Chương 40: Uông Hạo Binh
Lương Kiến Nghị nghe Lương Nhất Nhất nói xong cũng nhìn lão gia tử nhẹ gật đầu, ý là ông tán thành đề nghị của Lương Nhất Nhất.
Vì vậy lão gia tử hơi cân nhắc một chút liền cầm điện thoại trên bàn sách lên, bấm số, ông cân nhắc cũng không phải là vì không đồng ý suy đoán của Nhất Nhất, mà là muốn lựa từ để nói.
Cúp điện thoại, lão gia tử trở về phòng thay đổi trang phục chính thức, Lương Kiến Nghị vẫn ăn mặc quân trang như cũ, cầm lấy tài liệu và đoạn ghi âm mà Lương Nhất Nhất lấy được, đang muốn đi ra ngoài, lại bị Lương Nhất Nhất ngăn cản: "Ông nội, lúc người báo cáo với cấp trên, hãy nói phần tài liệu này là do anh cả điều tra được. Chờ anh cả trở về, con đem công việc nghe trộm giao cho anh ấy, chuyện này là do bố phát giác ra không đúng, phái anh cả đi điều tra mới tìm được những văn kiện này, không có một chút quan hệ nào với con, con chỉ là người bị hại."
Ánh mắt lão gia tử tràn ngập cơ trí nhìn xem Lương Nhất Nhất, sau nửa ngày cũng không nói gì.
Lương Kiến Nghị lại nói: "Nhất Nhất, nếu tương lai con muốn vào quân đội, cái này chính là một công lớn đấy, con làm như vậy.."
Lão gia tử không chờ Lương Kiến Nghị nói xong đã lập tức đã cắt đứt nói: "Liền theo như Nhất Nhất nói mà làm, hiện tại không thích hợp để lộ Nhất Nhất trước mặt người khác, như vậy ngược lại là hại nó. Đi thôi, Nhất Nhất, con cũng sớm chút đi nghỉ ngơi đi." Hai người rất nhanh ra cửa. Ngồi trên chiếc xe hồng kỳ của lão gia tử, một đường thẳng đến Trung Nam Hải mà đi.
Tối nay ánh sao chói mắt, chiếu rọi ra tâm tình giờ phút này của Lương Nhất Nhất, vô cùng khoan khoái dễ chịu.
Nhìn ô tô đi xa, Lương Nhất Nhất một hồi cảm khái, chuyện này cứ như vậy đã xong rồi? Không có bị hoài nghi, không có bị không tin, cứ như vậy liền kết thúc? Lương Nhất Nhất cảm giác hình như là mình đang nằm mơ. Ông nội và bố phải có bao nhiêu sủng cô mới có thể bỏ qua dễ dàng như vậy!
Cuối cùng cảm khái hoàn tất, Lương Nhất Nhất chỉ đưa ra một cái kết luận, đó chính là: Có thể có được người nhà như vậy chính là phúc phận tu luyện mấy đời của cô, coi như là mình đối với bọn họ tốt như thế nào cũng đều không quá mức, bởi vì.. bọn họ đáng.
Trở lại phòng, Lương Nhất Nhất nghĩ đến một phòng đầy đồ kia của Lương Điền Tín Nhị liền ngứa tâm, tổng như có một loại cảm giác được vào bảo khố mà tay không thể động.
Không được, phải nghĩ cách đem những vật kia trở thành của mình mới được, bằng không nghĩ đến những vật kia cứ như vậy mà bay qua trước mắt, ngay cả ngủ cũng không ngủ được.
Hai ngày nay Uông Hạo Binh đều đang rất phiền muộn, rất phát hỏa! Không biết vì cái gì? Hai ngày trước cấp trên đột nhiên truyền tin xuống, nói có người tố cáo hắn hối lộ, lệnh cưỡng chế tạm thời cách chức điều tra hắn, hơn nửa còn làm cho hắn phải ở nhà chờ tin.
Hai ngày nay, Uông Hạo Binh tao ngộ thật đúng là một lời khó nói hết, bạn thân của hắn thấy hắn gọi điện, hoặc là nói được hai câu liền cúp điện thoại, hoặc là liền căn bản không thèm nghe máy. Giống như sợ cùng hắn nói nhiều hai câu, lập tức sẽ bị liên quan.
