Xuyên Không [Edit] Kế Hoạch Cứu Vớt Tổ Sư Gia Hắc Hoá - Thập Ngũ Tuý

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phạm Vũ Huyền Khánh, 3 Tháng mười một 2021.

  1. Chương 10. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tang Trà chẳng thèm để ý đến nó, sức lực gần như cạn kiệt rồi, bây giờ cô chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc, không muốn làm gì cả.

    Hệ thống kêu rên một lát rồi cũng không thấy nói nữa, chắc là mệt rồi.

    "Hiện tại giá trị hồn lực của ta là bao nhiêu?"

    Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại như bông, Tang Trà rũ mí mắt xuống mơ màng chìm vào giấc ngủ, mái tóc vàng dài như thác nước bung xõa trên giường, giống như một bức tranh mỹ nhân đang ngủ say.

    Hệ thống hỏi gì đáp nấy: "50."

    Tang Trà bất mãn nhíu mày: "Sao không tăng chút nào?"

    Hệ thống nói đến chuyện này, liền muốn rống lên: "Bá bá, chẳng lẽ cô quên tiến độ nhiệm vụ của cô vẫn còn là 0 sao? Cô còn chưa làm cái gì đâu!"

    Bất luận là làm cho Dư Vũ Yên thân bại danh liệt hay là bắt lấy ảnh đế Văn Yến, cô còn chưa ra tay cái nào đấy!

    Thậm chí hôm nay còn vung sắc mặt cho Tổ sư gia xem!

    Cứ luôn cảm thấy nhiệm vụ chinh phục Văn Yến là rất xa vời!

    Ôm chăn lông trở mình, Tang Trà nói: "Đánh rắm, ngày hôm qua ta rõ ràng đã đánh Dư Vũ Yên, hôm nay lại còn cùng với Văn Yến gặp mặt. Như thế này mà cũng không tăng?"

    Hệ thống sững sờ: "Bá bá, cô quá xem trọng chính mình rồi."

    Nó cũng lười giải thích.

    Dù sao có nói thì cô cũng sẽ không nghe.

    "Chậc chậc, quên đi."

    Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tang Trà lẩm bẩm một câu: ".. Cho dù hồn lực của ta chỉ còn lại một nửa, ta cũng có thể quét sạch đám người kia bắt bọn họ gọi ta là bá bá."

    Hệ thống ghen tị khó hiểu: Cô còn muốn làm bá bá của bao nhiêu người nữa? Vậy ra tôi không phải là nhãi con duy nhất của cô sao?

    *

    Lúc Tang Trà tỉnh lại đã là buổi tối.

    Căn phòng tối tăm không ánh sáng, chỉ có sương mù và mây mù miễn cưỡng coi như lấp ló ngoài cửa sổ.

    Xoa xoa đầu tóc bù xù do ngủ, Tang Trà nửa nhắm nửa mở bật điện thoại, lập tức bị 99+tin nhắn gửi đến làm cho hoảng sợ.

    "Bạch Liễu Liễu cô đang làm cái quỷ gì vậy?"

    Tang Trà tỏ vẻ bất lực trước người đại diện thần kinh của nguyên chủ.

    【 A Trà! Báo cho cô một tin tốt! 】

    【 Nhất định cô sẽ không đoán được tin tốt này là gì đâu! 】

    【 Cô thật sự không đoán sao? 】

    【 Hay là cô cứ suy nghĩ mà đoán một chút đi? 】

    【 Được rồi, không đoán thì không đoán tôi nói cho cô nghe nha】

    【 nghe kỹ đấy! 】

    【 tin tốt này chính là --】

    【 ảnh đế Văn Yến đã đồng ý tiếp nhận vai nam chính 《 cấm kỵ 》! 】

    【 Thấy thế nào? Có phải là rất kinh hỉ hay không? Rất cảm động đúng không? 】

    【 Trời ạ! Tôi】

    【 Cái này liền đại biểu mấy tháng tới, tôi sẽ có cơ hội ở chung với Văn Yến! 】

    Tang Trà đọc đến chỗ này liền tự động bỏ qua hàng trăm lời thổi phồng Văn Yến ở phía sau.

    Mẹ nó, người đại diện này thật sự là fan não tàn không thể nghi ngờ.

    Để thuận tiện, cô trực tiếp gọi qua.

    Điện thoại vang lên vài tiếng.

    "Alo."

    "Trời ạ A Trà, cô rốt cuộc tỉnh rồi! Tôi chờ cô trả lời tin nhắn của tôi đến hoa cả mắt rồi đấy!"

    Tang Trà mở loa ngoài điện thoại, sau đó xuống giường mang dép lê đi tìm nước.

    Ngủ lâu như vậy, giọng nói của cô có chút khô khốc, đến nỗi hiện tại giọng nói cũng hơi khàn khàn: "Cô có chắc là đang đợi tôi không đấy? Hay không phải là đang si mê Văn Yến?"

    Bạch Liễu Liễu đoan chính nói: "Tất nhiên là tôi đang đợi cô rồi! Hì hì, đúng rồi A Trà, ngoài chuyện kịch bản, hot search tuần này, cô xem chưa? Tôi đoán cô cũng thấy tận mắt rồi, bên công ty hỏi cô, chuyện này cô muốn tự giải quyết hay là công ty ra mặt thay cô giải quyết?"

    Tang Trà khác với những nghệ sĩ thông thường.

    Nguyên nhân không phải cô là ảnh hậu.

    Trong công ty có rất nhiều sao nữ, muốn lấy được vị trí ảnh hậu chỗ nào cũng có, không cần phải hỏi trực tiếp loại chuyện này.

    Điều mà công ty thật sự kiêng kị chính là thế lực gia tộc khổng lồ đằng sau cô.
     
  2. Chương 11. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tang Trà nhớ lại kiếp trước chính công ty đã ra mặt giải quyết vụ hot search lần này, không nghĩ tới ở giữa lại bị Dư Vũ Yên động tay chân vào dẫn đến về sau càng bôi càng đen.

    Đáy lòng như có suy đoán.

    Cầm ly nước uống một ngụm, Tang Trà lạnh nhạt nói: "Tôi tự mình giải quyết, mấy người đừng động vào."

    Bạch Liễu Liễu: "Ồ! A Trà, cô có biết khi cô nói mấy lời này có bao nhiêu soái không? Tôi cảm thấy tôi sắp không cảm hóa được mà yêu cô rồi! Xin hỏi nhà cô còn thiếu một nàng dâu nhỏ không vậy?"

    Tang Trà nhẫn tâm nói: "Không thiếu, cút."

    Bạch Liễu Liễu: "Huhuhu.. A Trà cô không yêu tôi nữa."

    "..."

    Chưa bao giờ yêu, cảm ơn đã quấy rầy.

    Bạch Liễu Liễu lại nói: "Thôi quên đi, so với việc làm con dâu Tô gia tôi càng muốn làm con dâu Văn gia hơn"

    Tang Trà nói: "Còn mơ mộng hão huyền?"

    Bạch Liễu Liễu tức giận mở miệng: "Bây giờ đã là buổi tối!"

    "..."

    Cúp điện thoại xong, Tang Trà nghĩ nghĩ nhưng cũng không nhớ ra được ở giữa chừng là chỗ nào xảy ra vấn đề.

    Trước kia, khi Bạch Liễu Liễu đi theo nguyên chủ, đầu óc coi như bình thường, làm sao cô mới xuyên đến có một tuần, người liền điên thành dạng này rồi?

    Còn có cái hệ thống kia nữa, tuy lần đầu gặp mặt có hơi giống kẻ lừa bịp một chút nhưng tốt xấu gì cũng có một loại khí chất thần bí.

    Hiện tại mới có bao nhiêu ngày đâu

    Cô liền bồi dưỡng ra hai cái thần kinh này.

    Rõ ràng mấy thuộc hạ trước kia của cô đều rất lãnh khốc cuồng bá mà!

    Thôi, ít ra thì.. Văn Yến đồng ý đóng bộ phim này không phải sao.

    Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng cũng có thể chứng minh, quỹ đạo đời trước, đã bắt đầu xáo trộn.

    Cầm điện thoại gửi cho mẹ nguyên chủ vài tin nhắn.

    【 Con và hắn chướng mắt lẫn nhau cho nên mẹ đừng xen vào chuyện này 】

    【 còn nữa, có người bắt nạt con gái duy nhất của mẹ, vậy mà mẹ cùng với nhị lão xuất ngoại đi du lịch mà không để ý? 】

    Gửi xong, cô lại lên Weibo.

    Một mảnh chửi rủa.

    Số lượng anti-fan của cô đã tăng lên gấp đôi

    Tin nhắn

    【 Má nó, đánh người trên phim trường? Tô Trà cô ta thật sự coi mình là thiên kim đại tiểu thư sao? 】

    【 A, ỷ vào mình có gia cảnh tốt liền coi thường đám bình dân chúng tôi, mấy người nhìn đi, lúc đó có ai đứng ra vì Dư Vũ Yên nói giúp một câu không? 】

    【 kẻ có tiền bất quá cũng chỉ như thế thôi, cũng giống như loại tiện nhân Tô Trà này không có giáo dục ỷ thế hiếp người, nhân lúc còn sớm mau cút khỏi ra giới giải trí được rồi! 】

    【 a a a Yên Yên của tôi thật đáng thương, vậy mà bị Tô Trà đánh. Yên yên đừng sợ cô ta, mau đánh lại! 】

    【 Lầu trên ngươi nói gì thế, Tô Trà là ảnh hậu sau lưng lại có người chống lưng, nói không chừng là bị bao dưỡng đấy, Yên Yên dám chống lại cô ta sao? Còn không phải chỉ có thể thể nghẹn trong bụng】

    【 Aizz không chịu nổi, không chịu nổi nữa rồi! Tô Trà, mau nói rõ ràng đi chứ! Tại sao lại đánh Yên Yên của chúng tôi! 】

    【 mẹ nó, cô ta có bản lĩnh ghê ghớm như vậy thì đừng ở giới giải trí? Sang giới kinh doanh cùng mấy lão già mà giao tiếp ấy! Bắt nạt Yên Yên thì có bản lĩnh gì? 】

    【 vốn dĩ tôi là fan của Tô Trà, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này.. bye bye, thoát fan đây, không giải thích gì thêm 】

    Tuỳ tiện đọc mấy cái tin nhắn, điện thoại liền bị cô ném vào ghế sô pha

    Một lũ ngu ngốc chỉ biết hùa.

    Lặng lẽ đứng trước cửa sổ, Tang Trà nhìn ánh chiều tà, thân ảnh đơn bạc ôm ly nước bỗng dưng có cảm giác cô đơn.

    *

    Động tác của cha mẹ nguyên chủ quả thực rất nhanh.

    Chỉ qua một đêm, hot search liền bị xóa bỏ, ngay cả cái bóng cũng không thấy.

    Dư luận bay đầy trời mấy ngày nay giống như là một giấc mộng.

    Tỉnh mộng, liền không thấy đâu.

    Bất quá, cũng vì vậy mà cô bị mẹ nguyên chủ rống một trận.

    "Chướng mắt lẫn nhau là có ý gì? Tô Trà con nói rõ ràng hơn đi! Tiểu tử Văn gia kia có cái gì không tốt, ít nhất hắn so với con tốt hơn nhiều!"

    Đừng tưởng là mẹ không biết gì về giới giải trí, cùng là ảnh đế ảnh hậu, con nhìn lại mình thử xem hai người các con có bao nhiêu chênh lệch!

    Cái hot search bị xóa là nhờ lão nương của con làm ra đấy, con có tin nếu chuyện này mà xảy ra với người khác, động một chút liền bị phong sát không?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng ba 2022
  3. Chương 12. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tang Trà đang uống sữa, nghe mẹ già quở trách trong điện thoại một hồi, không khỏi nhíu mày.

    Nhẹ nhàng lau son trên môi, cô nói: "Cho nên ý của mẹ là?"

    Mẹ Tô đạt được mục đích, hừ lạnh một tiếng: "Tôi mặc kệ, cô nhất định phải lừa được tiểu tử Văn gia tới tay, còn không thì cũng đừng nhận tôi làm mẹ!"

    Kỳ thật thấy Tô Trà chủ động liên lạc với mình, bà rất cao hứng.

    Trước đây khoảng cách giữa hai mẹ con quá lớn, hai bên rất kiêu ngạo đều không chịu thua ai.

    Bây giờ Tô Trà không chỉ ngoan ngoãn nghe lời đi xem mắt, mà còn chủ động nhờ bà giúp đỡ.

    Người làm mẹ như bà cũng rất mãn nguyện.

    Tang Trà hơi bất đắc dĩ: "Mẹ mà cũng biết lừa sao?"

    Mẹ Tô bên kia nhíu mày nghe điện thoại: "Với bộ dáng kia của cô, muốn cái gì mà không được, vừa có sắc vừa có tài biết bao nhiêu người muốn làm chồng, vậy mà lại không chịu dùng kỹ năng diễn xuất của mình để lừa người tới tay hả?"

    Giám định hoàn tất, là mẹ ruột.

    Nhưng chỉ có Tang Trà mới biết, ở kiếp trước sau khi nghe tin nguyên chủ tự sát, cha mẹ của cô đã trải qua nỗi tuyệt vọng. Như thế nào.

    Sau khi về nước, bọn họ giống như bị phát điên chèn ép Dư Vũ Yên cùng vị ảnh đế mượn đao giết người kia, cho đến khi quét sạch toàn bộ thế lực của bọn hắn trong giới giải trí.

    Càng điên cuồng hơn, Nhị lão còn âm thầm thuê sát thủ để giết bọn hắn.

    Nhưng như vậy thì đã sao, Tô Trà vẫn không sống lại được.

    Mẹ con hai người thiếu quá nhiều giao tiếp.

    Dẫn đến phần thân tình này cũng không quá hoàn hảo.

    Cho nên cả đời này Tô Trà hi vọng cha mẹ của cô ta có thể có một cuộc sống hạnh phúc.

    Cô ta không muốn lại làm đứa con gái phản nghịch nữa.

    Cân nhắc ý của mẹ Tô một chút, Tang Trà nghiêm túc hỏi: "Cho nên mẹ có muốn con với hắn kết hôn càng sớm càng tốt hay không?"

    Mẹ Tô lập tức nói: "Con dám!"

    Tang Trà: "..."

    Tâm tư của nữ nhân thật là khó đoán.

    Nhất là phụ nữ đã lập gia đình.

    Mẹ Tô sợ đứa con gái của mình thật sự làm ra chuyện khốn nạn nói kết hôn liền kết hôn, hơi kích động mở miệng:

    "Ý của mẹ là con có thể thử yêu đương trước, còn chuyện kết hôn không vội, nhưng nếu suy nghĩ kĩ rồi thì kết hôn cũng có thể suy xét tốt."

    Tang Trà nhớ tới nguyên chủ mới qua hai mươi lăm tuổi.

    Mà xét về góc độ tình yêu của thế giới này, lời nói của mẹ Tô rất có vấn đề.

    "Thế nhưng yêu đương mà không vì mục đích kết hôn chính là thói côn đồ, mẹ nói như vậy là không đúng rồi."

    Mẹ Tô: "?"

    Đầu con gái bà bị lag à?

    Đột nhiên, mẹ Tô nghiêm túc nói: "Tô Trà, con mau khai thật ra, có phải con coi trọng người ta, mà người ta không có coi trọng con hay không?"

    Nếu không có thì làm sao lại ghét kết hôn như vậy?

    Tang Trà bị lời nói của mẹ Tô làm cho sửng sốt, nhưng mà nghĩ kĩ lại, hình như cũng gần như thế.

    Không phải là cô cần tiếp cận Văn Yến, mà người sau chỉ muốn tránh xa cô sao?

    Người kia, thoạt nhìn tính tình ôn hòa dễ nói chuyện, nhưng thực tế thì lòng dạ hẹp hòi thù dai, quả thực là kế thừa tính thất đức của tổ sư gia

    Suy đoán tâm tư có lẽ là điều mà Tang Trà làm nhiều nhất trong đời.

    Sự im lặng của cô bị mẹ Tô xem như là ngầm thừa nhận.

    Giọng mẹ Tô đề cao mấy phần: "Không lẽ là sự thật sao Tô Trà? Con thật sự thích tiểu tử Văn gia kia rồi? Cải trắng nhà tôi trồng rốt cục cũng thành quả sao?"

    Tang Trà không khó nghe ra sự kích động bị đè nén dưới sự hưng phấn.

    Luôn cảm thấy người mẹ này cùng với nhà khác không giống nhau.

    Tang Trà nghi hoặc: "Mẹ?"

    Mẹ Tô không thèm nghe lời cô nói nữa, trong lòng bắt đầu tính toán, quyết tâm giúp con gái của mình lấy được quả.

    "Trà Trà con yên tâm, Văn Gia bên kia mẹ sẽ đi thay con giải quyết. Việc quan trong nhất của con bây giờ chính là chiếm lấy trái tim Văn Yến, còn nếu làm không được ma ma giúp con."
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2022
  4. Chương 13. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu như Tang Trà thật sự thích Văn Yến, vậy bản thân cô bây giờ cảm động muốn chết rồi.

    Có một người mẹ vì con mà hi sinh quên mình như vậy, quãng đời còn lại còn cầu gì hơn.

    Nhưng Tang Trà hiển nhiên không cần.

    "Mẹ ngài cũng đừng nhọc lòng như thế.."

    Cô còn chưa nói xong liền bị đánh gãy.

    "Được rồi Trà Trà, bây giờ ma ma sẽ lo chuyện chung thân đại sự của con, con cần phải cố gắng lên! Ma ma sẽ luôn ủng hộ con!.. Tút tút.."

    Tang Trà: "..."

    Có một người mẹ biết lĩnh ngộ như vậy không biết là may mắn hay bất hạnh đây.

    Nhưng cô thật sự không cần!

    Nói về chuyện ngủ với tổ sư gia cô không có hứng thú!

    Nhìn chằm chằm điện thoại vài giây, Tang Trà từ bỏ ý nghĩ uốn nắn ý định nguy hiểm của mẹ cô, lựa chọn thích ứng trong mọi hoàn cảnh.

    Hiện tại đã có buổi casting, một tháng nữa phim sẽ chính thức khởi động.

    Tính tình của đạo diễn Như Ý có tiếng là kỳ quái, đoàn phim khác đều là phân vai trước rồi mới chuẩn bị vật tư, địa điểm còn hắn thì luôn làm ngược lại chuẩn bị kỹ càng vật tư trước rồi mới phân vai.

    Thường thì thời gian dành cho diễn viên cũng không nhiều.

    Đó là một thách thức lớn đối với các diễn viên.

    Cho nên bây giờ, cô phải học thuộc kịch bản càng sớm càng tốt.

    Vừa nghĩ tới, ngồi đọc mấy chữ lít nha lít nhít trên điện thoại cô liền bắt đầu khó chịu, buồn bực dựa vào sô pha nghỉ ngơi.

    Hệ thống trong một ngày lo lắng không biết bao nhiêu lần: "Bá Bá.. Bá Bá.. Cô lại khó chịu sao?"

    Tang Trà: "Có bản lĩnh thì mi thử mất đi một nửa hồn lực xem sao, xem ngươi có khó chịu không"

    Hệ thống không nói lời nào.

    Xoa xoa lông mày, Tang Trà nhẹ nhàng thở dài, cầm lấy điện thoại bắt đầu đọc kịch bản.

    Con mẹ nó cô cảm giác bị sự chuyên nghiệp của bản thân làm cho cảm đông rồi.

    « cấm kỵ » chủ yếu là nói về cảm xúc cấm kỵ nặng nề của nam chính đối với nữ chính.

    Nữ chính Tây Nghiên thục nữ, Nam Chính Kỳ Lê soái bệnh kiều.

    Tây Nghiên là cấp trên trực tiếp của Kỳ Lê, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, dần dần Kỳ Lê nảy sinh tình cảm với nữ chính.

    Về sau để có thể tiếp cận Tây Nghiên nhiều hơn, hắn mỗi ngày đều liều mạng vào công việc, không quá hai năm từng bước vươn lên trở thành tổng giám đốc trẻ tuổi nhất của công ty, kiêu ngạo thành cấp trên của Tây Nghiên.

    Sau đó, khi nam chính Kỳ Lê nhìn thấy có người đưa Tây Nghiên về nhà, tâm tình liền bùng phát.

    Hắn nhốt Tây Nghiên lại.

    Tây Nghiên kiêu ngạo đương nhiên không muốn làm con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, nhưng cho dù cô có phản kháng hay mắng chửi như thế nào thì cũng không thể thay đổi được suy nghĩ điên cuồng của Kỳ Lê.

