- Về rồi
- Ừm, vừa giải quyết xong một vụ nhàm chán!
- Cái gì đây? Đen sì thế này?
- Thỏ! Tiểu sủng vật của con gái nhà đấy, xông ra cản cho nàng ta một kiếm!
- Sao không giết nó luôn?
- Đem về hầm canh!
Phiền ơi là phiền, có để cho người ta ngủ nữa hay không, giờ tự học mà cũng không yên với bọn dở hơi này. Lúc này cảm giác duy nhất dâng lên trong lòng tôi chính là ngồi dậy cầm sách đập cho bọn này im miệng hết đi! Nhưng mà..
Cái quái gì thế này, cái chân đầy lông đen sì bẩn thỉu này là sao đây?
Bây giờ tôi hoàn toàn tỉnh táo rồi! Ngơ ngác nhìn xung quanh, trời rất tối, trước mắt tôi là một tòa nhà cổ hai tầng, hít hít một cái, cái mùi máu hòa với mùi cỏ non sau cơn mưa làm gay mũi tôi, lưng thì đau nhói, lại thêm cái cảm giác ngứa ngáy khắp người... Nói chung ngoại trừ chút ấm áp được ai đó ôm trên tay thì cảm giác của tôi hiện giờ xác định tệ đến không thể tệ hơn!
Ừm, bản thân tôi nhìn thế nào cũng là một cô gái mơ mộng, đọc tiểu thuyết nhiều, nên sau "2000 giây" trầm mặc cảm thán, tôi cũng chỉ có thể chấp nhận sự thật. Tôi xuyên rồi, lại còn xuyên vào thân thể của một cái con gì đó đầy lông, mà không biết cái con này có phải thần thú hay yêu quái thành tinh gì đó không nhỉ?
Tôi thử cất giọng gọi cái người đang ôm mình:
- Này, anh gì ơi...
Thêm vài cái đạp chân kêu gọi sự chú ý...
Bỏ qua việc thu hút sự chú ý thì có một điều làm tôi tuyệt vọng hơn cả đó là, cái tiếng tôi vừa phát ra là cái quỷ gì vậy, nghe như bản hòa ca của tiếng con chim sẻ với tiếng con cún gầm gừ vậy! Thôi rồi, cái con này nhất định là tu luyện không đủ rồi, mà nó là con gì vậy, ai tới nói cho tôi với!
Như để đáp lại cái đạp chân vừa rồi của tôi, thanh niên ôm tôi liếc xuống! Má ơi tên này là thần tiên từ phương nào vậy? Nhìn làn da trắng đến gần như trong suốt kia, thêm cặp mắt phượng màu tím nữa, đẹp đến không chút tì vết luôn.
Trong lúc trái tim tôi nhảy loạn trước sự quyến rũ chết người của chàng trai, thì thanh niên chợt nheo mắt lại, xách tôi lên ngó nghiêng một hồi, miệng thốt ra một câu làm tôi suýt hộc máu:
- Nhưng mà con này nhìn non quá, hầm canh thì hơi phí nhỉ, hay đem nướng đi, cái loại thỏ non này nướng lên thịt vừa mềm vừa thơm ăn ngon phải biết!
Rồi, giờ tôi biết mình là con gì rồi! Nhưng mà quá muộn rồi, thần tiên này muốn làm thịt tôi rồi! Chắc tôi là trường hợp xuyên không thảm nhất trong lịch sử quá!
Có lẽ ông trời nghe thấy tiếng lòng cay đắng của tôi, cho người xuyên không như tôi cơ hội đổi đời, mà trên đôi mắt ngơ ngác nhìn vị thần tiên kia của tôi, bỗng dưng chảy ra hai hàng lệ, làm anh ta phải trố mắt ra ngạc nhiên:
- Này, nó đang khóc à?
- Giờ ta mới biết thỏ khóc được đấy, chắc mắt nó bị làm sao. Này, liệu nó có mắc bệnh gì truyền nhiễm không đấy?
- Biết đâu, có khi nó lại là thỏ tinh đấy
Mấy người khác cũng nhảy vào nhao nhao thảo luận về hai hàng nước mắt của tôi, chỉ có vị đang túm tai tôi im lặng nhìn chằm chằm vào tôi như có điều suy ngẫm. Một lúc sau, anh ta cất lời:
- Không ăn nữa, ta nuôi!
Mọi người nghe vậy cũng xì xào trêu ghẹo anh ta một chút thì thôi, cũng không cưỡng cầu gì việc ăn uống. Cứ thế, tôi danh chính ngôn thuận trở thành thú nuôi của vị thần tiên ca ca này.
* * *
Một tháng trôi qua, tôi cũng dần quen với cuộc sống ở nơi đây, cũng biết mình không phải con thỏ đen hôi mà là một bé thỏ trắng xinh đẹp, trở thành "bảo bối" của mọi người ở đây. Có lẽ... là do tôi vô hại đi.
Nơi đây tên gọi là Vĩnh Xuân Đường, là tửu lâu có tiếng ở thành Bắc, tôi cũng chỉ biết có vậy, chưa nghe thấy ai nói đây là triều đại nào cả. Tửu lâu chỉ là bề nổi để che dấu một tổ chắc sát thủ đứng sau, bên dưới tòa nhà này xây một hầm ngầm nhiều tầng, là nơi sống, huấn luyện và nhận nhiệm vụ của các thành viên trong tổ chức. Cuộc sống của một bé thỏ như tôi ở đây cơ bản là sáng nằm dậy ăn, tối ăn rồi nằm, thỉnh thoảng theo chủ nhân bay đi hóng gió, nói chung là làm sâu gạo nhàm chán! Còn vị "chủ nhân" trên danh nghĩa của tôi? Nói thật sống với nhau một tháng tôi cũng chỉ thấy người ta gọi anh là Hàn, không biết đây là bí danh hay tên anh nữa.
Hàn là một sát thủ, có lẽ là một sát thủ cấp cao đi, vì trong tòa nhà này có mỗi anh và một cô gái được đi xuống đến tầng sâu nhất, Hàn xuống đó để nhận nhiệm vụ và quyết định thưởng phạt của tháng, còn cô gái kia, tôi cũng không rõ lắm. Thôi nói Hàn đi. Nghe cái việc thưởng phạt giống chỉ tiêu của hiện đại, nhưng thôi kệ đi, dưới góc nhìn của một con thỏ, tôi cũng chỉ nhìn được đến thế. Mà tôi cũng không quan tâm lắm, chỉ biết thời gian ở với anh coi như là thoải mái, được anh chăm sóc đủ đầy, ngồi nghe anh độc thoại, ngắm khuôn mặt này của anh nữa chứ.
Về cô gái hay đi cùng Hàn kia, mọi người hay gọi cô ta là Ý Nhi, một cô gái hoạt bát, vui vẻ, thơ ngây, từ vóc dáng đến tính cách chinh là một tiểu loli chính hiệu. Đối với người khác ra sao tôi không biết nhưng đối với tôi, cô ta chính là một con nhỏ đáng ghét chuyên túm lông tôi, mà tức hơn chính là, Hàn thích cô ta. Điều này tệ thật, tôi cũng không biết sao lại cảm thấy như thế nữa!
Sống với Hàn một thời gian, tôi cũng đã nắm được phần nào tính cách của vị thần tiên ca ca này. Trái ngược với vẻ lạnh lùng bất cần bên ngoài, tôi cảm nhận được bên trong chính là một tâm hồn cô độc dễ bị tổn thương. Nói sao nhỉ, giống như cậu bé giả làm người lớn vậy, lúc không có người thì cả ngày túm tôi lên ngắm nghía rồi độc thoại, chọc tôi đến mức xù lông lên thì bật cười như một tên điên, nói chung là cái thể loại không ai ưa nổi ấy.