Cuối cùng chỉ còn một người bạn bình thường cùng hắn quan hệ không tệ nói nhiều hai câu: "Hạo Binh a, chẳng phải bình thường anh rất không khéo sao, sao hiện tại lại hồ đồ như vậy? Loại chuyện này làm gì có người dám dính? Anh nha, trước hết nên nghĩ xem có phải là đã đắc tội người nào hay không? Hơn nữa, còn có vợ của anh, chỉ có ít chuyện nhỏ này, bảo cô ta đi nhà mẹ đẻ một chuyến chẳng phải liền xong sao? Có chỗ dựa lớn như vậy lại không dựa vào, còn muốn tìm quan hệ cái gì?"
Hồi tưởng đến lời nói của người bạn kia, liền nhớ lại đầu tuần này, sau khi vợ mình - Lương Kiến Lan từ nhà anh vợ trở về có tiếp cú điện thoại kia, bởi vì ngày đó không có đi làm, nên lúc nghe máy hắn cũng ở bên cạnh, liền nghe rành mạch lão gia tử chính miệng nói "Nếu quản không tối vợ con, công việc kia cũng không cần làm nữa, liền thành thật ở nhà quản lý tốt vợ con mình đã rồi hãy nói."
Chẳng lẽ lần này bị điều tra là có quan hệ với chuyện này? Còn có lúc lão gia tử giáo huấn Lương Kiến Lan, rõ ràng cho thấy đang cảnh cáo tay của hắn đã duỗi quá dài, xem ra ý tưởng tác hợp giữa Lương Văn Long với cháu gái có chút quá liều lĩnh, lỗ mãng. Uông Hạo Binh lâm vào trầm tư.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại rãnh rỗi hai ngày nay lúc này lại có người gọi, Uông Hạo Binh đưa mắt nhìn số điện thoại, lập tức giảm âm thanh điện thoại, đi tới cửa phòng khách nhìn thoáng qua, sau đó khép cửa phòng lại.
Hai ngày nay Lương Kiến Lan thấy Uông Hạo Binh bị đình chức, tâm tình liền không tốt, đã ra ngoài chơi mạt chược, Uông Tiểu Bình có lớp tự học phải hơn 9h tối mới có thể trở về, hiện tại trong nhà chỉ có một mình hắn.
Bắt điện thoại, thanh âm ỏn ẻn ỏn ẻn thông qua microphone truyền tới: "Này, Thân ái, sao chậm như vậy mới nghe? Sao hai ngày nay anh không sang chỗ em?"
Nếu như bình thường, Uông Hạo Binh nghe xong âm thanh này, xương cốt lập tức đều xốp giòn rồi, đáng tiếc hôm nay tâm tình của hắn thật sự không được tốt, chỉ qua loa nói: "Phi Tuyết nha, hai ngày nay anh thật sự bận quá, không thể qua được, em ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi loạn ra ngoài, chờ anh rãnh rỗi lập tức liền qua tìm em." Nữ nhân đối diện tự nhiên là không muốn, Uông Hạo Binh không có biện pháp chỉ có thể hứa qua mấy ngày gặp lại nhất định sẽ mua cho cô một phần quà, cam đoan khiến cho cô thỏa mãn, lúc này mới cúp điện thoại.
Sau khi Uông hạo Binh cúp điện thoại, mới ý thức tới chuyện hắn nuôi phụ nữ ở bên ngoài, ngàn vạn không thể để Lương Kiến Lan phát hiện, nhất là bây giờ, nếu như muốn làm sạch chuyện trước mắt, chỉ có thể dựa vào Lương Kiến Lan, tuy nói mấy năm nay lão gia tử đã đoạn tuyệt quan hệ với Lương Kiến Lan, thế nhưng những năm này Lương Kiến Lan cũng không ngừng lui tới bên kia.
Tuy bên ngoài lão gia tử đã mặc kệ đứa con gái này, nhưng trên thực tế trong nhà vẫn còn những đầu kia, coi như là lão gia tử thật sự mặc kệ thì vẫn còn có Lương Kiến Nghị.
Hắn và Lan Phi Tuyết là quen biết trong một nhà hội cao cấp ở kinh thành, lần đầu tiên thấy cô ta, Uông Hạp Binh đã bị người phụ nữ này hấp dẫn thật sâu, tuy lúc ấy cô ta chỉ là một người PR, nói dễ nghe là PR, nói khó nghe thì là gái, nhưng Uông Hạo Binh lại bị mê hồ đầu, phí hết không ít tiền tài mới có được cô ta, đến hôm nay hai người đã ở cùng một chỗ bốn, năm năm rồi, Uông Hạo Binh đã sớm bảo cô ta từ chức ở hội sở, bắt đầu ở bên ngoài mua nhà, nuôi dưỡng cô.
Xem ra buổi tối Lương Kiến Lan trở về còn phải làm cho cô ta chạy về nhà mẹ đẻ một chuyến, nếu không cứ để mình bị điều tra thế này thì lúc nào mới lên được mặt mũi.
Uông Hạo Binh đi ra phòng ngủ, ngồi trên ghế salon đánh giá bộ phòng hơn một trăm mét vuông này, lúc ấy mua nhà Lương Kiến Lan vẫn còn muốn mua một cái to hơn nữa đấy, hắn không có đồng ý, trong nhà tổng cộng chỉ có ba người, ở một căn nhà hơn 200 mét vuông làm gì? Khoe khoang sao? Bây giờ suy nghĩ một chút, cũng may là lúc trước không có nghe cô ta, đàn bà chính là tóc dài não ngắn.
Bất quá người như vậy cũng dễ lừa gạt, bằng không thì lúc còn trẻ sao cô ta có thể theo mình? Lương gia lão gia tử khi đó cũng đã tiến vào quân ủy rồi, chỉ bằng điều kiện trong nhà, muốn đàn ông như thế nào mà tìm không thấy? Nếu không phải vì cưới Lương Kiến Lan thì mấy năm nay làm sao mình có thể bò cao như vậy? Tuy rằng Lương Kiến Lan có một thân tật xấu, nhưng mà thật sự phải nói, Lương Kiến Lan có một ưu điểm lớn nhất chính là 'Vượng phu'.
Bây giờ nghĩ lại đời hắn làm chính xác nhất chính là việc này. Vì vậy mấy ngày nay hắn phải đối xử với Lương Kiến Lan tốt một chút, dỗ dành cho cô ta cao hứng thì công tác của mình mới có hi vọng bảo trụ.
Vì vậy lão gia tử hơi cân nhắc một chút liền cầm điện thoại trên bàn sách lên, bấm số, ông cân nhắc cũng không phải là vì không đồng ý suy đoán của Nhất Nhất, mà là muốn lựa từ để nói.
Cúp điện thoại, lão gia tử trở về phòng thay đổi trang phục chính thức, Lương Kiến Nghị vẫn ăn mặc quân trang như cũ, cầm lấy tài liệu và đoạn ghi âm mà Lương Nhất Nhất lấy được, đang muốn đi ra ngoài, lại bị Lương Nhất Nhất ngăn cản: "Ông nội, lúc người báo cáo với cấp trên, hãy nói phần tài liệu này là do anh cả điều tra được. Chờ anh cả trở về, con đem công việc nghe trộm giao cho anh ấy, chuyện này là do bố phát giác ra không đúng, phái anh cả đi điều tra mới tìm được những văn kiện này, không có một chút quan hệ nào với con, con chỉ là người bị hại."
Ánh mắt lão gia tử tràn ngập cơ trí nhìn xem Lương Nhất Nhất, sau nửa ngày cũng không nói gì.
Lương Kiến Nghị lại nói: "Nhất Nhất, nếu tương lai con muốn vào quân đội, cái này chính là một công lớn đấy, con làm như vậy.."
Lão gia tử không chờ Lương Kiến Nghị nói xong đã lập tức đã cắt đứt nói: "Liền theo như Nhất Nhất nói mà làm, hiện tại không thích hợp để lộ Nhất Nhất trước mặt người khác, như vậy ngược lại là hại nó. Đi thôi, Nhất Nhất, con cũng sớm chút đi nghỉ ngơi đi." Hai người rất nhanh ra cửa. Ngồi trên chiếc xe hồng kỳ của lão gia tử, một đường thẳng đến Trung Nam Hải mà đi.
Tối nay ánh sao chói mắt, chiếu rọi ra tâm tình giờ phút này của Lương Nhất Nhất, vô cùng khoan khoái dễ chịu.
Nhìn ô tô đi xa, Lương Nhất Nhất một hồi cảm khái, chuyện này cứ như vậy đã xong rồi? Không có bị hoài nghi, không có bị không tin, cứ như vậy liền kết thúc? Lương Nhất Nhất cảm giác hình như là mình đang nằm mơ. Ông nội và bố phải có bao nhiêu sủng cô mới có thể bỏ qua dễ dàng như vậy!
Cuối cùng cảm khái hoàn tất, Lương Nhất Nhất chỉ đưa ra một cái kết luận, đó chính là: Có thể có được người nhà như vậy chính là phúc phận tu luyện mấy đời của cô, coi như là mình đối với bọn họ tốt như thế nào cũng đều không quá mức, bởi vì.. bọn họ đáng.
Trở lại phòng, Lương Nhất Nhất nghĩ đến một phòng đầy đồ kia của Lương Điền Tín Nhị liền ngứa tâm, tổng như có một loại cảm giác được vào bảo khố mà tay không thể động.
Không được, phải nghĩ cách đem những vật kia trở thành của mình mới được, bằng không nghĩ đến những vật kia cứ như vậy mà bay qua trước mắt, ngay cả ngủ cũng không ngủ được.
Hai ngày nay Uông Hạo Binh đều đang rất phiền muộn, rất phát hỏa! Không biết vì cái gì? Hai ngày trước cấp trên đột nhiên truyền tin xuống, nói có người tố cáo hắn hối lộ, lệnh cưỡng chế tạm thời cách chức điều tra hắn, hơn nửa còn làm cho hắn phải ở nhà chờ tin.
Hai ngày nay, Uông Hạo Binh tao ngộ thật đúng là một lời khó nói hết, bạn thân của hắn thấy hắn gọi điện, hoặc là nói được hai câu liền cúp điện thoại, hoặc là liền căn bản không thèm nghe máy. Giống như sợ cùng hắn nói nhiều hai câu, lập tức sẽ bị liên quan.
Cuối cùng chỉ còn một người bạn bình thường cùng hắn quan hệ không tệ nói nhiều hai câu: "Hạo Binh a, chẳng phải bình thường anh rất không khéo sao, sao hiện tại lại hồ đồ như vậy? Loại chuyện này làm gì có người dám dính? Anh nha, trước hết nên nghĩ xem có phải là đã đắc tội người nào hay không? Hơn nữa, còn có vợ của anh, chỉ có ít chuyện nhỏ này, bảo cô ta đi nhà mẹ đẻ một chuyến chẳng phải liền xong sao? Có chỗ dựa lớn như vậy lại không dựa vào, còn muốn tìm quan hệ cái gì?"
Hồi tưởng đến lời nói của người bạn kia, liền nhớ lại đầu tuần này, sau khi vợ mình - Lương Kiến Lan từ nhà anh vợ trở về có tiếp cú điện thoại kia, bởi vì ngày đó không có đi làm, nên lúc nghe máy hắn cũng ở bên cạnh, liền nghe rành mạch lão gia tử chính miệng nói "Nếu quản không tối vợ con, công việc kia cũng không cần làm nữa, liền thành thật ở nhà quản lý tốt vợ con mình đã rồi hãy nói."
Chẳng lẽ lần này bị điều tra là có quan hệ với chuyện này? Còn có lúc lão gia tử giáo huấn Lương Kiến Lan, rõ ràng cho thấy đang cảnh cáo tay của hắn đã duỗi quá dài, xem ra ý tưởng tác hợp giữa Lương Văn Long với cháu gái có chút quá liều lĩnh, lỗ mãng. Uông Hạo Binh lâm vào trầm tư.
Đang nghĩ ngợi, điện thoại rãnh rỗi hai ngày nay lúc này lại có người gọi, Uông Hạo Binh đưa mắt nhìn số điện thoại, lập tức giảm âm thanh điện thoại, đi tới cửa phòng khách nhìn thoáng qua, sau đó khép cửa phòng lại.
Hai ngày nay Lương Kiến Lan thấy Uông Hạo Binh bị đình chức, tâm tình liền không tốt, đã ra ngoài chơi mạt chược, Uông Tiểu Bình có lớp tự học phải hơn 9h tối mới có thể trở về, hiện tại trong nhà chỉ có một mình hắn.
Bắt điện thoại, thanh âm ỏn ẻn ỏn ẻn thông qua microphone truyền tới: "Này, Thân ái, sao chậm như vậy mới nghe? Sao hai ngày nay anh không sang chỗ em?"
Nếu như bình thường, Uông Hạo Binh nghe xong âm thanh này, xương cốt lập tức đều xốp giòn rồi, đáng tiếc hôm nay tâm tình của hắn thật sự không được tốt, chỉ qua loa nói: "Phi Tuyết nha, hai ngày nay anh thật sự bận quá, không thể qua được, em ngoan ngoãn ở nhà, đừng đi loạn ra ngoài, chờ anh rãnh rỗi lập tức liền qua tìm em." Nữ nhân đối diện tự nhiên là không muốn, Uông Hạo Binh không có biện pháp chỉ có thể hứa qua mấy ngày gặp lại nhất định sẽ mua cho cô một phần quà, cam đoan khiến cho cô thỏa mãn, lúc này mới cúp điện thoại.
Sau khi Uông hạo Binh cúp điện thoại, mới ý thức tới chuyện hắn nuôi phụ nữ ở bên ngoài, ngàn vạn không thể để Lương Kiến Lan phát hiện, nhất là bây giờ, nếu như muốn làm sạch chuyện trước mắt, chỉ có thể dựa vào Lương Kiến Lan, tuy nói mấy năm nay lão gia tử đã đoạn tuyệt quan hệ với Lương Kiến Lan, thế nhưng những năm này Lương Kiến Lan cũng không ngừng lui tới bên kia.
Tuy bên ngoài lão gia tử đã mặc kệ đứa con gái này, nhưng trên thực tế trong nhà vẫn còn những đầu kia, coi như là lão gia tử thật sự mặc kệ thì vẫn còn có Lương Kiến Nghị.
Hắn và Lan Phi Tuyết là quen biết trong một nhà hội cao cấp ở kinh thành, lần đầu tiên thấy cô ta, Uông Hạp Binh đã bị người phụ nữ này hấp dẫn thật sâu, tuy lúc ấy cô ta chỉ là một người PR, nói dễ nghe là PR, nói khó nghe thì là gái, nhưng Uông Hạo Binh lại bị mê hồ đầu, phí hết không ít tiền tài mới có được cô ta, đến hôm nay hai người đã ở cùng một chỗ bốn, năm năm rồi, Uông Hạo Binh đã sớm bảo cô ta từ chức ở hội sở, bắt đầu ở bên ngoài mua nhà, nuôi dưỡng cô.
Xem ra buổi tối Lương Kiến Lan trở về còn phải làm cho cô ta chạy về nhà mẹ đẻ một chuyến, nếu không cứ để mình bị điều tra thế này thì lúc nào mới lên được mặt mũi.
Uông Hạo Binh đi ra phòng ngủ, ngồi trên ghế salon đánh giá bộ phòng hơn một trăm mét vuông này, lúc ấy mua nhà Lương Kiến Lan vẫn còn muốn mua một cái to hơn nữa đấy, hắn không có đồng ý, trong nhà tổng cộng chỉ có ba người, ở một căn nhà hơn 200 mét vuông làm gì? Khoe khoang sao? Bây giờ suy nghĩ một chút, cũng may là lúc trước không có nghe cô ta, đàn bà chính là tóc dài não ngắn.
Bất quá người như vậy cũng dễ lừa gạt, bằng không thì lúc còn trẻ sao cô ta có thể theo mình? Lương gia lão gia tử khi đó cũng đã tiến vào quân ủy rồi, chỉ bằng điều kiện trong nhà, muốn đàn ông như thế nào mà tìm không thấy? Nếu không phải vì cưới Lương Kiến Lan thì mấy năm nay làm sao mình có thể bò cao như vậy? Tuy rằng Lương Kiến Lan có một thân tật xấu, nhưng mà thật sự phải nói, Lương Kiến Lan có một ưu điểm lớn nhất chính là 'Vượng phu'.
Bây giờ nghĩ lại đời hắn làm chính xác nhất chính là việc này. Vì vậy mấy ngày nay hắn phải đối xử với Lương Kiến Lan tốt một chút, dỗ dành cho cô ta cao hứng thì công tác của mình mới có hi vọng bảo trụ.
Chỉnh sửa cuối: