Trọng Sinh [Edit] Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay - Y Nhân Vi Hoa

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nguyễn Mộc, 15 Tháng sáu 2021.

  1. Nguyễn Mộc

    Bài viết:
    4
    Chương 50: Ngày tận thế đến.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Cửu và những người khác rời đi, mà hôm nay các khu vực phồn hoa nhộn nhịp của thành phố đều đã trở nên hỗn loạn.

    Ngồi trong văn phòng cảnh sát, người đàn ông trung niên hai ngày trước đã mắng Hoắc Tường và Lôi Kiệt lúc này hai mắt đã lồi ra.

    Đôi tay cũng vô thức cong lên, khuôn mặt méo xệch.

    Hắn ta luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn cả ngày hôm nay, nhưng hắn ta không quan tâm mà cũng không để tâm đến nó.

    Sáng hôm nay khi đến văn phòng, hắn ta mới rót một tách trà chuẩn bị ngồi lại ghế văn phòng.

    Thời điểm xoay người, thân thể xảy ra biến hóa, hắn ta cũng không có quay về chỗ ngồi.

    "Thùng thùng.."

    Có tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.

    Nhưng trong phòng lúc này đã không có một hơi thở nào, nên không ai để ý đến.

    Người đàn ông liên tục gõ cửa.

    Tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, bởi bì nhiệm vụ cấp bách, người đàn ông trực tiếp đẩy cửa ra.

    Ngay lúc cánh cửa được mở ra, cảnh tượng bên trong văn phòng cũng hiện ra trước mắt những người ngoài cửa.

    "Đội trở đã xảy ra chuyện! Mọi người mau tới.."

    Đồn cảnh sát đã hỗn loạn, bệnh viện càng hỗn loạn hơn.

    Tình hình trong bệnh viện còn nghiêm trọng hơn, khắp nơi đều có quái vật ăn thịt người, vết máu loang lỗ khắp nơi.

    Những quái vật đó chính là tang thi, một trong số họ là bệnh nhân, một số đang nằm viện, thậm chí còn có một số bác sĩ mặc áo blouse trắng.

    Bệnh viện đã trở thành địa ngục trần gian.

    Những người có ý thức còn sót lại đang hoảng sợ nhìn mọi thứ trước mắt với vẻ mặt sợ hãi.

    Bọn họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

    Tại sao những con quái vật ăn thịt người này đột nhiên xuất hiện.

    Sự ra đi của người thân, bạn bè và bên cạnh đó hết người này đến người khác lần lượt ngã xuống, làm cho bọn họ nhận thức được cái gì mới là địa ngục.

    Họ chạy ra bên ngoài bệnh viện.

    Ngay cả khi họ giẫm lên một đứa trẻ, họ cũng không để ý tới.

    Ở trong mắt họ mạng sống mới là quan trọng nhất.

    Tiếng la hét của người lớn, tiếng khóc của trẻn nhỏ, tiếng la hét đau đớn khi bị tang thi tấn công.

    Tất cả các bệnh viện khác đều có cảnh tượng này.

    Có những người có ý thức nghĩ rằng chạy ra khỏi bệnh viện là mọi chuyện sẽ tốt lên.

    Nhưng họ không biết rằng tình hình bên ngoài cũng không khá hơn là bao.

    Mạt thế cuối cùng cũng đến.

    * * *

    Cố Cửu đang lái xe trên đường quốc lộ, hướng về thủ đô.

    Trên đường đi, họ không gặp phải bất kỳ người nào bị nhiễm virus.

    Nhưng họ có thể nghe thấy tin tức từ thành phố phía sau họ truyền tới. Bọn họ cũng đều biết mạt thế thật sự đã tới.

    Ở trên xe, người duy nhất không thể chấp nhận được là Lôi Kiệt.

    Vừa rồi, câu ta nghe tin tức trong xe nói rằng bệnh viện bị tấn công.

    Đó đều là những quái vật ăn thịt người, những người đó gặp người liền cắn.

    Phóng viên thậm chí còn đích thân đến bệnh viện để báo cáo tình hình bệnh viện mọi lúc.

    Nhưng rồi phóng viên cũng bị tấng công.

    Cậu ta nghe thấy tiếng la hét của phóng viên và tiếng la hét của những người xung quanh.

    Cậu ta hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.

    Lôi Kiệt nhìn Hoắc Tường ngồi bên cạnh, đưa tay lôi kéo quần áo của đối phương.

    Tường Tử, cậu có nghe thấy không? Đây là một trò đùa, hay là một trò đò cố ý của đài truyền hình? "

    Lôi Kiệt còn bật cười khi nói như vậy, cứ như mọi chuyện giống như cậu ta đã nói.

    " Haha.. Cậu ta còn nói đài truyền hình ngày càng rác rưởi về mặt sáng tạo. Loại giởn chơi này là để thu hút quần chúng, Tường Tử cậu.."

    Nhưng càng nói Lôi Kiệt không thể tiếp tục nói được nữa.

    Chỉ là bởi vì ánh mắt của Hoắc Tường thực bình tĩnh, thậm chí còn có chút đau buồn.

    Ngay cả Cố Cửu ngồi ở ghế lái cũng lạnh lùng nhìn hắn.

    Thanh niên ngồi ở ghế phụ cũng nhàn nhạt nhìn hắn.
     
  2. Nguyễn Mộc

    Bài viết:
    4
    Chương 51: Chạm trán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tầm mắt của cả ba khiến Lôi Kiệt không thể tự lừa dối mình.

    Nhưng cậu ta vẫn không thể chấp nhận được.

    Cố Cửu liếc nhìn Lôi Kiệt, thấy trên mặt cậu ta tràn ngập cảm xúc khó tin và không thể chấp nhận được, cô tiếp tục nhìn về phía trước.

    Rất nhiều người đều sẽ có loại cảm xúc này, nhưng cuối cùng còn không phải cũng chỉ có thể chấp nhận.

    Đó chỉ là vấn đề thời gian, sớm hay muộn gì cũng phải chấp nhận.

    Bây giờ họ đang lái xe trên đường quốc lộ, điểm dừng chân tiếp theo là thành phố A.

    Cố Cửu đến thành phố A không phải chỉ một lần, mà cả thế giới đều sẽ trải qua những biến hóa long trời lở đất vào đêm nay.

    Cô quyết định ở lại thành phố A một đêm.

    * * *

    Trên con đường quốc lộ từ thành phố A đến thủ đô, lúc này đã đứng một đám người mặc áo đen.

    Vẻ mặt bọn họ đầy hoảng sợ nhìn dòng xe cộ trên đường.

    Cách bọn họ không xa có thể nghe thấy mấy chiếc siêu xe, trong số đó có một chiếc xe địa hình đã được cải tạo.

    Bên cạnh chiếc xe địa hình là ba người đàn ông đẹp trai.

    Ba người này là Mộ Tư Nhiên, Tư Vân và Tư Ngọc.

    Ba người bọn họ lúc này vẻ mặt nghiêm túc, vẻ mặt tràn đầy căng thẳng trước nay chưa từng có.

    Họ canh chừng thiếu gia mọi lúc, nhưng cuối cùng lại để thiếu gia trốn thoát.

    Ngay khi Mộ Tư nhiên đang đưa đồ ăn cho Quân Bắc Mặc vào sáng nay, thì người bên kia đã trốn thoát.

    Khi họ đuổi theo hướng thiếu gia bỏ chạy, họ hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của thiếu gia đâu.

    "Tư Nhiên, bây giờ chúng ta phải làm sao? Có muốn hay không thông tri với kinh thành bên kia?"

    Tư Vân nhìn Mộ Tư Nhiên bên cạnh.

    Nhưng khi Mộ Tư Nhiên nghe vậy, cũng chỉ cười khổ nói: "Nếu tôi có thể thông báo với bên đó tôi đã thông báo từ lâu rồi. Tôi không biết chyện gì đang xảy ra ở thành phố A. Kể từ khi chúng ta đến đây, mọi liên lạc đều không thể liên lạc được."

    Tư Vân vừa nghe vậy thì sắc mặt đại biến, ngay cả Tư Ngọc người lúc nào cũng như một khối băng, sắc mặt cũng nứt ra.

    "Chuyện lớn như vậy vì sao không nói cho chúng tôi sớm hơn để chúng tôi còn nghĩ ra một số biện pháp,"

    Tư Ngọc vẻ mặt khó hiểu.

    Mộ Tư Nhiên tháo mắt kính xuống, ấn sống mũi, "Lúc đầu thiếu gia nói chúng ta sẽ sớm rời đi, chúng ta sẽ không ở lại chỗ này, cho nên cũng không quan tâm. Ai ngờ đâu, thiếu gia nữa đường lại biến hóa chứ."

    Khi Tư Vân và Tư Ngọc nghe được lời của cậu ta liền tin, đây quả thực là phong cách làm việc của thiếu gia.

    Nhưng chính vì sai lầm này mà họ mất liên lạc với thủ đô.

    Mộ Tư Nhiên lúc này mới đeo mắt kính lên, ánh mắt ôn hòa nhìn Tư Vân và Tư Ngọc, nghiêm túc nhìn Tư Ngọc, "Tư Ngọc cùng tôi mang người đi tìm thiếu gia, Tư Vân cậu ở tại chỗ đợi lệnh, nếu tìm không thấy thiếu gia, dựa vào kinh nghiệm lúc trước, sau khi thiếu gia khôi phục khẳng định sẽ trở về."

    Đối với an bài của Mộ Tư Nhiên, Tư Vân và Tư Ngọc đều không có ý kiến.

    Bọn họ từng người mang theo một ít vệ sĩ, chia nhau đi ba hướng khác nhau.

    * * *

    Đoàn người Cố Cửu lúc này đã đến khu vực đô thị của thành phố A.

    Cả bọn trong thâm tâm đều biết rõ tối nay chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng không ai có ý kiến đối với việc Cố Cửu ở lại thành phố A.

    Bốn người vào khách sạn để thuê phòng, ví lý do an toàn nên cả bốn ở chung một phòng.

    Bởi vậy nên ánh mắt của quầy lễ tân khách sạn này nhìn bọn họ rất là vi diệu.

    Nhưng không ai quan tâm đến cái nhìn của người không quan trọng nghĩ gì.

    Sau khi hoàn thành các thủ tục và lấy thẻ phòng, cả bốn người họ đi về phía thang máy.

    Tuy nhiên, lúc bọn họ đang đi về phía thang máy, Cố Cửu nhìn thấy người vừa đi ra khỏi thang máy cách đó không xa, liền dừng lại.

    Bởi vì Cố Cửu đi phía trước, ngay khi cô dừng lại, Hoắc Tường, Lôi Kiệt và Tiểu Thất đã cùng nhau dừng lại.

    Bọn họ theo tầm mắt của Cố Cửu nhìn thấy những người đi ra từ thang máy.
     
    scribboz thích bài này.
  3. Nguyễn Mộc

    Bài viết:
    4
    Chương 52: Người một nhà.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Cửu nhìn thấy đoàn người phía trước, trong mắt hiện lên cảm xúc phẫn nộ.

    Cô không ngờ tới sẽ nhìn thấy gia đình này trong trường hợp như thế này.

    Hoắc Tường và những người khác không cảm nhận được quá nhiều cảm xúc của Cố Cửu, họ nhìn theo tầm mắt của cô.

    Bọn họ nhìn thấy hai người trung niên bước ra, và một đôi nam nữ trẻ tuổi, họ không biết những người này là gì đối với Cố Cửu.

    Mặc dù thời đi học Hoắc Tường có thích Cố Cửu, nhưng cậu ta chưa từng gặp mặt gia đình cô.

    Cho nên lúc này cậu ta cũng không biết gì cả, Lôi Kiệt và Tiểu Thất cũng không biết gì cả.

    Bốn người đi ra khỏi thang máy cũng sững người khi nhìn thấy Cố Cửu.

    Đặc biệt là người đàn ông trung niên lộ rõ vẻ lo lắng sau khi nhìn thấy Cố Cửu.

    Về phần người phụ nữ trung niên bên cạnh, nhìn thấy Cố Cửu ánh mắt cũng chỉ có sự chán ghét, mặc dù đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng Cố Cửu vẫn phát hiện ra.

    Rốt cuộc, cái ánh mắt chán ghét đó cho dù có che giấu, cũng hiện ra quá rõ ràng.

    Cố Cửu không hiểu kiếp trước mình mù quán đến mức nào mới có thể có những kỳ vọng kỳ vọng như vậy đối với người phụ nữ này.

    Thời điểm đôi nam nữ trẻ tuổi nhìn thấy Cố Cửu, họ đã sửng sốt và bối rối trong giây lát.

    Tuy nhiên bọn họ nhanh chóng gạt bỏ mọi cảm xúc, nhìn Cố Cửu với ánh mắt trách cứ và phán đối.

    Nhóm bốn người này không ai khác chính là kẻ đã giết Cố Cửu ở kiếp trước.

    Cho dù hai người trung niên kia không phải là kẻ giết người thật sự, nhưng họ cũng là những kẻ giết người gián tiếp.

    Người nam nhân trung niên kia là cha ruột của Cố Cửu, còn người phụ nữa trung niên ăn mặc đẹp kia, đó là người phụ nữ mà Cố Cửu đã gọi mẹ hơn 20 năm.

    Ở bên cạnh hai người họ là cố gái trẻ với vẻ mặt ngay thơ nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng kia chính là em gái cô, Cố Huyên.

    Ah..

    Đối với chàng trai trẻ kia..

    "Cố Cửu, mấy ngày nay em ở đâu, có biết chúng ta tìm em bao lâu rồi không?"

    Chàng trai trẻ tuổi sải bước về phía Cố Cửu.

    Tuy nhiên, ngay khi hắn ta đang đi về phía Cố Cửu, Cố Huyên, người ở bên cạnh đã nắm lấy cánh tay của hắn ta lại.

    "Anh Tử Hoa.."

    Người đàn ông bị Cố Huyên kéo cánh tay, trái tim hắn ta nhũn ra khi nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng kêu một tiếng anh Tử Hoa.

    Hắn ta dừng bước chân lại, nắm lấy tay của Cố Huyên, ánh mắt dịu dàng trấn an.

    Cố Cửu nhìn thấy cảnh này, khóe miệng cong lên thành một nụ cười chế gieeuux rõ ràng.

    Cô thất thần nhìn cả nhà ba người trước còn có người bạn trai của cô đang đi chơi.

    Giờ phút này, Cố Cửu chỉ muốn quay về quá khứ, hỏi thử xem cô đã nhận được bao nhiêu để bây giờ cô mới có thể dành tình cảm và kì vọng như vậy cho gia đình này.

    Làm sao để bây giờ cô lại có thể khăng khăng một mực đối với nam nhân cặn bả này.

    Cô thật là ngu ngốc làm sao.

    Hoắc Tường và Lôi Kiệt cảm nhận được cảm xúc xung quanh người Cố Cửu dành trở nên lạnh lẽo, bọn họ nhìn nhóm người cách đó không xa giống như đang nhìn kẻ địch.

    Đặc biệt là người đang ông duy nhất vừa mới lên tiếng, Hoắc Tường không thích hắn ta cho lắm.

    Giọng điều của người đàn ông này mang theo oán trách giống như đó là chuyện đương nhiên, như thể hăn sta cho rằng đó sẽ là tài sản cá nhân của mình.

    Cố Cửu nâng bước chân đi về phía bốn người bọn họ, nhìn Dương Tử Hoa đang an ủi Cố Huyên.

    Lại nhìn cha ruột và người phụ nữ lo lắng nhìn Cố Huyên, cô tự giễu cười.

    Hoắc Tường và những người khác nhìn thấy Cố Cửu đi về phía trước, bọn họ cũng đi theo sau cô.

    Cố Cửu nhìn người phụ nữ mình đã gọi mẹ hơn hai mưới năm, Diệp Uyển Nguyệt.

    Người phụ nữ lúc này nhìn Cố Huyên rất lo lắng, vẻ lo lắng trong mắt cũng không phải là giả.

    Cô đã từng hâm mộ Cố Huyên vì được người phụ nữ này yêu thương.
     
    scribboz thích bài này.
  4. Nguyễn Mộc

    Bài viết:
    4
    Chương 53: Đối chọi gay gắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì hâm mộ với Cố Huyên, cũng mong muốn được đối xử như vậy.

    Khi đó, vì muốn người phụ nữ này quan tâm đến mình, cô thậm chí còn tự làm cho mình bị bệnh.

    Giờ nghĩ lại, Cố Cửu chỉ có thể dùng mootj chữ để hình dung bản thân mình lúc đó, một chữ ngốc.

    Cố Cửu tiếp tục đi về phía trước.

    Thấy cô đi tới, Cố Huyên dùng hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Dương Tử Hoa.

    Cứ như thể Cố Cửu đi đến để đoạt người với cô ta vậy.

    Chính là Cố Cửu lại phớt lờ không để ý đến gia đình này, đi ngang qua họ bước vào thang máy.

    Cố Quảng Bình vốn đang đợi con gái lớn của mình đi đến, trơ mắt nhìn Cố Cửu lướt qua bọn họ đi về phía thang máy.

    Diệp Uyển Nguyệt cũng nhìn thấy động tác của Cố Cửu.

    Nghĩ tới hai tháng nay Cố Cửu không liên lạc với gia đình, thậm chí không gửi tiền về cho gia đình nên bà ta liền tức giận sôi máu.

    "Cố Cửu, đứng lại ch tôi!"

    Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ phía sau.

    Cố Cửu nghe thấy âm thanh chói tay quen thuộc này, nếu là trước kia, có lẽ cô vẫn còn đang hoảng sợ, nghĩ rằng mình lại làm sai cái gì.

    Nhưng mà bây giờ nội tam cô rất bình tĩnh, thực sự rất bình tĩnh.

    Bởi vì hiện giờ cô đã không còn bất kỳ kỳ vọng nào đối gia đình này nữa, cũng không quan tâm đến nữa.

    Cô đã sống lại một lần, không có khả năng buông bỏ mọi thù hận xuống, nhưng cô đã không còn thái độ thù địch mạnh mẽ như trước.

    Cố Cửu đứng yên với tâm thê người không chạm ta, ta không phạm người khác.

    Cô dừng lại tại chỗ nhưng cũng không có xoay người lại.

    Bởi vì biết rõ hôm nay cô không dừng lại thì tương lai cô sẽ bị liên lụy.

    Có một số điều, một số thứ, tốt hơn là nên nói cho rõ ràng.

    Cô không thích rắc rối, cô cũng không muốn ở lại với một gia đình như vậy nữa.

    Cô không có cái mạng thứ hai để cho họ phá hoại.

    Diệp Uyển Nguyệt nhìn thấy Cố Cửu đứng đó thì ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường.

    Từu nhỏ Cố Cửu đã nghe lời bà ta nhất.

    Tuy rằng không biết trong hai tháng qua tính tình của đối phương đã thay đổi như thế nào, nhưng bà ta vẫn luôn có cách đối phó với cô.

    Bà ta còn đang đợi cô xoay người lại xin lỗi mình vì đã nói sai.

    Cố Quảng Bình thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy cô con gái lớn dừng lại.

    Ông ta biết tính tình của vợ mình, nếu hô nay Cố Cửu bỏ đi với vẻ vênh váo như vậy thì chuyện này sẽ không dừng lại ở đây.

    Đến lúc đó ông ta cũng sẽ bị liên lụy, ông ta cả đời này không có chủ kiến gì, cũng đã quen với việc chuyện gì cũng do vợ mình giải quyết.

    Khi Cố Huyên nghe mrj mình nới vậy, mắt cô ta sáng lên một tia kinh ngạc.

    Cô ta biết người được gọi là chị này đã nghe lời mẹ và để ý đến tâm tình của mẹ đến nhường nào.

    Cố Huyên nắm lấy cánh tay của Dương Tử Hoa, nhìn Cố Cửu cách đó không xa, trong mắt hiện lên vẻ oán hận, cùng một tia ghen tị không thể che giấu.

    Phải, cô ta ghẹn tị với Cố Cửu, cũng hâm mộ đối phương.

    Người được gọi là chị này tốt nghiệp liền đến công ty quân thị làm việc, một công việc với những đại ngộ cực tốt cho nhân viên.

    Hơn nữa còn tìm được bạn trai lỳ tưởng với điều kiện ưu tú.

    Cho nên cô ta luôn không kiềm được mà ghen ghét với cô, muốn đoạt hết tất cả những gì mà cô có.

    Cố Huyên nhìn Dương Tử Hoa bên cạnh cô ta, người đàn ông này lúc này đã đem trái tim đặt lên người cô ta.

    Cô ta đã làm được hơn một nữa.

    Bây giờ cô chỉ muốn gương mặt của Cố Cửu hiện lên vẻ bị đả kích, cái loại biểu cảm đau đớn muốn chết đó nữa là đủ rồi.

    Cô không muốn lúc nào cũng nhìn thấy khuôn mặt thanh tú xinh đẹp kia, có thể tan nát cỏi lòng, có thể lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

    Lúc này Cố Huyên có chút ma chướng, cô ta kéo chặt cánh tay của Dương Tử Hoa, nhìn Cố Cửu.

    Giống như cô ta có thể nhìn thấy những gì cô ta mong muốn thấy qua tấm lưng đó.

    Đáng tiếc cô ta cuối cũng không đợi được Cố Cửu quay lại.

    Cố Cửu đứng đó thật lâu không quay đầu lại, cuối cùng Diệp Uyển Nguyệt cũng không chịu nỗi nữa.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...