    Không phải Tây Nghiên không có chút tình cảm nào với Kỳ Lê, mà tính cách của hai người dường như tương sinh tương khắc, sau khi trải qua việc này chút tình cảm còn lại cũng bị bào mòn hầu như không còn.

    Hai người sống chung dưới một mái nhà trong mấy tháng, cuối cùng Tây Nghiên cũng tìm được cơ hội bỏ trốn, nhưng mới vừa ra khỏi cửa liền gặp bất trắc sau đó bị tai nạn giao thông.

    Nam chính Kỳ Lê cho rằng Tây Nghiên thà chết chứ không muốn ở cùng với hắn, sau đó nghĩ thông suốt rồi buông tay.

    Cảnh cuối phim, chính là Tây Nghiên đứng dưới ánh hoàng hôn, chuẩn bị lên máy bay, đợi lâu mà cũng chưa thấy Kỳ Lê đến tiễn.

    Bên kia, Kỳ Lê bị sự cố làm cho chậm trễ, liền điên cuồng lái xe tới sân bay, trên đường bị kẹt xe, vội vàng rời khỏi xe, bắt đầu chạy tới sân bay.

    Phim kết thúc ở đây.

    Đại khái xem xong kịch bản, Tang Trà thấp giọng nói: "Kịch bản cũng không tệ, chỉ là.."

    Cảnh hôn có phải là quá nhiều hay không?

    Theo những gì cô thấy, trong thời gian hai người ở bên nhau, ở trên giường có hôn vài lần, nữ chủ đều là bị cưỡng bức hoặc nằm chết lặng.

    Đầu lại bắt đầu đau.

    Hệ thống: "Wow wow wow wow, Bá Bá cô có muốn cùng tổ sư gia hôn hôn không? Thật kích động thật kích động thật kích động!"

    Nó đã chuẩn bị sẵn sàng kỹ năng chụp ảnh để bảo tồn cảnh tượng lịch sử này rồi!
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng bảy 2022
  5. Chương 14. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tang Trà chán nản đánh vỡ ý nghĩ bẩn thỉu của nó: "Mi nghĩ nhiều rồi, Văn Yến quay phim xưa nay chưa bao giờ đóng cảnh thân mật, cùng lắm thì hắn dùng thế thân mà thôi."

    Hệ thống ngây người: "A? Vậy, vậy chẳng lẽ cô muốn cùng thế thân hôn hôn sao?"

    Tang Trà đảo mắt khinh thường.

    "Hắn có thể dùng thế thân còn tôi lại không thể? Mọi người đều cùng là ảnh đế ảnh hậu, chỉ có hắn mới có đặc quyền à?"

    Hệ thống: "Cũng đúng, nhưng mà.. Các người cứ như vậy thì thật nhàm chán."

    Tang Trà thật muốn nhìn xem trong đầu thống tử này rốt cuộc chứa thứ quái quỷ gì.

    Để tiện hơn, Tang Trà quyết định đem kịch bản ra ngoài in, tuy đoàn phim đã gửi phần đó ở chỗ Bạch Liễu Liễu, nhưng cô lại lười đi tìm cô ta để lấy.

    Căn biệt thự này là do nguyên chủ tự mình mua, mặc dù không thường xuyên ở đây nhưng cô ta một chút cũng không muốn dính líu đến gia đình nên đã sớm dọn ra ngoài, một lòng chỉ muốn xông pha ở giới giải trí.

    Kỳ thật nguyên chủ cũng không mấy quen thuộc chỗ này cho lắm.

    Thế nên, Tang Trà liền không có ký ức về tiệm in.

    Trang bị đầy đủ, Tang Trà lái xe chậm chạp trên lề đường, không thèm để ý đến tiếng còi tức giận phía sau.

    Hai mươi phút sau, vất vả lắm cô mới tìm được một tiệm in trong con hẻm nhỏ, sau đó dứt khoát xuống xe đi in kịch bản, toàn bộ quá trình đều không bị ai phát hiện.

    Cô rất hài lòng với sự hoang vu vắng vẻ ở đây

    Nhìn thấy bên kia đường có một quán mì nhỏ, Tang Trà dừng lại một chút, sau đó đi qua ăn.

    Cởi khẩu trang ra, Tang Trà trầm giọng nói: "Chủ quán, cho một bát mì sốt tương."

    "Được rồi, cô chờ một lát!"

    Tang Trà ăn mặc đơn giản, mái tóc xoăn màu vàng kim cũng buộc thành đuôi ngựa cao, tay áo sơ mi săn qua cổ tay, đôi chân dài trắng nõn mịn màng dưới chiếc quần short jean vô cùng chói mắt.

    Không ít người trong tiệm ăn mì đều nhìn chằm chằm

    Ngay cả bà chủ quán cũng không kìm lòng được mà thổn thức, cô gái này trông thật xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả minh tinh

    Tang Trà đối với những ánh mắt này làm như không thấy, bình thản ung dung tìm một cái bàn trống ngồi xuống.

    Vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bàn đối diện đang nhìn chằm chằm mình.

    "..."

    Văn Yến ở chỗ này làm gì?

    "Sao anh/cô ở chỗ này?"

    Giọng nói hai người đồng thời vang lên.

    Lại không hẹn mà cùng đồng loạt dừng lại

    "In kịch bản."

    "In kịch bản."

    Hai người: "..."

    Thành phố lớn như vậy mà chỉ có một cái tiệm in này sao?

    Ánh mắt của quần chúng xung quanh bắt đầu trở nên quỷ dị.

    Do dự một lúc, Tang Trà tiến lên một bước, ngồi đối diện Văn Yến.

    Văn Yến nhướng mày, đôi mắt dài hẹp khẽ lấp loé, đôi môi mỏng khẽ mím lại, lẳng lặng nhìn động tác của cô.

    Tang Trà rút khăn giấy ra rồi lau mặt bàn, giải thích nói: "Tiết kiệm cái bàn, miễn cho chủ quán phải lau hai lần."

    Lời bào chữa này cũng thật chân thật.

    Văn Yến tự động hiểu sai lời của cô, đầu ngón tay thon dài gõ mặt bàn "Cô theo chân tôi đến đây?"

    Lời lẽ nghi vấn nhưng giọng điệu khẳng định.

    Tang Trà trong lòng nói, thói tự luyến của tổ sư gia đúng là không thay đổi.

    Cô nhớ rõ, lần đầu tiên gặp mặt cô đang hấp hối mà dựa vào một phiến hắc thạch, đối diện là một vị hồng y nam tử tuấn mỹ tuyệt luân chậm rãi đi về phía cô.

    Đó là người xinh đẹp nhất mà cô từng thấy trong đời.

    Y phục đỏ hơn lửa, tóc dài như mực.

    Từng hành động cử chỉ đều là dáng vẻ uyển chuyển ưu nhã thoát ra từ trong tranh, thế gian đều vì hắn mà mất đi nhan sắc.

    Người kia vuốt ve áo bào rồi ngồi xuống trước mặt cô, hồng y mực vương vãi đầy đất, nhưng hắn lại không thèm quan tâm chút nào.

    Ngay cả trong tư thế như vậy, khí tức kiêu ngạo tôn nghiêm của người đó vẫn không hề biến mất.

    Đôi lông mày dài hẹp của hắn giống như cười khẽ.

    Giọng nói tựa như đã trải qua vạn năm luân hồi

    "Ngươi cố ý đến gặp ta sao?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2022
  6. Chương15. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi đó Tang Trà không hiểu câu nói này cho lắm, sau khi được cứu trong khoảng thời gian ở chung, cô mới biết được người này chính là vô cùng tự luyến trên trời dưới đất chỉ có một mình hắn mà thôi.

    Bây giờ, cho dù chỉ là một mảnh linh hồn nhỏ nhưng cũng không khác tổ sư gia là mấy.

    Vứt khăn giấy lau bàn vào thùng rác, Tang Trà nói: "Anh nghĩ nhiều rồi."

    Lúc đó cô trả lời tổ sư gia thế nào?

    Không nhớ rõ.

    Sự tình của hàng ngàn năm trước, đã quá lâu.

    Văn Yến còn chưa hết quen thuộc với thái độ đột nhiên lạnh nhạt của Tang Trà, nhưng thông qua khuôn mặt bình tĩnh kia của cô, hắn hoảng hốt cảm thấy rất giống một người.

    Nhưng điều đó làm sao có thể.

    Tô Trà nào xứng cùng cô ấy giống nhau

    Tang Trà đột nhiên nói: "Tôi nhớ, anh có quen với đạo diễn Nhậm Nhiên đúng không?"

    Văn Yến lười biếng rũ đôi mắt xuống, tỏ ra một loại thần sắc ung dung tự phụ, nhưng con ngươi lại tỏ vẻ trào phúng với lời nói vừa nghe được.

    Ngón tay tinh xảo như ngọc cầm một chiếc đũa thưởng thức, giọng nói của thanh niên tuy ngả ngớn nhưng lại có lực xuyên thấu.

    "Ừm, thì làm sao? Chẳng lẽ Tô ảnh Hậu đang muốn thông qua tôi hối lộ Nhậm đạo?"

    Tang Trà bình tĩnh, khách khí trả lời: "Tôi không có tệ như anh nghĩ."

    Hàng mi thon dài cong vút, đôi mắt vàng nhạt mượt mà rũ xuống, lưu quang rực rỡ như hổ phách.

    Văn Yến nhìn cặp mắt kia.

    Đó có lẽ là phần dễ nhìn nhất trên người cô.

    Ngay cả sự lạnh lùng thờ ơ cũng giống hệt người trong trí nhớ.

    Văn Yến xa cách lại lịch sự xin lỗi.

    "Thật xin lỗi, là tôi đã đánh giá thấp Tô Ảnh Hậu, ai bảo người làm ra loại chuyện này nhiều như vậy, tôi không tự chủ được kéo cô vào."

    Tang Trà lại không khách khí nói: "Vậy sao? Nhưng mà lấy cái vị trí ảnh đế già vị như anh còn có ai dám nhờ anh đi hối lộ Nhậm đạo chứ?"

    Có lẽ xem Văn Yến như kẻ thù không đội trời chung là hành vi giống nguyên chủ nhất.

    Hệ thống biểu thị rất tuyệt vọng.

    Bị vạch trần, Văn Yến cũng không xấu hổ, đặt chiếc đũa hắn đang thưởng thức xuống, con ngươi màu nâu sẫm bị lông mi che lại hiện lên một tia sáng thanh tao.

    Hắn cười nhẹ hai tiếng.

    "Trong vòng giải trí này, nghệ sĩ không có giáo dưỡng rất nhiều, Tô Ảnh Hậu không phải rõ ràng lắm sao?"

    Tang Trà hoài nghi hắn đang ám chỉ mình.

    Thực sự quá lười xuống nước với hắn, Tang Trà nhàn nhạt nâng mắt: "Văn Yến, anh không thể nói chuyện đàng hoàng với tôi sao? Tôi chọc anh à?"

    Văn Yến sững sờ.

    Đáy lòng giống như bị mất đi một thứ quan trọng nào đó, vô cùng trống rỗng.

    Bởi vì một câu nói của cô?

    Ánh mắt hắn trở nên phức tạp trong chốc lát, sau đó, thanh niên lười biếng bắt chéo chân lại, khóe môi đỏ mọng cong lên: "Không có? Chắc là không có."

    Tang Trà xưa nay là người không thích quanh co lòng vòng, tính tình của cô vốn lạnh nhạt, sao có thể chịu được những lời châm chọc lặp đi lặp lại như thế.

    Nếu người này không phải là tổ sư gia, cô sớm đã rời đi rồi.

    "Nếu đã như vậy, anh có thể nói chuyện bình thường với tôi được không hoặc là xem tôi như người xa lạ. Còn một tháng nữa là phim bấm máy rồi, tôi không muốn lại lên hotserch về việc mình có mâu thuẫn với ai"

    Giọng nói trong trẻo mát lạnh khiến đáy lòng Văn Yến gợi ra không ít gợn sóng nhỏ.

    Tang Trà chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi.

    Nghĩ đến gì nói nấy, không quan tâm đến hậu quả.

    Đột nhiên, giọng nói của bà chủ quán chen vào.

    "Cô bé, mì sốt tương của con đây, còn cái này là mì thịt bò của tiểu Yến."

    Tang Trà nói cám ơn, không hề xem nhẹ cái xưng hô mà bà chủ mới gọi Văn Yến.

    Bọn họ biết nhau?

    Ảnh đế huyền thoại của làng giải trí vậy mà lại có liên quan đến quán mì nhỏ bé này, nghe có vẻ giống như là bí mật khó có thể xảy ra.

    Bà chủ quán quay mặt chưa rời đi, đứng tại chỗ do dự một lúc.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng tám 2022
  7. Chương 16. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bà chủ quán tốt bụng mở miệng.

    "Cô bé xinh đẹp này, cháu có phải là bạn gái của tiểu Yến không? Sao vừa rồi hai đứa lại cãi nhau như thế?

    Thật ra tiểu Yến là người rất tốt, từ nhỏ đã rất thích chơi ở đây, mọi người nơi này đều nhìn quá trình hắn lớn lên."

    Nếu hắn có chỗ nào không tốt, cháu tuyệt đối đừng nói lời chia tay, nhìn hắn có vẻ không thèm để ý nhưng thật ra trong lòng khó chịu vô cùng. "

    Tang Trà thực sự nhìn không ra hắn khó chịu chỗ nào.

    Kiên nhẫn đợi bà chủ quán nói xong, Tang Trà lễ phép nói:" Cô hiểu lầm rồi, cháu không phải là bạn gái của anh ấy. "

    Văn Yến liếc cô rồi cười một cái:" Đúng vậy đó Mai di, cô hiểu lầm rồi, cháu còn chưa có bạn gái đâu. "

    Bà chủ quán nhận nhầm người trên khuôn mặt hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng nhanh chóng cười tủm tỉm nói:

    " Thì ra là thế, vậy bác xin lỗi nhé. Có điều, tiểu Yến à, cô bé này xinh đẹp như vậy, cháu cũng phải cố gắng hết sức. "

    Đại khái mỗi một vị trưởng bối đều sẽ luôn không ngừng lải nhải về chuyện nhân duyên của tiểu bối.

