Chương 10: Làm em sợ rồi
Xong việc, tên Trần Vân cùng đám đàn em đi về. Theo như anh đoán, lần này gã chắc chắn sẽ mang theo không ít người, còn chưa kể những kẻ ở trong tối. Vào địa bàn của 'kẻ địch' không thể không đề phòng. Đến khi tiếng xe xa dần rồi, tên thuộc hạ đứng sau anh mới bắt đầu tiến lên hỏi: "Đại ca, như vậy nhỡ lão trở mặt làm sao?"
Dương Minh móc từ trong túi ra một bao thuốc, ngọn khói bay lên cao, vang lên một giọng nói trầm thấp.
"Cứ để lão đắc ý một thời gian, đối phó với mấy lão cáo già này càng phải kiên nhẫn mới chiếm trọn được ổ sói."
"Cô gái vừa nãy sao rồi?" bây giờ anh mới nhớ đến cô.
"Đã căn dặn theo lời của anh, đại ca yên tâm."
Ngồi thêm một lúc, tay vứt điếu thuốc xuống sàn, Dương Minh dứt khoát đứng dậy.
Ra đến xe, từ ra anh có thể nhìn thấy bóng dáng người con gái nhỏ bé ấy, cô bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu trắng, so với màn đêm và đám thuộc hạ đứng cạnh thì nổi bật hẳn. Dương Minh từ từ tiến tới. Nghe thấy tiếng bước chân dẫm lên lá khô đang đến gần, Diệp Sở đang gục mặt vào giữ hai đầu gối liền ngẩng lên. Đập vào mắt là một người đàn ông cao lớn, trông anh ta rất cao, sải dài bước chân, hùng hùng hổ hổ đi đến gần, phía sau còn một đám người đi theo. Vì là buổi tối nên cô không thể nhìn rõ dung mạo của người này, chỉ có thể dựa vào ánh trăng và ánh đèn pha của ô tô hắt lại. Người đàn ông này có một cái mũi rất cao, ánh trăng chiếu xuống, hất bóng dáng người to lớn đổ trên nền đất. Diệp Sở đoán không lầm thì đây chính là người đối diện phía trên cô trong căn nhà ban này, bất giác thụt lùi thân thể lại phía sau.
Dương Minh chẳng mây chốc bước đến trước mặt cô, nhìn một hồi rồi khom người tới cởi trói cho Diệp Sở. Đến khi sợi dây được tháo ra ánh mắt anh dừng lại trên cổ tay ửng đỏ của cô, ánh mắt đanh lại, quay qua lườm tên thuộc hạ một cái.
Tên đấy cũng nhìn thấy ánh mắt của anh, vẻ mặt ngơ ngác, vẫn không biết là mình làm trái ý anh chỗ nào.
Khuôn mặt khó ở của anh khi quay qua nhìn cô lại trở nên hòa nhã hơn. Nâng cánh tay, nắm lấy chiếc cằm của cô quay phải quay trái ngắm nghía, sau đó lại nở một nụ cười ôn nhu, "Làm em sợ rồi"
Diệp Sở nghe được liền bất ngờ, tên này với tên vừa này khác nhau hoàn toàn, vừa nãy không phải định giết người diệt khẩu sao? Sao lại dịu dàng rồi? Hay là cô đoán nhầm?
Anh nhìn vẻ mặt đần ra của cô thì vừa thương vừa buồn cười, cô chắc đang rất bất ngờ. Đột nhiên, hai cánh tay săn chắc kẹp vào bên nách cô, Dương Minh cứ thế nhấc cô đứng lên như một đứa trẻ. Diệp Sở vẫn bất động mặc anh xoay đông xoay tây cơ thể mình, như một con rối chỉ biết vận động theo. Sau khi xác định cô không bị thương ở chỗ nào rồi mới yên tâm.
Xong lại ngìn lên bắt gặp vẻ mặt không thể ngu hơn của cô, tay phải đưa lên vỗ nhè nhẹ vào má hỏi: "Bị dọa đến ngốc luôn rồi sao?"
Lúc này Diệp Sở mới bừng tỉnh, cô nhìn lại anh rồi lại mình, bất ngờ lui về phía sau.
"Đừng.. đừng làm gì tôi, tôi không phải dán điệp hay nghe lén gì hết. Xin các anh, nhà tôi còn cha già em nhỏ chưa lo. Làm ơn đừng giết.." Diệp Sở mắt nhắm mắt mở van xin. Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Dương Minh nhìn cô van xin mà bật cười, nhẹ nhàng tiến lên, một tay đưa lên nắm lấy tay cổ tay cô, dịu dàng vuốt ve.
"Tôi không làm gì em hết, ngoan"
Diệp Sở còn tưởng mình nghe lầm, mắt mở to nhìn tên nam nhân phí trước. Hắn vừa nói cái gì? Mấy tên đàn em đứng quanh cũng bất ngờ không kém gì cô. Đại ca bọn hắn xưa nay chỉ biết chém giết, làm ăn, buôn bán, không bao giờ gần nữ sắc. Giờ lại bảo một người phụ nữ không rõ lai lịch ngoan ngoãn. Hận không thể đi kiểm tra lại tai ngay bây giờ. Không gian toàn là một mảnh im lặng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ve sầu, lá cây xào xạc.
"Òng ọc"
Âm thanh vừa vang lên không phải tiếng con vật gì kêu nữa mà phát ra ngay từ cái bụng của Diệp Sở. Âm thanh vang lên trong không gian tĩnh lặng, to hơn bao giờ hết. Cô xấu hộ vội đặt tay che bụng lại.
"Đói rồi sao? Đưa em đi ăn nhé?" Dương minh trầm giọng hỏi cô, kỳ thực bây giờ anh cũng đâng rỗng bụng.
Diệp Sở lại một lần nữa ngơ ngác, không phải định giết người diệt khẩu sao. Đưa đi ăn? Ăn gì? Ăn đạn chăng?
Quay đầu đi về phía trước xe, lại thấy cô gái nhỏ vẫn đứng trôn chân trên cabin xe, Dương Minh xoay người về phía cô.
"Định muốn tôi bế em xuống? Đi thôi." Nói xong anh liền đỡ lấy tay để cô nhảy xuống.
Dương Minh móc từ trong túi ra một bao thuốc, ngọn khói bay lên cao, vang lên một giọng nói trầm thấp.
"Cứ để lão đắc ý một thời gian, đối phó với mấy lão cáo già này càng phải kiên nhẫn mới chiếm trọn được ổ sói."
"Cô gái vừa nãy sao rồi?" bây giờ anh mới nhớ đến cô.
"Đã căn dặn theo lời của anh, đại ca yên tâm."
Ngồi thêm một lúc, tay vứt điếu thuốc xuống sàn, Dương Minh dứt khoát đứng dậy.
Ra đến xe, từ ra anh có thể nhìn thấy bóng dáng người con gái nhỏ bé ấy, cô bên ngoài khoác một chiếc áo gió màu trắng, so với màn đêm và đám thuộc hạ đứng cạnh thì nổi bật hẳn. Dương Minh từ từ tiến tới. Nghe thấy tiếng bước chân dẫm lên lá khô đang đến gần, Diệp Sở đang gục mặt vào giữ hai đầu gối liền ngẩng lên. Đập vào mắt là một người đàn ông cao lớn, trông anh ta rất cao, sải dài bước chân, hùng hùng hổ hổ đi đến gần, phía sau còn một đám người đi theo. Vì là buổi tối nên cô không thể nhìn rõ dung mạo của người này, chỉ có thể dựa vào ánh trăng và ánh đèn pha của ô tô hắt lại. Người đàn ông này có một cái mũi rất cao, ánh trăng chiếu xuống, hất bóng dáng người to lớn đổ trên nền đất. Diệp Sở đoán không lầm thì đây chính là người đối diện phía trên cô trong căn nhà ban này, bất giác thụt lùi thân thể lại phía sau.
Dương Minh chẳng mây chốc bước đến trước mặt cô, nhìn một hồi rồi khom người tới cởi trói cho Diệp Sở. Đến khi sợi dây được tháo ra ánh mắt anh dừng lại trên cổ tay ửng đỏ của cô, ánh mắt đanh lại, quay qua lườm tên thuộc hạ một cái.
Tên đấy cũng nhìn thấy ánh mắt của anh, vẻ mặt ngơ ngác, vẫn không biết là mình làm trái ý anh chỗ nào.
Khuôn mặt khó ở của anh khi quay qua nhìn cô lại trở nên hòa nhã hơn. Nâng cánh tay, nắm lấy chiếc cằm của cô quay phải quay trái ngắm nghía, sau đó lại nở một nụ cười ôn nhu, "Làm em sợ rồi"
Diệp Sở nghe được liền bất ngờ, tên này với tên vừa này khác nhau hoàn toàn, vừa nãy không phải định giết người diệt khẩu sao? Sao lại dịu dàng rồi? Hay là cô đoán nhầm?
Anh nhìn vẻ mặt đần ra của cô thì vừa thương vừa buồn cười, cô chắc đang rất bất ngờ. Đột nhiên, hai cánh tay săn chắc kẹp vào bên nách cô, Dương Minh cứ thế nhấc cô đứng lên như một đứa trẻ. Diệp Sở vẫn bất động mặc anh xoay đông xoay tây cơ thể mình, như một con rối chỉ biết vận động theo. Sau khi xác định cô không bị thương ở chỗ nào rồi mới yên tâm.
Xong lại ngìn lên bắt gặp vẻ mặt không thể ngu hơn của cô, tay phải đưa lên vỗ nhè nhẹ vào má hỏi: "Bị dọa đến ngốc luôn rồi sao?"
Lúc này Diệp Sở mới bừng tỉnh, cô nhìn lại anh rồi lại mình, bất ngờ lui về phía sau.
"Đừng.. đừng làm gì tôi, tôi không phải dán điệp hay nghe lén gì hết. Xin các anh, nhà tôi còn cha già em nhỏ chưa lo. Làm ơn đừng giết.." Diệp Sở mắt nhắm mắt mở van xin. Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì.
Dương Minh nhìn cô van xin mà bật cười, nhẹ nhàng tiến lên, một tay đưa lên nắm lấy tay cổ tay cô, dịu dàng vuốt ve.
"Tôi không làm gì em hết, ngoan"
Diệp Sở còn tưởng mình nghe lầm, mắt mở to nhìn tên nam nhân phí trước. Hắn vừa nói cái gì? Mấy tên đàn em đứng quanh cũng bất ngờ không kém gì cô. Đại ca bọn hắn xưa nay chỉ biết chém giết, làm ăn, buôn bán, không bao giờ gần nữ sắc. Giờ lại bảo một người phụ nữ không rõ lai lịch ngoan ngoãn. Hận không thể đi kiểm tra lại tai ngay bây giờ. Không gian toàn là một mảnh im lặng, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng ve sầu, lá cây xào xạc.
"Òng ọc"
Âm thanh vừa vang lên không phải tiếng con vật gì kêu nữa mà phát ra ngay từ cái bụng của Diệp Sở. Âm thanh vang lên trong không gian tĩnh lặng, to hơn bao giờ hết. Cô xấu hộ vội đặt tay che bụng lại.
"Đói rồi sao? Đưa em đi ăn nhé?" Dương minh trầm giọng hỏi cô, kỳ thực bây giờ anh cũng đâng rỗng bụng.
Diệp Sở lại một lần nữa ngơ ngác, không phải định giết người diệt khẩu sao. Đưa đi ăn? Ăn gì? Ăn đạn chăng?
Quay đầu đi về phía trước xe, lại thấy cô gái nhỏ vẫn đứng trôn chân trên cabin xe, Dương Minh xoay người về phía cô.
"Định muốn tôi bế em xuống? Đi thôi." Nói xong anh liền đỡ lấy tay để cô nhảy xuống.
Chỉnh sửa cuối: