Ngôn Tình Bất Giác Yêu Anh - Quỳnh Okay

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Quỳnh okay, 30 Tháng sáu 2022.

  1. Quỳnh okay

    Bài viết:
    0
    BẤT GIÁC YÊU ANH

    Tác giả: Quỳnh okay

    Thể loại: Tình cảm

    Văn án:


    Bắt cóc? Cô bị bắt cóc sao? Cô chỉ nhớ mới đây mình vừa đứng trước cổng trường chờ người đón, rồi bỗng từ đằng sau có kẻ mặt đột ngột lao tới, lấy khăn bịt miệng cô. Sau đó, mọi thứ dần trở nên mơ hồ, tối sầm hết.

    Lan Ngọc lờ mờ tỉnh dậy, xung quanh bao phủ một màu đen sì, không ánh sáng, không tiếng động, im lìm đến mức đáng sợ. Cô khẽ rướn người ngồi dậy, phát hiện hai tay mình đang bị trói, cả miệng cũng bị dán băng keo.
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiTrinhh Trinhh thích bài này.
  2. Quỳnh okay

    Bài viết:
    0
    Chương 1: VỤ BẮT CÓC ĐẦY THƯƠNG CẢM

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối quá! Rốt cuộc đây là đâu? Hàng loạt câu hỏi vì sao lóe lên trong đầu cô.

    Lan Ngọc run rẩy, sợ hãi, đến thở cũng thấy khó khăn.

    Trong căn phòng tối, Erik khẽ mỉm cười chua chát nhìn cô gái, à không, đứa trẻ 16 tuổi ngồi trước mặt anh. Đã gần 1 năm từ ngày bố mẹ anh bị sát hại. Vì sao ư? Há chẳng phải phúc của bố con nhóc này sao? Tùng Dương, con cáo già đó, ngang nhiên sử dụng thủ đoạn bẩn thỉu khiến gia đình anh điêu đứng. Đây chính là cơ hội nghìn năm có một của anh.

    Erik kéo ghế lại gần Lan Ngọc đang run bần bật. Ngồi xuống, gỡ bỏ miếng keo trên miệng cô, anh có thể nghe rõ mồn một tiếng thở dốc vì lo lắng của cô gái nhỏ sắp được đến làm bạn với bố mẹ anh.

    Anh cầm điếu thuốc trên tay, hít một hơi thật mạnh, rồi phả khói từ từ vào mặt cô gái, khiến cô ho sặc sụa.

    – Ai.. khụ.. a.. ai.. vậy? – lan Ngọc giọng run rẩy.

    Erik vẫn im lặng quan sát bóng hình cô gái bé nhỏ trong bóng tối.

    – Nếu.. nếu cần tiền thì có.. có thể gọi cho ba tôi. Ông.. ông ấy là chủ tịch tập đoàn L&T. Chỉ cần đưa ra con số, ông.. ông ấy nhất định sẽ đưa..

    Ha.. ha.. ha.. Ba cô có nhiều từng nào.. Từng này.. hay từng này..

    Tiếng một người đàn ông trẻ lạnh lùng, tàn bạo.

    – Anh.. Anh.. Anh muốn gì?

    – Muốn cô!

    Lan Ngọc sợ hãi, hoảng hốt đưa tay đang bị trói lên cầu xin.

    – Cầu xin anh! Ba tôi sẽ đưa anh tiền. Làm ơn đừng..

    Chưa kịp ngắt lời, Lan Ngọc cảm thấy có một bàn tay nóng hừng hực đang vuốt ve khuôn mặt mình, rồi từ từ dọc theo cơ thể, trườn xuống cổ, vai, dừng một chút ở ngực, sau đó, tiếp tục lướt xuống đùi.

    Erik bất ngờ, cô gái nhỏ này chỉ mới mười sáu tuổi, cơ thể đã phát triển gần hoàn thiện thế này rồi sao? Sự tiếp xúc nhẹ nhàng này, kết hợp với sự run rẩy từ phía cô gái nhỏ trước mặt, hòa vào tiếng khóc thút thít tràn ngập uất ức, dường như đang đánh thức ham muốn dục vọng tiềm tàng trong cơ thể anh.

    Bàn tay anh vuốt ve trên đùi cô, nhẹ nhàng, lẳng lơ lần tìm vào nơi sâu thẳm sau chiếc váy học sinh cô mặc trên người.

    – Sợ không? Sẽ rất đau đấy! – Anh ghé sát vào tai cô, vừa thở một hơi nhẹ vào tai như kích toàn bộ hệ thần kinh gần như tê liệt của Lan Ngọc.

    – Mười sáu tuổi.. làm ơn.. đừng.. a..

    Lan Ngọc khóc nấc lên, hai đùi khép chặt lại. Nơi mềm mại nhất trên cơ thể cô đang bị xâm chiếm, cả cơ thể nhạy cảm của cô càng lúc càng nóng ran. Cô gục đầu vào vai người đàn ông trước mặt.

    – Xin anh.. tôi.. mới.. chỉ mười sáu tuổi.. a.. đừng mà.. đồ cầm thú.. tên ấu dâm..

    Ngón tay thon dài vừa len lỏi sâu vào hơn. Lan Ngọc vừa xấu hổ, vừa tủi nhục, đau đớn, nói không ra câu, nấc lên vài tiếng, nước mắt đã thấm ướt cả áo.

    – Cầm thú! Tôi sao? Thế này có là gì so với những gì ba cô đã làm với gia đình tôi.

    Lan Ngọc thực sự vừa chạm phải nỗi đau kịch liệt đang day dứt trong tâm trí Erik.

    Không chơi đùa thêm nữa, anh thô bạo đẩy cô xuống giường, đôi môi mỏng quyến rũ lần tìm môi cô, hôn cuồng nhiệt, thành công tìm được chiếc lưỡi cứng đờ của cô, không khoan nhượng mà áp chế nó. Hai bàn tay linh hoạt dùng một lực mạnh xé toạc chiếc áo trắng mặc trên người Lan Ngọc.

    Cô giãy giụa, rồi bị khống chế, rồi càng vùng vẫy với hai bàn tay bị trói chặt, lại càng có cảm giác ngực mình bị hành hạ dữ dội hơn.

    – Xin anh.. mà.. đừng.. Aaa.

    Đôi môi kia khẽ lướt xuống cổ, Lan Ngọc như cảm thấy ở đâu đó trên cơ thể mình bỗng trở nên nhớp nháp lạ thường.

    – Ưm.. a! – Cô khẽ rên lên.

    Bất ngờ, hai nụ hoa nhỏ bị kẻ lạ mặt cắn nhẹ.

    Lan Ngọc bất lực, sợ hãi tưởng tượng đến tương lai bị nguyền rủa, lăng mạ nhục nhã. Và rồi, mọi suy nghĩ như bị ngắt quãng khi cô cảm thấy có thứ gì đó cứng cứng nóng ran khẽ chạm vào giữa hai đùi mình.

    Cô hoảng hốt, lấy chân đạp lung tung, khóc không ra nước mắt nữa, hét toáng lên:

    – Làm.. làm ơn đừng mà.. Ba ơi! Mẹ ơi! Cứu.. cứu.. con.

    Erik khẽ rên nhẹ, nắm lấy hai chân đang khua lia lịa của cô, thở gấp gáp, nói:

    – Ngoan! Thả lỏng người ra. Sẽ nhanh thôi! Không đau đâu!

    Nhưng cô làm sao mà "ngoan" được? Sự sợ hãi lên đến tột đỉnh, cô dùng hết tất cả sức lực để vùng vẫy, thậm chí đạp lên cơ thể không mảnh vải của anh. Điều này càng làm cho dục vọng của Erik lên cao. Cuối cùng, anh rướn mình lên.

    – Là cô không nghe lời!

    Cuối cùng, anh thô bạo đưa vật cứng sâu vào trong cơ thể cô, hòa làm một. Cảm giác hưng phấn này khiến anh dường như quên đi mối thù vạn kiếp giữa anh và gia đình. Hiện tại, trước mắt anh, chỉ có sắc dục và một cô gái nhỏ mới lớn nhưng quyến rũ vô cùng.

    – Aaaaa!

    Lực đạo không hề khoan dung, không hề để tâm người phía dưới thân mình thậm chí chưa đủ tuổi trưởng thành, Erik cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.

    Còn Lan Ngọc thì sao? Cô nước mắt lưng tròng, hét đến khàn cổ, kêu cứu trong vô vọng, miệng liên tục kêu ba gọi mẹ. Đầu óc cô quay cuồng, tê dại, không thể suy nghĩ thêm gì nữa, ngoài chữ "rất đau". Cô cảm thấy bản thân vừa mất đi một thứ rất rất quan trọng đối với đời con gái. Mẹ thường dạy cô rằng không được cho tên con trai nào chạm vào cơ thể mình, dù chỉ một chút, nhưng giờ đây, lại có kẻ không chỉ đụng một chút, mà còn là cả cuộc đời cô.

    Nơi đang "mây mưa" kia liên tục trút nước, một dòng máu đỏ hòa vào, thấm thía vào xương cốt nỗi đau đớn xé lòng của cô gái nhỏ. Thật đau đớn! Cô thậm chí không hề nhìn thấy mặt kẻ đã khiến cô ra nông nỗi này.

    Cuộc sống trong bóng tối chỉ mới bắt đầu.
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiTrinhh Trinhh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2022
  3. Quỳnh okay

    Bài viết:
    0
    BẤT GIÁC YÊU ANH

    Chương 2: SÁU NĂM KHÔNG CÓ ANH


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Căn phòng tối đen, không ánh đèn, rèm che phủ kín cửa sổ, chốt cửa vẫn khóa.

    – La.. lá.. la..

    Có một cô gái, tay ôm một con gấu bông không rời, khẽ ngân nga những câu hát. Cô gái ấy chính là Lan Ngọc, cô gái tội nghiệp của sáu năm trước, cô gái bé nhỏ thông minh, lanh lợi ngày nào bỗng hóa trở nên điên dại.

    Đã sáu năm, một khoảng thời gian khá dài, vậy mà Lan Ngọc vẫn chưa bước ra được khỏi bóng tối, không ai quan tâm đến cô ngoại trừ người mẹ kính yêu của cô.

    "Cạch" – Cánh cửa phòng mở ra, một cô gái bước vào. Không ai khác, ngoài Nhã Phương.

    Chỉ cần nghe tiếng mở cửa, Lan Ngọc lại vô cùng sợ hãi, ngồi co ro ở góc phòng, run rẩy, rồi la lên thất thanh.

    – Đồ xấu xa! Đến.. đến rồi! Tên biến thái! Cút! Cút ra!

    Lan Ngọc hoảng sợ tìm chỗ nấp, để hông ai thấy được mình.

    Việc này đối với Hương Giang là một chuyện vô cùng tốt. Cô ta càng điên điên dại dại không tỉnh bao nhiêu thì Hương Giang càng sung sướng, hạnh phúc bấy nhiêu. Nhờ phúc đức tu từ kiếp trước mà giờ cô đã leo được lên chức chủ tịch tập đoàn, L &T. Mặc dù cô biết thừa Tùng Dương chỉ coi cô như kẻ thế thân, vùi lấp chuyện xấu con gái ông ta, nhưng trong mấy năm qua, cô ta ít nhiều thể hiện được bản lĩnh trên thương trường của mình. Người ba nuôi này cuối cùng cũng tin tưởng cô, giao phó một vài việc lớn. Chưa biết chừng, Hương Giang đã thay thế Lan Ngọc, trở thành viên ngọc quý trong tay ông ta tự bao giờ.

    – Con điên kia! Mày trốn đi đâu rồi? Mau ra đây ăn sáng đi chứ!

    Hương Giang nhìn xung quanh phòng, ngó ngang ngó dọc. Thật tình thì cô ta đâu có rảnh thời gian, thành tâm thành ý đích thân đem đồ ăn lên cho Lan Ngọc. Cô ta chả qua muốn lấy lòng mẹ nuôi, lấy lòng người nhà này mới tỏ ra tử tế tốt bụng. Chứ đằng sau lưng, cô ta nghĩ gì là một chuyện khác.

    "Rộp..". Hương Giang nghe có tiếng sột soạt phát ra từ gầm giường. Cô ta khẽ nhếch hàm, giọng ngọt sớt, tiến sát về phía mép giường.

    – Chị Lan Ngọc! Em Hương Giang này! Chị ra mau ra đây đi, chị mau ra đây đi! Em mang đồ ăn sáng cho chị đây. Hôm nay, toàn món ngon nha!

    Lan Ngọc vẫn không trả lời.

    Hương Giang kia bỗng nổi đóa lên:

    – Con chết tiệt kia mày không ra là chết với tao!

    Nói rồi, cô ta cúi xuống, bắt kịp thấy ánh mắt sợ hãi ngấn lệ của Lan Ngọc, đưa tay, lôi thật mạnh ra ngoài.

    Lan Ngọc vẫn siết chặt con gấu bông, thút thít khóc.

    – Mày khóc cái gì? Thứ dại trai như mày, sao không chết luôn đi? Mày sống trên đời làm gì, báo hại tao lúc nào cũng phải phục vụ mày.

    – Đi.. đi.. ra! – Lan Ngọc đứng một góc, sợ hãi nhìn Hương Giang.

    – Cái con điên này! Mày nói ai đi hả? Mày có ăn không thì bảo!

    Hương Giang bực tức cầm lấy miếng sandwich, nhét vào miệng Lan Ngọc, ép cho cô ăn bằng được mới thôi.

    Lan Ngọc hoảng loạn lập tức cắn thật mạnh vào tay cô em gái độc ác của mình.

    – Á!

    Người kia lập tức vứt miếng sandwich xuống đất, suýt xoa lấy cánh tay đã tứa máu.

    Cánh cửa phòng bật mở ra, bà Nhã Phương – mẹ của Lan Ngọc sốt sắng chạy vào. Thấy cô con gái bé nhỏ của mình đang nằm sóng soài trên đất, tay vẫn không rời con gấu bông bà mua tặng, ánh mắt u ám chỉ toàn sự kinh hãi, lòng chợt quặn thắt.

    – Hương Giang! Sao chị con? – Bà nhìn lên đứa con gái nuôi đang đứng gần đó, mặt nhăn mày nhó.

    – Mẹ! Chị Lan Ngọc, con chỉ muốn giúp chị ăn sáng, nhưng, nhưng, chị ấy cắn con. Mẹ xem.. tay con chảy máu rồi!

    Bà Nhã Phương không để ý nhiều đến Hương Giang, lo lắng chạy vội đến bên con gái ruột, ôm vào lòng.

    Lan Ngọc tuy điên, nhưng vẫn còn nhận ra được mẹ mình. Vì trong suốt sáu năm qua, bà là người duy nhất không bỏ rơi cô, vẫn yêu thương, quan tâm tới bữa ăn, sức khỏe của cô hằng ngày. Cô khi ở trong vòng tay của bà mới cảm thấy thực sự an toàn, cảm thấy được che chở, ánh mắt sợ hãi đã dịu đi phần nào.

    – Có phải con ép chị con ăn không? Chị con tâm lý không được ổn định, con phải từ từ thôi chứ?

    – Mẹ! Không phải đâu mà! Con đưa miếng sandwich lên nhẹ nhàng nói chị ăn đó chứ, mà chị thì.. mẹ, mẹ rõ ràng không xem con là con của mẹ. Lúc nào, mẹ cũng chỉ biết có chị Lan Ngọc thôi.

    Đến bây giờ, Hương Giang vẫn chối thẳng, sẵn sàng dựng màn kịch người em gái tốt bụng bị bà chị điên bắt nạt trước mặt cho mẹ nuôi xem. Quả thật về điệu bộ và lời nói chẳng kém gì ngôi sao Holywood.

    – Mới sáng sớm, có chuyện gì ồn ào vậy!

    Tùng Dương đứng ngoài cửa phòng Lan Ngọc, tay cầm một tách trà nóng, ánh mắt đen kịt nhìn Lan Ngọc ngẩn ngơ trong vòng tay vợ mình.

    Vừa nhìn thấy ba, Lan Ngọc lập tức chúi mặt vào lồng ngực mẹ, né tránh sự lãnh khốc của ông.

    – Ba! Ba coi! Con cho chị ăn, rồi chị cắn con chảy máu tay luôn! – Hương Giang lập tức chạy lại nhõng nhẽo.

    Bà Nhã Phương biết ông Dương từ sáu năm trước đã định bỏ mặc sự sống chết của con gái mình vì sợ tin đồn cô bị cưỡng hiếp khi mới mười sáu tuổi, rồi trở nên điên dại lan ra ngoài khiến ông xấu mặt. Cũng may, bà nảy ra ý định nhận con nuôi, thế thân cho cô, nếu không, bà và con gái sớm đã phải đi khỏi đây rồi.

    – Hương Giang! Con..

    – Hương Giang làm sai gì chứ? Lan Ngọc không ăn thì thôi bà làm gì quá lên vậy! Bình thường nó có làm gì đâu chứ, suốt ngày ru rú trong phòng, nhịn ăn một bữa chết người à? Nếu Hương Giang của tôi xảy ra chuyện gì, bà đừng trách!

    Ông Dương nói từng lời như xé cả ruột gan bà Phương. Dù gì ông cũng từng chiều chuộng, thương yêu Lan Ngọc đến vậy, huống hồ cô mới là con ruột, Hương Giang kia chỉ là đứa trẻ mồ côi được nhận về. Sao ông lỡ đối xử với đứa con gái tội nghiệp đáng thương của mình tàn khốc thế này?

    – Hương Giang! Con mau xuống dưới nhà băng bó lại, nếu cần thì khám bác sĩ đi. Ba không yên tâm chút nào! Xuống ăn sáng nhanh lên rồi ba con ta đi làm!

    Sự đời thật bất công. Tùng Dương đối xử tốt với con gái nuôi cỡ nào thì đối xử tệ hại với con gái ruột bấy nhiêu. Bà Nhã Phương cũng chỉ còn biết ôm con mà xót xa, mà đau đớn.

    Trước cổng căn biệt thự số 02, đường X, phố Y, nơi gia đình Lan Ngọc đang sinh sống, bỗng có một chiếc hơi màu đen tuyền dừng lại ở đấy.

    Người ngồi sau xe là một nam thanh niên mặc vest đen thanh lịch, gương mặt anh tuấn lạnh lùng, không chút biểu cảm. Đây chẳng phải ông lớn tập đoàn A & Bnổi tiếng đây sao? Chẳng phải người đã vực dậy A & B từ đống đổ nát của người chủ tịch quá cố đây sao? Phải! Erik sau sáu năm trời sinh sống tại Mỹ. Cuối cùng cũng quay trở về.

    Người lái xe kiêm trợ lý của anh khẽ rụt rè hỏi:

    – Erik! Tôi có điều muốn hỏi. Đừng chê tôi nhiều chuyện?

    Môi mỏng của người ngồi phía sau mấp máy:

    – Anh cứ hỏi!

    – À.. Chẳng phải Tùng Dương là kẻ thù của anh sao? Lần này anh mới trở về đã ghé thăm nhà ông ta làm gì?

    Erik khẽ nhoẻn miệng cười, liếc nhìn biển số biệt thự, ánh mắt sâu xa khó đoán:

    – Tìm vợ.

    Tiếng trả lời vô cùng lãnh khốc khiến thư kí không rét mà run, im bặt không nói thêm một lời nào nữa.
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiTrinhh Trinhh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng bảy 2022
  4. Quỳnh okay

    Bài viết:
    0
    BẤT GIÁC YÊU ANH

    Chương 3: ANH TRỞ VỀ CẦU THÂN


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong phòng khách, Tùng Dương đang ung dung nâng niu tách trà nóng, tận hưởng cuộc sống giàu sang này.

    – Ông chủ! Ngoài kia có một cậu thanh niên nói muốn gặp ông chủ!

    Dì Tú giúp việc hớt ha hớt hải chạy vào báo cáo khiến ông ta suýt hoảng hồn mà ném tách trà đi.

    Tùng Dương tức giận:

    – Chỉ là một thằng nhãi thôi! Cho nó vào đi! Mới sáng sớm, các người gây loạn gì chứ?

    Dì Tú chạy ngay ra ngoài cổng mở cửa, Erik bước vào, nhìn ngắm căn biệt thự xa hoa này, thầm nghĩ: "Tùng Dương! Ông sống tốt quá rồi!"

    Anh vô cùng đắc ý muốn nhìn thấy vẻ mặt của ông ta sẽ ra làm sao khi biết anh chính là kẻ đã cưỡng bức con gái ông ta sáu năm trước. Chờ đi! Báo ứng sắp đến với ông rồi! Tùng Dương.

    – Xin chào! Chủ tịch tập đoàn L&T! Ông vẫn khỏe chứ?

    Dù đã sáu năm trôi qua, Erik từ chàng thanh niên hai hai tuổi năm nào đã trưởng thành lên rất nhiều. Tuy vậy, giọng nói của anh vẫn luôn ám ảnh trong đầu ông Dương. Chỉ cần nghe đến giọng điệu quen thuộc này, tay chân ông ta lập tức bủn rủn. Chẳng phải con trai ông Hưng đây sao? Anh là đang muốn quay trở về báo thù ông?

    – Mày.. mày.. là.. – Tùng Dương ngồi bật dậy.

    – Sao vậy? Sáu năm qua, tôi đi biệt mà không nói một lời nào với ông, thành thật xin lỗi. Vậy nên, lần này trở về, tôi muốn tặng ông một tin vui.

    – Mày ra khỏi đây ngay lập tức! Dì Tú! Đuổi cậu ta ra!

    Erik khẽ nhếch miệng, vẻ đắc ý:

    – Khoan đã! Trước khi tôi đi, tôi muốn gặp mặt con gái Lan Ngọc của ông một chút. Không biết cô ấy giờ ra sao rồi? Mười sáu tuổi có thể xinh đẹp như vậy. Chắc lớn lên càng mê hồn người hơn rồi. Chỉ cần nghĩ đến đêm hôm đó, cách con gái ông dụ dỗ tôi..

    Tùng Dương cứng cổ họng, ông ta như muốn lên cơn đột quỵ. Tại sao thằng nhãi này lại biết chuyện con Lan Ngọc? Chẳng lẽ người gửi những bức ảnh cùng tên khốn cưỡng bức con ruột ông ta lại chính là anh – Erik. Chết tiệt! Ông ta thật không ngờ, mình tính toán kĩ càng như vậy, rốt cuộc vẫn lộ sơ hở để thằng nhãi này nhân cơ hội trả thù mình.

    – À! Erik! Cậu cứ ngồi xuống! Từ từ nói chuyện!

    – Không cần! Tôi nói nhanh luôn đây! Không giấu gì ông, tôi muốn lấy con gái bảo bối của ông làm vợ, coi như chịu trách nhiệm cho đêm đó của Lan Ngọc. Tôi biết ông khó lòng đồng ý. Nhưng biết sao được? Tôi vẫn giữ mấy tấm hình khỏa thân năm 16 tuổi của con ông. Giả dụ như nó được đăng lên báo thì..

    Tùng Dương điếng người. Nếu Erik để cả thế giới biết ông có một đứa con gái bị cưỡng bức năm 16 tuổi, mặt mũi ông để ở đâu. Con nhỏ Lan Ngọc đó đúng ăn cháo đá bát! Ông ta thương cô như viên ngọc quý trên tay. Thế mà, "một con sâu làm giàu nồi canh", chỉ vì cô, ông thực đã rơi vào hoàn cảnh thụ động.

    Nhưng ông biết thằng nhãi kia đòi kết hôn với con gái ông cũng chỉ vì đơn thuần nghĩ Lan Ngọc vẫn là bảo bối của ông. Có cô trong tay, đem cô ra làm con tin, bắt ông làm cái này cái kia. Erik sai rồi! Tùng Dương, ông ta không phải là người, ông ta làm gì có tình cha con gì với Lan Ngọc chứ. Ông ta bây giờ càng trở nên đắc ý. Cuối cùng, cũng có chỗ để đuổi cái của nợ kia ra khỏi nhà.

    – Ba! Nhà có khách hả ba?

    Hương Giang mặc bộ đồ công sở đi xuống, hai mắt vừa va đập vào khuôn mặt Erik thì lập tức sáng trưng. Cô ta khẽ nhìn gương mặt anh tuấn với chiếc mũi cao cùng đôi môi mỏng khiêu ngợi kia, cảm thấy bản thân như bị sét đánh, đứng đờ ra một chỗ nhìn anh không chớp mắt.

    Erik chợt nảy ra ý định gì đó:

    – À.. à.. Lan Ngọc. Con xuống đây! Cuối cùng, ta cũng có thể tìm được thủ phạm đã làm chuyện tồi tệ năm đó với con rồi!

    Hương Giang đang đần người ra, không hiểu ba nuôi đang nói gì, bèn diễn theo, thái độ vô cùng đau đớn:

    – Ba.. ba nhắc lại chuyện đó làm gì nữa? Ba có biết nhắc đến con chỉ muốn chết đi cho xong không? Còn nữa, người này..

    Tùng Dương thở phào trong lòng. Cũng may, Hương Giang này đúng là vẫn có não hơn con gái ông ta.

    – Không sai! Chính cậu ta đã làm! Con đừng lo! Lan Ngọc! Cậu ta đến để chịu trách nhiệm! Cậu ta muốn lấy con!

    Hương Giang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tự dưng ba nuôi gọi cô bằng cái tên "Lan Ngọc", xong còn nói gả anh cho cô ta. Ý gì đây? Cô ta mặc kệ! Nếu thực ông ta muốn cô lấy hắn, cũng được thôi. Cô thích trăm lần hơn so với việc ở với lão già nham hiểm này.

    – Là.. là.. anh.. sao? – Hương Giang cố làm vẻ sợ hãi khi nhìn thấy anh, bắt chước cách Lan Ngọc vẫn thường bị ám ảnh. Cô ta thật ghen tỵ, tại sao người bị cưỡng hiếp không phải là mình?

    Erik đến gần cô ta, khẽ vén lọn tóc thừa lên tai Hương Giang:

    – Đừng sợ! Bảo bối! Nếu em muốn, ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn luôn!

    Hàng vạn dây thần kinh của Hương Giang bỗng bị tê liệt hoàn toàn. Nụ cười kia đã đưa cô ta lên đến thiên đường, khẽ mỉm cười, trao ánh mắt trìu mến nhìn anh.

    Erik nghĩ thầm trong bụng: Cô gái nhỏ này có thể khiếp sợ như vậy khi bị anh cưỡng bức, không ngờ vẫn sống tốt qua mấy năm, con gái Tùng Dương có khác, chả qua cũng chỉ là thứ cặn bã giả nai như nhau.

    Tùng Dương chạy đến, kéo Hương Giang ra, cười cười:

    – Đúng vậy! Mai cậu đem Lan Ngọc đi đăng ký kết hôn rồi đưa con bé về nhà sống chung luôn đi, đám cưới với đăng kí kết hôn từ từ hẵng làm cũng được. Tôi già rồi! Để con gái trong nhà lâu ngày nguy hiểm lắm! Cậu cứ thoải mái đưa con bé đi ngay! Cậu không cần đến đón con bé. Người cha này sẽ tự mình dẫn con gái về nhà chồng.

    Erik đắc ý, bước ra khỏi cửa. Lão cáo già này có thể vì thể diện mà ngu ngốc, sợ hãi như vậy. Đến hạnh phúc cả đời của con gái cũng không quan tâm! Không hổ danh là cầm thú! Ba mẹ anh thất bại trước tay ông ta có lẽ chỉ một phút sai lầm. Còn với anh, sẽ không để mọi chuyện lặp lại thêm lần nữa.

    – Vậy tôi về trước! Tạm biệt! Ba vợ!

    Chờ Erik đi thật xa, Tùng Dương mới nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế.

    Hương Giang sốt ruột chạy lại hỏi:

    – Ba.. muốn con kết hôn với hắn thật à?

    Tùng Dương đập tay xuống bàn, tức giận:

    – Hương Giang, đừng quên con là ai! Con không được thích hắn! Thằng nhãi ấy cứ đẩy cho con Ngọc là được!

    – Hắn phát hiện mình bị lừa dối, sẽ trả chị về thôi ba. Chi bằng ba cho con lấy hắn, làm nội gián cho ba!

    – Ngông cuồng! Không hiểu chuyện! Con không biết ta chính là đang muốn đẩy con Ngọc điên đi sớm sao? Để nó trong nhà lâu ngày cũng bị phát hiện. Đẩy nó đi rồi, con sẽ thành con gái duy nhất của ta. Đến lúc đó, hắn có bảy cái miệng cũng không làm gì được.

    Hương Giang kia tâm trạng hụt hẫng. Lão già này quá nham hiểm! Một người tốt như thế lại bị con điên Lan Ngọc cướp mất. Trong khi cô ta phải chịu cảnh ngày ngày cực nhọc làm việc, lấy lòng lão già này. Thật không công bằng! Cô ta nhất định sẽ tìm mọi cách tiếp cận Erik để anh tin tưởng cô, rồi đuổi con điên kia ra ngoài đường. Nhất định như vậy!


    Và rồi lại một âm mưu nữa được nhen nhóm trong đầu Hương Giang- nữ nhân tâm cơ.
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiTrinhh Trinhh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng bảy 2022
  5. Quỳnh okay

    Bài viết:
    0
    BẤT GIÁC YÊU ANH

    Chương 4: BỊ BA RUỒNG BỎ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáu năm, anh đã dành ra 6 năm ấy để vực dậy công ty của ba anh đang trên đà phá sản trở thành một tập đoàn đứng đầu toàn quốc. Anh đã trở về và lợi hợi hơn xưa.

    Erik đang vùi đầu vào đống báo cáo của cấp dưới.

    "Tít.. tít.. tít..". Có tiếng chuông điện thoại.

    – A lô! – Erik nhấc máy.

    Bên kia đầu dây là bà Nga – người giúp việc nhà anh.

    – Cậu chủ! Cậu về nhà ngay đi! Có một ông đem một cô gái đến tự xưng là ba vợ cậu..

    Erik bắt đầu nghi ngờ, Tùng Dương có cần gấp gáp muốn đuổi con gái mình ra khỏi nhà vậy không? Dù gì trước đây, nghe đồn ông ta thương con gái hơn tất cả, ít ra cũng phải một màn nước mắt cha con ly biệt. Thế nhưng, ngay từ đầu, ông ta tỏ ra khá vui mừng. Gả con gái cho kẻ thù có gì tốt đẹp. Chẳng phải Lan Ngọc đó là viên ngọc ông ta yêu quý nhất sao? Chấp nhận giao cả cuộc đời cô cho anh chẳng khác nào đưa thịt vào miệng hổ. Không được! Có chuyện rồi!

    – Nói ông ta chờ tôi ở nhà! Tôi lập tức về ngay!

    – Nhưng ông ta đưa cô gái kia lên phòng cậu rồi về luôn. Mà tôi thấy cô gái đó hình như..

    Bà Nga chưa kịp nói hết câu thì bỗng giật mình nghe có tiếng đập bàn mạnh từ điện thoại, rồi tiếng "tút.. tút..".

    Cúp máy, Erik lập tức thu dọn bàn làm việc, phóng xe về nhà. Anh dần dần cảm thấy có điều gì bất thường ở đây. Càng nghĩ, anh càng thấy bản thân mình thật ngu ngốc khi nghĩ Tùng Dương cũng đơn thuần như bao kẻ nham hiểm khác anh từng gặp. Anh thật sai lầm! Ông ta thông minh hơn hẳn những kẻ khác rất nhiều. Anh tuy có tài kinh doanh giỏi, nhưng còn quá trẻ, chưa đủ mưu mô để so với lão cáo già đó.

    – Cậu chủ! Cậu về rồi!

    Bà Nga hớt ha hớt hải chạy ra mở cửa.

    – Cô gái đó đâu rồi!

    – Trên phòng của cậu. Nãy giờ, tôi không nghe thấy động tĩnh gì hết! Không biết cô ấy..

    Erik hùng hùng hổ hổ chạy lên lầu. Hay là ông ta kiếm một Lan Ngọc khác thế thân? Không, không thể nào, ông ta muốn mất thể diện sao?

    "Tít.. tít.. tít.." Tùng Dương gọi cho anh.

    – Sao rồi? Erik. Cậu thấy thế nào? Hãy chăm lo cho cái thứ rác rưởi đó giùm tôi nhé! Thân tặng cậu câu này! Cậu vẫn còn ngây thơ lắm, không đủ trình để đấu với tôi đâu!

    – Tùng Dương! Ông lừa tôi! Ngày mai, tôi lập tức đăng lên báo vụ con gái ông..

    – Ấy chết! Đứa bị cậu cưỡng hiếp ấy à? Nó đâu còn là con tôi. Nhưng biết sao được, tôi sinh nó ra, chẳng lẽ lại vứt nó đầu đường xó chợ. Tôi không tàn nhẫn đến mức đó đâu. Vậy nên tôi gửi nó cho cậu, mong cậu chăm sóc nó cẩn thận, đừng vứt bỏ nó. Nghe cho rõ đây! Từ nay về sau, Lan Ngọc không còn là con gái tôi nữa, tôi chỉ có một đứa con tên Hương Giang. Vậy nên, nếu có chuyện gì, đừng đem thứ rác rưởi ấy ra bắt tôi làm cái này cái kia cho cậu! Tạm biệt. Đừng gọi tôi là ba vợ nữa!

    "Choang.." Chiếc điện thoại bị Erik ném xuống lầu dưới, màn hình vỡ tan tành. Đến giờ, anh mới nhận ra bản thân mình vẫn chưa thực sự đề phòng ông ta, cứ nghĩ bản thân đã nắm được thóp của kẻ thù, ai ngờ thứ đó chỉ là đồ bỏ đi với ông ta, anh thật không cam lòng. Tùng Dương đó đến con gái ruột cũng không cần. Ông ta quá thâm độc, quá nhẫn tâm. Ngay đến anh, người từng vì thù hận mà cưỡng hiếp một cô bé mười sáu tuổi đã thấy bản thân quá cầm thú rồi. Không ngờ trên đời, vẫn còn tồn tại kẻ khác tàn nhẫn hơn anh.

    Nghĩ đến Lan Ngọc đang ở trong phòng mình, anh lập tức chạy nhanh vào phòng.

    – Lan Ngọc! Cô đâu rồi! Ra đây ngay cho tôi!

    Lạ thay, bước vào phòng, anh không thấy một bóng người nào cả. Hay là cô chạy trốn mất rồi? Anh nhìn xung quanh, phòng anh không có cửa sổ, với nếu cô có chạy trốn bằng cửa chính thì bà Nga phải biết chứ.

    Anh liếc mắt khắp nơi một lần nữa, chợt phát hiện có một mảnh vải hồng bị kẹt ở cửa tủ quần áo. Và anh thì không hề có cái áo nào màu hồng hết.

    Anh đập cửa tủ quần áo:

    – Tôi cho cô hai lựa chọn, một là tự bước ra, hai là để tôi lôi cô ra. Tôi đếm từ một đến ba! Một, hai..

    Ngọc vẫn dáng vẻ khúm núm sợ hãi mọi ngày, tay vẫn không rời con gấu bông mẹ cô tặng, giọng nói của người đàn ông này rất giống.. giọng con quái vật trong ác mộng của cô. Nếu bước ra ngoài, cô sợ sẽ bị ăn thịt.

    – Ba!

    Chữ "ba" vừa dứt, Erik tức giận thô bạo kéo cửa tủ ra. Ngọc vừa nhìn thấy anh thì lập tức òa khóc, hốt hoảng ôm đầu hét toáng lên.

    – Quái vật! Cút ra! Biến thái! Cút ra!

    Erik ngớ người, cô gái này là Ngọc. Vậy kẻ hôm trước gọi Tùng Dương là ba chẳng lẽ là Hương Giang. Ông ta từ khi nào có thêm đứa con gái thứ hai vậy. Lan Ngọc này, hình như tâm lí không ổn định.

    – Câm mồm!

    Anh vừa thét lên, vừa kéo tay Lan Ngọc, lôi cô ra ngoài. Còn cô vẫn sợ hãi, khúm núm ôm chú gấu bông, không dám nhìn mặt anh.

    – Tên gì? – Anh hỏi để xác nhận.

    Cô không trả lời.

    – Tôi hỏi tên cô là gì? – Anh gằng giọng mạnh hơn.

    Lan Ngọc giọng run run, mếu máo nói:

    – Lan.. Lan Ngọc!

    Anh nghe xong, bực tức đập tay lên tường. Chết tiệt! Đã không nắm được thóp của Tùng Dương rồi. Còn rước thêm rắc rối vào nhà.

    – Tôi đưa cô về nhà!

    Vừa nghe xong, Lan Ngọc chợt nhớ những gì ba ruột cô nói với mình trên đường "bắt cóc" cô đến đây: "Mày phải nhớ, nếu mày muốn mẹ mày sống tốt, mày phải ngoan ngoãn ở cạnh thằng đó biết chưa hả, còn nếu nó không cần mày thì cút ra đường luôn cho tao, tốt nhất đừng quay về. Sáu năm qua, tao chịu hết nổi mày rồi. Mày mà vác mặt về nhà, tao đuổi mẹ mày đi luôn!".

    Lan Ngọc thương mẹ, sợ mẹ khổ. Nghe anh nói, cô lập tức lắc đầu lia lịa:

    – Đừng mà! Không về đâu! Chỗ đó đáng sợ lắm! Không về đâu!

    Nghe chữ "đừng mà" của cô, anh bỗng chạnh lòng. Anh như nghe được giọng nói yếu ớt, sợ hãi của cô bé mười sáu tuổi đêm đó. Cô gái này vì anh mà trở nên điên điên dại dại, thêm một người cha nghiệt ngã, cay độc. Sống trong căn nhà đó chắc khổ thân cô lắm. Anh đưa cô về nhà, chả khác gì đưa cô trở về địa ngục. Nhưg để cô ở trong nhà anh, nhìn thấy cô, anh lại nghĩ đến việc mình bị lừa gạt một cách trắng trợn như vậy, thật không nuốt nổi cơn tức này.

    Cuối cùng, anh nhận ra, mình thực sự đã rước về nhà một cục nợ. Giữ lại không được, ném đi càng không xong. Erik tuy lòng dạ sắt đá, cũng không nhẫn tâm như Tùng Dương, anh quyết định giữ cô trong nhà vài hôm rồi tính tiếp.

    – Được rồi! Không đưa cô về nữa!

    Anh nói xong, quay sang nhìn cô, thấy cái vẻ sợ sệt đó vẫn còn, anh thật khó chịu, anh đáng sợ tới mức đó sao? Hay cô biết anh chính là kẻ cưỡng bức cô nên cô sợ? Hôm đó, tối như vậy, cô làm sao thấy mặt anh?

    Anh thở ra một hơi, cố gắng dùng giọng dịu dàng nhất có thể:

    – Thôi được rồi! Ngọc ăn gì chưa?

    Cô lắc đầu.

    – Ngoan! Đứng dậy đi! Xuống lầu rồi tôi cho em ăn!

    Ngọc vẫn sợ hãi, chân không chịu nhúc nhích, cơ thể thì bất giác phòng bị.
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiTrinhh Trinhh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng bảy 2022
  6. Quỳnh okay

    Bài viết:
    0
    BẤT GIÁC YÊU ANH

    Chương 5: CHĂM SÓC EM LÀ TRÁCH NHIỆM CỦA TÔI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ ngày Ngọc bị ông Dương đưa đi, bà Phương ở nhà không ăn không uống.

    – Ông đem con gái tôi đi đâu rồi, trả Ngọc về cho tôi. Nó thì có tội tình gì, giờ nó bị vậy mà ông vẫn nhẫn tâm vứt bỏ con gái không lo sao. Ông quá độc ác, quá tàn nhẫn. Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà.. vậy mà..

    Ông Dương đi làm về, nghe thấy tiếng vợ khóc lóc, ông chỉ thấy bực mình và phiền phức:

    – Tôi đem nó trả cho cái thằng làm nhục nó rồi! Bà hài lòng chưa? Tôi không có ném nó ngoài đường là may cho nó rồi!

    Nói xong, ông ta bực tức bỏ ra ngoài phòng khách – nơi Hương Giang đang nằm bắt chân chữ ngũ xem phim, vẻ mặt hoàn toàn nhăn nhó.

    – Con làm gì mà mặt mày khó coi vậy? – Ông ta ngồi xuống cạnh cô ta.

    Giọng Hương Giangnhõng nhẽo, nhão như bùn:

    – Ba còn nói! Ba cho Ngọc tới chỗ tốt như vậy! Rõ ràng là không thương con. Mà con có thương Erik thật đâu! Con chỉ muốn làm nội gián cho ba thôi!

    Ông ta tức giận:

    – Còn nói không thương nó, không thương mà con ghen tỵ với con Ngọc làm gì? Ta nghĩ nó ở nhà thằng đó chắc cũng bị chà đạp không ít. Dù gì thì ta cũng lừa thằng nhãi đó một vố đau vậy! Với ở cạnh ta không tốt bằng ở cạnh thằng nhãi đó sao?

    Hương Giang không nói không rằng, bỏ lên lầu. Cô ta đúng hết chịu nổi lão già này rồi. Phải kiếm một nơi khác tốt hơn để trú chân thôi. Tên Erik điều kiện tốt như vậy, cô ta không thể bỏ qua. Cô ta nghe nói Erikùng thủ đoạn bỉ ổi khiến A&B đứng trước nguy cơ phá sản, còn chủ tịch A&B thì lên cơn đột quỵ chết, người vợ đau lòng cũng tự tử đi theo, cho nên Erik – con trai hai người đó mới hận ông Dương sâu đậm. Giả dụ như bây giờ, cô phản bội ông Dương, làm nội gián cho Erik. Không biết anh ta có chịu đuổi con điên kia ra ngoài, rồi lấy cô không? Hương Giang nhất định phải thử.

    Mặt trời đi xuống dần, rồi mất hẳn sau những tòa nhà cao tầng, trời sắp tối. Erik vừa đi làm về. Anh nghe có tiếng bà Nga í ới trên lầu, nghe có vẻ bất lực lắm:

    – Lan Ngọc! Cô nghe lời tôi đi có được không? Mau cởi đồ ra, tôi giúp cô tắm. Mấy ngày nay, cô không tắm rồi. Cậu chủ không thích người ở dơ đâu?

    Nghe xong, anh thở dài. Lan Ngọc này lúc trước chắc hẳn là một tiểu thư cành vàng lá ngọc kén chọn lắm đây. Ăn uống đã khó khăn, đến việc đi tắm cũng không tự làm được. Bề ngoài là một cô gái hai mươi hai tuổi, bên trong chắc chỉ là một đứa trẻ bốn, năm tuổi.

    "Cạch". Anh mở cửa ra thì bà Nga thốt lên.

    – Lan Ngọc tiểu thư! Cô làm gì vậy? Đừng chui xuống gầm giường.

    Erik đến phát cáu với cô gái này. Mấy ngày nay, tuy cô ở nhà anh, nhưng cùng lắm chỉ có bà Nga hay lui tới chăm sóc cho cô thì chạm vào cô được, còn anh, cô không thèm nếm xỉa đến.

    – Trời đất! Cậu chủ! Cậu làm gì vậy? Tôi phải năn nỉ cô ấy mãi, cô ấy mới chịu ra đây nói chuyện với tôi, không thì cứ trốn trong tủ suốt. Cậu mở cửa vào làm bao nhiêu công sức của tôi đổ sông đổ bể! – Bà Nga phàn nàn.

    Hai người đang nói chuyện thì dưới gầm giường vang lên tiếng nói yếu ớt:

    – Biến thái đến rồi! Biến thái đến rồi! Mau đi trốn! Mau đi trốn!

    Bà Nga nghe xong, chỉ biết lắc đầu. Bà sống trên đời đã hơn sáu mươi năm rồi, chưa bao giờ thấy cô gái nào tội nghiệp như vậy. Đã bị ngẩn ngân ngơ ngơ ra thế này, còn bị cha mẹ gạt bỏ. Cũng may, cô đang ở với cậu chủ của bà, tính cậu chủ lại tốt, nếu không thật không biết sẽ ra làm sao?

    – Tội nghiệp! Chắc là cô ấy bị cưỡng hiếp, ám ảnh quá nên mới sinh bệnh điên đây mà. Ai đời mà thất đức thế không biết?

    Bà vẫn không biết, kẻ thất đức đó chính là cậu chủ – người bà vẫn thường khen ngợi có tuệ căn. Erik nghe xong thì cảm thấy không ổn chút nào. Tâm trạng dằn vặt thật khó chịu! Bởi anh – kẻ gây ra mọi việc mới có thể thấu hiểu hết hành động của Lan Ngọc lúc này. Chắc chắn, cô sợ tiếng mở cửa phòng, sợ cởi đồ trước mặt người lạ, cả giọng nói của anh nữa, đặc biệt là khi anh tức giận, giọng nói càng giống đêm đó mấy phần.

    Anh cúi xuống gầm giường, Lan Ngọc nhìn thấy mặt anh thì lập tức lấy con gấu bông che mặt lại:

    – Quái vật! Biến thái!

    Sao cơ? Cô nói gì? Anh là "quái vật". Giống lắm sao? Tính anh rất nóng, nếu với người thường, anh đảm bảo không tha rồi. Nhưng thấy cô sợ hãi, anh chỉ còn cách cố gắng kiềm nén, tự nhủ: "Không được mắng cô ấy nữa! Cô gái này là cái của nợ mình tự gây ra! Mình phải chịu trách nhiệm!"

    – Vậy giờ Lan Ngọc muốn thế nào mới chịu đi tắm đây!

    – Mẹ.. mẹ.. mẹ.. Phương!

    Thường ngày ở nhà, người tiếp xúc được với Lan Ngọc chỉ có mẹ. Đến việc tắm rửa, cho ăn, cho uống, bà cũng tự mình làm. Lan Ngọc chỉ tin một mình bà.

    Erik nghĩ cô đang nhớ mẹ, muốn về nhà, bất giác nói:

    – Lan Ngọc nhớ mẹ sao? Tôi đưa em về nhà với mẹ.

    Không gian trong phòng im lặng một lúc lâu.

    Vài phút sau, anh thấy con gấu bông được đẩy ra khỏi gầm giường, một cô gái nhỏ từ từ chui ra.

    – Không muốn về nhà đâu! Đừng đưa Lan Ngọc về nhà!

    Erik bắt đầu thấy kì lạ. Mỗi lần nói muốn đưa cô về nhà, thì ngay lập tức cô nghe lời. Cái nhà đó đáng sợ tới mức đó sao? Hay ông Dương đã nói gì với cô, làm cô sợ, không dám về nhà. Cô không làm gì sai cả, người sai là anh, sao kẻ nào cũng muốn đá cô ra ngoài như vậy.

    Erik nhìn cô gái nhỏ này, có chút thuận mắt. Tuy cô ấy điên, nhưng cử chỉ và suy nghĩ đều rất ngây thơ, hồn nhiên. Càng nhìn, càng khiến người ta cảm thấy thương.

    – Cậu chủ! Cậu ra ngoài đi! Chắc giờ cô ấy chịu nghe lời tôi đi tắm rồi!

    – Vậy.. tôi ra ngoài!

    Anh liếc nhìn gương mặt lấm tấm mồ hôi của Lan Ngọc, khẽ cười, rồi đứng dậy, quay gót, bước ra khỏi phòng.

    Anh lấy điện thoại, bấm một dãy số:

    – A lô! Ngày mai, anh cho người đến đây gỡ bỏ cánh cửa phòng ngủ giùm tôi.. Được rồi! Càng sớm càng tốt.

    Anh nghĩ bỏ cánh cửa phòng đi rồi, người khác vào phòng cô sẽ không phải mở cửa rồi phát ra tiếng "cạch" ám ảnh trong đầu cô nữa. Cảm giác được chăm sóc, bảo vệ một người khác khiến anh cảm thấy ấm áp vô cùng.

    Đến giờ ăn, bà Nga ăn chưa kịp no, đã vội buông bát đũa, đem đồ ăn lên tận phòng cho Lan Ngọc. Bà cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm chăm sóc cô như một người mẹ.

    – Lan Ngọc! Ăn rau đi nào! Cô đừng chỉ ăn thịt! Cô xem người cô, đã gầy gò xanh xao lắm rồi! Phải ăn rau!

    Lan Ngọc lắc đầu lia lịa. Bà Nga đưa cái muỗng thức ăn đầy rau gần đến miệng cô, ngay lập tức có một lực đẩy, đậy tay bà ra xa.

    Anh ngồi bên cạnh bà Nga, bắt đầu cảm thấy sốt ruột, bữa ăn đã kéo dài hai tiếng đồng hồ. Cô cứ ăn uống thế này, đến bao giờ mới mập lên nổi.

    – Lan Ngọc! Nếu em không ăn rau, con quái vật kia sẽ đến bắt em ăn thịt cho coi. Ăn rau vào rồi, em sẽ có sức mạnh, không sợ bị nó ăn thịt nữa!

    Cô nghe xong, khép nép nhìn anh – lần đầu tiên liếc mắt để ý tới anh:

    – Có thật ăn vào rồi, anh sẽ không ăn thịt Lan Ngọc không?

    Khóe môi anh giật giật, anh nói "con quái vật kia" hóa ra là đang tự ám chỉ mình. Anh thật cứng họng trước cô rồi, đành chấp nhận đóng vai ác hù con nít vậy.

    – Đúng đúng!

    Bà Nga nghe xong, không nhịn được cười:

    – Erik! Cô ấy đúng là cục nợ đời cậu rồi!


    Erik nghe vậy bất giác khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng có chút cảm giác khác lạ mà chưa thể gọi tên.
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiTrinhh Trinhh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng bảy 2022
  7. Quỳnh okay

    Bài viết:
    0
    BẤT GIÁC YÊU ANH

    Chương 6: DỤ DỖ KHÔNG THÀNH

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hương Giang từ sáng sớm đã việc cớ bị bệnh, không muốn đi làm cùng ông Dương. Thật ra, hôm nay, cô ta có ý định tới tìm Erik, tỏ rõ muốn làm nội gián cho anh. Cô ta không tin anh sẽ không chấp nhận yêu cầu hấp dẫn này. Bởi, Giang nắm rõ trong lòng bàn tay rất nhiều bí mật của ông Dương, cũng như các vụ làm ăn ngầm của ông ta, ngay cả danh sách những quan chức đã nhận tiền "tài trợ đặc biệt" từ ông Dương để trốn thuế. Chỉ cần nghĩ đến cảnh, Ngọc bị ông đuổi ra khỏi nhà, khóc lóc đầu đường xó chợ, bị người ta chà đạp là cô cảm thấy vui rồi.

    Giang trang điểm đậm, mặc chiếc váy ngắn bó sát người, lộ đường cong cơ thể, sau đó, khoác lên mình chiếc áo khoác dài, cố tình giấu giếm không cho ai biết cô đi "kiếm trai". Thêm chiếc khẩu trang y tế, giọng nói khàn khàn, hắt xì vài cái. Nhìn vào, ai cũng nghĩ cô ta đi khám bệnh vì cảm cúm.

    – Con đi đâu vậy! Giang! Con đi gặp Ngọc đúng không? Con biết nó ở đâu, nói cho mẹ biết đi! Mẹ xin con đó!

    Bà Phương vừa thấy Giang ăn bận định ra ngoài, rối rít chạy lại hỏi. Mấy ngày nay, người mẹ mất con này không lúc nào nguôi ngoai nhớ con, sợ con khổ. Bà cho người đi tìm, nhưng rốt cuộc vẫn bị chồng bà phát hiện, ngăn cản bằng mọi cách.

    – Mẹ này! Mẹ thấy con giống đi gặp chị không? Khụ.. khụ.. con đang đi khám bệnh đó! Cả người con lạnh cóng hết lên rồi đây. Mẹ không quan tâm con thì thôi! Ngày nào, cũng Ngọc, Ngọc!

    Nói xong một hồi, Giang bực bội bỏ ra ngoài, đúng là thêm một bà già rắc rối, cũng sắp hóa điên theo đứa con mất rồi.

    Cô ta lái xe thẳng đến nơi làm việc của Erik, tự xưng là con gái chủ tịch tập đoàn L&T tới để bàn chuyện hợp tác với anh, rồi không nói không rằng, tự tiện chạy lên phòng anh.

    "Cốc.. cốc.."

    – Mời vào!

    Giang mở khóa, bước vào phòng, bỏ khẩu trang ra, thấy một gương mặt đầy anh tuấn đang chăm chú với đống tài liệu trên bàn, càng nhìn càng khiến cô ta thêm đắm đuối.

    – Xin chào! Erik!

    Anh ngước lên, nhận ra cô – kẻ hôm trước giả làm Lan Ngọc:

    – Cô là.. Hương Giang!

    – Đúng! Xin lỗi vì lần trước đã lừa anh! Thật ra thì em cũng bị ép buộc thôi. Anh biết mà, để có được vị trí như ngày hôm nay, em phải làm vừa lòng lão già đó!

    Erik nghe xong, không muốn nói thêm câu nào nữa, anh lại tiếp tục bận rộn với công việc, rõ không thèm nếm xỉa gì tới kẻ trước mắt. Giọng nói đầy sự ganh ghét, dối trá của người phụ nữ này khiến anh vô cùng chán ghét. Phải rồi! Đáng lẽ cô ta nên là con ruột của ông Hoàng mới xứng chứ? Anh đang nghĩ có nên đổi họ của Lan Ngọc sang họ anh, đứt hoàn toàn ra khỏi mối quan hệ huyết thống với ông Dương không?

    – Nếu cô không có chuyện gì thì mời ra ngoài cho!

    Giang nghiến răng, nắm chặt bàn tay. Không thể bỏ cuộc! Cô ta tung ra con át chủ bài.

    Chiếc áo khoác dài kín đáo được cô ta vứt bỏ ra ngoài. Cô ta không tin loại đàn ông cầm thú đến mức một con nhóc mười sáu tuổi cũng không tha như anh lại không thể rung động trước cơ thể quyến rũ của mình.

    Giang tiến đến chỗ Erik, ngồi lên bàn làm việc của anh, bàn tay mị hoặc khẽ nắm lấy chiếc cà vạt của anh.

    – Erik! Anh nói xem! Giữa em và Lan Ngọc! Ai đẹp hơn?

    Chiếc bút đang kí từng nét chữ của Erik dừng lại, anh ngước lên nhìn gương mặt đầy mị hoặc của Hương Giang.

    – Hiện tại, cô đúng là đẹp hơn em ấy!

    Hương Giang nghe xong nở mũi, nghĩ kế hoạch đã thành công.

    – Nhưng nếu Ngọc chịu ăn chút, chắc chắn xinh đẹp hơn cô. Dù gì tuổi mười sáu của em ấy tôi đã giữ. Lúc ấy, em ấy còn xinh đẹp hơn cô vài phần.

    Hương Giang cắn môi, người đàn ông này thực muốn chơi xỏ cô ta đây mà. Con điên Lan Ngọc đẹp hơn cô ta sao? Chuyện buồn cười nhất cô ta từng nghe. Hương Giang đã tức tới ói máu, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh.

    – Không giỡn với anh nữa! Em đến đây hôm nay là có chuyện muốn thương lượng với anh. Thật ra, ngay từ lần đầu gặp mặt, em đã rất thích anh. Vậy nên, em có thể vì anh làm tất cả mọi thứ, kể cả việc phản bội lại ba nuôi. Em giữ rất nhiều bí mật của ông ấy, chỉ cần anh chịu yêu em, rồi đuổi Lan Ngọc đi, em sẽ giao tất cả bằng chứng cho anh. Đến lúc đó, ông Dương chỉ còn nước rục xương trong tù thôi. Anh thử nghĩ xem? Anh vừa trả thù được, lại vừa.. có được em!

    Anh ngước nhìn Hương Giang, nắm lấy bàn tay đang nắm chiếc cà vạt của cô ta, khẽ vuốt ve, rồi khẽ nhếch miệng:

    – Hương Giang tiểu thư! Nếu cô cảm thấy "không khỏe" có thể đến quán bar tìm một vài chàng trai. Xin lỗi cô! Tôi không phải trai bao! Sáu năm trước, tôi đã phạm sai lầm. Sáu năm sau, nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa!

    Từ lúc anh sử dụng cách bỉ ổi nhất có thể để trả thù ông Dương sáu năm trước. Rồi sáu năm sau, anh trở về, ông Dương thì vẫn ổn, chỉ tội thêm một Lan Ngọc ngây ngô. Anh hiểu ra rằng sử dụng những cách bỉ ổi sẽ chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp. Mà anh hiện tại còn gánh thêm một cái "của nợ" ở nhà. Anh muốn quang minh chính đại dùng pháp luật trừng trị ông Dương.

    – Cút ra khỏi phòng tôi! Ngay lập tức!

    Gương mặt lãnh khốc của Erik khiến Hương Giang sợ hãi, vội nhặt chiếc áo khoác lên, vội vã ra khỏi phòng.

    – A lô! Ông chủ! Cô Hương Giang vừa nói chuyện gì đó với Erik rồi rời khỏi!

    Một kẻ lấp sau bức tường ở cầu thang đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

    Hương Giang cho rằng bản thân thông minh, rốt cuộc vẫn bị Erik từ chối mộ cách phũ phàng. Có trời mới biết, mọi hành động, cử chỉ của cô ta đều được ông Dương theo dõi rất gắt gao. Đặc biệt, từ ngày ông ta phát hiện cô ta có tình cảm với Erik, càng trở nên đề phòng, nghi ngờ hơn. Hôm nay, cô ta đến tìm anh, mọi sự đã nắm rõ trong lòng bàn tay ông Dương. Hai con chó ấy chắc chắn rồi cũng có ngày cắn lại lẫn nhau.

    Tại nhà Erik, bà Nga vẫn đang tập ăn rau cho Lan Ngọc. Chăm sóc cô gái điên này tuy có chút vất vả. Nhưng càng ngày càng thấy cô nghe lời, ngoan ngoãn hơn, bản thân bà Nga cảm thấy vui vẻ biết chừng nào? Bà tự hỏi không biết ai đã sinh ra cô gái đáng yêu này.

    – Lan Ngọc! Cố ăn thêm chút salad nữa nào!

    Lan Ngọc há miệng thật to, cả muỗng rau to bự được cô nuốt trọn vào bụng.

    – Quái vật.. đi đâu rồi?

    Bà Nga cười:

    – Lan Ngọc! Cậu chủ không phải quái vật! Cậu ấy rất tốt!

    Lan Ngọc hai má phồng to, vừa ăn vừa nói:

    – Không phải! Quái vật.. sẽ ăn thịt người đó! Không được lại gần quái vật đâu nha! Lát hồi quái vật mà về, Lan Ngọc sẽ đưa bà đi trốn, bà không phải sợ đâu!

    Cô chính là đang lo lắng, muốn bảo vệ cho bà Nga sao? Bà nghe mà cảm động. Bà làm việc cho nhà Erik từ khi ba mẹ anh còn sống lận, cuộc đời bà gắn với nơi đây, bà không có con cháu, chưa một lần cảm giác được hương vị gia đình là thế nào. Lan Ngọc làm bà cảm thấy ấm lòng.

    Bà Nga nghe có tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài cổng, đoán biết cậu chủ đã về.

    – Cậu chủ!

    Erik vừa xuất hiện trước mặt Lan Ngọc, cô lập tức kéo bà Nga muốn lôi bà đi:

    – Nhanh lên! Quái vật về rồi kìa! Trốn đi! Trốn đi!

    Hôm nay, tâm trạng Erik không hề tốt, gặp và nói chuyện với ả Hương Giang kia khiến anh không mấy vui, cảm giác như nhân phẩm bị một ả tiện nhân chà đạp. Anh không đoái hoài gì đến cô, lững thững lên lầu, đi thẳng vào phòng riêng.

    Bà Nga nhận ra điều đó, chỉ biết thở dài lắc đầu. Còn Lan Ngọc thì khác, cô vui mừng reo lên:

    – Quái vật sợ quá bỏ đi rồi! Lần sau, Lan Ngọc sẽ ăn thật nhiều rau để quái vật không dám làm gì Lan Ngọc nữa.

    Nghe đến đây bà Nga nét mặt giãn ra, cảm thấy vui vui và an ủi phần nào, không uổng công bà đã chăm sóc cô suốt mấy ngày qua.
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiTrinhh Trinhh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng bảy 2022
  8. Quỳnh okay

    Bài viết:
    0
    BẤT GIÁC YÊU ANH

    Chương 7: LẠI BỊ BỎ RƠI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Erik thức dậy từ sớm. Đêm qua, anh không ngủ được. Anh vẫn luôn trằn trọc suy nghĩ làm cách nào có thể moi được đống bí mật kia của ông Dương mà không phải thông qua con đàn bà Hương Giang.

    – Hôm qua, cậu ngủ không ngon nhỉ?

    Bà Nga chau mày nhìn Erik. Bà tuy là người làm, nhưng đã theo anh từ khi sinh ra, giúp mẹ chăm sóc anh, tình cảm có thể nói không khác gì ruột thịt.

    – Có chút chuyện làm tôi suy nghĩ thôi! Lan Ngọc chưa dậy sao?

    Bà cười cười:

    – Tối qua, cô ấy vui quá nên thức hơi muộn!

    – Vui gì?

    – Vui vì con "quái vật" bỗng sợ cô ấy, vừa về là lẩn vào trong phòng!

    Anh nghe xong, vừa nhấp một ngụm trà, chờ cho bà Nga quay mặt đi chỗ khác, mới khẽ nhoẻn ra một nụ cười. Thật tức cười! Một chuyện cỏn con thế cũng khiến cô vui sao? Cô còn trẻ con hơn cả con nít.

    Bà Nga mở cổng cho Erik lái xe đi làm. Đây vốn là thói quen của bà, sáng sớm mở cửa và nhìn chiếc xe của cậu chủ khuất khỏi tầm mắt.

    – Bà ơi! Bà ơi!

    Lan Ngọc đứng trong nhà, í ới gọi bà.

    – Lan Ngọc dậy rồi sao? Cô đánh răng, rửa mặt chưa đó?

    – Xong hết trơn rồi! Lan Ngọc đói.

    – Được rồi! Bà lấy đồ ăn sáng cho Lan Ngọc!

    Bà Nga đi vào bếp, lấy ra một suất ăn sáng cho cô. Từ ngày có Lan Ngọc, bà cảm thấy không còn buồn chán mỗi khi cậu chủ đi làm nữa. Có thêm một người, căn nhà như vui hẳn ra.

    "Bíp.. bíp..". Bà Nga đang cho Lan Ngọc ăn thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông. Bà bán tín bán nghi. Căn nhà này chưa bao giờ có người khác lui tới. Kẻ cả có là đối tác của cậu chủ, cũng bàn việc bên ngoài. Erik chỉ mới vừa đi. Ai có thể biết địa chỉ nhà này?

    – Cháu chào bà!

    Hương Giang đứng ngoài cửa lễ phép.

    Bà Nga mở cửa:

    – Cô là..

    – Dạ. Nói ra thì sợ bà không tin. Thật ra cháu là Hương Giang – em gái của chị Lan Ngọc. Cháu đến đưa chị ấy về. Mẹ nhớ chị Lan Ngọc lắm! Bà ấy từ ngày xa chị thì gần như hóa điên theo chị ấy luôn rồi!

    Erik chưa bao giờ kể chuyện cô em gái khác dòng máu của Lan Ngọc cho bà Nga nghe. Bà nhìn cách cư xử của cô ta cũng có chút lễ phép lịch sự, gương mặt tựa hồ có nét giống Lan Ngọc. Chắc cô ta không lừa bà đâu. Lan Ngọc đã thành ra như vậy. Ai có thời gian rảnh đi hãm hại con bé nữa.

    – Vậy, cô vào nhà đi! Chắc Lan Ngọc vui lắm!

    Vui sao? Lan Ngọc trong nhà vừa nghe mang máng giọng Hương Giang, đã chạy ù vào phòng, muốn núp xuống gầm giường thì sợ bị lôi ra như lần trước. Cuối cùng, vẫn chui vào tủ.

    – Ủa! Lan Ngọc đâu mất rồi! Con bé vừa ở đây mà!

    Bà Nga nhìn xung quanh bàn ăn, thức ăn còn đó, người thì biến mất.

    – Chắc em ấy chạy lên phòng rồi bà ạ! Ở cùng chị lâu nên cháu biết tính chị cháu. Mà phòng của chị ở đâu vậy bà. Cháu muốn nói chuyện riêng với chị ấy.

    Bà Nga thực sự bị đốn hạ trước vai diễn của Hương Giang. Thấy gương mặt buồn bã, thương hại nhìn xung quanh kiếm Lan Ngọc, bà càng tin hơn. Bà nghĩ em gái của cô chắc cũng tốt như cô vậy. Nên bà đã chỉ phòng cho cô ta, còn cho cô ta không gian riêng để "chăm sóc" Lan Ngọc thoải mái.

    Hương Giang tiến đến căn phòng cuối cùng ở lầu hai – một căn phòng không có cửa.

    – Chị Lan Ngọc! Em Hương Giang đây! Chị trốn đi đâu rồi! Ra đây chị em mình nói chuyện có được không?

    Cô ta vừa nói vừa liếc ra ngoài cửa xem bà Nga đang làm gì, đề phòng bà phát hiện.

    Lan Ngọc vẫn không chịu bước ra ngoài. Nhưng Hương Giang không tức giận như mọi lần, cô ta biết Lan Ngọc hiện tại nghĩ gì.

    – Chị Ngọc! Mẹ mấy ngày nay không ăn không uống gì? Mẹ nhớ chị lắm! Bà ấy không gặp được chị sẽ tự tử mất. Em biết ba nói chị không được về nhà. Chị yên tâm! Giờ chị theo em, em đưa chị đi gặp mẹ ở một chỗ kín đáo, nhất định ba không phát hiện. Chị không ra thì em đành đi vậy. Tội nghiệp mẹ, vì chị mà khổ cả cuộc đời.

    Lan Ngọc nghe xong, mắt đẫm lệ, cô nhớ mẹ, nhớ bàn tay mẹ cho cô ăn, tắm cho cô, làm mọi thứ thay cô. Vì vậy, cô liều mạng mở cửa tủ, bước chân ra ngoài, nhìn Hương Giang sợ sệt.

    – Đi! Đi gặp mẹ!

    Hương Giang tiến sát gần chỗ Ngọc đang ôm chặt con gấu bông, ánh mắt lo lắng, cô ta khẽ đưa bàn tay vén mớ tóc mai của Ngọc lên tai, cười nham hiểm:

    – Vậy chị đi theo em!

    Thấy hai cô gái nói chuyện xong, Ngọc có vẻ đã nghe lời em gái về nhà với mẹ, bà Nga không khỏi bất ngờ. Ngọc rất ít nghe lời người khác. Phải là người tin cậy nhất mới có thể đem cô ra khỏi gầm giường hay tủ quần áo.

    – Cháu xin phép bà cho cháu đưa chị về nhà! Mẹ cháu cần chị ấy hơn bao giờ hết!

    Bà Nga nghe xong, liền thở dài, có chút luyến tiếc. Mấy ngày nay, có Ngọc, bà vui cỡ nào, giờ để cô đi, bà thật không đành lòng. Nhưng thấy Ngọc ở đây lâu ngày, chắc nhớ mẹ lắm. Bà không thể ích kỷ giữ cô ở đây được.

    – Nếu vậy, Ngọc phải về với mẹ rồi, Ngọc nhớ phải ở cạnh mẹ, an ủi mẹ nghe chưa?

    Ngọc nhìn bà, gật gật, sau đó, nhìn Giang đang tủm tỉm cười.

    – Chào bà cháu đi!

    Nói xong, Giang dắt Ngọc ra khỏi cổng. Ngọc bước vào xe, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Bà Nga nhìn theo cô mà mắt rưng rưng, mới sáng nay bà vừa cho cô ăn xong, thế mà chỉ một khắc sau, bà phải vẫy tay chào cô đi mất rồi.

    – Bà ơi! Bà ơi! Yêu bà!

    Ngọc từ đằng xa, đập đập cửa kính, thốt lên câu nói đó khiến bà Nga xúc động đến nỗi quên cả việc gọi điện cho cậu chủ báo tin. Sự tin người của bà đã giúp kế hoạch của Giang thành công toàn tập.

    Đã một tiếng đồng hồ trôi qua, Giang lái xe như bay lao khắp con đường này đến con đường khác. Hôm nay, cô ta sẽ khiến Ngọc không bao giờ có thể quay lại cuộc đời cô ta nữa. Nếu Erik không chịu ném Ngọc đi, cô tự ném.

    Đến một đoạn đường vắng, Giang dừng lại, cô ta nghĩ chỗ này đã đủ cách xa thành phố rồi. Vội vàng xuống xe, mở cửa cho Ngọc.

    – Rồi! Ra ngoài đi!

    Ánh mắt Ngọc ngờ vực nhìn cô:

    – Mẹ.. đâu rồi?

    – Tao nói xuống, nghe không hả?

    Giọng nói như hổ gầm thét vào tai Ngọc khiến cô giật mình, nhanh chóng xuống xe, nhìn tứ phía, không có lấy một bóng người. Cô bắt đầu sợ hãi, sợ hãi cái vẻ thú dữ hiện tại của em gái mình.

    Giang nhìn vẻ sợ hãi kia mà hả dạ. Cô ta không thể trả thù Erik thì trả thù Ngọc. Từ nay, anh đừng hòng tìm được người chị điên này của cô ta.

    Xong đâu đó, cô ta lập tức bước vào xe, lái nhanh đi thật xa, bỏ lại Ngọc một mình đứng bơ vơ giữa cảnh đường vắng teo, hiu hắt.

    Ngọc nhìn Đông, ngó Tây vẫn không tìm được mẹ. Cô vô cùng sợ hãi.
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiTrinhh Trinhh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng bảy 2022
  9. Quỳnh okay

    Bài viết:
    0
    BẤT GIÁC YÊU ANH

    Chương 8: TAI NẠN

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giang cũng đi mất hút rồi. Bây giờ, bên cạnh cô chỉ có con gấu bông mẹ tặng, đám cây bụi bên đường và xa xa là cái nghĩa trang vắng tanh hiu quạnh.

    Trời đã nhá nhem tối, cô vẫn đứng đó, ngơ ngác chờ một hồi, cô sợ mẹ đến nơi hẹn không thấy cô. Rồi cuối cùng, cô òa khóc, men theo con đường, chạy đi thật nhanh, vừa đi vừa gọi:

    – Mẹ ơi.. bà ơi.. quái vật ơi!

    Cô đơn, vô vọng, bất lực, bị vứt bỏ, đặc biệt là bị vứt bỏ, những thứ cô luôn sợ hãi lần lượt ập tới. Trong màn đêm đang xuống dần, Ngọc cứ hoảng sợ chạy khắp nơi như thế.

    Bảy giờ tối, Erik mới đi làm về. Anh cảm thấy căn nhà hôm nay yên ắng lạ thường. Cái giọng nói trong suốt cứ lảm nhảm những thứ vớ vẩn của cô gái điên với con gấu bông của mình không còn. Anh chỉ thấy mỗi bà Nga đang cặm cụi trong bếp.

    – Cậu chủ về rồi à?

    – Ngọc lại trốn tôi rồi à?

    Anh vừa ngắt lời, đôi đũa trong tay bà đột nhiên rơi xuống – một điềm báo chẳng lành. Bà quay ra nhìn anh, mỉm cười:

    – À! Cái của nợ của cậu ấy hả! Con bé đi rồi! Tôi mừng quá cậu chủ ạ! Cuối cùng, người nhà con bé cũng đón con bé về nhà với mẹ rồi!

    Nghe bà nói, anh bắt đầu thấy không ổn. Không nói không rằng, ném cặp táp cùng áo vest xuống đất, chạy đến chỗ bà Nga gấp gáp hỏi cho rõ:

    – Bà nói ai đưa Lan Ngọc đi?

    – Cái cô tên Hương Giang, em gái Lan Ngọc ấy!

    Hương Giang sao? Người đàn bà độc ác muốn biến anh thành trai bao, hơn nữa, còn độc địa đưa ra điều kiện bắt anh đuổi Ngọc ra khỏi nhà, cô ta sao có thể ngoan ngoãn đưa Ngọc về nhà chứ? Thậm chí cho dù Ngọc đổi ý muốn về nhà vì nhớ mẹ, anh cũng không cho. Ở đó, có ông Dương, có thêm một Hương Giang nữa, cô sao chịu nổi thêm đả kích? Ngọc càng đau khổ, tội nghiệt của anh càng thêm nặng.

    Nghĩ tới điều trên, anh không thể chần chừ thêm chút nữa, lái xe lao tới nhà ông Dương ngay lập tức. Anh nhất định đòi bằng được Lan Ngọc trở về.

    – Mở cửa! Mở cửa! – Anh đập tay vào cái chuông nhỏ trước cửa nhà, tâm trí không ổn định chút nào.

    Dì Tú ra mở cửa cho anh.

    – Xin lỗi! Cậu Erik! Cậu không được phép vào nhà!

    Mặc kệ lời người phụ nữ giúp việc đó, anh bất chấp xông vào phòng khách. Khi ấy, ông Dương và Giang đang ngồi bàn chuyện làm ăn. Thấy anh, ông Dương không chút lo sợ, dù gì sau chuyện lần trước, ông ta chỉ xem anh như thằng nhãi mới lớn ngông cuồng, chỉ Hương Giang liếc ngang liếc dọc, sợ hãi.

    – Các người đem Ngọc đi đâu mất rồi!

    Ông Dương không thèm nhìn anh một cái, nhấp ngụm trà:

    – Erik! Ngọc là ai? Tôi không biết. Cậu vào nhầm nhà rồi! Đây không phải nhà Ngọc!

    Anh trừng mắt quay sang nhìn Hương Giang, giọng nói lạnh băng:

    – Hương Giang! Cô đem Ngọc đi đâu rồi! Nói mau!

    Hương Giang giật bắn người, ánh mắt sợ hãi nhìn ông Dương đang cắm đầu vào đống bản thảo dự án cầu cứu, thật không biết nói dối ra sao?

    Ngay lúc đó, bà Phương từ trên lầu xuống, nghe trọn được cuộc nói chuyện, hớt ha hớt hải chạy đến chỗ anh:

    – Cậu nói sao? Ngọc bị Giang đem đi đâu? Con bé hiện tại đang ở đâu? Con tôi.. con tôi.. – Bà vừa nói, giọng vừa nghẹn lại, không thốt thành câu nữa, một tay vỗ vỗ ngực, trái tim bà đau nhói.

    Dì Tú chạy tới đỡ bà Phương:

    – Phu nhân! Bà bình tĩnh đi!

    Bà Phương là người duy nhất yêu quý Ngọc trong căn nhà này, nếu không cô ngốc đó cũng không suốt ngày lảm nhảm tên bà. Ngay cả bà cũng không biết Ngọc ở đâu, chứng tỏ cô hiện tại không có trong nhà. Vậy cô đi đâu mất rồi, anh như phát điên lên mất.

    – Hương Giang! Rốt cuộc cô đưa Ngọc đi đâu rồi?

    Ông Dương buông tờ giấy xuống, thái độ bực tức:

    – Erik! Hương Giang cả ngày ở cạnh tôi, con bé không liên quan. Có khi có người biết chuyện gia đình tôi, giả danh con bé, lừa đem Ngọc đi bán cho bọn buôn nội tạng cũng nên? Nếu cậu tìm Ngọc thì tôi thấy cậu nên đi tìm đi. Cậu còn lằng nhằng ở đây, Ngọc của cậu chết lúc nào không hay!

    Anh nghe xong mà khinh bỉ. Chuyện gia đình ông ta ngoài người nhà ông ta, dì giúp việc kia với anh thì còn ai biết nữa. Giả định không có căn cứ gì hết. Ông ta rõ đang viện cớ bảo vệ ả tiện nhân kia. Nhưng ông ta nói không sai, anh phải đi kiếm cô ngay mới được.

    – Hương Giang! Cô chờ đó! Tôi mà tìm được Ngọc sẽ không tha cho cô đâu!

    Anh chạy vội ra ngoài xe, đầu óc rối tung. Anh hận bản thân từ sớm tới tối bận họp hành, tắt di động 24/24, giá anh nghe bà Nga gọi một cuộc báo việc Ngọc có người đưa đi, cô đã không lưu lạc ngoài đường vào ban khuya rồi. Thế giới rộng lớn như vậy, anh biết tìm cô ở đâu. Lỡ cô gặp kẻ xấu xảy ra chuyện gì, anh có dành cả đời để chuộc tội cũng không hết.

    Bà Phương nhìn theo bóng anh chạy ra ngoài, tay liên tục vỗ vỗ ngực:

    – Hương Giang! Cô sao có thể ăn ở thất nhân thất đức như vậy! Mau trả Ngọc cho tôi đi! Mau trả con bé cho tôi!

    Hương Giang đứng phắt dậy, Erik không ở đây nữa, cô ta có thể nói dối trắng trợn:

    – Con biết gì đâu! Con tính đem Ngọc yêu dấu về cho mẹ. Mà giữa đường, chị ta đòi dừng xe, xong nhân cơ hội chạy khỏi xe luôn. Con làm sao biết chị ở đâu? Đúng! Chỉ có chị mới là con của mẹ. Còn con, chỉ là đứa thấp hèn, đê tiện thôi đúng không?

    Bà Phương nghe xong, chỉ tay vào mặt Hương Giang, thở không ra hơi, giọng nói mất hẳn, bà lên cơn đau tim dữ dội. Dì Tú chạy đến, vuốt vuốt ngực cho bà.

    Ông Dương gắt lên:

    – Đủ rồi! Cô Tú! Cô đem phu nhân lên lầu nghỉ ngơi đi!

    Dì Lan dạ dạ vâng vâng, rồi đỡ bà Phương lên lầu.

    Khi hai người kia hoàn toàn đi khỏi, ông ta mới quay sang nhìn Hương Giang tức giận:

    – Hương Giang! Đừng hòng lừa ta. Con rõ ràng đem Ngọc vứt đi rồi. Dạo này, con làm ta rất không hài lòng. Tốt nhất! Ta khuyên con, chúng ta đang ngồi trên một con thuyền, ta mất thì con cũng sống không xong đâu. Đừng để ta biết con phản bội ta, nếu không kết cục sẽ rất thảm bại.

    Cả người Hương Giang bỗng run lạnh, toát mồ hôi khi nhớ lại những gì ông ta đã từng làm với cô ta.

    – Con biết mà! Con vẫn luôn trung thành. Giờ con mệt rồi, con đi ngủ.

    Nói đến Erik đang điên cuồng chạy hết nẻo đường đến nẻo đường khác tìm Ngọc. Cả đêm hôm ấy, anh không về nhà, tốc độ xe luôn giữ ở mức cao nhất. Anh thầm cầu nguyện ba mẹ mình dưới suối vàng sẽ phù hộ anh tìm thấy cô.

    Còn Ngọc? Cô vẫn vô thức lang thang đi khắp nơi, chiếc váy trắng đã vấy đầy bùn đất, gương mặt tái mép không còn chút sức sống, tóc tai bù xù, cô chưa có gì vào bụng cả. Hai mắt sưng húp, đỏ hoe vì khóc, giọng nói khàn đặc, yếu dần:

    – Mẹ ơi.. bà ơi.. quái vật ơi.. Ngọc đói.. Ngọc sợ.. Ngọc muốn về nhà..

    Cuối cùng, cô cũng đi ra đến đường lớn. Cứ thế đờ đẫn, bước qua đường rồi dừng lại ở đấy. Đằng xa, có hai đốm sáng chói đang tiếng về phía cô.

    – Này cô ơi! Tránh đường! – Người đàn ông mặc áo trắng trong xe hốt hoảng phát hiện ra cô đứng ở phía trước.

    Cô đờ mặt nhìn người trong xe, miệng vẫn lẩm bẩm câu nói lúc nãy, không còn sức để chạy nữa, cứ đứng đó chờ tử thần mang cô đi thật xa khỏi thế gian tội lỗi này.

    Người trong xe bất lực, vừa hét vừa đạp phanh thắng gấp, nhưng không kịp, chiếc xe va vào Ngọc. Cô nằm xuống đó, trên trán rỉ ra một dòng máu. Đôi mắt đỏ hoe cứ thể mờ dần rồi nhắm hẳn.
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiTrinhh Trinhh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng bảy 2022
  10. Quỳnh okay

    Bài viết:
    0
    BẤT GIÁC YÊU ANH

    Chương 9: EM ĐÃ VỀ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt Ngọc khẽ mở ra, thế giới lại hiện ra trước mắt cô, một màu trần nhà trắng tinh.

    – Tỉnh dậy rồi sao?

    Ngọc nghe thấy giọng nói lạ lẫm, lập tức vùng tỉnh dậy, cảm giác cả người đau ê ẩm, thêm một cái dây truyền nước gắn vào tay, khó chịu vô cùng. Cô ngó ngang ngó dọc không ngừng, đưa tay giật giật lấy kim truyền nước ở cổ tay.

    Người đàn ông kia khẽ hoảng hốt:

    – Cô bình tĩnh đi! Cô đang tìm kiếm gì sao?

    – Gấu.. gấu..

    Người kia chợt hiểu ra. Cũng may, lúc cô bị tai nạn, anh vội vã đem cô đến bệnh viện, nhưng không quên đem con gấu bông kia theo.

    Anh vội chạy ra ngoài bãi đỗ xe, mở cốp xe, lấy con gấu bông đã dính đầy bụi bẩn, sau đó, đem vào phòng bệnh, trao tận tay cho cô.

    – Chào cô! Tôi tên Ngọc Anh! Thành thật xin lỗi vì đã lái xe không cẩn thận rồi tông vào cô. Cô tên gì? Nhà ở đâu? Tôi đưa cô về!

    Ngọc nhận được con gấu bông thì ôm lấy ôm để, không thèm nhìn anh. Tuy nhiên, Ngọc Anh vốn là một bác sĩ tâm thần, những biểu hiện của Ngọc hiện tại, anh đương nhiên nhận ra đây không phải sự mất bình tĩnh của một người bình thường, chắc chắn cô gái nhỏ này tâm trí không ổn định.

    Với kinh nghiệm trong nghề, anh mở cặp táp, lấy ra vài viên kẹo chocolate, đưa cho cô:

    – Nếu cô chịu nói tên ra, những viên kẹo này sẽ là của cô.

    Ngọc liếc nhìn chằm chằm vào món đồ trên tay Ngọc Anh, thoáng bị quyến rũ, cô thích đồ ngọt:

    – Lan.. Ngọc!

    Nhận được câu trả lời hài lòng, Ngọc Anh dúi mấy chiếc kẹo vào tay Lan Ngọc. Cô gái này tuy bị điên, nhưng cách cư xử dễ thương chết người như vậy, chẳng khác gì một thiên thần. Mọi sự thật giống như định mệnh sắp đặt, cho anh gặp cô.

    – Cô còn nhớ nhà cô ở đâu không?

    Lan Ngọc lắc lắc đầu lia lịa, miệng vừa nhồm nhoàm nhai kẹo.

    – Vậy cô có nhớ người nhà cô tên gì không?

    Lan Ngọc suy nghĩ hồi lâu, cô cơ hồ không biết nên nói người nhà nào, nhà của cô là nơi có mẹ hay nơi có bà Nga đây? Giờ cô phải về nhà nào? Cuối cùng, Ngọc lắp bắp:

    – Bà Nga.. quái vật..

    Nghe xong, Ngọc Anh cười lớn, buột miệng hỏi:

    – Cô sống với quái vật sao? Tên quái vật là gì cơ?

    Ngay lúc đó, chiếc tivi đang phát sóng chương trình "Tài chính kinh doanh" trong phòng bệnh bỗng đưa tin: "Sau vài năm trở lại đây, vốn đầu tư cũng như cổ phiếu của tập đoàn A&B tăng mạnh. Đây là dấu hiệu phục hồi cho một A&B bước lên từ đống đổ nát của quá khứ. Thành công này có được chính là nhờ một tài năng kinh doanh trẻ tuổi – Erik.."

    Ngọc nghe xong, nhìn thấy hình ảnh "quái vật" trên cái màn hình kia, chỉ chỉ vào đó:

    – Erik.. A&B

    – Lan Ngọc! Nhà cô ở đó sao? Cô không nhớ lầm đó chứ?

    Lan Ngọc vẻ chắc chắn, gật gật đầu:

    – Thật mà!

    Ngọc Anh tựa hồ không tin cho lắm, cô gái này rốt cuộc có mối liên hệ gì với một nhân vật lớn như Erik. Nhưng anh vẫn muốn thử đưa cô đến A&B một lần. Biết đâu lời của cô là sự thật?

    Sau ba ngày ngủ thiếp đi trên giường, Lan Ngọc hiện tại thực nóng lòng muốn về nhà. Suốt đoạn đường đi, cô không ngừng ngó ra cửa sổ, sốt ruột mà cũng lo lắng, hết nhìn đường đến nhìn người lái xe:

    – Đừng có ném Ngọc đi đó!

    Ngọc cười cười:

    – Sao phải ném Lan Ngọc đi chứ? Lan Ngọc đáng yêu vậy mà!

    Một giờ sau, chiếc xe giảm tốc độ, dừng lại trước cổng tòa nhà có gắn chữ A&B to đùng trên cao. Ngọc Anh mở cửa xe, dắt Lan Ngọc vào bên trong tòa nhà.

    Trên lầu hai mươi, Erik như kẻ điên, hết quát tháo cấp dưới, xong quay sang ném tài liệu lung tung, chốc chốc anh lại gọi điện cho cảnh sát:

    – Các người rốt cuộc tìm thấy người chưa vậy hả? Các người có phải cảnh sát không? Mấy ngày trời rồi, đến hơi một người cũng không thấy!

    Chiếc điện thoại bị dập ngay sau đó. Ba ngày, ba ngày trôi qua, anh bặt vô âm tín với Lan Ngọc. Ngày nào, anh cũng lái xe xa thật xa đi tìm, liên hệ mọi tổ chức tìm kiếm người thất lạc trong toàn thành phố, in tờ rơi tìm người. Rốt cuộc vẫn không có tin gì, đành bất lực quay trở về công ty.

    "Tít.. Tít..". Chiếc điện thoại bàn từ phòng tiếp tân vang lên, anh bắt máy, thét lớn:

    – Lại có chuyện gì nữa đây?

    – Chủ tịch! Anh bình tĩnh đi! Ngoài này, có một người tên Ngọc Anh đem theo một cô gái tên Lan Ngọc nói..

    Vừa nghe tên Lan Ngọc, anh ném điện thoại xuống, vội vàng chạy ngay xuống phòng tiếp tân. Lan Ngọc của anh, cô gái nhỏ của anh trở về bên anh rồi sao? Không biết mấy ngày nay, cô ở cùng ai, sống thế nào, ăn đủ no không?

    Thang máy xuống đến lầu một, anh liếc mắt xung quanh tìm dáng người bé nhỏ của cô. Và rồi, anh thấy dáng người con gái gầy guộc đang ngồi ở ghế chờ, trong tay vẫn ôm con gấu bông quen thuộc, bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt.

    – Lan Ngọc! – Anh chạy đến chỗ họ, gọi tên cô.

    Lan Ngọc vừa nhìn thấy anh, bỗng dưng bao nhiêu uất ức bao ngày qua tràn về, cô sụt sịt mũi, rồi khóc lớn, đứng dậy, hai tay dang ra, chạy đến ôm lấy anh, gương mặt áp sát vào lồng ngực anh.

    – Quái vật ơi!

    Erik đứng hình một hồi khi thấy cô chủ động ôm anh. Từ khi nào mà trong mắt cô, quái vật trở nên tốt bụng và an toàn đến mức cô có thể ôm vào lòng thế này. Trong lòng cô, anh quan trọng vậy sao? Anh thấy vui vui khi nghĩ đến điều đó, anh đưa tay vuốt vuốt mái tóc của cô:

    – Lan Ngọc ngoan! Không sao rồi! Lát hồi, sẽ đưa em về nhà! Từ nay, không được đi đâu nữa biết chưa!

    Ngọc Anh nhìn hai người kia, anh có chút tò mò về mối quan hệ giữa họ. Hành động, cử chỉ thân mật của Erik giành cho Lan Ngọc, chẳng lẽ họ là một cặp. Anh khẽ chép miệng, tiếc nuối. Vậy mà anh cứ nghĩ cô gái đó là định mệnh đời anh.

    Erik dắt tay Lan Ngọc đến trước mặt Ngọc Anh:

    – Cảm ơn anh vì đã mang trả Lan Ngọc về cho tôi. Anh muốn bao nhiêu, tôi sẽ hậu tạ!

    – À không! Tôi phải xin lỗi mới đúng! Hôm đó, tôi đi công tác trở về, vô tình đâm vào cô ấy. Tôi làm vậy vì trách nhiệm thôi. Phải rồi! Hình như Lan Ngọc mắc bệnh tâm lí thì phải?

    Erik khẽ nhìn ánh mắt hoen lệ của Ngọc, đưa tay lau vài giọt nước mắt trên má cô, gương mặt dịu dàng, có chút khổ tâm:

    – Đúng vậy! Em ấy rất đáng thương!

    – Tôi khuyên anh nên đưa em ấy đi điều trị đi trước khi nó càng thêm nặng. Đúng là trùng hợp, tôi là Ngọc Anh, bác sĩ tâm lí, văn phòng làm việc của tôi cách đây không xa lắm! – Uy Vũ vừa nói vừa rút trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Erik – Đây là địa chỉ, anh hãy đưa cô ấy đến chỗ tôi thường xuyên, tôi sẽ điều trị miễn phí cho cô ấy! Giờ tôi có việc, tôi đi trước!

    Erik nhìn ngắm tấm danh thiếp một hồi. Ban đầu, anh nghĩ việc này nên làm, vì anh cũng muốn cô hết bệnh. Nhưng lỡ cô hết bệnh rồi, biết anh cưỡng bức cô khiến cô năm năm sống trong bóng tối, cô có hận anh, rồi rời bỏ anh không? Khi cô hết điên, trở về nhà, ông Dương nhất định sẽ nhận lại cô làm con, có phải cô sẽ trở thành kẻ thù đối đầu với anh? Ba ngày vừa qua, cô đi khỏi, anh đã đủ điên tiết. Cô rời xa anh cả đời, anh sống ra sao? Anh thừa nhận, anh bắt đầu có tình cảm với cái của nợ này mất rồi.

    Anh đang suy nghĩ lung tung, chợt cảm thấy có ai đang giật giật áo của mình.

    – Quái vật ơi! Về nhà đi! Ngọc đói! Quái vật hứa cho Ngọc ăn rồi đó!

    Anh mỉm cười:

    – Phải gọi là Erik! Không được gọi quái vật nữa. Gọi nữa là không cho ăn bậy giờ!

    Ánh mắt Ngọc long lanh nhìn anh một hồi, bặm môi làm như uất ức lắm khi gọi anh bằng cái tên khác:

    – Được rồi! Quái.. Erik!

    Nét mặt ngây thơ, vô cùng đáng yêu, khiến ai nhìn cũng phải rung động.
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiTrinhh Trinhh thích bài này.
    Last edited by a moderator: 1 Tháng bảy 2022
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...