    Văn Yến nói:" Cháu sẽ lưu ý chuyện này. "

    Cuối cùng, bà chủ quán khẽ mỉm cười rời đi.

    Tang Trà rút đũa bắt đầu ăn mì, dừng lại một chút, học theo giọng điệu bà chủ quán thản nhiên nói:" Vậy ảnh đế cũng phải cố gắng hết sức. "

    Giống như cha già đang dạy con vậy.

    Tựa như mới có đoạn đối thoại vừa rồi, thái độ Văn Yến đối với cô dịu đi một chút.

    Chậm rãi rút ra một đôi đũa, hắn tự giễu nói:" Trừ tôi ra thì ai cũng quan tâm đến chuyện này. "

    Tang Trà nghĩ thầm như vậy

    Fans ma ma với fans bạn gái của ảnh đế giống như đại dương vậy, trưởng bối trong nhà khẳng định cũng rất sầu, nếu không cũng sẽ không xuất hiện buổi xem mắt ngày hôm đó.

    Nghĩ như thế hắn cũng thật đáng thương.

    Tổ sư gia cũng có ngày bị bức hôn.

    Nhưng, câu nói tiếp của Văn Yến thiếu chút nữa khiến đồ ăn trong miệng cô phun hết ra ngoài.

    " Tỉ như Tô Ảnh Hậu, bức hôn đến mức tìm tới cửa, tôi chạy xa như vậy mà cũng có thể tìm ra được. "

    Tang Trà:" Phốc hụ khụ khụ khụ khục -- "

    Tang Trà bị sặc đến đỏ bừng cả mặt, che miệng ho khan một tiếng, ho ra nước mắt.

    Văn Yến hảo tâm làm người tốt đưa khăn giấy cho cô.

    Cầm lấy khăn lau miệng, Tang Trà ho sặc sụa xong lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt màu vàng nhạt lấp đầy sương nước.

    Nhìn vô cùng thảm hại.

    Cô không thể tin được nói:" Anh nói hươu nói vượn gì đấy? "

    Văn Yến cũng không vội mà ăn mì, lười biếng chống khuỷu tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, nở nụ cười:" Chẳng lẽ không đúng sao? "

    Tang Trà đuôi mắt còn đọng nước, lập tức phủ nhận:" Dĩ nhiên không phải! "

    Vốn cho rằng cái chủ đề này đã sớm kết thúc!

    Cô làm sao biết Văn Yến là khách quen của tiệm này chứ?

    Chẳng lẽ cô không nên tình cờ để đi qua ăn tô mì sao?

    Còn kịch bản.. Đã bị cô ném trong xe từ lúc nào rồi.

    Đây xem như cho dù có nhảy vào Hoàng Hà thì cũng không rửa sạch?

    Văn Yến nhàn nhạt nói:" Thế nhưng, tôi nghe nói Tô Ảnh Hậu vô cùng thích tôi, cả ngày vì tôi mà không thèm ăn uống, hơn nữa còn tuyên bố nói không phải tôi thì không gả.. "

    Tang Trà nghe không nổi nữa, ngắt lời nói:" Anh nghe ai nói? "

    Tin đồn phi thực tế như vậy mà cũng lan truyền được?

    Thảo nào khi hắn nhìn thấy mình lại có vẻ mặt như thế.

    Mẹ nó, không phải là hắn tự tưởng tượng à?

    Văn Yến thấy vẻ mặt của cô không có vẻ gì là giả nên hắn khẽ nhướng mày nói:" Mẹ cô. "

    Tang trà vừa định bắt người kia ra đánh một trận:"... "

    Đây là loại cực phẩm mẫu thân hố nữ nhi nhà mình gì?

    Để phòng ngừa thói tự luyến thành nghiện hay tin lời đồn nhảm này của Tổ sư gia, Tang Trà trấn tĩnh nói:" Hai ta đều cùng hoàn cảnh, nếu anh không tin thì cũng không sao."
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2022
  8. Chương 17. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ trước đến nay, Tang Trà luôn là một người vô cùng sáng suốt

    Nên là của mình vậy đó là của mình, còn không phải của mình thì cứ như vậy mà quên đi thôi. Dù sao cũng không có gì ghê gớm cả.

    Loại nhân vật như Tổ sư gia căn bản không phải là thứ mà một cô hồn dã quỷ như cô có thể mơ ước.

    Văn Yến lại nói: "Tôi cảm thấy cũng có chút ý tứ."

    Giọng nói trầm thấp khiến trái tim Tang Trà đột nhiên run lên.

    Hắn nói lời này.. Là có ý gì?

    Không khỏi không nghĩ nhiều

    Bàn tay trắng nõn lại lần nữa cầm đôi đũa lên, Tang Trà cúi đầu che đi biểu cảm không bình tĩnh trong mắt, giọng điệu bình thản giống như thường ngày.

    "Có ý gì?"

    Văn Yến lười nhác ngẩng mặt, không gợn sóng nói: "Bằng không, cô như thế nào lại muốn tới nơi này?"

    Không biết là cái âm thanh vụn vỡ gì.

    Lông mi Tang Trà run lên, nghe xong lời này ngược lại im bặt.

    Nội tâm hỗn độn một mảnh cũng không biết vì sao yên lặng rồi biến mất.

    "Tôi đã nói là đi in kịch bản, tin hay không tùy thích."

    Văn Yến cũng có chút không hiểu được Tang Trà đang nghĩ cái gì.

    Lúc thì kích động vui vẻ, lúc thì lạnh nhạt tĩnh mịch.

    Đột nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng.

    "Được rồi, tôi tin."

    Kế tiếp sau đó, cũng không ai mở miệng nói chuyện, mặt đối mặt mà ăn giống như những người xa lạ không quen biết.

    Thời điểm tính tiền, Tang Trà vốn định thanh toán cho cả hai, nhưng bà chủ quán lại nhiệt tình nói không cần, bữa ăn này bà ấy mời.

    Tang Trà không quản, cứ như vậy mà thanh toán phần của chính mình.

    Hai người một trước một sau ra khỏi cửa hàng.

    Nhóm mỹ nhan quần chúng xung quanh rốt cuộc cũng chịu dừng lại.

    Một đường này không ai nói chuyện.

    Ở bên đường, Tang Trà tìm được xe của mình, lại phát hiện, Văn Yến đang dựa trên một chiếc siêu xe của nhãn hiệu nào đó đậu ở phía sau không xa.

    Sửng sốt một chút, cô nói: "Tháng sau gặp lại."

    Hẳn là chỉ có tháng sau phim bắt đầu bấm máy mới có thể gặp lại đi?

    Sao mỗi ngày đều có thể trùng hợp như vậy chứ.

    Văn Yến nhìn cô gật đầu một cái

    Tang Trà tiêu sái lên xe sau đó khởi động động cơ, nhưng mà, đợi phát nửa ngày, ô tô vẫn chỉ vang lên ong ong vài tiếng rồi lại không nhúc nhích.

    "Đệch!"

    Tang Trà tức giận vỗ tay lái.

    Xui xẻo như vậy?

    Ngồi liệt trên ghế lái, Tang Trà bực bội xoa huyệt Thái Dương, cơn choáng váng vô lực còn lại toàn bộ dâng lên giống như thủy triều.

    Tạm thời không muốn động.

    Mở cửa sổ xe ra cho thông khí, lại đem ghế dựa điều chỉnh thoải mái một chút, cô định nằm thêm một lúc nữa rồi lại giải quyết chuyện xe không đi được.

    Tuy nhiên..

    "Xe hỏng rồi?"

    Ngoài cửa sổ đột nhiên hiện ra một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp.

    Tang Trà đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì giật nảy mình.

    "Anh như thế nào còn chưa đi?"

    Văn Yến được một tấc lại muốn tiến một thước, đem cánh tay chống trên cửa sổ xe, từ trên cao nhìn xuống quan sát cô, đuôi lông mày sắc bén, đáy mắt ẩn chút nụ cười trên nỗi đau của người khác.

    Nhưng mà, nhìn thấy người phụ nữ trước mắt mới vừa rồi còn sinh long hoạt hổ khuôn mặt đột nhiên tái nhợt, hắn hơi không vui mà nhíu mày.

    Rất nhanh lại khôi phục bộ dáng lười nhác

    "Thấy xe cô dừng lại không đi, chắn đường tôi."

    Tang Trà cắn răng ngồi dậy, "Đường lớn như vậy tôi chắn anh chỗ nào?"

    Trợn mắt nói dối cũng không biết tìm một cái lý do tốt chút sao?

    Văn Yến lẳng lặng nhìn chằm cô một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Vậy được rồi, là tôi muốn cho Tô ảnh hậu cọ xe về nhà, cái lý do này có thể chứ?"

    Tang Trà sửng sốt.

    Năm phút sau.

    Ngồi ở ghế phụ mà Văn Yến chưa bao giờ cho người khác ngồi qua, Tang Trà bỗng dưng có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh.

    Thật sự nhìn không hiểu ý nghĩ của Tổ sư gia mà.

    Nhưng cô cũng không quên nhắn cho trợ lý tin tức kêu hắn tới hỗ trợ đem xe cô đi sửa.

    Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Văn Yến lái xe tốc độ không nhanh không chậm, Tang Trà bị tổn thương hồn lực cũng chưa từng khó chịu như vậy.

    Nghĩ đến cái gì đó, Tang Trà thuận tay lấy ra kịch bản của mình nói: "Thấy không? Đã nói là tôi đi in kịch bản."
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2022
  9. Chương 18. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Văn Yến đang lái xe nghiêng đầu liếc qua, cặp mắt đào hoa hẹp dài gảy nhẹ, ngữ khí lười biếng nói: "Thấy rồi thấy rồi."

    Không hiểu bị dỗ Tang Trà: ".. Hả."

    Văn Yến lái xe rất ổn, ngoài cửa sổ, cảnh sắc vèo vèo mà lướt qua, người đi đường và công nhân vệ sinh môi trường rất nhanh chóng đã bị ném lại ở phía sau.

    Hắn khẽ cười một tiếng, đôi mắt tinh xảo cong lên: "Nói một chút đi, ở quán mì cô hỏi Nhậm đạo là muốn làm cái gì?"

    Hắn không đề cập tới, Tang Trà suýt chút nữa đã quên chính mình đã hỏi qua vấn đề này.

    Ai kêu hắn lúc đầu không hảo hảo nói chuyện.

    Quả nhiên, nam nhân đều phải rống lên mới có thể chịu nghe lời.

    Nhàn nhạt nhìn con đường xanh xám phía trước, Tang Trà nói: "Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút, phim lần này trừ bỏ vai chính đã được ứng cử xác định, còn có những vai phụ nào đã được chọn."

    Kiếp trước Dư Vũ Yên chen rơi vị trí nguyên chủ, kiếp này cô lại đem hot search triệt đi, toàn võng hắc cũng bị bóp chết ở trong nôi, cô không tin Dư Vũ Yên không có hành động nào khác.

    Có khả năng nhất chính là, sau khi ả bò lên giường vị ảnh đế kia, đạt được nhân vật nữ phụ nào đó trong phim này.

    Cũng không thể không có chỗ cho ả, Dư Vũ Yên không tìm tới gốc rạ đi?

    Vậy rất không thú vị.

    Văn Yến điều khiển tay lái xoay một cái, khớp xương ngón tay trắng sáng rõ ràng cùng với vô lăng màu đen vô cùng tương xứng, vừa tươi sáng lại diễm lệ.

    "Chỉ như vậy?"

    Tang Trà gật đầu: "Ừ."

    Văn Yến: "Cô có thể hỏi tôi."

    Tang Trà quay đầu, nhìn chằm chằm sườn mặt góc cạnh của hắn, ánh mắt đảo qua đường cong duyên dáng của hàm dưới, rơi xuống đôi môi đỏ mọng như cánh hoa hơi nhếch lên của hắn.

    Cho dù là nhàn tản lái xe, hắn cũng một kiểu bình thản ung dung không gì không làm được, khuôn mặt tuấn mỹ không thể khinh thường, hoàn toàn sở hữu khí chất ngạo nghễ ngông cuồng đem thiên địa đạp dưới chân của Tổ sư gia.

    Mái tóc xoăn vàng che khuất đi một nửa đôi mắt màu vàng hổ phách, cô thấp giọng nói: "Vậy tôi hỏi anh?"

    Văn Yến cười: "Tôi sẽ không nói cho cô."

    Tang Trà trên trán một hàng hắc tuyến: "..."

    Ta thế nhưng đi hòa hợp với ngươi.

    Buồn bực đem đầu chuyển sang một bên, Tang Trà thầm nghĩ nếu cô lại tin tưởng chuyện ma quỷ của Tổ sư gia lần nữa cô liền đem tên mình viết ngược!

    Ngay sau đó, cô liền nghe thấy bên cạnh truyền đến hai tiếng thấp thấp cười khẽ.

    Tâm tình rất chi không tồi.

    Tang Trà mặt vô biểu tình: Cười cái rắm.

    Văn Yến trêu chọc người thành công, nhướng mày: "Muốn nghe bài gì?"

    Tang Trà không hé răng.

    Có quỷ mới quản ngươi.

    Giọng điệu dỗ người của Văn Yến lại vang lên: "Vậy những vai phụ kia cô cũng không muốn biết sao?"

    Tang Trà tiếp tục giả câm.

    A, không hỏi ngươi ta cũng có thể thông qua những phương thức khác để biết.

    Văn Yến buồn cười: "Cô mặc kệ người ta thật à?"

    Tang Trà đem giả câm vờ điếc áp dụng đến mức tận cùng.

    Ta quản người

    Nhưng ngươi không tính.

    "A, vậy thật đúng là quá đáng tiếc, tôi vốn đang nghe nói, mấy ngày hôm trước cái cô minh tinh cùng cô cùng lên hot search kia cũng có tên trong danh sách đoàn phim." Văn Yến hơi đáng tiếc mà mở miệng.

    Chỉ có thể nói Văn Yến không hổ là truyền kỳ tung hoành trong giới giải trí, người khác chỉ cần hỏi cái gì, hắn đều có thể nhạy bén mà bắt giữ tâm tư của họ.

    Tang Trà cũng không cảm thấy kinh ngạc trước thực lực quan sát kinh người của hắn

    Tổ sư gia vốn nên là cái dạng này.

    Phi thường cường đại, kỳ trí như yêu.

    Đây cũng là nguyên nhân khiến Lục giới vừa nể vừa sợ hắn.

    Hơn nữa, đúng như cô nghĩ, Dư Vũ Yên thật sự gia nhập đoàn phim《 cấm kỵ 》.

    Tang Trà giương mắt: "Dư Vũ Yên?"

    Văn Yến: "Hình như là kêu tên này? Mấy ngày hôm trước ả đi theo cô cọ nhiệt không nhỏ không phải sao?"

    Tang Trà nghiêm túc: "Không chỉ có như thế, anh còn bởi vì ả mà châm chọc tôi"
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng bảy 2022
  10. Chương 19. Ảnh đế là đối thủ một mất một còn của ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đó là do cô loạn tưởng, đến tên ả là gì tôi thậm chí còn không biết."

    Không thể không nói, những lời này thật sự rất giống đang giải thích, nhưng Tang Trà biết, chuyện này không có khả năng.

    Bất quá, Dư Vũ Yên chỉ cần dám vào, cô liền để ả nằm ngang trở về.

    Những gì nguyên chủ phải chịu ở kiếp trước, nên trả cho ả là được.

    Tang Trà đối với loại nhiệm vụ không hề khó khăn này, một chút hứng thú nhấc lên cũng không nổi.

    Còn không bằng nghĩ cách, làm thế nào mới có thể chinh phục Văn Yến.

    "Cô nhìn tôi làm gì? Không lẽ như tôi nghĩ, cô thật sự coi trọng tôi rồi?" Văn Yến vẫn duy trì tốc độ lái xe, theo đường Tang Trà chỉ hướng thẳng về khu biệt thự của cô mà chạy.

    Lúc này Tang Trà mới hậu tri hậu giác phát hiện chính mình thế nhưng đăm chiêu mà nhìn chằm chằm Văn Yến, lông mi run lên, vội vàng quay đầu.

    "Bệnh tự luyến." Mấy lời này cô muốn nói với Tổ sư gia từ sớm rồi, rốt cuộc bây giờ cũng tóm được cơ hội.

    Cửa sổ xe mở toang, gió lạnh gào thét thổi vào, Tang Trà vốn đã đau đầu, đầu óc rót đầy gió lại càng khó chịu hơn, không khỏi vươn ngón tay thon dài kéo nhẹ ống tay áo Văn Yến.

    Trong nháy mắt, cả hai đều sững sờ.

    Tang Trà thậm chí quên luôn rút tay về.

    Đại não đứng máy trong tích tắc.

    Văn Yến phản ứng đầu tiên, nhướng mày một bên, nếu không phải hai tay đang lái xe, hắn bây giờ khẳng định đã sờ cằm mình rồi.

    Con ngươi màu nâu sáng của thanh niên mang ý vị không rõ, buồn bã nói: "Tổng cảm thấy tôi đây không phải bị tự luyến a."

    Hắn vừa nói, mị lực của hắn con người làm sao có thể chống đỡ được chứ?

    Tang Trà giống như bị điện giật một cái, vội vã rút tay về.

    Cánh môi hơi nhợt nhạt mím lại, con ngươi màu vàng nhuốm vẻ lười biếng, thần sắc lúc này lại thêm mấy phần uể oải, tất cả đều bị cô che giấu dưới hàng mi nhỏ như rẻ quạt.

    "Tôi chỉ muốn kêu anh đóng cửa sổ xe."

    Lúc này, cô thậm chí còn không thèm phản ứng kêu hắn đừng tự luyến nữa.

    Văn Yến đuôi lông mày nhướng càng cao hơn, hơi nghiêng đầu, đôi mắt hẹp dài quyến rũ cười nhẹ: "Tự cô cũng có thể đóng."

    Tang Trà ngẩn ra, rũ đầu xuống: "Ồ."

    Ngón tay đang định chạm vào nút đóng cửa sổ, lại thấy, cửa kính bên cạnh chậm rãi nhích lên, đóng kín mít không chừa khe hở.

    Cô cũng lười phun tào.

    Mệt mỏi mà dựa vào cửa sổ xe, Tang Trà nhắm mắt lại, trong lòng xao động một hồi, định chợp mắt một chút.

    Mỹ nhân Tang Trà lẳng lặng ngủ không hiểu thoạt nhìn thực ngoan, lông mi nồng đậm xinh đẹp như cánh bướm khẽ run rẩy, mái tóc màu vàng làm nổi bật dưới nước da trắng lạnh.

    Hư ảo như thể sắp biến mất.

    Văn Yến khoé mắt liếc cô một cái, thật sự không muốn phá hỏng cảnh đẹp lúc này.

    Một đường hoàn hảo không hao tổn gì mà tới đích.

    Xe từ từ dừng lại ở ven đường.

    Sau đó, Văn Yến ánh mắt sâu thẳm mà dừng trên người mỹ nhân ngủ đang bất động.

    Không tiếng động nhìn cô chăm chú.

    Giây lát.

    Thân trên nghiêng về phía cô, bàn tay trắng nõn tinh xảo chậm rãi duỗi ra.. Vẩy vẩy sợi tóc trên cửa kính, thịch thịch thịch, chậm rãi ung dung gõ ba lần.

    Lười biếng mở miệng.

    "Tô ảnh hậu, dậy đi, cô cũng không thể một mực ngủ trên xe tôi chứ?"

    Cửa sổ xe được làm bằng kính pha lê, hai bọn họ ở bên trong cũng không cần lo lắng bị paparazzi chụp được.

    Huống hồ, khu biệt thự bên này phi thường chú trọng chuyện riêng tư của nhóm người giàu, paparazzi nếu không có năng lực vượt qua nóc tường băng thì không thể đi vào được.

    Hôm nay bị xem như làm tài xế nửa này, ảnh đế đại nhân tâm tình có vẻ không tồi.

    Lúc ra cửa hoàn thành việc riêng của chính mình, hắn chưa bao giờ để người khác phải làm tài xế.

    "Ưm.."

    Bị đánh thức Tang Trà theo bản năng nhíu mày.

    Tức giận chưa kịp thốt ra từ câm miệng, một mùi thơm bạc hà rét lạnh thoang thoảng xộc vào cánh mũi, dần dần xua tan đi hơi thở táo bạo sắp lao ra ngoài.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...