Bài viết: 46 

Chương 40 – Không có người khác
Tô Thanh Nhi ngủ mơ màng đến gần sáng, rồi tự tỉnh giấc vì ánh nắng chói mắt. Như phản xạ đầu tiên cô với tay lấy điện thoại, nhìn xem có tin nhắn nào từ Tiểu Bảo không? Điện thoại trống không, không tin nhắn, không cuộc gọi nhỡ. Đồng hồ điểm sáu giờ sáng, chắc do mình dậy sớm quá. Ở nơi này nắng sáng không quá gắt nhưng do vị trí phòng quá tốt, hứng trọn khoảnh khắc mặt trời mọc nên đã đánh thức Tô Thanh Nhi. Bỗng nhiên cô muốn đứng dậy ngắm bình minh, mặc dù mặt trời đã lên cao rồi, nhưng hứng chút nắng sáng cho ấm người cũng tốt. Khi đang nghĩ thì Tô Thanh Nhi đã bước chân đến cửa sổ, đây là loại cửa sổ sát đất, dạng cửa lùa. Tô Thanh Nhi mở chốt, nhặt chiếc ghế lười ra gần cửa rồi ngồi lên. Cô lười biếng ngồi ở đó, hai chân thu lên, dáng người ngồi bó gối trên ghế. Thân hình nhỏ nhắn nhắm mắt không biết đang ngủ hay thức. Chiếc váy ngủ hơi rộng càng làm cơ thể cô nhỏ bé hơn. Diệp Dạ nghe tiếng động bên phòng nên đã hé cửa nhìn xem, anh thấy dáng vẻ lười biếng của cô, có vẻ cô rất tự nhiên khi ở một mình. Không muốn đánh thức cô, anh nhẹ nhàng đi xuống lầu, chiên hai quả trứng, hấp lại hai lát bánh mì, thêm hai cốc sữa ấm, chuẩn bị xong anh đi lên tầng, gõ nhẹ cửa phòng. Tô Thanh Nhi đang mơ màng trên ghế, nghe tiếng gõ thì ra mở cửa: "Chào anh, anh dậy sớm quá, có phải tôi đã gây ra tiếng động làm phiền anh không?"
"Không đâu, tôi vốn hay dậy sớm mà. Tôi chuẩn bị bữa sáng rồi, em muốn ăn ngay bây giờ không?"
"Anh chuẩn bị? Anh biết nấu ăn à?" Tô Thanh Nhi tròn mắt không che giấu vẻ ngạc nhiên.
Diệp dạ nghe Tô Thanh Nhi nói thì phì cười, có lẽ trong mắt cô thì người như anh không tự làm mọi việc nhỉ?
"Tất nhiên là biết, tôi ở đây có một mình nên sáng nào cũng tự chuẩn bị đồ ăn sáng, chỉ là chiên hai quả trứng, không đến nỗi không tự làm được."
Tô Thanh Nhi gật đầu, cô định vào thay áo vì mặc áo ngủ vào buổi sáng có vẻ hơi kì, hơn nữa người đàn ông này cũng không thân thuộc với cô, dù hai người đã từng phát sinh quan hệ nhưng cũng là nhiệm vụ chứ không phải do tình cảm. Nhưng chưa kịp nói thì Diệp Dạ đã thúc giục cô: "Nhanh đi thôi, tôi cũng không mong thức ăn nguội lạnh hết đâu." Tô Thanh Nhi đành lẽo đẽo đi theo Diệp Dạ xuống cầu thang, vào phòng bếp, anh kéo ghế cho cô ngồi trước, cử chỉ lịch thiệp đúng kiểu một quý ông. Sau đó đi vòng sang đối diện ngồi vào chỗ của mình. Nhìn bữa sáng đơn giản trên bàn, Tô Thanh Nhi yên lặng ăn bánh mì với trứng, lúc ăn cả hai không trò chuyện. Có lẽ đây là kiểu giáo dưỡng của gia đình giàu có nề nếp ăn không nói, ngủ không nói.
Tô Thanh Nhi và Diệp Dạ nhanh chóng kết thúc bữa sáng. Tô Thanh Nhi rất tự giác mang chén đĩa vào nhà bếp để rửa. Diệp Dạ cũng không nói gì, anh đứng nhìn cô từ xa, nhìn dáng vẻ chăm chú rửa bát đĩa. Bất giác anh tưởng tượng đến cảnh sau này anh đi làm về, cô cũng ở nhà, cô sẽ chuẩn bị bữa tối, ăn tối xong anh sẽ nhìn cô dọn dẹp làm việc nhà, buổi tối cả hai cùng nhau ngồi xem truyền hình. Anh thật rất mong chờ. Mặc dù hiện tại Diệp Dạ biết cô vẫn có bạn trai, nhưng loại đàn ông có thể để cho bạn gái mình đi làm như thế này thì không phải đối thủ của anh. Anh có đủ tự tin để giành lại cô từ tay người đó. Hình như tên đó cũng không đẹp trai được bằng anh. Tô Thanh Nhi vừa xong việc bước ra thì thấy Diệp Dạ đanh ngồi cười mỉm một mình, vừa thấy cô anh thu lại nụ cười giả vờ như không có gì phát sinh: "Em qua đây ngồi đi", vừa nói vừa vỗ vỗ lên vị trí kế bên mình: "Vết thương của em cần thay thuốc rồi, qua đây tôi xem."
Tô Thanh Nhi đi qua đó, ngồi xuống vị trí được chỉ định. Đã trải qua tối hôm trước anh thoa thuốc cho cô nên Tô Thanh Nhi không còn lúng túng nữa. Sau khi ngồi xuống, Diệp Dạ cầm tay cô lên xem xét. Thoa thêm thuốc, rồi kiểm tra đến mặt cô. Lúc đã xong, anh vừa dọn dẹp đồ đạc, vừa dặn dò: "Vết thương của em chỉ là bầm thôi, bôi thuốc thì không sao, nhưng ở mặt có vết xước, tuy nhẹ nhưng cũng nên chú ý chút, nhớ chưa?"
"Tôi nhớ rồi, mà khi nào anh đưa tôi về vậy?" Tô Thanh Nhi e dè hỏi anh. Ở đây dù thoải mái cũng không phải nhà mình, nên hỏi sớm để đỡ phải lúng túng.
Diệp Dạ dừng tay, anh nghiêm túc nhìn cô, sau một lúc xác nhận cô không phải vì phản cảm mới hỏi câu này thì anh chậm rãi đáp lại cô: "Tôi có chuyện này muốn nói với em, như em thấy tôi ở đây chỉ có một mình. Ban ngày tôi đi làm thì ở đây cũng không có ai. Nếu như em đồng ý thì có thể ở lại đây, lương làm việc của em bên kia bao nhiêu tôi sẽ đưa cho em đúng như vậy. Em ở đây, khách của em sẽ chỉ có mình tôi. Em thấy thế nào?"
"Như vậy còn chị chủ bên kia thì sao? Hơn nữa tôi ở đây sợ là người nhà anh hay là vợ anh sợ là cũng không biết đi. Tôi không muốn làm tiểu tam, cũng không muốn tổn hại người khác."
"Không có người khác" Diệp Dạ lạnh mặt trả lời không đầu không đuôi làm cho Tô Thanh Nhi cũng ngơ ngác.
"Không đâu, tôi vốn hay dậy sớm mà. Tôi chuẩn bị bữa sáng rồi, em muốn ăn ngay bây giờ không?"
"Anh chuẩn bị? Anh biết nấu ăn à?" Tô Thanh Nhi tròn mắt không che giấu vẻ ngạc nhiên.
Diệp dạ nghe Tô Thanh Nhi nói thì phì cười, có lẽ trong mắt cô thì người như anh không tự làm mọi việc nhỉ?
"Tất nhiên là biết, tôi ở đây có một mình nên sáng nào cũng tự chuẩn bị đồ ăn sáng, chỉ là chiên hai quả trứng, không đến nỗi không tự làm được."
Tô Thanh Nhi gật đầu, cô định vào thay áo vì mặc áo ngủ vào buổi sáng có vẻ hơi kì, hơn nữa người đàn ông này cũng không thân thuộc với cô, dù hai người đã từng phát sinh quan hệ nhưng cũng là nhiệm vụ chứ không phải do tình cảm. Nhưng chưa kịp nói thì Diệp Dạ đã thúc giục cô: "Nhanh đi thôi, tôi cũng không mong thức ăn nguội lạnh hết đâu." Tô Thanh Nhi đành lẽo đẽo đi theo Diệp Dạ xuống cầu thang, vào phòng bếp, anh kéo ghế cho cô ngồi trước, cử chỉ lịch thiệp đúng kiểu một quý ông. Sau đó đi vòng sang đối diện ngồi vào chỗ của mình. Nhìn bữa sáng đơn giản trên bàn, Tô Thanh Nhi yên lặng ăn bánh mì với trứng, lúc ăn cả hai không trò chuyện. Có lẽ đây là kiểu giáo dưỡng của gia đình giàu có nề nếp ăn không nói, ngủ không nói.
Tô Thanh Nhi và Diệp Dạ nhanh chóng kết thúc bữa sáng. Tô Thanh Nhi rất tự giác mang chén đĩa vào nhà bếp để rửa. Diệp Dạ cũng không nói gì, anh đứng nhìn cô từ xa, nhìn dáng vẻ chăm chú rửa bát đĩa. Bất giác anh tưởng tượng đến cảnh sau này anh đi làm về, cô cũng ở nhà, cô sẽ chuẩn bị bữa tối, ăn tối xong anh sẽ nhìn cô dọn dẹp làm việc nhà, buổi tối cả hai cùng nhau ngồi xem truyền hình. Anh thật rất mong chờ. Mặc dù hiện tại Diệp Dạ biết cô vẫn có bạn trai, nhưng loại đàn ông có thể để cho bạn gái mình đi làm như thế này thì không phải đối thủ của anh. Anh có đủ tự tin để giành lại cô từ tay người đó. Hình như tên đó cũng không đẹp trai được bằng anh. Tô Thanh Nhi vừa xong việc bước ra thì thấy Diệp Dạ đanh ngồi cười mỉm một mình, vừa thấy cô anh thu lại nụ cười giả vờ như không có gì phát sinh: "Em qua đây ngồi đi", vừa nói vừa vỗ vỗ lên vị trí kế bên mình: "Vết thương của em cần thay thuốc rồi, qua đây tôi xem."
Tô Thanh Nhi đi qua đó, ngồi xuống vị trí được chỉ định. Đã trải qua tối hôm trước anh thoa thuốc cho cô nên Tô Thanh Nhi không còn lúng túng nữa. Sau khi ngồi xuống, Diệp Dạ cầm tay cô lên xem xét. Thoa thêm thuốc, rồi kiểm tra đến mặt cô. Lúc đã xong, anh vừa dọn dẹp đồ đạc, vừa dặn dò: "Vết thương của em chỉ là bầm thôi, bôi thuốc thì không sao, nhưng ở mặt có vết xước, tuy nhẹ nhưng cũng nên chú ý chút, nhớ chưa?"
"Tôi nhớ rồi, mà khi nào anh đưa tôi về vậy?" Tô Thanh Nhi e dè hỏi anh. Ở đây dù thoải mái cũng không phải nhà mình, nên hỏi sớm để đỡ phải lúng túng.
Diệp Dạ dừng tay, anh nghiêm túc nhìn cô, sau một lúc xác nhận cô không phải vì phản cảm mới hỏi câu này thì anh chậm rãi đáp lại cô: "Tôi có chuyện này muốn nói với em, như em thấy tôi ở đây chỉ có một mình. Ban ngày tôi đi làm thì ở đây cũng không có ai. Nếu như em đồng ý thì có thể ở lại đây, lương làm việc của em bên kia bao nhiêu tôi sẽ đưa cho em đúng như vậy. Em ở đây, khách của em sẽ chỉ có mình tôi. Em thấy thế nào?"
"Như vậy còn chị chủ bên kia thì sao? Hơn nữa tôi ở đây sợ là người nhà anh hay là vợ anh sợ là cũng không biết đi. Tôi không muốn làm tiểu tam, cũng không muốn tổn hại người khác."
"Không có người khác" Diệp Dạ lạnh mặt trả lời không đầu không đuôi làm cho Tô Thanh Nhi cũng ngơ ngác.