Truyện Ma [Edit] Âm Hôn Khó Chia Lìa - Tích Vân Khát Vũ

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Mèo A Mao Huỳnh Mai, 31 Tháng năm 2020.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 99.2: Cô có thể thay thế tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sơn Quỷ tuy lấy danh là Quỷ, nhưng thực ra có thể xem là thần, có hai thần thú là Xích Báo* và Văn Li* bảo hộ, nhưng không hiểu sao lại được chôn cất ở đây? Chẳng lẽ thi thể thật sự của Sơn Quỷ lại nằm ở trong bình ngọc?

    *Xích Báo: báo đỏ
    *Văn li: gấu trúc

    Tôi nghĩ ngợi, rồi đặt bình ngọc vào rương gỗ, lấy ra một nén hương thắp trước rương gỗ, chắp tay vái lạy, nhưng cũng không biết nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào làn khói bay lơ lửng, nhưng lại thấy làn khói lại hiện lên màu xanh đậm, sau đó từ từ hướng về phía tôi.

    "Vân Thanh." Đột nhiên một giọng nói rất tao nhã và duyên dáng truyền đến.

    Tôi quay lại theo bản năng, nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ mặc váy dài dệt từ dây leo từ bên ngoài đường hầm đi về phía tôi, dịu dàng nói với tôi: "Cuối cùng thì cô cũng đến rồi."

    Cô ta đi ngược lại ánh sáng, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô ta, mà Đại Bạch bên cạnh, cùng với Viên Hùng và Tưởng Chân Trân bọn họ, dường như đều không tồn tại, mọi thứ trước mặt tôi đều chuyển sang màu đỏ như máu, còn có thứ gì đó đang làm cho tôi dễ chịu một chút, và toàn bộ cơ thể của tôi dường như bắt đầu sưng lên.

    Trái tim vốn dĩ đang sợ hãi cũng dần dần bình tĩnh lại, tôi muốn đi về phía cô ta, nhưng rồi lại cảm giác hình như có gì đó không ổn, tôi đang do dự, thì lại có thứ gì đó từ dưới đất dâng lên, quấn lấy tôi từng chút một.

    Có một cơn đau nhói ở bụng đột ngột truyền đến, thai quỷ bên trong đang cố gắng giãy giụa, như thể muốn chui ra khỏi bụng của tôi.

    Tôi đột nhiên tỉnh lại, vươn tay liền kéo ra câu hồn liên, lại phát hiện người phụ nữ đó không biết lúc nào đã đến bên cạnh tôi, trên tay cầm câu hồn liên, vẻ mặt nhu hòa nhìn tôi: "Loại chuyện tầm thường này, tôi chỉ cần một ngày là giải quyết xong, chẳng qua là do cảm nhận được hơi thở của cô, vì vậy tôi đặc biệt đợi cô đến, thay thế tôi."

    Lúc đến gần, tôi mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô ta, cũng giống tôi y như đúc, chỉ khác là cô ta mặc một chiếc áo dài được dệt từ dây leo, và đôi chân trần của cô ta giống như một tiên nữ trong rừng.

    Dường như biết thai quỷ đang giãy giụa trong bụng của tôi, cô ta bèn vươn tay vuốt ve bụng của tôi, an ủi nói: "Đừng sợ ta sẽ đối xử tốt với con, dù sao thì con cũng coi như là con của ta."

    Với sự chạm vào của cô ta, quỷ thai dường như lắng xuống ngay lập tức.

    Những thứ chui lên từ dưới đất đó, tất cả đều là những rễ cây trắng, lớn có nhỏ có, quấn lấy tôi chặt chẽ như một tấm lưới.

    Toàn thân tôi đều đau đớn, những cái rễ đó như đang hút máu thịt của tôi, nhưng lại như đang rót vào tôi một thứ gì đó, mà người đối diện kia, dường như càng ngày càng giống tôi.

    "Cô là ai?" Tôi muốn đưa tay ra, nhưng lại phát hiện ngay cả mở miệng nói chuyện, cũng không có sức.

    Cô ta lại chỉ cười với tôi, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi một cách nhẹ nhàng, rồi khẽ thở dài: "Cô không nhớ sao? Hang cổ mở ra, tôi có thể cảm nhận được, nhưng tại sao cô lại còn không nhớ?"

    Ý thức của tôi dần dần trở nên hôn mê, quần áo trên người dường như cũng dần dần được thắt lại, dường như tôi có thể nhìn thấy cả ngọn núi từ đám rễ trắng quấn quanh người này.

    Rễ của tất cả các cây trên núi là một thể, giống như một tấm lưới lớn hợp lại tất cả đất và đá trên cả ngọn núi.

    "Vân Thanh, cô và tôi vốn là một thể mà." Giọng nói nhẹ nhàng đó dường như ở ngay bên tai tôi.

    Tôi muốn nghe, nhưng rồi lại không thể nghe được.

    Ngay khi cô ta dang tay ôm tôi, đột nhiên trên vai có một cơn lạnh đột ngột truyền đến, và tôi dường như tỉnh ngay lập tức, trở tay nắm lấy câu hồn liên trong tay cô ta, rồi đột nhiên đập nó về phía cô ta.

    Câu hồn liên rút gân đoạn cốt, nhưng lần này đi qua, trừ bỏ gãy nhiều rễ cây trắng ở ngoài ra, thì cô ta vẫn không hề bị gì.

    "Y đối với cô thật sự khác biệt." Cô ta vươn tay cởi bỏ quần áo trên vai tôi, nhìn thấy cái mặt quỷ dữ tợn phía trên, khẽ cười nói: "Tình yêu không thể dao động, cô cho rằng y có thể tin sao?"

    Tôi biết cô ta đang nói về Mặc Dật, trong lòng đang sắp tức giận, thì lại cảm thấy bả vai đau nhói, trên ngón tay của cô ta có vô số rễ cây trắng trào ra, xuyên vào da thịt tôi.

    Trong cơn đau buốt, dường như có thứ gì đó bị rút ra.

    Ngay khi tôi còn tưởng rằng mình không thể trốn thoát, tôi lại cảm giác được một âm thanh nhẹ từ câu hồn liên trong tay vang lên, tiếp theo trước mắt là một mảnh đen kịt, rồi rơi vào một vòng tay quen thuộc.

    "Mặc Dật ..." Một giọng nói nhẹ nhàng đầy yêu thương cất lên.

    Dường như dù có cách xa nhau hàng nghìn năm, thì sự sự nhu tình vô hạn vẫn còn đó, và lại dường như có kèm theo một tiếng thở dài nhẹ, cùng với nỗi tuyệt vọng vô hạn.

    Tôi muốn nhìn thứ gì đó, nhưng lại không thể nhìn thấy gì, Mặc Dật bóp nhẹ phía sau gáy của tôi, tôi liền hôn mê bất tỉnh.
    [​IMG]
    Editor: Mèo A Mao Huỳnh
    Đăng ngày 2/4/22
     
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    hngoc08, Nightsad, lyranhcon50 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tư 2022
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng tư 2022
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 104.1: Quá độ tiêu phí.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tình huống của Hà Thi Di vốn dĩ đã quá mức cổ quái, hơn nữa còn thật sự huyền diệu, tôi vốn không còn tâm tư nào để nghe cảnh sát Đinh nói mấy lời này, toàn bộ trường học đều bị phong toả, mà thời buổi này phong toả dư luận khó lắm, dù sao thì internet cũng phát triển mà, cái gì nổi tiếng cái gì hot cũng chỉ là nhất thời, muốn mọi người hét lên, bản chất cũng chỉ là nhất thời.

    Cảnh sát Đinh có lẽ cũng không nghĩ tới, đồng đội của mình sẽ chết, cô ta ngồi xuống bên cạnh tôi, đốt lên cây trầm hương mà tôi đưa cho Hà Thi Di, ngửi ngửi rồi nói: "Nó rất thơm."

    "Ám hương di động nhân tâm trầm." Tôi nhẹ giọng thì thầm thứ ngôn ngữ xem hương mà bà ngoại đã dạy cho tôi.

    "Không phải chỉ có một chuyện này, chờ tôi giải quyết xong, có thể ngồi tâm sự với tôi không? Hay là cô trực tiếp tiếp nhận chuyện này?" Cảnh sát Đinh có vẻ rất mệt mỏi.

    Tôi cuống quýt xua tay: "Tôi không phải người của đội hình sự số 0, chẳng qua là tìm chị Dương mượn ít người mà thôi."

    "Chị Dương? Có phải là Dương Tuệ Minh không?"

    Cảnh sát Đinh ngước mắt lên nhìn tôi, nói với một nụ cười gượng gạo: "Chị ấy có chức danh ở trên cục thành phố, cô gọi chị ấy là chị, còn chị ấy lại yêu cầu tôi cố gắng lễ phép với cô nhất có thể, e là địa vị của cô cũng không hề nhỏ."

    Tôi không ngờ chị Dương có chức danh cao như vậy, nhưng lại nghĩ đến chị ấy có một phòng nghiên cứu lớn như vậy, nên chức danh mà không cao thì cũng quái lắm, có điều tôi không giải thích cho cảnh sát Đinh, cũng biết nhất thời mình không thể đi nên chỉ gật gật đầu đáp lại.

    Tôi ôm Hà Thi Di ngồi ở nơi đó, nhìn cảnh sát lần nữa đến thu dọn hiện trường, tôi ấn vào trán của Hà Thi Di rồi niệm kinh văn an hồn thu hồn, chờ đến khi thấy con bé an ổn thì tôi mới an lòng.

    Nhưng suy nghĩ lại, Hà Thi Di lấy mới là kịch bản của nữ chính nhỉ?

    Con bé trẻ trung xinh đẹp đáng yêu, được cha mẹ yêu thương, hoạt bát vui vẻ biết quan tâm còn là một tiểu học bá, có một Đại Bạch chỉ nghĩa đến nó, cùng hai hồ ly nhãi con, còn có bàn tay vàng mở sổ, còn tôi thì sao? Ngoại trừ chịu ngược vẫn là chịu ngược...

    Bởi vì hiện trường đã bị phong toả qua một lần và cảnh sát đều còn ở đây, điện thoại gọi cầu hỗ trợ cũng đã gọi đi nên được xử lý rất nhanh, chỉ là bầu không khí ở hiện trường vẫn uể oải, thỉnh thoảng có mấy cảnh sát nhìn tôi cùng Hà Thi Di.

    Lúc cô bé này bị chấn kinh (chấn động và kinh ngạc) đã hét ra tiếng vô cùng lớn, tôi cũng không biết làm sao chỉ cười gượng chống đỡ.

    Chờ đến sau khi hiện trường được xử lý xong, cũng đã qua mười giờ tối, cảnh sát Đinh bảo tôi đến đồn cảnh sát ăn bữa cơm và nghỉ ngơi một hồi.

    Cô ta còn giúp tôi ôm Hà Thi Di, thể lực của cổ rất tốt, ôm Hà Thi Di mà không cần cố hết sức.

    Tề Sở ở ngoài cửa chờ tôi, tôi bảo anh ta lái xe theo chúng tôi đến cục cảnh sát, tụ hợp ở đó.

    Chỉ là không nghĩ tới, lúc đến Cục Cảnh Sát đã thấy chị Dương ở đó, ngay cả cục trưởng cũng bất an khúm núm nhìn chị ấy.

    "Sao về trễ vậy? Em ấy xảy ra chuyện gì vậy?"

    Tề Sở thấy tôi cùng cảnh sát Đinh dìu Hà Thi Di xuống xe, anh ta vội vàng đón lấy, một tay khiêng nó lên: "Cô cũng không gọi điện thoại cho tôi, làm tôi lo lắng muốn chết, nếu mà không về, tôi sẽ phải tìm đại lão xin giúp đỡ, cô nói cô đó, đi đâu là đi đâu, an tâm ngốc ở trong nhà đi."

    Tôi nghĩ mình có thể bị nguyền rủa thật đó hoặc là bị theo dõi, cứ ra khỏi cửa là tuyệt đối sẽ gặp việc lạ.

    Tôi nhìn chị Dương nói: "Tìm một nơi thuận tiện rồi nói."

    Sau đó tôi liếc nhìn cảnh sát Đinh cùng cục trưởng thành phố, ý bảo bọn họ đi cùng.

    Trong văn phòng họp của tổng cục, Tề Sở đặt Hà Thi Di lên ghế sô pha, rồi nhìn chằm chằm tôi nói: "Sao lại thế này? Tôi nghe chị Dương nói, hình như có người nhảy lầu, còn có người la hét lung tung, nguyền rủa cảnh sát chết?"

    Trong lòng tôi đau xót, đem tình huống của Hà Thi Di nói đơn giản cho bọn họ biết, sau đó nhìn cảnh sát Đinh nói: "Con bé còn nhỏ, còn đang đi học, tôi hy vọng các người thể giúp tôi đè nén chuyện này xuống. Cô cũng thấy rồi đó, con bé bị sợ không hề nhẹ, ngoại trừ thét chói tai thật ra con bé còn muốn cứu người, nhưng đáng tiếc là do chúng ta trì hoãn."

    Editor: Alissa
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng tư 2022
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 104.2: Quá độ tiêu phí.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 105.1: Một nhà người giấy.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tư 2022
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chương 105.2: Một nhà người giấy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiện tay đem một cái người giấy ngồi ở trước bàn ăn lên, nhìn trên người từ quần áo cùng dáng người, khả năng đại biểu chính là bản thân tôi.

    Tôi vốn chỉ muốn xem qua nó, nhưng khi tôi kéo nó ra, lại thấy có một mảnh giấy màu vàng dán trên người giấy, vừa rồi khi ngồi đã bị cái bàn che lại, nên không nhìn thấy.

    Mà trên mảnh giấy đó chính là viết ngày sinh tháng đẻ của tôi, cùng với tên họ và địa chỉ, còn có chiều cao, nhóm máu, hôn phối...

    Đó hoàn toàn là một bảng dữ liệu cá nhân chi tiết, rất đầy đủ, thậm chí còn có cả thể trọng nữa. Có trời mới biết tôi đã không cân bao lâu rồi.

    Vội vàng nháy mắt với Tề Sở, vươn tay kéo người giấy tượng trưng cho anh ta lên, nhưng cái của của anh ta thì lại không.

    Quả nhiên tôi luôn được đối xử đặc biệt, Tề Sở ngạc nhiên nhìn tôi, nói với tôi: "Cô có muốn đi đo cân nặng không?"

    Gần đây tôi gầy rất nhiều, do sợ hãi và mỗi đêm không thể ngủ được yên, cho nên tôi không lo lắng về cân nặng của mình, mà trên tờ giấy bùa vàng ghi 46 ký, không biết có đúng hay không.

    Cũng may trong nhà cũng có một cái cân, cho nên coi như là để xác minh một chút, tôi bèn lấy cái cân ra, và leo lên đứng, và đúng là thậm chí không có lẻ một gam nào.

    Tề Sở ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó lại nhìn tôi, rồi xác nhận lại: "Gần đây cô có chắc là không cân chính mình không?"

    "Không có, thế này làm sao mà có tâm trạng được!"

    Tôi thấy sắc mặt Tề Sở có chút nặng nề, khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

    "Gọi Mặc Dật đi!"

    Tề Sở vẻ mặt chết trân nhìn tôi, nói: "Đừng di chuyển những người giấy này."

    Tôi có chút kỳ quái, tại sao lại không thể di chuyển, lại không ngờ Tề Sở lại mang một cái người giấy đặt lên cân, tôi nhìn những con số trên cân không hề thay đổi mà mắt cay cay. Làm thế nào mà một cái người giấy có thể nặng giống như một con người?

    Tề Sở cũng không dám để quá lâu, vội vàng đặt người giấy trở lại, sau đó anh ta xách một cái người giấy tượng trưng cho chính mình, bản thân leo lên cân đứng, tiếp theo lại đặt người giấy lên, vừa đúng, không lệch trăm cà ram nào.

    "Cô uống thử một ly nước xem, vẫn như vậy thôi."

    Tề Sở đặt người giấy của mình lại, dựa vào tường phòng chính, nghiêm nghị nói với tôi: "Đây không phải người giấy, đây là một con rối, như dòi bám vào xương, sinh mệnh kỳ dị."

    Tôi không hiểu lắm và cũng có chút không tin, nhiều người giấy như vậy, không thể nào chúng có cùng trọng lượng được, đúng không?

    Nhưng sắc mặt Tề Sở thật sự rất nặng, tuy rằng rất bất đắc dĩ, nhưng cũng thả Lạc Lạc ra ngoài, kêu con bé đi tìm Mặc Dật, tôi trực tiếp cầm lấy hai chai nước khoáng lớn, đổ xuống, một chai là một cân, hai chai là hai cân.

    Ngay sau khi cân, đúng như Tề Sở đã nói, tôi đã tăng được hai cân, và người giấy cũng tăng hai cân, tôi không bỏ cuộc mà cân thêm vài lần nữa, và mỗi lần đều giống hệt nhau.

    Dường như có một sợi dây kết nối giữa tôi và người giấy, chỉ cần tôi thay đổi, người giấy cũng sẽ thay đổi.

    "Có phải người nhà họ Bố không?" Tôi và Tề Sở đứng cạnh nhau dựa vào bức tường, thật sự chẳng có chỗ nào để đứng ngoại trừ bức tường, khắp nơi đều là người giấy.

    Ngoại trừ nhà họ Bố, tôi thực sự không thể nghĩ đến những người khác có bản lĩnh này, thứ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của tôi về thế giới của họ.

    Nhưng Tề Sở lại lắc đầu chỉ vào chỗ vừa rồi đã cân, lại không biết từ lúc nào, đã có bốn người giấy đứng ở nơi đó, hiển nhiên vừa rồi không có, mà trong đó có hai cái "Tề Sở" và hai cái "Vân Thanh", xung quanh bên cái cân, và một "Vân Thanh" đang đứng trên cân.

    Rõ ràng vừa rồi khi chúng tôi dẹp cân cũng không có, tôi cùng Tề Sở vẫn luôn ở nhà, vậy người giấy đó đã xuất hiện khi nào?

    Tất cả người giấy đều nhìn chúng tôi trong những tư thế kỳ lạ, như thể đang lắng nghe những gì đang nói bên này.

    Một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, tôi chỉ cảm thấy lông trên người đều dựng hết lên, ớn lạnh từng đợt.

    E rằng thắp hương đối với những thứ này cũng vô dụng, chỉ có thể chờ Mặc Dật tới.

    Mặc Dật đến rất nhanh, nhìn thấy nhiều con rối giấy như vậy, sắc mặt cũng trầm xuống, nhìn chúng tôi chằm chằm và nói: "Gần đây gặp phải thứ gì lợi hại sao?"

    Vừa nói y vừa kéo Tề Sở và tôi đi ra ngoài, nhưng chúng tôi vừa bước ra cửa, liền nhìn thấy hai người giấy lập tức xuất hiện bên cạnh bức tường mà tôi và Tề Sở vừa rồi đã dựa vào.

    Dù là đứng hay nghiêng đầu, cũng vẫn hoàn toàn giống như hai chúng tôi lúc nãy như đúc.

    "Đừng sợ, nó được âm hồn đưa đến từ âm đường. Đây giống như Ngũ Quỷ Bàn Vận Pháp, ở trong thuật pháp Mao Sơn cũng có, nên không có gì đáng sợ."

    Mặc Dật liếc mắt một cái, liền nhìn ra sự việc: "Chỉ là nhà này sợ đã bị hạ thuật gì đó, cho nên các người tạm thời không ở được."

    Y bỗng nhiên dừng lại lời nói, và nhìn thấy ngoài sân, có một nữ quỷ mặc đồ đỏ cư nhiên đi theo đến, đứng ở cửa cổng và vẫn mỉm cười với chúng tôi với tư thế kỳ lạ đó.

    Editor: Mèo A Mao Huỳnh Mai.
    Đăng ngày 12/4/22
     
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Bài viết:
    1,885
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng tư 2022
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...