Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 89: Bấm để xem Mua xong đồ vật, Tống Hi đi siêu thị trong trấn, vào cửa cũng không mua đồ, kéo ghế ngồi bên cạnh bếp lò, còn đem ấm nước của người ta đang nấu buông xuống, ném mấy hạt dẻ vào trong lò. Bà chủ siêu thị vừa nhìn thấy tình huống không đúng, chạy ra sau gọi chồng mình đi ra. - Ai u, không phải là tiểu Tống bác sĩ sao, ăn tết vui vẻ, chúc mừng năm mới tiểu Tống bác sĩ! Ông chủ siêu thị vừa đi ra liền hai tay ôm quyền bái Tống Hi, cười như Phật Di Lặc vui vẻ. Đưa tay không đánh khuôn mặt tươi cười của người khác, Tống Hi cũng không vô nghĩa, trực tiếp tìm chính chủ: - Con của ông không phải muốn bỏ năm vạn đồng mua con chó của tôi sao, tôi đều mang đến, không đi ra kiểm hàng a? Victor ghé bên chân Tống Hi, bộ dạng uể oải ngáp một cái. Ông chủ siêu thị giật mình, ánh mắt con của hắn phải mù thế nào mới đi tìm con của lão Tống đòi mua chó nha, cũng không sợ bị đánh! Lúc này đầu lay như trống bỏi, liên tục phủ nhận: - Làm sao có thể chứ, tiểu hỗn đản kia từ nhỏ vốn không thích chó mèo, khẳng định có hiểu lầm! Hiểu lầm! Tống Hi gật gật đầu: - Nga, nguyên lai là hiểu lầm. Tối hôm qua tôi bắt mấy tiểu tặc, buổi sáng lúc ra cửa còn đang ở chỗ đại đội đâu! Mặt ông chủ siêu thị nhất thời biến thành khổ qua. Không cần phải nói, tiểu hỗn đản hẳn là bị cậu em vợ của hắn hố, đồ ngốc thiếu nội tâm! Không được, gia đình sui gia như vậy tuyệt đối không thể nhận! Ông chủ siêu thị lời hay nói hết, còn liên tiếp mở ra nhiều chân gà lão Nhà Quê nơm nớp lo sợ đưa cho tiểu Đa. Tiểu Đa hít hà chân gà, ngẩng đầu nhìn Tống Hi. Tống Hi vỗ đầu chó: - Ăn đi! Tiểu Đa ăn thật ngon lành. Ông chủ phi thường có ánh mắt đem toàn bộ chân gà trong siêu thị đều tặng lên xe cho Tống Hi. Tống Hi đối với biểu hiện của ông chủ thật hài lòng, cũng không thích ăn đồ ăn của người ta mà không trả tiền, liền cầm một bình rượu đưa qua nhíu nhíu mày nói: - Rượu dành cho nam nhân uống, ông biết! Ông chủ cơ hồ là dùng cướp đem bình rượu ôm vào trong lòng, hối hận không bỏ thêm tiền mua chân gà lão Nhà Quê. Lần trước được đưa rượu dùng vò nặng năm cân chứa đựng, lần này luân lạc chỉ còn một cân bình nhỏ - thằng nhóc, về quất hắn không chết sao! Tống Hi chở tiểu Đa cùng rất nhiều chân gà về nhà, nhìn vào kính chiếu hậu thấy ông chủ tư thế oai hùng đang dùng bàn tay vỗ lên đầu con trai, yên lặng nở nụ cười. Trở về nhà, rốt cục không mua được cá sống, xem ra đêm 30 chỉ có thể dùng cá chết treo trong viện tập hợp cho qua. Tay của Mục Duẫn Tranh cũng đã tốt hơn, tuy còn chưa thể hành động mạnh nhưng cũng không còn quá cản trở. Mục Duẫn Tranh ở trong sân dỡ hàng, Tống Hi cùng tiểu Đa ngồi bên bếp lò ăn chân gà. Mục Duẫn Tranh cố hết sức ôm ba cái thùng vào cửa, hung hăng trừng mắt nhìn đứa con trước kia của mình một cái. Tống Hi hướng Mục Duẫn Tranh giơ lên chân gà trong tay, hỏi: - Anh có muốn ăn hay không? Mục Duẫn Tranh mở ra hai tay, ý bảo tay mình bẩn, còn chưa khiêng xong đồ vật. Tống Hi trực tiếp kéo xuống một miếng thịt đưa tới bên miệng Mục Duẫn Tranh. Mục Duẫn Tranh một ngụm nuốt vào, tinh thần phấn chấn đi ra ngoài tiếp tục khiêng đồ vật – vừa rồi liếm được ngón tay của Tống bác sĩ! Không bị đánh! Tống Hi đá con chó mập một cái, nói: - Cha cậu thật hiền huệ! - Gâu gâu gâu! Victor có chút ngất, từng cha lại muốn làm cha của tiểu Đa sao? Nhưng từng cha cũng không yêu tiểu Đa, động một chút lại hung tiểu Đa, vừa rồi còn trộm trừng tiểu Đa đâu. Tiểu Đa kêu thật hung, ngoài cửa Mục Duẫn Tranh lại sưu một chút dựng lên lỗ tai. Tống bác sĩ thổi phồng hắn hiền huệ! Đây là ý tứ hài lòng hắn sao? Bên trong cánh cửa, Tống Hi thất vọng thở dài: - Chỉ là trường quá đen, tôi quả nhiên vẫn là thích tiểu bạch kiểm như Đường Cao. Mục Duẫn Tranh nháy mắt biến thành mặt quan tài. Đen là trời sinh, hắn cũng không có biện pháp, không riêng mặt đen, cởi sạch quần áo trên người cũng đen như vậy. Nhưng Tống bác sĩ giống như rất trắng, thắt lưng còn nhỏ như vậy.. Khoan khoan, Tống bác sĩ vừa mới nói hắn thích tiểu bạch kiểm như Đường Cao! Mục Duẫn Tranh cảm giác cả người mình đều không tốt. Nhìn thời gian, Tống Hi cắt một khối thịt dê, nấu canh nuôi thân cho Đại Trụ thím. Nhân lúc nấu canh lại làm matxa tay cho Mục Duẫn Tranh, xong rồi nhìn thời gian còn sớm lại tiếp tục matxa vai cùng lưng. Mục Duẫn Tranh nghe được xương cốt trên người mình không ngừng kêu lên răng rắc, cuối cùng bị matxa nằm gục trên sô pha ngủ thiếp đi. Mục Duẫn Tranh ngủ thật ngon lành. Tống Hi ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, thở dài, cực kỳ mất mát. Giặt quần áo nấu cơm quét chuồng dê, còn hiền lành có năng lực giỏi làm, người vợ tốt như vậy vì sao da lại đen như thế, ánh mắt còn lớn như vậy, bộ dạng xấu như vậy đâu! Rất đáng tiếc. Mục Duẫn Tranh ở trong giấc mộng phạt tiểu bạch kiểm Đường Cao phụ trọng Victor chạy mười vòng, rồi lại mười vòng, cực kỳ thống khoái! Vì quá thống khoái nên chống nạnh cười to, từ trên sô pha cút xuống sàn nhà, áp tới bàn tay bị tổn thương, vô cùng đau đớn. Tống Hi thò đầu khỏi bếp, nhìn Mục Duẫn Tranh giãy dụa trong cái mền, nói: - Nếu đã tỉnh thì giúp tôi chiên cà chua trứng chiên, anh làm, tôi học. - Được. Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh không chút thay đổi nhẫn nhịn đau đớn, gian nan đứng dậy, mặt không đổi sắc đi vào bếp làm việc. Tống Hi đợi người làm xong đồ ăn, hỏi: - Anh không đau sao? Rõ ràng bị áp tới tay! Mục Duẫn Tranh quyết đoán lắc đầu. Đau cũng phải nói không đau, không thể để cho Tống bác sĩ xem thường, vốn đã ngại bộ dạng của hắn đen, phải vội vàng bù lại ở địa phương khác.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 90: Bấm để xem Đang xào đồ ăn, ba một tiếng bị cúp điện. Tống Hi nghĩ nghĩ, đem nồi chuyển qua bếp lò, không dùng máy phát điện. Từ khi vào đông, địa phương nơi này mất điện ngày càng thường xuyên, thời gian ngày càng dài, cung cấp điện ngày càng khẩn trương. Dầu ma dút nhà hắn không nhiều lắm, vẫn nên dùng tiết kiệm một chút. Thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, Tống Hi chạy ra sân sau giết một con gà mái. Đây là vài ngày trước Trương Miểu đưa tới, bà nội hắn đã nuôi nhiều năm. Tống Hi còn bồi thường một con gà cũng đã giết sẵn. Giết gà xong, Tống Hi mang về phòng vặt lông làm sạch sẽ. Mục Duẫn Tranh vừa xào rau vừa liếc trộm hướng phòng bếp. Tống Hi nói: - Hôm nay lạnh quá, có phải lại hạ nhiệt độ hay không? Mục Duẫn Tranh gật gật đầu: - Ân, nói là một cỗ không khí lạnh từ Siberia tràn tới, cần hàng khoảng 10 độ. Tống Hi quả thật lạnh tới trong lòng. Hiện tại buổi tối đã – 20 độ, nếu còn tiếp tục hạ thêm – 10 độ, phải lạnh tới bao nhiêu a! Nhà hắn một ngày 24h đều đốt bếp lò còn ngại lạnh, trong thôn phần lớn gia đình chỉ đợi một ngày ba bữa cơm đốt bếp lò, lúc chạng vạng mới đốt thêm một lần, trước khi ngủ cũng không thêm than. Tống Hi không chỉ một lần chứng kiến chén nước trong phòng của Lý Bảo Cương cùng Lý Bảo Điền có một tầng băng mỏng, thậm chí còn thấy quả hồng đông lạnh cứng rắn đã để thật nhiều ngày vẫn cứng rắn như vậy. Tống Hi nói: - Đem giường sưởi phòng phía đông thiêu cháy đi, ngày mai chúng ta đều đi ngủ giường sưởi. Ngủ giường thường quá lạnh, phía trước ôm tiểu Đa cũng nóng hầm hập, nhưng sau lưng thì lạnh buốt ứa ra gió. Mục Duẫn Tranh nói: - Giữa trưa tôi ở bên kia nấu đầu heo, giường sưởi hẳn là còn nóng hổi, hiện tại đốt bếp lò rồi lập tức đi ngủ đều được. Đã đi qua đó còn có thể cùng Tống bác sĩ cùng nhau ngủ! Đến lúc đó nhất định phải đem con chó mập kia đạp ra khỏi giường! Tống Hi đem gà mái thu thập xong ném ra, nói: - Tôi đi đốt bếp lò, vừa vặn trong phòng kia có trang bị hệ thống sưởi hơi, hiện tại đốt buổi tối ngủ cũng rất ấm áp. Mục Duẫn Tranh nhìn theo bóng lưng Tống Hi biến mất ở cửa, mặt không chút thay đổi cầm gà mái chặt nhỏ, bắt hai mảnh nhân sâm, nghĩ nghĩ lại bắt hai mảnh, tính toán đôn canh gà ăn khuya. Uống nhân sâm canh gà, không biết Tống bác sĩ ngủ có ngại nóng nhấc mền hay không – nửa đêm có thể thức dậy thêm than vài lần! Hắn sẽ nhớ rõ giúp người đắp mền! Bên kia Tống Hi vội vàng thu thập giường sưởi khiêng đệm chăn qua làm chuẩn bị, bên này Mục Duẫn Tranh âm thầm thêm nhân sâm vào canh gà, bỏ thêm bốn mảnh, tay chợt run lên, còn thêm hai mảnh đi vào. Tống Hi thu thập xong đi ăn cơm chiều, ngửi được mùi nhân sâm nồng đậm cứng ngắc nhìn Mục Duẫn Tranh: - Trưởng quan, đó là nhân sâm hoang dại 50 năm, rốt cục anh lãng phí bao nhiêu a! Hắn nấu canh cho Đại Trụ thím một lần đều chỉ phóng một mảnh, vẫn là cách một ngày một lần! Mục Duẫn Tranh cúi đầu yên lặng bới cơm. Không xong, hắn lại phạm sai lầm, sẽ bị Tống bác sĩ đạp xuống giường! Tống Hi nhìn canh gà không muốn động tới, cực kỳ đau lòng. Nhân sâm hoang dại ngoài 50 mươi thật mắc tiền, hiện tại hắn lại không có khả năng tự mình chạy tới Trường Bạch sơn đào nhân sâm, tiêu tiền mua thật thịt đau. Canh gà rất thơm, nhưng không thể uống. Phóng nhiều nhân sâm như vậy đi vào, bọn họ lại ở tuổi tác hỏa lực thịnh vượng, sẽ chảy máu mũi! Lần đó làm thịt hươu hắn chẳng qua chỉ mang theo tiểu Đa vào trong núi chạy cả đêm mà thôi. Tống Hi cũng có chút vò đầu bứt tai, ở trong lòng lượt qua từng phối phương thuốc thiện, lo lắng nên dùng loại nào mới là tốt nhất. Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn Tống bác sĩ, sau một lúc lâu đi vào bếp lấy ra một nồi inox lớn, đem nồi canh gà đổ vào, lại bỏ thêm nửa nồi nước đi vào. Tống Hi: -! Thật muốn đem binh sĩ này ném đi ra đánh một trận. Chứng kiến biểu tình không chút thay đổi của Tống bác sĩ, Mục trưởng quan liền biết mình lại làm sai. Tống Hi sâu kín liếc mắt nhìn Mục Duẫn Tranh một cái, đi ra sân sau sờ soạng giết một con vịt một con ngỗng, thu thập sạch sẽ, đều tự chặt nửa con ném vào trong nồi, còn bỏ thêm dược liệu. Mục Duẫn Tranh: -! Tống bác sĩ lại muốn làm đồ kỳ quái gì đó, áp lực có chút lớn. Nhìn thời gian, buổi tối hơn chín giờ, Tống Hi ra lệnh một tiếng hai người một con chó dời qua phòng phía đông, nồi cũng bị dời qua bếp lò ngoài mái hiên phòng phía đông. Tống Hi nói: - Tôi ngủ ở giữa, hai cha con muốn ngủ thế nào thì tự mình hiệp thương. Hai mắt Mục Duẫn Tranh như dao nhỏ khoét sâu nhìn Tống Tiểu Đa. Không phải hẳn nên là hắn ngủ ở giữa ngăn cách con chó mập kia sao? Vì sao Tống bác sĩ không ngủ ở đầu giường, đầu giường mới là địa phương ấm áp nhất! Tống Hi leo lên gần đầu giường thoải mái ngồi xuống, cầm mền đắp chân, bắt đầu sai sử con chó: - Tiểu Đa, điêu chân gà hôm nay chúng ta lừa gạt tới, ngồi ở đầu giường sưởi cắn chân gà hưởng thụ nhất. Victor chạy ra phòng khách đem bao chân gà điêu tới. Tống Hi vừa cắn chân gà vừa hướng từng cha vươn chân trước. Mục Duẫn Tranh lạnh lùng nhìn chân trước của đứa con – móng vuốt phì như vậy, đôn lên ăn khẳng định rất thơm. Victor cảm thấy cả người lạnh lùng, đem móng vuốt lại vươn tới. Mục Duẫn Tranh: -! Đồ chó mập, cậu rốt cục muốn làm gì! Tống Hi cười nói: - Nhờ anh lau móng vuốt để lên giường đâu! - Gâu gâu! Victor thúc giục. Từng cha nhanh lau móng vuốt cho tiểu Đa, tiểu Đa muốn lên giường tìm phá hư bác sĩ ăn chân gà!
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 91: Bấm để xem Mục Duẫn Tranh rất muốn đem móng vuốt mập mạp kia lôi tới, đem con chó mập này nhét luôn vào lò sưởi. Victor bị từng chan thô bạo lau xong móng vuốt, vui vẻ lẻn tới đầu giường, ngồi trước mặt phá hư bác sĩ đòi chân gà ăn. Mục Duẫn Tranh cảm thấy con chó mập kia hôm nay vô cùng chướng mắt. Ăn chân gà, Tống Hi đột nhiên ngẩng đầu: - Thanh âm gì vậy? Mục Duẫn Tranh phủ thêm áo khoác đi ra sân sau, không bao lâu ôm về một con dê cái, nói: - Cần sinh, bên kia quá lạnh, phóng ở phòng ngoài đi! Tống Hi nghĩ nghĩ nói: - Phóng trong phòng phía bắc, phòng ngoài có bếp lò, cẩn thận bị phỏng, đốt bếp lò bên đó, thêm một chút than là được, đừng làm quá nóng. Mục Duẫn Tranh cũng không để Tống Hi xuống giường tự mình sắp xếp xong xuôi. Tống Hi đá con chó: - Cha cậu có ích hơn cậu, nhìn xem cậu, trừ ăn ra còn có thể làm gì, bán năm vạn đồng tiền sao? Victor cực kỳ ủy khuất. Trừ ăn ra, nó còn có thể bắt gà đuổi thỏ, cũng có thể ấm giường! Mục Duẫn Tranh vẫn nhìn dê con sinh xong thu thập một chút hai mẹ con dê cái sạch sẽ mới quay trở về phòng. Tống Hi đã cắn một đống xương gà, nói: - Thật tốt, ngày mai còn có sữa dê uống, đến lúc đó nấu trà sữa cho anh uống. Mục Duẫn Tranh nhìn Tống bác sĩ, có chút khó khăn – muốn đem Tống bác sĩ phủng trong lòng bàn tay, khó khăn hơi lớn. Tống Hi còn nói: - Ngày mai muốn ăn tôm viên, Bạch Chân đưa tới thật nhiều hải sản, chỉ có tôm hùm là hợp ý tôi nhất. Tối mai chúng ta bao sủi cảo tôm đi, thật lâu không ăn. - Được. Mục Duẫn Tranh nhanh chóng trả lời, cực kỳ cao hứng. Tống bác sĩ nhất định là biết hắn thích ăn sủi cảo tôm, mới nói như vậy! Buổi tối mười hai giờ, Tống Hi nói: - Canh tốt lắm, mỗi người uống xong một chén rồi ngủ. Mục Duẫn Tranh kinh hồn táng đảm uống một ngụm, yên lòng, lần này lại không có mùi vị nước rửa chén thiu, thật tốt quá! Victor nhanh chóng uống xong chén của mình, tha thiết mong chờ nhìn Tống Hi, còn muốn! Tống Hi nói: - Tống thị tam bảo canh, tiểu Đa, cậu muốn nửa đêm lên núi bắt thỏ sao? Mục Duẫn Tranh uống xong, chỉ cảm thấy cả người đều ấm áp. Tống Hi thở dài nói: - Gà mẹ đổi thành tiểu gà mái, vịt cùng ngỗng đổi thành chim cút cùng bồ câu, hiệu quả sẽ càng tốt. Mục Duẫn Tranh không dám lên tiếng, bưng nước ấm vào phòng hầu hạ Tống Hi ngâm chân. Tống Hi ngâm chân, nhìn Mục Duẫn Tranh tiếc nuối thở dài một hơi: - Ai! Mục trưởng quan hiền huệ như vậy, nhân tuyển làm vợ tốt nhất a, đáng tiếc trường quá xấu! Mục Duẫn Tranh ngồi ở ghế bên cạnh ngâm chân của mình, dùng khóe mắt quan sát chân của Tống bác sĩ, thật.. muốn kiểm tra.. Ngâm chân xong, Tống Hi gọn gàng chui vào trong chăn mền của mình. Mục Duẫn Tranh đổ nước rửa chân xong trở về, đem con chó mập chiếm cứ đầu giường quăng ra, nhanh chóng chiếm lại lãnh địa. Victor thấp giọng rít gào cào cấu đệm giường. Tống Hi nói: - Hai cha con nhẹ chân nhẹ tay một chút, dám đem giường của tôi làm xả ra, ha ha! Đang giằng co một người một chó nháy mắt an tĩnh lại. Victor ủy khuất uốn cách xa đầu giường – từng cha của tiểu Đa thật xấu, lại không cho tiểu Đa ấm giường cho phá hư bác sĩ! Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh bình tĩnh trải lên đệm chăn của mình ngay đầu giường, yên lặng cho mình điểm cái khen. Cuối cùng đem con chó mập kia đuổi ra khỏi chăn mền của Tống bác sĩ ném ra xa đầu giường! Nửa đêm Mục Duẫn Tranh rời giường đi thêm than vào bếp lò. Tống Hi ấm áp ngủ một đêm, buổi sáng luyến tiếc rời ổ chăn. Mục Duẫn Tranh đã sớm tỉnh, thấy Tống Hi luôn không thức dậy, liền nằm trên giường châm điếu thuốc. Tống Hi hung hăng hít một hơi, cũng không mở mắt nói: - Thuốc lá hàng cũ quả nhiên thơm! Lại hít thêm một hơi. Mục Duẫn Tranh nghiền tắt thuốc lá. Tống Hi nói: - Thuốc lá này không khỏe mạnh, tôi thì không sao cả. Từ nhỏ ngâm thuốc tới lớn, chỉ là loại thuốc lá như vậy thì đáng là gì! Tay Mục Duẫn Tranh thoáng run, mặc quần áo xuống giường, ra cửa nấu cơm, còn đem con chó mập đang tính toán chui ổ chăn của Tống bác sĩ đều lôi đi rồi. Tống Hi ngủ trở lại, mãi cho tới khi được kêu lên ăn điểm tâm. Đã cho dê gà vịt đều ăn xong, quét dọn xong chuồng dê, quét sân sạch sẽ, còn dọn dẹp tiểu nhà ấm. Điểm tâm có tôm viên. Tống Hi tiếc nuối nhìn Mục Duẫn Tranh, đau lòng nói: - Mục trưởng quan, nếu da của anh trắng thêm một chút ánh mắt nhỏ hơn một chút, tôi nhất định phải cưới anh! Mục Duẫn Tranh trầm mặc một lúc lâu, nói: - Nhìn sự vật phải xuyên thấu qua hiện tượng phát hiện bản chất, chỉ lưu biểu tượng không khỏi rất nông cạn. Tống Hi càng đau lòng: - Tôi cũng hiểu được tôi rất nông cạn, nhưng tôi vẫn càng ưa thích tiểu bạch kiểm mắt nhỏ. Trong lòng Mục Duẫn Tranh tập trung Đường Cao, đem người treo lên quất roi ngâm nước muối một trăm lần, mỗi lần một trăm roi. Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh lắc lắc đầu. Mục trưởng quan chợt cảm thấy thẩm mỹ của Tống bác sĩ thập phần vặn vẹo. Mục Duẫn Tranh chui vào bếp nấu một bữa cơm đoàn viên. Tống Hi đem canh Tống thị tam bảo múc đi ra phân cho mấy chú bác lớn tuổi thân thiết trong thôn, chạy một vòng trở về, trong rổ lại đầy. Cơm trưa thập phần phong phú. Tống Hi cực kỳ hài lòng: - Mục trưởng quan thật giỏi giang! Lẽ ra hắn tính toán năm nay ăn tết tiếp tục ăn dưa chua, Mục trưởng quan xuất hiện liền cứu lại chum dưa chua này!
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 92: Bấm để xem Victor hết sức bất mãn. Từng cha luôn lén lút ở dưới bàn trộm đá tiểu Đa, phá hư bác sĩ lại giả bộ nhìn không thấy! Ăn xong cơm trưa nghỉ một lát, Tống Hi nhào bột mì làm vằn thắn, Mục Duẫn Tranh trộn gia vị ướp tôm bóc vỏ. Đang bao vằn thắn, rất xa một trận thanh âm nhạc buồn truyền tới. Động tác trên tay Tống Hi dừng một chút. Nghe thanh âm, hẳn là bên Trương gia kênh rạch. Ngay đêm 30, có người đã qua đời sao? Tin tức rất nhanh truyền tới trong thôn. Trương gia kênh rạch Trương Vân đã chết. Trương Vân hơn sáu mươi, có hai con trai, con lớn nhất đã sớm ở riêng đi ra ngoài sống một mình, lão nhân cùng con út bị ngu si bẩm sinh sống cùng nhau. - Lúc con lớn nhất của hắn đi đưa cơm thì Trương Vân sớm đã cứng ngắc, cũng không biết đã chết khi nào. Người trong thôn bọn họ nói là chết cóng, giường đều lạnh, trong phòng trong ngoài không có than, chỉ có vài cây củi chẻ. Lý Bảo Điền nói. Đông lạnh chết người! Trương Vân bị đông lạnh chết! Con lớn nhất của hắn chạy vận chuyển trong nhà cũng kiếm được không ít tiền, năm kia còn xây nhà lầu cho cậu em vợ cưới vợ, nhưng hắn lại đem cha ruột của mình để tươi chết cóng! Lão nhân đã chết, đứa con út bị ngu si bẩm sinh thì sao? Trông cậy vào một người anh như vậy, có thể sống bao lâu! Tống Hi thở dài, tiếp tục làm vằn thắn. Hắn không có giao tình gì với gia đình đó, cũng không ở chung trong một thôn, cũng không cần đi phúng viếng. Mục Duẫn Tranh bốc vài nắm hoa quả khô đưa cho Lý Bảo Điền, lại tiếp tục lột vỏ tôm. Hai tay Lý Bảo Điền cầm hộp lót dạ, cực kỳ khẩn trương. Quan quân cha của tiểu Đa cấp cho, có thể ăn sao? Không đúng, đồ vật đều là của tiểu Tống ca, đương nhiên có thể ăn! Cũng không đúng, đây rõ ràng là nhà của tiểu Tống ca, vì sao người sĩ quan này lại tùy tiện như ở trong chính nhà của mình, còn chiêu đãi khách nhân! Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh không chút thay đổi nhìn Lý Bảo Điền. Nói xong còn không đi, không thấy hắn cùng Tống bác sĩ đang cùng nhau làm vằn thắn sao! Thật không có ánh mắt! Lý Bảo Điền bị nhìn thấy rùng mình, ngồi không yên, đứng dậy bỏ chạy: - Tiểu Tống ca, các anh vội, tôi đi trước, sáng mai tới tìm anh đi ra ngoài chúc tết a! Cũng quên buông hộp lót dạ trong tay, trực tiếp ôm về nhà. Lý Bảo Điền về tới nhà còn hoảng hốt, nói với anh trai: - Quan quân nhà tiểu Tống ca bộ dạng thật hung, xem một cái đều sợ hãi! Lý Bảo Cương đang băm cải trắng chuẩn bị buổi tối làm vằn thắn, nói: - Đó là tại em nhát gan. Nếu em nhìn thấy tiểu Tống làm sao sai sử người làm việc thì cũng không cần sợ, nghe lời vô cùng đâu. Lý Bảo Điền không lên tiếng, lá gan của hắn không quá lớn, đi đường đêm một mình đều phải ca hát, thế nhưng việc này có quan hệ gì với gan lớn chứ! Người sĩ quan kia thật sự là hung, ánh mắt giống như dao nhỏ, bị xem một cái đều cảm thấy cả người rét run. Buổi tối ăn xong vằn thắn, Tống Hi cầm rổ chuẩn bị ra thăm mộ. Lúc đi còn nhìn Mục Duẫn Tranh, nói: - Đi theo đi, tiểu Đa xem nhà. Mục Duẫn Tranh nhất thời có vài phần tiểu kích động. Tống bác sĩ viếng mồ mả cho Tống lão, muốn dẫn theo hắn, không mang theo tiểu Đa, điều này nói rõ việc gì! Đi tới mộ, Tống Hi bày ra ba cái chén, rót ba chén rượu, đốt ba nén nhang. Mục Duẫn Tranh không chút do dự liền quỳ xuống liên tiếp dập đầu ba cái. Tống Hi đang ngồi bên cạnh đốt tiền giấy: -! Mục trưởng quan anh làm gì, bên trong cũng không phải cha anh! Mục Duẫn Tranh dập đầu xong cảm giác mình có chút quá mức lộ ra ngoài, nghiêm mặt nói: - Tôi ngưỡng mộ Tống lão đã lâu rồi, Tống lão nhận được quân nhân như tôi cúi đầu! Tống Hi: -! Cảm giác có chỗ nào không đúng. Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh bình tĩnh ngồi bên cạnh bồi Tống Hi cùng nhau hóa vàng mã tiền giấy. Tống Hi trầm mặc đốt xong tiền giấy, còn thả hai chuỗi pháo nhỏ. Xong rồi, Tống Hi nói: - Con chọn hắn, mang đến cho cha nhìn xem. Tư chất không tốt lắm, dù sao tuổi quá lớn, tay chân còn có chút lão, hơn nữa người còn có chút ngốc. Nhân phẩm còn có thể, trước hết tập hợp lên dùng đi, sau này gặp tốt hơn nói sau. Tuổi quá lớn. Tay chân đều có chút lão. Người còn có chút ngốc. Mục Duẫn Tranh mau chuẩn độc bắt được điểm tựa, chỉ cảm thấy lồng ngực trúng một mũi tên lại một mũi tên. Tống bác sĩ ghét bỏ hắn như vậy? Còn gặp tốt hơn nói sau! Cả người Mục Duẫn Tranh đều suy sút. Tống Hi nói: - Đi thôi, về nhà. Mục Duẫn Tranh trầm mặc đi theo về nhà. Trở về nhà, Tống Hi rửa tay, cầm cây xiên tre cùng tài liệu nấu lẩu, bắt đầu xiên thịt. Mục Duẫn Tranh trầm mặc cùng nhau xiên thịt. Tống Hi nói: - Làm một nồi chua cay cùng một nồi canh suông, sáng mai cho bọn nhỏ đến chúc tết xuyến lên ăn. Năm nay mùa màng thật sự không tốt, cực khổ làm suốt một năm cũng không kiếm trở lại, thật nhiều gia đình ăn tết cũng luyến tiếc mua thịt, càng khỏi nói mua ăn vặt cho bọn nhỏ. Mục Duẫn Tranh dừng một chút, tiếp tục trầm mặc, trong lòng càng trầm xuống. Tống bác sĩ đối đãi nhi đồng nhà người ta còn tốt hơn đối với hắn, ngại hắn đen ngại hắn xấu ngại ánh mắt hắn lớn. Xuyến xong hai chậu bỏ vào tủ lạnh, Tống Hi trạc trạc binh sĩ: - Đi theo tôi. Mục Duẫn Tranh không muốn động. Gọi hắn làm gì, thất tình đâu! Tống Hi lôi Mục Duẫn Tranh đến cửa phòng, mở đèn, cởi áo khoác, tay cầm một thanh đoản đao dài một xích (1/3 m), hướng Mục Duẫn Tranh hô: - Nhìn cho kỹ! Mục Duẫn Tranh xem ngây người. Một bộ đao pháo đùa giỡn xong, Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh. Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh ngơ ngác, trong lòng lại rít gào lên. Mẹ nó, đã sớm đối với Tống bác sĩ lâu ngày sinh tình, hiện tại còn nhất kiến chung tình, nhưng da đen mắt to bộ dạng xấu bị bác sĩ chướng mắt, làm sao bây giờ!
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 93: Bấm để xem Tống Hi dùng đao vỗ vỗ lên mặt Mục Duẫn Tranh, không quá hài lòng: - Trưởng quan, tôi cảm thấy được thái độ của anh không phải thập phần đoan chính, hay là đợi sau này hãy nói đi! Mục Duẫn Tranh rùng mình, cắn răng: - Bác sĩ, đã thật đoan chính. Cầm qua áo khoác nhanh chóng cho người ta mặc vào. Tống Hi yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh. Mục Duẫn Tranh bãi khuôn mặt than nghiêm túc chính trực đối diện. Sau một lúc lâu, Tống Hi gật gật đầu, nói: - Bộ đao pháp này ở trong tay của tôi chỉ là động tác võ thuật đẹp mà thôi, chiêu số cương mãnh như vậy không thích hợp tôi. Về phần anh, xem trước một chút đi! Ánh mắt Mục Duẫn Tranh bá một chút liền sáng. Nhìn cành cây nhỏ rớt đầy đất, mà gốc cây kia còn cách xa như vậy, đây còn gọi là động tác võ thuật đẹp? Tống Hi cầm đao đưa cho Mục Duẫn Tranh, nói: - Cầm tìm xem cảm giác, mùng một cần chúc tết nên không thời gian, mùng hai tôi sẽ dạy anh. Mục Duẫn Tranh dùng hai tay đón đao, thuận tiện đem tay của Tống bác sĩ đang cầm đao cũng cầm lấy. Tống Hi nhẹ nhàng rút tay, không rút ra, lại tiếp xúc ánh mắt đen sịt của Mục Duẫn Tranh, liền có vài phần không được tự nhiên – cho nên nói hắn ghét nhất là mắt to! Nhất là loại đôi mắt giống như luôn có ngàn vạn lời muốn nói, có chuyện nói thẳng không được sao, đúng là không phải nam nhân! Nửa đêm, "Không phải nam nhân" Mục trưởng quan trốn trong chăn mền trộm điểm khen cho mình. Lại đụng tới tay Tống bác sĩ! Sờ soạng còn hơn mười giây! Không bị đánh không nói còn có thể được học đao! Mục trưởng quan yên lặng nắm tay. Chiêu số cương mãnh như vậy thật thích hợp hắn, luyện tốt lắm cũng có thể soái soái cắt cành cây rụng đầy đất – Tống bác sĩ nhất định sẽ xuyên thấu qua hiện tượng da đen mắt lớn phát hiện bản chất vĩ đại của hắn đối với hắn nhất kiến chung tình! Xác định kế hoạch câu dẫn Tống bác sĩ, Mục Duẫn Tranh sờ sờ cây đao đặt dưới gối đầu, cảm giác mình thập phần anh minh uy phong. Lúc này Tống Hi đá đá mền, đem một chân vươn ra ngoài, đụng phải chân của Mục Duẫn Tranh bởi vì cơn tức trong lòng quá thịnh nên lăn qua lộn lại không ngủ được. Tống bác sĩ đá mền! Mục Duẫn Tranh vươn chân dò xét, lại điểm khen cho mình. Bữa tiệc lớn giữa trưa nấu bếp lò, buổi tối ăn vằn thắn lại đốt bếp lò, một giờ thêm một lần than, chỉ chờ hắn đá mền đâu! Sáng sớm mùng một Tống Hi thức giấc. Mục trưởng quan một đêm không ngủ cũng thức dậy. Đi vào phòng khách, đốt bếp lò, đặt lên nồi lẩu uyên ương. Lúc xuyến xuyến bay mùi thơm, nhóm nhi đồng đầu tiên đến chúc tết cũng đã tới. Mục Duẫn Tranh hết sức hòa ái thay mặt than giúp bọn nhỏ lấy xuyến xuyến, dùng chén giấy duy nhất chứa đựng, có thể lưu lại ăn cũng có thể mang về nhà ăn, nhưng không được ăn dọc đường. Tống Hi bốc một ít lót dạ kẹo cùng hoa quả khô, dùng túi nhỏ đặc biệt mua được chứa đựng. Túi không lớn, đựng hạt dưa cũng đựng được một cân, hiện tại bỏ vài hạt điều hạt dẻ thì đã đầy. Một đám nhi đồng, lớn nhất còn chưa tới mười tuổi, nhỏ nhất mới bốn tuổi, phần phật đựng đầy túi tiền, lấp đầy bụng, cầm lại ôm, phần phật bỏ chạy. Lý Bảo Điền vừa xuống giường liền chạy tới, đang chứng kiến Tống Hi đưa đi nhóm nhi đồng thứ ba, chắc lưỡi: - Tiểu Tống ca cũng quá tiêu pha. Tống Hi múc cho hắn chén vằn thắn, nói: - Ăn của cậu đi, con nít mà thôi, một năm cũng chỉ có lúc này náo nhiệt. Hơn nữa tuổi tác vô ưu vô lự như vậy, nhóm nhi đồng được nuông chiều từ nhỏ này còn qua được vài lần đây? Có lần nào hay lần đó mà thôi, hắn cũng không thiếu những thứ này. Trời sáng tỏ Tống Hi cũng nhẹ nhàng hơn. Những nhi đồng trong thôn có thể tới đều đã tới, trừ bỏ tuổi quá nhỏ không rời khỏi cha mẹ, bốn năm tuổi đều đi theo nhi đồng lớn hơn một chút chạy tới. Tống Hi cười cười. Trước kia cha nuôi còn ở, người cùng thế hệ với hắn đều mang theo nhi đồng tới nhà. Hiện tại cha nuôi mất, những người cùng thế hệ lại lớn tuổi hơn hắn đều không tiện tới cửa, nhi đồng trong nhà nếu không phải quá nhỏ thì lại nhờ nhi đồng lớn hơn mang theo tới. Ăn hết điểm tâm, Tống Hi cũng nên ra cửa đi chúc tết. Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn Tống Hi thay quần áo, xong rồi lại nhìn Lý Bảo Điền còn thờ ơ bên cạnh, cảm thấy người này có chút chướng mắt. Tống Hi nhìn Mục Duẫn Tranh, do dự một chút, nói: - Anh có muốn cùng đi không? - Muốn! Mục Duẫn Tranh nhanh chóng trả lời. Ngày hôm qua sờ soạng tay của Tống bác sĩ, vuốt chân Tống bác sĩ, ngày mai cần học đao của Tống bác sĩ, hôm nay Tống bác sĩ gọi hắn cùng ra cửa chúc tết, ngày hôm qua còn gọi hắn cùng nhau đi viếng mồ mả cha nuôi. Điều này, đại biểu cho cái gì! Mới đi một nhà, Tống Hi liền hối hận mang theo Mục Duẫn Tranh cùng đi chúc tết. Những năm qua đều là hắn cùng anh em Lý Bảo Cương Lý Bảo Điền, Lý Bảo Cương ít nói nhưng Lý Bảo Điền tính tình hoạt bát, có thể dễ dàng cùng bạn cùng lứa tuổi hòa mình, Tống Hi thì thích bồi lão nhân gia tán gẫu giảng cổ. Nhưng mà hiện tại có thêm Mục trưởng quan. Mặt than nghiêm túc như mặt quan tài cùng hiền như khúc gỗ không nói chuyện hoàn toàn là hai hệ thống, hơn nữa hắn còn mang theo khí tràng cường đại kẻ sống đừng tới gần. Bảo Điền tiểu đệ hoàn toàn không dám nói nhiều hay nói đùa, vì thế người trong một phòng vô cùng tẻ ngắt. Đi qua ba gia đình, Tống Hi yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh, yên lặng quay đầu: - Giữa trưa tôi muốn ăn gà đôn cái nấm. Mục Duẫn Tranh thật sâu liếc mắt nhìn Tống Hi, trầm mặc về nhà nấu gà đôn cái nấm cho người ta, bóng dáng cực kỳ đìu hiu. Lý Bảo Điền nhìn thân ảnh thật hung của vị quan quân kia biến mất nơi lối rẽ, hung hăng suyễn ra một hơi, nhất thời liền dễ dàng hơn.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 94: Bấm để xem Tống Hi nhìn Lý Bảo Điền, chút cảm giác có lỗi liền không cánh mà bay – Mục trưởng quan làm người thật sự là rất ảnh hưởng không khí, đuổi anh về nhà anh đừng khóc a! Bị đuổi về nhà nấu cơm Mục trưởng quan không khóc, hắn chỉ là lựa chọn con gà mái mập nhất cùng một khối thịt ba chỉ cùng nhau nấu, còn lấy ra bình dầu heo chuẩn bị xào rau, cắt một khối thịt béo chuẩn bị làm dưa chua thịt luộc – với thể chất ăn một lần liền béo của Tống bác sĩ, cũng không tin không nuôi ra được song cằm mềm núc ních! Giữa trưa, Tống Hi về nhà chứng kiến một bàn cơm không hề thua kém bữa tiệc lớn, cực kỳ vừa lòng. Mục Duẫn Tranh đem cổ gà có nhiều mỡ nhất bỏ vào trong chén của Tống Hi, còn đem phần thịt luộc ba chỉ nhiều mỡ nhất cho hắn, gắp thêm miếng dưa chuột trộn đưa tới. Tống Hi ăn được cực kỳ vui vẻ, cuối cùng vuốt bụng cảm khái: - Mục trưởng quan, sau này vợ tôi có được một nửa tay nghề của anh thì tốt rồi! Ánh mắt Mục Duẫn Tranh rùng mình, không hé răng. Tống Hi lại nói giỡn: - Hay là Mục trưởng quan đi làm thẩm mỹ trắng đẹp cùng cắt mắt một mí gả cho tôi đi, tôi không chê anh làm phẫu thuật thẩm mỹ. Mục Duẫn Tranh ngẩn ra một lúc lâu, sâu kín mở miệng: - Ủy khuất anh. Ủy khuất anh không chê tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ làm trắng da cùng cắt mí mắt không được thiên nhiên. Nhưng mà trời sinh mắt hai mí cũng có thể cắt thành một mí sao? Những cô nương cắt mắt hai mí đều phải khóc. Buổi chiều Tống Hi không cần ra cửa, lệch qua đầu giường lột đậu phộng cho tiểu Đa ăn. Mục Duẫn Tranh nói: - Cơm trưa làm ở bếp lò bên cạnh, giường sưởi nóng hổi vô cùng, buổi sáng thức sớm như vậy, có muốn lúc này không có khách ngủ trưa một chút hay không? Ăn hết đi nằm ngủ mới dễ nuôi mập! Vừa nghe nhắc nhở, Tống Hi có chút mệt nhọc. Mục Duẫn Tranh nhanh chóng lên giường sưởi vỗ vỗ gối đầu lại kéo mền. Tống Hi rất nhanh liền ngủ mất. Mục Duẫn Tranh hơi nhếch môi. Ngủ đi ngủ đi, mau mau ngủ đi! Sau đó hắn hướng tiểu Đa luôn muốn chui ổ chăn của bác sĩ ngoắc ngón tay, đem con chó mập kia bạo lực đuổi ra xa cách phòng hơn ba thước. Trong viện, Tống Tiểu Đa không tiếng động rít gào giằng co với từng cha của nó. Mục Duẫn Tranh đem đứa con đè trên mặt đất hung hăng thu thập một trận. Tống Tiểu Đa vô cùng ủy khuất, rưng rưng chạy ra sân sau nhảy lên nóc chuồng dê. Từng cha không thương tiểu Đa, hiện tại cha mặc kệ tiểu Đa, tiểu Đa rất không có tương lai! Vẻ mặt Mục Duẫn Tranh không chút thay đổi nhìn theo đứa con rưng rưng chạy vội, bình tĩnh tỏ vẻ, thân là quản gia, sớm nên dùng dây xích sắt khóa lại nhốt ở sân sau – động một chút lại chui ổ chăn của người khác sao lại thế này, đều chiều ra thói quen! Lúc Tống Hi thức dậy, Mục Duẫn Tranh đang ở trong phòng khách chiêu đãi khách đến chúc tết, thuốc lá, nước trà, kẹo, hạt dưa, mang nhi đồng tới còn có chút hoa quả khô ăn vặt, chiêu đãi được thập phần chu đáo. Tống Hi sớm biết có người tới nhà, nhưng ngủ được ấm áp nên không muốn nhúc nhích, hơn nữa người tới đều là vãn bối cùng thế hệ, cũng không cần đặc biệt chú ý lễ tiết, vì vậy để cho Mục trưởng quan tự mình chiêu đãi. Nhìn thấy Tống Hi đi ra, Mục Duẫn Tranh chỉ nhìn lướt qua, lại tiếp tục dùng thanh âm cứng nhắc kể cho người khác nghe chuyện mình từng mạo hiểm với bầy sói trong rừng rậm. Tống Hi đi theo nghe xong một trận, trầm mặc. Cùng một chuyện xưa hắn nghe Trầm Việt nói qua, lại nghe Mục trưởng quan kể lại, chênh lệch thật giống như nghe Đan Điền Phương kể chuyện cùng Lý Bảo Điền niệm bài học văn xuôi không khác một chút nào. Một đám thanh thiếu niên nghe được tập trung tinh thần, mấy nhi đồng choai choai đều quên chúc tết Tống Hi, toàn bộ nhìn chằm chằm Mục Duẫn Tranh, trong đôi mắt cực kỳ sùng bái. Đưa đi nhóm người, Mục Duẫn Tranh nhìn Tống Hi, trên mặt không chút thay đổi, trong lòng vô cùng kích động. Xem, hắn đã tự động lĩnh hội làm sao nói chuyện phiếm không làm tẻ ngắt, hoàn toàn có thể mang hắn cùng đi ra ngoài! Tống Hi: -! Không biết vì cái gì cảm giác Mục trưởng quan có chỗ nào không đúng. Mục trưởng quan tinh thần phấn chấn, chiêu đãi thôn dân đến chúc tết tới quá trưa, khuôn mặt than quan tài cũng nhận được lời đánh giá ổn trọng tin cậy vô cùng cao phân. Tống Hi sâu kín nói: - Không qua mười lăm, sẽ có người đến làm mai mối cho anh. Mục Duẫn Tranh cả kinh lại vui vẻ. Ngữ khí của Tống bác sĩ nghe có chút chua, chẳng lẽ đang để ý? Đã nói mà, điều kiện của hắn cũng không thập phần thấp kém, gần đây còn dốc sức biểu hiện, trong lòng Tống bác sĩ làm sao có thể không xúc động! Buổi tối, Tống Hi dạy cho Mục Duẫn Tranh vài thủ thế cầm đao cơ bản, tự mình nắm tay dạy. Mục Duẫn Tranh kích động muốn nhảy tưng lên. Tống bác sĩ chủ động sờ tay hắn, còn ôm hông của hắn! Tống Hi nhìn hắn, nhíu mày: - Đang êm đẹp, sao đột nhiên chảy máu mũi đây? Mục Duẫn Tranh không dám lên tiếng, dùng tay áo che lỗ mũi. Tống Hi bắt mạch cho hắn, nói: - Không có gì trở ngại, chỉ là có chút thượng hỏa, sau này anh ngủ cách xa đầu giường đi, nửa đêm cũng không cần thức dậy nhiều lần thêm than, để cho tôi bốc cho anh thang thuốc uống. Tiếp xúc biểu tình của Tống Hi, Mục Duẫn Tranh cũng không dám mở miệng.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 95: Bấm để xem Tống Hi xoay người đi vào phòng thuốc phía tây: - Thật đáng tiếc, Mục trưởng quan có soái cũng không có bạn gái. Mục trưởng quan soái cũng không có bạn gái yên lặng siết siết nắm tay – không cần đi, bạn trai! Tống Hi nấu một chén thuốc nồng đậm cho người ta. Mục Duẫn Tranh cũng không dám nói nửa chữ không, nắm bắt mũi uống hết. Tống Hi nói: - Tôi còn đặc biệt bỏ thêm hoàng liên, hiệu quả thanh nhiệt hạ sốt là tốt nhất rồi. Mục Duẫn Tranh yên lặng nhìn Tống Hi, yên lặng, yên lặng, nhìn thấy. Tống Hi nổi giận: - Có chuyện không thể nói thẳng sao? Phiền nhất những người có ánh mắt lớn nhãn cầu đen thui như các người chơi trò dùng ánh mắt nói chuyện! Khinh bỉ hắn mắt một mí nhỏ sao! Mục Duẫn Tranh mặt không chút thay đổi yên lặng kiểm điểm. Ai, hắn lại tự bộc khuyết điểm! Nhưng mà ánh mắt Tống bác sĩ thật là xinh đẹp, hẹp dài hẹp dài, khóe mắt hơi nhếch lên, nếu bị liếc mắt đều thật kích động làm sao bây giờ! Tống Hi sờ sờ đầu Tống Tiểu Đa, chỉ Mục Duẫn Tranh: - Áp hắn! Tống Tiểu Đa lại không nghe lời, cứ thế rũ cụp lấy đầu đi ra cửa. Hiện tại cha thật xấu, từng cha lại động một chút muốn gia bạo tiểu Đa cũng không tới cứu tiểu Đa, còn sai khiến tiểu Đa áp từng cha, nhưng mà tiểu Đa căn bản là đánh không lại! Ngày tháng nhìn không tới thời gian sau này, tiểu Đa thật thất vọng thật đau lòng thật là khổ sở! Tống Hi: -! Bị con chó mập coi thường! Trong lòng Mục Duẫn Tranh trộm điểm khen cho mình. Một ngày chiếu ba bữa cơm tấu quả nhiên có hiệu quả! Mùng hai, sáng sớm Tống Hi đã thức dậy. Lý Bảo Cương qua nhà đem xe bán tải lái đi, đi nhà bà ngoại chúc tết. Tống Hi yên lặng thở dài. Hắn không có thân thích đi, so sánh với nhà người ta mỗi ngày đều vô cùng náo nhiệt, nơi này của hắn thanh tịnh thật sự. Đương nhiên, lúc tập luyện Mục trưởng quan cũng nhiều thật sự. Vì thế cái gì gọi là rất đau rất khoái lạc, Mục trưởng quan lập tức muốn lĩnh hội tới. Tống Hi thu dọn đồ đạc, nói: - Trong thôn không quá phương tiện, chúng ta đi trong núi ở vài ngày, khi nào anh học được toàn bộ chiêu thức thì chúng ta trở về. Mục Duẫn Tranh do dự: - Trong núi rất lạnh. Tống bác sĩ sợ lạnh, nhà gỗ nhỏ trong núi cũng không giữ ấm. Hơn nữa năm trước hạn hán thật lâu, trong núi thật sự khô ráo, muốn nhóm lửa sưởi ấm cũng không dễ dàng. Tống Hi nhíu mày nhìn hắn, nói: - Vậy cũng không có biện pháp, ai bảo anh tới đây ngay mùa đông! Thật vất vả tìm được người miễn cưỡng phù hợp các phương diện, đương nhiên cần đem vật kia nhanh chóng đưa ra ngoài, lưu ở trong tay luôn thành gánh nặng. Mục Duẫn Tranh: -! Gân tay bị đánh đứt cũng không phải là do hắn an bài, thật tình khống chế không tốt thời gian. Tống Hi nói: - Đi thu thập đồ vật của anh đi. Mục Duẫn Tranh vẫn không nguyện ý: - Trên núi rất lạnh. Tống Hi nói: - Không có việc gì, tôi có tiểu Đa làm ấm chăn mền. Ánh mắt Mục Duẫn Tranh híp lại, không hề phản bác. Buổi chiều Lý Bảo Cương vừa thăm người thân trở về, Tống Hi đem chìa khóa nhà ném cho người ta liền mang theo một người một chó vào núi. Vào núi không bao lâu, Tống Hi hỏi: - Sao không thấy tiểu Đa? Mục Duẫn Tranh nói: - Đại khái đuổi theo con thỏ chạy xa. Buổi tối dừng lại nghỉ ngơi, Tống Hi hỏi: - Tiểu Đa đâu? Mục Duẫn Tranh nói: - Đại khái ngại trong núi lạnh lại không thịt ăn nên bỏ chạy về nhà. Tống Hi: -! Mục trưởng quan anh rốt cục làm gì Tống Tiểu Đa! Mục Duẫn Tranh mặt than nghiêm mặt vô tội nhìn Tống Hi. Tống Hi trầm mặc tắt lửa, dựng lều trại mở túi ngủ chen đi vào. Mục Duẫn Tranh nhìn nhìn túi ngủ hai người – nguyên bản còn có thể nhét được một con chó mập – liền không chút khách khí kéo khóa kéo liền chui vào bên trong. Tống Hi nhẫn nại nhìn Mục Duẫn Tranh. Mục Duẫn Tranh nói: - Ấm chăn mền. Tống Hi buông tay. Mục Duẫn Tranh thuận lợi lao vào trong túi ngủ, yên lặng điểm khen – chen chúc con chó mập làm ấm chăn mền cho Tống bác sĩ, thành công! Trong nhà, con chó mập bị chen chúc rụng đang dựa vào bếp lò ấm áp vừa ăn chân ngỗng mà Lý Bảo Điền mang về từ nhà bà ngoại, cực kỳ ưu thương. Lúc Tống Hi cùng Mục Duẫn Tranh xuống núi thì đã qua mười lăm tháng Giêng. Mục Duẫn Tranh vô cùng hổ thẹn. Chiêu thức của bộ đao pháp kia không xem là nhiều, nhưng hắn phải học tập tròn hai tuần lễ mới đem toàn bộ chiêu thức miễn cưỡng nhớ được. Tống Hi nói: - Sư phụ lĩnh vào cửa, tu hành ở cá nhân. Tôi có thể làm đều làm, sau này có thể lên tới trình độ nào phải xem chính anh. Mục Duẫn Tranh như bị sét đánh, sư phụ, sư phụ! Không, hắn tuyệt đối không muốn để cho Tống bác sĩ làm sư phụ của hắn! Tuyệt đối không cần! Tống Hi nhìn bàn tay lộ gân xanh bóp chặt tay mình, cứng ngắc nói: - A, đau quá! Mục Duẫn Tranh vội vàng sửa lại thành xoa bóp, một bàn tay trảo, hai tay nhu. Tống Hi cong ngón tay búng lên cổ tay trên người mình. Tay Mục Duẫn Tranh tê rần, buông lỏng ra. Tống Hi cúi người đem Tống Tiểu Đa đang xum xoe quanh người bế lên, mang chó mập đi quầy bán quà vặt mua chân gà. Mục Duẫn Tranh cực kỳ bi phẫn. Hắn đã cùng Tống bác sĩ một mình ước hội qua – trong nhà gỗ không có bóng người ở chung suốt hai tuần lễ, cùng giường chung gối qua – thay thế tiểu Đa làm ấm chăn mền, da thịt tiếp xúc qua – tự tay uốn nắn tư thế còn bạo lực đá chân hạ eo. Quan hệ đều thân mật như vậy, sao có thể cài lại danh phận thầy trò hủy tiền đồ tốt đẹp! Mục Duẫn Tranh cảm thấy đều ngủ chung một ổ chăn, Tống bác sĩ là của hắn, một mình hắn!
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 96: Bấm để xem Mục Duẫn Tranh cảm thấy Tống Tiểu Đa được Tống bác sĩ ôm trong tay càng cực kỳ chướng mắt. Đã tăng lên hơn 160-170 cân, còn động một chút lại cần ôm, Victor, toàn bộ mặt mũi loài chó trên thế giới đều bị nó làm mất hết! Tống Hi mua chân gà kho cùng thịt đầu heo, ôm tiểu Đa đang hừ hừ vừa lòng trở về nhà. Mục Duẫn Tranh đang ngồi nơi cửa phòng phía đông lau đao, vừa lau vừa nghĩ làm sao mới có thể đùa giỡn đao đến mức làm cho Tống bác sĩ hai mắt tỏa sáng nhất kiến chung tình. Tống Hi nhìn sân trước sân sau một chút. Mấy ngày nay hai anh em Lý Bảo Cương Lý Bảo Điền giúp hắn giữ nhà, trong nhà thu thập thật lưu loát, nhưng trong phòng cần lạnh hơn rất nhiều. Sờ sờ đầu giường sưởi, lạnh băng băng. Tống Hi cười cười, hai anh em ở nhà mình tiết kiệm quen rồi, chỉ sợ ở lại nhà hắn cũng luyến tiếc đốt quá nhiều than. Lần này vào núi, Tống Hi thừa dịp Mục Duẫn Tranh luyện đao cũng nhìn xung quanh một lần. Địa phương ở gần thôn trang khoảng cách một ngày lộ trình, cây cối bị chặt rất nhiều, thậm chí gốc cây lớn một chút cũng không thiếu bị cưa điện cưa rụng. Tống Hi tính toán cần mua bao nhiêu cây giống lúc đầu xuân, có chút đau lòng. Mục Duẫn Tranh lau đao lại liếc nhìn Tống Hi, cúi đầu. Hắn chắc chắn sẽ không nhận thức Tống bác sĩ làm sư phụ, cho dù Tống bác sĩ đã dạy hắn nhiều như vậy, cũng tuyệt đối sẽ không! Tống Hi ôm tiểu Đa vòng qua Mục Duẫn Tranh đi vào ngồi bên bếp lò ăn chân gà. Tống Tiểu Đa ăn một miếng lại liếm ngón tay Tống Hi một cái, ăn một miếng lại liếm một cái. Tống Hi dỗ xong con chó mập, đứng dậy trạc vào lưng Mục Duẫn Tranh: - Nấu nước, tắm rửa. Lần trước tắm rửa là ngày mùng một, cách lâu như vậy bẩn muốn chết. Mục Duẫn Tranh nhanh chóng buông đao đứng dậy nấu nước. Trên bếp lò trong phòng khách một bình, trên bếp lò phòng phía đông một bình, rửa sạch nồi lại nấu thêm một nồi, hai bình thủy thêm hai bình nước. Không bao lâu, Tống Hi thoải mái ngâm mình trong bồn tắm lớn bằng gỗ thô. Mục Duẫn Tranh ngồi bên ngoài tiếp tục nấu nước, thường thường xuyên qua rèm cửa nhếch lên một góc liếc mắt nhìn vào bên trong. Mặc dù không nhìn thấy được gì, nhưng vẫn nhịn không được nhịp tim đập nhanh hơn. Mùa đông tắm rửa không dễ dàng, cho dù trong phòng đã đủ ấm, nhưng nước vẫn lạnh rất nhanh. Tống Hi sợ lạnh, nhấp hớp rượu kêu người: - Lại thêm chút nước ấm. Mục Duẫn Tranh nghiêm mặt cầm bình nước đi vào thêm nước ấm, thêm xong nước vừa ra khỏi cửa lại dùng khăn mặt bưng kín mũi. Thật lâu sau buông ra, khăn lông trắng một mảnh hồng hồng. Mục Duẫn Tranh yên lặng chạy vào phòng bếp, giặt khăn mặt, nhanh chóng che giấu chứng cớ phạm tội, bằng không sẽ bị uống nước hoàng liên! Che giấu xong chứng cớ phạm tội, lại nhanh chóng chạy về phòng bếp phía đông, vừa nấu nước vừa chờ gọi đến, ánh mắt thập phần tan rả - nói không chừng Tống bác sĩ sẽ cho hắn hỗ trợ kỳ cọ đâu! Tống Hi tắm xong trực tiếp bò lên giường chui vào trong chăn mền. Mục Duẫn Tranh cầm theo hũ nước ấm vào nhà, trong lòng cực kỳ tiếc nuối. Tống Hi nói: - Tiếp tục nấu thêm nước tự anh tắm, ngày mai làm thuốc tắm cho anh, phối hợp matxa châm cứu điều dưỡng thân thể. Mục Duẫn Tranh nhanh chóng bắt được điểm tựa. Matxa! Tống bác sĩ cấp cho hắn làm matxa! Vì thế, trên tay nhanh chóng động tác, cởi quần áo nhảy vào trong bồn tắm. Tống Hi: -! Nước trong bồn kia thật bẩn, cũng đã lạnh. Mục Duẫn Tranh quay về hướng Tống Hi triển lãm cơ ngực cùng cơ bụng đủ rồi mới chậm rãi ngồi xuống. Tống Hi yên lặng mặc quần áo tử tế lau khô tóc mới đi ra ngoài nấu nước – Mục trưởng quan không chê nước bẩn hắn còn ngại người của Mục trưởng quan bẩn đâu, vẫn nên nấu nước sạch sẽ tắm lại thêm lần nữa đi! Mục Duẫn Tranh mè nheo tắm rửa. Tống Hi nấu nước. Mục Duẫn Tranh xoay xoay cổ tay còn chưa quá lưu loát, nói: - Không với được sau lưng. Tống Hi quyết đoán cầm ruột dây mướp phơi nắng suốt mùa thu đi tới giúp người kỳ cọ, vừa lau liền lưu lại một dấu đỏ. Mục Duẫn Tranh ngồi ngay ngắn ở trong thùng tắm bất động, hướng Tống bác sĩ lộ ra bờ lưng dày rộng rắn chắc cùng làn da mặc dù có chút đen nhưng thật chịu mài. Tống Hi quả nhiên ném xuống ruột dây mướp sờ soạng một cái, sờ xong đi ra nấu nước. Mục Duẫn Tranh liếc mắt nhìn địa phương nhanh chóng nổi lên phản ứng dưới nước, yên lặng che mũi – lỡ như lúc Tống bác sĩ matxa không cầm giữ được thì làm sao bây giờ, thật làm khó! Đợi cho Mục trưởng quan rốt cục mè nheo tắm sạch sẽ, trời đã tối đen. Tống Hi cũng đã hâm lại bánh nướng áp chảo mà Lý Bảo Điền mang tới, liền kẹp cùng chân gà cùng thịt đầu heo hai người một con chó tùy tiện xong cơm chiều. Ăn cơm xong, Tống Hi leo lên giường. Tống Tiểu Đa ngậm một túi đậu phộng ngũ vị hương không chút do dự nhảy theo lên giường, để Tống Hi lột đậu phộng ăn. Tống Hi cầm móng vuốt của con chó mập nhìn nhìn, sạch sẽ thật sự, hiển nhiên mới tắm rửa qua không bao lâu. Tống Hi quyết định nướng riêng cho Lý Bảo Điền một cái đùi dê – tắm rửa cho con chó lớn như vậy, khổ cực! Mục Duẫn Tranh thật sâu nhìn một người một chó, cầm đao xoay người ra cửa, mở đèn, ngay tại cửa sổ phòng phía đông luyện đao. Dần dần, tốc độ lột đậu phộng của Tống Hi chậm lại, số lần nhìn bên ngoài cũng nhiều hơn, người dần dần chuyển qua bên cửa sổ. Mục Duẫn Tranh thu đao, trên người ra một tầng mồ hôi mỏng, xoay người chứng kiến hai cái đầu một người một chó nhìn ra cửa sổ, hơi nhếch môi. Một ngày nào đó hắn nhất định sẽ soái tới mức độ làm cho Tống bác sĩ không thể dời mắt! Hôm sau, Tống Hi chuẩn bị thuốc tắm giúp người châm cứu matxa.
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 97: Bấm để xem Chuyển bồn tắm vào nhà, Mục trưởng quan bắt đầu cởi quần áo, cởi thật nhanh thật sạch sẽ. Tống Hi: -! Mục trưởng quan, thuốc tắm còn chưa xong đâu, cởi nhanh như vậy là muốn khoe khoang anh không sợ trời lạnh phải không? Mục Duẫn Tranh: -! Kháo, nhất thời dơ dáng dạng hình cởi quá là nhanh! Làm xong thuốc tắm, tiếp theo châm cứu, cuối cùng matxa. Mục Duẫn Tranh bị người làm qua một vòng cuối cùng thiếp ngủ. Tống Hi đá con chó mập một cước, nói: - Cùng cha cậu giữ nhà, tôi đi trong trấn mua vài thứ, thuận tiện mua chân gà lão Nhà Quê mà cậu thích ăn. Năm nay thời tiết có vẻ bình thường, qua mười lăm tháng Giêng thời tiết ấm lên từng ngày. Tuy nhiệt độ vẫn thấp hơn những năm trước, nhưng so với năm ngoái vẫn ấm áp hơn. Tống Hi lái xe đi vào trạm kỹ thuật nông nghiệp trong trấn, mua một ít mầm móng cùng phân hóa học thuốc trừ sâu. Nghĩ nghĩ, lại mua mấy cuốn bạt che cùng bạt nhựa làm nhà ấm, gậy trúc nhỏ cùng ván trúc. Lúc Tống Hi về tới nhà thì Mục Duẫn Tranh đã tỉnh ngủ, đang ở trong sân đè tiểu Đa một mặt bạo lực trao đổi cảm tình. Tống Hi: -! Hai cha con nhà này không thể ở chung hòa thuận sao? - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu! Tống Tiểu Đa giãy dụa cáo trạng. Từng cha gia bạo tiểu Đa, phá hư bác sĩ mau tới cứu tiểu Đa! Mục Duẫn Tranh tấu con chó mập, nói: - Người lạ cấp cho đồ vật cũng dám ăn, Victor, cậu muốn chết phải không? - Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu! Tiểu Đa không có ăn, tiểu Đa chỉ ngửi hương vị! Tống Hi xách nguyên một cái chân sau thịt bò, nói: - Hôm nay ăn thịt bò, không cho tiểu Đa ăn. Thân thể tiểu Đa cứng ngắc lại, từng cha gia bạo tiểu Đa, hiện tại cha ngược đãi tiểu Đa, quả thật không có tương lai! Mục Duẫn Tranh liếc mắt nhìn con chó mập, đi qua giúp người khiêng đồ vật, trong lòng cực kỳ vui sướng - ở trước mặt Tống bác sĩ tấu tiểu Đa mà Tống bác sĩ đều không ngăn cản, làm tốt lắm Mục Duẫn Tranh! Ngày hai tháng hai, hạ trận mưa đầu mùa, không lớn, còn chưa làm ướt đất hoàn toàn. Theo sau từng ngày thời tiết cũng ấm lên, loáng thoáng vang lên tiếng sấm mùa xuân lại làm người trong thôn cũng lộ nụ cười. Có tiếng sấm, có mưa, hi vọng năm nay có một bắt đầu tốt cũng sẽ có thu hoạch tốt đi! Dã ngoại xanh tươi trở lại. Tống Hi vào núi nhìn xem, có vài phần lo lắng. Sinh mệnh lực của cỏ dại thật cường hãn, trên núi tràn ngập cỏ dại, nhưng tình huống cây cối thì không tốt lắm. Năm trước hạn hán nặng, cây nhỏ chết rất nhiều, hơn nữa còn bị chặt làm củi đốt, tình huống thật sự có vài phần không xong. Mục Duẫn Tranh bận rộn vô cùng. Trừ bỏ giúp Tống Hi làm việc, còn lại thời gian đều luyện đao, tuy còn chưa tới mức đạt được như Tống Hi, nhưng chiêu thức đã phi thường thuần thục. Cùng Tống Hi vào trong núi chém những thân cây bị chết héo, mỗi thân cây cũng lớn cỡ chén to, phi thường hữu hiệu. Trồng cây, làm ruộng, xây phòng. Tống Hi tính toán những gì cần làm trong mùa xuân, phát hiện đều thật phiền toái, liền quyết định trực tiếp thuê người làm. Làm ruộng trồng cây đều có thể thuê được nhân công xung quanh thôn. Năm trước mùa màng không tốt, mọi nhà không có tiền nhàn rỗi, bây giờ có cơ hội kiếm tiền cơ hồ gia đình nào có người rảnh rỗi đều chạy tới làm vài ngày. Trồng cây xong, Tống Hi tính toán số tiền tiêu phí, thập phần thịt đau. Từ sau lần chữa cho Bạch Chân hắn vẫn chưa tiếp tục khai trương, chi phí lại lớn, mắt nhìn lại cần mua tiếp dược liệu, thật là tốn tiền a! Lúc cha nuôi còn sống người bệnh đều phải xếp hàng chờ tới lượt, nhưng khi tới hắn thì muốn kiếm khách cũng thật gian nan, chênh lệch quá xa. Xây thêm phòng là do Mục Duẫn Tranh hỗ trợ mời người, nhìn qua bộ dạng thật chuyên nghiệp, Tống Hi đại khái nói ra yêu cầu đều làm được thật hoàn mỹ. Thêm bảy căn phòng, hai tầng hầm, giường sưởi, hệ thống sưởi hơi địa long. Cuối cùng thu thập xong, Tống Hi rất hài lòng, nhưng lúc trả tiền lại thịt đau một trận. Mục Duẫn Tranh nhìn địa long mới làm trong phòng phía đông tiếc nuối thở dài một hơi. Thật vất vả đem con chó mập tấu thành thật, trời lại ấm áp lên, địa long cũng làm xong xuôi – sau này làm sao tiếp tục ấm giường cho Tống bác sĩ! Hơn nữa tay của hắn cũng đã lành lại, cũng nên về đơn vị. Tống Hi trả lại thẻ lương: - Thẻ của anh. Mục Duẫn Tranh nghiêm mặt nhìn thẻ tiền lương của mình, không muốn tiếp nhận. Tống Hi nói: - Bên trong còn năm đồng tám xu. Mặt than của Mục Duẫn Tranh có chút vỡ ra. Tống Hi tiếp tục bổ đao: - Tiền lương của anh quá thấp, không đủ số tiền tôi bỏ ra. Một kích nghiêm trọng. Toàn thân Mục Duẫn Tranh đều không tốt. Tiền lương của hắn quá thấp, không đủ cho Tống bác sĩ dùng! Không đủ cho Tống bác sĩ dùng! Không đủ dùng! Mục trưởng quan cảm giác tôn nghiêm giống đực của mình nhận lấy khiêu chiến nghiêm trọng. Trong lòng nhanh chóng tính toán lại chi tiêu hàng ngày của Tống bác sĩ, mặt than đều vỡ ra. Mẹ nó, tiền lương của hắn đại khái đều nuôi không nổi một con Tống Tiểu Đa! Quá tệ hại! Mục trưởng quan nghiêm trọng hoài nghi đời này mình có thể cưới được lão bà hay không. - Đi theo tôi! Tống Hi đem thẻ nhét vào trong túi người trước mắt, đi vào hướng nhà giữa. Mục Duẫn Tranh nhanh chóng đuổi theo. Từ phòng tạp vật đi vào tầng hầm, Tống Hi lại bới ra một cái hộp gỗ lớn hơn một thước. Kéo xuống giấy niêm phong, mở nắp, lộ ra một thanh đoản đao, thanh đao đen thui, hàn khí bức người. Tống Hi nói: - Sư phụ của cha nuôi tôi từng thu qua một đồ đệ, không chiếu cố cẩn thận để cho hắn mười bốn tuổi xuống núi, mười bảy tuổi đã chết. Cây đao này là của hắn. Ba năm, vong hồn chết dưới thanh đao này chừng hơn một ngàn người. Sát khí quá nặng, tôi căn bản không dùng được. Anh thử xem đi!
Sống Sót Tại Mạt Thế Tác giả: Tu Thất Editor: GiangNgan Chương 98: Bấm để xem Nếu là Mục Duẫn Tranh, hẳn là còn có thể đi! Trên thân người này cũng có sát khí, không nặng, càng nhiều là hạo nhiên chính khí. Vì nước vì dân, hẳn là hợp với nguyên chủ nhân của cây đao này đi! Mục Duẫn Tranh quả nhiên cầm lên, còn nhịn không được đương trường đánh ra bộ đao pháo mà Tống Hi đã dạy. Nháy mắt trên đất hỗn độn. Tống Hi: -! Hủy hoại tài vật tư nhân, còn phải tiếp tục khấu trừ thẻ tiền lương. Mục Duẫn Tranh tỉnh táo lại, bỏ đao vào vỏ, đứng giữa rác rưởi đầy đất yên lặng nhìn Tống Hi. Tống Hi mặt đen vươn tay vào túi của Mục Duẫn Tranh lấy ra thẻ tiền lương nhét vào trong túi tiền của mình. Mục Duẫn Tranh lại phải giao nộp lên thẻ tiền lương, không biết sao trong lòng lại có chút kích động. Tống Hi xoay người đi ra ngoài, nói: - Đem nơi này thu thập xong. Mặt khác, đại đồ đệ của sư công tôi cũng chính là sư phụ của anh, năm 1940 xuống núi, chết vào năm 1943. Cây đao kia, là của anh. Mục Duẫn Tranh trầm mặc một lúc lâu, ôm đao vào trong ngực, cảm thấy được hết sức trầm trọng. Qua thật lâu Mục Duẫn Tranh dùng hai tay ôm đao đi ra hầm ngầm, biểu hiện trên mặt cực kỳ phức tạp. Tống Hi đang kiểm tra lại dược liệu nhận được ở bên ngoài. Bộ đội phái người đến đón Mục Duẫn Tranh, còn chở tới một xe dược liệu mấy thùng dầu ma dút. Mục Duẫn Tranh trầm mặc đóng gói hành lý của mình. Tống Hi đưa cho hắn một thùng thuốc pha chế sẵn. Mục Duẫn Tranh một tay nhấc lên hành lý, một tay mang theo thùng thuốc yên lặng nhìn Tống Hi. Tống Hi nghiêm mặt, lại chơi trò dùng mắt nói chuyện, thật đáng ghét. Mục Duẫn Tranh cầm hành lý cùng thùng thuốc nhét vào trong tay chiến hữu phía sau, đánh bạo tiến lên một bước ôm chầm Tống Hi, đồng thời lanh trí mở miệng: - Tống sư huynh, tôi sẽ nhớ kỹ sư phụ tôi, luôn luôn nhớ kỹ. Tống Hi đúng lúc thu tay lại mới không đem người tấu bay ra ngoài, trầm mặc trong chốc lát, nói: - Anh cần phải đi. Mục Duẫn Tranh không tình nguyện buông lỏng tay, ba bước lại quay đầu sau đó đi theo chiến hữu lên xe, về đơn vị. Tống Hi ôm cổ Tống Tiểu Đa, cực kỳ mất mát: - Tiểu Đa, cha cậu đi rồi, chúng ta lại không có gì để ăn cơm. Tống Tiểu Đa nhất thời cũng tỉnh táo lại trong trạng thái hưng phấn vì mình sẽ không tiếp tục bị đánh – từng cha biết làm cơm đi rồi, tiểu Đa lại phải mỗi ngày ăn dưa chua! Mỗi ngày bị gia bạo cùng mỗi ngày ăn dưa chua, tiểu Đa thật khó lựa chọn! Dưa chua không ăn, nhưng Tống Hi học xong một đạo đồ ăn, trứng chiên cà chua. Là do Mục trưởng quan tự tay chỉ dạy. Sắp tháng năm, năm nay mùa xuân thật sự không sai, mưa thuận gió hòa, trừ bỏ nhiệt độ không khí thấp hơn những năm qua vài lần cũng không có gì không bình thường. Tống Hi trồng một mẫu rưỡi lúa mì vụ xuân, lẽ ra có chút bận tâm nếu nhiệt độ không khí năm nay quá cao sẽ mọc không tốt, hiện tại xem ra cũng không sai, mọc khả quan. Ngoài ra còn có một mẫu gạo trắng, nửa mẫu bắp, một mẫu bắp vàng cao sản, một mẫu đậu phộng, nửa mẫu khoai lang, nửa mẫu khoai tây, một mẫu cao lương dính, còn lại một mẫu rau dưa đủ chủng loại. Năm nay trồng khoai tây cùng khoai lang cũng không nhiều, năm trước trồng không ít, hắn không thích ăn, cũng ăn không hết, đầu xuân tặng mỗi nhà một ít, trong hầm ngầm lưu lại một ít, hơn phân nửa đều cầm đi Triệu gia kênh rạch đổi thành miến. Lý Bảo Điền cọ xát Tống Hi dẫn hắn vào núi, mỗi sáng sớm đúng giờ báo trình diện, mài lại mài, không được mới về nhà làm việc. Qua tháng giêng mấy nhà ấm rau dưa của nhà họ cũng không trồng lượt mới, thu lại bạt nhựa về nhà trồng hoa màu, người một nhà bề bộn xây phòng mới đâu! Con người Lý Toàn Căn mặc dù thành thật, nhưng làm việc thật có quyết đoán, cũng là nhóm đầu tiên trong thôn hưởng ứng mặt trên kêu gọi xây nhà ấm trồng đồ ăn. Người một nhà vài năm cực khổ trồng trọt, cũng để dành đủ tiền xây phòng mới cho hai con trai. Vì thế một hơi liền xây thêm sáu phòng, chuẩn bị cho hai con mỗi đứa ba phòng một lần xây xong. Xây nhà cần thuê người, đánh tạp cơ bản đều là người trong thôn. Người trong thôn làm giúp là nhân tình, không cần tiền, nhưng phải quản cơm. Tống Hi mang theo Lý Bảo Cương vào núi hai lần, kéo hai con heo rừng ba con dê núi trở về. Mỗi ngày đều vào nhà ấm hái một rổ rau dưa tặng qua, khoai tây trực tiếp tặng cả bao tải. Nhà nông dân, xây phòng cưới vợ đều là đại sự, trừ bỏ gia đình quá cực phẩm, mỗi nhà đều ra một tráng lao động giúp đỡ làm vài ngày. Tống Hi không giúp được gì, người trong thôn cũng sẽ không để cho hắn đi làm việc nặng, hắn chỉ có thể làm việc mà bản thân hắn làm được, cấp thêm món thịt lên bàn cơm. Tiến vào tháng năm, trời chậm rãi nóng lên, thời tiết càng thêm nóng bức nhưng không nóng tới mức như năm trước. Mưa cũng nhiều, cách ba năm ngày lại có mưa, không lớn không nhỏ, vừa đủ tưới ruộng. Mỗi lần Tống Hi đi vào huyện thành đều phải đi trường trung học số một huyện thăm Lý Kim Bảo, hỗ trợ cầm theo một ít đồ ăn của Đại Trụ thím, cũng mang một ít thuốc bổ não do mình làm. Thành tích của Lý Kim Bảo không sai, vài lần cuộc thi đều đứng trước mười trong trường, muốn thi đậu đại học trường chuyên hẳn là vấn đề không lớn. Tiến vào tháng sáu, trời nóng lên, tiêu chuẩn mùa hè như những năm trước đó. Tống Hi bón phân trong ruộng, trong lòng cũng thoải mái rất nhiều. Chiếu theo tình hình hiện tại, đến lúc đó hẳn là sẽ có thu hoạch tốt. Sáu gian phòng nhà Lý Bảo Điền đã xây xong, hiện tại chỉ còn chờ lắp cửa sổ trang hoàng. Tống Hi đi qua nhìn xem, tường viện đã vây lại, ba sân đánh thông lẫn nhau, thập phần rộng mở. Tống Hi nói: - Có cần xây mấy chuồng heo rắn chắc một chút không, tôi đi vào núi đào một hang ổ heo rừng, tìm người thiến rồi nuôi như heo nhà, ăn tết giết hai con ăn thịt, còn lại vài con nuôi, lưu trữ sang năm bãi mâm cỗ cấp Bảo Cương ca cưới vợ.