Trọng Sinh [Edit] Mạt Thế Trọng Sinh: Quân Thiếu Sủng Trong Lòng Bàn Tay - Y Nhân Vi Hoa

Discussion in 'Truyện Drop' started by Nguyễn Mộc, Jun 15, 2021.

  1. Nguyễn Mộc

    Messages:
    4
    Chương 40: Khuyên bảo.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Viên cảnh sát bên cạnh thấy Hoắc Tường đi vào siêu xe, thần sắt trong ánh mắt biến đổi mấy lần.

    Ở trong mắt hắn, Hoắc Tường cùng Cố Cửu ngồi bên trong xe khẳng định quan hệ không đơn giản.

    Xe đối phương lái là loại xe cãi tiến Hãn Mã mới nhất.

    Hơn nữa ngữ khí khi nói chuyện cùng Hoắc Tường cũng mang theo một tia "mệnh lệnh".

    Chuyện này ở trong mắt của viên cảnh sát liền trở nên có ý nghĩa không giống nhau.

    Giống như Hoắc Tường được người bên trong xe bao dưỡng vậy.

    Hoắc Tường cùng Cố Cửu không hề hay biết ý nghĩ của người khác như thế nào.

    Sau khi Hoắc Tường ngồi vào ghế phụ, Cố Cửu liền mở miệng hỏi ra nghi hoặc của mình: "Tiểu Thất đâu?"

    Nghe được Cố Cửu hỏi, Hoắc Tường có chút ngốc lăng.

    Hắn còn tưởng đối phương có chuyện gì muốn cùng hắn thảo luận đâu. Lại không nghĩ đến là hỏi về tình huống của Tiểu Thất a.

    "Tiểu Thất ở nhà, tôi để cậu ấy ở trong nhà nghĩ ngơi, không biết mấy ngày nay cậu ấy bị làm sao, cả người giống như nhũn ra không có sức lực gì cả".

    Cố Cửu nghe vậy đem tầm mắt đặt trên người Hoắc Tường dời đi chỗ khác, nhìn về phía hiện trường vụ án cách đó không xa.

    Tình huống của Tiểu Thất lúc này, cô cũng có một chút suy đoán, nhưng mà trước mắt vẫn là không nên kết luận quá sớm.

    Ngón tay trắng nõn của Cố Cửu gõ trên tay lái, một chút rồi lại một chút, làm bầu không khí ở trong xe trở nên khẩn trương.

    Hoắc Tường hai mắt ngốc lăng nhìn thẳng cô gái trước mắt.

    Rõ ràng là cô gái đã trưởng thành, nhưng khuôn mặt lại mang theo bộ dạng trẻ con, giống như một cô bé không rành sự đời.

    Cố Cửu trước mắt nếu không mở miệng, cùng cặp mặt lạnh lung không có chút tình cảm kia, hắn thực dễ dàng đem đối phương trở thành thiếu nữ trẻ tuổi trong trường học.

    Thấy qua một mặt bất đồng của Cố Cửu, hắn biết người trước mắt, không bao giờ là thiếu nữ trong trường học của mấy năm trước, là cái người mà hắn đặt ở trong lòng.

    Khoảng cách của bọn họ thật giống như cách một dãy núi lớn, cách một con sông rộng.

    Cố Cửu cảm giác được ánh mắt của Hoắc Tường nhìn mình.

    Tầm mắt kia không có làm cho cô cảm thấy không thoải mái, nên cô liền xem nhẹ cho qua.

    Cố Cửu nhìn về phía hiện trường vụ án, nhìn hiện trường thi thể của chàng trai kia, đã bị nhân viên công tác dùng vải bố trắng đắp lên, chuẩn bị nâng đi.

    "Sự cô giống hôm nay, gần đây có phải hay không liên tiếp xảy ra".

    Hoắc Tường nghe được cô dò hỏi, nhìn theo tầm mắt của đối phương, nhìn về phía hiện trường vụ án.

    Hắn mệt mỏi duỗi tay ấn ấn cái trán, bất đắc dĩ nói: "Đúng vậy, mỗi ngày đều có mấy vụ như vậy: .

    Động tác gõ tay lái của Cố Cửu dừng lại:" Những cái thi thể đó được an bài tới nơi nào? ".

    Hoắc Tường nói:" Được đưa đến bộ phận pháp y, lát nữa tôi phải đi theo đồng đội tới đó một chuyến ".

    Khẩu khí nói chuyện của hắn mang theo vài phần bất đắc dĩ, còn có vài phần mệt mỏi.

    Cố Cửu nhíu chặt mày lại.

    Một lúc sau cô nhìn về phía Hoắc Tường nghiêm túc nói:" Cậu có muốn từ chức hay không? , những cái thị thể bị an bài đến bộ phận pháp y đó, đại đa số đều sẻ bị biến thành tang thi, nếu xảy ra chuyện, cậu có khả năng sẻ gặp nguy hiểm ".

    Cô không biết những lời này đã tác động tới dây thần kinh của Hoắc Tường, hắn đem thân thể dựa hẳn trên xe.

    Trên mặt cũng mang theo vài phần bi thương.

    Cảm giác được người bên cạnh tâm tình thay đổi, Cố Cửu biết chuyện này không thể trộn lẫn.

    Tất cả chỉ có thể xem ý nguyện của Hoắc Tường.

    Trong lúc nhất thời trên xe rơi vào trầm lặng.

    Hoắc Tường rất nhanh đã hu hồi cảm xúc bi thương trên người, hắn bất đắc dĩ lắc đầu.

    Nhìn đồng đội cách đó không xa đang bận biệu trước sau, kỳ thật hắn cũng có chút chán ghét sinh hoạt như vậy.

    " Chúng ta cùng học ngành tài chính, cậu biết vì sao tôi sẽ ăn chén cơm này sao?"

    Cố Cửu nghe vậy lắc đầu.
     
    scribboz likes this.
  2. Nguyễn Mộc

    Messages:
    4
    Chương 41: Tín Nhiệm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc ở trường học, Cố Cửu với Hoắc Tường chưa từng có giao lưu tiếp xúc thân thiết gì.

    Sau khi ra trường lại càng không có tiếp xúc, cho nên cô không biết rõ ràng.

    Hoắc Tường đương nhiên biết hai người không có quan hệ thâm giao gì.

    Hắn cũng không trong cậy vào việc Cố Cửu sẻ biết nguyên nhân trong đó.

    Hắn nghĩ rồi tự mình nói tiếp: "Năm đó sau khi tôi tốt nghiếp không bao lâu, cha mẹ tôi liền qua đời, máy bay gặp sự cố không thể quay về được nữa, hai người họ đều là làm công việc này, còn muốn tôi giống họ, con kế nghiệp cha. Thời điểm tôi đăng ký nguyện vọng, hai người họ vẫn luôn khuyên bảo tôi, chính là tôi đã chọn tài chính, tôi cho rằng mình có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ về sau, lại không nghĩ tới hai người họ sẽ đột ngột rời đi. Ở thời điểm sau khi họ rời đi, tôi tìm được người có quan hệ thân thiết, nhờ cậy rốt cuộc thực hiện nguyện vọng của họ, công việc này không phải là công việc mà tôi thích, nhưng từ khi bắt đầu mặc lên mình bộ cảnh phục này, tôi liền phải không làm thất vọng bộ cảnh phục này, không làm thất vọng với lời tuyên thệ của mình".

    Cố Cửu có thể nghe thấy được áp lực của Hoắc Tường, có thể cảm giác được cảm xúc trên người hắn.

    Hắn là một người quân nhân, là một người gánh vác trên mình sứ mệnh của một người đàn ông.

    Cô không tiếp tục khuyên bảo Hoắc Tường nữa, mà quay qua dặn dò hắn: "Ân, bất luận cậu có nguy hiểm gì, đều phải nói cho tôi biết, một hai ngày nữa mạt thế liền đến".

    "Nhanh như vậy?"

    Hoắc Tường có chút không dám tin.

    Cố Cửu gật gật đầu, không có nhìn về phía đối phương, mà nhìn vào không trung âm u ngoài kia.

    Mấy ngày nay thời tiết luôn âm u, mang theo một cảm giác áp lực, thật giống như yên lặng trước bão táp.

    Hoắc Tường nhìn theo tầm mắt của cô, đương nhiên cũng thất được áp lực trên không trung kia.

    Lúc này nội tâm hắn mười phần giãy giụa, còn có chút không thể chấp nhận.

    Trận tai nạn toàn nhân loại này thật sự đã đến sao.

    Rõ ràng, xung quanh khắp nơi đều là điềm báo, nhưng tâm tư hắn lại muốn phủ nhận.

    Trên thế giới này quá nhiều quá nhiều người, mạt thế bùng nổ toàn bộ thế giới đều sẻ hỗn loạn.

    Con người ích kỷ, còn có một mặt âm u, toàn bộ sẽ bùng nổ.

    Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, nội tâm Hoắc Tường đều tràn ngập sợ hãi.

    Đó sẽ là một thế giới hỗn loạn tràn ngập quái vật ăn thịt người.

    Lúc này Cố Cửu không biết Hoắc Tường đang tưởng tượng về thực tế như vậy, thậm chí còn có thể nhận rõ bản tính con người sau mạt thế.

    Cô nhìn sắc trời, quay đầu nói với Hoắc Tường: "Có việc nhớ gọi cho tôi, tôi rất nhanh sẻ chạy đến".

    Hoắc Tường biết Cố Cửu phải đi, gật gật đầu rồi xuống xe.

    Cố Cửu nhìn Hoắc Tường đứng ngoài xe, trong mắt mang theo phức tạp.

    Kỳ thật đời trước bọn họ từng có tiếp xúc, hơn nữa còn liên lụy đến học tỷ một ít.

    Cuối cùng người nam nhân này cũng bỏi vì học tỷ Lưu Diễm mà chết, còn học tỷ sau khi Hoắc Tường chết không bao lâu cũng bị người khác hại chết.

    Lúc trước thời điểm Cố Cửu ở kinh thành, cô không có cùng Hoắc Tường với học tỷ có giao tình thân thiết gì.

    Chỉ biết hai người gặp rắc rối, chạy trốn tới căn cứ nhỏ bên cạnh kinh thành, cũng chính là nơi ở của cô.

    Hai người nhìn thấy cô bị người khác ức hiếp, bắt đầu vì cô bênh vực kẻ yếu, thậm chí thẳng thắn khuyên nhủ cô.

    Chính là lúc ấy cô không nghe theo lời của họ.

    Sau đó người nhà cô phát hiện thái độ của Lưu Diễm và Hoắc Tường, bọn họ lại càng ở bên tai cô nói bậy về Lưu Diễm cùng Hoắc Tường.

    Lúc ấy cô thực ngốc, nghe theo lời người nhà nói, cho nên không có chú ý thái độ của hai người họ.

    Chờ đến lúc lần nữa nghe được tin tức của hai người họ thì mới biết được họ đều đã chết.

    Thậm chí sau khi họ chết, cô cũng biết được một số việc làm cô tràn ngập áy náy.

    Nguyên lai hai người họ vẫn luôn trong bóng tối âm thầm giúp đỡ cô.

    Thời điểm mỗi lần đi ra ngoài làm nhiệm vụ, hai người họ luôn âm thầm đưa tinh hạch của mình kiếm được cho cô.
     
    scribboz likes this.
  3. Nguyễn Mộc

    Messages:
    4
    Chương 42: Khai trừ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi học tỷ cùng Hoắc Tường chết, nội tâm Cố Cửu dạo dộng không thể nói không lớn. C

    Cô không rõ vì sao học tỷ cùng Hoắc Tường đối với cô như vậy.

    Không rõ đến tột cùng hai người đã xảy ra chuyện gì.

    Bất quá hiện giờ thiên thời địa lợi nhân hòa, cô đang sở hữu một mặt có lợi.

    Một đời này cho dù ai có nói gì đi nữa, cô cũng sẻ không để học tỷ và Hoắc Tường đối mặt với cái chết nữa.

    Hoắc Tường cũng không có chú ý tới tầm mắt phức tạp của Cố Cửu.

    Bởi vì khi hắn vừa bước xuống xe, đội trưởng cách đó không xa liền hô tên của hắn.

    Nghe thái độ khẩu khí kia rất không tốt, tâm tình liền thấp tới cực điểm.

    Hoắc Tường không kịp cùng Cố Cửu chào hỏi, liền đi đến chỗ của vị đội trưởng kia.

    "Hoắc Tường! Hiện giờ là thơi gian đi làm, cậu vậy mà có thể rời bỏ nhiệm vụ, cậu có phải hay không muốn nghĩ làm!"

    Nam nhân trung niên kia là đội trưởng của Hoắc Tường cùng Lôi Kiệt.

    Hắn ta vẫn luôn chướng mắt Hoắc Tường.

    Không phải bởi vì Hoắc tường không có năng lực, mà ngược lại hắn rất có năng lực, chiến công lớn lớn bé bé thêm vào, đều có thể thăng chức leo lên đầu của hắn ta.

    Nhưng mà chiến tích mà Hoắc Tường sở hữu đều bị hắn ta ngăn chặn.

    Đơn giản là vì hắn ta không thích Hoắc Tường.

    Cha Hoắc Tường đã từng là cấp trên của hắn ta, cấp trên đã chết hắn ta mới được thế vào vị trí đó.

    Không nghĩ tới lần nữa lại nhảy ra đứa con của đối phương.

    Nếu đứa con trai này là một tên phế vật cũng không sao, đằng này cố tình lại là một người có năng lực.

    Cái này làm cho hắn ta không cách nào chịu được, cho nên nam nhân trung niên kia luôn là không có việc gì liền khắp nơi gây khó dễ cho Hoắc Tường.

    Hoắc Tường cũng biết nguyên nhân trong đó.

    Nghe tiếng đội trưởng ch*i bậy, hắn đã sớm tập thành thối quen.

    Lúc này Lôi Kiệt sợ Hoắc Tường bị đội trưởng giận chó đánh mèo làm ra việc gì quá mức.

    Hắn lập tức cười đi lên phía trước, "Đội trưởng xin ngài bớt giận, gần đây Hoắc Tường vẫn luôn tăng ca, bạn hắn lo lắng nên đi ngang qua nhân tiện dừng lại hỏi thăm một tiếng thôi".

    Ý tứ lời nói của Lôi Kiệt là gần đây Hoắc Tường vẫn luôn tang ca, cũng chưa từng làm việc gì quá phận sự của mình.

    Cũng là nói với đội trưởng, không cần gây sự quá mức.

    Rốt cuộc ở cục cảnh sát, tất cả mọi người đều có mắt nhìn.

    Nếu là lúc trước lời nói này của Lôi Kiệt nhiều lắm đổi lại tiếng chửi rủa của đội trường.

    Chính là mấy ngày nay hắn ta thân là đội trưởng cũng chịu không ít áp lực, giờ khắc này chính là cần tìm nơi để phát tiết.

    "Cậu tính là cái thứ gì, đến tốt cùng cậu là đội trưởng hay tôi là đội trưởng, không muốn làm nữa thì cút đi! Cả ngày đều gặp hai người chật vật vì đàn bà, tôi nói hai người cùng nhau cút đi!"

    Âm thanh của đội trưởng rất lớn, những cảnh sát chung quanh đều nghe hết mọi việc.

    Bọn họ hai mắt phức tạp nhìn về phía ba người đội trưởng, Hoắc Tường, còn có Lôi Kiệt.

    Đội trưởng luôn chướng mắt đối với Hoắc Tường, thậm chí gây khó dễ cho đối phương, chuyện này ở cục cảnh sát không phải là chuyện bí mật gì.

    Chỉ là không nghĩ tới đội trưởng vậy mà muốn khai trừ Hoắc Tường.

    Cho dù là khai trừ cũng không phải là chuyện một đội trưởng nho nhỏ có thể làm được.

    Đây là chuyện yêu cầu cả một quá trình, cuối cùng đưa tới cho cục trưởng phê duyệt.

    Cho nên trong nháy mắt mọi người suy nghĩ cẩn thận, tiếp tục động tác trong tay, không hề nhìn về phía ba người họ nữa.

    Lúc này trong mắt Hoắc Tường mang theo áp lực gió lốc.

    Nếu lúc nãy khi ở trên xe Cố Cửu không có nói với hắn những lời kia, nói không chừng lúc này hắn liền nhẫn nhịn một chút liền cho qua.

    Nhưng lúc này đây, nhìn người nam nhân trung niên trước mắt, đáy lòng hắn dâng lên cơn phẫn nộ.

    Cha hắn qua đời, cho nên hắn mới đi làm việc cho quốc gia.

    Chính là hắn không nghĩ tới sẽ gặp phải loại người không nói lý lẽ này.

    Nếu hắn thực sự muốn hướng lên phía trên, ai có thể ngăn cản được hắn.

    Vậy mà người trước mặt lại hết lần này đến lần khác khiêu khích hắn, chuyện này rốt cuộc cũng làm cho hắn không thể nhẫn nhịn được nữa.

    Đặc biệt là loại thời khắc mạt thế đến này.

    Con người đều phải đi tới duyệt vong, hắn còn ở đây kiên trì cái rắm.

    Chỉ cần hắn không làm chuyện thẹn với lương tâm là tốt rồi.
     
    scribboz likes this.
  4. Nguyễn Mộc

    Messages:
    4
    Chương 43: Rời đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đội trưởng, tôi sẽ không theo như lời ngài nói rời khỏi mà không có lí do, tôi sẽ nộp đơn từ chức chính thức lên cấp trên".

    Nói xong Hoắc Tường đem mũ được gắn huy chương trên đầu lấy xuống.

    Lôi Kiệt nghe được một phen lời nói của bạn tốt, hai mắt trừng to.

    Hắn nhìn động tác của Hoắc Tường, tiếng lên giữ chặt đối phương lại, thấp giọng nói: "Tường Tử, cậu đừng hồ nháo, lúc này nhịn một chút liền hết chuyện."

    Đối với khuyên giải của Lôi Kiệt, Hoắc Tường thản nhiên lắc lắc đầu.

    Hắn khinh thường nhin thoáng qua đội trưởng mà mình đã chịu đựng mấy năm, khóe miệng treo lên một nụ cười châm chọc.

    Ngay sau đó nhìn về phía Lôi Kiệt nói: "Cậu đi theo tớ đi, tin tưởng tôi, tôi sẽ không hại cậu."

    Lôi Kiệt muốn khuyên giải bạn tốt, không nghĩ tới rằng bạn tốt thế nhưng lại khuyên hắn cùng rời đi.

    Cái này làm cho Lôi Kiệt nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

    Mà đội trưởng đứng kế bên, nghe được Hoắc Tường muốn từ chức, còn lôi kéo theo Lôi Kiệt rời đi.

    Chuyện này làm cho hắn ta giận sôi máu, cho rằng giờ phút này Hoắc Tường nổi nóng nói bậy, căn bản sẽ không rời đi thật.

    Hắn ta sắc mặt nhăn nhó nói: "Hoắc Tường, uy hiếp của cậu đối với tôi mà nói không hề có ý nghĩa gì hết."

    Nói rồi hắn ta nhìn về phía Lôi Kiệt nói: "Còn có cậu, nếu hai người các cậu quan hệ tốt như vậy, vậy liền cùng nhau cút đi, không có các người trong đội, trong đội liền ít đi hai cái tai họa."

    Khinh người quá đáng, lời nói này làm cho mặt Lôi Kiệt đều tái rồi.

    Hắn ở trong đội lâu như vậy, nguyên lai ở trong mắt người đội trưởng này vậy mà lại chính là một cái tai họa.

    Còn có Hoắc Tường, trước nay luôn đặt nhiệm vụ lên hàng đầu, chiến công lớn bé đều đếm không hết.

    Vậy mà Hoắc Tường trong mắt hắn ta thế nhưng cũng là một tai họa.

    Lôi Kiệt lúc này thật sự không thể nào chấp nhận được, hắn chỉ vào đội trưởng cười lạnh nói: "Lão tử không làm nữa! Làm cấp dưới của ông mấy năm nay chính là bất hạnh lớn nhất của tôi."

    Lời này căn bản là hét lên, đồng đội xung quanh đều nghe thấy được.

    Bọn họ không dám tin nhìn về phía Hoắc Tường cùng Lôi Kiệt.

    Không một ai nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát sinh tới bước này.

    Đội trưởng làm người ích kỷ, hơn nữa luôn giận cho đánh mèo mọi người đều biết.

    Nhưng mỗi người đều chịu đựng, bọn họ nghĩ nhẫn nhịn một chút, qua mấy năm nữa liền tốt lên.

    Chính là lúc này Hoắc Tường cùng Lôi Kiệt công khai khiêu khích đội trưởng, thậm chí muốn từ chức, bọn họ thất đúng là không ngờ tới.

    Lúc này mọi người cũng rất muốn giống hai người bọn họ, nhưng chính bọn họ còn có cuộc sống còn phải nuôi dưỡng gia đình.

    "Cậu.. Cậu.."

    Đội trưởng nghe Lôi Kiệt nói, cả người run rẩy nhìn về phía Lôi Kiệt, tức giận nữa câu đều không nói nên lời.

    Lôi Kiệt nhìn hắn ta nở nụ cười khiêu khích.

    Ngay sau đó làm giống như Hoắc Tường, đem mũ gắn huy chương trên đầu lấy xuống.

    Hoắc Tường nhìn động tác của Lôi Kiệt, xoay người hướng về một hướng khác mà đi, trước khi đi còn không quên nói với Lôi Kiệt: "Đi thôi."

    Lôi Kiệt nghe vậy hung dữ nhìn về phía đội trưởng, rồi xoay người đuổi theo bước chân Hoắc Tường.

    Đội trưởng nhìn hai người rời đi, hít sâu rồi lại hít sâu, rốt cuộc không thể nhịn được nữa hướng về phía hai người rống lớn: "Rời đi vĩnh viễn đừng trở lại nữa!"

    Hoắc Tường căn bản không để ý tới âm thanh phẩn nộ phía sau.

    Mà Lôi Kiệt hai mắt mang theo phức tạp nhưng trong mắt không hề có một chút hối hận nào cả.

    Các đồng đội phía sau nhìn bọn họ rời đi, trong mắt mang theo hỗn loạn, còn có tiếng thở dài.

    Đội trưởng nhìn dáng vẻ này của các thuộc hạ xung quanh, lại lần nữa phát cáu, đối với mọi người bắt đầu chửi rủa.

    Mọi người sớm đã quen, bọn họ tiếp tục công việc trong tay mình.

    Nhưng mà lúc này mấy nhân viên công tác nâng cái thi thể chàng trai kia đi ngang qua đội trưởng.

    Đội trưởng không để ý, cũng không có né tránh
     
    scribboz likes this.
  5. Nguyễn Mộc

    Messages:
    4
    Chương 44: Quân gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn ta còn đứng ngay chỗ đó chửi rủa.

    Ngay khi cáng cứu thương cọ ngang qua người hắn ta, cánh tay để lộ ra bên ngoài của hắn ta bị cắt trúng.

    Đội trưởng rít lên một tiếng, đem cánh tay của mình nâng lên, liền nhìn thấy trên cánh tay có một vết máu.

    Hắn ta khó hiểu xoay người nhìn về hướng nhân viên cảnh sát, không rõ nguyên do vết thương trên cánh tay rốt cuộc là bị cái gì cắt qua.

    Nhưng không một ai nhìn thấy cử động rất nhỏ của thi thể nằm trên cáng cứu thương.

    Mà ngón tay để lộ ra bên ngoài của thi thể kia lại có một vết máu trên đó.

    * * *

    Kinh thành.

    Bên trong một biết thự truyền thống được xây dựng trang trọng, lúc này trong phòng khách không khí có chút khẩn trương.

    Đặc biệt là vị lão gia tử ngồi ở vị trí gia chủ.

    Nơi này là nhà cũ của Quân gia.

    Quân lão gia tử nghe người bên cạnh báo cáo, hai mắt lóe lên một tia sắc bén.

    Mặc dù Lão gia tử Quân gia đã hơn sáu mươi tuổi nhưng cơ thể ông lúc này không hề có dấu vết của tuổi già.

    Tuy nhiên, lý do gì mà khuôn mặt của ông ấy lại nghiêm trang như vậy, là do thế giới bây giờ đang rất hỗn loạn.

    Hơn nữa là do cháu trai của ông ấy, Quân Bắc Mặc còn chưa có trở về.

    Hai tháng trước ông đã cử cháu trai út của mình là Quân Bắc Mặc đi tới công ty chi nhánh của Quân thị.

    Tại đó, cháu trai ông đã làm mất chiếc nhẫn thừa kế của gia đình.

    Về tới kinh thành anh ta mới phát hiện ra, vì vậy liền vội vã quay trở lại tìm kiếm.

    Hiện giờ kinh thành đã sớm rối loạn, càng không cần nói đến các tỉnh thành khác.

    Tất cả các thế lực tập trung ở kinh thành đã bắt đầu rụt hành động, ngay cả Quân gia cũng vậy.

    Lão gia tử Quân gia đã mơ hồ cảm nhận được được gì đó vào thời điểm điềm báo xảy ra, cho nên ông đã lên kế hoạch sớm hơn một bước so với các thế lực khác.

    Quân gia đã chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ duy nhất một việc còn chưa được hoàn mỹ là Quân Bắc Mặc còn chưa có trở lại.

    Ngồi trên ghế sô pha, người đan ông trung niên diện mạo trông có phần giống Quân gia lão gia tử lúc này mới lên tiếng.

    "Bố, bố có muốn chúng ta cử máy bay tư nhân của Quân gia đi đón Bắc Mặc trở về không?"

    Ông nội Quân nghe xong nhìn con trai duy nhất của mình, Quân Nghị Long.

    Trong ánh mắt ông ấy mang theo tia do dự, sau đó dần dần trở nên kiên quyết.

    "Không cần, đây là số mệnh của Mặc nhi. Từ khi nó làm mất chiếc nhẫn thừa kế của gia tộc, mà bây giờ người định mệnh của nó cũng đã xuất hiện, ta tin chắc là sẽ không có vấn đề gì xẩy ra với nó đâu".

    Lời nói của ông lão vô tình, nếu bạn nghe kỹ chắc chắn có thể nhận ra giọng của ông ấy đang run rẩy, một chút cũng không kiên định.

    Ngồi ở trên ghế sô pha còn có một thanh niên đẹp trai khác, trên người có vẻ ngông cuồng bẩm sinh, ngồi đó chờ đợi câu trả lời của ông nội mình sau khi cha mình mở lời.

    Nghe ra ý tứ của ông nội chính là muốn mặc kệ em trai mình, để cho em ấy tự mình gánh vác, nhưng Quân Bắc Thần lại có chút lo lắng.

    Tuy rằng em trai mình thật sự rất ưu tú về mọi mặt, nhưng thân phận của bọn họ rất đặc biệt, nếu em ấy gặp phải tính huống đặc biệt ở bên ngoài, bị người khác phát hiện ra cũng không phải là một chuyện tốt.

    Trong mắt Quân Bắc Thần mang theo lo lắng, ngay cả Quân Nghị Long cũng như vậy.

    Ông nội Quân đương nhiên biết sự lo lắng của con trai cùng cháu trai mình, hắn làm sao không lo lắng cho được đây.

    Từ hai tháng trước khi mà một chiếc nhẫn thừa kế khác trong thư phòng có phản ứng, ông ấy liền biết rằng nhà họ Quân cuối cùng cũng có thể xuất thế.

    Nhưng lại không nghĩ tới thế giới sẽ gặp phải đại nạn.

    Chiếc nhẫn thừa kế của Quân gia chỉ có những người trong gia tộc được biết đến.

    Cho nên ông nội Quân đã nói với con trai ông là Quân Nghị Long và cháu trai cả là Quân Bắc Thần biết về chuyện này, nhưng ông không nói với cháu trai út Quân Bắc Mặc.

    Bởi vì đứa cháu trai nhỏ này vẫn luôn rất kháng cự điều này.

