Ngôn Tình [Edit] Cô Vệ Sĩ Ngắn Hạn - Lục Manh Tinh

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Phạm Hàn Tịch, 21 Tháng mười một 2021.

  1. Phạm Hàn Tịch Ryon

    Bài viết:
    73
    Chương 29: Cứ như bình thường

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Edit: Ryon

    Chu Mễ Mễ là em gái của Chu Thiên Dương, vì thận có vấn đề nên cô bé phải chạy thận nhân tạo, cũng không thể đi học như những đứa trẻ bình thường.

    Nhưng em ấy rất hoạt bát, nói chuyện luôn vô tội vạ, thật sự rất vui vẻ và dễ thương.

    Bây giờ em ấy đột nhiên hét lớn như vậy, mấy đứa trẻ trong phòng đều hiếu kỳ lớn gan chạy ra ngoài.

    Hạ Tri: "Anh đẹp trai gì?"

    Chu Thiên Dương nói tiếp: "Trong mắt em ấy ai cũng đẹp trai hết, có gì phải hỏi!"

    Chu Mễ Mễ không phục: "Không phải! Người này thật sự rất soái! Siêu cấp đẹp trai! Còn hơn những minh tinh trên TV nữa?"

    Hạ Tri nghi ngờ, nhịn không được đi ra ngoài: "Thật hay giả đây......"

    "Là thật mà! Chị Hạ Tri, đi theo em thì biết!"

    Ngoài sân lần lượt vang lên tiếng kinh hô, Thẩm Thu đặt dao cắt bánh kem xuống, trong lòng biết rõ đáp án.

    Nhưng lại không dám tin.

    Rốt cuộc...... Làm sao anh lại tới đây?

    Tuy nhiên sau khi ra khỏi phòng, nhìn thấy Triệu Cảnh Hành vẻ mặt khó chịu không chút kiên nhẫn bị bọn nhỏ vây quanh, Thẩm Thu không tin cũng phải tin là anh thật.

    "Sao anh ở đây?" Cô hỏi.

    Triệu Cảnh Hàng nghe được tiếng Thẩm Thu, nhanh chóng ngoắc tay cô chỉ vào cậu bé đang ôm chân phải của mình: "Thẩm Thu! Đem con sên này đi!"

    "Hiểu Chí! Không được gây rối!" Mẹ Lâm vừa đi đến thì thấy tình huống như thế, liền đến ôm đứa nhỏ chưa hiểu chuyện ra: "Ngại quá tiên sinh! Thật xin lỗi!"

    Triệu Cảnh Hàng ậm ừ, khó có được không nóng nảy.

    Thẩm Thu nhìn nhân viên xung quanh đang chuyển đồ đạc tới lui, bước tới bên cạnh Triệu Cảnh Hàng: "Mấy cái này là sao... Anh đang làm cái gì?"

    "Hôm nay không phải sinh nhật của nhóc nhỏ đó sao?" Triệu Cảnh Hàng khẽ gật đầu: "Nên đến đây xem một chút."

    Chu Thiên Dương nghe vậy, hai mắt sáng lên: "Anh trai! Những thứ này đều cho em?"

    Thẩm Thu liếc mắt nhìn Chu Thiên Dương, sao lại gọi "anh trai" rồi.

    Triệu Cảnh Hàng lạnh nhạt nói: "Ừ! Cho nhóc!"

    Chu Thiên Dương kinh ngạc không tin được: "Nhưng... nhưng cái này nhiều như thế..."

    "Vậy thì chia cho người khác." Triệu Cảnh Hàng dứt lời liền quay đầu nói với mẹ Lâm: "Mấy thứ này có thể sử dụng hằng ngày, xem như là quyên góp cho viện phúc lợi."

    Thật ra Triệu Cảnh Hàng cũng không biết trong thùng đó có cái gì, bởi vì anh chỉ kêu trợ lý chuẩn bị những thứ phù hợp cho viện phúc lợi và quà sinh nhật cho cậu nhóc.

    Mẹ Lâm bất ngờ, lập tức nói: "Tiên sinh! Cảm ơn cậu! Xin hỏi tên cậu là gì để tôi nhớ một chút?"

    Viện phúc lợi thỉnh thoảng cũng sẽ có người hỗ trợ các thứ, nhưng lần này đột nhiên tới thăm như vậy... còn tặng nhiều thiết bị xa xỉ đắt tiền, thật sự là những thứ rất cần thiết.

    Triệu Cảnh Hàng nghe mẹ Lâm nói, kéo Thẩm Thu lại, rất tự nhiên khoác tay lên vai cô: "Không cần! Tôi là... bạn của cô ấy! Chỉ cần nhớ tên cô ấy là được!"

    Mẹ Lâm nhìn thấy cử chỉ của hai người, chợt hiểu ra: "Này... hiểu rồi! Tôi hiểu rồi!"

    Thẩm Thu: "......"

    "Chúng tôi đang chuẩn bị dùng cơm tối! Tiên sinh, cậu vào ăn cùng nhau đi!" Mẹ Lâm nói.

    Thẩm Thu nhìn anh, thầm nghĩ đại thiếu gia làm sao bằng lòng ở đây ăn cơm. Hơn nữa, lúc nãy anh còn bị đứa nhỏ quấn lấy, đáy mắt chứa đầy sự nóng vội không phải là giả. Cô mở miệng muốn từ chối thay anh, nhưng không nghĩ tới, Triệu Cảnh Hàng còn nhanh hơn cô: "Ồ! Được."

    Thẩm Thu: "?"

    ---------

    Sắc trời bên ngoài ngày càng tối, sau khi nhân viên làm xong việc đã rời đi.

    Triệu Cảnh Hàng được mẹ Lâm tiếp đón vào nhà, ba người Hạ Tri, Chu Mễ Mễ, Chu Thiên Dương rất ăn ý chạy sang chỗ Thẩm Thu.

    "Chị! Chuyện gì thế?" Chu Thiên Dương nói: "Chị và anh ấy đang ở bên nhau?"

    Hạ Tri: "Em gọi anh cái gì... quen biết sao?"

    Chu Thiên Dương: "Đúng nha! Lần trước nói với chị rồi mà, ông chủ chị ấy kêu người dẫn em đi đổi máy trợ thính, anh ấy chính là ông chủ!"

    Hạ Tri kinh ngạc: "Chị! Hai người... đang ở bên nhau?"

    Thẩm Thu đen mặt: "Không có!"

    "Vì sao lại không?" Chu Mễ Mễ học theo động tác vừa rồi của Triệu Cảnh Hàng, duỗi tay ôm vai Thẩm Thu: "Anh ta làm cái này vì chị, còn tặng nhiều đồ đạc cho chúng em."

    Hạ Tri: "Đúng vậy."

    Thẩm Thu: "Tình huống có chút phức tạp, để sau rồi nói......"

    Chu Mễ Mễ cười đắc ý: "Rất thích hợp! Chị ơi... anh ấy lớn lên thật đẹp trai!"

    Thẩm Thu kéo tay Chu Mễ Mễ khỏi vai cô: "Đừng nháo! Vào thôi, còn chưa qua sinh nhật."

    "A! Đúng rồi! Đi vào quan sát anh rể tương lai!"

    "......"

    Lúc Thẩm Thu vào cửa, mọi người đã cắt bánh kem xong.

    Triệu Cảnh Hàng ngồi giữa một đám trẻ con, trước mặt anh đặt một dĩa bánh kem nhỏ. Sự u ám tàn độc của anh bây giờ đã giảm rất nhiều, quá khác biệt với hình tượng ngày thường, có phần tựa như giáo viên mầm non trông trẻ.

    Bước chân Thẩm Thu khựng lại, khóe miệng không nhịn được mỉm cười.

    Đại thiếu gia nếu biết trước được anh bị một đám nhóc vây quanh khi vào đây, còn theo bọn chúng ăn bánh kem, nhất định anh sẽ không vào.

    "Tiểu Thu! Ngồi bên này." Mẹ Lâm cố ý dành một chỗ bên cạnh Triệu Cảng Hàng.

    Thẩm Thu không nói gì, đi qua đó ngồi xuống.

    Mẹ Lâm nói: "Tiểu Thu! Con tiếp đón bạn con nha! Mẹ đi trông bọn nhỏ ăn cơm!"

    Thẩm Thu: "Được! Mẹ Lâm làm việc đi ạ, không cần quan tâm chúng con!"

    "A... a... được rồi."

    Ngoại trừ bọn nhóc Thiên Dương lớn tuổi hơn, còn lại mấy đứa trẻ khác đều dưới mười tuổi, không thể tự mình ăn cơm. Truyen duoc dang tai dembuonvn edit by ryon.

    Thẩm Thu cầm cái nĩa trước mặt, lấy một miếng bánh kem: "Anh muốn rời khỏi cứ nói, lúc nào đi cũng được."

    Triệu Cảnh Hàng nghiêng đầu nhìn cô: "Tôi muốn đi lúc nào?"

    Thẩm Thu: "Anh thích nơi này à?"

    "Cô đến đây, không lẽ vì cô thích nó?" Triệu Cảnh Hàng hỏi lại.

    Thẩm Thu hơi kinh hoảng.

    Đương nhiên, là cô không thích nơi này.

    Mỗi lần đến đây, trong đầu cô đều xuất hiện những hình ảnh quá khứ mà cô không muốn nhớ lại.

    Cô tới viện phúc lợi, chỉ vì ở đây có người cô quan tâm.

    Triệu Cảnh Hàng thấy cô im lặng, nói: "Lát nữa rời khỏi thì nói cho tôi!"

    Thẩm Thu: "Hửm?"

    "Chờ cô!"

    "À...."

    Triệu Cảnh Hàng đối xử ôn nhu với Thẩm Thu, giống như mưa đá giữa ngày nắng, đột ngột lại kỳ lạ.

    Cô không thích ứng được, nhưng cũng rất tò mò.

    "Thiếu gia! Khi anh có hứng thú với một người, anh sẽ đối tốt với cô ấy sao?" Thẩm Thu cắn một miếng bánh kem, vị ngọt của dâu tây thấm vào đầu lưỡi, rất ngọt ngào.

    Triệu Cảnh Hàng ngả người tựa lưng ra sau: "Cô muốn nói gì?"

    Thẩm Thu: "Không thể không nói, anh gần đây khá tốt."

    Triệu Cảnh Hàng a một tiếng : "Sau đó?"

