Ngôn Tình [Dịch] Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm - Khởi Lan

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Số 17 may mắn, 27 Tháng ba 2022.

  1. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 30: Sao không có nhẫn?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Xán sững sờ, nhìn cô không hiểu chuyện gì.

    An An thở dài nói nhỏ bên tai cô: "Để tôi nói cho cô biết, bây giờ tin đồn đều đã lan truyền khắp công ty rồi, nói là cô đã kết hôn rồi, đã gả cho một tên lưu manh từng ngồi tù.."

    "Còn nói là người đánh Phương Tấn Dương ngày hôm qua là chồng của cô! Mọi người miêu tả rất sinh động, nói rằng chồng cô đánh nhau nên thường xuyên bị bắt vào đồn, bị nhốt rất nhiều năm, gần đây mới được thả ra."

    Khương Xán nhất thời khóc không được mà cười cũng được, không lên tiếng một hồi lâu.

    An An thấy cô trầm ngâm thì càng thêm kinh ngạc, "Xán Xán, cô thật sự đã kết hôn rồi sao? Chồng cô thật sự là người như vậy sao?"

    "Đúng vậy, tôi kết hôn rồi." Khương Xán rất thẳng thắn, "Với cả xuất thân của chồng tôi quả thật không có vẻ vang gì cả."

    An An nghe xong thì lùi lại mấy bước, nhìn cô với vẻ không thể tin được.

    "Nhưng anh ấy rất tốt với tôi." Giọng nói của Khương Xán rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ thốt la giống như tiếng trân châu rơi xuống đất vậy.

    "Lúc đầu tôi không nói tôi đã kết hôn là không phải vì tôi có ý định giấu giếm mọi người, chuyện này cũng không cần thiết phải che giấu, mà là mọi người trước giờ chưa từng hỏi đến, công ty cũng không có quy định là người đã kết hôn thì không được tuyển dụng mà, đúng chứ?"

    An An chau mày, "Nói thì nói vậy, nhưng mà.."

    "Tóm lại, chồng tôi là một người rất tốt." Khương Xán tỏ ra bình tĩnh, "Trước đây có thể anh ấy từng vì đánh nhau mà ngồi tù, nhưng kể từ khi kết hôn với tôi thì anh ấy đã không còn làm những chuyện đó nữa rồi. Những chuyện trong quá khứ đều đã qua rồi, chúng ta phải sống cho hiện tại và tương lai."

    An An mỉm cười với cô, nếu đổi lại là cô thì có thể cô sẽ không có dũng khí như Khương Xán.

    "Nói thật, tôi rất khâm phục cô." An An nắm tay cô, chợt nhận ra ngón áp út của cô trống không.

    "Nhưng mà cô đã kết hôn rồi thì tại sao không đeo nhẫn vậy? Trên tay của cô chẳng có gì cả, thật sự sẽ khiến cho người khác hiểu lầm đó!"

    Khương Xán ngây ra rồi cúi đầu nhìn xuống tay mình, lúc kết hôn với Cố Mãng rất vội vàng, cô cũng không có tiền để mua một đôi nhẫn, hơn nữa lúc đó ngay cả nghi thức trao nhẫn còn không có, cứ sơ sài qua loa như vậy mà gả đi, cô cũng chẳng để ý gì đến việc có nhẫn hay không nữa.

    Nhưng mà, trong chiếc hộp gỗ đàn hương mà Cố Mãng tặng cô hình như có một chiếc nhẫn?

    Vừa nghĩ tới đây, một giọng nói sắc bén đột nhiên vang lên: "Người chồng kia của cô ta, nửa đời của anh ta đã hoang phí ở trong đồn rồi thì làm gì có tiền mà mua nhẫn cho cô ta!"

    Khương Xán quay đầu lại, Trình Tiêu Tiêu dẫn theo mấy người bước tới, nhìn vào ánh mắt của cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

    "Tôi nói này, mấy người đều cần phải học hỏi điểm này của Khương Xán đi! Chồng cô ta từng đánh nhau, từng ngồi tù, hút thuốc, uống rượu, tệ nạn nào cũng có, nhưng mà vẫn không ảnh hưởng đến việc người ta là một người đàn ông tốt đó! Haha.."

    "Đúng vậy," có người phụ họa theo cô ta, "Nghe nói chồng cô ta thậm chí còn không có một công việc đàng hoàng để làm, ngày nào cũng bòn rút tiền của vợ!"

    "Thảo nào Khương Xán của chúng ta lại vất vả như vậy, vì để ký được đơn hàng, mà đến giường của đàn ông cũng đã trèo lên rồi!"

    Trình Tiêu Tiêu nghiến răng nghiến lợi.

    Sau khi nghe nói Phương Tấn Dương bị chồng của Khương Xán đánh, cô ta đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là tức giận. Cô biết nếu không phải là Phương Tấn Dương đã làm điều gì đó quá đáng thì cũng sẽ không đến nỗi bị đánh.

    Nói đến cùng thì người đàn ông thối tha này đang lừa dối cô!

    Bên ngoài thì ngoan ngoãn nghe lời nhưng thật ra là đứng núi này trông núi nọ, trong lòng vẫn còn nhớ nhung Khương Xán!

    Tuy nhiên, những lời này thì cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng mà nuốt ngược vào trong. Rõ ràng cô vẫn muốn bảo vệ Phương Tấn Dương, nhưng trong lòng, cô muốn giết chết Khương Xán!

    "Khương Xán," Trình Tiêu Tiêu chế nhạo, "Gần đây làm việc chăm chỉ như vậy là để dành tiền mua nhẫn kim cương sao? Hơ, chồng cô không tặng nổi thì cô có thể tìm người đàn ông khác tặng mà! Dù sao đàn ông đều sẽ chiều theo ý của cô thôi, cô dễ dàng ký đơn hàng, nhất cử lưỡng tiện là đã có rồi!"

    "Trình Tiêu Tiêu!"

    Giọng nói tức giận của Khương Xán khiến cho mấy người vừa rồi còn cười cười nói nói trong chốc lát đều im lặng.

    Bọn họ đều yên lặng nhìn cô, trong mắt tràn đầy sát khí, bầu không khí xung quanh khiến người ta lạnh đến rùng mình.

    Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Khương Xán hiền lành, khiêm tốn, lại lộ ra vẻ dữ tợn như vậy.

    Vài người nhìn nhau, còn Trình Tiêu Tiêu thì nhếch môi nở ra một nụ cười nham hiểm, ngẩng cổ lên hỏi cô: "Cô muốn làm gì?"

    Khương Xán run rẩy, nắm chặt tay nắm đấm.

    Cô không ngừng nói với bản thân một cách lý trí rằng đây là công ty, trên đầu còn có máy quay giám sát, cho nên không được làm bậy.

    Những lời nói của Trình Tiêu Tiêu là vì muốn chọc tức cô, nếu cô thực sự ra tay, thì mới là trúng kế của Trình Tiêu Tiêu!

    Khương Xán hít thở sâu mấy hơi, trừng mắt nhìn cô ta, cắn răng nói ra từng chữ: "Trình Tiêu Tiêu, với tư cách là giám đốc, xin cô hãy chú ý lời nói và việc làm của mình. Là bạn gái của Phương Tấn Dương thì xin hãy quản cho tốt người đàn ông của mình! Chồng tôi nói rồi, nếu như anh ta còn dám quấy rối tôi thì sẽ đánh anh ta thánh người tàn phế đó!"

    "Sao, cô uy hiếp tôi?"

    "Không phải là uy hiếp", Khương Xán mỉm cười, "Là bỗng nhiên cảm thấy, có một người chồng như vậy thật tốt, vì bảo vệ tôi thì cái gì cũng có thể làm! Không giống như người nào đó, nhìn thì có vẻ lịch sự đạo mạo, nhưng trên thực tế, mục đích có bạn gái là chỉ vì cổ phần trong công ty của chú hay cậu gì đó thôi!"

    "Cô.."

    Thật ra, mục đích qua lại của Phương Tấn Dương với cô ta thì trong lòng Trình Tiêu Tiêu cũng hiểu được phần nào, nhưng bị Khương Xán đâm trước mặt nhiều người như vậy mà còn là chọc chúng chỗ đau.
     
  2. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 31: Chỉ cần là thứ mà chồng tôi tặng thì tôi đều thích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trình Tiêu Tiêu tức giận, gương mặt đỏ bừng.

    Gương mặt đắc thắng của cô ta trông phút chốc đã mất sạch, bao nhiêu oán hận của cô ta đều trút hết lên người của người của Khương Xán, giơ tay lên định đánh thì bị người bên cạnh kéo đi.

    Những người bên cạnh chỉ vào camera giám sát trên trần nhà và khuyên cô ta bình tĩnh lại một chút.

    Trình Tiêu Tiêu oán giận nhìn chằm chằm vào Khương Xán, nghiến răng nghiến lợi một hồi nói: "Lấy một người đàn ông nghèo kiết xác thì có gì mà ghê gớm chứ? Đừng nói đến nhẫn kim cương, đến một chiếc nhẫn đồng, nhẫn sắt anh ta cũng không mua nổi cho cô nữa đó! Vợ chồng nghèo hèn bần tiện hai người cứ nghèo suốt đời đi!"

    Cô ta nói xong liền xoay người rời đi, Khương Xán nhìn bóng lưng tức giận của cô ta, nhẹ nhàng nhếch môi.

    Xem ra ngày tháng sau này ở công ty khó mà yên bình được rồi.

    Cô phải sớm lên kế hoạch cho bản thân, để còn rút lui sớm.

    * * *

    Ngày hôm sau khi Khương Xán xuất hiện ở công ty, cô không giống như trước.

    Cô bình thường không trang điểm gì nhưng hôm nay lại trang điểm nhẹ nhàng, trên tay có thêm một món đồ.

    Một chiếc nhẫn ngọc lục bảo cỡ lớn.

    Đồng nghiệp đều tròn mắt nhìn cô, chiếc nhẫn trông giống như vàng ròng, trên nhẫn có chạm khắc tinh xảo, phía trên ngọc lục bảo có màu trong suốt, trông rất lộng lẫy.

    Chỉ là kiểu nhẫn có hơi cổ, giống như một món đồ đã có tuổi.

    Khương Xán cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve.

    Đây là chiếc nhẫn mà tối hôm qua cô lấy ra từ chiếc hộp kia, ngón tay của cô ấy mảnh mai, thon dài, đeo vào có hơi to, Cố Mãng nói sẽ mang nó đến một cửa hàng trang sức để sửa lại một chút rồi đeo nhưng cô không thể đợi được.

    Chẳng phải Trình Tiêu Tiêu đã nói rằng chồng cô đến một chiếc nhẫn cũng không thể mua nổi sao?

    Hôm nay phải để cô ta nhìn kỹ xem là trên tay cô ấy đang đeo cái gì!

    "Khương Xán, cái này đẹp quá!" Các đồng nghiệp nữ trong phòng làm việc vây quanh tò mò nhìn ngắm, "Tôi chưa từng thấy một chiếc nhẫn kiểu này bao giờ, là đặt làm riêng phải không?

    " Có điều trông nó quá cũ rồi, "có ai đó dị nghị," Giống như đồ cổ vậy. "

    " Khương Xán, là chồng cô tặng cho cô sao? Sao cô lại tặng một chiếc lớn như vậy? Có phải mẹ chồng cô cũng từng đeo không? Là vật gia truyền sao? "

    Khương Xán chỉ cười mà không nói lời nào.

    Trình Tiêu Tiêu đi ngang qua, liếc nhìn chiếc nhẫn của cô.

    Ánh mắt cô ta sáng lên, tuy kiểu dáng của chiếc nhẫn này đã cũ nhưng không khó để nhận ra đó là món đồ tốt đã trải qua nhiều đời. Chỉ là..

    Sao Khương Xán có thể có một món đồ quý giá như vậy chứ?

    Trình Tiêu Tiêu khẽ nhếch mép cười nhạt nói:" Không phải là giả đó chứ? "

    Phòng làm việc bỗng chốc im lặng, mọi người hơi ngượng ngùng ai ngồi ở đâu thì quay về chỗ người người nấy.

    " Khương Xán, chúng ta tốt xấu gì thì cũng từng học chung một trường, cũng coi như từng là đàn chị của cô, hãy nghe tôi nhắc nhở một câu, "Chiếc nhẫn này vừa cũ kỹ vừa lỗi thời, miếng thủy tinh ở trên món đồ này vừa nhìn thì đã thấy là được nhuộm rồi, cái gì mà đá lục bảo chứ.. hơ, tám phần là cô bị chồng cô lừa rồi đó, anh ta lấy món đồ chơi con nít ra để làm cô vui thôi?"

    Khương Xán sờ sờ vào chiếc nhẫn, bắt gặp ánh mắt của cô ta, thờ ơ đáp lại: "Tôi đeo nhẫn chỉ là để chứng minh rằng tôi đã kết hôn chứ không phải vì mục đích khác, dù là thủy tinh hay đá quý thì trong mắt tôi, điều đó không có gì khác biệt cả."

    "Hơn nữa," Cô cười bình thản, "Chỉ cần là thứ mà chồng tôi tặng, cho dù là nhẫn đồng và nhẫn sắt thì cũng là tấm lòng của anh ấy, tôi vô cùng yêu thích!"

    "Hơ," Trình Tiêu Tiêu chế nhạo, "Đúng là nghèo mạt!"

    Khương Xán không hề để tâm mà tiếp tục cố gắng làm việc.

    Buổi chiều, Khương Xán đang làm kế hoạch bán hàng cho quý sau thì nghe thấy giọng nói của An Sơ Hạ đang thì thầm ở bên cạnh: "Đúng là muốn ký được đơn hàng đến phát điên rồi, loại người nào cũng đưa về công ty hết!"

    Khương Xán sững sờ quay người sang nhìn cô ấy.

    An An bĩu môi với cô, Khương Xán ngẩng đầu nhìn thì thấy một nhóm người ra ra vào vào văn phòng làm việc của Trình Tiêu Tiêu.

    Nếu như nhớ không lầm thì đây đã là nhóm khách hàng thứ năm mà cô ta tiếp đãi trong chiều nay rồi.

    Xem ra mối thù bị cướp đơn hàng này cô ta đã ghi trong lòng rồi.

    Khương Xán khẽ cười, đang định tiếp tục vùi đầu vào bản kế hoạch thì lại nghe thấy Trình Tiêu Tiêu đứng trước cửa văn phòng của cô ta kêu to: "Khương Xán, vào đây một lát!"
     
  3. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 32: Xin hỏi chồng cô họ gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trái tim Khương Xán thắt lại, quay đầu lại nhìn An An, An An cũng cũng nhìn cô với ánh mắt lo lắng.

    "Cô ta tìm cô làm gì?" An An nhíu mày, "Chắc chắn là không có ý tốt! Khương Xán, cô phải cẩn thận đó!"

    "Ừm, không sao đâu." Khương Xán bình tĩnh đi vào phòng làm việc của Trình Tiêu Tiêu.

    Trình Tiêu Tiêu cố tình mở tất cả rèm cửa xung quanh văn phòng, đến cửa cũng để mở, chính là để cho những người bên ngoài biết rõ ràng tình hình đang xảy ra bên trong.

    Khương Xán có hơi khó hiểu, có vẻ như Trình Tiêu Tiêu không hề muốn đối phó cô.

    Dù gì cũng có rất nhiều con mắt đang nhìn theo.

    "Khương Xán, đây là chủ tịch Tô của tập đoàn Thần Quang." Trình Tiêu Tiêu tươi cười giới thiệu, "Chủ tịch Tô, cô ấy là nhân viên bán hàng tốt nhất của công ty chúng tôi trong tháng này!"

    Khương Xán mỉm cười gật đầu chào, nhưng càng nhìn biểu cảm của Trình Tiêu Tiêu thì càng thấy lời An An nói rất đúng.

    Không có ý tốt..

    Tô Thần là một người đàn ông trung niên nho nhã lịch sự, từ khi Khương Xán bước vào cửa, ánh mắt của ông ta đã dán chặt vào chiếc nhẫn trên ngón tay cô, chưa từng rời mắt.

    "Khương Xán, hôm nay cô đúng thật là may mắn!" Trình Tiêu Tiêu nhếch môi, "Chủ tịch Tô là một thương nhân, nhưng về phương diện thẩm định trang sức bằng đá quý thì ông ấy cũng có thành tựu đáng kể đó! Chủ tịch Tô còn là giám đốc thường trực của Hiệp hội trang sức, có rất nhiều cửa hàng trang sức đều muốn mời Chủ tịch Tô đến để giám định. Hưm, đôi mắt của chủ tịch Tô có thể so sánh với các loại dụng cụ đo đạc với độ chính xác cao, chỉ cần nhìn qua một cái thì biết ngay đó là thật hay giả ngay!"

    "Chủ tịch Tô," Cô ta lại quay mặt về phía Tô Thần, "Ngài nhìn xem chiếc nhẫn trên tay Khương Xán của chúng tôi như thế nào?"

    Tim của Khương Xán đập thình thịch, vô thức che chiếc nhẫn trên tay mình lại.

    Tô Thần đứng dậy, cười lịch sự, "Cô Khương, không biết có thể nhìn qua một chút không?"

    Khương Xán do dự, lúc này ngoài cửa đã có những người đồng nghiệp hiếu kỳ nhìn về phía bên này. Trình Tiêu Tiêu khoanh hai tay trước ngực, khóe môi nhếch lên cười nham hiểm, gương mặt tỏ ra giống như đang xem một vở kịch hay.

    "Chủ tịch Tô, chiếc nhẫn này không đáng tiền." Khương Xán nhẹ giọng nói, "Tôi chỉ là đeo chơi thôi, cũng không có gì đặc biệt cả. Không đáng để Chủ tịch Tô phải nhìn."

    "Thế à?" Giọng nói sắc bén của Trình Tiêu Tiêu vang lên, "Hơ, nhưng mà lúc nãy hình như có người nói với tôi, đây là nhẫn cưới của cô ta đó!"

    "Khương Xán, sao phải keo kiệt thế? Chủ tịch Tô rất có hứng thú với đồ trang sức đá quý, cô hãy cho ông ấy xem thử đi mà! Đây có thể là khách hàng lớn của công ty chúng ta đó, cô đừng nên đắc tội!"

    Khương xán hít một hơi thật sâu, lúc này mới hiểu rõ mục đích thực sự của việc Trình Tiêu Tiêu mở tất cả cửa ra.

    Cô dừng lại vài giây, vô cảm tháo chiếc nhẫn ra và đặt nó lên bàn.

    Tô Thần mỉm cười, đeo một đôi găng tay trắng vào trước, sau đó từ trong túi xách lấy ra một bộ lọc Charles chuyên nghiệp, cẩn thận cầm chiếc nhẫn lên xem xét kỹ lưỡng.

    Tuy nhiên, càng nhìn thì sắc mặt anh ta càng trở nên kỳ lạ.

    Trái tim Khương Xán đập liên hồi, tối hôm qua Cố Mãng nói với cô rằng chiếc nhẫn này không có giá trị lắm.. Bây giờ Trình Tiêu Tiêu đưa tới một chuyên gia đá quý gì đó, chẳng phải là vì để giám định ra chiếc nhẫn này là hàng giả khiến cô mất mặt trước mặt mọi người sao?

    "Cô Khương." Tô Thần đột nhiên lên tiếng: "Chiếc nhẫn này từ đâu mà có vậy?"

    Khương Xán nhìn vẻ mặt vừa kinh ngạc lại nghiêm túc của ông ta, cảm thấy rất kỳ lạ.

    "Đây là chiếc nhẫn chồng tôi cho tôi, là nhẫn cưới của tôi. Có vấn đề gì sao?"

    Tô Thần mở to hai mắt, "Cho hỏi chồng cô.. họ gì vậy?"

    Khương Xán cau mày, vô duyên vô cớ hỏi cái này làm gì. Nhưng bên ngoài cô vẫn duy trì sự lịch sự, nhẹ nhàng trả lời: "Anh ấy họ Cố."

    Tô Thần sửng sốt, sự nghi ngờ trong ánh mắt không hề biến mất mà càng tăng thêm.

    Sao có thể là họ Cố chứ? Cái hình vẽ nhỏ tinh xảo trên chiếc nhẫn rõ ràng là biểu tượng của nhà họ Hoắc ở Ương Thành!

    Nếu như đoán không lầm thì chiếc nhẫn này là vật tổ truyền của nhà họ Hoắc, là lúc tổ tiên nhà họ có người làm quý phi từng đeo qua.

    Trình Tiêu Tiêu cũng nhận thấy biểu hiện khác thường của Tô Thần, không nhịn được liền hỏi: "Chủ tịch Tô, chiếc nhẫn này bị sao vậy? Hưm, có phải là giả không?"

    Bên ngoài càng lúc càng có người vây lại xem, thầm thì bàn tán.

    Khương Xán khẽ cắn môi, bình tĩnh lấy lại chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út.

    "Chiếc nhẫn này không những không phải là giả mà còn rất có giá trị." Tô Thần tháo găng tay ra, "Viên ngọc này là ngọc lục bảo, và chiếc nhẫn có lẽ làm từ vàng nguyên chất chiết xuất từ mỏ vàng sông Humaer. Mặc dù kiểu dáng của chiếc nhẫn rất cổ xưa, nhưng nó vô cùng có giá trị."

    "Cái gì?" Sắc mặt Trình Tiêu Tiêu thay đổi, "Chủ.. Chủ tịch Tô, ngài đã xem kỹ rồi chứ?"

    "Sao vậy, giám đốc Trình đang nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tôi sao?"

    "Không không, tôi không có ý đó.."

    Tô Thần bất mãn liếc nhìn cô ta một cái, sau đó quay đầu nhìn Khương Xán với nụ cười trên môi, "Viên ngọc lục bảo này của cô Khương về độ cứng, độ tinh khiết và kích thước đều rất hiếm. Nếu nó được bán đấu giá ở Christie's, giá trị của nó là không thể đong đếm được!"

    Khương Xán có chút kinh ngạc trước lời ông ta nói.

    Còn những người ngoài cửa xem náo nhiệt cũng bị kinh ngạc một phen, thì thào bàn tán với nhau rồi nhìn Khương Xán với ánh mắt phức tạp hơn.

    "Nghe nói kế hoạch bán hàng của cô Khương rất tốt, đúng lúc tôi với quý công ty có vài mối kinh doanh muốn bàn bạc. Không biết bây giờ cô Khương có tiện không?"

    Khương Xán sửng người, ngước mắt nhìn vào đôi mắt ôn nhu của Tô Thần.

    Cô khẽ cười, mối làm ăn mang đến tận cửa thì cô có lý do gì mà không cần chứ!

    "Chủ tịch Tô mời ngài đến phòng họp đợi tôi, tôi rót cho ngài tách trà, tiện thể lấy cho ngài xem phương án bán hàng trước đó luôn."
     
  4. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 33: Còn dám nói chồng tôi nữa thì hậu quả càng thê thảm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Xán dẫn Tô Thần vào phòng họp.

    Những người tụ tập trước cửa văn phòng của Trình Tiêu Tiêu đều có biểu hiện của sự khinh bỉ.

    "Giám đốc Trình không phải là muốn chủ tịch Tô nói rằng chiếc nhẫn của Khương Xán được làm bằng thủy tinh màu xanh lục à, ai biết được cái người ta đeo lại là một viên ngọc lục bảo thật! Cuối cùng, còn bị người ta đưa khách hàng đi mất!" Có người xầm xì cười nói: "Thế này chẳng phải gọi là xôi hỏng bỏng không sao?"

    "Xìa, cái này gọi là mất cả chì lẫn chài!"

    "Haha.."

    Trình Tiêu Tiêu sững người tại chỗ, đầu óc trống rỗng, toàn thân run lên vì tức giận.

    Cô vội vàng bước tới, đóng cửa lại âm thanh chấn động trời xanh.

    Những người ở ngoài cửa tản đi, nhưng tiếng cười vẫn vang vọng khắp nơi trong văn phòng. Bình thường mọi người cũng không hài lòng với vẻ ngoài kiêu ngạo và độc đoán của Trình Tiêu Tiêu, nhưng chú của cô ta lại là cổ đông lớn nên cũng đành ngậm đắng nuốt cay.

    Hôm nay nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô ta, bọn họ đều cảm thấy hả lòng hả dạ.

    * * *

    Khương Xán tiễn Tô Thần đến cửa công ty, sau khi chào tạm biệt với một nụ cười thì nhẹ nhàng sờ sờ vào chiếc nhẫn trên tay.

    Đây thực sự là một viên ngọc lục bảo sao?

    Cô cười cười, khi cô cười, trên má cô hiện ra hai vết xoáy nhỏ như quả lê, như thể cô đã gói trọn sự ngọt ngào của cả thế giới vào trong đó.

    Nghĩ kỹ lại, sau khi kết hôn với Cố Mãng, vận may của cô có vẻ tốt hơn trước rất nhiều, ký đơn hàng liên tục từ đơn này tới đơn khác, hơn nữa cứ vào thời khắc khó khăn nguy hiểm thì Cố Mãng đều sẽ xuất hiện để giúp cô giải vây..

    Lúc trước nghe thầy bói nói cô có mệnh vượng phu.

    Hơ, trên thực tế là Cố Mãng có mệnh vượng thê nhỉ!

    Cô thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, sắp đến giờ tan sở rồi, cô định tối nay về gói sủi cảo cho chồng ăn.

    Nhưng mà vừa quay người lại thì bắt gặp đôi mắt đỏ rực của Trình Tiêu Tiêu.

    "Giám đốc Trình."

    Khương Xán chảo hỏi một cách không rụt rè cũng không kiêu ngạo, vừa định bước lên lầu thì nghe thấy tiếng chế nhạo tức giận điên cuồng của Trình Tiêu Tiêu từ phía sau truyền đến.

    "Hơ, cái gì mà ngọc lục bảo! Không biết là trộm nó từ đâu nhỉ?"

    Khương Xán đột nhiên quay đầu lại nhìn cô ta chằm chằm, "Cô nói cái gì?"

    "Tôi nói, một người đã từng ngồi tù thì mấy việc trộm gà bắt chó có chuyện gì mà chưa từng làm qua?" Trình Tiêu Tiêu tiếp tục nhe răng trợn mắt, "Khương Xán, tố chất tâm lý này của cô quả thật mạnh mẽ quá nhỉ! Tôi thấy cô với chồng cô là một người trộm đồ, một người trộm người, đúng là trời sinh một cặp!"

    Khương Xán cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

    Trình Tiêu Tiêu cười nham hiểm một tiếng, cố tình ngước mắt lên nhìn phía trên. Camera giám sát bật đèn đỏ đang ghi lại những gì đang diễn ra ở đây.

    Thực ra cô ta cũng được xem là người thông minh, mỗi lần chọc giận Khương Xán thì đều sẽ chọn vị trí có camera giám sát, như vậy để dù cô ta có nói quá đáng thế nào đi chăng nữa thì chỉ cần Khương Xán còn có chút lí trí cũng sẽ không ra tay với cô ta.

    Một khi động tay thì Khương Xán sẽ cút ra khỏi công ty này vĩnh viễn!

    "Học muội à," Trình Tiêu Tiêu nhìn chiếc nhẫn của cô, "Không có tiền cũng không mất mặt, nhưng trộm đồ thì quá là không còn gì để nói rồi! Một cô gái tốt như cô, tại sao phải lấy loại đàn ông như vậy chứ?"

    "Ồ, tôi hiểu rồi, người đàn ông đã có một đời vợ.. không phải ham muốn ở phương diện đó đặc biệt mạnh mẽ sao? Hơ, có phải là rất lợi hại không, vô cùng có thể thảo mãn cô không?"

    Khương Xán hít sâu một hơi, lần này cô không định nhẫn nhịn nữa rồi. Cô liếc nhìn Trình Tiêu Tiêu, hạ giọng hỏi: "Đàn chị, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"

    Trình Tiêu Tiêu nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô thì sự tức giận vừa rồi cũng coi như là giảm bớt phần nào. Đây là đang chịu thua với cô ta sao? Coi như nha đầu này cũng có chút tự biết thân biết phận.

    "Đàn chị," Khương Xán tiếp tục mềm mỏng nói, "Đơn hàng này của chủ tịch Tô là của chị, tôi sẽ không giành với chị. Đợi sau khi làm xong rồi thì tôi sẽ chia hết hoa hồng cho chị, dưới danh nghĩa của các người, như vậy có được không?"

    Trình Tiêu Tiêu hưm một tiếng, "Xem như cô biết điều!"

    "Vậy chúng ta có thể đổi một nơi khác để nói chuyện không? Ở đây mọi người qua lại, có một số chuyện tôi không tiện nói."

    Trình Tiêu Tiêu đồng ý, theo cô đi quanh một vòng tòa nhà công ty đến một không gian mở tách biệt phía sau.

    Khương Xán nhìn nhìn, chung quanh có một rừng cây nhỏ, vị trí khuất, không có người qua lại, càng quan trọng hơn nữa là không có camera, cô sớm đã nhìn trúng "chỗ tốt" này để nói chuyện rồi.

    "Còn có chuyện gì muốn nói, mau nói đi!" Trình Tiêu Tiêu vẫn là bộ dãng vênh váo đó, "Tôi còn phải tan làm sớm đó!"

    Khương Xán cúi đầu im lặng, Trình Tiêu Tiêu cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, định mở miệng hối thúc lần nữa thì đột nhiên đón nhận một cái bạt tai vào mặt! Một tiếng bốp vang lên thì ngay lập tức gương mặt của cô ra đỏ bừng lên đau đớn!

    Trình Tiêu Tiêu trợn mắt há mồm, vẫn chưa định thần lại được, Khương Xán lại một lần nữa dùng hết sức lực cho cô ta cái bạt tai thứ hai!

    Trình Tiêu Tiêu lảo đảo vài bước rồi ngồi trên mặt đất.

    "Cô.. cô làm gì vậy?" Cô che hai bên mặt bị đánh sợ hãi nhìn cô.

    Khương Xán lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không có bộ dáng mềm yếu dễ bắt nạt thường ngày, mà hình như là có áo giáp xung quanh người.

    Cô nắm lấy cổ áo Trình Tiêu Tiêu kéo cô ta lên, giơ tay lên chuẩn bị cho cô ta một cái tát thứ ba vào mặt. Trình Tiêu Tiêu hét lên, nhắm mắt theo bản năng, hai tay ôm đầu.

    Tay của Khương Xán dừng lại ở trên không trung.

    "Cái tát đầu tiên là đánh cô vì đã sĩ nhục tôi!"

    "Cái tát thứ hai là đánh cô vì tội vu khống chồng tôi!"

    "Cái thứ ba.."

    "Khương Xán, nếu cô còn dám đánh tôi, tôi sẽ.."

    Không để cho cô ta nói xong thì Khương Xán dứt khoát giáng một bạt tai vào mặt cô ta.

    "Cái tát thứ ba là cảnh cáo cô!" Khương Xán nói rõ từng từ từng chữ với cô ta, "Cô còn dám nói chồng tôi nữa thì kết cục của cô so sẽ càng thảm hơn so với bây giờ! Đừng nghĩ rằng tôi sẽ không đánh trả! Lần này tôi giữ lại mặt mũi cho cô, không đánh cô trước mặt mọi người, lần sau cô còn dám ăn nói bậy bạ nữa thì tôi sẽ để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy mặt của cô sung như thế nào!"

    "Cùng lắm thì tôi không làm ở công ty nữa, cô cũng có thể đi hét với cả thế giới rằng Khương Xán tôi đã đánh cô. Hơ, nếu tôi đã làm rồi thì sẽ không sợ chịu trách nhiệm. Nhưng nếu cô ép tôi đến đường cùng thì hậu quả cô tự chịu lấy!"
     
  5. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 34: Mọc gai toàn thân để bảo vệ anh ấy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào ngày hôm đó, không ai biết tại sao Trình Tiêu Tiêu ra ngoài một chuyến đến khi trở về thì hai bên má lại sưng húp lên, khóe miệng còn chảy máu.

    Vẻ mặt thảm hại đó quả thật giống hệt với cái ngày mà Phương Tấn Dương bị đánh.

    Người nhanh nhạy liên kết hai sự việc này lại thì rất nhanh sẽ biết chuyện này có dính dáng đến Khương Xán. Nhưng vì Khương Xán thường ngày được mọi người quý mến, tính tình hiền lành và rất nỗ lực trong công việc, nên cho dù Khương Xán thực sự đánh Trình Tiêu Tiêu thì mọi người cũng sẽ cảm thấy Trình Tiêu Tiêu chèn ép người ta đến đường cùng.

    Hơn nữa lại không có bằng chứng thực tế thì mọi người có nói gì thì cũng mau chóng qua thôi.

    Tuy nhiên, dù không bị camera giám sát ghi lại nhưng cảnh tượng chân thực này đã bị Diệp Sâm nhìn thấy cảnh.

    Khi đó Diệp Sâm đang làm việc trong một công ty luật gần đó, nhìn thấy Khương Xán đánh người, cảnh tượng này quả thật trăm năm mới thấy một lần.

    Anh lập tức báo lại cho Cố Mãng biết, không biết có phải là bị Bạch Cảnh Uyên đồng hóa rồi hay không, trong câu nói của anh lại mạng theo giọng điệu của Bạch đại thiếu giađồng thời cũng lấy giọng điệu của Bạch thiếu gia giữa dòng: "Anh ba, cô dâu nhỏ của anh thật là có chút tinh ranh nha, mấy cái tát đó đánh không trật phát nào, mạnh mẽ dứt khoát! Miệng còn hét lên cảnh cáo nếu còn dám nói chồng tôi như thế thì kết cục sẽ càng thê thảm!"

    Lông mày của Cố Mãng khẽ nhúc nhích, trên khuôn mặt lạnh lùng ấy nở ra một nụ cười.

    Thảo nào hôm đó khi cô ấy về nhà thì sắc mặt hơi hoảng loạn, còn liên tục hỏi anh rằng đánh nhau sẽ bị kết án bao nhiêu năm..

    Thực ra, trong lòng cô ấy không phải không sợ hãi.

    Nhưng vì để bảo vệ anh mà cô ấy tình nguyện mọc nhiều gai nhọn lên người.

    Trái tim Cố Mãng ấm áp, nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang bận rộn trong bếp, ánh mắt trở nên dịu dàng.

    Anh nhẹ nhàng bước đến.

    Khương Xán đang chiến đấu với con cá.

    Con cá đó đã nằm thoi thóp trên thớt, chỉ thấy Khương Xán cầm dao ngang lên rồi giơ lên cao, đập xuống một tiếng thật mạnh, con cá hoàn toàn choáng váng, miệng chậm rãi mở ra, Khương Xán nhân cơ hội nhanh chóng cạo vảy đi, mổ bụng ra.

    Cố Mãng mỉm cười, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cảnh tượng phụ nữ giết cá đẫm máu như vậy.

    Đặc biệt là một người phụ nữ nhỏ bé mềm yếu như Khương Xán.

    "Sao anh lại vào đây?" Khương Xán nghe tiếng quay đầu lại, vài sợi tóc rơi xuống trước mắt.

    "Mua trực tiếp một con cá đã làm sẵn thì không phải được rồi sao?" Anh hỏi nhỏ, "Sao lại phiền phức thế, mua cá sống về rồi tự mình làm."

    "Cái này là anh không hiểu rồi!" Khương Xán huyên thuyên nói, "Để người bán hàng giết cá, bọn họ có thể hoán đổi! Thay nó bằng một con cá chết ươn, điều đó không nên! Chi bằng tôi chịu phiền phức một chút, mua về tự mình làm sẽ an tâm hơn!"

    Cố Mãng mím môi.

    Hai ngày nay trời nóng nên ở nhà cô chỉ mặc áo phông và quần đùi, cái áo phông màu trắng hơi trong suốt lộ ra dây áo lót bên trong, đôi chân thon dài trắng nõn dưới quần đùi, anh nhìn một lúc, và đột nhiên cảm thấy nhịp tim của mình đập nhanh bất thường thì vội vàng đưa mắt đi nơi khác.

    Khương Xán chỉnh lại dây áo của tạp dề.

    Chiếc tạp dề rơi xuống ngay chân cô.

    Cố Mãng nhìn thấy mà khiến cổ họng nghẹn lại, có chút khô khốc.

    Nhà bếp, tạp dề. Dáng vẻ bận rộn của cô, đôi chân trần của cô.

    Mồ hôi đổ ra trên trán và mũi của cô..

    Những điều này khiến cho anh cảm thấy xôn xao trong lòng.

    Cố Mãng hít thở thật sâu mấy hơi, kiềm chế những suy nghĩ đẹp đẽ đó.

    Lại cảm thấy bản thân nghĩ thừa, người trước mặt rõ ràng là vợ của anh mà! Đừng nói rằng là có suy nghĩ, cho dù là hành động thật thì cũng là hợp lý hợp pháp!

    Khương Xán thấy anh đứng lặng hồi lâu mà chẳng có động tĩnh gì thì trực tiếp đi đến nhìn anh ta một cái, sắc mặt anh đỏ bừng, thở hổn hển, ánh mắt trở nên dị thường.. Cô sợ hãi, vội vàng đưa tay sờ vào đầu anh..

    "Anh bị sao vậy? Em có thấy khó chịu ở đâu không?"

    "A, sao mặt anh nóng thế?"
     
  6. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 35: Lần đầu tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Mãng hít một hơi thật sâu rồi kéo cô vào lòng.

    Vòng eo của cô thon thả, anh chỉ cần một tay là có thể kéo lấy cô, rồi dùng cái tay kia nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.

    Anh nhìn vào mắt cô, cặp đồng tử trong veo như nước suối, đôi môi hồng nhạt khẽ mở rồi khép lại, giống như một sự cám dỗ thầm lặng.

    Cố Mãng cảm thấy trong người nóng như lửa đốt, nóng đến khó tả.

    Khương Xán né tránh đi ánh mắt như muốn thiêu đốt của anh, gương mặt đỏ bừng, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Cô cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng, nhịp tim mạnh mẽ của anh, khí phách đàn ông toát ra trên người anh.. Cô cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, trước khi nụ hôn của anh chạm đến, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra.

    "Đừng," Cô cười ngại ngùng, "Tôi còn phải nấu ăn nữa."

    Cố Mãng dừng lại, một tia sáng âm thầm xẹt qua đôi mắt sâu thẳm của anh.

    "Buổi tối đi.." Giọng nói của Khương Xán vừa mỏng vừa yếu ớt, không dễ gì thốt ra ba chữ này, trong phút chốc gương mặt đã đỏ ửng lên vì xấu hổ.

    "Buổi tối anh đừng ngủ ở sô pha nữa, không thoải mái, anh vào phòng ngủ đi."

    Cố Mãng sửng sốt.

    Đây có lẽ là điều duy nhất cô có thể nói ra rồi nhỉ..

    Anh cố nhịn cười, vuốt ngón tay cái lên vành tai đỏ ửng của cô, khàn giọng đáp lại, "Được."

    Ăn tối xong, Cố Mãng vào phòng tắm.

    Bình thường thì chỉ cần mười phút là tắm xong, nhưng lần này vào phải mất gần một tiếng đồng hồ. Khương Xán gọt sẵn hoa quả, xem ti vi một lúc mà vẫn không thấy anh bước ra, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

    Hai má của Khương Xán nóng bừng, vào phòng thay đồ ngủ, bất an ngồi ở mép giường.

    Hai bàn tay nhỏ bé hồi hộp không biết đặt vào đâu.

    Lát nữa anh ta sẽ làm gì cô? Dáng người anh cao to, cơ bắp cuồn cuộn, sức mạnh hơn người thường..

    Khương Xán mím môi cười thầm, sau đó lại cảm thấy những suy nghĩ này của mình thật quá xấu hổ, đầu nhỏ không nhịn được cúi xuống ngực.

    Đúng lúc này, tiếng nước trong phòng tắm đột nhiên dừng lại, Khương Xán giật mình, nắm chặt vạt áo ngủ.

    Tiếng bước chân của Cố Mãng từ xa tiến đến gần.

    Tim cô đập loạn xạ, hai bàn chân nhỏ nhắn chồng lên nhau, trong lòng hồi hộp lại có chút mong chờ.

    Trước đây cô chỉ đọc miêu tả về đêm tân hôn trong tiểu thuyết, thời thiếu nữ, cô cũng đã từng khao khát trải qua những cảnh tượng đẹp đẽ đó, mơ ước sau này được cưới người mà mình yêu, cùng trải qua một đêm khó quên trong đời.

    Mặc dù đã không còn là đêm tân hôn nữa, nhưng đây là lần đầu tiên cô và Cố Mãng..

    Khương Xán không thể kiềm chế mà nở nụ cười ngọt ngào trên khóe môi.

    Hy vọng.. mọi thứ đều giống như trong sách đã viết, để cô nhớ suốt đời.

    Tuy nhiên vào đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.

    Khương Xán ngẩng người, vừa mở cửa ra thì cô giật mình, người đứng bên ngoài là Doãn Trừng, vẻ mặt đau khổ, toàn thân nhem nhuốt, vừa nhìn thấy cô liền khóc nức nở.

    "Làm sao thế này?" Khương Xán vội vàng kéo cậu vào trong nhà, "Em đánh nhau với người ta à?"

    "Chị.." Hai mắt đỏ hoe của Doãn Trừng nhìn cô, nghẹn ngào hồi lâu, đến một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.

    Khương Xán lòng như lửa đốt đến mức bỏ quên Cố Mãng ở phía sau. Mãi cho đến khi Cố Mãng ho nhẹ một tiếng, cô mới bình tĩnh lại, từ từ quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt cau có đầy nghi vấn của anh, nhịp tim của cô như lỡ mất một nhịp.

    Cô ấy bây giờ là Khương Dao, Khương Dao làm gì có em trai chứ..

    "Đây là, đây là em họ của tôi." Cô cố nặn ra một nụ cười, nháy mắt ra hiệu cho Doãn Trừng.

    Doãn Trừng ngây người một lúc, nhìn Cố Mãng, lập tức hiểu ý của chị gái. Người trước mặt này là người đàn ông mà chị gái gả thay nhỉ.. Cho nên người đàn ông này vẫn chưa biết thân phận của cậu, cậu tuyệt đối không được phá hỏng chuyện của chị gái.

    "Tiểu Trừng," Khương Xán nhẹ giọng nói, "Mau gọi anh rể!"

    Doãn Trừng ngoan ngoãn gọi một tiếng "Chào anh rể", rồi núp sau lưng Khương Xán.

    Cậu rụt rè nhìn Cố Mãng, trong lòng luôn cảm thấy trên người đàn ông này có một khí chất khó tả, mỗi ngày chị đều sống chung với người như thế này lẽ nào không có cảm giác bị áp bức sao?

    Cố Mãng khẽ gật đầu, không nói lời nào đi lấy hòm thuốc đến, để Doãn Trừng ngồi ở trên sô pha, anh giúp cậu thoa thuốc.

    Thương tích của Doãn Trừng không nhẹ, trán sưng đỏ, trên chân bị rách một mảng da lớn, miệng vết thương dính vào quần, cử động một cái là đau thấu trời.

    Dù cho Cố Mãng có nhẹ tay hơn nữa thì gương mặt của Doãn Trừng vẫn tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại vì đau.

    "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, là bị ai đánh à?" Nước mắt Khương Xán rơi xuống, "Em đã đắc tội với ai rồi?"

    Doãn Trừng mím chặt môi không nói gì.

    Khương Xán lo lắng không ngừng hỏi, nhưng cho dù cô có hỏi thế nào thì Doãn Trừng cũng không nói một lời nào.

    Cố Mãng vỗ vỗ vai cô, cho cô một ánh mắt trấn an rồi dìu Doãn Trừng ra ban công. Khương Xán nhìn thấy hai người kéo cửa đóng lại, một lúc sau, Doãn Trừng dường như đang nói chuyện với Cố Mãng, vừa nói vừa lau nước mắt.

    Khi Cố Mãng đi vào, Khương Xán vội vàng bước tới hỏi: "Thế nào?"

    "Em ấy ở trường học bị người ta bắt nạt." Vẻ mặt của Cố Mãng lạnh lùng, giữa hai lông mày lưỡi kiếm nhíu lại có chút tức giận.

    Trái tim Khương Xán đau nhói, lại muốn òa lên khóc.

    "Là một đám học sinh cuối cấp, thấy em trai cô dễ ức hiếp, ngày nào đi học hay tan học cũng chạy đến chặn đường đòi tiền. Nếu như Doãn Trừng không đưa tiền thì bị đánh một trận là không thể tránh khỏi." Cố Mãng cắn cắn khóe môi, "Chính là vừa rồi, bọn chúng không đòi được tiền thì liền nắm tóc kéo đập vào trong tường, cho nên vết thương trên đầu của em ấy rất nghiêm trọng."

    Khương Xán thở phào nhẹ nhõm muốn đi ra ban công xem cậu nhưng lại bị Cố Mãng nhẹ nhàng ngăn lại.

    "Khoan hãy ra." Anh thì thầm vào tai cô, "Con trai ở tuổi này lòng tự tôn rất mạnh, không muốn để cô nhìn thấy em ấy như thế này. Cô đợi đến khi em ấy bình tĩnh lại rồi hẵng nói."

    "Ừm." Khương Xán gật đầu, trong lòng đột nhiên có chút khó hiểu. Em trai của chính mình khi bị ức hiếp cũng không nói với mình mà lại nói với người anh rể mới gặp một lần này?

    Cố Mãng dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, nhếch môi khẽ cười, "Có những chuyện chỉ có đàn ông với nhau mới nói được."

    Khương Xán lắc lắc đầu, "Em ấy mới mười sáu tuổi, là đàn ông gì chứ!"

    "Cô đừng có mà xem thường." Cố Mãng cười cười, "Khi tôi mười sáu tuổi đều đã.."

    Nói được một nửa thì anh lại nén lại.

    Khương Xán ngẩng người một lúc rồi ngước mắt nhìn anh, "Đã thế nào?"
     
  7. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 36: Một chiếc giường đủ cho hai người ngủ rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm anh mười sáu tuổi thì đã được Wharton, ngôi trường nằm trong top ba trường kinh doanh lớn trên thế giới đặc cách nhận vào học, là người thừa kế mà gia tộc họ Hoắc đặc nhiều kỳ vọng.

    Nếu không phải là do sau đó có tiểu nhân tính kế hãm hại, gặp phải tai nạn máy bay, thì bây giờ anh đã sớm nắm hết quyền hành của Hoắc thị trong tay rồi.

    Đối diện với ánh mắt dò hỏi của Khương Xán, anh chỉ cười và im lặng đáp lại.

    Khương Xán bĩu môi, trong đầu lóe lên một ý nghĩ: Năm anh mười sáu tuổi không phải đã gặp phải người đặc biệt nào rồi đó chứ? Người ta nói đàn ông đối với mối tình đầu là khó quên nhất, vừa rồi khi nhắc đến năm mười sáu tuổi anh khá hào hứng, nhưng anh nói đến một nửa lại không nói nữa, rõ ràng là anh không muốn để cô biết..

    Ngoại trừ đã gặp được người nào đó đặc biệt khó quên thì cũng không còn lời giải thích nào tốt hơn nữa rồi.

    Một sự cô đơn thoáng qua trong mắt Khương Xán, nếu anh không muốn nói thì cô cũng không hỏi nữa.

    Nhưng chuyện này đã trở thành một nút thắt nhỏ trong lòng cô.

    Cô lặng lẽ đi về phòng ngủ thay khăn trải giường mới, sau đó lấy chăn bông ra trải trên ghế sô pha trong phòng khách.

    Cố Mãng ngẩng người vài giây, đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, đột nhiên nắm lấy cổ tay cô. "Cô.. sao cô lại mang chăn bông ra sô pha rồi?"

    Khương Xán quay đầu nhìn anh, "Có gì không đúng sao?"

    "Đương nhiên là không đúng!" Anh cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, làm ra vẻ bình tĩnh, "Không phải cô nói, tối nay để tôi về phòng ngủ sao? Cô không phải muốn, cùng tôi.."

    "Em trai tôi bị người ta đánh, anh còn có tâm trạng nghĩ đến chuyện đó sao?" Khương Xán trừng mắt nhìn anh.

    Lại thêm chuyện vừa rồi bị "bạch nguyệt quang" (Bạch nguyệt quang có ý nghĩa như là mối tình đầu, ý chỉ yêu nhưng không đến được với nhau) làm cho tức giận thì càng không có thái độ tốt gì.

    "Tiểu Trừng tối nay chắc chắn không thể về nhà, người làm chị như tôi đây không chăm sóc em ấy thì còn có ai quan tâm đến em ấy?"

    Cố Mãng không biết nội tình, chỉ cảm thấy rằng thái độ này của cô thay đổi.. có vẻ hơi nhanh.

    "Hôm nay em ấy ở lại đây? Vậy sô pha này là cô trải cho em ấy sao?"

    "Là trải cho tôi." Khương Xán mặt không chút cảm xúc.

    "Cô nói gì?" Cố Mãng trợn to mắt, "Cô sẽ không để tôi.."

    "Đúng vậy." Cô tỏ vẻ thờ ơ, "Anh ngủ với Tiểu Trừng trong phòng, tôi ngủ trên ghế sô pha không phải được rồi à."

    "Trong phòng chỉ có một cái giường!"

    "Không sao, đủ cho hai người ngủ rồi." Khương Xán nhét cái gối cho anh, "Tiện thể hai người có thể nói chuyện mà 'chỉ có đàn ông với nhau mới có thể nói được'!"

    "..."

    Cố Mãng bị chặn miệng không nói nên lời, liên tục hít thở thật sâu mấy hơi.

    Trong lúc bàng hoàng thì Khương Xán đã gọi Doãn Trừng ở ngoài ban công vào nhà, sau khi để cậu ấy tắm rửa sơ qua thì để cậu về phòng nghỉ ngơi.

    Doãn Trừng rất nghe lời, thật sự đi vào phòng ngủ nằm trên giường!

    Cố Mãng chỉ cảm thấy hai thái dương giật giật đau đớn.

    Anh mặt dày bước vào, nằm ở bên phần giường còn lại, nghĩ rằng từ khi kết hôn cho đến nay, đây là lần đầu tiên anh ngủ trên giường trong phòng ngủ, nhưng người nằm bên cạnh lại là một người đàn ông!

    Cố Mãng thở ra một hơi nặng nhọc.

    Hơn một tiếng ở trong phòng tắm đó, vô ích rồi!

    Doãn Trừng nghe thấy âm thanh lăn qua trở lại trằn trọc của anh, dù sao bản thân trong phút chốc cũng không ngủ được, bèn ngồi dậy dựa vào đầu giường nói chuyện với anh.

    "Anh rể, có phải em rất vô dụng không, luôn bị người khác bắt nạt."

    Trái tim Doãn Trừng đơn thuần lương thiện, thành tích học tập xuất sắc, chỉ là bình thường quá thật thà, lại vì lý do gia đình mà luôn có cảm giác tự ti.

    Lần đầu nhìn thấy Cố Mãng cậu cảm thấy sợ hãi, nhưng Cố Mãng gọi cậu đến ban công, kiên nhẫn hỏi han hướng dẫn, còn nói muốn thay cậu trút giận.. Cậu đột nhiên cảm thấy người đàn ông này trông có vẻ u ám lạnh lùng nhưng thực ra rất đáng tin cậy.

    "Anh rể, anh nói đúng." Cậu thấp giọng nói, "Con người nên tự lực tự cường, nhất là đàn ông. Tôi muốn học hỏi anh để sau này có thể bảo vệ tốt cho chị gái và người nhà."

    Cố Mãng quay lưng về phía cậu, im lặng không nói.

    "Anh rể, sao anh không nói chuyện?" Doãn Trừng đến gần nhìn anh, "Có phải là do chị tôi không nằm cạnh anh, anh không quen không?"

    Biết rồi còn hỏi! Cố Mãng khẽ mắng một câu.

    Nhưng vẫn cứng miệng thốt ra hai chữ, "Không có."

    "Ồ, vậy thì tốt." Doãn Trừng cười ngây ngô, "Tối nay thật sự xin lỗi vì đã làm phiền hai người.. Thật ra em không muốn đến làm phiền chị em đâu, nhưng mà lúc đó bị đánh, tâm trạng không tốt, ngoài việc đến đây tìm chị thì em cũng không biết phải đi đâu."

    "Anh rể, anh sẽ không trách em chứ?"

    "Không đâu." Cố Mãng nhắm chặt mắt, chỉ mong rằng tiểu tổ tông này đừng làm ồn nữa.

    "Anh rể," Doãn Trừng nhíu mũi, "Anh đắp cái gì lên người vậy, sao thơm thế?"

    "..."

    "Trước khi anh ngủ với chị em thì đầu đắp cái thứ thơm thế này sao?"

    "Im đi!" Cố Mãng gầm gừ, "Ngủ đi!"
     
  8. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 37: Đừng dùng bạo lực áp chế bạo lực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm đó Khương Xán cũng gần như thức trắng đêm.

    Một phần là lo lắng cho Doãn Trừng, mặt khác là bị bức bối với "bạch nguyệt quang" kia, lại cộng thêm việc lần đầu ngủ trên sô pha, lăn qua lăn lại thế nào cũng không làm sao mà ngủ ngon được, cứ giày vò cả đêm cho đến khi trời gần sáng thì mới dần dần chợp mắt được.

    Tuy nhiên ngủ chưa được bao lâu thì đã bị một âm thanh ồn ào đánh thức.

    Mở mắt ra nhìn thì Cố Mãng đã thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, Doãn Trừng cũng đã thu dọn xong cặp sách, đi theo phía sau Cố Mãng.

    "Hai người đi đâu vậy?" Khương Xán kinh ngạc.

    Cố Mãng ăn mặc kỳ lạ, anh mặc một bộ quần áo màu đen còn đội một chiếc mũ lưỡi trai, trên tay còn cầm chiếc côn mà thường ngày anh vẫn hay dùng để luyện tập sức khỏe ở nhà.

    Trong lòng cô bỗng có dự cảm không lành.

    "Anh sắp đi đánh nhau à?"

    Cố Mãng nhìn cô không nói gì.

    Khương Xán lo lắng, xem ra là thật sự đi đánh nhau rồi. Sau khi họ kết hôn, mỗi lần anh đánh nhau thì đều có liên quan đến cô, hơn nữa lần nào cô cũng sợ hãi, sợ anh sẽ lại xảy ra chuyện gì rồi lại phải vào..

    Lần này bất luận thế nào thì cô cũng không thể để cho anh dùng vũ lực nữa!

    "Chuyện lần này anh đừng lo." Cố Mãng nghiêm nghị nói, "Cái kiểu bạo lực học đường đó, nếu không cho bọn nó chút đau khổ thì bọn nó sẽ không biết thế nào là lợi hại đâu!"

    "Lẽ nào bắt buộc phải dùng bạo lực để áp chế bạo lực thì mới có thể giải quyết sao?"

    "Còn có cách nào hay hơn sao?" Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, biểu cảm kiên quyết, "Nếu như nói chuyện đàng hoàng có tác dụng thì thế giới này sẽ trở nên vô cùng hòa bình rồi."

    "Cô yên tâm, tôi rat ay có chừng mực. Hơn nữa lần này ở trước mặt bọn bạo lực học đường kia ra uy cho tiểu Trừng thì sau này bọn chúng sẽ không dám làm khó em ấy nữa đâu. Tiểu Trừng cũng là em trai tôi, tôi không thể đứng trơ mắt nhìn em ấy bị bắt nạt được!"

    Trái tim Khương Xán trở nên ấm áp, nhẹ nhàng nắm tay anh, lặng lẽ ngẩng đầu ngẩng đầu nhìn anh: "Anh đừng vội kích động, tôi có cách."

    "Cái gì?" Anh hơi nheo mắt, "Cô có cách gì?"

    Khương Xán mỉm cười, cầm điện thoại lên lắc lắc trước mặt anh.

    "Chuyện này không cần dùng bạo lực để áp chế bạo lực, nếu không thì phiền phức không biết đến khi nào mới chấm dứt. Cách này của tôi chính là một lần có thể giải quyết tất cả các loại rắc rối cùng một lúc! Nhưng mà phải để tiểu Trừng lại chịu thiệt một lần nữa, anh nhịn một chút, được không?"

    Cố Mãng ngây người, cuối cùng để chiếc côn xuống, nghe lời Khương Xán đi thay một bộ quần áo bình thường, sau khi ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau đưa tiểu Trừng đi học.

    Khương Xán để Doãn Trừng đi ở phía trước, cô với Cố Mãng đi cách ra một khoảng ở phía sau.

    Còn chưa tới cổng trường, quả nhiên nhìn thấy mấy tên học sinh trung học ngậm điếu thuốc trong miệng đi về phía Doãn Trừng, bọn họ bao vây cậu, vừa vỗ vai cậu vừa giật lấy cặp sách, trên mặt nở nụ cười không có chút ý tốt. Doãn Trừng vừa nhìn thấy bọn chúng thì bị dọa đến mức toàn thân run rẫy, bị bọn họ kéo đến một góc vắng vẻ, không dám lên tiếng.

    Khương Xán và Cố Mãng nhanh chóng theo sau, trốn sang một bên.

    Mấy tên bạo lực học đường kia đã động tay với Doãn Trừng, bọn chúng vây lại thành một vòng, Doãn Trừng ngồi ở giữa, không lâu sau thì nghe thấy tiếng la khóc của cậu truyền đến.

    Khương Xán cố nén nỗi đau thấu tim, không tiến lên ngăn cản mà chọn vị trí tốt nhất để ghi lại rõ ràng cảnh tượng này bằng điện thoại di động!

    Khi quay cũng được kha khá rồi thì cô với Cố Mãng nhìn nhau một cái, Cố Mãng lập tức xông qua đó tung ra ba quyền hai cước khiến bọn học sinh trung học kia nằm lăn lóc trên mặt đất.

    Trên mặt Doãn Trừng lại có thêm một vài vết thương, nhưng không nghiêm trọng. Cố Mãng bảo vệ cậu ở phía sau, ánh mắt hung hãn dữ tợn quét qua khuôn mặt của mấy tên kia.

    "Doãn Trừng mày hay lắm, mày.. mày còn dám tìm trợ thủ à?" Tên mập cầm đầu rất kiêu ngạo, "Mày chờ đó cho tao! Có bản lĩnh thì ở đây đừng chạy, tao kêu người tới, xem thử có đánh chết các bọn mày không!" "Cậu muốn đánh chết bọn họ là không thể rồi." Lúc này một âm thanh nhẹ nhàng dịu dàng truyền đến, thốt ra rõ ràng từng chữ, "Mấy người các cậu lại không nghĩ cho kỹ xem, chuyện ức hiếp bạn học thế này nếu sau khi truyền ra ngoài thì các cậu có bị ba mẹ các cậu đánh chết hay không à?"
     
  9. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 38: Tôi có công thức bí mật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Xán từ bên cạnh chậm rãi đi tới, gương mặt bình tĩnh.

    Cố Mãng bây giờ cũng đã hiểu ý định của cô ấy.

    Cô đã chụp ảnh rõ ràng bằng chứng về việc bạo lực học, với lại mấy tên học sinh trung học này cũng đã bước qua tuổi mười sáu, đã có năng lực chịu trách nhiệm hình sự về mặt pháp lý.

    Chỉ cần giao chứng cứ cho cảnh sát, đề nghị khởi kiện thì những học sinh này sẽ mang theo vết nhơ suốt đời.

    Ánh mắt lạnh lùng của Khương Xán liếc nhìn những tên đó một lượt.

    "Các người không chỉ bắt nạt một mình Doãn Trừng đúng chứ?" Cô nói từng chữ một, "Tôi đã báo công an rồi, đợi công an đến sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện."

    Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Khương Xán.

    Những tên đó đã bị cảnh sát đưa đi, thẩm vấn theo thủ tục thẩm vấn bình thường, mấy tên đó đã khai ra sự thật của việc bạo lực học đường, tội danh thành lập, rất nhanh thì đã có kết quả khiến người ta hả lòng hả dạ.

    Khương Xán cuối cùng cũng đã thay Doãn Trừng xả giận.

    "Anh ba, người vợ này của anh thật lợi hại." Diệp Sâm có bạn ở đồn công an, nghe xong chuyện này, cũng không nhịn được mà giơ ngón tay cái lên, "Em thấy cô ấy khi gặp chuyện còn bình tĩnh hơn anh nhiều, hơn nữa cũng rất hiểu luật, chiêu này tuyệt thật!"

    Cố Mãng khẽ cười.

    Từ khi kết hôn đến nay, Khương Xán luôn không ngừng cho anh những điều bất ngờ, chỉ là..

    Chuyện này anh không có công lao thì cũng có khổ lao nhỉ? Cuối cùng tốt xấu gì cũng là anh đã đánh những tên học sinh trung học đó ngã lăn quay.

    Dựa vào tính cách của Khương Xán, nhất định sẽ phải thưởng xứng đáng cho anh, ít nhất cũng phải nấu cho anh một bữa thịnh soạn chứ.

    Nhưng mà cô ấy chẳng có biểu hiện gì cả.

    Hơn nữa anh cảm thấy những ngày này, cô ấy rõ ràng là thờ ơ với anh không ít.

    Cũng không nhắc đến chuyện để anh về phòng ngủ nữa.

    Anh đã ám chỉ vài lần, với sự thông minh của Khương Xán tuyệt đối là hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng cô lại giả vờ ngây ngốc trước mặt anh, dùng mọi lý do để lãng tránh chuyện này đi!

    Đến nỗi cho đến bây giờ anh vẫn còn phải ngủ trên ghế sô pha..

    Cố Mãng thở dài, vẻ mặt lạnh lùng, lông mày nhíu lại, chìm vào trầm tư, đến điếu thuốc trong tay sắp làm bỏng tay rồi mà cũng không nhận ra.

    "Này, anh ba!" Bạch Cảnh Uyên nhanh chóng giật lấy điếu thuốc trong tay anh.

    Cố Mãng sững sờ, lúc này mới tỉnh táo lại.

    Đây là lần đầu tiên Bạch Cảnh Uyên nhìn thấy Cố Mãng thẫn thờ như vậy.

    "Anh ba, anh nghĩ gì thế?" Anh xua tay trước mắt anh ta, "Đúng rồi, bên phía Ương Thành lại có tin tức rồi, hơ.. Chú hai của anh đã đề cập với ông nội anh về việc chọn thái tử phi cho anh rồi!"

    Hai mắt Cố Mãng nhíu lại.

    Anh vùi nát tàn thuốc vào gạt tàn, lông mày chau lại dữ tợn.

    "Tóm lại những người trong nhà anh đều không phải là người dễ đối phó." Diệp Sâm lo lắng nói, "Nếu một ngày nào đó anh trở về rồi, Khương Xán cô ấy.."

    "Cô ấy sẽ không đi cùng tôi." Cố Mãng khẽ nói. "Dù sao chúng tôi cũng là người đến từ hai thế giới, không thể dung hòa làm một."

    Diệp Sâm và Bạch Cảnh Uyên cùng kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu.

    Thật ra việc Cố Mãng thích Khương Xán thì ngay cả một kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được.

    Nhưng anh lại cứ bày ra gương mặt điềm tĩnh, cứng mồm cứng miệng nói cái gì mà "Hôn nhân chỉ là cái vỏ bọc để anh che giấu thân phận," anh đối với Khương Xán chỉ có trách nhiệm giữa vợ chồng với nhau.

    Anh dùng lời vô nghĩa này để tự lừa dối bản thân, nhưng Khương Xán sớm đã cắm rễ trong lòng anh từ lâu, đến cái ngày thật sự phải ly biệt, anh sẽ nhổ Khương Xán ra khỏi trái tim mình, không biết anh sẽ chịu được sự đau đớn này như thế nào.

    Sau một lúc im lặng, Cố Mãng đột nhiên hỏi: "Các cậu có quen với bác sĩ phụ khoa nào không?"

    Hai người mở to mắt nhìn anh, như thể vừa nhìn thấy ma giữa ban ngày.

    "Cái.. cái gì?" Bạch Cảnh Uyên muốn cười nhưng không dám cười, nhìn Cố Mãng từ trên xuống dưới, nhướng mày, nghi ngờ nói: "Anh ba, anh thật lợi hại! Chị dâu nhỏ nhanh như vậy đã có rồi?"

    Cố Mãng sắc mặt đột nhiên trầm xuống, trợn tròn mắt.

    Diệp Sâm cau mày, "Cậu không thể nghe ba ba nói xong sao?"

    Cố Mãng ho nhẹ một tiếng, trầm giọng nói: "Tôi chỉ là muốn hỏi bác sĩ, muốn bồi bổ cơ thể cho phụ nữ thì dùng cái gì mới tốt?"

    Bạch Cảnh Uyên không nhịn được, phun ra một miệng rượu, cười nghiêng ngả.

    Diệp Sâm nhìn anh ta như nhìn một tên ngốc một hồi.

    Sắc mặt Cố Mãng càng lúc càng tối sầm.

    Trong những ngày này, ánh mắt người phụ nữ nhỏ bé đó nhìn anh, có lúc mang theo sự chất vấn, lại thoáng qua sự cô đơn, cả người cứ lo được lo mất.

    Anh thực sự không thể nghĩ ra mình đã nói gì, hay là nói gì để cô hiểu lầm rồi.

    Nhưng vừa rồi trong đầu anh vụt qua rất nhanh, thoáng qua vài gói băng vệ sinh mà anh nhìn thấy trong phòng tắm lúc sáng sớm.. Nghe nói cảm xúc của phụ nữ trước và sau kỳ kinh nguyệt đều lên xuống thất thường, đó là hiện tượng bình thường.

    Cho nên Khương Xán lạnh nhạt với anh là vì chuyện đó rồi?

    Nghĩ như vậy thì có thể giải thích được rồi.

    Anh đã từng nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của trong kỳ kinh nguyệt, nằm co quắp trên giường, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh cứ đổ ra liên tục.

    Anh không biết nó đau như thế nào, nhưng anh muốn để cho cô thoải mái một chút.

    "Nếu hai người không quen bác sĩ về lĩnh vực này thì tôi đi tìm người khác để nghe ngóng." Anh điềm tĩnh nhìn hai người họ.

    Bạch Cảnh Uyên đặt tay lên vai anh, vỗ ngực cười nói, "Anh ba, sao anh còn phải tìm người khác làm gì? Em chính là chuyên gia!"

    "Em nói anh nghe.. em có công thức bí mật!" Anh hạ giọng bí hiểm, "Anh cứ đưa cho chị dâu nhỏ dùng, bảo đảm sau khi dùng xong thì sẽ như sói như hổ.. úi chà, sinh khí dồi dào!"
     
  10. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 39: Canh thập toàn đại bổ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Xán đau bụng đến mức phải xin nghỉ làm một ngày.

    Tuy nhiên nằm ở nhà cũng không được yên tĩnh, sáng sớm mới thức dậy đã ngửi thấy mùi thuốc bắc kỳ lạ thoang thoảng từ nhà bếp bay đến.

    Khương Xán lê cơ thể nặng nề xuống giường, đi tới cửa nhà bếp thì thấy Cố Mãng đang bận rộn bên trong.

    Trên bàn là bữa sáng anh đã chuẩn bị cho cô: Trứng rán cháy, bánh mì nướng cháy, và một bát cháo yến mạch hầu như không có yến mạch.

    Thật sự là làm khó cho người đàn ông chưa từng vào bếp này.

    Khương Xán cười bất lực, dựa vào khung cửa nhà bếp nhẹ giọng nói với anh: "Anh không biết làm, vẫn là để tôi làm đi."

    Cố Mãng giật mình, quay người nhìn cô, "Dậy rồi à? Không phải cô cảm thấy không khỏe sao, ăn xong bữa sáng thì quay về nằ nghỉ đi, những chuyện này cứ để tôi làm."

    "Anh còn bận làm gì nữa vậy?"

    "À.. hầm cho cô món canh." Cố Mãng tay chân luống cuống, "Cô mau đi nghỉ đi, lát nữa canh nấu xong rồi thì tôi sẽ mang vào cho cô!"

    Khương Xán mím môi, trái tim vừa rồi có chút ấm áp, nhưng trong đầu cô chợt hiện lên một ý nghĩ: Trước đây anh đối với 'bạch nguyệt quang' cũng ân cần như thế này sao?

    Thiếu niên 16 tuổi tràn đầy khí lực, chắc chắn cũng phải tràn đầy nhiệt huyết..

    Nghĩ đến đây, nụ cười trên miệng của Khương Xán liền đông cứng lại, nút thắt trong lòng lại siết chặt, với lại do đứng lâu quá nên bụng dưới của cô lại đau nhói, càng khiến cho cô lòng dạ rối bời.

    Trùng hợp vào lúc này Cố Mãng quay lại nhìn cô.

    Khương Xán trừng mắt nhìn anh rồi quay đầu trở về phòng còn đóng chặt cửa lại.

    Cố Mãng không hiểu được là có chuyện gì, chỉ nghĩ rằng phụ nữ trong thời kỳ kinh nguyệt là bậc thầy về việc lật mặt. Giây trước còn cười cười với anh, giây sau thì đã giận dữ đùng đùng, thật là khó hầu hạ!

    Bạch Cảnh Uyên gửi tin nhắn tới kêu anh đến khách sạn Emgrand để nói chuyện. Anh tắt bếp, vừa định nói với Khương Xán một tiếng thì vào lúc này vang lên tiếng gõ cửa.

    Người đứng ngoài cửa là Lâm Vũ Tinh, cô nghe nói Khương Xán không thoải mái nên nhân lúc ra ngoài làm việc nên tranh thủ đến thăm cô ấy.

    "Anh chính là.. Cố Mãng?" Cửa vừa mở ra, cô ngẩng người.

    Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Mãng, nó hoàn toàn khác với những gì cô tưởng tượng. Cô cho rằng người đàn ông đánh nhau ngồi tù ít nhiều gì cũng có chút lưu manh, thậm chí là sa đọa.

    Nhưng mà, Cố Mãng dáng người cao lớn, có dáng vẻ của một nhân tài, gương mặt góc cạnh anh tuấn, lạnh lùng, đôi mắt sâu khiến người ta không nhìn thấy được cảm xúc của anh. Cả người toát ra khí chất mạnh mẽ khiến Lâm Dư Thanh vô thức phải lùi lại mấy bước.

    "Ừm, là tôi." Cố Mãng trầm giọng nói, "Cô là Lâm Vũ Tinh?"

    "Rất hân hạnh được gặp anh." Lâm Vũ Tinh khẽ cười.

    Cố Mãng tránh người sang một bên để cho cô vào nhà.

    Vừa bước vào nhà, Lâm Vũ Tinh liền ngửi được mùi nồng của thuốc bắc, không khỏi nhíu mày.

    "Thế nào, cô ấy bị đau rất nghiêm trọng sao?" Lâm Vũ Tinh nhìn anh, "Tại sao còn phải uống thuốc?"

    "Cô ấy cứ bị đau bụng, tôi nghe ngóng được một công thức, nói là dùng những nguyên liệu này để hầm canh sẽ có thể giảm đau một chút."

    "Ồ." Lâm Vũ Tinh gật đầu trầm ngâm.

    Mẹ của cô là một bác sĩ Đông y, cũng rất thông thạo về khoa phụ sản, nên từ nhỏ cô cũng đã nghe thấy ngửi thấy các vị thuốc Đông y mà lớn lên. Lúc nãy vừa ngửi thấy mùi này thì cô đã cảm thấy có gì đó không ổn, định là lát nữa sẽ có cơ hội phải đi xem thử xem thứ được hầm trong nồi này là thứ gì. Dù gì cũng là thứ đưa vào miệng thì phải giúp Khương Xán kiểm tra một chút.

    "Chị Vũ Tinh, chị đến rồi à?" Khương Xán từ phòng ngủ bước ra, "Thật là ngại quá, chỉ là đau bụng kinh thôi mà, lại làm giống như bệnh nặng vậy, còn phiền chị đến thăm em.."

    "Đối với phụ nữ mà nói, chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ." Lâm Vũ Tinh cười cười, "Chị thấy sắc mặt của em không tốt, đau lắm à?"

    "Ừm." Khương Xán chau mày, "Chị Vũ Tinh, có thể lại làm phiền chị đi đến chỗ mẹ chị mua hai hộp thuốc giảm đau cho em được không? Thuốc này rất hiệu nghiệm, lần trước em vừa uống vào thì đã hết đau!"

    "Còn phải cần đến thuốc giảm đau sao?" Lâm Vũ Tinh chỉ vào nhà bếp cười phá lên, "Chồng em đã nấu cho em canh thập toàn đại bổ rồi, còn tốt hơn cả thuốc giảm đau đó!"

    Khương Xán ngước mắt nhìn anh, Cố Mãng đứng ở một bên, mỉm cười với cô.

    Anh chào hỏi một tiếng rồi đi ra ngoài, giống như thường lệ, anh không nói là đi với ai, không nói là mấy giờ về nhà mà chỉ nói rằng nếu như về muộn quá thì không cần đợi anh về anh cơm nữa.

    Khương Xán nhìn theo bóng lưng của anh, khẽ thở dài.

    "Âm thanh này không đúng nha." Lâm Vũ Tinh cười nhìn cô, "Có vẻ như Xán Xán của chúng ta đang có tâm sự nhỉ?"

    Khương Xán cắn cắn khóe môi rồi kể hết mọi chuyện về "bạch nguyệt quang".

    Lâm Vũ Tinh nghe xong từ đầu đến cuối, không nhịn được cười.

    "Chỉ vì chuyện này sao? Khương Xán, chỉ vì một tình địch trong tưởng tượng mà em lại giày vò bản thân như thế này, em cũng hài hước quá đi đó!"

    "Em biết em ghen bóng ghen gió, không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào, em nghĩ như vậy quả thật rất không đúng." Khương Xán ôm đầu gối ngồi ở trên sô pha, hai tay nhỏ bé đặt ở trên má, đôi mắt to đầy vẻ hoang mang, "Nhưng em không khống chế được chính mình."

    "Em ngốc à!" Lâm Vũ Tinh khuyên bảo cô, "Đây đều là do bản thân em nghĩ bậy nghĩ bạ! Em không thể dựa vào một câu nói chưa nói hết của anh ta mà hiểu lầm người ta chứ? Lỡ như người ta vốn dĩ không có thì sao nè!"

    "Nói đi cũng phải nói lại, cho dù anh ta thực sự có mối tình đầu, thì nó cũng đã trở thành quá khứ cả rồi, cuối cùng anh ta chẳng phải vẫn kết hôn với em sao? Em sợ gì chứ!"

    "Hơn nữa," Lâm Vũ Tinh bĩu môi, "Kiểu đàn ông không gia thế, không việc làm như này, lại còn có chút tiền án thì em nghĩ còn có ai muốn giành với em chứ? Cũng chỉ có em là xem anh ta như bảo bối thôi!"

    "Nói cái gì vậy chứ!" Khương Xán lườm cô một cái, nhếch môi khẽ cười.

    Nói chuyện với Lâm Vũ Tinh, nút thắt trong lòng cô cũng được tháo gỡ đôi chút, đến bụng cũng không còn đau nhiều nữa. Tuy nhiên lúc này cái nồi hầm trên bếp phát ra âm thanh ùng ục, canh sắp tràn ra ngoài.

    Lâm Vũ Tinh sải bước đi đến để mở nắp ra.

    Sau khi nhìn thấy thành phần của món canh này, ánh mắt cô ấy đột nhiên thay đổi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...