Ngôn Tình [Dịch] Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm - Khởi Lan

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Số 17 may mắn, 27 Tháng ba 2022.

  1. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 20: Muốn tôi đút cho cô à?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Xán sắc mặt thay đổi, tim đập thình thịch từng hồi.

    Có phải anh ấy phát hiện ra điều gì rồi không?

    Hay là đã nghe người khác nói gì rồi, nói rằng nhà họ Khương đã dùng con gái ngoài giá thú để thực hiện hôn ước? Nói người mà anh cưới là giả, cô căn bản không phải là thiên kim được nhà họ Khương nâng niu trong lòng bàn tay sao?

    Đàn ông đều có thói hư vinh, họ luôn hi vọng rằng người mà mình kết hôn là một người xinh đẹp da trắng, giàu có, chứ không phải một lọ lem thất sủng như cô.

    Khương Xán hơi cúi đầu xuống, dùng hai tay nhỏ bé không yên vò vò vạt áo.

    Cô đã cố tự nói với mình rằng cô không thể thừa nhận điều đó, Cố Mãng đã từng đánh nhau, đã từng vào tù..

    Nếu anh ta làm ầm lên, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!

    "Hơ, muốn nói gì sao?" Cô dùng đôi mắt to sáng nhìn anh, cố gắng đổi sang chủ đề khác, "Ờ đúng rồi, bởi vì tháng này tôi làm không được thành tích gì cả, nên tháng sau tôi phải cố gắng hơn! Tôi.. Tôi có thể không thường xuyên về nhà nấu cơm, anh tự lo cho mình được không?"

    "Hừ, tôi không phải là trẻ con, đương nhiên là được rồi."

    Cố Mãng cười nhẹ đưa cho cô một nửa phần cơm chiên tôm hùm trên đĩa. Khương Xán kiên quyết không muốn, nhưng Cố Mãng trừng lớn hai mắt, hạ giọng nói: "Muốn tôi đút cho cô sao?"

    Cô rụt cổ lại, cuối cùng cũng chịu thua.

    Một lúc sau, điện thoại của Cố Mãng rung lên, là Bạch Cảnh Uyên gửi tin nhắn tới.

    Anh lặng lẽ nhìn xung quanh, quả nhiên là nhìn thấy Bạch Cảnh Uyên đứng cách đó không xa đang cười nham nhở với anh, Diệp Sâm đứng bên cạnh cũng đang che miệng cười tủm tỉm.

    "Tôi đi vệ sinh một lát." Cố Mãng nói với Khương Xán một tiếng, sau đó xoay người đi đến góc hành lang của nhà hàng.

    Bạch Cảnh Uyên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cười toe toét, "Hai vợ chồng thật là có phúc cùng hưởng nha! Một đĩa cơm tôm hùm, mỗi người một thìa, đầu của hai người sắp đụng vào nhau rồi.. anh ba à, sao trước đây em không biết anh là người có tình cảm như vậy nhỉ!"

    Cố Mãng trừng mắt nhìn anh, Bạch Cảnh Uyên mím chặt khóe miệng, không nói nữa.

    "Anh ba, đừng trách cậu ấy nhiều chuyện! Thật ra đến em cũng khá là ngạc nhiên." Diệp Sâm mỉm cười, "Xem ra anh và cô ấy.. có cuộc sống rất tốt nhỉ?"

    Cố Mãng sắc mặt tối sầm lại.

    Diệp Sâm trước giờ luôn điềm tĩnh, anh sẽ không hỏi những câu này mà không suy nghĩ, anh ấy phải có lý do của mình mới hỏi như vậy.

    Anh hiểu ý của Diệp Sâm, vị luật sư này lo lắng anh cùng Khương Xán ở đây một thời gian mà quên trở về Ương Thành, quên mất thân phận ban đầu của mình.

    "Hiện tại tôi chỉ đối đãi một cách bình thường thôi mà." Cố Mãng nhẹ giọng nói, "Tôi chỉ đang sống cùng với cô Khương cho qua ngày qua tháng, cũng không thể nói là tốt được, rồi một ngày nào đó tôi cũng sẽ rời khỏi đây thôi."

    Diệp Sâm cười cười, không nói gì.

    Bạch Cảnh Uyên nhìn về phía Khương Xán, sau đó lại xoay người nở nụ cười lấy lòng anh, "Anh ba, hay là.. lát nữa em giúp miễn phí cho hai người nhé?"

    "Cậu?" Cố Mãng nhướn mày suy tư một hồi, "Miễn phí thì thôi đi, vẫn là nên giảm giá chút đi. Nếu không cô ấy ăn cũng không cảm thấy thoải mái."

    "Ừm, cũng được." Bạch Cảnh Uyên nhận được một bài học cho mình, tam thiếu gia nói gì thì là vậy, "Vậy thì em sẽ đến chào hỏi họ một chút!"

    Cố Mãng nhướn mày, "Khách sạn này là của cậu sao?"

    Bạch Cảnh Uyên gãi gãi đầu, "Ông chủ là chú họ của em!"

    "Sản nghiệp của nhà họ Bạch các cậu ở Giang Châu cũng nhiều phết nhỉ!"

    Bạch Cảnh Uyên đứng thẳng người tự đắc thì bị Diệp Sâm đột nhiên giẫm lên chân một cái.

    Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Sâm, lúc này anh mới hiểu, "Anh ba, ở Giang Châu nếu anh có chuyện gì cần tới em thì cứ nói với em!"

    "Ừm." Cố Mãng đưa tay ra phía sau nhẹ nhàng nhếch môi.

    Bạch Cảnh Uyên có tính cách vô tư, nhưng khi làm việc thì vẫn rất đáng tin cậy, huống hồ bây giờ cũng có chuyện cần anh ta đi làm.

    "Giúp tôi tìm hiểu lai lịch của Công ty Ngoại thương Hồng Chương là gì. Bên cạnh đó, còn có một giám sát bộ phận tên là Trình Tiêu Tiêu.. Gửi cho tôi thông tin của cô ta!"
     
  2. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 21: Gì mà chưa hầu hạ tốt cho anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bạch Cảnh Uyên lúc này đã hoàn toàn ngu ngốc.

    Nhà họ Bạch các anh đúng là có chút thế lực ở Giang Châu, nhưng cũng không đến mức là có thể tra ra được một công ty nhỏ như hạt đậu xanh. Hơn nữa, với thân phận của anh mà đi điều tra thì khó mà tránh khỏi việc thu hút sự chú ý.

    Lỡ như lại giống với vụ giải quyết Khương Minh Viễn lần trước thì sao, lại bị ai đó hiểu lầm..

    Bạch Cảnh Uyên ho khan vài tiếng rồi cười gượng gạo: "Anh ba, điều tra thì có thể, nhưng mà em nói trước, nếu trong khoảng thời gian này có tin đồn em với cô dâu nhỏ của anh có gì đó thì anh không được tin đó.. Aiya!"

    Chưa nói hết câu thì đã bị Diệp Sâm đánh vào đầu một cái.

    Vào tháng thứ hai làm việc, Khương Xán bắt đầu làm việc chăm chỉ hơn. Cô cũng hiểu cơ bản về một số quy tắc sinh tồn khi mới vào làm, trước những khó khăn mà Trình Tiêu Tiêu làm khó cô, cô cũng biết cách xoay chuyển tình thế như thế nào, và sự âm thầm quấy rối của Phương Tấn Dương, cô cũng biết cách tự bảo vệ mình và cố gắng hết sức để không tiếp xúc với anh ta tại nơi làm việc.

    Chỉ là hao tổn rất nhiều sức lực, mỗi ngày cô đều rất mệt mỏi.

    Về đến nhà, cô cởi giày cao gót rồi nằm dài trên ghế sô pha, có khi mệt đến mức ngủ quên đến nửa đêm. Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang đắp một chiếc chăn mỏng, còn Cố Mãng thì đang nằm ngủ trên sàn nhà bên cạnh, hai tay đang khoanh lại mà ngủ.

    Cô nằm ở ghế sô pha chiếm chỗ ngủ của người ta, nhưng Cố Mãng không vào phòng mà ngủ trên giường của cô.

    Khương Xán cười nhẹ, trong lòng cảm thấy áy náy đồng thời lại có chút ấm áp trào dâng trong lòng.

    Cố Mãng từng nói với cô: "Nếu công việc này cực khổ như thế, vậy thì dứt khoát đừng làm nữa."

    "Thế thì sao được?" Khương Xán liếc anh ta một cái, "Không đi làm thì lấy đâu ra tiền mà ăn, mà trả tiền thuê nhà?"

    "Chút tiền này mà cô cũng đặt vào mắt à?"

    "Chút tiền?" Cô sững sờ cười, "Anh đúng là đại thiếu gia, không ở nhà thì không biết củi gạo đắt đúng không? Phần tiền lương này của tôi cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống của chúng ta thôi.. haiz, nếu không ký thêm mấy cái đơn hàng, thì không có tiền thưởng, ngày tháng khó khăn của chúng ta vẫn còn ở phía sau đấy!"

    Cô ấy đã vô thức sử dụng "chúng ta" trong lời nói của mình.

    Cố Mãng cười nhẹ, loại cảm giác này khá kỳ lạ, trước đây nó chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của anh.

    Anh cố ý trêu chọc cô: "Trước khi gả cho tôi, cô không phải là đại thiên kim nhà họ Khương sao? Sao lúc nào tôi cũng có cảm giác cô không nỡ tiêu tiền vậy? Bây giờ phải ra ngoài làm việc vất vả, lẽ nào nào gia đình cô lại chỉ đứng giương mắt nhìn cô chịu khổ như vậy sao?"

    Khương Xán đang cắt rau, suýt chút nữa cắt trúng tay, tim đập dữ dội.

    "Anh.. anh đang nói cái gì vậy chứ!" Cô cười gượng gạo, miễn cưỡng biện minh, "Cho dù tôi là thiên kim đại tiểu thư, nhưng hiện tại tôi đã kết hôn, đã có gia đình riêng, tôi không còn là người của nhà mẹ nữa rồi, đương nhiên phải có kế hoạch cho cuộc sống của mình, không thể tiêu tiền một cách tùy tiện được."

    "Thế à?" Cố Mãng càng muốn bật cười mà tiến gần hơn nhìn cô, "Nhưng có câu nói là yếu trâu còn hơn khỏe bò, cho dù cô đã gả đi, không còn là thiên kim nhà họ Khương nữa, nhưng mà tiền tiết kiệm của cô chắc chắn là nhiều hơn những người bình thường đúng chứ? Đúng rồi, đại tiểu thư xuất giá thì có phải cũng có rất nhiều của hồi môn không? Sao tôi chưa từng thấy vậy?"

    Khương Xán mặt đỏ bừng, quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt to xinh đẹp sáng ngời xấu hổ.

    "Anh, anh hỏi cái này làm gì? Từ khi chúng ta kết hôn cho đến bây giờ, tôi.. tôi bỏ đói em hay là để anh lạnh cóng sao? Cái nhà này từ trong ra ngoài thì còn có chỗ nào tôi chưa hầu hạ tốt cho anh sao? Anh hỏi như vậy là đang nghi ngờ tôi giấu tiền riêng à? Anh thật là.."

    Người phụ nữ nhỏ nhắn tuy rất tức giận nhưng lại rất đáng yêu, nói đến nỗi mất luôn tự, mí mắt rũ xuống, hàng mi dài khẽ run run khiến người ta thương tâm.

    Có chỗ nào mà phục vụ không tốt?

    Cho đến nay, một người ngủ trên giường và một người ngủ trên ghế sô pha, điều này thì gọi là phục vụ tốt sao?

    Cố Mãng cố gắng hết sức để kìm lại tiếng cười của mình và ho khan vài tiếng.

    "Đây chẳng phải chỉ là nói chuyện phiếm sao, cô căng thẳng gì chứ?"

    Khương Xán hít sâu một hơi, thẳng cổ, "Tôi có căng thẳng sao? Hưm, tôi chỉ tùy ý nói đại thôi, không có căng thẳng!"

    Nói xong, cô xoay người tiếp tục nấu ăn, nhưng khóe mắt thoáng nhìn người đàn ông đứng ở cửa bếp, liền cảm thấy ánh mắt sắc bén của anh ta luôn nhìn cô.

    Khương Xán bình tĩnh lại tiếp tục nấu ăn, thường ngày nấu một bàn các món ăn thì rất thoải mái tay chân linh hoạt, nhưng món khoai tây xào chua cay đơn giản hôm nay suýt chút nữa làm cháy cả nồi..

    Khương Xán bất lực thở dài.

    Để giữ bí mật về việc gả thay, có vẻ như sau này hình tượng "con gái nhà họ Khương" này không làm không được rồi!
     
  3. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 22: Nỗi thương xót không thể diễn tả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Vũ Tinh không thể chịu được khi thấy Khương Xán bị Trình Tiêu Tiêu làm khó trong công ty nên đã đưa cô ấy ra ngoài để chạy việc và giới thiệu tất cả khách hàng của mình cho cô ấy.

    Cô cũng chỉ cho cô ấy rất nhiều kỹ năng đàm phán đơn hàng.

    "Em phải nhớ rằng kinh doanh không phải là công việc chỉ làm một lần là có thể thành công. Với một đơn hàng em có thể sẽ phải đàm phán năm lần bảy lượt, nói chung là rất nhiều lần, đây đều là chuyện bình thường."

    Khương Xán nhẹ nhàng gật đầu.

    "Thường thì cần phải duy trì tốt mối quan hệ với khách hàng, khi em với người ta thân thiết hơn rồi thì người ta mới có thể ký đơn hàng đó với em!"

    "Ừm, em hiểu cái này rồi."

    "Đương nhiên điểm mấu chốt quan trọng nhất chính là," Lâm Vũ Tinh cười nói, "Làm một người bán hàng thì em phải trở nên không biết xấu hổ, phải mặt dày một chút! Trước là phải mặt dày, sau đó thì mới có thể no bụng! Hiểu chưa?"

    Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Khương Xán nở nụ cười như vầng trăng khuyết, lúc này trên màn hình đã hiển thị số lấy cơm của bọn họ, cô vội vàng đi tới quầy lễ tân lấy.

    Bữa trưa là đồ ăn nhanh cực kỳ đơn giản, Lâm Vũ Tinh thấy Khương Xán chỉ có một món ăn thanh đạm rẻ nhất, thì liền hỏi: "Như thế này em ăn có thể no không?"

    "Không sao." Khương Xán cười nhẹ, "Tôi vốn đã ăn ít, một phần này là đủ rồi."

    "Như vậy sao mà được chứ! Chạy việc vốn dĩ là phải cần đến thể lực. Em nhìn cái thân hình nhỏ nhắn của em, đây.." Nói được một nửa thì Lâm Vũ Tinh sực nhớ, "Có phải chồng của em đã lấy hết tiền của em rồi không?"

    Khương Xán đang định giải thích thì lúc này Cố Mãng gửi tin nhắn đến.

    Cô đọc xong thì im lặng một hồi, Lâm Vũ Tinh thấy sắc mặt cô không tốt, liền lấy điện thoại qua rồi tức giận đến nỗi suýt chút nữa bật dậy.

    "Là người gì thế này!" Lâm Vũ Tinh khó chịu, "Anh ta.. anh ta lại ra ngoài dạo phố? Vừa mắt một chiếc thắt lưng? Lại còn hơn 3000 vạn?"

    "Chị Vũ Tinh, chị nhỏ giọng thôi!" Khương Xán vội vàng kéo lấy cô.

    Nhắc mới nhớ, Cố Mãng trong thời gian này thực sự đã trở nên hơi cổ quái, mỗi ngày đều thay đổi cách thức để tận hưởng cuộc sống. Có một ngày kia, khi Khương Xán đang đi làm, cô gọi cho anh và hỏi anh ấy đang làm gì, không ngờ vị đại gia này lại trực tiếp nói thẳng một câu rằng:

    "Đang uống trà chiều."

    Khương Xán lại hỏi uống ở đâu.

    Anh ấy trực tiếp gửi qua một tấm ảnh, không ngờ lại là khách sạn Emgrand!

    Khương Xán suýt chút nữa ngất đi, ngay sau đó đã nhận được lời nhắc trừ tiền của thẻ ngân hàng qua tin nhắn.

    Cô nhìn những con số trên thẻ, da thịt cô đau nhói.

    Nhưng vì phải duy trì hình tượng của một "thiên kim", cô chỉ có thể miễn cưỡng nở một nụ cười, giả vờ hào phóng để anh thưởng thức bữa trà chiều..

    Chuyện giống như thế này còn rất nhiều, số dư trong thẻ của cô ngày càng ít đi, thế nhưng, mỗi khi hỏi Cố Mãng, anh đều nhìn cô cười nửa miệng: "Khương Dao, cô không phải là thiên kim của nhà họ Khương sao? Có chút tiền này mà cô lại không nỡ à?"

    Cô cắn chặt môi, trừng mắt rồi cuối cùng quay về phòng như một quả bóng xì hơi để tiếp tục viết kế hoạch bán hàng.

    Cô không nhìn thấy người đàn ông sau lưng mình đang cười hạnh phúc như thế nào.

    Giống như cậu bé lớn đã thành công trong trò nghịch ngợm, trò chơi chỉ còn thiếu bước cuối cùng thôi.

    * * *

    Khương Xán lật xem điện thoại di động, số dư trong thẻ ngân hàng không nhiều cũng không ít, vừa đúng 3000 tệ.

    Nếu lúc này Cố Mãng ở trước mặt cô, cô thật sự muốn bóp cổ anh. Người đàn ông này không chỉ có con mắt nhìn thấu mà còn có một cái máy tính trong đầu, quả là không tồi chút nào!

    "Này!" Lâm Vũ Tinh vội vàng nắm tay cô, "Em.. em chuyển cho anh ta thật đấy à?"

    Khương Xán dừng lại rồi cười ngốc nghếch, "Anh ấy hiếm khi vừa ý thứ gì, cứ để anh ấy mua đi. Dù gì trên người em cũng còn có mấy trăm tệ tiền mặt, hai ngày nay tiết kiệm một chút rồi đợi đến lúc lãnh lương thì có lẽ không thành vấn đề đâu."

    "Em có phải là ngốc rồi không!" Lâm Vũ Tinh kêu lên, "Hắn ta rốt cuộc có gì tốt? Mà em phải chiều anh ta như thế!"

    "Không phải là chiều, mà là.." Khương Xán thất thanh, hơi cúi đầu xuống.

    Cô không phải là chiều anh ta, mà là trong lòng có một nỗi thương xót không thể giải thích được.

    Nghĩ đến việc Cố Mãng đã từng sống cô đơn và tội nghiệp như thế nào, bao lần ra vào tù, nghĩ đến những tên xã hội đen trong làng đã giễu cợt anh ra sao..

    Cô liền mềm lòng rồi.

    Cô không biết cảm giác này đến từ đâu. Chẳng lẽ.. cô thực sự yêu người đàn ông này rồi sao?
     
  4. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 23: Có phải chồng của cô rất lợi hại không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chị Vũ Tinh, chị không biết đó thôi." Khương Xán cười nhẹ, "Thật ra anh ấy đối xử với em rất tốt.."

    "Tốt sao?" Lâm Vũ Tinh nhướn mày, tỏ vẻ không thể tin được.

    Vào ngày thứ hai của hôn lễ, Khương Xán đến trả lại váy cưới nhưng bị nhân viên của cửa tiệm nhục mạ, sau đó Cố Mãng tức giận thì liền mua chiếc váy cưới đắt nhất trong cửa hàng, còn yêu cầu người nhân viên kia phải đo kích cỡ cho cô, chuyện này thì Lâm Vũ Tinh đã nghe cô kể qua.

    Khi đó, cô cảm thấy người đàn ông này không đáng tin cậy, gương mặt điển trai lại yêu thích sự phù phiếm, còn rất hay cáu gắt.

    Điều quan trọng nhất là anh dùng tiền tiết kiệm của Khương Xán để mà tiêu xài phóng khoáng!

    "Xán Xán, nếu như em cảm thấy anh ta giúp em ra mặt ở tiệm đồ cưới, còn giao cho em tất cả bảo vật của tổ tiên, tất cả điều này đều là tốt cho em, vậy thì em cũng quá ngây thơ, quá không hiểu về hôn nhân!"

    "Hôn nhân là cần phải có hai người cùng nhau cố gắng, chứ không phải là một mình em ở đây liều mạng đi làm, còn anh ta lại ở nhà hưởng thụ thành quả mà em kiếm được!"

    Lâm Vũ Tinh tức giận, lấy ngón tay chọc vào đầu cô.

    Khương Xán là một cô gái tốt, nhưng tấm lòng của cô ấy lại quá chân thành.

    Người khác đối xử tử tế với cô một chút thì cô có thể ghi nhớ suốt đời, để sau này sẽ báo đáp cả đời.

    Gặp phải người từng ngồi tù như Cố Mãng, thì con thỏ con nhỏ bé này sớm muộn gì cũng bị anh ta ăn sạch không còn một mảnh xương!

    "Một người đàn ông sức dài vai rộng không ra ngoài kiếm tiền, mà suốt ngày tiêu xài tiền của vợ mình! Anh ta có còn là đàn ông không vậy?"

    Lâm Vũ Tinh lại nói thêm một câu, nhưng sắc mặt của Khương Xán lập tức trầm xuống, trong mắt cũng không có tia sáng lấp lánhnhư lúc nãy mà nghiêm túc nhìn cô: "Không cho phép chị nói như vậy về chồng của em!"

    Lâm Vũ Tinh sững sờ một hồi cũng không biết đáp lại thế nào.

    "Đúng, em chính là bảo vệ anh ấy, chính là chiều theo anh ấy!" Cái miệng nhỏ nhắn của Khương Xán huyên thuyên, "Anh ấy là chồng của em, lẽ nào em không nên bảo vệ, không nên nuông chiều anh ấy sao? Em biết anh ấy có rất nhiều khuyết điểm, nhưng những khuyết điểm này đều là điểm chí mạng đối với bọn em."

    "Nhưng người mà ngày ngày sống với anh ấy là em, nên em biết rõ nhất anh ấy là người như thế nào!"

    "Cho dù lúc trước anh ấy có đánh nhau ngồi tù, nhưng em thật sự cảm thấy anh ấy vốn dĩ không phải là người xấu! Anh ấy không những không xấu mà còn là một người đàn ông rất ngay thẳng! Hơn nữa, em đã nói dối anh ấy trong cuộc hôn nhân này, cho đến bây giờ anh ấy vẫn không biết thân phận thật sự của em. Nếu như không gả cho anh ấy thì nhà họ Khương cũng sẽ không chịu trả tiền chữa bệnh cho mẹ em, nói ra thì em còn phải cảm ơn anh ấy nữa đó!"

    "Cho nên.." Khương Xán nuốt nước miếng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, "Sau này đừng ở trước mặt em mà nói chồng em không tốt nữa. Em không thích nghe!"

    Lâm Vũ Tinh mở to mắt nhìn cô.

    Quen biết nhau nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn cho rằng Khương Xán là người có tính tình dịu dàng, nhưng không thể ngờ khi cô lý luận thì tài ăn nói của cô cũng có thể so sánh với cả luật sư, vẻ ngoài nhỏ bé bướng bỉnh, bất khuất của cô khiến cô trở nên quyến rũ hơn rất nhiều.

    Lâm Vũ Tinh bình tĩnh lại, tự cười giễu, thở dài, giơ tay đầu hàng.

    "Được được được, sau này chị nhất định không dám đắc tội với chồng của cô ở trước mặt cô nữa! Haiz, dù gì hai người cũng là vợ chồng, ngủ cùng một giường, tôi sao có thể so sánh.."

    Tuy nhiên, khi Khương Xán nghe được lời này, mặt cô càng đỏ hơn.

    Lâm Vũ Tinh có ý hiểu lầm việc cô đỏ mặt, cười xấu xa nhìn cô, "Nói là ngủ trên một giường.. có phải là chồng em chuyện đó rất lợi hại không, chinh phục được em rồi? Nếu không thì sao em lại bảo vệ cho anh ta như vậy, còn liều mạng để cho anh ta tiêu tiền?"

    "Chị Vũ Tinh, chị.." Khương Xán vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng, "Chị nói cái gì vậy!"

    "Được rồi, còn có gì mà không thể nói với người chị này nữa!" Lâm Vũ Tinh cười càng vui vẻ, "Không sao, nghĩ ở góc độ khác, chỉ cần giữ khuôn mặt trắng trẻo một chút, nhìn đẹp trai, kỹ năng tốt, số tiền này tiêu cũng xứng đáng!"
     
  5. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 24: Cả đời

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Mãng đang ngồi trên boong tàu ở tầng cao nhất của khách sạn Emgrand, điếu thuốc trên tay sắp cháy hết. Mặt nước biển lấp lánh ở phía xa, chim biển lượn vòng trong không trung, những cánh buồm trắng tung bay, phong cảnh vô cùng đẹp.

    Điện thoại di động trên bàn rung lên một tiếng, là tin nhắn chuyển khoản ba nghìn tệ.

    Bạch Cảnh Uyên và Diệp Sâm nhìn nhau cười cười, mở miệng nói: "Anh ba, anh thật sự rất có phúc nha! Chị dâu không những xinh đẹp mà còn sẵn sàng chi tiền cho anh nữa, hahaha!"

    "Anh đã lớn đến tầm này rồi, chắc đây là lần đầu tiên anh xài tiền của phụ nữ đúng chứ? Có phải cảm giác rất tuyệt không?"

    Cố Mãng liếc nhìn anh, rồi lặng lẽ đặt điện thoại về vị trí cũ.

    Tuy mặt không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại có một cảm giác ấm áp.

    Anh không ngờ rằng Khương Xán thật sự sẽ chuyển tiền đến, theo như anh tính toán thì cô cũng chỉ có ba nghìn tệ trong thẻ ngân hàng.

    Anh đặt tàn thuốc vào gạt tàn rồi bóp nát vài cái, nhìn về phía xa xăm, trong ánh mắt hiện lên điều gì đó phức tạp.

    "Đúng rồi anh Ba," Diệp Sâm khẽ nói, "Lão Bạch không tiện lộ mặt, cho nên là do em điều tra về công ty Hồng Chương. Trình Tiêu Tiêu là giám đốc điều hành cấp trung của công ty, vì chú của cô ta là một cổ đông nên cô ta thường không xem ai ra gì cả. Hơn nữa cô ta còn là.."

    Nói được một nửa thì Diệp Sâm chần chừ không biết có nên nói với anh hay không.

    Cố Mãng nheo mắt lại, "Nói."

    "Cũng là bạn gái của Phương Tấn Dương." Diệp Sâm ngập ngừng nói, "Về phần Phương Tấn Dương, anh ta là quản lý của Khương Xán, đồng thời cũng là đàn anh thời đại học của cô ấy, từng theo đuổi cô ấy.."

    Anh nhìn gương mặt của Cố Mãng, lạnh tanh như cục nước đá. Nhưng bàn tay trên bàn thì nắm chặt lại.

    Diệp Sâm ho nhẹ một tiếng, "Anh ba, thật ra là chuyện của thời học sinh, không có gì to tát cả."

    "Ừm," Cố Mãng nhướn mày, "Tôi đã nói gì rồi à?"

    Diệp Sâm như chết lặng gượng cười.

    Đúng là không nói gì, nhưng còn nghiêm trọng hơn là nói.

    "Tiếp tục."

    Ở công ty Trình Tiêu Tiêu luôn gây rắc rối cho Khương Xán, đó cũng là lý do tại sao Khương Xán không ký được một đơn hàng nào trong tháng đầu tiên làm việc. "

    Cố Mãng sắc mặt ngày càng ảm đạm.

    " Hầy, chuyện này thì có gì mà khó! "Bạch Cảnh Uyên xua tay," Anh, anh muốn giải quyết Trình Tiêu Tiêu này sao? Giao cho em đi! Tiện thể em cũng giúp anh xử lý cái tên Phương gì đó luôn! "

    Diệp Sâm ra sức ho khan một tiếng, nhìn hắn với ánh mắt vô vọng không còn thuốc chữa.

    " Không cần. "Cố Mãng lạnh lùng nói," Đều là chuyện nhỏ như hạt đậu hạt vừng, gây sóng gió ở một công ty nhỏ như vậy sẽ khiến người khác chú ý. Để Khương Xán tự mình ứng phó, không cần lo lắng cho cô ấy. "

    " Ồ, đúng nhỉ. "Diệp Sâm phụ họa thêm," Em hiểu ý của anh ba, không cần hao tâm tổn sức cho những người như Trình Tiêu Tiêu và Phương Tấn Dương, cùng lắm thì để Khương Xán từ chức, đâu phải là anh ba không thể nuôi cô ấy. "

    Cố Mãng" ừm "một tiếng và rót một tách cà phê. Sau một lúc im lặng thì mi mắt của anh chuyển động, ánh mắt như ẩn chứa điều gì đó.

    " Hôm nay Khương Xán ra ngoài chạy việc. "Anh ta chỉ lạnh nhạt nói một câu như thế rồi đứng dậy rời khỏi sân thượng.

    Bạch Cảnh Uyên nhìn bóng lưng của anh, sững sờ như kẻ ngốc, Diệp Sâm là người thông minh, anh ta rất nhanh liền nhận ra ý tứ của những lời nói này.

    " Chuyện gì vậy? "Bạch Cảnh Uyên há to miệng," Điểm này của anh ba là điểm khiến người khác khó chịu nhất, vẫn luôn không chịu nói rõ! "

    Diệp Sâm cười cười, đầu tiên là khép lại cái cằm sắp rơi xuống đất của anh ta, sau đó khẽ nói:" Mau đi điều tra đi! "

    " Điều tra cái gì? "

    " Điều tra xem khách hàng mà Khương Xán gặp hôm nay đó! Con lợn ngốc! "

    Bạch Cảnh Uyên trong lòng mờ mịt," Không phải là không để ý đến cô ấy sao?"

    Diệp Sâm đảo mắt mấy cái, nói chuyện với người như vậy thật sự rất hao tổn sức lực!

    Khi Cố Mãng trở về nhà, Khương Xán vẫn chưa trở về. Anh nhìn đồng hồ, chắc phải một lúc nữa cô mới tan sở.

    Nhìn xung quanh, mặc dù trong khoảng thời gian này Khương Xán bận rộn công việc, nhưng căn nhà vẫn sáng sủa sạch sẽ, mọi thứ trong bếp đều gọn gang ngăn nắp.

    Anh khẽ nhếch môi, cô đã bận rộn như vậy rồi, cứ làm việc không mệt mỏi mà không hề kêu ca, còn phụ trách việc chi tiêu trong gia đình.

    Có vẻ như những gì cô ấy nói là sự thật, cô ấy định sống với anh ấy cả đời.

    Cả đời..

    Anh ấy thật sự có thể cho cô ấy cả đời sao?

    Lông mày của Cố Mãng hơi nhíu lại, ngây ra một lúc rồi mới xoay người bước vào phòng tắm.

    Bất kể có thể sống cả đời hay không thì vẫn là nên sống tốt cuộc sống ở hiện tại. Anh nhớ Khương Xán từng nói cái nhà này là của hai người, là chồng thì cũng nên chia sẻ một ít việc nhà.

    Anh cười tủm tỉm nhìn cài giỏ đựng quần áo bẩn, quần áo của hai ngày trước vẫn chất đống trong đó chưa kịp giặt.

    Cố Mãng định giặt những thứ này trước, đợi khi Khương Xán quay về thì nhất định sẽ rất vui.

    Anh nhanh chóng lấy hết đống quần áo bẩn trong giỏ, nhưng một thứ nhỏ nhỏ màu trắng đột nhiên đập vào mắt anh..
     
  6. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 25: Chuyện khó xử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Anh cúi xuống nhặt nó lên.

    Chất liệu bông mềm mại và mùi hương cơ thể thoang thoảng trên đó khiến anh không khỏi bồi hồi.

    Đó là quần lót của Khương Xán, kiểu dáng vô cùng đơn giản, anh cầm nó trong bàn tay, dùng ngón tay cái xoa lên, không biết khi mặc trên người Khương Xán sẽ mềm mại đến mức nào?

    Cố Mãng khẽ nhếch môi.

    Có vẻ giống như cỡ C?

    Không ngờ thân hình của cô có vẻ gầy gầy nhỏ nhắn, nhưng chỗ cần lớn thì đều có cả.

    Cố Mãng liếm môi, cổ họng khô khốc, định thần lại, đang định nhét quần áo vào máy giặt thì lúc này tiếng cửa vang lên, tiếp theo là giọng nói của một người phụ nữ nhỏ nhắn ở bên ngoài truyền tới.

    "Cố Mãng, anh có ở nhà không? Ôi, buổi chiều uống nhiều nước quá, nhịn chết tôi rồi. Tôi phải đi vệ sinh.."

    Đùng, bốn mắt nhìn nhau.

    Cả hai đều ngây ra.

    Khương Xán ngạc nhiên nhìn anh, sau đó nhìn xuống, nhìn thấy giỏ đựng quần áo bẩn bên cạnh, nhìn thấy một đống quần áo cần giặt, thấy cửa máy giặt mở, còn có..

    Khương Xán kinh ngạc hét lên một tiếng, trong phút chốc gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đỏ đến tận man tai.

    "Anh lấy cái này làm gì!" Cô bước tới giật nhanh chiếc quần lót trên tay anh, ước gì có một cái lỗ trên mặt đất để chui xuống.

    Cố Mãng cũng có chút ngượng ngùng.

    Với phản ứng của cô, người nào không biết thì còn tưởng rằng có trộm đột nhập vào nhà..

    Chờ đã, cô ấy sẽ không coi mình là trộm rồi đó chứ? Loại trộm biến thái chỉ chuyên ăn trộm đồ lót của phụ nữ?

    Sắc mặt của Cố Mãng thay đổi, ho khan hai tiếng, cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên bình tĩnh nhất trả lời cô: "Tôi ở nhà không có việc gì, định giặt đồ."

    Mắt Khương Xán nhìn xuống dưới không dám nhìn anh, nhưng tim vẫn đập thình thịch.

    "Anh.. anh để đó đi, lát nữa tôi sẽ giặt."

    "Không phải cô nói gia đình là của hai người sao? Việc nhà nên để hai người chia sẻ mới đúng."

    "Không cần, thật sự không cần! Đây là đồ của tôi, tôi tự giặt.."

    Khương Xán lại lắc đầu nguầy nguậy, bộ dạng ngượng ngùng xấu hổ vô cùng đáng yêu.

    Cố Mãng nhìn cô chăm chú, cơn kích động vừa bị đè nén đang điên cuồng trong lòng như một con dã thú nhỏ.

    "Tôi là chồng của cô mà." Giọng anh khàn khàn, anh cố ý ghé vào tai cô nói: "Giữa vợ chồng với nhau còn phân biệt cái gì của tôi của cô nữa chứ? Tôi giúp cô giặt đồ lót chẳng phải là hợp tình hợp lý sao?"

    Khương Xán cúi đầu, đôi mắt to sáng ngời có chút bất an, ngay cả hô hấp cũng có chút gấp gáp.

    Bộ ngực nóng bỏng của Cố Mãng đang áp sát vào người cô, đôi tay nhỏ bé đang ôm chặt quần lót, trong sự căng thẳng lại có chút mềm mại ngoan ngoãn, giống như một con mèo sữa nhỏ không có sức phản kháng, đang khao khát mạnh mẽ được bảo vệ và chinh phục của người đàn ông.

    Một luồng sức mạnh cuồng bạo ập đến, Khương Xán bị anh ôm vào torng lòng, sau đó đặt lên nụ hôn, cô trong phút chốc tình mê ý loạn.

    Cô không biết phải hôn lại như thế nào, trước sức ép mạnh mẽ của người đàn ông, cô chỉ có thể đáp lại một cách vụng về.

    Nhưng Cố Mãng lại vì sự lúng túng của cô mà lại càng muốn nâng niu và chiếm hữu cô hơn..

    Khuôn mặt cô đỏ bừng khi anh hôn cô, thở gấp gáp, đôi mắt to ngấng nước. Cô ngây người nhìn anh, không biết anh sẽ làm gì tiếp theo.

    Chuyện nên xảy ra trong đêm tân hôn, bây giờ có phải nên xảy ra rồi không?

    "Cố Mãng.." Giọng nói yếu ớt của cô dường như đang gợi ý cho anh, nhẹ nhàng cào vào đáy lòng người đàn ông như móng mèo con.

    Cố Mãng cúi người ôm lấy cô, sải bước vào phòng ngủ, hai người cùng nhau ngã xuống giường.

    Anh định cởi quần áo của cô thì điện thoại lại vào một thời điểm không thích hợp reo lên. Hết lần này đến lần khác, reo mãi không ngừng, như thể chắc chắn rằng anh nhất định sẽ trả lời vậy.

    Cố Mãng hít một hơi nặng nề, lăn người xuống giường đi tới phòng khách, thời điểm nhấc máy suýt nữa rống lên, "Chuyện gì vậy?"

    Bạch Cảnh Uyên ở đầu bên kia sửng sốt, toàn thân run lên sợ hãi, một lát sau mới lắp bắp nói:"Ba.. Anh Ba, anh anh.. không tiện nói chuyện sao?
     
  7. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 26: Vừa ngứa ngáy vừa trống rỗng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trái tim của Bạch Cảnh Uyên thắt lại.

    Qua điện thoại anh cũng có thể cảm nhận được luồng sát khí tỏa ra từ vị đại ca này.

    Lẽ nào phá chuyện tốt của anh ấy rồi?

    Bạch Cảnh Uyên nhìn đồng hồ rồi tự vỗ mạnh vào đầu mình. Thật đáng chết mà! Nếu bản thân đang vui vẻ mà bị cắt ngang thì anh cũng muốn đâp người đó thành từng mảnh!

    "Anh Ba.." Anh cười thảo mai giải thích, "Nếu không phải là chuyện khẩn cấp thì em cũng sẽ không gọi anh vào lúc này. Em còn tưởng rằng anh không đi ngủ sớm như vậy.."

    "Có gì thì mau nói đi!"

    Cố Mãng tức giận gầm gừ, xoay người bước ra ban công, đóng sập cánh cửa sau lưng.

    "Ương Thành, em e rằng anh phải về một chuyến rồi." Bạch Cảnh Uyên thấp giọng, "Bây giờ tin tức anh chưa chết đã truyền ra rồi, ông của anh rất kích động, các cô chú, các cô, bọn họ đều.."

    "Ừm, tôi biết rồi." Cố Mãng cau mày, "Tôi sẽ liên hệ riêng với bọn họ, nhưng chuyện trở về Ương Thành phải hoãn lại."

    Bạch Cảnh Uyên không biết phải làm sao, chỉ đành thốt lên một tiếng "Ồ".

    "Đúng rồi, anh Ba, hôm nay em đã kiểm tra rất kỹ, khách hàng mà chị dâu đi gặp chính là người mà Trình Tiêu Tiêu đã đi theo ba tháng mà không lấy được đơn hàng! Hơ.. Em đã làm một mánh khóe nhỏ, để chị dâu ký tên thành công rồi, khoản tiền này không nhỏ, chị ấy có thể lấy được mười vạn tệ đó.."

    Cố Mãng kìm nén ngọn lửa trong lòng, không thèm nghe anh ta lải nhải xong thì đã cúp máy.

    Bạch Cảnh Uyên lại mơ hồ, rót một ly rượu cho Diệp Sâm ở bên cạnh, sợ hãi hỏi: "Tôi lại nói sai cái gì rồi à?"

    Diệp Sâm suýt chút bật cười quay lưng đi.

    "Cậu làm loạn chuyện tốt của anh ấy thì anh ấy có thể có thái độ gì với cậu chứ?"

    Bạch Cảnh Uyên vô cùng hối hận và không vả vào miệng mình.

    "Còn có, Khương Xán ký được đơn hàng, cậu nhiều chuyện gì vậy?"

    "Cái này.." Bạch Cảnh Uyên trợn to hai mắt, "Chẳng lẽ tôi lại làm sai nữa rồi sao?"

    Diệp Sâm trợn mắt nhìn anh ta, "Trình Tiêu Tiêu theo ba tháng mà không lấy được đơn hàng của khách, để một người mới như Khương Xán lấy được, công ty người đông phức tạp, cậu nghĩ mọi người sẽ nói cô ấy thế nào?"

    Bạch Cảnh Uyên: "..."

    "Hơn nữa, tôi đã xem qua kế hoạch bán hàng của Khương Xán rồi." Diệp Sâm thở dài, "Đó là bản kế hoạch vô cùng hoàn hảo, cho dù cậu không nhiều chuyện thì Tiêu tổng cũng sẽ ký vào đơn hàng này thôi!"

    "Cho nên Khương Xán có thể ký được đơn hàng hoàn toàn không phải là công lao của cậu, hiểu chưa?"

    Gương mặt Bạch Cảnh Uyên méo mó, khóc không ra nước mắt.

    "Sau này nói chuyện hay làm việc thì hãy suy nghĩ cho kỹ càng!" Diệp Sâm vỗ vỗ vai hắn, "Haiz, năm đó tôi thật sự nên học y thì mới có thể trị được cái não cho cậu!"

    Cố Mãng tựa vào lan can ban công, đôi mắt sâu thẳm như hòa vào màn đêm, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì.

    Gió đêm thổi hiu hiu mát lạnh, anh tỉnh táo hơn rất nhiều. Không lâu sau, anh xoay người trở về phòng, Khương Xán đã không còn ở trong phòng ngủ nữa, anh nhìn xung quanh thì nghe thấy tiếng máy giặt trong phòng tắm.

    Khương Xán cũng nhìn thấy anh, khẽ nhếch môi lộ ra hai má lúm.

    Cô có chút xấu hổ, cúi đầu chia ra quần áo giặt máy và giặt tay, nhẹ giọng nói: "Anh ngủ trước đi, tôi giặt quần áo."

    Cố Mãng khẽ thở dài, trong lòng thầm than thở.

    Cái chuyện hứng thú này lúc đến thì cuồn cuộn dữ dội, đột nhiên bị ngắt quãng cũng rất là khó chịu.

    Giờ anh phải từ từ kìm lại.

    Cảm giác này giống như có hàng triệu con sâu đang từng chút từng chút chui rút trong cơ thể anh, vừa ngứa ngáy vừa trống rỗng.

    Nhưng anh lại không thể tỏ ra giống một tên háo sắc trước mặt cô, không thể ép cô lên giường lần nữa.

    Thế là anh cũng miễn cưỡng cười cười, trở lại phòng khách, nặng nề ngã vào sô pha như búa bổ, kéo chăn bông che thật chặt.

    * * *

    Chuyện Khương Xán ký được đơn hàng nhanh chóng lan truyền khắp công ty, thậm chí một số tiền bối trong phòng kinh doanh cũng nhìn cô với vẻ ngưỡng mộ.

    Hai tháng trước đều không có thành tích, nhưng chớp mắt đã ký được đơn hàng lớn, quả thật khiến người ta vô cùng kinh ngạc.

    Tại cuộc họp thường kỳ của bộ phận kinh doanh, giám đốc kinh doanh đã gọi tên biểu dương cô, nói rằng cô có tiềm năng vô hạn còn thưởng cho cô một khoản tiền để khích lệ.

    Khương Xán vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo, yên lặng quan sát ánh mắt của mọi người.

    Một số lời chúc mừng là thật lòng, có một số tiếng vỗ tay chỉ là phụ họa theo.

    Cũng có những sự mỉa mai và ganh tỵ trắng trợn giống với Trình Tiêu Tiêu.

    Nhưng Khương Xán không quan tâm đến điều này, cô chỉ chú ý đến những con số trên thẻ ngân hàng của mình.

    "Hơ, giả vờ tốt thật!" Cô đi ngang qua phòng pha trà, nghe thấy có người đang thảo luận ở bên trong, "Khi giám đốc khen cô ấy, trông cô ấy rất bình tĩnh! Trông giống như một người đã có kinh nghiệm vậy."

    "Nói không chừng người ta đã là người có kinh nghiệm rồi đấy!" Một giọng nói lanh lảnh khác cười nói, "Người ngày thường càng giả bộ vô tội thì có thể càng có nhiều chuyện để nói đó!"

    "Cô đã nghe nói gì rồi?"

    "Suỵt.." Người kia thấp giọng nói, "Tôi nghe nói Khương Xán lấy được đơn hàng này là do có người đứng sau lưng cô ta giúp đỡ!"

    "Ai vậy? Giám đốc Phương? Tôi nghe nói rằng giám đốc Phương đã từng theo đuổi Khương Xán khi anh ta còn học đại học, theo đuổi rất quyết liệt đó! Hơ, nhưng Khương Xán không đáp lại anh ta!"

    "Có thể không phải là Phương Tấn Dương, có chuyện tốt này thì tại sao anh ấy lại đưa nó cho Khương Xán mà không phải là bạn gái của mình? Hơn nữa, Trình Tiêu Tiêu đã theo ba tháng mà không ký được đơn hàng, cho dù đổi thành Phương Tần Dương thì cũng như thế không thể ký được đâu!"

    "Ý anh là.. có một nhân vật lớn hơn ở trên Khương Xán?"

    Mấy người thì thào thì thầm, rồi phá lên cười.

    Khương Xán cảm thấy buồn chán, xoay người rời đi, nhưng không ngờ vừa quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của Trình Tiêu Tiêu.

    Cô giật mình, tim đập thình thịch, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản.

    "Xin chào, giám đốc Trình."

    Trình Tiêu Tiêu khoanh tay trước ngực, chế nhạo nhìn cô, "Hơ, có cô cả ngày lảng vảng trước mắt tôi, tôi còn có thể tốt được sao?"
     
  8. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 27: Hoa hồng có gai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Xán mím môi, không có ý định tranh cãi với cô ta.

    Đang định vòng qua cô ta mà đi, nhưng lại bị Trình Tiêu Tiêu chắn trước mặt.

    "Đừng tưởng rằng tôi không biết người cô làm cái trò mờ ám gì!" Trình Tiêu Tiêu độc đoán, "Khương Xán, cô ký được cái đơn hàng này như thế nào thì cô tự mình biết rõ!"

    Khương Xán quay lại nhìn cô chằm chằm, đôi mắt ánh lên ngọn lửa tức giận.

    Nụ cười thường ngày của cô rất dịu dàng, hiền hậu, hiếm khi thấy cô lạnh lùng và nghiêm túc như vậy.

    Nhưng lúc này Khương Xán dường như trở thành một người khác, Trình Tiêu Tiêu bất giác lùi lại mấy bước.

    "Tôi ký được nó như thế nào?" Cô ấy nói rõ từng chữ một, "Tôi ký được nó bằng khả năng của mình! Cả một tuần ngày nào tôi cũng đã thức cả đêm để sửa đổi kế hoạch bán hàng của tôi không biết bao nhiêu lần, chủ tịch Tiêu rất hài lòng nên mới ký tên đóng dấu! Cô đã theo nó ba tháng mà không ký được là do bản thân cô không có năng lực! Không tự tìm nguyên nhân trên người của mình mà ngược lại còn trách người khác nỗ lực hơn cô sao?"

    "Hơ, cô nỗ lực?" Trình Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn cô một cách mãnh liệt, "Cô cố gắng cô cố gắng ở trên giường của đàn ông nhỉ! Cô nghĩ rằng giám đốc thiên vị cô thì cô có thể muốn làm gì thì làm sao?"

    "Trình Tiêu Tiêu, cô đừng ngậm máu phun người! Chuyện này thì liên quan đến giám đốc? Trước khi ký đơn hàng này tôi chưa từng nói lời nào với giám đốc hết!"

    "Ai mà biết được cô có nói hay không chứ? Hừm, ở công ty không nói, nhưng ở chỗ riêng tư sợ rằng không biết đã" trao đổi kỹ càng "bao nhiêu lần rồi đó!"

    "Cô.."

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Xán đỏ bừng, cuộc cãi vã của hai người đã thu hút rất nhiều người xem.

    Một số nhân viên thiện ý muốn tách họ ra, nhưng Trình Tiêu Tiêu một chút cũng không nhượng bộ, Khương Xán cũng không muốn chịu đựng loại sỉ nhục vô lý này, khăng khăng muốn đến đối chất trước mặt giám đốc.

    Vào lúc khốc liệt thì Phương Tấn Dương vội vàng chạy đến.

    "Đây là công ty, hai người làm gì vậy?" Phương Tấn Dương gắt gao mắng, "Muốn cãi nhau thì ra ngoài đường mà cãi, còn đây là công ty, ở công ty thì hãy chăm chỉ mà làm việc!"

    Trình Tiêu Tiêu nhìn anh ta một cách dữ tợn, quay đầu bỏ đi.

    Khương Xán đứng đó, mím môi và hai má hơi đỏ. Phương Tấn Dương bảo mọi người giải tán rồi kéo Khương Xán sang một bên.

    "Đừng có so đo với đàn chị của em." Giọng anh nhẹ nhàng, "Tính khí của cô ấy rất tệ lại kiêu ngạo, lần này không thể bì được với em, trong lòng cô ấy rất khó chịu."

    "Vậy thì cũng không được tùy ý xúc phạm người khác chứ?"

    "Đúng đúng, tất cả đều là lỗi của cô ấy!" Phương Tấn Dương nheo mắt, khóe miệng nở nụ cười nham hiểm, "Xán Xán, tôi thay mặt cô ấy xin lỗi em."

    Vừa nói anh vừa đưa tay lên vỗ vỗ vai cô, Khương Xán định thần lại, nhanh chóng cúi người lùi về phía sau.

    Ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt của Phương Tấn Dương, cô không khỏi có chút chốt dạ.

    "Không cần.." cô thì thào nói: "Tôi biết đàn chị chỉ vì việc đã làm mất đơn hàng mà trong lòng không thoải mái, nên tôi sẽ không để bụng. Nhưng xin hãy chuyển lời với cô ấy, sau này nếu còn dám xúc phạm người ta thế này thì tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!"

    "Đương nhiên rồi!"

    Đôi mắt Phương Tấn Dương giật giật, ánh mắt cứ dính chặt trên người Khương Xán.

    Bình thường trông cô trầm lặng, mềm mỏng nhưng vừa rồi tranh luận với Trình Tiêu Tiêu thì thực sự giống như một đóa hoa hồng có gai.

    Loại cảm giác này khiến Phương Tấn Dương cảm thấy vô cùng mới lạ, trong lòng càng thêm ngứa ngáy.

    "Cũng đã sắp trưa rồi." Anh cười cười, "Xán Xán, đàn anh mời em đi ăn một bữa cơm xem như để xin lỗi, đừng từ chối nhé!"

    "Không cần." Khương Xán lạnh nhạt nhìn anh ta, "Tôi có tự đem đồ ăn theo, không muốn ra ngoài ăn."

    "Đồ ăn em mang theo là đồ ăn thừa của đêm hôm trước?" Phương Tấn Dương nhếch môi cố ý hạ giọng, "Xán Xán, một cô gái xinh đẹp như em không nên ăn đồ thừa.."

    "Tôi chỉ ăn cơm của mình." Khương Xán nhìn thẳng anh, "Giám đốc Phương, nếu không có việc gì khác thì tôi đi làm việc trước đây, anh cũng quay về phòng làm việc sớm đi, để tránh khỏi việc đàn chị nhìn thấy chúng ta đứng đây nói chuyện riêng thì chị ấy lại làm ầm lên không tốt đâu."

    "Xán Xán, em không muốn nói chuyện với tôi như vậy sao?"

    Phương Tấn Dương mặt dày mày dạn, cứ quấy rầy Khương Xán, anh ta thấy mềm không được, thì trong lòng lại nghĩ ra kế, nhẹ nhàng cười rồi nói với cô, "Thật ra buổi trưa anh không phải chỉ mời một mình em, là có khách hàng!"

    Khương Xán dừng lại, ánh mắt ngập ngừng nghi ngờ.

    "Vị khách đó đến từ Pháp, tôi đã kiểm tra qua thì công ty của chúng ta chỉ có em từng học qua tiếng Pháp khi còn học đại, điều này tôi nói không sai chứ?"

    Ánh mắt Khương Xán khẽ cử động nhưng không đáp lại.

    "Vị khách hàng này vốn dĩ là ngày mai đến thăm, nhưng ai biết rằng chuyến bay đã thay đổi, người phiên dịch mà tôi hẹn hôm nay không có lịch, cho nên.. Khương Xán, em có thể giúp đàn anh một chút không?"

    Khương Xán vốn muốn từ chối nhưng nguồn khách hàng nước ngoài của công ty có hạn, người có thể khiến Phương Tấn Dương coi trọng hẳn là nguồn tài nguyên chất lượng cao.

    Nếu không đi chuyến này, nói không chừng có thể sẽ mất một khách hàng tiềm năng.

    Hơn nữa Phương Tấn Dương là một người cẩn thận, nếu như không đi là xem như kháng lệnh của anh ta, không chừng có thể sau này anh ta sẽ lấy điều đó mà khống chế cô.

    Dù sao cũng là đi đến nhà hàng, ở chỗ đông người thì chắc là Phương Tấn Dương sẽ không dám động tay động chân.

    "Khương Xán," Phương Tấn Dương thấy cô dao động thì kịp thời chêm vào một câu, "Nếu như chuyện này có thể đàm phán thỏa đáng thì tiền hoa hồng sẽ không thiếu phần của em đâu, em thấy thế nào?"
     
  9. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 28: Bây giờ đã nhìn thấy trăng sao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khương Xán mím môi, gật đầu đồng ý, ngay sau đó thì đi theo Phương Tấn Dương đến khách sạn Hằng Hưng gần công ty.

    Quả thật là có hai người nước ngoài mắt xanh tóc vàng đã đợi ở đó từ sớm.

    Khương Xán chào họ bằng tiếng Pháp một cách lưu loát, và cố gắng hết sức để phiên dịch. Người Pháp rất khen ngợi khả năng của cô, ăn xong bữa cơm, cả hai bên đã có ý định hợp tác sơ bộ.

    Đến lúc này thì trên gương mặt Khương Xán mới nở nụ cười nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Cô hào hứng chủ động nâng ly, chúc hai bên hợp tác vui vẻ.

    Cảnh tượng này trùng hợp bị Bạch Cảnh Uyên vô tình đi ngang qua nhìn thấy.

    Bạch Cảnh Uyên dừng lại, sững sờ, lúc này mới thật sự nghiêm túc nhìn kỹ cô gái nhỏ Khương Xán này.

    Anh cho rằng những người phụ nữ xinh đẹp mà anh đã nhìn thấy là vô số kể, nhưng nụ cười vừa rồi của Khương Xán như thể khiến cho tất cả hoa trên thế gian đều nở rộ, thật sự có một loại mê lực khiến người ta phải chìm đắm.

    Chẳng trách kế hoạch trở về Ương Thành của Cố Mãng phải tạm hoãn lại.. Hóa ra đúng thật là cần mỹ nhân không cần giang sơn rồi!

    Bạch Cảnh Uyên cười cười, lấy điện thoại ra gọi cho Cố Mãng.

    "Anh ba, em có hẹn để bàn chuyện với người ta ở Hằng Hưng, lại nhìn thấy chị dâu nhỏ rồi!"

    Đầu dây bên kia không có động tĩnh gì, im lặng là trạng thái bình thường của Cố Mãng.

    "Thì ra cô ấy nói được tiếng Pháp, đúng là thâm tàng bất lộ.. Hai người nước ngoài này khá lịch sự, nhưng người đàn ông ngồi bên cạnh cô ấy trông thật thô tục, cái tay kia cứ chống lên lưng ghế của cô ấy, khụ khụ.."

    "Địa chỉ."

    "Hửm?"

    Giọng nói ở đầu dây bên kia đột nhiên lạnh lùng nghiêm nghị, "Một câu nói tôi không muốn lặp lại lần thứ hai!"

    Bạch Cảnh Uyên tỉnh táo lại, lập tức gửi định vị cho Cố Mãng, sau đó thở phào một hơi nhẹ nhõm.

    * * *

    Khương Xán tiễn hai vị doanh nhân nước ngoài tới cửa khách sạn, lễ phép vẫy chào tạm biệt, vừa định quay người đi lấy túi xách thì Phương Tấn Dương đột nhiên nắm lấy cổ tay của cô.

    "Vừa rồi còn chưa ăn no đúng không?" Phương Tấn Dương có hơi say, ánh mắt cũng tỏ ra dịu dàng, "Đi, chúng ta quay lại ăn chút.."

    "Không cần đâu."

    Khương Xán muốn thoát khỏi anh, nhưng Phương Tấn Dương càng siết chặt hơn, ánh mắt không ngừng đảo quanh người cô, đặc biệt là vị trí cổ áo sơ mi có hơi thấp xuống..

    "Xán Xán, có phải từ trước tới giờ em không biết bản thân mình đẹp thế nào đúng không?"

    "Giám đốc Phương, anh uống nhiều quá rồi!"

    Khương Xán giãy giụa, hoảng loạn lẳng đưa một tay vào túi quần.

    "Tôi không say!" Phương Tấn Dương ôm cô vào lòng, thở hổn hển, "Xán Xán, tôi vẫn luôn không quên em được.. Cô tốt hơn nhiều so với người phụ nữ kiêu ngạo Trình Tiêu Tiêu kia! Nếu chú của cô ta không phải là cổ đông thì tôi cũng chẳng thèm quan tâm tới cô ta.."

    "Xán Xán, chỉ cần em chịu đi theo tôi, ngoại trừ danh phận thì tôi có thể cho em bất cứ thứ gì em muốn! Tôi có thể giới thiệu cho em nhiều khách hàng hơn và giúp em ký thêm nhiều đơn hàng.. Chỉ cần em làm cho tôi vui thì dù em muốn thì sao trăng trên trời thì tôi cũng sẽ hái xuống cho em! Tôi.."

    "..."

    Phương Tấn Dương vẫn chưa nói xong thì hét lên thảm thiết.

    Khương Xán sững sờ một hồi, sau đó thì liền bị một bóng người cao lớn chắn lại ở phía sau, đùng đùng mấy tiếng thì Phương Tấn Dương bị đẩy ra như một con chó, ngã xuống đất đau đơn rên la.

    "Bây giờ đã nhìn thấy sao, nhìn thấy trăng chưa?"

    Giọng nói lạnh lùng và trầm ấm khiến thần kinh vốn đang căng thẳng của Khương Xán bỗng chốc được thả lỏng.

    Cô thả mình vào vòng tay quen thuộc và ấm áp ấy, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo anh, mặt áp vào lồng ngực anh, nhịp tim đập mạnh mẽ mang đến cho cô cảm giác an toàn vô hạn.

    Cô bỗng nhiên cảm thấy muốn khóc.

    Vừa rồi anh ấy đều nhìn thấy hết rồi sao? Anh ấy sẽ không nghĩ rằng cô ở sau lưng anh đi câu dẫn đàn ông bên ngoài đấy chứ?

    "Cố Mãng, tôi.."

    "Không sao rồi." Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, "Có tôi ở đây."
     
  10. Số 17 may mắn

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 29: Thì ra vợ của tôi thông minh như thế

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Mãng ánh mắt kiên định, nở một nụ cười dịu dàng với Khương Xán.

    Sau đó anh ta quay lại nhìn Phương Tấn Dương, trên gương lộ ra biểu cảm dữ tợn chết người, ánh mắt giống như con dao sắc bén đang phóng về hướng anh ta.

    Nhân viên bảo vệ ở cửa khách sạn vừa định bước tới, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Cố Mãng ngăn lại.

    Phương Tấn Dương cũng bị cái khí thế mạnh mẽ của anh làm khiếp sợ, toàn thân run rẩy, "Anh.. anh là ai?" Anh ta cố gắng đứng dậy khỏi mặt, loạng choạng đứng không vững.

    "Rốt cuộc anh là ai? Giữa thanh thiên bạch nhật, anh dám đánh tôi? Tôi.."

    Cố Mãng không nhiều lời với anh ta mà trực tiếp bước tới nắm cổ áo ở phía sau của anh ta rồi kéo hắn ra phía sân sau khách sạch như một chú gà con.

    Khương Xán lo lắng Cố Mãng sẽ bị thiệt liền vội vàng đi theo đến đó, tuy nhiên còn chưa kịp đi đến thì đã nghe thấy tiếng van xin tha mạng từ sân sau truyền đến.

    Phương Tấn Dương bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm tím, sung, che mặt quỳ xuống đất quỳ lạy, Cố Mãng nhấc một chân đá vào người anh ta, không đợi cho anh ta kịp đứng thẳng thì đã đè đầu anh ta xuống, tàn nhẫn dùng chân đạp một bên mặt của anh ta dưới chân!

    Phương Tấn Dương càng khóc la thảm thiết, "Đại.. đại ca! Anh hùng! Tôi sai rồi, tôi sai rồi! Ta không dám nữa!

    " Sau này tránh xa tôi ra một chút. "Cố Mãng gương mặt không chút biểu cảm, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ," Lần sau còn để tôi thấy anh quấy rầy vợ của tôi thì sẽ không tha cho anh dễ dàng như vậy đâu! "

    Phương Tấn Dương mở to mắt kinh ngạc, quằn quại trên mặt đất như một con sâu, xương hàm dưới của anh ta gần như bị anh đạp đến trật khớp.

    Cố Mãng nhìn xuống dưới, ánh mắt di chuyển đến chỗ đũng quần của anh ta, ở dưới người anh ta chảy ra một lượng lớn chất lỏng.

    Anh lạnh lùng hơ một tiếng, nhấc mạnh chân lên, chỉ cảm thấy buồn nôn.

    " Cút! "

    Phương Tấn Dương không quan tâm đến đau đớn, chẳng màng đến chất lỏng kia thấm ướt người mà chạy đi, suýt chút nữa là đụng phải Khương Xán.

    Khương Xán bị bộ dạng thảm hại của anh ta làm cho sửng sốt, tưởng rằng đã xảy ra một trận chiến ác liệt liền vội vàng đi xem Cố Mãng có bị thương không. Còn Cố Mãng thì bình thản như không có chuyện gì xảy ra, phủi phủi tay áo từ sân sau đi ra.

    Khương Xán khóe mắt ươn ướt, cười yên rồi gục đầu vào lòng anh.

    " Tôi.. có phải đã gây rắc rối cho cô rồi không? "Cố Mãng hạ thấp giọng hỏi," Tôi đã đánh cấp trên của cô. "

    Khương Xán lắc đầu nguầy nguậy.

    " Chồng của cô chỉ biết đánh nhau, "Cố Mãng khẽ cười, vuốt ve mái tóc dài của cô," Sau này cô phải học cách thích ứng. "

    Khương Xán ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau, mỉm cười hạnh phúc.

    Anh xoa xoa cái đầu nhỏ của cô nói:" Hay là đừng làm công việc này nữa, tiền kiếm được không nhiều mà còn vất vả như thế, bây giờ xảy ra chuyện với cấp trên của cô là cô đã hoàn toàn không có đường sống rồi, sau này anh ta có thể sẽ càng làm khó cô hơn thôi. "

    " Không đâu. "Khương Xán cười tinh ranh.

    Cố Mãng sửng sờ, thấy cô lấy từ trong túi quần ra một cây bút ghi âm nhỏ, ấn vào công tắc thì cuộc nói chuyện vừa rồi rõ ràng vang lên một cách rõ ràng chi tiết:

    " Cô tốt hơn nhiều so với người phụ nữ kiêu ngạo Trình Tiêu Tiêu đó! "

    " Xán Xán, chỉ cần em đi theo tôi, ngoài danh phận ra thì cái gì tôi cũng cho em! "

    " Xán Xán, tôi sẽ giới thiệu cho em thêm nhiều khách hàng hơn, chỉ cần em làm tôi vui.. "

    Đôi mắt của Cố Mãng hơi nheo lại, ánh mắt nhìn Khương Xán có thêm vài phần thâm tình.

    Trong tình huống nguy cấp như vậy, cô gái nhỏ vẫn bình tĩnh, không hoảng loạn, còn biết lưu lại chứng cứ bị quấy rối!

    Như thế này thì cho dù Phương Tấn Dương có gây khó dễ cho cô thì anh ta cũng không dám làm xằng làm bậy. Chỉ cần bằng chứng được tung ra thì Phương Tấn Dương sẽ không chỉ bị thân bại danh liệt, mà đến Trình Tiêu Tiêu cũng đắc tội rồi, cả, e rằng anh ta sẽ không còn chỗ đứng không.

    " Hưm, thì ra vợ của tôi thông minh như thế! "Cố Mãng khen ngợi.

    Khương Xán nhất thời đắc ý, hất cằm cười tủm tỉm nói:" Còn phải nói! "

    " Nhưng mà Xán Xán là ai? Cô không phải tên là Khương Dao sao? "

    "... "

    Sắc mặt Khương Xán tái đi, hai chân mềm nhũn suýt nữa khuỵu xuống đất, Cố Mãng vòng tay ôm eo cô, khuôn mặt anh tuấn góc cạnh nở một nụ cười hấp dẫn.

    Mùi đàn ông trên người anh mang theo một sự áp bức khiến cô vô cùng tội lỗi.

    " Chuyện này.. "Cô vắt óc nghĩ cách ứng phó," Tên của tôi đúng là Khương Dao, còn Xán Xán là biệt danh của tôi. "

    " Người đàn ông đó sao có thể biết được biệt danh của cô? "

    Khương Xán mím chặt môi, dái tai đỏ như gấc, man tai hơi nóng.

    " Tôi.. tôi cũng không biết anh ta đã nghe được ở đâu. "Cô cứng đầu tiếp tục bịa," Trước đây chúng tôi từng học chung một trường đại học, có thể anh ta nghe bạn tôi gọi tôi như thế cho nên cũng gọi tôi như vậy.. "

    " Dù sao thì người này cũng là một tên thần kinh, biến thái! Chồng à, hôm nay anh đánh rất tốt! "Khương Xán rụt rè cười với anh," Buổi tối nấu cho anh món sườn heo kho, cá chiên, đãi anh một bữa thật ngon ha! "

    Cố mãng mỉm cười, không cố truy hỏi cô thêm nữa, cánh tay to lớn của anh ôm cô gái nhỏ bé vào lòng rồi sải bước đi ra khỏi khách sạn.

    Ngày hôm sau, ở công ty lưu truyền tin đồn, mọi người vừa nhìn thấy Khương Xán thì liền tránh đi, còn không thì tụm năm tụm ba thì thầm ti nhỏ sau lưng cô.

    Khương Xán từ lúc bước vào cửa công ty đã cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của họ, cô đoán rằng tin tức Phương Tấn Dương bị đánh có thể đã bị lan truyền ra rồi. Dù gì chuyện này cũng có liên quan đến cô, cô sẽ không phủ nhận, nhưng cho tới khi cá chết lưới rách thì cô cũng sẽ không mập mờ!

    " Khương Xán, cô lại đây một chút! "Đồng nghiệp An An nói nhỏ với cô.

    Khương Xán sững sờ, đi theo An An đến góc hành lang.

    An An là một cô gái hoạt bát và lương thiện, bình thường cô có quan hệ tốt nhất với cô ấy, có chuyện gì thì cô ấy cũng quan tâm cô nhất.

    " Khương Xán, "Sắc mặt của An An rất khó coi," Cô có nghe thấy mọi người nói về cô thế nào không? "

    " Tôi biết, có phải là bởi vì Phương Tấn Dương bị đánh không? "Khương Xán nói thẳng," Nhưng chuyện này là có lý do, nếu cấp trên muốn truy cứu, thì tôi.. "

    " Không phải chỉ có chuyện này! "An An hạ thấp giọng," Xán Xán, có phải cô đang giấu mọi người điều gì đó không?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...