Xuyên Không [Edit] Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Tiểu Thuyết NP - Cẩm Tiểu Xuyên ER

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Kikimini, 30 Tháng năm 2022.

  1. Kikimini tiểu cung nữ

    Bài viết:
    0
    Chương 5.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có một số việc một khi suy nghĩ một chút, liền làm cho người ta không nhịn được mà vẫn suy nghĩ sâu sắc.

    Hiện tại Vu Tình đã bắt đầu ảo tưởng mình có thể trở thành streamer triệu fan.

    Nghĩ đến vậy Vu Tình liền ngủ thiếp đi.

    Tục ngữ nói, ngày nghĩ đêm mơ.

    Vu Tình ngủ một giấc rất ngon lành, Vu Hựu ngược lại mơ thấy Vu Tình.

    Trong mộng Vu Tình là bộ dáng khi còn bé, khi đó cô luôn thích dính lấy Vu Hựu, ở phía sau anh kêu "anh anh" không ngừng.

    Vu Hựu bị Vu Tình phiền không chịu được liền nói cô: "Em đừng có suốt ngày ở bên cạnh anh gọi anh nữa!"

    Vu Tình bặm môi, hai con mắt to chứa đựng nước mắt, vẻ mặt ủy khuất nhìn Vu Hựu, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc áo Vu Hựu: "Anh, chơi cùng em đi mà."

    Hình ảnh vừa chuyển, Vu Tình đã biến thành bộ dáng như bây giờ, Vu Hựu đang ở trong phòng thay quần áo, quay đầu lại đột nhiên phát hiện Vu Tình đang nằm trên giường anh: "Muốn sờ cơ bụng của anh."

    Lại chuyển cảnh, Vu Hựu người trần trên nằm trên giường, tay Vu Tình đang sờ sờ cơ bụng Vu Hựu, vẻ mặt vô tội nhìn Vu Hựu: "Anh sao một chút phản ứng cũng không có."

    Lúc Vu Hựu tỉnh lại trời vừa tờ mờ sáng, trong phòng còn rất tối, anh cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường vừa nhìn phát hiện mới hơn năm giờ.

    Vu Hựu bỏ lại điện thoại di động sang một bên, xoay người lại.

    Đêm qua Vu Hựu vẫn luôn nằm mơ, giấc mơ rất hỗn loạn, tỉnh lại cũng không nhớ rõ cái gì, chỉ nhớ rõ Vu Tình với anh khi còn bé, làm cho anh cảm thấy ngủ như không ngủ.

    Anh nhắm mắt mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.

    Vu Tình dậy đã là hơn mười giờ trưa, cô nằm trên giường chơi điện thoại di động một hồi mới rời giường đánh răng rửa mặt.

    Vu Tình đang đánh răng phát hiện Vu Hựu mở cửa đi ra.

    Tối hôm qua Vu Tình đã quyết định khi ở trước mặt Vu Hựu liền biến thành kiểu lắm lời, nghĩ gì nói đó, dù sao cũng sẽ không ooc (1), ngược lại không nói lời nào mới có thể khiến cho anh ấy hoài nghi.

    (1) OOC: Nói đến tính cách của một người, nhân vật nào đó mà nó khác hoàn toàn hoặc thay đổi toàn bộ so với tính cách thường thấy của họ.

    Cô có chút ngoài ý muốn, đánh răng hàm hồ hỏi: "Sao anh dậy muộn như vậy?"

    Vu Hựu lười biếng nhìn cô một cái: "Cuối tuần dậy sớm như vậy làm gì."

    Trong âm thanh còn mang theo khàn khàn vừa mới dậy.

    Vu Tình cười nói: "Âm thanh vừa mới dậy của anh thật gợi cảm nha."

    Vu Hựu búng đầu Vu Tình một cái: "Mau đánh răng đi."

    Nói xong liền trở về phòng.

    Vu Tình ngậm nước òng ọc, sau khi súc miệng lại òng ọc phun ra.

    Vu Tình đột nhiên cảm thấy nếu như có thể ở chung với Vu Hựu cũng rất tốt.

    Vu Hựu cảm thấy có thể là bởi vì cuộc đối thoại tối hôm qua nên Vu Tình lại thân cận với anh trở lại rồi.

    Vu Hựu nhìn thấy cô liền nhớ tới giấc mộng ngày hôm qua, bắt đầu suy nghĩ mình là anh trai có phải quá lạnh lùng đối với em gái hay không.

    Anh nhớ rõ từ khi Tiểu Tình bé đã thích dính lấy anh, anh đối với cô kỳ thật càng là một loại phóng túng không lời.

    Tuy rằng trên mặt thể hiện không kiên nhẫn, nhưng nên dỗ vẫn sẽ dỗ dành, nên bồi vẫn là sẽ bồi.

    Chỉ là càng lớn lên, anh càng che giấu cảm xúc và tình cảm của mình đi.

    Vu Hựu cảm thấy mấy ngày nay Vu Tình giống như sự trả thù của em gái tuổi vị thành niên.

    Vì anh không để ý đến em, nên em sẽ không để ý đến anh.

    Rất ngây thơ, cũng.. có một chút hiệu quả.

    Dù sao có một người mười mấy năm đều ở bên cạnh ngươi, đột nhiên bắt đầu kính nhi viễn chi đối với ngươi.

    Loại tư vị này, không dễ chịu lắm.

    Vu Hựu nghĩ, có lẽ anh cũng nên học cách biểu đạt một chút.

    Vu Tình buổi tối bắt đầu livestream, vừa chờ fan vào vừa tán gẫu.

    Cô tán gẫu phát hiện có đạn mạc nói: "Tình Tình và Tư Đường follow lẫn nhau."

    Khóe miệng cô nhếch lên: "Đúng vậy, tối hôm qua tôi xem video của anh ấy, phát hiện còn rất thú vị, liền follow anh ấy luôn, sáng nay thức dậy phát hiện anh ấy cũng về follow lại tôi."

    Cô dùng điện thoại di động nhìn tài khoản Tư Đường, phát hiện anh đang livestream chơi pubg.

    Cô thấy fan đến cũng khá nhiều liền nói: "Chờ tôi đổi ảnh bìa đã, hôm nay tôi định chơi pubg."

    Thật ra cô chỉ nghĩ nếu có fan ồn ào, có lẽ hai người bọn họ có thể song song để thân thiết. Đương nhiên cô cũng không cảm thấy suy nghĩ này có khả năng trở thành hiện thực lớn.

    Nhưng mà ngay cả cô cũng không nghĩ tới, một phần vạn duyên phận kia, lại có thể đụng tới cô.

    Khi cô nghe thấy giọng của Tư Đường, cô cũng bối rối.

    Đạn mạc lại là một dấu chấm hỏi.

    "?"

    "?"

    "Đây là giọng của Tư Đường sao?"

    "Duyên phận, tuyệt không thể sai"

    "Cái này? Cũng quá hữu duyên đi!"

    "Ta hỏa tốc đi tới phòng livestream của Tư Đường phát hiện thật sự là anh ta!"

    "Có ai cần mũ 3 (2) không?"

    "Tôi tôi tôi."

    (2) Mũ 3: Là viết tắt của mũ Helmet Level 3 trong pubg.

    Vu Tình hiện tại đã xác định số 2 mới nói chính là Tư Đường, cô uống một ngụm nước, đầu nghĩ tâm kế.

    Cô cố tình nói với giọng rất uấn éo: "Tôi muốn tôi muốn."

    Màn hình bắt đầu cười điên cuồng.

    "Ha ha ha ha ha ha, tôi thế mà lại không biết Tình Tình còn có kỹ năng này."

    "Trời ạ, giọng nói này cũng quá buồn cười đi ha ha ha ha ha."

    "Cứu mạng, rõ ràng bình thường tôi rất chán ghét loại giọng này, vì sao hiện tại tôi lại cảm thấy rất dễ nghe vậy."

    Số 2 dừng một chút, sau đó nói: "Tôi đánh dấu rồi đấy."

    Vu Tình trước kia tiếp tục dùng giọng nói rất uấn éo nói: "Đến đây đến đây, cám ơn số 2 nha muaa~!"

    Tư Đường lục soát phòng bên cạnh cô, lúc cô đi qua Tư Đường đã lục soát xong rồi.

    Cô bắt đầu nói: "Số 2, tôi cảm thấy giọng nói của anh rất quen thuộc nha~"

    Tư Đường bình tĩnh nói: "Có lẽ cô đã nghe nhầm."

    "Tôi cảm thấy giọng nói của anh giống như một streamer ấy."

    "Anh có biết Tư Đường không?"

    Tư Đường bị một người bắn một phát, anh vội vàng trốn đi sau đó bắn chết người kia.

    "Số 2 số 2, sao anh không nói chuyện?"

    "Không biết."

    "A, anh lại không biết anh ấy sao, anh có thể đi xem livestream anh ấy, giọng nói của anh ấy rất giống anh."

    "Có thể trùng hợp rồi."

    "Nói cho anh biết tôi là fan của anh ấy đấy, anh ấy.."

    Vu Tình còn chưa nói xong đã bị một đồng đội khác mắng: "Mẹ nó số 3 cô có thể câm miệng lại hay không, còn nói nữa gia đây cũng muốn nôn."

    Người mới nói chính là một cô gái, Vu Tình vì hiệu quả livestream vẫn lựa chọn tiếp tục: "Hic hiu hiu tiểu tỷ tỷ, ngươi hung dữ nha, giọng của ta trời sinh chính là như vậy mà."

    Vòng bo bắt đầu thu nhỏ lại, Vu Tình cùng cô gái kia chạy bo, Tư Đường lái xe đi tới bên cạnh bọn họ.

    Vu Tình vội vàng lên xe, kết quả không nghĩ tới Tư Đường lại xuống xe đánh chết cô gái kia.

    Vu Tình kinh hãi ngay cả âm thanh cũng quên giả bộ: "Sao anh lại đánh chết cô ấy?"

    Chỉ nghe Tư Đường mang theo ý cười nói: "Bởi vì cô ấy mắng fan nhỏ đáng yêu của tôi a."

    Giọng cười trong trẻo của thiếu niên từ trong tai nghe truyền đến, Vu Tình chỉ cảm thấy tiếng cười kia mang theo dòng điện một đường truyền đến trong lòng cô.

    Đạn mạc đã bắt đầu ồn ào, tình cảnh hy vọng của cô đã xuất hiện, Vu Tình lại không có tâm tình chú ý những thứ này nữa.

    Cô bất giác nuốt nước bọt, trong tai chỉ còn lại tiếng tim đập của mình.

    Không thể phủ nhận, cô vừa rồi quả thật có một khắc động tâm như vậy.

    * * *

    Tư Đường: Hóa ra tôi chỉ là người công cụ giúp em hút fan.

    Vu Tình: Pu~! Cưa cưa là em bé ngọt ngào của tôi ya! Cưa cưa mau đưa tôi đi ăn gà a!
     
    Thanh ngu, nguyenhaiyen123Anhnguyen0312 thích bài này.
  2. Kikimini tiểu cung nữ

    Bài viết:
    0
    Chương 6.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đồng đội khác cũng đã chết, bây giờ chỉ còn lại hai người trong đội.

    Vu Tình phục hồi lại tinh thần nói với Tư Đường: "Anh như vậy tôi sẽ động tâm đó."

    "Hả? Động tâm với tôi không phải là rất bình thường sao? Dù sao thì tôi cũng rất đẹp trai mà."

    Vu Tình cười mắng: "Xin anh đừng ném mặt mình xuống đất nữa."

    Tư Đường giả vờ bị thương: "Thân là fan làm sao có thể nói móc tôi như vậy? Bị thương rồi~."

    "Vậy anh thân là một cựu streamer game có phải nên dẫn tôi đi ăn gà (1) hay không?"

    (1) Ăn gà: Là tên gọi khác của Pubg

    Tư Đường cười một chút: "Được, dẫn fan nhỏ của tôi đi ăn gà."

    Bản thân Vu Tình không ôm hy vọng ăn gà quá lớn, nhưng chờ đến khi cô nhìn thấy cái thứ nhất kia Vu Tình vẫn nhịn không được "nice" một chút.

    Tiếng cười truyền đến từ tai nghe làm cho Vu Tình cảm thấy trái tim có chút ngứa ngáy.

    Sau khi trở về màn hình chính, cô nhìn thấy Tư Đường gửi cho cô một lời mời kết bạn.

    Cô đồng ý, sau đó chơi với anh vài ván liền có chút mệt mỏi không định chơi nữa.

    "Chơi xong ván này tôi liền không chơi nữa, thấy hơi mệt rồi."

    "Vậy chúng ta có nên thêm WeChat không?"

    "Được."

    Chơi mấy ván nữa, Vu Tình và Tư Đường cũng coi như hơi thân quen một chút, cô phát hiện anh có chút không đứng đắn, thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn cô một chút, cũng không biết là như vậy với tất cả mọi người, hay là chỉ đối với cô mới như vậy.

    Thông qua một cái màn hình, mọi người có thể dễ dàng tạo ra một cảm giác tốt về một người.

    Vu Tình cũng vậy.

    Hiện tại cô rất có hảo cảm với Tư Đường, có thể thêm WeChat đương nhiên là không thể nào mà tốt hơn.

    Sau khi kết thúc game, Vu Tình liền tắt camera trên màn hình máy tính, phòng ngừa WeChat của Tư Đường bị mọi người nhìn thấy.

    Rất nhanh Tư Đường liền gửi wechat của anh tới, sau khi cô thêm đối phương cũng rất nhanh liền biết.

    Tên wechat của Tư Đường là một cái tên Đường đơn giản, cô theo thói quen mở vòng bạn bè của anh, phát hiện bình thường anh chỉ đăng một số ảnh phong cảnh của mình hoặc ảnh đi xem một số bức ảnh triển lãm.

    Vu Tình nguyên tác là một người rất thích đăng lên vòng bạn bè, nhưng từ sau khi cô tới, cô liền thiết lập vòng bạn bè thành ba ngày gần đây nhất (2), cũng không đăng lên vòng bạn bè nữa.

    (2) Một chức năng của wechat, cho phép bạn bè xem phạm vi vòng bạn bè của bạn.

    Vu Tình thoát khỏi game, định trò chuyện với fan một hồi là kết thúc.

    "Hôm nay chơi game đến đây thôi, tôi dự định một lát nữa sẽ kết thúc livestream."

    Đạn mạc lúc này.

    "Tư Đường lại đến thăm cô rồi"

    "Làm sao bây giờ, có chút muốn lập cp rồi"

    "Tôi cũng vậy"

    "Mấu chốt cái này cũng quá trùng hợp đi! Đây chính là duyên phận a!"

    Trong buổi livestream hôm nay có rất nhiều người tới, cô nhìn thấy mọi người nói Tư Đường đang xem cô livestream: "Tư Đường đang xem tôi livestream sao?"

    Nói xong liền bắt đầu tìm kiếm anh: "Vậy tôi liền tới có qua có lại một chút là được rồi."

    Cô mở phòng livestream của Tư Đường, bởi vì mạng lag, hình ảnh Tư Đường nhìn thấy chậm hơn cô một giây.

    "Tình Tình đến thăm tôi sao?"

    "I am watching you."

    "Tiểu Thái Dương Tình xin chào nha, tôi là fan của anh, được streamer yêu thích nhắc tên thật kích động a."

    "Thật sao? Tôi không tin đâu."

    "Sao anh lại không tin tấm chân tình này của tui chứ~?"

    Hai người nói chuyện qua màn hình như vậy khiến Vu Tình cảm thấy rất rợn người, thế là cô liền nói: "Tôi muốn kết thúc livestream rồi, chúng ta có duyên lại gặp lại nha."

    "Vậy chúng ta khẳng định rất nhanh sẽ gặp lại."

    Cô tắt phòng livestream của Tư Đường: "Tối mai tôi có thể không livestream nữa, chúc các vị ngủ ngon, bái bai~."

    Vu Tình tắt livestream rồi ngồi trên ghế.

    Sáu ngày liên tiếp livestream, cô cũng hơi mệt mỏi.

    Hai ngày cuối tuần nhanh chóng trôi qua, Vu Tình bởi vì đêm hôm trước thức đêm chơi điện thoại di động dẫn đến buổi sáng tỉnh dậy rất mệt mỏi.

    Cô tắt đồng hồ báo thức của điện thoại rồi ném sang một bên, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

    Vu Hựu rửa mặt xong thấy Vu Tình còn chưa rời giường nên đến gõ cửa phòng cô.

    Vu Tình vừa mới tiến vào giấc ngủ, lại bị tiếng gõ cửa đánh thức.

    Vu Hựu mở cửa ra: "Dậy."

    Vu Tình không tình nguyện ừm một tiếng.

    Vu Hựu đóng cửa lại xuống lầu ăn sáng.

    Vu Tình ngáp xuống lầu, ỉu xìu múc ăn mấy miếng điểm tâm liền không ăn nữa.

    Vu Tình mỗi lần dậy sớm sẽ không thích nói chuyện, bởi vì thời gian quá sớm, cũng không có khẩu vị gì để ăn, cho nên mỗi buổi sáng đều ăn rất ít.

    Vu Hựu nhìn Vu Tình chỉ ăn mấy miếng nhíu mày: "Ăn thêm vài miếng nữa đi."

    Vu Tình lại cầm lấy miếng bánh sandwich chậm rãi cắn vài miếng, sau đó liền cầm cặp sách đi ra cửa mang giày: "Em lên xe chờ anh."

    Vu Hựu cũng ăn không khác Vu Tình lắm, trước khi đi anh còn cầm một chai sữa chua.

    Vu Hựu lên xe liền nhìn thấy Vu Tình đã dựa vào lưng ghế ngủ thiếp đi.

    Xe một đường chạy rất ổn định, chỉ là đột nhiên có một chiếc xe chạy ra, chú Lý phanh gấp, Vu Hựu bị quán tính ảnh hưởng thân thể nghiêng về phía trước, anh nhìn thoáng qua Vu Tình phát hiện lần này cô đã bị đánh thức.

    Vu Tình cau mày mở mắt ra phát hiện còn cách trường học một khoảng cách, biết mình cũng không ngủ được nữa nên có chút không vui.

    Vu Tình dựa đầu vào lưng ghế quay đầu nhìn về phía Vu Hựu, thấy anh đang cúi đầu nhìn điện thoại di động.

    Vu Hựu sau khi phát hiện mình đang bị cô nhìn, anh quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

    "Anh xem điện thoại di động sẽ không chóng mặt sao?"

    "Cũng không đến nỗi."

    Cô ồ một tiếng rồi lại quay sang nhìn bàn tay cầm điện thoại di động của anh.

    Rất dài, rất mảnh khảnh, muốn chạm vào ghê.

    Cô nắm về phía cổ tay anh, Vu Hựu bị cô bắt lấy liền đặt điện thoại di động trong tay khác.

    "Làm sao vậy?"

    Vu Tình đã quay đầu nhắm mắt lại, nhưng tay lại cầm tay anh để vào giữa hai người.

    Lòng bàn tay Vu Hựu khẽ cong ngón tay lên trên, tự nhiên đặt ở trên ghế xe, tay Vu Tình nắm trong lòng bàn tay anh.

    Thoạt nhìn rất giống tay Vu Hựu nắm lấy tay Vu Tình.

    Vu Hựu không để ý tới cô, tiếp tục cúi đầu xem tin tức trên điện thoại di động.

    Một lát sau cảm giác ngón tay Vu Tình đang từng cái từng cái nhét vào kẽ ngón tay của anh.

    Vu Hựu nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm chặt nhau của hai người, lại nhìn thoáng qua Vu Tình đang nhắm mắt lại, tắt điện thoại di động nhìn ra ngoài cửa sổ.
     
    Thanh ngu, nguyenhaiyen123Anhnguyen0312 thích bài này.
  3. Kikimini tiểu cung nữ

    Bài viết:
    0
    Chương 6.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trời dần dần lạnh, vừa đến thu đồng tay chân Vu Tình sẽ bị lạnh.

    Tay Vu Tình có chút lạnh, Vu Hựu cảm giác ngón tay cô vuốt ve ngón tay anh một chút.

    "Lạnh không?"

    Vu Hựu quay đầu lại, phát hiện Vu Tình vẫn nhắm mắt lại, dường như vừa rồi cũng không nói gì.

    Anh tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lát nữa sẽ không lạnh nữa."

    Vu Hựu, hình như không giống với bộ dáng mình nghĩ.

    Vu Tình nghĩ.

    Sau khi xuống xe, Vu Hựu đưa sữa chua cho Vu Tình, Vu Tình có chút ngoài ý muốn.

    Cô nhận sữa chua: "Cảm ơn anh."

    Vu Hựu sờ sờ đầu cô một chút rồi đi về phía trường học.

    Vu Tình cầm sữa chua nghĩ, Vu Hựu còn rất dịu dàng.

    Vu Tình sau khi đến trường nộp bài tập về nhà liền bắt đầu nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi.

    "Ê Vu Tình, nghe nói hôm nay học sinh giao lưu của Lam Giáo sắp tới đây đó."

    Từ Huệ ở bàn trước quay đầu nói chuyện với Vu Tình.

    Lam Giáo có tên đầy đủ là trường trung học Liston, bởi vì tất cả các bộ phận trên đồng phục của họ đều có màu xanh được gọi là Lam Giáo.

    Lam Giáo và trường Vu Tình có tính chất tương tự nhau, mỗi năm hai trường đều có học sinh giao lưu đến trường của nhau tiến hành học tập một tháng.

    Vu Tình nằm sấp trên bàn đáp lại: "Ừm.. thế sao?"

    Từ Huệ hai tay nâng mặt: "Không biết có thể đến lớp chúng ta hay không, thật hy vọng có một soái ca a."

    Từ Huệ vừa nói như vậy làm cho Vu Tình nhớ tới, một trong những nam chính trong nguyên tác chính là học sinh giao lưu của Lam Giáo, bạn cùng bàn của Vu Tình bởi vì bệnh nên nghỉ học, cho nên học sinh giao lưu kia liền cùng bàn với cô, nhưng hai người không hợp nhau, luôn cãi nhau.

    Vừa vặn qua một đoạn thời gian chính là lễ kỷ niệm trường học, Thanh Xuyên sẽ đại biểu lớp bọn họ biểu diễn một tiết mục, hỏi Vu Tình có muốn tham gia cùng cô hay không, Vu Tình cố ý âm dương quái khí với tên nam chính kia, nói cậu ta cái gì cũng không biết, chính là bình hoa, khiêu khích thành công, Thanh Xuyên liền biểu diễn cùng cậu ta.

    Trong quá trình diễn tập, tình cảm của hai người nóng lên, sau đó Thanh Xuyên đến tìm Vu Tình chơi đụng phải cậu ta, mới phát hiện thì ra cậu ta đang ở một tòa nhà khác trong tiểu khu của Vu Tình.

    Vu Tình từ trên bàn đứng dậy làm bộ như lão thần lải nhải nói với Từ Tuệ: "Ừm, tối hôm qua tớ quan thiên văn bấm ngón tay tính toán phát hiện có một soái ca."

    Từ Huệ chỉ cho rằng cô đang đùa giỡn, nói chuyện cười cười với cô trong chốc lát liền quay về.

    Vu Tình lại nằm sấp trên bàn hồi tưởng lại.

    Nam chính kia tên gì? Mục cái gì Vũ ta?

    "Xin chào mọi người, tôi là Mục Tư Vũ, một tháng này mong mọi người chiếu cố nhiều hơn." Mục Tư Vũ giới thiệu bản thân trên bục giảng.

    Từ Huệ phía trước đã có chút kích động, Vu Tình một tay chống đầu nhìn một trong những nam chính này.

    Cậu ta đã thay đồng phục thành đồng phục học sinh của trường Vu Tình, đồng phục DK phối màu đen trắng, mái tóc uốn xoăn có chút dài đến dưới tai, nhìn qua có chút cảm giác giống thiếu niên Nhật Bản.

    Cô cau mày nghĩ tại sao Mục Tư Vũ và Vu Tình nguyên tác luôn mâu thuẫn với nhau, thì giáo viên chủ nhiệm đã để cậu ta ngồi ở vị trí cùng bàn với cô rồi.

    Chỗ ngồi của Vu Tình là phía sau cửa sổ, cô ngồi ở bên trong, bởi vì được nhắc tới cho nên buông cánh tay chống đầu xuống, ngồi ngay ngắn lại.

    Lúc Mục Tư Vũ ngồi xuống bên cạnh, Vu Tình ngửi thấy một mùi gỗ nhàn nhạt.

    Cô nhìn thiếu niên cúi đầu tìm sách từ trong cặp sách.

    Tóc của cậu ta nhìn qua rất mềm, tóc rất tốt, bởi vì động tác của cậu ta mà khuôn mặt bị che đi một nửa, không giống với bàn tay thanh tú thon dài như của Vu Hựu, tay Mục Tư Vũ nhìn qua càng to hơn, càng nam tính hơn một chút.

    Cô nhớ cậu ta hình như còn bấm lỗ tai.

    Vu Tình có chút suy nghĩ xuất thần, nam chính này còn rất chú trọng cảm giác bề ngoài.

    "Không ai dạy cậu luôn nhìn chằm chằm vào người khác là một điều rất bất lịch sự sao?" Mục Tư Vũ lật sách trong tay nói.

    Lúc này giáo viên chủ nhiệm đã bắt đầu tiết học tự học buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm dạy tiếng Anh, mỗi lần dạy tiếng Anh đều để mọi người đọc văn bản, cho nên Mục Tư Vũ cũng không cố ý hạ thấp âm thanh.

    Vu Tình rốt cục nhớ tới nguyên nhân vì sao nguyên thân không thích Mục Tư Vũ.

    Bởi vì cậu ta mặt ngoài thì ra vẻ dễ ở chung, thực tế bên trong chính là người độc mồm độc miệng, ở trước mặt nữ chính sẽ biến thành một tên kiêu ngạo.

    Một hạt giống đột nhiên phá vỡ mặt đất.

    Khóe miệng cô chậm rãi nhếch lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Mục Tư Vũ trả lời: "Không ai nói cho cậu biết, mọi người luôn thích nhìn chằm chằm vào những thứ đẹp đẽ sao?"

    Mục Tư Vũ sửng sốt một chút, cậu nhìn về phía Vu Tình, phát hiện rõ ràng cô là một nữ sinh bề ngoài đáng yêu, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng như một con báo đang nhìn chằm chằm con mồi.

    Cô đột nhiên có một ý tưởng.

    Cô ấy muốn cướp Mục Tư Vũ.

    Cô muốn nhìn Mục Tư Vũ từng độc mồm độc miệng ghét bỏ đối với Vu Tình kia bởi vì thích cô mà trở nên kiêu ngạo.

    Muốn nhìn cậu ta lúc bị cô khi dễ bên ngoài miệng cứng rắn, sau lưng lại khó chịu muốn khóc.

    Muốn xem sau khi cô xuất kích trước, Mục Tư Vũ có thích cô hay không.

    Muốn thử xem, nữ phụ có thể cướp đi nam chính vốn thuộc về nữ chính hay không.

    Mấy ngày tới đây Vu Tình đã có chút chán ghét cuộc sống nguyên tác này.

    Bản thân cô là một người cả thèm chóng chán, hiện tại livestream đã không còn mang lại cho cô nhiều niềm vui như ban đầu nữa.

    Đã thế thì hãy tìm một cái gì đó thú vị khác để làm.

    Ví dụ, đuổi theo cậu bé bên cạnh.
     
    Thanh nguAnhnguyen0312 thích bài này.
  4. Kikimini tiểu cung nữ

    Bài viết:
    0
    Chương 7.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vu Tình từ nhỏ đã thích vẽ tranh, tuy rằng không có học qua trường lớp gì, nhưng vẽ cũng không tệ lắm. Vu Tình một tay chống đầu, tay kia dùng dư quang nhìn Mục Tư Vũ sau đó vẽ một Mục Tư Vũ phiên bản truyện tranh của cậu.

    Lúc Mục Tư Vũ nghe giảng cũng cảm giác được ánh mắt Vu Tình thỉnh thoảng dừng trên người mình.

    Cậu bị cô nhìn có chút phiền, liền nhíu mày viết một tờ giấy nhỏ đẩy cho Vu Tình.

    "Nếu tôi là một người giấy, thì bây giờ tôi đã biến thành một đống tro tàn rồi."

    Vu Tình vừa nhìn tờ giấy kia liền muốn cười.

    Sao lại viết giấy như học sinh tiểu học vậy chứ.

    Vu Tình cầm tờ giấy tới nhìn thoáng qua, cũng không tức giận, chỉ cúi đầu nhanh chóng vẽ xong bức tranh trong tay mình, sau đó khống chế tốc độ xé giấy phòng ngừa xé quá lớn, Mục Tư Vũ bởi vì động tĩnh của cô nhìn về phía cô, Vu Tình đẩy bức tranh qua.

    Mục Tư Vũ chỉ nhìn bức tranh bằng mắt, tay cũng không chạm vào. Vu Tình lại dùng bút viết bên cạnh: Người giấy như cậu có thể được tôi bảo quản nguyên vẹn nha~ "

    Có chút ngoài dự liệu của Mục Tư Vũ, trong tranh cậu còn rất đẹp, thân hình cũng rất giống nhau, Mục Tư Vũ liếc cô một cái, Vu Tình liền cười cười với cậu.

    Giáo viên toán đã sớm chú ý tới động tĩnh bên này:" Vu Tình, đi lên trả lời câu này. "

    Mục Tư Vũ có chút vui sướng khi người gặp họa nhìn Vu Tình có chút bất đắc dĩ đứng dậy, theo cậu thấy, Vu Tình hẳn cũng chỉ là một tiểu thư thích phạm hoa si, có chút tài nghệ nhỏ, không học không nghề.

    Đề trên bảng còn rất khó, Mục Tư Vũ ở Lam Giáo cũng đã học qua loại chủ đề này, cậu tựa lưng vào ghế, chờ xem sau này cô còn có thể như thế nào ở trước mặt cậu.

    Vu Tình cầm phấn đọc đề trên bảng, suy nghĩ một chút liền bắt đầu trả lời, giáo viên vốn tưởng rằng cô sẽ làm sai giống như học sinh bình thường, kết quả phát hiện cũng không có sai, lời thoại vốn đã chuẩn bị sẵn cũng nuốt xuống.

    Vu Tình giải đề xong liền ném phấn vào trong hộp phấn, ngón tay véo giẻ lau trên bục giảng, lau sạch bụi phấn.

    Giáo viên nhìn câu trả lời của cô phát hiện đều đúng, liền nói:" Vu Tình trả lời câu này đúng rồi, biết làm thì phải chủ động giơ tay lên, không nên ở phía dưới làm chuyện riêng, được rồi các bạn học, chúng ta đến xem câu này đi. "

    Vu Tình lúc bị giáo viên nói đang dùng khăn giấy ướt lau ngón tay dưới gầm bàn.

    Giẻ lau trên bảng có mùi, Vu Tình cảm thấy rất khó ngửi liền dùng khăn giấy ướt lau một chút.

    Mục Tư Vũ thật không ngờ Vu Tình lại có thể trả lời được, có chút ngoài ý muốn.

    Vu Tình vừa lau ngón tay vừa tới gần Mục Tư Vũ, nhỏ giọng nói:" Thế nào? Lợi hại đúng không? "

    " Cũng được. "

    Vu Tình nhìn Mục Tư Vũ rõ ràng đã biết nhưng vẫn đang nghe giảng, liền cảm thấy thú vị.

    Hiện tại cô cảm giác hai người bọn họ giống như lấy nhầm kịch bản, Mục Tư Vũ giống như một tiểu nữ sinh bị trêu chọc, Vu Tình giống như một thiếu niên lưu manh thường xuyên thích trêu chọc cậu ta.

    Ở trong lòng cô, Mục Tư Vũ kỳ thật cũng coi như là một đứa trẻ nhỏ.

    Cô cảm thấy rằng tất cả mọi người trong trường là trẻ em, dù sao thì tuổi thực tế của cô lớn hơn nhiều so với họ.

    Nhưng đôi khi cũng bắt đầu đắm chìm trong vai diễn này, cảm thấy mình chính là" Vu Tình ", bọn họ là bạn bè cùng trang lứa của cô.

    Có lẽ, ngay cả chính cô cũng không phát hiện, cô đang chậm rãi dung hợp với thế giới này.

    " Cùng đi ăn cơm không? "Vu Tình nhìn Mục Tư Vũ nói.

    Mục Tư Vũ kiên định nói:" Không. "

    Sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.

    Vu Tình bên cạnh cậu:" Các cậu đã được phát thẻ cơm rồi rồi à? "

    Mục Tư Vũ đột nhiên dừng lại, thẻ cơm của bọn họ còn chưa được phát, phải ngày mai mới có thể phát cho bọn họ.

    Vu Tình vỗ vỗ lưng cậu:" Đi thôi, tôi mời cậu ăn cơm. "

    Hai người đi ra ngoài phòng học, Thanh Xuyên và Hạ Chí đang ở bên ngoài chờ cô.

    Hai ngày nay trôi qua quá an nhàn, Vu Tình đều đã bỏ Thanh Xuyên ở sau đầu, vừa nhìn thấy cô ấy lại có chút sửng sốt.

    Thanh Xuyên đi tới với Hạ Chí:" Lam Giáo sao? "

    Vu Tình gật gật đầu, đang có chút xấu hổ không biết có nên giới thiệu hai bên hay không, Thanh Xuyên cũng đã chủ động chào hỏi Mục Tư Vũ:" Xin chào tớ là Thanh Xuyên, cậu ấy là Hạ Chí, một tháng kế tiếp mong được chiếu cố nhau nhiều hơn. "

    Mục Tư Vũ gật đầu ý bảo:" Mục Tư Vũ. "

    " Các cậu còn chưa được phát thẻ cơm đúng không, cùng đi ăn cơm đi? "

    " Cám ơn."

    Vu Tình đi bên trái Mục Tư Vũ, Thanh Xuyên ở bên phải cậu ta giới thiệu trường học cho cậu ta, Hạ Chí thì đứng ở bên kia với cô ấy.

    Vu Tình hơi cúi đầu đi về phía trước.

    Cô vẫn không học được cách thẳng thắn như nữ chính, không tự tin của cô đã được hình thành từ nhỏ, đôi khi không có cách nào biểu hiện ra bộ dáng thoải mái, Mục Tư Vũ cùng cô ấy cũng có thể tán gẫu vài câu, Hạ Chí cũng sẽ ở giữa thêm vào vài câu, chỉ có cô, im lặng không lên tiếng.

    Lại như vậy, lại biến thành tấm màng vô hình ngăn cách hai bên.

    Vu Tình thả chậm nửa bước chân, thoáng tách ra một chút khoảng cách cùng bọn họ.

    Mục Tư Vũ chú ý tới, cũng chậm lại một chút, mọi người lại trở về bộ dáng song song.
     
    Thanh nguAnhnguyen0312 thích bài này.
  5. Kikimini tiểu cung nữ

    Bài viết:
    0
    Chương 7.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vu Tình thả chậm nửa bước chân, thoáng tách ra một chút khoảng cách cùng bọn họ.

    Mục Tư Vũ chú ý tới, cũng chậm lại một chút, mọi người lại trở về bộ dáng song song.

    "Í Tình Tình, giáo viên chúng tớ bảo tớ biểu diễn một tiết mục trong lễ kỷ niệm trường học, hai chúng ta biểu diễn cùng nhau không?" Thanh Xuyên thò đầu ra nói với Vu Tình.

    "Không được, tớ không quá muốn lên biểu diễn."

    "A, vậy được rồi." Thanh Xuyên có chút chán nản: "Giáo viên của chúng tớ nói có quá nhiều tiết mục đơn rồi, nên bảo tớ biểu diễn một tiết mục đôi."

    "Sao cậu không tìm Hạ Chí?"

    "Tớ mới không muốn biểu diễn cùng cậu ấy."

    Vu Tình nhìn hai người bọn họ một chút, mới phát hiện bộ dáng hai người bọn họ giống như cãi nhau. Thanh Xuyên đơn phương tức giận, Hạ Chí vẫn cẩn thận dỗ dành cô ấy.

    Vu Tình cảm giác Thanh Xuyên giống như nhìn thoáng qua Mục Tư Vũ: "Quên đi, tớ chỉ có thể tìm người khác thôi."

    Lúc Vu Tình xếp hàng ở cửa sổ, đầu óc bắt đầu suy nghĩ lung tung.

    Mình đang làm cái quái gì vậy?

    Mình có thực muốn sự đuổi theo Mục Tư Vũ không?

    Mình muốn gì?

    Vu Tình quẹt thẻ xong liền đi cùng bọn Thanh Xuyên, Mục Tư Vũ gọi cô lại: "Ê, thẻ cơm."

    Vu Tình lúc này mới nhớ tới Mục Tư Vũ ở phía sau cô.

    Cô đi bộ trở lại, đưa thẻ cho cậu.

    Thanh Xuyên và Hạ Chí đi tìm chỗ ngồi trước, Vu Tình đứng tại chỗ chờ cậu.

    Mục Tư Vũ trả lại thẻ cho cô, liếc cô một cái: "Cậu không phải cố ý đó chứ?"

    Vu Tình áy náy cười cười với cậu: "Không phải, thật sự là bị quên mất."

    Mục Tư Vũ nhíu mày, cũng không nói nữa.

    Công bằng mà nói, Vu Tình còn rất thích diện mạo của Mục Tư Vũ. Nhưng bây giờ cô không biết chính xác mình muốn gì.

    Trêu chọc cậu muốn đuổi theo cậu chỉ là nhất thời hứng khởi, nhưng vừa mới nhìn cậu cùng Thanh Xuyên nói chuyện phiếm cùng nhau, Vu Tình lại cảm thấy bọn họ mới là người một đường.

    Thanh Xuyên kỳ thật có một chút bạch liên hoa không tự biết, điều này làm cho Vu Tình không phải rất thích cô.

    Thanh Xuyên thích mỗi một người đàn ông đều ở bên cạnh mình, cho nên khi bọn họ phát sinh tiếp xúc cùng cô ấy, cô ấy cũng sẽ không cự tuyệt.

    Nhưng tình yêu này có phải là tình yêu không?

    Vu Tình không biết.

    Nhưng Vu Tình cũng phát hiện ra một mặt lấp lánh của Thanh Xuyên.

    Đẹp, thành tích tốt, gia thế tốt, khí chất tốt.

    Đây là những lợi thế của Thanh Xuyên.

    Cô ấy có được sự tự tin và hào phóng mà Vu Tình chưa từng có.

    Mà cô thì không.

    Ngay cả Vu Hựu đột nhiên đối diện với mình cô cũng cảm thấy xấu hổ, chứ đừng nói đến những thứ khác.

    Nói cho cùng, cô còn không biết mình có phải là "Vu Tình" hay không.

    Tuy rằng cô thật ra cũng giống như "Vu Tình" thích đùa bỡn, nhưng cô sẽ không giống như "Vu Tình" có thể trở thành bạn tốt cùng Thanh Xuyên, có thể không ghen tị với Thanh Xuyên, có thể tự nhiên trao đổi cùng những nam sinh kia.

    Vu Tình cảm thấy các cô đều có tự tin.

    Đương nhiên, tự tin cũng không phải do gia thế như thế nào.

    Các loại nhân tố tạo ra tính cách của một người, mà hiện tại Vu Tình còn không có cách nào hoàn toàn tự tin.

    Cũng bởi vậy bây giờ khi đối mặt với Mục Tư Vũ, cô cảm thấy mình và cậu ta kỳ thật cũng không phải là người của một thế giới.

    Có lẽ cậu ta và Thanh Xuyên ở cùng một chỗ cũng rất xứng đôi.

    Mục Tư Vũ trải qua một buổi chiều rất yên tĩnh.

    Buổi sáng Vu Tình một mực "quấy rầy" cậu, để cho cậu ngay cả bài giảng cũng không nghe được.

    Tuy rằng buổi chiều Vu Tình không "quấy rầy" cậu nữa, nhưng cậu phát hiện hình như cô cũng không nghe giảng.

    Thỉnh thoảng cô sẽ thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

    Mặc dù có vẻ như đang lắng nghe, nhưng thực tế đôi mắt kia lại rất trống rỗng.

    Thời gian phục hồi tinh thần là lúc chơi điện thoại di động, đôi khi làm thêm hai bài tập về nhà.

    Mục Tư Vũ nhìn Vu Tình còn đang ngồi bên cạnh làm bài tập có chút ngoài ý muốn.

    Vu Tình cảm giác được ánh mắt của cậu ngẩng đầu nhìn sang: "Đi à? Tạm biệt."

    Mục Tư Vũ trả lời cô một câu "Bai." Sau đó mang theo cặp và rời đi.

    Sau khi chuông tan học của lớp 9 vang lên, bài tập về nhà còn thiếu mấy câu, cô viết hăng hái, muốn viết xong rồi mới đi.

    Trong phòng học chỉ còn lại một mình Vu Tình, cô nghe thấy tiếng cửa mở ra, sau đó giương mắt nhìn phát hiện Vu Hựu lại tới.

    "Anh? Sao anh lại tới đây?" Vu Tình không nghĩ tới Vu Hựu lại tới tìm cô.

    "Lúc đi tìm giáo viên thấy em còn chưa đi."

    Văn phòng giáo viên của trường Vu Tình đều thống nhất đặt ở tòa nhà bên cạnh tòa nhà giảng dạy.

    Hai tòa nhà ngay cạnh với nhau, vì vậy mỗi lần học sinh lớp 9 ở tầng bốn đến văn phòng giáo viên đều phải xuống tầng ba.

    "Vậy anh đợi lát nữa em sắp viết xong rồi."

    "Ừm."

    Vu Tình nói trong chốc lát chính là trong chốc lát, Vu Hựu ngồi xuống không bao lâu Vu Tình liền viết xong.

    Vu Tình một hơi làm xong bài tập sau đó cảm thấy cả người đều khỏe.
     
    Thanh nguAnhnguyen0312 thích bài này.
  6. Kikimini tiểu cung nữ

    Bài viết:
    0
    Chương 7.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vu Tình một hơi làm xong bài tập sau đó cảm thấy cả người đều khỏe.

    Tuy rằng ngay từ đầu cô còn có chút chửi bới mình là một sinh viên đại học lười biếng, hiện tại lại bị buộc phải biến thành học sinh trung học cơ sở mỗi ngày làm bài tập về nhà, nhưng không thể không nói ở trường có thể một hơi làm xong bài tập, Vu Tình quả thật cảm thấy rất sảng khoái.

    Cô vô cùng vui vẻ thu dọn cặp sách: "Đi thôi!"

    Vu Hựu đứng dậy đi ra ngoài trước, lúc Vu Tình đi ra nhìn thấy tay anh cầm điện thoại di động.

    Dài như vậy, thon như vậy, ban sáng mới chạm vào.

    Kỳ thật buổi sáng đầu óc Vu Tình còn chưa quá thông suốt, muốn làm cái gì liền làm, chờ ở trường mới bắt đầu nghĩ lại. Bây giờ nhìn thấy, có chút suy nghĩ.

    "Anh, đã có người nào nói tay anh rất đẹp chưa?" Vu Tình vừa đi vừa hỏi Vu Hựu, nhưng mà sau khi cô hỏi ra miệng mới nhớ tới một chuyện.

    Vu Hựu cúi đầu nhìn tay mình: "Thanh Xuyên đã nói qua."

    Chết mịa, tự mình giẫm lên mìn của mình rồi.

    "Em cũng cảm thấy rất đẹp." Vu Tình sau khi lên xe lấy tay nâng tay Vu Hựu lên.

    Tay Vu Hựu lớn hơn Vu Tình một chút, lúc được cô nâng lên tay gần như che hết tay cô.

    "Tay anh sao lại dài hơn tay em nhiều như vậy." Vu Tình có chút buồn bực.

    "Tay anh đeo nhẫn nhất định sẽ rất đẹp." Ngón tay cái của cô chạm vào đầu ngón tay của anh.

    Cổ họng Vu Hựu giật giật một chút.

    "Ai, đẹp quá." Vu Tình vừa sờ vừa cảm khái.

    Cô là một một người siêu siêu thích tay, mỗi khi cô nhìn thấy bàn tay đẹp, cô lại muốn chạm vào nó.

    Vu Hựu mặc cho cô chơi đùa, tay kia cầm điện thoại di động nhìn lên.

    Vu Tình cầm tay anh chơi tới chơi lui, chơi đến mức bắt đầu muốn hôn tay anh một cái.

    Vu Tình đương nhiên không có khả năng thật sự đi hôn tay anh, nhưng một khi ý nghĩ này bắt đầu sinh ra, cô liền không nhịn được lăn lộn suy nghĩ này ở trong đầu.

    Cuối cùng cô liếc mắt nhìn Vu Hựu một cái, nhìn anh còn đang xem điện thoại di động, liền dùng ngón tay tay kia chạm vào môi một chút, sau đó hôn nhẹ vào ngón áp út của anh.

    Ngón tay Vu Hựu giật giật, Vu Tình buông tay anh ra, nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Vu Tình không biết, kỳ thật dư quang của anh đều nhìn thấy hết thảy.

    Lúc tám giờ Vu Tình đúng giờ livestream, gần đây mới lên một trò chơi giải mã, cô quyết định tối nay chơi trò này.

    Chỉ là cô không nghĩ tới..

    "Cái game rách nát gì vậy a, tôi xem demo nó cũng không có kinh khủng như vậy a, trò chơi này sao có thể kinh dị như vậy a."

    "Tôi không được, tôi không được, chậm một chút, chậm một chút."

    Điện thoại di động của cô vừa rồi sáng lên, cô cầm lấy điện thoại lên phát hiện lại là Tư Đường gửi tin nhắn cho cô.

    "Ha ha ha ha ha, cô cũng quá nhát gan đi."

    "Không phải chứ, không phải chứ, sẽ không có người thật sự nhát gan như vậy chứ?"

    "Không được a, đây là giải lao giữ hai hiệp."

    Vu Tình trả lời "?"   

    Cô rời khỏi WeChat, thấy anh không livestream, sau đó gửi cho anh một câu hỏi khác: "Đây là streamer gần một triệu fan sao?" Tiểu thấu minh (1) rình mò trong livestream? "

    (1) Tiểu thấu minh: Dùng để chỉ những người ít hoặc không có mặt trên mạng xã hội.

    Đối diện trả lời một câu:" Tôi luôn rình mò cô rồi. "

    Cô buông điện thoại xuống, tiếp tục trò chơi:" Tư Đường thế nhưng rình mò tôi, còn cười nhạo tôi, tôi vừa rồi chỉ là bảy tỏ tình tiết trò chơi này cực kỳ sợ hãi mà thôi, tôi không sợ đâu nhé! "

    Đạn mạc lại điên cuồng.

    " Mọi người đều biết đúng không, mỗi lần Tình Tình nói một câu đều là vô cùng nhát gan. "

    " Đại diện lớp học: Trò chơi này đáng sợ "

    " Đột nhiên muốn lập cp? "

    " Cứu mạng, thật sự có chút muốn lập cp. "

    " CP não tàn dừng lại, bọn họ mới vừa quen, các người sẽ bôi đen Tình Tình mất. "

    Vu Tình vừa tìm công cụ vừa nói:" Lúc trước tôi lướt Weibo thấy nói trong này có một quả trứng phục sinh, tôi đi tìm. "

    Bởi vì trò chơi được sản xuất trùng hợp ngẫu nhiên là vào Halloween, các nhà phát triển trò chơi đã chôn một quả trứng Halloween.

    Vu Tình không hề phòng bị lập tức bị mặt quỷ đột nhiên dán lên màn hình dọa đến mức rời khỏi trò chơi.

    Cô tháo tai nghe ra, ổn định tim đập thình thịch, sau đó lại đeo vào nói:" Không ổn, tôi thật sự không muốn chơi trò chơi kinh dị nữa, tôi cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì tôi cũng phải nhồi máu cơ tim. "

    Vu Tình uống một ngụm nước, mở phần mềm âm nhạc mở một bài, miệng bắt đầu lẩm bẩm các giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.

    Đạn mạc một nửa ha ha ha ha một nửa đang an ủi cô.

    Vu Tình thấy thời gian không sai biệt lắm liền kết thúc livestream.

    Sau khi tắt máy tính, cô trực tiếp đi tắm, tắm xong đi ra thấy điện thoại di động đang sáng.

    Cô ôm điện thoại di động nằm trên giường phát hiện Tư Đường gửi cho cô rất nhiều tin nhắn.

    Cô đọc từng cái tin nhắn một.

    Tin nhắn phía trước đều là trào phúng đối với cô, tin nhắn phía sau cảm giác hình như cô thật sự bị dọa sợ lại bắt đầu an ủi cô.

    " Cô sẽ không thật sự bị dọa chứ? "

    " Không có việc gì đâu, đó đều là giả. "

    " Này, đây có phải là fan của tôi không đó? "

    " Ngay cả tin nhắn cũng không trả lời, chung quy vẫn là tôi phó thác sai người rồi. "

    Vu Tình trả lời anh:" Tôi vừa tắm xong. "

    Đối diện rất nhanh liền rep:" Tôi còn tưởng cô bị dọa chết rồi chứ. "

    Vu Tình gửi một cái meme muốn đánh anh, dừng một chút lại gửi cho anh:" Nhưng mà quả thật có chút bị dọa. "

    " Ha ha, không sao đâu. "

    Nói chuyện phiếm với anh, cô đột nhiên bắt đầu có chút muốn nghe giọng nói của anh.

    " Anh cứ an ủi như vậy a. "

    "? "

    " Chẳng lẽ không nên gửi cho tôi voice nói gì đó sao? "

    Đối diện rất nhanh liền gọi tới, Vu Tình cắm tai nghe nghe máy.

    " Này? "

    Vu Tình vừa tắt đèn lại liền nghe thấy một chữ" này "ở đối diện.

    Trong bóng tối, giống như thính giác trở nên mẫn cảm hơn, cô co lại trong chăn đáp một tiếng.

    " Còn sợ không? "

    " Ừm, cần cưa cưa an ủi mới có thể hết sợ a. "

    Đối diện nở nụ cười một chút, làm cho Vu Tình cảm giác lỗ tai mình sắp chín luôn rồi.

    " Ngoan đừng sợ. "

    Vu Tình bị chọc cười:" Thật là đủ an ủi mà. "

    " Sao chứ, xem thường câu này à? Kinh điển mãi mãi được lưu truyền hiểu không? "

    Vu Tình lại cười.

    " Cô đang làm gì vậy. "

    " Ngủ. "Vu Tình xoay người.

    " Sớm như vậy? "

    " Hôm qua đã ngủ quá muộn, hôm nay lại còn phải dậy sớm, rất buồn ngủ. "

    " Ồ, vậy thì cô.. "

    Vu Tình vội vàng nói trước khi anh nói:" Vậy còn anh thì sao? "

    " Tôi? Tôi đang nghĩ về em. "

    " Cặn bã nam nhân. "Vu Tình tim có chút đập nhanh nhanh hơn.

    " Ha ha ha ha ha, ta cũng đang ngủ. "

    " Thật sao? Tôi không tin. "

    " Cô xem, tôi nói mà cô lại không tin. "

    Vu Tình ngáp một cái, đối diện nói:" Cô đi ngủ đi. "

    Vu Tình kỳ thật có chút luyến tiếc không muốn tắt máy, nhưng quá mệt mỏi ngày mai lại phải dậy sớm, rốt cuộc vẫn nói:" Được rồi, ngủ ngon nha. "

    Đối diện dường như cảm giác được cô không nỡ, nở nụ cười:" Chúc ngủ ngon."

    Sau khi nói xong, hai người đều không nói gì, nhưng cũng không có ai cúp máy.
     
    Thanh nguAnhnguyen0312 thích bài này.
  7. Kikimini tiểu cung nữ

    Bài viết:
    0
    Chương 8.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đối diện dường như cảm giác được cô không nỡ, nở nụ cười: "Chúc ngủ ngon."

    Sau khi nói xong, hai người đều không nói gì, nhưng cũng không có ai cúp máy.

    Vu Tình nhắm mắt chờ một hồi mới phát hiện anh còn chưa cúp máy: "Sao anh không cúp máy."

    "Hả? Chờ cô cúp máy."

    Vu Tình thở dài, vùi đầu vào gối đầu, rầu rĩ nói: "Nếu anh là hải vương (2) thì buông tha cho tôi đi, tôi không chịu nổi trêu chọc đâu."

    (2) Hải vương: Badboy

    Đối diện không nói gì, một lát sau: "Ngủ đi, ngủ ngon, mơ đẹp."

    "Chúc ngủ ngon." Vu Tình nói xong liền lấy điện thoại di động bị ném sang một bên, híp mắt cúp điện thoại.

    Sau khi tháo tai nghe ra cô nhắm mắt lại.

    Có lẽ bởi vì vừa rồi một mực liên mạch, hiện tại treo đột nhiên cảm giác trong phòng rất yên tĩnh.

    Vu Tình lại thở dài một hơi.

    Cô thật sự không chịu nổi chọc ghẹo, cô sợ mình thật sự sẽ bắt đầu để ý Tư Đường.

    Trong thế giới này, Tư Đường là nhân vật đầu tiên cô biết ngoài tiểu thuyết.

    Hơn nữa giọng của anh dễ nghe, hiện tại không biết chuyện gì xảy ra lại có loại cảm giác muốn trêu chọc cô.

    Cô là một người rất dễ động tâm.

    Bọn họ lại không quen biết mấy ngày, cô sợ anh chỉ xuất phát từ tâm lý hải vương.

    Tuy rằng Vu Tình kỳ thật cũng không nhớ lại quá khứ của cô, nhưng hôm nay cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

    Đóng giả một người rất mệt mỏi, giả vờ rất mệt mỏi, không có bạn bè thân mật rất mệt mỏi, tất cả đều rất mệt mỏi.

    Cô không có cảm giác mình thuộc về nơi đây.

    Cô có chút nhớ cha mẹ.

    Chương 8

    Tối hôm qua Vu Tình lại rất muộn mới đi ngủ.

    Cô vừa đánh răng vừa nhìn gương mặt, bởi vì thức đêm mắt và mặt đều có chút sưng lên, nhưng vẫn đáng yêu xinh đẹp.

    Vu Tình là một người một khi bắt đầu nhớ lại quá khứ sẽ không ngừng lại được.

    Cô không biết thân thể của mình như thế nào, là chết rồi sao? Hoặc trở thành một người thực vật? Hoặc tiếp tục sống?

    Tất cả những điều này cô đều không biết.

    Cô mơ hồ xuyên vào trong sách, một tuần trôi qua cũng không có bất kỳ động tĩnh nào. Vu Tình cảm thấy mình có thể cả đời này cũng không nhất định có thể mặc trở về.

    Vu Tình mở vòi nước rửa mặt, mở cửa thấy Vu Hựu vừa mới rời giường.

    Vu Hựu thế nhưng có chút ngoài ý muốn với việc Vu Tình không nằm trên giường.

    Lúc Vu Hựu xuống lầu nhìn thấy thím Trương đang thu dọn nửa cái bánh sandwich còn sót lại trên bàn, Vu Tình ngồi ở trước bàn uống nước trái cây.

    "Giống như một con mèo thì ăn một chút, buổi sáng không ăn cơm dễ bị sỏi thận lắm." Thím Trương mang bánh sandwich chỉ ăn một nửa vào nhà bếp.

    Vu Tình nâng ly uống nước trái cây nói chuyện, giọng nói có chút ngân nga: "Cháu ăn rồi mà."

    Thím Trương đi ra bưng bữa sáng của Vu Hựu ra, sau đó ngồi trên ghế: "Chỉ có cháu là ăn cũng như không ăn ấy."

    Vu Tình uống hết nước trái cây cuối cùng còn lại: "Vậy cũng là ăn ạ."

    Vu Hựu cắn một miếng sandwich: "Là ăn hơi ít."

    Vu Tình bởi vì thức đêm mà dậy sớm, hiện tại đầu có chút đau, cũng không muốn nói nhiều, xách cặp sách rời đi: "Em lên xe chờ anh."

    Thím Trương thở dài: "Ài, đứa nhỏ này, buổi sáng ăn ít như vậy nhất định sẽ đói."

    Vu Hựu nhanh chóng ăn xong đồ ăn: "Buổi sáng không có khẩu vị gì, để cháu lấy cho con bé một chai sữa chua."

    "Đây." Thím Trương từ trong phòng bếp cầm một chai sữa chua đưa cho Vu Hựu đang mang giày: "Cháu ở trường cũng đừng quá mệt mỏi vì học tập nhé."

    Vu Hựu đáp một tiếng: "Thím Trương, cháu đi đây."

    Lúc Vu Hựu lên xe, Vu Tình đang nhắm mắt lại.

    Vu Tình nghe thấy âm thanh mở mắt ra nhìn anh một cái, Vu Hựu đưa sữa chua cho cô, tay Vu Tình từ trong túi vươn ra nhận lấy.

    Ở trong nhà vẫn còn ấm áp, ra ngoài đã lạnh gần chết.

    Gần đây trời càng ngày càng lạnh, ngày hôm qua Vu Tình tan học xong tay đều lạnh hết cả lên.

    Vu Tình xoay sữa chua trong tay.

    Vu Hựu và cha mẹ Vu đối với cô đều rất tốt, nhưng Vu Tình biết bọn họ chỉ là đối tốt với người nhà mà thôi.

    Trong khoảng thời gian tiếp xúc này, Vu Tình phát hiện Vu Hựu cũng không lạnh lùng như lúc đầu cô nghĩ.

    Sự dịu dàng của anh là đến từ nội tâm, không dễ dàng phát hiện ra.

    Bọn họ đều rất tốt, chỉ là Vu Tình luôn có chút không được tự nhiên.

    Thật giống như có loại cảm xúc đang chiếm đoạt người khác vậy.

    Tối hôm qua Vu Tình suy nghĩ cả đêm.

    Kí lai chi, tắc an chi, nếu đã tới nơi này, vậy cô cũng không thể một mực có khoảng cách cùng bọn họ như vậy được.

    Gia đình là những người dễ dàng nhất nhận thấy bạn có gì đó không đúng.

    Tựa như lúc trước bị Vu Hựu nhận ra vậy.

    Hiện tại cô chính là Vu Tình, cô cũng phải đối xử tốt với người nhà của mình, đối xử tốt với mình.

    Như vậy cho dù có một ngày đổi lại, cô cũng sẽ không có cảm giác áy náy.

    Suốt đêm nghĩ nhiều, Vu Tình đến lớp nộp bài tập xong liền không chịu nổi nằm sấp trên bàn.
     
    Thanh nguAnhnguyen0312 thích bài này.
  8. Kikimini tiểu cung nữ

    Bài viết:
    0
    Chương 8.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Suốt đêm nghĩ nhiều, Vu Tình đến lớp nộp bài tập xong liền không chịu nổi nằm sấp trên bàn.

    Nhưng bạn học lục tục vào lớp lại ầm ĩ đến mức Vu Tình có chút không ngủ được.

    Đau nhức đột ngột ở gáy cùng việc thức suốt đêm khiến Vu Tình cảm thấy có chút muốn nôn.

    Mục Tư Vũ nhìn thấy cô cau mày như thể không thoải mái.

    Tiết tự học buổi sáng là toán, vốn là sẽ giảng đề, nhưng vì giáo viên kẹt xe nên để lớp trưởng lấy bài tập để mọi người làm.

    Vu Tình nhìn thấy đống bài tập toán chỉ cảm thấy đầu càng đau.

    Cô nhìn thoáng qua Mục Tư Vũ đã bắt đầu làm bài, liền nằm sấp trên bàn chọc chọc cậu.

    Mục Tư Vũ nhìn về phía cô.

    Vu Tình nằm sấp trên bàn đáng thương nhìn chằm chằm Mục Tư Vũ: "Cậu viết xong cho tôi mượn chép một chút được không?"

    Tầm mắt Mục Tư Vũ quay trở lại viết bài tiếp.

    Tuy rằng Vu Tình không nhận được câu trả lời, nhưng cô nghĩ cậu hẳn là sẽ không cự tuyệt, liền nhắm mắt lại.

    Bài tập này không khó, Mục Tư Vũ nhanh chóng làm xong.

    Cậu nhìn thoáng qua Vu Tình đang ngủ.

    Vu Tình nằm sấp trên bàn, tựa đầu lên cánh tay ngủ, mặt hướng về phía cậu, khiến Mục Tư Vũ làm đề luôn có cảm giác cô đang nhìn mình.

    Cậu nhìn vào quầng thâm dưới mắt của cô, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ treo trên tường.

    Chỉ còn 20 phút nữa là kết thúc tiết tự học buổi sáng.

    Mục Tư Vũ mở cuốn sách bên cạnh, bắt đầu đọc.

    Còn năm phút nữa là kết thúc tiết tự học, Mục Tư Vũ dùng bút đánh thức Vu Tình.

    Vu Tình chậm rãi mở mắt ra, có chút không quá tình nguyện, nhưng lại không thể không đứng lên, liền khom người lại cánh tay buông xuống dưới giãn cơ một chút, sau đó cầm lấy bài làm của Mục Tư Vũ bắt đầu chép.

    Bài tập chỉ có một câu hỏi lớn, những câu khác đều là điền vào chỗ trống, Vu Tình rất nhanh thì chép xong.

    Bài tập của Mục Tư Vũ rất sạch sẽ, chỉ có câu trả lời trên đó. Vu Tình hỏi cậu: "Giấy nháp của cậu đâu?"

    Mục Tư Vũ lấy ra một quyển sổ từ bên cạnh lật một trang cho cô.

    "Còn rất cẩn thận, không hổ là cậu."

    Giấy giáp của Mục Tư Vũ đều rất ngay ngắn sạch đẹp, Vu Tình nhanh chóng bổ sung ở chỗ trống bài làm.

    Sau khi chép xong, cô trả lại bài tập cho cậu: "Cảm ơn, buổi trưa mời cậu ăn cơm."

    "Không cần."

    Vu Tình nhớ lại hôm qua là cô mời cậu ấy ăn cơm: "Vậy cậu mời tôi ăn cơm."

    "Ừm."

    Vu Tình nhìn về phía Mục Tư Vũ đang đọc sách.

    Hơi ngoan nha.

    Lúc Vu Tình đi học cảm thấy bụng có chút đau, phía dưới còn có một loại cảm giác quen thuộc.

    Cô nghi ngờ do cô học tập và nghỉ ngơi bất thường dẫn đến bà dì đến sớm.

    "Vu Tình" sẽ ghi lại thời gian kinh nguyệt trong điện thoại di động, cô đã xem qua phát hiện ra thời gian của cô ấy còn rất chuẩn. Tất cả đều là giữa tháng, mà bây giờ mới chỉ là đầu tháng mười.

    Vu Tình đưa tay lật qua cặp sách treo bên cạnh bàn, từ trong lấy ra một cái băng vệ sinh, ở trong túi xách nhét băng vệ sinh vào trong ống tay áo.

    Ngay sau giờ học, cô liền đi ngay vào nhà vệ sinh.

    Cô cởi quần ra nhìn.

    May mắn nó không dính vào quần.

    Cô dán băng vệ sinh rồi rửa tay trở lại lớp học.

    Đường ống nước nóng của trường bị hỏng nên còn chưa có nước nóng, Vu Tình nhanh chóng rửa vài cái liền tắt vòi nước.

    Bàn tay vốn lạnh bây giờ còn lạnh hơn.

    Lúc cô trở về Mục Tư Vũ không có ở đây, cô lấy điện thoại di động từ trong bàn ra định mua túi sửa ấm trên mạng.

    Sau khi Mục Tư Vũ trở về, Vu Tình liền nhân cơ hội đưa tay đặt lên cổ cậu.

    "..."

    Mục Tư Vũ bị tay lạnh sở vào theo bản năng rụt vai kẹp chặt tay cô.

    "Ha ha ha ha ha tôi sai rồi, lần sau lại làm tiếp ha ha ha."

    Mục Tư Vũ cau mày: "Sao lại lạnh như vậy."

    "Không có biện pháp nha, ai bảo không ai nắm tay cho tôi a." Vu Tình hai tay đút túi nằm lên bàn.

    Mục Tư Vũ phớt lờ cô.

    Vu Tình thật ra cũng không đau bụng kinh, chỉ là cô không nghĩ tới Vu Tình này lại đau bụng kinh.

    Đây là lần đầu tiên cô đau bụng kinh, mới phát hiện thì ra lại đau như vậy.

    Bụng dưới đau như sắp chết rồi, động cũng đau, bất động cũng đau, thế nào cũng đau.

    Hồi cô còn đi học ở trường có một nữ sinh mỗi lần đến ngày đầu tiên của tháng đều phải xin nghỉ, bởi vì đau bụng.

    Lúc đó Vu Tình còn nghĩ thật sự đau như vậy sao?

    Nữ sinh kia xin nghỉ nhiều lần, Vu Tình đều cảm thấy cô ấy có chút giả tạo.

    Hiện tại Vu Tình liền bắt đầu xin lỗi cô ấy một trận ở trong lòng.

    Đổ lỗi cho bạn rồi, thực sự rất đau.

    Nhưng cô cảm thấy cô đau cũng không sao lắm, không đến mức đau đến không chịu nổi, nhưng vẫn luôn tồn tại đau đớn cũng rất khó chịu.

    Buổi sáng tay Vu Tình ôm bụng, nằm sấp trên bàn.

    "Cậu đi ăn đi, tôi không muốn ăn." Vu Tình nói với Mục Tư Vũ.

    "?"

    "Đau bụng." Vu Tình nằm sấp trên bàn nhìn cậu.

    Mục Tư Vũ nhìn thấy động tác lúc trước của cô trong lớp: "Tôi mời cậu đi ăn cơm là cậu không ăn đó nhé, sau này cũng không cần tìm tôi đòi nợ a."

    "Tiểu keo kiệt." Vu Tình quay đầu nhắm mắt không nhìn cậu nữa.

    Lớp 1 hôm nay kéo dài, khi mọi người trong lớp Vu Tình đều đi ăn cơm, Vu Tình và Hạ Chí mới tới tìm cô. "Tình Tình đi ăn cơm thôi." Thanh Xuyên đứng ở cửa gọi cô.

    "Tớ không đi đâu, đau bụng."

    Thanh Xuyên biết chuyện cô đau bụng kinh, liền nói: "Vậy tớ trở về mang chút gì đó ấm áp cho cậu."

    "Ừm."
     
    Thanh nguAnhnguyen0312 thích bài này.
  9. Kikimini tiểu cung nữ

    Bài viết:
    0
    Chương 8.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lớp 1 hôm nay kéo dài, khi mọi người trong lớp Vu Tình đều đi ăn cơm, Vu Tình và Hạ Chí mới tới tìm cô. "Tình Tình đi ăn cơm thôi." Thanh Xuyên đứng ở cửa gọi cô.

    "Tớ không đi đâu, đau bụng."

    Thanh Xuyên biết chuyện cô đau bụng kinh, liền nói: "Vậy tớ trở về mang chút gì đó ấm áp cho cậu."

    "Ừm."

    Vu Tình nghe thấy tiếng ồn ào mới phát hiện thì ra cô vừa mới ngủ.

    Phần lớn mọi người trong lớp đều đã trở về, Mục Tư Vũ thấy cô tỉnh lại liền đẩy một ly đồ uống ấm cùng một miếng bánh ngọt nhỏ cho cô.

    Vu Tình xoa xoa mặt: "Thanh Xuyên đem tới sao?"

    "Thanh Xuyên?" Mục Tư Vũ còn có chút nghi hoặc, sau khi phản ứng lại có chút thẹn thùng: "Không phải!"

    Vu Tình uống một ngụm chỉ cảm thấy một luồng ấm áp từ cổ họng trượt vào thân thể cô.

    "Đây là cậu mua?" Vu Tình kinh ngạc nhìn về phía Mục Tư Vũ.

    Cô không nghĩ rằng Mục Tư Vũ sẽ mang thức ăn cho cô.

    Mục Tư Vũ không nhìn cô nữa.

    Cậu cảm thấy mình chính là bị bệnh, cảm thấy cô còn rất đáng thương mới mang thức ăn về cho cô.

    Lúc ấy cậu nhìn thấy mặt cô có chút trắng, quầng thâm càng rõ ràng, nhìn qua đáng thương vô cùng.

    Kết quả lại bị cho là người khác mua cho cô.

    "Tôi sai rồi, cảm ơn cậu còn nghĩ tới tôi, mang đồ ăn cho tôi." Vu Tình ngủ một giấc uống đồ uống ấm cảm giác thân thể tốt hơn một chút.

    Mục Tư Vũ vẫn phớt lờ cô.

    "Ây ya, về phần tại sao tôi tưởng Thanh Xuyên mua cho tôi, là do Thanh Xuyên nói với tôi cậu ấy sẽ mang đồ ăn cho tôi, cậu lại không nói với tôi, làm sao tôi biết được."

    "Ờ"

    "Ấy đừng giận nữa mà, tôi thật sự sai rồi, đừng giận tôi nữa mà, đừng tức giận a, có cái gì mà phải tức giận như vậy chứ." Vu Tình kéo góc áo cậu.

    "Là tôi mua nên làm cậu thất vọng nhỉ, không phải là nam sinh mà cậu nghĩ." Mục Tư Vũ bắt đầu âm dương quái khí.

    Từ nhỏ cậu đã là đối tượng được mọi người theo đuổi, tự nhiên có chút kiêu ngạo.

    Cậu khó có được phát thiện tâm, hiện tại lại bị nhầm là đứa con trai khác, loại cảm giác này làm cho cậu có chút tức giận.

    "Nam sinh? Nam sinh gì?" Vu Tình mê hoặc, không biết Mục Tư Vũ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy tính tình cậu bé này sao lại như vậy, chuyện nhỏ như vậy mà cũng tức giận.

    Vu Tình hồi tưởng lại những gì cô vừa nói: "A, có phải cậu nhớ nhầm người không? Nam sinh ngày hôm qua tên là Hạ Chí, Thanh Xuyên là nữ mà."

    Mục Tư Vũ căng cứng lại.

    Vu Tình chỉ cảm thấy buồn cười, cô không nghĩ tới cậu ngay cả tên của nữ chính cũng nhớ lộn.

    Mục Tư Vũ cảm thấy mình vừa rồi quả thực chính là một tên hề, tự nhiên vô duyên vô cớ tức giận.

    "Đừng cười nữa!" Mục Tư Vũ thẹn quá hóa giận.

    "Ha ha ha ha ha ha." Sau khi cười xong, Vu Tình lại có chút tò mò: "Sao ngay cả tên cậu ấy cũng có thể nhớ lộn thế?"

    "Nhớ sai thì làm sao!"

    "Cậu ấy xinh như vậy mà cậu cũng không nhớ tên cậu ấy?" Vu Tình uống một ngụm.

    Chiếc cốc che khuất nửa khuôn mặt của cô, nhưng hai mắt to của cô nhìn cậu. Lông mi của cô rất dày, bộ dáng chớp chớp mắt khiến cậu nhớ tới mèo con mình từng nuôi khi còn bé.

    Con mèo đó là cậu nhặt được, đôi mắt tròn, mỗi lần làm nũng sẽ chớp mắt nhìn cậu.

    Lúc đó cậu nghĩ nó rất dễ thương, vì vậy đặc biệt thích nó.

    Nhưng hai ngày sau nó đã chết, bị bệnh nặng, không thể chữa khỏi.

    Mục Tư Vũ lúc đó rất thương tâm, cậu cảm thấy mình còn chưa kịp tiếp tục thích nó, nó đã cứ như vậy rời khỏi mình.

    Lúc đó, cha mẹ dỗ dành con mèo đã đi đến một nơi tốt hơn để sống. Cha mẹ nghĩ cậu sau khi được an ủi sẽ không buồn nữa.

    Nhưng nó làm cho Mục Tư Vũ ghét mèo hơn.

    Rõ ràng cậu đối xử rất tốt với nó, nhưng nó lại chạy theo một cuộc sống tốt hơn.

    Nó chỉ coi cậu kà bước đệm để đi đến nơi tốt hơn mà thôi.

    Cũng từ lúc đó trở đi, cậu chán ghét những thứ đáng yêu. Cậu cảm thấy bọn họ đều là dỗ dành cậu để lấy lòng cậu thôi, cậu sẽ không bị lừa.

    Sau khi lớn lên, cậu mới hiểu câu đó chỉ là để dỗ dành cậu, sợ rằng cậu vì con mèo đã chết quá đau lòng.

    Nhưng lúc này cậu đã không thích tất cả các thứ đáng yêu rồi.

    Cho nên thời điểm cậu vừa tới, Vu Tình đang nhìn chằm chằm cậu, cậu mới có thể mở miệng liền rất không khách khí nói câu kia.

    Cậu thu hồi ánh mắt: "Vậy thì sao?"

    "Vậy cậu có nhớ tên tôi không?"

    Mục Tư Vũ vẻ mặt giống như nhìn kẻ ngốc chọc cười Vu Tình.

    Cô không còn làm phiền cậu bắt đầu làm bài tập về nhà.

    Mục Tư Vũ nhìn vào chỗ viết tên viết trên cuốn bài tập về nhà vừa được phát.

    Vu Tình.

    Cậu đọc cái tên này trong tim.
     
    Thanh nguAnhnguyen0312 thích bài này.
  10. Kikimini tiểu cung nữ

    Bài viết:
    0
    Chương 9.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc trưa cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng buổi chiều bắt đầu đau một lần nữa.

    Vu Tình cảm thấy mình thật sự muốn bị bà dì đến tra tấn đau đớn đến chết.

    Làm con gái thật khó mà.

    Vu Tình ôm bụng nghĩ.

    Hai tiết ngữ văn trước khi tan học có giáo viên đến dự giờ.

    Vu Tình sợ nhất là môn ngữ văn có người đến dự giờ.

    Cô cảm thấy giáo viên ngữ văn này giảng bài rất thôi miên, nhưng có người đến dự giờ thì cô không thể nằm ngủ trên bàn.

    Dư quang của Mục Tư Vũ nhìn thấy đầu của cô gật gù như gà con đang mổ thóc, đầu cũng càng ngày càng thấp.

    Nhìn cô có chút muốn cười.

    Vu Tình cảm giác trong nháy mắt cô hình như đã tiến vào giấc ngủ sau đó đột nhiên bừng tỉnh.

    Mục Tư Vũ không nhịn được cười khẽ ra tiếng.

    Vu Tình nhìn cậu một cái, nhỏ giọng oán giận như làm nũng: "Cậu không cảm thấy giáo viên giảng bài rất mệt mỏi sao?"

    Ý cười của Mục Tư Vũ còn chưa hoàn toàn thu hồi: "Vẫn được."

    Vu Tình giật giật: "Thật buồn ngủ."

    Cô chống đỡ hết mình đến tan học, kết quả không ngờ giáo viên ngữ văn còn không có ý định chấm dứt. "Tại sao thầy ấy vẫn còn nói vậy?"

    Vu Tình cảm thấy mình thật sự vô cùng buồn ngủ.

    "Cậu không nghe thấy thầy nói hai tiết học sẽ học liền sao?"

    "Vãi." Vu Tinh nhịn không được nhíu mày mắng.

    "Lại nhẫn nhịn."

    Vu Tình nhìn cậu một cái.

    Cô cảm thấy hôm nay quan hệ của Mục Tư Vũ và cô giống như gần gũi hơn một chút.

    Cô cảm thấy khá kỳ diệu.

    Rõ ràng mới quen biết hai ngày, chẳng lẽ dễ dàng đạt được tình bạn của nam sinh như vậy sao?

    Lúc đầu Vu Tình một người bạn khác giới cũng không có, cô cũng không biết nên làm quen với người khác phái như thế nào, cảm giác giống như người khác phái thì không có chủ đề gì để tán gẫu.

    Vu Tình xoa xoa mặt vài cái, tiếp tục nghe giảng.

    Mục Tư Vũ nhìn bộ dáng xoa mặt cô, cảm thấy cô càng giống như một con mèo con hơn.

    Giống như một con mèo, lúc nào cũng chà mặt liếm mép.

    Vu Tình thật vất vả mới chịu đựng được đến lúc tan học, định gửi tin nhắn cho Vu Hựu, phát hiện giữa trưa Thanh Xuyên gửi tin nhắn cho cô: "Thực xin lỗi a Tình Tình, buổi trưa tớ có việc không mua đồ ăn cho cậu được, ngày mai tớ mời cậu ăn cơm nhoa!"

    Sau đó còn đi kèm mấy cái biểu tượng cảm xúc đáng yêu.

    Vu Tình không rep lại, mở tin nhắn của Vu Hựu gửi tin nhắn cho anh.

    Cô ấy thì có thể làm gì? Lại là làm một ít chuyện với nam nhân của cô ấy mà thôi.

    Thanh Xuyên cũng hay đau bụng kinh, Vu Tình nguyên tác luôn dặn dò cô ấy không được ăn đồ lạnh, lúc cô ấy không có khẩu vị ăn cơm sẽ mang cho cô ấy chút đồ ăn vặt.

    Vu Tình nói cô ấy không nên tức giận, làm rất nhiều thứ cho Thanh Xuyên, nhưng rốt cục cô ấy lại không có ý định ăn.

    Không tức giận, chỉ là ít nhiều có một chút không vui vẻ đi.

    Có chút vì Vu Tình nguyên tác mà cảm giác không đáng giá lắm.

    Dù sao lúc nào cũng cảm giác sợ hãi khi không được yêu thích.

    Vu Hựu sau khi tan học đến tìm Vu Tình.

    Mở cửa ra thấy trong lớp học chỉ có một mình cô đang nằm sấp ngủ.

    Anh đi qua vỗ nhẹ vào cô.

    Vu Hựu nhìn thấy lông mi cô run rẩy, sau đó mở mắt ra.

    Cô ngồi dậy nhìn Vu Hựu đang đứng bên cạnh cô.

    Vu Tình còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, hai con mắt có chút mông lung nhìn anh, giọng nói có chút mềm mại: "Anh."

    Rõ ràng chỉ có một chữ, nhưng Vu Hựu lại cảm giác chữ kia giống như phủ đầy đường, còn rơi xuống nước đường sền sệt.

    Tim Vu Hựu đập nhanh hơn một chút.

    Vu Tình đã sớm thu thập xong cặp sách đeo lên lựng đi cùng Vu Hựu.

    Cô ngáp một cái, nước mắt sinh lý tràn đầy hai mắt: "Buồn ngủ quá."

    Sau đó lau nước mắt đi.

    Vu Hựu ngồi lên xe, nói với Vu Tình: "Hôm nay đi ngủ sớm một chút."

    "Ừm."

    Cô cũng quyết định đi ngủ sớm, không thể thức khuya nữa, thật sự buồn ngủ đến chết.

    Cô thấy Vu Hựu lên xe lấy điện thoại di động ra xem tin tức, dịch chuyển về phía anh.

    Cô dựa đầu vào vai Vu Hựu, làm nũng nói: "Buồn ngủ quá."

    Tay cô nắm lấy tay anh, chậm rãi đan xen mười ngón tay anh.

    "Bụng cũng đau nữa."

    "Hôm nay Thanh Thanh nói buổi trưa mang đồ ăn cho em, kết quả cũng không đem tới."

    Có thể là bà dì đến, Vu Tình hiện tại rất muốn làm nũng.

    Muốn làm nũng không kiêng nể gì, muốn được người ta bao dung vô điều kiện, muốn cảm nhận được mình được yêu thương.

    Tay Vu Tình quá lạnh, Vu Hựu nắm tay cô bỏ vào trong túi áo mình.

    "Buổi trưa không ăn cơm à?" Vu Hựu hỏi.

    Vu Tình gật gật đầu.

    Tóc Vu Tình chạm lên hàm anh, bởi vì động tác cọ xát tóc lên mặt anh của cô, làm cho anh cảm thấy có chút ngứa ngáy.

    "Anh."

    "Ừ?"

    "Anh."

    "Nói."

    "Anh anh anh anh anh, ha ha ha ha ha." Vu Tình tự mình chọc cười.

    "Anh có cảm thấy em vừa rồi như gà kêu không?" Vu Tình quay đầu nhìn về phía Vu Hựu.

    Vu Hựu nghiêng đầu vừa vặn đối mặt với Vu Tình.

    Mặt hai người kề sát nhau rất gần, Vu Hựu thậm chí có thể cảm giác được hơi thở khi cô hít thở.

    Vu Tình nhìn Vu Hựu trước mắt.

    Anh rất đẹp trai, đeo một cặp kính gọng đen, cô nhìn thấy nốt ruồi lệ của anh qua tròng kính.

    Đôi môi của anh có chút mỏng, nhưng rất đẹp.

    Trong nháy mắt cô muốn hôn, hôn lên môi anh, nếm thử có phải rất mềm rất ngọt hay không.

    Cô quay đầu lại, tiếp tục dựa vào Vu Hựu.

    Vu Hựu tiếp tục cúi đầu nhìn điện thoại di động.

    Vu Tình cảm giác bàn tay đang nắm lấy tay cô dường như giật giật một chút.

    Vu Tình sau khi ăn cơm xong trở về phòng làm bài tập.

    Hôm nay cô gần như ngủ ở trường, bài tập về nhà cũng chưa làm xong.

    Lần đầu tiên cô đăng một tin nhắn trong phần mềm livestream của mình nói cô không khỏe, ngừng phát sóng trong hai ngày.

    Chẳng bao lâu đã có ai đó đã bình luận.

    Tốc độ tăng fan của Vu Tình rất nhanh, hiện tại cũng đã có một trăm ngàn fan.

    Cô làm bài tập về nhà, một lúc sau điện thoại di động sáng lên.

    Cô cầm tới phát hiện là Tư Đường gửi tin nhắn cho cô.

    Cô còn tưởng rằng sau khi ngày hôm qua cô nói như vậy, anh sẽ không chủ động nhắn tin cho cô nữa.

    "Thân thể làm sao vậy?"

    "Đau bụng." Vu Tình trả lời.

    Đối diện gửi tới một cái biểu tượng cảm xúc uống nhiều nước nóng.

    Vu Tình không trả lời lại.
     
    Thanh ngu thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...