    Mặc dù anh ấy phản kháng với sự sắp đặt của gia đình là dựa vào chiếc nhẫn để tìm kiếm bạn đời, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng chiếc nhẫn này rất quan trọng đối với gia đình họ.

     
  6. Nguyễn Mộc

    Messages:
    4
    Chương 45: Thiếu chủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ông nội Quân thấy cháu trai mình tự trách, cũng không thể nói cho anh biết rằng người được vận mệnh lựa chọn đã được tìm thấy.

    Ông sợ Bắc Mặc hoàn toàn không thể chấp nhận được người được định mệnh lựa chọn nhưng chưa từng gặp mặt, cho nên đã giấu nhẹm đi.

    Nhưng hiện giờ cháu trai vẫn chưa trở về, tuy rằng lão gia tử có lo lắng cũng không thể nào thay đổi được vận mệnh.

    Bây giờ người định mệnh của Bắc Mặc, người được định mệnh của gia tộc Quân gia đã xuất hiện ở đó, ông cũng không thể nào cưỡng chế ép buộc cháu trai mình quay trở lại được.

    Huống hồ Quân Bắc Mặc không chỉ là cháu trai của ông, mà còn là người bảo vệ cho Quân gia.

    Hiện giờ không liên lạc được với Quân Bắc Mặc, nhưng ông ấy tin tưởng vào khả năng của đối phương.

    Ông tin tưởng lâng này Quân Bắc Mặc sẽ tìm kiếm được người rất quan trọng đối với Quân gia.

    Quân gia bọn họ bây giờ chỉ có thể chờ đợi.

    Ông nội Quân nhìn vẻ mặt lo lắng của Quân Nghị Long và Quân Bắc Thần, cầm quải trượng trong tay đánh lên mặt đất phát ra âm thanh.

    Giọng nói thanh thúy khuyến cho hai người ngồi trên ghế sô pha đổ dồn sự chú ý vào ông.

    Ông nội Quân nhìn hai người bọn họ rồi bình tĩnh nói: "Trước hết hãy gạt chuyện của Bắc Mặc sang một bên, chúng ta phải tin tuoengr vào khả năng của nó, hiện tại kinh thành đang hỗn loạn, các thế lực bắt đầu chia bè kết phái, hẳn là gia tộc Quân gia chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàn, không thể để người bên ngoài xâm lược".

    Quân Nghị Long và Quân Bắc Thần nghe đợi lời này, khuôn mặt học cũng trở nên nghiêm túc.

    Họ đương nhiên hiểu rõ tình hình hiện tại, mặc dù thế lực của gia tộc Quân gia bọn họ rất mạnh. Nhưng họ không phải là gia tộc duy nhất ở thủ đô này.

    Nếu các thế lực khác cùng nhau hợp tác chống lại nhà vua của bọn họ, mặc dù học có thể chống trả vào thời điểm đó, nhưng khó có thể đảm bảo họ sẻ không giết một nghìn kẻ thù lại tổn hại mất tám trăm nhân lực của chính mình.

    Tiếp theo, trong phòng khách rộng lớn truyền ra giọng nói của ba thế hệ Quân gia sắp xếp an bài thế lực.

    * * *

    Trong khi đó, những người mà họ lo lắng đều ở rất xa thành phố A.

    Quân Bắc Mặc quay lại công ty chi nhánh Quân thị để tìm tung tích của chiếc nhẫn cùng với những thuộc hạ thân tính của mình.

    Kết quả? Tự nhiên không có kết quả.

    Quân Bắc Mặc biết tầm quan trọng của chiếc nhẫn đối với Quân gia bọn họ, anh ấy đã tìm kiếm bằng tất cả những khả năng mình có thể, cũng phái tất cả những người tài giỏi chỉ để tìm chiếc nhẫn bị rơi ở đâu đó.

    Những vẫn là không có tin tức gì.

    Đến khi cảm thấy những người xung quanh bắt đầu biến đổi, mọi người trở nên điêm cuồng, Quân Bắc Mặc mới phát hiện có chuyện gì đó không thích hợp.

    Anh ấy liên lạc với gia đình của mình biết được thủ đô bây giờ đang rất hỗn loạn.

    Cho nên anh ấy vọn vàng đem theo thủ hạ của mình hướng thủ đô mà chạy.

    Nhưng anh ấy không ngờ mình lại bị mắc kẹt lại thành phố A.

    Thời điểm này cơ thể anh ấy lại xuất hiện vấn đề.

    Trong một khu rưng núi heo lánh của thành phố A, ba thanh niên có khuôn mặt tuấn tú đang đứng

    Ba người bọn họ lúc này đang vay quanh một chiếc xe địa hình, vẻ mặt nghiêm túc.

    Đôi mắt họ nhìn chăm chú vào con sói trắng như tuyết đang nằm bên trong xe.

    Nó yếu ớt ngồi phịch xuống ghế, người đàn ông có vẻ ngoài địùang ấm áp với đôi mắt vàng mím môi khi nhìn thấy con sói trắng ở trên ghế.

    Một lúc lâu sau, cậu ta nhìn về phía hai người đàn ông giống hệt nhau.

    "Hiện tại chúng ta chỉ có thể ở đây một tuần".

    Tư Vân và Tư Ngọc đứng một bên nhìn về phía con sói trắng trên ghế xe, nghe xong lời của Mộ Tư Nhiên, hai người nhìn nhau.

    Trong mắt hai người đều mang theo lo lắng.

    Vẻ mặt của Tư Vân rất bình tĩnh, cậu ta nhẹ nhàng gật đầu trước lời nói của Mộ Tư Vân.

    Mà Tư Ngọc với khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi kia căn bản không nhìn ra được cái gì, cũng gật đầu giống như anh trai của mình.

    Lúc này họ không thể hỏi ý kiến của thiếu gia.

    Rốt cuộc đừng nhìn thiếu gia lúc này vẫn còn mở mắt, anh ấy đã hoàn toàn không có ý thức, cùng với bọn họ giao tiếp cũng không được.

    Cả ba cùng đưa mắt nhìn con sói trắng trong xe.

    Đó chính là vị thiếu gia mà ba người bọn họ muốn cùng nhau canh giữ và bảo vệ.
     
    scribboz likes this.
  7. Nguyễn Mộc

    Messages:
    4
    Chương 46: Mộ Tư Nhiên.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lông trên người sói trắng không tỳ vết, đôi mắt xanh biếc nhìn họ một cách kỳ quái.

    Dù không từ chối ai nhưng ánh mắt xa lánh, ngơ ngác vẫn khiến cả ba không khỏi lo lắng.

    Rốt cuộc, mỗi lần khi thiếu chủ biến thân đều gây rất nhiều phiền phức, lúc này ba người họ chỉ hy vọng có thể coi chừng thiếu gia của mình.

    Mộ Tư Nhiên đưa tay đẩy đẩy mắt kính trên sống mũi, quay đầu nhìn vệ sĩ nhà họ Quân phía sau.

    "Các người đi xem xung quanh coi có bắt được con vật nào không, nhân tiện đem liều bạt trong xe dựng lên đi".

    Vệ sĩ của nhà họ Quân đều là bộ đội xuất ngũ, vừa nghe được lời nói của Mộ Tư Nhiên lập tức cung kính cúi đầu.

    "Vâng.."

    "Vâng.."

    Mỗi người trong số họ đều trung thành với Quân gia, Quân gia đối với họ có ân tái tạo, bọn họ đều có thể huy sinh mạng sống vì Quân gia.

    Rất nhanh những vệ sĩ đó liền tự an bài công việc của chính mình, ai nấy đều bận rộn.

    Nhiệm vụ của ba người Mộ Tư Nhiên, Tư Vân cùng Tư Ngọc chính là trông chừng thiếu chủ trong xe.

    Còn phải chuẩn bị đồ ăn thật tốt cho anh ấy.

    Chỉ hy vọng bảo tiêu có thể mang về đồ ăn mà thiếu chủ thích ăn đi.

    Mộ Tư Nhiên dựa vào trước thân xe, tháo mắt kính trên sống mũi xuống.

    Một khắc khi cậu ta tháo mắt kính xuống, cặp mặt đào hoa mê người gợi cảm lộ ra.

    Tăng thêm một vẻ đẹp riêng biệt, cái vẻ đẹp này không lộ ra một chút nữ tính.

    Cậu ta ngẩng đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phương xa.

    Cặp mắt sâu thẳm mang theo hoài niệm.

    Như thể có thể xuyên thấu qua những tán cây rậm rạp, qua ngọn núi có thể nhìn thấy người mà cậu ta tưởng nhớ ở thủ đô.

    Thật lâu sau, Mộ Tư Nhiên nhắm mắt lại, thời điểm lần nữa mở mắt ra trong mắt đã không còn một tia hoài niệm nào.

    Cậu ta khôi phục lại vẻ mặt trầm ổn, bộ dáng ôn nhu như ngọc.

    Nhưng nhìn kỹ đôi mắt của cậu ta lại không nhìn ra được một chút tình cảm nào, trong mắt chỉ có lạnh lùng.

    Chỉ khi nhìn đến con sói trong xe, trong mắt cậu ấy mới hiện lên sự kính trọng.

    Tư Vân và Tư Ngọc hoàn toàn không có nhận ra sự khác thường của Mộ Tư Nhiên, lúc này cả hai đều đang nhìn thiếu chủ trong xe.

    Ba người họ khẩn trưng quay quanh xe, tựa hồ sợ thiếu chủ trong xe đột nhiên biến mất.

    Nhưng mà đó chính xác là những gì đã xảy ra.

    Bọn họ lần nào cũng đều chứng kiến những lần biến thân của thiếu chủ, bọn họ không thể không để trong lòng.

    Trời dần tối, đám vệ sĩ cũng đã "dựng trại" thành công.

    Ngay cả những vệ sĩ đi tìm thức ăn cũng đã quay trở lại.

    Nhìn con mồi trong tay vệ sĩ, đáy mắt Mộ Tư Nhiên hiện lên vẻ hài lòng.

    Mộ Tư Nhiên dời người ra khỏi xe, đứng thẳng dậy, nhìn Tư Vân và Tư Ngọc bên cạnh, nói: "Các cậu bảo vệ cho thiếu chủ, tôi đi lấy đồ ăn cho thiếu chủ".

    Hai người đứng một bên mắt không hề rời khỏi người thiếu chủ bên trong xe, bọn họ gật đầu tỏ vẻ đã biết.

    Mộ Tư Nhiên thấy vậy cũng không có bất luận biểu tình gì, cậu ta không ngờ rằng Tư Vân và Tư Ngọc lại căng thẳng đến vậy.

    Cậu ta nhìn lên bầu trời đang tối dần, lúc này đúng là không thể không đề phòng a.

    Ban đêm chính là thời điểm năng lực thiếu chủ mạnh nhất.

    Mộ Tư Nhiên đi hướng cách đó không xa, đoạt lấy con mồi đẫm máu trong tay vệ sĩ.

    Đối với khẩu vị thiếu chủ luôn rất kén chọn.

    Từ nhỏ câu ta đã luôn hầu hạ bên cạnh thiếu chủ, đương nhiên biết cách làm đồ ăn khiến thiếu chủ hài lòng.

    Động tác của Mộ Tư Nhiên rất nhanh, từ vệ sĩ nhóm lửa, đến xử lý con mồi rồi nướng chính nó, toàn bộ quá trình thực hiện trong vòng bốn mươi phút.

    Cậu ta đem đồ ăn đã được nướng chín cắt thành từng miếng đều nhau rồi đặt chúng vào chiếc đĩa tinh xảo do vệ sĩ đưa tới.
     
    Trang ri 23 likes this.
  8. Nguyễn Mộc

    Messages:
    4
    Chương 47: Sói trắng lui bước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Tư Nhiên đem đĩa thức ăn trang trí tinh xảo đi về phía chiếc xa địa hình.

    Tư Vân và Tư Ngọc nhìn thấy cậu ta đi tới, liền tránh qua một bên.

    Bọn họ cũng không có rời khỏi chiếc xe, mà chỉ di chuyển khỏi chỗ ngồi của người lái xe.

    Mộ Tư Nhiên đi tới trước xe, mở cửa ghế lái ra, ngồi vào trong xe liền nhanh chóng đem cửa xe đóng lại.

    Nhìn ánh mắt xanh biếc của vị thiếu gia ngồi trên ghế dựa khi ngửi thấy mùi đồ ăn, Mộ Tư Nhiên cười nói: "Thiếu gia hẳn là đã đói bụng rồi đi, ăn thôi".

    Cậu ta đem đĩa đồ ăn tinh xảo đưa tới trước mặt anh.

    Sói trắng hay còn gọi là Quân Bắc Mặc, nhìn đồ ăn trước mắt, há miệng cắn đồ ăn trên đĩa vào miệng.

    Lúc này tuy rằng anh đói bụng, nhưng lại không có loại hành động ngấu nghiến.

    Mặc dù anh đã biến thân thành sói trắng, nhưng động tác của anh vẫn rất tao nhã, đồ ăn trong miệng anh được nhai một cách chậm rãi từ tốn.

    Mộ Tư Nhiên cầm đĩa trong tay cho thiếu gia ăn.

    Lúc này trên ghế phụ đã không còn chỗ để đĩa, chỉ có thể cầm trong tay cho thiếu gia ăn.

    Mãi đến khi thiếu gia ăn hết mấy miếng thịt, Mộ Tư Nhiên lúc này mới lấy nước ở băng ghế sau cho thiếu gia uống một ít.

    Chờ thiếu gia ăn xong, Mộ Tư Nhiên quay đầu về phía Tư Vân và Tư Ngọc, nháy mắt ra hiệu.

    Tư Vân và Tư Ngọc biết, Mộ Tư Nhiên là chuẩn bị đi ra ngoài.

    Bọn họ đi về vị trí ghế phụ, bao vây cả hai hướng.

    Tư Vân thậm chí còn làm ra động tác ra hiệu với mấy tên vệ sĩ cách đó không xa.

    Bọn họ nhận được ám chỉ, nhanh chóng di chuyển đến gần thân xe.

    Bọn họ đứng không xa thân xe, đem thân xe bao quanh về mọi phía.

    Ngồi ở trong xe Mộ Tư Nhiên nhìn đến hành động ngoài xe, lúc này mới đặt tay lên cửa xe rồi từ từ mở cửa.

    Lúc này, sói trắng giơ hai bàn chân trắng như tuyết lên dùng đầu lưỡi liếm liếm.

    Khi anh nhìn thấy bàn tay của Mộ Tư Nhiên trên cửa, một tia sáng xanh sẫm lóe lên trong mắt anh.

    Mộ Tư Nhiên mở cửa và nhanh chóng bước ra khỏi xe.

    Lúc này sói trắng cũng từ từ ưỡn người và di chuyển.

    Ngay khi Mộ Tư Nhiên đóng cửa, sói trắng bật dậy khỏi ghế phụ, lao ra khỏi cửa.

    Cảm thấy sau lưng có một luồng gió thổi qua, Mộ Tư Nhiên nhanh chóng đóng cửa lại.

    Tiếc rằng cuối cùng đã chậm một bước, móng vuốt của thiếu gia đã duỗi ra ngoài rồi.

    Cánh cửa mà Mộ Tư Nhiên đóng lại đã vướn phải móng vuốt của con sói trắng.

    Nhìn thấy cảnh này, câu ta thả nhẹ lực đạo trên tay.

    Cậu ta nhìn thiếu gia trong xe, ánh mắt khẩn cầu: Thiếu gia, người lui về đi, chỉ cần người kiên trì thêm một tuần nữa, bên ngoài quá hỗn loạn, nếu người gặp nguy hiểm chúng tôi chết không có chỗ chôn a".

    Sói trắng nghe không hiểu cậu ta nói gì, nhưng anh nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của người kia qua kính cửa sổ.

    Anh nghiêng đầu nhìn Mộ Tư Nhiên một lúc lâu.

    Anh không hề có ác cảm với người này, thậm chí còn có chút gì đó quen thuộc.

    Ánh mắt cầu xin của đối phương, ánh mắt của hai người bên cạnh cũng vậy.

    Sói trắng cảm nhận được móng vuốt của mình đã thò ra khỏi xe, lúc này không có cảm giác đau đớn.

    Anh biết họ sẽ không làm tổn thương mình, nhưng anh muốn nhìn ra bên ngoài a.

    Ban ngày anh yếu, ban đêm lại cảm thấy trong người tràn đầy sức lực.

    Vì vậy, anh muốn tự do chạy trong thế giới này.

    Nhưng ánh mắt khẩn cầu của người trước mặt, cũng như từng lớp bao vây của những người xung quanh khiến anh phải từ từ thu móng vuốt lại.

    Mặc dù anh khao khát được ra bên ngoài, nhưng những người này đã ở bên cạnh anh ngay khi anh vừa mở mắt.

    Cho nên vào lúc này anh mới thu lại tâm tư của mình.

    Nhìn thấy thiếu gia chậm rãi thu móng vuốt về, Mộ Tư Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không có thả lỏng thân thể.
     
  9. Nguyễn Mộc

    Messages:
    4
    Chương 48: Lôi Kiệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho đến khi thiếu gia thu lại móng vuốt, thu mình ngồi trên ghế phụ, cậu ta mới nhanh chóng đem của xe đóng lại.

    Mộ Tư Nhiên lúc này mới thật sự hoàn toàn yên tâm.

    Trong khoảng thời gian này, Tư Vân và Tư Ngọc đứng ở một bên cũng không dám thở mạnh.

    Lúc này bọn họ cảm thấy may mắn khi nhìn thấy thiếu gia chủ động lui một bước.

    Nhưng đêm nay vẫn chưa kết thúc, vẫn còn sáu ngày nữa, đó mới thật sự là một nhiệm vụ khó khăn.

    Sau khi xuống xe, Mộ Tư Nhiên nói với Tư Vân, Tư Ngọc: "Hôm nay thiếu gia sẻ không có tâm tư xuất thủ. Trước tiên ăn chút gì đi. Còn có sáu ngày, chúng ta phải bảo toàn sức lực."

    Tư Vân Tư Ngọc nhìn thiếu gia trong xe, hai mắt nhìn nhau, sau đó đi theo Mộ Tư Nhiên.

    Sau khi ba người họ rời đi, vệ sĩ liền vây quanh chiếc xe địa hình.

    Nhưng họ không có đến gần chiếc xe như Mộ Tư Nhiên, Tư Vân cùng với Tư Ngọc.

    Điều gì sẽ xảy ra trong sáu ngày tới, không ai biết trước được.

    Lúc này, họ sẽ làm hết sức mình để bảo vệ thiếu gia.

    * * *

    Sau khi Cố Cửu tiêu hết số tiền trong tay, cô liền trả phòng khách sạn.

    Cô biết chín giờ tối nay sẽ là thời điểm tận thế.

    Bây giờ cô đã có đủ đồ dùng trong tay.

    Số lượng tuy không lớn nhưng có đầy đủ vũ khí, lương thực, thuốc men, nhu yếu phẩm hằng ngày.

    Ngoài ra còn có xăng cũng rất cần thiết.

    Sau khi tận thế đến, tất cả mọi người sẽ đổ về thủ đô, và tất nhiên cô cũng vậy.

    Cố Cửu trả phòng, lái xe đến chỗ của Hoắc Tường.

    Hôm nay cô sẽ rời khỏi đây đi tới thủ đô.

    Nhưng Hoắc Tường là thứ mà cô không thể buông bỏ, cô định hỏi ý kiến của đối phương xem có rời đi cùng mình hay không.

    Nếu muốn chờ cứu viện của Kinh thành thì phải mất một năm.

    Ai biết được sẽ có thay đổi gì xảy ra trong lúc chờ đợi.

    Nhưng người mà Cố Cửu nhớ nhất lúc này là học tỷ Lưu Diễm và Hoắc Tường.

    Cô chắc chắn sẽ hồi đáp lại những hy sinh mag hai người bọn họ đã dành cho cô ở kiếp trước.

    Cho dù bọn họ gặp phải rắc rối gì, kiếp này có cô, cô nhất định sẽ bảo vệ bọn họ.

    Khi Cố Cửu đến nhà của Hoắc Tường, cô không chỉ nhìn thấy Tiểu Thất mà còn nhìn thấy một người đàn ông khác.

    Người đó Cố Cửu đã gặp hai lần, dường như là đồng nghiệp của Hoắc Tường.

    Hoắc Tường đưa Cố Cửu vào phòng khách, chỉ vào Lôi Kiệt nói với cô, "Đây là bạn tôi Lôi Kiệt. Chúng tôi đã rời đi cùng nhau trong nhiệm vụ ngày hôm đó."

    Ngay khi anh ta nói những lời này, Cố Cửu đã nhìn anh ta một cách ngạc nhiên.

    Cảm nhận được ánh mắt của Cố Cửu, Hoắc Tường xấu hổ sờ sờ mũi.

    Lôi Kiệt lúc này mới đứng lên, anh ta đi về phía Cố Cửu với sự triều mến cúng kích động, "Cô là Cố Cửu, tôi đã nghe Tường Tử nói, những gì cô nói là thật ư, cô có chắc đó không phải là nằm mơ không? Cô chắc chắn mình không phải đang xem một bộ phim bom tấn khoa học viễn tưởng, hơn thế nữa, cô.."

    Cố Cửu vừa nghe Lôi Kiệt nói, cô liền hiểu rằng Hoắc Tường đã nói với Lôi Kiệt những gì cô nói.

    Cô hai mắt nhìn về phía Hoắc Tường, đáy mắt âm trầm dò hỏi, còn có một tia dò xét.

    Thấy vậy, Hoắc Tường lập tức giải thích: "Lôi Kiệt là một đứa trẻ mồ côi. Cậu ấy sẽ không nói cho ai biết, cậu ấy tuyệt đối đáng tin cậy. Cậu ấy đã cứu mạng tôi. Miệng cũng rất nghiêm khắc."

    Nghe được lời nói của Hoắc Tường, rồi lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Cố Cửu, Lôi Kiệt không ngốc, anh ta biết nguyên nhân.

    Cậu ta liền lập tức trấn an Cố Cửu: "Cô yên tâm vì miệng tôi rất nghiêm khắc. Tôi sẽ không nói cho ai biết chuyện này, Tường Tử là bạn tốt duy nhất của tôi, tôi nhất định sẽ không vì cậu ấy mà làm chuyện bất nghĩa."

    Cố Cửu liếc nhìn Lôi Kiệt, sau khi nghe xong lời này, đây là lần đầu tiên hai người nghiêm túc nhìn nhau.

    Đôi mắt của Lôi Kiệt rất trong sáng và bướng bỉnh.
     
  10. Nguyễn Mộc

    Messages:
    4
    Chương 49: Rời đi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt của Lôi Kiệt rất trong sáng và bướng bỉnh.

    Người như vậy rất đơn thuần, nhưng điều này vẫn khiến cho Cố Cửu không có một chút tin tưởng nào đối với anh ta.

    Nhưng cô nhớ lại Lôi Kiệt từng nói rằng miệng anh ta rất nghiêm khắc, điều đó khiến cô bật cười thành tiếng.

    "Miệng nghiêm, hả?"

    Giọng nói đoan đả đó đầy vẻ quyến rũ và mê hoặc, lại có chút tà ác.

    Nó khiến cho Hoắc Tường và Lôi Kiệt phải cúi đầu.

    Rõ ràng là một câu hỏi nghiêm túc, nhưng giọng nói thực sự rất lôi cuốn.

    Còn có đôi mắt không chút cảm xúc đó, khiến cho hai người đàn ông lớn đầu trong lúc nhất thời không biết phải đối mặt với Cố Cửu như thế nào.

    Hơn nữa, cả hai người lúc này cũng rất chột dạ.

    Nhìn thấy hai người cuối đầu, Cố Cửu cau mày, nói thật, cô không tin tưởng bất kỳ ai cả.

    Cho dù có là Hoắc Tường cũng như vậy, cô có thể ở trước mặt của Hoắc Tường để lộ bản thân mình có không gian, hoặc nói thẳng với đối phương về chuyện mạt thế đến.

    Tất cả những điều này chỉ vì lòng tốt mà người đàn ông này đã dành cho cô trong kiếp trước.

    Ngay cả khi không gian bại lộ bởi Hoắc Tường, khi mạt thế đến, cô cũng không phải là "dị năng giả không gian" duy nhất.

    Nói trước với đối phương về sự xuất hiện của mạt thế chỉ là ngẫu nhiên.

    Đối phương có tin hay không thì cũng không ảnh hưởng gì đến cô.

    Lòng có thể thay đổi, cô không chắc Hoắc Tường có thể giống kiếp trước hay không.

    Nếu Hoắc Tường không xứng đáng với những gì cô đã làm, cô cũng có cách giải quyết của riêng mình.

    Nhưng bây giờ cậu ta đã nói cho Lôi Kiệt tin tức về mạt thế, cô thực sự không để tâm.

    Chỉ là, Lôi Kiệt này kiếp trước cũng không có thấy hắn xuất hiện bên cạnh Hoắc Tường.

    Đối với cái miệng nghiêm khắc của Lôi Kiệt, không liên qua gì đến cô.

    Ngay khi bầu không khí trở nên khó xử, Tiểu Thất đã bước tới nhìn thẳng vào Cố Cửu.

    Thấy khí sắc Tiểu Thất có vẻ tốt, Cố Cửu liền biết Hoắc Tường không đối xử tệ bạc với cậu ấy.

    Cô mỉm cười với Tiểu Thất rồi xoay người ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.

    "Hôm nay tôi sẽ rời khỏi. Tôi tới là muốn hỏi các người có muốn đi cùng tôi không. Nếu đi, các người có nữa giờ để thu dọn đồ đạc."

    Cố Cửu nói những lời này với Hoắc Tường, nhưng cũng như là đang nói với Tiểu Thất và Lôi Kiệt.

    Hoắc Tường nghe Cố Cửu nói vậy, nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

    Hoắc Tường nhìn về phía nữ nhân lười biếng ngồi trên ghế sô pha, không xác định nói: "Hôm nay phải rời khỏi, đi thủ đô."

    Cố Cửu cười như không cười nhìn hắn, "Tôi không muốn lập lại lần thứ hai. Nữa giờ để suy nghĩ và thu dọn đồ đạc chắc là đủ rồi."

    Nói rồi Cố Cửu lấy bản đồ trong ba lô ra.

    Đây là lần đầu tiên cô tự mình lái xe đến thủ đô nên phải xác định rõ lộ trình.

    Khi Hoắc Tường nghe được lời nói của Cố Cửu, cậu ta nhìn về phía Lôi Kiệt bên cạnh.

    Còn Tiểu Thất thì đã đứng sau lưng cô khi Cố Cửu nói mình sẽ đi đến thủ đô.

    Câu trả lời của cậu ấy là đương nhiên.

    Lôi Kiệt là một đứa trẻ mồ côi, cha mẹ của Hoắc Tường đều đã qua đời, hai người nhìn nhau và có câu trả lời.

    Trong nữa giờ tiếp theo, Hoắc Tường và Lôi Kiệt chỉ thu dọn đơn giản những thứ họ cần mang đi.

    Bởi vì Lôi Kiệt có quan hệ tốt với Hoắc Tường, nên căn nhà cậu ta thuê là ở tầng dưới.

    Lúc này Lôi Kiệt còn chưa biết Cố Cửu có không gian, cho nên cậu ta thu dọn đơn giản những đồ có thể mang đi.

    Hoắc Tường cũng không có ý muốn để lộ không gian của Cố Cửu.

    Hắn cũng chỉ thu dọn đơn giản đồ đạc của mình và rời khỏi cùng Cố Cửu, rời đi ngôi nhà mà hắn đã sống hơn hai mươi năm.

    Một nhóm bốn người lên xe, rởi đi không chút lưu luyến, trực tiếp lái xe thẳng ra đường cao tốc.
     
    Last edited: Apr 26, 2022
Trả lời qua Facebook
Loading...