Đam Mỹ [AOV] Những mẩu truyện ngắn

Discussion in 'Cần Sửa Bài' started by Qsadboiz2k3, Apr 10, 2022.

  1. Qsadboiz2k3

    Messages:
    9
    We were in love (2)

    Có đôi lúc cũng thấy mệt mỏi

    Muốn dừng lại và đứng trước gương

    Vì nếu anh có bản lĩnh đi tiếp

    Thì có lẽ em chẳng muốn khiêm nhường

    Cuối con đường đó

    Có phải em bỏ lại nỗi đau

    Là khi chấp nhận làm kẻ thứ 3

    Một cách hoán đỗi không hoàn hảo

    Cũng do ngốc mà thôi

    Đã biết là cho không nhận lại

    Tại sao lại nói cho người ta biết

    Để người ta phỉ là nói dai

    Cũng có lúc anh bị trầm cảm

    Vì một cú sốc như vô hình

    Một người anh quen cướp em đi mất

    Liệu rằng anh có thể bình tỉnh

    Được như vậy hay không

    Hay em xem đó là trò đùa

    Cũng nhiều bài hát anh gọi tên em

    Ở trong nhận thức anh từng hứa

    Ờ nếu lời hứa mà anh từng hứa

    Với em hôm nay là dư thừa

    Thì em cứ phủ như chưa từng nghe

    Một lời chia tay không còn nữa

    Vẫn biết rằng anh tốt với em

    Nhưng em lại yêu một người khác

    Tình yêu tam giác là 3 mũi dao

    Biết như vậy mà vẫn đỗi chác sao

    Có thể em cho anh khùng

    Và chia tay trong dứt khoát

    Nhưng anh sẽ cấm em làm anh đau

    Tạo vết thương bên trong thể xác này.

    Anh cấm em nói yêu anh

    Khi đang trong vòng tay người khác

    Và anh cấm em nhìn vào anh

    Bằng đôi mắt đen không còn cảm giác

    Anh cấm em đi bên nó

    Mà lúc nào cũng nghĩ đến anh

    Đối với tư cách một người đi trước

    Giá trị của anh vẫn hơn một lần

    Anh cấm em đem so sánh

    Ai tốt hơn những việc anh làm

    Vì em chưa hiểu được hết khái niệm

    Một người đàn ông cần phải quan tâm

    Anh cấm em rơi nước mắt.

    Khi vô tình có nghe bài hát này

    Anh cũng sẽ cấm em nghe từ "Cấm"

    Khi em không còn là người ấy.

    * * *

    (Phiên ngoại của We were in love)

    Dần dà cậu cũng đã kiếm được người yêu, là một kỹ sư công nghệ đang làm việc tại Samsung HCM.

    Mọi người cũng rất hiểu, và chúc phúc cho cậu sẽ hạnh phúc bên người ấy

    Nhưng với hai con người đã có vợ kia, đó là điều vô cùng tồi tệ.

    "Em có thể cấm bất cứ điều gì nhưng đừng cấm anh không nghĩ đến em"

    "Chúng ta đã từng ân ái bên nhau, vậy mà.. em nỡ quên anh một cách phũ phàng thế sao?"

    "Đừng nhớ em nữa, em cấm anh.. ở bên cạnh vợ mình.. nhưng trong lòng lại nhớ đến em"

    "Đó là điều không thể! Chúng ta không thể nào quên nhau được.. khi vẫn còn chạm mặt nhau trong đội tuyển"

    "Anh là tuyển thủ được nhiều người hâm mộ, còn em chỉ là một người phát ngôn kiêm tác giả ít tên tuổi, nếu như họ biết, chắc chắn sẽ không tha thứ cho em đâu!"

    "Em không cần phải sợ đâu! Có anh ở đây rồi!"

    Và nói là làm, ngay sau trận thắng 3-1 trước SGP, trong khi phỏng vấn, hai anh đã lôi cậu vào và tiết lộ sự thật cho toàn truyền thông

    "Đây là người đã giúp chúng tôi có được thành tích tốt của ngày hôm nay"

    "Em tên Q, hiện tại đang là người phát ngôn của team Flash"

    Lời nói của cậu khiến mọi người vô cùng bất ngờ, người phát ngôn.. mà lại trẻ tuổi thế này sao?

    "Và đặc biệt, đối với team Flash, em ấy.. luôn là người quan trọng nhất"

    "Đúng vậy, chính xác hơn.. em ấy là đứa em út của chúng tôi"

    Nói rồi hai người, mỗi người một bên, chạm môi vào má của cậu để chứng minh rằng là họ không hề nói dối.

    Bức ảnh đã nhanh chóng trở thành đề tài hot trên mạng xã hội. Hầu như các bình luận đều tỏ vẻ ngưỡng mộ và đổ gục trước vẻ mặt đáng yêu của cậu.

    "Nhìn cậu ấy đáng yêu quá đi à!"

    "Trời, Bánh Bao và Mụn đã cưng cậu ấy như thế, chắc ở trong nội bộ team có khi còn hơn thế nhỉ mọi người?"

    "Có lẽ là vậy à, nhìn khuôn mặt xỉu up xỉu down thế kia, có khi ProE, Elly với ĐatKoii còn mê hơn Bánh Bao với Mụn nữa á!"

    "Đúng là số hưởng mà, ước gì tui cũng được ở trong vị trí đó!"

    Cậu cũng cảm thấy yên tâm, ít nhất cho tới thời điểm hiện tại.

    Nhưng đó chỉ là một phần nhỏ của câu chuyện, ngay sau đó, cậu đã gặp phải rắc rối với chính bức ảnh này

    "Tôi nghi ngờ lắm, phải chăng cậu ấy là 'người thứ 3' xen vào mối tình của Xuân Bách và Đức Chiến?"

    Mọi chuyện còn đi xa hơn thế, có một lần cậu ra ngoài mua đồ, đang trên đường về GH thì bị một đối tượng lạ đánh đập dã man, vì sức yếu nên y không thể chống đỡ được, và kết quả.. là người đã về trong tình trạng môi tím bầm dập, khiến cả team vô cùng sốt sắng.

    "Em bị làm sao vậy? Đừng có nói.. là bị đánh nhé!"

    "Ai đã làm điều này vậy? Anh mà tìm được người đó, chắc chắn sẽ không tha thứ cho hắn đâu!"

    Sau khi bôi thuốc và dán băng cá nhân cho cậu, mọi người cùng nhau thảo luận về việc tìm kiếm con người kia

    Chẳng cần phải bàn bạc, Bách và Chiến đã hùng hằng xông ra ngoài, khiến mọi người không kịp trở tay.

    Cuối cùng.. hai người vô cùng sốc.. khi biết được.. người đứng sau vụ việc này.. chính là Thùy Linh và Kim Chung.. được biết đến với danh hiệu 'Wags quốc dân' của hai anh.

    "Tại sao em lại làm điều đó vậy?"

    "Là vì anh không còn mặn mà với em kể từ khi gặp cậu bé đó, rốt cuộc cậu bé đó có gì tốt hơn em chứ?"

    "Anh chỉ coi cậu bé đó là em thôi!"

    "Thế những bức ảnh này là sao?"

    Cô lần lượt rở từng bức ảnh ra, đều là cảnh anh làm điều 'trái phép' với tư cách của một người anh trai.

    "Anh còn chối được nữa không?"

    "Đúng là như vậy, nhưng đó chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi!"

    "Em tin anh, nhưng anh à.. hãy quay trở về như trước kia được không?"

    Bầu không khí dần trở nên trầm lắng, và cuối cùng, anh đã nói lại với cô một câu rất.. phũ phàng

    "Anh xin lỗi, nhưng anh không còn.. là anh của trước kia nữa"

    Nói rồi anh rời đi, để lại cô ngồi đó khóc thầm trong vô vọng. Anh ấy.. đã không còn yêu mình say đắm nữa sao?

    Trong khi đó, ở phía bên kia chiến tuyến, Kim Chung cũng đang khóc thầm như vậy.

    Xuân Bách, Đức Chiến.. hai anh không còn là người đàn ông chung thủy nữa sao?

    Lần đầu tiên, cả hai cùng nhau đi uống rượu mà chẳng hề báo trước.

    Kết quả dường như đã quá rõ ràng. Cả hai đều say mèm, nhưng miệng lại nói cùng một người.. mà họ yêu nhất

    "Q à. Hãy tha thứ.. cho người anh trai.. tồi tệ này.. được không?"

    Cậu mãi mãi chẳng thể nhận được lời xin lỗi đó, vì cả hai.. đã cùng nhau nhảy cầu rồi

    Lần này không chỉ có cậu, mà còn cả sự xuất hiện của Linh và Chung nữa.

    Họ đều khóc, nhưng mỗi người.. đều có cảm xúc khác nhau

    Thùy Linh, cô gái mà Bách đã yêu suốt một thời gian dài, liên tục xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được anh

    Kim Chung, cô gái đa năng nhất mà Chiến được tiếp cận và nói lời yêu thương, trách anh vì sao lại dại dột như thế

    Còn cậu, mất hai anh.. giống như mất con tim của mình vậy

    Người ra đi trong nỗi day dứt khó có thể giải quyết được

    Còn người ở lại.. lại càng đau hơn mà thôi!

    "Thùy Linh, em mãi là cô gái xinh đẹp, giỏi giang nhất mà anh đã từng gặp. Hãy tha thứ cho anh nhé. Anh yêu em!"

    "Kim Chung, đừng quá lo lắng cho anh, em hãy chú ý quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn nhé! Dù có thế nào đi chăng nữa, anh vẫn mãi yêu em nhiều lắm!"

    "Q à, hai anh cũng rất nhớ em. Mong rằng em sẽ thứ lỗi cho người anh 'tệ hại' này nhé! Những ký ức lúc bên em, bọn anh sẽ mãi không quên đâu!"

    Cuối cùng cậu đã chia tay với anh chàng kỹ sư kia, tuy nhiều nước mắt, nhưng đó là điều tốt cho cả hai.

    Cậu muốn rời khỏi đây lắm, nhưng vì là công việc, nên không phải muốn bỏ là bỏ được.

    Sài Gòn.. đau lòng quá

    Nhưng khi dứt áo ra Hà Nội, liệu rằng cậu có thể quên được điều đó không?

    Dạo này tui thích viết kết mở lắm, để mọi người tự định đoạt tương lai của tui trong truyện nhé!

    "Dứt áo khỏi team Flash, hay ở lại Sài Gòn dù đau lòng?"
     
  2. Qsadboiz2k3

    Messages:
    9
    We were in love (2)

    Vì sắp tốt nghiệp đại học nên thời gian cậu đến GH không có nhiều, lúc thì 1;2 ngày, lúc thì không đến buổi nào. Tuy rằng lãnh đạo đã cử người xuống thay thế tạm thời, nhưng đối với mọi người trong team, cậu vẫn mãi là người quan trọng nhất.

    Và rồi vào một tuần trước khi bảo vệ luận án tốt nghiệp, cậu đã đến GH trong sự bất ngờ và vui mừng của cả team.

    "Cuối cùng em cũng đã đến rồi, bọn anh nhớ em lắm"

    "Em cứ nghĩ là mọi người đã quên em rồi chứ, nếu có gì không phải thì cho em xin lỗi nhé!"

    "Không, bọn anh không quên em đâu. Vì em là đứa em út của cả đội mà!"

    Phải, họ rất vui, nhưng còn Bách và Chiến, dường như mối quan hệ giữa cậu và hai người không chỉ đơn giản là anh em thân thiết nữa rồi.

    Sau khi đánh chén một bữa no nê, cả đám định đưa cậu đi chơi nhưng đã bị hai người gạt phăng đi. Phải chăng họ muốn giữ cậu ở bên mình?

    Ngay cả đi chơi với người yêu, họ cũng chẳng mấy khi quan tâm đến.

    Cho đến một ngày, người yêu của Bách xuất đầu lộ diện, và cậu cũng chỉ giữ phép tắc là chào họ mà thôi, ngoài ra cũng không làm phiền gì nữa

    Còn Chiến đang đi chơi với người yêu. Phải chăng đây là sự trùng hợp bất ngờ?

    "Em đến đây làm anh bất ngờ quá!"

    "Hôm nay có việc ở gần nên em tạt qua đây một chút xem tình hình anh thế nào thôi"

    "Cảm ơn em nhiều nha, yêu em nhất à!"

    Và rồi họ trao nhau những cử chỉ ngọt ngào trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, nhưng cậu vẫn không để ý đến điều đó mà tiếp tục làm công việc của mình.

    "Em có đem ít đồ đến để mọi người tẩm bổ, chúc mọi người thi đấu tốt tại mùa giải sắp tới nhé!"

    "Em chu đáo quá, bọn anh không biết phải đền đáp như thế nào nữa!"

    "Có gì đâu mà phải đền đáp, chỉ cần các anh hài lòng là em thấy vui rồi. Thôi em đi đây nhé, tạm biệt mọi người!"

    "Tạm biệt!"

    Khi người ra về, cũng là lúc mọi người chuẩn bị tiến hành công cuộc tryhard của mình.

    Buổi tối, mọi người rủ nhau đi chơi, và chỉ có một mình Bách với cậu ở nhà. Vì lịch trình stream căng thẳng nên y phải cố gắng hết sức để hoàn thành nó tốt nhất có thể.

    Sau khi hoàn thành buổi stream, anh xuống dưới phòng khách để kiếm đồ ăn thì thấy cậu vẫn còn cặm cụi học bài. Y định bụng trêu cậu một chút nhưng không, cậu đã gấp laptop của mình và bỏ vào balo giống như đã biết được ý của người vậy.

    "Anh stream xong rồi sao?

    " Ừ, thế em đã xong công việc của mình chưa? "

    " Cũng sắp xong rồi anh ạ, chỉ còn thêm thắt vài thứ cần thiết nữa là xong anh ạ! "

    " Chúc em bảo vệ luận án tốt nhé! "

    Cậu hơi bất ngờ trước lời nói của anh, nhưng anh đã có ý tốt thì y cứ tiếp nhận nó bình thường mà thôi.

    " Dạ vâng em cảm ơn anh ạ! "

    Nhận ra bao tử của mình đang 'biểu tình', cậu quyết định sẽ nấu một món gì đó đơn giản nhưng chắc bụng cho cả hai cùng ăn.

    Trong tủ lạnh vừa hay còn mấy hộp cơm ăn liền, thế là cậu quyết định xử luôn cho nhanh.

    Cuối cùng cũng có thể ăn rồi.

    Sau khi ăn xong, cả hai ra ngoài phòng khách mở tivi lên để coi phim

    Trong suốt quá trình xem phim, cứ đến phân đoạn tình cảm là anh cứ nhìn cậu mãi không rời, mặc cho cậu không để ý đến hành động đó

    Và khi đến cảnh hôn, anh cũng dán mắt vào đôi môi của cậu mãi không thôi, và lúc này, cậu đã thấy hành động của anh có chút bất thường

    " Sao anh cứ nhìn em suốt vậy? "

    " À không có gì đâu, chỉ là em đẹp trai quá thôi mà! "

    " Anh cứ khéo đùa thôi.. "

    " Mà em đã từng được ai hôn bao giờ chưa? "

    " Đương nhiên là chưa rồi, ai được như anh đâu mà biết "

    " Thế em có muốn thử một lần không? "

    " Em cũng muốn lắm ấy, nhưng mà.. "

    Chưa kịp nói xong, anh đã khóa lấy bờ môi của cậu mà chẳng một chút do dự

    Cậu khẽ đẩy anh ra, giọng sốt sắng

    " Anh bị làm sao vậy? Anh có người yêu rồi mà! "

    " Thì em nói là muốn mà, anh chỉ thực hiện theo đúng ý em nói thôi! "

    Nhận ra mọi chuyện đang đi quá xa, cậu quyết định sẽ lánh vào phòng trống ngủ tạm, nhưng không, anh bế xốc cậu lên và đưa vào phòng trống, thôi quả này toang thật rồi.

    Khi đã khóa cửa phòng, anh bắt đầu thể hiện những dấu hiệu cho biết một cuộc làm tình chuẩn bị bắt đầu, khiến cậu muốn nổi hết cả da gà

    Chiếc áo phông đen được cởi ra, để lộ một body 6 múi săn chắc, tiếp đó là chiếc quần short cũng bị cởi bỏ một cách dứt khoát, và cuối cùng chỉ còn độc đúng một chiếc quần lót trên người mà thôi

    " Anh.. đang làm trò gì vậy? "

    Cậu quay mặt đi chỗ khác vì quá ngại mặc cho anh đang tiến lại ngày một gần hơn

    " Đêm nay sẽ là một đêm dài đây, em cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé "

    Và rồi anh đẩy thẳng cậu xuống giường và bắt đầu 'tình một đêm' với chàng 'tiểu thịt tươi' này.

    Rất may mắn, hội anh em hôm đó quyết định chơi thâu đêm đến sáng mới về, nên cậu đã thoát nạn.

    Kết qur dường như đã quá rõ ràng, anh thì bình thường, còn cậu thì ê ẩm nguyên phần hông của mình. Aisss sao mà thốn dữ vậy?

    Thấy cậu đi ra từ phòng trống, Chiến vui vẻ hỏi cậu

    " Vẫn còn dỗi Bách hay sao mà nằm ở phòng đó vậy em? "

    " Dạ không, hôm qua anh ấy kéo em vào trong đây ngủ thôi, chứ em có dỗi gì nữa đâu! "

    " Đừng nói là.. "

    " Anh nghĩ quá rồi, em còn trong sáng lắm anh ơi "

    Nói rồi cậu ba chân bốn cẳng rời khỏi GH để về KTX làm luận án tiếp, chứ chuyện này mà để mấy anh ấy biết thì ngại lắm!

    Chiến cũng thấy đâu đó điềm không lành về mối quan hệ giữa cậu và Bách.. không lẽ.. người đã làm chuyện đó với cậu?

    Khi Bách dậy, đương nhiên sẽ bị mọi người tra hỏi về chuyện đã làm tối qua

    " Khai đi, rốt cuộc cậu đã làm gì em ấy đêm qua? "

    " Chỉ là ngủ cùng với nhau thôi mà! "

    " Thế tại sao em ấy lại vội vàng rời đi như thế? Chắc chắn là phải có chuyện gì đó chứ! "

    " Thật mà, không có điều gì mờ ám đâu! Mọi người hãy tin em đi! "

    " Thôi được rồi, bọn anh không hỏi nữa "

    Mọi người ai nấy đều về phòng của mình, và Chiến đã thấy khuôn mặt thở phào nhẹ nhõm của Bách. Thôi đúng rồi, chắc chắn là cậu ấy đã làm!

    Mọi chuyện tạm lắng xuống cho đến khi cậu đến GH sau 3 ngày ở KTX làm luận án. Lúc đó mọi người cùng nhau tổ chức dọn dẹp nhà cửa, và khi đến căn phòng trống, trong khi dọn dẹp, Elly đã phát hiện ra một chất lỏng màu trắng dính trên chiếc chăn, nhìn kết cấu của nó.. rất giống tinh trùng..

    Ngay lập tức câu chuyện lại bị đào lên một lần nữa, và sau rất nhiều màn tra hỏi, cuối cùng anh cũng chịu nói ra sự thật động trời, khiến mọi người vô cùng sốc

    " Đêm hôm ấy.. em đã làm tình với Q ở phòng đó "

    Chiến không thể chịu được nữa mà xông thẳng vào đấm anh, khiến mọi người không kịp trở tay.

    " Cậu điên rồi! Ai cho phép cậu làm điều bẩn thỉu đó! "

    Nhưng anh vẫn thản nhiên đứng dậy như chưa có chuyện gì xảy ra.

    " Cậu và tôi.. đều có người yêu rồi! Tại sao cậu.. lại ích kỷ thế! "

    Và lúc này, cậu đã nhận ra rằng: Mình chính là nguyên nhân khiến nội bộ team Flash lục đục thế này..

    Muốn chấm dứt mọi chuyện ở đây.. thì chỉ có cách chết đi thôi

    Cậu vào trong bếp, lôi ra một con dao gọt hoa quả, và cầm ra phòng khách tự mình kết liễu ngay trước mắt những 'idol' mà cậu thần tượng nhất

    " Q, dừng lại ngay! "

    Nhưng không, chẳng ai đỡ được nhát dao đó..

    Trong cơn mê, cậu liên tục nghe thấy lời gọi xe cấp cứu, và.. tiếng khóc của hai anh

    " Q à, tại sao em lại dại dột thế? Anh biết lỗi rồi mà, hãy tha thứ cho anh đi! "

    " Q à, mau tỉnh lại đi em! "

    " Mấy cậu còn đứng đấy làm gì? Mau gọi xe cấp cứu nhanh lên! "

    Cậu vui lắm.. khi được quan tâm và chăm sóc.. như một đứa em út vậy!

    Buổi bảo vệ luận án phải hoãn lại vì vắng mặt cậu.

    Thực sự.. cậu còn có thể sống sao?

    Sau khi ra viện, cậu đã được chuyển nơi ở, và đó không đâu xa.. chính là GH thân thuộc chứ đâu!

    " Từ giờ em hãy ở đây làm việc đi! "

    Cậu không thể từ chối được lời nói đó của đội trưởng, nên đã quyết định ở lại đây, sau khi ra trường, cũng làm ở đây luôn.

    Buổi bảo vệ luận án đã diễn ra suôn sẻ, và người chờ cậu ở cổng trường không phải là anh Bách, mà lại chính là anh Chiến.

    " Chúc mừng em nhé! "

    " Dạ em cảm ơn anh ạ! "

    " Hôm nay cả team sẽ khao em một bữa, anh sẽ đưa em tới nhà hàng mà bọn anh hay ăn mừng nhé! "

    " Dạ vâng, chỉ là thành tích nhỏ thôi mà, có gì đâu mà phải làm to vậy? "

    " Đối với bọn anh, đó là thành tích lớn đó! Mau đi thôi, cả team đang đợi em đó! "

    " Vâng anh "

    Hôm nay là ngày vui của cậu, nhưng mọi người lại uống say mèm đến mức quên cả lối về, cũng may cậu và đội trưởng còn tỉnh táo nên đã gọi taxi đến để vác những 'con vợ' này về GH

    Cậu nhận trách nhiệm đưa Bách và Chiến về phòng, khi cả hai đã hai đã yên vị trên giường, y định về phòng của mình thì bất ngờ bị một bàn tay kéo lại, cứ ngỡ là Bách nhưng khi ngước ra lại là Chiến.

    " Q à, đừng bỏ mặc anh, hãy ở đây với anh đi "

    " Thực ra.. ngay từ lần đầu gặp em.. anh đã phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi.. nhưng sợ em không thích.. nên đã giấu trong lòng không dám nói ra "

    " Nhưng kể từ khi Bách quan hệ với em, anh đã chẳng thể giấu được lòng mình nữa rồi "

    "Tuy anh đã có người yêu rồi, nhưng liệu rằng.. em có thể chấp nhận lời nói của anh được không?"

    Cậu vẫn im lặng, nhưng trong lòng, con tim đã vỡ vụn rồi..

    "Anh yêu em, Q à!"

    Và rồi anh đã trao cho cậu một nụ hôn sâu ngay trong chính căn phòng của hai người. Lúc buông ra, anh còn ôm chặt lấy thân hình cậu, không cho cậu có cơ hội rời khỏi đây.

    "Đừng rời xa anh"

    Đó chắc chắn là câu mà cậu nhớ mãi. Chắc chắn.. không thể quên được

    Cuối cùng cậu cũng đã tốt nghiệp. Trước khi trở về quê nghỉ hè, cậu cũng đã ăn liên hoan với mọi người một bữa. Mọi người đều có cùng cảm xúc chung vui, ngoại trừ hai anh.

    "Chúc các anh thi đấu tốt nhé!"

    "Cảm ơn em, nghỉ hè vui vẻ nhé! Xong quay trở lại đây với bọn anh nhé!"

    "Dạ vâng ạ!"

    Trên đường trở về quê, cậu đã mở bài mashup Út ơi để nghe, thực sự.. nó rất đúng với tâm trạng của cậu hiện tại

    "Người con gái năm xưa còn ngây thơ

    Vùi thân chốn xa hoa nên lắm khổ đau

    Cành hoa tím mong manh úa màu

    Mà anh vẫn xót thương đợi chờ

    Tội thân em.. thuyền không bến biết về nơi đâu

    Nhìn cô ấy sớm hôm mỏi mòn

    Cứ khóc thầm một mình lẽ loi

    Đừng buồn anh ơi vì anh em sẽ ra đi"

    Đặt cậu vào hoàn cảnh của cô gái đó, chắc chắn.. sẽ bị tổn thương nhiều lắm!

    Khi về đến nhà, bố mẹ tiếp đón cậu rất nồng nhiệt, làm cậu như được sống lại trong hạnh phúc gia đình rồi

    Thấm thoắt 3 tháng hè trôi qua, cũng đến ngày mà cậu vào trong Nam làm việc.

    Lúc vào đến nơi, mới biết là hai anh đã làm đám cưới rồi

    Cậu chỉ biết chúc phúc cho họ sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời thôi.

    Vết sẹo trên cổ cậu.. như là một lời cảm ơn dành cho hai anh.. vì đã đưa cậu đến với ngày hôm nay.

    Nhưng không.. họ chỉ cưới cho có lệ thôi

    Vì họ đã bị.. bẻ cong.. bởi cậu rồi!

    Cậu vẫn tiếp tục làm việc cho team Flash, và lần nàyđược giao làm cây bút chính của đội tuyển luôn.

    Ngoài việc phát ngôn cho đội tuyển, cậu còn là một tác giả viết truyện nữa.

    Một bộ truyện nổi tiếng của cậu.. đó chính là bộ " Khi tôi là gay'

    Và bài viết đó.. đã chạm đến trái tim của rất nhiều con người

    Phải, cậu muốn quên lắm, nhưng không thể nào quên được

    Trên cầu Thủ Thiêm, cậu ngồi đó và cười một mình, đúng, cậu cười đến điên dại, giống như một con quỷ vậy.

    "Xin lỗi hai anh, em phải đi đây"

    "Cảm ơn đội tuyển rất nhiều, em vui lắm.. khi được làm em út của mọi người"

    "Tạm biệt mọi người nhé!"

    Nhưng chưa kịp tự tử, cậu đã bị ngăn lại bởi chính hai anh.

    "Q, em đừng dại dột nữa, nếu em làm vậy nữa, anh sẽ đau lòng lắm"

    "Anh không hề quên em đâu, tuy đã lấy vợ nhưng hình bóng em vẫn văng vẳng trong tâm trí anh. Anh muốn quên lắm, nhưng đó là điều không thể!"

    "Em.. xin.. lỗi.. hai.. anh"

    Và cậu đã ngất đi.. trong vòng tay của Bách.. và Chiến

    Cậu đã gỡ bỏ được nỗi đau rồi

    Tuy đau đớn, nhưng lòng nhẹ nhõm lắm

    Em vẫn sẽ tiếp tục đồng hành cùng team Flash.. mãi mãi.. không xa rời

    "Lòng người có sâu không?

    Sâu lắm, hơn cả đáy biển nữa

    Giống như một lỗ đen vũ trụ

    Vậy mà một con người cũng không thể quên được là sao vậy?"
     
  3. Qsadboiz2k3

    Messages:
    9
    Người phía sau

    Kể từ ngày mai trên đường anh bước chẳng còn đâu đó Tường Vi

    Sau bao thăng trầm vui buồn có đủ lẽ ra em chớ đừng đi

    Anh không thua gì chỉ thua danh nghĩa là người đến sau ngoài lề

    Và nhắc tên em ở trong bài nhạc khi yêu đơn phương là bao ngoại lệ

    Anh thật sự đã quá mệt mỏi với việc ngồi nhìn em với ai

    Tình cảm này từ lâu chất chứa nhưng đến bao giờ em mới hay?

    Chỉ biết bản thân này luôn có mặt sẽ ở bên em lúc đêm buông dần

    Còn những nụ cười cứ dành cho họ, vì họ hơn anh đến muôn phần

    Nhiều câu hỏi cứ thế đặt ra, anh luôn cố gắng điều gì?

    Hay tại vì khờ nên anh vẫn nhớ cũng từng đêm trắng nhiều khi

    Anh bật khóc rồi gọi tên em trong từng cơn đau đắng họng

    Giai điệu buồn chiếc radio cũ âm thanh hôm nay sao lắng động?

    Thành phố ngày nào gọi tên em, thành phố này buồn em có biết

    Tình yêu của anh vẫn hoài đơn giản như bao ca từ về đêm cố viết

    Nhưng mà thôi, những tình cảm này em chẳng hiểu đâu

    Vì anh luôn là điều tồi tệ nên muôn đời mình chẳng hiểu nhau.

    Lặng nhìn em quay đi thật nhanh

    Chẳng thể giữ nước mắt trong tim

    Lòng quặn đau biết em đã yêu người từ lâu

    Giờ mình anh cô đơn ngồi đây

    Lặng nhìn em bên ai kia rồi

    Suốt cuộc đời anh mãi là người đến sau.

    Thời gian trôi tình mình dường như khép lại

    Màu nắng hồng từ từ ngã ngũ phai mờ hạnh phúc thành khói bay

    Em mang đến anh nụ cười tạm bợ anh mong đường về là lối chung

    Lời anh nói chẳng thắm đến đâu

    Tổn thương nhắc khẽ tên anh cuối cùng

    Bước chân nặng trĩu anh đi bởi tình cảm anh em đâu cần

    Tại sao phải tự tay lượm nhặt khi em cố tình đã bao lần

    Cho anh vài giây để anh nhìn ra bản thân mình

    Đối diện thực tế để anh biết được thế nào yêu bằng tấm chân tình

    Mọi việc anh làm điều sai nên anh đã quên mất lối về

    Họ mang đến em bao nhiêu niềm vui còn anh đứng đó biết nói gì

    Giá như em chạm vào tim anh cảm nhận anh thương em từng chút

    Sẽ không ngân nga những lời ca buồn gom vào nước mắt tuyệt tình khúc

    Đó là anh nói mà thôi giọt nước mắt anh sẽ lau ngay

    Và hình ảnh buồn vẫn mãi hiện diện để anh thương nhớ đến hao gầy

    Những lời tâm tư anh xin gác bút không cần kể thêm đành gói gọn

    Anh sẽ lùi bước lặng lẽ về sau vì đường anh đi là lối mòn

    Bao nhiêu ngày qua anh cứ im chẳng buông lời

    Để đến hôm nay mình phải cách xa

    Là tại em hay tại anh khi ta không chung bước

    Quá khứ đã qua thôi anh hãy quên

    Đã có lúc anh cứ ngỡ rằng yêu em là hạnh phúc

    Vì khi bên nhau lúc ấy đôi môi em cười có phải em hạnh phúc

    Lật mặt tất cả những gì mà anh đã nhớ

    Bao ký ức bao kỷ niệm thật đẹp đáng ra đã thành thơ

    Từ khi biết em đã có người ấy con tim anh vụn vỡ

    Đêm đêm nghĩ về em câu nói đã nghe không khiến anh ngừng bỡ ngỡ

    Điều gì đến thì nó đã đến và thứ anh nhận là mất em

    Và theo anh là chuỗi ký ức những tháng ngày bên em

    Cũng đã khá lâu anh không hòa mình cùng nhịp beat

    Bỗng nhớ em viết lên tâm trạng khi trời mưa rả rích

    Thôi rồi tình đã sầu, khung cảnh lại càng thêm sầu

    Cảm nhận đôi mắt ướt từ bao giờ khi ngồi một mình trong đêm thâu

    Ngốc là anh, yêu một người, nói một câu lại đắn đo

    Sợ chối từ, sợ phải đau để rồi giờ thấy đấy

    Người ấy đang hạnh phúc vì tìm cho mình được bến bờ

    Hữu duyên vô phận, trách ai bây giờ.

    Quá khó với em khi phải buông tay một người

    Nuốt hết đắng cay sâu vào trong tim

    Chỉ cần anh được hạnh phúc

    Em cũng thấy vui rồi

    Dẫu có đắng cay riêng mình em

    Vẫn tiếp tục series Au Ver, lần này tui sẽ viết sang đội tuyển SGP nhé.

    Nhưng trước đó là là bộ mà tui viết với ĐTQGVN.

    Mọi người đọc vui vẻ nhé!

    * * *

    Cậu là một tuyển thủ nòng cốt của SGP, được các thành viên trong team gọi là 'đứa em cute phô mai que'. Dù ngại lắm nhưng cậu cũng vui vẻ chấp nhận biệt danh đó.

    Cho đến một ngày, lãnh đạo thông báo có thành viên mới. Và đó chính là lần đầu tiên.. cậu cảm nắng một người con trai.

    "Chào mọi người, tôi là Thóng Lai Bâng, rất mong được mọi người giúp đỡ ạ!"

    Tiếp lời của anh, đội trưởng cũng tiện giới thiệu các thành viên cho y được biết:

    "Đây là Tiến, nghệ danh BrozeV, đảm nhận vai trò đường tà thần trong đội hình"

    "Đây là Thuyên, nghệ danh Yiwei, đảm nhận vai trò giống như Tiến"

    "Đây là Phúc, nghệ danh Fish, đảm nhận vai trò đường mid trong đội hình"

    "Đây là Nam, nghệ danh Red, đảm nhận vai trò đường rồng trong đội hình"

    "Đây là Khoa, hiện tại đang đảm nhận vị trí trợ thủ trong đội hình"

    "Và đặc biệt xin giới thiệu với cậu, đây là đứa 'em út' cute nhất SGP – Q – biệt danh Chen, hiện tại đang đảm nhận vị trí đường rồng trong đội hình"

    "Anh à, em đâu có cute đến thế!"

    Mặc cho lời thanh minh của cậu, anh vẫn làm quen và trò chuyện với mọi người như chưa nghe thấy lời nói đó từ đội trưởng.

    "Q, mau lại đây, còn đứng đó làm gì vậy?"

    Chưa kịp định hình, cậu đã bị Khoa kéo lại và ôm chặt bờ vai để y không thể thoát được.

    "Thằng nhóc này dễ thương lắm. Cả team coi nó như là 'em bé' trong nhà đấy!"

    Cho đến lúc này, cậu mới dám nhìn thẳng vào mặt anh. Nét thư sinh cuốn hút, kết hợp với khuôn mặt điển trai nữa, thực sự đã khiến 'em' liêu xiêu rồi :))

    Mặt cậu đỏ ửng hết lên, thực sự lúc này y chỉ muốn đội quần cho đỡ quê thôi!

    "Mình nói có sai đâu! Nhìn thái độ của em ấy là biết liền à!"

    "Em không phải là kiểu người đó!"

    Nhưng trớ trêu thay, cậu lại bị chảy máu mũi ngay đúng lúc nói câu đó ra. Dường như đã quá hiểu đứa nhóc này nên Khoa đã lấy trong túi ra một chiếc khăn mùi soa và nhẹ nhàng lau sạch cho cậu. Đây có khác gì đang chăm con nít không?

    "Em ấy trông dễ thương đấy!"

    Được nghe lời khen của anh, dường như cậu lại càng muốn độn thổ hơn, hết chảy máu mũi xong rồi lại lăn ra sốt, đúng là hết đường chăm mà!

    "Chỉ là sốt nhẹ thôi, tớ lo được. Cậu cứ ra luyện tập với mọi người đi!"

    "Ừ, cảm ơn cậu!"

    Và thế là anh đã cùng mọi người tryhard đến gần tối mới chịu nghỉ ngơi. Nhưng tình hình của cậu.. lại nghiêm trọng hơn Khoa nghĩ

    Cậu bị sốt cao, không hạ nhiệt độ dù đã chườm khăn và dán miếng hạ sốt, thậm chí còn liên tục co giật.

    Thế là Khoa phải xách đứa nhóc vào bệnh viện, đồng thời kiêm luôn nhiệm vụ chăm sóc cho cậu.

    Nhưng bất ngờ thay, anh lại xuất hiện và thế chỗ cho vị trí của Khoa.

    "Để tớ chăm sóc em ấy cho! Cậu cứ về đi"

    "Nhưng mà.."

    "Cậu cứ yên tâm, lúc em ấy tỉnh lại tôi sẽ báo cho cậu biết"

    "Tớ chỉ sợ lúc nhìn thấy mặt cậu, em ấy sẽ lại 'độn thổ' như hồi chiều mà thôi"

    ".. Không sao, tớ xử lý được"

    "Vậy thì tớ về đây nhé. Nếu tình hình không ổn phải báo cho tớ biết luôn, nghe chưa?"

    "Tớ biết rồi"

    Gần 1h sau cậu mới tỉnh lại, lúc nhìn thấy anh, không những không ngại ngùng mà y còn chủ động bắt chuyện với anh nữa

    "Là anh Bâng sao.. thế anh Khoa đâu rồi ạ?"

    "Cậu ấy về rồi, hôm nay anh sẽ ở đây để chăm sóc em"

    "Xin lỗi anh nhé, mới ngày đầu đã để anh phải lo lắng rồi"

    "Không sao đâu, em cứ nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài mua ít đồ nhé"

    "Dạ vâng ạ"

    Và thế rồi anh ra khỏi phòng bệnh mà không hề biết rằng.. cậu đã mất ý thức và ngất đi, rất may mắn đã có các bác sĩ vào cấp cứu kịp thời, nên tạm thời không bị nguy hiểm đến tính mạng

    Anh sau khi quay trở về, phát hiện ra cậu đang phải thở máy ở trong, đã sốc đến mức phải gọi báo cho Khoa về vấn đề này

    "Cái gì? Em ấy.. phải thở máy sao?"

    "Tớ đến ngay đây, cậu theo dõi tình hình hộ tớ nhé"

    Khi người vừa tới nơi, cũng là lúc mà cậu được đưa vào phòng hồi sức. Trông thân sắc cậu tiều tụy thế này, không ai có thể nghĩ được rằng vừa mới chỉ 10 phút trước, y còn có thể nói chuyện được bình thường.

    "Thưa bác sĩ.. rốt cuộc là em ấy.. bị làm sao vậy ạ?"

    "Cậu ấy bị tổn thương nhẹ phần não, tạm không thể tự mình thở được nên chúng tôi phải hỗ trợ bệnh nhân thở máy. Rất may là hai người đã đưa cậu ấy đến bệnh viện sớm, nếu không thì mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn nữa"

    "Dạ vâng tôi cảm ơn bác sĩ ạ"

    Khi vị bác sĩ rời đi, Khoa đã tự trách bản thân mình rất nhiều. Phải chăng là do cú ngã trên cầu thang xuống cách đây 1 tuần?

    "Cậu đừng tự dằn vặt bản thân mình nữa, em ấy mà biết, sẽ không vui đâu"

    "Tớ chẳng thể quan tâm em ấy hết mực, cứ nghĩ là bị nhẹ thôi, ai ngờ được là lại bị nặng như thế"

    Lúc này, các thành viên trong team đều đã đến nơi, họ cũng không thể giấu được nước mắt khi nhìn thấy đứa em út.. đang phải thở máy ở trong kia

    "Đáng lẽ ra mấy cậu phải để ý đến Q nhiều hơn chứ? Nếu để muộn hơn nữa, thì không biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào đây?"

    "Bọn em xin lỗi anh nhiều ạ!"

    "Em ấy sức khỏe vốn yếu, lại còn bị thiếu máu lên não nữa, cú ngã vừa rồi là khá nặng đấy"

    "Anh.. anh nói sao cơ?"

    Đến lúc này, đội trưởng mới chợt nhớ ra là mình đã hứa sẽ giấu chuyện này cho đến khi giải đấu kết thúc rồi mới nói ra

    "Hóa ra.. em ấy vốn đã yếu như vậy sao.."

    "Tạm thời bây giờ anh sẽ để 2 người ở đây chăm sóc cho em ấy, có ai xung phong không?"

    Chưa kịp nói hết câu, Khoa và Bâng đã tình nguyện ở lại đây chăm sóc cho cậu, khiến mọi người khá bất ngờ

    "Bâng à, em là thành viên mới, cần có thời gian để thích nghi và làm quen với môi trường luyện tập mới. Tốt nhất em hãy về để rèn luyện kỹ năng đi, để Khoa với Tiến ở lại đây cũng được"

    Nhưng không, anh vẫn một mực với quan điểm của mình

    "Em có thể tự lo được cho bản thân mình trong giải đấu sắp tới ạ. Vốn xuất thân từ một đội tuyển có tiếng, kỹ năng cũng ở mức tốt, nên chắc chắn em sẽ không khiến mọi người phải thất vọng đâu ạ!"

    Thế rồi cuối cùng họ phải để cho hai người ở lại, trước khi về, đội trưởng còn dặn dò vài điều nữa. Tuy phải ở trong bệnh viện một thời gian, nhưng nếu có thể, họ có thể luyện tập lúc rảnh rỗi là được

    Ngày đầu tiên ở bệnh viện, mùi thuốc sát trùng cùng với một vài chất dùng trong y tế đã khiến cả hai vô cùng khó chịu. Nhưng họ vẫn cố gắng chịu đựng vì một mục tiêu quan trọng phía trước: Chiến đấu tại Seagames 31 để mang lại thành tích cao nhất

    Cậu vẫn như thế, chưa thể tự mình thở được

    Từng ngày trôi qua, tình hình vẫn không khả quan hơn chút nào.

    Cho đến một ngày, nhịp tim cậu tưởng chừng không còn có thể đập nữa.

    "Q à, mau tỉnh lại đi em!"

    "Anh xin em đó, chúng ta mới gặp nhau mà, thực sự.. anh không muốn nhìn em trong tình trạng này đâu.."

    Lý trí cậu đã trỗi dậy, nhịp tim dần dần đã quay trở về bình thường. Và bất ngờ thay, cậu đã có thể thở được bình thường

    Sau nhiều ngày hôn mê, cậu đã tỉnh lại trong sự vỡ òa và xúc động của hai người.

    "Em đã tỉnh lại rồi sao? Anh xin lỗi vì đã không quan tâm em chu đáo"

    "Anh Khoa.. anh Bâng.. hai anh đừng khóc nữa.. em cũng đau lắm"

    Phải, cậu đau lắm, nhìn thấy hai anh phải rơi lệ vì một người bất tài như mình, cậu thực sự.. không thể chịu được

    "Từ lần sau, anh sẽ chú ý quan tâm và chăm sóc em nhiều hơn"

    "Em có thể tự lo cho mình được mà, mấy anh không cần phải lo đâu"

    "Em không lo nhưng bọn anh lại lo đấy, nhóc ạ!"

    "Hai anh đừng gọi em là nhóc nữa! 19 tuổi rồi chứ còn ít ỏi gì nữa đâu"

    Cậu lại quay trở về là một đứa trẻ ngây ngô của SGP như ngày nào.

    Nhưng ẩn sâu bên trong.. lại là một căn bệnh.. có thể cướp đi mạng sống của cậu bất cứ lúc nào.

    "Em tệ lắm, đúng không các anh?"

    Hôm sau cậu được xuất viện, và kể từ lúc này, danh hiệu 'đứa trẻ cute phô mai que' lại càng sáng rực hơn trong mắt mọi người

    Đi đâu cũng phải có người kè theo, thực sự cậu chỉ muốn đội quần cho đỡ quê mà thôi!

    Nhưng chính vì điều đó, dần dà cậu đã phải lòng anh từ lúc nào không hay.

    Cho đến ngày sinh nhật của cậu, mọi thứ đều bình thường cho đến khi.. cậu thu hết can đảm để nói lời tỏ tình với anh, khiến mọi người vô cùng bất ngờ

    "Anh Bâng, em thích anh!"

    Lúc đầu cứ ngỡ là lời nói đùa, nhưng càng về sau, anh mới thấy lời cậu nói ngày càng chân thật.

    Mỗi lần anh ở ngoài về, cậu sẽ ra chào đón và nói những lời thân mật như người yêu vậy.

    Sau khi stream xong, anh luôn được cậu hôn vào bờ má như là một liều thuốc giúp xua tan mệt mỏi vậy.

    Khi mùa giải kết thúc trong thắng lợi, cậu cứ dán lấy anh như hình với bóng, chẳng thể nào buông ra được.

    Đến cuối cùng, anh cũng chấp nhận tình cảm của cậu dành cho mình.

    "Anh cũng thích em, nhóc con à!"

    Và rồi màn tỏ tình đã kết thúc bằng một nụ hôn nồng thắm giữa cậu và anh. Nhưng khi vừa buông môi ra, cậu bỗng cảm thấy khó thở mặc dù chỉ là một cái hôn nhẹ, và khi không thể chịu được nữa, y đã ngất đi trong sự hột hoảng của anh. Đừng có nói là.. em lại bị bệnh đấy nhé?

    "Q, em bị làm sao vậy, Q?"

    Khi được đưa đến bệnh viện, cậu được chẩn đoán là mắc bệnh lao phổi, và lại một lần nữa, cậu phải nhờ đến sự trợ giúp của máy thở để duy trì sự sống.

    Đứa em út yếu đuối của mọi người, giờ đây đã chẳng còn có thể sống lâu được nữa rồi..

    Những lúc hiếm hoi cậu có thể thở được bình thường, là khoảng thời gian quý giá nhất đối với mọi người ở đây.

    "Em xin lỗi mọi người, từ lúc vào đội tuyển, có phải em đã gây ra phiền hà cho các anh rồi đúng không?"

    "Không hề có chuyện đó. Bọn anh thương em nhiều lắm!"

    "Được nhìn các anh thế này, em vui lắm"

    "Em đừng nói nữa.."

    Đó là lời nói cuối cùng của cậu, khi đôi mắt đã nhắm lại, chẳng còn ai muốn nhìn vào thân hình đã héo mòn của cậu nữa.

    Các anh.. đã khóc rất nhiều

    Họ liên tục trách móc bản thân mình, rằng mình không xứng đáng với nghĩa vụ của một người anh trai.

    Trong đội tuyển, cậu thân nhất với Khoa, Tiến và gần đây nhất là anh nữa.

    Cả ba người.. đều đau lắm.

    Nhưng đối với cậu.. đó giống như là sự thương hại cho thân xác tàn tạ của mình mà thôi!

    Nhớ lại khoảng thời gian trước đây, lúc cậu còn khỏe mạnh. Nét mặt ngây ngô hồi đó, giờ chỉ còn là một khuôn mặt vô hồn mà thôi!

    "Anh nhớ em lắm, Q à!"

    "Em trai yêu dấu của anh, hãy sống thật tốt với niềm vui của mình ở bên đó nhé"

    "Hẹn lúc nào đó, mình lại chơi game cùng nhau nhé. Không phải em bảo muốn solo Florentino với anh sao?"

    "Đừng quên mọi người nhé. Chúc em hạnh phúc!"

    Những lời hứa đó.. mãi mãi chỉ là dĩ vãng mà thôi!
     
  4. Qsadboiz2k3

    Messages:
    9
    Series Lai Bâng x Tấn Khoa (SGP)

    1. Chúng ta dừng lại ở đây thôi

    Lần đầu anh thấy anh yếu lòng

    Lần đầu tiên anh thấy em biết trân trọng

    Vài giọt nước mắt đã rơi âm thầm

    Chúng ta đều giấu

    Rồi cũng đến lúc đưa em về

    Chạy qua con phố vẫn như thường lệ

    Chào nhau câu cuối lặng lẽ nhìn nhau

    Chúng ta dừng lại ở đây thôi

    ×××

    "Là do chúng ta không hợp?

    Hay là vì chúng ta.. quá cố chấp?"

    Đừng níu kéo nữa.. làm ơn.. hãy dừng lại đi! "

    " Yêu nhau đã lâu, hiểu nhau cũng nhiều. Nhưng có lẽ.. anh không thể đến với em được rồi "

    " Khoảng cách địa lý không có "

    " Duyên số lại càng không "

    " Vậy cuối cùng.. ta chia tay.. là vì lý do gì vậy?

    "Vì gia đình"

    "Em rất hiểu mà, anh không cần phải giải thích nữa đâu"

    "Khoa à, chúng ta có thể là anh em mà"

    "Xin lỗi anh, em đã không còn là.. cậu bé bốn mắt của anh nữa rồi"

    "Kìa em.."

    "Chúng ta.. dừng lại ở đây thôi"

    Nói rồi cậu rời đi, để lại anh với bao dằn vặt và khổ đau khó có thể giải tỏa được. Trong thâm tâm y.. vẫn còn muốn níu kéo cậu lại

    "Khoa, em mau đứng lại cho anh!"

    Nhưng cậu vẫn phớt lờ lời nói của anh mà tiếp tục rời đi.

    "Anh.. không muốn mất em.. Khoa à!"

    Cậu lúc này muốn khóc lắm rồi, nhưng vẫn cố gắng làm ngơ, không đáp lại dù chỉ một chút.

    (Lúc chúng ta còn yêu nhau ở SGP, anh và em đã đặt biệt danh cho nhau, không biết em còn nhớ không)

    "Yêu em, Khoa '4 mắt'"

    "Anh dám nói em là '4 mắt' à!"

    "Đeo kính không '4 mắt' thì là gì nào?"

    "Ghét anh, Bâng 'gà mờ'"

    "Ai cho em ghét anh?"

    "Á, đưa kính cho em"

    "Anh có thể 'gà mờ' lúc thi đấu, nhưng lúc nhìn em, mắt anh còn sáng hơn cả mặt trời đó!"

    "Từ lần sau có dám nói là 'ghét anh' nữa không?"

    "Em chừa rồi"

    "Thế mới là '4 mắt' đáng yêu của anh chứ!"

    "Anh đừng gọi em là '4 mắt' nữa, Bâng 'gà mờ'!"

    (Đã có lúc, em gọi anh là 'người đẹp trai nhất thế giới', khiến toàn bộ mọi người vô cùng bất ngờ)

    "Trên thế giới này, ai là người đẹp trai nhất?"

    "Nhiều lắm, David Beckham, Ronaldo, Tiêu Chiến.. anh chỉ biết 3 người đó thôi" '

    "Ba người đó cũng được đấy, nhưng trong lòng em.. còn có người đẹp trai hơn họ nữa!"

    "Là ai vậy em?"

    Cậu mỉm cười và dõng dạc nói rất to:

    "Chính là anh, Lai Bâng đẹp trai nhất thế giới!"

    Mọi người: .

    Cậu nhóc này.. khôn đó!

    "Bốn mắt của anh, đừng nỡ quên lời nói năm ấy mà"

    "Người đẹp trai nhất thế giới.. đang ở ngay bên cạnh em đây"

    "Em.."

    Cậu không thể nói ra được, cảm giác cứ bị một thứ gì đó đè nén lại, nó đau lắm!

    Lúc chưa kịp định hình tinh thần, anh đã giúp cậu bỏ 'vật nặng' đó ra khỏi người bằng một nụ hôn ngọt ngào như thuở mới yêu.

    "Xin em đó, đừng rời xa anh nhé!"

    Trước lời nói từ con tim, cuối cùng cậu cũng đáp lại một cách rất chân thành

    "Em đồng ý"

    Cả hai nở một nụ cười tươi rói, nhưng ngờ đâu.. đó lại là nụ cười.. của thần chết

    Cậu chính là người được Thần Chết triệu tập..

    "Xin lỗi cậu, tôi không thể để cậu.. bên anh ấy được"

    Một vụ tai nạn.. là đủ rồi.. đúng không cậu?

    Dù sao.. đối với cậu.. dừng lại với anh.. là một điều tốt mà

    Gia đình anh đã ngăn cấm, muốn cũng không thể thuyết phục được.

    "Khoa, em mau tỉnh lại đi! Đừng ra đi mà!"

    "Anh biết lỗi sai của mình rồi mà! Em hãy tha thứ cho anh đi!"

    Con người đẹp trai nhất thế giới.. lần đầu tiên.. khóc vì cậu – người con trai mà anh yêu nhất

    Đời đã không muốn cho em sống nữa.. thì thôi!

    Anh cũng đi theo em luôn đây!

    Đừng mà, anh Bâng!

    Cuối cùng.. hai người.. có một cái kết đẹp

    Nhưng.. ở trên thiên đường.

    Còn gì đau hơn chữ 'yêu' được nữa!
     
  5. Qsadboiz2k3

    Messages:
    9
    Series Lai Bâng x Tấn Khoa (SGP)

    2. Đổi thay

    Vòng tay em ôm lấy những kỷ niệm xa vời

    Dù nắm tay nhưng cảm giác không phải ngày xưa

    Đã từng yêu, đã từng nhớ, đã từng mơ mộng

    Về một ngày bên nhau mãi mãi

    Thì thôi hãy đi tiếp con đường anh chọn

    Và đừng quên em nhé, em vẫn ở đây

    Vẫn là em như ngày xưa, anh từng rất yêu phải không anh

    ×××

    Lòng người không phải là không đổi thay, nhưng quan trọng là nó đổi thay.. ở phương diện nào thôi

    Anh đã thay đổi rất nhiều

    "Anh yêu em"

    "Anh sẵn sàng bảo vệ em"

    Giờ chỉ còn là

    "Anh xin lỗi em"

    "Em đã không còn là người anh muốn bảo vệ nữa"

    Thế rốt cuộc.. em là gì.. trong cuộc sống của anh?

    "Khoa à, đừng gọi cho anh. Anh có việc bận, đừng chờ cửa anh nhé"

    Đó là những lời nói anh thường xuyên nói với cậu gần đây. Thế rốt cuộc 'việc bận' của anh là ngoại tình hay qua đêm ở công ty vậy?

    Những lúc về nhà, anh sẽ nổi cáu vì tại sao cậu lại cố chấp như vậy

    "Là vì anh.. đã đổi thay rồi"

    Ngay lúc đó, anh đã đưa cậu vào phòng ngủ để chứng minh rằng là y không hề 'đổi thay' như người nghĩ, và giọng nói đã dịu đi phần nào.

    "Anh yêu em nhiều lắm, Khoa à!"

    "Anh xin lỗi vì đã bỏ bê và không quan tâm đến em thường xuyên, nhưng thực sự dạo này anh rất bận, hãy thông cảm cho anh nhé. Anh hứa là cuối tuần sẽ đưa em đi chơi được chưa?"

    "..."

    "Cục cưng của anh đừng giận nha, trông xấu lắm đó!"

    "Ai mà thèm giận anh chứ!"

    Thế rồi anh đã kết thúc bằng một nụ hôn ngọt ngào vào đôi môi bé nhỏ của cậu.

    "Thế em có muốn.. anh trả bài cho em không?"

    "Thôi miễn đi, người anh toàn mồ hôi dầu, em không dám đâu"

    "Chỉ cần tắm rửa sạch sẽ là được chứ gì? Đi mà, anh nhịn lâu lắm rồi á!"

    "Ờ thì.. được rồi, anh muốn thế nào cũng được"

    Cứ nhiều lần xin lỗi, bù đắp, trả bài như thế, dần dần cậu cũng sinh nghi

    Thế rồi cậu đã quyết định đến công ty của anh để tìm hiểu mọi chuyện cho ra lẽ.

    Vì cậu khá quen mặt với nhân viên của công ty, nên sự xuất hiện của y cũng không có gì quá bất ngờ lắm

    Anh đang làm ở phòng Marketing, cậu cứ thế thẳng tiến bước vào bên trong.. và một cảnh tượng kinh hoàng.. đã hiện ra

    Anh đang làm tình.. với một chàng trai trong công ty

    Từng động tác, cử chỉ, hành động đều giống như lúc anh làm với cậu

    Cậu gần như bị sốc nặng đến mức suýt đánh rơi điện thoại xuống nền nhà.

    Và đương nhiên.. hắn ta đã nhìn ra là có người đang ở đây.

    Cậu không thể ở đây tiếp được nữa, cứ phải nhìn cảnh tượng 'ghê tởm' thế này, thực sự.. y không thể nuốt được!

    Trong bóng tối có một bàn tay rắn chắc giữ cậu lại, chẳng cần quay ra cũng biết là ai rồi.

    "Anh Bâng, tất cả những gì anh vừa làm.. có phải sự thật không vậy?"

    "Khoa à, nghe anh giải thích đã"

    "Em không cần lời giải thích từ anh, sự thật đã quá rõ ràng. Chắc là.. em có thể rời khỏi căn nhà đó rồi nhỉ?"

    "Em đừng nói vậy. Anh không muốn em rời đi đâu!"

    "Thế anh nghĩ là em muốn sao? Nhưng lời nói đường mật của anh, em đã không thể nuốt trôi được nữa rồi. Đừng níu kéo em nữa, anh nhé!"

    Cho dù cậu đã cố tình bắt taxi để đi đến nơi khác, nhưng anh vẫn quyết liệt ngăn ý định đó của y

    Đến khi về nhà, mọi chuyện vẫn tiếp diễn như thế..

    "Em xin anh đó, hãy buông tha cho em đi"

    "Khoa, đừng như vậy. Giữa anh với cậu ta chỉ là.."

    "Quan hệ vợ chồng chứ gì? Thế thì em đâu còn lý do gì để tồn tại trong căn nhà này nữa?"

    "Em hiểu lầm rồi"

    Cả hai im lặng một hồi lâu. Bầu không khí trở nên vô cùng nặng nề.

    Đến cuối cùng, khi cậu chủ động rời đi, anh đã kéo y vào góc tường và cưỡng hôn mặc cho đối phương liên tục đẩy ra.

    "Ư.. ưm.. anh buông em ra"

    Nhưng càng nói, anh lại càng lấn tới. Thậm chỉ còn có ý định cởi hết đồ trên người cậu ra để thỏa mãn niềm 'dục vọng' của mình.

    Khi bờ môi đã thấm ướt, anh mới chịu buông ra.

    "Xin em.. đừng rời xa anh.. Khoa à!"

    "Em là cả thế giới của anh, mãi mãi.. không bao giờ thay đổi"

    "Đó chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi, vậy nên.. hãy tha thứ cho anh được không?"

    Thay vì việc trả lời, cậu lại tiếp tục nụ hôn 'dang dở' mà anh dành cho y.

    Khi thấy đã đủ, cậu buông môi anh ra và chấp nhận lời xin lỗi của y.

    "Em sẽ phạt anh.. phải làm cho em.. sung sướng hết đêm nay"

    "Đó là chuyện nhỏ, em cứ tin ở anh!"

    Từng bộ phận trên cơ thể anh.. đều là của cậu!

    "Lai Bâng, anh mãi mãi.. là của em!"

    * * *

    Nhưng đó.. chỉ là diễn mà thôi

    Anh vẫn quan hệ với người khác, mặc cho lời nói 'đánh dấu chủ quyền' của cậu vẫn ám ảnh tâm trí y.

    "Anh đã hết yêu em rồi.. đúng không?"

    "Đừng hỏi lý do vì sao em đổi thay"

    "Vì chính anh là nguyên nhân khiến em 'thay đổi' đó!"

    * * *

    Cuối cùng cậu cũng lựa chọn rời đi, khi anh về đến nhà.. thì người đã không còn ở đây nữa rồi

    Trên bàn là giấy ly hôn và đã có chữ ký của cậu, nhưng đã bị anh xé nát trong nháy mắt

    "Em đang ở đâu, mau quay trở về cho anh!"

    "Khoa à, anh xin em đó, đừng.. ly hôn với anh mà"

    "Anh yêu em nhiều lắm.."

    Lại yêu, lại nhớ, lại thương, thế thì.. anh còn cố tình giết chết trái tim cậu làm gì?
     
  6. Qsadboiz2k3

    Messages:
    9
    Series Lai Bâng - Tấn Khoa (SGP) 《3》

    Em chẳng cần anh nữa đâu

    "Anh là người đã có gia đình, em đơn giản chỉ là 'bạn tâm sự' của anh mà thôi"

    "Nhưng càng ngày, anh lại dẫm chân vào vũng bùn, đem lòng yêu em mà không hề quan tâm đến vợ con ở nhà"

    "Đó là điều không thể, anh ạ!"

    "Đừng vượt qua 'giới hạn quan hệ' nữa"

    "Hãy quên em đi"

    "Em cũng sẽ.. tập quên anh đi"

    "Có như thế, em sẽ chẳng cần anh nữa đâu"

    ×××

    "Đây là tôi với anh.. ở kiếp sau"

    Năm 2050

    Ở một thế giới mà mọi thứ đã phát triển, robot đã xuất hiện và thay thế con người. Nhờ vậy mà cuộc sống của mọi người dần trở nên tốt hơn, nhưng có một thứ mãi chẳng hề thay đổi, đó chính là tình yêu

    Đã nhiều thập kỷ trôi qua, nhưng tình yêu vẫn như thế, không có gì thay đổi cả. Từ thích thầm, nói lời yêu, rồi biến cố xảy ra, níu kéo.. rồi lại chia tay. Nó cứ diễn ra theo vòng tròn như vậy. Và kiếp này.. cậu là cháu của chủ tịch tập đoàn lớn.. còn anh.. là trưởng phòng quản lý bộ phận mà cậu đang làm

    "Khoa, em mau tỉnh lại đi!"

    "Đừng rời xa anh mà"

    "Nếu như có kiếp sau, nhất định anh sẽ không để em thoát khỏi vòng tay của anh đâu!"

    Vâng, kiếp này.. em đã đến với anh rồi đây!

    Cậu hiện tại đang là kỹ sư thực tập tại bộ phận kiểm tra chất lượng thuộc công ty X Display. Là một sinh viên xuất sắc, cộng thêm sự hẫu thuẫn của tập đoàn nên đã được đưa vào làm việc sau khi ra trường. Tại đây cậu đã chiếm được cảm tình của các anh chị đồng nghiệp bằng tính cách thân thiện, hài hòa của mình. Và cũng chính từ đây, cậu đã gặp được anh – người mà y yêu nhất ở kiếp trước

    "Đây là nhân viên mới sao?"

    "Mọi người hãy giúp đỡ cậu ấy nhiều nhé!"

    "Có gì khúc mắc thì báo cho tôi nhé!"

    Anh vẫn như vậy, rất nghiêm túc trong công việc. Kiếp trước lúc còn là tuyển thủ ở SGP, cậu đã chứng kiến anh đã tâm huyết với lựa chọn của mình. Đến mức lúc yêu cậu, cách nói chuyện của anh vô cùng nhàm chán.

    Còn ở hiện tại, anh đã khác trước rất nhiều rồi!

    "Chào cậu, tôi là Lai Bâng, trưởng phòng quản lý chất lượng của công ty X Display. Hiện tại tôi đã có 1 vợ và 2 con. Nếu có chuyện gì khúc mắc, cứ báo cho tôi nhé!"

    "Dạ vâng ạ!"

    Quả nhiên là vậy, anh đã có vợ con rồi

    Phận cậu chỉ là người thừa trong cuộc sống của anh mà thôi!

    Trong khoảng thời gian làm việc, cậu đã không ít lần gây cho anh bao nhiêu rắc rối, tuy vậy nhưng với trách nhiệm của mình, y vẫn tiếp tục chỉ đạo và quán xuyến mọi việc như bình thường.

    Thậm chí anh còn lo lắng cho cậu hơn cả anh chị đồng nghiệp trong công ty.

    "Khoa đâu rồi mọi người?"

    "Em ấy đi mua cà phê cho mọi người rồi ạ"

    "Mọi người có thể bớt bắt nạt em ấy được không? Trong công ty thiếu gì cà phê mà phải nhờ em ấy đi mua hộ?"

    "Là em ấy tự nguyện làm điều đó chứ có phải là anh chị bắt phải mua đâu!"

    "Có chuyện gì vậy mọi người?"

    Mọi người cùng nhau quay ra, cậu đã trở về trong tình trạng ướt toàn thân, trên mặt có nhiều vết xước giống như bị ai đó đánh.

    Anh vội vàng kéo cậu vào trong phòng làm việc mặc cho những lời bàn tán của nhân viên ngày một lớn hơn

    "Sếp đang lấy lòng cháu chủ tịch hả?"

    Khi đã vào đến phòng, cậu được anh chăm sóc chu đáo còn hơn cả đặc quyền mà y đang được nhận nữa

    "Tại sao cậu lại tự làm khổ bản thân mình như vậy?"

    "Đó là thói quen hằng ngày của em rồi"

    "Lần sau không được làm như vậy nữa, cậu có có mệnh hệ gì, tôi biết phải ăn nói với ông cậu làm sao?"

    "Dạ vâng ạ.."

    "Thôi mau về làm việc đi"

    Cậu nhanh chóng rời khỏi phòng của anh, nhưng ngay lập tức bị chặn đứng bởi lời hẹn của y

    "Sau khi tan làm, xuống bãi đỗ xe chờ tôi"

    Cậu vô cùng ngạc nhiên trước lời nói của anh. Rốt cuộc là anh đang có ý đồ gì với cậu vậy?

    Đúng như cậu nghĩ, ngay khi vừa đến nơi, anh đã nhìn cậu với con mắt đầy yêu thương, khiến người không thể tin vào mắt mình được nữa

    "Là em đúng không?"

    "Người anh yêu nhất từ kiếp trước.. đang ở ngay trước mặt anh đúng không?"

    "Anh yêu em nhiều lắm, Khoa à!"

    Cậu chưa kịp trả lời, anh đã trao cho đối phương một nụ hôn sâu.

    "Ư.. ưm.. anh.."

    Cảm thấy đã đủ, anh mới khẽ buông môi cậu ra. Thật không thể tin được là y lại dám làm điều 'trái phép' này

    "Anh bị điên à! Anh là người đã có gia đình rồi đó!"

    "Anh rất tỉnh táo!"

    "Em xin phép.. không nhận nụ hôn.. này nhé"

    Nói rồi cậu lấy khăn giấy trong túi, nhẹ nhàng lau sạch bờ môt của mình và thẳng tay vứt chúng vào thùng rác.

    "Tại sao.. em lại từ chối tình cảm của anh!"

    "Anh à, em không muốn làm 'kẻ thứ ba' đâu! Hãy quay trở về nhà với vợ con đi, đừng bận tâm đến em nữa!"

    "Em.."

    Cậu thẳng thừng rời đi.. nhưng một lần nữa.. anh đã kéo y quay trở lại.. và bị bế lên xe.. mặc cho đối phương giãy giụa vô cùng quyết liệt. Khi đã vào trong xe, anh dùng một sợi dây trói cậu lại như muốn giữ người mình yêu mãi mãi.. không xa rời

    "Anh Bâng, anh bị điên rồi!"

    "Phải, do em mà anh bị điên đó! Yêu em đến quên bản thân, mù quáng đến mức quên cả vợ con ở nhà. Anh vô cùng tệ hại mà!"

    "Em xin anh, đừng như vậy nữa!"

    "Giờ anh phải làm sao đây.. Khoa à.."

    Bàn tay anh khẽ cởi từng cúc áo ra, cậu không thể cản lại được khi tay đã bị cột chặt

    "Hãy để anh.. đưa em về kiếp trước nhé"

    Cuối cùng anh đã quan hệ với cậu ngay trong xe ô tô của mình. Thực sự.. đây không còn là người mà cậu yêu nữa!

    Sau khi quan hệ xong, anh mới chịu buông tha cho cậu. Và lúc này, cậu không ngại ngần tát vào mặt anh một cái rất đau.

    "Em bị sao vậy?"

    "Anh khác rất nhiều rồi đó! Những chuyện kinh khủng như thế này, thực sự em không thể nuốt trôi được!"

    "Anh xin lỗi em.."

    "Không cần phải xin lỗi đâu, cứ coi như là sai lầm đầu tiên giữa em và anh đi"

    "Em đừng đi mà.."

    Và lúc này, con người thật của cậu đã lộ diện

    "Em xin lỗi.. kiếp này em đã nợ anh quá nhiều rồi"

    "Sẽ không thể.. có kiếp sau được nữa đâu.. anh nhé!"

    "Chúng ta.. không thể nào.. có nhau được đâu!"

    "Tạm biệt anh nhé.. chúc anh hạnh phúc!"

    "Em yêu anh.. Lai Bâng!"

    Bóng hình cậu nhẹ nhàng biến mất, để lại cho anh.. cả một bầu trời nhớ thương

    Kiếp trước chúng ta là tuyển thủ của SGP

    Kiếp này em là nhân viên, anh là sếp của anh

    Tuy kiếp này chúng ta khác về địa vị nhưng lại có một điểm chung là.. không thể đến với nhau được.

    Chúng ta.. đã hết duyên rồi anh ạ!
     
  7. Qsadboiz2k3

    Messages:
    9
    Series Lai Bâng - Tấn Khoa (SGP) 《4》

    Người không danh phận

    "Em là tuyển thủ nổi tiếng, được nhiều người mến mộ. Nhưng đối với anh.. em chỉ là.. người không danh phận mà thôi"

    "Anh cũng giống em, là một người nổi tiếng trong giới giải trí. Có tất cả.. nhưng thiếu em"

    "Đối với em, anh là người có danh nhưng thiếu phận"

    "Và anh cũng vậy.."

    "Đã có lúc nào, chúng ta được quay trở lại là người bình thường chưa?"

    "Không danh, không phận, được sống với chính bản thân mình, không phải là tốt hơn sao?"

    "Chúng ta hãy rũ bỏ lớp áo 'danh phận' của mình để.. yêu nhau được không?"

    "Yêu nhau.. như những cặp đôi bình thường.. ước mơ của anh và em.. chỉ đơn giản là vậy thôi!"

    ×××

    "Làm người nổi tiếng, chắc là anh cũng sướng lắm nhỉ?"

    Không hề vui đâu em trai à.. Mỗi ngày đều phải đối diện với dư luận.. những lời nói mạt sát không thương tiếc từ fan.. non-fan.. antifan. Em nhìn xem anh đã lúc nào nở nụ cười hạnh phúc chưa?

    "Em biết là anh như vậy rồi, nhưng tại sao.. anh không thử quay trở lại làm người bình thường xem?"

    "Khó lắm em ạ, nhưng đề xuất của em.. cũng hợp lý đó, anh sẽ thử xem"

    Trong khi đó, cậu vừa hoàn thành buổi livestream của mình trong trạng thái vô cùng mệt mỏi. Đang định đặt mông xuống giường làm một giấc ngon lành, bất chợt điện thoại của cậu rung một hồi rất lâu, lúc cầm ra mới biết là máy đã sập nguồn rồi.

    Với lấy dây sạc trong vô thức, khi máy vừa vào điện, ngẫm rằng là đã có thể ngủ được rồi, nhưng không, một 'cơn lũ' đã kéo đến và làm cho điện thoại của cậu rung liên hồi. Mắt lúc này muốn díp vào lắm rồi nhưng y vẫn phải cố gắng mở lên để xem có thông báo nào quan trọng không. Vừa nhìn thấy chữ 'Bâng', mắt cậu đột nhiên sáng bừng lên và quên đi cơn buồn ngủ từ lúc nào không hay.

    "Em à, tối nay.. mình đi chơi được không?"

    Cậu cảm thấy hơi bất ngờ, vì vốn trước giờ anh vô cùng kín tiếng trong chuyện tình cảm của hai người. Phải chăng là anh đang mở lòng mình hơn?

    Cậu trả lời tin nhắn của anh:

    "Em đồng ý nhé. Địa điểm và thời gian thì tùy anh chọn, mong rằng buổi hẹn hò này sẽ không gặp sự cố lớn!"

    Chưa đầy 30s sau, anh đã rep lại tin nhắn của cậu bằng icon trái tim và đính kèm một tin nhắn đầy dễ thương

    "Bé cưng muốn đi đâu, anh chiều! 7h anh sẽ đón em ở GH nhé!"

    "Anh đừng có nịnh em nữa đi, có biết là.. em thích lắm không?"

    "Vậy là anh vui rồi.."

    "Hẹn anh ở Couple Cinema nhé!"

    "Ok em yêu!"

    Cậu tắt điện thoại đi, cảm thấy vô cùng sung sướng và hạnh phúc. Nhưng cơn buồn ngủ đã ngăn cản cậu chuẩn bị mọi thứ trước giờ 'lên đồ'. Thôi ngủ đúng 1 tiếng, chỉ 1 tiếng mà thôi!

    Nói là vậy thôi, vừa đặt mông xuống giường, đánh một giấc đến 7h tối mới dậy. Thôi xong rồi, lại trễ hẹn rồi

    Cậu chỉ kịp rửa mặt và kiếm tạm một bộ quần áo đơn giản để mặc mà thôi. Thôi đành chấp nhận thôi chứ biết sao!

    Cứ ngỡ anh sẽ chê cười, nhưng không, anh còn cảm thấy cậu.. vô cùng đáng yêu nữa

    "Khoa à, nhìn em.. đáng yêu quá đi!"

    "Đừng khen em nữa, em thấy mặc thế này phèn lắm luôn ấy"

    "Thôi được rồi, gạt chuyện đó sang một bên đi. Anh đã đặt một phòng ở Couple Cinema rồi, đảm bảo em sẽ mê luôn!"

    "Thế thì còn gì bằng nữa! Chúng ta mau đi thôi"

    Đúng như cậu mong muốn, tại đây cả hai đã có những phút giây hạnh phúc nhất trong suốt 3 năm yêu nhau đến bây giờ.

    "Em hạnh phúc quá!"

    "Anh cũng vậy! Được bên em là mọi khó khăn bay đi hết, chỉ còn lại những khoảnh khắc mà anh trân trọng nhất thôi!"

    "Mong rằng.. ta sẽ mãi bên nhau nhé"

    Buổi hẹn hò đã kết thúc bằng một đêm nồng ấm giữa anh và cậu.

    Thậm chí cậu còn không tin rằng.. đây là thật nữa

    Sau khi chìm trong hương vị của say mê, cả hai đã cùng nhau trở về nhà của mình. Rất may mắn là không có chuyện gì quá nghiêm trọng.

    Nhưng đó là lần đầu tiên.. và cũng là lần cuối cùng cả hai.. được bên nhau.

    Ngay sau đêm đó, cậu phát hiện ra mình bị dương tính HIV do quan hệ.. không an toàn

    Cậu vẫn giấu anh và tất cả mọi người cho đến khi.. bệnh phát giác nặng hơn.. mới chịu buông bỏ và công khai cho tất cả mọi người

    "Khoa à, tại sao em lại giấu bọn anh chuyện tày trời này!"

    "Anh xin lỗi em rất nhiều, Khoa à!"

    Những lời nói đó đều bị cậu bỏ ngoài tai. Giờ chữa bệnh.. thì giải quyết được gì nữa

    Thế là cậu cứ ôm mình chống chọi với căn bệnh đó. Vào một ngày đẹp trời, đôi mắt y.. đã khép lại.. kết thúc cuộc đời.. của người không danh phận

    "Đừng đi mà.. anh xin em đó"

    Nhưng biết sao giờ khi.. cậu chỉ còn là một bông hoa bồ công anh.. về phương nào.. sao xa quá..
     
  8. Qsadboiz2k3

    Messages:
    9
    We were in love (end 2)

    B-Bách ; C - Chiến Đội trưởng - Anh

    "Người con gái năm xưa còn ngây thơ

    Vùi thân chốn xa hoa nên lắm khổ đau

    Cành hoa tím mong manh úa màu

    Mà anh vẫn xót thương đợi chờ

    Tội thân em.. thuyền không bến biết về nơi đâu

    Nhìn cô ấy sớm hôm mỏi mòn

    Cứ khóc thầm một mình lẽ loi

    Đừng buồn anh ơi vì anh em sẽ ra đi"

    Lúc này nước mắt cậu đã rơi ra.. dường như.. sẽ có chuyện không hay xảy ra với người.

    Quả nhiên đúng là như vậy. Xe khách đã vô tình bị một chiếc xe tải đi ngược chiều va phải nên đã bị lăn dài trên mặt đường và rơi xuống cánh rừng bên đường. Toàn bộ tài xế và hành khách trên xe.. đều đã t. Ử v. O. n. G

    Nhưng may mắn làm sao, cậu chỉ bị chấn thương nhẹ ở đầu nên đã thoát khỏi cửa ải tử thần này một cách an toàn và được đưa đến bệnh viện ngay sau đó

    Trong lúc đó ở GH, toàn bộ mọi người đều đang tập luyện rất hăng say. Và vì một cuộc điện thoại thôi, đã làm gián đoạn lịch trình của họ mà chưa biết đến bao giờ mới trở lại bình thường được nữa

    "Cậu có phải là người giám hộ của bệnh nhân Q không ạ?"

    Nghe đến đây, C đã cảm thấy có điềm không hay xảy ra rồi..

    "Tôi chỉ là người quen của em ấy thôi.. nhưng mà.. có chuyện xảy ra với Q gì vậy?"

    "Bệnh nhân Q gặp tai nạn trong một vụ lật xe nghiêm trọng, rất may chỉ bị thương tích nhẹ. Không biết anh có thể đến bệnh viện được không?"

    Chiếc điện thoại trên tay C đã rơi xuống, khuôn mặt dần trở nên biến sắc, khiến mọi người trong team vô cùng bất ngờ

    "Có chuyện gì vậy Chiến? Không lẽ.. Q đã gặp phải chuyện gì sao?"

    "Em ấy.. đang cấp cứu.. trong bệnh viện"

    Lời của C khiến mọi người.. vô cùng sốc

    "A lô? Anh có đang ở đó không vậy?"

    Lúc này Bách đã cầm máy và tiếp tục nói chuyện với y tá ở khoa Cấp cứu

    "Em ấy đang ở bệnh viện nào vậy?"

    "Bệnh viện Đà Nẵng ạ"

    "Được rồi, tôi sẽ đến sớm nhất có thể"

    "Dạ vâng, cảm ơn anh rất nhiều ạ"

    Vừa cúp máy, B đã vội vàng vào chuẩn bị hành lý để bay ra Đà Nẵng, thấy vậy C cũng bước vào phòng chuẩn bị luôn cho kịp giờ.

    Đúng lúc này đội trưởng vừa đến, nghe tin xấu của cậu cũng sốc không kém hai con người kia.

    "Thật không ngờ lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy! Thế Bách với Chiến đâu rồi?"

    "Hai cậu ấy.. đang chuẩn bị đồ để bay ra Đà Nẵng ạ"

    "Em ấy cấp cứu ở Đà Nẵng sao?"

    "Dạ vâng ạ"

    "Để anh đi cùng với hai đứa nó, thân là người đội trưởng, anh không thể làm ngơ được"

    "Nhưng mà.. còn việc ở đội tuyển"

    "Anh sẽ xử lý sau, mấy em không phải lo"

    Đúng lúc này cả hai vừa đi ra, thấy đội trưởng ở đó cũng không thể giấu nổi cảm xúc trên khuôn mặt mình được.

    "Chiến, Bách, hai em chờ anh nhé, anh sẽ đi cùng hai đứa"

    "Bọn em có thể lo được mà, anh không cần phải lo lắng đâu"

    "Không được, anh cũng phải có trách nhiệm trong chuyện này, hai đứa mau nghe lời đi"

    "Dạ vâng ạ"

    Cuối cùng cả hai vẫn phải nghe lời đội trưởng, phận làm em nào đâu có thể cãi được? "

    Chuyến bay đã hạ cánh tại sân bay quốc tế Đà Nẵng, vừa mới đặt chân xuống, cả ba người đã vội bắt xe đến bệnh viện Đà Nẵng cho kịp giờ

    Sau khi hỏi thăm y tá, cuối cùng mọi người đã tìm được giường bệnh của cậu

    Khuôn mặt xước xát, đầu bị băng bó, tay đang cắm ống kim truyền nước.. thực sự.. cả ba người.. đều đau lắm

    " Q à, em mau tỉnh lại đi! "

    " Bọn anh đã đến rồi đây, em đừng sợ nữa nhé! "

    Khi đã làm thủ tục xong xuôi, cả B và C đều muốn ở lại bên cậu, bảo đội trưởng hãy kiếm phòng ở trước đi, nhưng không, y vẫn quyết định ở lại đây với hai người.

    " Phải đợi đến lúc em ấy tỉnh lại, anh mới yên tâm được "

    Khoảng 1h sau, cậu đã tỉnh lại trong tình trạng choáng váng đầu óc, không thể ngồi dậy được, và khi cố gắng nhìn mọi thứ xung quanh, y mới nhận ra.. là mình đang ở bệnh viện.

    Và tại đây.. đang có sự xuất hiện của ba anh.. trong đó có cả đội trưởng nữa

    " Anh.. Quân.. à.. "

    Nghe thấy giọng cậu, y vội vàng đi đến bên cạnh để hỏi han về tình hình của người

    " Q à, em có sao không? Anh lo lắng cho em nhiều lắm! "

    " Em.. không sao anh ạ! "

    Còn B và C, cậu tỉnh lại.. giống như một phép màu.. chữa lành cho con tim của cả hai vậy

    " Thế em còn nhớ bọn anh không? "

    " Hai anh.. là ai vậy? "

    Lời nói của cậu khiến cả hai như không thể tin được vào mắt mình nữa.

    " Em.. em nói sao cơ? "

    Nước mắt đã rơi ra trên khuôn mặt của cả hai. Vì một vụ tai nạn.. mà đã cướp đi ký ức giữa cậu và hai anh rồi sao?

    " Anh xin lỗi em, Q à! "

    Bật chợt cậu nở một nụ cười tươi, nhẹ nhàng đáp lại một cách đầy vui vẻ với hai anh

    " Em còn nhớ chứ, anh Bách và anh Chiến, hai người mà em yêu quý và trân trọng nhất chứ đâu! "

    Hai người thở phào nhẹ nhõm, thật may mắn khi em ấy.. vẫn ổn!

    " Anh cứ tưởng là em quên bọn anh rồi chứ! "

    " Thế là tốt rồi nhé, thế bây giờ.. ai muốn ở lại đây với Q? "

    " Để em với C ở lại đây chăm sóc là được rồi anh ạ! "

    " Được rồi, thế thì hai đứa ở lại đây nhé, anh đi tìm phòng ở đây "

    " Dạ vâng ạ, anh đi cẩn thận nhé "

    Khi đội trưởng đã rời đi, cậu do quá mệt mỏi nên đã thiếp đi trong sự ngỡ ngàng của hai người đang có mặt ở đây

    " Em ấy vẫn đáng yêu như thế, Chiến nhỉ? "

    " Ừ, trông cưng dễ sợ luôn á "

    " Thật may mắn.. khi em ấy có thể sống sót.. sau vụ tai nạn đó "

    " Đúng vậy, đó thực sự.. là một kỳ tích rất lớn "

    Và thế là, cả hai đã cùng nhau nhìn cậu ngủ mà thiếp đi từ lúc nào không hay.

    Trong suốt khoảng thời gian ở bệnh viện, cậu như là một 'đứa trẻ' được chăm sóc đặc biệt vậy. Các anh cưng cậu hơn cả trứng, đến mức mọi người xung quanh cũng phải bật cười vì sự tận tâm quá đà của ba người.

    " Em muốn xuất viện! "

    " Không được nhé, sức khỏe của em vẫn chưa được tốt lắm đâu! "

    Mãi đến khi được xuất viện, cậu cũng không thể thoát được vòng tay 'yêu thương' của đội trưởng và hai anh.

    " Nghe lời chút đi, đừng cứng đầu nữa "

    " Cho em thoải mái chút đi, em lớn rồi chứ có phải là con nít nữa đâu! "

    " Trong mắt anh, em vẫn chỉ là một đứa trẻ ngây thơ mà thôi! "

    " Ngoan ngoãn dưỡng sức đi, đến khi nào sức khỏe hồi phục, anh sẽ đưa em về quê "

    " Em có thể về một mình được mà "

    " Lại cãi lời anh rồi! "

    " Dạ vâng.. em biết lỗi rồi ạ! "

    " Được rồi, thôi mau nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài có chút việc nhé "

    Và thế rồi anh rời khỏi phòng, không quên căn dặn đồng đội là hãy để ý cậu nhiều hơn. Trằn trọc mãi mà không ngủ được, cậu định bụng sẽ xuống dưới nhà để kiếm đồ ăn, nhưng vì di chứng của vụ tai nạn, đầu y vẫn đau như điếu đổ. Kết quả dường như đã quá rõ ràng, y đã vấp cầu thang và ngã lăn xuống tầng 1, kèm theo đó là một cú va vào đầu rất mạnh nên đã bất tỉnh ngay tại chỗ.

    Lúc đó B và C đang bận stream, nghe thấy tiếng động lớn, cả hai vội vàng chạy xuống và phát hiện ra sự việc này.

    " Q, em có sao không? Mau tỉnh lại đi! "

    " Mau gọi cấp cứu nhanh lên! "

    GH đang yên ả một thời gian nay lại có nguy cơ tiếp tục bị đẩy lên cao trào do sự việc vừa xảy ra với cậu. Cứ thế này thì không biết đến bao giờ mới ổn định được nữa.

    Rất nhanh chóng, anh đã biết tin cậu nhập viện lần nữa. Lần này không chỉ có lo lắng mà còn trách móc hai người vì đã không để ý một cách chu đáo.

    " Hai đứa giết anh đi! Có mỗi việc trông nom mà cũng không xong hả? "

    " Nhưng mà.. bọn em còn phải stream nữa.. "

    " Chỉ là thỉnh thoảng để mắt một chút thôi, chứ có phải là để ý thường xuyên đâu! "

    " Em xin lỗi anh nhiều ạ! "

    " Giờ xin lỗi thì giải quyết được gì nữa? Chỉ mong là em ấy.. không có điều gì nghiêm trọng thôi "

    Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ đi ra với vẻ mặt bất ổn.

    " Thưa bác sĩ, em ấy.. có bị làm sao không ạ? "

    " Tạm thời cậu ấy đã ổn định, nhưng vì bị tổn thương phần não quá nặng nên khả năng cao.. là cậu ấy sẽ bị mất trí nhớ "

    " Mất trí nhớ sao.. "

    Lần này anh đã quá sốc, vì thế nên đã ngất đi trong sự bất ngờ và hốt hoảng của hai người.

    " Đội trưởng, đội trưởng! "

    Lúc tỉnh lại, anh mới ngỡ ra là mình đang nằm trên giường bệnh.

    " Q sao rồi? Đã tỉnh lại chưa? "

    Hai hàng nước mắt đã rơi trên khuôn mặt của C, nghẹn ngào nói

    " Em ấy.. chỉ nhớ mỗi B thôi.. còn em.. em ấy bảo là không biết "

    Nói đến đây, anh đã rút kim truyền trên tay mình ra và nhanh chóng chạy đến giường bệnh của cậu, và lúc này.. B đang nắm chặt tay của người.. chứng tỏ.. là em ấy đang rất sợ người lạ

    " Q à, em.. còn nhớ.. anh là ai không? "

    Cậu ngước mắt ra nhìn một hồi, và sau đó lắc đầu thể hiện rằng là mình không biết

    " Anh.. là ai vậy? "

    Và ngay từ giây phút này, anh đã đổ gục một cách đầy đau đớn trước lời nói của cậu rồi.

    Cả ba con người.. nước mắt tuôn trào.. khó mà có thể.. xóa nhòa được những gì đang diễn ra ngay trước mắt họ

    Ai cũng có lỗi cả, chỉ là.. họ không thể nhận ra thôi

    Cậu đã không còn.. những ký ức với ba người nữa.. kể cả B

    Có lẽ là vì.. cậu quá yêu B sao?

    Hai lần nhập viện đã tiêu tốn rất nhiều tiền, chủ yếu là do anh bỏ ra. Thế mà cuối cùng.. lại nhận về kết cục đau đớn như thế này..

    Phải chăng.. đây đã là kết thúc cuối cùng của cậu?

    Vẫn là chiếc cầu thang quen thuộc đó, cậu vẫn va phải đúng chỗ mà mình đụng phải trước kia, nhưng lần này, y đã nhớ lại toàn bộ mọi chuyện rồi.

    Thực sự.. đây là một phép màu sao?

    " Q, em có sao không? "

    " Em không sao đâu, anh C ạ! "

    " Em.. em đã nhớ lại mọi chuyện rồi sao? "

    " Vâng anh, ngay cả bản thân em cũng không thể tin được đây là sự thật đó! "

    C ôm chầm lấy cậu, òa khóc như một đứa trẻ:

    " Em nhớ lại rồi, anh vui lắm! "

    Vừa hay đội trưởng và B đã về đến GH, nhìn khung cảnh thế này, cũng không thể giấu được nước mắt của mình

    " Anh Quân, anh Bách, hai anh đã về rồi sao? "

    " Ừ, hai anh về rồi đây.."

    Đâu còn cái kết nào.. đẹp hơn cái kết này nữa!

    Phải, trong mắt của họ.. cậu vẫn mãi là đứa trẻ đáng yêu, dễ thương mà thôi!
     
  9. Qsadboiz2k3

    Messages:
    9
    XB x ADC (Flash) - Còn lại gì sau cơn mưa

    Nhớ không em bao nhiêu ngày xưa

    Nhớ không em bao nhiêu ngày ướt mưa

    Nhớ không em con đường cũ ta chung đôi

    Vẫn bên nhau khi chiều mưa

    Phải chăng cơn mưa kia là em

    Đến bên anh khi tâm hồn héo khô

    Dẫu chưa bao lâu hạnh phúc ta trao nhau

    Vỡ tan nhanh như giọt mưa

    Không còn không còn giữ lấy

    Bao ngày mưa còn bên nhau

    Không còn bên cạnh anh

    Như ngày xưa khi ta trao kỉ niệm

    Bây giờ con đường nơi ấy

    Con đường em đặt tên đường mưa

    Giờ em đâu khi trời mưa

    Mỗi khi anh nhìn lại mưa trên đường mưa

    Mỗi khi anh tìm bóng dáng xưa ấy đâu rồi

    Nhẹ buông cánh tay xua cơn lạnh trong tim

    Mong manh những niềm đau

    Gọi tên em từ trong cơn mơ giữa đêm

    Giấc mơ chỉ còn lại mưa trên đường mưa

    Giấc mơ tan thành mưa ướt vai áo se lạnh

    Từng giây phút yêu thương anh giữ trong tim

    Sẽ không bao giờ tan biến

    Vì anh nhớ mưa trên con đường mưa

    ×××

    "Em rất thích mưa!"

    "Vì sao em lại thích mưa?"

    "Vì mỗi khi trời mưa, em lại được gặp anh!"

    Con đường mà cả hai đã vô cùng thân thuộc, và cũng chính tại đây, anh đã chứng kiến cậu bị tai nạn và ra đi ngay trước mặt của y.

    Đã rất lâu rồi, anh không có dịp quay trở lại con đường này.

    Nhiều năm xa quê, anh rất ít khi về nhà, kể cả khi có về cũng chỉ là hỏi thăm gia đình rồi đi luôn

    Những ngày Tết đến xuân về, anh cũng không về dù chỉ một lần

    Lý do vì sao ư?

    Là vì.. anh muốn quên đi những ký ức đau đớn thuở niên thiếu.. khi phải tận mắt chứng kiến người mình yêu ra đi mãi mãi..

    Nhưng năm nay lại khác, anh đã trở về quê ăn Tết trong sự vỡ hòa và hạnh phúc của bố mẹ y.

    Khi mọi việc trong nhà đã gần như hoàn thành để chuẩn bị đón Tết, anh quyết định sẽ đi đến con đường đó.. nơi đã chôn cất biết bao nhiêu kỷ niệm.. vui có.. buồn có.. và đau khổ.. cũng có

    Dù con đường đã được sửa sang lại để phù hợp với nếp sống của thành phố, nhưng những ký ức của một đứa nhóc 14 tuổi vẫn khó có thể phai nhòa dù chỉ một chút.

    Giờ đây, anh đã là chàng trai 26 tuổi đẹp trai, tuấn tú nhưng đơn độc.

    Những đám mây đen bắt đầu kéo đến, trời ngày càng nổi gió to hơn báo hiệu rằng.. trời sắp mưa rồi

    Và cuối cùng.. những hạt mưa đầu tiên đã rơi, và càng ngày càng trở nên nặng hạt hơn.

    Cầm chiếc ô trên tay ở hiên tại, nhưng lòng anh.. thì đang hướng về ngày trước

    "Chiến, cẩn thận!"

    "Kítttttt.."

    Tiếng phanh gấp vang lên, cậu bị tông và lăn dài trên mặt đường vì quá trơn. Mưa và máu.. ngập kín cả mặt đường tạo nên một khung cảnh rất đáng sợ và ám ảnh.

    "Em.. đùng rời xa anh mà"

    Và trong một khoảnh khắc bất ngờ, anh vô tình trông thấy bóng dáng cậu đang dạo bước trên con đường đầy kỷ niệm này.

    Phải chăng là.. cậu đang về thăm anh sao?

    "Chiến à, anh nhớ em nhiều lắm"

    "Em về đây bên anh, anh vui lắm"

    Khi mưa đã tạnh, bóng hình đó cũng biến mất theo làn mây đen và đi lên bầu trời một cách rất nhẹ nhàng.

    Còn lại gì sau cơn mưa?

    Khi không còn cậu ở đây nữa?

    Và rồi anh trở về nhà để đón giao thừa cùng gia đình

    Khi kim đồng hồ chỉ điểm 0 giờ, thay vì những tiếng pháo hoa quen thuộc, đó lại là tiếng sấm sét vang đến chói tai.

    Trời lại mưa rồi..

    Cậu lại được gặp anh rồi..

    Anh.. đã nhìn thấy cậu.. ở bên ngoài hiên nhà

    Đôi mắt anh khẽ khép lại, đưa tay lên để với lấy tay cậu

    Khi vừa mở mắt ra, cậu đã ở ngay trước mặt anh rồi

    Chỉ riêng anh.. nhìn thấy bóng hình cậu thôi

    "Anh Bách, chúng ta lại được gặp nhau rồi"

    "Đúng vậy, được gặp em vào khoảng thời gian thiêng liêng thế này, thực sự anh vui lắm!"

    "Trông anh gầy đi nhiều rồi"

    Bàn tay cậu khẽ chạm lên khuôn mặt lạnh buốt của anh.. nhưng lúc này.. nước mắt anh đã rơi ra

    "Anh đừng khóc nữa, năm mới phải vui vẻ lên chứ!"

    "Anh xin lỗi em, nhưng anh không thể kiềm chế được"

    Cậu dùng tay gạt đi những dòng nước mắt của anh, và trước khi trời tạnh mưa, người muốn dành tặng cho y.. một điều bất ngờ

    "Em sắp phải đi rồi. Chúc anh và gia đình năm mới may mắn, hạnh phúc và làm ăn phát đạt, đặc biệt anh hãy quan tâm đến bản thân mình nhiều hơn nhé"

    "Em yêu anh, Xuân Bách!"

    Cuộc trò chuyện đã kết thúc bằng một nụ hôn giữa anh và cậu. Cuối cùng cậu đã biến mất không một dấu vết và không biết đến bao giờ mới có thể gặp nhau được nữa

    Anh bừng tỉnh dậy, nhìn đồng hồ mới biết đã qua giao thừa rồi.

    "Hóa ra.. đó chỉ là giấc mơ thôi sao?"

    Có lẽ Tết năm nay là cái Tết hạnh phúc nhất của anh

    Vì cậu.. đã về bên anh rồi!
     
Tags:
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...