Xuyên Không [Edit] Kế Hoạch Cứu Vớt Tổ Sư Gia Hắc Hoá - Thập Ngũ Tuý

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phạm Vũ Huyền Khánh, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Chương 20. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước một giây khi Tang Trà mở mắt ra, Văn Yến gần cô trong gang tấc liền lui trở về.

    Ý thức dần dần trở lại, Tang Trà chậm rãi mở hai mắt, nước mắt sinh lí còn đọng trên gốc mi, cô dùng sức chớp chớp, tầm mắt mơ hồ mông lung mới dần khôi phục ánh sáng

    Ngẩng đầu lên, có chút không rõ tình huống hiện tại, cô theo bản năng tìm kiếm thứ gì đó, liền liếc thấy Văn Yến vẫn luôn chăm chú nhìn vào mình.

    Lắc đầu một cái, Tang Trà lại chớp mắt, ngập ngừng nói: ".. Văn Yến?"

    Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng.

    Chỉ có khi chưa tỉnh ngủ, toàn thân cô mới thu bớt lại vẻ lãnh đạm cùng hơi thở táo bạo trên người, lúc này còn sở hữu thêm một loại nhu hòa vốn không thuộc về mình.

    Văn Yến trong lòng giống như bị bàn chải trêu chọc mà cọ một cái.

    Hắn "Ừm" một tiếng.

    Dừng một chút, lại nói: "Tới rồi."

    Tang Trà kịp phản ứng, nhìn quanh bốn phía, chậm rãi nói: "Ồ."

    Cởi bỏ đai an toàn, cô nghiêm túc nói với Văn Yến đang uể oải dựa vào ghế: "Cảm ơn."

    Cuối cùng, trước khi xuống xe, cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lấy điện thoại mở ra mã QR của mình đưa tới, đứng đắn nói: "Thêm cái phương thức liên lạc."

    Văn Yến cười như không cười mà gật đầu, làm theo lời cô thêm WeChat.

    Chậc chậc, quả nhiên bị hắn mê hoặc, còn muốn thêm WeChat của hắn. Nhưng đáng tiếc, cô có đôi khi vậy mà cùng người kia rất giống nhau.

    Nếu như cùng một người thì tốt rồi..

    Nhưng hắn biết kia là không có khả năng.



    Kể từ buổi chia tay ngày đó, hai người quả nhiên không có gặp lại, mỗi người đều có lịch trình bận rộn của riêng mình.

    Thẳng đến một ngày trước khi đoàn phim bấm máy, mới có cơ hội gặp lại lần nữa.

    Tang Trà mới sáng sớm đã bị quấy rối, Bạch Liễu Liễu bên cạnh cứ ríu rít bên tai không ngừng.

    "Ahhh.. A Trà, tôi thật kích động, sắp được nhìn thấy nam thần của tôi rồi! Cô mau nhìn xem, hôm nay tôi trang điểm thế nào? Có thể khiến người ta vừa nhìn hai mắt liền tỏa sáng hay không?"

    Về đến khách sạn, Tang Trà phủi tay một cái liền đem rương hành lí đẩy cho cô ta.

    "Hai mắt tỏa sáng thì không có, nhưng nhìn vô cùng ngốc nghếch. Cô có thể dừng hoa si lại được không? Giúp tôi dọn dẹp? Hoặc là trở về phòng của mình thu dọn đồ đạc đi?"

    Khách sạn mà đoàn phim đặt cho mọi người cũng không phải là khách sạn xa hoa cao cấp, nhưng cũng may chỗ này lại vô cùng sạch sẽ và rộng rãi, một người một phòng, cô và Bạch Liễu Liễu cách nhau hai phòng.

    Cách vách là ai, cô cũng lười quản.

    Tang Trà nói ra hai lựa chọn, Bạch Liễu Liễu đều không chọn.

    "Thật sự không đẹp sao? Quên đi, thu dọn đồ đạc để chút nữa làm -- tôi bây giờ là tới giám sát cô.

    Chờ lát nữa 7 giờ đoàn phim liên hoan, cô nhất định phải đối Nhậm đạo khách khí một chút biết chưa? Đối với tồn tại của người này nam thần của tôi cũng phải kính trọng ba phần! Đến lúc đó cô nhất định phải đem cái cằm cao ngạo của mình thu liễm bớt một chút được chứ?"

    Bạch Liễu Liễu đi theo Tô Trà hai năm, đối với tính tình đại tiểu thư của cô vô cùng lĩnh hội.

    Cho dù tháng gần đây Tang Trà giống như bỏ ác hoàn lương, nhưng cô vẫn không yên tâm, nhất định phải nói đi nói lại mới không để xảy ra sự cố.

    Tang Trà nhìn cô ta giống như kẻ ngốc.

    Muốn nói tiền bối, vị đang đứng trước mặt ngươi mới phải gọi là tổ tông này.

    Xốc chăn lên định ngủ bù, Tang Trà hướng cô ta vẫy tay, có lệ nói: "Đã biết, ra ngoài nhớ đóng cửa lại."

    Bạch Liễu Liễu: "..."

    Vị đồng chí người đại diện đáng yêu này chỉ tiếc hận sắt không thành thép nói: "A Trà, cô gần đây sao lại thế này? Làm sao ngủ nhiều như thế? Tôi cũng không thấy cô nghiên cứu kịch bản có bao nhiêu dụng tâm nha? Xem nhiều Video ngắn sao?"

    Đột nhiên, cô ta nghĩ đến một khả năng, lập tức trợn to hai mắt, giọng không thể tin được mà hét lên: "Chẳng lẽ cô lén lút tôi có bạn trai?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2022
  2. Chương 21. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Màng nhĩ Tang Trà xém chút nữa bị giọng cô ta đâm thủng.

    Có bạn trai cái rắm.

    Ngồi ở mép giường cởi giày, trong đầu Tang Trà bỗng hiện ra một khuôn mặt kinh diễm đang cười, cô trầm mặc vài giây.

    Một lúc sau, cô lạnh nhạt nói: "Có bạn trai, chính là nam thần Văn ảnh đế của cô, vui không?"

    Thời điểm nghe được nửa câu đầu, tâm Bạch Liễu Liễu đột nhiên treo lên, nghe đến câu thứ hai tâm đột nhiên buông xuống.

    Cô ta a một tiếng, còn chưa kịp nói chuyện, cửa phòng liền truyền đến một âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

    "Phanh --!"

    Hai người giật mình, nghe tiếng nhìn lại.

    Cửa phòng mở toang, một người đàn ông tay phải đang cầm rương hành lý, vẻ mặt ngốc bức trừng mắt nhìn hai người, dưới chân là cái thùng giấy lớn đang ngã nghiêng ngã ngửa, thanh âm từ trong hộp phát ra ngoài.

    Ngoại trừ hắn ta, đằng sau còn có một thanh niên đeo khẩu trang dáng người cao gầy đang đứng.

    Rương hành lý màu đen đặt sát bên cạnh, con ngươi màu nâu sẫm của thanh niên mang ý vị không rõ mà nhìn các cô.

    Chính xác mà nói, là nhìn Tang Trà.

    Cặp mắt kia lẳng lặng nhìn chằm cô, tựa như một mảnh sâu không thấy đáy thâm thúy giống lốc xoáy, mơ hồ mông lung, khiến người ta dễ như trở bàn tay mà chết chìm trong đó.

    Vẻ mặt của hắn không có khoa trương như lần trước, nhưng đôi lông mày đang nhướng lên cũng tỏ rõ vừa rồi hắn cũng nghe được mấy lời phức tạp này

    Nhưng, Tang Trà so với hắn còn phức tạp hơn.

    Ai biết cô thật vất vả lắm mới dám nói hươu nói vượn một lần, vậy mà bị chính chủ nghe được?

    Xác suất trúng vé số cũng không có cao như vậy a?

    Người đàn ông phía trước từ biểu tình kinh ngạc lấy lại tinh thần, thu lại cái cằm lớn của mình, cười khan vài tiếng: "Haha, haha, thì ra là tô ảnh hậu? Tôi vốn dĩ thấy cửa phòng của các cô không đóng, muốn đến nhắc nhở một chút, ha hả, không nghĩ tới liền.."

    Nghe được cái tin tức lớn như vậy.

    Lặng lẽ đem thùng giấy nhặt lên, đặt trên rương hành lý, hắn lại nói: "Cái kia, chào các cô, tôi là Triệu Thâm người đại diện của Văn Yến."

    Về sau nói không chừng mọi người đều là người một nhà..

    Vì cái gì!

    Nghệ sĩ của mình yêu đương tìm bạn gái, việc này chính hắn cũng không biết!

    Lại còn vô tình nghe thấy được!

    Triệu Thâm cũng rất muốn chất vấn Văn Yến một chút, nhưng hắn lại không dám.

    Trách không được một tháng trước, Văn Yến vốn dĩ muốn từ chối lời mời của Nhậm đạo, đột nhiên lên tiếng muốn tiếp nhận bộ phim này.

    Hắn còn đang suy nghĩ, có lẽ là do sinh hoạt quá nhàm chán vị phật gia này muốn tìm cho mình chút việc vui.

    Bây giờ hắn hiểu rồi, cái này rõ ràng chính là có dụng ý khác!

    Tìm việc vui đều phải tìm trên người nữ chính đi!

    Từ lúc nhìn thấy Văn Yến đứng sờ sờ trước mặt, hai mắt Bạch Liễu Liễu sớm đã toát ra ngôi sao, tay phải gắt gao nắm chặt ống tay áo của Tang Trà mà run rẩy, trong lòng kích động đến mức không biết nên nói cái gì.

    Người đại diện không dùng được, Tang Trà lễ phép trả lời: "Chào anh."

    Thuận tiện, lén chọc vào eo của Bạch Liễu Liễu một cái, cắn răng thấp giọng nói: "Đem nước miếng của cô lau sạch đi."

    Người này lúc sau mới hoàn hồn.

    Luống cuống tay chân không biết làm loạn cái gì, Bạch Liễu Liễu hoảng loạn nói: "A! Chào anh.. Chào anh tôi là Bạch Liễu Liễu người đại diện của A Trà.. Các anh có muốn vào trong phòng uống ly trà không?"

    "..."

    Tang Trà đối với cô ta đã không còn ôm hy vọng.

    Cô nên suy xét một chút vấn đề có nên đổi người đại diện hay không.

    Không nghĩ tới Triệu Thâm so với cô ta còn hoảng loạn hơn.

    "Không.. không.. không không cần đâu, phòng của bọn tôi ở cách vách, chúng tôi về thu dọn đồ đạc trước đây." Hắn liên tục xua tay, dừng lại một chút, đầu óc say khướt nói, "Hoan nghênh các cô tùy thời có thể đến chơi."

    Nhân tiện tâm sự một chút về chuyện nghệ sĩ của chúng ta lén lút yêu đương sau lưng bọn họ!

    Bạch Liễu Liễu cùng hắn suy nghĩ không giống nhau.

    Dưới cái nhìn của cô ta, đây chính là người đại diện của thần tượng đang mời vào phòng a!

    Đi!

    Nhất định phải đi!

    "Được được, nhất định sẽ đi, các anh về thu dọn đồ đạc trước đi, ôm thùng giấy lớn như vậy khẳng định rất mệt, có cần tôi hỗ trợ không?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2022
  3. Chương 22. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Triệu Thâm mỉm cười, nói: "Không cần."

    Nói xong, hắn ta liền xoay người đi ra ngoài, cơn sóng to gió lớn trong lòng gần như đã lắng xuống, nhắc nhở nói: "Đúng rồi, cửa phòng khách sạn nên đóng lại thì tốt hơn, nếu bị paparazzi chụp tới sẽ rất phiền toái."

    Tuy nói đoàn phim đã bao trọn toàn bộ khách sạn, ngày thường trừ bỏ phục vụ đi lại cũng không có khách nhân nào khác.

    Nhưng ai dám bảo đảm sẽ không có paparazzi lẻn vào khách sạn chụp lén lấy tin tức chứ, hết thảy nên cẩn thận thì tốt hơn.

    Bạch Liễu Liễu liên tục gật đầu.

    Tang Trà suy nghĩ, loại người đại diện thành thục ổn trọng như Triệu Thâm này cũng không tồi, so với Bạch Liễu Liễu giống như nữ nhân điên này mạnh hơn nhiều.

    Hôm nào cô nhất định phải đi ra chợ đồ cũ tìm kiếm mới được.

    Xem xem có thể tìm được một cái giống như vậy hay không.

    Triệu Thâm vốn định quay về thu dọn trước, xong lại đến giải quyết chuyện này, ai ngờ, lão đại nhà hắn đang đứng bất động nãy giờ đột nhiên lên tiếng: "Cậu về trước đi."

    Nói xong, đem rương hành lý đẩy cho hắn ta.

    Chính mình cất bước đi vào.

    Triệu Thâm: "?"

    Hai người trong phòng: "?"

    Triệu Thâm không dám làm trái lời hắn, đứng ở cửa phòng chần chừ nửa giây, đành không xác định mà mở miệng: "Vậy cậu.. Nhớ về sớm một chút.."

    Hắn ta đã từng à không chưa từng nghĩ tới bộ dáng Văn Yến yêu đương, vốn cho rằng với tính cách kia của cậu ta chắc chắn sẽ độc thân cả đời hoặc trực tiếp xuất quỹ.

    Không ngờ, cậu ta thế nhưng ngầm cùng Tô Trà thông đồng?

    Hắn nhớ rõ, hai người này không phải vẫn luôn nhìn nhau không thuận mắt hay sao?

    Cái này gọi là gì nhỉ?

    Đánh đánh liền cặp với nhau?

    Hiện tại đây là đã lâu không gặp, muốn ở khách sạn làm chuyện thiên lôi câu địa hỏa.. Hả?

    Tri kỉ vì bọn họ đóng cửa lại, Triệu Thâm hướng tới Bạch Liễu Liễu đang ở trong phòng mỉm cười nói: "Bạch tiểu thư, có thể phiền toái cô giúp tôi đẩy rương hành lý một chút không?"

    Tiểu nha đầu thật không có nhãn lực mà.

    Vẫn là để hắn giúp một phen đi.

    Bạch Liễu Liễu "A" một tiếng, mơ hồ đi ra ngoài: "A, được rồi, không thành vấn đề."

    Trước khi đóng cửa, cô ta còn ngốc ngốc mà liếc Tang Trà một cái, vẻ mặt đầy mộng bức không rõ tình huống.

    Rèm cửa đơn giản bị kéo ra, ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, điểm lên trên người Tang Trà một chút hào quang, phủ lên mái tóc cô một lớp ánh sáng vàng nhẹ nhu hòa.

    Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

    Tang Trà đang băn khoăn không biết giải thích câu nói kia như thế nào.

    Ngồi gác chân trên chiếc giường màu xanh lục, khí lạnh của máy điều hòa từ dưới mặt đất lạnh lẽo vọt thẳng vào lòng bàn chân, cô rụt lại tính toán nhét hết trong ổ chăn.

    Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy, thanh niên tuấn dật không biết đã cởi bỏ khẩu trang từ lúc nào đang đứng trước cửa sổ sâu kín mà liếc cô, tựa hồ đang đợi cô giải thích.

    Tang Trà làm thỏa mãn ý của hắn, thành thật nói: "Cái kia, bởi vì người đại diện của tôi là fan não tàn của anh, tôi liền thuận miệng nói một câu để dọa cô ta, không có ý gì khác đâu, anh xem như không nghe thấy nhé."

    Nói xong, đuôi lông mày của Văn Yến lại nhướng càng cao hơn, cũng không biết là có tin hay không.

    Tang Trà mặc kệ hắn tin hay không, dù sao cô cũng đã nói những gì cần nói.

    "Cho nên, anh có thể đi ra ngoài không? Tôi còn muốn ngủ bù."

    Hồn lực bị hao tổn, tinh thần lực cũng chịu cực hạn, điều duy nhất cô có thể giảm bớt suy yếu mỏi mệt chỉ có đi ngủ.

    Ai bảo buổi tối còn có liên hoan.

    Văn Yến lười biếng dựa vào bức tường thuần trắng, cầm khẩu trang trong tay lật qua lật lại chơi đùa, rũ mắt xuống, thở dài nói: "Tô Trà, chúng ta không có khả năng."

    "..."

    Tang Trà thái dương nhảy lên.

    Ngươi mẹ nó nghe không hiểu tiếng người đúng không?

    Văn Yến lẩm bẩm nói: "Cô truyền khắp nơi như vậy tôi cũng không có biện pháp. Thật không biết cô cho mẹ tôi uống canh mê hồn gì, bà ấy cả ngày gọi điện cho tôi nhao nhao muốn cô làm con dâu bà ấy.

    - - cô không thể chỉ vì tôi có hảo tâm đưa cô về nhà, mà cứ quấy rầy tôi như vậy đi?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 28 Tháng bảy 2022
  4. Chương 23. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tang Trà vẻ mặt lạnh nhạt: Ta quấy rầy mụ nội ngươi.

    Có thể đi chữa chứng hoang tưởng của mình được không vậy?

    Không thì cô giới thiệu cho cái bệnh viện?

    Hoặc là cô tự mình cầm đao?

    Văn Yến lười nhác nói: "Làm người phải biết báo đáp ân tình. Tôi đây gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, cô đã không báo đáp thì thôi, còn khắp nơi tuyên dương chuyện xấu của chúng ta, đợi lát tôi trở về, Triệu Thâm đường nào cũng giống như mẹ già hỏi lung tung này kia."

    Tang Trà không thể nhịn được nữa: "Nếu anh lên tiếng hắn còn dám hỏi anh sao?"

    Văn Yến ngẩng đầu, dáng người cao dài mang theo ánh mặt trời chói mắt, trên trán lộ ra vài sợi tóc hỗn độn vô cùng mỹ cảm, khóe môi câu lên, bất đắc dĩ mở miệng:

    "Đây là hai chuyện khác nhau."

    "Nếu không phải cô nói như vậy, tôi đã giảm bớt rất nhiều phiền toái."

    Tang Trà ha hả cười lạnh: "Vậy thật xin lỗi, có cần tôi đích thân thay anh làm sáng tỏ không?"

    Rũ lông mi xuống, tim của cô có chút rung chuyển không bình thường, không dấu vết bình phục lại trái tim đang đập hoảng loạn, ánh mắt chớp động liếc nhìn sợi tơ hồng trên cổ tay, tự nhắc nhở chính mình phải hoàn thành nhiệm vụ.

    Cứu người xong liền trở về địa ngục của mình.

    Hà tất gì phải dây dưa nhiều như vậy.

    Nghĩ như thế, tinh thần của cô mới dần dần nguội lại.

    Mặc dù nhìn bên ngoài, khuôn mặt kia vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng

    Trừ bỏ tính tình ngẫu nhiên nóng nảy một chút.

    Văn Yến nhẹ nhàng nhíu mày, hơi nâng cằm lên, dùng con ngươi đen láy nhìn cô không chớp mắt.

    Ném khẩu trang vào thùng rác, thanh niên có chút bực bội cởi bỏ cúc áo sơmi đầu tiên, đôi môi mỏng như cánh hoa mím chặt lại, vạch trần cảm xúc khó chịu của chủ nhân nó vào lúc này.

    Lời này của Tang Trà không phải rất đúng ý hắn sao?

    Sao càng nghe càng muốn thô bạo giết người như vậy chứ?

    Đúng là điên rồi.

    Tang Trà không muốn nói chuyện với hắn nữa.

    Đem chính mình nhét vào trong chăn để tránh điều hòa, quay đầu sang một bên giọng nói nặng nề truyền ra: "Anh yên tâm, tôi sẽ không gây phiền phức cho anh."

    Cùng Tổ sư gia nói chuyện phiếm quá phí tinh lực, cô bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi ngủ thẳng cẳng đến chết, thậm chí cái liên hoan buổi tối gì đó cũng không muốn đi.

    Lời này của Tang Trà cũng không có nhận được bất kỳ sự đáp lại nào.

    Mí mắt cô nặng nề gục xuống, đầu óc mơ màng sắp ngủ, cả người giống như chìm trong bóng tối không thấy ánh mặt trời, hơi thở giống như bị kìm lại, khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.

    Trước một khắc chìm vào giấc ngủ, trong đầu cô bỗng hiện ra khuôn mặt tuyệt thế diễm lệ của Tổ sư gia đang mỉm cười nhìn mình, sau đó, thân thể của hắn từng chút từng chút một trở nên trong suốt.

    Cuối cùng, như lời Lục giới nói, linh hồn cực mạnh ngay ở trước mắt cô tan thành muôn vàn bột mịn.

    Như một làn gió thoảng qua không thể bắt được

    Người kia cứ như vậy mà biến mất.

    Mà cô cái gì cũng làm không được, thậm chí ngay cả thân thể đều bị căng cứng.

    Chỉ có thể nhìn người nọ ngã xuống ở trước mắt mình.

    Sợ hãi toát mồ hôi lạnh, Tang Trà đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, đáy mắt chưa tỉnh hồn cùng lo lắng tràn ngập toàn thân.

    Cô từng ngụm từng ngụm thở hổn hển

    Rõ ràng làm du hồn hơn ngàn năm, lúc đầu thai làm người, thế nhưng cũng có loại khát vọng hô hấp như thế

    Cái hình ảnh này không biết là do cô tự tạo ra ảo giác hay là chưa khai phá ra chân thật, một khắc kia, sự bất lực cùng tuyệt vọng của Tang Trà quả thực lên đến đỉnh điểm.

    Sau khi bị Tổ sư gia cứu về, lâu rồi cô cũng chưa trải qua loại cảm giác chịu đựng hèn nhát như thế này.

    Mờ mịt luống cuống nhìn bốn phía, cô mới phát hiện, Văn Yến chẳng biết đã rời đi từ lúc nào.

    Trong phòng trống rỗng chỉ còn lại mình cô.

    Chậm rãi nhắm mắt lại, cánh môi Tang Trà trắng bệch một mảnh, theo bản năng nắm chặt khăn trải giường, lạnh giọng lẩm bẩm ra một cái tên chưa bao giờ đêm khuya tỉnh mộng.

    ".. Cửu Diệu."
     
  5. Chương 24. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Liên hoan đêm nay Tang Trà vẫn phải đi.

    Nhiệm vụ vẫn phải làm.

    Làm sớm kết thúc công việc sớm.

    Bữa tiệc được tổ chức trong một nhà hàng tư nhân cao cấp ở Hồ Nam, công tác bảo mật được thực hiện đến mức cực hạn.

    Cứ việc Tang Trà muốn đi, nhưng cô lại là người đến cuối cùng.

    Thời điểm mở cửa ra, trong căn phòng bao rộng lớn, ánh mắt mọi người đều tập trung vào cô

    Nhưng cô lựa chọn làm lơ.

    Nói một tiếng "Xin lỗi, tôi tới muộn", Tang Trà ngồi vào chỗ trống bên cạnh dưới ánh mắt nóng rực của Bạch Liễu Liễu, không biết xui xẻo sao, bên cạnh chính là Văn Yến, khó trách cô ta lại kích động như vậy.

    Tang Trà không muốn chào hỏi.

    Nhưng lại có người không chịu nổi muốn đụng trên họng súng.

    "Tô ảnh hậu hôm nay thân thể không thoải mái sao? Để tôi rót cho cô một cốc nước trái cây." Một người phụ nữ dịu dàng tươi cười rót một cốc nước trái cây trên tay, cong mắt đưa tới.

    Tang Trà liếc ả một cái, không nhận.

    "Cảm ơn, không cần."

    Dư Vũ Yên quả thật đến, loại diễn viên phụ như ả mà cũng có thể tiến vào chỗ này, thật đúng là bỏ hết cả tiền vốn.

    Ngay khi cô từ chối, bàn tay cầm cốc của Dư Vũ Yên liền sững lại trong giây lát

    Nhưng rất nhanh liền khôi phục lại nụ cười, ngồi trở lại.

    "Vậy được rồi, tôi còn tưởng rằng Tô ảnh hậu bởi vì không thoải mái nên mới trì hoãn đó."

    Các diễn viên khác và biên kịch đang ngồi một bên đều thấy xấu hổ thay cho cô ta.

    Nhưng sau khi nhắc tới chuyện này, những người còn lại quả thực đều tỏ ra vẻ bất mãn, dựa vào cái gì mọi người đều tới hết rồi phải chờ một mình cô chứ?

    Nhưng ngại thế lực của cô lại không dám nói gì.

    Hot search gây náo loạn lớn như vậy cũng có thể trong một đêm triệt xong, trong mắt cô, loại tiểu minh tinh như Dư Vũ Yên này đương nhiên không là gì cả.

    Bạch Liễu Liễu trong lòng hơi bất an, muốn nói gì đó để xoa dịu tình huống hiện tại.

    Tuy nhiên, Tang Trà lại giương mắt, ánh mắt lạnh nhạt nhiếp trụ Dư Vũ Yên.

    "Tôi trì hoãn sao? Định chính là 7 giờ liên hoan, hiện tại, khoảng cách 7 giờ còn có hai phút?"

    Lời này làm Dư Vũ Yên sửng sốt.

    Ả mỉm cười nói: "Thực xin lỗi, tôi không có ý nói cô đến muộn. Chỉ là thấy Nhậm đạo với Văn ảnh đế đã đến, còn tưởng rằng đã bắt đầu rồi."

    Lời nói nhẹ nhàng nhu nhược, nhưng trong lòng lại nghĩ chính là: Vì cái gì.. Đêm nay Tô Trà cùng ngày thường không giống nhau?

    Đổi lại trước kia, cô ta làm sao giải thích được như vậy.

    Nhiều nhất chính là cao ngạo nâng cằm, vẻ mặt khinh thường, lời nói ra đều giống như đối với mọi người ban ân.

    Tang Trà không nhanh không chậm rót cho chính mình một cốc nước ấm, nhàn nhạt nói: "Ý của cô là Nhậm đạo bọn họ bụng dạ hẹp hòi như vậy, cũng không đợi được hai phút này hay sao?"

    Dư Vũ Yên hoảng hốt, mím môi nói: "Tôi đương nhiên không.."

    Lời còn chưa dứt, ả đã bị người cấp đánh gãy.

    "Được rồi." Nhậm Nhiên không mặn không nhạt quét mắt Dư Vũ Yên một cái, cảm giác áp bách ập vào trước mặt, người sau lập tức im tiếng.

    "Ăn cơm."

    Đạo diễn đã lên tiếng, mọi người tất nhiên không dám nhiều lời nữa, cầm không nổi đôi đũa mà ăn.

    Bộ phim này hao tổn của cải thật lớn, đội hình diễn viên chính lại khủng bố như thế, bọn họ lại là hạng người vô danh tiểu tốt vẫn nên thành thật làm người vô hình thì tốt hơn.

    Trong bữa tiệc đầy rẫy âm mưu này bọn họ một chút cũng không muốn dính líu.

    Chính là Dư Vũ Yên dũng khí cũng thật đáng khen, dám đi trêu chọc Tô Trà, đúng là loại người không biết không sợ

    Tang Trà đối với ánh mắt kì quái xung quanh làm như không thấy, thay vào đó lại nhìn Nhậm Nhiên thêm vài lần.

    Người sau chú ý đến tầm mắt của cô, nhìn lại, hơi cau mày, đáy mắt lại hiện lên một tia nghi hoặc không dễ phát hiện.

    Hai người đồng thời thu hồi tầm mắt.

    Bạch Liễu Liễu đã sớm muốn điên rồi.

    Cô ta cúi đầu hạ giọng nói: "A Trà, sao bây giờ cô mới đến? Ông trời của tôi ơi, cô sẽ không cho Nhậm đạo lưu lại cái ấn tượng không tốt đi? Nếu không cô cầm ly rượu này đi qua bồi tội?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2022
  6. Chương 25. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tang Trà chậm rãi uống hết nửa cốc nước ấm, thấy cô ta thật sự định rót rượu cho mình, không nặng không nhẹ đập cổ tay cô ta một cái

    "Tôi đến trễ trách ai? Vì cái gì cô đi ra ngoài không đến đánh thức tôi dậy?"

    Ý tưởng đổi người đại diện của cô vô cùng mãnh liệt.

    Nhìn đồ ăn trên bàn, khóe môi khẽ động, nghĩ thầm hôm nay phải bị đói.

    Cũng quá trùng hợp, hoàn mỹ tránh đi tất cả thứ cô yêu thích

    "A.." Tay lấy rượu của Bạch Liễu Liễu dừng lại, nói đến cái này cô ta có chút chột dạ, ấp úng nửa ngày.

    Tang Trà nhướng mày: "Cô đây là có ý gì? Chẳng lẽ thật sự có nguyên nhân?"

    Cô còn tưởng rằng Bạch Liễu Liễu đã quên hay sẽ xảy ra sự cố gì đó, hóa ra chuyện này còn có ẩn tình khác?

    Bạch Liễu Liễu muốn nói rồi lại thôi, trộm liếc cô một cái, dùng ngón tay cọ cọ dưới bàn, ngập ngừng nói:

    "Chính là.. Cái kia.. Lúc ra khỏi cửa tôi gặp phải Văn ảnh đế, hắn nói với tôi đừng quấy rầy cô.."

    Kỳ thật, cô ta cũng rất oan uổng mà..

    Cũng không phải cố ý không gọi cô dậy..

    Đây là lần đầu tiên nam thần chủ động nói chuyện với cô ta, cảm thấy hơi thẹn thùng, nên mới không nghe lời không được!

    Huống hồ nhìn quan hệ của bọn họ cũng khá tốt!

    Nói đến đây, Tang Trà còn có cái gì không hiểu nữa?

    Mẹ nó lại bị hố?

    Tang Trà ánh mắt bất thiện quay đầu, hung hăng trừng mắt Văn Yến đang bình thản gắp thức ăn, nghiến răng nghiến lợi.

    "Anh cố ý phải không?"

    Mọi người vừa thấy Tô Trà tìm tới Văn Yến, trong lòng đều yên lặng ăn dưa.

    Bọn hắn vừa nói Tô Trà làm sao đổi tính, xem ra vẫn là ảo giác, người ta chỉ muốn tìm một tay mơ nên mới biểu hiện không bình thường thôi.

    A, vậy cứ để cho bọn họ xé xác lẫn nhau.

    Cũng để cho Tô Trà nhìn kỹ xem, trong giới giải trí này rốt cuộc ai chìm ai nổi.

    Văn Yến chậm rãi ăn thức ăn, cũng không nhìn cô, giọng nói trầm thấp còn đậm đà hơn so với món ăn mỹ vị.

    "Tôi cố ý cái gì?"

    Tang Trà: "Anh còn giả ngu?"

    Tức giận a, mỉm cười gì đó quên con mẹ nó đi.

    Văn Yến dùng sức nhai kỹ nuốt chậm thức ăn trong miệng, lúc này mới bất chợt hiểu ra, à một tiếng, hơi nghiêng đầu liếc cô.

    "Tô ảnh hậu nói với tôi để cô nghỉ ngơi thật tốt? Làm sao vậy? Tôi làm cái gì không đúng sao hay Tô ảnh hậu không có nghỉ ngơi tốt?"

    Tang Trà: "?"

    Này liền thành lỗi của cô rồi?

    Cô ngoài cười nhưng trong không cười: "Ồ, Văn ảnh đế làm sao có cái gì không đúng chứ, tôi đây nghỉ ngơi rất tốt."

    Nếu không phải trong bát không có thức ăn, cô nhất định sẽ hung hăng đâm mấy lần để tiết chế bi phẫn trong lòng mình

    Văn Yến gật đầu: "Cô có thể suy nghĩ cẩn thận như vậy là được rồi."

    Tang Trà muốn vung một cái tát đánh chết hắn.

    Suy nghĩ cẩn thận mụ nội ngươi.

    Buổi chiều không thoải mái giống như chưa phát sinh qua, cũng có thể, đã chuyển thành buổi tối không thoải mái.

    Bạch Liễu Liễu lén lút kéo ống tay áo của cô, nhìn xung quanh giống như ăn trộm, nhỏ giọng nói: "A Trà, đừng với nói tôi, cô với nam thần của tôi thật sự ở bên nhau nha?"

    Tang Trà nao nao: "Sao vậy, hắn không có giải thích với cô?"

    Bạch Liễu Liễu khinh thường: "Cô cho rằng nam thần của tôi là ai? Sẽ tùy tiện giải thích cho người khác loại chuyện này?"

    Tang Trà tức giận, vì gia hỏa này ăn cây táo rào cây sung, giơ tay tát vào đầu cô ta một cái, nhướng mày cười lạnh.

    "Vậy cô nghĩ tôi là ai? Sẽ tùy tiện giải thích cho cô?"

    Bạch Liễu Liễu vô tội che đầu mình lại.

    "Ô, tôi chỉ là tò mò thôi, ai kêu tôi làm người đại diện của cô đến việc cô với nam thần của tôi yêu đương cũng không biết!"

    Nói đến đây, mỹ nhân tóc vàng khẽ rũ hàng mi dài xuống, giấu đi ánh sáng rực rỡ trong con ngươi, vẻ bất phàm trong đáy mắt đạt đến cực điểm.

    Giọng nói lạnh nhạt bình thản.

    "Cô nghĩ nhiều rồi, tôi với Văn Yến không có bất cứ quan hệ nào hết."
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tám 2022
  7. Chương 26. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô không chú ý đến, Văn Yến đang ngồi bên cạnh cách cô không xa, tay cầm ly sững trên không trung giây lát.

    Rất nhanh liền khôi phục như thường.

    Chỉ là, hơi thở ôn hòa quanh thân dần dần thay đổi.

    * * *

    Nói xong, Tang Trà cũng không muốn để ý đến vẻ mặt Bạch Liễu Liễu từ kinh ngạc rồi lại tiếc nuối.

    Chỉ cảm thấy, tính khí bất thường với cơn táo bạo bên trong sắp che giấu không được.

    Chỉ muốn, hủy diệt hết thảy.

    Bên kia bàn, Dư Vũ Yên bưng một ly rượu đứng lên.

    Cười nhẹ duyên dáng.

    "Nhậm đạo, rất vinh hạnh có thể cùng ngài hợp tác trong bộ phim《 cấm kỵ 》lần này, ly rượu này, tôi kính ngài."

    "Ừ." Nhậm Nhiên nhìn ả, nhẹ nhàng gật đầu, cũng không có bao nhiêu nhiệt tình, nhấp một hớp từ ly rượu trong tay.

    Thấy vậy, ý cười nơi đáy mắt Dư Vũ Yên càng gia tăng, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.

    Mọi người xung quanh đều lộ ra vẻ tán thưởng.

    Dư Vũ Yên muốn chính là kết quả này, ả không ngồi xuống mà lại rót thêm cho mình một ly rượu khác, ánh mắt sâu kín lập loè.

    "Văn ảnh đế, một tháng tới còn nhờ anh chỉ giáo nhiều hơn. Chén rượu này, em kính anh."

    Ả biết Văn Yến không phải người bình thường, cho nên tuyệt không sẽ ngốc mà ra tay đường đột.

    Một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại có giáo dưỡng, luôn có thể để lại ấn tượng sâu sắc trong đáy lòng của người đàn ông.

    Nghe tiếng, Tang Trà cùng Văn Yến đồng thời ngẩng đầu.

    "..."

    Ý thức được chính mình làm gì, Tang Trà giấu đầu lòi đuôi gắp thức ăn trước mặt, cúi mình xuống.

    Chú ý được động tác của cô, Văn Yến chậm rãi thu hồi sát khí quanh thân một chút, hơi cong môi.

    Dư Vũ Yên tưởng rằng nụ cười này dành cho ả, đáy mắt tỏa ra một trận mừng như điên.

    Chẳng lẽ.. Văn Yến cảm thấy hứng thú với ả?

    Cùng là ảnh đế, Lộ cảnh so với Văn Yến, thật sự có vẻ nhỏ bé không đáng kể.

    Leo lên đỉnh cao giới giải trí, Văn Yến mới là mục tiêu cuối cùng của ả.

    ".. Văn ảnh đế?" Giọng nói nhẹ nhàng đè nén sự hưng phấn không thể che giấu

    Đầu ngón tay xinh đẹp lay động chiếc ly, chất lỏng trong suốt màu đỏ rượu nhẹ nhàng đong đưa theo động tác, Văn Yến lười biếng giương mắt, không chút để ý mà cong môi.

    "Xin lỗi, gần đây kiêng rượu."

    Ý cười của Dư Vũ Yên cứng đờ.

    Những người khác: "..."

    Suýt chút nữa liền tin ngươi cái quỷ.

    Ai vừa mới kêu người trong nhà hàng đem rượu vang đỏ ra đây, còn mặt dày mày dạn kêu Nhậm đạo trả tiền hả?

    Quỷ sao?

    Tang Trà nghe người này nghiêm trang nói hươu nói vượn, không hiểu sao có chút muốn cười.

    Cơn táo bạo tích tụ trong lòng tan đi một chút, Tang Trà cũng cắm vào một chân, vẻ mặt vừa lãnh đạm lại kiêu ngạo.

    "Sao cô lại bất kính với tôi? Là tôi không xứng để cô kính ly rượu này sao?"

    Dư Vũ Yên sắc mặt xẹt qua khó xử.

    Theo lý thuyết, Tô Trà là ảnh hậu già vị, có thể sánh ngang với Văn Yến. Dư Vũ Yên chỉ là một nữ diễn viên hạng ba không có tiếng tăm gì, ly rượu này, đương nhiên cũng phải kính Tô Trà.

    Nhưng phối hợp với ngữ khí gây chuyện của cô, mọi người liền nhìn ra vấn đề không đúng lắm.

    Vẫn quy củ cũ, việc của bọn họ, không được xen vào.

    Nhưng cũng có người thấy bất bình.

    "Tô ảnh hậu, cô cũng không cần quá hùng hổ dọa người được không? Tôi thấy Dư Vũ Yên cũng không có ý bất kính với cô, từ từ rồi đến không được sao!"

    Một tiểu thịt tươi diện mạo dương quang soái khí lòng đầy căm phẫn mở miệng, người đại diện bên cạnh cũng không kịp ngăn hắn lại, liên tục nói xin lỗi.

    "Thật Xin lỗi thật xin lỗi, Thanh Dương hắn còn nhỏ không hiểu chuyện, Tô ảnh hậu ngài đừng cùng loại người như hắn chấp vặt."

    Giang Thanh Dương trừng mắt hắn ta: "Tôi không nhỏ, hơn nữa vốn dĩ chính cô ta không đúng! Sao tôi phải xin lỗi?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...