Chương 10: Tàng Thư Các
Cuối cùng buổi học cũng kết thúc, ai nấy vui vẻ rời đi, riêng chỉ có hắn là luôn mang theo vẻ mặt u sầu mà bước đến Tàng Thư Các: "Sư huynh về nghỉ ngơi trước đi, đệ đi dọn dẹp một chút sẽ về ngay."
"Này sư đệ, đệ ngốc thật hay giả ngốc vậy?"
Nghe Lâm Vân Tiêu nói hắn ngốc, hắn lúc đầu chỉ biết đứng đấy trố mắt nhìn y.
"Huynh nói đệ ngốc sao.."
Y vội vàng cắt lời giải thích ngay: "Ta không phải có ý này. Ý ta muốn nói là Tàng Thư Các này rộng lớn vô cùng một mình đệ đi e rằng dọn mấy ngày cũng chẳng xong đâu."
"Thì đành chịu thôi, chứ đệ cũng đâu thể nào làm gì được."
"Đệ cũng thật là, vậy còn không chịu mình ngốc, đệ không nhờ biết nhờ người khác giúp đỡ sao."
"Ờ đúng rồi he he, vậy huynh giúp đệ nha."
"Không thích."
"Huynh vừa nói vậy còn gì."
"Khi nào chứ, thôi ta về đây."
Hắn nghe vậy lập tức chặn lại ra vẻ thành khẩn, nắm chặt lấy tay y nhỏ giọng nói: "Hãy xót thương cho tấm thân nhỏ bé này, giúp đệ đi mà."
"Thôi được rồi, lớn rồi vẫn còn tính làm nũng à, được rồi đi thôi. Ta giúp đệ dọn dẹp."
"Lâm sư huynh là nhất."
"Đừng có mà nịnh ta, đi thôi."
* * *
Bởi vì tu vi không thể tiến bộ như bình thường được, nên mỗi ngày Tôn Anh Tử đều tập trung vào việc luyện đan nhằm tìm ra phương pháp tu luyện cho bản thân.
Hai năm trước, y vốn là một trong những đệ tử ưu tú, thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi đã đột phá Nguyên Anh kỳ.
Biến cố xảy ra, một người với tiền đồ rộng lớn, đột nhiên vụt tắt, như ngọn đèn treo trước gió. Không chỉ tu vi không tiến bộ, ngược lại còn tiêu tán đi mấy phần, chỉ còn dừng lại Kim Đan kỳ, suốt hai năm không thể đột phá Nguyên Anh, chứ đừng nghĩ đến việc tu luyện nhanh chóng như ngày trước.
Từ lần va chạm với Thượng Quan Kiệt, y có chút cảm giác thú vị đối với người tiểu sư đệ này, trong hắn có vẻ lương thiện, thuần khiết, mà quan trọng hơn là hắn vẫn luôn cười nói vui vẻ với y.
Lúc trước Tôn Anh Tử không hứng thú nhiều đến việc luyện đan, nhưng bây giờ thì khác, xung quanh viện của hắn đều là thảo dược.
Ngày ngày đều tập trung nghiên cứu phương pháp chữa lành nguyên đan. Y đã thử qua nhiều loại đan dược nhưng đều không có hiệu quả.
"Đã thử nhiều như vậy rồi mà chẳng có tác dụng gì, đan dược hôm nay luyện lại thất bại nữa rồi. Chắc ta phải đến Tàng Thư Các tìm kiếm thêm thư tịch xem sao."
Y nói rồi liền đứng lên rời khỏi phòng đến Tàng Thư Các.
Chỉ còn cách cánh cửa vài bước chân, Tôn Anh Tử đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc, chính là thứ tiếng trong trẻo, ôn nhu mà y đã nghe lúc sáng.
"Sư huynh, đệ mệt quá rồi, chúng ta đã dọn hơn một canh giờ rồi, mà chỗ này vẫn còn rộng lớn đến như vậy, biết khi nào mới xong đây. Đệ đói quá." hắn nói với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, sau đó lại bĩu môi rồi ngồi xuống.
"Chẳng phải tại đệ không chú tâm nghe sao. Trong lúc trưởng lão giảng dạy, đệ lại để ý đến chuyện của Tôn sư huynh làm gì."
"Nhưng trước khi đến đây chẳng phải đệ đã ăn rồi à, giờ lại đói nữa. Nếu không phải ta quen biết đệ chắc còn tưởng đệ là phàm nhân đấy."
Hắn nghe thế chỉ đành im lặng quay đầu đi chỗ khác. Đột nhiên hắn lại lên tiếng: "Sư huynh chỉ có trách đệ thôi, đệ cũng đâu nhờ huynh giúp đệ dọn dẹp, là do huynh tự nguyện mà, giờ lại tức giận với đệ chứ."
"Ơ, ta tức giận với đệ lúc nào chứ.. Được rồi là ta sai, đừng dỗi nữa, mau dọn dẹp còn về nghỉ ngơi, sức khỏe đệ không tốt còn gì"
Hắn không nói một lời đứng dậy, xoay người tiếp tục dọn dẹp.
Đợi một lúc lâu bên ngoài, khi cuộc trò chuyện đã tạm lắng xuống, lúc này Tôn Anh Tử mới chầm chậm bước vào.
Khi thấy bóng dáng quen thuộc tiến lại gần, Thượng Quan Kiệt có chút cảm giác vui vẻ: "Tôn sư huynh, huynh đến đây làm gì vậy?"
"Đệ lại nói vớ vẩn gì thế, Tôn sư huynh đến Tàng Thư Các đương nhiên là tìm sách rồi."
Hắn nghe thế liền xoay đầu hừ một tiếng rõ to. Sau đó lại nghe người nọ nói: "À ta đến đây đúng là tìm một số thư tịch. Nhưng sao hai đệ lại ở đây dọn dẹp, làm gì không vừa ý trưởng lão sao."
"Không có gì đâu sư huynh, bọn đệ chỉ là được phân đến đây dọn dẹp thôi." y vội vàng lên tiếng. Sau đó là phần phụ họa của hắn.
Thấy sư đệ không muốn nói, bản thân cũng đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi nên không kìm lòng được mà cười nhẹ.
Từ trong Giới Chỉ mang theo bên mình, Tôn Anh Tử lấy ra vật gì đó: "Đây là ba tên Tiểu Mộc Nhân, lúc trước rảnh rỗi có nghiên cứu qua, chỉ cần các đệ truyền chút linh lực vào Mộc Nhân này liền có thể ra lệnh bọn chúng tùy ý."
Đôi mắt hắn bắt đầu sáng rỡ, hắn vui mừng vì có thể giải tỏa được gánh nặng lúc này: "A, sư huynh giỏi thật, còn biết chế tạo Mộc Nhân nữa, vậy đệ không khách sáo nha, đệ mượn ít hôm sẽ trả lại sư huynh."
"Đa tạ sư huynh" Lâm Vân Tiêu bên cạnh cũng không quên khom người cảm tạ.
Cầm lấy Tiểu Mộc Nhân trên tay, lúc này Thượng Quan Kiệt mới nhìn kỹ, ba tên Mộc Nhân này được khắc rõ ngũ quan chẳng khác con người là bao.
Hắn đẩy linh lực đến đầu ngón tay, sau đó truyền vào người bọn Mộc Nhân. Trong tích tắc, ba tên người gỗ bé tí nằm vừa lòng bàn tay bỗng nhiên to lớn gấp nhiều lần, thậm chí bọn chúng còn cao ngang cả Lâm Vân Tiêu, hơn hắn cả nửa đầu.
Lúc này, hắn lặng đi không nói gì cả, vì hắn chợt nhận ra ở đây một điều, hắn là người lùn nhất. Hắn thấp còn hơn ba tên người gỗ.
[Chỉ là người gỗ, có cần phải cao vậy không chứ]
Thấy hắn im lặng, Lâm Vân Tiêu cũng không rõ vì sao lại đứng yên như vậy: "Đệ sao thế, mau ra lệnh bọn chúng đi dọn dẹp đi chứ."
"A, đệ quên mất. Tiểu Mộc Nhân, các ngươi giúp ta dọn dẹp chỗ này thật gọn gàng vào đấy nha." Hắn đưa tay lên vừa gãi đầu vừa cười với bọn người gỗ, trong hắn bây giờ có khác gì tên ngốc đâu, cả hai vô thức mà cười thành tiếng.
Hắn nghe thấy, vành tai có chút ửng đỏ: "Này, cười gì đấy, thật là..", dứt lời thì bước đi.
"Này sư đệ, đệ đi đâu đấy."
"Đệ đi tìm sách giúp Tôn sư huynh, huynh cũng mau đi tìm đi."
Hắn vừa dứt lời, hai người lại được một tràng cười nữa, nhưng lần này cả hai không nói gì mà cùng che miệng lại để không phát thành tiếng.
"Đệ tìm sách gì thế, huynh ấy còn đứng đây mà?"
"A, cái này.. thì.. đệ.."
Thấy hắn có vẻ ngại ngùng, bối rối không biết nói gì, Tôn Anh Tử mới cố gắng nhịn cười rồi mới lên tiếng: "Được rồi, không chọc đệ nữa, huynh cũng không biết nên tìm loại sách gì nữa, chỉ là hiện tại tu vi ngưng trệ nên huynh muốn tìm loại đan dược đả thông thôi."
Hắn chợt nhớ chuyện lúc còn ở Hạ Khu, sư huynh có kể với hắn về việc nội đan của Anh Tử bị vỡ mất một nửa.
Khi biết người nọ đến đây là vì việc này hắn định lên tiếng nhưng đã nhanh chóng dừng lại.
"Này sư đệ, đệ ngốc thật hay giả ngốc vậy?"
Nghe Lâm Vân Tiêu nói hắn ngốc, hắn lúc đầu chỉ biết đứng đấy trố mắt nhìn y.
"Huynh nói đệ ngốc sao.."
Y vội vàng cắt lời giải thích ngay: "Ta không phải có ý này. Ý ta muốn nói là Tàng Thư Các này rộng lớn vô cùng một mình đệ đi e rằng dọn mấy ngày cũng chẳng xong đâu."
"Thì đành chịu thôi, chứ đệ cũng đâu thể nào làm gì được."
"Đệ cũng thật là, vậy còn không chịu mình ngốc, đệ không nhờ biết nhờ người khác giúp đỡ sao."
"Ờ đúng rồi he he, vậy huynh giúp đệ nha."
"Không thích."
"Huynh vừa nói vậy còn gì."
"Khi nào chứ, thôi ta về đây."
Hắn nghe vậy lập tức chặn lại ra vẻ thành khẩn, nắm chặt lấy tay y nhỏ giọng nói: "Hãy xót thương cho tấm thân nhỏ bé này, giúp đệ đi mà."
"Thôi được rồi, lớn rồi vẫn còn tính làm nũng à, được rồi đi thôi. Ta giúp đệ dọn dẹp."
"Lâm sư huynh là nhất."
"Đừng có mà nịnh ta, đi thôi."
* * *
Bởi vì tu vi không thể tiến bộ như bình thường được, nên mỗi ngày Tôn Anh Tử đều tập trung vào việc luyện đan nhằm tìm ra phương pháp tu luyện cho bản thân.
Hai năm trước, y vốn là một trong những đệ tử ưu tú, thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi đã đột phá Nguyên Anh kỳ.
Biến cố xảy ra, một người với tiền đồ rộng lớn, đột nhiên vụt tắt, như ngọn đèn treo trước gió. Không chỉ tu vi không tiến bộ, ngược lại còn tiêu tán đi mấy phần, chỉ còn dừng lại Kim Đan kỳ, suốt hai năm không thể đột phá Nguyên Anh, chứ đừng nghĩ đến việc tu luyện nhanh chóng như ngày trước.
Từ lần va chạm với Thượng Quan Kiệt, y có chút cảm giác thú vị đối với người tiểu sư đệ này, trong hắn có vẻ lương thiện, thuần khiết, mà quan trọng hơn là hắn vẫn luôn cười nói vui vẻ với y.
Lúc trước Tôn Anh Tử không hứng thú nhiều đến việc luyện đan, nhưng bây giờ thì khác, xung quanh viện của hắn đều là thảo dược.
Ngày ngày đều tập trung nghiên cứu phương pháp chữa lành nguyên đan. Y đã thử qua nhiều loại đan dược nhưng đều không có hiệu quả.
"Đã thử nhiều như vậy rồi mà chẳng có tác dụng gì, đan dược hôm nay luyện lại thất bại nữa rồi. Chắc ta phải đến Tàng Thư Các tìm kiếm thêm thư tịch xem sao."
Y nói rồi liền đứng lên rời khỏi phòng đến Tàng Thư Các.
Chỉ còn cách cánh cửa vài bước chân, Tôn Anh Tử đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc, chính là thứ tiếng trong trẻo, ôn nhu mà y đã nghe lúc sáng.
"Sư huynh, đệ mệt quá rồi, chúng ta đã dọn hơn một canh giờ rồi, mà chỗ này vẫn còn rộng lớn đến như vậy, biết khi nào mới xong đây. Đệ đói quá." hắn nói với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, sau đó lại bĩu môi rồi ngồi xuống.
"Chẳng phải tại đệ không chú tâm nghe sao. Trong lúc trưởng lão giảng dạy, đệ lại để ý đến chuyện của Tôn sư huynh làm gì."
"Nhưng trước khi đến đây chẳng phải đệ đã ăn rồi à, giờ lại đói nữa. Nếu không phải ta quen biết đệ chắc còn tưởng đệ là phàm nhân đấy."
Hắn nghe thế chỉ đành im lặng quay đầu đi chỗ khác. Đột nhiên hắn lại lên tiếng: "Sư huynh chỉ có trách đệ thôi, đệ cũng đâu nhờ huynh giúp đệ dọn dẹp, là do huynh tự nguyện mà, giờ lại tức giận với đệ chứ."
"Ơ, ta tức giận với đệ lúc nào chứ.. Được rồi là ta sai, đừng dỗi nữa, mau dọn dẹp còn về nghỉ ngơi, sức khỏe đệ không tốt còn gì"
Hắn không nói một lời đứng dậy, xoay người tiếp tục dọn dẹp.
Đợi một lúc lâu bên ngoài, khi cuộc trò chuyện đã tạm lắng xuống, lúc này Tôn Anh Tử mới chầm chậm bước vào.
Khi thấy bóng dáng quen thuộc tiến lại gần, Thượng Quan Kiệt có chút cảm giác vui vẻ: "Tôn sư huynh, huynh đến đây làm gì vậy?"
"Đệ lại nói vớ vẩn gì thế, Tôn sư huynh đến Tàng Thư Các đương nhiên là tìm sách rồi."
Hắn nghe thế liền xoay đầu hừ một tiếng rõ to. Sau đó lại nghe người nọ nói: "À ta đến đây đúng là tìm một số thư tịch. Nhưng sao hai đệ lại ở đây dọn dẹp, làm gì không vừa ý trưởng lão sao."
"Không có gì đâu sư huynh, bọn đệ chỉ là được phân đến đây dọn dẹp thôi." y vội vàng lên tiếng. Sau đó là phần phụ họa của hắn.
Thấy sư đệ không muốn nói, bản thân cũng đã vô tình nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi nên không kìm lòng được mà cười nhẹ.
Từ trong Giới Chỉ mang theo bên mình, Tôn Anh Tử lấy ra vật gì đó: "Đây là ba tên Tiểu Mộc Nhân, lúc trước rảnh rỗi có nghiên cứu qua, chỉ cần các đệ truyền chút linh lực vào Mộc Nhân này liền có thể ra lệnh bọn chúng tùy ý."
Đôi mắt hắn bắt đầu sáng rỡ, hắn vui mừng vì có thể giải tỏa được gánh nặng lúc này: "A, sư huynh giỏi thật, còn biết chế tạo Mộc Nhân nữa, vậy đệ không khách sáo nha, đệ mượn ít hôm sẽ trả lại sư huynh."
"Đa tạ sư huynh" Lâm Vân Tiêu bên cạnh cũng không quên khom người cảm tạ.
Cầm lấy Tiểu Mộc Nhân trên tay, lúc này Thượng Quan Kiệt mới nhìn kỹ, ba tên Mộc Nhân này được khắc rõ ngũ quan chẳng khác con người là bao.
Hắn đẩy linh lực đến đầu ngón tay, sau đó truyền vào người bọn Mộc Nhân. Trong tích tắc, ba tên người gỗ bé tí nằm vừa lòng bàn tay bỗng nhiên to lớn gấp nhiều lần, thậm chí bọn chúng còn cao ngang cả Lâm Vân Tiêu, hơn hắn cả nửa đầu.
Lúc này, hắn lặng đi không nói gì cả, vì hắn chợt nhận ra ở đây một điều, hắn là người lùn nhất. Hắn thấp còn hơn ba tên người gỗ.
[Chỉ là người gỗ, có cần phải cao vậy không chứ]
Thấy hắn im lặng, Lâm Vân Tiêu cũng không rõ vì sao lại đứng yên như vậy: "Đệ sao thế, mau ra lệnh bọn chúng đi dọn dẹp đi chứ."
"A, đệ quên mất. Tiểu Mộc Nhân, các ngươi giúp ta dọn dẹp chỗ này thật gọn gàng vào đấy nha." Hắn đưa tay lên vừa gãi đầu vừa cười với bọn người gỗ, trong hắn bây giờ có khác gì tên ngốc đâu, cả hai vô thức mà cười thành tiếng.
Hắn nghe thấy, vành tai có chút ửng đỏ: "Này, cười gì đấy, thật là..", dứt lời thì bước đi.
"Này sư đệ, đệ đi đâu đấy."
"Đệ đi tìm sách giúp Tôn sư huynh, huynh cũng mau đi tìm đi."
Hắn vừa dứt lời, hai người lại được một tràng cười nữa, nhưng lần này cả hai không nói gì mà cùng che miệng lại để không phát thành tiếng.
"Đệ tìm sách gì thế, huynh ấy còn đứng đây mà?"
"A, cái này.. thì.. đệ.."
Thấy hắn có vẻ ngại ngùng, bối rối không biết nói gì, Tôn Anh Tử mới cố gắng nhịn cười rồi mới lên tiếng: "Được rồi, không chọc đệ nữa, huynh cũng không biết nên tìm loại sách gì nữa, chỉ là hiện tại tu vi ngưng trệ nên huynh muốn tìm loại đan dược đả thông thôi."
Hắn chợt nhớ chuyện lúc còn ở Hạ Khu, sư huynh có kể với hắn về việc nội đan của Anh Tử bị vỡ mất một nửa.
Khi biết người nọ đến đây là vì việc này hắn định lên tiếng nhưng đã nhanh chóng dừng lại.
Last edited by a moderator: