Xuyên Không [Edit] Xuyên Sách: Nam Chính Bệnh Kiều Hắc Hóa - Nịnh Mông Tâm

Discussion in 'Truyện Drop' started by mefonef, Oct 19, 2021.

  1. mefonef

    Messages:
    66
    Thông báo

    Tui đổi lịch đăng truyện thành 3 chương 1 tuần vì cuối năm khá bận rộn, hy vọng mọi người vẫn theo dõi chiếc truyện cực kì flop này. Tui cũng sẽ cố gắng đăng truyện nhiều hơn nếu có nhiều thời gian rảnh. Cám ơn mọi người thời gian qua đã ủng hộ tui ^^
     
  2. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 60: Nam chính miệng ngọt!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Mộng Mộng mạnh mẽ dời ánh mắt, ưu nhã ăn cơm;

    "Sư tỷ, tỷ thích nam nhân cường tráng sao?"

    Trong đầu Tô Mộng Mộng lập tức hiện lên một nam nhân tràn đầy cơ bắp đứng trước mặt nàng phô bày dáng người..

    Đầu lại phình to ra, cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh, lừa dối cho qua "Nữ nhân đều thích kiểu người như vậy."

    "Ăn ngon sao?"

    Tô Mộng Mộng thấy giống như Bùi Tịch hôm nay ăn nhiều hơn mọi ngày, mọi khi cũng chỉ có lệ vài miếng, bây giờ bộ dáng ăn rất ngon nha.

    "Ừm" Bùi Tịch khẽ gật đầu, "Đồ ăn sư tỷ làm rất ngon."

    Nụ cười của Tô Mộng Mộng lập tức cứng đờ, nếu không phải nàng biết hôm nay nàng cũng không xuống bếp thì nàng còn tin lời hắn đó!

    Không ngờ miệng nam chính cũng thật ngọt!

    "Ngươi thích là tốt rồi.."

    "Haiz.." Chớp mắt cũng qua một tuần, sáng thì chăm sóc nam chính, tối thì tập luyện với nhị sư huynh, tu vi của nàng cũng đã tiến bộ rất nhiều.

    Cũng mệt mỏi rất nhiều, còn phải mỗi ngày cố gắng tươi cười làm hài lòng nam chính, tâm mệt, thân cũng mệt!

    Hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng "Sư đệ.."

    Màn đêm buông xuống;

    "Nghỉ ngơi thật tốt."

    Bùi Tịch nhìn bóng dáng nàng, trong mắt lóe lên nghi hoặc;

    Cửa bị đóng lại

    Ngân Lang liền xuất hiện trên mặt đất, nhỏ giọng hỏi, "Chủ nhân, ngươi cũng phát hiện đúng không?"

    "Hình như nàng càng ngày càng mệt đúng không?" Tuy rằng lúc nào gương mặt nàng tràn đầy tươi cười, nhưng ánh mắt luôn lộ ra vẻ mệt nhọc.

    Sắc mặt Bùi Tịch lập tức âm trầm, cùng với dáng vẻ dịu ngoan vừa nãy như hai người khác nhau.

    Gương mặt lóe lên sự nguy hiểm, lệ chí khóe mắt cũng đặc biệt dọa người, "Đi theo nàng."

    Trong nháy mắt, cả người đã thay một bộ y phục khác, trên đầu đeo thêm đấu lạp che đi diện mạo vốn có.

    Một trận gió nhẹ thổi nhẹ qua, cửa phòng lập tức mở ra, khép lại, chớp mắt trong phòng cũng trống không.

    Một thân ảnh bạch y nhẹ nhàng dừng lại giữa rừng trúc, rồi biến mất.

    Tiếp theo đó một người toàn thân hắc y cũng dừng lại, biến mất trong đêm đen.

    Tô Mộng Mộng vội vàng chạy đến nơi đã ước định với nhị sư huynh, vậy mà không thấy ai?

    "Nhị sư huynh?"

    "Huynh ở đâu?"

    "Chủ nhân.."

    Làm sao bây giờ, nó muốn chạy, hóa ra nàng mệt mỏi như vậy, là do buổi tối ở chỗ này hẹn hò..

    Bùi Tịch chỉ cảm thấy hắn lại trở về với thời gian quá khứ, người trên đường thấy hắn đáng thương, ném cho hắn ít đồ ăn lại bị người khác nhanh chân đoạt mất!

    Hiện tại cũng là giống vậy, tất cả đều không thuộc về hắn, đều sẽ rời đi..

    "Kỳ quái, người này đi đâu.."

    Đột nhiên Tô Mộng Mộng ánh mắt biến đổi, xoay người nhấc kiếm "Loảng xoảng!"

    "Huynh lại đánh lén!" Mặc dù đã dùng kiếm đỡ được nhưng vẫn không nhịn được lùi về sau mấy bước.

    "Nhị sư huynh, sao huynh còn có thể đánh lén nữa!" Vô sỉ!

    Từ Châu cười nhạo, nhìn dáng vẻ này là vẫn chưa trải qua việc đời, "Ý của muội là, người khác đối với có ý xấu với muội, muốn giết muội, còn phải thông báo với muội trước sao?"

    "Này.."

    Lời này thật sự có lý..

    Ra ngoài lang bạt, ai mà không dựa vào thời cơ để xuống tay, tốt nhất là lúc người khác không kịp phản ứng, nhất chiêu mất mạng!

    "Giá trị hắc hóa của nam chính tăng 5."

    Đột nhiên không kịp dự phòng, tâm tình của Tô Mộng Mộng bây giờ giống như dẫm phải c** chó!

    Rốt cuộc nội tâm của hắn có bao nhiêu hắc ám, đến lúc ngủ cũng muốn đi theo hắc ám xã hội!

    Tiết tấu này là muôn ở trong mộng hủy diệt thế giới, đại khai sát giới sao!
     
    Last edited: Jan 17, 2022
  3. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 61: Ngất xỉu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sao muội lại im lặng rồi?" Từ Châu nhìn biểu tình khó coi giống như ăn phân của nàng, "Ta cũng không định thực sự ra tay tàn nhẫn, chỉ muốn muội đề cao cảnh giác mà thôi!"

    Nàng vẫn đứng đó trầm tư gì chứ?

    Từ Châu không kiên nhẫn, "Còn luyện không, không luyện thì ta đi!"

    "Luyện! Tiếp tục luyện!" Mặc kệ hắn, hiện tại nàng cũng không thể chạy đến nắm áo hắn, chất vấn hắn có phải mơ thấy bị người ta cường nên muốn hắc ám xã hội hay không!

    Trong lúc hai người không chú ý, bãi cỏ phía sau rừng trúc như có gì đó lướt qua.

    Lưu lại dấu móng vuốt nho nhỏ rồi biến mất ở bóng đêm giữa.

    Bùi Tịch ngồi trên cây, cúi đầu nhìn ánh trăng trong hồ, thưởng thức viên đá trên tay, mặt vô biểu tình, ánh mắt lóe lóe như đang tự hỏi điều gì;

    Nâng tay ném viên đá đi vừa lúc rơi trúng vào bóng trăng trong hồ, viên đá cũng không dừng lại, lại tung nhảy vài lần mới chìm sâu vào trong nước.

    Làm mặt hồ vốn yên tĩnh cũng gợn sóng..

    "Chủ nhân!"

    Ngân Lang cũng nhanh chân leo lên cây đến bên cạnh hắn.

    "Chủ nhân, chúng ta đã hiểu lầm nàng rồi, nàng chỉ đang luyện võ để tăng tu vi thôi;"

    Bùi Tịch nghe nó nói xong cả người liền lười biếng dựa vào thân cây, ánh mắt đựng lạnh lung, cười nhẹ "Có quan hệ gì với ta đâu!"

    "Ai, ngươi cũng không biết võ công của nàng rất kém, hết bị Từ Châu đuổi đánh lại bị đánh lén, nhìn rất tội nghiệp.."

    Bùi Tịch ngồi dậy nhìn chằm chằm Ngân Lang không đợi nó nói xong, đã đứng dậy, bóng cây che khuất hơn nửa người hắn, làm người khác nhìn vào không rõ hỉ nộ "Dẫn đường.."

    "Ngao ô.."

    Ngân Lang xoay người lập tức chạy nhanh về hướng nó vừa mới trở về để lại không trung một ánh sáng bạc..

    "Nghỉ, nghỉ một lát đi.." Tô Mộng Mộng thở phì phò, ngã hẳn vào cây trúc, mệt chết nàng, thời thời khắc khắc đều phải tập trung tránh bị đánh lén, đại não của nàng cũng căng chặt theo từng tiếng gió thổi cỏ lay.

    Hơn nữa mấy ngày nay nàng căn bản không có nghỉ ngơi đàng hoàng, bây giờ đầu óc liền choáng váng.

    Từ Châu đang tránh ở chỗ tối vẻ mặt hận sắt rèn không thành thép, người khác đánh lén muội, muội nói chờ một chút, người ta liền chờ sao!

    Thân hình nhấp nháy, ở trong bóng đêm rất khó để phát hiện;

    Tô Mộng Mộng đầu dựa vào cây, sắc mặt đều hư nhược, nàng sắp kiên trì không nổi, cố gắng thương lượng với Từ Châu, "Nhị sư huynh, nếu không hôm nay nghỉ ngơi đi, tối mai.."

    Một cổ kiếm phong sắc bén lập tức hướng tới nàng, nàng không phải nói nghỉ một chút sao!

    Làm sao bây giờ, đầu càng ngày càng đau, cố gắng nâng kiếm..

    Trong nháy mắt, một trận gió thổi qua, trời đất quay cuồng, có người ôm được bả vai nàng, nhấc kiếm chặn lại tấn công trước mắt.

    "Ai!" Từ Châu hét lớn một tiếng từ trong bóng tối đi ra, tuy rằng người này đã cứu sư muội;

    Nhưng hắn cũng dám ôm nàng! "Buông tay ra!"

    "Buông!.." Lời còn chưa dứt, Tô Mộng Mộng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm;

    Từ Châu lập tức kinh hãi, cầm kiếm tiến lên "Buông nàng ra! Ngươi đã làm gì nàng!"

    "Có bản lĩnh lộ mặt ra đi!"

    Hắc y nhân cũng không có để ý tới Từ Châu, mà chụp lấy cổ tay Tô Mộng Mộng.

    Cả người Bùi Tịch tản ra âm lãnh, nàng đã nói nghỉ ngơi một lát, hắn còn đánh lén, làm cho nàng quá mức mệt nhọc, thân thể cũng chống đỡ không nổi mà ngất đi..

    Cách đấu lạp liếc Từ Châu một cái, đem Tô Mộng Mộng bế lên, phi thân mà đi!

    "Đứng lại!"

    Từ Châu nóng nảy, nếu hôm nay sư muội bị người ta mang đi, ngày mai tông môn lập tức nổ tung hết lên!

    Lỡ như người này là kẻ xấu, đăng đồ tử thì sao!

    "Dừng lại cho ta!"

    Bùi Tịch quay người nhìn người vừa đuổi theo vừa la hét ở phía sau, hạ xuống đất, hòa mình vào bóng đêm.
     
  4. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 62: Tán thưởng hắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Lang cũng đã đuổi kịp, hiểu được ý đồ của Bùi Tịch, nó lập tức biến lớn lên;

    Bùi Tịch đặt người lên lưng nó "Mang nàng trở về."

    Nói xong lập tức nhấc tay, trên tay hắn lại xuất hiện một người giống như đúc Tô Mộng Mộng, tiếp tục xoay người rời đi ngược lại với hướng Ngân Lang vừa đi..

    "Đứng lại!"

    Bùi Tịch nghe được thanh âm phía sau, cười lạnh, tốc độ lại nhanh hơn vài phần, bay về phía ngọn núi bên cạnh, một đoàn sương mù từ người hắn bay ra.

    Thật mau liền biến mất trong bóng đêm;

    Bùi Tịch đem người bay một vòng quanh ngọn núi, lại bay lên cao, trên tay bấm pháp quyết.

    Mắt thường có thể nhìn được một vòng sương mù quanh núi cũng đang từ từ biến mất.

    Mà Từ Châu vẫn luôn đuổi theo một vòng quanh núi đang la hét với không trung "Đứng lại cho ta!"

    Bùi Tịch lập tức phi thân rời đi, thật mau biến mất ở bóng đêm..

    "Cạch.."

    "Nàng thế nào?" Bùi Tịch tháo đấu lạp xuống, ánh mắt mang theo lo lắng, lệ chí khóe mắt cũng thành màu đỏ sậm;

    "Chủ nhân, nàng giống như ngủ rồi."

    Cẩn thận nghe thử, trong phòng vang lên tiếng hô hô nhỏ, giống như nàng đang ngủ thật sâu;

    Bùi Tịch ngồi yên vung tay, Ngân Lang lập tức bị nhốt vào phòng tối;

    "..."

    Bỗng nhiên đối mặt với phòng tối quen thuộc, đây là qua cầu rút ván hả..

    Lang sinh không có ý nghĩa;!

    Bùi Tịch đặt tay lên tay nàng, cẩn thận kiểm tra mới an tâm.

    Còn tốt nàng không có việc gì, chỉ là gần đây quá mệt mỏi, thời gian nghỉ ngơi quá ít, ban đêm còn phải cố gắng luyện tập dẫn đến sức khỏe chống đỡ không nổi;

    Một nén hương sau, trong phòng vang lên tiếng nước;

    Thiếu niên đã thay đổi bạch y, vắt khô khăn, giúp Tô Mộng Mộng sơ qua tay cùng mặt nàng, sau đó đắp chăn đàng hoàng cho nàng.

    "Nghỉ ngơi thật tốt đi sư tỷ.."

    Bùi Tịch phất tay tắt đèn để nàng ngủ an ổn, còn hắn thì quay người ngồi lên ghế lười lúc trước nàng chuẩn bị cho hắn, nhắm mắt, an an tĩnh tĩnh đả tọa;

    Mặt trời lên cao, từng tia nắng ấm áp chiếu qua khung cửa sổ vào căn phòng, làm cả phòng cũng ấm áp hơn.

    Tô Mộng Mộng thoải mái duỗi chân, ôm chặt chăn, đem chăn che kín đầu, mơ mơ màng màng cảm thán, "Thoải mái~.."

    Một giấc ngủ thoải mái như thần tiên..

    Không đúng!

    Tô Mộng Mộng vội vàng bật dậy, nàng rõ ràng nhớ rõ nàng bị đánh lén, không phản ứng kịp, tiếp theo nàng được người ta cứu, sau đó..

    Sau đó nàng liền hôn mê?

    Nơi này là..

    Phòng Bùi Tịch!

    Nàng như thế nào ở chỗ này?

    "Két.."

    Cửa phòng mở ra, ánh nắng chiếu trên sàn nhà, phá lệ chói mắt

    Tô Mộng Mộng vươn tay che mắt, "Sư đệ,"

    "Sư tỷ, tỷ tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?" Bùi Tịch nhìn bộ dáng của nàng, lập tức đóng cửa, chỗ sâu trong ánh mắt mang theo lo lắng;

    Tô Mộng Mộng buông tay "Ta không có việc gì, sao ta lại ở đây rồi?"

    "Ta nhớ rõ tối hôm qua có người cứu được ta, sau đó?"

    Làm sao nàng sẽ xuất hiện ở đây?

    Bùi Tịch hạ mắt, "Tối hôm qua ta nghe thấy tiếng đập cửa, đi ra ngoài xem thử liền thấy sư tỷ ngất xỉu ngồi dựa vào cửa;"

    "Xem mạch tượng mới phát hiện sư tỷ quá mệt nhọc nên hôn mê, liền đỡ tỷ vào đây ngủ đỡ."

    Tô Mộng Mộng bừng tỉnh đại ngộ, "À, hóa ra là như vậy."

    "Sư tỷ muốn ăn một chút gì không?" Bùi Tịch mở miệng hỏi, "Đồ ăn ta đã làm rồi."

    "Ăn chứ! Ta lập tức dậy."

    Tô Mộng Mộng nhoẻn miệng cười, "Đồ ăn sư đệ tự tay làm, làm sao ta không ăn được chứ!"

    Khen hắn! Tán thưởng hắn! Giá trị hắc hóa sẽ giảm!
     
    Last edited: Jan 22, 2022
  5. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 63: Xoa xoa đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ta đi bưng đồ ăn qua đây."

    Tô Mộng Mộng có chút mờ mịt, hành động của Bùi Tịch rõ ràng rất ngoan ngoãn nghe lời nàng mà, nhìn biểu tình này của hắn còn rất lo lắng cho nàng, sao giá trị hắc hóa lại tăng lên!

    Không biết là tên đáng chết nào chọc giận hắn nữa!

    Tô Mộng Mộng nhanh nhạy ngồi dậy, sửa sang lại quần áo đầu tóc

    "Ăn ngon! Đây đều là sư đệ nấu hả?" Tô Mộng Mộng kinh hỉ, không nghĩ tới kỹ thuật nấu ăn này cũng không tệ!

    "Ừ."

    Bùi Tịch cong mắt nhìn nàng, thanh âm thanh nhuận, "Sư tỷ thích, sau này mỗi ngày đệ làm cho tỷ ăn."

    Tô Mộng Mộng nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, cảm thấy có chút chột dạ "Không, không cần đâu."

    Thấy sắc mặt hắn đã biến đổi có xu hướng âm trầm hơn, vội vàng bổ sung "Vậy quá phiền toái sư đệ, đệ phải dành nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn, hay là thôi đi."

    "Chủ nhân, nàng quan tâm ngươi, sợ ngươi mệt!" Tiểu Ngân Lang cô độc lại hâm mộ!

    Bùi Tịch gắp thêm đồ ăn vào chén nàng, khóe môi không ngăn nổi vui vẻ "Không vất vả."

    "Sư tỷ mới vất vả, ban ngày thì chiếu cố ta, buổi tối còn phải luyện tập, tỷ.."

    "Sao đệ biết buổi tối ta phải luyện tập?" Tô Mộng Mộng đột nhiên hỏi lại, trong lòng lập tức khua chiêng gõ trống, đợi đến khi hắn giải thích sắc mặt mới khôi phục bình thường;

    Bùi Tịch sắc mặt cứng lại, cười khẽ "Pháp lực khô kiệt, mệt nhọc đến hôn mê;"

    "Nếu chỉ có một đêm bị như thế, có thể là bị người ta đuổi giết, nhưng mỗi đêm đều như thế, lại không nghe sư tỷ nhắc đến vậy chỉ có khả năng là chăm chỉ luyện tập."

    "Ồ!" Dọa nàng hết hồn, tưởng rằng hắn theo dõi nàng!

    "Sao tự nhiên sư tỷ lại chăm chỉ luyện tập rồi?" Ngữ khí Bùi Tịch mang theo chút không vui;

    Nhưng mà người đang chuyên tâm ăn uống không để ý đến, "Bởi vì ngươi đó, hai tháng sau phải vào Mê Vụ Sâm Lâm rồi, ta phải mạnh mẽ để bảo hộ sư đệ."

    Bởi vì hắn?

    "Giá trị hắc hóa của nam chính giảm 3"

    Hóa ra hắn thích có người quan tâm? Chỉ cần một câu muốn bảo hộ hắn liền giảm 3 điểm hắc hóa!

    "Ta có thể bảo hộ sư tỷ." Vẻ mặt Bùi Tịch kiên định, "Ta sẽ không để ai làm sư tỷ tổn thương."

    "Phụt.."

    Tô Mộng Mộng không nhịn cười nổi, nhìn bộ dáng cố gắng cam đoan của người trước mặt, thật đáng yêu, manh manh hóa;

    Xoa xoa đầu hắn, "Ngươi quá đáng yêu, sư đệ."

    Giây tiếp theo nàng liền ngây người;

    Ánh mắt Bùi Tịch có chút mê ly, giữ tay nàng đưa lên mặt hắn, xoa xoa.

    Cảm giác trên tay nàng mềm mềm, co dãn, sờ đến lệ chí cuối khóe mắt hắn bỗng cảm thấy nó có chút đáng yêu, gương mặt hắn bây giờ giống như một chiếc kem ngon miệng, tràn ngập ngây thơ.

    Cố gắng kìm nén cảm giác xa lạ này "Sư đệ? Ngươi, ngươi làm sao vậy?"

    Bùi Tịch đem ghế dịch đến gần nàng hơn, ánh mắt tràn đầy khẩn cầu, "Sư tỷ, tỷ có thể xoa đầu ta nhiều một chút không?"

    Mẹ nó!

    Bộ dáng này của hắn, đừng nói sờ đầu, hắn muốn gì nàng cũng cho hắn!

    "Có thể.." Tô Mộng Mộng tận lực làm giọng nói của mình mềm mại thêm;

    Bởi vì nguyên hình của hắn là sói, tập tính của sói là thích được người ta xoa lông, sờ đầu nó

    Hơn nữa hắn vẫn luôn lẻ loi một mình, chưa từng được ai xoa đầu nhiều như vậy, mê luyến cảm giác này là đương nhiên.

    Trong lúc nàng xuất thần suy nghĩ lí do thì cảm giác trên vai nặng nặng, cúi đầu nhìn thì Bùi Tịch đã dựa lên vai nàng ngủ thiếp đi rồi!

    "Sư đệ?"

    Sao hắn lại dựa vào đây!

    "Sư đệ?"

    Ngủ thật rồi hả? Hơi thở của hắn đều đều phả vào bả vai nàng, Tô Mộng Mộng bỗng nhiên cảm thấy chỗ đó như bị lửa thiêu đốt;

    【 chuyện ngoài lề của tác giả 】: Đến đây đi, bảo bối, để tỷ tỷ xoa xoa đầu ngươi, ha ha ha
     
  6. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 64: Hại người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tâm loạn, đời trước nàng chỉ vùi đầu cố gắng đi làm kiếm tiền nào có thân mật qua với ai khác giới như vậy!

    "Sư đệ?"

    Tô Mộng Mộng theo bản năng giơ tay đẩy Bùi Tịch để hắn không còn dựa vào người mình.

    Người đang ngủ lập tức bất an lên tiếng "Đừng, đừng để ta một mình, được không.."

    Lại theo bản năng ôm chặt tay nàng thêm một vòng.

    Tô Mộng Mộng chỉ có thể dừng tay, vuốt đầu hắn, "Không đi, sẽ không bỏ ngươi một mình."

    Quá đáng thương, nằm mơ cũng mơ thấy bị vứt bỏ;

    Chỉ mong nữ chính mau chóng lên sàn, nhanh chóng cứu vớt cuộc đời hắn;

    "Chủ nhân có phải hay không rất hữu dụng, nữ nhân đều không thể chống cự với người có hoàn cảnh đáng thương!" Trong sách mười nữ nhân thì có đến chín nữ nhân là cái dạng này!

    Lông mi Bùi Tịch run rẩy, hô hấp ổn định..

    Ấm áp lại thoải mái, trong chốc lát cánh tay nàng cũng được buông lỏng.

    Tô Mộng Mộng cẩn thận đẩy nhẹ hắn, "Sư đệ?"

    Không có phản ứng, xem ra là ngủ say.

    Tô Mộng Mộng đặt hắn nằm xuống nệm an ổn mới quay về sân viện của mình;

    Ngày hôm sau qua thăm thì phát hiện vết thương của hắn đã tốt hơn nhiều, không cần nàng tiếp tục chiếu cố;

    Rốt cuộc khôi phục sinh hoạt thường ngày, Tô Mộng Mộng cũng có nhiều thời gian luận võ với Từ Châu hơn, thể lực cùng vũ lực cũng tăng lên nhiều hơn!

    "Mẹ nó!"

    Tô Mộng Mộng cảm nhận được một trận gió lạnh, tức tốc rời khỏi chỗ đang đứng, bay lên cây;

    Vài giây sau địa phương ban đầu mà nàng đứng bỗng chui lên một người.

    "Nhị sư huynh, ngươi cũng quá âm hiểm, vậy mà chui từ dưới đất lên!"

    Mấy ngày qua cơ bản thì nàng cũng đã tránh được đánh lén của hắn, nhưng hôm nay trăm triệu lần không nghĩ tới, người này thế nhưng từ trên mặt đất chui từ dưới đất lên mà ra!

    Từ Châu cười hắc hắc, "Đánh lén còn phải chọn địa phương sao, bất ngờ mới là đánh lén!"

    "..."

    Lời này làm nàng vô pháp phản bác;

    Toàn bộ tông môn không chỉ riêng nàng các đệ tử khác cũng đang ra sức tập luyện để chuẩn bị đi Mê Vụ Sâm Lâm!

    "Tiếp tục!"

    "..."

    Khoảng thời gian này cũng không thấy Bùi Tịch, Tô Mộng Mộng cũng yên tâm luyện võ;

    Tính thời gian, Bùi Tịch cũng đã bái sư, vậy chắc cũng đã đến tầng cao nhất của tháp Tiêu Cực, dựa vào cảm ứng chọn được một bộ công pháp nhìn qua rất tầm thường khiến ai cũng phải khuyên hắn đổi bộ khác.

    Đây chính là khoảng thời gian nam chính mạnh mẽ tiến bộ, thật ra quyển công pháp này có hai bộ, mặt ngoài chỉ là công pháp bình thường.

    Thật ra phải tiến hành tu luyện rồi từ từ lĩnh ngộ mới biết được phần huyền diệu trong nó.

    Ở trong sách giải thích là, công pháp này là do một trưởng lão của Cổ Nguyệt môn sáng chế, hắn cố ý chia công pháp thành hai quyển để tìm người có nội hàm có thể lĩnh ngộ được phần huyền diệu trong công pháp của hắn, như vậy mới xứng đáng kế thừa võ học.

    Tô Mộng Mộng cũng cảm thấy có chút buồn cười, cũng không ai ăn no rảnh rỗi dành thời gian đi tìm hiểu những loại công pháp tầm thường như vậy, đó cũng là lí do tại sao đến nay cũng chưa có ai tu luyện thành công công pháp này!

    Nam chính thì ngược lại, hắn may mắn nhặt được nửa quyển công pháp này, chậm rãi tu luyện trong khi không có tài nguyên, không có giúp đỡ.

    Kết quả may mắn phát hiện ra huyền bí trong đó..

    Dù sao đã bái sư, còn được đến lầu cao nhất của Tiêu Cực các, tìm được phần còn lại của công pháp lại bắt đầu tu luyện.

    Chắc hẳn đoạn thời gian này hắn đang bế quan, dù sao cũng đã lĩnh hội được một nửa, nửa còn lại chắc cũng dễ dàng đối với hắn!

    Thật nhanh đã đến ngày xác định tổ đội, Tô Mộng Mộng đã sớm đi cửa sau đến tìm chưởng môn sư phụ dặn dò hắn nếu có người đến xin tổ đội với Cố Dật đại sư huynh cùng Bùi Tịch thì phải thông báo bọn hắn đã có tổ đội.


    P/s: Xin lỗi mọi người, thời gian qua có chút bận rộn, giờ tui quay lại rồi nèeeeee
     
  7. baobby16

    Messages:
    0
    Huhu thấy tag drop mà hoang mang ing. _.
     
  8. nguyenhaiyen123

    Messages:
    0
    Mong editor sớm quay lại•-•
     
  9. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 65: Tranh Cử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ôm đùi Cố Dật sư huynh khẳng định đường đi phía trước của nàng sẽ thoải mái hơn!

    Ôm đùi nam chính, khẳng định thiên tài địa bảo sẽ tự động lăn vào túi!

    Nàng chỉ lấy một ít thôi cũng được, so với khắp nơi truy tìm manh mối còn tốt hơn nhiều, trước đây cũng có rất nhiều tiền lệ đi vào bí cảnh đến cái lông cũng không cầm ra được!

    Thật nhanh, liền đến ngày các đệ tử được tự động ghép tổ đội.

    Tô Mộng Mộng cùng Bùi Tịch còn có Diệp Dung ngơ ngác nhìn vào dòng người phía trước.

    Bàn báo danh của các nàng đều chật kín người, nam nữ đều có!

    "Nhiều người như vậy tuyển như thế nào?"

    Tô Mộng Mộng cảm thấy thật đau đầu, đột nhiên linh quang chợt lóe, trong mắt hiện lên một tia tinh quang;

    Nhẹ nhàng khoan thai, lắc lư, đi đến bên cạnh Diệp Dung, cong môi, mắt hạnh mê người, môi đỏ khẽ mở, "Các vị sư đệ, sư muội, mọi người yên tĩnh"

    Lời này vừa ra, người chung quanh lập tức liền an tĩnh, không ai dám tiếp tục ồn ào.

    Dù sao cả đội này nhìn qua là biết hoàn toàn do Đại sư tỷ đứng đầu, lỡ như nàng không cao hứng, thì cơ hội gia nhập của họ liền không có!

    Tô Mộng Mộng vừa lòng gật gật đầu, nhoẻn miệng cười, "Có nhiều người nguyện ý đi gia nhập đội ngũ của ta, sư tỷ thật sự rất cao hứng;"

    Mặc dù Tô Mộng Mộng rất rõ ràng đám người này đều nhìn vào tố chất của Cố Dật cùng Bùi Tịch muốn cùng thần tượng làm nhiệm vụ, sớm chiều ở chung.

    Phỏng chừng tối nào cũng làm mộng xuân đi!

    Nhưng vẫn bày ra vẻ cau mày làm bộ khó xử

    "Nhưng chúng ta chỉ thiếu có 6 người, vậy.."

    "Ta, ta! Ta! Sư tỷ!"

    "Ta, ta cái gì cũng làm được a, sư tỷ!"

    "Ta! Ta!"

    "..."

    Thẩm Kiều Kiều mọi người ai cũng nháo nhào nhiệt tình vì người trên đài, gắt gao nhéo khăn tay, hai mắt phun lửa, nếu không phải vì Tô Mộng Mộng ở phòng ăn hồ ngôn loạn ngữ, nàng đã sớm đã cùng Bùi Tịch còn có Cố Dật là một đội!

    Chu Khôn cũng không biết đang làm gì, còn nói phải hai tháng sau mới trở về được!

    Nàng hiện tại còn không có tìm được đội ngũ!

    "Sư tỷ thật là hận không thể tất cả mọi người có thể gia nhập, nhưng quy định chính là một đội chỉ có thể có 10 người" nói xong nàng lại có chút do dự muốn nói lại thôi..

    "Sư tỷ chẳng lẽ là nghĩ ra biện pháp gì, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng, không có việc gì, chúng ta tin tưởng phương pháp của sư tỷ nhất định sẽ rất công bằng." Một người nhìn có vẻ xấp xỉ tuổi của Tô Mộng Mộng vội vàng lên tiếng.

    Nói xong còn nhìn thoáng qua nàng, rồi vội vàng cúi đầu, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng;

    Vị này vừa dứt lời, mọi người xung quanh liền sôi nổi đáp lời, ủng hộ;

    Vị nhân huynh này, tỷ liền thích cách nghĩ này của ngươi!

    "Nếu sư đệ, sư muội đều tín nhiệm ta như vậy, ta đây liền nói ra một chút ý nghĩ của ta," dứt lời, nàng cúi đầu trầm tư một chút;

    "Nếu mọi người cũng có phương pháp khác cũng có thể nói ra để mọi người cùng nhau lựa chọn;" Tô Mộng Mộng nhìn mọi người nhẹ nhàng mỉm cười.

    Chần chờ một lát, cuối cùng vẫn mở miệng, "Biện pháp của ta chính là đấu giá, ai ra giá cao hơn thì sẽ nhận được vị trí này."

    Nhìn biểu tình mọi người phía dưới có chút nghi hoặc, môi cong lên, mỉm cười, "Đương nhiên, để cho công bằng, phương pháp đấu giá này cùng những phương pháp trước kia không giống nhau;"

    "Không giống nhau?"

    "Không giống như thế nào?"

    "Mọi người viết ra một giá mà mình cảm thấy cao nhất có thể để có được một trong 6 vị trí đang còn trống trong đội ngũ, 6 người ra giá cao nhất sẽ được gia nhập vào đội ngũ của chúng ta."

    Người vừa rồi đỏ mặt lên tiếng cũng lập tức gật gật đầu, "Biện pháp này của sư tỷ.."

    "Mọi người đừng để bị nàng lừa gạt!"

    Thẩm Kiều Kiều, khách không mời mà đến mặt đầy căm phẫn bước đến "Nàng đây là rõ ràng muốn lừa linh thạch của mọi người, mọi người đừng dễ dàng để nàng đạt được mục đích!"



    Hi, tui trở lại rồi nè, xin lỗi mọi người thời gian qua công việc khá bận rộn không thể đăng truyện được, bây giờ thì tui đã sắp xếp công việc ổn định rồi, sẽ thường xuyên ra chương tiếp cho đến khi truyện hoàn, cám ơn mọi người thời gian qua vẫn còn ủng hộ tui nha!
     
  10. mefonef

    Messages:
    66
    Chương 66: Khí phách lộ rõ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chuyện này.."

    Mọi người hoàn toàn yên tĩnh, không biết nên mở miệng như thế nào;

    "Xoạch!"

    Một giọt nước mắt lăn xuống;

    Mọi người xung quanh liền giật mình!

    Khóe miệng Tô Mộng Mộng gợi lên một mạt cười khổ, "Biện pháp này ta cũng chỉ nhất thời nghĩ ra, muốn thảo luận với mọi người, cũng không phải quyết định sử dụng biện pháo này mà."

    "Ha, không phải cũng là ngươi muốn hố linh thạch của bọn họ sao?" Bộ dạng Thẩm Kiều Kiều tựa như không quen nhìn người khác làm chuyện xấu.

    A, lại đến trước mặt nàng giả làm người tốt! Lần trước vẫn không nhớ đúng không, lần này còn tới!

    Tô Mộng Mộng cong môi, lau khô nước mắt, mặt lộ vẻ trào phúng, đi đến trước mặt Thẩm Kiều Kiều, từng bước, từng bước một, lộ ra khí phách.

    "Thẩm sư muội đây là thế giới tu tiên, nó vốn dĩ rất tàn khốc, mọi người đều phải dùng thực lực nói chuyện!"

    "Bây giờ đang ở trong tông môn, mọi người đều đối với nhau hòa khí, nhưng khi ngươi ra ngoài rèn luyện, người bên ngoài là dùng tiền tài, dùng thực lực để nói chuyện!"

    Nàng tiếp tục phát ra một tiếng cười nhạo, mặt lộ rõ vẻ trào phúng, "Chưởng môn là sư phụ của ta, ngươi cảm thấy ta thiếu một ít linh thạch này hay sao?"

    Không đợi nàng ta đáp lời, Tô Mộng Mộng trực tiếp xoay người rời đi;

    Quay lại hướng mọi người xung quanh, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi "Lúc nãy ta cũng có băn khoăn, vốn dĩ không định nói ra nhưng là các sư đệ, sư muội khuyến khích ta đề ra phương pháp."

    "Hiện tại làm cách nào để cho mọi người gia nhập đội ngũ cũng không công bằng, cho nên chúng ta sẽ dựa theo ý của Thẩm sư muội, không nhận người, thật xin lỗi, các vị sư đệ, sư muội!"

    Dứt lời, mặt Tô Mộng Mộng tràn đầy xin lỗi, nước mắt lập lòe..

    "Sư, sư tỷ, đệ cảm thấy cách này rất tốt, đệ nguyện ý dựa theo cách tuyển chọn của tỷ, tỷ, tỷ có thể đưa đệ theo không?" Người lúc nãy đỏ mặt nói chuyện vừa nói vừa lấy ra linh thạch trong túi của mình.

    Những người khác thấy vậy, cũng sôi nổi mở miệng, "Sư tỷ, ta cũng nguyện ý!"

    "Còn có ta!"

    Người nhấc tay muốn tham gia càng ngày càng nhiều, một đám người nóng lòng muốn thử;

    Vẻ mặt Tô Mộng Mộng khó xử, "Ta cảm thấy Thẩm sư muội nói cũng có đạo lý, hay là.."

    "Thẩm Kiều Kiều, ngươi sớm không tới, muộn không tới liền lựa ngay lúc này tới phá rối, rốt cuộc ngươi muốn làm gì hả?"

    Các vị sư muội vốn đã rất bất mãn với người họ Thẩm này, lúc nào cũng đối với các vị sư huynh, sư đệ khóc sướt mướt lấy lòng thương cảm!

    Cố tình những người đó còn thật thích bộ dáng đó, còn tưởng rằng nàng là người nhu nhược, lần trước ở phòng ăn đã bại lộ bản tính của mình lần này còn dám hắt nước bẩn lên người Đại sư tỷ!

    "Đúng vậy!"

    "Lần này khẳng định lại muốn hắt nước bẩn lên người Đại sư tỷ, dụng tâm khó dò!"

    "Ngươi, các ngươi.." Thẩm Kiều Kiều hai mắt đẫm lệ, cả người lung lay tựa như sắp ngã, "Ta đang suy nghĩ cho các ngươi.."

    "Đừng nhiều lời, ngươi còn không phải vì bản thân không tham gia vào đội ngũ được nên tới quấy rối hay sao! Nhanh cút đi!" Trường Thanh thật sư không muốn nói thêm nhiều lời, cũng không nhìn được bộ dáng này của nàng ta, trực tiếp nói lời thô tục.

    "Vị sư muội này, ngươi lại đây một lát" Tô Mộng Mộng phất phất tay, tỷ liền thích ngươi nha, tiểu khả ái!

    "Ngươi, các ngươi.." Nước mắt Thẩm Kiều Kiều liên tục rơi xuống, nàng ta dậm chân, chỉ vào đám người nói không nên lời, xoay người chạy đi.

    Hừ. Làm ra vẻ vô tội cho ai xem!

    Tô Mộng Mộng đem ánh mắt thu về, "Các vị sư muội cùng sư đệ có biện pháp nào tốt hơn, cũng có thể nói ra, chúng ta thử xem có thể hay không, ta cũng không muốn bị hiểu lầm.."

    "Sư tỷ, cái này, cho tỷ."

    Tô Mộng Mộng nhìn khăn tay trước mắt có chút sững sờ, lúc này mới cảm giác được trên mặt mình vẫn còn có nước mắt.

    Cúi đầu nhìn, bên trong ánh mắt hoa đào của sư đệ này tràn đầy bàng hoàng cùng ngại ngùng, vừa thấy ánh mắt của nàng liền nhanh chóng cúi đầu xuống.

    A. Đây là vị sư đệ vừa mở miệng nói giúp nàng lúc nãy sao? Thật khả ái nha!
     
Trả lời qua Facebook
Loading...