Tiểu Thuyết Lần Này Để Em Đợi - Mộng Ảo

Discussion in 'Hoàn Thành' started by laoyeutinh061192, Jun 23, 2022.

  1. laoyeutinh061192

    Messages:
    115
    CHƯƠNG 10: GẶP LẠI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai năm sau, tại tiền sảnh khách sạn Phượng Hoàng, một bóng hồng thướt tha trong bộ lễ phục màu trắng tinh khôi nhưng không kém nét sang trọng quý phái. Mái tóc dài uốn xoăn bồng bềnh, khuôn mặt toát ra vẻ thanh tú và trong sáng nhưng vẫn không kém phần quyến rũ. Cô gái đó khiến tất cả quan khách có mặt trong bữa tiệc trọng đại của ngày hội thời trang phải quay lại nhìn.

    Phải, đó chính là Dương Hướng Dương, trong một năm trở lại đây không ai là không nghe tiếng cô, cô tự mình trở thành đại diện cho tập đoàn. Đàn ông thượng lưu chưa vợ trong nước thèm muốn cô, mỗi lần xuất hiện trên truyền thông, mỗi lần quảng bá sản phẩm cô đều tự tăng thêm lượng fan cho mình. Phụ nữ muốn được như cô, ghen tị với cô, đàn ông muốn có được cô.

    Cô bước từng bước nhẹ tới giữa phòng, đến chào hỏi người đăng cai tổ chức sự kiện trọng đại này năm nay. Cô tỏ ra ngại ngùng, nét ngại ngùng thanh cao:

    - Xin lỗi, thực ngại quá, chủ tịch Ngô, cháu bị nhỡ máy bay cho nên bây giờ mới tới được.

    Vị chủ tịch kia cười ha ha sảng khoái nói:

    - Không sao, không sao.. ta cũng chỉ vừa bắt đầu không lâu thôi.

    Cô che miệng cười giả tạo.

    - Thật vậy ạ, may quá, vậy cháu lại cứ sợ đến muộn không thể ngắm các sản phẩm năm nay chứ. Ôi thực sự ban nãy cháu còn tiếc đến suýt khóc đó.

    Vừa nói nước mắt vừa chạy vòng quanh, thực biết diễn. Ai nhìn cũng tưởng cô đang buồn thật nữa cơ có. Nhưng mà, là giả đấy, cô thực sự thừa biết mấy thiết kế đó vẫn còn được trưng bày trong tủ kính kia mà. Có gì mới đáng xem đâu, năm nào chẳng vậy, cô căn bản là không để vào mắt nữa rồi, trước đây còn sôi nổi ngó đông ngó tây thường thức, chứ bây giờ sao? Cô không ham vui nữa.

    - Ta dẫn cháu đi xem, nào đi đi..

    Lão hồ ly, lão mê gái, lấy cớ chụp lấy bàn tay cô vỗ nhẹ mấy cái, cũng chỉ là cái ham muốn chạm vào người đẹp thôi. Lão già đó cô thừa hiểu, nhưng miễn cưỡng cô vẫn đi cùng lão, chỉ có điều, muốn cầm tay cô sao, đừng mơ. Cô nhẹ rút tay về, đi theo lão, cô đang nhìn xem có gì đó để đòi lại chút công bằng cho bàn tay này.

    Được vài bước, có người phục vụ đi ngang qua, cô giả vấp ngã lao vào anh ta khiến cả khay rượu vì vậy mà hất thẳng vào phần dưới Ngô chủ tịch biến thái. Tất cả mọi người xúm lại thành một đám, vài cô gái thấy cô chướng mắt được thể định dìm cô xuống, cười mấy câu hơ hớ khó nghe, có người giả vờ che miệng thương xót "cô ấy bất cẩn quá". Đùa, dìm cô sao, có được không, cô đây bình sinh vốn là một cái phao nổi, cô bây giờ càng không thể chìm..

    - Xin lỗi, cháu không cố ý, chỉ vì vừa xuống máy bay nên cơ thể chưa thích nghi được, chân vẫn có chút mỏi, chú xem, cháu.. cháu..

    Mắt cô long lanh nước, chỉ trực trào ra, cái khuôn mặt đó khiến ai cũng thương tiếc, có vài người vội vàng vào đỡ cô và lão Ngô lên, nhưng cô tránh, tự mình đứng dậy. Lão Ngô liên tục xua tay nói không sao, còn tự mình đi thay quần áo, đám đông vì vậy mà giải tán. Tuy nhiên vẫn có vài kẻ hậm hực vì cô.

    Cô thừa lúc mọi người đang khiêu vũ bỏ vào nhà vệ sinh. Cô ngắm nhìn mình trong gương, chấm chấm vài tia nước nhỏ, vẫn là không khóc được, vì chuyện hai năm trước mà nước mắt của cô cạn rồi, chỉ cố nặn mãi ra được chút ít quanh viền thôi, nhưng thôi, vậy cũng đủ rồi..

    Khi cô đi ra, cô vô tình gặp một bóng dáng cao lớn chắn trước mặt, cô ngước lên nhìn, là anh. Cái khuôn mặt tưởng chừng như quen thuộc, cái khuôn mặt hai năm trước cô cố quên, nay đang ở trước mặt cô, khuôn mặt đó đã có nhiều nét thay đổi, có nhiều điểm cuốn hút hơn, nhưng mà cũng lạnh lùng hơn, nét ấm áp khi xưa hình như hóa đá mất rồi.

    Cô vuốt nhẹ sợi tóc trước mặt, cười nhẹ với anh:

    - Xin lỗi, Trương tổng, anh đang cản đường tôi. Tôi có thể đi được chứ!

    Cô lạnh lùng bước qua anh, lạnh lùng như cái cách mà anh đã bước qua cô trước đây vậy. Phải, chính anh đã bỏ cô lại mà bước đi vậy thì tại sao cô không thể. Cô bỏ anh đứng lại đó, bước qua anh, đi trở vào đại sảnh. Cô tự cười khẩy, con người đó thật sự không còn quen biết cô, thậm chí một câu chào hỏi còn không thể nói nữa rồi.

    Cô lướt qua mấy mẫu thiết kế năm nay, không thể không ngắm bởi vì nếu không ngắm cô cũng không biết phải làm gì lúc này. Cô lướt nhanh qua các mẫu, đúng như cô nghĩ thật là không có gì mới lắm, phải nói không có đột phá gì cả. Nhưng bất chợt, cô dừng lại, cô như lặng đi vì mẫu trước mặt, cô cảm nhận được cái gì đó quen thuộc ở đây.

    Chuồn chuồn, những trang phục ở đây, trong khung này là mấy cánh chuồn chuồn. Cô không tự chủ đưa mắt tìm bảng tên nhà thiết kế. Là của tập đoàn Phương Nam, của Phong sao? Nhưng mà.. cô cúi mặt tự cười khẩy, sao chứ, chắc không có gì, chỉ là ý tưởng thôi mà. Cô nghĩ mình nghĩ ngợi nhiều quá rồi, cô không nên tưởng tượng thái quá, cô luôn tự chặn mọi suy nghĩ của mình lại như vậy, chẳng có gì cần nghĩ nữa. Cô bước đi..

    Cô thấy nơi này thật nhạt nhẽo, cô muốn hít thở không khí trong lành, cô thích thứ miễn phí đó, trước nay vẫn vậy.

    Cô bỏ ra phía ngoài ngồi, cô chọn một nơi thoáng và yên tĩnh, cái thế giới trong kia con người ta toàn dùng mặt lạ để diễn. Cô cũng vậy còn gì, không phải sao, là cô không muốn gặp họ, hay cô không muốn gặp chính mình. Thỉnh thoảng cô muốn được nghỉ để chuẩn bị vai diễn tiếp theo. Diễn viên giỏi mấy cũng cần phải nghỉ ngơi chứ.

    Cô ngồi xuống chiếc ghế dưới một gốc cây, đau chân thật, dù đã đi giầy cao gót suốt một năm qua thì cô cũng rất ghét thứ này, nó làm chân cô mỏi và không có cảm giác an toàn. Cô tháo giầy ra, nhẹ nhàng xoa xoa, bóp bóp cho thoải mái, các ngòn chân của cô như sắp quắp lại mất rồi. Thê thảm, thực thê thảm.

    - Cô mang giầy vào đi, hôi quá!

    Cô giật mình, có tiếng nói phát ra từ chiếc ghế phía sau của cô, cô quay lại nhìn, giật mình, cô nhảy khỏi ghế

    - Ôi mẹ ơi!

    Cô bị cái khuôn mặt to trình ình đang tựa vào ghế nhìn cô chằm chằm kia, không lẽ ma..

    - Ồn ào quá!

    Cô bị quát mà giật mình im bặt, không ú ớ được nữa. Nhưng cũng vì vậy mà cô định thần nhìn kĩ, không phải ma, là người mà, cậu ta ngồi trên ghế, cái tư thế kia như thể vừa nằm mà ngồi dậy vậy..

    - Cô không ở trong kia mà ra đây gây ô nhiễm không khí vậy?

    - Cậu nói cái gì vậy? Tôi không hiểu, ô nhiễm gì chứ.. này là.. tôi..

    Cô bây giờ mới vận hành lại não, hình như cậu ta nói cô gây ô nhiễm, hình như là trước đó cậu ta nói cô mang giày vào, không lẽ, chân cô có mùi!

    Cô không cả kịp nghĩ gì tiếp theo, tự nhiên theo phản xạ, cô chạy lại ghế, ngồi xuống, giơ chân lên, ngửi! Không hôi nha, cô căn bản là không thấy có mùi gì mà..

    - Này cậu kia, chân tôi không có mùi mà..

    Cô quay ngoắt lại thì thấy cậu ta đang há hốc mồm, giờ cô mới lại ý thức được cô vừa làm gì. Mất mặt quá, sao cô có thể quên mình bây giờ là người như thế nào mà lại hành động như vậy chứ, thật muốn tìm chỗ chui vào.

    Người đó thấy cô như vậy thực sự thấy rất thú vị, cô gái này thật sự làm cậu ta hứng thú. Hành động vừa rồi cậu thấy rất tự nhiên, chỉ là hơi ngỡ ngàng chút thôi. Cậu đưa tay xoa xoa chóp mũi mình:

    - Tôi đùa thôi mà, cô không cần tăng động như vậy

    - Tăng động? Cậu nói tôi tăng động sao.. ha, cái con người này..

    Đúng là kì lạ, vừa bình tĩnh lại cô đã bị cậu ta làm lên máu, cô thấy thật sự kì lạ nha, cô làm sao lại bị người này làm cho tức chết như vậy.

    - Cô yên tâm đi, tôi không nói cho ai nghe đâu mà lo, tôi đây rất chi là quân tử, chuyện trẻ con như này tôi không bao giờ để ý.

    - Trẻ con sao?

    Lại tăng máu, cô lại bị tên kia xỏ!

    - Thôi chị à, không cần tức giận như vậy, chị nhìn kiểu gì cũng già hơn tôi. Tôi nói là nói hành động kia trẻ con thôi, chứ người cứng cáp như chị tôi đâu dám gọi trẻ con.

    Lại tăng máu lần nữa, thực sự, lần đầu cô gặp loại đàn ông có mồm miệng độc địa kiểu này. Nhịn, Dương Hướng Dương nhà cô hôm nay nhịn, cô thề, sẽ có ngày cô phải báo thù.. cô hạ giọng, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

    - Xin lỗi, cậu cứ ngồi đây phun châu nhả ngọc đi, tôi phải về rồi, nếu không, chút nữa tôi sợ mình sẽ không tự chủ được mà mang cậu đi đóng gói quá..

    Ngày hôm nay với cô thực sự không có gì thú vị cả, cô bây giờ chỉ muốn được về khách sạn nghỉ ngơi mà thôi. Cô cần giữ sức để chuẩn bị cho công việc chính của mình. Cô đứng dậy đầy tao nhã rồi phủi phủi váy cho phẳng ra. Lại lấy lại dáng vẻ ban đầu, cô bước vào trong kia để chào hỏi rồi sẽ lấy một cái cớ bỏ về.

    Còn người kia, cậu ta nhìn theo bóng cô nhẹ nhàng thướt tha đi ra mà nhoẻn miệng cười:

    - Thú vị nha..
     
  2. laoyeutinh061192

    Messages:
    115
    CHƯƠNG 11: CHẠM MẶT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô trở về khách sạn cũng là lúc chuyển giờ sang ngày rồi, cô lê thân vào ngồi sụp trên ghế. Mệt thật, tiệc tùng là nơi ồn ào đáng ghét, nếu là cô trước đây thì không bao giờ cô tới, nhưng bây giờ, cô cố tới. Đã định sẽ về trước, ai ngờ người nhận ra cô quá nhiều, người bắt chuyện cô cũng liên tiếp tới khiến cho cô chẳng thể chạy ra.

    Đưa hai tay day day thái dương, cô nghĩ lại những gì đã qua vừa rồi, cô thoáng qua hình ảnh của anh trong đầu, rồi lại tự mình cười khẩy. Cô cũng nghĩ tới con người kia, cậu ta làm cô muốn đập. Bây giờ ngồi nghĩ lại cô mới nhớ tới cậu trai đó, khuôn mặt kia vẫn còn nét gì đó ngây thơ trong sáng, chắc chỉ tầm hai mươi là nhiều.

    Những dòng suy nghĩ khiến cho cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, khi cô tỉnh dậy thì mặt trời đã đứng bóng rồi. Mấy ánh nắng qua lớp cửa kính dày xuyên vào trong phòng làm cô thấy ấm áp và dễ chịu. Cô muốn được hưởng cái ấm áp này thêm một chút..

    Nhưng mà thôi, không thể bỏ dở công việc được, cô đi tới nơi này không phải để nghỉ ngơi. Cô lê từng bước vào nhà tắm, quần áo chưa kịp thay, lớp hóa trang vẫn bám trên mặt. Cô dần quen với việc có một lớp dính dính bám trên mặt rồi, cô nhớ, hơn một năm trước lần đầu cô trang điểm cô đã ngứa ngáy vô cùng.

    Cô tẩy trang sau đó ngâm mình trong bồn tắm, thật dễ chịu làm sao. Cô lại phải trang điểm, cô không cho bất kì ai khác có cái diễm phước ngắm nhìn nét đẹp tự nhiên của cô, cô che nó đi bởi lớp phấn son giả tạo, cô không muốn để lộ con người thật của mình cho ai biết nữa, cô sợ sự chân thành của chính cô lắm rồi, vì nó làm cho cô tổn thương.

    Hôm nay, cô phải tới tạp chí thời trang để bàn về mẫu quảng bá sản phẩm, công ty của gia đình cô muốn quảng bá thêm một chút cho bộ sưu tập sắp ra mắt. Mọi thủ tục gần như xong rồi, chỉ cần gặp người mẫu nữa thôi. Anh ta là người mẫu nam mới rất được giới trẻ yêu mến, mọi phong cách anh ta thể hiện đều được đón nhận. Cô vốn không định tới, nhưng mà cha cô lại phải đi ra nước ngoài cho nên cô phải đích thân đi.

    Tới trụ sở của tờ tạp chí, cô được dẫn tới phòng chụp hình, người mẫu nam đó hôm nay rất bận, anh ta đang chụp ảnh trên kia, tranh thủ thời gian nghỉ mới có thể nói chuyện. Trong đầu cô lúc này chỉ hiện một từ: Chảnh! Anh ta nghĩ mình nổi tiếng cho nên kiêu vậy sao, với cô, có anh ta cũng được, không có cũng không sao. Cô là ai chứ, cô sẵn sàng tìm được cả tá người mẫu. Nếu thích cô có thể nâng tầm họ lên bất kì khi nào, anh ta nghĩ anh ta là ai.

    Bước vào phòng, thứ đập vào mắt cô là cái khuôn mặt chảnh chọe và cái miệng chua loét của cái tên người mẫu kia. Cô hy vọng cô hoa mắt, cô hy vọng cô nhìn nhầm, là cái tên miệng quạ hôm qua mà! Cậu ta đang mải mê chụp hình nên không biết cô tới sao, cũng có thể cậu ta không nhận ra cô chăng, cô nghĩ tốt nhất là không nên nhận ra cô.

    Nhìn tên đó chụp hình, cách anh ta tạo dáng thực sự rất chuyên nghiệp, không phải cái dáng vẻ cợt nhả. Khác hẳn bộ dạng diễu cợt hôm qua, nếu nhìn kĩ ra có lẽ cũng rất cuốn hút. Chính cô đang bị cuốn vào, cách anh ta làm việc quả thực hút hồn, khuôn mặt kia rất nhiều biểu cảm.

    Có người đưa cho cô một cốc nước và nói cô ngồi đợi một chút. Trong lúc chờ đợi cô ngồi đọc chút thông tin về con người kia, cũng nên tìm hiểu chút về người này chứ, nếu không nhỡ ảnh hưởng hình ảnh công ty thì không hay. Vì người này không phải do cô duyệt chọn, cho nên đây là lần đầu cô biết tới anh ta.

    Max, 25 tuổi, có cha là người Pháp, mẹ là người Việt Nam, cha là giáo sư khảo cổ học, mẹ từng là Á hậu Việt Nam. Tính tình cởi mở, hòa đồng.. Đọc tới đây cô bĩu mỏ, hòa đồng sao, đùa chắc, anh ta có cái miệng quạ đấy, không phải bình thường.

    Khi cô đang xem mấy thông tin còn lại của Max, cậu ta đã bước tới bên từ lúc nào. Cậu ta ngồi xuống cái ghế bên cạnh, đủ thời gian để kịp nhìn thấy cô bĩu mỏ vịt ra như thế nào.

    - Chị có vẻ thích ngắm ảnh tôi quá nhỉ!

    Cô bị giật mình, cậu ta là ma chắc! Lặng lẽ như không vậy à.

    - Cũng phải xem anh ra sao mà chủ tịch Dương muốn anh làm đại diện chứ.

    - Cô làm việc thật thiếu trách nhiệm quá, cô làm gì mà bây giờ mới chịu đọc thông tin, lẽ ra cô nên chuẩn bị thật kĩ rồi.

    - Có nhất thiết không, người chủ tịch Dương chọn chắc hẳn cũng phải có chút hơn người chứ, theo tôi cảm nhận thì anh miệng lưỡi luôn hơn người rồi.

    - Cô quá khen, tôi chỉ là móng tay nhọn mà thôi, cô cũng là một loại vỏ quýt quá dầy mà.

    - Đa tạ anh quá khen..

    Hai người nhìn nhau mà ánh điện soẹt qua, cảm tưởng như có cả dòng điện 1000V chạy qua vậy. Không rét mà run, cái loại cảm giác này rất tê liệt. Đúng là oan gia, tại sao, trong bao nhiêu con người, người cô tìm lại là tên khốn này chứ. Cô thực sự muốn gói hắn vào hộp gửi ra Nam cực. Nhưng mà, nhiều người như vậy khiến cô thực sự chỉ có thể cười nhẹ:

    - Thôi chúng ta có gì nói chuyện riêng sau được không, những lời tán dương dành cho nhau có thể từ từ rồi nói. Bây giờ bàn viêc chính được không?

    Nghe cô nói xong, cậu ta ngồi tựa ra sau ghế, đưa tay ấm chỉ xin mời nói tiếp

    - Chúng tôi đã gửi bản hợp đồng qua chỗ cậu rồi, chúng tôi cũng đề cập rõ mọi quyền hạn và ưu tiên, cậu xem qua xem có chỗ nào không thỏa đáng thì có thể nói để chúng tôi xem xét.

    - Tôi xem rồi, không cần thiết phải thay đổi gì, đợi tôi hoàn thành công việc ở đây sẽ lập tức ra ngoài đó.

    - Thật đúng là công tư phân minh, chúng ta có vẻ sẽ kết hợp tốt trong quá trình chụp ảnh quảng bá.

    - Kết hợp? Cô cũng sẽ làm dự án này sao, tôi thực chờ mong đây!

    Dự án này do cô tự mình quản lí và làm đại diện nữ, cô đương nhiên cũng mong chờ. Lần chạm mặt này thực sự không làm cô khó chịu lắm, vì ít ra, tên đó còn nghiêm túc làm việc.
     
  3. laoyeutinh061192

    Messages:
    115
    CHƯƠNG 12: HỨNG THÚ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bao năm qua, cháu trai của ông không ngừng nhằm vào cái ghế chủ tịch của bố cô, vì bố cô không có con trai cho nên bác ấy muốn hất bố ra, muốn đoạt đi công sức bao nhiêu năm trời của ông nội và bố cô.

    Nói ra thật buồn, nhưng quyền lực là thứ mê hoặc, không ai là không thèm khát. Cô chỉ là không để điều đó vào mắt, muốn đấu với cô sao, không được đâu, căn bản là họ không xứng tầm, lúc nào cô cũng có thể để họ gục dưới chân mình. Cô không phải là ham hố gì cái gia sản đó, trước đây cô chỉ mong ngày ngày được bình an, vui vẻ sống. Sau đó trong tâm niệm của cô có thêm một ước mong đó là những ngày đó được trôi qua cùng anh. Nhưng mà, bây giờ cái đó thật xa vời, cô không còn mong ngóng điều đó nữa.

    Bây giờ trong suy nghĩ của cô luôn có một ý niệm mãnh liệt hơn, là của cô thì đừng hòng động vào. Dù cô không thích cô có thể lẳng đi, cầu xin cô cô có thể cho, chứ muốn chiếm của cô sao, đừng ảo tưởng. Chỉ cần đó là ý nghĩ thôi cũng đừng hòng, cô quyết diệt hết kẻ nào muốn cướp đi những thứ thuộc về cô. Còn là đứa con tinh thần của ông và bố cô nữa, muốn đoạt sao, để xem cô đùa bỡn họ như thế nào, cô sẽ biến họ thành chuột.

    Cô mãi đắm chìm trong dòng suy nghĩ đó mà không hề hay biết rằng có một cặp mắt luôn nhìn cô. Mỗi khi cô nhíu mày, cau có, hay ánh mắt thay đổi thì người đó đều thay đổi theo. Ánh mắt cô có khi rất dịu dàng, có khi mất mát, có khi lại rất ác liệt. Trong một khoảng khắc mà ánh mắt cô biến đổi quá nhiều. Vốn từ đêm hôm qua, người con gái này đã khiến cho Max hứng thú.

    Hôm nay, nhìn thấy cô như vậy khiến cho cậu không thể không chú ý nhìn. Cô làm cậu không thể tập trung được, cô khiến cho cậu hôm nay có vài biểu cảm không chuyên nghiệp, đó là khi cô làm cậu nhíu mày theo. Cậu phải hủy buổi chụp hình hôm nay với lí do mệt mỏi.

    Cậu bước tới bên Hướng Dương nhưng cô không hề chú ý, anh giả vờ quanh quẩn ở đó thật lâu mà vẫn không thấy cô nhìn mình, cậu buộc phải hắng giọng, giả vờ ho khan vài tiếng. Lúc này cô mới quay lại nhìn cậu, cô lấy lại được gương mặt của giả tạo của mình, nụ cười ngọt ngào, ánh mắt hút hồn. Cậu nhìn vậy không hiểu sao lại rất đau lòng. Giả tạo. Tại sao rõ ràng rất đau lòng, rất khổ tâm mà lại luôn tỏ ra vui vẻ như vậy, cô ta bị ngốc sao.

    Cậu không đành lòng nhìn cô trước mặt nhiều như vậy để phải diễn, cậu cố tình giả làm kẻ ham ăn mà hỏi cô:

    - Cô không định mời tôi ăn cơm sao? Tôi đói rồi.

    - A, thật ngại quá, tôi vốn định mời cậu đi rồi, chỉ là không biết cậu đã xong chưa. Nếu bây giờ đã xong thì chúng ta đi thôi.

    - Chúng ta đi thôi.

    Cậu đi trước để cô theo sau, khi xuống lấy xe, anh bất giác ngồi vào cùng xe với cô, cô bất ngờ, cô cứ nghĩ anh ta sẽ đi xe cùng quản lí của mình chứ. Nhưng cũng không thể đuổi anh xuống cho nên cô lặng lẽ khởi động xe. Cô nghe nói nơi này có một nhà hàng tuyệt vời, cô muốn được tới đó thưởng thức một chút cho nên đã gợi ý tới đó, thật may cậu ta đồng ý. Nhưng đi được một đoạn cô không thấy cậu ta nói gì, khuôn mặt lại có gì đó khó chịu, cô không kìm được mà tò mò:

    - Cậu không sao chứ?

    Cậu quay ra liếc xéo cô:

    - Thật mất lịch sự, dù tôi ít hơn cô 2 tuổi đi chăng nữa cô cũng không thể gọi tôi là "cậu" được, nghe như tôi là đàn em của chị vậy.

    "Phụt" cô buồn cười, rõ ràng cậu ta trẻ con mà.

    - Cậu không thể thay đổi được đâu, ít hơn vẫn là ít hơn.

    - Cô.. thôi được rồi, bà cô hôi chân. Hừ..

    Cô há mồm không khép được. Cái gì vậy trời, cô không hôi chân nha, tên ngốc này, vu khống cô!

    Cô cua xe, đỗ lại ven đường, quay sang nhìn cậu ta, cô trừng, ra sức trừng, sau đó, bất chợt, cô giơ chân lên mặt cậu ấy.

    - Cậu nói hôi hay không?

    Cậu trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, cậu đẩy chân cô ra. Câu bị giật mình, có kiểu người như vậy sao? Tự mình ngửi chân, giờ lại còn muốn cậu ngửi, bà điên..

    - Cô điên à, sao lại cho cái thứ đó lên mặt người khác hả..

    - Cậu nói nó hôi mà, tôi không nghĩ nó hôi cho nên nhờ cậu kiểm tra hộ lần nữa.

    - Có kiểu đối đãi với người đại diện như vậy sao? Cô không sợ tôi phật ý sao?

    - Cậu không phải trẻ con mà, làm gì có chuyện đồng ý xong lại không đồng ý!

    Cậu tức chết, quay ra ngoài không thèm nhìn cô nữa, cô thắng được nên vui vẻ cười lái xe đi. Cậu tựa đầu vào xe nhìn ra ngoài kia, nhìn những bóng cây, những tòa nhà, những con người đang chạy ngược, cậu nghĩ tới cô bất chợt môi cứ nở nụ cười. Cô gái kì lạ này cứ cho cậu cái cảm giác vui vẻ và có chút cảm giác muốn được bảo vệ, cứ nghĩ tới ánh mắt kia mà cậu muốn ôm cô vào lòng. Cái gì khiến cô biến đổi nhiều sắc thái như vậy chứ!

    Cô và Max vào nhà hàng trước mọi ánh nhìn tò mà và ngưỡng mộ, một cặp tiên đồng ngọc nữ bước vào có thể không nhìn sao. Cậu chọn một chiếc bàn rồi kéo ghế mời cô ngồi xuống, trước mặt người khác cậu phải tỏ ra lịch sự chứ. Cậu và cô cùng chọn món, trong lúc chờ đợi, hai người tán gẫu một chút:

    - Cậu có thấy có quá nhiều người nhìn chúng ta không? Người nổi tiếng như cậu có sợ bị hiểu nhầm hay không đây?

    - Không sao, bị hiểu nhầm với cô tôi không nghĩ là thiệt thòi nhiều lắm. Chỉ có điều cô đừng để người ta biết cô bị hôi chân nếu không tôi thực sự sẽ mất mặt nha!

    - Cậu.. cậu nói hôi chỗ nào chứ.

    - Có hôi, cô cho tôi ngửi rồi mà, có hôi đó..

    - Cậu..

    Cô lườm cậu rồi quay đi.

    Khi cô quay sang thì cô bắt gặp một ánh mắt đã từng là quen thuộc. Cô dừng lại nhìn ba giây sau đó quay đi, khi cô quay đi, ánh mắt mang theo sự lãnh đạm, cô độc thấy rõ, điều đó đã rơi vào tầm mắt cả hai người, Phong và Max.

    Anh đi cùng người con gái khác, anh ngồi cùng một cô tiểu thư xinh đẹp nào đó, cô tại sao phải vì vậy mà có chút mất hứng chứ. Cô nhanh chóng diễn, lại diễn một khuôn mặt ngọt ngào với cậu.

    Cậu thấy nóng bừng trong người, tại sao chứ, tại sao cô lại phải diễn khi có mặt người kia. Tại sao người kia lại luôn nhìn cô, hôm đó cũng vậy, khi cô đi rồi cậu cũng thấy bóng dáng đó nhìn theo cô, nhìn tới khi cô khuất bóng hoàn toàn mới chịu dời đi. Tại sao lại vậy? Hai người này là yêu nhau hay hận nhau vậy? Cô gái ngồi đối diện với Phong cũng đang chú ý tới sắc thái của anh, hướng tầm mắt về nơi anh đang nhìn. Cô ta hậm hực thấy rõ. Cô ta ném khăn ăn xuống bàn đứng dậy đi về phía cô.

    - Chào Dương tiểu thư!

    Cái giọng châm chọc, cô ta có ý gì vậy, Dương Hướng Dương nhìn lên, khuôn mặt thật dễ ghét làm sao, đôi mắt trừng to đanh đá, cái môi cong lên chua chát. Nhìn thật sự lòe loẹt, từ quần áo tới cách trang điểm, nó làm cô nhức mắt. Khuôn mặt kia chắc lấy xẻng mới đẽo hết được đống son phấn ấy xuống.

    - Xin chào!

    - Ồ, giọng cô ngọt ngào quá nhỉ, chả trách sao lại có thể được gọi là yêu nữ nha!

    Nói rồi cô ta quay sang nhìn Max:

    - Nam, anh không thấy buồn nôn khi ngồi cùng một con yêu nữ như vậy sao? Rất bốc mùi nha!

    Max này giờ im lặng, bây giờ vì câu nói của cô gái kia mà không kìm được mà lên tiếng:

    - Có, rất hôi, nhưng mà Trương Lệ Hoa, cô có nhầm không? Mùi đó là từ cô mà ra đấy chứ, từ lúc cô bước lại đây tôi thấy rất buồn nôn!

    - Anh.. anh..

    Cô ta bị nói vậy mà không biết xấu hổ lại còn chỉ tay về phía Hướng Dương mà la hét:

    - Anh xem xem, cô ta, là cô ta đó, con yêu nữ. Cháu gái của kẻ cướp chồng người khác làm sao mà có thể tử tế được, anh nhìn cho kĩ đi, đừng bị cô ta mê hoặc.

    Cô nãy giờ im lặng nhìn, cô vì Max bênh vực mình mà nhìn, sau đó lại vì câu nói của cô ta mà nhìn. Khi nghe hết câu cô ta nói, đôi mắt cô lại thay đổi, cô có thể ngồi yên khi người ta gọi cô là yêu nữ. Nhưng cô ta nói cái gì về gia đình cô vậy, cô đang muốn hỏi cho rõ thì Phong chạy tới.

    Anh hối hận vì sao không ngăn cô em họ này sang đây, là anh nghĩ cô ta sang đây vì cậu người mẫu Max kia. Cô ta theo đuổi Max bao nhiêu năm qua rồi, từ khi hai người họ học cùng trường trung học. Nhưng anh không ngờ cô ta lại chĩa mũi vào Hướng Dương. Anh chụp tay cô ta, giật lại:

    - Em thôi ngay đi, không cần em nói linh tinh.

    - Em không nói linh tinh, cô của cô ta rõ ràng đã..

    - Em thôi ngay..

    Anh ngắt lời của cô ta, giọng nói lạnh băng rất áp bức người, nghe mà không thể không yên lặng. Cái cảm giác này lần đầu Hướng Dương cảm nhận được, anh trước kia rất dịu dàng, không phải kẻ lạnh lùng bây giờ. Lệ Hoa bị mắng mà tức giận, mở to mắt nhìn Hướng Dương:

    - Cô nghe cho rõ đây, những gì mà hai năm cô nhận phải là cô đáng phải nhận. Đó là cái giá của cô, anh ấy bắt cô chịu, cô phải thay cả gia tộc của mình chịu.

    - Cô đang nói cái gì vậy? Cái giá? Cái giá để nuôi lớn một người bội bạc sao?

    Cô không lạnh không nhạt, cầm ly rượu nhẹ nhàng nói ra nhưng lời đó, nhìn cô như vừa tự nhốt tâm hồn mình lại vậy. Không cảm nhận ra tâm trạng gì, cô đang nghĩ gì vậy. Cô lắc lắc ly rượu rồi uống một hơi!

    Phong vì câu nói của cô mà lộ chút dao động trong ánh nhìn nhưng rồi nhanh chóng lại lạnh băng, anh cầm tay cô em họ kéo đi, trước đó, anh chỉ để lại một câu: "Xin lỗi!"

    Lại là xin lỗi, hai năm qua, từ khi anh đi, đây là câu thứ hai anh nói với cô, nhưng tiếc thay nó lại cùng một câu: Xin lỗi!

    Phải, anh nợ cô, cô bắt anh cả đời này phải nhận lỗi với cô, dù câu xin lỗi hôm nay cô nghe được không giống một câu xin lỗi, giống một câu xua đuổi thì đúng hơn, anh đang đuổi cái gì chứ! Đuổi cô khỏi lòng anh, đuổi cô khỏi tim anh sao! Hay từ lâu anh đã đuổi cô hoàn toàn rồi.

    Cô cười khẩy, còn gì quan trọng nữa sao. Nhưng mà, cô gái kia, cô ta nói gì sỉ nhục cô của cô vậy. Cô sẽ bắt cô ta trả giá, dám đụng tới người cô đáng thương của cô.
     
  4. laoyeutinh061192

    Messages:
    115
    CHƯƠNG 13: LẠI LÀ NHỮNG CÂU CHUYỆN CŨ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô của cô đi lấy chồng khi vừa tốt nghiệp đại học, cô ấy và chồng mình yêu nhau từ khi đi học, cô ấy xinh đẹp dịu dàng. Cô luôn sống nguyên vẹn trong một tâm hồn trong sáng, một thiên thần đúng nghĩa, trong kí ức của cô đó là một người tuyệt vời.

    Cô của cô thế nhưng lại phải chịu một số phận bi ai. Chồng của cô mất khi họ vừa có đứa con trai đầu lòng, gia đình nhà chồng cô lại vì vậy mà suýt phá sản. Khi ấy là ông ngoại giúp đỡ họ, cho họ vay vốn để cứu vớt tình hình. Nhưng mà cô phải cùng gia đình nhà chồng chuyển ra nước ngoài, bao nhiêu năm qua cô ấy chỉ trở về được vài lần mà thôi. Cô của cô một bông hoa còn không lỡ hái thế mà lại bị cô gái kia nói như vậy, cô sẽ khiến cái miệng kia phải nhỏ máu cho những câu nói đó.

    Max nhìn cô gái trươc mắt bây giờ mà chỉ muốn ôm cô vào lòng, cậu ấy đứng lên định léo cô ra ngoài, nhưng mà cô ngước lên nhìn cậu, lại cười, lại nụ cười giả tạo kia. Max thấy mà đau lòng, cậu muốn tháo nó xuống, cười cái gì chứ, đau lòng thì khóc, buồn có thể không cười, sao cứ cố chứ! Cô gái này..

    - Mình đi nơi khác ăn cơm.

    - Không sao, cậu không thấy chúng ta đã gọi món rồi sao, không nên vì một vài kẻ ăn xằng nói bậy mà mất hứng, ngồi xuống đi.

    Cậu nhìn khuôn mặt ấy, được, nếu cô muốn thì cậu ở lại. Bất giác trong cậu xuất hiện ý nghĩ, hôm nay, vì cô gái này, muốn gì mình cũng làm hết!

    Hôm đó, Max đưa cô về, cậu ấy đoạt chiếc chìa khóa xe từ tay cô rồi nói:

    - Hôm nay bổn thiếu gia sẽ đưa mỹ nhân chân hôi đi tới cùng trời cuối đất. Chỉ cần cô muốn, kể cả địa ngục ta cũng dẫn cô vào.. nhưng đương nhiên là mình cô vào!

    - Phụt..

    Cô nhìn cái khuôn mặt hài hước kia mà thực sự buồn cười, có cái loại biểu cảm như vậy sao? Có loại nghĩa khí như vậy sao? Hay cho câu mình cô vào.

    Tự nhiên cô nổi hứng, cô muốn uống bia, cô nói cậu có muốn cùng cô nhậu không, cậu vậy mà lại đồng ý. Vậy nên cậu mua ở của hàng tạp hóa gần đó ít bia rồi hai người đi tới bờ sông gần đó uống. Đương nhiên họ phải chọn chỗ không có người.

    Hôm nay cô muốn say, đặc biệt muốn say, vì cô đang hận chính mình thế nhưng vẫn vì con người kia mà động lòng chút ít. Người ta nói đúng, tình đầu thật khó phai, cô cứ nghĩ cô đủ mạnh mẽ để quên đi mối tình đó rồi. Thế nhưng, cô sai rồi, gặp lại người đó cô vẫn muốn nhào tới, nhào tới mà ôm, mà khóc, chứ không phải nhào tới cắn xé như mọi khi cô vẫn tưởng.

    Cô vốn yêu hận rất rõ ràng, vì vậy cho nên, còn yêu là còn yêu, cô không phủ nhận. Cô vì tâm trạng này mà dốc hết lon này tới lon khác, cứ uống, cứ cụng, cứ cạn. Khi đã hết hơn chục lon, cô mới có đủ dũng khí tháo chiếc mặt lạ của mình xuống mà khóc lóc ngon lành:

    - Trương Đại Phong, tôi hận anh, tôi hận, vì anh mà tôi ngay cả con người thật của mình cũng không dám đối mặt. Vì anh mà tôi ngay cả một lần cười thật lòng trong hai năm qua cũng không thể cười. Vì anh mà ngay cả tính mạng này tôi cũng suýt không cần. Thế nhưng, anh xem, anh không coi tôi là cái đinh rỉ gì nữa rồi, anh một câu không thèm nói, một câu cũng không..

    Anh hay lắm rồi, lại còn cho cô em họ mặt một xẻng phấn đến chỉ trích cô của tôi, cô ta biết cái quái gì mà sủa nhặng vậy? Cái gì gọi là cướp chồng người, tôi khinh, cha mẹ cô ta không dạy cô ta cách uốn lưỡi nói chuyện hay sao vậy?

    Cô cứ chửi, liên tục chửi, Max ngồi bên âm thầm ngắm nhìn cô, âm thầm đánh giá cô, âm thầm cảm nhận.. Cô đây là kẻ thất tình, cô đây là tự mình đau lòng hay sao chứ, thì ra đằng sau khuôn mặt kai lại ẩn chứa tâm hồn yếu đuối như vậy. Người làm cô đâu lòng thế nhưng lại là tổng giám đốc thiết kế của Phương Nam. Xem như cậu có thể hiểu được chút ít, dù gì người như vậy cũng đáng để si mê. Nhưng mà, sao bỗng dưng cậu thấy ghét con người đó tới như vậy, lại còn cô Trương Lệ Hoa kia nữa, trước vốn không ưa, sao cứ nghĩ tới lại càng thấy ghét.

    Trương Đại Phong vì bị chửi mà ở trong nhà kín cửa buông rèm còn nghĩ mình bị cảm lạnh, hắt xì không thôi.

    Anh, từ lúc về cũng không ngừng suy nghĩ, trên đường về anh đã lạnh giọng cảnh cáo cô em họ rồi:

    - Chuyện của anh em đừng can dự vào.

    - Anh à, nhưng mà em thấy bất công cho anh, anh xem, gia đình cô ta thật giả tạo, cái gì gọi là nuôi lớn anh, cưu mang anh và bá chứ. Căn bản là họ cố che giấu tội ác trong vỏ bọc nhân từ mà thôi, họ có cái gì mà tốt đẹp đâu cơ chứ. Nếu không phải cô của cô ta cướp đi cha của anh thì anh đã không lưu lạc như vậy rồi. Anh và bá đã cơ cực như thế nào chứ, có nhà mà không thể về, họ giở cái loại thủ đoạn gì hay là tất cả chỉ là do họ sắp đặt chứ. Anh xem..

    - Thôi đi! Chuyện của anh em đừng can dự vào. Em nên nhớ, em không có quyền!

    - Anh.. đây là loại thái độ gì chứ, em bênh vực cho anh đấy, không rõ tốt xấu, không rõ người nhà.

    - Anh không cần em quản!

    Chuyện này nói ra thật sự quá dài, ngày đó, khi anh vào trong này, gặp lại người thân thực sự làm anh vui vẻ vô cùng. Anh vẫn nhắc về gia đình họ Dương trong mỗi câu chuyện của mình, nhưng dường như không ai hào hứng, họ liên tục tìm cách tránh chuyện.

    Rồi, hai tuần sau, dượng của anh, chồng của dì trong lúc cả nhà đang ngồi quay quần mới nói ra một câu chuyện. Anh chỉ dám xem đó là một câu chuyện mà không thể xem rằng đó là sự thật. Bởi vì trước nay anh vẫn đang âm thầm tìm hiểu mà chưa dám tin, may mắn anh có cái đầu lạnh để không bị chuyện gì đả kích.

    Câu chuyện được kể lại đó là: Mẹ của anh yêu cha anh khi mà cha anh đang có một cuộc hôn ước ép buộc, là nhà họ Dương ép nhà họ Trương cho hai gia đình thành thông gia. Cha anh đương nhiên khó lòng chấp nhận cuộc hôn nhân ấy cho nên đã động lòng với mẹ anh, hai người tính chuyện cao bay xa chạy, nhưng ngày đó thế lực nhà họ Dương vốn khá lớn mạnh rồi cho nên họ ép cha anh về bằng được.

    Họ cùng gia đình họ Trương cho người bắt cha anh về, rồi không hiểu bằng cách nào mà mẹ của anh từ đó bặt vô âm tín. Bây giờ, khi tìm lại được anh trong chính nhà họ Dương thì gia đình anh mới nghi ngờ rằng đây là một âm mưu của nhà họ Dương muốn giữ lại mẹ con anh để uy hiếp cha anh chăng. Và hơn hết, họ biến con gái của kẻ thù họ thành kẻ ở để mà thỏa mãn cái vọng tưởng trà dạp gia đình anh.

    Anh nghe mà thấy quá hàm hồ, bởi vì, gia đình họ Dương chưa bao giờ xem anh và mẹ là người ở. Họ yêu thương mẹ anh và anh như con cháu, anh không hề thấy họ giả tạo chút nào cả!

    Hơn nữa, chẳng phải trước đây ông ngoại nói rằng khi ông ngoại tới tìm gặp người mà tất cả mọi người coi là cha anh, người đó đã nói là không biết chuyện gì hay sao. Nếu ông ấy yêu mẹ như vậy thì không thể nào không có chuyện gì xảy ra được, anh không tin vào điều đó chút nào hết. Vì yêu một người là như thế nào anh cũng hiểu được, nếu đã yêu thì không thể để người mình yêu chịu khổ cho được.

    Chỉ có người làm cha như ông ngoại, vì quá yêu con cho nên mới tin vào câu chuyện đó hoàn toàn như vậy, còn anh thì không. Hai năm qua anh không hề liên lạc với cô là vì sợ cô gặp nguy hiểm, sợ rằng ông ngoại vì kế hoạch trả thù của mình mà khiến cô gặp chuyện không hay mà thôi.
     
  5. laoyeutinh061192

    Messages:
    115
    CHƯƠNG 14: DỰ SỰ KIỆN

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai ngày sau cô phải bay trở ra Bắc cho nên hôm nay cô phải tranh thủ thưởng thức cuộc sống trong này thêm một chút, cô thích cái ấm nóng nơi này, nó làm cơ thể cô cảm giác tràn trề sức sống.

    Cũng thật kì lạ, đó là anh chàng Max kia, kể từ sau hôm uống bia cùng cô, anh ta luôn đi theo đòi làm hướng dẫn viên cho cô suốt. Cô đi đâu anh ta bám càng tới đó, có phải cô đã nói gì hay làm gì khi say khiến cho anh ta đổ cô rồi hay không vậy nhỉ!

    Cô chỉ nhớ láng máng là cô đã tựa đầu vào vai anh ta khóc lóc một thôi rồi ngủ quên mất từ bao giờ. Cũng thật mất mặt làm sao khi mà mỗi lần cô say cô đều không nhớ gì, và đặc biệt cô lại còn hay có những hành vi khác người nữa chứ.

    Nhưng với tính cách mấy ngày qua cô cảm nhận được từ Max thì nếu như cô có làm chuyện gì đó đáng xấu hổ thì anh ta phải trêu trọc cô rồi. Đằng này anh ta thi thoảng lại còn tỏ ra tử tế với cô nữa chứ. Cũng từ hôm đó, khi cảm nhận được bờ vai mạnh mẽ của Max, từ tận sâu trong tâm can cô không coi anh là cậu em kém tuổi nữa. Cô coi Max là một người đàn ông trưởng thành hơn rồi, người đàn ông có cái miệng "đanh đá".

    Hôm nay, có chút gió nhẹ, cho nên cô bỗng dưng muốn lái mô tô, cũng lâu rồi cô không cưỡi trên con mô tô nào nữa. Cũng may là Max có, nhưng anh ta không cho cô lái vì lí do là sợ cô làm sứt xe của anh ta, nhưng thực ra thì anh ta lo lắng cho cô mà thôi.

    Anh ta lái xe chạy dọc bờ biển, cô ngồi sau hít hà không khí biển và thi thoảng hét lên vài tiếng xả cái ấm ức trong lòng ra. Max thấy vậy cũng tốt vì cô đã được thả lỏng tâm hồn mình ra một chút, ít nhất anh cho rằng như vậy. Tuy nhiên, thỉnh thoảng anh cứ phải giả vờ quay lại mắng cô: Hét nhỏ thôi bà chị, ổn ào chết được, xấu hổ quá đi mất! Và những gì Max nhận lại được sau câu nói đó là "bộp" một cú đấm vào lưng.

    - Này, hôi chân, cô có muốn cùng tôi đi dự buổi ra mắt mẫu thiết kế mới của nhà thiết kế Huy Hoàng không? Anh ta cũng là nhà thiết kế có tiếng đó, chỉ mỗi tội là người của thế giới thứ ba. Mỗi lần tôi gặp anh ta là lại rùng cả mình, cô đi cùng tôi đi để cho tôi có thể dễ dàng thoát khỏi móng vuốt của anh ta. Nhá! Coi như trả công tôi hôm nay làm tài xế cho cô đi!

    Max nói ra rất vội, nói một hơi thật dài chỉ mong rằng cô đi cùng mình. Anh sợ cô từ chối!

    - Được!

    Cô trả lời gọn lẹ khiến Max không tin vào tai mình, anh còn sợ rằng bản thân nghe nhầm lời cô nói. Nhưng anh lại rất vui.

    - Thật sao? À, ý tôi là, cảm ơn!

    Cô đặt tay lên vai anh vỗ nhẹ vài cái.

    - Nhưng mà trước tiên đi ăn gì đã chứ, nhanh rồi tôi còn về thay quần áo nữa. Tôi đói và nhìn tôi lúc này xem, không thích hợp xuất hiện nơi đông người.

    Max cười thật tươi buột miệng nói:

    - Cô rất xinh mà..

    - Ha ha ha.. anh chế nhạo tôi đấy à? Áo phông quần bò, không phải dáng vẻ một yêu nữ đâu.

    Max không hề đùa, cậu không hề thích dáng vẻ yêu nữ kia của cô, ngày hôm nay khi cô xuất hiện trước mặt anh với bộ quần áo này anh đã thấy cô đẹp biết nhường nào, anh ước, khi cô đứng trước mặt anh đều mang dáng vẻ này, rất đáng yêu, rất cá tính, không có gì che đậy, giả dối. Nhưng đó là điều anh nghĩ, anh chưa muốn nói cho cô biết, bởi vì, anh biết trong trái tim cô chưa có chỗ cho ai khác.

    Tối hôm đó, Max chở cô đi ăn cơm sau đó dẫn cô tới một shop gần đó lấy một chiếc đầm đắt tiền và hợp với cô nhất cho cô mặc, vì trở về khách sạn của cô không tiện. Hôm nay cô chọn cho mình lớp hóa trang sang trọng và kiêu sa, cô rất đẹp. Nhưng đúng là anh đã yêu thích dáng vẻ tự nhiên kia cho nên nhìn cô như vậy vẫn không mấy thích mắt. Nhìn cô như này giống như lại khoác lên mình một lớp ngụy trang ấy. Anh không thích.

    Khi cô và anh tới show diễn, mọi ống kính đều hướng về phía hai người chụp liên tục, đúng là mọt cặp đắt giá, lại có cả đống chuyện trên trời dưới đất có thật có giả xuất hiện trên mặt báo ngày mai cho mà xem.

    Thật là trùng hợp khi mà cô và Max vừa tới chưa lâu thì một chiếc xe hơi sang trọng khác cũng tới. Bước ra khỏi chiếc xe đó không ai khác chính là Phong, ông ngoại của anh, và cô em họ mặt một bê tông phấn kia. Họ bước vào, khi đi qua trước mặt cô mỗi người biểu lộ một cảm xúc. Ông ngoại anh thì ném cho cô cái nhìn thù địch. Em họ anh nhìn cô đố kị, căm ghét và mỉa mai, còn anh, anh nhìn cô với ánh mắt không cảm xúc. Cả gia đình họ tưởng cô bị mù hay sao mà không biết họ đang nhìn cô cơ chứ, có cái chuyện quái gì với gia đình này vậy nhỉ!

    Mọi người cùng bước vào trong, Max cố tình kéo cô qua chỗ khác, anh không muốn cô gặp những người kia, cô cũng không có lí do gì để mà gặp họ cả! Anh lôi cô tới bên những nhà thiết kế và vài nhà đầu tư gần đó, dù gì, người kinh doanh như cô chắc chắn sẽ rất dễ hòa đồng với mấy người này. Nhưng mà, khi câu chuyện đang trên đà vui vẻ thì Phong và cô em họ đáng ghét của anh đi tới. Lệ Hoa cố tình nói những lời không hay về cô để làm cô xấu hổ. Phong biết tính cô em họ này cho nên mới cố tình đi theo để phòng khi cô ta nói gì linh tinh.

    - Chà, yêu nữ tỉ tỉ, hôm nay tỉ tỉ lại hóa trang để lừa gạt đàn ông sao vậy?

    - Này Lệ Hoa, học cùng cô bao nhiêu năm cuối cùng tôi cũng có thể ngộ ra được câu miệng chó không thể nhả ra ngà voi. Cô thật sự không nói được gì dễ nghe cả.

    - Nam, anh.. sao anh có thể nói vậy với em chứ, anh đang bị mê hoặc bởi yêu nữ đó.

    - Yêu nữ là gì chứ, yêu nữ là người phụ nữ đáng yêu đó, đúng không mọi người!

    Mỗi câu Max nói ra đều làm cho Lệ Hoa tứ giận sôi máu, còn gì căm phẫn hơn khi mà người mình yêu vì một người khác mà mắng chửi mình trước mặt bao nhiêu người như vậy chứ. Cô ta hận thù chồng chất với Hướng Dương mất rồi. Cô ta víu lấy tay Phong nũng nịu:

    - Phong, anh nói xem, anh có nên vì cô em họ này mà nói một câu công lí không vậy?

    Phong yên lặng quay đi. Loại chuyện này còn bắt anh lên tiếng cái gì chứ. Đúng là cô em họ này đầu óc thực sự không thông minh đã đành lại còn nhiều lần khiến anh thấy rất khó chịu.

    Nhìn thái độ không buồn nói của anh Hướng Dương có một chút nhói trong lòng. Anh không có gì để nói với cô cả sao?

    Cô thực sự vốn định để ngày hôm nay trôi qua êm dịu, thật không ngờ là lại bị làm cho đảo lộn tâm trạng như thế này. Cô chỉ cười cười rồi bỏ đi cùng với Max. Cô một mình đi vào phòng vệ sinh, cô rút điện thoại ra, gọi cho một dãy số lạ cô không thèm lưu tên:

    - Cậu tới đây, tôi nghĩ cậu cũng có thể làm người nổi tiếng đấy!

    Cô cúp máy, nhếch miệng cười. Lệ Hoa à Lệ Hoa, cô sao lại đi sỉ nhục cô của tôi, bây giờ lại cứ thích cản đường tôi? Tôi đây đã không còn lòng nhân từ ngốc nghếch nữa từ lâu rồi! Có trách thì trách cái miệng của cô chua ngoa quá mà thôi.

    Từ ngày hôm đó, cái ngày Lệ Hoa nhắc tới cô của cô, nói người cô đáng thương của cô là kẻ cướp chồng, cô đã thề sẽ làm cho cái miệng kia phải chảy máu rồi. Sau tổn thương, với cô gia đình là tất cả, cô của cô cũng là chỗ dựa cho cô. Tuy cô không hay về nhưng cô luôn gửi mail, luôn gọi điện an ủi cô, làm sao cô để cô của mình chịu thiệt được.

    Cho nên cô âm thầm điều tra, cô từ miệng của Max biết được Lệ Hoa này một thời hư hỏng ra sao. Cô đây là chỉ lật lại chuyện xưa mà thôi, tìm vài kẻ là bạn cũ của Lệ Hoa, moi lại chút thông tin, mua chuộc chút thân cận.. Chút lươn lẹo của giới thương trường đủ để cô làm cho Lệ Hoa này không rửa nổi mặt bằng nước nữa, cô ta sẽ phải dùng nước mắt mà lau mặt hằng đêm!

    Người mà cô gọi đến là một bạn học cũ của Lệ Hoa và Max. Cậu ta cũng là một người mẫu, chỉ là ăn chơi quá nên nhanh chóng lụi tàn. Bây giờ muốn có lại chỗ đứng, vừa hay, cậu ta có vài bằng chứng ảnh để khơi lại quá khứ Lệ Hoa. Còn Hướng Dương cô thì chỉ cần cho anh ta ít lợi ích nho nhỏ, cho anh ta một suất diễn trên sàn của gia đình cô cũng không ảnh hưởng nhiều.

    Cô thủ đoạn? Nhỏ nhen? Hẹp hòi? Ích kỉ? Có phải như vậy không đây? Cô không dám chắc, chỉ là cô ghét bản thân bị ức hiếp, bị tổn thương mà thôi. Mình cô chịu thì khổ cho cô lắm. Cuộc sống này tàn nhẫn với những kẻ ngu vô cùng. Cô từng ngu ngốc rồi nên cô hiểu và cô rút kinh nghiệm cho bản thân mà thôi!

    Cô ngắm nhìn lại mình trong gương. Nhếch một bên mép cười nhẹ, cô cũng có tố chất đóng vai phản diện trong phim điện ảnh đó chứ. Lại mỉm cười một cái, cô bước ra ngoài xem kịch vui! Đúng là tàn nhẫn với kẻ thù chút cũng không sai đâu!
     
  6. laoyeutinh061192

    Messages:
    115
    CHƯƠNG 15: TRÒ VUI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hướng Dương đứng ở một góc nhếch mép nhìn những gì đang diễn ra ngoài kia. Muốn hạ bệ một ai đó, chỉ cần nắm được điểm yếu của người ta mà thôi. Một quý cô thì điểm yếu là gì cơ chứ? Danh tiếng, đánh vào đó khác nào tung một đòn chí mạng.

    Chính vì vậy, chỉ cần lộ ra một bức hình thác loạn nào đó của một người nào đó là ngay lập tức sẽ có cả đám người truyền miệng nhau. Sau đó là cánh nhà báo chụp nhanh chụp vội. Sau đó cánh nhà báo sẽ phát huy hết sức mạnh nghề nghiệp của họ. Sau đó nữa là ngày mai sẽ chỗm chệ ngồi trên mặt báo. Và sau đó nữa thì..

    Cho dù nhà của Lệ Hoa kia có thế lực lớn cỡ nào đi nữa thì cùng lắm là che được mặt báo, nhưng sao che hết được miệng người. Là cô ta tự chuốc lấy mà thôi, hống hách quá làm gì, chỉ là dựa hơi người thân mà thôi. Mấy kẻ con ông cháu cha này thật không có tiến bộ. Hướng Dương cũng là một loại con ông cháu cha nhưng mà cô không dựa hơi người nhà để chỉ biết ăn chơi. Cô có cố gắng, cô phấn đấu, cô được công nhận không chỉ bởi vẻ ngoài yêu nữ mà từ tài năng.

    Max từ xa đã thấy cô cầm ly rượu dáng vẻ xem kịch vui thì ít nhiều anh đoán non đoán già ra gì đó. Nhưng anh mặc kệ, không liên quan anh, mà nhìn tâm trạng cô lại vui vẻ như vậy. Cho nên là ai gặp chuyện cũng không liên quan anh, cô vui là được rồi.

    Anh định lôi cô bước qua chỗ khác, dù gì nơi này cũng rất rộng, cũng có chỗ cho cô và anh đứng chứ. Nhưng mà, trêu ngươi thật, khi anh vừa đi được vài bước thì ngay lập tức có một bóng chắn ngang mặt anh, ôm anh, xoa xoa lưng anh. Nhìn qua thì là hai người lâu ngày gặp mặt đang thân thiết chào hỏi nhau, nhưng bên tai lại đang rót mật:

    - Max nha, quỷ thật, hôm nay tôi tìm mãi không thấy cậu đâu, còn tưởng cậu không tới chứ.

    Anh dựng đứng hết cả người, nói chuyện có chút khẩn trương.

    - Tôi nào dám không nể mặt anh Hoàng chứ

    Max vừa nói vừa cố chui ra khỏi cái vòng tay kia, anh gai hết người, rùng mình mấy cái rồi. Cái cô Hướng Dương kia, cũng không chịu nhớ mục đích tới đây là vì ai mà bây giờ đứng hưởng thụ không để ý anh.

    Nhưng Max không biết, Hướng Dương thấy rồi, chỉ là đang đánh giá xem rút cuộc thì Huy Hoàng kia có thể làm gì chỗ đông người mà thôi. Thật không ngờ, cũng chỉ là ôm ôm cái, vậy mà tên Max kia làm như là bị ăn thịt tới nơi. Cô chậm chạp bước tới, vừa đi vừa đánh ánh mắt lúng liếng chút hơi men. Cô diễn. Cô tới bên Max, chìa tay về phía Huy Hoàng:

    - Xin chào, nghe danh đã lâu, nay mới có dịp diện kiến, nhìn anh Huy Hoàng thực sự không đoán ra phong cách nha!

    Đứng hình, đây là khen hay chê hay châm chọc? Nghe danh đã lâu mà không biết phong cách là gì, đây là loại nghe nói kiểu gì vậy?

    Huy Hoàng kia đương nhiên không mấy vui vẻ, vốn đang định tranh thủ chiếm chút tiện nghi từ Max nữa. Nhưng mà có con yêu nữ này nhảy ra, một loại tình địch, trong mắt Huy Hoàng là vậy.

    Kể từ hai năm trước khi được hợp tác lần đầu với Max thì Huy Hoàng đã xem Max như món mồi để vồ rồi. Tự nhiên có kẻ nhảy vào đây đương nhiên anh ta cảm nhận được rằng mình có kẻ chắn đường

    Miễn cưỡng bắt lấy đôi tay đang chìa ra kia và nói một câu "xin chào". Anh ta vội cáo bận mà đi chỗ khác, trước lúc đi còn không quên chụp lấy tấm ngực rắn chắc của Max mà miết nhẹ một cái.

    Dù gì cũng không nên để cho người khác nói gì không hay, đặc biệt hôm nay lại là ngày của bản thân, và hơn hết, đánh giá qua qua chút thì Huy Hoàng cũng thấy con yêu nữ trước mặt thực sự là.. yêu nữ. Tốt nhất là tránh, không có lại xấu hổ thì xong.

    Huy Hoàng rời đi rồi, Max tròn mắt nhìn Hướng Dương, mang cô gái này theo thật tốt, chẳng thấy làm gì cả thế mà lại làm cho Huy Hoàng kia chịu bỏ đi ngay. Thế giới này thật khó hiểu, cô gái này càng khó hiểu hơn.

    Thực ra anh không kỳ thị gì người như Huy Hoàng, họ có khác biệt gì với anh đâu, đều là con người cả. Cho nên ban đầu dù biết giới tính anh ta thì anh cũng rất niềm nở nói chuyện. Tuy nhiên sau này cảm thấy có chỗ không đúng, anh ta lại cứ cố tiếp xúc thái quá với anh khiến cho anh không được tự nhiên mà thôi..

    Nói chung hôm nay vẫn là nhờ Hướng Dương anh thoát thêm được một kiếp. Anh tuy cái miệng hỗn hào với nhiều người nhưng cũng không phải kẻ tùy tiện gây gổ. Nếu không quá quá đáng thì anh sẽ lựa chọn cách an toàn thoát thân. Thầm cảm ơn cô gái kia một lần nữa. Anh nhìn cô nhoẻn miệng cười.

    Cô hôm nay có thể nói trút được cơn giận trong lòng đi, chỉ chờ ngày mai thức dậy là có vài cái hay hay ho ho để thưởng thức. Có thể nói, ngày hôm nay mãn nguyện. Sáng được đi chơi, tối được báo thù, đương nhiên cô vui vẻ.

    Chỉ có một người là không được vui như vậy, anh đã luôn nhìn theo cô từ khi gặp nhau ngoài cửa. Anh đương nhiên biết cô em gái họ kia của mình không được yên, và anh lại càng biết được rằng, anh không yên. Bởi vì hôm nay cô thể hiện cho anh thấy nhiều hơn những gì anh đã thấy.

    Lần đầu anh gặp lại cô, thấy cô yêu kiều, thấy cô thướt tha là anh đã biết cô không còn là Hướng Dương cá tính anh quen nữa. Hôm nay, lại thấy cô thủ đoạn với em họ anh thì anh biết, anh đã khiến trái tim cô có thù hận mất rồi. Trái tim trong sáng kia là vì anh mà nhuộm màu đen tối? Anh muốn chạy lại xin lỗi cô rồi mặc kệ tất cả, anh muốn được thấy cô của trước kia.

    Nhưng mà, anh có chuyện chưa làm xong, hai năm qua anh chưa điều tra xong. Anh chưa tìm ra câu trả lời rõ ràng nhất cho nên anh không thể lao tới bên cô được. Nhưng anh đau lòng, nhìn cô như vậy anh đau lòng. Hai năm qua, đã có khi nhớ cô tới không chịu nổi mà bắt máy bay ra, nhưng chỉ nhìn cô từ xa rồi lại phải dằn lòng mà bay vào trong này.

    Hai năm qua, ở bên ông ngoại anh được biết ông ngoại anh đang lên kế hoạch thao túng tập đoàn Hướng Dương. Ông của anh muốn trả thù cho con gái mình cho nên ông âm thầm cài người rồi phá hoại tập đoàn.

    Hai năm qua, những gì mà tập đoàn Hướng Dương gặp phải đều ít nhiều do ông ngoại anh mà ra. Còn một nhân vật nữa, một người nữa tham gia vào việc này, đó là chồng của dì anh, cha của Lệ Hoa, ông ấy giật dây rất nhiều chuyện.

    Anh cũng không tin người này, vì người này là người kể chuyện, mọi người kể chuyện đều có thêm bớt, cho nên anh không hoàn toàn tin tưởng.

    Qua hai năm, những gì anh điều tra ra thực sự cũng không ít, người chú này của anh có ý đồ với tập đoàn Phương Nam, anh có thể hiểu được. Quyền lực là thứ ai cũng mong muốn có trong tay. Và anh còn biết, trước kia, trước khi đến với dì, chú ấy cũng là người của tập đoàn Hướng Dương, ông ấy đã từng là một giám đốc phát triển của tập đoàn.

    Và hơn hết cả, điều quan trọng nhất mà anh nhờ người bạn làm thám tử của mình điều tra được đó chính là ông đã từng yêu một người phụ nữ, người đó chính là mẹ của Hướng Dương. Chuyện đã qua cả vài chục năm, nhưng mà không ai là không biết, chuyện này đã từng là câu chuyện của cả một thế hệ. Bởi vì con trai của ông chủ và giám đốc phát triển của công ty cùng yêu một người phụ nữ, họ còn ngầm quyết đấu với nhau trên mọi dự án để ganh đua.

    Nhưng mà người có được trái tim người đẹp lại là cha Hướng Dương. Đương nhiên khi đó người ta nói rằng mẹ Hướng Dương là chọn địa vị cao mà bỏ người yêu. Nhưng mà, chuyện tình yêu, anh lại bên họ bao nhiêu năm nên anh hiểu, mẹ Hướng Dương yêu cha cô ấy thật.

    Có thể do thất tình mà ngay sau đó Chú của anh bỏ việc, năm tháng sau thì đầu quân cho công ty của ông ngoại anh, ba năm sau thì cưới dì và năm sau sinh Lệ Hoa. Tính ra thì khoảng thời gian chú của anh tới Phương Nam cũng là khoảng thời gian mà mẹ anh gặp chuyện, vậy thì hà cớ gì mà chú của anh lại có thể biết rõ mọi chuyện tới như vậy, điều này thực sự khiến anh quá nghi ngờ.
     
  7. laoyeutinh061192

    Messages:
    115
    CHƯƠNG 16: ĐỢI ANH NHÉ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng ngày hôm sau, đúng như Hướng Dương nghĩ, các tờ báo đều đồng loạt đăng tải bài viết về Lệ Hoa. Mặc dù họ không viết tên thật ra nhưng người đọc đều có thể hiểu được vì thông tin họ đưa ra cũng ám chỉ ít nhiều, trên một số diễn đàn đều dìm cô ta không thương tiếc.

    Cũng đúng thôi, đáng đời, tự làm tự chịu, cô ta có cái phong cách sống như vậy thì làm sao mà ít kẻ thù cho được, có cơ hội là bị dìm ngay. Hương Dương ngồi tựa đầu vào ghế, chân vắt trên bàn, cô nghĩ, có lẽ mình mà bị sơ hở là cũng sẽ chìm không kịp ngóc.

    Yêu nữ. Cô không nghĩ được là có còn ai yêu quý nổi cô không, trước đây cô vốn ít bạn bè, bây giờ lại càng ít. Cũng may, nơi này còn có Max, ít nhất cô thấy cậu ta giống bạn của mình. Mà nhắc tới cô mới nhớ, hôm nay là ngày cuối cùng cô ở lại đây rồi, ngày mai cô và Max sẽ bay ra ngoài Bắc.

    Cô còn rất nhiều việc cần phải làm bởi vì tập đoàn nhà cô gần đây gặp vài chuyện, cô nghi ngờ nội bộ có mọt cho nên đã tiến hành điều tra và kết quả thật bất ngờ. Cô tra ra được rằng tập đoàn của gia đình cô có người của tập đoàn Phương Nam.

    Cho nên, chuyến này cô vào đây là có mục đích thứ hai, chỉ là muốn gậy ông đập lưng ông chút thôi. Cô đã khiến cho nội gián của họ trở thành tay sai của cô, đồng thời, cô mua chuộc một tên trong tập đoàn của họ làm tay sai cho mình, điều này với cô quá đơn giản bởi vì rất nhanh thôi là cô đã có thể tìm ra vài tên đổ đốn, vẫn câu nói đó: Con người ai chẳng có điểm yếu.

    Chỉ có điều, cô không hiểu sao gia đình đó, tập đoàn đó cứ nhắm vào gia đình cô mà gây chuyện? Có phải chỉ đơn thuần là muốn thôn tính địa bàn, muốn mở rộng thế lực hay không? Từ ngày nghe cô Lệ Hoa kia chua ngoa cong cớn thì câu hỏi này trong cô càng muốn có câu trả lời. Cô nghĩ cô cần phải đi nghe ngóng chút. Nhưng mà bây giờ Lệ Hoa kia đang trốn ở nơi nào cô thực sự không biết. Cô đã nghĩ hay là nhờ Max..

    Nhưng mà cô lại không muốn làm vậy vì bây giờ Max với cô là bạn, cô không muốn lợi dụng bạn bè. Dù cô có thay đổi tới mức nào đi chăng nữa thì cô vẫn là một người sống chính nghĩa. Ai hại cô, ai không tốt với cô thì cô mới đáp trả lại họ gấp mười, gấp trăm lần. Còn ai tốt với cô, khiến cô tin tưởng thì cô tuyệt đối sẽ trao cho họ những điều tốt đẹp.

    Cô không muốn lãng phí ngày cuối cùng ở đây, cô gọi điện cho một vài người bạn hỏi thăm chút xem liệu Lệ Hoa kia có ra ngoài hay không. Kết quả, cô ta cũng mặt dày thật, vẫn có tâm trạng tới vũ trường, hay là tới vũ trường giải sầu? Cô phải tới xem bộ dạng cô ta lúc này ra sao, tiện thể, cô muốn biết chuyện kia là thế nào.

    Cô một mình tới vũ trường, đảo mắt một vòng cô có thể thấy được chỗ Lệ Hoa đang ngồi. Cô lặng lẽ ngồi ở nơi cách xa cô ta một chút. Cô không nói gì, chỉ gọi một ly rượu nhẹ. Cô đợi tới khi Lệ Hoa ra khỏi nơi này, cần cẩn trọng một chút, đây có thể là chuyện liên quan tới cả gia đình cô.

    Xuống nhà xe, Hướng Dương giả vờ vô tình đi lướt qua Lệ Hoa. Lệ Hoa quay sang nhìn, con mắt cô ta như bốc hỏa khi nhận ra người vừa đi qua mình.

    - Đồ yêu nữ, cô tới đây có phải để cười nhạo tôi?

    - Ồ, Lệ Hoa tiểu thư, cô cả nghĩ rồi, tôi làm gì có lòng dạ như cô đâu mà làm cái việc cười nhạo người khác.

    - Đừng giả vờ thanh cao, cô cũng chỉ là hạng tầm thường như cô của cô thôi.

    Cô nhịn, vì muốn nghe được thông tin nên cô nhịn. Cô diễn một vai vô tội quá là đơn giản luôn.

    - Cô quá lời rồi, dù có chuyện gì thì cũng làm sao sánh được với sự thác loạn của cô ngày trước. Nhưng quá khứ là quá khứ, phải không? Tôi không so tính đâu, tôi căn bản không rảnh như cô.

    Cố tình châm chọc, cố tình khiêu khích, cô biết cô ta sắp điên lên rồi.

    Cô ta trợn trừng mắt, khuôn mặt bộc lộ rõ sự tức giận bùng phát. Cô ta đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt của cô:

    - Tôi nói cho cô biết, cô của cô là đồ cướp người đàn ông của người khác. Cô của cô cướp người yêu thương của mẹ anh Phong cho nên mẹ con anh ấy mới bị như vậy, anh ấy mới thành đứa trẻ không cha lưu lạc đấy. Cô còn ngồi đây giả vờ thanh cao cái gì. Không biết xấu hổ, cả gia đình cô không biết xấu hổ, cướp đoạt hạnh phúc gia đình người ta xong lại còn giả vờ bao bọc người ta để người ta phải chịu ơn mình. Giả tạo, tôi đây nhổ vào cái thứ giả tạo, phỉ nhổ cả gia đình cô.

    Nghe những lời cô ta nói, Hướng Dương chỉ điềm tĩnh tiếp thu và ghi nhận, cô cần phân tích lời nói của kẻ điên này. Trong đó biết đâu lại có nội dung cô tìm kiếm..

    - Này, Dương Hướng Dương nếu thấy mất mặt quá, nhục nhã quá thì có thể về. Không cần ở đây phơi ra bộ mặt kia đâu, về nói với gia đình cô là chuẩn bị sẵn tinh thần. Còn nên chẩn bị sẵn mấy tấm khăn đi để sau này còn có cái che vào mặt..

    "Bốp". Câu nói kia vừa kết thúc cũng là lúc cái tát của Hướng Dương in trên mặt Lệ Hoa. Bị tát một cái, Lệ Hoa như con thú hoang kích động, cô ta lao tới định tát lại Hướng Dương. Nhưng mà làm sao có thể, Lệ Hoa không phải đối thủ của Hướng Dương. Hướng Dương tóm chặt tay Lệ Hoa, giọng trùng xuống:

    - Câm mồm. Cô không có tư cách sỉ nhục gia đình tôi. Tôi tin vào cô của mình.

    Đúng lúc này có người bước tới tóm lấy bàn tay đang giữu tay Lệ Hoa của Hướng Dương, cô quay sang nhìn, đó là Phong.

    - Dương, bỏ tay Lệ Hoa ra đi.

    Cô quá bất ngờ, lần đầu anh gọi tên cô mà lại gọi với cái giọng điệu như vậy. Cô nhẹ khép mắt, cúi gương mặt mình xuống nhếch mép cười, chua chát thật. Lúc trước, đã có lúc cô tưởng tượng ngày anh gọi tên của cô nó sẽ ấm áp như thế nào, vậy mà.. Cô ngước mắt lên, đảo mắt cái biểu cảm liền thay đổi, liếc đôi mắt sắc nhọn về phía anh.

    - Phong đại thiếu gia, à không, giám đốc Phong, anh có thể đừng chen vào chuyện của mấy người phụ nữ được hay không. Tôi đây là đang dạy dỗ em của anh thái độ khi nói về người khác thôi, nếu không cô ta sẽ lại ra ngoài gây chuyện.

    Phong bị cô nhìn, bàn tay kia khẽ buông lỏng, ánh mắt cô nhìn anh làm anh đau nhói.. Anh đang tức giận, nhưng không phải tức giận cô, mà là anh nghe thấy những điều Lệ Hoa nói mà tức giận, vì vậy mà giọng điệu có hơi kìm nén thiếu kiên nhẫn.

    - Có chuyện gì thì anh sẽ đưa Lệ Hoa về cho chú dì anh dạy dỗ lại, em có thể buông tay ra được rồi.

    Anh nhẹ nhàng hơn một chút, anh không muốn Dương ghét anh thêm nữa, cho nên anh phải bình tĩnh lại.

    Nghe thấy giọng điệu kia của Phong, Hoa không khỏi tức giận, anh nhẹ nhàng cái gì, nghe như đang cầu xin con yêu nữ kia vậy, cô ta trừng mắt nhìn Phong..

    - Nếu anh đã nói vậy..

    Hướng Dương lời nói lấp lửng, nhưng cô khẽ buông tay ra, đây không phải nơi cô có thể gây họa lớn. Cô nhịn được cơn giận xuống, thời gian qua thực sự cô đã học được bản lĩnh kiềm chế bản thân rất rất nhiều.

    Lệ Hoa thì giật được tay ra, vừa xoa xoa tay vừa giậm chân giận dỗi.

    - Anh điên rồi sao Phong, sao anh phải lép vế như vậy? Rõ ràng là cả nhà cô ta nợ anh, nợ bá cơ mà.

    Anh không kiên nhẫn nổi để nghe cô ta nói tiếp, anh quát lớn.

    - Em im đi!

    - Anh dám quát em?

    - Im đi và theo anh về nhà, ông ngoại và bố mẹ em đang lo lắng! Làm sai mà còn không biết sửa, ở đây la lối cái gì chứ.

    Dương nhìn anh em họ đấu khẩu và đấu mắt, xem ra hôm nay sẽ có người bị giáo dục lại. Cũng không nên đôi co ở đây, cô nghĩ lại rồi, nếu có người thấy thực sự không hay ho, cô buông tay ra.

    Nhưng có người chưa chịu buông, Phong không chú ý, hay anh cố tình không chú ý, đôi tay này lâu rồi anh không được động, bây giờ có thể cầm tay cô như vậy, anh nguyện ý trở thành người phân tâm. Mãi tới khi Hướng Dương khẽ động tay, gọi "Giám đốc Phong" lúc này anh mới vờ như giật mình buông tay cô ra.

    Anh đẩy Lệ Hoa lên xe, sau đó quay lại chỗ Hướng Dương. Anh muốn nói vài câu xin lỗi:

    - Xin lỗi em, em họ anh không được hiền thục lắm cho nên mỗi câu nói ra hơi khó nghe, mong em bỏ qua.

    Cô nhìn anh, cô muốn xác minh lại:

    - Những điều em họ của giám đốc Phong nói là thế nào? Tôi hy vọng anh cho tôi một lời giải thích.

    - Con bé nói gì vậy?

    Anh giả vờ không biết, vì chưa muốn nói cho cô biết. Sắp rồi, anh sắp điều tra ra rồi, khi nào xong anh sẽ nói.

    - Anh thực sự không..

    - Ồ, xin lỗi, anh phải về rồi.

    Anh cố tình bỏ đi, xin lỗi em, Hướng Dương, đợi anh nhé!
     
  8. laoyeutinh061192

    Messages:
    115
    CHƯƠNG 17: TRỞ VỀ NHÀ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm đó, sau khi rời khỏi hầm để xe, Hướng Dương luôn nhớ hình ảnh anh khi đó. Không phải bởi cô lưu luyến, mà bởi nhìn anh dứt khoát lên xe phóng đi, một mình cô đứng lại, cô nhìn theo hướng chiếc xe biến mất. Cô nhìn bóng xe xa dần rồi mất hẳn, cô lại càng muốn chuyện này rõ ràng hơn, bởi vì cô không tin vào tình cảm của ông dành cho Phong bao năm qua lại là giả. Cô không tin những chân thành mà cả gia đình cô dành cho một người xa lạ lại là ngụy tạo.

    Về phần Phong, anh đưa cô em họ gây chuyện về trao trả cho bố mẹ cô ta coi như hoàn thành nhiệm vụ ông ngoại giao cho ông là quản cô ta đừng để gây thêm chuyện. Ông từ ngày mất mẹ của anh trở lên rất nhạy cảm, ông yêu thương con cháu mình rất nhiều, cho nên cũng vì quá đà mà thành ra dung túng.

    Thấy Phong ở cửa, ông đã chạy ra ôm cầm tay anh vỗ vỗ, ánh mắt thì không ngừng tán dương:

    - Về rồi, về rồi, đúng là chỉ có thể trông cậy vào cháu ông.

    Xong ông quay sang nhìn cô cháu gái, ông vung tay lên. Cốp một tiếng. Ông gõ một cái lên đầu cô ta một cái.

    - Đồ bất hiếu, cháu nhìn xem, gây chuyện như vậy rồi mà còn bỏ đi bar chơi, có phải hay không cháu có cái da mặt quá dày!

    Cô ta bị đánh thì khóc lóc lu loa ăn vạ, dở cái thói nhõng nhẽo mè nheo ra:

    - Ông không công bằng, ông chỉ yêu thương anh Phong, cháu có làm gì đâu..

    - Im mồm!

    Đây là tiếng quát của cha Lệ Hoa, Trần Hùng Mạnh, ông ta đương nhiên tức giận. Giận vợ mình sinh ra được mỗi đứa con gái mà lại còn hư hỏng. Ông ta bị bôi tro trát trấu không giận sao được. Ông ta luôn tự nghĩ, thật may, may là ông ta có được một đứa con nối dõi tông đường bên ngoài, nếu không thì nhìn mặt tổ tông sao được. Chỉ cần gia sản này thuộc về ông ta thôi thì ông ta sẽ đón đứa bé về! Nhưng đương nhiên là điều đó luôn được dấu kín. Kẻ tâm tư sâu xa như ông ta đâu dễ gì để người khác nhìn thấu được.

    Ông ta bước lại phía Lệ Hoa, vung tay lên giáng một cái xuống khuôn mặt còn đang ngơ ngác vì bị mắng.

    Ngọc Lam, mẹ của Lệ Hoa cũng không dám nói gì, bởi vì bà chiều đứa con gái này thành như vậy. Chính bà còn không biết n hững chuyện cô ta gây ra, vẫn nghĩ con bé có ương bướng và hống hách nhưng không tới mức bê tha như vậy. Cho nên sau khi chuyện bung bét ra, bà không dám nói. Bị tát, nhìn cả nhà không ai bênh mình cho nên Lệ Hoa không dám khóc, một tiếng cũng không dám khóc, chỉ ôm một bên má đứng cúi mặt xuống nhìn chân.

    - Đi lên phòng đóng cửa lại mà sám hối, một tháng không được ra khỏi nhà.

    - Cha à..

    - Đi

    Lệ Hoa đảo mắt một lượt, không ai nhìn cô, không ai bênh cô, cô biết không thể trốn được cho nên lặng lẽ lên phòng. Không biết cô ta có thực sự nhìn được ra lỗi của mình không. Tự làm thì tự chịu thôi!

    Chiều ngày hôm sau, Hướng Dương và Max đã có mặt tại trụ sở chính của tập đoàn Hướng Dương. Họ gặp mặt lãnh đạo và tham gia trao đổi một chút về những gì cần cho công việc sắp tới, sau đó cô đưa Max đi đến khách sạn nơi Max sẽ ở trong thời gian sắp tới. Xong xuôi đâu đó, cô vội chạy về nhà để tìm gặp ông nội cô.

    Khi cô bước chân vào cổng, cô thấy ông nội cô đang chăm sóc mấy cành hoa, tuy vẻ mặt có chút thư thái, nhưng từ ánh mắt của ông vẫn toát nét trầm tư. Từ hai năm trước, đôi mắt ông đã luôn như vậy, luôn mang chút buồn man mác. Cô định bước tới, nhưng rồi chợt có một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, thế này là sao? Trước nay cô luôn nghĩ ông buồn vì Phong đi, nhưng mà.. cô sợ phải nghĩ tiếp.

    Nếu những chuyện kia là đúng thì cô không còn lí do để hận Phong nữa, nếu mọi chuyện là đúng thì gia đình cô nợ Phong, nếu mọi chuyện là đúng thì.. cô thực sự sợ cái điều cô vừa nghĩ. Cô cứ đứng yên một chỗ, cô không dám đi tiếp, không dám bước tới hỏi ông, nhưng nếu cứ để mọi chuyện sau tấm màn thì cô lại khó chịu hơn gấp bội, đang lúc đắn đo suy nghĩ thì cô nghe có tiếng gọi:

    - Hướng Dương cháu về rồi, mau lại đây ôm ông một cái nào cháu!

    - Ông nội!

    Cô khẽ gọi một tiếng rồi nhào tới ôm ông của mình, ông đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc cô. Thấy cô cứ yên lặng nép vào ông mà không chịu nói gì là ông đã cảm thấy có điều gì đó, ông vỗ nhẹ lên đầu cô:

    - Con bé ngốc này, có chuyện gì mà cháu lại im lặng như vậy? Kể ông nghe, cháu vào trong đó có chuyện gì không vui hay không?

    Cô ngước mắt lên nhìn ông, phải nói ra thôi, nếu để trong lòng thì nó sẽ mọc nấm lên mất. Hơn thế, chuyện năm đó như nào chắc hẳn ông là người rõ nhất. Chính ông là người đón nhận mẹ con Phong vào ở cùng. Chuyện có như nào cũng nên nghe người lớn nói đã. Cô kể cho ông nội cô nghe mọi chuyện, và cả chuyện của Lệ Hoa đã nói với cô. Ông chỉ im lặng nghe, khi câu chuyện đã kết thúc ông vẫn ngồi lặng người một lúc, thật lâu sau, ông vỗ nhẹ lên bàn tay cô:

    - Con vào lấy cho ông hộp gỗ trạm hoa ông đặt trên bàn trong phòng sách.

    Cô đứng lên đi vào phòng, đó là thứ gì nhỉ, hộp trạm hoa đó ông không cho ai động vào. Cô nhớ ông nói đó thuộc về Phong, cô đã nghĩ đó là vật quý giá gì đó ông để riêng cho Phong, nhưng lúc này ông bảo cô mang ra.

    Khi cô trở ra với chiếc hộp trên tay, ông cô đón lấy chiếc hộp rồi nói:

    - Con giúp ông chuyển nó cho Phong được không? Lẽ ra ông nên làm việc này lâu rồi mới đúng. Hy vọng không muộn, con nhớ là phải chuyển tận tay cho Phong và nói với nó rằng: "Chìa khóa nằm ở trái tim".

    Cô ban đầu từ chối, cô nói hãy để việc đó cho người khác làm. Bởi vì cô không muốn nhìn thấy Phong thêm lần nào nữa. Cái ấn tượng việc Phong kéo tay Lệ Hoa lên xe bỏ mặc cô phía sau đó thật sự không tốt.

    Ông cương quyết đẩy chiếc hộp cho cô, nói nếu không phải cô thì ông cũng không tin ai cả. Ông nói vật đó vô cùng quan trọng, trong đó có thứ mà Phong tìm kiếm.

    Cô lưỡng lự rất lâu, thoái thác mọi lý do, nhưng bị ông gạt đi hết. Cô chỉ đành khẽ gật đầu vâng một tiếng, đây là gì mà nghiêm trọng vậy. Cô lại chuẩn bị sắp xếp mọi việc rồi một vài hôm nữa bay lại vào trong kia.

    Còn về phần Phong, khi cô về Bắc, anh đang ngồi trong phòng làm việc, đôi mắt nhìn vô định. Anh đã ngồi như vậy từ sáng tới tối, trong đầu thì luôn có một câu "cô ấy đi rồi". Anh lại để vụt mất cô, tại sao anh lại không thể giữ cô lại bên mình!

    Từ lúc cô bay ra ngoài Bắc, anh đã ngồi đếm lại từng phút giây bên cô, từ khi quen biết cô cho tới khi anh khiến cô biến thành một người khác. Anh nghĩ lại cả quãng thời gian này nữa, quãng thời gian ngắn ngủi được gặp lại cô. Thực ra cô không biết, anh đã luôn chạy phía sau xe của tên Max để bảo vệ cô từ xa khi cô đi chơi..

    Anh tự trách bản thân thật bất tài, thật vô dụng khi mà chỉ có thể nhìn cô từ xa như vậy. Nếu anh làm sáng tỏ mọi chuyện sớm hơn, nếu anh có thể biết được chân tướng sự việc thì có lẽ anh đã có thể đứng trước cô mà vững vàng nói một câu: "Anh nhớ em"!
     
  9. laoyeutinh061192

    Messages:
    115
    CHƯƠNG 18: KHÚC MẮC ĐƯỢC THÁO BỎ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiều ngày sau, sau khi tan làm, anh bước ra khỏi công ty thì trời cũng đã chuyển sang một màn đêm đen tĩnh lặng rồi. Anh muốn đi bộ về nhà, anh muốn nghỉ ngơi, anh muốn trở về căn hộ nhỏ của mình để nghỉ một giấc yên lành, nhưng chợt có một chiếc xe chắn trước mặt của anh. Cửa kính xe từ từ hạ xuống, người ngồi trong xe là người làm anh nhớ nhung cả ngày hôm nay:

    - Hướng Dương, em làm gì ở đây?

    Cô nhìn anh, rồi chỉ lạnh lùng nói:

    - Lên xe đi, tôi muốn đưa cho anh, à không, là ông nội muốn tôi đưa cho anh vật này!

    Anh lên xe cùng cô, anh nhìn cô có vẻ nghiêm trọng, anh không biết kia là vật gì. Nhưng anh cũng không muốn cho bất kì anh xen vào chuyện của anh cho nên anh gợi ý cho cô đến nhà anh để nói chuyện cho yên tĩnh. Bản thân anh biết, anh luôn có một cái đuôi đeo bám, anh bị giám sát bởi chồng của dì anh. Lúc đầu khi nghe anh nói cô đã giật mình sửng sốt, không phải cô nghĩ bậy, nhưng mà một nam một nữ.. kia là sao!

    - Em có thể hóa trang chút hay không? Anh không muốn có ai đó nhận ra em!

    Cô nhíu mày, anh đây là sợ rằng có người biết anh đi cùng cô sao? Là sợ xấu hổ khi đi cùng yêu nữ à! Dù tức giận nhưng cô vẫn hóa trang, vì cô cũng không muốn người ta thấy yêu nữ giới thượng lưu đi vào nhà một nam nhân khác!

    Khi tới nơi, cô ngó nghiêng căn hộ của anh, tại sao đại công tử như anh lại không ở trong biệt thự mà lại chọn một nơi như vậy để sống. Cô thừa nhận nó khá đẹp, thật ra, nếu là cô thì cô cũng chọn nơi này để sống thôi.

    Phong ngây ngốc, luống cuống chân tay chuẩn bị nước cho Hướng Dương. Anh biết rõ cô thích loại nước nào, vị ra sao. Nhưng mà, cô đang ở đây, ở bên cạnh anh, trong nhà của anh, điều đó khiến anh luống cuống. Anh nhớ lại, hai năm trước khi mà hay tin cô sẽ chuyển tới nhà ông nội sống anh đã phải mất hai ngày để quét dọn và trang trí lại ngôi nhà đó. Chỉ có điều anh không nghĩ tới là cây cảnh của anh lại làm cho cô sợ!

    Khi ấy, lúc nấu cơm cho cô anh đã tưởng tượng ra nhiều viễn cảnh thơ mộng khi anh được ở bên cô. Tưởng tượng tới mất cảnh giác, chỉ có điều cuộc gặp không như mơ vì anh đã kề dao vào cổ của cô khi bị cô làm cho giật mình.. Sau đó mặc dù anh cố tỏ ra nam tính và lạnh lùng nhưng mà bản thân anh biết, đôi chân anh dưới bàn luôn run run không sức lực.

    Anh luôn vậy, bất giác là lại suy nghĩ đến cô, đến chuyện hai người cùng trải qua khi đó. Tĩnh tâm lại, anh mang nước ra cho cô, cô đón cốc nước nhưng không uống mà đặt xuống, cô tới đây không phải chỉ để uống nước!

    Cô nhanh chóng vào ngay chủ đề chính

    - Đây là thứ ông muốn đưa cho anh, ông còn đặc biệt nói: Chìa khóa ở trái tim.

    Anh đón chiếc hộp từ tay của cô rồi đi vào phòng lấy mặt dây truyền trái tim của mẹ anh cho anh ra. Không khó để đoán khi ông nói chìa khó ở trái tim, có một trái tim anh luôn mang theo từ bé. Anh đã luôn tò mò chiếc chìa khóa trong này để làm gì, giờ có lẽ là anh đã biết.

    Chiếc hộp được mở ra, bên trong đó là một cuốn sổ và một bức thư. Anh cầm quyển sổ lên mở trang đầu, là ảnh của mẹ anh và anh. Đây là nhật kí của mẹ, đôi mắt anh rưng rưng, nhìn những nét chữ gầy gầy quen thuộc mà tim anh đau thắt lại. Anh bỏ cuốn nhật kí xuống và mở bức thư ra đọc, bức thư được mẹ anh gấp rất gọn gàng:

    "Phong yêu dấu, con trai của mẹ, cuộc sống của mẹ!

    Khi con đọc lá thư này là lúc mẹ không còn trên đời nữa, và có lẽ lúc này con đang đi sai đường. Mẹ chỉ muốn nói với con là hãy nghe theo trái tim con. Nhà họ Dương đối với chúng ta chỉ có ân không có oán, nếu không có ông Dương thì chúng ta có lẽ đã chết từ cái ngày đó rồi. Con trai, mẹ không có gì để lại cho con, chỉ có cuốn nhật kí của mẹ là quý giá nhất, nó sẽ cho biết thân thế của con và cho con biết mọi điều đằng sau những đắng cay mẹ con ta phải chịu. Con hãy đọc nó thật kĩ con nhé!

    Mẹ không hy vọng con chìm trong hận thù đâu con trai ạ, hãy sống khỏe mạnh và vui vẻ. Mẹ sẽ luôn dõi theo con, đừng làm mẹ thất vọng! Mẹ yêu con, con trai mẹ!"

    Đọc xong lá thư anh vội cầm cuốn nhật kí lên, lật mở từng trang đọc thật kĩ càng, vì anh muốn biết chân tướng mọi chuyện là sao.

    Ngày.. tháng.. năm..

    Hôm nay mình tròn 20 tuổi, mình đã có một sinh nhật tuyệt vời.. Mình đã được Phan Anh, thủ khoa, một nam thần như ngôn tình bắt chuyện..

    Ngày.. tháng.. năm..

    Mình sợ quá, mình phải làm sao đây! Mình đã lỡ.. nhỡ PA không chịu trách nhiệm thì làm sao đây.. Mình ngu ngốc quá..

    Ngày.. tháng.. năm..

    Thật nhục nhã, mình đang làm cái gì vậy? Cứ nghĩ trong ngày triển lãm đá quý này thì một kẻ phong lưu thích khoe khoang như PA sẽ đến chứ! Mình mong gặp hắn để làm gì?

    Hôm nay, nhìn thấy con trai bác Trương, mình còn nhầm tưởng là kẻ phụ tình kia. Mình đã thất vọng. Mình điên hay sao khi còn tỏ ra buồn chán như vậy..

    Đúng rồi, mình chỉ muốn cho hắn biết rằng mình đã có thai 6 tuần rồi mà thôi.. Nhưng hắn không đến, mình thất vọng sao?

    Ngày.. tháng.. năm..

    Hôm nay minh đi Mỹ, mình đã đi mà không nói cho bất kì ai trong nhà. Hùng Mạnh nói, anh ấy đã điều tra ra Phan Anh đang ở Mỹ. Đúng là biết ơn anh ấy rất nhiều, từ ngày anh ấy tới công ty làm việc giúp cha anh ấy cũng đã giúp đỡ mình không ít khi vô tình biết bí mật của mình. Mình phải tìm cho ra tên đê tiện kia để nói chuyện rõ ràng, đứa bé này dù gì cũng là con anh ta.

    Hôm nay, trên máy bay mình có gặp Trương Gia Bảo, anh ấy ngồi hàng ghế trên, chắc không nhận ra mình, chỉ là vô tình gặp người quen trên đường ra xứ lạ cảm giác khó tả vô cùng.

    Ngày.. tháng.. năm..

    Trần Hùng Mạnh, anh là đồ khốn, tại sao lừa tôi? Lừa tôi đi Mỹ, hại tôi mãi mới trở về được nhà. Hôm nay anh lại đẩy tôi ra đường. Mục đích của anh là sao?

    Nhưng mà, có lẽ anh ta đúng, mình không nên về nhà. Mình về sẽ mất mặt cả nhà, sẽ làm cha mẹ giận. Em gái mình nữa, nó sẽ chịu đau khổ. Mình vẫn là không nên trở về, nhưng làm sao mà sống được đây! Con à, mẹ xin lỗi con, là mẹ mang con đến thế giới này, nhưng lại hại con tới mức không có cha, không có nhà.. Mẹ phải làm sao đây!

    Ngày.. tháng.. năm..

    Khi anh đọc hết cuốn nhật kí là lúc anh hiểu ra, cha anh không phải là Trương Gia Bảo, gia đình họ Dương vô tội, mọi chuyện là từ chồng của dì mà ra. Anh biết hết rồi, như vậy anh có thể cho ông ngoại biết sự thật rồi. Anh có mọi chứng cứ tham nhũng của ông ta nhưng mà như thế sẽ thành hại người thân. Anh không muốn, nhưng bây giờ thì được rồi.

    Hướng Dương ngồi bên thật sự rất tò mò, anh ấy khóc, bao năm qua cô lại nhìn thấy anh như vậy. Dù rất khó để thừa nhận, nhưng lúc này cô đã thấy rất đau lòng.

    Bỗng nhiên Phong đi về phía cô, ngồi xuống bên cạnh cô, nói với âm thanh vô cùng mệt mỏi:

    - Cho anh mượn vai em chút được không?

    Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã cảm thấy có một sức lặng đè lên vai, là anh tự vào vai cô, anh bắt đầu kể hết cho cô nghe mọi chuyện.

    Là vậy sao? Vì vậy mà anh ấy biệt tăm biệt tích 2 năm qua.

    Nghe anh kể tới đâu cô lại giận thêm tới đó, nếu anh coi gia đình cô là nhà mà thẳng thắn hỏi mọi chuyện thì mọi điều đã sáng tỏ lâu rồi.

    Kẻ tự nhiên biến mất là anh.

    Kẻ khiến người khác lo lắng là anh.

    Kẻ không giữ lời hứa cũng là anh.

    Mặc dù bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, nhưng cô vẫn không thể tha thứ được cho anh.
     
  10. laoyeutinh061192

    Messages:
    115
    Chương 19: CÓ THỰC SỰ LÀ KẾT THÚC

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô lại bay ra ngoài Bắc, cô còn nhiều chuyện phải làm, cô rất bận cho nên cô không có thời gian ở đây để xem anh giải quyết chuyện của anh. Hơn thế cô cũng chưa có tha thứ cho anh, cho nên anh có muốn cô ở lại cô cũng từ chối.

    Còn anh, ngay sáng ngày hôm sau anh đã lập tức trở về nhà để nói rõ mọi chuyện cho ông ngoại anh. Anh đã phải khó khăn cắt cái đuôi để có thể an toàn trở về.

    Ông ngoại anh nghe xong mọi chuyện đã ngồi thẫn thờ rất lâu sau đó thì ôm cuốn nhật ký của mẹ anh khóc. Ông sông được đến ngày hôm nay là do còn nghĩ trả thù cho con gái. Nếu không ông đã suy sụp mà nằm một chỗ rồi cũng nên. Nhưng đến bây giờ ông biết được sự thật, ông vậy mà lại nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà. Con gái của ông lại bị người ông cho là "người nhà" hại chết. Vốn dĩ ông cũng chỉ có hai cô con gái, chẳng lẽ hắn lại không nhịn được mà muốn một mình ăn cả công ty.

    Sau đó, ông gọi dì của anh đến và nói mọi chuyện. Ban đầu dì đâu có tin bởi đó là chồng của dì, là người đầu gối tay ấp cùng dì mấy chục năm, là cho của con dì. Nhưng mọi chứng cứ đưa ra khiến dì chỉ biết câm nín. Cho đến khi anh lôi ra cả đứa con riêng của chú mà anh bí mật tra ra cách đây không lây thì dì của anh do bị cú sock quá lớn cho nên đã ngất lịm đi phải đưa vào viện ngay lập tức.

    Mọi chứng cứ đưa ra đủ để đưa chú anh vào tù vì tội tham nhũng. Ông ngoại Phong cũng muốn tống hắn vào tù để hắn có thể ăn năn trả giá cho lỗi lầm của hắn. Khi mọi chuyện vỡ lở, còn vài khúc mắc anh phải hỏi cho rõ, tại sao lại hại mẹ anh, tại sao lại hại luôn cả ông khiến bao năm qua ông chìm trong hận thù với nhà họ Dương.

    Và kết quả, ông ta chỉ nói rằng ông ta muốn mở rộng công ty, cũng là vì gia đình này mà làm vậy. Thật trơ tráo làm sao, hại con gái người ta, lừa một cô gái chưa trải sự đời phải bơ vơ rồi mất mạng. Vậy mà lại nói vì công ty, vì cái nhà này. Anh biết không thể hỏi được thêm gì từ ông ta nên không cố chấp gặng hỏi một kẻ như vậy nữa. Mọi người liền giao ông ta cho cảnh sát.

    Tại bệnh viện, khi dì tỉnh dậy, dì đã khóc bởi vì người chị tốt của dì lại do chồng mình hại. Con mình bị ghét bỏ bởi vì chồng dì không yêu dì, chỉ yêu tài sản của gia đình mà thôi. Bao năm qua dì tự lừa gạt mình, tự dối chính mình rằng mình đang có một gia đình hạnh phúc. Không phải dì không biết chồng có con riêng, không phải dì không biết dì bị phản bội, chỉ là giả vờ không biết mà thôi. Bây giờ thì tốt rồi, có thể nhìn vào sự thật rồi, không cần giả vờ nữa bởi vì chồng của dì là một tên khốn nạn.

    Khoảng một tháng sau đó, sau khi mọi chuyện đã về đúng quỹ đạo. Mọi kẻ phản bội đã được giải quyết, dì đã bình ổn tâm lý hơn và về nhà. Lúc này Phong đã cùng ông ngoại của anh về nhà họ Dương, ông ngoại nói ông ngoại đã mù quáng trong hận thù nên suýt hại cả ân nhân. Cho nên ông muốn về đích thân xin lỗi gia đình họ.

    Khi tới nhà họ Dương, khi mọi chuyện rõ ràng, hai ông già đã ngồi cũng nhau nói chuyện như những người thân quen. Dù sao hai ông lão ấy cũng đã gần đất xa trời, sống được đến tuổi này rất khó. Đã vậy lại còn cùng là kẻ trong nghề, ít nhiều có sự kính trọng nhau. Hôm nay hóa giải hết mọi khúc mắc mà ngồi đây nói chuyện như vậy, thực sự vui vẻ.

    Ông ngoại Phong mở lời cho câu chuyện của mình, vừa đánh cờ vừa nói chuyện.

    - Ông này, tôi muốn nói cho ông một chuyện, thằng cháu tôi nó yêu cháu gái ông đó!

    Ông nội Dương nhếch mép cười hê hê:

    - Tôi biết lâu rồi, cháu ông lớn lên bên tôi mà.

    Cái vẻ đắc ý của cái ông già này thật khiến ông ngoại Phong ghen tỵ, ông cũng muốn được nhìn cháu mình lớn lên, con mình già đi. Nhưng đáng tiếc..

    - Thật ghen tị.. cháu tôi như thế nào? Nó nghịch không? Khi lớn lên có nhiều cô gái theo nó không!

    Nhìn cái mặt buồn dầu của ông lão, ông nội Dương lại không khỏi cảm thông mà nhẹ giọng hơn.

    - Cái ông già này.. nhiều, nhưng cháu ông chỉ có cháu tôi thôi!

    Ông ngoại Phong thốt lên:

    - Dại quá!

    - Ông nói gì?

    - Không, tôi nói nước cờ này đi dại quá!

    Ông nội Dương chép miệng, ông biết thừa là cái lão này nói gì, nhưng đã đánh trống lảng thì thôi kệ ông ấy đi.

    - Để tôi nói cho ông nghe, cháu gái tôi ý mà, nó còn yêu cháu ông đấy nhưng phải xem thằng bé làm sao để nó chịu thổ lộ tình cảm ra đây, nó bị tổn thương rồi.. Tôi biết khi đưa nhật ký của Ngọc Lan cho nó thì mọi chuyện sẽ rõ ràng cho nên tôi cố tình bắt Hướng Dương nhà tôi đưa tận tay cho cháu ông, lúc biết sự thật sẽ rất khó chấp nhận cho nên có người mình yêu ở đó sẽ cảm động biết bao nhiêu.. ông nói, tôi cao tay hay không.

    Vỗ bàn cái bốp, ông ngoại Phong còn không quên dơ tay cái lên tán thưởng.

    - Cao, rất cao.. chiếu tướng, ông thua rồi..

    Ông nội Dương ú ớ không thành lời, sau tức giận mở húp một hơi hết ly trà rồi nhìn ông lão trước mặt đầy ấm ức.

    - Cái lão già kia, trong lúc tôi phân tâm vì kể chuyện thì ông làm vậy hả, ông.. ông.. tôi không gả cháu tôi cho cháu ông nữa, tôi đi phá.

    - Từ từ, từ từ, thế chơi lại, ván này hòa được chưa..

    Hai ông lão mà lại ầm ĩ cả khu vườn, đúng là đã lâu rồi chưa thấy họ vui như thế.

    Còn về Phong, anh đang trên đường đi tìm Hướng Dương, ông nói cô ấy ở công ty nhưng mà anh đến công ty thì lại không có, hỏi bác Dương thì biết cô ấy đi chơi cùng Max.

    Cuối cùng cũng tìm thấy cô, cô đang ngồi trong một quán nước, không thấy Max đâu, hình như anh ta đi chọn đồ uống và bánh rồi. Anh nhanh chân nhảy ra khỏi xe, anh cũng tiến vào quầy chọn đồ. Khi trở ra, anh và Max đụng nhau ngay cửa. Không nói gì, chỉ tròn mắt nhìn, sau đó như không hẹn mà lên, cả hai cùng bước nhanh về phía Hướng Dương, vừa đi còn vừa cố tình va vào nhau mấy cái. Hướng Dương chỉ biết trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Hai người kia đặt khay đồ tự chọn ngay trước mặt Hướng Dương, Max nhanh nhảu nói trước:

    - Dương uống đi!

    Phong quay qua trừng Max, cái gì mà Dương, ít tuổi hơn mà làm quá, mà từ bao giờ hai người thân thiết như vậy!

    - Hướng Dương, anh chọn toàn đồ em thích, em dùng đi!

    Hướng Dương đưa mắt nhìn hai người sau đó cô cầm cốc nước Max đưa để uống. Phong hụt hẫng vô cùng, nhưng mà anh tự chấn chỉnh tinh thần, phải làm cô ấy vì anh mà cảm động lần nữa mới được!

    Hôm nay Hướng Dương đặc biệt cao hứng, cô có được hai hot boy tháp tùng đi chơi, tới đâu hai người đó cùng đấu nhau như trẻ con vậy. Cô bước đi trong ánh mắt đố kị và tức tối của những cô nàng khác. Ở đây cô quá nổi tiếng rồi, yêu nữ chính hiệu ai không biết cơ chứ.

    Khi về nhà thì cũng đã là 19 giờ rồi. Cả ba cùng về nhà cô ăn cơm. Vừa bước vào cổng thấy một màn tối đen như mực, còn tưởng nhà cô bị hỏng điện, nhưng khi lò dò bước vào đến của thì "phụt" ánh điện sáng trưng. Gia đình cô mở tiệc, chẳng trách mẹ cô gọi điện cứ bắt phải về. Đây là bữa tiệc gia đình chào đón Phong và ông của anh. Mọi người đã có một bữa tối vui vẻ và ấm áp, ở đây Max cũng được chào đón vì anh đến đây chơi khá nhiều lần rồi.

    Khi bữa cơm kết thúc, ba người trẻ tuổi lại cùng nhau ra vườn ngồi chơi để không gian cho người lớn nói chuyện. Câu chuyện ba người cũng chỉ toàn là đấu đá nhau mà thôi. Dương đứng đậy đi vào nhà lấy thêm chút nước uống, để lại hai người kia ở đó đấu đá nhau.

    Khi Hướng Dương đã đi vào, Max đột nhiên ngừng cãi nhau với Phong.

    - Anh yêu Hướng Dương lắm phải không? Tôi đã giả vờ như không biết, giả vờ không thấy, nhưng từ ngày đầu tiên gặp Dương tôi đã thấy anh nhìn theo cô ấy, đôi mắt khi đó cũng không phải là thù hận mà là 100% yêu thương.

    Phong quay qua nhìn Max, ban đầu là ngạc nhiên, sau đó khuôn mặt anh dịu dàng đi hẳn.

    - Đúng, tôi đã luôn yêu cô ấy!

    - Nếu là như vậy thì tôi chúc phúc cho anh, bởi vì tôi biết trong trái tim cô ấy tôi không thể chen chân vào. Nơi đó toàn chỗ của anh, mà anh biết đấy, tôi ghét anh lắm cho nên không sống chung được. Tôi đây nhường cho anh cả đấy! Mạc dù nói là như vậy nhưng sao tôi vẫn thấy buồn vậy nhỉ.. ây da.. người đàn ông như tôi quá tốt rồi!

    Cậu nhóc ấy vừa nói vừa tự tán dương chính bản thân mình, cũng cảm thán chính mình quá cao thượng. Thực ra cái kết cục này bản thân Max đã lường từ lâu. Chỉ là khi Phong còn chưa xuất hiện anh đã liều mình cố gắng một phen. Nhưng bản thân anh là kẻ tiến được lui được, không vì điều gì mà cố chấp quá lâu.

    Phong cảm ơn Max một cách rất chân thành, không phải anh tự ti quá, nhưng mà thực sự người như Max rất hiếm có cho nên anh đã rất lo lắng. Bây giờ cậu ấy chủ động từ bỏ như vậy không cảm ơn làm sao được cơ chứ.

    - Mai tôi kết thúc hợp đồng với tập đoàn nhà cô ấy rồi, anh lo mà giữ cô ấy, bởi vì dù vào trong kia đi nữa thì đối với tôi cô ấy cũng vẫn là bạn tốt. Chỉ cần anh để chỗ đứng của anh lung lay là tôi lập tức sẽ hất anh ra.. vình viễn!

    Anh nhìn lên bầu trời đầy sao trên kia, nhẹ giọng nói:

    - Tôi biết rồi!
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...