    Thẩm Thu chân thành nói: "Sau đó cảm ơn anh đã có hứng thú!"

    Khoé miệng Triệu Cảnh Hàng giật giật, nhích tới gần cô: "Có thể đối tốt với cô nhiều hơn."

    Thẩm Thu bình tĩnh lùi ra sau: "... Này đủ rồi."

    Con ngươi Triệu Cảnh Hàng co lại, có chút kì quái: "Đủ rồi? Thẩm Thu! Cô đối với chuyện ' tốt ' này, yêu cầu có thấp quá hay không?"

    Theo quan niệm của Triệu Cảnh Hàng, mỗi người đều có một mục đích riêng. Từ "tốt" này có thể sử dụng vào tiền bạc, nhân mạch hoặc là các loại quà tặng.

    Nói thật ra, không có ai bị đối xử "không tốt", đã kêu "tốt rồi".

    "Nhưng tôi không muốn gì hết." Thẩm Thu nói: "Cứ như bình thường là được!"

    Triệu Cảnh Hàng nhẹ nhàng cười.

    "Mấy đứa trẻ hình như còn chưa ăn cơm?" Thẩm Thu nhìn về phía gần đó, bấy chợt nói: "Bọn họ làm không xuể, tôi qua đó một chút, một mình anh ở đây được không?"

    Triệu Cảnh Hàng liếc nhìn cái bàn đầy trẻ con cách đó không xa: "... Ừm."

    Thẩm Thu được cho phép, đứng dậy đi qua.

    Triệu Cảnh Hàng ngồi tại chỗ, không ăn gì, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Thẩm Thu... Cứ như bình thường... là mong muốn như thế nào?

    "Ai... soái ca!" Đột nhiên, chỗ Thẩm Thu vừa ngồi có một cô nhóc xuất hiện: "Anh thật đẹp trai nha! Em tên là Chu Mễ Mễ, là em gái mà chị Thẩm Thu thương nhất!"

    Triệu Cảnh Hàng thu hồi ánh mắt từ người Thẩm Thu, nhìn cô bé: "Là người có thận không tốt?"

    Chu Mễ Mễ gật đầu, một chút cũng không ngại lời nói trực tiếp của Triệu Cảnh Hàng: "Đúng vậy, chính là em! Hoá ra chị ấy đã nói với anh rồi, quan hệ của hai người thực sự tốt nha."

    Triệu Cảnh Hàng sẽ không nói, mấy thứ này là do anh kêu người điều tra sơ qua. Bởi vì phần lớn tiền Thẩm Thu kiếm được, đều dùng để chữa bệnh cho cô bé Chu Mễ Mễ này.

    "Anh chị ở bên nhau lúc nào vậy? Là anh theo đuổi chị sao?" Chu Mễ Mễ vẻ mặt nhiều chuyện dò hỏi.

    Triệu Cảnh Hàng buồn bã hỏi: "Cô ấy nói ở bên nhau sao?"

    "A... không có." Chu Mễ Mễ nói: "Cho nên là chưa sao? Anh không theo đuổi tới cùng chứ gì?"

    Triệu Cảnh Hàng đời này không biết chữ "theo đuổi" viết như thế nào, nhưng anh không khống chế được mà chú ý tới cô, cũng không có biện pháp che giấu bản thân.

    Bây giờ, anh cảm thấy mình chạy đến nơi này, cũng coi như là "theo đuổi" đi.

    "Cô ấy là người kì quái, không dễ theo đuổi."

    Chu Mễ Mễ nói: "Chị ấy không phải người kì quái, chỉ là tính tình có hơi... hơi lạnh lùng mà thôi."

    Triệu Cảnh Hàng nhướng mày: "Từ nhỏ đến lớn đều thế?"

    "Em nhớ là như vậy, nhưng chị ấy đối xử rất tốt với chúng em."

    "Ồ? Là một người theo khuôn mẫu sao?"

    Chu Mễ Mễ suy ngẫm rồi nói: "Chú viện trưởng trước kia không phải người hiền lành. Mấy dì cũng không phải người tốt, luôn mắng chửi người... Lúc chúng em bị mắng, chị ấy sẽ luôn bảo vệ. Vì vậy... chị ấy thường xuyên bị đánh đập và trách phạt nhiều nhất."

    Triệu Cảnh Hàng sửng sốt, sắc mặt lập tức lạnh xuống.

    "May mắn là chị ấy được nhận nuôi lúc mười hai tuổi, cuối cùng cũng không bị bắt nạt nữa. Em còn nhớ, ngày chị ấy đi, em đã khóc rất nhiều." Chu Mễ Mễ ôm đầu, nói: "Nhưng sau này trưởng thành mới biết, lúc ấy không nên khóc than mà phải vui thay cho chị ấy... Nghe chị Hạ Tri nói, vì chuyện rời đi lúc nhỏ chị ấy vẫn luôn hổ thẹn với chúng em. Anh nói xem, cái này có gì phải áy náy, chị ấy đã đủ tốt với chúng em rồi."

    Gần đó không xa là hình dáng của một người đang đút cơm cho trẻ nhỏ, tuy vẻ mặt thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lại vô cùng kiên nhẫn.

    Chu Mễ Mễ nhìn bóng lưng Thẩm Thu, nói: "Nếu anh thật sự thích chị em, cần phải chăm sóc tốt cho chị ấy nha, phải thực sự thực sự tốt mới được. Đừng giống như anh ấy......"

    Triệu Cảnh Hàng: "Anh ấy?"

    "Mễ Mễ! Em ở đó làm gì? Mẹ Lâm kêu em đi lấy bánh kem cho Hiểu Chí, em lấy tới đâu rồi?" Hạ Tri đột nhiên lại đây, kéo Chu Mễ Mễ đứng dậy.

    Chu Mễ Mễ: "A...... quên mất."

    "Còn không nhanh đi."

    "Vâng!"

    Chu Mễ Mễ bị xách lên, Hạ Tri trừng cô bé một cái, quay đầu nói với Triệu Cảnh Hàng: "Triệu tiên sinh! Anh ăn trước một chút đi! Hoặc thích ăn cái gì, tôi đến nhà bếp lấy cho anh."

    Triệu Cảnh Hàng: "Không cần."

    "Được! Nếu anh có yêu cầu, lúc đó lại kêu tôi."

    Những đứa trẻ lớn lên ở viện phúc lợi, mỗi người đều có tính cách riêng biệt khác nhau.

    Lúc trước Triệu Cảnh Hàng cảm thấy Thẩm Thu tàn nhẫn là vì bản thân cô có năng lực nên không để mọi người vào mắt... Nhưng hiện tại đến nơi này, xem ra là do được nuôi dưỡng từ hoàn cảnh như thế khi còn nhỏ.

    -----

    Sau khi kết thúc tiệc sinh nhật của Chu Thiên Dương, Thẩm Thu ở lại viện phúc lợi giúp đỡ dọn dẹp. Đến khi mọi thứ được sắp xếp ổn thoả, cô mới rời đi trong sự lưu luyến của mọi người.

    "Chị ơi! Lần sau rảnh rỗi thì đến thăm bọn em nha!" Chu Mễ Mễ bịn rịn không muốn chia tay nói.

    Thẩm Thu quay đầu thấy mấy người quen thuộc đang đứng đó nhìn cô, trong lòng có chút chua xót: "Ừm! Vào trong đi!"

    "Chị ơi! Lần sau gặp lại......"

    Bọn nhóc Chu Mễ Mễ vẫy tay chào cô.

    Thẩm Thu mím môi, không nói gì, đi ra ngoài.

    Trời đã hoàn toàn tối đen, đèn đường chạy dài đến tận cùng, không có một bóng người.

    Thẩm Thu nhẹ nhàng than thở, có chút mê mang...... Thật ra, mỗi lần đến đây đều có cảm giác này.

    Cô giống như có nhà, nhưng dường như không có.

    Tựa như có người thân, nhưng... người thân lại không thể bên cạnh. Cho dù là đám người Hạ Tri hay Triệu Tu Diên... Trên thực tế, bọn họ đều có đường đi của riêng mình.

    Nói chung là cô độc.

    Náo nhiệt qua đi, cuối đường cũng không có người chờ cô.

    "Vừa lòng chưa?" Bỗng nhiên có người đi đến bên cạnh, vỗ vai cô.

    Thẩm Thu nghiêng mắt, nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng.

    Anh cong môi cười với cô, cặp mắt đào hoa xinh đẹp sáng ngời, anh nói: "Hài lòng rồi thì về nhà!"

    Thẩm Thu ngây người, ngực hơi căng chặt.

    Cuối đường không có người.

    Nhưng ven đường, lại có người điên đi cùng cô.

    ____________
    *Ryon: Chúc các cô gái xinh đẹp, những người mẹ đảm đang, những người bà hiền hậu... có một ngày 8/3 thật là vui vẻ và hạnh phúc!
    Nhân dịp này, chương 29 và chương 30, mình xin được tặng cho bạn @trang901 đã tích cực ủng hộ mình trong thời gian qua. Cảm ơn bạn rất nhiều. Yêu bạn!

     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2022
  2. Phạm Hàn Tịch Ryon

    Bài viết:
    73
    Chương 30: Cô ném mặt tôi đi đâu

    Bấm để xem
    Đóng lại

    Edit: Ryon

    Những chiếc xe đen mờ nhạt chạy nhanh trên đường, bỏ lại viện phúc lợi ở ngoài thành phố.

    Các toà nhà cao tầng từ từ hiện ra, xa hoa truỵ lạc, ánh đèn neon lấp lánh rực rỡ, chậm rãi chiếu vào cửa sổ xe.

    "Cô còn có anh trai hả?" Sau khi lên xe, Triệu Cảnh Hàng bất ngờ hỏi một câu.

    Thẩm Thu ngu ngơ, quay đầu nhìn anh: "Cái gì?"

    Triệu Cảnh Hàng nói: "Cô gái nhỏ kia có nhắc đến anh trai nhà cô! Cô có anh trai sao?"

    Ánh mắt Thẩm Thu lóe lên, chuyển dời tầm mắt: "Xem là vậy đi!"

    "Cũng là con nuôi?"

    Thẩm Thu không biết Triệu Cảnh Hàng nghe được bao nhiêu, chỉ nói: "Anh hỏi cái này làm gì?"

    Triệu Cảnh Hàng nhớ đến những gì Chu Mễ Mễ nói lúc nãy, chuyện của cô khi còn nhỏ khiến anh có chút phiền lòng.

    Anh nghĩ, anh không thích cảm giác tiểu vệ sĩ nhà anh bị bắt nạt.

    "Có phải gia đình nhận nuôi không tốt với cô?"

    Thẩm Thu: "Mễ Mễ đã nói với anh cái gì? Con bé hay náo loạn nói chuyện vui đùa, anh không nên nghe em ấy nói nhăng nói cuội."

    "Vậy à?"

    Thẩm Thu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Người nhà không có ai đối xử tệ với tôi cả!"

    "Không tệ với cô, như vậy là tốt rồi sao?"

    Thẩm Thu trầm mặc một lúc mới nhẹ nhàng nói: "Đối với tôi, đem tôi rời khỏi viện phúc lợi là điều tốt nhất."

    Xét tuổi bây giờ của Chu Mễ Mễ, thời điểm Thẩm Thu ở viện phúc lợi, Chu Mễ Mễ còn chưa đến năm tuổi.

    Nhưng mà cô bé lại nhớ rõ chuyện trước kia xấu xa như thế nào, điều này thấy rõ hoàn cảnh trưởng thành lúc đó rất ác liệt. Vì vậy trong lòng Thẩm Thu, người cứu vớt cô ra khỏi đó, xác thật rất quan trọng, là người tốt nhất.

    Triệu Cảnh Hàng nhíu mày: "Cô......"

    "Tối nay chúng ta đi đâu?" Thẩm Thu cắt ngang lời anh.

    Triệu Cảnh Hàng hiểu ý, liền biết cô không thích nhắc lại chuyện trước kia.

    Anh không phải là người đập nồi dìm thuyền truy hỏi đến cùng, hơn nữa anh cũng không muốn nói cho người khác biết chuyện lúc nhỏ của mình.

    Vậy nên anh không tiếp tục, chỉ nói: "Lúc nãy nói rồi, về nhà!"

    Thẩm Thu gật đầu: "Được."

    Về đến nhà, Thẩm Thu trở lại phòng, gọi điện thoại cho Hạ Tri.

    Hạ Tri nói Mễ Mễ ngoại trừ việc nhắc đến hai từ "anh ấy", thì không có nói gì khác. Thẩm Thu thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở không đề cập đến bất cứ chuyện gì có liên quan đến Triệu Tu Diên.

    Với lại, Thẩm Thu đã lâu không gặp được Triệu Tu Diên.

    Trước kia ở thành phố kế bên, tuy ít khi thấy mặt nhau, nhưng cô sẽ thường xuyên gọi cho anh, thông báo về tình hình gần đây. Nhưng từ lúc chuyển ra ngoài sống, cô không gọi điện thoại cho anh nữa.

    Không phải không muốn gọi, mà cô đang làm theo lời anh nói, xem anh như một người xa lạ.

    Lần nữa nhìn thấy Triệu Tu Diên là hai ngày sau ở nhà cũ Triệu gia.

    Lão gia tử Triệu Quốc Hưng bị nhồi máu cơ tim được đưa đi cấp cứu, sau khi từ bệnh viện trở về, đám con cháu liền đến nhà cũ thăm hỏi.

    Đưa Triệu Cảnh Hàng tới đó, Thẩm Thu đứng chờ ở hành lang cạnh hoa viên dưới lầu. Mười mấy phút sau, cô thấy Triệu Tu Diên cùng Triệu Tử Diệu từ bên kia hành lang đi tới.

    "A... tôi còn nghĩ là ai? Hoá ra là thần bài mạt chược của chúng ta." Triệu Tử Diệu đứng trước mặt cô, liếc nhìn từ trên xuống dưới: "Đã lâu không gặp, vẫn còn đi theo Triệu Cảnh Hàng nha!"

    Ngay cả Triệu Tử Diệu cũng biết người bên cạnh Triệu Cảnh Hàng không ở được quá lâu, Thẩm Thu là người đầu tiên như thế.

    Nhưng Thẩm Thu không muốn dính líu cùng Triệu Tử Diệu, chỉ gật đầu chào bọn họ, rồi quay đầu sang chỗ khác.

    Triệu Tử Diệu lại đi tới trước mặt cô: "Sao không nói? Triệu Cảnh Hàng không ở đây thì cô câm à?"

    Thẩm Thu ngước mắt: "Anh có việc gì?"

    "Không có gì cả." Triệu Tử Diệu suy nghĩ nói: "A... không đúng không đúng, có việc."

    Triệu Tu Diên: "Triệu Tử Diệu! Đi thôi!"

    "Chờ đã, tôi có việc nói với cô ta, cậu đi trước đi."

    Triệu Tu Diên nhìn Thẩm Thu, nói: "Hôm nay ông nội bị bệnh, cậu đừng gây chuyện."

    Triệu Tử Diệu mỉa mai, nói tới Triệu Quốc Hưng anh ta liền khó chịu. Hôm nay ông nội chỉ kêu một mình Triệu Cảnh Hàng vào phòng, những người khác đều không có cơ hội này.

    Cái này có ý gì...... Thiên vị anh ta không được việc sao?

    Triệu Tử Diệu càng nghĩ càng tức, khi nhìn thấy vệ sĩ của Triệu Cảnh Hàng, tự nhiên cũng muốn trút giận.

    "Tôi nghe nói Triệu Cảnh Hàng vì cô, đã tìm người đánh anh trai Lương Du?"

    Thẩm Thu mặt không biểu cảm nói: "Có chuyện này sao? Anh không nên tùy tiện hắc nước bẩn lên người anh ấy!"

    "Ha ha ha ha! Cô nói tôi đổ tội lên đầu cậu ta hả? Tiểu vệ sĩ cô đây biết rõ ràng mọi việc, lại bao che cho Triệu Cảnh Hàng, rất trung thành nha!"

    Thẩm Thu ừ một tiếng: "Đúng vậy, dù sao cũng là vệ sĩ của anh ấy."

    Ánh mắt Triệu Tử Diệu rét lạnh, âm trầm nói: "Triệu Cảnh Hàng cho cô thứ tốt gì mà cô bênh vực cậu ta như thế, hay là... cô theo tôi đi, tôi sẽ chống đỡ cho cô thật tốt."

    Bàn tay của Triệu Tử Diệu chạm vào cánh tay Thẩm Thu, chậm rãi đi lên, vô cùng mờ ám.

    Triệu Tu Diên khẽ cau mày, muốn nói gì đó, liếc nhìn thì thấy có người tới.

    "Anh muốn chết?" Triệu Tử Diệu vừa trượt đến khuỷu tay Thẩm Thu thì bị người khống chế, dùng lực tàn bạo bẻ ra ngoài.

    Triệu Tử Diệu: "A...."

    Triệu Cảnh Hàng từ phía sau đi lên, bỏ tay anh ta đi, nhanh chóng kéo Thẩm Thu ra sau người.

    Triệu Tử Diệu bị đau, bảo vệ tay mình: "Triệu Cảnh Hàng!"

    "Lại chạm vào một cái thử xem"

    Triệu Tử Diệu: "M* kiếp! Lão tử động vào thì sao? Chỉ là một vệ sĩ thôi! Sao nào... thật sự là phụ nữ của cậu?"

    Triệu Cảnh Hàng cầm tay Thẩm Thu đến trước mặt, thờ ơ nói: "Đúng nha..."

    Triệu Tu Diên: "......"

    Triệu Cảnh Hàng: "Người của tôi! Anh lại động vào một chút thì biết hậu quả."

    Triệu Tử Diệu nghẹn họng, muốn xả giận phản bác, nhưng nhớ đến thủ đoạn bẩn thỉu không ai nhận ra của Triệu Cảnh Hàng, lại nuốt trở vào.

    "Được! Cậu tưởng tìm được thứ gì ghê gớm lắm sao, tôi còn hiếm lạ chạm vào?"

    "A... tốt nhất là vậy."

    Miệng thì ngang ngược nhưng cơ thể lại rất thành thật.

    Triệu Tử Diệu là người như thế, anh ta á khẩu trừng mắt Thẩm Thu, không dám nói gì, quay đầu bỏ đi.

    Triệu Cảnh Hàng thấy người chướng mắt đã rời đi, hỏi: "Có sao không?"

    Thẩm Thu lắc đầu.

    Triệu Cảnh Hàng nắm cổ tay cô: "Ngày thường không phải rất có bản lĩnh lắm à? Bây giờ cô đang làm gì, sao không đánh trả?"

    "Anh ta là thiếu gia Triệu gia, làm sao tôi ra tay được?" Thẩm Thu đáp lời.

    Triệu Cảnh Hàng: "Hiện tại biết không thể đánh? Lần đầu tiên đem anh ta đánh đến nằm bò chính là cô nha."

    Thẩm Thu rút tay mình ra khỏi người anh: "Thiếu gia! Cái đó không giống nhau, lần trước anh ta muốn đả thương anh, tôi là vì bảo vệ anh."

    Triệu Cảnh Hàng sửng sốt, sau đó gõ trán cô một cái: "Không bảo vệ tôi cũng có thể đánh anh ta."

    Thẩm Thu: "...... Tôi không muốn đắc tội anh ta."

    "Cô đã chọc giận anh ta rồi." Triệu Cảnh Hàng bất mãn nói: "Về sau muốn đánh thì cứ đánh, có chuyện gì tôi lo."

    Hoàn toàn là thiên vị.

    Cổ họng Thẩm Thu thắt lại, ngước ánh mắt đầu tiên lên, vô thức nhìn về hướng Triệu Tu Diên.

    Người phía sau xem xong toàn bộ chuyện xảy ra, thấy tầm mắt cô chuyển tới, anh lạnh nhạt nói với Triệu Cảnh Hàng: "Ông nội sao rồi?"

    Triệu Cảnh Hàng: "Không sao cả! Đang ngủ!"

    Triệu Tu Diên: "Ừm! Vậy thì tốt!"

    Triệu Cảnh Hàng không thân thiết với Triệu Tu Diên, liền kéo Thẩm Thu đi sang bên kia: "Về nhà."

    Thẩm Thu: "Anh không ăn cơm ở đây?"

    "Nơi này ăn ngon không?" Triệu Cảnh Hàng nói: "Về nhà ăn."

    "A......"

    Triệu Cảnh Hàng: "Lần sau lại bị người khác khi dễ thì đừng muốn tiền lương nữa. Cô ném mặt tôi đi đâu hả?"

    Thẩm Thu khó hiểu, kiên trì giải thích: "Thiếu gia! Trong tình huống anh an toàn không bị uy hiếp, tôi sẽ không tùy hứng đánh người."

    "Cô tranh cãi với tôi?"

    Thẩm Thu: "...... Tôi tranh cãi lúc nào?"

    "Bây giờ."

    Thẩm Thu nghiến răng, đáy mắt ẩn chứa sự tức giận: "Tôi đây nên nói cái gì mới đúng?"

    Triệu Cảnh Hàng: "Cái gì cũng đừng nói."

    "Vậy lúc anh có chuyện lại đổ tội cho tôi."

    "Cô đừng suy nghĩ nhiều được không?" Triệu Cảnh Hàng thấy cô xúc động, cả người lại vui vẻ, anh rất thích bộ dáng cô mất bình tĩnh.

    Khoé miệng Triệu Cảnh Hàng giương lên, nói: "Được rồi! Đi nhanh lên, chân ngắn quá!"

    Thẩm Thu trào phúng: "Không dài bằng anh."

    "Còn ngoan cố với tôi?"

    "......"

    Giọng nói hai người ngày càng nhỏ, bóng dáng cuối cùng cũng biến mất.

    Triệu Tu Diên đứng ở đó một lúc, mày nhíu chặt.

    Thái độ của Triệu Cảnh Hàng với Thẩm Thu có chút ngoài dự đoán của anh, nhưng Thẩm Thu mơ hồ... cũng như vậy.

    Không biết nói là ở đâu......

    Anh cảm thấy, so với quá khứ, cảm xúc bây giờ của cô giống như quá mức rõ ràng.

    ----------

    Sau một khoảng thời gian, trời ngày càng trở lạnh, hiếm khi tuyết lại rơi mấy trận.

    Năm mới sắp đến, Triệu Cảnh Hàng được ông nội anh dặn dò xuất ngoại giúp ông ông cụ một số chuyện. Thẩm Thu có mấy ngày nghỉ, trở lại phòng thuê của mình.

    Phương Tiêu Tiêu cũng được nghỉ đông, cô ấy muốn làm một bữa tiệc thịnh soạn cùng Thẩm Thu, nên trước khi về nhà đã lôi kéo Thẩm Thu đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn. Truyen duoc dang tai dembuonvn edit by ryon.

    Sau khi về nhà, Phương Tiêu Tiêu ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, Thẩm Thu ở bên cạnh phụ giúp rửa sạch rau củ.

    Đúng lúc này, di động trong túi vang lên.

    Thẩm Thu nhìn qua, rồi nhét điện thoại trở lại: "Tiêu Tiêu! Mình ra ngoài một chút."

    "Hả? Lâu không? Để mình còn nấu cơm."

    "Mình sẽ quay lại sớm."

    Phương Tiêu Tiêu: "Được rồi, đi đi."

    Thẩm Thu đến hành lang tùy ý lấy một cái áo khoác lông vũ, rời khỏi cửa.

    Cô không đi ra ngoài tiểu khu, chỉ đến gần hồ nước cạnh đó, trời rất lạnh, trên mặt hồ đã có một lớp băng mỏng.

    "A Diên."

    Vừa tới bên hồ liền thấy bóng dáng một người, lúc nãy là Triệu Tu Diên đã nhắn tin, gọi cô ra đây.

    Triệu Tu Diên quay lưng lại, nhìn thấy đỉnh đầu cô rơi vài bông tuyết nhỏ, anh duỗi tay đem cái mũ trên áo cô trùm lên.

    "Sao không mang ô?"

    "Tuyết không lớn, anh cũng không mang mà."

    Triệu Tu Diên nói: "Xe ở gần đó, tôi chút nữa phải đi."

    "À......" Thẩm Thu điều chỉnh lại cái mũ, hỏi: "Anh hôm nay đến đây có chuyện gì sao?"

    Triệu Tu Diên nhìn cô: "Không có gì! Đi ngang qua, muốn tới thăm em."

    Thẩm Thu ngạc nhiên, im lặng rồi ừ một tiếng, nói: "Anh gần đây có về thành phố kế bên không?"

    Triệu Tu Diên: "Có chút bận rộn, nên không về."

    "Ừm." Thẩm Thu trả lời: "Đúng rồi! Mấy ngày nay em rảnh rỗi, có thể về đó được không?"

    Triệu Tu Diên: "Triệu Cảnh Hàng cho em nghỉ ăn tết?"

    "Không có! Nhưng khoảng thời gian này anh ấy cũng không đi đâu, nên không cần đi theo."

    "Trở về có chuyện gì sao?"

    Thẩm Thu mở miệng muốn nói, nhưng nhìn vẻ mặt nghi ngờ của anh, cô nhanh chóng từ bỏ: "Không có việc gì! Chỉ cảm thấy lâu quá không về."

    Triệu Tu Diên nói: "Em không ở đó, nhà ở thành phố kế bên cũng không có ai. Chú Lý hiện tại ở bên người anh, nên em không cần quay về."

    "À..."

    "Em cùng Triệu Cảnh Hàng ở bên nhau sao?" Triệu Tu Diên đột nhiên hỏi.

    Thẩm Thu biết anh hỏi cái gì: Có phải cô giả vờ cùng Triệu Cảnh Hàng ở bên nhau hay không?

    "Không! Cái đó chỉ nói cho Triệu Tử Diệu nghe." Thẩm Thu đáp lại.

    Triệu Tu Diên nhìn cô một lát rồi ừ một tiếng.

    Thẩm Thu suy nghĩ muốn giải thích với Triệu Tu Diên một chút, nói cô không có biện pháp nào lợi dụng việc "Triệu Cảnh Hàng thích cô" để lấy được thứ đang cần.

    Nhưng mà sau đó, Triệu Tu Diên cũng không hỏi nữa.

    Anh hôm nay tới đây, xem ra là thật sự chỉ để thăm cô. Vì vậy Thẩm Thu nhẹ nhàng thở ra, lặng lẽ đứng cạnh anh, ngắm nhìn mặt hồ kết băng.

    Thật yên lặng, nhưng hình thức hai người ở cùng nhau là như vậy, vẫn luôn an tĩnh.

    Lúc nhỏ ở viện phúc lợi là thế, sau này trưởng thành ở thành phố bên kia cũng như vậy.

    Rất quen thuộc, cũng rất ăn ý.

    Đứng bên hồ một lúc, Triệu Tu Diên muốn rời đi.

    "A Diên! Hai ngày tới em thật sự không thể về sao?"

    Triệu Tu Diên: "Nếu Triệu Cảnh Hàng bất ngờ tìm, em có thể trở về kịp không?"

    Thật ra Thẩm Thu muốn nói, mấy ngày nay Triệu Cảnh Hàng đang ở nước ngoài, sẽ không trở về. Nhưng do dự mãi lại không nói ra, ở một khía cạnh nào đó, cô luôn có rất nhiều đắn đo.

    Triệu Tu Diên xoa đầu cô: "Tết sắp đến rồi, tới lúc đó chúng ta cùng nhau trở về."

    Thẩm Thu gật đầu.

    "Tôi đi trước."

    "Được."

    Tuyết có xu thế rơi nhiều hơn, những bông tuyết nhỏ lơ lửng lướt qua trước mắt cô.

    Bóng dáng Triệu Tu Diên đã đi xa.

    Thẩm Thu giống như còn chưa từ bỏ, nhìn chằm chằm về phía anh rời đi. Cô nghĩ, anh có thể nhớ tới chuyện đó không, rồi quay lại nói với cô, nếu không thì hai ngày này trở về bên kia đi, anh sẽ dành thời gian cho cô.

    Chẳng qua, có lẽ sẽ không có.

    Anh hẳn là quên mất, ngày kia là sinh nhật của cô.

    Lúc ở thành phố bên kia, cô ít khi tổ chức sinh nhật, nên rất chờ mong ngày này.

    Mấy ngày lễ bình thường như Tết nguyên đán, trung thu,... Triệu Tu Diên đều ở Triệu gia, anh cần thiết phải ở đó.

    Nhưng sinh nhật không phải là ngày quan trọng của người khác, đó là ngày duy nhất dành cho cô.

    Cô nhớ rõ năm mười lăm tuổi, Triệu Tu Diên nghe chú Lý vô tình nhắc đến hôm ấy là sinh nhật cô, tối đó anh đã mua quà tặng cho cô, còn chuẩn bị cả bánh kem.

    Chuyện này, cô vẫn luôn nhớ kỹ trong lòng, cũng cảm thấy ngày đó bản thân mình thật sự rất vui.

    Loại cảm giác này rất khó quên, khiến cô năm nào cũng chờ mong Triệu Tu Diên tổ chức sinh nhật cho mình. Nhưng anh rất bận, không phải mỗi năm đều may mắn ở bên kia, không thể năm nào cũng nhớ rõ được.

    Cô nói muốn trở về, thực tế là muốn Triệu Tu Diên nhớ ra chuyện này, cũng muốn bản thân được ăn miếng bánh kem thuộc về chính mình.

    Nhưng...... Thôi bỏ đi.

    Sinh nhật của một người đối với người khác mà nói, cũng không quan trọng quá nhiều.

     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng ba 2022
  3. Phạm Hàn Tịch Ryon

    Bài viết:
    73
    Chương 31: Quan trọng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2022
  4. Phạm Hàn Tịch Ryon

    Bài viết:
    73
    Chương 32: Đường về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2022
  5. Phạm Hàn Tịch Ryon

    Bài viết:
    73
    Chương 33: Đêm giao thừa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2022
  6. Phạm Hàn Tịch Ryon

    Bài viết:
    73
    Chương 34: Là tôi, tôi lạnh được chưa?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2022
  7. Phạm Hàn Tịch Ryon

    Bài viết:
    73
    Chương 35: Vận mệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2022
  8. Phạm Hàn Tịch Ryon

    Bài viết:
    73
    Chương 36: Chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2022
  9. Phạm Hàn Tịch Ryon

    Bài viết:
    73
    Chương 37: Lảm nhảm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2022
  10. Phạm Hàn Tịch Ryon

    Bài viết:
    73
    Chương 38-1: Sắc đẹp mê hoặc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2022
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...