Bạn được SoNguyet mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
7402 67
Kiếm tiền
Camtu2005 đã kiếm được 74020 đ
54811633447_0c89440d97_o.png


Theo Đuổi Hạnh Phúc

Tác giả: Camtu2005

Thể loại: Ngôn tình, tiểu thuyết, nghiên cứu khoa học.

Nhân vật chính: (Bí mật)


Văn án:

Hai người là thanh mai trúc mã, cũng yêu nhau sâu đậm từ thời cấp hai nhưng lại chưa từng thổ lộ với nhau. Đến một ngày cậu ấy đột nhiên biến mất, không để lại một chút dấu vết.

Năm năm sau cô gặp một người y hệt cậu ấy, hai người bắt đầu yêu nhau. Đôi lúc xem người đó như là thế thân của người kia, cho đến khi nhận ra thì đã hoàn toàn yêu người đàn ông này.

Nương theo những bí mật lộ ra, tình yêu của hai người rốt cuộc sẽ ra sao? Hãy cùng mình đọc truyện nào!

[Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Camtu2005
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 1. Những ngày bình yên
Sáng sớm ở thị trấn nhỏ ven sông, ánh nắng dịu dàng xuyên qua những tán cây rợp bóng, phủ lên con đường lát gạch cũ kỹ, nơi từng in dấu bước chân của bao thế hệ học sinh. Mùi sương còn đọng trên cỏ, hòa lẫn với hương bánh mì nóng hổi từ tiệm ven đường, khiến không gian trở nên yên bình và ấm áp. Tiếng chim hót ríu rít xen lẫn tiếng nước sông lấp lánh như nhịp trôi chậm rãi của thời gian, vừa quen thuộc vừa đầy thân thương.

Diệp Linh Chi bước đi chậm rãi, tay ôm tập vẽ, mắt dõi theo mặt nước phản chiếu ánh nắng. Trong lòng cô trào dâng một cảm giác vừa gần gũi, vừa bối rối khi ký ức về Triệu Hàn Chương ùa về. Cậu không phải người nổi bật, không quá ồn ào, nhưng từng ánh mắt, cử chỉ, từng hành động tinh nghịch lại in sâu trong tâm trí cô, khiến trái tim cô nhói lên mỗi khi nghĩ đến.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, bởi sắp tới là sinh nhật Hàn Chương. Linh Chi chưa từng dám thổ lộ tình cảm thầm kín suốt bao năm, nhưng ánh mắt cô vẫn dõi theo cậu, trong từng khoảnh khắc nhỏ nhặt, bình dị. Cô nhớ những ngày cùng nhau chạy nhảy trên sân trường, cùng trêu nhau, cùng nhặt lá rơi trong sân, cùng ngồi bên bờ sông vẽ tranh. Mỗi ký ức như một hạt cát len lỏi vào tim cô, êm dịu nhưng cũng day dứt.

Trên con đường dẫn tới lớp, Linh Chi thấy Hàn Chương đang ngồi ở góc bàn quen thuộc, đầu cúi xuống tập vở. Ánh nắng chiếu lên mái tóc đen, phản chiếu nhẹ nhàng như phủ một lớp sáng mỏng trên bờ vai cậu. Cậu đang viết, đôi tay khẽ run khi cầm bút, tập trung tuyệt đối. Linh Chi đứng lặng, cảm giác vừa ngỡ ngàng vừa ấm áp, tim đập nhanh đến mức cô phải thở sâu để giữ bình tĩnh.

Tiếng lá khẽ xào xạc ngoài cửa sổ khiến cậu ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên khi nhìn thấy một chiếc lá rơi vào tập vở. Cậu nhặt lên, lắc đầu, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ như trò chuyện với gió. Linh Chi bật cười khẽ, tim cô như bị đánh thức bởi một cảm giác ấm áp quen thuộc. Cô nhớ lại những lần hai người cùng nhau nhặt lá rơi, cùng nhau vẽ tranh, trò chuyện những điều vụn vặt nhưng chứa đầy kỷ niệm.

Sau giờ học, cả hai ra sân trường. Trời trong xanh, nắng chiếu lên mái tóc đen của Hàn Chương, phản chiếu ánh sáng nhạt trên nền gạch. Hàn Chương bước từng bước chậm rãi, nhặt những chiếc lá rơi dưới gốc cây, đặt vào túi áo, đôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía Linh Chi. Không cần lời nói, chỉ một ánh mắt, cậu đã khiến trái tim cô dậy sóng.

"Cậu vẽ đẹp thật đấy," Hàn Chương nói, giọng nhẹ nhàng, ánh mắt lấp lánh khi nhìn bức tranh Linh Chi vừa hoàn thành.

Cô đỏ mặt, cúi xuống: "Cũng không đến nỗi nào... cậu mới là người vẽ đẹp cơ mà."

Cậu cười, nghiêng đầu: "Thế thì chắc phải nhờ cô giáo khen cậu thôi. Tôi chỉ làm mẫu cho cậu vẽ thôi."

Tiếng cười vụn vặt ấy vang lên như nhịp cầu nối ký ức với hiện tại. Linh Chi cảm nhận được rung động nhẹ, vừa quen vừa lạ, len lỏi vào tim cô. Cô tự nhủ, có lẽ tất cả những khoảnh khắc này chính là sợi dây vô hình gắn kết hai người.

Chiều hôm đó, hai người cùng ngồi trên bờ sông. Ánh hoàng hôn trải dài trên mặt nước, từng đợt sóng nhấp nhô như những nhịp thở chậm rãi của thế giới. Linh Chi đưa Hàn Chương xem bức tranh mình vừa vẽ: cảnh sân trường, lá rơi, bóng hai người đứng cạnh nhau. Cậu cúi xuống, đôi mắt chớp nhẹ, mỉm cười:

"Cảm ơn... thật đẹp."

Khoảnh khắc ấy, Linh Chi cảm nhận rung động tinh tế trong lòng. Không phải tình cảm mãnh liệt, mà là dấu hiệu đầu tiên của cảm xúc sâu sắc, nhắc nhở cô về mối quan hệ chưa từng nói thành lời.

Tối hôm đó, khi trở về phòng, Linh Chi mở cửa sổ, hít thở không khí trong lành. Mùi giấy cũ từ tập vẽ, mùi hoa ngoài ban công, âm thanh gió rì rào và tiếng nước chảy từ xa khiến cô vừa nhớ nhung, vừa day dứt. Cô lật từng trang tập vẽ, ngắm bức tranh Hàn Chương đã từng nhìn, tự hỏi liệu cậu có biết cô yêu thầm cậu suốt bao năm hay không.

Một tiếng chuông điện thoại từ lớp học vang lên, báo hiệu buổi tối chuẩn bị cho lễ sinh nhật sắp tới. Linh Chi khẽ giật mình, tim đập nhanh hơn. Cô cảm nhận một luồng khí bất thường len lỏi qua không gian – một dự cảm không rõ ràng, vừa mơ hồ vừa căng thẳng, như báo hiệu một biến cố sắp xảy ra.

Ngày hôm sau, ở sân trường, tiếng cười vang lên, tiếng bước chân rộn rã, và nhịp sống trở lại bình thường. Nhưng trong lòng Linh Chi, hình ảnh Hàn Chương vẫn in sâu, như một dấu ấn không thể phai. Cô tự nhủ: dù còn nhiều điều chưa nói, dù tương lai chưa biết sẽ ra sao, ký ức và cảm xúc vụn vặt này sẽ luôn đồng hành cùng cô, dẫn lối cho những ngày tháng sắp tới.

Khi chiều xuống, Linh Chi một mình dạo quanh bờ sông. Gió thổi qua mái tóc, mang theo mùi cỏ, mùi đất ẩm, hòa với tiếng nước chảy rì rào. Cô đứng lặng, lắng nghe âm thanh của từng con sóng, từng chiếc lá rơi. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như ngưng lại, chỉ còn Hàn Chương trong tâm trí.

Cô nhớ lại những lần Hàn Chương nắm tay cô khi chạy qua sân trường trong giờ thể dục, nhớ những buổi chiều hai người cùng ngồi dưới gốc cây cổ thụ, vẽ tranh, kể chuyện phiếm. Mỗi ký ức như một bức tranh sống động, khiến trái tim cô vừa ấm áp, vừa đau nhói vì chưa từng thổ lộ.

Đêm xuống, Linh Chi nằm trên giường, nhìn trăng qua khung cửa sổ. Ánh trăng chiếu lên mặt, lấp lánh như nhắc nhở cô về những khoảnh khắc vụn vặt quý giá. Cô nhắm mắt, để ký ức trôi qua, nhưng trong lòng vẫn vang lên một tiếng vọng mơ hồ: một biến cố nào đó đang lặng lẽ chuẩn bị, như cơn gió từ biển xa, sẽ thổi vào cuộc đời hai người, thay đổi tất cả...
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 2. Vườn tranh mùa thu
Mùa thu về, những tán cây trong sân trường nhuộm vàng rực rỡ, lá rơi lả tả, tạo thành tấm thảm mềm dưới chân học sinh. Không khí se lạnh, xen lẫn mùi lá ẩm và hơi đất khô, khiến mọi thứ trở nên dịu dàng nhưng cũng đầy hoài niệm. Tiếng cười, tiếng bước chân, tiếng lá xào xạc hòa quyện, mang đến cảm giác vừa thân quen vừa bình yên.

Diệp Linh Chi cầm hộp màu trong tay, đi ngang qua dãy phòng học, mắt lơ đãng dõi theo những chiếc lá vàng bay theo gió. Mỗi chiếc lá như gợi nhắc cô về Hàn Chương, cậu bạn thanh mai trúc mã, người đã gắn bó với cô từ những năm cấp hai. Hình ảnh cậu nhặt lá, cười trêu cô, hay nghiêng đầu quan sát từng nét vẽ, luôn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí.

Hôm nay, Linh Chi cùng Hàn Chương ra vườn tranh, một khoảng sân nhỏ phía sau trường, nơi họ thường ngồi vẽ và trò chuyện. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng lá rơi lạo xạo, tiếng gió thổi qua cành cây, và đôi khi là tiếng chim ríu rít từ xa. Ánh sáng mùa thu chiếu qua những tán cây, rọi lên mặt đất những mảng sáng lung linh, khiến cảnh vật như được phủ một lớp sương vàng mỏng manh.

Hàn Chương ngồi xổm xuống, nhặt một chiếc lá rơi và đưa cho Linh Chi.

"Cậu thử vẽ xem." Cậu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lấp lánh tinh nghịch. Linh Chi cầm lá, quan sát từng đường gân, từng sắc thái màu vàng pha nâu, và cười: "Cậu vẫn thích chơi trò tinh nghịch, nhỉ?"

Cậu cười khẽ, nghiêng đầu: "Chỉ muốn cậu vui thôi. Nhìn cậu cười là đủ."

Cô đỏ mặt, hạ mắt xuống giấy vẽ. Tay cầm bút run run, nhưng không phải vì sợ hãi hay lo lắng, mà vì trái tim cô đang rung lên từng nhịp. Mỗi nét vẽ, mỗi ánh mắt trao nhau đều mang đến một cảm giác vừa gần gũi, vừa bối rối. Họ ngồi bên nhau, không cần lời nói, nhưng sự hiện diện của nhau đã đủ khiến khoảng sân nhỏ trở nên sống động và ấm áp.

Gió thổi qua, lá bay vờn quanh họ. Hàn Chương đột nhiên đứng lên, nhảy lên đám lá rơi, hất một nắm lá về phía Linh Chi. Cô vội vã lùi lại, nhưng một vài chiếc lá vẫn rơi lên tóc và vai cô. Tiếng cười của cậu vang lên trong không gian yên tĩnh, trong trẻo như tiếng chuông gió mùa thu. Linh Chi không nhịn được, cũng bật cười theo, cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc lan tỏa khắp người.

Sau một hồi chơi đùa, họ ngồi xuống bên bức tường thấp cạnh sân vườn, mỗi người ôm một cuốn sổ. Hàn Chương nhìn Linh Chi, đôi mắt sâu thẳm như muốn nói điều gì nhưng lại thôi. Linh Chi cảm nhận được sự tinh tế trong ánh nhìn, một cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ, khiến trái tim cô rung động mà không hiểu rõ lý do.

"Cậu có nhớ lần trước không?" Hàn Chương hỏi, giọng trầm lắng, mắt hướng ra những tán lá rơi.

"Nhớ chứ... lần đó cậu trêu tôi suốt buổi, khiến tôi muốn bỏ đi luôn." Linh Chi cười khẽ, ánh mắt dõi theo từng chiếc lá bay theo gió.

"Nhưng cậu vẫn ở lại." Cậu nhấn mạnh, giọng nói nhẹ nhàng mà chắc chắn.

Cô im lặng, chỉ gật đầu, để trái tim tự trả lời. Khoảnh khắc ấy, không gian xung quanh như ngưng lại, chỉ còn tiếng gió, tiếng lá rơi, và nhịp thở của hai người hòa vào nhau.

Họ tiếp tục vẽ, bàn tay đôi khi chạm vào nhau một cách tình cờ, nhưng không ai nói gì. Linh Chi cảm nhận rõ từng rung động nhẹ từ Hàn Chương, nhưng chưa thể phân định là do quen thuộc hay do tình cảm. Mỗi khoảnh khắc vụn vặt ấy đều trở thành ký ức quý giá, như những hạt cát vàng lấp lánh trong tim cô.

Ánh nắng dần nhạt, bầu trời chuyển sang màu cam nhạt. Linh Chi đặt bút xuống, nhìn vào bức tranh vừa hoàn thành, cảnh hai người cùng nhặt lá, ánh mắt trao nhau, nụ cười vụn vặt. Hàn Chương nghiêng người, nhìn cô, mắt lấp lánh ánh chiều hoàng hôn.

"Bức tranh... rất đẹp." Cậu nói, giọng nhẹ, nhưng mỗi chữ đều như chạm vào tim Linh Chi.

Cô cảm thấy một luồng ấm áp lan tỏa, tim đập nhanh, nhưng cũng có chút bối rối. Khoảnh khắc này, không lời nói, chỉ ánh mắt và nụ cười, nhưng đã đủ để tình cảm vụn vặt giữa hai người trở nên sống động hơn bao giờ hết.

Khi mặt trời lặn, họ thu dọn tập vẽ, bước ra sân trường. Cô cảm nhận hơi thở của Hàn Chương bên cạnh, từng nhịp bước chân, từng cử chỉ tinh nghịch, đều in sâu trong ký ức cô. Một dự cảm lạ len lỏi trong lòng Linh Chi, cảm giác vừa an yên, vừa bất an, như báo trước một biến cố sắp tới, một thử thách mà cô chưa thể biết trước.

Cô về phòng, mở cửa sổ nhìn ra sân trường vắng lặng. Gió thổi qua, mang theo mùi lá ẩm, hơi đất, và hương hoa sớm mai còn sót lại. Cô nhắm mắt, để ký ức trôi qua, nhưng không quên những rung động tinh tế với Hàn Chương, cảm giác vừa quen vừa lạ, vừa ấm áp vừa day dứt. Trong lòng cô, một điều gì đó đang chờ đợi, như cơn gió mùa thu, sẽ thổi vào cuộc đời hai người, thay đổi tất cả.

Đêm xuống, Linh Chi nằm trên giường, nhắm mắt nghĩ về Hàn Chương. Mỗi khoảnh khắc vụn vặt, mỗi ánh mắt, nụ cười, cử chỉ nhỏ đều trở thành dấu ấn khó quên. Cô tự nhủ: dù chưa bao giờ thổ lộ, dù ngày mai có thể xảy ra biến cố, ký ức này sẽ luôn là điểm neo trong tim, dẫn lối cho cô trong những ngày tháng sắp tới.
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 3. Ngày sinh nhật định mệnh
Sáng hôm ấy, ánh nắng mùa thu rót vào căn nhà Triệu Hàn Chương, làm mặt đất nhuộm vàng nhạt. Lá rơi đầy sân, tiếng gió xào xạc qua cánh cửa sổ, và những cánh hoa phượng già vàng rực trên cây như đang nhảy múa trong nắng. Hàn Chương đứng trước bàn, tay cầm chiếc bánh kem nhỏ. Trên bánh, số mười lăm được viết bằng kem trắng nổi bật. Cậu nhíu mày, cười nhẹ: "Mười lăm tuổi... cuối cùng cũng tới rồi."

Mẹ cậu đứng gần đó, mắt ánh lên sự vui mừng pha chút lo âu: "Con trai, hôm nay là sinh nhật đặc biệt. Chúng ta sẽ có một buổi tối thật vui vẻ, được không?"

Hàn Chương gật đầu, cười tinh nghịch:

"Vâng ạ, mẹ. Nhưng mà... con chỉ muốn một buổi sinh nhật yên bình thôi, không cần quá rườm rà."

Cha cậu, đứng bên cạnh, liếc nhìn đồng hồ rồi nói:

"Yên bình là tốt, nhưng cũng phải chuẩn bị mọi thứ an toàn. Con biết mà, Hàn Chương, nhà mình gần đây có vài chuyện lạ."

Hàn Chương nhún vai, ánh mắt lấp lánh niềm hào hứng: "Cha lo xa quá... Hôm nay là sinh nhật, sao phải nghĩ ngợi mấy chuyện nguy hiểm cơ chứ?"

Cả gia đình quây quần bên bàn, tiếng cười vang nhẹ, mùi bánh mới nướng và trà ấm lan tỏa khắp căn phòng. Hàn Chương cầm chiếc nến nhỏ, thổi một hơi dài, ngọn lửa bập bùng rồi tắt dần.

Chỉ vài giây sau, một tiếng động lạ vang lên từ cánh cửa chính. Hàn Chương nhíu mày, quay lại. Cánh cửa bị xô mạnh, gió lạnh xộc vào. Một bóng người mặc đồ đen lao vào, tốc độ nhanh như chớp. Mẹ cậu hét lên: "Nguy hiểm! Tránh ra!"

Cha Hàn Chương lập tức đứng chắn trước con: "Con chạy ra phía sau, nhanh lên!"

Hàn Chương chưa kịp phản ứng thì sát thủ đã rút dao ra, lướt về phía cha mẹ cậu. Người đàn ông lạnh lùng, giọng khàn khàn: "Tất cả phải biến mất. Không ai sống sót!"

Mẹ Hàn Chương nắm tay con, giật mạnh, nhưng sát thủ đã tiến tới gần. Cha cậu lao tới, cố gắng chắn đường. Một tiếng va chạm chát chúa vang lên khi dao sát thủ va vào tay cậu. Máu bắn ra, ánh sáng mặt trời phản chiếu lên lưỡi dao lạnh lùng.

Hàn Chương bị hất văng, trượt trên sàn gỗ, tay bấu vào thảm. Cậu cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể run rẩy, vết thương ở tay và chân khiến cậu mất thăng bằng. Bên tai, tiếng la hét, tiếng va chạm kim loại và tiếng thét hoảng hốt của mẹ làm tim cậu đập thình thịch.

Sát thủ lướt tới, tay cầm dao chém mạnh, nhưng cha cậu, dù bị thương nặng, vẫn đứng chắn. Ông hét lên: "Đứng lại! Con không thể chết ở đây!"

Mẹ Hàn Chương lao tới, kéo Hàn Chương ra khỏi đường đi. "Chạy... chạy đi con!" Bà vừa la vừa khóc, đôi tay run rẩy bấu vào vai cậu. Nhưng sát thủ đã quá nhanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuyên qua, tay vẫn lăm lăm dao.

"Không ai có thể ngăn ta!"

Trong vài giây ngắn ngủi mà dường như kéo dài vô tận, tiếng va chạm, tiếng thét, tiếng kim loại đập nhau vang lên hỗn loạn. Hình ảnh bóng họ trước ánh lửa như những tấm khiên sống, bảo vệ cậu khỏi sát thủ.

Hàn Chương bị hất văng về phía sau, trượt trên sàn gỗ, tay bấu vào nền nhà. Máu bắt đầu lan ra từ những vết thương hở. Cậu cố gắng đứng dậy, nhíu mày, cơ thể run rẩy nhưng ý chí vẫn kiên định. Cha mẹ cậu, dù bị thương, vẫn đứng chắn, bảo vệ con. Tiếng thét của họ vang lên, rồi cả hai gục xuống, máu loang trên nền nhà lạnh ngắt.

***

Không biết qua bao lâu, tiếng còi báo động vang lên ngoài cửa. Một đám người khác mở đầu, theo sau là một đám bác sĩ chạy vào, máy móc theo sát, từng thao tác đều nhanh nhẹn, chính xác.

Hàn Chương nằm bất động trên sàn, mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt. Máu từ những vết thương đỏ rực, mùi thuốc sát trùng hòa với mùi khói tạo nên một không gian ngột ngạt. Các bác sĩ thao tác liên tục: kiểm tra nhịp tim, tiêm thuốc, cố định vết thương. Bộ đội đứng xung quanh, mắt dõi theo từng cử động nhỏ nhất, sẵn sàng phản ứng nếu có nguy cơ mới.

Từng giây trôi qua, thời gian như chậm lại. Một bác sĩ thốt lên: "Máu mất quá nhiều... cần đưa ngay đến xe cứu thương!"

Một đám người nhanh chóng đưa Hàn Chương lên cáng. Vết thương hở, máu chảy, nhưng họ giữ cơ thể cậu cố định, đi qua hành lang đầy mảnh vỡ. Ánh sáng ban ngày chiếu qua cửa sổ, phản chiếu lên nền nhà, làm cảnh tượng thêm phần lạnh lẽo và trầm trọng.

Trên xe cứu thương, Hàn Chương nằm bất động, cơ thể lạnh ngắt. Bác sĩ vẫn không ngừng theo dõi nhịp tim, hơi thở, tuy căng thẳng nhưng kiên định. Mỗi nhịp tim, mỗi giây trôi qua đều quý giá hơn bất cứ khoảnh khắc nào trước đây.

Chiếc xe lao nhanh về bệnh viện, xuyên qua thành phố tràn ánh sáng chiều. Gió mùa thu xào xạc bên ngoài, nhưng bên trong xe, không gian đặc quánh với mùi thuốc sát trùng và máu. Mỗi tiếng còi, mỗi cú rẽ của xe đều khiến nhịp tim mọi người căng thẳng hơn, nhắc nhở rằng sự sống của Hàn Chương mong manh đến mức nào.

Mặt trời dần lặn, ánh sáng chiếu qua kính xe, tạo nên những mảng sáng rực nhưng lạnh lẽo trên cơ thể cậu. Dẫu cơ thể bất động, cậu vẫn là trung tâm của mọi hy vọng. Sự sống mong manh, sự nỗ lực kiên định của bác sĩ, cùng ánh sáng chiếu lên, tạo nên một khoảnh khắc vừa bi thương vừa tràn hy vọng.
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 4. Biển máu và tuyệt vọng
Chiều hôm đó, gió biển thổi qua những tán cây rậm rạp, mang theo mùi mặn của nước và hơi đất ẩm. Linh Chi chạy vội, tay nắm chặt balo, chân đạp mạnh trên nền xi măng nóng, tim đập thình thịch, từng nhịp đều như thúc cô tiến về phía căn nhà quen thuộc. Mỗi bước đi khiến cô nhớ lại nụ cười của Hàn Chương, tiếng cậu trêu cô khi hai người cùng vẽ tranh, những chiều cả hai lặng lẽ nhặt lá rơi. Tất cả những ký ức ấy giờ như dao cứa vào tim cô.

Khi cánh cổng sắt hiện ra trước mắt, Linh Chi khựng lại. Sân vườn, nơi cô từng nô đùa cùng Hàn Chương giờ hoàn toàn khác. Bàn ghế xô lệch, mảnh thủy tinh vỡ rải rác, và những vệt máu loang đỏ chói dưới ánh chiều nhạt. Mùi máu nồng lên, khiến cô nghẹn thở. Tim cô như ngừng đập một nhịp, cơ thể run rẩy đến mức khó đứng vững.

Một sĩ quan cảnh sát tiến tới, giọng nghiêm nghị nhưng cố gắng nhẹ nhàng:

"Bạn học, hiện trường đang được phong tỏa. Xin đứng lại ngoài cổng. Chúng tôi sẽ dẫn cô đến bệnh viện."

Linh Chi gật đầu, nhưng chân vẫn như rời khỏi mặt đất. Cảnh sát dẫn cô đi, và dọc đường, mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt. Tiếng gió, tiếng bước chân, tiếng xe cứu thương dập dồn, tất cả hòa thành một nhịp điệu hỗn loạn, đập mạnh vào đầu cô. Nó giờ không còn là chờ đợi nữa; nó đã trở thành một mạch cảm giác dồn dập, khiến cô gần như không thở nổi.

Khi xe dừng trước cổng bệnh viện, Linh Chi lao ra, mắt dán vào cáng cứu thương. Cô nhìn thấy bộ đội và bác sĩ đang hối hả, tay áo lấm máu, máy móc kêu lạch cạch như nhịp tim đập nhanh trong im lặng. Một bác sĩ bước ra, giọng trầm, nhưng cố giữ bình tĩnh: "Chúng tôi đã cố gắng hết sức... nhưng cậu ấy mất quá nhiều máu. Việc đưa cậu ấy đến muộn khiến cơ hội cứu sống gần như không còn."

Linh Chi đứng cứng. Một cảm giác trống rỗng bao trùm. Cô muốn lao vào, muốn hét lên, muốn ôm Hàn Chương, nhưng biết rằng mọi thứ đã quá muộn. Cảnh sát giữ tay cô lại, nhưng cô gần như không cảm nhận được sự vật lý của lực kéo, tâm trí cô chỉ còn một màu đỏ loang của máu và những ký ức vụn vặt.

Cô bước lại gần, mắt dán vào từng chi tiết nhỏ: áo blouse lấm máu của bác sĩ, tay họ run run khi cố gắng đặt đường truyền, nhịp máy thở dập dồn. Mọi thứ đều nhấn mạnh sự lạnh lùng của thực tại, khiến nỗi tuyệt vọng trong cô dâng trào. Cô nhớ lại những buổi chiều yên ả với Hàn Chương, khi cậu tỉ mẩn vẽ những đường viền trên giấy, khi cô nắm tay cậu để vẽ giờ chỉ còn là ký ức, vụn vặt và day dứt.

Một sĩ quan cúi xuống, giọng nhẹ hơn:

"Bạn học... chúng tôi biết cô rất gần cậu ấy. Hãy bình tĩnh và giữ an toàn cho bản thân."

Linh Chi gật đầu, nhưng nước mắt trào ra, tay bấu chặt balo, toàn thân run rẩy. Cô không còn nghĩ gì khác ngoài việc bất lực và đau đớn. Suspense không còn là câu hỏi nữa; nó đã trở thành sự đối diện tàn nhẫn với cái chết.

Cô ngồi xuống ghế gần hành lang, mắt dán vào phòng cấp cứu nơi Hàn Chương được đưa vào. Mỗi tiếng máy móc kêu, mỗi bước chân của bác sĩ đều như nhấn mạnh sự vô vọng. Cô nhớ lại từng chi tiết vụn vặt: ánh mắt cậu nhìn cô khi hai người cười đùa, cách cậu nắm tay cô, cách cậu nói câu "Đừng lo, mọi thứ sẽ ổn" giờ đều trở thành những lát cắt sắc lạnh trong tâm trí.

Cô tự hỏi: Tại sao mọi thứ lại kết thúc nhanh đến vậy? Tại sao cô không đến sớm hơn? Tại sao cậu ấy phải ra đi khi mọi thứ còn chưa kịp thổ lộ? Những câu hỏi ấy quấn lấy tâm trí, không có lời giải đáp. Cảm xúc cô giờ chuyển thành nỗi đau kéo dài, day dứt và nhớ nhung dằng dặc.

Ánh sáng chiều rọi vào hành lang, chiếu lên mái tóc rối của cô, khiến từng sợi tóc như cũng nhuộm đỏ theo vệt máu trong tâm trí. Cô cảm nhận rõ từng nhịp tim, từng hơi thở, từng run rẩy trên tay chân.

Một bác sĩ bước ra, lặng lẽ lau mồ hôi, nhìn Linh Chi: "Chúng tôi... đã làm tất cả có thể. Cậu ấy... đã ra đi rồi."

Tiếng nói ấy vang lên trong đầu cô như một tiếng sét, nhấn chìm mọi cảm giác còn lại. Linh Chi gục đầu xuống, nước mắt chảy dài, tim như bị bóp nghẹt. Không còn ai để trông cậy, không còn cơ hội để cứu cậu, tất cả chỉ còn lại nỗi bất lực tuyệt đối.

Cô nhìn ra cửa sổ, thấy biển ngoài xa, sóng vỗ nhịp nhàng nhưng vô nghĩa. Cô nhớ lại từng khoảnh khắc bình yên cùng Hàn Chương: cười đùa, vẽ tranh, nhặt lá, những ngày hè không lo âu. Tất cả giờ chỉ là ký ức, lặng lẽ và sắc nhọn như dao cứa tim. Bây giờ chỉ còn là sự đối diện với mất mát không thể cứu vãn, nỗi đau kéo dài mà không cách nào xoa dịu.

Linh Chi ngồi đó, im lặng, không nói, không khóc nữa, chỉ nghe nhịp tim và tiếng máy móc dập dồn, cảm nhận trống rỗng trong lòng. Cô biết, từ khoảnh khắc này, ký ức về Hàn Chương sẽ theo cô suốt đời, trở thành điểm neo duy nhất trong trái tim đầy tổn thương. Mọi vụn vặt, mọi kỷ niệm, mọi tình cảm chưa kịp nói tất cả giờ chỉ còn lại dấu ấn không thể xóa nhòa.

Chiều buông hẳn, bóng tối len qua hành lang, ánh sáng vàng nhạt dần. Linh Chi vẫn ngồi đó, giữa âm thanh máy móc và bước chân vội vã của bác sĩ, cảm giác vừa thật vừa mơ hồ. Cô biết rằng cuộc sống sẽ không bao giờ còn nguyên vẹn như trước, nhưng ký ức vụn vặt, tình cảm thầm lặng của cô và Hàn Chương sẽ sống mãi trong trái tim. Tâm trạng và nỗi đau đã chuyển thành một trạng thái day dứt, sống cùng cô từng ngày.
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 5. Hồi tưởng vụn vặt
Mưa rơi rào rạt ngoài cửa sổ, những giọt nước đập lên tấm kính lạnh lẽo, len lỏi xuống ván sàn như từng nhịp tim nặng trĩu trong lồng ngực Linh Chi. Cô đứng im, tay vẫn cầm cây bút nhưng không thể viết nổi một chữ nào. Mọi thứ xung quanh như mờ đi, chỉ còn lại tiếng mưa, tiếng gió nhè nhẹ xuyên qua khe cửa, và những ký ức vụn vặt về Hàn Chương, từng chi tiết nhỏ, từng khoảnh khắc tưởng chừng bình thường, giờ trở thành những mũi dao đâm thẳng vào trái tim cô.

Cô nhớ lần đầu tiên họ gặp nhau ở sân trường cấp hai. Hàn Chương cúi xuống nhặt cây bút rơi của cô, ánh mắt hiền dịu và đầy quan tâm. Giọng cậu vang lên nhẹ nhàng: "Cậu để rơi bút rồi."

Cô đỏ mặt, cố né ánh nhìn, nhưng vẫn cảm nhận được sự dịu dàng trong nụ cười cậu. Tim cô đập nhanh, tay run rẩy, nhưng cô không dám nhìn thẳng vào cậu, chỉ im lặng nhận lấy cây bút từ tay cậu. Nhớ lại khoảnh khắc ấy, Linh Chi thấy lòng mình vừa ngọt ngào vừa đau nhói, nỗi nhớ khiến cô không thể nào thở đều.

Những buổi chiều mùa thu, hai người cùng nhau nhặt lá vàng rơi từ những cây bạch quả trước sân trường. Hàn Chương nghiêng người, nhặt từng chiếc lá, đặt nhẹ lên tay cô: "Cậu thấy không, lá rơi đều có đường đi riêng."

Cô cười khúc khích, bắt chước cậu xếp lá thành hình trái tim trên sân. Ánh mắt cậu dừng lại trên cô một nhịp, như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại mỉm cười im lặng. Giờ đây, ký ức ấy hiện lên sống động, khiến cô cảm giác vừa ấm áp vừa trống rỗng. Mỗi chiếc lá, mỗi hơi gió, mỗi âm thanh rỉ rả của mùa thu như kéo cô trở lại những khoảnh khắc hạnh phúc đã mất.

Cô nhớ những buổi học vẽ, khi Hàn Chương lặng lẽ ngồi bên cạnh, tay cầm cọ, ánh mắt chăm chú trên giấy. Thỉnh thoảng cậu liếc nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng, không nói một lời. Linh Chi thích cách cậu quan sát thế giới, từng chi tiết nhỏ, từng chuyển động, từng sắc màu. Giờ đây, hình ảnh ấy khiến cô cảm giác trống rỗng, cô đơn đến mức nghẹn thở.

Sinh nhật vừa qua, cô nhớ ánh nến lung linh trên chiếc bánh trang trí cẩn thận. Nụ cười của cha mẹ Hàn Chương khi chúc mừng cậu, giọng nói trầm ấm nhưng chứa đầy hy vọng: "Chúc mừng sinh nhật con trai. Luôn mạnh mẽ, bình an và hạnh phúc."

Hàn Chương nhìn cha mẹ, gật đầu, nụ cười hiền hòa nở trên môi. Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười và niềm vui, nhưng giờ đây, Linh Chi chỉ còn lại sự trống rỗng, lòng đau nhói đến mức gần như không thể thở nổi.

Cô nhớ đến khoảnh khắc nghe bác sĩ thông báo về tai nạn của Hàn Chương. Mất máu quá nhiều, vết thương quá nặng, và sự chậm trễ trong việc đưa cậu đến bệnh viện khiến cơ hội sống sót gần như không còn. Nước mắt trào ra, tim cô như bị bóp nghẹt. Cô run rẩy, tay ôm chặt người mình, lòng bàn tay ướt sũng, từng hơi thở nặng nề kéo dài, từng nhịp tim đập loạn nhịp. Mọi thứ xung quanh trở nên vô nghĩa. Chỉ còn lại ký ức, những khoảnh khắc vụn vặt với Hàn Chương là điểm neo duy nhất trong tâm trí cô.

Cô thầm gọi tên cậu trong im lặng: "Hàn Chương... cậu có nghe thấy tôi không?"

Không có tiếng trả lời. Chỉ còn lại tiếng mưa, tiếng gió, và bóng tối của căn phòng. Nhưng ký ức thì nhảy múa quanh cô, vừa ngọt ngào vừa giày vò. Mỗi hình ảnh, mỗi cử chỉ vụn vặt đều khiến cô nhớ nhung đến mức đau nhói.

Cô nhớ đến những lần hai người cùng nhau ngồi vẽ, Hàn Chương nghiêng người, mái tóc che mắt, tay cầm cọ hơi nghiêng. Cô vẫn còn nhớ nhịp tim tăng mạnh khi cậu nhìn mình một giây trước khi tiếp tục vẽ. Giờ đây, ký ức ấy khiến cô khó thở, nhưng lại khiến cô cảm giác cậu vẫn hiện diện đâu đó trong tim mình.

Những khoảnh khắc nhỏ bé từng bị cô bỏ qua giờ trở nên quý giá vô cùng. Cô nhớ cách cậu gập góc tranh, nhặt giấy rơi, xếp sách cẩn thận trên bàn, tất cả những hành động tưởng chừng bình thường ấy giờ đây trở thành điểm neo duy nhất còn lại trong đời cô.

Cô nhìn ra cửa sổ, thấy ánh sáng phản chiếu trên những giọt mưa, nhắc nhở cô về những khoảnh khắc đã mất. Mỗi ký ức vụn vặt lại trỗi dậy, những tiếng cười, ánh mắt, nụ cười, từng cái vuốt tóc, từng cái nhặt giấy, tất cả đều khiến cô không thể rời đi.

Trái tim Linh Chi như bị xé ra từng mảnh, nhưng ký ức ấy vẫn là chỗ neo duy nhất, là nơi Hàn Chương sống mãi trong cô, dù thể xác cậu đã không còn. Từng giọt mưa rơi, từng hơi thở, từng nhịp tim đều trở thành dấu ấn không thể phai nhòa.

Cô tự nhủ rằng, dù Hàn Chương không còn nữa, cô sẽ giữ những ký ức ấy, những khoảnh khắc vụn vặt ấy, để cảm giác về cậu vẫn hiện hữu trong đời mình. Và chính ký ức ấy, ngọt ngào lẫn đau đớn, sẽ trở thành động lực giúp cô tiếp tục sống, tiếp tục bước đi giữa những cơn mưa u ám và những nỗi đau chưa thể nguôi ngoai.
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 6. Nước bẩn và biển rộng
Biển rộng mênh mông, tĩnh lặng đến mức tiếng sóng vỗ vào bờ cũng trở nên mờ nhạt. Nhưng dưới bề mặt xanh biếc kia, hiểm nguy đang lan rộng. Những hạch nước bẩn từ các cơ sở hạt nhân cũ chưa được xử lý, từng mét khối một, âm thầm len lỏi trong dòng hải lưu, đe dọa sinh vật biển và con người.

Sáng sớm, trong phòng họp Đại Hội Đường của Thịnh Quốc, ánh sáng tự nhiên xuyên qua cửa kính, chiếu lên bản đồ đại dương trải dài trên bàn. Trên bản đồ, những dấu chấm đỏ tượng trưng cho các khu vực hạch nước bẩn nổi bật lên giữa nền xanh. Các trưởng lão ngồi xung quanh bàn, nét mặt nghiêm trọng, ánh mắt lấp lánh sự lo lắng pha lẫn tò mò.

Đại trưởng lão Lâm Trí Huy gõ tay lên bàn, giọng lạnh:

"Các phương án truyền thống đã thất bại. Hệ thống lọc, hấp thụ, hay hóa chất đều không đủ khả năng kiểm soát lượng hạch nước bẩn khổng lồ. Những con số trên đây hàng trăm nghìn tấn mỗi năm không chỉ là con số, mà là mối đe dọa trực tiếp đến sinh vật biển, đến con người và toàn bộ hệ sinh thái."

Nhị trưởng lão Tạ Khải Minh gật đầu, ánh mắt chăm chú:

"Chúng ta đã thấy tác hại. Không chỉ hải sản ô nhiễm, mà vùng duyên hải cũng đứng trước nguy cơ phóng xạ. Nếu không có giải pháp hiệu quả, hậu quả sẽ khôn lường."

Không khí căng thẳng trong phòng họp bỗng thay đổi khi Sở Lạc Minh bước vào. Dáng đi thẳng, ánh mắt sắc bén, không vui, không buồn, không lo sợ, không hứng khởi chỉ là một khuôn mặt vô cảm, phản chiếu sự lạnh lùng lý trí tuyệt đối.

Cậu đứng trước bản đồ, tay cầm bút laser, di chuyển nhẹ nhàng nhưng chính xác từng chi tiết: những dòng hải lưu, các điểm nguy cơ, độ lan rộng của hạch nước bẩn. Mọi hành động đều hoàn toàn lý trí, không hề có dấu hiệu xúc cảm nào.

"Vấn đề không nằm ở ý tưởng, mà ở cách triển khai" Sở Lạc Minh nói, giọng đều đều, không gợn chút cảm xúc. "Thanh trừ hạch nước bẩn bằng phương pháp truyền thống tốn kém, hiệu quả thấp. Phải tận dụng từ trường kết hợp phần tử xử lý đặc biệt, tạo cơ chế thanh lọc trực tiếp, đồng thời bảo vệ sinh vật biển khỏi phóng xạ."

Đại trưởng lão Lâm Trí Huy nhíu mày, vẫn chưa quen với thái độ vô cảm của cậu: "Nghe lý thuyết thì ổn, nhưng liệu có áp dụng thực tế được không?"

Sở Lạc Minh nghiêng đầu, ánh mắt quét nhanh qua các dữ liệu trên màn hình:

"Phương pháp này khả thi. Các thành phố duyên hải sẽ được chọn làm khu vực thí điểm, dễ dàng kiểm tra phóng xạ, đồng thời điều chỉnh phương pháp tức thì nếu cần. Chúng ta vừa giảm chi phí, vừa kiểm soát hiệu quả, phạm vi bao phủ rộng, và quan trọng nhất: toàn bộ quá trình tịnh hóa hoàn toàn trong tầm kiểm soát."

Tam trưởng lão Diệp Thanh Hàn, một bên nghe một bên nhíu mày:

"Nhưng các nước thù địch sẽ phản ứng thế nào? Họ đã thất bại trước hạch nước bẩn, sẽ không chấp nhận Thịnh Quốc dẫn đầu dễ dàng như vậy."

Sở Lạc Minh không nhúc nhích, giọng đều đều, không hề lộ cảm xúc:

"Đúng. Các nước nhỏ sẽ bị phỉ nhổ, không thể thanh lọc. Các đại quốc gia sẽ nhận ra giá trị và buộc phải hợp tác hoặc mua lại công nghệ. Thịnh Quốc sẽ kiểm soát toàn bộ quy trình từ phát hiện, xử lý đến tịnh hóa."

Nhị trưởng lão Tạ Khải Minh mím môi, ánh mắt lo lắng:

"Phải chắc chắn rằng thử nghiệm không gây tác dụng phụ. Sinh vật biển nhạy cảm, chỉ một sai sót nhỏ cũng đủ thảm họa."

Sở Lạc Minh gật nhẹ, không nói gì thêm, chỉ chăm chú nhìn dữ liệu, kiểm tra từng biến số. Không gian xung quanh dường như nặng nề, như thể mọi ánh mắt đều dồn lên cậu nhưng cậu không cảm nhận gì. Trong đầu, chỉ có các con số, thuật toán, và phương pháp.

Các trưởng lão trao đổi thì thầm, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa lo lắng. Họ nhìn thấy một thiên tài, nhưng không còn là một con người bình thường; Sở Lạc Minh hiện tại như một máy tính sống, vô cảm, hành động thuần lý trí.

Bên ngoài phòng họp, sóng biển vỗ rì rầm. Sở Lạc Minh đứng im, đôi mắt dõi ra xa, không một cảm xúc. Nhưng trong sự vô cảm ấy, từng phép tính, từng phân tích đều chuẩn xác tuyệt đối. Cậu biết rằng, nếu triển khai phương pháp từ trường kết hợp phần tử xử lý, không chỉ thanh lọc hạch nước bẩn mà còn bảo vệ sinh vật biển, giảm tối đa nguy cơ phóng xạ lan rộng.

Ánh sáng bình minh phản chiếu trên mặt nước, nhưng cậu không nhìn thấy vẻ đẹp hay sự sống của biển. Tất cả chỉ là dữ liệu, dòng chảy, và các phương trình vật lý.

Sở Lạc Minh mở bản mô phỏng, từng dòng hải lưu đỏ hiện lên, lan rộng, và cậu bắt đầu nhập các thông số để điều chỉnh phương pháp. Chỉ một sai số nhỏ cũng sẽ phá hủy hiệu quả, nhưng cậu không hề lo sợ, không hề hứng khởi, tất cả là lý trí thuần túy.

Đại trưởng lão Lâm Trí Huy nhấn mạnh: "Cậu không chỉ đang giải quyết vấn đề hạch nước bẩn, mà còn đặt nền móng cho khoa học và công nghệ của cả quốc gia. Nhưng hãy nhớ, công nghệ không có con người kiểm soát sẽ rất nguy hiểm."

Sở Lạc Minh nhìn bản đồ một lần nữa, giọng đều đều:

"Tôi biết. Tất cả dữ liệu đều trong tầm kiểm soát. Nguy cơ được giảm tối đa."

Bên ngoài, sóng biển vẫn lặng lẽ vỗ bờ, nhưng từng đợt một, hiểm họa vẫn đang lan ra. Và Sở Lạc Minh, người hiện tại chưa phục hồi giác quan đầy đủ, chưa có cảm xúc, vẫn phải tiến hành nhiệm vụ. Cậu là con người lý trí tuyệt đối, vô cảm, lạnh lùng, nhưng cũng chính nhờ lý trí đó, cậu mới có thể triển khai phương pháp thanh lọc hạch nước bẩn một cách chính xác và hiệu quả.

Trong phòng họp, các trưởng lão vừa căng thẳng, vừa trông chờ kết quả. Mọi con mắt đều dồn lên Sở Lạc Minh, nhìn vào cậu, một người không tình cảm, không cảm xúc, nhưng đang nắm giữ khả năng cứu lấy biển rộng và sinh vật biển.

Biển vẫn mênh mông. Sóng vỗ đều. Dưới mặt nước, hạch nước bẩn vẫn lan rộng. Và trong sự im lặng tuyệt đối của Sở Lạc Minh, một kế hoạch khoa học hoàn hảo bắt đầu hình thành, chuẩn bị triển khai...
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 7. Triển khai hạch nước bẩn
Ánh bình minh buổi sớm chiếu lấp lánh trên mặt biển vịnh Thịnh Quốc. Sóng vỗ đều, từng con sóng nhỏ nhấp nhô như đang nhún nhảy theo nhịp gió. Nhưng dưới bề mặt tưởng chừng bình yên ấy, hiểm họa vẫn rình rập. Những hạch nước bẩn từ các cơ sở hạt nhân cũ, chưa được xử lý, đang âm thầm trôi theo dòng hải lưu, lan rộng, đe dọa sinh vật biển và cuộc sống ven bờ.

Trong trung tâm điều khiển, các kỹ sư và trưởng lão tập trung quanh bản đồ lớn, nơi từng đốm đỏ tượng trưng cho những vùng nguy hiểm. Không khí căng thẳng đến mức gần như ai cũng nín thở. Số lượng hạch nước bẩn trong năm lên đến hàng trăm nghìn tấn, chưa kể tồn đọng nhiều năm trước.

Sở Lạc Minh đứng trước màn hình lớn, ánh mắt dán vào dữ liệu. Từ lâu, cậu đã quen với việc hành động theo logic tuyệt đối. Hiện tại, cậu vẫn không cảm nhận được ánh sáng, không nghe được sóng vỗ, không hề hứng khởi hay sợ hãi. Với cậu, tất cả chỉ là số liệu, thuật toán và kết quả cần đạt.

Cậu gõ nhanh các thông số vào hệ thống điều khiển, bật cơ chế từ trường kết hợp phần tử xử lý đặc biệt. Mọi hành động đều chuẩn xác đến từng giây, từng mili giây. Dữ liệu hiện lên màn hình liên tục thay đổi, các đốm đỏ trên bản đồ bắt đầu nhạt đi, phóng xạ giảm dần, dòng hải lưu được điều chỉnh hợp lý.

Tam trưởng lão Diệp Thanh Hàn nghiêng người nhìn cậu, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa căng thẳng: "Không thể tin nổi... các thao tác của cậu ấy chính xác tuyệt đối. Nếu phương pháp này hiệu quả như dự tính, khả năng hạch nước bẩn có thể bị kiểm soát hoàn toàn."

Sở Lạc Minh không đáp. Khuôn mặt cậu vô cảm, giọng đều đều, không hề nhấp nhổm hay thay đổi theo kết quả. Mọi cảm xúc đã bị hệ thống bẩm sinh kìm giữ, chỉ còn lại lý trí thuần túy.

Nhị trưởng lão Tạ Khải Minh mím môi, thốt ra lời mà không ai dám phủ nhận: "Cậu ấy như một cỗ máy... nhưng chính cỗ máy này lại cứu lấy biển rộng và sinh vật biển."

Dưới biển, các phần tử xử lý bắt đầu tác động. Sóng nước và dòng hải lưu phản ứng với từ trường, hạch nước bẩn bị cô lập, từ từ bị thanh lọc. Trên màn hình, từng đốm đỏ nhạt đi, sinh vật biển thoát khỏi vùng nguy hiểm. Các kỹ sư hò reo, mừng rỡ, nhưng Sở Lạc Minh vẫn đứng đó, như một quan sát viên vô hồn.

Một kỹ sư nhỏ giọng hỏi: "Sở quốc sĩ ... ngài có cảm giác gì không? Không sợ, không vui sao?"

Sở Lạc Minh quay nhìn, ánh mắt lạnh lùng: "Cảm xúc không cần thiết. Kết quả mới là quan trọng."

Câu trả lời ngắn gọn khiến phòng họp tĩnh lặng. Không một ai hiểu hết tâm trí cậu. Sở Lạc Minh, người thiên tài nhưng chưa phục hồi giác quan và cảm xúc, đứng giữa một công trình cứu biển rộng, cô đơn, lạnh lùng, nhưng hoàn toàn chính xác.

Cậu chuyển sang khu vực thí điểm thứ hai, nơi hạch nước bẩn lan ra xa hơn, dòng hải lưu phức tạp hơn. Mỗi mét khối nước, mỗi biến số phóng xạ đều được tính toán kỹ lưỡng. Các kỹ sư thót tim khi phát hiện một lượng hạch nước bẩn vượt ranh giới an toàn. Nhưng chỉ với vài thao tác nhanh gọn, điều chỉnh từ trường và kích hoạt phần tử xử lý, Sở Lạc Minh lập tức khống chế nguy cơ. Không run sợ, không căng thẳng, chỉ có lý trí và kết quả.

Các trưởng lão trao nhau ánh mắt vừa kinh ngạc vừa lo lắng. Họ chứng kiến một con người chưa có cảm xúc nhưng làm được điều mà nhiều nhà khoa học cả đời chưa dám mơ.

Sở Lạc Minh tiếp tục kiểm tra khu vực thứ ba, nơi dòng hải lưu mạnh và rộng. Từng phép tính, từng thao tác, từng tinh chỉnh được thực hiện với độ chính xác tối đa. Dữ liệu cập nhật liên tục, hiển thị sự lan tỏa hạch nước bẩn và khả năng kiểm soát. Mọi thông số đều nằm trong giới hạn an toàn.

Trên màn hình, các đốm đỏ từ từ biến mất. Phóng xạ giảm xuống mức an toàn. Sinh vật biển được bảo vệ. Mọi kết quả đều như dự đoán, nhưng Sở Lạc Minh vẫn đứng đó, vô cảm, không chút rung động.

Đại trưởng lão Lâm Trí Huy thốt lên:

"Cậu ấy... cứu cả biển rộng, nhưng không một giọt cảm xúc. Quả thật, khoa học và lý trí được vận dụng tuyệt đối."

Sở Lạc Minh chỉ gật nhẹ, không nói thêm. Trong đầu cậu, không có niềm vui hay hạnh phúc. Chỉ có logic, dữ liệu và kết quả chính xác.

Khi các kỹ sư bắt đầu chuẩn bị báo cáo kết quả cho các trưởng lão quốc tế, Sở Lạc Minh quay lại màn hình, kiểm tra lại lần cuối. Mỗi giây, từng phép tính được tối ưu hóa. Dưới bàn tay cậu, biển rộng, dòng hải lưu và hạch nước bẩn đều được quản lý hoàn hảo.

Ngoài cửa sổ, ánh sáng bình minh chiếu lên mặt nước, phản chiếu nhấp nhô. Nhưng Sở Lạc Minh không cảm nhận được vẻ đẹp ấy. Với cậu, mọi thứ chỉ là dữ liệu, nhiệm vụ và kết quả cần đạt. Một thiên tài vô cảm, lạnh lùng, đứng giữa đại dương rộng lớn, nhưng lại nắm giữ vận mệnh của cả sinh vật biển và nhân loại.

Trong khoảnh khắc yên lặng ấy, một suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu cậu: làm thế nào để lần thử nghiệm tiếp theo hiệu quả hơn, nhanh hơn, chính xác hơn. Cậu vẫn chưa biết sợ, chưa biết vui, chưa biết hạnh phúc. Nhưng cậu biết làm thế nào để kết quả đạt tối đa.
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 8. Sự cố và nguy cơ cực đại
Trong trung tâm điều khiển, các kỹ sư và trưởng lão tập trung quanh bản đồ lớn. Từng đốm đỏ tượng trưng cho vùng nguy hiểm nhấp nháy liên tục, báo hiệu hạch nước bẩn đang lan rộng. Không khí căng như dây đàn. Ai nấy đều nín thở khi Sở Lạc Minh bước vào, dáng đứng thẳng, ánh mắt dán vào màn hình.

Cậu không hề cảm nhận ánh sáng bình minh, sóng vỗ ngoài cửa sổ, hay nhịp tim hồi hộp của những kỹ sư xung quanh. Mọi thứ với cậu đều là số liệu, thuật toán và kết quả cần đạt.

Đột nhiên, cảnh báo đỏ nhấp nháy phía nam. Một lượng hạch nước bẩn vượt ranh giới an toàn, trôi gần khu vực duyên hải. Các kỹ sư hét lên, mắt mở to, tim đập mạnh, nhưng Sở Lạc Minh chỉ nghiêng đầu, không một chút rung động. Cậu lập tức gõ các thông số, điều chỉnh lực từ trường, phối hợp phần tử xử lý chuyên biệt. Trong vài giây, tình hình tạm thời ổn định, nhưng áp lực vẫn hiện hữu.

"Cần tăng cường phối hợp phần tử xử lý và kiểm soát dòng hải lưu." Cậu ra lệnh bằng giọng đều đều, lạnh lùng, không hề hối hả.

Các kỹ sư lúng túng, nhưng biết không thể làm khác. Từng thao tác, từng giây đều được tính toán hoàn hảo. Trên bản đồ, các đốm đỏ dần nhạt đi, nhưng một số vẫn trôi dạt, tạo ra áp lực kinh ngạc.

Nhị trưởng lão Tạ Khải Minh mím môi, lẩm bẩm:

"Cậu ấy... như cỗ máy sống, nhưng chính cỗ máy này lại cứu cả biển rộng."

Sở Lạc Minh không đáp. Khuôn mặt cậu vẫn vô cảm, không thay đổi. Trong vài giây tiếp theo, một cảnh báo khác xuất hiện: phần tử xử lý thứ ba bị trục trặc, hiệu suất giảm mạnh. Hạch nước bẩn phía bắc lan ra xa, vượt dự đoán. Không ai dám thở mạnh.

Cậu mở mô phỏng phụ, phân tích từng mét khối nước, tái lập phương án. Chỉ trong vài giây, hạch nước bẩn bị cô lập, kiểm soát trở lại. Các kỹ sư nhìn nhau, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi trước sự bình thản tuyệt đối của cậu.

Nhưng chưa dừng lại ở đó. Một dữ liệu khẩn cấp xuất hiện từ phía tây, nơi dòng hải lưu phức tạp nhất. Lượng hạch nước bẩn lan ra xa hơn dự tính, hướng về thành phố duyên hải. Tất cả mọi người đều im lặng, tim đập nhanh, ánh mắt dán vào màn hình.

Sở Lạc Minh bước tới bàn điều khiển phụ, ánh mắt lạnh lùng, vô cảm. Cậu nhanh chóng tính toán lực từ trường tối ưu, điều phối phần tử xử lý bổ sung, mô phỏng dòng hải lưu mới. Các đốm đỏ trên bản đồ từ từ giảm dần, nhưng vẫn còn một vài chấm nguy hiểm.

Một kỹ sư run giọng hỏi: "Cậu ấy... vẫn không hề thay đổi trạng thái, ngay cả khi nguy cơ vượt mức?"

Sở Lạc Minh quay lại, giọng đều đều: "Cảm xúc không cần thiết. Kết quả là quan trọng nhất."

Từng thao tác tiếp theo được thực hiện nhanh gọn, chính xác. Các phần tử xử lý được kích hoạt, từ trường điều chỉnh liên tục, hạch nước bẩn dần được thanh lọc và cô lập. Sóng biển phản ứng theo từng giây, dòng hải lưu ổn định trở lại.

Nhưng trong khoảnh khắc tạm yên, một cảnh báo khác xuất hiện: một phần hạch nước bẩn bất ngờ lan ra khu vực ngoài ranh dự đoán, tạo nguy cơ cực kỳ nghiêm trọng cho cả sinh vật biển và thành phố ven biển. Đây là tình huống chưa từng xuất hiện trong mô phỏng.

Sở Lạc Minh đứng trước dữ liệu, hoàn toàn vô cảm. Cậu không hốt hoảng, không căng thẳng, không hứng thú. Chỉ có logic, dữ liệu, phương án. Chỉ trong vài giây, cậu triển khai kết hợp từ trường tối ưu, phần tử xử lý bổ sung, điều hướng hạch nước bẩn ra khu vực an toàn.

Trên màn hình, các đốm đỏ từ từ nhạt đi. Phóng xạ trở về mức an toàn. Sinh vật biển thoát nguy cơ. Các kỹ sư hít sâu, mắt mở to, không tin vào mắt mình. Một người vô cảm, chưa phục hồi giác quan, cứu cả biển rộng khỏi thảm họa.

Ánh sáng chiều phản chiếu trên mặt nước, sóng vỗ nhẹ nhàng, nhưng Sở Lạc Minh không nhận ra. Trong cậu chỉ còn logic và kết quả. Một thiên tài, đứng giữa biển rộng, nắm vận mệnh sinh vật biển và nhân loại.

Nhưng một sự kiện mới xuất hiện: dữ liệu bất thường từ vùng biển phía đông bắc. Dòng hải lưu biến đổi đột ngột, hạch nước bẩn di chuyển ngoài dự đoán. Sở Lạc Minh vẫn đứng đó, không hề thay đổi trạng thái, chỉ thao tác nhanh, đo lường từng thay đổi và điều chỉnh lực từ trường.

Các trưởng lão và kỹ sư nhận ra rằng một phần hạch nước bẩn vẫn chưa được kiểm soát, mở ra nguy cơ tiềm ẩn cực kỳ nghiêm trọng. Không ai dám thở mạnh, mọi ánh mắt đều dồn vào Sở Lạc Minh.

Trong khoảnh khắc yên lặng trước dữ liệu, một suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu cậu: làm thế nào để lần thử nghiệm tiếp theo đạt hiệu quả tối đa, nhanh hơn, chính xác hơn. Cậu chưa biết sợ, chưa biết vui, chưa biết hạnh phúc, nhưng cậu biết làm thế nào để kết quả luôn đạt mức tối ưu.

Ánh sáng chiều chiếu xuyên qua cửa sổ trung tâm điều khiển, nhuộm lên những mặt bàn kim loại lạnh lẽo. Sóng biển ngoài khơi vẫn đều đặn vỗ, nhưng dữ liệu từ các cảm biến báo động liên tục nhấp nháy một số hạch nước bẩn còn sót lại vẫn di chuyển bất thường, vượt qua những dự đoán ban đầu.

Các hạch nước bẩn cuối cùng được cô lập, các phần tử xử lý phản ứng hoàn hảo. Sóng biển trở lại nhịp bình thường. Nhưng Sở Lạc Minh không dừng lại. Cậu vẫn dựa vào từng số liệu, cảm ứng từng tốc độ di chuyển, từng ánh sáng phản chiếu trên màn hình, sẵn sàng cho bất cứ biến động nào.

Một cảnh báo bất ngờ xuất hiện từ phía tây bắc, một khối hạch nước bẩn phản ứng với dòng xoáy mới, di chuyển nhanh hơn dự đoán. Sở Lạc Minh thao tác nhanh, hướng hạch nước bẩn ra khu vực an toàn, kiểm soát tình hình chỉ trong vài giây. Các kỹ sư mở to mắt, thở phào, vừa kinh ngạc vừa lo lắng.

Các kỹ sư và trưởng lão trao nhau ánh mắt vừa kinh ngạc vừa lo lắng. Họ vừa chứng kiến một thiên tài vô cảm, vừa cứu biển rộng vừa xử lý nguy cơ vượt ngoài dự đoán. Họ nhận ra rằng, với Sở Lạc Minh, logic và kết quả quan trọng hơn mọi cảm xúc hay sự rung động.
 
Chỉnh sửa cuối:
411 ❤︎ Bài viết: 111 Tìm chủ đề
Chương 9. Bí mật thiên tài
Buổi chiều cuối tháng tám. Bầu không khí oi bức dường như vẫn len lỏi xuống cả tầng hầm kiên cố của tòa nhà chính phủ. Phòng họp nằm sâu dưới lòng đất, kín gió, máy điều hòa kêu rì rì nhưng hơi lạnh chẳng đủ làm tan cảm giác ngột ngạt.

Rèm cửa kéo chặt, khe hở hẹp chỉ cho vài tia nắng nhạt rơi xuống nền gỗ, loang loáng như vết cào mơ hồ. Trên chiếc bàn dài màu nâu sẫm, mấy tách trà để từ sáng sớm đã lên váng, vài quả nho trong đĩa sứ khô quắt. Không ai chạm vào. Mùi thuốc lá cũ phảng phất trong không gian kín, ám vào vách tường.

Bốn vị trưởng lão ngồi im lặng, mỗi người một vẻ. Tiếng ve ngoài xa rì rào không lọt nổi vào căn phòng cách âm, chỉ có tiếng lật giấy, tiếng bật bút lách cách vang lên từng nhịp rời rạc.

Màn hình lớn bất ngờ sáng trắng. Những lát quét MRI hiện rõ, chi tiết đến mức nhìn thấy từng mạch máu mảnh như sợi chỉ. Những đường cong xanh đỏ nhấp nháy liên tục, dao động chằng chịt.

Diệp Thanh Hàn mái tóc hoa râm, dáng người hơi gù đứng lên, cầm cây bút laser chỉ vào vùng sáng bất thường. Giọng ông chậm, khàn, nhưng từng chữ nặng nề như gõ xuống mặt bàn:

"Đây... là cấu trúc bẩm sinh. Không phải cấy ghép, không phải thủ thuật nhân tạo. Một hệ thống hoàn toàn tự nhiên, tồn tại ngay trong não bộ."

Ánh sáng từ màn hình phản chiếu trong cặp kính trễ sống mũi, che khuất ánh mắt ông.

Hình ảnh phóng to, chằng chịt như mạng lưới ánh sáng. Những chấm sáng nhỏ nối nhau thành quỹ đạo phức tạp, giống như một thành phố điện tử nằm gọn trong hộp sọ.

Một lát quét toàn thân hiện ra kế tiếp. Hình ảnh sắc nét đến lạnh người. Trên lưng thiếu niên, từ bả vai trái kéo dài xuống tận hông, một vết sẹo xấu xí hiện rõ. Màu sẫm của nó cắt đôi vùng da trắng, ngoằn ngoèo như vết rạch thô bạo, đã liền lại nhưng không thể che.

Không ai bình luận. Trần Khải ngồi dựa ghế, ngón tay bật bút nhịp nhàng, âm thanh "tách tách" vang khô khốc. Ông xoay bút, ánh mắt giấu sau gọng kính dừng lâu ở tấm ảnh, rồi lặng lẽ rời đi nơi khác.

Trên bàn, tập hồ sơ dày cộp in quốc huy nằm chễm chệ. Dấu mực đỏ chói, nét chữ in nghiêm ngặt. Không ai mở ra, nhưng sự hiện diện của nó đủ khiến bầu không khí thêm nặng.

Lâm Trí Huy, ngồi đầu bàn, châm điếu thuốc thứ ba. Ngọn lửa lóe sáng, soi rõ từng nếp nhăn dày. Khói thuốc cuộn lên mờ mịt, vẽ những vòng xoắn lững lờ rồi tản dần vào khoảng trống. Ông không nói, chỉ lặng lẽ hút, tiếng đầu lọc cháy lách tách nghe rõ trong tĩnh lặng.

Diệp Thanh Hàn lật trang báo cáo khác. Giọng ông vẫn đều đều:

"Khi được hỏi về tuổi thơ, cậu ta chỉ nhớ được vài mảnh rời rạc: một bài toán số học năm năm tuổi, giọng một ông giáo sơ cấp. Ngoài ra... không gì cả."

Không ai đáp. Một trưởng lão già khác cầm chén trà đưa lên, nhưng chẳng uống, chỉ đặt trở lại, để sóng nước khẽ rung rồi tĩnh hẳn.

Chiếc lá khô từ khe thông gió rơi xuống, chao đảo vài vòng trước khi chạm nền gỗ. Không một ai buồn liếc nhìn.

***

Khu nghiên cứu mật.

Ánh đèn huỳnh quang trắng lạnh sáng đều, chẳng để lại một góc tối. Căn phòng giản đơn: giường gấp gọn gàng, bàn học kê sát cửa sổ, giấy bút xếp ngăn nắp.

Sở Lạc Minh ngồi trước bàn, dáng thẳng, gương mặt trẻ tuổi nhưng lạnh lùng. Trang giấy mở rộng, chữ viết chi chít phương trình, công thức ngoằn ngoèo như mạng nhện.

Cậu cầm bút bằng tay trái, ngòi mực lia nhanh, tiếng sột soạt dồn dập. Nét chữ sắc bén, ngay hàng thẳng lối, không chút do dự.

Cửa sổ mở hé. Gió khẽ đưa mùi bụi và hơi ẩm vào phòng. Một con mèo hoang thập thò, rồi nhảy phốc lên bậu. Nó kêu "meo", cái đuôi dài quét ngang trang giấy, làm nhòe một góc mực xanh.

Lạc Minh ngẩng đầu. Ánh mắt đen thẳm dừng trên dáng nhỏ bé kia. Yên lặng, trống rỗng.

Cậu không xua tay, cũng không cười. Giọng cậu vang lên khẽ khàng, đều đều, như lời chú thích:
"Không có thức ăn, nó sẽ đi."

Rồi lại cúi xuống, bút tiếp tục trượt, ký hiệu tuôn ra bất tận.

Con mèo ngồi thêm một lúc, chẳng nhận được gì, cuối cùng vươn mình phóng qua cửa sổ biến mất.

Ngoài kia, hoàng hôn đỏ quạch dần tràn xuống, nhưng trong phòng, ánh đèn huỳnh quang vẫn trắng lạnh, không đổi.

Cạnh giường, khay thức ăn tối chưa đụng tới: cơm nguội cứng lại, canh loãng bốc mùi nhạt. Vệ sĩ trực bên ngoài ghé mắt nhìn vào, thấy cảnh quen thuộc rồi rời đi, bước chân nện đều trên hành lang vắng.

***

Hai ngày sau. Trung tâm điều khiển biển rộng.

Không khí đặc quánh, căng như dây đàn. Bản đồ điện tử khổng lồ phủ kín bức tường, từng đốm đỏ nhấp nháy dữ dội, báo hiệu hạch nước bẩn lan nhanh.

Các kỹ sư chen chúc quanh bàn điều khiển. Giấy tờ chồng chất, vài cốc cà phê bỏ dở vương vết loang nâu trên giấy. Một người lơ đãng xoay bút, nét mực vẽ mấy vòng tròn nguệch ngoạc trong góc sổ.

Cửa thép bật mở.

Sở Lạc Minh bước vào. Áo sơ mi trắng phẳng phiu, dáng thẳng tắp, ánh mắt lạnh như gương. Không chào, không nhìn quanh, cậu đi thẳng tới bàn điều khiển.

Ánh sáng sớm lọt qua cửa kính, sóng biển ngoài xa vỗ đều, mùi muối mằn mặn lan vào khe hở. Không gì chạm được vào cậu. Với cậu, chỉ còn số liệu.

Đèn cảnh báo bỗng nhấp nháy đỏ phía nam. Một cụm hạch vượt ranh giới an toàn, lao nhanh về phía duyên hải. Các kỹ sư thảng thốt, tim đập dồn dập.

Cậu nghiêng đầu, mắt vẫn trống rỗng, bàn tay trái hạ xuống bàn phím. Màn hình phụ sáng lên, dãy số loang loáng hiện ra.

"Điều chỉnh lực từ trường ba độ. Kích hoạt phần tử xử lý phụ. Kiểm soát hải lưu tầng trung."

Giọng cậu đều đều, không cao không thấp.

Ngón tay trái gõ dồn dập, bóng mờ loang loáng. Trên bản đồ, đốm đỏ nhạt dần, vòng an toàn mở rộng.

Tiếng thở phào bật ra, vài kỹ sư dựa vào bàn, nhưng mồ hôi vẫn rịn trên trán.

Cảnh báo mới vang lên. Phía bắc. Hạch lan nhanh hơn dự đoán. Không khí ngưng đọng.

Cậu mở mô phỏng phụ, ánh mắt không rung động. Số liệu hiện, phương án tái lập. Ngón tay trái tiếp tục gõ, bàn phím kêu lách cách. Chỉ vài giây, đốm đỏ bị cô lập.

Một kỹ sư thoáng thì thầm: "Thuận tay trái..."

Âm thanh nhỏ xíu bị nuốt chửng bởi tiếng báo động tiếp theo. Không ai để tâm.

Phía đông bắc, dòng hải lưu phức tạp tạo xoáy. Hạch dạt ra xa, uy hiếp thành phố ven biển. Tất cả nín thở.

Sở Lạc Minh bước đến bàn phụ, ngón tay trái nhập lệnh nhanh không chậm nhịp. Chuỗi số liệu xếp lớp, mũi tên đổi hướng, đốm đỏ mờ dần.

Mấy người sau lưng gần như ngồi sụp xuống ghế. Cảm giác vừa thoát khỏi bão, chân tay run rẩy.

Cậu vẫn đứng, dáng thẳng, gương mặt lạnh, mắt phản chiếu hàng số không dứt. Trán khô ráo, không một giọt mồ hôi.

Ánh sáng chiều rọi vào, nhuộm vàng mặt bàn kim loại lạnh lẽo. Ngoài xa, sóng vẫn vỗ, chẳng ai nghe nổi.

Các trưởng lão lặng lẽ trao nhau ánh nhìn. Một thiên tài vô cảm vừa giữ biển rộng khỏi thảm họa, nhưng trên gương mặt ấy, không có lấy một thoáng rung động.

Trong đầu cậu, chỉ còn một ý nghĩ: lần sau, phải nhanh hơn, chính xác hơn.

Không niềm vui. Không nỗi sợ.

Chỉ còn kết quả.
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back