[Edit] - Ta Có Một Đứa Con Ở Cổ Đại - Thiền Miêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phượng Sơ, 15 Tháng hai 2022.

  1. Phượng Sơ

    Bài viết:
    18
    Chương 10.2: Làm huyện lệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiến Chỉ Qua đem bánh bao đặt ở trên bàn, y còn không đến mức thật sự ăn đồ của hài tử, mấy cái bánh bao này có lẽ là lương thực đứa nhỏ khó có được.

    Y nhìn về phía Ngụy Cảnh Hòa, tiếp tục câu chuyện vừa rồi, "Hiện giờ sông đã khô cạn, người tị nạn ngoài thành đều thừa dịp chưa hoàn toàn khô cạn đi đào hố, để cho nước bùn dần dần lắng xuống để lấy nước."

    Dù nước đó đục ngầu đến không chịu nổi, nhưng vì sống sót cũng chỉ có thể làm như vậy.

    "Tiên nữ tỷ tỷ nói sương có thể uống." Bình An bỗng nhiên nói.

    Bé ngồi trong ngực cha của mình, gặm bánh bao, lắc lư hai chân nhỏ, quai hàm nhai đến phình cả má, thật đáng yêu. Kể cả mảnh vụn dính vào ngón cái cũng cho vào miệng ăn sạch sẽ, tuy là trẻ nhỏ nhưng cũng đã biết lương thực đáng quý.

    "Bình An muốn thu lấy sương sớm cho tiên nữ tỷ tỷ." Bình An lại a ô cắn một ngụm lớn.

    Đứa bé nho nhỏ, mặc áo nâu ngắn buộc nhéo, hai tay cầm bánh bao trắng lớn hơn cả mặt mình vui vẻ gặm.

    Bên ngoài màn hình, An Mịch vẻ mặt mẹ hiền tươi cười, điên cuồng chụp ảnh màn hình, hình ảnh này có thể làm thành vật trang trí móc chìa khóa xe.

    [Bé con vô cùng hiếu thuận với người chơi, có giúp bé con làm công cụ thu thập sương hay không]

    An Mịch nghe được cụm từ vô cùng hiếu thuận này như bị đánh sét cho ngoái khét trong sống, nhưng mà dù có sét đánh cũng là hiếu tâm của bé con, nhiệm vụ này cô nhất định phải nhận.

    Ngụy Cảnh Hòa cũng không ăn, thấy miệng Bình An khô khốc liền cầm lấy chén trà của mình cho bé uống nước.

    Hiện giờ nơi nào cũng thiếu nước, cho dù ở huyện nha cũng không thể mở rộng miệng sảng khoái uống ngụm lớn.

    Chiến Chỉ Qua chỉ cho là lời của trẻ con, đang muốn gọi người dẫn Bình An ra ngoài.

    Ngụy Cảnh Hòa nói, "Tướng quân, từ xưa đã có cách nói tiên nhân uống sương, mà bây giờ vì sao không thử xem có thể thu thập sương sớm để giải khát hay không."

    Chiến Chỉ Qua trầm ngâm suy nghĩ về khả năng này.

    "Sương ngưng tụ từ đêm đến sáng sớm, nếu có thể nghĩ ra được phương pháp thu lấy thì so với đi nạo bùn uống tốt hơn nhiều." Ngụy Cảnh Hòa lại nói.

    "Bổn tướng quân liền biết ngươi là người có đại tài, làm huyện lệnh cửa một huyện là dư sức. Như thế, ý tưởng này do ngươi tới thực hiện, làm tốt bổn tướng quân sẽ tự mình báo cáo với hoàng thượng."

    "Tướng quân, tại hạ.."

    "Cũng không cần phải lo lắng cho an nguy của người nhà ngươi, đêm qua bản tướng quân đã phái binh trấn áp người tị nạn tập kết trên núi, về sau cũng sẽ tự mình trấn thủ nơi này, huyện Thuận Nghĩa coi như là cửa ải đầu tiên của kinh thành, có bổn tướng quân ở đây, không loạn nổi."

    Không loạn nổi, vậy còn nước? Lương thực? Những thứ này thì đào đâu ra? Lúc này thực sự không phải là thời cơ tốt để làm quan.

    "Ngụy Cảnh Hòa, con hổ cho dù bị nhổ mất răng nanh cuối cùng vẫn là con hổ, ngươi hiểu chứ?" Chiến Chỉ Aua trầm giọng nói.

    Ngụy Cảnh Hòa ngẩng đầu nhìn thẳng, lập tức vén áo quỳ xuống, "Hạ quan khấu tạ thánh ân."

    Sử sách đời sau cho răng, con đường trở thành quyền thần của Ngụy Cảnh Hòa bắt đầu chính là nhận lệnh gánh vác trọng trách của một huyện lúc lâm nguy này.

    * * *

    An Mịch tạm thời buông điện thoại xuống lầu ăn cơm tối.

    Trên bàn cơm, An Mịch hỏi, "Anh cả, nhà chúng ta có phải có một công ty nghiên cứu khoa học hay không?"

    An Hữu Nam ngẩng đầu, "Ban ngày không phải em đi tìm bạn ở viện khoa học nông nghiệp để tìm hiểu cách trồng cây thủy canh hay sao? Thế nào? Không viết tiểu thuyết nữa à?"

    An gia không cần An Mịch kiếm tiền, đối với sở thích nhỏ này của cô, cả nhà đều không có ý kiến gì, cho dù cô có muốn hái sao, An gia cũng có thể tạo ra một bầu trời sao cho cô hái.

    "Trước mắt em muốn chuyên tâm nuôi con." An Mịch uống một ngụm canh, canh hôm nay vừa vặn có khoai lang. Không biết có phải hôm nay trong trò chơi tham gia vào quá trình đào khoai lang làm thức ăn cho bé con hay không, mà cô cảm thấy canh khoai lang hôm nay đặc biệt ngọt.

    "Khụ!" Anh cả An cũng đang uống canh bị sặc đến, "Nuôi con gì? Gà con à?"

    Thật không trách hắn sẽ nghĩ như vậy, em gái này của hắn vì viết tiểu thuyết mà theo đuổi tính chân thật, nuôi gà con tính là cái gì, con bé còn tự mình đi thuê một mẫu đất tự thể nghiệm việc làm ruộng.

    "Con người." An Mịch uống xong ngụm canh cuối cùng, chậm rãi lau tay, lúc anh trai chị dấu đối diện sắp nổi khùng mới chậm rãi nhả ra ba chữ, "Trong trò chơi."

    Anh cả An thở phào nhẹ nhõm, "Có cần anh đầu tư không?"

    Nhìn xem, có anh trai như vậy, An Mịch cảm thấy mình lớn lên tính cách không nghiêng lệch thật sự là tổ tiên An gia đã tích đức.

    "Không cần. Em muốn tìm một người để giúp làm công cụ thu thập sương sớm."

    Hai vợ chồng anh cả An: .

    Muốn thu thập sương để làm cái gì đó, hat là muốn chơi trò sinh tồn nơi hoang dã?

    Chị dâu An đôi khi rất hâm mộ An Mịch.

    An Mịch chính là lớn lên trong bình mật ong, có một khuôn mặt búp bê tinh xảo, làm người ta cảm thấy yêu thương thế nào cũng không đủ. Ở nhà khác, anh em có thể tranh giành nhau vì gia sản, ở nhà họ gia sản An gia mặc định là của An Mịch, hai anh em trai nhà họ An nói muốn tự mình kiếm. Còn nói trong nhà có điều kiện tốt như vậy nếu không kiếm được tiền thì đúng là phế vật, vì thế hai anh em nhà này cũng có được thành tựu thuộc về mình, còn thuận tay giúp cô em gái xử lý gia sản.

    An Mịch giống như biệt danh trên wechat, thật đúng là khoáng chủ An gia, trong giới danh viện sống thoải mái tiêu sái nhất chính là cô ấy.

    "Thử hỏi anh hai của em xem, công ty nghiên cứu khoa học kia là do nó mở." Anh cả An nói.

    "Vâng, để em xem thế nào đã." An Mịch gật đầu, cô cảm thấy vẫn nên tìm bạn bè tập trung ý kiến hữu ích, chút chuyện vặt vãnh này không cần phiền đến anh hai.

    An Mịch ăn cơm xong lại đăng nhập vào trò chơi, Bình An đã trở về thôn.

    Mấy người vừa đến cổng thôn đã nghe thấy tiếng khóc lên trầm xuống bổng của Ngụy lão thái thái.

    "Trời ơi, có còn cho người ta đường sống nữa hay không! Lương thực trong nhà bị côn đồ cướp đi còn chưa tính, hiện giờ ngay cả nước miếng cũng không có mà uống nữa!"

    Sắc mặt Ngụy Cảnh Hòa khẽ biến, bước nhanh về phía cái giếng trong thôn.
     
    Thanh nguPhuongphuong57500 thích bài này.
  2. Phượng Sơ

    Bài viết:
    18
    Chương 11.1: Lý thị gây chuyện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe nói giếng nước trong thôn là do năm đó có người đào đất xây nhà vô tình đào ra nước suối, cuối cùng bị vây lại làm giếng nước dùng để lấy nước ăn trong thôn. Thôn Đại Khê bởi vì có một dòng suối từ trong thôn quanh co chảy qua, nên không hề thiếu nước. Hiện giờ nước suối đã ngừng chảy, cái giếng này liền trở thành nơi cung cấp nước cứu mạng duy nhất trong năm hạn hán, hiện giờ người trong thôn không chạy trốn cũng chỉ vì dựa vào cái giếng này chảy ra nước chống đỡ.

    Miệng giếng đã sớm bị đào bới đến tận cùng, lộ ra miệng suối còn thấm nước bên dưới, nửa canh giờ mới nhận được một chén nước. Trong thôn xếp hàng đón nước đều là mỗi người một chén, nhận xong lại có thể đi xếp hàng lại từ đầu. Mỗi lần chỉ có thể nhận một chén, hơn nữa còn phải căn cứ theo số đầu người trong nhà để xếp hàng, không thể nhiều hơn.

    Ngụy Cảnh Hòa đã sớm biết chỉ dựa vào cái giếng này là không được, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

    Lúc hai huynh đệ bước nhanh tới, Ngụy lão thái thái đang ngồi trên mặt đất khóc trời đoạt đất, làm gì còn chút dấu vết nào của phong thái nha hoàn nhà giàu năm đó. Bà đem hình tượng một lão thái thái đanh đá chua ngoa diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn. Mà bên cạnh lão thái thái là đại nha nhị nha nắm chặt nắm tay trừng mắt nhìn Lý thị, Ngụy lão đầu thì ở phía trước đề phòng huynh đệ nhà họ Vương động thủ.

    Bên cạnh có một vài thôn dân đứng vay quanh, mỗi người đều gầy trơ xương.

    "Nãi nãi!" Bình An từ trong ngực cha bé tụt xuống, cất bước chân ngắn vọt tới trước mặt nãi nãi của bé, "Nãi không khóc, Bình An bảo vệ nãi!"

    Nói xong còn dùng thân thể nhỏ bé ngắn ngủn che chở nãi nãi của bé ở phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn siêu hung dữ!

    Ngụy lão thái nghẹn lại một tiếng, cũng không gào thét nổi nữa, bị bộ dáng lo lắng của cháu trai ngoan nhà bà làm cho trong lòng ấm áp không thôi.

    Bà đem Bình An ôm vào trong ngực, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lý thị, "Nãi không khóc, nãi là tức giận! Tức giận có những người mất lương tâm, để lương thực trong nhà bị côn đồ cướp không nói, hiện giờ ngay cả nước cũng muốn cướp của chúng ta! Đây là chuyện phải có lòng dạ đen tối cớ nào mới có thể làm được chứ!"

    Đương nhiên, bà nói như vậy cũng là có suy tính cả. Lý thị nói ra chuyện trong nhà có lương thực chọc cho côn đồ nhớ thương, bà dứt khoát mượn cơ hội này để cho người trong thôn biết lương thực nhà bọn họ đều bị cướp, hơn nữa còn là bởi vì Lý thị nên mới bị cướp.

    Thời kỳ này không có lương thực là chuyện liên quan mạng người, bà muốn mọi người đều biết Ngụy gia là bởi vì việc này mới đem Lý thị đuổi đi, để cho mọi người đứng về phía bọn họ.

    "Hai ngày trước Lý thị đến lấy nước trước mặt mọi người nói mấy lời về lương thực trong nhà, ngày hôm sau đã bị cướp."

    "Thím Ngụy cũng quá thiện lương, đổi thành tôi, xem tôi có đánh chết cô ta không, nào còn để cho cô ta chỉ bị đuổi ra khỏi cửa."

    "Đúng thế, đầu năm nay tìm được một cái rễ cỏ có thể ăn cũng còn khó, huống chi là lương thực cứu mạng của cả nhà."

    "Lý thị vừa mới bị đuổi ra cửa liền đi theo Vương gia lão nhị, không phải đã sớm tìm xong chỗ nương thân chứ?"

    "Nói đến mới nhớ, ngày đó tôi đã thấy cô ta cùng Vương gia lão nhị mắt đi mày lại, nghĩ lại thì chắc là đã sớm có tư tình rồi."

    Ngụy Cảnh Hòa nhìn mấy đại hán vây quanh giếng nước, là bốn huynh đệ Vương gia trong miệng thôn dân, cũng là hộ ngoại lai mấy ngày nay ở vào. Bọn họ cũng là chạy nạn mà đến, vì cho thôn dân lương thực liền được vào ở trong thôn. Nếu thôn trưởng thôn Đại Khê còn ở đây, tất nhiên sẽ không để cho người ngoài dễ dàng vào ở như vậy. Đáng tiếc thôn trưởng đã sớm chạy nạn, trước khi chạy cũng không có tâm tình chọn thôn trưởng kế nhiệm, nếu không cũng sẽ không loạn như bây giờ.

    Nghe nói cha mẹ, con dâu, hài tử của huynh đệ Vương gia trên đường chạy nạn đều không còn, lời này Ngụy Cảnh Hòa hắn cũng không tin. Bốn huynh đệ Vương gia mỗi người đều cường tráng, không có khả năng ngay cả một cô vợ, một đứa nhỏ cũng không bảo vệ được, đời này lần duy nhất Lý thị dùng đến đầu óc đại khái là lúc vứt bỏ Bình An rồi.

    Ngụy lão đại đỏ mắt trợn trừng nhìn Lý thị đứng chung với mấy nam nhân kia, hóa ra nàng ta vốn là đã sớm tìm được trốn nương thân mới, chỉ trách y ngu xuẩn, thế mà còn lo lắng nàng bị đuổi ra ngoài không có cách nào sống nổi.

    "Các người thì biết cái gì! Bọn họ sẽ đi chạy nạn, nước trong thôn chúng ta làm sao có thể để cho bọn họ mang đi! Bây giờ, nước uống một ngụm là ít hơn một ngụm, tôi là vì lợi ích của tất cả mọi người." Lý thị biết không thể nói ra chuyện Ngụy gia vẫn còn lương thực, nói ra người khác cũng sẽ không tin, dứt khoát chuyển sang nói Ngụy gia lập tức muốn rời khỏi.

    Thôn dân ở đây ánh mắt nhìn về phía người Ngụy gia cũng không đúng, nước giếng còn không đủ cho người trong thôn uống, sao có thể để cho người ta mang đi. Bình thường cho dù là hai nha đầu Ngụy gia xếp hàng đón nước cũng không dám khó xử chúng, cũng là bởi vì Ngụy Cảnh Hòa làm việc ở huyện nha, hiện giờ nếu người đều phải đi, bọn họ việc gì phải khách khí nữa.

    "Ai nói chúng ta sẽ đi?" Cho dù thật sự muốn đi, người làm mẹ như ngươi ngay cả một ngụm nước cũng phải bá đạo không cho nữ nhi uống? Ngươi có còn nhớ mình là mẹ của chúng không? "Ngụy lão thái đem Bình An đưa cho Ngụy lão đầu, tiến lên thiếu chút nữa muốn cào mặt Lý thị.

    " Đúng vậy, Đại Nha Nhị Nha cũng là Lý thị sinh ra, cô ta cũng quá tuyệt tình rồi, ngay cả khuê nữ ruột thịt cũng không nhận? "

    " Nếu nàng nhớ rõ mình còn có hai khuê nữ thì có thể làm ra chuyện rêu rao với người ngoài về lương thực trong nhà hay sao? Nói không chừng lương thực Ngụy gia bị cướp chính là trò của cô ta và anh em Vương gia cũng nên. "

    " Con không có nương như vậy! "Đại Nha thương tâm gào lên, khóc lóc xoay người bỏ chạy.

    " Con cũng không có."Nhị Nha cũng hét lên theo, xoay người đuổi theo Đại Nha.

    Lý thị không thèm để ý chút nào, hai đứa hàng lỗ vốn này đều phải cùng Ngụy gia chạy nạn, về sau còn có thể gặp mặt hay không đều chưa nói trước được, thích nhận hay không thì tùy.
     
    Thanh ngu, Phuongphuong57500Thùy Minh thích bài này.
  3. Phượng Sơ

    Bài viết:
    18
    Chương 11.2: Lý thị bị bắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bình An tránh tay Ngụy lão đầu, như đạn pháo nhỏ vọt về bên cạnh cha, lôi kéo tay cha bé, chỉ vào Lý thị vô cùng hung dữ hô lên, "Phụ thân, đại bá nương xấu xa, mau bắt lại!"

    "Yo! Ta cũng không dám nhận làm đại bá nương của thứ tai họa như ngươi." Lý thị nhìn thấy ánh mắt Ngụy Cảnh Hòa quét tới, lập tức im miệng.

    Ngụy Cảnh Hòa sờ sờ đầu Bình An, "Vậy thì nghe Bình An, bắt lại."

    "Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu lại nho nhỏ dưới trướng Huyện thừa, còn không được tính là quan lại, không điều động được người của nha môn. Hơn nữa, ta nghe nói Huyện lệnh đã bỏ thành mà chạy, hiện giờ huyện thành đang loạn hết cả lên rồi." Vương gia lão đại nghêng ngang bộ dáng không sợ trời không sợ đất.

    "Cho nên các ngươi liền cho rằng có thể bá đạo chiếm đoạt cái giếng này, ức hiếp thôn dân?" Ngụy Cảnh Hòa hỏi lại.

    Người trong thôn Đại Khê nhìn về phía huynh đệ Vương gia kia ánh mắt cũng không đúng, huynh đệ Vương gia này so với thôn dân trong thôn thì khác ở khí thế như thổ phỉ, mỗi người đều cao lớn, không phải là bị Ngụy gia lão nhị nói trúng đấy chứ?

    "Đúng thì làm sao? Huyện thành đã loạn, các thôn xung quanh huyện thành cũng rất nhanh sẽ gặp nạn, mấy huynh đệ chúng ta cũng coi như có một phen khí lực, có thể bảo hộ thôn dân. Nếu được chúng ta bảo hộ thì cũng nên dâng khẩu phần lương thực lên chứ." Vương gia lão nhị cuồng vọng đáp lại.

    Huynh đệ Vương gia bọn họ nghe Lý thị nói Ngụy gia lập tức sẽ chạy nạn, mặc dù nhìn thấy bọn họ làm như vậy cũng sẽ không xen vào việc của người khác. Cho dù muốn quản, ba nam nhân Ngụy gia, người già thì khập khiễng, lão nhị là người đọc sách, chỉ cần đối phó Ngụy lão đại là được.

    "Nếu như vậy thì dễ làm rồi." Ngụy Cảnh Hòa gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía sau, "Thạch hộ vệ, còn không mau bắt bọn họ lại."

    Thạch Hổ được tướng quân phân phó đưa Huyện lệnh mới nhậm chức về thôn, lúc này từ phía sau đám người đi ra, tiến lên vung tay liền đem huynh đệ Vương gia quật ngã xuống đất, cũng dùng dây thừng vị vứt ở một bên trói bọn họ lại.

    "Hắc thúc thúc thật lợi hại!" Bình An vỗ đôi tay nhỏ bé, lúc Thạch Hổ vừa muốn khen đứa nhỏ thật biết nói chuyện, bé lại quay đầu nhìn cha mình, "Phụ thân lợi hại hơn, là phụ thân bảo Hắc thúc thúc đánh người xấu!"

    Thạch Hổ: . Nói rất hay rất có ý nghĩa. Ngoài ra, anh ta thực sự không phải là rất đen.

    "Ngụy lão nhị, ngươi lại dám giả mạo mệnh quan triều đình!" Vương gia lão đại hô.

    Thạch Hổ rất không khách khí đá hắn một cước, "Huyện lệnh Thuận Nghĩa đêm qua bỏ lại chức vị mà chạy, Ngụy đại nhân đã được tướng quân nhà ta phá cách đề bạt làm huyện lệnh mới của huyện Thuận Nghĩa."

    "Không, không có khả năng!" Lý thị không tin lắc đầu, "Hắn nói muốn dẫn Ngụy gia chạy trốn đến gần biển, làm sao có thể trở thành huyện lệnh, hơn nữa hắn còn chỉ là cử nhân."

    Nếu không phải lão nhị nói muốn dẫn người nhà chạy ra ngoài, nàng cũng không có khả năng tính toán thoát ly Ngụy gia, thật sự là sợ mang theo đứa con hoang kia đi đến đâu cũng gặp tai ương.

    "Ở Đại Ngu triều, cử nhân có thể làm quan, thời kỳ đặc thù không cần báo cáo triều đình, do quan trưởng địa phương đề bạt theo tình hình. Ngươi chỉ là một thôn phụ cũng muốn nghi ngờ triều đình sao?" Thạch Hổ hù dọa khiến Lý thị run rẩy không thôi.

    "Hừ! Lão nhị nhà ta trung thành với triều đình, hôm qua còn nói huyện lệnh sợ là muốn chạy trốn, hắn muốn lưu lại nhìn chằm chằm huyện lệnh, không thể cứ như vậy mặc kệ mọi người. Ngươi đúng là đồ mất hết lương tâm, chỉ toàn tung tin bịa đặt, ta thấy ngươi là muốn bị lão nhị bắt vào trong đại lao." Không quản lão nhị vì sao đi ra ngoài một chuyến liền vớt được một chức quan huyện lệnh trở về, nếu đã lên chức, Ngụy lão thái cảm thấy biểu thị trung tâm chung quy sẽ không sai.

    Thạch Hổ: .

    Nếu không phải biết Ngụy đại nhân này chính miệng nói hôm nay là đặc biệt đi từ chức, hắn thiếu chút nữa liền tin rồi.

    Lý thị không dám nói lung tung nữa, nàng nhìn Ngụy Cảnh Hòa chắp tay đứng ở nơi đó không giận tự uy, trước kia chỉ cảm thấy trên người hắn có một loại khí thế khiến người ta e ngại, hiện giờ xem ra là đã thu liễm rồi.

    Nàng nhìn thấy Bình An bên cạnh hắn, lại có lòng tin, có tai tinh này ở đây, chức quan này là họa hay là phúc còn chưa biết trước được đâu.

    "Ngụy đại nhân, người ta thay ngài bắt lại, cần ta giúp ngài mang về huyện nha không?" Thạch Hổ quay đầu nhìn về phía Ngụy Cảnh Hòa.

    Ngụy Cảnh Hòa lắc đầu, "Tướng quân tới đây là trấn áp người tị nạn có ý đồ làm loạn, bốn người này vừa rồi muốn chiếm đất làm phỉ ngươi cũng nghe thấy được, cũng coi như ở trong nhóm người tị nạn mà tướng quân muốn trấn áp, ngươi nên mang về cho tướng quân."

    Thạch Hổ là một tên thô lỗ, hắn cảm thấy Ngụy Cảnh Hòa nói có lý lẽ, vì thế, liền đem người mang đi, hoàn toàn quên mất việc tướng quân phân phó muốn dò xét Ngụy gia.

    "Chờ một chút." Ngụy Cảnh Hòa gọi Thạch Hổ lại, chỉ vào Lý thị, "Ngươi quên mang nàng đi."

    "Không, tôi không phải! Không liên quan gì đến tôi!" Lý thị sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, điên cuồng lắc đầu.

    Thạch Hổ không rõ nhìn về phía Ngụy Cảnh Hòa, hắn vừa rồi không nhìn lầm, vị này xem như là đại tẩu trước kia của hắn? Cũng là một kẻ tàn nhẫn.

    "Lão nhị, tẩu sai rồi, tẩu không nên thừa dịp đệ không ở nhà khi dễ cha mẹ. Đương gia, chàng giúp ta cùng lão nhị cầu tình được không!" Lý thị bò đến trước mặt Ngụy lão đại, ôm chân y khóc lóc, nếu bị mang đi nàng sẽ không sống nổi mất.

    Đáng tiếc Ngụy lão đại từ lúc nhìn thấy nàng cùng huynh đệ Vương gia đứng cùng nhau, hơn nữa muốn cướp nước của người trong nhà, y đối với nàng đã không còn một chút lòng trắc ẩn nào nữa.

    Cuối cùng, Lý thị vẫn bị mang đi cùng những người khác, trước khi đi còn nói Ngụy Cảnh Hòa cố ý trả thù nàng, ỷ thế hiếp người vân vân.

    Ngụy Cảnh Hòa không sợ người khác nói hắn lòng dạ độc ác, hắn quyết sẽ không để cho người ta có cơ hội đem nguồn gốc thiên tai phát sinh ở các nơi đặt lên người Bình An.

    Người dân thôn Đại Khê thấy người Ngụy gia không giống trước kia, người đang ở gần miệng giếng đều lui về phía sau, để người Ngụy gia lấy trước.

    "Giếng này trước đây đón nước như thế nào, sau này vẫn tiếp tục như vậy. Nếu trưởng thôn Đại Khê đã chạy nạn, liền nhanh chóng tuyển ra một thôn trưởng mới đi."

    Ngụy Cảnh Hòa nói xong liền ôm Bình An, mang theo người thân trở về nhà, Ngụy lão thái thái mặt mày hớn hở, đem Bình An đoạt lại hôn hai cái.

    Ai nói Bình An là tai tinh? Rõ ràng là phúc tinh, nhìn cha đứa nhỏ đi một chuyến vào huyện thành liền kiếm một chức quan trở về đấy thôi.
     
    Thanh nguPhuongphuong57500 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...