōu
Lưu Bội Cừ bốn mùa biệt ly, vẫn khắc ghi câu tứ tuyệt
Jìdìan shéi lùan jìan zhōng de àiqíng
Trung điệu tình yêu của ai trong loạn lạc
Ài fēi yīyè sǐle xīn
Ái phi lòng đã chết sau một đêm
Lǎn rù húai zhōng nán rù xì
Ôm chặt lấy cũng chẳng thể vờ như
Mìngzhòng zhǐshì nǐ sānqiān fēn zhī yī
Đời này người là duy nhất giữa thế gian rộng lớn
Luòxuě nǎ pìan dǒng wǒ qín
Bông tuyết nào hiểu tiếng đàn ta
Ài fēi yīxìao kòu méi píng
Ái phi khẽ cười dốc ngược chén rượu
Cì sǐ qīlěng dì měijǐng
Cảnh ban chết thê lương mà mỹ lệ
Gōng qíang fēngcúnle wǒmen de cánjú
Tường cung đã chôn vùi tàn cục của đôi ta
Lěng xían qǔ zhōng wàngwǒ tíng
Dây đàn lạnh khúc nhạc dứt nơi Vọng Ngã Đình
Shēn gōng shéi zài dànzhuó sàiwài qū
Trong thâm cung ai đàn khúc tái ngoại
Xían nèi gū xuě hányì zài piāo yǔn
Tiếng đàn chứa đầy cô độc cùng lạnh lẽo
Níangníang dǎ fān sùiyuè de jiǔ píng
Nương nương hất đổ bình rượu tháng năm
Ài guòqù dōu bù tí shì sùmìng yě rènpíng
Tình đã qua không nhắc lại, để mặc số phận an bài
Ài fēi yīyè sǐle xīn
Ái phi lòng đã chết sau một đêm
Lǎn rù húai zhōng nán rù xì
Ôm chặt lấy cũng chẳng thể vờ như
Mìngzhòng zhǐshì nǐ sānqiān fēn zhī yī
Đời này người là duy nhất giữa thế gian rộng lớn
Luòxuě nǎ pìan dǒng wǒ qín
Bông tuyết nào hiểu tiếng đàn ta
Ài fēi yīxìao kòu méi píng
Ái phi khẽ cười dốc ngược chén rượu
Cì sǐ qīlěng dì měijǐng
Cảnh ban chết thê lương mà mỹ lệ
Gōng qíang fēngcúnle wǒmen de cánjú
Tường cung đã chôn vùi tàn cục của đôi ta
Lěng xían qǔ zhōng wàngwǒ tíng
Dây đàn lạnh khúc nhạc dứt nơi Vọng Ngã Đình
Qua lời hát, ta thấy được bóng dáng tịch mịch cũng như sự khắc nghiệt nơi cung chiến. Bài hát lấy cảm hứng từ nàng Nguyên phi Giả nguyên xuân trong "Hồng lâu mộng". Giả Nguyên Xuân sinh vào ngày mồng một đầu năm, cuộc đời nàng như pháo hoa mồng một đầu năm. Tỏa sáng rực rỡ. Nàng xinh đẹp, đa tài cầm kỳ thi họa nên được nhập cung làm phi mọi người ghen tỵ với nàng khi vào cung được Đế vương sủng ái, phong làm Nguyên phi, gia tộc họ Giả chống lưng. Nhưng pháo hoa chỉ tỏa sáng trong một khắc rồi tắt, tàn lụi chỉ có chút bụi. Nàng được đế vương sủng ái, rồi bị lạnh nhạt nhường chỗ cho phi tử trẻ tuổi khác. Nàng bị hãm hại giam vào lãnh cung. Nàng bệnh mà chết. Đế vương bạc tình. Vua chỉ hạ lệnh mai táng, không tới thăm nàng một lần nào.
Đã từng kề vai, rốt cuộc đôi ta cũng để mất nhau ở ngã rẽ kia. Dùng mực nhạt vẽ lại dáng hình của nàng, đề bút viết điệu nhạc kể về giấc mộng hoạn nạn có nhau thuở nào, nhẹ vuốt dây đàn, chợt thấy nàng ở trong bức tranh như ngoái đầu nhìn lại. Nàng ngồi đấy, mặc áo đỏ thắm, theo tiếng cầm sắt gảy, nàng múa như gió về cuốn tuyết bay cánh bướm lả lướt, ta đang vẽ lại chợt bừng tỉnh. Hồi ức quá ngắn ngủi, mà nhớ mong lại vô hạn. Thấm thoát lại qua một đêm. Đôi ta từng dựa sát vào nhau sưởi ấm bên lửa hồng, nàng vá tay áo cho ta thật cẩn thận, cũng đã buộc lụa hồng trên cây liễu tượng trưng cho sống chết quyết không rời..
Vậy mà giờ đây chỉ còn gió mát thay cho lời thư, cùng bao nhung nhớ ngập tràn cổ họng, khó mà nói chuyện yêu hận. Trang thư hiện lên giấc mộng hè, chẳng nhận ra hoa râm đã phủ hai hàng tóc; bao đợt đông hè trôi qua, nàng gầy hẳn đi, áo quần cũng rộng ra mấy phần? Năm tháng như sương sớm đọng hoa quỳnh Đường quanh co nơi sơn thủy rơi vào giấc mộng hè Ta cúi đầu mài mực vẽ dáng nàng xinh đẹp như kí ức Bao nhiêu chuyện cũ vẫn mãi quẩn quanh Muôn ngàn sợi kết trên nhành liễu khó lòng tháo gỡ Mà nàng ở ngoài tranh đã phí hoài bao thanh xuân Ngâm một ấm chè xanh có ánh trăng chiếu rọi Lời hứa hẹn trọn đời trối buộc bao vướng mắc Đóa hoa mai ngày trước nhuộm thắm cả nắng chiều Vầng trăng đơn chiếc ngoài thành đẹp như tranh đem nhớ mong xuyên thấu nhà ai liệu nàng có còn ở nơi ấy lúc ta chợp mắt, nàng có nghĩ về ta không? Trong bức tranh, nàng vì ta múa như gió về cuốn tuyết bay tựa mây trôi lượn lờ Cất đôi ba câu từ vào tráp, khàn giọng giải bày bao tâm tư Ngoài bức tranh, ta nâng bút, phác họa nhạt nhòa Đường nét cũng phai màu Mà nay nàng tuy vẫn thế, cũng chẳng thể bầu bạn cùng ta tóc đã bạc rồi. Năm tháng như sương sớm đọng hoa quỳnh Đường quanh co nơi sơn thủy rơi vào giấc mộng hè Ta cúi đầu mài mực vẽ dáng nàng xinh đẹp như kí ức Bao nhiêu chuyện cũ vẫn mãi quẩn quanh Muôn ngàn sợi kết trên nhành liễu khó lòng tháo gỡ Mà nàng ở ngoài tranh đã phí hoài bao thanh xuân Ngâm một ấm chè xanh có ánh trăng chiếu rọi Lời hứa hẹn trọn đời trối buộc bao vướng mắc Đóa hoa mai ngày trước nhuộm thắm cả nắng chiều Vầng trăng đơn chiếc ngoài thành đẹp như tranh đem nhớ mong xuyên thấu nhà ai liệu nàng có còn ở nơi ấy lúc ta chợp mắt, nàng có nghĩ về ta không? Trong bức tranh, nàng vì ta múa như gió về cuốn tuyết bay tựa mây trôi lượn lờ Cất đôi ba câu từ vào tráp, khàn giọng giải bày bao tâm tư Ngoài bức tranh, ta nâng bút, phác họa nhạt nhòa Đường vẽ cũng phai màu Mà nay nàng tuy vẫn thế, cũng chẳng thể bầu bạn cùng ta tóc đã bạc rồi. Trong bức tranh nàng vì ta múa như bông tuyết lạnh trơ trọi Tựa mây trôi lượn lờ Cất đôi ba câu từ vào tráp, khàn giọng giải bày bao tâm tư Ngoài bức tranh, ta nâng bút, phác họa nhạt nhòa Đường vẽ cũng phai màu Mà nay nàng tuy vẫn thế, cũng chẳng thể bầu bạn cùng ta tóc đã bạc rồi. Trong bức tranh nàng vì ta múa như bông tuyết lạnh trơ trọi Phủ đi khói lửa ngàn năm Cất đôi ba câu từ vào tráp, khàn giọng giải bày bao tâm tư Ngoài bức tranh, ta nâng bút, rơi nước mắt bi thương bao đợt đông hè qua Mà nay tóc bạc phủ trắng mái đầu, vẫn không nghe được đáp án của nàng.
Bỏ đi, tất cả đều đã là của quá khứ, tất cả đều do một chữ tình khiến nàng đau khổ, bài hát này tựa như nỗi lòng của Thương lang "Ngoài chúc lương, nào ai được hóa thành hồ điệp. Còn câu chuyện kết thúc, còn lời thề.. thôi thôi đã thành lời nói gió bay." Hắn vô tình, cố chấp, rõ ràng đã trót yêu nàng, nhưng vẫn không chịu thừa nhận, ngược tâm ngược thân nàng, mỗi lần nàng chớm một chút hi vọng, hắn lại ngay lập tức tàn nhẫn mà dập tắt. Hắn lãng phí nàng nhưng đâu biết, mai này hắn sẽ hối hận đến khôn nguôi. Còn nàng, nàng yêu hắn sâu đậm, nhẫn nhục, chịu đựng, cùng hắn ân ân ái ái, cùng hắn vào sinh ra tử.. để rồi nàng nhận lại được gì, nhận lại sự vô tâm, nhận ra mình chỉ là kẻ thay thế thất bại, nhận ra ở chốn này, không ai cần nàng nữa! Đêm trăng, nàng bình thản nằm trên bàn đá trắng, như đang ngủ say, máu từ khoé miệng nàng chảy xuống cánh tay, đọng lại thành màu tím hãi hùng. Hắn đến. Ánh trăng vẫn còn đó Nhưng rượu đã nguội lạnh từ lâu Chỉ còn cố nhân cười, mà quân vương đang khóc. Hắn Dưới ánh ban mai, cô đơn như làn tuyết mỏng.. "trích Phế hậu tướng quân.
Rượu lạnh thân tàn, trái tim hóa đá, sao dám cầu chút tình cảm của bậc đế vương?" Ái phi mỉm cười dốc ngược chém rượu - Cảnh ban chết thê lương mà mĩ lệ "Tiếc thay một đời" hồng nhan "hay cho câu" đế vương vốn vô tình "." Đời nàng chàng là duy nhất giữa thế gian rộng lớn".. Nghe mà nhói lòng.

Chính vì như vậy nên mình muốn gửi đến những bạn nam đang yêu và có ý định muốn bắt cá hai tay hãy từ bỏ ý định đó đi, thanh xuân của người con gái rất mong manh, như cánh hoa trước gió, họ đã dám dùng thanh xuân của mình yêu cậu thì phải đối xử tốt với nàng, đừng để cô gái ấy phải chịu khổ!
Last edited by a moderator: