Xuyên Không Nhất Quyết Phải Là Quân Tẩu - Tomoyo

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tomoyo, 12 Tháng sáu 2022.

  1. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 10.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô là người ngoài cuộc, cho nên cô luôn là người lý trí, nhưng cô cũng là người quá tàn nhẫn, nên cô không hề hay biết những người trong phòng này có một suy nghĩ rằng cô quả thật là một người máu lạnh, khiến cho cuộc hôn nhân của ông đỗ vỡ, đó là lời của một đứa con nên nói với ông sao, nhưng ông không thể phủ nhận lời mà cô đã nói.

    Còn Hứa Nhan thì nghĩ, tại sao cô ta lại biết được tất cả chuyện của mình, mà cô ta lại có thể nói ra cái chuyện mất mặt của ba và cô ta như vậy dù rằng hai người chưa sảy ra quan hệ thể xác với nhau, nhưng việc đó lại làm cô mất mặt trước mặt một nam nhân anh tuấn thì không thể tha thứ, và về việc em trai của cô ta nữa.

    Mẹ Lương lại nghĩ chỉ vì con gái của bà biết được bí mật của cha của mình mà cô lại thay đổi như thế.

    Còn Hắn Cố Quân Niên lại luôn cảm thấy, cô xem thường đàn ông, không tin tưởng bất cứ một lời nói giải thích của ba cô, cô quá là lý trí rồi.

    - Trao quyền thừa kế thì trao quyền thừa kế, có điều không thể ly thân.

    Thật không ngờ ông lại thỏa hiệp với cô.

    - Ông không thể không nói lý như vậy được.

    Lương Nhu lại là bất lực không hiểu được người chồng của mình muốn gì nữa.

    - Không ly thân, thì không lý thân.

    Lời cô nói ra khiến cho mọi người trong phòng khó hiểu.

    - Con đang nói gì vậy.

    - Mẹ yên tâm đi, con có suy nghĩ của mình mà. Thứ nhất là phải có điều kiện cho mẹ của tôi chứ, thứ nhất là ông phải chuyển hết cổ phần công ty của ông sang cho mẹ tôi.

    Thứ hai là không được đưa hai chị em cô ta về nhà này, ba muốn quan tâm họ thì cứ quan tâm bên ngoài, đừng có dẫn họ về nhà làm chướng mắt mẹ tôi.

    Cô như không cho nữ chính một đường lui.

    - Cái này, nó là chị và em của con.

    - Vậy thì sao? Mẹ tôi chỉ đẻ một mình tôi mà thôi.

    Cô lại trở về với tính cách ngang ngược năm cô 15 tuổi ở ngoài sách.

    - Nhưng con và hai đứa chảy cùng dòng máu của ba.

    Ông như bất lực nhìn cô.

    - Chảy cùng dòng máu của ba, nhưng tôi từ trong bụng mẹ tôi mà ra a, ông không thể vì mình là người gieo tinh trùng mà bắt tôi gọi bọn họ là chị và em được, chẳng phải ông đang ép tôi phản bội lại người đã mang thai chín tháng mười ngày đẻ tôi ra hay sao?

    Mọi người bây giờ mới biết rằng lý lẽ của một người lại chính đáng như thế, như là ông chỉ là người cho tôi sinh mạng nhưng mà tôi đã nằm trọn trong vòng bụng ấm áp nhiều hơn sinh mạng của ông ban cho, mà trong khi đó ông cũng có thể cho người khác, vậy ông lấy cái quyền gì bắt sinh mạng kia phải tôn sùng ông chứ.

    Cô đã nói rõ lập trường của mình chính là không tin tưởng một ai cả.

    - Ba à mẹ con không có lỗi gì cả, tại sao lại bắt mẹ con phải nuôi con của người khác chứ, với lại không cho họ bước chân vào nhà họ Hạ thì họ vẫn còn có mẹ của họ mà, lâu lâu ba tới thăm bọn họ chắc là họ rất vui mừng rồi, có đúng không cô Hứa Nhan, hay là cô nhất định phải bắt ba mẹ tôi ly hôn mới được.

    - Tôi.

    Hứa Nhan á khẩu, cô không ngờ cô lại không thể trả lời một con nhỏ ngu ngốc được, mà sao hôm nay nó thông mình thế.

    Mọi người đều nhìn Hứa Nhan.

    Hắn nở nụ cười, cô thật sắc sảo, nhưng tại sao cô lại làm vậy với người xa lạ là hắn, hôm đó những gì cô làm đều thật ngớ ngẩn và ngu ngốc.

    Cô mà biết được suy nghĩ của hắn chắc là sẽ bật cười vui vẻ, nói rằng dĩ nhiên cái người ngu ngốc anh gặp được không phải là là cô rồi, mà là chủ nhân của thân thể này mà.

    - Ba những gì con nói cũng vì muốn tốt cho bà thôi, ba có thể đấu lại nhà họ Lương sao, còn nhà họ Cố nữa.

    Khi cô nói lời này, thì hắn nhìn cô.

    Cô nở nụ cười nhẹ nhìn hắn nói, như nói chẳng lẽ tôi nói không đúng sao.

    Ánh mắt của hắn nói với cô rằng, Không, rất không có ý kiến, chỉ cần em thích là được rồi.

    Ông xã anh là tốt nhất.

    Hai người cứ mắt qua mày lại một hồi như thế đó, Dù cô chỉ là giả bộ vui mừng, thì anh cũng rất là hửng thụ.

    Về phần nữ chính thì đôi mắt đã diễn của cô chuẩn bị để giở trò, để khóc như là hoa lê đái vũ.

    - Cô khóc cái gì, ba tôi còn chưa có chết đâu. Đừng tưởng rằng trong lòng cô nghĩ gì tôi không biết, nhưng mà cô thông minh hơn mẹ cô nhiều, tôi công nhận điều này.

    Một câu nói của cô cứ như là không tha một điều gì về những thứ giả tạo cả.

    Hết chương 10.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng một 2023
  2. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 11. Sự thật phong ba.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô đã không thể nào cũng quay lại thế giới của mình được, thì cô sẽ khiến cho hiện tại này trở nên đẹp đẽ hơn bao giờ hết, vậy thì cô sẽ không để cho ai hãy tổn hại tới cô và đứa bé trong bụng cả, không một ai được phép như vậy.

    - Ba suy nghĩ như thế nào.

    Khi cả phòng đang lâm vào suy nghĩ, thì cô cũng nói thêm một câu.

    - Ba có biết không, đứa em trai kia cũng chưa chắc là con trai của ba đâu nha, chưa chắc gì mẹ con họ đã nói thật với ba chứ, biết đâu được là con của cô ta lại làm giả là con của ba.

    - Cái gì?

    Ông sững sốt cứ như là không tin vào tai mình, làm sao có thể như vậy được, đứa con trai của ông lại là cháu của ông sao, làm sao con bé biết được chuyện này, chắc không phải là nó đang lừa mình chứ.

    Mà trong khi đó Hứa Nhan cũng sửng sốt, sao nó biết được mọi chuyện đều là giả, mà sao nó, làm sao mà biết được.

    - Ba đừng có nhìn con như vậy, ba hãy hỏi con gái yêu của ba ấy năm 18 tuổi đã lên giường với ai, mà lại xảy ra cớ sự việc như thế này, ba thật là anh Minh cả đời lại sơ suất như vậy sao, Ba làm cho con quá thất vọng.

    Ông như tức giận nghĩ lại cái năm đó con bé lại nói sẽ đi trao đổi du học một năm trời, và mẹ con của bà ta cùng đi với nhau, thì ra là nó cấu kết với mẹ nó để đi Sinh đứa bé ra sao.

    Hứa Nhan lại giở chiêu trò hoa lê đái vũ nữa.

    - Ba xin ba hãy tin hai mẹ con con, Hai mẹ con con không thể lừa dối ba, em trai chính là con của ba và mẹ, xin ba hãy tin tưởng mẹ.

    - Gọi mẹ Cô tới đây.

    Hiện giờ Hạ Chính Quốc vô cùng tức giận.

    Mẹ cô thì lo lắng nhìn cô.

    Cô nháy mắt nhìn mẹ cô, Như biểu hiện rằng, xin mẹ hãy yên tâm, có con ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, con sẽ bảo vệ mẹ.

    Nhưng mà bà đang có một suy nghĩ rằng, cô gái này, thân xác này chính là con của bà, nhưng mà cái suy nghĩ của cô lại không phải của con bà, ai cũng nói con bà ngu ngốc, nhưng thực chất mọi người không biết rằng, con bé rất yêu cha của mình, dù không được ông yêu thương, nhưng những lời ông nói những việc ông làm cô rất để ý, nhưng kể từ khi quen biết với Vương Vu, con bé mới phản nghịch lại những lời ông đã nói, bà luôn cảm thấy con gái của bà đã biến mất kể từ khi nó tỉnh lại.

    Khì Hứa Tình Tình và Hứa Hạo Thiên cùng đến thì mọi người trong phòng đã không còn bình tĩnh như khỏe bề ngoài.

    - Nhan nhi, Chính Quốc, hai người gọi tôi tới đây có chuyện gì?

    Bà đang mừng thầm trong lòng, chẳng lẽ đã giải quyết được hai mẹ con kia.

    - Ba tôi gọi hai người tới đây, là để muốn phân chia tài sản cùng với mẹ tôi, và hai người sẽ ly thân với nhau, và xét nghiệm coi con trai của bà có phải là con của ông ấy hay không.

    Hứa Tình Tình lắng nghe cô Nói thì rất vui mừng, nhưng khi nghe câu xét nghiệm ADN cho con trai bà, thì bà cũng sững sờ.

    - Chính Quốc ông không tin tôi sao, nó là con của tôi và ông cơ mà.

    - Của tôi và bà, hay là của con bé và thằng đàn ông nào.

    Bà nhìn người con gái của mình để xem cô

    Nói thế nào nhưng cô chỉ biết cúi đầu.

    - Chính Quốc ông đã biết rồi sao, vậy thì tôi phải nói thật với ông vậy, nó là con của con bé Hứa Nhan cũng là cháu ngoại của ông.

    Cuối cùng bà ta cũng đã nói ra, để xem chuyện vui chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi, ba của cô sắc mặt đang rất là tức giận, nhưng mà chuyện ngày càng hấp dẫn hơn nữa, sẽ càng ngày càng được cô phơi bày ra.

    - Bà xem tôi là cái gì? Bà đã lừa dối tôi trong nhiều năm như vậy.

    - Ông yêu tôi không phải hay sao, chỉ vì phải cưới bà ta mà ông đã phản bội tôi, con bé chỉ lỡ làm sai một điều mà thôi, nhưng ông lại muốn có con trai tôi mới bất đắc dĩ làm như vậy mà thôi, chẳng lẽ ông đã quên những gì tôi đã làm cho ông nhiều năm như vậy sao.

    Bốp bốp bốp bốp.

    Tiếng vỗ tay của cô vang lên khắp trong phòng.

    - Tôi không biết bà đã hi sinh cho ba tôi như thế nào, nhưng mà ba tôi đã lấy mẹ tôi rồi, với lại một điều con gái của bà đâu nhất thiết là của ba tôi đâu.

    Mọi người chấn động.

    - Mày nói vậy là có ý gì chứ.

    Hứa Tình Tình chấn động.

    Hứa Nhan, cùng Hạ Chính Quốc như không tin vào tai của mình, còn bé nói vậy là sao chứ.

    - Ý gì là ý gì, điều này phải hỏi ông cậu của bà chứ, chẳng phải ông ta là người cưỡng hiếp bà sao, rồi bà lại gài Ba tôi lên giường rồi lại có cô ta, lại nói cô ta là con của ba tôi, đúng là hồi xưa Ba tôi ngủ với bà thật, Ba, ba đã xét nghiệm ADN chưa, hay là bà ta nói đó là con của ba, ba cũng tin.

    Mọi người như xoay chuyển một vòng, ông như không tin vào tai mình mẹ cô thì cười khẩy, còn Hứa Nhan thì chấn động, Hứa Tinh Tinh thì run rẩy như là, những lời Cô nói là sự thật, mọi chuyện năm xưa của bà cùng cậu của mình như được mở ra, một cách trắng trợn.

    Hết chương 11.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười hai 2022
  3. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 12.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi khi mọi việc đều làm cho người khác đau lòng, nhưng không đau thì không thể biết được mình chỉ là một người ngu ngốc bị người khác lừa dối mà thôi.

    Lời cô nói cứ như là lôi hết nỗi đau và sự thật dơ bẩn của người khác ra mà cô lại không hề để ý đến người xung quanh mình có tổn thương hay không, hắn có chút không vui.

    - Chúng ta về nhà.

    Cô nhíu mày nhìn hắn, như biết hắn ghét điều gì, cô cười mỉa mai nói.

    - Cố Quân Niên, tôi biết anh không thích tôi lôi chuyện bi thương của người khác để chà đạp họ, nhưng mà tôi là người thích chà đạp họ thì đã sao.

    Hắn nhíu mày nhìn cô.

    - Ha anh thương hại họ, vậy ai sẽ thương hại mẹ con tôi đây, bà ta bị cậu của mình cưỡng hiếp vậy mà dám lừa ba tôi lên giường, còn nói dối con của bà ta là con gái của ba tôi, thứ hai con gái của bà ta nói chuyện yêu đương với nam nhân nào đó lại bị người ta chia tay rồi có con, hai mẹ con kia lại lập mưu nói rằng bà ta có bầu lần hai chờ cho con bà ta Sinh thì bà ta cũng giả bộ đi Sinh thì mọi chuyện đều thành công, vậy anh nói rằng tôi sai sao.

    Mọi người chấn động, về chuyện tình năm đó cô nói ra cứ như là mọi chuyện là sự thật vậy.

    Ông nhìn hai người phụ nữ kia cùng đứa bé trai ông kêu là con này mà đầu óc say sầm mặt mày.

    Cô nhíu mày nhìn sắc mặt của Hạ Chính Quốc, ông ấy có vẻ không được khỏe.

    - Các người còn không mau rời khỏi nhà tôi.

    - Chính Quốc, ông hãy nghe mẹ con tôi nói.

    - Cút, cút đi cho tôi.

    Ông đã nói như vậy, mà họ không chịu đi cô đành đứng dậy kéo ba người kia đi.

    - An An.

    Hắn giật mình nhìn cô dằng co với ba người kia, vốn dĩ sức của một người không thể đọ được với ba người nhưng cô lại đứng sừng sững không có một chút nhút nhít nào cả.

    Nhưng hắn không thể để cô cứ dằn co như vậy với bọn họ được, hắn bước tới nắm tay cô

    - Buôn tay, để tôi.

    Cô lúc nãy chỉ là dùng một chút sức, còn hắn là dùng sức đoàn Hoàng nên hai người kia còn như có cảm giác là tay mình muốn đức vậy.

    - Buôn mẹ và chị của ta ra.

    Tiếng của bé trai vang lên khiến cho nảy giờ những người trong phòng không chú ý cùng với vẻ mặt ghét bỏ người khác của nó khiến cô phải nực cười.

    - Chị gái à, nếu chị ngoan ngoãn dắt mẹ chị và con chị về thì tôi sẽ cho chị biết một bí mật, cha của con chị sắp về nước rồi, hắn ta sẽ đi tìm chị để nối lại tình xưa đấy.

    Ánh mắt Hứa Nhan linh động như là nhớ lại chuyện cũ nên cô ta lại có một chủ ý khác nữa.

    - Cô có ý gì?

    - Hai tháng nữa anh ta sẽ về nước, điều đầu tiên là anh ta sẽ đi tìm chị.

    Tôi khuyên chị là nên chấm dứt các mối quan hệ của mình đi, vì anh ta sẽ điều tra chị đó.

    Cô là nữ chính thì sao? Có tôi ở đây thì không ai là nữ chính cả, bởi vì cuộc đời này luôn xoay quanh mọi người mà, mà chị và tôi chỉ là một trong những người đó mà thôi.

    - Làm sao tôi có thể tin cô chứ.

    Hứa Nhan không tin cô lại tốt bụng như vậy được.

    - Lâm Phong anh ta là cha của đứa bé đúng chứ.

    Sao cô lại có thể nắm rõ chuyện của những người khác như vậy, giống như cô biết rất rõ chuyện của bọn họ vậy.

    - Được, mẹ chúng ta đi thôi.

    Khi ba mẹ con kia rời đi, tám con mắt ngồi nhìn nhau.

    Mẹ Hạ lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng này.

    - Chúng ta sẽ làm thủ tục ly hôn.

    - Ta không đồng ý.

    Cha Hạ thì không thể nào chấp nhận được.

    - Ông.

    Cô thở dài nhìn hai người được gọi là ba mẹ của cô, bây giờ này, cô mới biết được rằng trong nguyên tác đã cho người đàn ông này một cú ngã, người phụ nữ ông yêu lừa dối ông, còn hai đứa con ông yêu thương nhất lại không phải là con mình, mà người yêu ông và con ruột của ông lại bị ông đẩy đi ra xa, thậm chí còn hại con gái của mình nữa chứ.

    - Mẹ chúng con đói bụng rồi.

    Cô không có quyền can thiệp chuyện của bà, nhưng cô muốn bà cho mình một thời gian suy nghĩ.

    - Mẹ tụi con từ sáng sớm đã đến đây, còn chưa ăn gì nữa đó.

    - Được chúng ta đi ăn cơm thôi, ăn xong mẹ con mình nói chuyện.

    Một bữa cơm này chỉ có cô và hắn là ăn ngon miệng, còn hai người kia cứ như là nuốt không khí.

    Ăn xong hai mẹ con lên lầu nói chuyện, để hai người đàn ông nhìn nhau.

    - Sao con lại biết mọi chuyện hả?

    - Cái đó không quan trọng, mẹ muốn ly hôn với ba sao.

    - Mẹ không biết.

    Cô nhìn người phụ nữ này thì như là không thể tin được, thì ra bà yêu ông ấy như vậy, yêu đến nỗi có thể tha thứ tất cả, tại sao lại có thứ tình cảm mù quáng như vậy chứ.

    Hết chương 12.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười hai 2022
  4. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 13.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôn nhân là một nấm mồ, mà nấm mồ này lại không phải của riêng ai, theo như nguyên tác thì hai người sẽ trở về với nhau cơ mà.

    - Vậy thì ly thân đi, có thể xem biểu hiện của ba như thế nào để mà tha thứ chứ.

    Bà nhìn cô như nhìn một người xa lạ, cô có thể lật mặt nhanh như vậy sao.

    - Con, con..

    Cô nhìn người phụ nữ chỉ tay vào cô mà lắp bắp vì kinh ngạc.

    - Mẹ đừng nói gì hết, con mãi mãi là con của mẹ mà.

    Ở bên dưới đang có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau.

    - Con bé không thích cuộc hôn nhân này, vậy hai người ly hôn đi.

    Hắn bình tĩnh nhìn ông mở miệng lạnh lùng.

    - Tôi tưởng ngài đã biết điều này từ lâu rồi chứ, ông cho rằng cuộc hôn nhân của tôi giống như của ông sao? Muốn ly hôn là có thể ly.

    Hai người nhìn nhau đầy căn thẳng cho đến khi hai người phụ nữ trên lầu đi xuống, bầu không khí mới dịu đi đôi chút.

    Khi nhìn thấy valy trên tay của bà ông đã đứng dậy.

    - Lương Nhu, bà.

    - Tôi đã quyết định rồi, chúng ta tạm thời ly thân đi.

    Khi bà nghĩ rằng cuộc hôn nhân của bà và ông tốt đẹp, thì ông lại lần lượt hủy hoại nó khiến cho bà đau khổ không ngừng.

    - Không được, tôi không đồng ý.

    Ông năm xưa không phải không từng ân hận, ông với bà là thanh mai trúc mã, còn với Hứa Tình Tình là bạn học, ông lúc xưa khi thấy được Hứa Tình Tình là cô gái quê lại sinh đẹp lại thông mình, hiếu động so với một Lương Nhu nghe lời khác một trời một vực.

    - Hạ Chính Quốc, ông thật quá đáng, ông đã từng nghĩ đến tôi một lần nào khi mà ông đang ở bên người phụ nữ kia chưa. Khi ông đối xử với An An như một đứa ngỗ nghịch thì lại đối sử con người khác như là tình nhân nhỏ bên người mình thì sao.

    Phụt. Nước trà trong miệng của cô phun ra, trong lòng thì xoay chuyển trăm lần, sao cô lại thích người mẹ này quá cơ, sao bà có thể nói ra những lời nói văn thơ mà chửi người khác như vậy. Khi cô bị sáu đôi mắt nhìn vào mình thì cô lại bịt miệng nói.

    - Con chỉ là sinh lý của người có thai thôi, con đang ốm nghén mà.

    Mắt hắn linh động nhìn cô, mẹ cô thì có hơi lo lắng cho cô, còn ba cô lại nhìn cô đầy chờ mong.

    - Con đó đang mang thai không được hành động nông nổi nghe chưa.

    - Dạ.

    Cô không thể trách thoát khỏi đôi mắt của ba mình, bèn nói.

    - Thế này đi, trong một năm này mẹ vẫn ở trong nhà đi, nhưng mà ở riêng phòng, mỗi buổi sáng Ba phải lên ôm mẹ xuống lầu, thế nào.

    - Ý kiến này được, Lương Nhu bà đồng ý nha.

    Ông biết cô sẽ giúp mình mà

    - Con còn chưa nói xong đâu, nếu ba không ôm mẹ xuống lầu ngày nào thì ngày đó sẽ là ngày hai người ly hôn.

    Mọi người như hiểu ra dụng ý của cô.

    - Được, ba nói được sẽ làm được.

    - Vậy chuyện cổ phần của con thì sao?

    Cô không quên chiếm tiện nghi nữa chứ, coi như đây là phần thưởng cô đã giúp hai người bọn họ chứ, không nhiều đâu nhỉ.

    Một hình ảnh ác ma trong đầu cô lên tiếng, như vậy mà không nhiều ư.

    - Ta sẽ chuyển ngay.

    Vì câu nói của cô, mà ba cô quyết định vỗ béo mẹ của cô sau này, cô cũng đã thay đổi được một bi kịch của vở truyện của hai người này.

    Cô không có sở thích gì khác lạ, chỉ mê truyện cùng tiền mà thôi.

    - Hai người cứ từ từ nói chuyện chúng con về đây ạ.

    Khi hai người lên xe cô lại nhìn cảnh vật xung quanh.

    Cô đã ở đây được năm ngày rồi, mọi người đừng lo cho con ạ, con sẽ sống thật tốt ạ.

    - Em muốn đi đâu không.

    Cô sao lại dễ thất thần như vậy chứ, đang suy nghĩ cái gì mà ưu thương như vậy.

    - Đâu cũng được sao?

    Cô nhíu mày nhìn anh.

    - Ừ, đâu cũng được.

    - Vậy đến trung tâm mua sắm đi.

    Hai người đậu xe nơi mua sắm, vào một cửa hàng mua đồ bầu.

    Cô nhìn mỗi bộ đồ bầu mà có chút xi ngốc, giờ cô mới ý thức được mình vậy mà có thai, sắp sửa làm mẹ, cô vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh, nếu không phải lấy anh ta thì tốt biết mấy.

    Lời tác giả: Bây giờ họ thấy đổi xưng hô là anh và em để sau này có thể thuận tiện gọi nhau hơn.

    Anh như nhìn ra suy nghĩ của cô liền lên tiếng.

    - Rất tiết, em đã là vợ của tôi, em là ai hả.

    Anh bắt đầu nghi ngờ cô rồi.

    - Vậy anh là ai? Sao tôi lại phải nói cho anh biết chứ.

    - Tôi là Cố Quân Niên.

    - Vậy tôi là Hạ An An, xin chào cố thủ trưởng, từ nay mong anh giúp đỡ em nhiều.

    Hai người nhìn nhau cứ như hai người chào hỏi xã giao bình thường.

    - Anh xem, mấy bộ đầm này đẹp không.

    - Rất được.

    - Đúng thật là không biết nói chuyện mà, phải khen nó hợp với dáng người của em lắm, rất thích hợp với làn da của em.

    Anh bật cười nhìn cô nói, dám chê khiếu thẩm mỹ của anh sao, nhưng dù sao cũng đỡ hơn cô mà.

    - Mua nhiều lên, vì sau này chúng ta ở quân khu khó mà ra ngoài, với lại đồ hồi xưa của em thật là không hợp.

    Cô như thấy vẻ chướng mắt của anh đối với đồ cô chọn.

    - Thủ trưởng anh chọn hộ em đi, anh chọn cái gì em mặt cái đó, vì em theo quân mà.

    Hết chương 13.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười hai 2022
  5. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 14. Cô cũng là Hạ An An.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lòng cô đã suy nghĩ rằng, cô nói thật đó, cô là Hạ An An, đó cũng là tên của cô mà, nhưng mà linh hồn là người khác mà thôi.

    Đôi lúc không cần phải nói rõ, là người khác cũng có thể biết được mình nói gì mà, hi vọng suy nghĩ của anh sẽ suy nghĩ giống như nhân vật trong tiểu thuyết khác.

    - Tôi hiểu rồi, hi vọng em sẽ kể cho tôi biết những điều về em.

    Cô nhìn người đàn ông trước mắt.

    Cô không sợ chết, cũng không sợ người khác sẽ đối xử mình như thế nào, nhưng cô đã bắt đầu thích cuộc sống của thế giới này rồi, cô rất mong chờ, một ngày nào đó anh sẽ là người đánh thức cuộc đời của tôi, thì lúc đó cô sẽ kể cho anh nghe, những gì anh không thể tin tưởng được, hy vọng đến lúc đó anh có thể sẽ tiếp thu được.

    Yêu hay không yêu, sống chung với nhau được bao lâu, hay là nó sẽ giống như trong cuốn tiểu thuyết kia, thì phải xem người đàn ông này có bị giao động hay không, nếu anh ta có thể khiến cô tin tưởng thì cô sẽ kể cho anh ta nghe vậy.

    Còn về tình yêu, cô lại không tin cho lắm.

    Từ bao giờ trong trái tim cô lại thờ ơ như vậy, những lời nói, những lời hứa của đàn ông cô lại không hề tin tưởng vào nó nữa. Nhưng cô tin chắc chắn sẽ có một người có thể đánh thức trái tim đan ngủ say của mình.

    Cô không muốn suy nghĩ miên man nữa, cuộc sống bây giờ là cuộc sống của cô, cô không vì mình cũng phải vì đứa bé.

    Tiếng nói của anh vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô.

    - Em không hài lòng về bộ nào sao.

    Hắn nhíu mày nhìn những biểu cảm đặt sắt trên mặt cô.

    - Tôi không hài lòng về anh.

    Cô chưa kịp suy nghĩ kĩ lời nói của anh thì đã vội nói ra.

    Bốn mắt nhìn nhau, hắn nhíu mày nhìn cô, nói với câu trêu chọc.

    - Thì ra là thế.

    Tại sao cô lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy chứ.

    - Anh cũng biết đó, anh là quân nhân, tôi chỉ là cô gái bình thường, nhưng hôn nhân của chúng ta sẽ khiến người ta không chấp nhận được, đến lúc đó nhiều người sẽ chỉ trích tôi, anh sẽ bảo vệ tôi sao.

    - Sẽ. Tôi sẽ bảo vệ hôn nhân này.

    Anh không nhiều lời, nhưng lại khiến cho người khác tin tưởng rằng anh là một người nói được làm được.

    Nhưng cô lại không tin.

    Khi con người đã tự phủ nhận lời nói thật của ai đó, họ sẽ cho rằng lời nói đó không đáng tin thì sẽ không tin tưởng vào nó, họ sẽ bỏ rơi những thứ mà người ta nói với họ là không đáng tin.

    - Đôi lúc tôi rất nghi ngờ lời nói của người khác, cho nên chúng ta cứ sống như chủ và khách đi.

    - Em có ý gì? Không tin tưởng lời tôi nói.

    Cô thẳng thắn trả lời.

    - Phải, tôi không tin, vậy anh hãy chứng minh đi.

    Cô không dám tin, vì cô sợ mình sẽ tổn thương, tìm cô nhỏ bé lắm không dễ lành như vậy.

    - Em muốn tôi chứng minh như thế nào?

    Hắn sao lại thấy một con người suy nghĩ mâu thuẫn trong cô chứ.

    - Anh tự suy nghĩ đi.

    Hắn nhìn cô như có điều suy nghĩ, đột nhiên hắn dắt cô đi.

    - Anh đưa tôi đi đâu vậy?

    Anh kéo cô đến cửa hàng trang sức.

    - Tiền đề khó nhất của tôi là hôn nhân, nhưng tôi không biết mình sẽ dùng cách gì để chứng minh cho em, hi vọng hành động của tôi sẽ làm cho em hài lòng.

    Cô nhìn người đàn ông trước mắt, như thấy hình mẫu lý tưởng của riêng mình bên trong.

    Một người muốn điều gì đó thì phải nói rõ ra, còn muốn cho một người khác tin tưởng mình thì phải dùng hành động để chứng minh, chứ không thể lúc nào cũng luôn miệng hứa hẹn sẽ mang lại cho bạn những hạnh phúc sau này, đó chỉ là lời nói của họ, chưa chắc gì họ đã giữ đúng lời hứa chứ, chỉ cần hành động thôi, dù sau này người đó có làm bạn tổn thương thì bạn cũng không thể trách người đó được.

    Cô đưa tay ra và nói.

    - Tôi rất mong chờ về cuộc sống sau này của chúng ta, mong anh chỉ giáo nhiều hơn.

    - Em cũng vậy, hi vọng em sẽ không làm cho tôi thất vọng.

    Hắn cũng nắm lấy tay của cô, tay của cô rất mịn màng, lại nhỏ gọn trong tay của hắn.

    Khi hắn đưa cô về đại viện quân khu thì cũng đã tối.

    - Ngày mai em sẽ là người theo quân, em có đồng ý không.

    - Không phải tôi là người đồng ý hay không mà là gia đình anh có đồng ý hay không.

    - Họ sẽ đồng ý, vì họ đã từng sống như vậy mà.

    Cô nở nụ cười nhẹ, bộ truyện này theo một khái niệm hiện đại và cận đại. Khi cô đọc được nó thì lại cảm thấy tác giả như muốn cho An An có trách nhiệm với mình và là một quân tẩu như thế nào.

    Nhưng mà cô làm gì đây cô chỉ thích sống theo ý mình thôi.

    Hết chương 14.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2023
  6. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 15.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã là thời đại nào rồi, mà vẫn còn một nơi theo quân như thế này chứ.

    Khi hai người về đại viện thì mọi người cũng đang tụ họp nói chuyện phiếm với nhau.

    Cô có hơi ngần ngại nhìn mọi người gật đầu chào hỏi.

    Không phải chứ đã là thời đại nào rồi mà cả ba đời con cháu đều sống chung với nhau vậy nè.

    - Chuyện con sắp về quân đội con tính như thế nào.

    Ông nội anh lên tiếng phá vỡ những ánh mắt nhìn vào cô.

    - Con muốn mang cô ấy theo quân.

    Phương Hiểu là mẹ của anh lên tiếng, nghe nói bà hồi xưa là một người yêu thích lãn mạn nên khi ba chồng cô theo đuổi rất khó khăn, cho nên khi ông cưới được bà mà cười như thằng ngốc mấy ngày, cô nhìn cha chồng cùng với lời tác giả nói, quả thật không thể tin tưởng được a.

    - Mẹ không đồng ý, con bé đang mang thai, nếu theo con thì ai sẽ chăm sóc nó chứ.

    Anh cưng quết.

    - Cô ấy lớn rồi có thể tự mình chăm sóc cho bản thân mình mà.

    Bà cố tức giận.

    - Sao con có thể ăn nói như vậy được.

    Ba, ba nói gì đi.

    Cô nhìn mọi người để xem họ sẽ nói gì.

    - Vậy thì con bé cứ theo đi, dù sao cũng đã kết hôn, không theo không được, với lại con bé cũng nên sửa đổi một chút.

    Khóe miệng cô có chút co giật, sao câu nói của ông ấy giống ý cô như vậy, nhưng ý cô là muốn cho cuộc sống của nhân vật thay đổi còn ông ấy lại muốn cô thay đổi, đúng là nhân vật phụ nhỏ bé có khác, đã bị tác giả đày cho tơi tả còn chết sớm nữa chứ.

    Nhưng mà cô đã ở đây rồi, những người kia đừng nghĩ hại cô, muốn hại cô cũng phải xem mình có bản lĩnh không đã.

    - Nếu ông đã lên tiếng, thì con sẽ theo ạ.

    Mọi người nhìn cô.

    Cô nói một cách thành khẩn

    - Cứ cho là tính tình của con trước đây có đáng chê trách đi chăng nữa, thì con cũng sẽ trở thành một quân tẩu điển hình cho mọi người xem.

    Vẻ mặt ai cũng không tin tưởng.

    Họ chuẩn bị để đến một quân khu khác.

    Nếu như cô nhớ không nhầm thì cô sẽ gặp ba vị nam phụ cũng là bạn của chồng cô trong quân đội.

    Hạo Dương.

    Dương Chí.

    Đường Kính. Ba nhân vật yêu nữ chính mà đánh mất những người con gái từng yêu họ.

    Có lúc tình yêu của con người luôn làm cho người ta đố kỵ, cũng làm cho người ta thay đổi một cách không ngờ, hi vọng ba người nam nhân này không làm cho cô quá thất vọng.

    - Đang suy nghĩ chuyện gì mà chuyên tâm như vậy?

    - Một vở truyện ngu ngốc, nó khiến cho tôi càng cảm thấy đàn ông không hề đáng tin chút nào cả.

    Anh không ngờ cô ham tiền lại mê tiểu thuyết như vậy, có khi nào cô đem những thứ tiểu thuyết kia trở thành đời thật mà suy nghĩ không, không ổn a.

    - Truyện và đời thật không hề giống nhau.

    - Vậy anh có tin một người được xem là độc giả lại chết đi lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết máu chó không.

    Lại suy nghĩ bậy bạ rồi, phải cấm cô không cho cô xem truyện lưng túng được.

    - Đó chỉ là tiểu thuyết thôi, em đừng xem như là thật.

    - Cố Quân Niên, có ai từng nói với anh rằng tính cách này, khuôn mặt đẹp trai này giống như nhân vật trong cuốn tiểu thuyết họ thích nhất chưa.

    - Có, là em vừa nói đó.

    Cô có chút không nói nên lời nhìn anh.

    Anh ta đúng là tự cho mình là đúng mà. Tại sao lại đi quân khu khác xa đại viện này như vậy.

    Vì ở nơi đó anh có thể là anh, một người không muốn dựa vào gia đình của mình, mà có thể hi sinh tất cả vì tổ quốc, cô nên tuyên dương hay buồn cho số phận của mình đây, cô nói.

    - Tôi có lẽ không phải là người hoàn hảo của anh, nhưng mà khi tôi đã buộc anh vào với tôi thì tôi sẽ chịu trách nhiệm với hạnh phúc của anh anh.

    - Cái đó tôi nói mới phải chứ.

    Sáng hôm sau hai người dậy sớm để lên đường, vì là người có thai cho nên cô cảm thấy có hơi mệt, xe chạy thì càng ngày càng sóc nảy cô mở mắt ra bất chợt nhìn thấy một đồng lúa bác ngát.

    Thôn quê, cô là người sống ở thành thị, một cánh đồng lúa chỉ được miêu tả trong sách cùng trong ảnh trên truyền hình lại xuất hiện ngày trước mắt cô, ánh mắt cô lóe sáng nhìn tay mình.

    Cô có cảm giác mình là địa chủ ở nơi thôn quê này.

    Từ kính chiếu hậu hắn có thể nhìn thấy biểu tình của cô.

    - Làm sao vậy?

    - Tôi là chỉ cảm thấy, mình sắp giàu to rồi, tôi sẽ là địa chủ ở đây.

    - Em thật là có khiếu hài hước.

    - Làm sao? Anh không tin lời tôi nói, có giàu hay không phải xem cách sống ở quân khu anh đã.

    Một nơi vùng núi hẻo lánh, đồ ăn khang hiếm thì cô bán đồ ăn vặt theo ngày thì mọi người sao lại không thích chứ.

    Hết chương 15.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười hai 2022
  7. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 16. Nam phụ thật là hài hước.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay cổng đại diện quân khu Binh lính đang đứng canh gác, khi nhìn thấy xe của thủ trưởng thì đứng chào theo kiểu quân lệnh.

    - Thủ trưởng Anh đã về.

    Nhìn anh lính, cứ mắt cứ nhìn qua cô mà vẫn trả lời câu hỏi của anh.

    - Ừ mọi người thế nào rồi?

    - Dạ vẫn khỏe với lại hôm nay có một buổi diễn tập.

    Lại nhìn cô

    - Vậy sao để tôi đưa vợ tôi vào nhà trước đã.

    - Dạ.

    Khi hai người đã đi thật xa thì cô nghe tiếng lắp bắp kinh Hải của anh Linh gác cổng.

    Thủ trưởng vừa bảo là vợ sao, thật không thể nào tin nổi, Anh ấy đám cưới khi nào cơ, sao không ai biết được vậy.

    Cô nở một nụ cười nhẹ quay lại nhìn anh lính nói chúng tôi mới kết hôn ba ngày trước mà thôi.

    Khi cô nói ra những lời này anh nhíu mày nhìn cô, cho cô một ánh mắt tán thưởng, khi anh lính nghe được thì cũng sửng sốt.

    Khi hai người bước vào phòng của nhà mình, cô nhìn căn nhà đơn điệu này lại thấy một cảm giác ấm áp khó tả, khi mà cuộc sống thành thị hiện đại thì lại có những người sống một cuộc sống đơn điệu vì nhân dân vì tổ quốc vì cả những người mình yêu thương, cô đột nhiên thông suốt chuyện cũ,

    Anh yêu cô nhưng anh cũng yêu bản thân mình nữa anh có trách nhiệm của một quân nhân anh không hề có trách nhiệm của một người đàn ông anh gieo đau khổ cho hai cô gái một người yêu anh một người anh yêu thì đó chẳng phải là anh yêu chính bản thân mình hơn tất cả hãy sao, đã nhiều năm như vậy, cô luôn cảm thấy rằng chính cô là người trói buộc anh, nhưng cũng chính anh đã mang đến cho cô những nỗi đau không thể nào quên được, phản bội, anh xin lỗi em Anh không thể để mẹ con cô ấy không có chỗ dựa được, chúng ta chia tay đi, còn cô thì sao, thanh xuân của cô, tuổi học trò của cô, nụ cười của cô, ước mơ của cô, anh đem đi không còn một bất cứ thứ gì cả để lại cho cô sự không tin tưởng vào ai cả.

    Cô biết rằng nếu cô không thể chấp nhận được sự thật đó thì cô sẽ không thể nào quay lại như lúc ban đầu được.

    Mày cô nhíu chặt lại,

    - Em có gì không hài lòng sao?

    Sao anh lại hỏi vậy, cô biểu hiện rõ vậy sao.

    - Tôi rất hài lòng, có lẽ ở đây tôi có thể tìm thấy chính mình, tôi luôn muốn có thể trở lại mình như trước đây.

    Hắn cười nhẹ, cứ nghĩ cô nói là trở về lúc nhỏ, mà cô lúc nhỏ anh đã gặp rồi, mềm mềm đáng yêu vô cùng.

    - Em lo gì, hiện tại chính là em mà. Lúc em đồng ý kết hôn với tôi, em lo cho việc hôn nhân của ba mẹ mình, rồi quyết định tới đây thì em chính là em rồi.

    Cô có suy nghĩ, Cố Quân Niên anh thật là một người đàn ông lý tưởng a. Tôi hy vọng anh không trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu tôi biết được sẽ không yên đâu nha.

    - Anh không được bắt cá hai tay đâu đấy.

    - Không có chuyện đó đâu.

    Người đâu mà lại nói ra những lời nói làm cô cảm động vậy chứ.

    Hai người đang nhìn nhau như vậy thì lại có ba thanh niên chạy lại, chưa thấy mặt đã nghe tiếng.

    - Lão đại nghe nói cậu đem chị dâu đến.

    Hắn nhíu mày đi ra ngoài cửa, nhìn thấy ba người anh em của mình hắn có chút bất đắc dĩ.

    - Các cậu là quân nhân sao lại hấp tấp như vậy hả, có biết như vậy là mất mặt không hả.

    Bà người kia nghe anh nói vậy càng không biết niên sĩ nói ra.

    - Mất mặt, vốn dĩ đã mất từ lâu rồi, đâu đâu cho bọn này nhìn mặt chị dâu mới ra sao.

    Cô nghe thấy những lời nói đó thì lại nở nụ cười nhẹ nhưng lại thanh thúy, khiến cho ba người đàn ông bên ngoài phải im lặng.

    Chỉ thấy một thiếu nữ bước ra một làn váy xanh ngọc cũng lay động theo, cô gái này họ cũng biết là ai mà, năm nào sinh thần của cụ Cố cô cũng có mặt cả.

    - Là em gái An An sao.

    Cô nhướn mày, thì ra họ biết cô.

    - Bây giờ phải kêu là chị dâu chứ.

    Cô nói theo kiểu khyêu khích.

    - Ba người này là bạn chí cốt của anh, họ biết em nhưng em chưa biết họ đâu.

    Cô cười nhẹ nợ nụ cười bí hiểm.

    - Bạn anh, Đường Kính, Dương Chí, Hạo Dương.

    Mọi người kinh ngạc, khi cô biết mình.

    - Em biết chúng tôi.

    Cả đám nhíu mày nhìn cô.

    - Tại sao tôi lại không thể biết tên các anh nhỉ, ông bà ngoại của tôi cũng hay nói cho chúng tôi biết về các người mà, còn muốn chọn một trong bốn người làm cháu rể nữa kìa.

    Ba người kia rùng mình nhìn Cố Quân Niên.

    - Là vợ cậu nói, không phải chúng tôi nói đâu đấy.

    - Nhưng mà ông bà mà biết được tôi chọn Cố Quân Niên làm chồng chắc là mừng còn hơn cô cháu gái này được sinh ra đời nữa.

    Cô cười đùa nghịch ngợm, với bốn người họ.

    - Lần đầu gặp mặt mọi người, tuy đã nghe danh từ lâu nhưng tôi cũng xin giới thiệu lại, tôi tên là Hạ An An là vợ của Quân Niên rất vui được làm quen với ba vị.

    Lời đồn về cô quả nhiên không đáng tin bằng việc gặp mặt mà, đúng là tại nghe không bằng mắt thấy.

    - A tẩu tử đừng nói vậy, tôi là Hạo Dương, còn đây là Dương Chí, đó là Đường Kính, là anh em từ nhỏ đến lớn của Quân Niên.

    Ba người này chỉ có Dương Chí là đứng đắn còn về Hạo Dương lại giống hồ ly và Đường Kính thì lại chính trực, nhưng làm sao cô lại có thể không nghĩ họ có thể tàn nhẫn với những cô gái yêu họ thế chứ không nên tin tưởng họ quá.

    Hết chương 16.
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2023
  8. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 17 Nam phụ thật là hài hước. (phần TT).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô có chút nhìn về ông chồng của mình. Sao cô có thể quên được chứ, có bạn kiểu gì thì họ sẽ như vậy.

    Như nhìn ra suy nghĩ của cô anh lại nói.

    - Em lại có suy nghĩ xấu gì vậy?

    Cô lại có suy nghĩ xấu xa gì nữa đây, ánh mắt kia của cô như muốn nói là, tôi không tin anh.

    - Đâu có em chỉ nghĩ là hai vợ chồng mình mới về chưa có chuẩn bị đồ được cho nên chờ ngày mai chúng ta hãy mời họ đến dùng cơm.

    - Em nấu.

    Anh như không tin tưởng nhìn cô.

    - Đương nhiên, không phải anh đã ăn đồ em nấu rồi sao?

    Cô không phải là Hạ An An của hiện tại thì làm sao cô không thể nấu ăn chứ, với lại cô cũng muốn xem mấy anh chàng quân nhân này sẽ làm khó cô như thế nào đây.

    Cô suy nghĩ như vậy nhưng lại quên mất một điều là khi cô sống lại ở trong cuốn tiểu thuyết này thì cô đã thay đổi cuốn tiểu thuyết này rồi.

    Ba người kia nhìn nhau.

    - Quân Niên à có việc gì cần bọn này giúp không.

    Hắn tính nhờ ba người giúp đỡ thì cô lại giành trước.

    - Không cần đâu, có ít đồ à, vợ chồng tôi nghĩ ngơi xong sẽ làm mà.

    Cô đang đuổi khéo bọn họ, và cô cũng không thích người khác đụng vào đồ của mình.

    Ba người kia như hiểu được suy nghĩ của cô bèn nói.

    - Vậy bọn này về trước, có gì mai gặp.

    - Ừ các cậu về đi.

    Ba người kia ra về còn nhìn anh bằng một ánh mắt, cậu phải cho bọn này biết chuyện gì xảy ra đó.

    Cô thở dài nhẹ nhõm.

    Hắn nhíu mày nhìn cô, như không thích thái độ của cô đối với bạn của mình.

    - Họ là bạn của tôi.

    - Nhưng không phải là bạn của tôi.

    Anh nghĩ mình là ai mà nói với cô như vậy.

    Hai, hắn không nói với cô nữa, hắn dọn dẹp, chờ cô mang đồ của cô vào phòng mình.

    Đúng là căn phòng của quân nhân có khác sạch sẽ ngăn nắp, chẳng có khác gì anh cả. Cô nhìn anh lại nhìn lại chính mình, cô và anh chẳng có điểm gì hợp nhau cả.

    - Nếu tôi làm căn nhà này lộn xộn thì sao?

    Cô không muốn bị ai nói này nói nọ, cũng không thích bị người chỉ trích.

    - Không sao cả, rồi sẽ có người đến dọn dẹp mà.

    Cô nhìn anh với vẻ mặt không thể tin, cô cứ tưởng anh sẽ nói để anh dọn cho thật không ngờ đã đến một nơi khỉ ho cò gáy này rồi mà anh lại dỡ tính thiếu gia để thuê người dọn dẹp.

    - Em ngây ngốc làm gì vậy? Chẳng lẽ em tưởng tôi là người dọn dẹp ư.

    Cô không nên nghĩ một người sẽ tốt đẹp quá.

    - Tôi không nghĩ anh lại cho một người lạ vào nhà mình để người đó dọn dẹp cho anh đó.

    Cô rút lại những gì lúc nãy cô đã nghĩ tốt về anh.

    Cô mệt mỏi cô muốn nghỉ ngơi, kết quả là hắn phải đi mua cơm cho hai người, mà cô lại đi tắm.

    Khi anh mang cơm về thì cô cũng tắm xong.

    - Ăn cơm đi.

    - Ừ,

    Lúc ngồi ăn cô lại nói một câu.

    - Tôi hi vọng từ giờ sẽ không thấy người làm theo giờ của anh nữa.

    - Được.

    Chỉ là những câu trả lời như vầy mà hai người cũng nói một cách đơn giản cứ như là đã hiểu nhau từ rất lâu, rất lâu rồi vậy.

    - Trong nhà ăn có siêu thị cửa khu, mai tôi dẫn em đến đó mua đồ.

    - Được.

    Ở đây thật tiện lợi, nha nhưng không biết có đầy đủ cho mình cần không nữa, đãi khách mà, phải đặc biệt một chút.

    Kiếp trước cô là một người mê truyện, cũng thích tiền, chỉ cần việc gì lương cao cô sẽ làm, cô làm nghề tự do mà, nhưng lúc rảnh rỗi cô lại thích nấu ăn a.

    Một buổi tối mộng mị, cô nhìn thấy mình trở về nhà, nhưng chỉ nhìn thấy một màng tang lễ ai cũng thương tâm cả, rồi lại thấy người kia xuất hiện, y đau lòng hành hung ông anh rể của cô, y khóc lần đầu tiên cô thấy y khóc, nói rằng xin lỗi cô xin cô quay về bên hắn, nhưng tại sao linh hồn của cô lại chết lặng như vậy, không động tâm không có một chút gì gọi là nhớ nhung cả.

    Hắn vốn dĩ ngủ không sâu, lại thấy người con gái kế bên nằm ngủ không yên hắn vội gọi cô dậy.

    An An.

    Cô ở trong mộng lại cố chấp nhìn những hình ảnh kia lại nghe tiếng người gọi mình liền mở mắt tỉnh dậy.

    Trước mắt hắn là người con gái vừa được hắn gọi dậy, chỉ là ánh mắt cô vô hồn nhìn hắn, đột nhiên những giọt nước mắt tí tách rơi xuống, chỉ thấy cô lao vào lòng hắn khóc.

    - Tôi nhớ nhà, nhớ mọi người, nhưng tôi không về được nữa, tôi chết rồi.

    Hắn không hiểu cô nói gì, chỉ cho là cô nói lung tung liền vỗ về an ủi cô.

    Chỉ thấy một lúc lâu, cô đã ôm lấy anh ngủ sâu, nhưng dường như cô ngủ không được an ổn cho lắm, cứ liên tục chau mày như là không vui.

    Vậy mà hắn làm một việc mà từ trước đến giờ chưa làm với ai lại ôm cô vào lòng vuốt ve an ủi, đến khi cô ngủ yên mới thôi.

    Hết chương 17
     
    chiqudoll thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2023
  9. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 18.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi cô tỉnh dậy tinh thần thoải mái, đã lâu như vậy cô chưa ngủ được một giấc ngon như vậy, cho dù khi cô mơ một giấc mộng kinh hoàng, nhưng lại có một bàn tay ấm áp ôn nhu của ai đó đã an ủi mình.

    Cô biết là Cố Quân Niên đã giúp mình, thật ra nhiều khi cô nghĩ rằng, cô không suy nghĩ đây là một cuốn tiểu thuyết thì cô cứ xem đây là một cuộc sống bình thường không sao cả, điều mà thay đổi đó chính là cô có một người chồng một đứa con sắp chào đời mà thôi.

    Đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì Anh bước vào, trên tay còn cầm theo cơm hộp.

    - Ngẩn ngơ cái gì, sao không ngủ thêm nữa.

    Hắn biết cô có chứng mất ngủ nên không muốn đánh thức cô dậy.

    Cô rất thích câu nói này của anh, vì anh đã không gò bó cô.

    - Hôm nay không phải anh dẫn em đi làm quen quân khu sao?

    - Được rồi ăn đi.

    Buổi sáng như thế này cũng là một phong vị, không ồn ào náo nhiệt như nhà của cô hồi xưa, mà là tĩnh lặng như mặt hồ, nhìn anh ăn không có như hổ đói trong tưởng tượng của cô, mà vẫn giữ được nét nho nhã lịch sự của một quý công tử, thì cô mới hiểu được thế nào là quy củ của thế gia.

    - Em không ăn đi nhìn tôi làm gì?

    Cô cứ nhìn hắn như vậy khiến cho hắn kinh hãi trong lòng nha.

    - Ông xã, có ai từng nói anh rất đẹp trai chưa.

    Hắn nhíu mày nhìn cô, nhìn cô như thế này chắc không đi theo lẽ thường rồi.

    - Tôi hôm nay rất bận, chúng ta nhanh đến khu siêu thị đi.

    Cô nhìn anh, ha không thú vị, tâm địa không được tốt, mình còn chưa nói gì mà.

    Nhìn bóng dáng anh đi nhanh như vậy cô có chút bật cười.

    Sáng sớm siêu thị rất đông người, chúng quy là người nhà của bộ đội ở đây, khi hai người bước vào ai cũng chào hỏi anh rồi quay đầu nhìn cô. Có một cô gái 23 tuổi bước đến trước mặt hai người.

    Cô có chút ý vị nhìn cô gái này, rồi lại quay sang nhìn anh, giọng nói của cô gái ấy cất lên.

    - Quân Niên ca ca.

    Không hiểu sao toàn thân cô nổi hết da gà, cô tình cách ra xa hai người một chút.

    Anh nhíu mày nhìn hành động của cô, rồi lên tiếng.

    - Cô có chuyện gì không Tiểu Oánh.

    Tiểu Oánh, Du Tiểu Oánh, thì ra đây là nữ phụ hại nguyên chủ sảy thai a, nhưng mà nguyên chủ sảy thai lại rất vui mừng a, cho nên không hề trách cô ta a.

    Cô ta chưa nói gì đã khóc lóc nói.

    - Sao hồi sáng anh có thể nói với em là không cần đến nhà anh dọn dẹp nữa chứ, những việc đó xưa giờ em vẫn làm mà.

    Gì, thì ra nhà của anh là do cô ta dọn dẹp ư, cô quay qua nhìn anh đầy thâm ý.

    Sao cô lại nhìn hắn như vậy chứ, việc này do cấp trên sắp xếp mà, những người độc thân ở đây đều có người dọn dẹp nhà khi họ đi làm nhiệm vụ xa mà.

    Những người độc thân: Ở đây bao nhiêu người độc thân, nhưng chỉ có anh thủ trưởng là được cô gái trẻ dọn dẹp còn họ lại là những bà cô già mà thôi, chỉ có anh là không biết điều đó mà thôi.

    Hắn nhíu mày nhìn cô gái trước mắt.

    - Tiểu Oánh, lúc sáng tôi nói với cô chưa đủ rõ ư, đó tôi mới vừa kết hôn lên vợ tôi không thích có người khác đến nhà dọn dẹp.

    Toàn siêu thị, Ồ..

    - Cái gì thủ trưởng bảo kết hôn.

    Lúc nãy bảo nhiêu ánh mắt nhìn hai người kia giờ lại quay lại nhìn cô, vì cô là người đi với anh vào đây mà.

    Cô nở một nụ cười nhẹ.

    - Chào mọi người, Tôi là Hạ An An là vợ mới cưới của Quân Niên, từ hôm nay tôi sẽ ở quân khu mộng mọi người giúp đỡ.

    Giọng nói của cô nhẹ nhàng êm dịu, không a dua, không xiễm nịnh, khiến cho cô có một tính cách phóng khoáng nhẹ nhàng.

    Giọng cô lại cất lên.

    - Quân Niên anh nói chuyện với chị ấy xong chưa, chúng ta còn phải đi mua đồ nữa.

    Hắn nhìn cách ứng xử của cô, lại tự nhiên bước đến bên người cô, nắm lấy tay cô kéo cô đi bỏ lại cô gái kia đứng yên lặng tại chỗ.

    Đi đến môt giang hàng bán thịt cô dừng lại, lại mỉa mai hắn một câu.

    - Thật tội nghiệp, sao anh lại đối với phụ nữ tàn nhẫn vậy chứ.

    Hắn không thích thái độ dửng dưng của cô chút nào, cứ như là anh với cô không hề quen biết nhau vậy đó.

    - Người xa lạ mà thôi, không cần để ý.

    Hửm hắn tức giận, sao vậy nhỉ, cô có nói sai gì đâu, đàn ông đúng là khó hiểu thật.

    Hết chương 18.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng mười hai 2022
  10. Tomoyo Hạnh phúc mong manh

    Bài viết:
    19
    Chương 19.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay là ngày mà cô và anh mời các chiến hữu của anh đến. Cho nên cô cũng biết là phải làm rất là nhiều món, thịt thì cô mưa mỗi thứ một loại, rau cô cũng mua mỗi thứ một loại, thêm các loại giá vị khác nữa, cô thấy anh đã sách nhiều thứ như vậy nên cô chỉ mua vậy thôi, thiếu gì lát cô bảo anh đi mua sau.

    Khi hai người đi ra khỏi siêu thị thì Tiểu Oánh vẫn còn đứng đó thấy anh và cô đi qua thì gọi lại.

    - Quân Niên ca ca.

    Cô và anh đều nhíu mày nhìn Tiểu Oánh.

    Cô ta thấy hai người nhìn mình thì giả vờ không để ý nói.

    - Quân Niên ca ca, mua nhiều đồ như vậy? Lát nữa em sẽ qua nhà anh nấu ạ.

    Hai người nhíu mày, cô ta cho rằng mình là ai.

    Cô lại hứng thú nhìn Tiểu Oánh rồi lại nhìn anh, cô muốn xem xem anh sẽ giải quyết như thế nào.

    Cô nhìn cái gì chứ, thấy anh khó sử cô vui lắm sao.

    Hắn lạnh lùng lên tiếng.

    - Không cần, vợ tôi tự nấu được, cô cho mình là ai, mà muốn nấu cho tôi ăn.

    Nụ cười của cô ta cứng ngắc, nhìn anh không dám tin, rồi lại có ánh mắt oán độc nhìn cô.

    Cô cười nhẹ đáp trả, người không liên quan, cô chẳng sợ, nhưng cô thật không ngờ anh có thể nhẫn tâm nói với một người phụ nữ đã giúp anh dọn dẹp nhà cửa như vậy.

    Hai cô không thể không có hành động gì được, cứ như vậy cô sẽ kéo cừu hận sang mình mất.

    Cô kéo nhẹ tay áo anh nói.

    - Ông xã, anh đừng hung như vậy.

    Khi cô cất giọng nói, lại êm dịu ngọt ngào dễ nghe đến như vậy, nhất là từ ông xã kia.

    - Chị gái à, nếu như không ngại, tối này đến nhà em ăn cơm, em có biết vài món gia đình mời chị đến dùng bữa với vợ chồng em.

    Lời nói uyển chuyển, giọng nói ngọt ngào, những lời cô nói ra là mang biết bao nhiêu phòng phạm con nhà gia giáo, là tiểu thư giàu có.

    Dù Tiểu Oánh nhìn cô căm tức.

    Cô như không để ý, lên tiếng.

    - Ông xã chúng ta về trước đi, cũng sắp trưa rồi, còn phải nấu cơm cùng chuẩn bị nữ.

    - Được.

    Hắn cũng không nhiều lời, liền nắm tay cô dẳt đi về, bỏ lại Tiểu Oánh vẻ mặt lúc xanh lúc trắng.

    Sao cô ta lại không nghe ra lời nói khách sáo của cô chứ, nhưng mà Quân Niên có vợ khi nào thế sao không có tin tức gì hết a.

    Đương nhiên là không có tin tức rồi, vì anh là con nhà gia thế, chuyện anh về kết hôn cũng chỉ có cấp trên của anh biết mà thôi, ngay cả bạn của anh còn không được biết mà.

    Khi hai người về đến nhà thì cô mới nhìn anh cười khúc khích.

    Thấy vẻ mặt cô cười như vậy, bất giác cả người anh cũng vui theo, từ khi quen nhau cô chưa bao giờ cười trước mặt anh cả.

    - Em cười cái gì?

    - Không có gì, chỉ cảm thấy con người anh thế này, mà lại quen với một cô gái đầu óc không được bình thường cho lắm.

    Hắn nhìn cô, không muốn nói rằng cô cũng vậy không khác gì như Du Tiểu Oánh cả, chỉ là anh không dám nói ra.

    Cô như nhìn ra suy nghĩ của anh liền bật cười.

    - Phụ nữ là vậy mà, đôi lúc em cũng vậy đó, nhưng mà ông xã à, anh quá đào hoa rồi, có lẽ không hợp với người như em đâu.

    - Vậy thì sao?

    Câu hỏi của anh, cùng với ánh mắt âm u của anh nhìn cô, khiến cho cô hiểu ra một điều, anh là quân nhân, anh đã kết hôn cùng cô, anh lại là người rất trung thành với hôn nhân, mà cô cũng là loại người rất trung thành với hôn nhân, trừ phi đối phương là người yêu cầu chia tay với cô trước, bằng không cô sẽ mãi mãi xem nó là quan trọng nhất.

    Cho nên nhiều năm như vậy cô không muốn kết hôn, vì cô sợ, sợ nó sẽ là nấm mồ của cô mãi mãi.

    Cô hít thở thật sâu, nhìm người đang nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên cô có suy nghĩ thử một chút cũng không sao, cô bước tới hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt lướt trên mặt anh.

    Hai mắt anh sửng sờ nhìn cô, lại nghe cô nói.

    - Ông xã đêm nay uống ít thôi, chúng ta còn chưa có động phòng đâu.

    Cô là đang nhắc nhở hắn, lúc đó không tính mà đêm nay mới tính sao, không hiểu sao bầu không khí của cả hai đều ngượng ngùng như vậy, cho nên từ sáng đi mua đồ nấu ăn mà anh với cô lại ăn mì gói là sao.

    Hết chương 19.
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười hai 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...